Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Vừa tiễn hắn ra ngoài, Phục Linh liền tiến vào, sắc mặt nàng hôm nay không tốt, hẳn là vì không tìm được người cãi nhau.
Buổi tối, nghe nói Mộ Dung Vân Khương thân thể không tốt, còn truyền thái y. Nàng là Hoàng Hậu, nữ tử hậu cung cho dù phong cảnh có như thế nào cũng phải qua đó thăm hỏi, thời điểm Thượng Trang tới, trùng hợp gặp Vân Phi và Niên Tần một trước một sau đi ra.
Thấy Thượng Trang, Vân Phi liền cười nói: "A, Vu Tu Dung cũng tới sao?"
"Thỉnh an nương nương." Thượng Trang hành lễ.
Vân Phi vịn tay cung nữ đi tới cạnh nàng, vẫn cười như trước: "Bổn cung còn chưa cảm tạ tổ yến muội đưa tới, xem ra có một ca ca thật sự là không tệ."
Thượng Trang cúi đầu đáp: "Chỗ thần thiếp vẫn còn, nếu nương nương thích, lát nữa nô tỳ sẽ sai cung nhân mang qua cho người."
Vân Phi tươi cười, nhưng thanh âm lại trở nên nghiêm túc: "Sao bổn cung dám nhận? Nếu đồ muội đưa tới qua tay bổn cung lại nhiễm độc, tới cuối cùng phải tính cho ai mới tốt đây?" Vân Phi nghiêng đầu nhìn nàng một cái, hừ một tiếng rồi rời đi.
Nàng ta hoài nghi độc trong bánh phù dung là do Thượng Trang bỏ vào, cho dù không phải thì việc vừa xảy ra không khỏi khiến mọi người phải đề phòng. Nhớ tới chính mình thiếu chút đã ăn miếng bánh đó, Vân Phi nắm chặt hai tay thành đấm, nàng ta mạng lớn nên chưa chết được, tương lai nếu Vu Tu Dung muốn động vào nàng ta, vậy phải xem ai là kẻ lợi hại hơn.
Niên Tần cung kính hành lễ, sau đó cũng cùng cung nữ rời đi.
Từ lần trước qua Cảnh Nhân Cung lại Thượng Trang từ chối, Niên Tần đã không còn qua lại với nàng. Nàng ta cho rằng bọn họ là người tương tự nhau, nhưng kỳ thật ai có thể giống ai chứ?
Thượng Trang không khỏi cười cười, nâng bước đi vào.
Thanh Nhi thấy nàng, trên mặt liền lộ vẻ không vui, có điều người là tới thăm bệnh, nàng ta cũng không thể làm gì, chỉ đành khom người hành lễ theo quy củ.
Mộ Dung Vân Khương nằm trên giường, cách màn trướng chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mông lung.
Thượng Trang tiến lên hành lễ, liền nghe nữ tử nói: "Ngồi đi, bổn cung cũng không gặp đại sự gì, ngược lại phiền mọi người tới thăm."
Thượng Trang được Phục Linh dìu ngồi xuống, mới nói: "Đang êm đẹp, sao nương nương lại sinh bệnh?"
Nghe vậy, sắc mặt Thanh Nhi tự hồ có chút xấu hổ, qua một lúc lâu, Mộ Dung Vân Khương mới lên tiếng: "Cũng không tính là bệnh."
Không phải bệnh?
Thượng Trang không khỏi nghi hoặc, nghĩ nghĩ liền sáng tỏ ngọn ngành, ở đây đều là nữ tử, chuyện này không cần che giấu.
Đúng lúc này, cung nữ bên ngoài mang thuốc vào, Thanh Nhi bước lên nhận lấy, cung nữ giúp đỡ vén màn trướng, cẩn thận đỡ Mộ Dung Vân Khương ngồi dậy. Thượng Trang khẽ nghiêng người, lại bị Mộ Dung Vân Khương nhìn một cái.
Phục Linh nhíu mày, nhìn sắc mặt nữ tử, nàng liền biết thì ra là nguyệt sự tới muộn, thân thể mới mệt mỏi như vậy.
Thanh Nhi thổi nguội thuốc, đút Mộ Dung Vân Khương uống, sau đó đỡ nàng lần nữa nằm xuống. Cung nữ nhận chén không, mang ra ngoài.
Phục Linh nhỏ giọng: "Tiểu thư, chúng ta hồi cung thôi."
Thượng Trang có chút kỳ quái nhìn nàng, mặc dù Phục Linh lén nói chuyện nàng không thể ngăn cản, nhưng ở trước mặt người khác, nàng ấy vẫn nên có chừng mực.
Đúng lúc này, người trên giường rên rỉ một tiếng, Thanh Nhi kinh hãi, vội tiến lên hỏi thăm: "Tiểu thư làm sao vậy?"
Mộ Dung Vân Khương ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, cắn môi: "Thanh Nhi, bụng ta đau quá..." Rất đau, mỗi lần tới nguyệt sự, nàng đau nhức cả một ngày, nhưng chưa bao giờ khó chịu như thế.
Thanh Nhi lo lắng, vội hét lớn: "Người đâu! Truyền thái y! Mau truyền thái y!"
Thượng Trang đứng dậy, nhanh chóng rời đi, nhưng đi được mấy bước lại dừng. Nàng nên sớm nhận ra nơi này mình không nên tới, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện xấu.
Mộ Dung Vân Khương thều thào: "Thanh Nhi, Thanh Nhi, gọi ca ca... Gọi ca ca tới..." Cũng không biết tại sao nàng lại đột nhiên muốn làm như vậy, chỉ là nội tâm không ngừng nhắc nhở, là Mộ Dung Vân Sở.
Thanh Nhi gấp tới độ bật khóc, run rẩy nắm lấy tay nàng: "Tiểu thư đừng nóng vội, thái y sắp tới rồi, không sao, không sao đâu. Thiếu gia... Nô tỳ lập tức sai người đi thông báo cho thiếu gia."
Chẳng qua là nguyệt sự của tiểu thư tới trễ, gọi thái y tới kê đơn thuốc là được, sao đột nhiên lại biến thành bộ dáng này?
Sắc mặt Thượng Trang thay đổi, Phục Linh vội kéo nàng qua một bên.
Thái y rất nhanh đã tới, thấy Hoàng Hậu như vậy đương nhiên cũng bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, giờ phút này cũng chẳng màng tới lễ nghi, lập tức tiến lên bắt mạch.
"Tiểu thư..." Phục Linh đưa mắt nhìn, không nói gì nhiều, chỉ kéo Thượng Trang nhanh chóng rời đi.
Thượng Trang thật sự không kịp phản ứng, Mộ Dung Vân Khương như vậy thật đúng là dọa người.
"Phục Linh..." Nàng vốn muốn ở lại để nghe xem thái y nói gì, tột cùng là bệnh gì chứ?
Phục Linh lại trả lời: "Hoàng Hậu nương nương chẳng qua là không có nguyệt sự mà thôi."
Không có?
Thượng Trang cả kinh, bật thốt lên hỏi: "Nàng ấy hoài thai?" Tuy không hiểu chuyện này, nhưng chút kiến thức nàng vẫn có. Nếu như mang thai, vậy bộ dáng vừa rồi của nàng ấy...
Cánh tay nắm lấy Phục Linh nhịn không được mà run lên, chén thuốc kia... Nó có vấn đề sao?
Buổi tối, nghe nói Mộ Dung Vân Khương thân thể không tốt, còn truyền thái y. Nàng là Hoàng Hậu, nữ tử hậu cung cho dù phong cảnh có như thế nào cũng phải qua đó thăm hỏi, thời điểm Thượng Trang tới, trùng hợp gặp Vân Phi và Niên Tần một trước một sau đi ra.
Thấy Thượng Trang, Vân Phi liền cười nói: "A, Vu Tu Dung cũng tới sao?"
"Thỉnh an nương nương." Thượng Trang hành lễ.
Vân Phi vịn tay cung nữ đi tới cạnh nàng, vẫn cười như trước: "Bổn cung còn chưa cảm tạ tổ yến muội đưa tới, xem ra có một ca ca thật sự là không tệ."
Thượng Trang cúi đầu đáp: "Chỗ thần thiếp vẫn còn, nếu nương nương thích, lát nữa nô tỳ sẽ sai cung nhân mang qua cho người."
Vân Phi tươi cười, nhưng thanh âm lại trở nên nghiêm túc: "Sao bổn cung dám nhận? Nếu đồ muội đưa tới qua tay bổn cung lại nhiễm độc, tới cuối cùng phải tính cho ai mới tốt đây?" Vân Phi nghiêng đầu nhìn nàng một cái, hừ một tiếng rồi rời đi.
Nàng ta hoài nghi độc trong bánh phù dung là do Thượng Trang bỏ vào, cho dù không phải thì việc vừa xảy ra không khỏi khiến mọi người phải đề phòng. Nhớ tới chính mình thiếu chút đã ăn miếng bánh đó, Vân Phi nắm chặt hai tay thành đấm, nàng ta mạng lớn nên chưa chết được, tương lai nếu Vu Tu Dung muốn động vào nàng ta, vậy phải xem ai là kẻ lợi hại hơn.
Niên Tần cung kính hành lễ, sau đó cũng cùng cung nữ rời đi.
Từ lần trước qua Cảnh Nhân Cung lại Thượng Trang từ chối, Niên Tần đã không còn qua lại với nàng. Nàng ta cho rằng bọn họ là người tương tự nhau, nhưng kỳ thật ai có thể giống ai chứ?
Thượng Trang không khỏi cười cười, nâng bước đi vào.
Thanh Nhi thấy nàng, trên mặt liền lộ vẻ không vui, có điều người là tới thăm bệnh, nàng ta cũng không thể làm gì, chỉ đành khom người hành lễ theo quy củ.
Mộ Dung Vân Khương nằm trên giường, cách màn trướng chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mông lung.
Thượng Trang tiến lên hành lễ, liền nghe nữ tử nói: "Ngồi đi, bổn cung cũng không gặp đại sự gì, ngược lại phiền mọi người tới thăm."
Thượng Trang được Phục Linh dìu ngồi xuống, mới nói: "Đang êm đẹp, sao nương nương lại sinh bệnh?"
Nghe vậy, sắc mặt Thanh Nhi tự hồ có chút xấu hổ, qua một lúc lâu, Mộ Dung Vân Khương mới lên tiếng: "Cũng không tính là bệnh."
Không phải bệnh?
Thượng Trang không khỏi nghi hoặc, nghĩ nghĩ liền sáng tỏ ngọn ngành, ở đây đều là nữ tử, chuyện này không cần che giấu.
Đúng lúc này, cung nữ bên ngoài mang thuốc vào, Thanh Nhi bước lên nhận lấy, cung nữ giúp đỡ vén màn trướng, cẩn thận đỡ Mộ Dung Vân Khương ngồi dậy. Thượng Trang khẽ nghiêng người, lại bị Mộ Dung Vân Khương nhìn một cái.
Phục Linh nhíu mày, nhìn sắc mặt nữ tử, nàng liền biết thì ra là nguyệt sự tới muộn, thân thể mới mệt mỏi như vậy.
Thanh Nhi thổi nguội thuốc, đút Mộ Dung Vân Khương uống, sau đó đỡ nàng lần nữa nằm xuống. Cung nữ nhận chén không, mang ra ngoài.
Phục Linh nhỏ giọng: "Tiểu thư, chúng ta hồi cung thôi."
Thượng Trang có chút kỳ quái nhìn nàng, mặc dù Phục Linh lén nói chuyện nàng không thể ngăn cản, nhưng ở trước mặt người khác, nàng ấy vẫn nên có chừng mực.
Đúng lúc này, người trên giường rên rỉ một tiếng, Thanh Nhi kinh hãi, vội tiến lên hỏi thăm: "Tiểu thư làm sao vậy?"
Mộ Dung Vân Khương ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, cắn môi: "Thanh Nhi, bụng ta đau quá..." Rất đau, mỗi lần tới nguyệt sự, nàng đau nhức cả một ngày, nhưng chưa bao giờ khó chịu như thế.
Thanh Nhi lo lắng, vội hét lớn: "Người đâu! Truyền thái y! Mau truyền thái y!"
Thượng Trang đứng dậy, nhanh chóng rời đi, nhưng đi được mấy bước lại dừng. Nàng nên sớm nhận ra nơi này mình không nên tới, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện xấu.
Mộ Dung Vân Khương thều thào: "Thanh Nhi, Thanh Nhi, gọi ca ca... Gọi ca ca tới..." Cũng không biết tại sao nàng lại đột nhiên muốn làm như vậy, chỉ là nội tâm không ngừng nhắc nhở, là Mộ Dung Vân Sở.
Thanh Nhi gấp tới độ bật khóc, run rẩy nắm lấy tay nàng: "Tiểu thư đừng nóng vội, thái y sắp tới rồi, không sao, không sao đâu. Thiếu gia... Nô tỳ lập tức sai người đi thông báo cho thiếu gia."
Chẳng qua là nguyệt sự của tiểu thư tới trễ, gọi thái y tới kê đơn thuốc là được, sao đột nhiên lại biến thành bộ dáng này?
Sắc mặt Thượng Trang thay đổi, Phục Linh vội kéo nàng qua một bên.
Thái y rất nhanh đã tới, thấy Hoàng Hậu như vậy đương nhiên cũng bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, giờ phút này cũng chẳng màng tới lễ nghi, lập tức tiến lên bắt mạch.
"Tiểu thư..." Phục Linh đưa mắt nhìn, không nói gì nhiều, chỉ kéo Thượng Trang nhanh chóng rời đi.
Thượng Trang thật sự không kịp phản ứng, Mộ Dung Vân Khương như vậy thật đúng là dọa người.
"Phục Linh..." Nàng vốn muốn ở lại để nghe xem thái y nói gì, tột cùng là bệnh gì chứ?
Phục Linh lại trả lời: "Hoàng Hậu nương nương chẳng qua là không có nguyệt sự mà thôi."
Không có?
Thượng Trang cả kinh, bật thốt lên hỏi: "Nàng ấy hoài thai?" Tuy không hiểu chuyện này, nhưng chút kiến thức nàng vẫn có. Nếu như mang thai, vậy bộ dáng vừa rồi của nàng ấy...
Cánh tay nắm lấy Phục Linh nhịn không được mà run lên, chén thuốc kia... Nó có vấn đề sao?
Bình luận facebook