Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 31 LONG NHÃN
CHƯƠNG 31: LONG NHÃN
Đợi người đi hết, Hà Uyển Thanh rút lại cánh tay Thủy Tiên đang đỡ lấy, lạnh lùng nói: “Uyển nghi có lời gì cứ nói thẳng.”
Thủy Tiên cũng không muốn lòng vòng, nàng đi thẳng vào vấn đề: “Hôm qua tần thiếp đến cung của nương nương, uống một chén trà Long Tỉnh, cảm thấy hơi lạ nhưng tần thiếp không phải thái y, lại biết Bạch ngự y trong Thái Y viện là tâm phúc của nương nương, khó có thể thuyết phục người, cho nên có một số việc, tần thiếp chỉ có thể nói với nương nương, tin hay không đều do nương nương cả.”
Hà Uyển Thanh híp mắt, trong lòng đã tin ba phần, dù gì nàng cũng biết mình đang mang thai, bao đôi mắt đang nhòm ngó, Thúy Nhi Ngân Nhi và Bạch thái y có cẩn thận đến thế nào đi nữa cũng khó phòng tiểu nhân. Huống hồ gần đây quả thật nàng cũng có chút thấp thỏm không yên, sắc mặt không tốt, tuy Bạch Thông luôn nói không sao, thai tượng rất ổn, nàng là mẫu thân đương nhiên nhạy cảm nhất, đã có chút nghi ngờ.
“Ngươi nói xem rốt cuộc là chuyện gì, bổn cung chỉ nghe mà thôi, cho dù là thật hay giả cũng sẽ không quy cho uyển nghi ngươi.”
Thủy Tiên thở phào, nàng biết mình đã đoán đúng, dựa vào sự quan sát thường ngày về Hà Uyển Thanh, có thể nhìn ra người này tuyệt đối không ngốc, lời này của nàng ấy là để khiến Thủy Tiên yên tâm.
“Tần thiếp không dám nói xuất thân của mình tốt nhất trong cung, chung quy cũng không tệ, nếu không phải tần thiếp đã từng uống trà Long Tỉnh ở nhà thì không thể nói ra tên trà trong cung của nương nương hôm qua.” Thủy Tiên dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng trà Long Tỉnh ở nhà tần thiếp không có vị ngọt, cũng không có vị đắng như trà trong cung của nương nương.”
Hà Uyển Thanh chấn động trong lòng, trà Long Tỉnh có vị ngọt đắng đan xen mà nàng ấy cũng nhận ra, nhưng nàng uống vẫn là vị ngọt ngào, lại cho rằng trà Long Tỉnh thượng hạng đều như vậy.
Thủy Tiên thấy nàng ấy không nói lời nào, tiếp tục nói: “Trà Long Tỉnh có mùi thơm nồng, vị ngọt, tần thiếp không biết vị đắng từ đâu ra, nhưng có lẽ tồn tại trong nước trà. Còn vị ngọt nơi đầu lưỡi tần thiếp hôm qua, tần thiếp có thể chắc chắn không phải từ lá trà, mà có vài phần giống vị ngọt của long nhãn.”
Hà Uyển Thanh mơ hồ, gia thế của nàng không cao, vì muốn có tài danh nên chỉ đọc thơ từ ca phú, hoàn toàn không hiểu tác dụng của các loại thực phẩm.
“Long nhãn?”
“Đúng vậy, tần thiếp cũng chưa từng đọc sách thuốc, may mà trước khi tiến cung, tẩu tẩu trong nhà đang mang thai, lúc đó là đầu tháng bảy, long nhãn chín nên cha mua một ít về, đại phu chẩn mạch cho tẩu tẩu nhìn thấy bèn dặn người nhà không được cho tẩu tẩu ăn thứ này, nói long nhãn tính ấm vị ngọt, gây nóng trong, dễ động thai, nếu ăn nhiều có thể sẽ gây sảy thai.”
Hà Uyển Thanh căng thẳng trong lòng, càng cảm thấy Thủy Tiên nói thật, gần đây nàng cảm thấy cơ thể mệt mỏi, vô cùng nặng nề.
“Ý của uyển nghi là có người hạ độc trong trà hại thai nhi trong bụng ta?”
“Tần thiếp cũng không chắc chắn nên trời vừa sáng đã vội đến nói với nương nương.” Thủy Tiên nghiêm túc: “Chẳng qua tần thiếp cảm thấy mùi vị đó có chút quen thuộc. Nếu nương nương muốn biết sự thật thì vẫn nên hỏi Bạch thái y.”
Hà Uyển Thanh im lặng một lúc, lại hỏi: “Tại sao ngươi lại nói cho ta biết chuyện này, trong số người mới tiến cung, ngươi và Mạnh Vũ Yên rời xa thị phi nhất, cũng không dựa vào người khác, bây giờ ngươi chịu vì ta mà lội vào vũng nước đục này?”
Thủy Tiên lắc đầu: “Nương nương đã quên mới vừa rồi nương nương nói cho dù chuyện này là thật hay giả cũng sẽ không quy cho tần thiếp sao, sao có thể tính là “lội nước đục” được. Còn về chuyện tại sao tần thiếp giúp nương nương...” Thủy Tiên mỉm cười: “Trẻ con vô tội, tẩu tẩu của tần thiếp cũng mới sinh một bé gái, tần thiếp không có phúc đi thăm nó nên trong lòng rất nhớ nhung.”
Hà Uyển Thanh gật đầu, đã hiểu ý: “Bổn cung hồi cung sẽ tra rõ chuyện này, mặc kệ kết quả như thế nào, đây cũng là tấm lòng thành của uyển nghi. Ngày tết các mệnh phụ tiến cung bái kiến, bổn cung sẽ cầu xin hoàng thượng bế cháu gái của uyển nghi vào cung, để bổn cung được hưởng may mắn mẹ tròn con vuông.”
Thủy Tiên cười rạng rỡ bái lạy: “Đa tạ nương nương.”
Sau đó Nhã tần cũng không có tâm trạng tản bộ nữa, sau khi tạm biệt Thủy Tiên bèn vội vã hồi cung với Thúy Nhi và Ngân Nhi.
Nhưng Thủy Tiên vốn không biết lúc trước cơ thể Hà Uyển Thanh không dễ thụ thai, cộng thêm uống trà Long Tỉnh lâu như vậy, đã suy yếu lắm rồi. Lúc này Hà Uyển Thanh rất rối trí, tinh thần vô cùng hỗn loạn, mới đi không bao lâu, phần bụng đã truyền đến cơn đau tựa như có thứ gì trong cơ thể bong ra, hai chân cũng không có sức lực, mệt nhọc khuỵu xuống đất.
Sắc mặt Thúy Nhi và Ngân Nhi trắng bệch, vội đỡ nàng ấy về Ngọc Xương điện, ai ngờ Uyển Thanh không chút sức lực, chỉ biết ôm bụng kêu đau, Thúy Nhi và Ngân Nhi không thể đỡ được nàng.
Bỗng nhiên Ngân Nhi lớn tiếng hét lên, túm váy Uyển Thanh, vừa nói vừa khóc nức nở: “Máu, máu, nương nương chảy máu.”
Đúng lúc Thủy Tiên vì không muốn khiến người cảm thấy nàng đợi Nhã tần bèn dạo quanh Nguyên Bảo trì một lúc, bỗng nghe thấy ai đó đang kêu la, nhìn xa xa lại là chủ tớ ba người Hà Uyển Thanh đang hỗn loạn.
Thủy Tiên căng thẳng, nói thầm một tiếng “Không ổn”, nhanh chóng cùng Tiểu Thuận Tử và Diên Phượng chạy tới. Váy lụa của Nhã tần dính màu đỏ chói mắt, ngay cả Thủy Tiên vừa thấy đã hoảng sợ, Thúy Nhi nhìn thấy nàng tựa như tìm được người đáng tin cậy, kéo váy Thủy Tiên dập đầu: “Xin uyển nghi tiểu chủ cứu nương nương nhà nô tỳ.”
Thủy Tiên lấy lại bình tĩnh: “Không đỡ dậy được sao? Dù sao cũng phải về Vĩnh Yên cung trước mới được.”
Thúy Nhi khóc lắc đầu, nói rằng: “Nương nương rất nặng, hai người nô tỳ không đỡ nổi.”
“Tiểu Thuận Tử.” Thủy Tiên nhìn quanh bốn phía, không thấy thị vệ đâu, đành quyết định thật nhanh: “Ngươi cõng nương nương trên lưng, Thúy Nhi và Ngân Nhi đỡ hai bên, chạy về Ngọc Xương điện với tốc độ nhanh nhất, Diên Phượng đến Thái Y viện nói Nhã tần nương nương ra máu, tình huống rất tệ, cần phải mời Hoa đại nhân tới.”
Từ sau lần Đại hoàng tử rơi xuống nước, Diên Phượng trở nên trầm ổn hẳn, lúc này nhận lệnh đi ngay đến Thái Y viện.
Bên này Thủy Tiên theo Tiểu Thuận Tử chạy về Vĩnh Yên cung, mắt thấy vết máu trên váy lụa trắng của Nhã tần ngày càng lan rộng, mùi máu tanh tràn ngập không khí, nàng chưa từng gặp phải tình hình như vậy, chân mềm nhũn suýt chút nữa không theo kịp bước chân của Tiểu Thuận Tử, nhưng nàng gắng gượng chịu đựng. Nàng biết hiện tại trong số những người này, chỉ có mình nàng có thể cứu Hà Uyển Thanh.
Dù gì cũng là một sinh mạng, Thủy Tiên không thể trơ mắt nhìn nó từ từ ra đi.
Ngọc Xương điện, Hoa Tấn đã cao tuổi nhưng gần như chạy đến, ông vừa vào, định hành lễ, Thủy Tiên đã thúc giục: “Hoa thái y mau xem cho Nhã tần nương nương, bây giờ không phải là lúc chú ý cấp bậc lễ nghĩa.” Dứt lời, nàng vừa định đi ra để thái y an tâm xem bệnh.
Đợi người đi hết, Hà Uyển Thanh rút lại cánh tay Thủy Tiên đang đỡ lấy, lạnh lùng nói: “Uyển nghi có lời gì cứ nói thẳng.”
Thủy Tiên cũng không muốn lòng vòng, nàng đi thẳng vào vấn đề: “Hôm qua tần thiếp đến cung của nương nương, uống một chén trà Long Tỉnh, cảm thấy hơi lạ nhưng tần thiếp không phải thái y, lại biết Bạch ngự y trong Thái Y viện là tâm phúc của nương nương, khó có thể thuyết phục người, cho nên có một số việc, tần thiếp chỉ có thể nói với nương nương, tin hay không đều do nương nương cả.”
Hà Uyển Thanh híp mắt, trong lòng đã tin ba phần, dù gì nàng cũng biết mình đang mang thai, bao đôi mắt đang nhòm ngó, Thúy Nhi Ngân Nhi và Bạch thái y có cẩn thận đến thế nào đi nữa cũng khó phòng tiểu nhân. Huống hồ gần đây quả thật nàng cũng có chút thấp thỏm không yên, sắc mặt không tốt, tuy Bạch Thông luôn nói không sao, thai tượng rất ổn, nàng là mẫu thân đương nhiên nhạy cảm nhất, đã có chút nghi ngờ.
“Ngươi nói xem rốt cuộc là chuyện gì, bổn cung chỉ nghe mà thôi, cho dù là thật hay giả cũng sẽ không quy cho uyển nghi ngươi.”
Thủy Tiên thở phào, nàng biết mình đã đoán đúng, dựa vào sự quan sát thường ngày về Hà Uyển Thanh, có thể nhìn ra người này tuyệt đối không ngốc, lời này của nàng ấy là để khiến Thủy Tiên yên tâm.
“Tần thiếp không dám nói xuất thân của mình tốt nhất trong cung, chung quy cũng không tệ, nếu không phải tần thiếp đã từng uống trà Long Tỉnh ở nhà thì không thể nói ra tên trà trong cung của nương nương hôm qua.” Thủy Tiên dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng trà Long Tỉnh ở nhà tần thiếp không có vị ngọt, cũng không có vị đắng như trà trong cung của nương nương.”
Hà Uyển Thanh chấn động trong lòng, trà Long Tỉnh có vị ngọt đắng đan xen mà nàng ấy cũng nhận ra, nhưng nàng uống vẫn là vị ngọt ngào, lại cho rằng trà Long Tỉnh thượng hạng đều như vậy.
Thủy Tiên thấy nàng ấy không nói lời nào, tiếp tục nói: “Trà Long Tỉnh có mùi thơm nồng, vị ngọt, tần thiếp không biết vị đắng từ đâu ra, nhưng có lẽ tồn tại trong nước trà. Còn vị ngọt nơi đầu lưỡi tần thiếp hôm qua, tần thiếp có thể chắc chắn không phải từ lá trà, mà có vài phần giống vị ngọt của long nhãn.”
Hà Uyển Thanh mơ hồ, gia thế của nàng không cao, vì muốn có tài danh nên chỉ đọc thơ từ ca phú, hoàn toàn không hiểu tác dụng của các loại thực phẩm.
“Long nhãn?”
“Đúng vậy, tần thiếp cũng chưa từng đọc sách thuốc, may mà trước khi tiến cung, tẩu tẩu trong nhà đang mang thai, lúc đó là đầu tháng bảy, long nhãn chín nên cha mua một ít về, đại phu chẩn mạch cho tẩu tẩu nhìn thấy bèn dặn người nhà không được cho tẩu tẩu ăn thứ này, nói long nhãn tính ấm vị ngọt, gây nóng trong, dễ động thai, nếu ăn nhiều có thể sẽ gây sảy thai.”
Hà Uyển Thanh căng thẳng trong lòng, càng cảm thấy Thủy Tiên nói thật, gần đây nàng cảm thấy cơ thể mệt mỏi, vô cùng nặng nề.
“Ý của uyển nghi là có người hạ độc trong trà hại thai nhi trong bụng ta?”
“Tần thiếp cũng không chắc chắn nên trời vừa sáng đã vội đến nói với nương nương.” Thủy Tiên nghiêm túc: “Chẳng qua tần thiếp cảm thấy mùi vị đó có chút quen thuộc. Nếu nương nương muốn biết sự thật thì vẫn nên hỏi Bạch thái y.”
Hà Uyển Thanh im lặng một lúc, lại hỏi: “Tại sao ngươi lại nói cho ta biết chuyện này, trong số người mới tiến cung, ngươi và Mạnh Vũ Yên rời xa thị phi nhất, cũng không dựa vào người khác, bây giờ ngươi chịu vì ta mà lội vào vũng nước đục này?”
Thủy Tiên lắc đầu: “Nương nương đã quên mới vừa rồi nương nương nói cho dù chuyện này là thật hay giả cũng sẽ không quy cho tần thiếp sao, sao có thể tính là “lội nước đục” được. Còn về chuyện tại sao tần thiếp giúp nương nương...” Thủy Tiên mỉm cười: “Trẻ con vô tội, tẩu tẩu của tần thiếp cũng mới sinh một bé gái, tần thiếp không có phúc đi thăm nó nên trong lòng rất nhớ nhung.”
Hà Uyển Thanh gật đầu, đã hiểu ý: “Bổn cung hồi cung sẽ tra rõ chuyện này, mặc kệ kết quả như thế nào, đây cũng là tấm lòng thành của uyển nghi. Ngày tết các mệnh phụ tiến cung bái kiến, bổn cung sẽ cầu xin hoàng thượng bế cháu gái của uyển nghi vào cung, để bổn cung được hưởng may mắn mẹ tròn con vuông.”
Thủy Tiên cười rạng rỡ bái lạy: “Đa tạ nương nương.”
Sau đó Nhã tần cũng không có tâm trạng tản bộ nữa, sau khi tạm biệt Thủy Tiên bèn vội vã hồi cung với Thúy Nhi và Ngân Nhi.
Nhưng Thủy Tiên vốn không biết lúc trước cơ thể Hà Uyển Thanh không dễ thụ thai, cộng thêm uống trà Long Tỉnh lâu như vậy, đã suy yếu lắm rồi. Lúc này Hà Uyển Thanh rất rối trí, tinh thần vô cùng hỗn loạn, mới đi không bao lâu, phần bụng đã truyền đến cơn đau tựa như có thứ gì trong cơ thể bong ra, hai chân cũng không có sức lực, mệt nhọc khuỵu xuống đất.
Sắc mặt Thúy Nhi và Ngân Nhi trắng bệch, vội đỡ nàng ấy về Ngọc Xương điện, ai ngờ Uyển Thanh không chút sức lực, chỉ biết ôm bụng kêu đau, Thúy Nhi và Ngân Nhi không thể đỡ được nàng.
Bỗng nhiên Ngân Nhi lớn tiếng hét lên, túm váy Uyển Thanh, vừa nói vừa khóc nức nở: “Máu, máu, nương nương chảy máu.”
Đúng lúc Thủy Tiên vì không muốn khiến người cảm thấy nàng đợi Nhã tần bèn dạo quanh Nguyên Bảo trì một lúc, bỗng nghe thấy ai đó đang kêu la, nhìn xa xa lại là chủ tớ ba người Hà Uyển Thanh đang hỗn loạn.
Thủy Tiên căng thẳng, nói thầm một tiếng “Không ổn”, nhanh chóng cùng Tiểu Thuận Tử và Diên Phượng chạy tới. Váy lụa của Nhã tần dính màu đỏ chói mắt, ngay cả Thủy Tiên vừa thấy đã hoảng sợ, Thúy Nhi nhìn thấy nàng tựa như tìm được người đáng tin cậy, kéo váy Thủy Tiên dập đầu: “Xin uyển nghi tiểu chủ cứu nương nương nhà nô tỳ.”
Thủy Tiên lấy lại bình tĩnh: “Không đỡ dậy được sao? Dù sao cũng phải về Vĩnh Yên cung trước mới được.”
Thúy Nhi khóc lắc đầu, nói rằng: “Nương nương rất nặng, hai người nô tỳ không đỡ nổi.”
“Tiểu Thuận Tử.” Thủy Tiên nhìn quanh bốn phía, không thấy thị vệ đâu, đành quyết định thật nhanh: “Ngươi cõng nương nương trên lưng, Thúy Nhi và Ngân Nhi đỡ hai bên, chạy về Ngọc Xương điện với tốc độ nhanh nhất, Diên Phượng đến Thái Y viện nói Nhã tần nương nương ra máu, tình huống rất tệ, cần phải mời Hoa đại nhân tới.”
Từ sau lần Đại hoàng tử rơi xuống nước, Diên Phượng trở nên trầm ổn hẳn, lúc này nhận lệnh đi ngay đến Thái Y viện.
Bên này Thủy Tiên theo Tiểu Thuận Tử chạy về Vĩnh Yên cung, mắt thấy vết máu trên váy lụa trắng của Nhã tần ngày càng lan rộng, mùi máu tanh tràn ngập không khí, nàng chưa từng gặp phải tình hình như vậy, chân mềm nhũn suýt chút nữa không theo kịp bước chân của Tiểu Thuận Tử, nhưng nàng gắng gượng chịu đựng. Nàng biết hiện tại trong số những người này, chỉ có mình nàng có thể cứu Hà Uyển Thanh.
Dù gì cũng là một sinh mạng, Thủy Tiên không thể trơ mắt nhìn nó từ từ ra đi.
Ngọc Xương điện, Hoa Tấn đã cao tuổi nhưng gần như chạy đến, ông vừa vào, định hành lễ, Thủy Tiên đã thúc giục: “Hoa thái y mau xem cho Nhã tần nương nương, bây giờ không phải là lúc chú ý cấp bậc lễ nghĩa.” Dứt lời, nàng vừa định đi ra để thái y an tâm xem bệnh.