Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Ngoại truyện 7
Năm Vĩnh Hòa thứ tư, mùa xuân
Tiểu Trường An hơn ba tuổi giờ đây đã trưởng thành rất nhiều, không còn tròn trịa như hồi nhỏ, dưới ánh mặt trời mùa xuân, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trong trắng môi đỏ, đứng cùng mẫu hậu, hai mẹ con đều khiến người ta vừa nhìn liền luyến tiếc dời mắt.
Một người là đại mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc, người còn lại là tiểu mỹ nhân phấn điêu ngọc mài.
“Hôm qua khi ngoại tổ mẫu và cữu mẫu vào cung, Phúc Khang nghe nói bụng của cữu mẫu lại có tiểu bảo bối, Minh Văn đệ đệ sẽ có đệ đệ hoặc muội muội của mình!”
Tiểu Trường An nói đến đây, mím cái miệng nhỏ nhắn, đáng thương nhìn Tô Trường Nhạc, giọng nói ngọng nghịu hỏi: “Mẫu hậu, khi nào Phúc Khang mới có đệ đệ hoặc muội muội đây?”
Tô Trường Nhạc từ nhỏ đã lo lắng nữ nhi sẽ quá cô đơn khi không có bạn chơi, cho nên khi cháu trai nhỏ năm, sáu tháng tuổi, nàng thường gọi mẹ con Giang Tử Tinh tiến cung.
Minh Văn là nhi tử của Tô Ngọc và Giang Tử Tinh, hai người thành thân chưa đầy nửa năm, Giang Tử Tinh liền mang thai, hiện tại đích trưởng tử vừa tròn một tuổi, thì lại truyền ra tin vui.
Tiểu Trường An không biết thích chơi với tiểu biểu đệ Minh Văn này đến mức nào, từ đó trở đi, mỗi ngày đều trông mong hỏi nàng, khi nào bé sẽ có đệ đệ hay muội muội của mình.
Vừa nghe thấy không lâu nữa Minh Văn sẽ làm ca ca, đáy lòng có thể nói hâm mộ vô cùng.
Tô Trường Nhạc và nữ nhi đang tản bộ trong Ngự Hoa viên, nghe thấy Tiểu Trường An nhanh mồm nhanh miệng nói một tràng, đầu lưỡi còn chưa cắn lại, không khỏi che miệng cười khẽ ra tiếng.
Bế nữ nhi lên, vừa ôm, vừa hôn.
“Tiểu Trường An thật lợi hại, bây giờ đã có thể nói chuyện được rồi.”
Cằm tiểu công chúa hơi nâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tràn đầy kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, mỗi ngày mẫu hậu đều nói rất nhiều lời với nhi thần, còn đích thân dạy nhi thần biết chữ, ngày ngày nhi thần nghe học, đương nhiên có thể nói chuyện được rồi!”
Tứ Hỉ và một đám cung nữ nghe thấy tiểu công chúa mặt không đỏ thở không hển khen mình, nhao nhao mím môi cười trộm.
Hoàng Thượng và Hoàng hậu đều là người thông minh, cũng không trách công chúa tuổi còn nhỏ mà cái miệng nhỏ nhắn lại lợi hại như vậy.
“Sao Trường An lại đáng yêu, lợi hại thế nhỉ?”
Tô Trường Nhạc nhìn thấy bộ dạng nhỏ nhắn của nữ nhi, quả thực giống như Thẩm Tinh Lan khi còn bé, cuối cùng nhịn không được cười to ra tiếng.
Quả nhiên nếu có cha thì phải có con gái.
Nàng vừa hôn lên sống mũi nhỏ nhắn và khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nữ nhi, vừa thấp giọng nỉ non: “Mẫu hậu rất yêu con, Tiểu Trường An có biết không?”
Phúc Khang công chúa cười khanh khách, ôm cổ mẫu hậu, nghiêng đầu nhỏ, bĩu môi nói: “Nếu mẫu hậu đã yêu nhi thần như vậy, thì người nên mau chóng sinh đệ đệ hay muội muội đến chơi với nhi thần đi.”
Cái miệng nhỏ nhắn kia, dáng vẻ chẳng sợ ai, không biết giống mẫu hậu Tô Trường Nhạc của bé bao nhiêu nữa.
Tô Trường Nhạc nghe vậy, càng cười vui vẻ.
※
Đêm đó, Thẩm Tinh Lan trở lại Ngự Can cung chuẩn bị dùng bữa với hai mẹ con, Tiểu Trường An liền bước chân gầy gò ngắn củn, chạy về phía phụ hoàng mình.
Thẩm Tinh Lan một tay ôm tiểu cô nương lên, nâng tay cọ cọ chóp mũi nhỏ của nàng, giả bộ nghiêm túc nói: “Nếu lại muốn làm nũng với trẫm, ầm ĩ muốn ngủ chung với mẫu hậu, trẫm sẽ không đồng ý.”
Phúc Khang công chúa gần hai tuổi, không biết vì sao, đột nhiên đặc biệt dính Tô Trường Nhạc, mỗi đêm đều ầm ĩ với vú nuôi muốn gặp mẫu hậu, cho dù khuyên dỗ thế nào cũng vô dụng.
Từ khi nữ nhi còn nhỏ, Tô Trường Nhạc đã rất thương bé, vừa nghe vú nuôi nói công chúa khóc làm ầm ĩ không ngừng, lập tức ôm nữ nhi trở về phòng ngủ, ngày ngày ôm ngủ, hại Thẩm Tinh Lan bị buộc ăn chay suốt mấy tháng liền.
Sau này, tiểu cô nương bé lớn lên, học hành thông minh, không quấy khóc hay làm khó mẫu hậu nếu muốn ngủ với mẫu hậu, mà chỉ liên tục làm nũng như một đứa trẻ hư với phụ hoàng và hoàng hậu.
Tiểu công chúa vốn đã xinh đẹp, mặt mày, môi mũi vừa giống Tô Trường Nhạc, lại vừa giống Thẩm Tinh Lan, không biết xinh đẹp đến mức nào, nhưng bé giống như một cô tiên nhỏ.
Bé vừa làm nũng thì gần như không ai có thể ngăn cản được, ngay cả Thẩm Tinh Lan trước đây luôn thích ghen với nữ nhi cũng không ngoại lệ.
“Không có không có, nhi thần không có ầm ĩ muốn ngủ chung với mẫu hậu.” Tiểu Trường An vội vàng lắc đầu, “Tứ Hỉ cô cô nói rồi, nhi thần phải ngủ một mình, như vậy phụ hoàng và mẫu hậu mới có thời gian sinh thêm tiểu công chúa và tiểu hoàng tử để làm bạn với nhi thần.”
Tứ Hỉ không ngờ tiểu công chúa lại kéo mình vào, nghe thấy vậy, nhất thời nơm nớp lo sợ phúc thân nói: “Nô tỳ không nên nói bậy với tiểu công chúa, xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Sợ hoàng thượng sẽ trách tội nàng ấy dạy hư tiểu công chúa.
Không nghĩ rằng Thẩm Tinh Lan nghe thấy lời của nữ nhi, lại sung sướng cao giọng cười to, còn thưởng cho Tứ Hỉ bổng lộc nửa năm.
Tô Trường Nhạc cười đi tới bên cạnh hai cha con, vừa mới nhấc mũi chân lên, Thẩm Tinh Lan liền giơ tay che mắt nữ nhi.
Phía sau một hàng cung nữ nhao nhao cúi đầu.
Đế hậu hai người dường như đã sớm quen phối hợp như vậy, cực kỳ ăn ý trao đổi một nụ hôn ngọt ngào và thân mật.
Tiểu Trường An vô cùng hiểu chuyện, bị bàn tay to của phụ thân che mắt nên cũng không ồn ào, bàn tay nhỏ bé vẫn để trước cái miệng nhỏ nhắn cười ngọt ngào.
Một nhà ba người vào chỗ ngồi, ngay khi Thẩm Tinh Lan vừa gắp thức ăn cho tiểu tâm can bảo bối xong, sau đó gắp một cục giò thạch cho Tô Trường Nhạc thích nhất, chuẩn bị cho tâm can đại bảo bối ăn thì chỉ thấy Tô Trường Nhạc biến sắc, che miệng buồn nôn không ngừng.
Tiểu Trường An đang ngoan ngoãn tự ăn cơm thấy thế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khẩn trương hô: “Mẫu hậu làm sao vậy!”
Sắc mặt Thẩm Tinh Lan khẽ biến, một bên vỗ nhẹ lên lưng Tô Trường Nhạc, một bên trầm giọng quát: “Người đâu, truyền ngự y!”
Tô Trường Nhạc nôn đến mức nước mắt chảy ra, nhưng thật sự không có phun ra cái gì, nhưng trong dạ dày lại cồn cào, khó chịu cực kỳ.
Ngay khi Tần Thất ra khỏi phòng ăn trên đầu đầy mồ hôi, lại nghe thấy giọng nói ảm đạm lạnh lùng của đế vương: “Ngự thiện phòng chuẩn bị bữa như thế nào vậy? Nguyên liệu nấu ăn không tươi cũng dám bưng lên bàn sao!”
Đế vương tức giận, một đám cung nữ và nội thị trong Ngự Can cung quỳ trên mặt đất.
“Hoàng Thượng bớt giận.” Tô Trường Nhạc đè tay Thẩm Tinh Lan lại, nhìn vẻ mặt của hắn có chút kỳ quái.
“Hẳn là không liên quan đến bữa ăn, gần đây không biết tại sao luôn dễ buồn nôn, giống như lúc có Trường An vậy.”
Không chỉ vậy, gần đây thân thể cũng trở nên mệt mỏi.
Tô Trường Nhạc từng vì vậy mà nghi ngờ mình có thể lại mang thai, nhưng nàng biết, Thẩm Tinh Lan mỗi tháng đều dùng đan tránh thai đúng giờ để điều dưỡng thân thể của nàng, vì vậy mới bỏ suy nghĩ này.
Trường An nghe thấy mẫu hậu nói, đôi mắt nhỏ trừng to, vui vẻ hỏi: “Mẫu hậu có phải mang thai bảo bối giống cữu mẫu không! Có phải Phúc Khang là tỷ tỷ không!”
Tiểu cô nương mặt mày hớn hở, cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng.
Thẩm Tinh Lan nghe thấy Tô Trường Nhạc nói, cảm xúc phức tạp lúc đầu lóe lên trong mắt hắn, cuối cùng đôi lông mày nghiêm nghị của hắn khẽ nhíu lại.
Tô Trường Nhạc không bỏ qua ánh mắt biến hóa của hắn, không khỏi hơi sửng sốt, không thể tin hỏi: “Ta, ta thật sự lại mang thai hài tử sao?”
Thẩm Tinh Lan cầm lấy khăn tay sạch sẽ do Tứ Hỉ đưa tới, dịu dàng tao nhã lau khóe môi cho nàng, cong mắt cười nói: “Đại khái là, không chắc nữa, phải chờ ngự y tới bắt mạch thì mới có thể xác định được.”
“Nhưng không phải, không phải chàng vẫn luôn…”
Thẩm Tinh Lan vẫn nhớ rõ lúc Tô Trường Nhạc mang thai Trường An đã nôn ọe vui đến mức nào, trầm giọng phân phó: “Để ngự thiện phòng làm lại mấy món ăn thanh đạm không dầu mỡ, sau đó chuẩn bị một món thịt chua ngọt.”
Dứt lời, Thẩm Tinh Lan quay đầu lại, nhìn nữ nhi, cười dịu dàng nói: “Trường An ngoan, đợi lát nữa dùng bữa xong, thì theo Tứ Hỉ và vú nuôi về thiên điện nghỉ ngơi.”
“Vậy, rốt cuộc có phải thần thật sự sẽ làm tỷ tỷ không!”
Tiểu Trường An trông mong nhìn phụ hoàng.
Thẩm Tinh Lan đến trước mặt nữ nhi, cúi người khom lưng, sờ sờ cái đầu nhỏ của bé hai cái: “Đợi lát nữa ngự y lại đây, nếu Trường An thật sự muốn làm tỷ tỷ, trẫm lập tức bảo Tần Thất nói cho con biết.”
Lúc này, tiểu công chúa mới cười ngọt ngào, ngẩng đầu ưỡn ngực ngoan ngoãn ngồi xuống, thuần thục cầm đũa tự ăn cơm.
Tô Trường Nhạc được Thẩm Tinh Lan đỡ trở về phòng ngủ.
Tần Thất hiện giờ là đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng, đích thân chạy đến Thái y viện một chuyến, còn chưa kịp mở miệng, Hà ngự y và Sầm ngự y đã song song nhấc hòm thuốc lên, đi theo Tần công công rời đi.
Sầm Cảnh Huyên quả thật đúng như lời hứa của Thẩm Tinh Lan lúc đầu, con đường làm quan một đường thuận lợi, không chỉ tuổi còn trẻ đã trở thành người đứng đầu của Thái y viện, mà còn trở thành ngự y chỉ được chẩn bệnh cho đế hậu.
Hai vị ngự y đến rất nhanh, nghe Hoàng Thượng nói Hoàng hậu nương nương gần đây chán ăn, còn dễ bị buồn nôn, trong lòng lập tức sáng tỏ.
Dù sao đây không phải là lần đầu tiên Tô Trường Nhạc mang thai, nên hiểu rõ cơ thể của mình nhất, gương mặt đã vui mừng không che giấu được.
Hai vị ngự y thay phiên nhau bắt mạch, sau khi bắt mạch xong, bên kia liếc mắt một cái, song song gật đầu.
Hà ngự y tiến lên, chắp tay chúc mừng: “Chúc mừng Hoàng Thượng, đại hỉ a, Hoàng hậu nương nương có hỉ!”
Sầm Cảnh Huyên khom người ôm quyền: “Theo mạch tượng đã xem hơn một tháng, mấy năm nay nương nương đã điều dưỡng thân thể rất tốt, mạch tượng long tử trong bụng rất mạnh và có lực, thật sự là quốc gia may mắn, hạnh phúc vạn dân!”
Hai vị ngự y đều là người thông minh, cũng biết Hoàng Thượng kiên trì không nạp hậu cung, sau khi hoàng hậu nương nương sinh tiểu công chúa xong, bụng lại chậm chạp không có động tĩnh gì, khiến không ít triều thần rục rịch.
Có không ít người có mộng tưởng trong lòng, nghĩ thầm nếu qua một năm nữa, nếu hoàng hậu nương nương vẫn không mang thai tiểu hoàng tử hoặc tiểu công chúa, thì sẽ chuẩn bị quỳ một lần nữa, đau khổ khuyên đế vương hãy vì hạnh phúc của quốc gia vạn dân mà khởi lại đại điển tuyển tú.
Từ xưa đế vương đều phong lưu, người nào chẳng có hậu cung ba ngàn giai lệ, thê thiếp thành đàn, bọn họ không tin hậu cung của hoàng thượng mãi mãi chỉ có một mình Hoàng hậu.
Mộng tưởng của các triều thần rất tinh tế.
Tô Trường Nhạc nghe nói mình có thai, không dám tin sờ cái bụng bằng phẳng, nhìn đôi mắt của Thẩm Tinh Lan, với niềm vui sướng khôn tả và sự ngượng ngùng, yêu thương và trìu mến.
Hoàng hậu có thai, đây chính là đại hỉ, không chỉ có hai vị ngự y được ban thưởng, ngay cả các cung nữ của Ngự Can cung cũng được thưởng theo.
Trong tẩm điện còn lại hai người đế hậu, Tô Trường Nhạc nóng lòng kéo Thẩm Tinh Lan đứng bên long tháp, vòng tay mỏng manh và dịu dàng quanh cổ hắn, nhấp một ngụm nặng nề trên môi hắn.
“Thẩm Tinh Lan, chàng lén ngừng thuốc từ khi nào vậy, sao chàng không nói cho ta biết!”
Nụ cười trên mặt Tô Trường Nhạc không thể ngừng lại.
Nàng biết Thẩm Tinh Lan có dục v0ng độc chiếm với nàng rất mạnh, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ nàng vẫn chưa nói gì, mà hắn đã tự tiện ngừng thuốc.
Thẩm Tinh Lan cười giữ vòng eo mềm mại của nàng, rủ mắt nhìn nàng, sửa chữa: “Gọi sai rồi.”
Trong giọng nói khàn khàn mang theo ý cười cực nhẹ.
Hai gò má của Tô Trường Nhạc hơi nóng, xấu hổ rủ mắt, nũng nịu nhỏ giọng gọi: “A Lan ca ca.”
Thẩm Tinh Lan nói hắn nhớ nàng gọi hắn là thái tử ca ca, liền đột nhiên suy nghĩ, muốn nàng gọi mình là A Lan ca ca.
Khi còn là cô nương gia, Tô Trường Nhạc cũng chưa từng gọi hắn như vậy, bốn chữ này quá xấu hổ, có thể nói là hoàn toàn khó nói hơn hai chữ phu quân.
Từ lần kia mơ về cái chết của mình ở kiếp trước, và Thẩm Tinh Lan đã trải qua cuộc sống như thế nào, Tô Trường Nhạc càng ngày càng trở nên bất lực với Thẩm Tinh Lan.
Cho nên, khi Thẩm Tinh Lan muốn nàng gọi hắn như vậy, nàng không thể từ chối chút nào khi bắt gặp đôi mắt đào xinh đẹp đầy kỳ vọng sáng ngời ấy.
“A Lan ca ca” này đã trở thành biệt danh nàng đặt cho hắn khi hai người ở một mình.
Thẩm Tinh Lan khá hài lòng, bờ môi mỏng ghé vào bên tai nàng, giọng nói khàn khàn: “Ngoan, ta ở đây.”
“Đây là điều bất ngờ của trẫm dành cho nàng, có thích không?”
Tô Trường Nhạc đỏ mặt, trong mắt lộ ra dịu dàng mềm mại quyến luyến, mềm mại không xương nép vào cánh tay hắn: “Thích, thích nhất là A Lan ca ca.”
Thẩm Tinh Lan cúi đầu cười, nâng cằm nhỏ lên, cúi đầu xuống để đôi môi hồng nhuận vốn dĩ quyến rũ của nàng để gặt hái, li3m li3m nhẹ nhàng, vạch qua lại.
Đòi hỏi mỗi tấc ngọt ngào trong miệng nàng.
Cánh tay trắng như hoa sen của mỹ nhân ôm chặt cổ hắn, giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ môi nàng, nàng ngước lên, đáp lại nụ hôn của hắn.
※
Hoàng hậu có tin vui, rất nhanh truyền khắp cung ngoài cung.
Đám đang quỳ chờ trước đình, muốn khuyên Hoàng Thượng mở lại đại điển tuyển tú thì nghe thấy tin hoàng hậu có thai, mặc dù trên mặt đều tươi cười chúc mừng, nhưng trong lòng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ chỉ có một mình thừa tướng Tô phủ là to lớn, hai vị quốc cữu lại cực kỳ ưu tú, có thể nói là cánh tay phải của Hoàng Thượng, hết lần này tới lần khác hai người này cực kỳ chính trực, quang minh lỗi lạc, người dưới tay cũng chính trực tuân theo pháp luật, triều chính gần như không thể tìm được chỗ sai lầm nào.
Cho dù muốn kiếm tiền béo bở từ nó hay kéo họ xuống ngựa, đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Các nhà đều mong muốn cái bụng của hoàng hậu nương nương bụng vẫn không có động tĩnh, như vậy bọn họ mới có lý do để đem nữ nhi của mình vào cung, đảm bảo một chỗ dựa cho nhà mẹ như tiền triều.
Không nghĩ tới, người tính không bằng trời tính, Hoàng hậu nương nương có tin vui vào lúc này.
Sau khi Tô Trường Nhạc có thai, mệnh phụ tiến cung để tặng lễ chúc mừng nối đôi nhau không ngừng, ngay cả Tô phụ và Tô mẫu cũng chuẩn bị hậu lễ, tay trong tay tiến cung thỉnh an nàng.
Lần này, nàng đã có một thai kỳ rất suôn sẻ, nàng không có những biểu hiện khó chịu như đứa con đầu lòng.
Thẩm Tinh Lan thấy sắc mặt của Tô Trường Nhạc hồng hào, thậm chí ngay cả tình trạng chuột rút ở bắp chân cũng hiếm khi xảy ra, không khỏi sờ bụng nàng, khen ngợi tiểu tử bên trong: “Ngoan như vậy, khẳng định cũng giống Trường An, là một tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu.”
Những ngày hạnh phúc vui vẻ luôn trôi qua đặc biệt nhanh chóng, chớp mắt, Tô Trường Nhạc đã có thai bảy, tám tháng, không lâu nữa sẽ lâm bồn, sinh hạ đứa con thứ hai.
Nghe Thẩm Tinh Lan nói, không khỏi cười nói: “Vậy thì không chắc, lúc trước Trường An ở trong bụng ta rất bướng, mỗi ngày đều cử động tới lui, không có khắc nào yên tĩnh, ai mà có ngờ sau khi sinh ra, con bé lại ngoan đến vậy.”
Thẩm Tinh Lan nghe vậy, trong lòng nhất thời có linh cảm không tốt lắm.
Nếu lại có thêm một nữ nhi mềm mại đáng yêu như Trường An, hắn còn có thể tiếp nhận, chứ nếu sinh ra một tiểu tử thối vừa bướng vừa thích làm nũng với mẫu hậu nó thì…
Thẩm Tinh Lan cúi đầu nhìn cái bụng đã không còn nhỏ của Tô Trường Nhạc, mặt mày dần dần trở nên lạnh lùng.
※
Tô Trường Nhạc lần này cũng bị vỡ nước ối lúc nửa đêm.
Đế hậu hai người từng có kinh nghiệm sinh con đầu lòng, khi đứa thứ hai bị vỡ nước ối, mọi người đều bình tĩnh không ít.
Dù là thế, ngự y và các ma ma đỡ đẻ đang chờ ở bên ngoài cũng không dám lơi lỏng chút nào, mỗi người đều nghiêm mặt chờ đợi.
Tô Trường Nhạc sinh hoạt cực kỳ thuận lợi, Thẩm Tinh Lan vẫn cho rằng đứa con thứ hai cũng không còn xa nữa.
Không nghĩ tới, quá trình sinh nở thuận buồm xuôi gió,nhưng không lâu sau khi tiếng khóc của đứa bé vang lên, sắc mặt các ma ma đỡ đẻ thay đổi, kinh hô một tiếng.
——————–
Tiểu Trường An hơn ba tuổi giờ đây đã trưởng thành rất nhiều, không còn tròn trịa như hồi nhỏ, dưới ánh mặt trời mùa xuân, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trong trắng môi đỏ, đứng cùng mẫu hậu, hai mẹ con đều khiến người ta vừa nhìn liền luyến tiếc dời mắt.
Một người là đại mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc, người còn lại là tiểu mỹ nhân phấn điêu ngọc mài.
“Hôm qua khi ngoại tổ mẫu và cữu mẫu vào cung, Phúc Khang nghe nói bụng của cữu mẫu lại có tiểu bảo bối, Minh Văn đệ đệ sẽ có đệ đệ hoặc muội muội của mình!”
Tiểu Trường An nói đến đây, mím cái miệng nhỏ nhắn, đáng thương nhìn Tô Trường Nhạc, giọng nói ngọng nghịu hỏi: “Mẫu hậu, khi nào Phúc Khang mới có đệ đệ hoặc muội muội đây?”
Tô Trường Nhạc từ nhỏ đã lo lắng nữ nhi sẽ quá cô đơn khi không có bạn chơi, cho nên khi cháu trai nhỏ năm, sáu tháng tuổi, nàng thường gọi mẹ con Giang Tử Tinh tiến cung.
Minh Văn là nhi tử của Tô Ngọc và Giang Tử Tinh, hai người thành thân chưa đầy nửa năm, Giang Tử Tinh liền mang thai, hiện tại đích trưởng tử vừa tròn một tuổi, thì lại truyền ra tin vui.
Tiểu Trường An không biết thích chơi với tiểu biểu đệ Minh Văn này đến mức nào, từ đó trở đi, mỗi ngày đều trông mong hỏi nàng, khi nào bé sẽ có đệ đệ hay muội muội của mình.
Vừa nghe thấy không lâu nữa Minh Văn sẽ làm ca ca, đáy lòng có thể nói hâm mộ vô cùng.
Tô Trường Nhạc và nữ nhi đang tản bộ trong Ngự Hoa viên, nghe thấy Tiểu Trường An nhanh mồm nhanh miệng nói một tràng, đầu lưỡi còn chưa cắn lại, không khỏi che miệng cười khẽ ra tiếng.
Bế nữ nhi lên, vừa ôm, vừa hôn.
“Tiểu Trường An thật lợi hại, bây giờ đã có thể nói chuyện được rồi.”
Cằm tiểu công chúa hơi nâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tràn đầy kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, mỗi ngày mẫu hậu đều nói rất nhiều lời với nhi thần, còn đích thân dạy nhi thần biết chữ, ngày ngày nhi thần nghe học, đương nhiên có thể nói chuyện được rồi!”
Tứ Hỉ và một đám cung nữ nghe thấy tiểu công chúa mặt không đỏ thở không hển khen mình, nhao nhao mím môi cười trộm.
Hoàng Thượng và Hoàng hậu đều là người thông minh, cũng không trách công chúa tuổi còn nhỏ mà cái miệng nhỏ nhắn lại lợi hại như vậy.
“Sao Trường An lại đáng yêu, lợi hại thế nhỉ?”
Tô Trường Nhạc nhìn thấy bộ dạng nhỏ nhắn của nữ nhi, quả thực giống như Thẩm Tinh Lan khi còn bé, cuối cùng nhịn không được cười to ra tiếng.
Quả nhiên nếu có cha thì phải có con gái.
Nàng vừa hôn lên sống mũi nhỏ nhắn và khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nữ nhi, vừa thấp giọng nỉ non: “Mẫu hậu rất yêu con, Tiểu Trường An có biết không?”
Phúc Khang công chúa cười khanh khách, ôm cổ mẫu hậu, nghiêng đầu nhỏ, bĩu môi nói: “Nếu mẫu hậu đã yêu nhi thần như vậy, thì người nên mau chóng sinh đệ đệ hay muội muội đến chơi với nhi thần đi.”
Cái miệng nhỏ nhắn kia, dáng vẻ chẳng sợ ai, không biết giống mẫu hậu Tô Trường Nhạc của bé bao nhiêu nữa.
Tô Trường Nhạc nghe vậy, càng cười vui vẻ.
※
Đêm đó, Thẩm Tinh Lan trở lại Ngự Can cung chuẩn bị dùng bữa với hai mẹ con, Tiểu Trường An liền bước chân gầy gò ngắn củn, chạy về phía phụ hoàng mình.
Thẩm Tinh Lan một tay ôm tiểu cô nương lên, nâng tay cọ cọ chóp mũi nhỏ của nàng, giả bộ nghiêm túc nói: “Nếu lại muốn làm nũng với trẫm, ầm ĩ muốn ngủ chung với mẫu hậu, trẫm sẽ không đồng ý.”
Phúc Khang công chúa gần hai tuổi, không biết vì sao, đột nhiên đặc biệt dính Tô Trường Nhạc, mỗi đêm đều ầm ĩ với vú nuôi muốn gặp mẫu hậu, cho dù khuyên dỗ thế nào cũng vô dụng.
Từ khi nữ nhi còn nhỏ, Tô Trường Nhạc đã rất thương bé, vừa nghe vú nuôi nói công chúa khóc làm ầm ĩ không ngừng, lập tức ôm nữ nhi trở về phòng ngủ, ngày ngày ôm ngủ, hại Thẩm Tinh Lan bị buộc ăn chay suốt mấy tháng liền.
Sau này, tiểu cô nương bé lớn lên, học hành thông minh, không quấy khóc hay làm khó mẫu hậu nếu muốn ngủ với mẫu hậu, mà chỉ liên tục làm nũng như một đứa trẻ hư với phụ hoàng và hoàng hậu.
Tiểu công chúa vốn đã xinh đẹp, mặt mày, môi mũi vừa giống Tô Trường Nhạc, lại vừa giống Thẩm Tinh Lan, không biết xinh đẹp đến mức nào, nhưng bé giống như một cô tiên nhỏ.
Bé vừa làm nũng thì gần như không ai có thể ngăn cản được, ngay cả Thẩm Tinh Lan trước đây luôn thích ghen với nữ nhi cũng không ngoại lệ.
“Không có không có, nhi thần không có ầm ĩ muốn ngủ chung với mẫu hậu.” Tiểu Trường An vội vàng lắc đầu, “Tứ Hỉ cô cô nói rồi, nhi thần phải ngủ một mình, như vậy phụ hoàng và mẫu hậu mới có thời gian sinh thêm tiểu công chúa và tiểu hoàng tử để làm bạn với nhi thần.”
Tứ Hỉ không ngờ tiểu công chúa lại kéo mình vào, nghe thấy vậy, nhất thời nơm nớp lo sợ phúc thân nói: “Nô tỳ không nên nói bậy với tiểu công chúa, xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Sợ hoàng thượng sẽ trách tội nàng ấy dạy hư tiểu công chúa.
Không nghĩ rằng Thẩm Tinh Lan nghe thấy lời của nữ nhi, lại sung sướng cao giọng cười to, còn thưởng cho Tứ Hỉ bổng lộc nửa năm.
Tô Trường Nhạc cười đi tới bên cạnh hai cha con, vừa mới nhấc mũi chân lên, Thẩm Tinh Lan liền giơ tay che mắt nữ nhi.
Phía sau một hàng cung nữ nhao nhao cúi đầu.
Đế hậu hai người dường như đã sớm quen phối hợp như vậy, cực kỳ ăn ý trao đổi một nụ hôn ngọt ngào và thân mật.
Tiểu Trường An vô cùng hiểu chuyện, bị bàn tay to của phụ thân che mắt nên cũng không ồn ào, bàn tay nhỏ bé vẫn để trước cái miệng nhỏ nhắn cười ngọt ngào.
Một nhà ba người vào chỗ ngồi, ngay khi Thẩm Tinh Lan vừa gắp thức ăn cho tiểu tâm can bảo bối xong, sau đó gắp một cục giò thạch cho Tô Trường Nhạc thích nhất, chuẩn bị cho tâm can đại bảo bối ăn thì chỉ thấy Tô Trường Nhạc biến sắc, che miệng buồn nôn không ngừng.
Tiểu Trường An đang ngoan ngoãn tự ăn cơm thấy thế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khẩn trương hô: “Mẫu hậu làm sao vậy!”
Sắc mặt Thẩm Tinh Lan khẽ biến, một bên vỗ nhẹ lên lưng Tô Trường Nhạc, một bên trầm giọng quát: “Người đâu, truyền ngự y!”
Tô Trường Nhạc nôn đến mức nước mắt chảy ra, nhưng thật sự không có phun ra cái gì, nhưng trong dạ dày lại cồn cào, khó chịu cực kỳ.
Ngay khi Tần Thất ra khỏi phòng ăn trên đầu đầy mồ hôi, lại nghe thấy giọng nói ảm đạm lạnh lùng của đế vương: “Ngự thiện phòng chuẩn bị bữa như thế nào vậy? Nguyên liệu nấu ăn không tươi cũng dám bưng lên bàn sao!”
Đế vương tức giận, một đám cung nữ và nội thị trong Ngự Can cung quỳ trên mặt đất.
“Hoàng Thượng bớt giận.” Tô Trường Nhạc đè tay Thẩm Tinh Lan lại, nhìn vẻ mặt của hắn có chút kỳ quái.
“Hẳn là không liên quan đến bữa ăn, gần đây không biết tại sao luôn dễ buồn nôn, giống như lúc có Trường An vậy.”
Không chỉ vậy, gần đây thân thể cũng trở nên mệt mỏi.
Tô Trường Nhạc từng vì vậy mà nghi ngờ mình có thể lại mang thai, nhưng nàng biết, Thẩm Tinh Lan mỗi tháng đều dùng đan tránh thai đúng giờ để điều dưỡng thân thể của nàng, vì vậy mới bỏ suy nghĩ này.
Trường An nghe thấy mẫu hậu nói, đôi mắt nhỏ trừng to, vui vẻ hỏi: “Mẫu hậu có phải mang thai bảo bối giống cữu mẫu không! Có phải Phúc Khang là tỷ tỷ không!”
Tiểu cô nương mặt mày hớn hở, cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng.
Thẩm Tinh Lan nghe thấy Tô Trường Nhạc nói, cảm xúc phức tạp lúc đầu lóe lên trong mắt hắn, cuối cùng đôi lông mày nghiêm nghị của hắn khẽ nhíu lại.
Tô Trường Nhạc không bỏ qua ánh mắt biến hóa của hắn, không khỏi hơi sửng sốt, không thể tin hỏi: “Ta, ta thật sự lại mang thai hài tử sao?”
Thẩm Tinh Lan cầm lấy khăn tay sạch sẽ do Tứ Hỉ đưa tới, dịu dàng tao nhã lau khóe môi cho nàng, cong mắt cười nói: “Đại khái là, không chắc nữa, phải chờ ngự y tới bắt mạch thì mới có thể xác định được.”
“Nhưng không phải, không phải chàng vẫn luôn…”
Thẩm Tinh Lan vẫn nhớ rõ lúc Tô Trường Nhạc mang thai Trường An đã nôn ọe vui đến mức nào, trầm giọng phân phó: “Để ngự thiện phòng làm lại mấy món ăn thanh đạm không dầu mỡ, sau đó chuẩn bị một món thịt chua ngọt.”
Dứt lời, Thẩm Tinh Lan quay đầu lại, nhìn nữ nhi, cười dịu dàng nói: “Trường An ngoan, đợi lát nữa dùng bữa xong, thì theo Tứ Hỉ và vú nuôi về thiên điện nghỉ ngơi.”
“Vậy, rốt cuộc có phải thần thật sự sẽ làm tỷ tỷ không!”
Tiểu Trường An trông mong nhìn phụ hoàng.
Thẩm Tinh Lan đến trước mặt nữ nhi, cúi người khom lưng, sờ sờ cái đầu nhỏ của bé hai cái: “Đợi lát nữa ngự y lại đây, nếu Trường An thật sự muốn làm tỷ tỷ, trẫm lập tức bảo Tần Thất nói cho con biết.”
Lúc này, tiểu công chúa mới cười ngọt ngào, ngẩng đầu ưỡn ngực ngoan ngoãn ngồi xuống, thuần thục cầm đũa tự ăn cơm.
Tô Trường Nhạc được Thẩm Tinh Lan đỡ trở về phòng ngủ.
Tần Thất hiện giờ là đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng, đích thân chạy đến Thái y viện một chuyến, còn chưa kịp mở miệng, Hà ngự y và Sầm ngự y đã song song nhấc hòm thuốc lên, đi theo Tần công công rời đi.
Sầm Cảnh Huyên quả thật đúng như lời hứa của Thẩm Tinh Lan lúc đầu, con đường làm quan một đường thuận lợi, không chỉ tuổi còn trẻ đã trở thành người đứng đầu của Thái y viện, mà còn trở thành ngự y chỉ được chẩn bệnh cho đế hậu.
Hai vị ngự y đến rất nhanh, nghe Hoàng Thượng nói Hoàng hậu nương nương gần đây chán ăn, còn dễ bị buồn nôn, trong lòng lập tức sáng tỏ.
Dù sao đây không phải là lần đầu tiên Tô Trường Nhạc mang thai, nên hiểu rõ cơ thể của mình nhất, gương mặt đã vui mừng không che giấu được.
Hai vị ngự y thay phiên nhau bắt mạch, sau khi bắt mạch xong, bên kia liếc mắt một cái, song song gật đầu.
Hà ngự y tiến lên, chắp tay chúc mừng: “Chúc mừng Hoàng Thượng, đại hỉ a, Hoàng hậu nương nương có hỉ!”
Sầm Cảnh Huyên khom người ôm quyền: “Theo mạch tượng đã xem hơn một tháng, mấy năm nay nương nương đã điều dưỡng thân thể rất tốt, mạch tượng long tử trong bụng rất mạnh và có lực, thật sự là quốc gia may mắn, hạnh phúc vạn dân!”
Hai vị ngự y đều là người thông minh, cũng biết Hoàng Thượng kiên trì không nạp hậu cung, sau khi hoàng hậu nương nương sinh tiểu công chúa xong, bụng lại chậm chạp không có động tĩnh gì, khiến không ít triều thần rục rịch.
Có không ít người có mộng tưởng trong lòng, nghĩ thầm nếu qua một năm nữa, nếu hoàng hậu nương nương vẫn không mang thai tiểu hoàng tử hoặc tiểu công chúa, thì sẽ chuẩn bị quỳ một lần nữa, đau khổ khuyên đế vương hãy vì hạnh phúc của quốc gia vạn dân mà khởi lại đại điển tuyển tú.
Từ xưa đế vương đều phong lưu, người nào chẳng có hậu cung ba ngàn giai lệ, thê thiếp thành đàn, bọn họ không tin hậu cung của hoàng thượng mãi mãi chỉ có một mình Hoàng hậu.
Mộng tưởng của các triều thần rất tinh tế.
Tô Trường Nhạc nghe nói mình có thai, không dám tin sờ cái bụng bằng phẳng, nhìn đôi mắt của Thẩm Tinh Lan, với niềm vui sướng khôn tả và sự ngượng ngùng, yêu thương và trìu mến.
Hoàng hậu có thai, đây chính là đại hỉ, không chỉ có hai vị ngự y được ban thưởng, ngay cả các cung nữ của Ngự Can cung cũng được thưởng theo.
Trong tẩm điện còn lại hai người đế hậu, Tô Trường Nhạc nóng lòng kéo Thẩm Tinh Lan đứng bên long tháp, vòng tay mỏng manh và dịu dàng quanh cổ hắn, nhấp một ngụm nặng nề trên môi hắn.
“Thẩm Tinh Lan, chàng lén ngừng thuốc từ khi nào vậy, sao chàng không nói cho ta biết!”
Nụ cười trên mặt Tô Trường Nhạc không thể ngừng lại.
Nàng biết Thẩm Tinh Lan có dục v0ng độc chiếm với nàng rất mạnh, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ nàng vẫn chưa nói gì, mà hắn đã tự tiện ngừng thuốc.
Thẩm Tinh Lan cười giữ vòng eo mềm mại của nàng, rủ mắt nhìn nàng, sửa chữa: “Gọi sai rồi.”
Trong giọng nói khàn khàn mang theo ý cười cực nhẹ.
Hai gò má của Tô Trường Nhạc hơi nóng, xấu hổ rủ mắt, nũng nịu nhỏ giọng gọi: “A Lan ca ca.”
Thẩm Tinh Lan nói hắn nhớ nàng gọi hắn là thái tử ca ca, liền đột nhiên suy nghĩ, muốn nàng gọi mình là A Lan ca ca.
Khi còn là cô nương gia, Tô Trường Nhạc cũng chưa từng gọi hắn như vậy, bốn chữ này quá xấu hổ, có thể nói là hoàn toàn khó nói hơn hai chữ phu quân.
Từ lần kia mơ về cái chết của mình ở kiếp trước, và Thẩm Tinh Lan đã trải qua cuộc sống như thế nào, Tô Trường Nhạc càng ngày càng trở nên bất lực với Thẩm Tinh Lan.
Cho nên, khi Thẩm Tinh Lan muốn nàng gọi hắn như vậy, nàng không thể từ chối chút nào khi bắt gặp đôi mắt đào xinh đẹp đầy kỳ vọng sáng ngời ấy.
“A Lan ca ca” này đã trở thành biệt danh nàng đặt cho hắn khi hai người ở một mình.
Thẩm Tinh Lan khá hài lòng, bờ môi mỏng ghé vào bên tai nàng, giọng nói khàn khàn: “Ngoan, ta ở đây.”
“Đây là điều bất ngờ của trẫm dành cho nàng, có thích không?”
Tô Trường Nhạc đỏ mặt, trong mắt lộ ra dịu dàng mềm mại quyến luyến, mềm mại không xương nép vào cánh tay hắn: “Thích, thích nhất là A Lan ca ca.”
Thẩm Tinh Lan cúi đầu cười, nâng cằm nhỏ lên, cúi đầu xuống để đôi môi hồng nhuận vốn dĩ quyến rũ của nàng để gặt hái, li3m li3m nhẹ nhàng, vạch qua lại.
Đòi hỏi mỗi tấc ngọt ngào trong miệng nàng.
Cánh tay trắng như hoa sen của mỹ nhân ôm chặt cổ hắn, giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ môi nàng, nàng ngước lên, đáp lại nụ hôn của hắn.
※
Hoàng hậu có tin vui, rất nhanh truyền khắp cung ngoài cung.
Đám đang quỳ chờ trước đình, muốn khuyên Hoàng Thượng mở lại đại điển tuyển tú thì nghe thấy tin hoàng hậu có thai, mặc dù trên mặt đều tươi cười chúc mừng, nhưng trong lòng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ chỉ có một mình thừa tướng Tô phủ là to lớn, hai vị quốc cữu lại cực kỳ ưu tú, có thể nói là cánh tay phải của Hoàng Thượng, hết lần này tới lần khác hai người này cực kỳ chính trực, quang minh lỗi lạc, người dưới tay cũng chính trực tuân theo pháp luật, triều chính gần như không thể tìm được chỗ sai lầm nào.
Cho dù muốn kiếm tiền béo bở từ nó hay kéo họ xuống ngựa, đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Các nhà đều mong muốn cái bụng của hoàng hậu nương nương bụng vẫn không có động tĩnh, như vậy bọn họ mới có lý do để đem nữ nhi của mình vào cung, đảm bảo một chỗ dựa cho nhà mẹ như tiền triều.
Không nghĩ tới, người tính không bằng trời tính, Hoàng hậu nương nương có tin vui vào lúc này.
Sau khi Tô Trường Nhạc có thai, mệnh phụ tiến cung để tặng lễ chúc mừng nối đôi nhau không ngừng, ngay cả Tô phụ và Tô mẫu cũng chuẩn bị hậu lễ, tay trong tay tiến cung thỉnh an nàng.
Lần này, nàng đã có một thai kỳ rất suôn sẻ, nàng không có những biểu hiện khó chịu như đứa con đầu lòng.
Thẩm Tinh Lan thấy sắc mặt của Tô Trường Nhạc hồng hào, thậm chí ngay cả tình trạng chuột rút ở bắp chân cũng hiếm khi xảy ra, không khỏi sờ bụng nàng, khen ngợi tiểu tử bên trong: “Ngoan như vậy, khẳng định cũng giống Trường An, là một tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu.”
Những ngày hạnh phúc vui vẻ luôn trôi qua đặc biệt nhanh chóng, chớp mắt, Tô Trường Nhạc đã có thai bảy, tám tháng, không lâu nữa sẽ lâm bồn, sinh hạ đứa con thứ hai.
Nghe Thẩm Tinh Lan nói, không khỏi cười nói: “Vậy thì không chắc, lúc trước Trường An ở trong bụng ta rất bướng, mỗi ngày đều cử động tới lui, không có khắc nào yên tĩnh, ai mà có ngờ sau khi sinh ra, con bé lại ngoan đến vậy.”
Thẩm Tinh Lan nghe vậy, trong lòng nhất thời có linh cảm không tốt lắm.
Nếu lại có thêm một nữ nhi mềm mại đáng yêu như Trường An, hắn còn có thể tiếp nhận, chứ nếu sinh ra một tiểu tử thối vừa bướng vừa thích làm nũng với mẫu hậu nó thì…
Thẩm Tinh Lan cúi đầu nhìn cái bụng đã không còn nhỏ của Tô Trường Nhạc, mặt mày dần dần trở nên lạnh lùng.
※
Tô Trường Nhạc lần này cũng bị vỡ nước ối lúc nửa đêm.
Đế hậu hai người từng có kinh nghiệm sinh con đầu lòng, khi đứa thứ hai bị vỡ nước ối, mọi người đều bình tĩnh không ít.
Dù là thế, ngự y và các ma ma đỡ đẻ đang chờ ở bên ngoài cũng không dám lơi lỏng chút nào, mỗi người đều nghiêm mặt chờ đợi.
Tô Trường Nhạc sinh hoạt cực kỳ thuận lợi, Thẩm Tinh Lan vẫn cho rằng đứa con thứ hai cũng không còn xa nữa.
Không nghĩ tới, quá trình sinh nở thuận buồm xuôi gió,nhưng không lâu sau khi tiếng khóc của đứa bé vang lên, sắc mặt các ma ma đỡ đẻ thay đổi, kinh hô một tiếng.
——————–
Bình luận facebook