Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 39 ĐÊM GIAO THỪA
CHƯƠNG 39: ĐÊM GIAO THỪA
Ba người vừa nói chuyện, trong chốc lát Hạ chiêu hoa cũng tới, bốn người nói cười, kể một vài câu chuyện may mắn chúc năm mới.
Cũng không lâu lắm, người dần dần đến đủ, đợi Vệ Cẩn Chân vào chỗ ngồi, các đại thần chờ ngoài cung cũng nối đuôi nhau vào, theo quan chức ngồi ở vị trí của mình.
Thủy Tiên nhìn thấy cha của mình phía xa xa, Phó Tùng Nguyên hành lễ xong cũng đang len lén tìm nữ nhi, hai cha con nhìn nhau, thấy hai bên đều mạnh khỏe, lúc này mới cười, yên lòng.
Vệ Cẩn Chân nâng chén trước, trong Ỷ Huân điện tề tụ đầy đủ hậu cung phi tần và bá quan văn võ, hắn nhìn xuống mọi người, trong lồng ngực đầy tự hào, thiên hạ đều ở trong lòng bàn tay: “Mong Đại Thuận ta thiên thu vạn đại, may mắn hưng thịnh, quốc thái dân an.”
Mọi người cũng nâng chén hướng về người đứng đầu, lặp lại lời của hoàng thượng: “Giang sơn Đại Thuận thiên thu vạn đại, may mắn hưng thịnh, quốc thái dân an.”
Quân thần đều uống một hơi cạn sạch, Vệ Cẩn Chân nói một tiếng “Tốt”, sau đó còn nói: “Mời chư vị ái khanh ăn uống no say, thoải mái, hôm nay là đêm giao thừa, trẫm và các ngươi như người một nhà.”
Các đại thần vội vàng quỳ xuống tạ ơn, ca vũ tiến lên, tiếng sáo trúc náo nhiệt cũng vang lên, có đại thần đến kính rượu Phó Tùng Nguyên, Mộ Long tướng quân mang theo con trai Mộ Huỳnh Phi cũng tới.
“Phó bá bá.” Huỳnh Phi nghiêm túc hành lễ, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Phó Tùng Nguyên đã lớn tuổi, lại là trưởng bối, đương nhiên chỉ uống một ngụm, cười vỗ vai Huỳnh Phi hỏi: “Nghe nói Huỳnh Phi cũng sắp thành thân? Không biết đã định chưa? Là cô nương nhà nào?”
Đều là gia tộc thân thiết, Mộ Long cũng vui tươi hớn hở sẵn lòng chia sẻ việc vui: “Đúng, vẫn đang tìm kiếm, mẹ nó còn coi đây là chuyện lớn quan trọng. Có điều khá suôn sẻ, nếu đã định rồi, cũng xin tôn phu nhân giúp con ta làm mai.”
“Đó là đương nhiên, bà ấy suốt ngày ở nhà cũng không có chuyện gì, con cái cũng đã gả ra ngoài, với quan hệ của chúng ta, làm mối không phải chỉ cần một câu nói sao?” Phó Tùng Nguyên cười híp mắt, đặt tay lên vai Huỳnh Phi: “Thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ năm đó trên triều ta và cha cháu hiếu trung với Đại Thuận, là lúc tuổi trẻ hăng hái, bây giờ cháu cũng sắp cưới vợ rồi.”
Nụ cười trên mặt Huỳnh Phi đã vô cùng cứng ngắc, nhưng hắn cũng chỉ có thể cười một như vậy.
Bởi vì là bữa tiệc tất niên, mấy vị vương gia cũng mang gia quyến vào kinh thành dự tiệc, cái vị thái phi thái tần quanh năm ở Vạn Thần cung không chịu ra ngoài cũng do Dụ Cung quý thái phi, Tường Huệ Thái phi dẫn đầu, ngồi xung quanh hoàng thái hậu. Dụ Cung quý thái phi là quý phi của tiên đế, bởi vì không con, cho tới bây giờ cũng không màng cạnh tranh, cả người tỏa ra hơi thở hiền hòa.
Mà Tường Huệ Thái phi là Huệ phi của tiên đế, sinh hoàng trưởng tử, bây giờ được phong làm Bình vương, ở đất phong của mình, không triệu thì không được vào kinh, tương đương với không quyền thế.
Bình vương Vệ Cẩn Vũ lớn hơn Vệ Cẩn Chân mười lăm tuổi, tuổi trẻ lại là trưởng tử, được tiên hoàng yêu thích, đọc sách cưỡi ngựa bắn cung luôn đứng đầu, duy chỉ có một điểm chính là tính khí nóng nảy, vui giận hiện ra mặt, bị người có ý xấu bắt được khuyết điểm này, dâng tấu chương tố hắn kiêu ngạo, bất kính với tiên hoàng. Mà tiên hoàng lúc già làm hoàng đế đã không còn minh mẫn như lúc trẻ, đặc biệt đề phòng con trai của mình, người đầu tiên đương nhiên chính là trưởng tử, vừa hay gặp chuyện trưởng tử bị tố cáo bèn phong vương cho Vệ Cẩn Vũ, đày đến Du Châu.
Lần này Vệ Cẩn Vũ vào kinh mừng năm mới, ngoại trừ phu nhân trưởng tử, còn dẫn theo con gái tới. Năm đó lúc Vệ Cẩn Chân vừa mới đăng cơ, tiểu cô nương này Vệ Chi Ngân mới bốn tuổi, để thể hiện sự nhân đức của mình, hoàng thượng phong trưởng tử của Bình vương là thế tử, phong Vệ Chi Ngân là quận chúa. Tới bây giờ là năm Bình Gia thứ mươi hai, tiểu cô nương đã trưởng thành duyên dáng yêu kiều bên cạnh phụ mẫu.
Vệ Cẩn Chân sớm có dự định trong lòng, có ý quan tâm tới cháu gái, nói: “Chi Ngân cũng mười sáu tuổi rồi, việc hôn nhân đã quyết định chưa?”
Bình vương biết trai gái hoàng gia, việc hôn sự căn bản cũng không thể tự mình làm chủ, hoàng thượng hỏi câu này như không hỏi: “Bẩm hoàng thượng, trong cung xưa nay có quy củ, thần và vương phi cũng không dám tự định hôn sự cho tiểu nữ.”
Vệ Cẩn Chân rất hài lòng, tuy khẩu khí của anh trai hắn vẫn không thay đổi được thói quen “huynh trưởng”, nhưng hắn đối với mình vẫn là tôn trọng.
Tay cầm đũa của Thủy Tiên nắm chặt lại, để không khiến người ta phát hiện, nàng chậm rãi buông đũa xuống, rút tay xuống dưới bàn.
Quả nhiên Vệ Cẩn Chân vuốt cằm nói: “Nếu như thế, trẫm sẽ chọn một thông gia tốt trong kinh cho cháu gái, thái hậu rất yêu thích Chi Ngân, nó gả đi cũng có thể thường xuyên vào cung thăm mẫu hậu.”
Vệ Cẩn Vũ cũng thấy bình thường, nữ nhi cuối cùng cũng phải gả ra ngoài, đến kinh thành vẫn tốt hơn đi hòa thân, nhưng vương phi Ngô thị có chút khó chịu, xen vào nói không hợp cấp bậc lễ nghĩa: “Hoàng thượng, Chi Ngân lớn lên bên thần phụ, thần phụ dạy dỗ không tốt, Bình vương phủ lại ở Du Châu, không dạy được con cái có khí chất hoàng gia nên có, sợ rằng ở lại kinh thành sẽ mất mặt hoàng thất.”
Lời nói này có hơi khiêm tốn, nhưng tình thương của mẹ đều tràn đầy bên trong, nếu con gả ở Du Châu, tuy không giàu có nhưng lại có người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ai cũng không dám ức hiếp nàng, nếu đến kinh thành, toàn bộ Bình vương phủ đều ngoài tầm tay với.
Nhưng Vệ Chi Ngân từ nhỏ được cưng chiều, nghe mẫu phi nói như vậy, lập tức trong lòng không vui, cộng thêm nàng vốn hoạt bát, trực tiếp hành lễ nói: “Tất cả do hoàng thúc làm chủ, mặc dù đến kinh thành, Chi Ngân cũng sẽ cố gắng giữ tôn nghiêm của hoàng gia, không để hoàng thúc và thái hậu mất mặt.”
Hoàng thái hậu mỉm cười, vẫy tay với nàng: “Tới đây, đến ngồi bên ai gia, để ai gia và Tường Huệ Thái phi nhìn cháu thật kỹ.”
Vệ Chi Ngân lên tiếng trả lời, Tường Huệ Thái phi là bà ruột của nàng, đương nhiên càng thêm thương yêu. Vệ Chi Ngân làm hai lão thái thái rất vui vẻ.
Vệ Cẩn Chân thấy cảnh này, ôn hòa nói với Ngô thị: “Trưởng tẩu quá cẩn thận rồi, trẫm thấy Chi Ngân là cô nương tốt, chỗ trẫm vừa hay cũng có một thiếu niên cực tốt, Chi Ngân gả cho hắn thực sự là lương duyên trời đất tạo nên.”
Nói xong, hắn nói với quần thần: “Mộ Long và Mộ Huỳnh Phi ở đâu?”
Lúc đầu cách khá xa, sau khi Thủy Tiên tìm được phụ thân cũng không dám nhìn phía chỗ đại thần xa hơn, căn bản không nhìn thấy Mộ Huỳnh Phi, đến lúc này, Mộ Long mang theo hắn qua hành lễ, Thủy Tiên mới nhìn thấy ý trung nhân của mình một cách chân thực.
Trong khoảng thời gian này, Mộ Huỳnh Phi bảo vệ nội cung, dãi nắng dầm mưa, tuyết rơi cũng không lười biếng, so với trước khi Thủy Tiên vào cung, hắn lại gầy hơn một chút.
Huỳnh Phi còn trẻ, gia thế tốt, mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng rạng ngời, là người trong mộng của rất nhiều cô gái kinh thành, danh tiếng truyền đi rất xa. Ngay cả Vệ Chi Ngân vào kinh không bao lâu cũng có nghe tin đồn, nghe nói bất cứ nơi nào chàng trai này đi qua, rất nhiều cô gái đều đỏ mặt nhìn trộm
Ba người vừa nói chuyện, trong chốc lát Hạ chiêu hoa cũng tới, bốn người nói cười, kể một vài câu chuyện may mắn chúc năm mới.
Cũng không lâu lắm, người dần dần đến đủ, đợi Vệ Cẩn Chân vào chỗ ngồi, các đại thần chờ ngoài cung cũng nối đuôi nhau vào, theo quan chức ngồi ở vị trí của mình.
Thủy Tiên nhìn thấy cha của mình phía xa xa, Phó Tùng Nguyên hành lễ xong cũng đang len lén tìm nữ nhi, hai cha con nhìn nhau, thấy hai bên đều mạnh khỏe, lúc này mới cười, yên lòng.
Vệ Cẩn Chân nâng chén trước, trong Ỷ Huân điện tề tụ đầy đủ hậu cung phi tần và bá quan văn võ, hắn nhìn xuống mọi người, trong lồng ngực đầy tự hào, thiên hạ đều ở trong lòng bàn tay: “Mong Đại Thuận ta thiên thu vạn đại, may mắn hưng thịnh, quốc thái dân an.”
Mọi người cũng nâng chén hướng về người đứng đầu, lặp lại lời của hoàng thượng: “Giang sơn Đại Thuận thiên thu vạn đại, may mắn hưng thịnh, quốc thái dân an.”
Quân thần đều uống một hơi cạn sạch, Vệ Cẩn Chân nói một tiếng “Tốt”, sau đó còn nói: “Mời chư vị ái khanh ăn uống no say, thoải mái, hôm nay là đêm giao thừa, trẫm và các ngươi như người một nhà.”
Các đại thần vội vàng quỳ xuống tạ ơn, ca vũ tiến lên, tiếng sáo trúc náo nhiệt cũng vang lên, có đại thần đến kính rượu Phó Tùng Nguyên, Mộ Long tướng quân mang theo con trai Mộ Huỳnh Phi cũng tới.
“Phó bá bá.” Huỳnh Phi nghiêm túc hành lễ, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Phó Tùng Nguyên đã lớn tuổi, lại là trưởng bối, đương nhiên chỉ uống một ngụm, cười vỗ vai Huỳnh Phi hỏi: “Nghe nói Huỳnh Phi cũng sắp thành thân? Không biết đã định chưa? Là cô nương nhà nào?”
Đều là gia tộc thân thiết, Mộ Long cũng vui tươi hớn hở sẵn lòng chia sẻ việc vui: “Đúng, vẫn đang tìm kiếm, mẹ nó còn coi đây là chuyện lớn quan trọng. Có điều khá suôn sẻ, nếu đã định rồi, cũng xin tôn phu nhân giúp con ta làm mai.”
“Đó là đương nhiên, bà ấy suốt ngày ở nhà cũng không có chuyện gì, con cái cũng đã gả ra ngoài, với quan hệ của chúng ta, làm mối không phải chỉ cần một câu nói sao?” Phó Tùng Nguyên cười híp mắt, đặt tay lên vai Huỳnh Phi: “Thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ năm đó trên triều ta và cha cháu hiếu trung với Đại Thuận, là lúc tuổi trẻ hăng hái, bây giờ cháu cũng sắp cưới vợ rồi.”
Nụ cười trên mặt Huỳnh Phi đã vô cùng cứng ngắc, nhưng hắn cũng chỉ có thể cười một như vậy.
Bởi vì là bữa tiệc tất niên, mấy vị vương gia cũng mang gia quyến vào kinh thành dự tiệc, cái vị thái phi thái tần quanh năm ở Vạn Thần cung không chịu ra ngoài cũng do Dụ Cung quý thái phi, Tường Huệ Thái phi dẫn đầu, ngồi xung quanh hoàng thái hậu. Dụ Cung quý thái phi là quý phi của tiên đế, bởi vì không con, cho tới bây giờ cũng không màng cạnh tranh, cả người tỏa ra hơi thở hiền hòa.
Mà Tường Huệ Thái phi là Huệ phi của tiên đế, sinh hoàng trưởng tử, bây giờ được phong làm Bình vương, ở đất phong của mình, không triệu thì không được vào kinh, tương đương với không quyền thế.
Bình vương Vệ Cẩn Vũ lớn hơn Vệ Cẩn Chân mười lăm tuổi, tuổi trẻ lại là trưởng tử, được tiên hoàng yêu thích, đọc sách cưỡi ngựa bắn cung luôn đứng đầu, duy chỉ có một điểm chính là tính khí nóng nảy, vui giận hiện ra mặt, bị người có ý xấu bắt được khuyết điểm này, dâng tấu chương tố hắn kiêu ngạo, bất kính với tiên hoàng. Mà tiên hoàng lúc già làm hoàng đế đã không còn minh mẫn như lúc trẻ, đặc biệt đề phòng con trai của mình, người đầu tiên đương nhiên chính là trưởng tử, vừa hay gặp chuyện trưởng tử bị tố cáo bèn phong vương cho Vệ Cẩn Vũ, đày đến Du Châu.
Lần này Vệ Cẩn Vũ vào kinh mừng năm mới, ngoại trừ phu nhân trưởng tử, còn dẫn theo con gái tới. Năm đó lúc Vệ Cẩn Chân vừa mới đăng cơ, tiểu cô nương này Vệ Chi Ngân mới bốn tuổi, để thể hiện sự nhân đức của mình, hoàng thượng phong trưởng tử của Bình vương là thế tử, phong Vệ Chi Ngân là quận chúa. Tới bây giờ là năm Bình Gia thứ mươi hai, tiểu cô nương đã trưởng thành duyên dáng yêu kiều bên cạnh phụ mẫu.
Vệ Cẩn Chân sớm có dự định trong lòng, có ý quan tâm tới cháu gái, nói: “Chi Ngân cũng mười sáu tuổi rồi, việc hôn nhân đã quyết định chưa?”
Bình vương biết trai gái hoàng gia, việc hôn sự căn bản cũng không thể tự mình làm chủ, hoàng thượng hỏi câu này như không hỏi: “Bẩm hoàng thượng, trong cung xưa nay có quy củ, thần và vương phi cũng không dám tự định hôn sự cho tiểu nữ.”
Vệ Cẩn Chân rất hài lòng, tuy khẩu khí của anh trai hắn vẫn không thay đổi được thói quen “huynh trưởng”, nhưng hắn đối với mình vẫn là tôn trọng.
Tay cầm đũa của Thủy Tiên nắm chặt lại, để không khiến người ta phát hiện, nàng chậm rãi buông đũa xuống, rút tay xuống dưới bàn.
Quả nhiên Vệ Cẩn Chân vuốt cằm nói: “Nếu như thế, trẫm sẽ chọn một thông gia tốt trong kinh cho cháu gái, thái hậu rất yêu thích Chi Ngân, nó gả đi cũng có thể thường xuyên vào cung thăm mẫu hậu.”
Vệ Cẩn Vũ cũng thấy bình thường, nữ nhi cuối cùng cũng phải gả ra ngoài, đến kinh thành vẫn tốt hơn đi hòa thân, nhưng vương phi Ngô thị có chút khó chịu, xen vào nói không hợp cấp bậc lễ nghĩa: “Hoàng thượng, Chi Ngân lớn lên bên thần phụ, thần phụ dạy dỗ không tốt, Bình vương phủ lại ở Du Châu, không dạy được con cái có khí chất hoàng gia nên có, sợ rằng ở lại kinh thành sẽ mất mặt hoàng thất.”
Lời nói này có hơi khiêm tốn, nhưng tình thương của mẹ đều tràn đầy bên trong, nếu con gả ở Du Châu, tuy không giàu có nhưng lại có người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ai cũng không dám ức hiếp nàng, nếu đến kinh thành, toàn bộ Bình vương phủ đều ngoài tầm tay với.
Nhưng Vệ Chi Ngân từ nhỏ được cưng chiều, nghe mẫu phi nói như vậy, lập tức trong lòng không vui, cộng thêm nàng vốn hoạt bát, trực tiếp hành lễ nói: “Tất cả do hoàng thúc làm chủ, mặc dù đến kinh thành, Chi Ngân cũng sẽ cố gắng giữ tôn nghiêm của hoàng gia, không để hoàng thúc và thái hậu mất mặt.”
Hoàng thái hậu mỉm cười, vẫy tay với nàng: “Tới đây, đến ngồi bên ai gia, để ai gia và Tường Huệ Thái phi nhìn cháu thật kỹ.”
Vệ Chi Ngân lên tiếng trả lời, Tường Huệ Thái phi là bà ruột của nàng, đương nhiên càng thêm thương yêu. Vệ Chi Ngân làm hai lão thái thái rất vui vẻ.
Vệ Cẩn Chân thấy cảnh này, ôn hòa nói với Ngô thị: “Trưởng tẩu quá cẩn thận rồi, trẫm thấy Chi Ngân là cô nương tốt, chỗ trẫm vừa hay cũng có một thiếu niên cực tốt, Chi Ngân gả cho hắn thực sự là lương duyên trời đất tạo nên.”
Nói xong, hắn nói với quần thần: “Mộ Long và Mộ Huỳnh Phi ở đâu?”
Lúc đầu cách khá xa, sau khi Thủy Tiên tìm được phụ thân cũng không dám nhìn phía chỗ đại thần xa hơn, căn bản không nhìn thấy Mộ Huỳnh Phi, đến lúc này, Mộ Long mang theo hắn qua hành lễ, Thủy Tiên mới nhìn thấy ý trung nhân của mình một cách chân thực.
Trong khoảng thời gian này, Mộ Huỳnh Phi bảo vệ nội cung, dãi nắng dầm mưa, tuyết rơi cũng không lười biếng, so với trước khi Thủy Tiên vào cung, hắn lại gầy hơn một chút.
Huỳnh Phi còn trẻ, gia thế tốt, mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng rạng ngời, là người trong mộng của rất nhiều cô gái kinh thành, danh tiếng truyền đi rất xa. Ngay cả Vệ Chi Ngân vào kinh không bao lâu cũng có nghe tin đồn, nghe nói bất cứ nơi nào chàng trai này đi qua, rất nhiều cô gái đều đỏ mặt nhìn trộm
Bình luận facebook