Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-193
Quyển 4 - Chương 12: Vu Nhi
Nhắm mắt, ôn nhu hôn nàng, giờ khắc này, hắn mới cảm thấy nàng hoàn hoàn chỉnh chỉnh ở bên cạnh hắn.
Nguyên Duật Diệp thấp giọng nỉ non: "Vu Nhi, ôm ta."
Thượng Trang nao nao, thấy hắn vẫn nhắm hai mắt, đột nhiên bật cười. Thay vì nói chuyện, nàng dùng sức ôm chặt lấy hắn. Lúc này, Nguyên Duật Diệp mới thỏa mãn cười, cánh môi rời khỏi nữ tử.
Ôm chặt Thượng Trang mềm yếu vào lòng, khí lực rất lớn, phảng phất như muốn khảm nàng vào sâu thân thể.
Trái tim điên cuồng loạn nhịp lúc này mới thoáng bình phục.
Hắn mở mắt, cúi đầu nhìn nàng, chỉ đơn giản là nhìn nàng.
Rất nhiều lời muốn nói đều nghẹn ở yết hầu, bất giác, hắn không biết phải nói cái.
Sự lo lắng của hắn, điều hắn tự trách, cái bất đắc dĩ của hắn...
Chỉ có hai đồng tử kia vẫn sáng rực.
Nội tâm Thượng Trang khẽ động, đưa tay vuốt ve gương mặt của hắn, khẽ hỏi: "Tối qua không ngủ sao?"
"Không ngủ được." Thanh âm của hắn có chút khàn khàn.
Hôm qua, với hắn mà nói đã xảy ra quá nhiều chuyện. Chuyện của nàng, chuyện của Linh Khuyết...
"Nàng không sao thì tốt rồi."
Cúi đầu rũ mắt, kỳ thật nàng muốn hỏi tình hình hiện tại của Nguyên Chính Hoàn, chỉ là nàng biết, bản thân không nên nhắc tới y trước mặt Nguyên Duật Diệp. Đột nhiên nàng lại muốn bật cười, bên cạnh Nguyên Chính Hoàn có Mạc Tầm, y còn cần nàng lo lắng sao?
Thấy nàng cúi đầu, nụ cười trên mặt Nguyên Duật Diệp bất giác biến mất, ánh mắt theo màn cửa nhấc lên mà nhìn ra ngoài, cảnh trí rất nhanh đang lùi về sau, chỉ là, quá khứ sao có thể trở về như vậy?
Sau nửa ngày, hắn mới mở miệng: "Đêm qua, y đã lên đường suốt đêm."
Thượng Trang cả kinh, tuy hắn không nói rõ, nhưng chẳng lẽ nàng còn nghe không hiểu sao?
Không biết vì sao, một khắc này, nàng lại vô cùng thất vọng, rõ ràng biết y sớm đã quên mọi thứ nên mới không quan tâm, nhưng nàng vẫn không khỏi khó chịu. Bên tai lại truyền tới câu nói đêm qua, y nói với nàng... Y muốn nàng tự trọng.
A, tự trọng sao?
Hít một hơi thật sâu, Thượng Trang cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, mở miệng hỏi: "Sau này, y không nên trở về, đúng không?"
Gặp nhau không bằng không gặp.
Nguyên Duật Diệp giật mình, nghiêm túc gật đầu.
Không được hắn triệu kiến, Nguyên Chính Hoàn sẽ không được hồi kinh, mà hắn tuyệt đối cũng sẽ không triệu kiến y.
Thượng Trang gật đầu, như thế đối với hôn sự của y và An Lăng Vu cũng tốt. Trở về Thục Quận, bọn họ sẽ không bị ai quấy rầy, có thể trở thành cặp thần tiên quyến lữ tự do tự tại.
Nàng cúi người, tựa vào lồng ngực nam tử, đột nhiên hỏi: "Linh Khuyết... Không sao chứ?"
Nghe nàng đột ngột chuyển chủ đề, Nguyên Duật Diệp nhất thời không kịp thích ứng, sắc mặt bất giác để lộ vẻ nặng nề.
Thượng Trang ngẩng đầu nhìn hắn, lại hỏi: "Là Mộ Dung Tướng tra, hay là Thái Hậu?" Ngay từ đầu Mộ Dung Vân Sở đã nghi ngờ, mà Thái Hậu trước nay vốn đã có thành kiến với Linh Khuyết.
Hắn hừ một tiếng, mới nói: "Thái Hậu phái người điều tra Khánh Hợp Cung, trong tẩm cung của Linh Khuyết tìm được tàng hoa hồng."
Thượng Trang nghe vậy, vội hỏi: "Sau đó?"
"Thời điểm ta tới, Thái Hậu đã dụng hình với cung nhân của Khánh Hợp Cung, ép họ khai ra lai lịch của tàng hoa hồng." Hắn siết chặt hai tay thành đấm, "Nếu không phải ta tới kịp lúc, e rằng Linh Khuyết cũng đã phải chịu hình.
Thái Hậu làm vậy là muốn vu oan giá họa cho Linh Khuyết?
Thượng Trang kinh hãi, vội hỏi: "Vậy còn Mộ Dung Thừa Tướng..."
"Thừa Tướng không biết, lần này Thái Hậu thật sự rất dụng tâm." Hắn cắn răng nói.
Chuyện Thái Hậu qua Khánh Hợp Cung Mộ Dung Vân Sở cũng không biết? Thượng Trang nghĩ nghĩ, cũng đúng, cho dù hắn hoài nghi, nhưng tốt xấu gì Linh Khuyết cũng là phi tử của Nguyên Duật Diệp, hắn cho dù muốn điều tra cũng chỉ có thể ngấm ngầm là việc.
Thái Hậu ở trong cung, nếu thật sự muốn xuống tay với phi tử không phải là quá dễ dàng sao?
Mộ Dung Vân Khương không đứng về phía Thái Hậu, đương nhiên sẽ không có quá nhiều thâm giao với bà ta.
Thượng Trang đột nhiên nhớ lại lời Phục Linh nơi đó, Mộ Dung Vân Khương là vì nguyệt tín tới trễ nên mới truyền thái y. Thời điểm vừa nghe chuyện này, nàng cũng cho rằng Mộ Dung Vân Khương hoài thai, e rằng... E rằng Thái Hậu không tin lời thái y, bà ta cho rằng Mộ Dung Vân Khương mang thai lại gặp chuyện ngoài ý muốn, nên mới hạ lệnh thái y che giấu. Lại không ngờ, thân thể nàng ấy thật sự không khỏe, Thái Hậu không muốn ra tay sau khi hài tử của Hoàng Hậu ra đời, cho nên liền tìm một người tới chịu tiếng xấu thay.
Thượng Trang gấp giọng hỏi: "Vậy... Sự tình giải quyết thế nào rồi?"
Hắn nhíu mày: "Tất cả người của Khánh Hợp Cung đều bị cấm túc, việc này ta sẽ điều tra."
Thượng Trang im lặng không đáp, chuyện của Thái Hậu, nàng chẳng qua là hoài nghi, đương nhiên không thể tùy tiện nói bậy.
Lúc này, bên ngoài có chút động tĩnh, lại nghe tiếng vó ngựa của Dương Thành Phong tới gần. Cách tấm mà, thanh âm của hắn truyền tới: "Hoàng Thượng, bên kia đã xử lý xong."
Nguyên Duật Diệp chỉ "Ừ" một tiếng, không nhiều lời.
Thượng Trang cắn ôi, lại nhớ tới thời điểm Từ Chiêu Nghi dùng chủy thủ đâm vào thân thể Trần Tĩnh, lúc đó nàn mới chân chính hiểu vì sao Nguyên Duật Diệp lại lặp đi lặp lại câu "Tình yêu không có tội". Đối với Trần Tĩnh mà nói, đây là sự tiếc nuối sao?
Kỳ thật, có thể chết cùng một chỗ với người mình yêu, với hắn mà nói, có lẽ cũng là một loại hạnh phúc, chỉ tiếc là Từ Chiêu Nghi...
Thượng Trang cảm thán một tiếng, có đôi khi, con người quá chấp niệm, vì thế mới không nhìn thấy có người ở cạnh đang lặng lẽ chờ mình.
Xe ngựa đi thêm một đoạn, vốn là đoạn đường gập ghềnh khó đi nay đã trở nên bằng phảng, hẳn là đã ra đại lộ.
Thời điểm Thượng Trang ngẩng đầu, Nguyên Duật Diệp đã tựa vào vách xe mà ngủ.
Nàng định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nỡ đánh thử. Duỗi tay ôm chặt thân thể nam tử, giờ khắc này, nàng như một đứa trẻ chỉ muốn ôm hắn như muốn tìm thấy sự an tâm.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, xe ngựa mới chậm rãi dừng lại.
Bên ngoài truyền tới thanh âm của An Lăng Tễ: "Dương tướng quân, nương nương thế nào rồi?" Hắn vốn muốn đi theo, nhưng Nguyên Duật Diệp lại nói không cho ai đi cùng, ngoại trừ Dương Thành Phong.
Trái tim Thượng Trang không tự chủ mà thắt chặt, nàng bỗng nhiên nhớ tới sự tình của miếng ngọc bội kia.
Dương Thành Phong xuống ngựa, quay đầu nhìn xe sau lưng, lúc này mới mở miệng: "Nương nương không sao, hiện tại đang nghỉ ngơi bên trong, Hoàng Thượng cũng vậy."
Sắc mặt An Lăng Tễ thay đổi, đưa mắt nhìn qua. Biết nàng không có việc gì, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhắm mắt, ôn nhu hôn nàng, giờ khắc này, hắn mới cảm thấy nàng hoàn hoàn chỉnh chỉnh ở bên cạnh hắn.
Nguyên Duật Diệp thấp giọng nỉ non: "Vu Nhi, ôm ta."
Thượng Trang nao nao, thấy hắn vẫn nhắm hai mắt, đột nhiên bật cười. Thay vì nói chuyện, nàng dùng sức ôm chặt lấy hắn. Lúc này, Nguyên Duật Diệp mới thỏa mãn cười, cánh môi rời khỏi nữ tử.
Ôm chặt Thượng Trang mềm yếu vào lòng, khí lực rất lớn, phảng phất như muốn khảm nàng vào sâu thân thể.
Trái tim điên cuồng loạn nhịp lúc này mới thoáng bình phục.
Hắn mở mắt, cúi đầu nhìn nàng, chỉ đơn giản là nhìn nàng.
Rất nhiều lời muốn nói đều nghẹn ở yết hầu, bất giác, hắn không biết phải nói cái.
Sự lo lắng của hắn, điều hắn tự trách, cái bất đắc dĩ của hắn...
Chỉ có hai đồng tử kia vẫn sáng rực.
Nội tâm Thượng Trang khẽ động, đưa tay vuốt ve gương mặt của hắn, khẽ hỏi: "Tối qua không ngủ sao?"
"Không ngủ được." Thanh âm của hắn có chút khàn khàn.
Hôm qua, với hắn mà nói đã xảy ra quá nhiều chuyện. Chuyện của nàng, chuyện của Linh Khuyết...
"Nàng không sao thì tốt rồi."
Cúi đầu rũ mắt, kỳ thật nàng muốn hỏi tình hình hiện tại của Nguyên Chính Hoàn, chỉ là nàng biết, bản thân không nên nhắc tới y trước mặt Nguyên Duật Diệp. Đột nhiên nàng lại muốn bật cười, bên cạnh Nguyên Chính Hoàn có Mạc Tầm, y còn cần nàng lo lắng sao?
Thấy nàng cúi đầu, nụ cười trên mặt Nguyên Duật Diệp bất giác biến mất, ánh mắt theo màn cửa nhấc lên mà nhìn ra ngoài, cảnh trí rất nhanh đang lùi về sau, chỉ là, quá khứ sao có thể trở về như vậy?
Sau nửa ngày, hắn mới mở miệng: "Đêm qua, y đã lên đường suốt đêm."
Thượng Trang cả kinh, tuy hắn không nói rõ, nhưng chẳng lẽ nàng còn nghe không hiểu sao?
Không biết vì sao, một khắc này, nàng lại vô cùng thất vọng, rõ ràng biết y sớm đã quên mọi thứ nên mới không quan tâm, nhưng nàng vẫn không khỏi khó chịu. Bên tai lại truyền tới câu nói đêm qua, y nói với nàng... Y muốn nàng tự trọng.
A, tự trọng sao?
Hít một hơi thật sâu, Thượng Trang cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, mở miệng hỏi: "Sau này, y không nên trở về, đúng không?"
Gặp nhau không bằng không gặp.
Nguyên Duật Diệp giật mình, nghiêm túc gật đầu.
Không được hắn triệu kiến, Nguyên Chính Hoàn sẽ không được hồi kinh, mà hắn tuyệt đối cũng sẽ không triệu kiến y.
Thượng Trang gật đầu, như thế đối với hôn sự của y và An Lăng Vu cũng tốt. Trở về Thục Quận, bọn họ sẽ không bị ai quấy rầy, có thể trở thành cặp thần tiên quyến lữ tự do tự tại.
Nàng cúi người, tựa vào lồng ngực nam tử, đột nhiên hỏi: "Linh Khuyết... Không sao chứ?"
Nghe nàng đột ngột chuyển chủ đề, Nguyên Duật Diệp nhất thời không kịp thích ứng, sắc mặt bất giác để lộ vẻ nặng nề.
Thượng Trang ngẩng đầu nhìn hắn, lại hỏi: "Là Mộ Dung Tướng tra, hay là Thái Hậu?" Ngay từ đầu Mộ Dung Vân Sở đã nghi ngờ, mà Thái Hậu trước nay vốn đã có thành kiến với Linh Khuyết.
Hắn hừ một tiếng, mới nói: "Thái Hậu phái người điều tra Khánh Hợp Cung, trong tẩm cung của Linh Khuyết tìm được tàng hoa hồng."
Thượng Trang nghe vậy, vội hỏi: "Sau đó?"
"Thời điểm ta tới, Thái Hậu đã dụng hình với cung nhân của Khánh Hợp Cung, ép họ khai ra lai lịch của tàng hoa hồng." Hắn siết chặt hai tay thành đấm, "Nếu không phải ta tới kịp lúc, e rằng Linh Khuyết cũng đã phải chịu hình.
Thái Hậu làm vậy là muốn vu oan giá họa cho Linh Khuyết?
Thượng Trang kinh hãi, vội hỏi: "Vậy còn Mộ Dung Thừa Tướng..."
"Thừa Tướng không biết, lần này Thái Hậu thật sự rất dụng tâm." Hắn cắn răng nói.
Chuyện Thái Hậu qua Khánh Hợp Cung Mộ Dung Vân Sở cũng không biết? Thượng Trang nghĩ nghĩ, cũng đúng, cho dù hắn hoài nghi, nhưng tốt xấu gì Linh Khuyết cũng là phi tử của Nguyên Duật Diệp, hắn cho dù muốn điều tra cũng chỉ có thể ngấm ngầm là việc.
Thái Hậu ở trong cung, nếu thật sự muốn xuống tay với phi tử không phải là quá dễ dàng sao?
Mộ Dung Vân Khương không đứng về phía Thái Hậu, đương nhiên sẽ không có quá nhiều thâm giao với bà ta.
Thượng Trang đột nhiên nhớ lại lời Phục Linh nơi đó, Mộ Dung Vân Khương là vì nguyệt tín tới trễ nên mới truyền thái y. Thời điểm vừa nghe chuyện này, nàng cũng cho rằng Mộ Dung Vân Khương hoài thai, e rằng... E rằng Thái Hậu không tin lời thái y, bà ta cho rằng Mộ Dung Vân Khương mang thai lại gặp chuyện ngoài ý muốn, nên mới hạ lệnh thái y che giấu. Lại không ngờ, thân thể nàng ấy thật sự không khỏe, Thái Hậu không muốn ra tay sau khi hài tử của Hoàng Hậu ra đời, cho nên liền tìm một người tới chịu tiếng xấu thay.
Thượng Trang gấp giọng hỏi: "Vậy... Sự tình giải quyết thế nào rồi?"
Hắn nhíu mày: "Tất cả người của Khánh Hợp Cung đều bị cấm túc, việc này ta sẽ điều tra."
Thượng Trang im lặng không đáp, chuyện của Thái Hậu, nàng chẳng qua là hoài nghi, đương nhiên không thể tùy tiện nói bậy.
Lúc này, bên ngoài có chút động tĩnh, lại nghe tiếng vó ngựa của Dương Thành Phong tới gần. Cách tấm mà, thanh âm của hắn truyền tới: "Hoàng Thượng, bên kia đã xử lý xong."
Nguyên Duật Diệp chỉ "Ừ" một tiếng, không nhiều lời.
Thượng Trang cắn ôi, lại nhớ tới thời điểm Từ Chiêu Nghi dùng chủy thủ đâm vào thân thể Trần Tĩnh, lúc đó nàn mới chân chính hiểu vì sao Nguyên Duật Diệp lại lặp đi lặp lại câu "Tình yêu không có tội". Đối với Trần Tĩnh mà nói, đây là sự tiếc nuối sao?
Kỳ thật, có thể chết cùng một chỗ với người mình yêu, với hắn mà nói, có lẽ cũng là một loại hạnh phúc, chỉ tiếc là Từ Chiêu Nghi...
Thượng Trang cảm thán một tiếng, có đôi khi, con người quá chấp niệm, vì thế mới không nhìn thấy có người ở cạnh đang lặng lẽ chờ mình.
Xe ngựa đi thêm một đoạn, vốn là đoạn đường gập ghềnh khó đi nay đã trở nên bằng phảng, hẳn là đã ra đại lộ.
Thời điểm Thượng Trang ngẩng đầu, Nguyên Duật Diệp đã tựa vào vách xe mà ngủ.
Nàng định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nỡ đánh thử. Duỗi tay ôm chặt thân thể nam tử, giờ khắc này, nàng như một đứa trẻ chỉ muốn ôm hắn như muốn tìm thấy sự an tâm.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, xe ngựa mới chậm rãi dừng lại.
Bên ngoài truyền tới thanh âm của An Lăng Tễ: "Dương tướng quân, nương nương thế nào rồi?" Hắn vốn muốn đi theo, nhưng Nguyên Duật Diệp lại nói không cho ai đi cùng, ngoại trừ Dương Thành Phong.
Trái tim Thượng Trang không tự chủ mà thắt chặt, nàng bỗng nhiên nhớ tới sự tình của miếng ngọc bội kia.
Dương Thành Phong xuống ngựa, quay đầu nhìn xe sau lưng, lúc này mới mở miệng: "Nương nương không sao, hiện tại đang nghỉ ngơi bên trong, Hoàng Thượng cũng vậy."
Sắc mặt An Lăng Tễ thay đổi, đưa mắt nhìn qua. Biết nàng không có việc gì, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.