Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 37 NGUYỆT BÌNH
CHƯƠNG 37: NGUYỆT BÌNH
Thời gian rảnh của Vệ Cẩn Chân nhiều hơn, bèn đưa Mạnh Vũ Yên cùng đến hồ Chân Lam đi dạo thưởng thức tuyết rơi đầu mùa.
Đúng lúc đó, vừa mới ra khỏi Linh Lương hiên không bao lâu đã đụng phải Đổng Nguyệt Bình và Từ tài nhân đến du ngoạn. Lúc đầu Đổng Nguyệt Bình không thích xem những cảnh sắc này, nhưng nghĩ tới Từ Lam Anh từ khi tiến cung tới nay chỉ bằng lòng nịnh bợ duy nhất bản thân mình, cũng nên cho nàng ta chút vị ngọt, bèn đồng ý.
Ai ngờ Nguyệt Bình may mắn vậy, tùy tiện đi dạo một chút đã gặp hoàng thượng. Đây vốn là một chuyện vui, nhưng khi khuôn mặt tràn đầy vui mừng của nàng ta nhìn sang Mạnh Vũ Yên bên cạnh Vệ Cẩn Chân, sự đố kỵ lặng lẽ dâng lên.
“Tần thiếp thỉnh an hoàng thượng.” Đổng Nguyệt Bình và Từ Lam Anh hành lễ xong, Vũ Yên tiến lên hành lễ với hai vị tài nhân theo quy củ.
Vệ Cẩn Chân cười hỏi: “Đổng tài nhân và Từ tài nhân cũng đến thưởng tuyết ư?”
Đổng Nguyệt Bình cười, đi qua khoác cánh tay hoàng thượng, cố gắng đứng giữa hai người, đẩy Vũ Yên qua một bên: “Vâng, tần thiếp không ngờ có thể gặp hoàng thượng ở đây, không phải là duyên phận như trong các vở kịch thường nói sao.”
Vệ Cẩn Chân gật đầu, thấy Đổng Nguyệt Bình mặc váy sắc đào thêu hoa, bên ngoài khoác áo choàng lông, tóc cài trâm đỏ rực rỡ nổi bật sự thanh tú, phù dung rạng rỡ, hắn khen: “Nàng ăn mặc như vậy rất đẹp.”
Nguyệt Bình được hoàng thượng khen thì rất đắc ý, bèn nói: “Tần thiếp nghĩ tuyết rơi đầu mùa, tuy Vạn Thần cung ấm áp như mùa xuân nhưng thái cũng đã lớn tuổi, nên định ngắm cảnh tuyết ở đây rồi sang thỉnh an lão nhân gia. Thái hậu nói tần thiếp trẻ tuổi, ăn mặc như vây người rất thích nên tần thiếp mới mặc như vậy ra ngoài.”
Vệ Cẩn Chân cười, sửa lại áo choàng cho Đổng Nguyệt Bình, trong lời nói mang theo sự thân mật: “Lòng hiếu thảo như nàng rất hiếm có, vậy trẫm sẽ cùng đi với nàng. Nàng mặc như vậy, đừng nói thái hậu thích, trẫm cũng thích.”
Đổng Nguyệt Bình cười không khép miệng lại được. Từ Lam Anh bên cạnh thấy hoàng thượng thái hậu đều sủng ái nàng ta như vậy, tự cho rằng mình đã tìm được chỗ dựa vững chắc, trên mặt cũng có ý cười.
Chỉ có Vũ Yên lẻ loi đứng bên cạnh, trái tim nàng đều đặt trên người hoàng đế, nhưng không ngờ chỉ một lúc sau đã nghe thấy hoàng thượng nói thích một cô gái khác trước mặt mình.
Từ Lam Anh nghiêng người nói: “Cung tiễn hoàng thượng”, Vũ Yên cũng nghiêng người, chỉ hy vọng hai người trước mắt mau mau rời đi, nếu nhìn lâu hơn nữa, nàng sẽ không nhịn được đau lòng.
Tuy nhiên Vệ Cẩn Chân lại vòng qua Đổng Nguyệt Bình đi tới bên cạnh Vũ Yên, ôn hòa giải thích: “Trẫm và Đổng tài nhân đi thăm thái hậu, trời lạnh, nàng sớm hồi cung đi. Trẫm thấy nàng đứng cạnh Nguyệt Bình càng lộ vẻ yếu ớt, nhớ tới nàng không có áo khoác, quay về trẫm sẽ bảo Triệu Hoàn mang áo lông vũ điểm thúy qua cho nàng, đừng để lạnh cóng nhé.”
Đổng Nguyệt Bình tức đến mức sắc mặt cũng thay đổi, khen nàng ta ăn mặc đẹp rồi lại tặng áo cho người khác sao?
Điều tương phản chính là mắt Vũ Yên chợt sáng lên, nàng biết mấy tháng nay mình đã đối xử với phu quân của nàng, cũng chính là đương kim thánh thượng vô cùng sâu nặng, nàng không mong Vệ Cẩn Chân toàn tâm toàn ý, chỉ mong người đàn ông này có thể nhớ đến nàng giữa muôn hoa tươi đẹp.
Vệ Cẩn Chân thấy Vũ Yên phản ứng như thế, cảm thấy rất hài lòng, lại vỗ vỗ vai nàng rồi xoay người đến Vạn Thần cung, Đổng Nguyệt Bình hung ác trợn mắt nhìn Vũ Yên, thầm mắng một tiếng “Hồ ly”, lúc này mới đi theo hoàng thượng.
Trong Vạn Thần cung, thái hậu đang nghiêng người trên ghế quý phi xem Bảo Lượng thêu hoa, Xuân Chi hầu chuyện ở bên cạnh, bỗng nhiên có nội thị báo “Hoàng thượng giá lâm”, theo sau chính là tiếng bước chân trầm ổn, Vệ Cẩn Chân tiến lên hành lễ: “Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”
Thái hậu cười híp mắt bảo hắn bình thân, yêu thương nói: “Sao lại tới lúc này? Ai gia nghe cung nhân nói bên ngoài tuyết rơi lớn, con nhìn xem, trên người đầy tuyết, lát nữa tuyết tan ngấm vào xiêm y còn không nhiễm bệnh à?”
Vệ Cẩn Chân cười không để ý: “Chút tuyết ấy có gì đáng kể, huống chi còn có Triệu Hoàn che ô, chỗ mẫu hậu ấm áp, nhi thần không sao.”
Thái hậu cười lắc đầu, bảo Triệu Hoàn bưng chậu than tới gần hoàng thượng một chút, rồi vẫy tay với Đổng Nguyệt Bình: “Ai gia không thấy đứa trẻ này mấy hôm rồi, qua đây cho ai gia nhìn.”
Đổng Nguyệt Bình tựa như con chim nhỏ đến chỗ thái hậu, yêu kiều thỉnh an, còn nói: “Thái hậu phải khen tần thiếp mới được, tần thiếp nói tuyết đầu mùa lạnh, muốn tới thăm thái hậu, hoàng thượng mới tới đó.”
Thái hậu nắm tay nàng, nói với Vệ Cẩn Chân: “Khuê nữ Đổng gia này tuy tính tình hơi tùy tiện nhưng lòng hiếu thảo không sai được.”
Vệ Cẩn Chân uống hớp trà, buông tách trà rồi phụ họa: “Nữ nhi nhà mẫu hậu đương nhiên không có gì không tốt.”
“Thái hậu, tần thiếp không dám tùy tiện.” Đổng Nguyệt Bình ngọt ngào, đến trước mặt thái hậu, làm ra vẻ đáng yêu ngoan ngoãn: “Trong hậu cung này, trên có thái hậu nương nương, lại có hoàng quý phi nương nương, tần thiếp chỉ có thể cụp đuôi đối nhân xử thế, phụng dưỡng hoàng thượng và người tử tế.”
Thái hậu nhẹ nhàng véo miệng nàng: “Trước khi tới ăn mứt hoa quả hả, cái miệng nhỏ nhắn ngọt như vậy. Xuân Chi ngươi nhìn xem, có phải sau khi Nguyệt Bình tiến cung đã biết ăn nói hơn rồi không?”
Xuân Chi mỉm cười nói: “Thái hậu dạy dỗ người trong hậu cung luôn là tốt nhất, Đổng tài nhân là người thái hậu đề cử, không thể kém được.”
Vệ Cẩn Chân thích nhất nhìn hậu cung vui vẻ hòa thuận, mẹ hiền con hiếu, nhìn thấy Đổng Nguyệt Bình có thể dỗ mẫu hậu vui vẻ, bèn ở lại Vạn Thần cung dùng bữa tối rồi mới cáo lui cùng Đổng Nguyệt Bình.
Đương nhiên, đêm nay hắn cũng chọn Nguyệt Bình thị tẩm.
Đợi sau khi hai người đi, nụ cười trên mặt thái hậu cũng dần dần biến mất, từ lúc hoàng thượng tới, Bảo Lượng đã ra khỏi Di Phương điện, lúc này chỉ có Xuân Chi phụng dưỡng.
Xuân Chi đoán sắc mặt của thái hậu, thận trọng nói: “Đổng tài nhân thật là một tiểu mỹ nhân ngọt ngào.”
Thái hậu đón lấy khăn ấm Xuân Chi đưa tới, vừa lau tay vừa than thở: “Đúng, nhưng con người ngày càng trưởng thành, nếu cứ luôn làm nũng như thế cũng không phải là một đạo lý. Ngọt khiến người ta thích, là điểm tốt, nhưng ngọt đến phát ngán, người ta sẽ chán ghét. Đều nói Đổng Nguyệt Bình là do ai gia dạy dỗ, nhìn như vinh nhục cùng hưởng. Nhưng ai gia ở với nó lâu, nó cũng sẽ không hầu hạ người ta, thực sự có chút phiền muộn.”
“Nô tỳ thấy càng về sau lúc dùng bữa, nụ cười của thái hậu càng khó xử.” Xuân Chi nói.
Thái hậu lại thở dài: “Đổng gia không thể nuôi dưỡng được một khuê nữ ra dáng, chỉ có Đổng Nguyệt Bình, gương mặt cũng không tệ lắm, nhưng cuối cùng cũng chỉ là họ hàng xa, gia thế thấp, học cũng không giỏi, nếu nó có nửa phần trầm ổn như Phó Thủy Tiên, ai gia cũng không cần phải nói tốt cho nó khi gặp hoàng thượng. Chỉ mong nó đừng gây loạn gì, cho dù về sau không được sủng ái nữa, yên ổn sinh sống trong hậu cung hết quãng đời còn lại cũng được.”
Thời gian rảnh của Vệ Cẩn Chân nhiều hơn, bèn đưa Mạnh Vũ Yên cùng đến hồ Chân Lam đi dạo thưởng thức tuyết rơi đầu mùa.
Đúng lúc đó, vừa mới ra khỏi Linh Lương hiên không bao lâu đã đụng phải Đổng Nguyệt Bình và Từ tài nhân đến du ngoạn. Lúc đầu Đổng Nguyệt Bình không thích xem những cảnh sắc này, nhưng nghĩ tới Từ Lam Anh từ khi tiến cung tới nay chỉ bằng lòng nịnh bợ duy nhất bản thân mình, cũng nên cho nàng ta chút vị ngọt, bèn đồng ý.
Ai ngờ Nguyệt Bình may mắn vậy, tùy tiện đi dạo một chút đã gặp hoàng thượng. Đây vốn là một chuyện vui, nhưng khi khuôn mặt tràn đầy vui mừng của nàng ta nhìn sang Mạnh Vũ Yên bên cạnh Vệ Cẩn Chân, sự đố kỵ lặng lẽ dâng lên.
“Tần thiếp thỉnh an hoàng thượng.” Đổng Nguyệt Bình và Từ Lam Anh hành lễ xong, Vũ Yên tiến lên hành lễ với hai vị tài nhân theo quy củ.
Vệ Cẩn Chân cười hỏi: “Đổng tài nhân và Từ tài nhân cũng đến thưởng tuyết ư?”
Đổng Nguyệt Bình cười, đi qua khoác cánh tay hoàng thượng, cố gắng đứng giữa hai người, đẩy Vũ Yên qua một bên: “Vâng, tần thiếp không ngờ có thể gặp hoàng thượng ở đây, không phải là duyên phận như trong các vở kịch thường nói sao.”
Vệ Cẩn Chân gật đầu, thấy Đổng Nguyệt Bình mặc váy sắc đào thêu hoa, bên ngoài khoác áo choàng lông, tóc cài trâm đỏ rực rỡ nổi bật sự thanh tú, phù dung rạng rỡ, hắn khen: “Nàng ăn mặc như vậy rất đẹp.”
Nguyệt Bình được hoàng thượng khen thì rất đắc ý, bèn nói: “Tần thiếp nghĩ tuyết rơi đầu mùa, tuy Vạn Thần cung ấm áp như mùa xuân nhưng thái cũng đã lớn tuổi, nên định ngắm cảnh tuyết ở đây rồi sang thỉnh an lão nhân gia. Thái hậu nói tần thiếp trẻ tuổi, ăn mặc như vây người rất thích nên tần thiếp mới mặc như vậy ra ngoài.”
Vệ Cẩn Chân cười, sửa lại áo choàng cho Đổng Nguyệt Bình, trong lời nói mang theo sự thân mật: “Lòng hiếu thảo như nàng rất hiếm có, vậy trẫm sẽ cùng đi với nàng. Nàng mặc như vậy, đừng nói thái hậu thích, trẫm cũng thích.”
Đổng Nguyệt Bình cười không khép miệng lại được. Từ Lam Anh bên cạnh thấy hoàng thượng thái hậu đều sủng ái nàng ta như vậy, tự cho rằng mình đã tìm được chỗ dựa vững chắc, trên mặt cũng có ý cười.
Chỉ có Vũ Yên lẻ loi đứng bên cạnh, trái tim nàng đều đặt trên người hoàng đế, nhưng không ngờ chỉ một lúc sau đã nghe thấy hoàng thượng nói thích một cô gái khác trước mặt mình.
Từ Lam Anh nghiêng người nói: “Cung tiễn hoàng thượng”, Vũ Yên cũng nghiêng người, chỉ hy vọng hai người trước mắt mau mau rời đi, nếu nhìn lâu hơn nữa, nàng sẽ không nhịn được đau lòng.
Tuy nhiên Vệ Cẩn Chân lại vòng qua Đổng Nguyệt Bình đi tới bên cạnh Vũ Yên, ôn hòa giải thích: “Trẫm và Đổng tài nhân đi thăm thái hậu, trời lạnh, nàng sớm hồi cung đi. Trẫm thấy nàng đứng cạnh Nguyệt Bình càng lộ vẻ yếu ớt, nhớ tới nàng không có áo khoác, quay về trẫm sẽ bảo Triệu Hoàn mang áo lông vũ điểm thúy qua cho nàng, đừng để lạnh cóng nhé.”
Đổng Nguyệt Bình tức đến mức sắc mặt cũng thay đổi, khen nàng ta ăn mặc đẹp rồi lại tặng áo cho người khác sao?
Điều tương phản chính là mắt Vũ Yên chợt sáng lên, nàng biết mấy tháng nay mình đã đối xử với phu quân của nàng, cũng chính là đương kim thánh thượng vô cùng sâu nặng, nàng không mong Vệ Cẩn Chân toàn tâm toàn ý, chỉ mong người đàn ông này có thể nhớ đến nàng giữa muôn hoa tươi đẹp.
Vệ Cẩn Chân thấy Vũ Yên phản ứng như thế, cảm thấy rất hài lòng, lại vỗ vỗ vai nàng rồi xoay người đến Vạn Thần cung, Đổng Nguyệt Bình hung ác trợn mắt nhìn Vũ Yên, thầm mắng một tiếng “Hồ ly”, lúc này mới đi theo hoàng thượng.
Trong Vạn Thần cung, thái hậu đang nghiêng người trên ghế quý phi xem Bảo Lượng thêu hoa, Xuân Chi hầu chuyện ở bên cạnh, bỗng nhiên có nội thị báo “Hoàng thượng giá lâm”, theo sau chính là tiếng bước chân trầm ổn, Vệ Cẩn Chân tiến lên hành lễ: “Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”
Thái hậu cười híp mắt bảo hắn bình thân, yêu thương nói: “Sao lại tới lúc này? Ai gia nghe cung nhân nói bên ngoài tuyết rơi lớn, con nhìn xem, trên người đầy tuyết, lát nữa tuyết tan ngấm vào xiêm y còn không nhiễm bệnh à?”
Vệ Cẩn Chân cười không để ý: “Chút tuyết ấy có gì đáng kể, huống chi còn có Triệu Hoàn che ô, chỗ mẫu hậu ấm áp, nhi thần không sao.”
Thái hậu cười lắc đầu, bảo Triệu Hoàn bưng chậu than tới gần hoàng thượng một chút, rồi vẫy tay với Đổng Nguyệt Bình: “Ai gia không thấy đứa trẻ này mấy hôm rồi, qua đây cho ai gia nhìn.”
Đổng Nguyệt Bình tựa như con chim nhỏ đến chỗ thái hậu, yêu kiều thỉnh an, còn nói: “Thái hậu phải khen tần thiếp mới được, tần thiếp nói tuyết đầu mùa lạnh, muốn tới thăm thái hậu, hoàng thượng mới tới đó.”
Thái hậu nắm tay nàng, nói với Vệ Cẩn Chân: “Khuê nữ Đổng gia này tuy tính tình hơi tùy tiện nhưng lòng hiếu thảo không sai được.”
Vệ Cẩn Chân uống hớp trà, buông tách trà rồi phụ họa: “Nữ nhi nhà mẫu hậu đương nhiên không có gì không tốt.”
“Thái hậu, tần thiếp không dám tùy tiện.” Đổng Nguyệt Bình ngọt ngào, đến trước mặt thái hậu, làm ra vẻ đáng yêu ngoan ngoãn: “Trong hậu cung này, trên có thái hậu nương nương, lại có hoàng quý phi nương nương, tần thiếp chỉ có thể cụp đuôi đối nhân xử thế, phụng dưỡng hoàng thượng và người tử tế.”
Thái hậu nhẹ nhàng véo miệng nàng: “Trước khi tới ăn mứt hoa quả hả, cái miệng nhỏ nhắn ngọt như vậy. Xuân Chi ngươi nhìn xem, có phải sau khi Nguyệt Bình tiến cung đã biết ăn nói hơn rồi không?”
Xuân Chi mỉm cười nói: “Thái hậu dạy dỗ người trong hậu cung luôn là tốt nhất, Đổng tài nhân là người thái hậu đề cử, không thể kém được.”
Vệ Cẩn Chân thích nhất nhìn hậu cung vui vẻ hòa thuận, mẹ hiền con hiếu, nhìn thấy Đổng Nguyệt Bình có thể dỗ mẫu hậu vui vẻ, bèn ở lại Vạn Thần cung dùng bữa tối rồi mới cáo lui cùng Đổng Nguyệt Bình.
Đương nhiên, đêm nay hắn cũng chọn Nguyệt Bình thị tẩm.
Đợi sau khi hai người đi, nụ cười trên mặt thái hậu cũng dần dần biến mất, từ lúc hoàng thượng tới, Bảo Lượng đã ra khỏi Di Phương điện, lúc này chỉ có Xuân Chi phụng dưỡng.
Xuân Chi đoán sắc mặt của thái hậu, thận trọng nói: “Đổng tài nhân thật là một tiểu mỹ nhân ngọt ngào.”
Thái hậu đón lấy khăn ấm Xuân Chi đưa tới, vừa lau tay vừa than thở: “Đúng, nhưng con người ngày càng trưởng thành, nếu cứ luôn làm nũng như thế cũng không phải là một đạo lý. Ngọt khiến người ta thích, là điểm tốt, nhưng ngọt đến phát ngán, người ta sẽ chán ghét. Đều nói Đổng Nguyệt Bình là do ai gia dạy dỗ, nhìn như vinh nhục cùng hưởng. Nhưng ai gia ở với nó lâu, nó cũng sẽ không hầu hạ người ta, thực sự có chút phiền muộn.”
“Nô tỳ thấy càng về sau lúc dùng bữa, nụ cười của thái hậu càng khó xử.” Xuân Chi nói.
Thái hậu lại thở dài: “Đổng gia không thể nuôi dưỡng được một khuê nữ ra dáng, chỉ có Đổng Nguyệt Bình, gương mặt cũng không tệ lắm, nhưng cuối cùng cũng chỉ là họ hàng xa, gia thế thấp, học cũng không giỏi, nếu nó có nửa phần trầm ổn như Phó Thủy Tiên, ai gia cũng không cần phải nói tốt cho nó khi gặp hoàng thượng. Chỉ mong nó đừng gây loạn gì, cho dù về sau không được sủng ái nữa, yên ổn sinh sống trong hậu cung hết quãng đời còn lại cũng được.”