Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Sau khi Thẩm Tinh Lan được Tuyên Đế dẫn ra khỏi điện Bảo Hòa, Thẩm Quý Thanh cầm chén rượu đi tới trước mặt Tô Trường Nhạc. Hắn ta hào phóng giơ chén rượu trong tay lên, “Lúc trước, bản vương đã từng nhất thời hồ đồ, nên mới vô lễ với Thái tử phi, mong Thái tử phi tha thứ lỗi lầm của bổn vương vào đêm giao thừa hôm nay, đừng mang những chuyện không vui đến năm sau, bổn vương cung kính chúc Thái tử phi năm mới đại cát, mọi việc suôn sẻ.”
Thẩm Quý Thanh tươi cười ôn hòa, phong độ nhẹ nhàng, lời nói cũng phải khéo léo chọn chữ để không mắc sai lầm, nói xong liền lấy tay áo che chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Từ lúc Thẩm Quý Thanh đứng dậy, Ôn Sở Sở cũng đi theo hắn đến trước mặt Tô Trường Nhạc. “Sở Sở cũng kính Thái tử phi, mong Thái tử phi đại nhân rộng lượng, qua năm nay, những chuyện không vui sẽ bị bại lộ, bất kể những hiềm khích trước đây.”
Thẩm Quý Thanh nghe thấy Ôn Sở Sở nói, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút, lạnh lùng nhìn nàng ta một cái. Ôn Sở Sở chột dạ mở mắt ra, đồng thời lấy tay áo che lại, uống hết rượu trong chén. Tô Trường Nhạc nghe thấy hai người bọn họ một đáp một xướng, trong lòng cười lạnh, hai người này quả nhiên là phu thê, quả nhiên biết ăn nói.
Một người chắc chắn rằng nàng sẽ không dám gây sự ở nơi đông người, muốn nhân cơ hội để cầu hòa, còn một người thì tốn hết công sức để chọc giận nàng, để nàng bị xấu mặt ở cung yến tiệc đêm giao thừa.
Cung yến đã tiến hành hơn một nửa, những chiếc chén trong điện Bảo Hòa sáng ngời và bóng mờ, mọi người đang nói cười vui vẻ, rất nhiều người giống như phu thê Tấn vương, cầm chén rượu đến trước mặt bàn bên cạnh hoặc đồng liêu, nâng chén chúc mừng.
Hành vi của Thẩm Quý Thanh và Ôn Sở Sở lọt vào mắt người khác, có thể nói là chuyện rất bình thường.
Ngay cả bên cạnh Lâm hoàng hậu và Tiêu quý phi cũng được vây quanh không ít phi tần. Trong điện Bảo Hòa hòa hợp cùng với nhạc, tiếng pháo ngoài điện liên tiếp vang lên.
Tứ Hỉ nhìn phu thê Tấn vương, nghe thấy hai người nói như vậy, có thể nói tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa bóp nát nho trong tay, trong lòng mắng chửi chỉ biết thừa dịp Thái tử điện hạ không ở đây mà đi bắt nạt Thái tử phi!
Tô Trường Nhạc vốn rủ mắt nhìn Tứ Hỉ lột nho, nghe thấy lời của hai người nọ, khẽ ngước đôi mắt đẹp lên, khẽ nhìn hai người một cái.
Gương mặt thanh tú và xinh đẹp của nàng đều sụp xuống, thoạt nhìn có chút luống cuống tay chân, nhẹ giọng nói: “Bổn cung không biết uống rượu, chỉ có thể nhờ Tứ Hỉ tiếp nhận rượu mời thay bản cung, thỉnh hai vị thứ lỗi, lát nữa Thái tử điện hạ trở về, bổn cung nhất định để cho hắn trả rượu lại cho các ngươi.”
Tô Trường Nhạc tránh nói về lời xin lỗi của Thẩm Quý Thanh, chỉ mỉm cười với hắn ta, “Bổn cung không nhận rượu của Vương gia được, những người không biết lý do có thể nói rằng bản cung keo kiệt, cũng sợ mẫu hậu sẽ hiểu lầm bản cung không gần nhân tình, cho nên, lát nữa nếu Hoàng hậu nương nương hoặc người kia thật sự hiểu lầm bổn cung, còn làm phiền Tấn vương và Tấn vương phi làm rõ thay bổn cung.”
Âm thanh của nàng vốn dễ nghe, sạch sẽ và ngọt ngào, lúc này nàng cố tình hạ thấp âm lượng, nói nhỏ nhẹ, đáp lời một cách khéo léo, người khác không nghe được ý tứ trong lời nói của nàng, chỉ cảm thấy âm thanh của Thái tử phi dễ nghe như tiếng suối trong trong rừng.
Đôi mắt đen láy dịu dàng của Thẩm Quý Thanh xẹt qua một tia kinh ngạc và nghi ngờ.
Tô Trường Nhạc chạm vào một cái đinh mềm của hắn ta, hắn ta cũng không tức giận, chỉ cúi đầu ý tứ không rõ nhẹ nhàng cười, chắp tay ôm quyền, “Là bổn vương đường đột, quên rằng Thái tử phi sẽ không uống rượu. Chỉ là, vừa rồi phụ hoàng gọi Tam ca ra ngoài, chắc là ông nói đến chuyện trắc phi, hy vọng Thái tử phi có thể suy nghĩ lại những gì bổn vương đã nói với người ngày đó.”
Thẩm Quý Thanh nói xong, xoay người trở lại chỗ ngồi.
Mặc dù Tô Trường Nhạc là Tam tẩu của hắn ta, nhưng dù sao thì giữa nam và nữ vẫn có sự khác biệt, cho dù là kính rượu cũng không thể đợi lâu. Tuy rằng ngày hôm đó hắn hành động có chút điên cuồng, nhưng hôm nay tại yến tiệc tụ tập rất nhiều quan viên quyền quý, hắn vẫn như trước, trong lời nói và việc làm đều không thể phạm sai lầm.
Ôn Sở Sở không rời đi, cười tủm tỉm nói: “Thái tử phi không biết uống rượu, lấy trà thay rượu là được, nói cho cùng chính là không muốn tiếp nhận kính rượu của chúng ta.”
Tô Trường Nhạc dường như không hiểu ý mỉa mai của nàng ta, kinh ngạc che miệng khẽ nói: “Thì ra còn có thể lấy trà thay rượu? Là bản cung sơ xuất.”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Tô Trường Nhạc, Ôn Sở Sở chỉ cảm thấy sau khi Tô Trường Nhạc ngã ngựa, càng ngày càng ra vẻ, làm cho người ta cảm thấy chướng mắt đến tột cùng.
Ngay khi Ôn Sở Sở còn muốn nói gì nữa, Phương mama phụ trách hầu hạ Lâm hoàng hậu đi tới trước mặt hai người.
“Nô tỳ gặp qua Thái tử phi, gặp Tấn vương phi.” Phương ma ma cung kính phúc thân, hàng năm vào ba khắc của buổi trưa giao thừa, Hoàng hậu nương nương hoặc Thái tử phi phải đến tường thành Thừa Thiên Môn để đốt pháo hoa, cầu mong năm sau mong mỏi năm sau thiên hạ thái bình, thiên hạ phồn vinh.”
Đây là quy tắc do tổ tiên của Đại Tề để ưu lại, Thừa Thiên Môn là cửa chính của hoàng cung, đốt pháo và bắn pháo hoa trên tường thành cửa chính, có nghĩa là năm mới có thể thành hiện thực, mọi chuyện đều suôn sẻ.
“Nô tỳ phụng khẩu dụ của hoàng hậu nương nương, đến đây truyền chỉ, năm nay chuyện đốt pháo giao cho Thái tử phi làm, giờ lành sắp đến rồi, mời Thái tử phi đi theo nô tỳ ngay lập tức.”
Tô Trường Nhạc biết vị Phương mama này cũng không phải ăn nói hàm hồ, Đại Tề đúng là có quy củ đốt pháo, kiếp trước Lâm hoàng hậu cũng gaio chuyện này cho nàng làm.
Kiếp trước Lâm hoàng hậu rất yêu thương nàng, sau khi gả vào Đông cung, Lâm hoàng hậu đã tự tay dạy nàng công việc trong cung, giao cho nàng xử lý một số việc.
Ôn Sở Sở nghe thấy Phương ma ma nói vậy, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái, nói: “Thái tử phi thật may mắn, chuyện đến Thừa Thiên Môn đốt pháo, không phải ai cũng có thể làm được, từ trước đến nay chỉ có Đại Tề quốc mẫu mới có thể có được vinh dự như vậy, Hoàng hậu nương nương nhường vinh dự này cho Thái tử phi ngươi trong năm đầu tiên thành hôn, không biết có bao nhiêu người ghen tị với Thái tử phi đây.”
Từ lúc Phương ma ma vừa dứt lời, đã có không ít quý nữ đưa ánh mắt hâm mộ tới Tô Trường Nhạc, hiện giờ nghe thấy lời nói của Ôn Sở Sở, vài quý nữ giao tiếp với Tô Trường Nhạc trước đây, càng nhao nhao tiến lên chúc mừng.
Mọi thứ trước mắt đều giống như kiếp trước, kiếp trước đốt pháo cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng lần này Tô Trường Nhạc trong lại có linh cảm không tốt trong lòng.
Dù sao kiếp trước Lâm hoàng hậu vẫn nắm chặt nàng trong lòng bàn tay đùa giỡn, ngay từ đầu cũng không vội vàng xử lý nàng, nhưng kiếp này sau khi Thẩm Quý Thanh xảy ra chuyện xấu, Lâm hoàng hậu hiển nhiên đã không bình tĩnh như kiếp trước.
Chỉ là Lâm hoàng hậu thật sự lớn mật như thế, dám ra tay với nàng trong một yến hội long trọng như vậy? Tô Trường Nhạc nhìn Lâm hoàng hậu một cái.
Lúc này Lâm hoàng hậu đang bị một đám phi tần vây quanh, vừa nói vừa cười, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
Tô Trường Nhạc thu hồi ánh mắt, trong lòng vẫn cảm thấy không ổn, Lâm hoàng hậu không có nói trước với nàng về chuyện đốt pháo.
Tuy nhiên, đây quả thực là vinh dự mà mọi nữ tử trên thế gian này mơ ước, dù nàng muốn hay không, hay trong lòng có nghi ngờ gì thì cũng chỉ có thể đi cùng Phương mama.
Sau khi Tô Trường Nhạc cùng Tứ Hỉ và Giang ma ma rời đi, Ôn Sở Sở nhìn chằm chằm vào bóng dáng đi xa của nàng, quay lại bữa tiệc, vừa nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, nàng ta không khỏi cúi đầu che miệng cười khẽ.
Thẩm Quý Thanh vốn vẫn uống rượu, không nói một lời, khi nhìn thấy đôi mắt mang nụ cười tự mãn trên lông mày của Ôn Sở Sở, khẽ nhíu mày lại.
“Chuyện gì làm cho ngươi vui vẻ như vậy?”
Ôn Sở Sở hơi nâng cằm, cười nói: “Không có chuyện gì, vừa rồi nghe nói Thái tử phi có thể lên Thừa Thiên môn đốt pháo, thay nàng vui vẻ mà thôi.”
Thẩm Quý Thanh khẽ nhíu mày, không cho là đúng, lại lấy rượu uống liên tục thêm mấy chén, lúc hơi say như là nghĩ cái gì đó, hơi nheo mắt lại, con ngươi ôn hòa trong nháy mắt mang theo một tia lạnh lùng.
Hắn ta ngước mắt nhìn Lâm hoàng hậu ở vị trí đầu tiên một cái.
Vẻ mặt của Lâm hoàng hậu rạng ngời, nụ cười xán lạn, đang cười nói chuyện gì đó với Tiêu quý phi.
Một ý nghĩ ngớ ngẩn nảy ra trong đầu hắn ta.
Thẩm Quý Thanh hiểu rõ tâm tư của mẫu hậu mình nhất, Tiêu quý phi chiếm phượng ấn nhiều ngày như vậy mà Lâm hoàng hậu vẫn không hề động đậy.
Hắn ta biết mẫu hậu đang chờ đợi thời điểm tốt nhất, bà từ trước đến nay rất kiên nhẫn, không dễ dàng ra tay, nhưng chỉ cần có thể ra tay là có thể mất mạng ngay trong một lần.
Ví dụ như bữa tiệc trong cung điện đêm giao thừa là một thời điểm tốt, nếu xảy ra chuyện với Tô Trường Lạc, Tiêu quý phi phụ trách cung yến nhất định khó thoát tội, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Con ngươi Thẩm Quý Thanh hiện lên lạnh lẽo, hắn ta ném ly rượu trong tay xuống bàn, mang theo vẻ lạnh lùng, đột nhiên rời khỏi tiệc.
Ôn Sở Sở thấy khuôn mặt âm trầm của hắn ta, cảm thấy kỳ quái, lập tức cũng đứng dậy đi theo.
Tô Trường Nhạc đi theo phía sau Phương ma ma, sắc mặt ngưng trọng, còn Tứ Hỉ và Giang ma ma lại cười như hoa.
Hai người bọn họ vốn còn lo lắng Lâm hoàng hậu sẽ có ý kiến gì với Thái tử phi, nhưng bây giờ Hoàng hậu đã trao vinh hạnh này cho Thái tử phi, điều đó chứng tỏ trong lòng Hoàng hậu nương nương vẫn rất yêu thương Thái tử phi.
Thừa Thiên Môn là cửa chính của hoàng cung, vẫn luôn là nơi tuần tra trọng yếu, ngoài Cấm Quân ra còn có Ngự Lâm Quân, nơi này nghiêm ngặt hơn các cửa khác.
Màn đêm như mực dày đặc, tuyết bay lất phất, thậm chí ngay cả những viên gạch màu đỏ son cũng bị bao phủ bởi những lớp băng mỏng, sau khi Tô Trường Nhạc bước lên Thừa Thiên Môn, vẻ mặt có vài phần hoảng hốt.
Đây là nơi cuối cùng nàng đã nhìn trong kiếp trước, lúc đó Thẩm Tinh Lan ở ngay đây, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
Một hình ảnh khác hiện lên trong đầu nàng.
Trước cổng Thừa Thiên, khói lửa bốc lên ngút trời, sáng như ban ngày, không ngừng vang lên tiếng la hét và kim loại va chạm. Lúc ấy, Thẩm Tinh Lan không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Tô Trường Nhạc ần như có thể tưởng tượng được rằng khi đứng ở đây, chắc hẳn trong lòng hắn có rất nhiều cảm xúc nặng nề đọng lại.
Sự tuyệt vọng, tức giận, đau đớn, nhẫn nhịn, hoặc hơn thế nữa.
Nhưng mà cho dù Thẩm Tinh Lan bị những cảm xúc này gặm nhấm đến có cả ngàn vết thương, buộc phải phát điên thì hắn vẫn sẽ không có bất kỳ dấu hiệu dao động nào, bởi vì hắn không thể lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
“Mời Thái tử phi châm lửa.” Phương ma ma khẽ gọi nàng một tiếng, mỉm cười đưa bật lửa đến tay nàng.
Tô Trường Nhạc định thần lại, nhìn Ngự Lâm Quân đang đứng thẳng tắp xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc, rồi nàng nhìn về phía đống pháo và pháo hoa trên mặt đất, dự cảm chuyện xấu sẽ xảy ra mà không rõ lý do tràn ra khỏi người.
“Lão nô xưa nay sợ nhất là tiếng pháo nổ, thứ cho lão nô tạm lui sang một bên.” Phương ma ma áy náy, tuy miệng bảo lui sang một bên, nhưng cả người lại lui đến một góc tường thành, hai tay bà che lỗ tai lại thật kĩ, trông có vẻ thật sự cực kỳ sợ tiếng pháo nổ.
“Thỉnh Thái tử phi châm lửa, đừng bỏ lỡ giờ lành.”
Phương ma ma đứng thật xa, giọng nói bị bay vào trong gió lạnh, có chút không rõ lắm.
Tô Trường Nhạc nhìn Tứ Hỉ và Giang ma ma một cái, do dự một lát, nói: “Tứ Hỉ và Giang ma ma lui xa một chút.”
“A?” Tứ Hỉ bối rối nhìn nàng, gương mặt cong cong cười nói: “Nô tỳ không sợ đâu! Thái tử phi quên rồi sao! Trước đây khi chúng ta còn ở Tướng phủ, hàng năm pháo hoa trong Minh Nguyệt Hiên đều do nô tỳ bắn mà!”
Giang ma ma cũng cười nói: “Lão nô không sợ, đây là lần đầu tiên lão nô lên Thừa Thiên Môn. Thừa Thiên Môn ngoại trừ cấm quân ra, bình thường sẽ không ai được lên đây, lão nô sống đến tầm tuổi này, đây lần đầu tiên được lên Thừa Thiên Môn, có thể nhìn pháo hoa được đốt cháy vào đêm giao thừa, thật vinh hạnh biết bao nhiêu, ngài để lão nô và Tứ Hỉ cùng ngài, che ô cho ngài.
Hàng năm vào đêm giao thừa, pháo hoa được b4n ra trong cung điện.
Lấy pháo hoa ở Thừa Thiên Môn làm tín hiệu, Thừa Thiên Môn đốt pháo nổ, bốn đại môn còn lại trong hoàng cung cũng sẽ đốt pháo hoa theo, hình ảnh cực kỳ hoành tráng rực rỡ, không ít dân chúng đều ra ngoài quan sát vào thời điểm này.
Tô Trường Nhạc nhìn xuống dưới tường thành, mặc dù độ cao có hơi đáng sợ nhưng nếu có chuyện xấu xảy ra như nàng dự đoán, xảy ra chuyện gì không ổn thì nàng sẽ nhảy từ đây xuống, miễn cưỡng lắm có thể bình an rơi xuống đất.
Nàng không có bằng chứng về việc làm sai trái của Lâm hoàng hậu, càng không có lý do gì đột nhiên không đốt pháo, Tuyên Đế xưa nay coi trọng cung yến, nếu nàng bỏ lỡ giờ lành, cuối cùng lại phát hiện pháo hoa không bị người động tay động chân, đến lúc đó cũng không những đơn giản là hạ chỉ cho Thẩm Tinh Lan một trắc phi như vậy, hàng ngàn tội cho nàng hoặc là cho toàn bộ Tô phủ đều có khả năng.
Nghĩ đến vô tình vô nghĩa của Tuyên Đế kiếp trước với Tô phủ, thủ đoạn độc ác, Tô Trường Nhạc nhắm mắt lại, giọng điệu trở nên cứng rắn: “Lui ra cho bổn cung!”
Tô Trường Nhạc hiếm khi sử dụng giọng điệu nghiêm khắc như vậy để ra lệnh cho họ, Giang ma ma và Tứ Hỉ không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhau một cái, dùng ánh mắt hỏi thăm lẫn nhau.
Tứ Hỉ lắc đầu, tỏ vẻ nàng ấy cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Thái tử phi.
Giang ma ma không nài nỉ nữa, chỉ coi đây là lần đầu tiên Thái tử phi chịu trách nhiệm đốt pháo hoa nên quá lo lắng, cười nói: “Nô tỳ sẽ lui ra, Thái tử phi đừng căng thẳng.”
Tứ Hỉ cũng theo Giang ma ma lui sang một bên.
Tô Trường Nhạc cầm bật lửa, đi về phía đống pháo nổ.
Ôn Sở Sở vẫn len lén đi theo phía sau Thẩm Quý Thanh, phát hiện phương hướng hắn ta đi lại là Thừa Thiên Môn, sắc mặt thay đổi, bước nhanh tiến lên túm lấy người.
“Vương gia, ngài sao vậy!” Nàng ta thay đổi vẻ dịu dàng thường ngày, đỏ mắt, lạnh lùng nói: “Hiện giờ Tô Trường Nhạc đã làm Thái tử phi cao quý rồi, nàng là Tam tẩu của chàng, thiếp thân mới là thê tử do chàng cưới hỏi đàng hoàng, thường ngày chàng không muốn gặp thiếp cũng được, nhưng hôm nay cung yến khắp nơi đều là người, sao chàng có thể trắng trợn đuổi theo Thừa Thiên Môn chứ!”
Thẩm Quý Thanh hất tay nàng ta ra, lạnh lùng cười, “Đừng tưởng bổn vương không biết ngươi và mẫu hậu định làm gì, bổn vương không muốn mẫu hậu lại mắc sai lầm.”
Không lâu sau khi hắn ta ngăn Tô Trường Nhạc, Lâm hoàng hậu đã triệu nàng đến Phượng Nghi cung, mắng mỏ hắn một trận, yêu cầu hắn ngẫm lại công sức cố gắng mấy năm nay, và để hắn ngẫm lại những gì hắn ta đã hy sinh cho ngai vàng.
“Chỉ cần ngồi lên ngôi vị hoàng đế, tất cả những gì đã mất đều có thể quay trở lại.” Đây là một câu mà Lâm hoàng hậu thích nói với hắn ta nhất từ nhỏ đến lớn.
Chưa kể kiếp trước hắn ta đã thua thảm hại như thế nào, cho dù có thực sự lên ngôi, những gì hắn ta mất đi sẽ không bao giờ quay trở lại.
Hắn ta đã chịu đủ mọi thứ rồi, hắn ta không muốn vì ngai vàng và quyền lực mà buông tha bất cứ thứ gì nữa.
Hai người đi qua bờ ao Bích Hồ, cách Thừa Thiên Môn càng ngày càng gần, Ôn Sở Sở ngẩng đầu, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng thướt tha của Tô Trường Nhạc.
Mỹ nhân kiều diễm, phong thái yểu điệu, đầu búi tóc hình chữ thập, khoác áo choàng gấm đỏ tươi, dưới áo choàng là bộ cung trang với hoa thu hải đường vàng viền đỏ, màu đỏ rực rỡ cọ xát trong bóng đêm và tuyết, cho dù không nhìn rõ dung mạo nhưng vẫn đủ khiến người ta ghen tị.
Nhưng chẳng bao lâu nữa nàng ta không cần ghen tị với Tô Trường Nhạc nữa. Trong mắt Ôn Sở Sở xẹt qua một tia độc ác, khinh miệt cười cười.
Khuôn mặt đẹp nhất thiên hạ của Tô Trường Nhạc sẽ nhanh chóng bị hủy, không chỉ mặt nàng, mà ngay cả đôi tay đó của nàng, làn da mịn màng, quyến rũ cũng sẽ không còn nữa.
Về sau, khi mỗi người nhìn thấy Tô Trường Nhạc, chỉ biết sợ rằng, chỉ có khinh thường và chán ghét. Ôn Sở Sở kiềm chế suy nghĩ, tức giận đuổi theo, ôm chặt Thẩm Quý Thanh không cho hắn ta đi.
Ngay khi Thẩm Quý Thanh kéo tay nàng ta xuống, muốn đi về phía trước thì trên Thừa Thiên Môn ầm ầm một tiếng nổ lớn.
Đó không phải là tiếng pháo hoa bình thường,
Đồng tử của Thẩm Quý Thanh đột nhiên co rút lại, trong lòng nhảy dựng lên, hai mắt hắn ta đỏ ửng, tức giận đẩy Ôn Sở Sở ra, phát hiện nàng ta vẫn vẫn ngoan cố theo dõi mình, mặt hắn ta âm trầm, một cước đá văng nàng ta.
Ôn Sở Sở không nghĩ rằng Thẩm Quý Thanh sẽ ra tay với nàng ta, nàng ta bị đá đến trở tay không kịp, cả người bị đạp bay ra ngoài, còn chưa kịp hô một tiếng thì đã bị ngã vào ao Bích Hồ.
Trầm Quý Thanh sửng sốt một chút, không ngờ rằng Ôn Sở Sở lại rơi xuống nước, đang muốn xuống hồ cứu người thì phía bên kia của Thừa Thiên Môn lại truyền đến tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế.
“Mau xuống cứu Vương phi!” Hắn phân phó Lý Toàn đi theo một bên, nói xong liền không quay đầu lại chạy về phía Thừa Thiên Môn.
“Vâng!” Lý Toàn lên tiếng, lập tức xuống hồ cứu người.
Vào mùa đông lạnh giá tháng mười hai âm lịch, tuy mặt hồ chưa đóng băng nhưng cũng lạnh đến thấu xương, ngay khi Ôn Sở Sở vừa ngã xuống lập tức có người nhảy xuống cứu nàng ta.
Nước hồ lạnh thấu xương giống như một con dã thú có hàm răng sắc nhọn, con thú há to miệng lao về phía nàng ta một cách dữ dội, hàm răng cắn vào eo và bụng nàng ta một cách dữ dội, cào ra một lớp máu trên da thịt và gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của nàng ta, và cuối cùng là nuốt trọn cả cơ thể nàng ta vào bụng.
Khi Ôn Sở Sở được thị vệ và đám tiểu thái giám cứu lên bờ, cả người đã chật vật cực kỳ, không chỉ ướt sũng như chuột lột, mà còn đông cứng thành một tảng băng.
Nàng ta gần như mất ý thức, tay chân tê dại đến nỗi không thể cử động được.
Ngay khi đám cung nhân luống cuống tay chân, muốn thay nàng ta khoác áo khoác, tiếng thét chói tai hoảng sợ tột cùng, bỗng nhiên vang lên bên tai Ôn Sở Sở.
“A —— người đâu, người đâu, mau đi mời thái y! Nhanh lên!”
“Vương phi ngài đừng sợ, ngài sẽ không sao, nô tỳ sẽ sai người kêu vương gia trở về.” Mặc dù cung nhân nói như vậy, nhưng trong lời nói đã mang theo nức nở.
Ôn Sở Sở bị đông lạnh đến không còn cảm giác gì, cả người ngây ngô, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cho đến khi phát hiện ánh mắt của cung nhân lướt qua váy của nàng ta, ánh mắt hoảng sợ tột cùng, thì nàng ta mới sững sờ cúi đầu.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo choàng cổ tròn thêu hình lá trúc, mặc váy dài màu vàng nhạt thêu bạch ngọc lan, mặc dù không diễm lệ chói mắt như Tô Trường Nhạc, nhưng cũng rất đa dạng.
Bây giờ chiếc váy màu trắng thêu hoa mộc lan màu vàng ngỗng đã bị nhuộm đỏ bởi máu.
Ôn Sở Sở chỉ cảm thấy trong bụng giống như bị một lưỡi dao sắc bén vô hình cắt nhiều lần, tê tâm liệt phế đau đớn. Nàng ta bất giác ôm bụng, hai chân run rẩy không khống chế được, hoảng sợ mà tuyệt vọng thét chói tai ra tiếng.
Tứ Hỉ và Giang ma ma ban đầu còn tràn đầy vui vẻ, hai người ôm lò thủ công, đứng một bên chờ Tô Trường Nhạc đốt pháo hoa, sau đó có thể xem bốn cửa còn lại đốt pháo hoa ở trên Thừa Thiên Môn.
Không ngờ Thái tử phi vừa châm lửa đốt pháo, vừa đạp pháo bay lên không trung.
Tứ Hỉ vốn tưởng rằng đây là cách chơi mới của cô nương nhà mình, dù sao cô nương đã rất gan dạ từ khi còn nhỏ, mỗi lần đều thay đổi cách chơi pháo hoa.
Ánh mắt của nàng di chuyển theo những quả pháo, vừa mới che miệng cười trộm thì nhìn thấy pháo hoa bị đốt vừa bay lên không lâu liền phát ra tiếng nổ ầm ầm, nổ tung hết toàn bộ.
Pháo hoa trên Thừa Thiên Môn không giống với pháo hoa mà dân chúng hay dùng, sau khi đốt pháo hoa sẽ phát ra tiếng nổ lách tách, mà pháo hoa trong cung sẽ bùng lên thành những chùm pháo hoa đủ màu sắc, pháo hoa bắn lên bầu trời đêm, rực rỡ và đẹp đẽ.
Tứ Hỉ hoảng sợ, theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng nàng ấy không ngờ lại mở ra, trước mặt không có ai cả, Tô Trường Nhạc, người đang đứng trước mặt nàng ấy không xa, không biết đã đi đâu rồi.
Sắc mặt Giang ma ma trắng bệch, hỏi Phương ma ma: “Chuyện này sao vậy!Ai đã chuẩn bị pháo hoa, làm sao có thể xảy ra sai sót như vậy được!”
“Thái tử phi đâu!” Tứ Hỉ mặt không còn chút máu nào, xông lên bức tường đỏ, lo lắng nhìn xuống, lớn tiếng quát: “Thái tử phi!”
Phương ma ma cũng có vẻ hoảng sợ, bà vỗ về trái tim mình với nỗi sợ hãi kéo dài và lắc đầu nói: “Làm sao ta biết chuyện gì đang xảy ra chứ?”
Sau đó quay đầu nghiêm nghị ra lệnh: “Còn không mau đi xuống tìm người, xem Thái tử phi có bị thương ở chỗ nào không!
Phương ma ma che ngực, nói: “Không được không được, ta phải đi bẩm báo việc này với Hoàng hậu nương nương mới được! Hoàng Thượng hẳn là đáng trách, này, sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy vào đêm giao thừa tốt đẹp này!”
Phương ma ma run lên, vừa định xuống tường thành thì đã bị Thẩm Quý Thanh bước nhanh xông lên hung hăng đụng trúng, trọng tâm không ổn định, lăn từ trên thềm đá xuống.
Bậc thềm đá có dốc đứng cực kỳ, ngã từ trên cao xuống, không chết thì cũng sẽ mất nửa mạng.
Tứ Hỉ nghe thấy tiếng kêu thê lương của Phương ma ma, chợt định thần lại, nước mắt đầy mặt lao xuống thềm đá.
Thẩm Quý Thanh lại bắt lấy nàng ấy, hỏi: “Thái tử phi đâu!”
Tứ Hỉ khóc nói: “Không biết, khi nô tỳ mở mắt ra, đã không thấy bóng dáng của Thái tử phi nữa, thỉnh Vương gia buông nô tỳ ra, nô tỳ chạy tới để thông báo cho Thái tử điện hạ!”
“Một đám phế vật!” Thẩm Quý Thanh giận dữ phì phì, sau đó xoay người đi xuống tường thành lần nữa.
Tứ Hỉ tâm loạn như ma, chạy tới Mai Viên thì lại bị đám thủ vệ ngăn lại, còn bị đại thái giám bên cạnh Hoàng Thượng trách cứ một trận.
Trong Mai Viên truyền đến tiếng Tuyên Đế trách cứ Thái tử tức giận mắng chửi, Tứ Hỉ co rúm lại. Tứ Hỉ biết, Tuyên Đế cực kỳ coi trọng chuyện đốt pháo cầu nguyện cho một năm sắp tới, đó là một quy tắc từ tổ tiên truyền lại.
Nghe đồn tiên đế từng cho cho rằng pháo được đặt để cầu phúc, nhưng điều đó là vô căn cứ, vì vậy, hông có pháo nào được đặt trong bữa tiệc giao thừa của quan viên năm đó, kết quả là không chỉ có nạn đói mà còn cũng là một trận lụt vào năm sau.
Tứ Hỉ không dám nói Thái tử phi xảy ra chuyện lúc đốt pháo, tuy rằng vẫn kiên trì gọi Thái tử điện hạ, nhưng chỉ nói Thái tử phi đột nhiên ngất đi.
Thái tử quả nhiên đúng như nàng ấy nghĩ, vừa nghe thấy Thái tử phi xảy ra chuyện liền lập tức chạy tới. “Thái tử phi đang tốt lành, sao lại vô duyên vô cớ ngất đi chứ?” Thẩm Tinh Lan sắc mặt lạnh lùng, vừa đi vừa hỏi, “Nàng đâu? Thái y đã xem qua chưa?”
Hai người rời khỏi Mai Viên, Tứ Hỉ mới khóc nói ra tất cả.
Thẩm Tinh Lan đột nhiên dừng bước, thở hồng hộc, tay chân lạnh ngắt, thậm chí anh còn nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp, ánh mắt thay đổi mấy lần, nghe xong lời của Tứ Hỉ nói, nỗi sợ mất nàng ở kiếp trước lại dâng lên trong lòng, như sóng to gió lớn ngập trời, bao phủ lấy hắn.
Nhưng mà càng kích động, càng lo lắng thì hắn càng trở nên bình tĩnh.
“Tần Thất, lập tức đi thông báo chuyện cho Tô tướng quân.” Thẩm Tinh Lan quay đầu phân phó Tần Thất, tiếp theo nói với Tứ Hỉ: “Tứ Hỉ, trở về nói cho Chu công công, bảo hắn đưa ngươi đến trước mặt Hoàng thượng, nói hết chuyện này ra.”
Giọng nói của Thái tử giống như tảng băng, Tứ Hỉ không nhịn được mà rùng mình một cái, sợ sệt nói: “Sau khi Hoàng thượng nghe nô tỳ nói hết rồi có chém đầu nô tỳ không.”
“Không.” Thẩm Tinh Lan bỏ lại những lời này, cũng không quay đầu lại mà chạy như điên.
- -----oOo------
Thẩm Quý Thanh tươi cười ôn hòa, phong độ nhẹ nhàng, lời nói cũng phải khéo léo chọn chữ để không mắc sai lầm, nói xong liền lấy tay áo che chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Từ lúc Thẩm Quý Thanh đứng dậy, Ôn Sở Sở cũng đi theo hắn đến trước mặt Tô Trường Nhạc. “Sở Sở cũng kính Thái tử phi, mong Thái tử phi đại nhân rộng lượng, qua năm nay, những chuyện không vui sẽ bị bại lộ, bất kể những hiềm khích trước đây.”
Thẩm Quý Thanh nghe thấy Ôn Sở Sở nói, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút, lạnh lùng nhìn nàng ta một cái. Ôn Sở Sở chột dạ mở mắt ra, đồng thời lấy tay áo che lại, uống hết rượu trong chén. Tô Trường Nhạc nghe thấy hai người bọn họ một đáp một xướng, trong lòng cười lạnh, hai người này quả nhiên là phu thê, quả nhiên biết ăn nói.
Một người chắc chắn rằng nàng sẽ không dám gây sự ở nơi đông người, muốn nhân cơ hội để cầu hòa, còn một người thì tốn hết công sức để chọc giận nàng, để nàng bị xấu mặt ở cung yến tiệc đêm giao thừa.
Cung yến đã tiến hành hơn một nửa, những chiếc chén trong điện Bảo Hòa sáng ngời và bóng mờ, mọi người đang nói cười vui vẻ, rất nhiều người giống như phu thê Tấn vương, cầm chén rượu đến trước mặt bàn bên cạnh hoặc đồng liêu, nâng chén chúc mừng.
Hành vi của Thẩm Quý Thanh và Ôn Sở Sở lọt vào mắt người khác, có thể nói là chuyện rất bình thường.
Ngay cả bên cạnh Lâm hoàng hậu và Tiêu quý phi cũng được vây quanh không ít phi tần. Trong điện Bảo Hòa hòa hợp cùng với nhạc, tiếng pháo ngoài điện liên tiếp vang lên.
Tứ Hỉ nhìn phu thê Tấn vương, nghe thấy hai người nói như vậy, có thể nói tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa bóp nát nho trong tay, trong lòng mắng chửi chỉ biết thừa dịp Thái tử điện hạ không ở đây mà đi bắt nạt Thái tử phi!
Tô Trường Nhạc vốn rủ mắt nhìn Tứ Hỉ lột nho, nghe thấy lời của hai người nọ, khẽ ngước đôi mắt đẹp lên, khẽ nhìn hai người một cái.
Gương mặt thanh tú và xinh đẹp của nàng đều sụp xuống, thoạt nhìn có chút luống cuống tay chân, nhẹ giọng nói: “Bổn cung không biết uống rượu, chỉ có thể nhờ Tứ Hỉ tiếp nhận rượu mời thay bản cung, thỉnh hai vị thứ lỗi, lát nữa Thái tử điện hạ trở về, bổn cung nhất định để cho hắn trả rượu lại cho các ngươi.”
Tô Trường Nhạc tránh nói về lời xin lỗi của Thẩm Quý Thanh, chỉ mỉm cười với hắn ta, “Bổn cung không nhận rượu của Vương gia được, những người không biết lý do có thể nói rằng bản cung keo kiệt, cũng sợ mẫu hậu sẽ hiểu lầm bản cung không gần nhân tình, cho nên, lát nữa nếu Hoàng hậu nương nương hoặc người kia thật sự hiểu lầm bổn cung, còn làm phiền Tấn vương và Tấn vương phi làm rõ thay bổn cung.”
Âm thanh của nàng vốn dễ nghe, sạch sẽ và ngọt ngào, lúc này nàng cố tình hạ thấp âm lượng, nói nhỏ nhẹ, đáp lời một cách khéo léo, người khác không nghe được ý tứ trong lời nói của nàng, chỉ cảm thấy âm thanh của Thái tử phi dễ nghe như tiếng suối trong trong rừng.
Đôi mắt đen láy dịu dàng của Thẩm Quý Thanh xẹt qua một tia kinh ngạc và nghi ngờ.
Tô Trường Nhạc chạm vào một cái đinh mềm của hắn ta, hắn ta cũng không tức giận, chỉ cúi đầu ý tứ không rõ nhẹ nhàng cười, chắp tay ôm quyền, “Là bổn vương đường đột, quên rằng Thái tử phi sẽ không uống rượu. Chỉ là, vừa rồi phụ hoàng gọi Tam ca ra ngoài, chắc là ông nói đến chuyện trắc phi, hy vọng Thái tử phi có thể suy nghĩ lại những gì bổn vương đã nói với người ngày đó.”
Thẩm Quý Thanh nói xong, xoay người trở lại chỗ ngồi.
Mặc dù Tô Trường Nhạc là Tam tẩu của hắn ta, nhưng dù sao thì giữa nam và nữ vẫn có sự khác biệt, cho dù là kính rượu cũng không thể đợi lâu. Tuy rằng ngày hôm đó hắn hành động có chút điên cuồng, nhưng hôm nay tại yến tiệc tụ tập rất nhiều quan viên quyền quý, hắn vẫn như trước, trong lời nói và việc làm đều không thể phạm sai lầm.
Ôn Sở Sở không rời đi, cười tủm tỉm nói: “Thái tử phi không biết uống rượu, lấy trà thay rượu là được, nói cho cùng chính là không muốn tiếp nhận kính rượu của chúng ta.”
Tô Trường Nhạc dường như không hiểu ý mỉa mai của nàng ta, kinh ngạc che miệng khẽ nói: “Thì ra còn có thể lấy trà thay rượu? Là bản cung sơ xuất.”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Tô Trường Nhạc, Ôn Sở Sở chỉ cảm thấy sau khi Tô Trường Nhạc ngã ngựa, càng ngày càng ra vẻ, làm cho người ta cảm thấy chướng mắt đến tột cùng.
Ngay khi Ôn Sở Sở còn muốn nói gì nữa, Phương mama phụ trách hầu hạ Lâm hoàng hậu đi tới trước mặt hai người.
“Nô tỳ gặp qua Thái tử phi, gặp Tấn vương phi.” Phương ma ma cung kính phúc thân, hàng năm vào ba khắc của buổi trưa giao thừa, Hoàng hậu nương nương hoặc Thái tử phi phải đến tường thành Thừa Thiên Môn để đốt pháo hoa, cầu mong năm sau mong mỏi năm sau thiên hạ thái bình, thiên hạ phồn vinh.”
Đây là quy tắc do tổ tiên của Đại Tề để ưu lại, Thừa Thiên Môn là cửa chính của hoàng cung, đốt pháo và bắn pháo hoa trên tường thành cửa chính, có nghĩa là năm mới có thể thành hiện thực, mọi chuyện đều suôn sẻ.
“Nô tỳ phụng khẩu dụ của hoàng hậu nương nương, đến đây truyền chỉ, năm nay chuyện đốt pháo giao cho Thái tử phi làm, giờ lành sắp đến rồi, mời Thái tử phi đi theo nô tỳ ngay lập tức.”
Tô Trường Nhạc biết vị Phương mama này cũng không phải ăn nói hàm hồ, Đại Tề đúng là có quy củ đốt pháo, kiếp trước Lâm hoàng hậu cũng gaio chuyện này cho nàng làm.
Kiếp trước Lâm hoàng hậu rất yêu thương nàng, sau khi gả vào Đông cung, Lâm hoàng hậu đã tự tay dạy nàng công việc trong cung, giao cho nàng xử lý một số việc.
Ôn Sở Sở nghe thấy Phương ma ma nói vậy, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái, nói: “Thái tử phi thật may mắn, chuyện đến Thừa Thiên Môn đốt pháo, không phải ai cũng có thể làm được, từ trước đến nay chỉ có Đại Tề quốc mẫu mới có thể có được vinh dự như vậy, Hoàng hậu nương nương nhường vinh dự này cho Thái tử phi ngươi trong năm đầu tiên thành hôn, không biết có bao nhiêu người ghen tị với Thái tử phi đây.”
Từ lúc Phương ma ma vừa dứt lời, đã có không ít quý nữ đưa ánh mắt hâm mộ tới Tô Trường Nhạc, hiện giờ nghe thấy lời nói của Ôn Sở Sở, vài quý nữ giao tiếp với Tô Trường Nhạc trước đây, càng nhao nhao tiến lên chúc mừng.
Mọi thứ trước mắt đều giống như kiếp trước, kiếp trước đốt pháo cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng lần này Tô Trường Nhạc trong lại có linh cảm không tốt trong lòng.
Dù sao kiếp trước Lâm hoàng hậu vẫn nắm chặt nàng trong lòng bàn tay đùa giỡn, ngay từ đầu cũng không vội vàng xử lý nàng, nhưng kiếp này sau khi Thẩm Quý Thanh xảy ra chuyện xấu, Lâm hoàng hậu hiển nhiên đã không bình tĩnh như kiếp trước.
Chỉ là Lâm hoàng hậu thật sự lớn mật như thế, dám ra tay với nàng trong một yến hội long trọng như vậy? Tô Trường Nhạc nhìn Lâm hoàng hậu một cái.
Lúc này Lâm hoàng hậu đang bị một đám phi tần vây quanh, vừa nói vừa cười, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
Tô Trường Nhạc thu hồi ánh mắt, trong lòng vẫn cảm thấy không ổn, Lâm hoàng hậu không có nói trước với nàng về chuyện đốt pháo.
Tuy nhiên, đây quả thực là vinh dự mà mọi nữ tử trên thế gian này mơ ước, dù nàng muốn hay không, hay trong lòng có nghi ngờ gì thì cũng chỉ có thể đi cùng Phương mama.
Sau khi Tô Trường Nhạc cùng Tứ Hỉ và Giang ma ma rời đi, Ôn Sở Sở nhìn chằm chằm vào bóng dáng đi xa của nàng, quay lại bữa tiệc, vừa nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, nàng ta không khỏi cúi đầu che miệng cười khẽ.
Thẩm Quý Thanh vốn vẫn uống rượu, không nói một lời, khi nhìn thấy đôi mắt mang nụ cười tự mãn trên lông mày của Ôn Sở Sở, khẽ nhíu mày lại.
“Chuyện gì làm cho ngươi vui vẻ như vậy?”
Ôn Sở Sở hơi nâng cằm, cười nói: “Không có chuyện gì, vừa rồi nghe nói Thái tử phi có thể lên Thừa Thiên môn đốt pháo, thay nàng vui vẻ mà thôi.”
Thẩm Quý Thanh khẽ nhíu mày, không cho là đúng, lại lấy rượu uống liên tục thêm mấy chén, lúc hơi say như là nghĩ cái gì đó, hơi nheo mắt lại, con ngươi ôn hòa trong nháy mắt mang theo một tia lạnh lùng.
Hắn ta ngước mắt nhìn Lâm hoàng hậu ở vị trí đầu tiên một cái.
Vẻ mặt của Lâm hoàng hậu rạng ngời, nụ cười xán lạn, đang cười nói chuyện gì đó với Tiêu quý phi.
Một ý nghĩ ngớ ngẩn nảy ra trong đầu hắn ta.
Thẩm Quý Thanh hiểu rõ tâm tư của mẫu hậu mình nhất, Tiêu quý phi chiếm phượng ấn nhiều ngày như vậy mà Lâm hoàng hậu vẫn không hề động đậy.
Hắn ta biết mẫu hậu đang chờ đợi thời điểm tốt nhất, bà từ trước đến nay rất kiên nhẫn, không dễ dàng ra tay, nhưng chỉ cần có thể ra tay là có thể mất mạng ngay trong một lần.
Ví dụ như bữa tiệc trong cung điện đêm giao thừa là một thời điểm tốt, nếu xảy ra chuyện với Tô Trường Lạc, Tiêu quý phi phụ trách cung yến nhất định khó thoát tội, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Con ngươi Thẩm Quý Thanh hiện lên lạnh lẽo, hắn ta ném ly rượu trong tay xuống bàn, mang theo vẻ lạnh lùng, đột nhiên rời khỏi tiệc.
Ôn Sở Sở thấy khuôn mặt âm trầm của hắn ta, cảm thấy kỳ quái, lập tức cũng đứng dậy đi theo.
Tô Trường Nhạc đi theo phía sau Phương ma ma, sắc mặt ngưng trọng, còn Tứ Hỉ và Giang ma ma lại cười như hoa.
Hai người bọn họ vốn còn lo lắng Lâm hoàng hậu sẽ có ý kiến gì với Thái tử phi, nhưng bây giờ Hoàng hậu đã trao vinh hạnh này cho Thái tử phi, điều đó chứng tỏ trong lòng Hoàng hậu nương nương vẫn rất yêu thương Thái tử phi.
Thừa Thiên Môn là cửa chính của hoàng cung, vẫn luôn là nơi tuần tra trọng yếu, ngoài Cấm Quân ra còn có Ngự Lâm Quân, nơi này nghiêm ngặt hơn các cửa khác.
Màn đêm như mực dày đặc, tuyết bay lất phất, thậm chí ngay cả những viên gạch màu đỏ son cũng bị bao phủ bởi những lớp băng mỏng, sau khi Tô Trường Nhạc bước lên Thừa Thiên Môn, vẻ mặt có vài phần hoảng hốt.
Đây là nơi cuối cùng nàng đã nhìn trong kiếp trước, lúc đó Thẩm Tinh Lan ở ngay đây, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
Một hình ảnh khác hiện lên trong đầu nàng.
Trước cổng Thừa Thiên, khói lửa bốc lên ngút trời, sáng như ban ngày, không ngừng vang lên tiếng la hét và kim loại va chạm. Lúc ấy, Thẩm Tinh Lan không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Tô Trường Nhạc ần như có thể tưởng tượng được rằng khi đứng ở đây, chắc hẳn trong lòng hắn có rất nhiều cảm xúc nặng nề đọng lại.
Sự tuyệt vọng, tức giận, đau đớn, nhẫn nhịn, hoặc hơn thế nữa.
Nhưng mà cho dù Thẩm Tinh Lan bị những cảm xúc này gặm nhấm đến có cả ngàn vết thương, buộc phải phát điên thì hắn vẫn sẽ không có bất kỳ dấu hiệu dao động nào, bởi vì hắn không thể lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
“Mời Thái tử phi châm lửa.” Phương ma ma khẽ gọi nàng một tiếng, mỉm cười đưa bật lửa đến tay nàng.
Tô Trường Nhạc định thần lại, nhìn Ngự Lâm Quân đang đứng thẳng tắp xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc, rồi nàng nhìn về phía đống pháo và pháo hoa trên mặt đất, dự cảm chuyện xấu sẽ xảy ra mà không rõ lý do tràn ra khỏi người.
“Lão nô xưa nay sợ nhất là tiếng pháo nổ, thứ cho lão nô tạm lui sang một bên.” Phương ma ma áy náy, tuy miệng bảo lui sang một bên, nhưng cả người lại lui đến một góc tường thành, hai tay bà che lỗ tai lại thật kĩ, trông có vẻ thật sự cực kỳ sợ tiếng pháo nổ.
“Thỉnh Thái tử phi châm lửa, đừng bỏ lỡ giờ lành.”
Phương ma ma đứng thật xa, giọng nói bị bay vào trong gió lạnh, có chút không rõ lắm.
Tô Trường Nhạc nhìn Tứ Hỉ và Giang ma ma một cái, do dự một lát, nói: “Tứ Hỉ và Giang ma ma lui xa một chút.”
“A?” Tứ Hỉ bối rối nhìn nàng, gương mặt cong cong cười nói: “Nô tỳ không sợ đâu! Thái tử phi quên rồi sao! Trước đây khi chúng ta còn ở Tướng phủ, hàng năm pháo hoa trong Minh Nguyệt Hiên đều do nô tỳ bắn mà!”
Giang ma ma cũng cười nói: “Lão nô không sợ, đây là lần đầu tiên lão nô lên Thừa Thiên Môn. Thừa Thiên Môn ngoại trừ cấm quân ra, bình thường sẽ không ai được lên đây, lão nô sống đến tầm tuổi này, đây lần đầu tiên được lên Thừa Thiên Môn, có thể nhìn pháo hoa được đốt cháy vào đêm giao thừa, thật vinh hạnh biết bao nhiêu, ngài để lão nô và Tứ Hỉ cùng ngài, che ô cho ngài.
Hàng năm vào đêm giao thừa, pháo hoa được b4n ra trong cung điện.
Lấy pháo hoa ở Thừa Thiên Môn làm tín hiệu, Thừa Thiên Môn đốt pháo nổ, bốn đại môn còn lại trong hoàng cung cũng sẽ đốt pháo hoa theo, hình ảnh cực kỳ hoành tráng rực rỡ, không ít dân chúng đều ra ngoài quan sát vào thời điểm này.
Tô Trường Nhạc nhìn xuống dưới tường thành, mặc dù độ cao có hơi đáng sợ nhưng nếu có chuyện xấu xảy ra như nàng dự đoán, xảy ra chuyện gì không ổn thì nàng sẽ nhảy từ đây xuống, miễn cưỡng lắm có thể bình an rơi xuống đất.
Nàng không có bằng chứng về việc làm sai trái của Lâm hoàng hậu, càng không có lý do gì đột nhiên không đốt pháo, Tuyên Đế xưa nay coi trọng cung yến, nếu nàng bỏ lỡ giờ lành, cuối cùng lại phát hiện pháo hoa không bị người động tay động chân, đến lúc đó cũng không những đơn giản là hạ chỉ cho Thẩm Tinh Lan một trắc phi như vậy, hàng ngàn tội cho nàng hoặc là cho toàn bộ Tô phủ đều có khả năng.
Nghĩ đến vô tình vô nghĩa của Tuyên Đế kiếp trước với Tô phủ, thủ đoạn độc ác, Tô Trường Nhạc nhắm mắt lại, giọng điệu trở nên cứng rắn: “Lui ra cho bổn cung!”
Tô Trường Nhạc hiếm khi sử dụng giọng điệu nghiêm khắc như vậy để ra lệnh cho họ, Giang ma ma và Tứ Hỉ không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhau một cái, dùng ánh mắt hỏi thăm lẫn nhau.
Tứ Hỉ lắc đầu, tỏ vẻ nàng ấy cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Thái tử phi.
Giang ma ma không nài nỉ nữa, chỉ coi đây là lần đầu tiên Thái tử phi chịu trách nhiệm đốt pháo hoa nên quá lo lắng, cười nói: “Nô tỳ sẽ lui ra, Thái tử phi đừng căng thẳng.”
Tứ Hỉ cũng theo Giang ma ma lui sang một bên.
Tô Trường Nhạc cầm bật lửa, đi về phía đống pháo nổ.
Ôn Sở Sở vẫn len lén đi theo phía sau Thẩm Quý Thanh, phát hiện phương hướng hắn ta đi lại là Thừa Thiên Môn, sắc mặt thay đổi, bước nhanh tiến lên túm lấy người.
“Vương gia, ngài sao vậy!” Nàng ta thay đổi vẻ dịu dàng thường ngày, đỏ mắt, lạnh lùng nói: “Hiện giờ Tô Trường Nhạc đã làm Thái tử phi cao quý rồi, nàng là Tam tẩu của chàng, thiếp thân mới là thê tử do chàng cưới hỏi đàng hoàng, thường ngày chàng không muốn gặp thiếp cũng được, nhưng hôm nay cung yến khắp nơi đều là người, sao chàng có thể trắng trợn đuổi theo Thừa Thiên Môn chứ!”
Thẩm Quý Thanh hất tay nàng ta ra, lạnh lùng cười, “Đừng tưởng bổn vương không biết ngươi và mẫu hậu định làm gì, bổn vương không muốn mẫu hậu lại mắc sai lầm.”
Không lâu sau khi hắn ta ngăn Tô Trường Nhạc, Lâm hoàng hậu đã triệu nàng đến Phượng Nghi cung, mắng mỏ hắn một trận, yêu cầu hắn ngẫm lại công sức cố gắng mấy năm nay, và để hắn ngẫm lại những gì hắn ta đã hy sinh cho ngai vàng.
“Chỉ cần ngồi lên ngôi vị hoàng đế, tất cả những gì đã mất đều có thể quay trở lại.” Đây là một câu mà Lâm hoàng hậu thích nói với hắn ta nhất từ nhỏ đến lớn.
Chưa kể kiếp trước hắn ta đã thua thảm hại như thế nào, cho dù có thực sự lên ngôi, những gì hắn ta mất đi sẽ không bao giờ quay trở lại.
Hắn ta đã chịu đủ mọi thứ rồi, hắn ta không muốn vì ngai vàng và quyền lực mà buông tha bất cứ thứ gì nữa.
Hai người đi qua bờ ao Bích Hồ, cách Thừa Thiên Môn càng ngày càng gần, Ôn Sở Sở ngẩng đầu, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng thướt tha của Tô Trường Nhạc.
Mỹ nhân kiều diễm, phong thái yểu điệu, đầu búi tóc hình chữ thập, khoác áo choàng gấm đỏ tươi, dưới áo choàng là bộ cung trang với hoa thu hải đường vàng viền đỏ, màu đỏ rực rỡ cọ xát trong bóng đêm và tuyết, cho dù không nhìn rõ dung mạo nhưng vẫn đủ khiến người ta ghen tị.
Nhưng chẳng bao lâu nữa nàng ta không cần ghen tị với Tô Trường Nhạc nữa. Trong mắt Ôn Sở Sở xẹt qua một tia độc ác, khinh miệt cười cười.
Khuôn mặt đẹp nhất thiên hạ của Tô Trường Nhạc sẽ nhanh chóng bị hủy, không chỉ mặt nàng, mà ngay cả đôi tay đó của nàng, làn da mịn màng, quyến rũ cũng sẽ không còn nữa.
Về sau, khi mỗi người nhìn thấy Tô Trường Nhạc, chỉ biết sợ rằng, chỉ có khinh thường và chán ghét. Ôn Sở Sở kiềm chế suy nghĩ, tức giận đuổi theo, ôm chặt Thẩm Quý Thanh không cho hắn ta đi.
Ngay khi Thẩm Quý Thanh kéo tay nàng ta xuống, muốn đi về phía trước thì trên Thừa Thiên Môn ầm ầm một tiếng nổ lớn.
Đó không phải là tiếng pháo hoa bình thường,
Đồng tử của Thẩm Quý Thanh đột nhiên co rút lại, trong lòng nhảy dựng lên, hai mắt hắn ta đỏ ửng, tức giận đẩy Ôn Sở Sở ra, phát hiện nàng ta vẫn vẫn ngoan cố theo dõi mình, mặt hắn ta âm trầm, một cước đá văng nàng ta.
Ôn Sở Sở không nghĩ rằng Thẩm Quý Thanh sẽ ra tay với nàng ta, nàng ta bị đá đến trở tay không kịp, cả người bị đạp bay ra ngoài, còn chưa kịp hô một tiếng thì đã bị ngã vào ao Bích Hồ.
Trầm Quý Thanh sửng sốt một chút, không ngờ rằng Ôn Sở Sở lại rơi xuống nước, đang muốn xuống hồ cứu người thì phía bên kia của Thừa Thiên Môn lại truyền đến tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế.
“Mau xuống cứu Vương phi!” Hắn phân phó Lý Toàn đi theo một bên, nói xong liền không quay đầu lại chạy về phía Thừa Thiên Môn.
“Vâng!” Lý Toàn lên tiếng, lập tức xuống hồ cứu người.
Vào mùa đông lạnh giá tháng mười hai âm lịch, tuy mặt hồ chưa đóng băng nhưng cũng lạnh đến thấu xương, ngay khi Ôn Sở Sở vừa ngã xuống lập tức có người nhảy xuống cứu nàng ta.
Nước hồ lạnh thấu xương giống như một con dã thú có hàm răng sắc nhọn, con thú há to miệng lao về phía nàng ta một cách dữ dội, hàm răng cắn vào eo và bụng nàng ta một cách dữ dội, cào ra một lớp máu trên da thịt và gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của nàng ta, và cuối cùng là nuốt trọn cả cơ thể nàng ta vào bụng.
Khi Ôn Sở Sở được thị vệ và đám tiểu thái giám cứu lên bờ, cả người đã chật vật cực kỳ, không chỉ ướt sũng như chuột lột, mà còn đông cứng thành một tảng băng.
Nàng ta gần như mất ý thức, tay chân tê dại đến nỗi không thể cử động được.
Ngay khi đám cung nhân luống cuống tay chân, muốn thay nàng ta khoác áo khoác, tiếng thét chói tai hoảng sợ tột cùng, bỗng nhiên vang lên bên tai Ôn Sở Sở.
“A —— người đâu, người đâu, mau đi mời thái y! Nhanh lên!”
“Vương phi ngài đừng sợ, ngài sẽ không sao, nô tỳ sẽ sai người kêu vương gia trở về.” Mặc dù cung nhân nói như vậy, nhưng trong lời nói đã mang theo nức nở.
Ôn Sở Sở bị đông lạnh đến không còn cảm giác gì, cả người ngây ngô, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cho đến khi phát hiện ánh mắt của cung nhân lướt qua váy của nàng ta, ánh mắt hoảng sợ tột cùng, thì nàng ta mới sững sờ cúi đầu.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo choàng cổ tròn thêu hình lá trúc, mặc váy dài màu vàng nhạt thêu bạch ngọc lan, mặc dù không diễm lệ chói mắt như Tô Trường Nhạc, nhưng cũng rất đa dạng.
Bây giờ chiếc váy màu trắng thêu hoa mộc lan màu vàng ngỗng đã bị nhuộm đỏ bởi máu.
Ôn Sở Sở chỉ cảm thấy trong bụng giống như bị một lưỡi dao sắc bén vô hình cắt nhiều lần, tê tâm liệt phế đau đớn. Nàng ta bất giác ôm bụng, hai chân run rẩy không khống chế được, hoảng sợ mà tuyệt vọng thét chói tai ra tiếng.
Tứ Hỉ và Giang ma ma ban đầu còn tràn đầy vui vẻ, hai người ôm lò thủ công, đứng một bên chờ Tô Trường Nhạc đốt pháo hoa, sau đó có thể xem bốn cửa còn lại đốt pháo hoa ở trên Thừa Thiên Môn.
Không ngờ Thái tử phi vừa châm lửa đốt pháo, vừa đạp pháo bay lên không trung.
Tứ Hỉ vốn tưởng rằng đây là cách chơi mới của cô nương nhà mình, dù sao cô nương đã rất gan dạ từ khi còn nhỏ, mỗi lần đều thay đổi cách chơi pháo hoa.
Ánh mắt của nàng di chuyển theo những quả pháo, vừa mới che miệng cười trộm thì nhìn thấy pháo hoa bị đốt vừa bay lên không lâu liền phát ra tiếng nổ ầm ầm, nổ tung hết toàn bộ.
Pháo hoa trên Thừa Thiên Môn không giống với pháo hoa mà dân chúng hay dùng, sau khi đốt pháo hoa sẽ phát ra tiếng nổ lách tách, mà pháo hoa trong cung sẽ bùng lên thành những chùm pháo hoa đủ màu sắc, pháo hoa bắn lên bầu trời đêm, rực rỡ và đẹp đẽ.
Tứ Hỉ hoảng sợ, theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng nàng ấy không ngờ lại mở ra, trước mặt không có ai cả, Tô Trường Nhạc, người đang đứng trước mặt nàng ấy không xa, không biết đã đi đâu rồi.
Sắc mặt Giang ma ma trắng bệch, hỏi Phương ma ma: “Chuyện này sao vậy!Ai đã chuẩn bị pháo hoa, làm sao có thể xảy ra sai sót như vậy được!”
“Thái tử phi đâu!” Tứ Hỉ mặt không còn chút máu nào, xông lên bức tường đỏ, lo lắng nhìn xuống, lớn tiếng quát: “Thái tử phi!”
Phương ma ma cũng có vẻ hoảng sợ, bà vỗ về trái tim mình với nỗi sợ hãi kéo dài và lắc đầu nói: “Làm sao ta biết chuyện gì đang xảy ra chứ?”
Sau đó quay đầu nghiêm nghị ra lệnh: “Còn không mau đi xuống tìm người, xem Thái tử phi có bị thương ở chỗ nào không!
Phương ma ma che ngực, nói: “Không được không được, ta phải đi bẩm báo việc này với Hoàng hậu nương nương mới được! Hoàng Thượng hẳn là đáng trách, này, sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy vào đêm giao thừa tốt đẹp này!”
Phương ma ma run lên, vừa định xuống tường thành thì đã bị Thẩm Quý Thanh bước nhanh xông lên hung hăng đụng trúng, trọng tâm không ổn định, lăn từ trên thềm đá xuống.
Bậc thềm đá có dốc đứng cực kỳ, ngã từ trên cao xuống, không chết thì cũng sẽ mất nửa mạng.
Tứ Hỉ nghe thấy tiếng kêu thê lương của Phương ma ma, chợt định thần lại, nước mắt đầy mặt lao xuống thềm đá.
Thẩm Quý Thanh lại bắt lấy nàng ấy, hỏi: “Thái tử phi đâu!”
Tứ Hỉ khóc nói: “Không biết, khi nô tỳ mở mắt ra, đã không thấy bóng dáng của Thái tử phi nữa, thỉnh Vương gia buông nô tỳ ra, nô tỳ chạy tới để thông báo cho Thái tử điện hạ!”
“Một đám phế vật!” Thẩm Quý Thanh giận dữ phì phì, sau đó xoay người đi xuống tường thành lần nữa.
Tứ Hỉ tâm loạn như ma, chạy tới Mai Viên thì lại bị đám thủ vệ ngăn lại, còn bị đại thái giám bên cạnh Hoàng Thượng trách cứ một trận.
Trong Mai Viên truyền đến tiếng Tuyên Đế trách cứ Thái tử tức giận mắng chửi, Tứ Hỉ co rúm lại. Tứ Hỉ biết, Tuyên Đế cực kỳ coi trọng chuyện đốt pháo cầu nguyện cho một năm sắp tới, đó là một quy tắc từ tổ tiên truyền lại.
Nghe đồn tiên đế từng cho cho rằng pháo được đặt để cầu phúc, nhưng điều đó là vô căn cứ, vì vậy, hông có pháo nào được đặt trong bữa tiệc giao thừa của quan viên năm đó, kết quả là không chỉ có nạn đói mà còn cũng là một trận lụt vào năm sau.
Tứ Hỉ không dám nói Thái tử phi xảy ra chuyện lúc đốt pháo, tuy rằng vẫn kiên trì gọi Thái tử điện hạ, nhưng chỉ nói Thái tử phi đột nhiên ngất đi.
Thái tử quả nhiên đúng như nàng ấy nghĩ, vừa nghe thấy Thái tử phi xảy ra chuyện liền lập tức chạy tới. “Thái tử phi đang tốt lành, sao lại vô duyên vô cớ ngất đi chứ?” Thẩm Tinh Lan sắc mặt lạnh lùng, vừa đi vừa hỏi, “Nàng đâu? Thái y đã xem qua chưa?”
Hai người rời khỏi Mai Viên, Tứ Hỉ mới khóc nói ra tất cả.
Thẩm Tinh Lan đột nhiên dừng bước, thở hồng hộc, tay chân lạnh ngắt, thậm chí anh còn nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp, ánh mắt thay đổi mấy lần, nghe xong lời của Tứ Hỉ nói, nỗi sợ mất nàng ở kiếp trước lại dâng lên trong lòng, như sóng to gió lớn ngập trời, bao phủ lấy hắn.
Nhưng mà càng kích động, càng lo lắng thì hắn càng trở nên bình tĩnh.
“Tần Thất, lập tức đi thông báo chuyện cho Tô tướng quân.” Thẩm Tinh Lan quay đầu phân phó Tần Thất, tiếp theo nói với Tứ Hỉ: “Tứ Hỉ, trở về nói cho Chu công công, bảo hắn đưa ngươi đến trước mặt Hoàng thượng, nói hết chuyện này ra.”
Giọng nói của Thái tử giống như tảng băng, Tứ Hỉ không nhịn được mà rùng mình một cái, sợ sệt nói: “Sau khi Hoàng thượng nghe nô tỳ nói hết rồi có chém đầu nô tỳ không.”
“Không.” Thẩm Tinh Lan bỏ lại những lời này, cũng không quay đầu lại mà chạy như điên.
- -----oOo------