Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 35 CHÂM BIẾM
CHƯƠNG 35: CHÂM BIẾM
Nghĩ tới đây nàng không khỏi có chút lo lắng, chủ nhân sau lưng Đỗ Hạ Như rốt cuộc là ai còn chưa biết được, nếu ngày sau Thủy Tiên mình cũng có thai, làm thế nào tránh khỏi tổn thương từng lớp ập đến từ bốn phương tám hướng như thế.
Buổi tối đã tới, sự hắc ám bắt đầu lan tràn bao phủ toàn bộ hoàng cung, mấy ngày nay Vệ Cẩn Chân đều đến chỗ Nhã tần, Thủy Tiên dùng bữa tối rồi tản bộ trong sân cùng các nô tỳ Diên Phượng, dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị đi ngủ.
Cùng lúc đó, trong Tỏa An cung, Đỗ Hạ Như mới bị cách chức làm thứ nhân bó gối ngồi trên chiếu. Tỏa An cung lớn như vậy ngoại trừ hai ba năm trước có vài phi tần cấp thấp phạm lỗi bị nhốt, thì chỉ có nàng ta. Bữa tối hôm nay là vài chiếc màn thầu mốc, Đỗ Hạ Như nuốt không trôi, nhưng những người khác lại nhào lên giành hết.
May mà bây giờ là tháng mười một, muỗi không nhiều lắm, còn có một chiếc giường mỏng có thể dùng. Hạ Như đang ngắm trăng sáng qua cửa sổ, bỗng có thái giám đến, nói một cách kỳ lạ: “Đỗ thị, không ngờ nhân duyên của ngươi cũng không tệ lắm, lúc này có người muốn gặp ngươi.”
Hạ Như đứng dậy, trong lòng nàng đã biết rõ người tới là ai, sau khi đến nơi, người mặc áo choàng nhét thỏi bạc vào tay thái giám, bình thản nói: “Công công biết lợi hại, mong rằng chuyện ta tới đây sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Tiểu thái giám khom lưng, không ngừng đáp lời, sau đó lại cung kính lui ra ngoài.
Đỗ Hạ Như lộ ra vẻ châm chọc: “Nếu sợ bị liên lụy, hà tất còn tới đây thăm ta.”
Mặt của người kia ẩn trong áo choàng, nương theo ánh trăng có vẻ không chân thực: “Không tự mình đến một chuyến nói rõ những lời cuối cùng với ngươi, ta không yên tâm.”
Hạ Như thờ ơ cười cười, cũng không tiếp lời.
“Tất cả mọi chuyện ngươi đều làm rất tốt, ta đương nhiên cũng sẽ không nuốt lời, Tỏa An lãnh cung này sẽ là nơi ở nửa đời còn lại của ngươi, trong lòng ngươi có thấy ấm ức không.”
“Ấm ức? Bắt đầu từ chuyện đó, đêm đêm ta không thể chợp mắt, cái mạng này của ta có là gì, nhưng chàng...” Hạ Như nhẹ giọng bật cười: “Lúc đầu chẳng qua ta chỉ cược với ngươi, xem ngươi có giữ lời hứa hay không, đến bước này cũng tốt, từ nay về sau ta cũng không cần phải miễn cưỡng vui cười nơi hậu cung nữa.”
Người đó hơi xúc động, hồi lâu mới nói: “Ta sẽ giữ lời hứa, dù gì vạch trần ngươi với ta mà nói cũng không có ích lợi gì, ta sẽ phái người âm thầm để ý đến ngươi. Những ngày tháng ở lãnh cung không dễ sống.”
“Không cần.” Hạ Như lại hết sức thờ ơ, không muốn đón nhận ân huệ đó: “Trên tay ta dính máu một đứa trẻ chưa ra đời, từ hôm nay trở đi ta sẽ ở đây ăn chay niệm Phật, tiêu trừ nghiệp chướng. Kỳ thực ta và ngươi không cùng đường, kể từ hôm nay cũng đừng gặp lại nữa.”
Người nọ gật đầu, xoay người rời đi.
Đêm đông dài dằng dặc, ánh trăng buông xuống, mặt trời còn chưa mọc, bóng đêm trong cung dường như vô tận nuốt hết thảy những mong chờ và hy vọng tuổi xuân.
Từ sau chuyện Nhã tần sảy thai lắng xuống, hoàng thượng rất quan tâm đến sức khỏe và cảm xúc của Nhã tần, ở lại Vĩnh Yên cung hơn mười ngày. Hôm nay Vệ Cẩn Chân lên triều sớm, phê chút sổ sách, dặn Triệu Hoàn: “Bày bữa trưa ở Ngọc Xương điện, trẫm đến thăm Nhã tần.”
Triệu Hoàn căn dặn xuống dưới, nhưng có chút lo lắng, tính tình Nhã tần cao ngạo, lần này vì mất con, mấy ngày nay không nói một lời, hoàng thượng ở bên cạnh nhường nhịn an ủi, Nhã tần cũng không cảm kích, trong lòng hoàng thượng rất phiền não nhưng vẫn nhẫn nhịn, cũng không biết từ lúc nào hai bên lục đục, xảy ra chuyện lớn.
Việc triều đình suôn sẻ, lương thực tồn kho cho mùa đông dư dả, Vệ Cẩn Chân tràn đầy vui vẻ đến Ngọc Xương điện, đang muốn chia sẻ việc này cùng Nhã tần, mở mắt đã thấy một khuôn mặt tiều tụy, khi nghênh đón hắn cũng không có một nụ cười.
Ý muốn trò chuyện với Hà Uyển Thanh của Vệ Cẩn Chân cũng biến mất, hắn nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, dịu dàng nói: “Bữa trưa hôm nay có món chả cuộn nàng thích ăn nhất, trẫm đã bảo đám nô tài làm cẩn thận tỉ mỉ, đưa tới chúng ta cùng ăn.”
Hà Uyển Thanh ngồi xuống cùng hoàng thượng, nghe nói như thế, bèn nói: “Thần thiếp tạ ân điển của hoàng thượng, nhưng thức ăn có ngon thế nào đi nữa, thần thiếp cũng không có tâm trạng để ăn.”
Vệ Cẩn Chân nhíu mày, vẫn ngọt ngào khuyên giải an ủi: “Con đã không còn, với tình cảm của nàng và ta, sớm muộn gì sẽ có thôi, nếu thực sự không được, về sau phi tần nào có con, trẫm sẽ hạ lệnh ôm về cho nàng nuôi, không ăn cơm không dùng bữa thì đâu có được?”
Uyển Thanh ngẩng đầu, chăm chú nhìn Vệ Cẩn Chân: “Hoàng thượng biết thần thiếp sẽ không có con được nữa, mà con ôm về cũng không phải do thần thiếp sinh ra, hoàng thượng tới Ngọc Xương điện chỉ vì áy náy mà thôi!”
Vệ Cẩn Chân trầm giọng mắng: “Nàng nói gì vậy, từ trước tới nay trẫm đối xử với nàng không tốt sao?” Nói xong, nhìn thấy biểu cảm đau lòng trên khuôn mặt Nhã tần, hắn lại vội vàng bù đắp: “Trẫm thương nàng, hy vọng nàng mau khỏe lại, ở bên cạnh trẫm lâu dài.”
Trong mắt Uyển Thanh lại lấp lánh ánh lệ: “Hoàng thượng đã điều tra ra là do Châu Vũ Tâm tạo nghiệt, vì sao tội danh mưu hại hoàng tự lớn như vậy lại chỉ giáng cấp mà thôi?”
Vệ Cẩn Chân im lặng một lúc mới chậm rãi giải thích: “Đại thần trên triều đều nhìn chằm chằm, người trong thiên hạ đều nhìn vào hoàng thất, nếu thực sự có chuyện nương nương mưu hại cung tần đến sảy thai, hậu cung sẽ mất hết thể diện, Đại hoàng tử sẽ mất hết thể diện. Uyển Thanh, trẫm hy vọng nàng có thể thông cảm, chỉ giáng vị của Châu thị thôi mà đã có thượng thư trên triều nói trẫm không niệm tình cũ, không quan tâm tới Khải Trân, nếu lại ầm ĩ, trẫm cũng hết cách dọn dẹp tàn cục.”
Trái tim Hà Uyển Thanh dần dần lạnh lẽo, nàng trực tiếp hỏi: “Ý của hoàng thượng là có thể làm đến bước này, đã là trừng phạt lớn nhất sao? Thần thiếp không thể có thai nữa, hoàng nhi còn chưa thấy thế giới này đã mất đi tính mạng, ngay cả thủ phạm đền mạng cũng không đổi được! Thần thiếp và hoàng nhi cộng lại còn không bằng hai chữ “thể diện” trong lòng hoàng thượng sao?”
“Uyển Thanh!” Vệ Cẩn Chân thấp giọng hét, trong lời nói đã có sự tức giận mơ hồ: “Mấy ngày qua, trẫm lo lắng cho nàng không phải nàng không biết, làm đế vương cũng có sự bất đắc dĩ của đế vương, thân là phi tần, nàng không thể thông cảm với trẫm ư?”
Hà Uyển Thanh cười thê lương, từng câu từng chữ nói ra đều ghim vào lòng người: “Vâng, thần thiếp thân là phi tần, vốn cũng không phải là chính thê, là thiếp mà thôi, lại còn không biết thương cảm phu quân, cũng xin hoàng thượng tạm thời để thần thiếp ở nơi đây cho thần thiếp một mình suy nghĩ thật kỹ, nhớ nhung đứa con đã mất. Thần thiếp vô dụng, không có bản lĩnh đòi công bằng cho nó, chỉ có thể tĩnh tâm ăn chay, hoàng nhi dưới suối vàng có hay, kiếp sau đừng thác sinh nhà đế vương.”
Lời nói kinh thiên động địa như vậy đã coi như vô cùng đại nghịch bất đạo, Triệu Hoàn nghe thấy, trên trán toát mồ hôi lạnh, lòng thầm nói hai người đừng cãi nhau mới tốt, việc cũng đã rồi. Mới nghĩ thế vừa định đứng ra hòa giải, Vệ Cẩn Chân đã chợt đứng dậy, kiềm chế cơn giận nói: “Đã như vậy, trẫm không làm phiền Nhã tần nhớ con nữa.” Dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi, cố ý cao giọng nói: “Gọi Phó uyển nghi tới Dưỡng Tâm điện gặp trẫm.”
Nghĩ tới đây nàng không khỏi có chút lo lắng, chủ nhân sau lưng Đỗ Hạ Như rốt cuộc là ai còn chưa biết được, nếu ngày sau Thủy Tiên mình cũng có thai, làm thế nào tránh khỏi tổn thương từng lớp ập đến từ bốn phương tám hướng như thế.
Buổi tối đã tới, sự hắc ám bắt đầu lan tràn bao phủ toàn bộ hoàng cung, mấy ngày nay Vệ Cẩn Chân đều đến chỗ Nhã tần, Thủy Tiên dùng bữa tối rồi tản bộ trong sân cùng các nô tỳ Diên Phượng, dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị đi ngủ.
Cùng lúc đó, trong Tỏa An cung, Đỗ Hạ Như mới bị cách chức làm thứ nhân bó gối ngồi trên chiếu. Tỏa An cung lớn như vậy ngoại trừ hai ba năm trước có vài phi tần cấp thấp phạm lỗi bị nhốt, thì chỉ có nàng ta. Bữa tối hôm nay là vài chiếc màn thầu mốc, Đỗ Hạ Như nuốt không trôi, nhưng những người khác lại nhào lên giành hết.
May mà bây giờ là tháng mười một, muỗi không nhiều lắm, còn có một chiếc giường mỏng có thể dùng. Hạ Như đang ngắm trăng sáng qua cửa sổ, bỗng có thái giám đến, nói một cách kỳ lạ: “Đỗ thị, không ngờ nhân duyên của ngươi cũng không tệ lắm, lúc này có người muốn gặp ngươi.”
Hạ Như đứng dậy, trong lòng nàng đã biết rõ người tới là ai, sau khi đến nơi, người mặc áo choàng nhét thỏi bạc vào tay thái giám, bình thản nói: “Công công biết lợi hại, mong rằng chuyện ta tới đây sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Tiểu thái giám khom lưng, không ngừng đáp lời, sau đó lại cung kính lui ra ngoài.
Đỗ Hạ Như lộ ra vẻ châm chọc: “Nếu sợ bị liên lụy, hà tất còn tới đây thăm ta.”
Mặt của người kia ẩn trong áo choàng, nương theo ánh trăng có vẻ không chân thực: “Không tự mình đến một chuyến nói rõ những lời cuối cùng với ngươi, ta không yên tâm.”
Hạ Như thờ ơ cười cười, cũng không tiếp lời.
“Tất cả mọi chuyện ngươi đều làm rất tốt, ta đương nhiên cũng sẽ không nuốt lời, Tỏa An lãnh cung này sẽ là nơi ở nửa đời còn lại của ngươi, trong lòng ngươi có thấy ấm ức không.”
“Ấm ức? Bắt đầu từ chuyện đó, đêm đêm ta không thể chợp mắt, cái mạng này của ta có là gì, nhưng chàng...” Hạ Như nhẹ giọng bật cười: “Lúc đầu chẳng qua ta chỉ cược với ngươi, xem ngươi có giữ lời hứa hay không, đến bước này cũng tốt, từ nay về sau ta cũng không cần phải miễn cưỡng vui cười nơi hậu cung nữa.”
Người đó hơi xúc động, hồi lâu mới nói: “Ta sẽ giữ lời hứa, dù gì vạch trần ngươi với ta mà nói cũng không có ích lợi gì, ta sẽ phái người âm thầm để ý đến ngươi. Những ngày tháng ở lãnh cung không dễ sống.”
“Không cần.” Hạ Như lại hết sức thờ ơ, không muốn đón nhận ân huệ đó: “Trên tay ta dính máu một đứa trẻ chưa ra đời, từ hôm nay trở đi ta sẽ ở đây ăn chay niệm Phật, tiêu trừ nghiệp chướng. Kỳ thực ta và ngươi không cùng đường, kể từ hôm nay cũng đừng gặp lại nữa.”
Người nọ gật đầu, xoay người rời đi.
Đêm đông dài dằng dặc, ánh trăng buông xuống, mặt trời còn chưa mọc, bóng đêm trong cung dường như vô tận nuốt hết thảy những mong chờ và hy vọng tuổi xuân.
Từ sau chuyện Nhã tần sảy thai lắng xuống, hoàng thượng rất quan tâm đến sức khỏe và cảm xúc của Nhã tần, ở lại Vĩnh Yên cung hơn mười ngày. Hôm nay Vệ Cẩn Chân lên triều sớm, phê chút sổ sách, dặn Triệu Hoàn: “Bày bữa trưa ở Ngọc Xương điện, trẫm đến thăm Nhã tần.”
Triệu Hoàn căn dặn xuống dưới, nhưng có chút lo lắng, tính tình Nhã tần cao ngạo, lần này vì mất con, mấy ngày nay không nói một lời, hoàng thượng ở bên cạnh nhường nhịn an ủi, Nhã tần cũng không cảm kích, trong lòng hoàng thượng rất phiền não nhưng vẫn nhẫn nhịn, cũng không biết từ lúc nào hai bên lục đục, xảy ra chuyện lớn.
Việc triều đình suôn sẻ, lương thực tồn kho cho mùa đông dư dả, Vệ Cẩn Chân tràn đầy vui vẻ đến Ngọc Xương điện, đang muốn chia sẻ việc này cùng Nhã tần, mở mắt đã thấy một khuôn mặt tiều tụy, khi nghênh đón hắn cũng không có một nụ cười.
Ý muốn trò chuyện với Hà Uyển Thanh của Vệ Cẩn Chân cũng biến mất, hắn nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, dịu dàng nói: “Bữa trưa hôm nay có món chả cuộn nàng thích ăn nhất, trẫm đã bảo đám nô tài làm cẩn thận tỉ mỉ, đưa tới chúng ta cùng ăn.”
Hà Uyển Thanh ngồi xuống cùng hoàng thượng, nghe nói như thế, bèn nói: “Thần thiếp tạ ân điển của hoàng thượng, nhưng thức ăn có ngon thế nào đi nữa, thần thiếp cũng không có tâm trạng để ăn.”
Vệ Cẩn Chân nhíu mày, vẫn ngọt ngào khuyên giải an ủi: “Con đã không còn, với tình cảm của nàng và ta, sớm muộn gì sẽ có thôi, nếu thực sự không được, về sau phi tần nào có con, trẫm sẽ hạ lệnh ôm về cho nàng nuôi, không ăn cơm không dùng bữa thì đâu có được?”
Uyển Thanh ngẩng đầu, chăm chú nhìn Vệ Cẩn Chân: “Hoàng thượng biết thần thiếp sẽ không có con được nữa, mà con ôm về cũng không phải do thần thiếp sinh ra, hoàng thượng tới Ngọc Xương điện chỉ vì áy náy mà thôi!”
Vệ Cẩn Chân trầm giọng mắng: “Nàng nói gì vậy, từ trước tới nay trẫm đối xử với nàng không tốt sao?” Nói xong, nhìn thấy biểu cảm đau lòng trên khuôn mặt Nhã tần, hắn lại vội vàng bù đắp: “Trẫm thương nàng, hy vọng nàng mau khỏe lại, ở bên cạnh trẫm lâu dài.”
Trong mắt Uyển Thanh lại lấp lánh ánh lệ: “Hoàng thượng đã điều tra ra là do Châu Vũ Tâm tạo nghiệt, vì sao tội danh mưu hại hoàng tự lớn như vậy lại chỉ giáng cấp mà thôi?”
Vệ Cẩn Chân im lặng một lúc mới chậm rãi giải thích: “Đại thần trên triều đều nhìn chằm chằm, người trong thiên hạ đều nhìn vào hoàng thất, nếu thực sự có chuyện nương nương mưu hại cung tần đến sảy thai, hậu cung sẽ mất hết thể diện, Đại hoàng tử sẽ mất hết thể diện. Uyển Thanh, trẫm hy vọng nàng có thể thông cảm, chỉ giáng vị của Châu thị thôi mà đã có thượng thư trên triều nói trẫm không niệm tình cũ, không quan tâm tới Khải Trân, nếu lại ầm ĩ, trẫm cũng hết cách dọn dẹp tàn cục.”
Trái tim Hà Uyển Thanh dần dần lạnh lẽo, nàng trực tiếp hỏi: “Ý của hoàng thượng là có thể làm đến bước này, đã là trừng phạt lớn nhất sao? Thần thiếp không thể có thai nữa, hoàng nhi còn chưa thấy thế giới này đã mất đi tính mạng, ngay cả thủ phạm đền mạng cũng không đổi được! Thần thiếp và hoàng nhi cộng lại còn không bằng hai chữ “thể diện” trong lòng hoàng thượng sao?”
“Uyển Thanh!” Vệ Cẩn Chân thấp giọng hét, trong lời nói đã có sự tức giận mơ hồ: “Mấy ngày qua, trẫm lo lắng cho nàng không phải nàng không biết, làm đế vương cũng có sự bất đắc dĩ của đế vương, thân là phi tần, nàng không thể thông cảm với trẫm ư?”
Hà Uyển Thanh cười thê lương, từng câu từng chữ nói ra đều ghim vào lòng người: “Vâng, thần thiếp thân là phi tần, vốn cũng không phải là chính thê, là thiếp mà thôi, lại còn không biết thương cảm phu quân, cũng xin hoàng thượng tạm thời để thần thiếp ở nơi đây cho thần thiếp một mình suy nghĩ thật kỹ, nhớ nhung đứa con đã mất. Thần thiếp vô dụng, không có bản lĩnh đòi công bằng cho nó, chỉ có thể tĩnh tâm ăn chay, hoàng nhi dưới suối vàng có hay, kiếp sau đừng thác sinh nhà đế vương.”
Lời nói kinh thiên động địa như vậy đã coi như vô cùng đại nghịch bất đạo, Triệu Hoàn nghe thấy, trên trán toát mồ hôi lạnh, lòng thầm nói hai người đừng cãi nhau mới tốt, việc cũng đã rồi. Mới nghĩ thế vừa định đứng ra hòa giải, Vệ Cẩn Chân đã chợt đứng dậy, kiềm chế cơn giận nói: “Đã như vậy, trẫm không làm phiền Nhã tần nhớ con nữa.” Dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi, cố ý cao giọng nói: “Gọi Phó uyển nghi tới Dưỡng Tâm điện gặp trẫm.”