Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: ✨
Chương 8:
Editor: Tâm Meoo 555
Lần trước sau khi Thẩm Quý Thanh xông vào trong hậu viện, thị vệ trong hậu viện phủ Thừa tướng đã tăng lên gấp đôi.
Quản gia thấy hắn bị thị vệ ngăn cản lại, mồ hôi chảy ròng ròng: "Vương gia, ngài vẫn nên trở về đi, ngày mai trên yến tiệc, ngài có thể gặp mặt cô nương rồi, hà tất gì phải nóng lòng gặp mặt trong nhất thời."
Sau khi Thẩm Quý Thanh bị thị vệ ngăn lại, hắn ta cũng không hề giận dữ, chỉ lạnh nhạt nói một tiếng "Ừ", sau đó rời khỏi phủ Thừa tướng một cách tao nhã.
"Cô nương, Vương gia đi rồi."
Khi quản gia phái người tới bẩm báo cho Tô Trường Nhạc, nàng đang ngồi chơi đu dây, nghe thấy sau khi Thẩm Quý Thanh không được tiến vào đã ngoan ngoãn rời đi, trong phút chốc nàng cảm thấy cả người sảng khoái, còn suиɠ sướиɠ mà ngâm nga câu hát.
Lại không nghĩ tới rằng, cái người vốn đã rời đi trong thời gian không đến một chén trà nhỏ, lại xuất hiện ở trước mặt nàng.
Chiếc xích đu vẫn đang đung đưa, nụ cười trên mặt Tô Trường Nhạc phai nhạt đi, không còn tâm trạng tốt nữa.
Hiện tại nàng đã trở thành dáng vẻ này, cũng đã nói không rằng không muốn nhìn thấy hắn, Thẩm Quý Thanh lại vẫn không từ bỏ ý định tiếp cận nàng, chắc chắn là hắn đã nghiện cái việc lừa dối, giả tình giả ý với nàng, nên lần này không thể đùa giỡn nàng trong lòng bàn tay, hắn ta cảm thấy không cam lòng?
Tuyên Đế tuấn tú vô song, phi tần trong hậu cung mỗi người mỗi vẻ, xinh đẹp như hoa, dung mạo của những vị hoàng tử cũng không tầm thường, Thẩm Quý Thanh đương nhiên cũng không ngoại lệ, mắt phượng hẹp dài, mày kiếm rồi đến mũi, tuy dung mạo không khôi ngô hơn người như Thái Tử Thẩm Tinh Lan, nhưng cũng hết sức tuấn tú đẹp mắt, thanh tú anh tuấn.
Hôm nay hắn ta mặc một bộ y phục trắng như tuyết, hoa văn trên cánh tay áo có lẫn chút viền tơ vàng, tóc đen ngọc quan, đai ngọc bó quanh eo, hai bên trái phải đều đeo ngọc bội, quả nhiên là công tử như ngọc.
Cho dù hắn có trèo tường vào, vẫn bình tĩnh ung dung như cũ, giống như hắn được người khác mời vào từ cửa chính, rồi đến trước mặt nàng vậy, một tay đặt bên hông, một tay vắt ở phía sau, mỗi một cử động đều lộ ra hơi thở tao nhã cao quý. Trên mặt hắn mang nụ cười ấm áp, khi hắn ta nhìn nàng, ánh mắt vẫn luôn dịu dàng chiều chuộng như trong trí nhớ của nàng vậy.
Chỉ tiếc rằng, Thẩm Quý Thanh cũng không biết, hắn ta càng đối xử dịu dàng, càng chân thành nồng nàn với nàng, thì nàng càng cảm thấy buồn nôn.
Từ nhỏ nàng đã lớn lên ở biên quan, đã quen với việc chạy loạn vui đùa ở nơi đất hoang, kiếp trước, nàng sẵn sàng học mọi quy củ cũng chỉ vì hắn, sẵn sàng trở thành một quý nữ dịu dàng uyển chuyển, như chim nhỏ nép vào người hắn, nhưng không có nghĩa là trong xương cốt của nàng luôn nghe lời như quý nữ thông thường, không có nghĩa là sau khi biết được bộ mặt thật của hắn ta, nàng còn có thể để mặc cho hắn ta gây khó dễ.
Kiếp trước hắn giả vờ giả vịt lừa gạt nàng như thế nào, khiến nàng tan cửa nát nhà, hãm hại nàng ở trong ngục tù đen tối, đến cuối cùng còn đặt đao trên cổ nàng, ép Thẩm Tinh Lan thoái vị, tất cả mọi điều nàng đều nhớ kỹ, những ân oán đó không phải là nàng sống lại một đời, muốn xóa bỏ là xóa được toàn bộ.
Tô Trường Nhạc rủ mi xuống, che đi những hận thù càng lúc càng lớn, sắp trào dâng ở trong mắt.
Thẩm Quý Thanh vẫn hoàn toàn không biết những suy nghĩ trong lòng Tô Trường Nhạc, ánh mắt nhìn nàng càng thêm phức tạp, thậm chí còn hiện lên vẻ kỳ quái.
Hắn đứng ở trước mặt nàng một lúc lâu, nhưng nàng chưa từng cho hắn bất kỳ một ánh mắt nào.
Đối với việc nàng hoàn toàn coi thường, không đếm xỉa đến hắn, Thẩm Quý Thanh không khỏi trào dâng một chút tức giận, theo thời gian ngày càng sinh sôi nảy nở, những tức giận và bực bội giống như một sợi dây mây, tùy ý cuốn quanh đâm chồi ở trong lòng hắn.
Trong đầu hắn bỗng hiện lên một suy nghĩ vô cùng vớ vẩn rằng, nếu hôm nay là Thẩm Tinh Lan tới tìm nàng, nàng có giống như ngày ấy ở trong cung, vui vẻ tươi cười với tên đần độn Thẩm Tinh Lan kia hay không.
Bàn tay đặt ở phía sau bỗng chốc siết chặt, cuối cùng thì hắn cũng chủ động bước đến.
Hắn vòng đến phía sau xích đu, tưởng rằng vẫn có thể tiếp được nàng như ngày trước, tiểu cô nương ngày trước vẫn luôn mang vẻ mặt thẹn thùng, mỉm cười ngọt ngào quay đầu lại nhìn hắn, lại trực tiếp sử dụng khinh công nhảy xuống khỏi bàn đu dây.
Thẩm Quý Thanh thấy nàng đi mà không hề quay đầu nhìn lại, trong lòng hắn trống rỗng, bàn tay đang nắm lấy dây xích đu, bởi vì sự phẫn nộ mà siết chặt lại.
Vì sao sau khi nàng mất đi kí ức, thà rằng vừa nói vừa cười với Thẩm Tinh Lan, cũng không chịu liếc mắt nhìn hắn một cái? Nàng rõ ràng không nhớ rõ gì hết, vì sao vẫn chỉ trốn tránh e sợ không muốn nhìn hắn? Trước kia rõ ràng là trong mắt nàng chỉ có một mình hắn!
Hắn quả thực không cam lòng, hắn không cam lòng khi từ nhỏ đến lớn đều thua dưới tay Thẩm Tinh Lan, tất cả mọi thứ đều bị Thẩm Tinh Lan cướp đi, thậm chí hắn cảm thấy, nếu như Tô Trường Nhạc không nhớ rõ gì cả, kế hoạch trên yến tiệc kia hoàn toàn không có cách nào khiến cho Thẩm Tinh Lan sụp đổ.
Đáng lẽ ra nàng phải say mê hắn giống như trước, yêu hắn đến tận xương tủy, cho dù cuối cùng có phải gả vào Đông Cung, cũng ngày nhớ đêm mong nhớ thương hắn, còn khinh thường không thèm đếm xỉa, căm hận Thẩm Tinh Lan, làm cho Thẩm Tinh Lan đau khổ đến tột cùng vì nàng mới phải chứ.
Không biết có phải chịu ảnh hưởng bởi những cảnh tượng quá mức chân thật ở trong giấc mơ kia hay không, Thẩm Quý Thanh phát hiện bản thân hắn luôn để ý đến Tô Trường Nhạc, thấy nàng vẫn lờ mình đi như cũ, cuối cùng thì hắn không có cách nào bình tĩnh không lay động giống như bình thường được, mà vội vàng nóng nảy giống như một thiếu niên lần đầu mới biết yêu vậy.
Tô Trường Nhạc càng đi xa dần, hắn theo bản năng mà đuổi theo nàng, "Nhạc Nhạc."
Thẩm Quý Thanh nhanh chóng đuổi kịp nàng, hắn bỗng nhiên nắm chặt lấy cổ tay của nàng, đè hai vai của nàng lại, ép nàng quay người lại.
Sắc mặt nàng có vẻ như rất kém, tái nhợt đến đáng sợ.
Thẩm Quý Thanh có hơi giật mình, trong lòng hắn giống như bị cái gì đâm phải, cảm giác đau đớn kia làm hắn không tự chủ được mà nhăn mày lại.
"Nàng làm sao vậy." Người vốn từ nhỏ đã bình tĩnh ung dung, lúc này đây giọng điệu lại hiện lên sự căng thẳng.
Hắn vẫn cúi người lại gần giống như trước kia, khoảng cách của hai người gần đến mức có hơi mờ ám, giọng nói của hắn vẫn trầm thấp dịu dàng như cũ, Tô Trường Nhạc lại không hề cảm thấy tim đập thình thịch như trước.
Gương mặt tươi cười dịu dàng của cái tên Thẩm Quý Thanh kia, những quan tâm giả vờ giả vịt, giọng nói đầy vẻ căng thẳng, tất cả đều khiến cho nàng cảm thấy buồn nôn.
"Buông tay!" Trong lời nói của nàng còn mang theo cảm giác khó chịu như đang phải chịu một áp lực gì đó.
Nàng cúi đầu, Thẩm Quý Thanh không nhìn rõ vẻ mặt của nàng, trong lòng bực bội vô cùng.
"Rốt cuộc thì nàng không khoẻ ở chỗ nào......" Hắn nhéo lên cằm của nàng, cưỡng ép làm cho nàng nhìn về phía hắn.
Tay của hắn chỉ mới vừa đụng tới, dạ dày của Tô Trường Nhạc cuối cùng cũng không nhịn được cảm giác quay cuồng và ghê tởm, nôn hết lên trên người hắn.
Sự việc đột nhiên xảy ra, Thẩm Quý Thanh hoàn toàn trở tay không kịp, bị phun đến mức cả người dơ bẩn, chật vật không chịu nổi.
Tô Trường Nhạc phun hết một hồi lâu, cuối cùng cũng kiềm chế được cảm giác ghê tởm kia, cũng không biết là do quá mức khó chịu hay là sợ hãi, mà cả người nàng đều run lên.
Sắc mặt của nàng vô cùng tái nhợt, vành mắt đỏ hết lên, trên mặt dính đầy nước mắt, nước mắt rơi xuống chiếc cằm xinh xắn tinh xảo, đôi môi đỏ tươi khép khép mở mở, tựa như muốn nói với hắn điều gì đó nhưng lại không dám nói, dáng vẻ luống cuống không biết phải làm sao.
Ai nhìn thấy mỹ nhân khóc như lê hoa đái vũ*, đều sẽ không đành lòng mà giận dữ với nàng.
Lê hoa đái vũ*: thành ngữ, chỉ bông hoa lê dính những hạt mưa, vốn dùng để tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi, về sau được sử dụng để mô tả vẻ đẹp của người phụ nữ.
Nét tươi cười của Thẩm Quý Thanh hơi cứng lại, trong mắt hiện lên một cảm giác chán ghét, nghĩ muốn đẩy người ra, lại không tự chủ được mà siết nàng chặt hơn.
Nàng hoàn toàn không biết nét mặt của nàng có bao nhiêu sự bất lực.
Thẩm Quý Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh hòa nhã mà an ủi nàng: "Không sao, cơ thể nàng khó chịu ở đâu? Đợi một lúc nữa bản vương sẽ gọi thái y tới bắt mạch cho nàng."
Hắn cho nàng một nụ cười an tâm mà không hề mất đi phong độ của mình, lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ từ trong áo, thong thả ung dung lau đi những vết bẩn thỉu ở trên mặt, ánh mắt lại không chịu khống chế mà trở nên u ám, những sự cáu kỉnh từ dưới đáy lòng dường như không thể nào kìm nén nổi.
Mặc dù hắn không phải là vị hoàng tử được cưng chiều nhất, nhưng từ nhỏ cũng sống trong nhung lụa, chưa bao giờ phải chịu nỗi lăng nhục như vậy, mùi khó chịu ở trên người khiến dạ dày hắn quay cuồng không thôi, lửa giận đầy bụng nhưng lại không có chỗ để phát!
Tô Trường Nhạc lại cẩn thận dè dặt mà nhìn hắn một cái, như là xác định hắn không nổi giận, mới ấm ức mở miệng nói: "Cơ thể ta không phải không thoải mái, chỉ là trên người của ngươi có một mùi khó ngửi, mỗi khi ngươi tới gần ta, ta liền cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn, nhưng nương nói với ta rằng ngươi là hoàng tử, không thể vô lễ như vậy với ngươi, ta chỉ có thể tự mình tránh đi, ban nãy ta đã đi rồi, ngươi lại dựa gần vào ta như vậy, ta thật sự không phải cố ý, ta thật sự cảm thấy ngươi......"
Khiến người ghê tởm đến muốn nôn.
Lời nói còn chưa dứt, nàng lại từng trận nôn khan, giống như trên người hắn ta thực sự có mùi gì vậy, vẫn luôn khiến nàng ghê tởm đến chịu không nổi.
Trong nháy mắt, lồng ngực Thẩm Quý Thanh kịch liệt phập phồng lên xuống, cuối cùng cũng không giữ được vẻ mặt ôn hòa nho nhã kia, liên tiếp lùi về sau mấy bước, sắc mặt không kiềm chế được sự âm u.
Đây là lần đầu tiên mà hắn không giữ được gương mặt tươi cười trước mặt người khác.
Lần này có động tĩnh quá lớn, đã nhanh chóng kinh động đến những người trong phủ Thừa tướng.
Tô Thiên Dương ở gần đình viện nhất đã chạy đến đầu tiên, phía sau còn có một người khác.
"Nhạc Nhạc, đây là......" Tô Thiên Dương nói được một nửa, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng chật vật của Thẩm Quý Thanh, bỗng chốc trừng mắt lên, "Tại sao Vương gia lại ở đây?!"
Sau khi Tô Trường Nhạc thấy rõ ràng người theo phía sau nhị ca, dáng người cao gầy quen thuộc kia, thiếu niên còn mang theo một chút tàn ác kia, nàng bỗng sửng sốt.
Tại sao Thẩm Tinh Lan lại ở đây?
Ngay sau đó Tô Trường Nhạc đã ngầm hiểu ra, ba năm trước nhị ca đi theo Thẩm Tinh Lan ra biên quan, gần đây mới theo đại quân hồi kinh trở về, hẳn là hắn tới tìm nhị ca.
Thật không nghĩ tới dáng vẻ chật vật như vậy lại để cho hắn nhìn thấy được.
Đáng tiếc nàng không có thời gian nghĩ nhiều, ở trước mặt của hai người, nàng không thể lộ ra bất kì một chút sơ hở nào.
Chỉ thấy cả người Tô Trường Nhạc cả người giống như con chim bị kinh sợ, cả người run rẩy, thất tha thất thểu chạy tới chỗ Tô Thiên Dương, trốn ở phía sau huynh trưởng nhà mình: "Nhị ca."
Nàng chưa nói gì cả, lại giống như là không chịu nổi ấm ức nữa mà bật khóc.
Tô Thiên Dương nghe thấy tiếng khóc hoảng sợ bất lực của muội muội, lửa giận trực tiếp bốc lên, trừng mắt nhìn Thẩm Quý Thanh không khách khí chút nào.
"Ta thật không nghĩ tới Tứ hoàng tử luôn ôn hòa nho nhã, rõ ràng trong miệng nói hôm khác sẽ đến, chớp mắt một cái lại đến hậu viện của phủ Thừa tướng bắt nạt người! Cho dù ngài đã được định hôn với Trường Nhạc, ít ngày nữa sẽ đến ngày đại hôn, cũng không nên tự tiện xông vào hậu viện như vậy, còn làm chuyện vô liêm sỉ với muội muội, chuyện xảy ra ngày hôm nay, Thiên Dương sẽ bảo phụ thân bẩm tấu lên Thánh Thượng!"
Từ trước đến nay Tô Thiên Dương vẫn luôn thương tiểu muội nhất, thấy nàng chịu ấm ức, quả thực cơn tức giận sắp bùng phát.
Thẩm Quý Thanh hết đường chối cãi, sắc mặt vô cùng âm u.
Là do hắn tự tiện xông vào phủ Thừa tướng trước, hiện giờ Tô Trường Nhạc lại mang dáng vẻ mềm yếu, sắc mặt tái nhợt, mảnh mai đến mức khiến người khác đau lòng, cho dù ai nhìn thấy, đều sẽ cảm thấy là hắn có ý đồ gây rối với Tô Trường Nhạc, nàng mới bị kinh sợ quá độ, ghê tởm đến mức nôn mửa không ngừng.
Thẩm Tinh Lan đứng ở bên cạnh Tô Thiên Dương, nhìn thấy tiểu cô nương trốn ở phía sau Tô Thiên Dương khóc lóc không ngừng, chỉ cảm thấy trong lòng hắn như bị vô số thanh đao cắm vào, làm tim của hắn vô cùng nhói đau.
Sống lại một đời, trong lòng hắn cũng chỉ quan tâm một việc, dù cho đôi tay dính đầy máu tươi, hắn cũng không cho phép bất kì người nào dám bắt nạt nàng.
Nhưng ở kiếp này, người mà hắn mới chỉ gặp mặt vài lần, người mà hắn ước gì có thể đặt trên đầu quả tim mà chiều chuộng, lại khóc hai lần vì tên Thẩm Quý Thanh.
Hắn đau lòng, cũng vô cùng phẫn nộ.
Sự phẫn nộ và sự yêu thương cứ luân phiên xoay vòng ở trong lòng hắn, gần như đã thiêu đốt toàn bộ lý trí của hắn, khuôn mặt hắn lại chỉ còn vẻ bình tĩnh, không nhìn ra một chút cảm xúc nào cả.
Ngày thường thiếu niên có tinh thần phấn chấn bồng bột, khí phách hăng hái, lúc này con mắt hắn một màu đen nhánh, giống như vực sâu vạn trượng, hoàn toàn không nhìn thấy tiêu điểm, càng không có một chút ánh sáng.
"Hắn ta đã làm gì với ngươi?"
Editor: Tâm Meoo 555
Lần trước sau khi Thẩm Quý Thanh xông vào trong hậu viện, thị vệ trong hậu viện phủ Thừa tướng đã tăng lên gấp đôi.
Quản gia thấy hắn bị thị vệ ngăn cản lại, mồ hôi chảy ròng ròng: "Vương gia, ngài vẫn nên trở về đi, ngày mai trên yến tiệc, ngài có thể gặp mặt cô nương rồi, hà tất gì phải nóng lòng gặp mặt trong nhất thời."
Sau khi Thẩm Quý Thanh bị thị vệ ngăn lại, hắn ta cũng không hề giận dữ, chỉ lạnh nhạt nói một tiếng "Ừ", sau đó rời khỏi phủ Thừa tướng một cách tao nhã.
"Cô nương, Vương gia đi rồi."
Khi quản gia phái người tới bẩm báo cho Tô Trường Nhạc, nàng đang ngồi chơi đu dây, nghe thấy sau khi Thẩm Quý Thanh không được tiến vào đã ngoan ngoãn rời đi, trong phút chốc nàng cảm thấy cả người sảng khoái, còn suиɠ sướиɠ mà ngâm nga câu hát.
Lại không nghĩ tới rằng, cái người vốn đã rời đi trong thời gian không đến một chén trà nhỏ, lại xuất hiện ở trước mặt nàng.
Chiếc xích đu vẫn đang đung đưa, nụ cười trên mặt Tô Trường Nhạc phai nhạt đi, không còn tâm trạng tốt nữa.
Hiện tại nàng đã trở thành dáng vẻ này, cũng đã nói không rằng không muốn nhìn thấy hắn, Thẩm Quý Thanh lại vẫn không từ bỏ ý định tiếp cận nàng, chắc chắn là hắn đã nghiện cái việc lừa dối, giả tình giả ý với nàng, nên lần này không thể đùa giỡn nàng trong lòng bàn tay, hắn ta cảm thấy không cam lòng?
Tuyên Đế tuấn tú vô song, phi tần trong hậu cung mỗi người mỗi vẻ, xinh đẹp như hoa, dung mạo của những vị hoàng tử cũng không tầm thường, Thẩm Quý Thanh đương nhiên cũng không ngoại lệ, mắt phượng hẹp dài, mày kiếm rồi đến mũi, tuy dung mạo không khôi ngô hơn người như Thái Tử Thẩm Tinh Lan, nhưng cũng hết sức tuấn tú đẹp mắt, thanh tú anh tuấn.
Hôm nay hắn ta mặc một bộ y phục trắng như tuyết, hoa văn trên cánh tay áo có lẫn chút viền tơ vàng, tóc đen ngọc quan, đai ngọc bó quanh eo, hai bên trái phải đều đeo ngọc bội, quả nhiên là công tử như ngọc.
Cho dù hắn có trèo tường vào, vẫn bình tĩnh ung dung như cũ, giống như hắn được người khác mời vào từ cửa chính, rồi đến trước mặt nàng vậy, một tay đặt bên hông, một tay vắt ở phía sau, mỗi một cử động đều lộ ra hơi thở tao nhã cao quý. Trên mặt hắn mang nụ cười ấm áp, khi hắn ta nhìn nàng, ánh mắt vẫn luôn dịu dàng chiều chuộng như trong trí nhớ của nàng vậy.
Chỉ tiếc rằng, Thẩm Quý Thanh cũng không biết, hắn ta càng đối xử dịu dàng, càng chân thành nồng nàn với nàng, thì nàng càng cảm thấy buồn nôn.
Từ nhỏ nàng đã lớn lên ở biên quan, đã quen với việc chạy loạn vui đùa ở nơi đất hoang, kiếp trước, nàng sẵn sàng học mọi quy củ cũng chỉ vì hắn, sẵn sàng trở thành một quý nữ dịu dàng uyển chuyển, như chim nhỏ nép vào người hắn, nhưng không có nghĩa là trong xương cốt của nàng luôn nghe lời như quý nữ thông thường, không có nghĩa là sau khi biết được bộ mặt thật của hắn ta, nàng còn có thể để mặc cho hắn ta gây khó dễ.
Kiếp trước hắn giả vờ giả vịt lừa gạt nàng như thế nào, khiến nàng tan cửa nát nhà, hãm hại nàng ở trong ngục tù đen tối, đến cuối cùng còn đặt đao trên cổ nàng, ép Thẩm Tinh Lan thoái vị, tất cả mọi điều nàng đều nhớ kỹ, những ân oán đó không phải là nàng sống lại một đời, muốn xóa bỏ là xóa được toàn bộ.
Tô Trường Nhạc rủ mi xuống, che đi những hận thù càng lúc càng lớn, sắp trào dâng ở trong mắt.
Thẩm Quý Thanh vẫn hoàn toàn không biết những suy nghĩ trong lòng Tô Trường Nhạc, ánh mắt nhìn nàng càng thêm phức tạp, thậm chí còn hiện lên vẻ kỳ quái.
Hắn đứng ở trước mặt nàng một lúc lâu, nhưng nàng chưa từng cho hắn bất kỳ một ánh mắt nào.
Đối với việc nàng hoàn toàn coi thường, không đếm xỉa đến hắn, Thẩm Quý Thanh không khỏi trào dâng một chút tức giận, theo thời gian ngày càng sinh sôi nảy nở, những tức giận và bực bội giống như một sợi dây mây, tùy ý cuốn quanh đâm chồi ở trong lòng hắn.
Trong đầu hắn bỗng hiện lên một suy nghĩ vô cùng vớ vẩn rằng, nếu hôm nay là Thẩm Tinh Lan tới tìm nàng, nàng có giống như ngày ấy ở trong cung, vui vẻ tươi cười với tên đần độn Thẩm Tinh Lan kia hay không.
Bàn tay đặt ở phía sau bỗng chốc siết chặt, cuối cùng thì hắn cũng chủ động bước đến.
Hắn vòng đến phía sau xích đu, tưởng rằng vẫn có thể tiếp được nàng như ngày trước, tiểu cô nương ngày trước vẫn luôn mang vẻ mặt thẹn thùng, mỉm cười ngọt ngào quay đầu lại nhìn hắn, lại trực tiếp sử dụng khinh công nhảy xuống khỏi bàn đu dây.
Thẩm Quý Thanh thấy nàng đi mà không hề quay đầu nhìn lại, trong lòng hắn trống rỗng, bàn tay đang nắm lấy dây xích đu, bởi vì sự phẫn nộ mà siết chặt lại.
Vì sao sau khi nàng mất đi kí ức, thà rằng vừa nói vừa cười với Thẩm Tinh Lan, cũng không chịu liếc mắt nhìn hắn một cái? Nàng rõ ràng không nhớ rõ gì hết, vì sao vẫn chỉ trốn tránh e sợ không muốn nhìn hắn? Trước kia rõ ràng là trong mắt nàng chỉ có một mình hắn!
Hắn quả thực không cam lòng, hắn không cam lòng khi từ nhỏ đến lớn đều thua dưới tay Thẩm Tinh Lan, tất cả mọi thứ đều bị Thẩm Tinh Lan cướp đi, thậm chí hắn cảm thấy, nếu như Tô Trường Nhạc không nhớ rõ gì cả, kế hoạch trên yến tiệc kia hoàn toàn không có cách nào khiến cho Thẩm Tinh Lan sụp đổ.
Đáng lẽ ra nàng phải say mê hắn giống như trước, yêu hắn đến tận xương tủy, cho dù cuối cùng có phải gả vào Đông Cung, cũng ngày nhớ đêm mong nhớ thương hắn, còn khinh thường không thèm đếm xỉa, căm hận Thẩm Tinh Lan, làm cho Thẩm Tinh Lan đau khổ đến tột cùng vì nàng mới phải chứ.
Không biết có phải chịu ảnh hưởng bởi những cảnh tượng quá mức chân thật ở trong giấc mơ kia hay không, Thẩm Quý Thanh phát hiện bản thân hắn luôn để ý đến Tô Trường Nhạc, thấy nàng vẫn lờ mình đi như cũ, cuối cùng thì hắn không có cách nào bình tĩnh không lay động giống như bình thường được, mà vội vàng nóng nảy giống như một thiếu niên lần đầu mới biết yêu vậy.
Tô Trường Nhạc càng đi xa dần, hắn theo bản năng mà đuổi theo nàng, "Nhạc Nhạc."
Thẩm Quý Thanh nhanh chóng đuổi kịp nàng, hắn bỗng nhiên nắm chặt lấy cổ tay của nàng, đè hai vai của nàng lại, ép nàng quay người lại.
Sắc mặt nàng có vẻ như rất kém, tái nhợt đến đáng sợ.
Thẩm Quý Thanh có hơi giật mình, trong lòng hắn giống như bị cái gì đâm phải, cảm giác đau đớn kia làm hắn không tự chủ được mà nhăn mày lại.
"Nàng làm sao vậy." Người vốn từ nhỏ đã bình tĩnh ung dung, lúc này đây giọng điệu lại hiện lên sự căng thẳng.
Hắn vẫn cúi người lại gần giống như trước kia, khoảng cách của hai người gần đến mức có hơi mờ ám, giọng nói của hắn vẫn trầm thấp dịu dàng như cũ, Tô Trường Nhạc lại không hề cảm thấy tim đập thình thịch như trước.
Gương mặt tươi cười dịu dàng của cái tên Thẩm Quý Thanh kia, những quan tâm giả vờ giả vịt, giọng nói đầy vẻ căng thẳng, tất cả đều khiến cho nàng cảm thấy buồn nôn.
"Buông tay!" Trong lời nói của nàng còn mang theo cảm giác khó chịu như đang phải chịu một áp lực gì đó.
Nàng cúi đầu, Thẩm Quý Thanh không nhìn rõ vẻ mặt của nàng, trong lòng bực bội vô cùng.
"Rốt cuộc thì nàng không khoẻ ở chỗ nào......" Hắn nhéo lên cằm của nàng, cưỡng ép làm cho nàng nhìn về phía hắn.
Tay của hắn chỉ mới vừa đụng tới, dạ dày của Tô Trường Nhạc cuối cùng cũng không nhịn được cảm giác quay cuồng và ghê tởm, nôn hết lên trên người hắn.
Sự việc đột nhiên xảy ra, Thẩm Quý Thanh hoàn toàn trở tay không kịp, bị phun đến mức cả người dơ bẩn, chật vật không chịu nổi.
Tô Trường Nhạc phun hết một hồi lâu, cuối cùng cũng kiềm chế được cảm giác ghê tởm kia, cũng không biết là do quá mức khó chịu hay là sợ hãi, mà cả người nàng đều run lên.
Sắc mặt của nàng vô cùng tái nhợt, vành mắt đỏ hết lên, trên mặt dính đầy nước mắt, nước mắt rơi xuống chiếc cằm xinh xắn tinh xảo, đôi môi đỏ tươi khép khép mở mở, tựa như muốn nói với hắn điều gì đó nhưng lại không dám nói, dáng vẻ luống cuống không biết phải làm sao.
Ai nhìn thấy mỹ nhân khóc như lê hoa đái vũ*, đều sẽ không đành lòng mà giận dữ với nàng.
Lê hoa đái vũ*: thành ngữ, chỉ bông hoa lê dính những hạt mưa, vốn dùng để tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi, về sau được sử dụng để mô tả vẻ đẹp của người phụ nữ.
Nét tươi cười của Thẩm Quý Thanh hơi cứng lại, trong mắt hiện lên một cảm giác chán ghét, nghĩ muốn đẩy người ra, lại không tự chủ được mà siết nàng chặt hơn.
Nàng hoàn toàn không biết nét mặt của nàng có bao nhiêu sự bất lực.
Thẩm Quý Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh hòa nhã mà an ủi nàng: "Không sao, cơ thể nàng khó chịu ở đâu? Đợi một lúc nữa bản vương sẽ gọi thái y tới bắt mạch cho nàng."
Hắn cho nàng một nụ cười an tâm mà không hề mất đi phong độ của mình, lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ từ trong áo, thong thả ung dung lau đi những vết bẩn thỉu ở trên mặt, ánh mắt lại không chịu khống chế mà trở nên u ám, những sự cáu kỉnh từ dưới đáy lòng dường như không thể nào kìm nén nổi.
Mặc dù hắn không phải là vị hoàng tử được cưng chiều nhất, nhưng từ nhỏ cũng sống trong nhung lụa, chưa bao giờ phải chịu nỗi lăng nhục như vậy, mùi khó chịu ở trên người khiến dạ dày hắn quay cuồng không thôi, lửa giận đầy bụng nhưng lại không có chỗ để phát!
Tô Trường Nhạc lại cẩn thận dè dặt mà nhìn hắn một cái, như là xác định hắn không nổi giận, mới ấm ức mở miệng nói: "Cơ thể ta không phải không thoải mái, chỉ là trên người của ngươi có một mùi khó ngửi, mỗi khi ngươi tới gần ta, ta liền cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn, nhưng nương nói với ta rằng ngươi là hoàng tử, không thể vô lễ như vậy với ngươi, ta chỉ có thể tự mình tránh đi, ban nãy ta đã đi rồi, ngươi lại dựa gần vào ta như vậy, ta thật sự không phải cố ý, ta thật sự cảm thấy ngươi......"
Khiến người ghê tởm đến muốn nôn.
Lời nói còn chưa dứt, nàng lại từng trận nôn khan, giống như trên người hắn ta thực sự có mùi gì vậy, vẫn luôn khiến nàng ghê tởm đến chịu không nổi.
Trong nháy mắt, lồng ngực Thẩm Quý Thanh kịch liệt phập phồng lên xuống, cuối cùng cũng không giữ được vẻ mặt ôn hòa nho nhã kia, liên tiếp lùi về sau mấy bước, sắc mặt không kiềm chế được sự âm u.
Đây là lần đầu tiên mà hắn không giữ được gương mặt tươi cười trước mặt người khác.
Lần này có động tĩnh quá lớn, đã nhanh chóng kinh động đến những người trong phủ Thừa tướng.
Tô Thiên Dương ở gần đình viện nhất đã chạy đến đầu tiên, phía sau còn có một người khác.
"Nhạc Nhạc, đây là......" Tô Thiên Dương nói được một nửa, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng chật vật của Thẩm Quý Thanh, bỗng chốc trừng mắt lên, "Tại sao Vương gia lại ở đây?!"
Sau khi Tô Trường Nhạc thấy rõ ràng người theo phía sau nhị ca, dáng người cao gầy quen thuộc kia, thiếu niên còn mang theo một chút tàn ác kia, nàng bỗng sửng sốt.
Tại sao Thẩm Tinh Lan lại ở đây?
Ngay sau đó Tô Trường Nhạc đã ngầm hiểu ra, ba năm trước nhị ca đi theo Thẩm Tinh Lan ra biên quan, gần đây mới theo đại quân hồi kinh trở về, hẳn là hắn tới tìm nhị ca.
Thật không nghĩ tới dáng vẻ chật vật như vậy lại để cho hắn nhìn thấy được.
Đáng tiếc nàng không có thời gian nghĩ nhiều, ở trước mặt của hai người, nàng không thể lộ ra bất kì một chút sơ hở nào.
Chỉ thấy cả người Tô Trường Nhạc cả người giống như con chim bị kinh sợ, cả người run rẩy, thất tha thất thểu chạy tới chỗ Tô Thiên Dương, trốn ở phía sau huynh trưởng nhà mình: "Nhị ca."
Nàng chưa nói gì cả, lại giống như là không chịu nổi ấm ức nữa mà bật khóc.
Tô Thiên Dương nghe thấy tiếng khóc hoảng sợ bất lực của muội muội, lửa giận trực tiếp bốc lên, trừng mắt nhìn Thẩm Quý Thanh không khách khí chút nào.
"Ta thật không nghĩ tới Tứ hoàng tử luôn ôn hòa nho nhã, rõ ràng trong miệng nói hôm khác sẽ đến, chớp mắt một cái lại đến hậu viện của phủ Thừa tướng bắt nạt người! Cho dù ngài đã được định hôn với Trường Nhạc, ít ngày nữa sẽ đến ngày đại hôn, cũng không nên tự tiện xông vào hậu viện như vậy, còn làm chuyện vô liêm sỉ với muội muội, chuyện xảy ra ngày hôm nay, Thiên Dương sẽ bảo phụ thân bẩm tấu lên Thánh Thượng!"
Từ trước đến nay Tô Thiên Dương vẫn luôn thương tiểu muội nhất, thấy nàng chịu ấm ức, quả thực cơn tức giận sắp bùng phát.
Thẩm Quý Thanh hết đường chối cãi, sắc mặt vô cùng âm u.
Là do hắn tự tiện xông vào phủ Thừa tướng trước, hiện giờ Tô Trường Nhạc lại mang dáng vẻ mềm yếu, sắc mặt tái nhợt, mảnh mai đến mức khiến người khác đau lòng, cho dù ai nhìn thấy, đều sẽ cảm thấy là hắn có ý đồ gây rối với Tô Trường Nhạc, nàng mới bị kinh sợ quá độ, ghê tởm đến mức nôn mửa không ngừng.
Thẩm Tinh Lan đứng ở bên cạnh Tô Thiên Dương, nhìn thấy tiểu cô nương trốn ở phía sau Tô Thiên Dương khóc lóc không ngừng, chỉ cảm thấy trong lòng hắn như bị vô số thanh đao cắm vào, làm tim của hắn vô cùng nhói đau.
Sống lại một đời, trong lòng hắn cũng chỉ quan tâm một việc, dù cho đôi tay dính đầy máu tươi, hắn cũng không cho phép bất kì người nào dám bắt nạt nàng.
Nhưng ở kiếp này, người mà hắn mới chỉ gặp mặt vài lần, người mà hắn ước gì có thể đặt trên đầu quả tim mà chiều chuộng, lại khóc hai lần vì tên Thẩm Quý Thanh.
Hắn đau lòng, cũng vô cùng phẫn nộ.
Sự phẫn nộ và sự yêu thương cứ luân phiên xoay vòng ở trong lòng hắn, gần như đã thiêu đốt toàn bộ lý trí của hắn, khuôn mặt hắn lại chỉ còn vẻ bình tĩnh, không nhìn ra một chút cảm xúc nào cả.
Ngày thường thiếu niên có tinh thần phấn chấn bồng bột, khí phách hăng hái, lúc này con mắt hắn một màu đen nhánh, giống như vực sâu vạn trượng, hoàn toàn không nhìn thấy tiêu điểm, càng không có một chút ánh sáng.
"Hắn ta đã làm gì với ngươi?"