Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-240
Quyển 5 - Chương 22: Tình yêu như dòng nước, chảy nhỏ giọt nhưng dài vô tận
Nguyên Chính Hoàn cơ hồ theo bản năng nhìn Nguyên Duật Diệp, không khỏi bật cười, nếu khi đó tất cả tôn tử Nguyên thị đều chết, vậy đã không có chuyện của Nguyên Duật Phong. Ngày đó y vì Linh Khuyết mà cứu Nguyên Duật Diệp, chỉ là hôm nay, hắn sẽ không còn may mắn như vậy. Tất cả tôn tử Nguyên thị chết, như vậy Mộ Dung Vân Sở có thể quang minh chính đại lộ diện bộc lộ thân phận, tới lúc đó, y đương nhiên cũng không chạy thoát.
Mạc Tầm cắn răng không nói lời nào, có điều nếu Mộ Dung Vân Sở thật sự động thủ, hắn đương nhiên sẽ liều chết che chở. Cho dù công chúa cũng là chủ tử, nhưng tình cảm hắn đối với nàng sao có thể khắc sâu bằng Nguyên Duật Diệp?
Cân nhắc hai bên, đáp án dĩ nhiên quá rõ ràng.
Mộ Dung Vân Sở cười lạnh, mạng của y, hắn đương nhiên muốn, có điều, mọi thứ sẽ không dừng lại như vậy. Còn cả Nguyên Duật Diệp, phụ hoàng hắn ta đã cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về hắn, còn khiến hắn vừa chào đời đã tàn tật, phần hận này, hắn sao có thể bỏ qua?
Ánh mắt liếc nhìn người bên cạnh, từ lúc Nguyên Duật Diệp bắt đầu đề cao cảnh giác, hắn liền biết hắn ta đã bố trí phòng vệ với mình. Sau khi trận chiến với Lê Quốc, ân oán giữa họ cũng nên giải quyết rồi.
Nhìn Nguyên Chính Hoàn, Mộ Dung Vân Sở thấp giọng: "Muốn ta tha cho muội muội ngươi cũng được, bây giờ ngươi hạ lệnh động thủ, giết hắn ta đi."
Nguyên Chính Hoàn không phải kẻ ngốc, dù hắn không chỉ rõ, y chắc chắn vẫn biết "hắn ta" l à ai.
Mạc Tầm biến sắc, nghiến răng: "Ngươi muốn mượn đao giết người!"
Hắn chỉ cười lạnh một tiếng: "Các ngươi không phải kẻ địch của nhau sao? Ta chẳng qua là cho các ngươi một cơ hội báo thù mà thôi." Để người Lê Quốc giết Nguyên Duật Diệp, đây là chuyện không gì tốt hơn. Ít nhất với thân phận Thừa Tướng, hắn không xem vào, nhiều lắm chỉ là hộ chủ bất lực mà thôi.
Nguyên Chính Hoàn nhìn người trước mặt, khẽ cười. Mộ Dung Vân Sở muốn ngư ông đắc lợi, nhưng y còn có lý do gì để cự tuyệt sao? Y và Nguyên Duật Diệp xác thật có cừu oán, mà muội muội của y còn nằm trong hắn.
Tất cả điều kiện, y không thể không nghe lời hắn.
Mộ Dung Vân Sở lui nửa bước, trầm giọng: "Động thủ đi, ngươi yên tâm, nơi nà có hơn phân nửa là người của ta."
Nói cách khác, thời điểm người Lê Quốc động thủ, Tây Chu có hơn phân nửa thị vệ sẽ không đứng ra.
Nguyên Chính Hoàn không khỏi kinh ngạc, thì ra y và Nguyên Duật Diệp đối đầu lâu như vậy, cuối cùng cả hai bọn họ đều là kẻ thất bại.
Đột nhiên bật cười, y đưa mắt nhìn Nguyên Duật Diệp, lạnh giọng: "Bắt lấy hoàng đế Tây Chu cho bổn cung." Vứt dứt lời, binh sĩ Lê Quốc liền xông lên.
Mộ Dung Vân Sở cả kinh, rõ ràng hắn nói muốn giết Nguyên Duật Diệp, không ngờ y lại gian xảo đổi thành "bắt lấy". Mọi thứ dần trở nên hỗn loạn, hiện tại hắn muốn làm gì e rằng đã không kịp.
"Hộ giá! Hộ giá!" Không biết là ai lớn tiếng kêu, đám thị vệ lập tức nhao nhao chắn trước mặt Nguyên Duật Diệp.
Sắc mặt hắn trầm xuống, người tính không bằng trời tính, cuối cùng hắn vẫn tính sai một người, đó là công chúa Lê Quốc.
Cắn răng lui một bước, Nguyên Chính Hoàn không động thủ, Mộ Dung Vân Sở cũng bất động, vừa rồi hai người bọn họ nói gì, hắn không nghe thấy, có điều nhìn thần sắc của Mộ Dung Vân Sở lúc này, hắn nghĩ bản thân đã đoán được.
Mạc Tầm đứng cạnh Nguyên Chính Hoàn, một bước cũng không rời, đồng thời hắn còn phải quan sát Mộ Dung Vân Sở, miễn cho gã hạ độc thủ với chủ tử nhà mình.
Người Lê Quốc liều mạng tấn công, bởi vì phía sau bọn họ là vách núi, bên dưới là dòng sông chảy xiết, tiếp tục đi dường như không còn khả năng sống sót. Như vậy chỉ có thể xông về phía trước, bọn họ còn lý do gì mà không liều mạng?
Một đao chém xuống, bước chân Nguyên Duật Diệp khẽ động, nghiêng người tránh đi. Bản thân hắn đang trọng thương, không thể dùng ngựa chạy đi, lúc này chân khí cũng không thể sử dụng. Vừa nhúc nhích, khí huyết trong lồng ngực lại cuồn cuộn, hắn lui một bước, tay vịn thân cây, áp chế thứ tanh ngọt trong yết hầu.
"A, Hoàng Thượng!" Thượng Trang sợ hãi kêu lên một tiếng, lúc này bất chấp tất cả, nàng nâng bước chạy qua.
"Thượng Trang!" An Lăng Tễ không kịp giữ nàng lại, hắn cũng bị tình huống đột ngột xuất hiện này làm cho ngây ra, nhất thời quên mất người quan trọng hơn còn ở bên cạnh. Hiện tại thấy nàng đã lao đi, hắn chỉ có thể cắn răng chạy theo.
Nàng cách Nguyên Duật Diệp rất gần, một tiếng "Hoàng Thượng" này, hắn nghe rất rõ.
Mà người bên kia không hề phát hiện, trong tình cảnh đao kiếm hỗn loạn này, thanh âm của nữ tử sớm đã bị bao trùm.
Nguyên Duật Diệp theo bản năng quay đầu, không thể tin mà nhìn nữ tử đang chạy về phía hắn.
Là ảo giác sao?
Hắn vậy mà ở đây nhìn thấy Vu Nhi của hắn!
A, muốn cười, lại vì khó chịu, khóe môi chỉ nhếch lên. Tay đỡ thân cây một khắc cũng không buông lỏng, hiện tại chỉ cần hắn buông ra, thân thể sẽ không kiên trì được.
Thượng Trang cuống quít đỡ lấy hắn, hai mắt hồng hồng: "Ngài sao vậy? Rốt cuộc làm sao vậy?"
Hắn đã gặp được nàng, cao hứng tới muốn chết đi!
Chăm chú nắm chặt tay nữ tử, cảm giác thật chân thật, lúc này hắn mới tự nói với lòng, thì ra là sự thật, nàng thật sự đã tới bên cạnh hắn!
"Vu Nhi..." Hắn nhẹ giọng gọi, thân thể không tự chủ mà tựa lên người nàng.
"Hoàng Thượng!" Nàng bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, đưa mắt nhìn hắn, lại thấy hắn cười.
Không sao, chỉ cần nàng sống tốt, hắn có như thế nào cũng không sao.
Lúc này, có người cầm kiếm lao tới, Thượng Trang hít ngụm khí lạnh, "Đang" một tiếng, trường kiếm kia bị kiếm của người sau lưng đấy ra. Nàng quay đầu, lập tức nhìn thấy người phía sau cũng đang xem khác thường ở nơi này.
Nguyên Chính Hoàn chấn động, bật thốt lên hỏi: "Mạc Tầm, đó là Thượng Trang, phải không?" Y sợ bản thân nhìn lầm, nhưng vừa thấy An Lăng Tễ phía sau Thượng Trang, y liền biết vô luận thế nào cũng không sai được.
Nửa đường y bỏ nàng ở lại, nhưng nàng vẫn đến, là vì Nguyên Duật Diệp sao?
Trong lòng không khỏi chua xót, y vừa biết được sự thật bọn họ không phải huynh muội, còn tưởng...
Hai tay nắm chặt thành đấm, y không biết hiện tại bản thân nên suy nghĩ cái gì.
Mộ Dung Vân Sở nhìn hai bên giao tranh, sắc mặt thoáng thay đổi, trầm giọng: "An Lăng Tễ, ngươi cứu nhầm người rồi đúng không?" Đừng quên, người nhà An Lăng còn nằm trong tay hắn!
An Lăng Tễ cắn môi, vừa rồi ranh giới như ngàn cân treo sợi tóc, hắn ra tay chỉ là một loại bản năng, mà nói thế nào, Thượng Trang cũng là thân muội muội của hắn.
Thượng Trang trừng mắt nhìn Mộ Dung Vân Sở, lại quay đầu nhìn An Lăng Tễ: "Ca, đưa Hoàng Thượng đi trước đi!" Thời điểm nói lời này, nàng lại theo bản năng ngước mắt tìm kiếm Nguyên Chính Hoàn.
Nàng và y cách nhau rất xa, trước mắt là chiến sự hỗn loạn, nàng dường như không thể thấy rõ nam tử kia.
Bên cạnh y có Mạc Tầm, có lẽ sẽ không sao.
Thượng Trang cắn môi, dìu Nguyên Duật Diệp, nghe hắn thấp giọng hỏi: "Đi như vậy, nàng yên tâm sao?"
Biết hắn đang ám chỉ điều gì, trái tim Thượng Trang xiết chặt, nàng không thể bỏ xuống, nhưng có thể làm gì? Chỉ bằng nàng sao có thể phá tan cục diện trước mắt? Nếu nàng lỗ mãng đi qua, đó là tăng thêm gánh nặng cho hắn.
"Hai người... Không phải huynh muội." Hắn tiếp tục nói. Cũng chẳng biết tại sao, ở nơi này, hiện tại, hắn lại muốn để nàng biết, có lẽ hắn cho rằng thời khắc cuối cùng này, nàng có quyền được biết.
Nghe vậy, Thượng Trang không khỏi nghẹn ngào, nước mắt lại lần nữa nhịn không được mà trào ra. Nhìn gương mặt tái nhợt của nam tử này, hắn nói thế vì cho rằng nàng không biết sao? Nàng đã biết, vừa mới biết.
Thế nhưng trong tối tăm, người nàng chọn lại là Nguyên Duật Diệp.
Thời điểm vừa tiến cung, nàng chỉ là một cung nữ nhỏ bé, Nguyên Chính Hoàn nói muốn nàng, nàng vì lo y sẽ đắc tội Tiên đế mà cự tuyệt. Nhưng cơ duyên trùng hợp, Nguyên Duật Diệp bị thương, nàng đã ở bên cạnh hầu hạ hắn rất nhiều ngày.
Tiên đế băng hà, nàng cũng vì sợ Thái Hậu gây bất lợi cho Nguyên Chính Hoàn mà cự tuyệt y. Vì một đạo di chiếu, nang trở thành phi tử của Nguyên Duật Diệp.
Sau này, Nguyên Duật Diệp thả nàng xuất cung, thậm chí còn để nàng đi cùng Nguyên Chính Hoàn, nhưng bọn họ lại cho rằng, bọn họ là thân huynh muội thất lạc nhiều năm.
Nàng và y, một lần lại một lần gặp trong thoáng qua.
Cho nên, không phải không yêu, chỉ là bỏ lỡ.
Trong lòng nàng hắn rất nặng, nặng tựa như núi. Nhưng nàng phải làm gì để xuyên qua binh sĩ Tây Chu và Lê Quốc mà đi về hướng y đây?
Tay dìu Nguyên Duật Diệp khẽ run lên, nàng không bỏ được Nguyên Chính Hoàn, càng không bỏ được Nguyên Duật Diệp.
Bên cạnh Nguyên Chính Hoàn đã có Mạc Tầm che chở, nhưng nếu hiện tại nàng bỏ đi, Nguyên Duật Diệp phải làm sao bây giờ?
"An Lăng Tễ!" Bên kia lần nữa truyền tới thanh âm lạnh lùng của Mộ Dung Vân Sở. Hắn không yêu cầu An Lăng Tễ hỗ trợ giết Nguyên Duật Diệp, hắn chỉ cần An Lăng Tễ đừng nhúng tay vào.
Không nhúng tay vào, bằng thân thủ của Nguyên Duật Diệp hôm nay, bên cạnh lại thêm một nữ tử không biết võ công, bọn họ cho dù mọc thêm cánh cũng khó mà chạy được.
Thượng Trang quay đầu nhìn An Lăng Tễ: "Ca..."
Sắc mặt nam tử vô cùng khó coi, việc này, hắn đã không thể lựa chọn.
Người bên cạnh đột nhiên đẩy một cái, Thượng Trang lập tức ngã vào lòng An Lăng Tễ, lại nghe Nguyên Duật Diệp nghiến răng: "Các ngươi còn không mau đi? Phạm tội khi quân, tốt nhất nên cao chạy xa bay." Hắn được gặp nàng, cuộc đời này không còn cầu mong gì nữa.
Trận chiến này mặc kệ thắng hay bại, đường lui, hắn đã sớm tính toán. Trong kinh có Thái Hậu, hắn một chút cũng không cần lo lắng.
Hôm nay, lo lắng, chỉ có nàng.
"Hoàng Thượng!" Nước mắt không biết từ khi nào đã trào ra, hắn còn dùng "Tội khi quân" để dọa nàng. Nàng đã mấy lần sắp đi gặp Diêm Vương, chút tội danh này còn đáng sợ sao?
Thị vệ phía sau tiến lên dìu Nguyên Duật Diệp, hắn một mặt đối địch, một mặt lớn tiếng: "Hoàng Thượng gắng gượng!"
An Lăng Tễ ngây ra, đột nhiên quyết định kéo Thượng Trang đi. Nàng kinh hoảng, lập tức gạt tay hắn, muốn tiến lên.
"Còn không đi!"
Nguyên Duật Diệp trầm giọng, nàng chỉ biết nắm chặt tay hắn. Ngước mắt nhìn Nguyên Chính Hoàn bên kia, nàng biết, chỉ cần bản thân cầu xin, y có lẽ sẽ chần chờ mà dừng tay. Nhưng nàng không muốn khiến y do dự, tất cả những gì y làm đều vì An Lăng Vu, muội muội thật sự của y, y là thái tử Lê Quốc, những gì y làm ở kiếp này đều là đương nhiên.
Thù cha con trả, thiên kinh địa nghĩa.
Nàng không có tư cách yêu cầu y vì nàng mà tha cho Nguyên Duật Diệp. Ân oán giữa họ một ngày nào đó cũng phải kết thúc, không phải hôm nay thì chính là ngày mai.
Điều duy nhất nàng có thể làm chính là ở bên cạnh Nguyên Duật Diệp.
Dù ở rất xa, nhưng Nguyên Chính Hoàn lại phảng phất thấu triệt ánh mắt của nữ tử. Nàng không cầu xin y, chỉ riêng điểm này, mọi chuyện trong lòng y đều rõ ràng.
Nàng là nói, nếu là y, nàng sẽ liều mạng che chở.
Nhưng hôm nay, nếu Nguyên Duật Diệp thất bại, nàng sẽ không cầu tình. Nàng không muốn khiến y khó xử, khiến y do dự, bởi vì những gì nàng có thể làm chính là hai chữ "ở cạnh" Nguyên Duật Diệp.
Cho nên, cầu tình, nàng sẽ không làm.
An Lăng Vu lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt dừng ở nữ tử cách đó không xa, con ngươi trống rỗng bỗng lóe sáng. Thượng Trang...
Nàng khẽ cười: "Tần ma ma, nữ hài kia chính là nàng." Mười sáu năm trước, An Lăng tiểu thư bị vứt bỏ chính là nàng!
Liễu ma ma giật mình nhìn Thượng Trang, vô luận thế nào bà cũng không ngờ An Lăng tiểu thư lại ở trong An Lăng phủ hơn mười năm. Thì ra An Lăng lão gia vốn không tin bà, chuyện này bà không hề biết.
Liễu ma ma nức nở ôm lấy nữ tử trong lòng: "Công chúa đừng như vậy, tất cả đều là quá khứ rồi." Nếu hôm nay thật sự chết đi, bà sẽ đi dập đầu tạ tội với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, là bà không hoàn thành sứ mạng của mình, không thể bảo hộ công chúa.
Nguyên Chính Hoàn nhìn hai người bọn họ, tay thoáng động, ngân châm liền bay thẳng về phía Nguyên Duật Diệp. Mộ Dung Vân Sở muốn giết hắn, nếu y còn không động thủ, để binh sĩ tiến lên, Nguyên Duật Diệp chết sẽ càng thảm. Như vậy, chính mình ra tay, có phải hắn sẽ ra đi nhanh hơn hay không?
Dù sao, ngày hôm nay hắn cũng phải chết.
Tay vận khí, ngân châm theo đó phóng về phía trước.
Ngay tại ranh giới ngàn cân treo sợi tóc, có thứ đồ gì bay tới chắn ngang trước mặt Nguyên Duật Diệp, "Keng" một tiếng, hai cây ngân châm bắn thẳng vào trong. Nhìn lại, là vỏ kiếm!
Nguyên Duật Diệp theo bản năng quay đầu nhìn, thấy Dương Thành Phong giục ngựa chạy như điên tới.
Mà Thượng Trang lại bỗng nhiên nhìn Nguyên Chính Hoàn, nơi này người có thể sử dụng ngân châm chỉ có y, cũng may dưới tình thế cấp bách Dương Thành Phong đã ném vỏ kiếm tới, nếu không hiện tại ngân châm đã bắn vào cơ thể Nguyên Duật Diệp.
Nghĩ tới đã sợ, Thượng Trang nhịn không được run rẩy, nhưng đối với Nguyên Chính Hoàn, nàng lại không thể trách cứ.
Nàng lý giải cách làm của y, cũng rất rõ lập trường của y.
Một bên là thân muội muội, một bên là kẻ thù diệt quốc.
"Hoàng Thượng!" Dương Thành Phong nhảy xuống lưng ngựa, cầm kiếm chắn trước mặt hắn, lớn tiếng hô "Cứu giá".
Sắc mặt Mộ Dung Vân Sở thay đổi, hắn thật không ngờ sự tình bên kia lại được giải quyết nhanh như vậy.
Dương Thành Phong tới, ai thắng ai thua liền rõ, sắc mặt Nguyên Chính Hoàn tái nhợt, Thanh phu nhân và Bùi Thiên Sùng cũng sợ ngây ra. Y khẽ nhắm hai mắt lại, không muốn nghĩ tiếp.
Nơi này nối với dãy núi đối diện chỉ có một cây cầu, mà hiện tại nó đã đứt, Dương Thành Phong tới hộ tống kịp thời, nhưng binh sĩ của Nguyên Duật Diệp hơn phân nửa là người của Mộ Dung Vân Sở, tất cả y đều chưa từng nghĩ tới.
Nhưng lúc này, thấy Nguyên Duật Diệp không hề hoảng sợ, y đứng thẳng người, cười nói: "Xem ra Thánh Thượng đã tính sai năng lực của Dương Thành Phong." Y vốn cho rằng, đợi Dương Thành Phong tới, tất cả sẽ kết thúc.
Mộ Dung Vân Sở quét mắt nhìn binh sĩ đứng sau Dương Thành Phong, trầm giọng: "Nếu Hoàng Thượng muốn đối kháng ta và y, e rằng là cố sức." Trước đó, người của gã không động thủ, hiện tại vạn nhất bất đắc dĩ, bọn họ tất nhiên có thể tham chiến.
Cảm nhận tay Thượng Trang run lên rõ ràng, hắn khẽ cười với nàng, lại nhìn Mộ Dung Vân Sở, mở miệng: "Trong tay trẫm không có con tin của y, nhưng trong tay ngươi có muội muội của y, nhưng trong tay gã trẫm lại có người của ngươi. Buôn bán như thế không biết phải làm thế nào đây?"
Sắc mặt Mộ Dung Vân Sở lập tức thay đổi, người đầu tiên hắn nghĩ tới, là Mộ Dung Vân Khương. Nhưng hiện tại nàng đang ở hoàng cung, quá xa! Không khỏi chấn động, hắn biết là ai rồi!
Nguyên Duật Diệp liếc nhìn Dương Thành Phong, thấy hắn ra hiệu, lập tức có hai thị vệ áp giải một người lên đây.
Đúng là Tôn Dịch Chi!
Thượng Trang không khỏi kinh hãi, bộ dáng của gã vẫn như lần đầu nàng gặp, chỉ là tóc dài hỗn loạn đã che nửa khuôn mặt, hiện tại trông rất dơ bẩn.
"Tôn Dịch Chi!" Mộ Dung Vân Sở bật thốt lên gọi, theo bản năng bước lên trước một bước. Giờ phút này gã mới rõ vì sao đã lâu không nhìn thấy hắn, e rằng hắn sớm đã bị Nguyên Duật Diệp bắt lại!
Tôn Dịch Chi đưa mắt nhìn, sắc mặt mang vẻ hối hận.
Nguyên Duật Diệp đi tới vén mái tóc Tôn Dịch Chi lên, trầm giọng: "Nếu trẫm đoán không lầm, hắn mới là Mộ Dung thiếu gia thật sự."
Chẳng qua chỉ là một gương mặt nhưng cuối cùng Thượng Trang mới có thể nhìn rõ, gương mặt giống hệt Mộ Dung Vân Sở, nhưng gã buông tóc dài quanh năm, vì sao chứ? đương nhiên là để giấu gương mặt không thể che đậy thân phận?
Mộ Dung Vân Sở nghiến răng, năm đó hắn ra ngoài tìm thần y chậm chạp không trở về, Mộ Dung lão gia liền phái người đi tìm gã, về sau mới biết gã bị hãm hại. Chỉ là khi đó, bọn họ cho rằng việc này liên quan tới Tiên Hoàng, tin tức truyền tới nói Hoàn Vương chưa tìm được thần y, vì thế phải ở bên ngoài nhiều năm. Bằng cách này, Tiên Hoàng có thể thoát được quan hệ. Mộ Dung lão gia cố ý đưa Mộ Dung công tử ra ngoài học nghệ, mười lăm năm sau hồi kinh, người đã bị đổi.
Ánh mắt Thượng Trang xẹt qua gương mặt Mộ Dung Vân Sở, lúc này gã chỉ nhìn Tôn Dịch Chi, nàng nghĩ, Nguyên Duật Diệp nói đúng.
Chợt nhớ tới lần ở Hưng Viên, nàng từng thấy Tôn Dịch Chi ở cùng Mộ Dung Vân Khương, thì ra bọn họ không phải yêu đương vụng trộm, mà là huynh muội. Còn nữa, Mộ Dung Vân Sở quá quan tâm Mộ Dung Vân Khương, không lẽ, đây mới là tình yêu?
"Đưa tay chịu trói, trẫm có thể tha các ngươi tội chết." Nguyên Duật Diệp trầm giọng.
Mộ Dung Vân Sở thoáng chần chờ, lại nghe Tôn Dịch Chi nghiến răng nói: "Thiếu gia cứ làm chuyện của mình, không cần quản ta."
Mặc kệ Tôn Dịch Chi, gã xứng với tấm lòng của Mộ Dung lão gia sao? Còn cả Vân Khương, nàng vì gã mà cam tâm tình nguyện vào cung làm nội ứng, gã không thể cho nàng tình yêu nàng muốn, không thể từng thời từng khắc ở cạnh bảo vệ nàng, hôm nay, ca ca của nàng bị trói, kêu gã cứ trơ mắt đứng nhìn sao?
Thượng Trang nắm chặt tay Nguyên Duật Diệp, hôm nay nàng cuối cùng cũng rõ quan hệ vi diệu giữa huynh muội Mộ Dung và Tôn Dịch Chi. Nàng nghĩ, Mộ Dung Vân Sở trong lòng Tôn Dịch Chi quan trọng như Nguyên Chính Hoàn trong lòng Mạc Tầm vậy.
Đó đã không đơn thuần là cảm tình giữa chủ tử và thị vệ.
Nàng không khỏi quay đầu nhìn Nguyên Chính Hoàn ở bên kia, Mạc Tầm vẫn bảo vệ trước mặt y. Không biết vì nguyên nhân gì, Thượng Trang, chậm rãi nở nụ cười.
Đúng lúc này, Tôn Dịch Chi bỗng nhiên hét lớn một tiếng, dùng toàn bộ khí lực thoát khỏi dây thừng, giật lấy kiếm trong tay một thị vệ, đâm thẳng về hướng Nguyên Duật Diệp.
Thượng Trang còn chưa hoàn hồn, thân thể đã bị Nguyên Duật Diệp kéo ra sau, Dương Thành Phong lập tức phi thân tới ngăn cản.
"Giải tất cả phản đồ xuống, lúc cần thiết, giết không tha!" Thanh âm lạnh lẽo như băng của Dương Thành Phong vang lên.
Nguyên Duật Diệp kéo Thượng Trang lui ra sau, thị vệ lập tức xông lên, khắp nơi đều là tiếng binh khí va chạm.
"Vu Nhi, không sao chứ?" Hắn khẩn trương hỏi.
Thượng Trang gật đầu, nàng chẳng qua chỉ hơi hoảng sợ, thời điểm ngước mắt, thấy sắc mặt nam tử đã tái nhợt, nàng vội dùng sức dìu hắn. Hắn lại quay đầu nhìn An Lăng Tễ đứng sau bọn họ, cười nói: "Tùy tùng Ngự Sử còn chưa hồi kinh? Chuyện ở nơi này, trẫm có thể áp chế gã mấy ngày." Ngay cả kinh Mộ Dung Vân Sở chiến thắng, tin tức hoàng đế băng hà phải cách mấy ngày mới truyền về kinh, hiện tại An Lăng Tễ giục ngựa trở về vẫn còn cơ hội cứu người An Lăng phủ.
An Lăng Tễ chấn động, lại nhìn Thượng Trang.
"Ca, mau đi đi!" Nàng biết hắn đang lo tình hình ở kinh thành, lại không thể buông bỏ nàng. Nhưng hôm nay nàng đã ở cùng Nguyên Duật Diệp, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?
An Lăng Tễ cắn răng, xoay người rời đi.
Bước chân của Mạc Tầm khẽ động, lại nghe Nguyên Chính Hoàn nói: "Việc này, chúng ta không cần nhúng tay." Y biết, nếu y cùng Mộ Dung Vân Sở đối phó Nguyên Duật Diệp, với họ mà nói có lẽ nhất định còn cơ hội trở mình. Nhưng cuối cùng, y lại không động thủ.
Mạc Tầm kinh hãi, không động thủ, có nghĩa là buông tha cho Nguyên Duật Diệp, không động thủ, có nghĩa là bọn họ phải chịu một kích trí mạng!
Sắc mặt Nguyên Chính Hoàn không có bao nhiêu thay đổi, chỉ nói: "Mạc Tầm, đi cứu công chúa."
Mạc Tầm định nói thêm gì đó, nhưng y đã nói vậy, hắn chỉ có thể ngậm miệng, phi thân về hướng An Lăng Vu.
Nguyên Chính Hoàn chỉ kinh ngạc mà nhìn, bên kia Bùi Thiên Sùng đã thất bại, không cần tận mắt chứng kiến, y cũng biết kết cục thê thảm thế nào. Hiện tại ánh mắt hướng về Thượng Trang, chỉ cần liếc mắt một cái, y liền rõ nội tâm nàng đang suy nghĩ điều gì. Y nghĩ, nàng đối với y, cũng thế.
Bọn họ cho tới hiện tại vẫn luôn là người hiểu rõ đối phương nhất, chỉ là duyên mỏng.
Thời điểm Mạc Tầm xông tới, Liễu ma ma lập tức đẩy An Lăng Vu qua. An Lăng Vu lúc này vẫn còn ngây ngốc, từ thời khắc biết chính mình và Nguyên Chính Hoàn là huynh muội, nàng đã như người sống trong mộng.
Đúng rồi, nhất định là mộng. Nàng và Nguyên Chính Hoàn sao có thể là huynh muội?
"Trang Nhi." Thanh âm của nam tử vang lên bên tai, nàng phảng phất như thời điểm mới gặp gỡ, thời điểm ở Thục Quận, y luôn ôn nhu gọi nàng "Trang Nhi".
Nghẹn ngào bật khóc, nàng liền nhào vào lòng y: "Hoàn, Hoàn, chúng ta không phải huynh muội đúng không? Chàng sao có thể là ca ca của thiếp? Không phải!"
"Công chúa..." Mạc Tầm lạnh giọng.
Nguyên Chính Hoàn đưa tay, y biết nàng không thể chấp nhận, cũng giống như lúc trước y cho rằng chính mình và Thượng Trang là huynh muội.
Loại thống khổ đó, người ngoài không thể cảm nhận được.
Nhưng y lại có thể.
Thượng Trang không khỏi lo lắng cho họ, y không đi, chẳng lẽ Mạc Tầm không cưỡng ép y rời đi sao?
Người bên cạnh ho khan một tiếng kéo suy nghĩ của Thượng Trang về.
Thương thế phát tác, Nguyên Duật Diệp lại không muốn Thượng Trang lo lắng, chỉ thối lui một bước, tựa lưng vào thân cây, nghiến răng một câu: "Cung tiễn thủ!" Chuyện ở nơi này, hắn pharii tốc chiến tốc thắng.
Đúng rồi, còn có Nguyên Chính Hoàn.
Lặng lẽ nhìn qua bên kia, hắn chậm rãi khép hai mắt lại.
"Hoàng Thượng, thiếp cho người đưa nàng đi trước." Thượng Trang đứng cạnh hắn, nhẹ giọng.
Hắn lại lắc đầu, lúc này không thể đi. Nếu hắn đi, tới lúc đó e rằng chuyện của thái tử Lê Quốc sẽ không kết thúc.
Người của Dương Thành Phong đã có cảnh giác, tên vừa phóng tới, bọn họ liền thối lui.
Người của Mộ Dung Vân Sở không có cung tiễn, giờ phút này chỉ có thể bị động phòng thủ.
Tên phóng tới ngày càng nhiều, người nhìn tới hoa mắt. Thượng Trang cắn môi, chiến tranh chân thật thế này đây là lần đầu tiên nàng ở khoảng cách gần quan sát, so với trận mã cầu ở Hưng Viên ngày đó không mấy khác biệt.
Mũi tên huyền thiết phóng tới càng nhiều, đao kiếm càng không có mắt.
Ánh mắt Nguyên Duật Diệp siết chặt, Thượng Trang cũng thở dài một tiếng.
Bọn họ nhìn thấy Mộ Dung Vân Sở kéo Tôn Dịch Chi qua, mũi tên xuyên thẳng vào người vốn nên cắm trên thân thể Tôn Dịch Chi.
Đây là kết quả tất cả mọi người đều không thể dự liệu.
"Thiếu gia!" Tôn Dịch Chi gấp tới độ hai mắt đỏ ngầu đỡ lấy gã.
Dương Thành Phong hạ lệnh ngừng bắn, nhưng mũi tên này đã xuyên tim, không còn cách nào xoay chuyển.
Đao kiếm liền kề trên cổ bọn họ.
Mộ Dung Vân Sở liếc nhìn Nguyên Duật Diệp, thấp giọng: "Dịch Chi, nói với Vân Khương, ta... Là ta cô phụ nàng ấy..." Rất nhiều lời muốn nói, gã có lỗi với Mộ Dung lão gia, có lỗi với Tôn Dịch Chi, có lỗi với...
"Thiếu gia..." Hơi thở của nam tử yếu dần, hiện tại Tôn Dịch Chi hoàn toàn bất lực.
Nguyên Duật Diệp vội che mắt Thượng Trang, không muốn để nàng nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh trước mắt, trầm giọng: "Người đâu, Thừa Tướng có công cứu giá đã hi sinh, lập tức hộ tống gã hồi kinh!"
Bọn thị vệ ngây ra, nhưng không ai dám nói câu nào. Dương Thành Phong đi đến cạnh hắn, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng, vậy Tôn Dịch Chi này..."
"Xử tử!" Hắn lạnh giọng. Như thế đã là quá nể mặt của Mộ Dung Vân Sở!
Dương Thành Phong gật đầu, ra hiệu cho thị vệ lui xuống xử lý.
Ánh mắt của Nguyên Duật Diệp cuối cùng dời về phía Nguyên Chính Hoàn.
Thượng Trang kinh hãi, động môi, lại phát hiện lúc này có rất nhiều thị vệ Tây Chu ở đây, nàng sao có thể mở miệng cầu tình? Cho dù Nguyên Duật Diệp muốn thả, nhưng trước mặt bao nhiêu thị vệ thế này, hắn sao có thể quang minh chính đại thả y đi?
Trái tim bất giác đập loạn nhịp, nam tử đang buông tay nàng ra, đi lên phía trước vài bước, lớn tiếng: "Vừa rồi ngươi không xen vào, coi như trẫm nợ ngươi một mạng!"
Mở to hai mắt nhìn nam tử trước mặt, lồng ngực Thượng Trang đột nhiên đau đớn, nhưng nhiều hơn, đó là vui vẻ. Chuyện đã hứa với nàng, hắn thật sự chưa từng quên.
"Hoàng Thượng..." Dương Thành Phong đi tới trước một bước, đã thấy Nguyên Duật Diệp đưa tay, ý bảo hắn không cần nói chuyện.
Nguyên Duật Diệp nghiêng đầu, nhỏ giọng: "Thành Phong, ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời trẫm nói là đủ, trẫm tự biết nắm chắc."
Dương Thành Phong nhất thời nghẹn họng, nghe lời không tiến lên. Hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, vì sao đang êm đẹp, Hoàng Thượng lại nhắc tới những lời khi đó? Hắn cho rằng sự tình hôm nay căn bản không cần cân nhắc tới chuyện đó, không phải sao?
Nguyên Chính Hoàn đẩy An Lăng Vu ra, đi tới đối diện với người trước mặt, khẽ cười, ánh mắt lướt qua vai hắn nhìn Thượng Trang đứng sau: "Là vì nàng sao? Ngươi không sợ tới lúc ta trở lại sẽ giết ngươi?"
Nguyên Duật Diệp cười cười, lần nữa đi về phía trước. Thượng Trang thoáng chần chờ, cuối cùng quyết định không đi theo.
Nguyên Duật Diệp nhìn y, mở miệng: "Vừa rồi ngươi không nhúng tay, chẳng lẽ một chút cũng không vì nàng sao?"
Nguyên Chính Hoàn ngẩn ra, mà Mạc Tầm bên cạnh đã nắm chắc trong tay.
Thế cục vẫn rất căng thẳng, nhưng hai nam tử trước mặt lại nhìn chằm chằm đối phương, trên mặt mang ý cười đạm mạc.
Đó có lẽ là thoải mái, cũng có lẽ là một cuộc đọ sức khác bắt đầu.
Ai cũng không ngờ rằng, nàng và y không phải huynh muội.
Thân thể Nguyên Duật Diệp thoáng lảo đảo một cái, Dương Thành Phong định tiến lên, đã thấy Thượng Trang nhanh chân chạy tới đỡ lấy hắn. Hắn cúi đầu nhìn nữ tử, khóe miệng cong lên ý cười yếu ớt: "Hôm nay ta thả nàng không phải vì ta không thể cho nàng cuộc sống nàng muốn, mà là, khế ước giữa chúng ta kết thúc ở đây!"
Thời điểm nói ra lời này, hắn rõ ràng cảm nhận trái tim mình rất đau đớn.
Chiến sự kết thúc liền phải hồi cung.
Hắn vẫn là hoàng đế Tây Chu, nhưng còn nàng?
Vu Tu Dung của hắn đã chết, ở thế giới này, An Lăng Vu đã không còn, mà hôm nay hắn đã rõ một chuyện, hắn yêu nàng, chỉ cần nàng sống tốt, hắn sao cũng có thể.
Cho nên, hắn sẽ không ép nàng.
Tiêu Dự thả nàng đi vì không muốn kéo nàng vào trận chiến này, nhưng nàng lại gấp gáp trở về, nguyên nhân còn không phải vì hắn sao?
Thượng Trang giật mình nhìn nam tử trước mặt, nghe hắn hỏi: "Nàng quên rồi sao? Nguyên Chính Hoàn, đã chết."
Một câu khiến Thượng Trang thật sự chấn động.
Khế ước đó ghi rất rành mạch, trừ phi Nguyên Chính Hoàn chết, nếu không hắn sẽ không thả nàng đi.
Ánh mắt nhìn về nam tử đứng cạnh Nguyên Chính Hoàn, đúng vậy, y không phải Nguyên Chính Hoàn, y chỉ là Tiêu Dự!
Nàng biết, hắn muốn thả nàng đi, còn về nguyên nhân, đây chẳng qua chỉ là cái cớ. Hôm đó, hắn đã ở trước mặt nàng thiêu hủy tờ khế ước kia, lời hứa giữa bọn họ căn bản đã kết thúc. Nhưng hiện tại hắn lại nhắc tới, chẳng qua là cho nàng một lý do quang minh chính đại rời đi.
Đáy mắt dâng lên chút óng ánh, thân thể nàng nhịn không được mà run lên. Nhưng thật kỳ lạ, tại sao một câu nàng lại không thể nói?
Nguyên Duật Diệp ép buộc chính mình dời ánh mắt đi, lần nữa nhìn nam tử trước mặt, ổn định chút khí lực cuối cùng. Hắn đã gọi y là "hoàng thúc" hơn mười năm, hiện tại hắn không muốn trước mặt y bị xấu mặt.
Hắng giọng, hắn mở miệng gọi: "Dương Thành Phong!"
Dương Thành Phong vội đi tới đỡ lấy hắn, lúc này mới phát hiện tay hắn lạnh như băng, vội gọi: "Hoàng Thượng..."
"Dìu trẫm về." Hắn thấp giọng.
Dương Thành Phong trừng mắt nhìn người trước mặt, cắn môi, chỉ đành dìu hắn xoay người.
Thị vệ Tây Chu xông tới bảo vệ xung quanh bọn họ, mọi người từ từ rút lui.
Sau khi không còn nhìn thấy nhóm người ở bên vách núi, Nguyên Duật Diệp cuối cùng cũng ngã xuống.
"Hoàng Thượng!" Dương Thành Phong kinh hô một tiếng, vội đỡ lấy thân thể hắn, vô ý chạm tới một mảng ấm áp. Gã kinh hãi, vội mở áo choàng của hắn ra mới phát hiện bên trong có một cây phi tiêu cắm sâu vào.
Nguyên Duật Diệp khẽ cười, vừa rồi thời điểm Tôn Dịch Chi ra tay, trong tay gã có giấu phi tiêu, không ai nhìn thấy. Hắn vội kéo Thượng Trang tránh đi, bản thân không còn khí lực né tránh.
Dương Thành Phong vội chặn miệng vết thương, quát bảo thị vệ đi chuẩn bị xe ngựa. Gã bắt mạch cho hắn, lúc này mới rõ tại sao vừa rồi hắn lại nhắc tới những lời mình nói ngày kia. Chết tiệt, gã nên sớm có cảnh giác, gã thật không rõ vì sao hắn hắn có thể chống cự lâu như vậy. Là vì nương nương sao?
Xe ngựa đã tới, Dương Thành Phong đỡ Nguyên Duật Diệp lên, giục ngựa trở về doanh trại. Quay đầu, thấy hắn nhắm mắt, Dương Thành Phong kinh hãi, giờ phút này mặc kệ tất cả, gã vội ép lấy phi tiêu kia ra.
"Hoàng Thượng!" Không thể làm gì, nhưng hiện tại gã không dám buông tay, sợ vừa buông tay sẽ tiếc nuối cả đời.
Ý thức của Nguyên Duật Diệp dần trở lại, hắn thấp giọng nói: "Thành Phong, sau khi hồi kinh, nhớ lời của trẫm."
"Mạt tướng không dám quên."
Hắn mở mắt, vừa cười vừa hỏi: "Khi đó... Ép ngươi bỏ văn học võ, ngươi có hận trẫm không?"
"Mạt tướng không dám."
Hắn hỏi lại: "Có hay không?"
Dương Thành Phong cắn môi, cuối cùng gật đầu. Khi còn bé, gã rất thích thơ từ ca phú, chỉ là Ngũ hoàng tử lại không thích. Hắn nói, gã phải học võ, ngày sau mới có thể sát cánh với hắn.
Nhưng hiện tại gã mới biết vị bằng hữu này với gã quan trọng hơn tất cả, nếu không, gã đã không đi làm những chuyện mà hắn hi vọng mình làm.
Nguyên Duật Diệp mỉm cười, hắn thích nghe lời thật lòng, đây mới là Dương Thành Phong thật sự.
Dương Thành Phong dùng sức nắm chặt tay hắn, nghiến răng: "Khi đó mạt tướng vì lời hứa với Hoàng Thượng mà phấn đấu không ngừng, nếu Hoàng Thượng nuốt lời, cả đời mạt tướng sẽ không tha thứ cho ngài."
Hắn lại lắc đầu: "Thành Phong, chỉ sợ trẫm..."
"Hoàng Thượng, có một người... Có một người có thể cứu ngài!"
Thượng Trang vẫn ngơ ngác nhìn theo hướng Nguyên Duật Diệp rời đi, chẳng biết tại sao, nàng lại bật khóc.
Một khắc hắn xoay người, nàng phảng phất nhận ra bản thân vừa mất thứ gì.
Nguyên Chính Hoàn nâng bước tới gần, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao không đuổi theo?"
Nàng đã yêu hắn, cho dù y không muốn thừa nhận nhưng sự thật này không có cách nào thay đổi.
Quay đầu nhìn nam tử phía sau, Thượng Trang miễn cưỡng cười, đột nhiên hỏi: "Vương gia cho rằng ta có thể sao?"
"Đương nhiên!" Nhàn nhạt một câu, nhưng trái tim y lại thắt chặt.
Thượng Trang cắn môi, thời điểm hắn rời đi, một cái liếc mắt cũng không cho nàng, điều đó có nghĩa rằng hắn đã thật sự buông tay, hắn biết cuộc sống trong thâm cung không phải thứ nàng muốn, mà hắn lại không thể buông tay vị trí kia, nàng và hắn tới cuối cùng vẫn không thể đi cùng một con đường.
Nàng đã không còn là Vu Tu Dung, nhưng hắn vẫn là hoàng đế cao cao tại thượng.
Thượng Trang muốn cười, nhưng lại phát hiện nội tâm vô cùng đắng chát.
Bọn họ có thể vì đối phương mà chết, nhưng lại sợ hãi quỹ đạo không thể quay về kia.
"Hoàn!" An Lăng Vu run rẩy gọi y một tiếng.
Nguyên Chính Hoàn xoay người, lúc này mới nhớ nữ tử phía sau mới là muội muội của y.
Nàng nhào tới ôm lấy y, nhịn không được mà khóc: "Dẫn thiếp đi, đến nơi chỉ có hai người chúng ta." Nàng không thể chấp nhận sự thật bọn họ là huynh muội, có chết cũng không thể.
Y đỡ lấy bả vai của nàng, thấp giọng: "Khuynh Nhi, đừng như vậy."
Thân thể nữ tử run lên, không tin mà ngẩng đầu nhìn y, nghe y nói: "Tiêu Khuynh, là tên của muội."
An Lăng Vu mở to hai mắt, qua nửa ngày, đột nhiên bật cười: "Tiêu Khuynh! Tiêu Khuynh!" Nàng đưa tay chỉ vào Thượng Trang, nghiêm nghị hỏi, "Vì sao lúc trước chàng không gọi nàng là Tiêu Khuynh? Tại sao lại gọi thiếp như vậy, tại sao?" Nàng gần như phát điên mà gào thét.
Liễu ma ma xông tới ôm lấy nàng, bật khóc: "Công chúa đừng như thế..."
Thượng Trang không khỏi kinh hoảng nhìn nữ tử trước mặt, Nguyên Chính Hoàn muốn tiến lên, nhưng cuối cùng chỉ đứng một chỗ. Ngày đó, y cho rằng Thượng Trang là muội muội của mình, bản thân đã cố gắng tiếp nhận, nhưng cách xưng hô đó, rốt cuộc vẫn không thể nói ra, mà ngay cả Thượng Trang vẫn luôn gọi y là "Vương gia", so với hai tiếng "Ca ca", y cảm thấy dễ tiếp nhận hơn nhiều.
Việc này đúng là do y ích kỷ.
Mạc Tầm lạnh giọng: "Công chúa không thể nói chuyện với chủ tử như vậy!"
An Lăng Vu không để ý tới hắn, vẫn khóc lóc nghẹn ngào: "Trong lòng chàng chỉ có nàng ấy, có phải khi biết thiếp là muội muội của chàng, chàng đã thở phào nhẹ nhõm đúng không? Hoàn, vì sao không nghĩ tới tiếp, thiếp mới là người yêu chàng nhất?"
Nàng đã từng nói, chỉ cần y quay đầu, nàng sẽ luôn đứng ở đây chờ y.
Nhưng hiện tại? Dùng thân phận muội muội sao?
A, thật buồn cười!
Bỗng đẩy Liễu ma ma ra, An Lăng Vu xông tới, một tay kéo lấy Thượng Trang, một tay nhổ cây trâm xuống đặt lên má nàng, nghiến răng: "Nếu như thiếp hủy gương mặt này, chàng sẽ còn yêu nàng ta sao?"
Suy nghĩ của Thượng Trang hoàn toàn không ở nơi này, hiện tại bị An Lăng Vu giữ chặt thân thể, nàng mới hoàn hồn.
Sắc mặt Nguyên Chính Hoàn lập tức thay đổi, trầm giọng: "Chẳng lẽ muội quên ta mù hơn mười năm sao?" Y sao có thể quan tâm Thượng Trang trông như thế nào? Thứ y quan tâm chính là con người của nàng, không phải dung mạo!
Tay thoáng dùng lực, An Lăng Vu biết rõ, một khi đâm xuống, y sẽ hận nàng. Nhưng nàng cũng biết, cho dù hận, y cũng sẽ không giết nàng, bởi vì nàng là muội muội của y, bởi vì y luôn áy náy với vị muội muội thất lạ nhiều năm này.
"Khuynh Nhi!" Nguyên Chính Hoàn sợ nàng làm ra chuyện không lý trí, vội gọi.
An Lăng Vu cười cười, thì ra, nàng thà y vẫn gọi mình là "Trang Nhi", cho dù chỉ là thế thân vẫn tốt hơn làm muội muội.
Nắm chặt cây trâm trong tay, vừa định dùng sức, phía sau liền truyền tới vô vàn vó ngựa.
Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn, binh sĩ Tây Chu vừa rời đi đã quay lại!
Nội tâm liền vui sướng, Thượng Trang bật thốt lên gọi: "Hoàng Thượng!" Là hắn không nỡ từ bỏ nàng, cho nên mới quay lại đúng không?
Hai tay nắm chặt thành đấm, đây mới đúng là tính tình của hắn, không ngừng phấn đấu quên mình, là Nguyên Duật Diệp mà nàng biết.
An Lăng Vu nghe nàng gọi, tay nắm cây trâm cuối cùng cũng buông lỏng, rốt cuộc nàng vẫn không thể ở trước mặt Nguyên Chính Hoàn làm chuyện tổn thương Thượng Trang. Nếu Nguyên Duật Diệp quay lại dẫn nàng ấy đi, như vậy mọi chuyện đều có thể coi như chưa từng xảy ra.
Thượng Trang theo bản năng chạy về phía trước, lại bị Nguyên Chính Hoàn kéo về, trầm giọng: "Tình huống khác thường."
Phía sau bọn họ còn có một đoàn người khác đổi tới. Thính lực của y rất tốt, tuyệt đối không nghe lầm.
Nguyên Duật Diệp, hắn gặp rắc rối sao?
Thượng Trang nghi hoặc nhìn Nguyên Chính Hoàn, nàng không rõ vì sao y đã thả mình đi, hiện tại lại ngăn cản nàng? Nàng nhận ra, đó là xe ngựa của Nguyên Duật Diệp!
Dương Thành Phong đưa mắt nhìn, lập tức ngây ra, hắn không ngờ bọn họ lại ở nơi này, vội lớn tiếng: "Nương nương, tránh ra!"
Nguyên Chính Hoàn vội kéo Thượng Trang qua, y thấy rất rõ ràng, phía sau là người của Hứa Thái Hậu!
Y từng lén lút thông đồng với Tân Vương, đương nhiên quen thuộc người của Hứa Thái Hậu.
Xem ra Hứa Thái Hậu vẫn luôn nhìn chằm chằm Nguyên Duật Diệp. Bà ta biết là hắn hạ lệnh giết Tân Vương, hiện tại người ở Tây Nam, cách xa kinh thành, Hứa Thái Hậu đương nhiên không muốn thả hắn về. Hôm nay tình hình rung chuyển, giết Hoàng Thượng, giá họa Lê Quốc, Hứa Thái Hậu chắc chắn không gặp trở ngại.
"Dương tướng quân!" Thượng Trang khiếp sợ nhìn người tới, hiện tại nàng cũng phát hiện sự tình có khác thường. Lại định mở miệng, thân thể đã bị Nguyên Chính Hoàn kéo qua, vô số mũi tên bay tới.
Mạc Tầm kinh hãi, lại nghe Nguyên Chính Hoàn hạ lệnh không được ra tay.
Người Lê Quốc đều ở bên này, Thượng Trang kinh hãi, vội vàng muốn qua đó. Chỉ là sức lực của nam tử quá lớn, nàng căn bản không thể giãy giụa.
Dương Thành Phong thoáng nhìn nàng, cưỡi ngựa bảo vệ chiếc xe bên cạnh, hạ lệnh cho cung tiễn thủ phản kích. Chỉ là cung tiễn thủ còn chưa giương cung, tất cả đã bị đánh rơi xuống đất.
"Hoàng Thượng!" Thượng Trang lớn tiếng gọi, hắn tại sao không trả lời nàng? Thân thể bắt đầu run lên, có phải hắn đã xảy ra chuyện rồi không?
Mũi tên bay loạn, nàng không biết từ đâu bay tới, đột nhiên, một mũi tên đâm vào lưng ngựa, con ngựa hí lên một tiếng, nổi điên lao về phía trước. Sắc mặt Dương Thành Phong thay đổi, phi ngựa đuổi theo, đưa tay nhưng lại bắt hụt.
Thời điểm hoàn hồn, Thượng Trang đưa mắt nhìn vào trong xe, một nửa là trống rỗng!
"Hoàng Thượng!" Trái tim của Thượng Trang như muốn nhảy ra ngoài.
Nguyên Chính Hoàn cũng hoảng sợ, có điều vẫn không buông tay, thời khắc nguy hiểm như vậy, y không thể để nàng qua đó, dù nàng hận y cũng được, y không thể để nàng xông vào nguy hiểm.
"Hoàng Thượng, đừng..." Thượng Trang dùng hết sức lực mà gọi, hít thở bắt đầu không thông, cuối cùng ngất đi trong lòng Nguyên Chính Hoàn.
"Thượng Trang!" Nguyên Chính Hoàn vội ôm lấy nàng, đưa mắt nhìn Mạc Tầm, lạnh giọng: "Chúng ta đi!"
Mạc Tầm gật đầu, che chở An Lăng Vu rời đi, lại không ngờ, nữ tử bên cạnh đột nhiên tránh khỏi tay hắn. Từ đầu tới cuối, y chỉ quan tâm Thượng Trang, y thật sự chưa từng yêu nàng. Vừa rồi, thời khắc nguy cấp như vậy, y cũng chỉ bảo vệ Thượng Trang, mà nàng lại bị ném cho Mạc Tầm.
Nàng không muốn làm muội muội của y, nàng thà để y cả đời nhớ kỹ nàng không phải muội muội của mình."
"Công chúa!" Thời điểm Mạc Tầm quay đầu, An Lăng Vu đã chạy đi.
Nguyên Chính Hoàn chấn động, vội quát: "Khuynh Nhi, trở về!" Muội ấy điên rồi sao? Bên đó nguy hiểm như thế!
Mạc Tầm đuổi theo, nàng lui về sau mấy bước, sau lưng đã là vách núi, thời điểm hoàn hồn, không biết mũi tên từ đâu bắn tới đã xuyên qua lồng ngực của nàng.
"Khuynh Nhi!"
"Công chúa!"
An Lăng Vu chậm rãi cúi đầu nhìn, khóe miệng nở nụ cười tươi sáng, thân thể ngày càng lui về sau.
"Hoàn, kiếp sau gặp lại!"
Nàng không phải muội muội của y, đời này không phải, kiếp sau cũng thế.
"Công chúa!" Mạc Tầm vội duỗi tay, "Xoẹt" một tiếng, hắn chỉ kéo được một góc tay áo của nàng.
Liễu ma ma hoảng sợ tới ngất đi.
Nguyên Chính Hoàn phun ra ngụm máu, nhưng vẫn cố gắng chống cự thân mình. Nàng thật ngốc, không muốn làm muội muội của y, thà chết cũng không muốn dùng thân phận như vậy đi cùng y...
.................................
Hoàng cung Tây Chu.
Mộ Dung Vân Khương đột nhiên cảm thấy choáng váng, chung trà trong tay theo đó mà rơi xuống đất.
"Tiểu thư!" Thanh Nhi vội đỡ lấy nàng.
Thái Hậu nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "Hoàng Hậu làm sao vậy?"
"Không sao." Nàng nhỏ giọng đáp. Không biết vì lý do gì, nhoáng một cái, cả người như trống rỗng, trái tim như đã mất đi gì đó, tiếp theo lại cảm thấy không có cách nào nói chuyện, cảm giác hoảng hốt ngày càng lớn dần khiến nàng nhịn không được mà run rẩy.
"Thái Hậu, Thái Hậu..." Thế tử cùng cung nữ đi thu thập sương sớm trở về, thời điểm chạy vào không cẩn thận mà vấp ngã, sương sớm trong lọ thoáng cái làm ướt y phục của Mộ Dung Vân Khương. Nó sợ hãi, gương mặt tái nhợt, "Đàm Nhi... Đàm Nhi không cố ý..."
Mộ Dung Vân Khương đứng lên, miễn cưỡng cười cười: "Không sao. Mẫu hậu, thần thiếp trở về thay y phục trước." Dứt lời, nàng hành lễ rồi rời đi.
Thái Hậu đưa mắt dõi theo nàng ra ngoài, lại nhìn thế tử, cười nói: "Được rồi, không sao. Ti Y, đưa thế tử xuống trước đi."
Ti Y nhận lệnh, mang thế tử lui xuống.
Lúc này Thái Hậu mới đứng lên, mở cửa sổ, trận mưa bên ngoài cuối cùng cũng dừng, chuyện của Nguyên Duật Diệp bên kia cũng nên kết thúc.
Thanh Tuyệt hẳn đã tới Vân Điền Quận.
Lần nữa tiền tuyến truyền tin về đã là năm ngày sau.
Hoàng đế băng hà.
Thời điểm nghe được tin này, thân thể Thái Hậu lảo đảo, nếu không có cung nữ dìu lấy, bà ta có lẽ đã ngã xuống.
Bà cho rằng, chính mình đối với nhi tử của Tề Hiền Phi không có cảm tình. Hoặc là nói rằng, thời điểm hắn cho người gửi thư cho bà, bà không hề để trong lòng.
Bà cho rằng, hắn sẽ sống sót trở về, đây là lần đầu tiên bọn họ không cần lý do mà cùng đứng cùng chiến tuyến.
Bà cho rằng nhiều như vậy, nhưng tới cuối cùng không hề nghĩ tới trường hợp hắn sẽ chết.
Thanh Nhi dìu Mộ Dung Vân Khương tới, sắc mặt nàng tái nhợt, run rẩy hỏi: "Mẫu hậu, là thật sao?"
Thừa Tướng vì cứu giá mà hi sinh, Tôn phó tướng tử trận...
Thanh Nhi khóc tới hai mắt hồng hồng, Mộ Dung Vân Khương kiềm nén không khóc ra tiếng, nàng không tin đây là sự thật!
Một công công ở cạnh nức nở: "Nương nương nén bi thương, Hoàng Thượng đã..." Gã cho rằng nàng như thế là vì Nguyên Duật Diệp.
Trước mắt Mộ Dung Vân Khương tối sầm, cứ thế mà ngã xuống.
Thái Hậu bi thống nhìn nàng, nhàn nhạt một câu: "Người đâu, đưa Hoàng Hậu trở về."
Dương Thành Phong trở về đã là nửa tháng sau.
Thái Hậu truyền một mình hắn tiến cung, sau đó kêu người lấy tấm lụa vàng ngày đó Nguyên Duật Điệp đưa về ra.
Dương Thành Phong quỳ xuống, Thái Hậu cho mọi người lui xuống, mới mở tấm lụa vàng ra, thấp giọng: "Đây là điều cuối cùng Hoàng Thượng có thể làm."
Dương Thành Phong ngước mắt, nghe Thái Hậu tiếp tục: "Hoàng Thượng có ý định nhận thế tử làm nghĩa tử, để nó thừa kế ngôi vị hoàng đế." Bên trên di chiếu còn thiếu con ấn của ngọc tỷ, có điều ngọc tỷ sớm đã nằm trong tay Thái Hậu.
"Việc này mạt tướng biết." Khi đó Nguyên Duật Diệp đã nói với gã, nếu hắn xảy ra chuyện, gã phải hồi kinh, ủng hộ thế tử đăng cơ, từ nay về sau phụ tá nó.
"Vậy Dương tướng quân nghĩ thế nào?" Thái Hậu buông di chiếu trong tay, chậm rãi hỏi.
Dương Thành Phong cúi thấp đầu, trầm giọng: "Di mệnh của tiên hoàng, mạt tướng xin tuân theo!"
"Rất tốt!" Thái Hậu đứng dậy. Hôm nay Dương Thành Phong tay nắm binh quyền, có hắn tương trợ, họ không cần sợ các vị vương gia ở đất phong gây chuyện. Di chiếu là sự thật, thế tử cũng là tử tôn Nguyên thị!
Thái Hậu đi vài bước, duỗi tay đỡ mép bàn, thoáng buộc chặt, đột nhiên hỏi: "Hoàng Thượng... Tìm được chưa?" Thời điểm hỏi, bà ta nhịn không được mà run rẩy.
Tay đặt trên đầu gối bỗng nhiên nắm chặt, Dương Thành Phong chỉ đáp: "Mạt tướng sẽ dốc hết sức tìm kiếm." Dừng một lúc, hắn lại nói, "Trương công công đã đi theo Hoàng Thượng."
Thái Hậu ngây ra, một lúc lâu cũng không nói chuyện. Đột nhiên, bà ta lại hỏi: "Dư đảng Lê Quốc đều đã tiêu diệt?"
"Vâng, Thái Hậu yên tâm."
Thái Hậu gật đầu, thở dài một tiếng.
Nước không thể một ngày không có vua, ba ngày sau, thế tử đăng cơ, lấy niên hiệu là Khang Định.
Thái Hậu được tôn lên Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu được tôn lên Hoàng Thái Hậu. Bởi vì Hoàng Thượng tuổi nhỏ, Thái Hoàng Thái Hậu bước lên nhiếp chính.
Hai ngày sau, thời điểm đưa tang Mộ Dung Thừa Tướng, Mộ Dung Vân Khương treo cổ trong linh đường của hắn.
Thái Hoàng Thái Hậu sợ miệng lưỡi thiên hạ, vì thế tuyên cáo với thiên hạ Thái Hậu sinh bệnh qua đời.
Ít ngày kế tiếp, Vân Điền Quận truyền tới tin, Hứa Thái Hậu vì bệnh, hoăng. Tân Vương Phi tận hiếu đạo đã đi theo.
Thời điểm nghe được tin này, sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu không hề thay đổi, bà chỉ nhớ lại nội dung trong bức thư ngày đó Nguyên Duật Diệp phái người đưa tới.
.........................
Thượng Trang tỉnh lại đã là một tháng sau.
Thời điểm mở mắt, nàng còn chưa biết mình đang ở đâu, đã nghe Phục Linh gọi mình một tiếng "Tiểu thư".
Đợi nhìn rõ gương mặt của nha đầu, nàng liền chậm rãi nở nụ cười.
"Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh, hù chết nô tỳ!" Phục Linh lau nước mắt, mỉm cười.
Thượng Trang ngồi dậy, mở miệng hỏi: "Phục Linh, ta ngủ rất lâu rồi sao? Ta... Hình như đã gặp một cơn ác mộng rất đáng sợ." Nàng mơ thấy, Nguyên Duật Diệp chết rồi.
Phục Linh ngây ra, vội đỡ lấy nàng: "Tiểu thư đừng nghĩ lung tung, không có việc gì cả." Ngày đó nàng ở Vũ Thành đợi tiểu thư và thiếu gia, nhưng không thấy tiểu thư tới, cuối cùng, người đến ngược lại là Mạc Tầm. Mạc Tầm kể với nàng tất cả khiến nàng khiếp sợ không thôi. Chỉ là nếu tiểu thư đã không nhắc tới, nàng sẽ không nói.
Thượng Trang ra ngoài, xung quanh khắp nơi đều là rừng trúc. Nàng nhìn thấy nam tử ngồi trên ghế đá, đưa lưng về phía nàng.
Thoáng chần chờ, Thượng Trang cuối cùng cũng nâng bước đi về phía trước.
Phục Linh định đi theo, lại bị người phía sau giữ lấy, bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn Mạc Tầm.
"Vương gia."
Hai chữ đó theo bản năng nói ra, nước mắt rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, nàng nên tin, đây không phải mộng.
Nguyên Chính Hoàn ở đây chính là lời giải thích tốt nhất, không phải sao?
Ngày đó Nguyên Duật Diệp thả nàng đi, nàng còn tận mắt nhìn thấy xe ngựa của hắn lao xuống vách núi...
Nguyên Chính Hoàn chấn động, quay đầu nhìn nữ tử, nhẹ giọng: "Tỉnh rồi sao?" Y đưa nàng trở về, tìm rất nhiều đại phu nhưng đều không chẩn ra nguyên nhân bệnh. Y đã cho rằng, cả đời nàng sẽ ngủ say như vậy. Y sợ đợi nàng tỉnh lại, ngay cả một câu cũng không có cơ hội nói.
A, trời xanh cuối cùng đối với y cũng không tệ.
Y duỗi tay nắm lấy tay nàng, lúc này Thượng Trang mới phát hiện, y hình như đã gầy đi nhiều.
Nguyên Chính Hoàn thấp giọng cười cười: "Hắn hi vọng nàng sống thật tốt." Lời này không cần hắn nói ra, y cũng hiểu.
Thượng Trang gật đầu, nàng hiểu, hiểu hết.
"Ta cũng hi vọng nàng có thể sống tốt."
"Vương gia..."
"Thượng Trang, để ta ở cùng nàng đoạn thời gian, được chứ?" Nắm chặt tay nàng, y mỉm cười nhìn nữ tử trước mặt.
Đáy mắt y như có ánh sáng, vẫn đẹp như sao trời.
Thượng Trang nhìn y, đột nhiên không nói nên lời.
Nam tử đứng dậy kéo nàng qua, nhẹ giọng: "Cuộc sống nàng muốn, ta và hắn đều đã từng phụ nàng." Như vậy hiện tại, y có thể cho nàng bao nhiêu ngày?
Y kéo nàng đi về phía trước, thấp giọng: "Mạc Tầm, chuẩn bị ngựa."
Sắc mặt Mạc Tầm liền trở nên ngưng trọng, xoay người vòng ra hậu viện dắt một con ngựa tới.
"Vương gia..." Thượng Trang kinh ngạc nhìn y.
Y lại khẽ cười: "Thượng Trang, lần này đừng cự tuyệt ta." Y đã từng bị nàng cự tuyệt nhiều lần, mỗi một lần, y đều không tình nguyện mà thả nàng đi, mà hiện tại, y không muốn tiếp tục như thế.
Dìu nàng lên ngựa, y cũng nhảy lên, chân kẹp bụng ngựa, phóng về phía trước.
Phục Linh theo bản năng chạy theo mấy bước, quay đầu hỏi: "Mạc thị vệ, ngươi không đi cùng sao?" Tiểu thư vừa tỉnh, nàng không khỏi lo lắng.
Thời điểm vừa thốt ra, Phục Linh lại ngẩn người.
Bởi vì, nàng nhìn thấy tia óng ánh trong đáy mắt Mạc Tầm. Không khỏi chấn động, Mạc Tầm thế này nàng chưa từng thấy.
Ánh mắt hắn vẫn dõi theo con ngựa vừa chạy đi, hai tay nắm chặt thành đấm, qua nửa ngày, đột nhiên hỏi: "Hoàng Thượng các ngươi yêu nàng ấy bao nhiêu?"
Một câu khiến tâm trạng Phục Linh chùn xuống.
Giờ phút này nhắc tới Hoàng Thượng làm gì chứ? Ngài ấy... Ngài ấy đã không còn nữa.
Mạc Tầm xoay người trở về, nhẹ giọng: "Không cần đi theo, về thôi."
"A, Mạc thị vệ..." Phục Linh có chút khó hiểu, Mạc Tầm hôm nay thật sự quá kỳ quái, hắn thế mà nguyện ý để tiểu thư và Vương gia ở cùng nhau, còn nói là không cần đi theo?
Nàng lắc đầu, nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ tiếp.
Con ngựa cứ thế mà chạy về phía trước, dọc theo con đường nhỏ mà đi. Thượng Trang lúc này mới phát hiện, rừng trúc nơi này thật lớn. A, cứ như chạy thế nào cũng không tới cuối cùng. Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng cười của nam tử, tiếng cười của y trong rừng trúc vô cùng rõ ràng.
"Vương gia." Nàng gọi.
Y lại lắc đầu: "Gọi ta Chính Hoàn."
Thượng Trang cả kinh, quay đầu nhìn, y lại khẽ cười một tiếng, cho ngựa tiếp tục lao đi.
Mười sáu năm qua, y chưa từng quên chính mình là thái tử Lê Quốc, nhưng mười sáu năm, y dường như đã quen với cái tên Nguyên Chính Hoàn. Đột nhiên nhớ tới sư phụ, bà là người duy nhất gọi y như vậy.
Mà trước mặt nàng, y luôn tự nhận là Hoàn Vương, thì ra, y cũng đã xem nó là thói quen.
Đúng vậy, thói quen.
Hôm nay y rốt cuộc cũng có thể từ bỏ thân phận thái tử Lê Quốc, như vậy, cứ để y làm Nguyên Chính Hoàn, một Nguyên Chính Hoàn thật sự, không phải Hoàn Vương của Tây Chu.
Thượng Trang không khỏi ngẩn người.
Hồi ức phảng phất trở về, lời Nguyên Duật Diệp thoang thoảng bên tai, hắn muốn nàng gọi hắn một tiếng "Diệp".
Diệp...
Tới cuối cùng, nàng vẫn không gọi hắn như thế.
Nước mắt rơi ra, nàng lại nở nụ cười.
Không gọi, cứ để hắn nghĩ trong lòng nàng căn bản không có hắn. Kiếp sau, đừng tới tìm nàng.
Nàng không đáng để hắn vì nàng mà làm nhiều như vậy, thật sự không đáng.
Nàng cố gắng không phát ra tiếng, nhưng y biết nàng đang khóc.
Y không vạch trần, cũng không khuyên nhủ, chỉ có tay nắm tay nàng buộc chặt, hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng: "Thượng Trang, nàng nói xem nếu chúng ta cứ chạy về phía trước như vậy, liệu có thể tới được chân trời không?"
Hiện tại, bọn họ đã ra khỏi rừng trúc mênh mông, bên tai đã không còn tiếng lá xào xạt.
Thượng Trang bất giác hỏi: "Chân trời sẽ có gì?"
"Nàng muốn ở đó có gì?" Y hỏi lại.
Thượng Trang nhất thời im lặng, trước mắt hiện ra gương mặt của một nam tử, nàng chán nản mà cười, nói: "Có đôi khi, nhớ lại sẽ rất đau."
Thân thể thoáng cứng đờ, y cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: "Cần một ly Vong Tình Thủy không?"
Nàng lại lắc đầu, nàng không muốn.
Nếu quên, thời gian đằng đẵng còn lại nàng phải vượt qua thế nào? Nàng không muốn sống một cuộc sống mất đi những ký ức kia. Cho dù đau nhưng vẫn nhớ kỹ, ít nhất bọn họ đã từng yêu.
Nguyên Chính Hoàn thở dài, bất giác nói: "Vậy thì vĩnh viễn ghi nhớ."
Y cũng sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.
Thượng Trang không hỏi y định đi đâu, nàng hỉ thầm nghĩ, giờ khắc này nàng phải làm thế nào để quên những chuyện đau lòng kia.
Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc.
Mặt trời xuống núi, bọn họ vẫn phi nước đại về phía trước.
Sắc trời tối dần, gió thổi tới bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Nắm chặt tay nàng, y thấp giọng: "Ta đã đợi rất lâu mới đợi được nàng tỉnh lại. Nàng nhớ hắn quá nhiều, ta cứ tưởng, một chút thời gian nàng cũng không chịu cho ta."
Ngước mắt nhìn nam tử, trong lòng Thượng Trang phảng phất đau đớn
Y cho ngựa dừng lại, giúp Thượng Trang leo xuống, cười nói: "Ở đây, nàng có thể ngắm hoàng hôn."
Y và nàng ngồi xuống, nhìn bầu trời nhuộm ánh nắng chiều.
Phảng phất như cả thế giới đều giấu dưới ánh mặt trời, hai người tựa vào nhau ngồi thật lâu, thời điểm Nguyên Chính Hoàn nghiêng đầu, nữ tử bên cạnh đã thiếp đi.
Y thấp giọng gọi nàng một tiếng, bật cười thỏa mãn.
Quay đầu nhìn về phía sau, tay y nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ tử, y thật sự muốn nói một tiếng, đa tạ.
Thật sự đa tạ.
Ôm nữ tử vào lòng, thấy lông mày nhíu chặt của nàng giãn ra, y yên lòng nở nụ cười. Thứ nàng muốn chẳng qua chỉ đơn giản như vậy, đã thế, y và hắn sẽ dùng tính mạng đền bù tổn thất của nàng.
Mãi tới khi hừng đông, Nguyên Chính Hoàn và Thượng Trang mới trở về.
Phục Linh một đêm không ngủ, nhiều lần muốn xông ra ngoài, Mạc Tầm ngược lại không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng một bên.
Thượng Trang ngủ, Nguyên Chính Hoàn ôm nàng vào phòng, cẩn thận đặt lên giường, lúc này mới xoay người rời đi.
"Tiểu thư." Phục Linh ngồi bên giường, bắt mạch cho nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng không khỏi quay đầu, thân ảnh của Nguyên Chính Hoàn sớm đã biến mất ở cửa.
"Chủ tử." Thấy y ra ngoài, Mạc Tầm vội gọi một tiếng, sắc mặt y tái nhợt khiến hắn không khỏi lo lắng.
Nguyên Chính Hoàn cười với hắn: "Mạc Tầm, đa tạ ngươi."
"Chủ tử không cần nói nói với thuộc hạ những lời này." Thời điểm nói chuyện, Mạc Tầm cơ hồ nghiến răng.
Nguyên Chính Hoàn vẫn cười, nhưng không nói gì thêm.
Mạc Tầm đột nhiên hỏi: "Chủ tử hối hận sao?"
Bước chân không hề dừng lại, y chỉ nói: "Không hối hận, đó là sứ mạng của ta với tư cách tử tôn Tiêu thị. Ta cố hết sức rồi, nhưng tới cuối cùng vẫn cô phụ phụ hoàng và mẫu hậu, phụ bách tính Lê Quốc, là lỗi của ta."
"Chủ tử!" Sắc mặt Mạc Tầm thay đổi, "Đây không phải lỗi của ngài."
Y khẽ lắc đầu, thời điểm đứng ở vách núi, y đã biết, mình thua rất thảm, y đã cô phụ quá nhiều người.
Mà hiện tại vứt bỏ tất cả, y rốt cuộc cũng có thể làm chính mình vài ngày.
Có lẽ cái tên không còn gánh vác nặng nề của thân phận, bản thân mới thật sự vui vẻ.
Duỗi tay đỡ cây cột bên cạnh, Nguyên Chính Hoàn cười hỏi: "Mạc Tầm, ngươi thích Phục Linh đúng không?"
Một câu tới đột nhiên như vậy khiến Mạc Tầm giật mình.
Nguyên Chính Hoàn quay đầu nhìn hắn: "Khi đó, ủy khuất ngươi rồi." Y cho rằng Linh Khuyết là muội muội của mình, để đưa nàng rời khỏi Nguyên Duật Diệp, y mới nói dối là Mạc Tầm thích nàng ấy, muốn cưới nàng ấy làm thê.
Đúng lúc Phục Linh từ phòng Thượng Trang bước ra, thấy hai người đứng đấy nói chuyện, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Nguyên Chính Hoàn bỗng gọi nàng: "Phục Linh, ta thay Mạc Tầm cầu hôn ngươi, không biết ngươi có nguyện ý không?"
"Chủ tử!"
"Hả?" Phục Linh ngây ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ bừng, nàng tự biết thất thố, vội vàng xoay người chạy đi. Chạy được một đoạn, bản thân không khỏi ảo não, nàng quay đầu trừng mắt nhìn Mạc Tầm, cắn răng đáp: "Vương gia, Mạc thị vệ một chút thành ý sao cũng không có?"
Dứt lời nàng liền quay đầu, đáng hận mà, thấy nàng chạy đi, một bước hắn rõ ràng cũng không động!
Mạc Tầm nắm chặt trường kiếm trong tay, Phục Linh nàng ấy...
Nguyên Chính Hoàn bật cười, liếc nhìn Mạc Tầm, thúc giục: "Còn không đuổi theo?"
Chần chờ, Mạc Tầm cuối cùng cũng xoay người đuổi theo.
Tay đỡ cột trụ thoáng run rẩy, nhưng y vẫn đứt đó, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười.
Ngước mắt, mặt trời đã mọc, ngày mới lại bắt đầu.
Y không khỏi quay đầu nhìn căn phòng của Thượng Trang hồi lâu, đột nhiên trầm giọng gọi hai chữ ẩn sâu trong lòng: "Thượng Trang."
Lúc này thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt, mùa đông liền tới.
Không khí dần trở nên mát hơn, chỉ là nơi này, trong cảnh sắc mông lung lại không nhìn thấy chút tư thái.
Những ngày tháng này, Thượng Trang ở cạnh y, một chữ cũng không nhắc tới sự tình khi trước.
Mạc Tầm cũng thấy chủ tử vui vẻ hơn trước, y không cần cả ngày đứng ngồi không yên, không cần lo lắng người khác nhìn thấu chuyện mình không phải Vương gia, càng không cần hao tổn tâm cơ liên lạc với Bùi tướng quân, cũng không cần lợi dụng thân phận Hoàn Vương bôn tẩu lôi kéo liên quân bốn phía, càng không cần gặp ác mộng cảnh Lê Quốc diệt vong.
Phục Linh ở trước mặt Thượng Trang không dám nhắc tới Nguyên Duật diệp, nàng đột nhiên nhớ tới khi đó, Mạc Tầm hỏi nàng, Hoàng Thượng yêu tâm bao nhiêu. Nàng nghĩ, nhiều tới không có từ ngữ nào có thể diễn tả, mà tình yêu Vương gia dành cho tiểu thư không hề ít hơn Hoàng Thượng.
Hiện tại, ít nhất vẫn còn Vương gia ở cạnh tiểu thư.
Hai người ngồi trong rừng trúc, lắng nghe tiếng lá xào xạc.
Thượng Trang híp mắt nhìn thứ màu tím phía cao trên cây trúc, nghiêng đầu hỏi: "Đó là gì?"
Nguyên Chính Hoàn đưa mắt nhìn, cười nói: "Là hoa."
"Cây trúc cũng có hoa sao?"
"Đương nhiên." Y gật đầu, "Đẹp sao?"
Cây trúc nở hoa, ý nghĩa cái chết buông xuống.
Chú ý tới ánh mắt nàng đang nhìn mình, Nguyên Chính Hoàn nhìn nàng, cười hỏi: "Nhìn cái gì?"
"Chỉ là muốn nhìn mà thôi."
"Ừ."
"Đa tạ ngài." Trừ lời này, nàng không còn gì khác để nói.
Y ngây ra, lắc đầu: "Nàng cũng biết, ta không cần." Muốn nói đa tạ, y nên đa tạ hắn. Chỉ là, e rằng không còn cơ hội nữa rồi.
Thượng Trang đứng lên đi về trước, duỗi tay bẻ một cành trúc. Nàng quay đầu, nở nụ cười với y, tiếng cười như chuông bạc lập tức lan khắp khu rừng.
Nguyên Chính Hoàn nhìn nữ tử trước mặt, không tự chủ mà cười rộ lên.
Y chỉ an tĩnh mà nhìn, dốc sức liều mạng mở mắt nhìn nàng, có Thượng Trang nàng ở cạnh thật tốt.
Lá trúc như hát ca, mà nàng ở trước mặt y như nhảy một điệu múa chỉ thuộc về riêng nàng.
Y ho một tiếng, quay đầu, phun một ngụm máu, sau đó quay đầu lại, ngồi thẳng người, cười như không có việc gì.
Đứng dậy không nổi, bởi vì đã không còn khí lực.
Dược tính của tình cổ nửa tháng trước đã vượt khỏi kiểm soát, nhưng y không sợ chết, nếu không đã không có những ngày tháng khoái hoạt này, không phải sao?
Thượng Trang lượn vài vòng trong rừng trúc, nước mắt óng ánh cứ thế lăn ra, nàng vẫn cười, nụ cười sáng lạn như trước. Đời này nàng chưa từng múa, hiện tại là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng.
Để y nhớ tới bộ dáng đẹp nhất của mình, nơi này, rừng trúc chỉ có hai người bọn họ.
Y nói, hi vọng có nàng bầu bạn bên cạnh một đoạn thời gian.
Kỳ thật, mọi chuyện nàng đều rõ, chỉ là không có dũng khí nói ra, cũng không muốn một lần thẳng thắn.
Lần đó y nói với nàng, Thanh phu nhân đã bắt đầu phối thuốc giải, nhưng nàng biết, với nàng y vẫn có chỗ giấu diếm.
Những lần y lén lút thổ huyết, nàng đều biết, nhưng nàng phải ép mình coi như chưa từng nhìn thấy.
Mạc Tầm và Phục Linh đến với nhau, nàng nghĩ, y cũng cao hứng như nàng.
Thời điểm Nguyên Duật Diệp chết, nàng từng mất hết can đảm, trong mơ mơ màng màng, nàng không muốn tỉnh lại. Nhưng nàng biết mình sai rồi, bởi vì vẫn còn có người lo lắng cho nàng, quan tâm nàng, chờ nàng.
Có lẽ nàng nên sớm tỉnh lại, bởi vì y đã sợ không thể còn cơ hội nói chuyện với nàng. Mỗi lần nhớ tới, nàng đều đau lòng không thôi, là nàng tỉnh dậy chậm, là nàng đã chậm.
Nước mắt ngăn không được mà rơi ra, trong không trung lượn quanh một vòng. Nàng sẽ vĩnh viễn ghi nhớ, từng có một nam tử tao nhã trẻ tuổi dùng cả sinh mạng yêu nàng.
Nguyên Chính Hoàn nhìn nữ tử trước mặt, sống lưng chậm rãi tựa vào cây trúc phía sau, thời khắc này, y chưa từng hối hận, y thật sự vui vui vẻ.
Rất lâu sau, mãi tới khi lá trúc hết bay tán loạn, nữ tử mới chậm rãi đi về phía y.
"Thượng Trang." Y ngồi thẳng người.
Nữ tử ngồi xuống cạnh y, cười hỏi: "Đẹp không?"
"Đẹp."
"Như vậy, ngài sẽ vĩnh viễn ghi nhớ sao?"
"Sẽ."
"Ta cũng vậy, ta sẽ ghi nhớ từng có một người nghiêm túc xem ta múa." Nàng sẽ nhớ rõ người này, cái người cùng nàng vượt qua đoạn thời gian thống khổ nhất.
"Thượng Trang." Y đưa tay lau đi nước mắt giúp nàng, "Khóc gì chứ?"
Nàng lắc đầu: "Là vui vẻ." Không phải chỉ có thương tâm mới khóc.
Y nở nụ cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Thượng Trang tựa như nhận ra gì đó, theo bản năng cách xa y, thân thể lại bị y kéo lại, nhỏ giọng: "Đừng đi, ở gần ta một chút."
Thoáng chần chờ, nàng khẩn trương ôm lấy thân thể y, cười hỏi: "Như thế, đã đủ chưa?"
"Đủ." Y cũng cười.
"Hận hắn sao?" Thượng Trang nhỏ giọng hỏi, Nguyên Duật Diệp không phải thật sự muốn giết y.
Y lắc đầu, nói: "Là nàng đừng hận hắn."
Thượng Trang ngây ra, nghe y tiếp tục: "Hắn không hề hạ tình hoa, là tình cổ, mà thuốc dẫn giải dược hắn đã giao cho sư phụ."
Nước mắt nhịn không được mà rơi ra, quả nhiên không phải tình hoa. Trong tay Thanh phu nhân đã có thuốc giải, kỳ thật nàng rất muốn hỏi, vì sao y không cần? Mà nghi vấn này, thời gian dần trôi qua, nàng cuối cùng cũng biết.
Y là không muốn để lại đường lui cho mình.
Nếu chuyện lần đó thành công, có lẽ y sẽ sống tiếp, nhưng nghiệp lớn thất bại, y thẹn với quá nhiều người, còn cả chuyện bọn họ là "huynh muội", y sống không nổi.
Thế nhưng hiện tại, y đã cảm thấy thỏa mãn, so với sống, tất cả đều vô cùng thỏa mãn.
Ánh mắt lướt qua vai nữ tử nhìn ánh mặt trời phương xa, cảnh sắc đó đối với y đã bắt đầu mơ hồ. Có điều y biết rõ, y luôn ở đây...
Đây cũng chính là lý do y không chọn đường sống.
Nguyên Duật Diệp ở trong lòng Thượng Trang quá nặng, nhưng nàng vẫn nguyện ý cùng mình đi hết đoạn đường cuối cùng. Y đã cảm thấy rất đáng, cho nên, không thể tiếp tục khiến nàng khó xử.
"Thượng Trang, ta mệt quá, nhưng nhớ lại khi trước ta lại rất vui." Y cười nói.
Nàng chăm chú nhìn y, đáp: "Ta cũng thế."
Nguyên Chính Hoàn đưa tay lấy ngọc bội xuống, đưa cho nàng: "Vật này..."
Thượng Trang vội cầm lấy, nắm chặt trong tay, bên trên vẫn còn độ ấm của y.
Bọn họ ai cũng nói không rõ, chủ nhân của ngọc bội này rốt cuộc là của y, hay của nàng.
Có điều, tất cả đều đã không còn quan trọng.
Nàng nắm chặt tay y, cảm nhận được sự vô lực của nam tử, nàng vẫn cười, cho dù muốn khóc cũng phải cười.
Gió nhẹ thổi qua, lá trúc không ngừng phiêu động trên không trung rồi buông xuống.
Y ngước mắt nhìn, nhẹ giọng: "Thật đẹp!"
Thượng Trang không khỏi ngẩng đầu, đúng vậy, thật đẹp.
"Giúp ta nói với hắn một tiếng, đa tạ." Thanh âm của nam tử dần trở nên phiêu dật.
Thời điểm Thượng Trang cúi đầu, đôi mắt sáng như sao kia đã chậm rãi khép lại, chỉ còn ý cười thỏa mãn trên khóe miệng.
Nàng ôm lấy y, ngơ ngác ngồi đó, rất lâu sau, cuối cùng mới bật khóc thành tiếng.
Phía sau bọn họ, cách ba trượng, Mạ Tầm quỳ xuống, nam nhân luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng nhịn không được mà để nước mắt rơi ra.
Phục Linh che miệng, nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao Mạc Tầm lại thay đổi thái độ như vậy, vì sao hắn lại cảnh cáo không cho nàng đi theo tiểu thư và vương gia. Thì ra là thế.
Gió trong rừng trúc bắt đầu nổi lên, lá trúc từng chút từng chút bao trùm lên cảnh sắc. Không biết qua bao lâu, Mạc Tầm mới đứng dậy, đi tới, cúi người cởi áo bào cho cho Nguyên Chính Hoàn. Hắn vẫn nhớ lần đầu gặp y, y chỉ mới năm tuổi, vẫn còn là tiểu hài tử. Hơn mười năm làm Hoàn Vương, hắn chưa từng rời khỏi y nửa bước, thời gian đó, hắn cũng chính là đối chân của y.
"Chủ tử, để Mạc Tầm tiễn ngài đoạn đường cuối cùng." Hắn thấp giọng một câu, cúi người ôm lấy Nguyên Chính Hoàn đi về phía trước.
Phía sau căn nhà gỗ sớm đã chuẩn bị mọi thứ.
Nhưng trên tấm bia lại không có chữ.
Phục Linh dìu Thượng Trang tới gần, chỉ biết ngơ ngác đứng đó.
Mạc Tầm không để các nàng động tay, hắn nói, đây đã là lần cuối cùng, hãy nhường cho hắn.
Thượng Trang đưa tay xoa lồng ngực, nơi đó là khối ngọc bội nàng quen thuộc nhất.
Một đêm này, Mạc Tầm quỳ trước mộ Nguyên Chính Hoàn. Ai cũng không khuyên nhủ, ai cũng không nói gì.
Tới ngày thứ ba, trời đang êm đẹp bỗng nhiên đổ tuyết. Tuyết rất lớn, chỉ tích tắc ngắn ngủi rừng trúc đã bị màu trắng bao trùm.
Một mình Thượng Trang quỳ trước linh vị của Nguyên Chính Hoàn, hai mắt ươn ướt nhưng không hề bật khóc thành tiếng.
Truyền thuyết nói, ngày thứ ba linh hồn của người chết trở về.
Hôm nay, người chết có thể nghe mọi tiếng động của thế gian, nhưng lại không thể nhìn ánh mặt trời.
Cho nên, nàng không muốn để y nghe thấy tiếng khóc của mình. Nàng phải vui vẻ, bởi vì y từng nói, y hi vọng nàng sẽ sống tốt.
"Chính Hoàn, hôm nay tuyết rơi rồi, rất lớn, rất đẹp."
"Phục Linh và Mạc Tầm vẫn giống như trước đây, rất ầm ĩ, nhưng cũng rất tốt."
"Ta... Ta cũng rất tốt." Nàng cố gắng dùng ngữ khí vui vẻ để nói chuyện.
"Nàng thật sự tốt sao?"
Thanh âm của nam tử theo tiếng động trong rừng vang lên.
Hai tay đặt trên đầu gối bỗng nhiên buộc chặt, nàng chỉ biết ngày này người chết có thể nghe thấy động tĩnh trên thế gian, lại chưa từng nghe nói họ cũng có thể nói chuyện.
"Vu Nhi..."
Thanh âm đó lần nữa vang lên phía sau.
Thượng Trang lúc này mới xoay người, cách bông tuyết tán loạn, thân ảnh của nam tử như ẩn như hiện ở trong tầm mắt.
Đôi môi run rẩy, nàng rốt cuộc cũng hiểu ý nghĩa câu cuối cùng Nguyên Chính Hoàn để lại.
Giúp ta nói với hắn một tiếng, đa tạ.
Đa tạ!
Nước mắt nóng hổi theo đó trào ra, Thượng Trang nghẹn ngào gọi: "Chính Hoàn, thì ra ngài sớm đã biết."
Nam tử nhanh chóng đi tới ôm lấy nữ tử vào lòng, chăm chú nhìn nàng, nỉ non bên tai: "Vu Nhi, ta tới rồi."
Nguyên Chính Hoàn cơ hồ theo bản năng nhìn Nguyên Duật Diệp, không khỏi bật cười, nếu khi đó tất cả tôn tử Nguyên thị đều chết, vậy đã không có chuyện của Nguyên Duật Phong. Ngày đó y vì Linh Khuyết mà cứu Nguyên Duật Diệp, chỉ là hôm nay, hắn sẽ không còn may mắn như vậy. Tất cả tôn tử Nguyên thị chết, như vậy Mộ Dung Vân Sở có thể quang minh chính đại lộ diện bộc lộ thân phận, tới lúc đó, y đương nhiên cũng không chạy thoát.
Mạc Tầm cắn răng không nói lời nào, có điều nếu Mộ Dung Vân Sở thật sự động thủ, hắn đương nhiên sẽ liều chết che chở. Cho dù công chúa cũng là chủ tử, nhưng tình cảm hắn đối với nàng sao có thể khắc sâu bằng Nguyên Duật Diệp?
Cân nhắc hai bên, đáp án dĩ nhiên quá rõ ràng.
Mộ Dung Vân Sở cười lạnh, mạng của y, hắn đương nhiên muốn, có điều, mọi thứ sẽ không dừng lại như vậy. Còn cả Nguyên Duật Diệp, phụ hoàng hắn ta đã cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về hắn, còn khiến hắn vừa chào đời đã tàn tật, phần hận này, hắn sao có thể bỏ qua?
Ánh mắt liếc nhìn người bên cạnh, từ lúc Nguyên Duật Diệp bắt đầu đề cao cảnh giác, hắn liền biết hắn ta đã bố trí phòng vệ với mình. Sau khi trận chiến với Lê Quốc, ân oán giữa họ cũng nên giải quyết rồi.
Nhìn Nguyên Chính Hoàn, Mộ Dung Vân Sở thấp giọng: "Muốn ta tha cho muội muội ngươi cũng được, bây giờ ngươi hạ lệnh động thủ, giết hắn ta đi."
Nguyên Chính Hoàn không phải kẻ ngốc, dù hắn không chỉ rõ, y chắc chắn vẫn biết "hắn ta" l à ai.
Mạc Tầm biến sắc, nghiến răng: "Ngươi muốn mượn đao giết người!"
Hắn chỉ cười lạnh một tiếng: "Các ngươi không phải kẻ địch của nhau sao? Ta chẳng qua là cho các ngươi một cơ hội báo thù mà thôi." Để người Lê Quốc giết Nguyên Duật Diệp, đây là chuyện không gì tốt hơn. Ít nhất với thân phận Thừa Tướng, hắn không xem vào, nhiều lắm chỉ là hộ chủ bất lực mà thôi.
Nguyên Chính Hoàn nhìn người trước mặt, khẽ cười. Mộ Dung Vân Sở muốn ngư ông đắc lợi, nhưng y còn có lý do gì để cự tuyệt sao? Y và Nguyên Duật Diệp xác thật có cừu oán, mà muội muội của y còn nằm trong hắn.
Tất cả điều kiện, y không thể không nghe lời hắn.
Mộ Dung Vân Sở lui nửa bước, trầm giọng: "Động thủ đi, ngươi yên tâm, nơi nà có hơn phân nửa là người của ta."
Nói cách khác, thời điểm người Lê Quốc động thủ, Tây Chu có hơn phân nửa thị vệ sẽ không đứng ra.
Nguyên Chính Hoàn không khỏi kinh ngạc, thì ra y và Nguyên Duật Diệp đối đầu lâu như vậy, cuối cùng cả hai bọn họ đều là kẻ thất bại.
Đột nhiên bật cười, y đưa mắt nhìn Nguyên Duật Diệp, lạnh giọng: "Bắt lấy hoàng đế Tây Chu cho bổn cung." Vứt dứt lời, binh sĩ Lê Quốc liền xông lên.
Mộ Dung Vân Sở cả kinh, rõ ràng hắn nói muốn giết Nguyên Duật Diệp, không ngờ y lại gian xảo đổi thành "bắt lấy". Mọi thứ dần trở nên hỗn loạn, hiện tại hắn muốn làm gì e rằng đã không kịp.
"Hộ giá! Hộ giá!" Không biết là ai lớn tiếng kêu, đám thị vệ lập tức nhao nhao chắn trước mặt Nguyên Duật Diệp.
Sắc mặt hắn trầm xuống, người tính không bằng trời tính, cuối cùng hắn vẫn tính sai một người, đó là công chúa Lê Quốc.
Cắn răng lui một bước, Nguyên Chính Hoàn không động thủ, Mộ Dung Vân Sở cũng bất động, vừa rồi hai người bọn họ nói gì, hắn không nghe thấy, có điều nhìn thần sắc của Mộ Dung Vân Sở lúc này, hắn nghĩ bản thân đã đoán được.
Mạc Tầm đứng cạnh Nguyên Chính Hoàn, một bước cũng không rời, đồng thời hắn còn phải quan sát Mộ Dung Vân Sở, miễn cho gã hạ độc thủ với chủ tử nhà mình.
Người Lê Quốc liều mạng tấn công, bởi vì phía sau bọn họ là vách núi, bên dưới là dòng sông chảy xiết, tiếp tục đi dường như không còn khả năng sống sót. Như vậy chỉ có thể xông về phía trước, bọn họ còn lý do gì mà không liều mạng?
Một đao chém xuống, bước chân Nguyên Duật Diệp khẽ động, nghiêng người tránh đi. Bản thân hắn đang trọng thương, không thể dùng ngựa chạy đi, lúc này chân khí cũng không thể sử dụng. Vừa nhúc nhích, khí huyết trong lồng ngực lại cuồn cuộn, hắn lui một bước, tay vịn thân cây, áp chế thứ tanh ngọt trong yết hầu.
"A, Hoàng Thượng!" Thượng Trang sợ hãi kêu lên một tiếng, lúc này bất chấp tất cả, nàng nâng bước chạy qua.
"Thượng Trang!" An Lăng Tễ không kịp giữ nàng lại, hắn cũng bị tình huống đột ngột xuất hiện này làm cho ngây ra, nhất thời quên mất người quan trọng hơn còn ở bên cạnh. Hiện tại thấy nàng đã lao đi, hắn chỉ có thể cắn răng chạy theo.
Nàng cách Nguyên Duật Diệp rất gần, một tiếng "Hoàng Thượng" này, hắn nghe rất rõ.
Mà người bên kia không hề phát hiện, trong tình cảnh đao kiếm hỗn loạn này, thanh âm của nữ tử sớm đã bị bao trùm.
Nguyên Duật Diệp theo bản năng quay đầu, không thể tin mà nhìn nữ tử đang chạy về phía hắn.
Là ảo giác sao?
Hắn vậy mà ở đây nhìn thấy Vu Nhi của hắn!
A, muốn cười, lại vì khó chịu, khóe môi chỉ nhếch lên. Tay đỡ thân cây một khắc cũng không buông lỏng, hiện tại chỉ cần hắn buông ra, thân thể sẽ không kiên trì được.
Thượng Trang cuống quít đỡ lấy hắn, hai mắt hồng hồng: "Ngài sao vậy? Rốt cuộc làm sao vậy?"
Hắn đã gặp được nàng, cao hứng tới muốn chết đi!
Chăm chú nắm chặt tay nữ tử, cảm giác thật chân thật, lúc này hắn mới tự nói với lòng, thì ra là sự thật, nàng thật sự đã tới bên cạnh hắn!
"Vu Nhi..." Hắn nhẹ giọng gọi, thân thể không tự chủ mà tựa lên người nàng.
"Hoàng Thượng!" Nàng bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, đưa mắt nhìn hắn, lại thấy hắn cười.
Không sao, chỉ cần nàng sống tốt, hắn có như thế nào cũng không sao.
Lúc này, có người cầm kiếm lao tới, Thượng Trang hít ngụm khí lạnh, "Đang" một tiếng, trường kiếm kia bị kiếm của người sau lưng đấy ra. Nàng quay đầu, lập tức nhìn thấy người phía sau cũng đang xem khác thường ở nơi này.
Nguyên Chính Hoàn chấn động, bật thốt lên hỏi: "Mạc Tầm, đó là Thượng Trang, phải không?" Y sợ bản thân nhìn lầm, nhưng vừa thấy An Lăng Tễ phía sau Thượng Trang, y liền biết vô luận thế nào cũng không sai được.
Nửa đường y bỏ nàng ở lại, nhưng nàng vẫn đến, là vì Nguyên Duật Diệp sao?
Trong lòng không khỏi chua xót, y vừa biết được sự thật bọn họ không phải huynh muội, còn tưởng...
Hai tay nắm chặt thành đấm, y không biết hiện tại bản thân nên suy nghĩ cái gì.
Mộ Dung Vân Sở nhìn hai bên giao tranh, sắc mặt thoáng thay đổi, trầm giọng: "An Lăng Tễ, ngươi cứu nhầm người rồi đúng không?" Đừng quên, người nhà An Lăng còn nằm trong tay hắn!
An Lăng Tễ cắn môi, vừa rồi ranh giới như ngàn cân treo sợi tóc, hắn ra tay chỉ là một loại bản năng, mà nói thế nào, Thượng Trang cũng là thân muội muội của hắn.
Thượng Trang trừng mắt nhìn Mộ Dung Vân Sở, lại quay đầu nhìn An Lăng Tễ: "Ca, đưa Hoàng Thượng đi trước đi!" Thời điểm nói lời này, nàng lại theo bản năng ngước mắt tìm kiếm Nguyên Chính Hoàn.
Nàng và y cách nhau rất xa, trước mắt là chiến sự hỗn loạn, nàng dường như không thể thấy rõ nam tử kia.
Bên cạnh y có Mạc Tầm, có lẽ sẽ không sao.
Thượng Trang cắn môi, dìu Nguyên Duật Diệp, nghe hắn thấp giọng hỏi: "Đi như vậy, nàng yên tâm sao?"
Biết hắn đang ám chỉ điều gì, trái tim Thượng Trang xiết chặt, nàng không thể bỏ xuống, nhưng có thể làm gì? Chỉ bằng nàng sao có thể phá tan cục diện trước mắt? Nếu nàng lỗ mãng đi qua, đó là tăng thêm gánh nặng cho hắn.
"Hai người... Không phải huynh muội." Hắn tiếp tục nói. Cũng chẳng biết tại sao, ở nơi này, hiện tại, hắn lại muốn để nàng biết, có lẽ hắn cho rằng thời khắc cuối cùng này, nàng có quyền được biết.
Nghe vậy, Thượng Trang không khỏi nghẹn ngào, nước mắt lại lần nữa nhịn không được mà trào ra. Nhìn gương mặt tái nhợt của nam tử này, hắn nói thế vì cho rằng nàng không biết sao? Nàng đã biết, vừa mới biết.
Thế nhưng trong tối tăm, người nàng chọn lại là Nguyên Duật Diệp.
Thời điểm vừa tiến cung, nàng chỉ là một cung nữ nhỏ bé, Nguyên Chính Hoàn nói muốn nàng, nàng vì lo y sẽ đắc tội Tiên đế mà cự tuyệt. Nhưng cơ duyên trùng hợp, Nguyên Duật Diệp bị thương, nàng đã ở bên cạnh hầu hạ hắn rất nhiều ngày.
Tiên đế băng hà, nàng cũng vì sợ Thái Hậu gây bất lợi cho Nguyên Chính Hoàn mà cự tuyệt y. Vì một đạo di chiếu, nang trở thành phi tử của Nguyên Duật Diệp.
Sau này, Nguyên Duật Diệp thả nàng xuất cung, thậm chí còn để nàng đi cùng Nguyên Chính Hoàn, nhưng bọn họ lại cho rằng, bọn họ là thân huynh muội thất lạc nhiều năm.
Nàng và y, một lần lại một lần gặp trong thoáng qua.
Cho nên, không phải không yêu, chỉ là bỏ lỡ.
Trong lòng nàng hắn rất nặng, nặng tựa như núi. Nhưng nàng phải làm gì để xuyên qua binh sĩ Tây Chu và Lê Quốc mà đi về hướng y đây?
Tay dìu Nguyên Duật Diệp khẽ run lên, nàng không bỏ được Nguyên Chính Hoàn, càng không bỏ được Nguyên Duật Diệp.
Bên cạnh Nguyên Chính Hoàn đã có Mạc Tầm che chở, nhưng nếu hiện tại nàng bỏ đi, Nguyên Duật Diệp phải làm sao bây giờ?
"An Lăng Tễ!" Bên kia lần nữa truyền tới thanh âm lạnh lùng của Mộ Dung Vân Sở. Hắn không yêu cầu An Lăng Tễ hỗ trợ giết Nguyên Duật Diệp, hắn chỉ cần An Lăng Tễ đừng nhúng tay vào.
Không nhúng tay vào, bằng thân thủ của Nguyên Duật Diệp hôm nay, bên cạnh lại thêm một nữ tử không biết võ công, bọn họ cho dù mọc thêm cánh cũng khó mà chạy được.
Thượng Trang quay đầu nhìn An Lăng Tễ: "Ca..."
Sắc mặt nam tử vô cùng khó coi, việc này, hắn đã không thể lựa chọn.
Người bên cạnh đột nhiên đẩy một cái, Thượng Trang lập tức ngã vào lòng An Lăng Tễ, lại nghe Nguyên Duật Diệp nghiến răng: "Các ngươi còn không mau đi? Phạm tội khi quân, tốt nhất nên cao chạy xa bay." Hắn được gặp nàng, cuộc đời này không còn cầu mong gì nữa.
Trận chiến này mặc kệ thắng hay bại, đường lui, hắn đã sớm tính toán. Trong kinh có Thái Hậu, hắn một chút cũng không cần lo lắng.
Hôm nay, lo lắng, chỉ có nàng.
"Hoàng Thượng!" Nước mắt không biết từ khi nào đã trào ra, hắn còn dùng "Tội khi quân" để dọa nàng. Nàng đã mấy lần sắp đi gặp Diêm Vương, chút tội danh này còn đáng sợ sao?
Thị vệ phía sau tiến lên dìu Nguyên Duật Diệp, hắn một mặt đối địch, một mặt lớn tiếng: "Hoàng Thượng gắng gượng!"
An Lăng Tễ ngây ra, đột nhiên quyết định kéo Thượng Trang đi. Nàng kinh hoảng, lập tức gạt tay hắn, muốn tiến lên.
"Còn không đi!"
Nguyên Duật Diệp trầm giọng, nàng chỉ biết nắm chặt tay hắn. Ngước mắt nhìn Nguyên Chính Hoàn bên kia, nàng biết, chỉ cần bản thân cầu xin, y có lẽ sẽ chần chờ mà dừng tay. Nhưng nàng không muốn khiến y do dự, tất cả những gì y làm đều vì An Lăng Vu, muội muội thật sự của y, y là thái tử Lê Quốc, những gì y làm ở kiếp này đều là đương nhiên.
Thù cha con trả, thiên kinh địa nghĩa.
Nàng không có tư cách yêu cầu y vì nàng mà tha cho Nguyên Duật Diệp. Ân oán giữa họ một ngày nào đó cũng phải kết thúc, không phải hôm nay thì chính là ngày mai.
Điều duy nhất nàng có thể làm chính là ở bên cạnh Nguyên Duật Diệp.
Dù ở rất xa, nhưng Nguyên Chính Hoàn lại phảng phất thấu triệt ánh mắt của nữ tử. Nàng không cầu xin y, chỉ riêng điểm này, mọi chuyện trong lòng y đều rõ ràng.
Nàng là nói, nếu là y, nàng sẽ liều mạng che chở.
Nhưng hôm nay, nếu Nguyên Duật Diệp thất bại, nàng sẽ không cầu tình. Nàng không muốn khiến y khó xử, khiến y do dự, bởi vì những gì nàng có thể làm chính là hai chữ "ở cạnh" Nguyên Duật Diệp.
Cho nên, cầu tình, nàng sẽ không làm.
An Lăng Vu lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt dừng ở nữ tử cách đó không xa, con ngươi trống rỗng bỗng lóe sáng. Thượng Trang...
Nàng khẽ cười: "Tần ma ma, nữ hài kia chính là nàng." Mười sáu năm trước, An Lăng tiểu thư bị vứt bỏ chính là nàng!
Liễu ma ma giật mình nhìn Thượng Trang, vô luận thế nào bà cũng không ngờ An Lăng tiểu thư lại ở trong An Lăng phủ hơn mười năm. Thì ra An Lăng lão gia vốn không tin bà, chuyện này bà không hề biết.
Liễu ma ma nức nở ôm lấy nữ tử trong lòng: "Công chúa đừng như vậy, tất cả đều là quá khứ rồi." Nếu hôm nay thật sự chết đi, bà sẽ đi dập đầu tạ tội với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, là bà không hoàn thành sứ mạng của mình, không thể bảo hộ công chúa.
Nguyên Chính Hoàn nhìn hai người bọn họ, tay thoáng động, ngân châm liền bay thẳng về phía Nguyên Duật Diệp. Mộ Dung Vân Sở muốn giết hắn, nếu y còn không động thủ, để binh sĩ tiến lên, Nguyên Duật Diệp chết sẽ càng thảm. Như vậy, chính mình ra tay, có phải hắn sẽ ra đi nhanh hơn hay không?
Dù sao, ngày hôm nay hắn cũng phải chết.
Tay vận khí, ngân châm theo đó phóng về phía trước.
Ngay tại ranh giới ngàn cân treo sợi tóc, có thứ đồ gì bay tới chắn ngang trước mặt Nguyên Duật Diệp, "Keng" một tiếng, hai cây ngân châm bắn thẳng vào trong. Nhìn lại, là vỏ kiếm!
Nguyên Duật Diệp theo bản năng quay đầu nhìn, thấy Dương Thành Phong giục ngựa chạy như điên tới.
Mà Thượng Trang lại bỗng nhiên nhìn Nguyên Chính Hoàn, nơi này người có thể sử dụng ngân châm chỉ có y, cũng may dưới tình thế cấp bách Dương Thành Phong đã ném vỏ kiếm tới, nếu không hiện tại ngân châm đã bắn vào cơ thể Nguyên Duật Diệp.
Nghĩ tới đã sợ, Thượng Trang nhịn không được run rẩy, nhưng đối với Nguyên Chính Hoàn, nàng lại không thể trách cứ.
Nàng lý giải cách làm của y, cũng rất rõ lập trường của y.
Một bên là thân muội muội, một bên là kẻ thù diệt quốc.
"Hoàng Thượng!" Dương Thành Phong nhảy xuống lưng ngựa, cầm kiếm chắn trước mặt hắn, lớn tiếng hô "Cứu giá".
Sắc mặt Mộ Dung Vân Sở thay đổi, hắn thật không ngờ sự tình bên kia lại được giải quyết nhanh như vậy.
Dương Thành Phong tới, ai thắng ai thua liền rõ, sắc mặt Nguyên Chính Hoàn tái nhợt, Thanh phu nhân và Bùi Thiên Sùng cũng sợ ngây ra. Y khẽ nhắm hai mắt lại, không muốn nghĩ tiếp.
Nơi này nối với dãy núi đối diện chỉ có một cây cầu, mà hiện tại nó đã đứt, Dương Thành Phong tới hộ tống kịp thời, nhưng binh sĩ của Nguyên Duật Diệp hơn phân nửa là người của Mộ Dung Vân Sở, tất cả y đều chưa từng nghĩ tới.
Nhưng lúc này, thấy Nguyên Duật Diệp không hề hoảng sợ, y đứng thẳng người, cười nói: "Xem ra Thánh Thượng đã tính sai năng lực của Dương Thành Phong." Y vốn cho rằng, đợi Dương Thành Phong tới, tất cả sẽ kết thúc.
Mộ Dung Vân Sở quét mắt nhìn binh sĩ đứng sau Dương Thành Phong, trầm giọng: "Nếu Hoàng Thượng muốn đối kháng ta và y, e rằng là cố sức." Trước đó, người của gã không động thủ, hiện tại vạn nhất bất đắc dĩ, bọn họ tất nhiên có thể tham chiến.
Cảm nhận tay Thượng Trang run lên rõ ràng, hắn khẽ cười với nàng, lại nhìn Mộ Dung Vân Sở, mở miệng: "Trong tay trẫm không có con tin của y, nhưng trong tay ngươi có muội muội của y, nhưng trong tay gã trẫm lại có người của ngươi. Buôn bán như thế không biết phải làm thế nào đây?"
Sắc mặt Mộ Dung Vân Sở lập tức thay đổi, người đầu tiên hắn nghĩ tới, là Mộ Dung Vân Khương. Nhưng hiện tại nàng đang ở hoàng cung, quá xa! Không khỏi chấn động, hắn biết là ai rồi!
Nguyên Duật Diệp liếc nhìn Dương Thành Phong, thấy hắn ra hiệu, lập tức có hai thị vệ áp giải một người lên đây.
Đúng là Tôn Dịch Chi!
Thượng Trang không khỏi kinh hãi, bộ dáng của gã vẫn như lần đầu nàng gặp, chỉ là tóc dài hỗn loạn đã che nửa khuôn mặt, hiện tại trông rất dơ bẩn.
"Tôn Dịch Chi!" Mộ Dung Vân Sở bật thốt lên gọi, theo bản năng bước lên trước một bước. Giờ phút này gã mới rõ vì sao đã lâu không nhìn thấy hắn, e rằng hắn sớm đã bị Nguyên Duật Diệp bắt lại!
Tôn Dịch Chi đưa mắt nhìn, sắc mặt mang vẻ hối hận.
Nguyên Duật Diệp đi tới vén mái tóc Tôn Dịch Chi lên, trầm giọng: "Nếu trẫm đoán không lầm, hắn mới là Mộ Dung thiếu gia thật sự."
Chẳng qua chỉ là một gương mặt nhưng cuối cùng Thượng Trang mới có thể nhìn rõ, gương mặt giống hệt Mộ Dung Vân Sở, nhưng gã buông tóc dài quanh năm, vì sao chứ? đương nhiên là để giấu gương mặt không thể che đậy thân phận?
Mộ Dung Vân Sở nghiến răng, năm đó hắn ra ngoài tìm thần y chậm chạp không trở về, Mộ Dung lão gia liền phái người đi tìm gã, về sau mới biết gã bị hãm hại. Chỉ là khi đó, bọn họ cho rằng việc này liên quan tới Tiên Hoàng, tin tức truyền tới nói Hoàn Vương chưa tìm được thần y, vì thế phải ở bên ngoài nhiều năm. Bằng cách này, Tiên Hoàng có thể thoát được quan hệ. Mộ Dung lão gia cố ý đưa Mộ Dung công tử ra ngoài học nghệ, mười lăm năm sau hồi kinh, người đã bị đổi.
Ánh mắt Thượng Trang xẹt qua gương mặt Mộ Dung Vân Sở, lúc này gã chỉ nhìn Tôn Dịch Chi, nàng nghĩ, Nguyên Duật Diệp nói đúng.
Chợt nhớ tới lần ở Hưng Viên, nàng từng thấy Tôn Dịch Chi ở cùng Mộ Dung Vân Khương, thì ra bọn họ không phải yêu đương vụng trộm, mà là huynh muội. Còn nữa, Mộ Dung Vân Sở quá quan tâm Mộ Dung Vân Khương, không lẽ, đây mới là tình yêu?
"Đưa tay chịu trói, trẫm có thể tha các ngươi tội chết." Nguyên Duật Diệp trầm giọng.
Mộ Dung Vân Sở thoáng chần chờ, lại nghe Tôn Dịch Chi nghiến răng nói: "Thiếu gia cứ làm chuyện của mình, không cần quản ta."
Mặc kệ Tôn Dịch Chi, gã xứng với tấm lòng của Mộ Dung lão gia sao? Còn cả Vân Khương, nàng vì gã mà cam tâm tình nguyện vào cung làm nội ứng, gã không thể cho nàng tình yêu nàng muốn, không thể từng thời từng khắc ở cạnh bảo vệ nàng, hôm nay, ca ca của nàng bị trói, kêu gã cứ trơ mắt đứng nhìn sao?
Thượng Trang nắm chặt tay Nguyên Duật Diệp, hôm nay nàng cuối cùng cũng rõ quan hệ vi diệu giữa huynh muội Mộ Dung và Tôn Dịch Chi. Nàng nghĩ, Mộ Dung Vân Sở trong lòng Tôn Dịch Chi quan trọng như Nguyên Chính Hoàn trong lòng Mạc Tầm vậy.
Đó đã không đơn thuần là cảm tình giữa chủ tử và thị vệ.
Nàng không khỏi quay đầu nhìn Nguyên Chính Hoàn ở bên kia, Mạc Tầm vẫn bảo vệ trước mặt y. Không biết vì nguyên nhân gì, Thượng Trang, chậm rãi nở nụ cười.
Đúng lúc này, Tôn Dịch Chi bỗng nhiên hét lớn một tiếng, dùng toàn bộ khí lực thoát khỏi dây thừng, giật lấy kiếm trong tay một thị vệ, đâm thẳng về hướng Nguyên Duật Diệp.
Thượng Trang còn chưa hoàn hồn, thân thể đã bị Nguyên Duật Diệp kéo ra sau, Dương Thành Phong lập tức phi thân tới ngăn cản.
"Giải tất cả phản đồ xuống, lúc cần thiết, giết không tha!" Thanh âm lạnh lẽo như băng của Dương Thành Phong vang lên.
Nguyên Duật Diệp kéo Thượng Trang lui ra sau, thị vệ lập tức xông lên, khắp nơi đều là tiếng binh khí va chạm.
"Vu Nhi, không sao chứ?" Hắn khẩn trương hỏi.
Thượng Trang gật đầu, nàng chẳng qua chỉ hơi hoảng sợ, thời điểm ngước mắt, thấy sắc mặt nam tử đã tái nhợt, nàng vội dùng sức dìu hắn. Hắn lại quay đầu nhìn An Lăng Tễ đứng sau bọn họ, cười nói: "Tùy tùng Ngự Sử còn chưa hồi kinh? Chuyện ở nơi này, trẫm có thể áp chế gã mấy ngày." Ngay cả kinh Mộ Dung Vân Sở chiến thắng, tin tức hoàng đế băng hà phải cách mấy ngày mới truyền về kinh, hiện tại An Lăng Tễ giục ngựa trở về vẫn còn cơ hội cứu người An Lăng phủ.
An Lăng Tễ chấn động, lại nhìn Thượng Trang.
"Ca, mau đi đi!" Nàng biết hắn đang lo tình hình ở kinh thành, lại không thể buông bỏ nàng. Nhưng hôm nay nàng đã ở cùng Nguyên Duật Diệp, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?
An Lăng Tễ cắn răng, xoay người rời đi.
Bước chân của Mạc Tầm khẽ động, lại nghe Nguyên Chính Hoàn nói: "Việc này, chúng ta không cần nhúng tay." Y biết, nếu y cùng Mộ Dung Vân Sở đối phó Nguyên Duật Diệp, với họ mà nói có lẽ nhất định còn cơ hội trở mình. Nhưng cuối cùng, y lại không động thủ.
Mạc Tầm kinh hãi, không động thủ, có nghĩa là buông tha cho Nguyên Duật Diệp, không động thủ, có nghĩa là bọn họ phải chịu một kích trí mạng!
Sắc mặt Nguyên Chính Hoàn không có bao nhiêu thay đổi, chỉ nói: "Mạc Tầm, đi cứu công chúa."
Mạc Tầm định nói thêm gì đó, nhưng y đã nói vậy, hắn chỉ có thể ngậm miệng, phi thân về hướng An Lăng Vu.
Nguyên Chính Hoàn chỉ kinh ngạc mà nhìn, bên kia Bùi Thiên Sùng đã thất bại, không cần tận mắt chứng kiến, y cũng biết kết cục thê thảm thế nào. Hiện tại ánh mắt hướng về Thượng Trang, chỉ cần liếc mắt một cái, y liền rõ nội tâm nàng đang suy nghĩ điều gì. Y nghĩ, nàng đối với y, cũng thế.
Bọn họ cho tới hiện tại vẫn luôn là người hiểu rõ đối phương nhất, chỉ là duyên mỏng.
Thời điểm Mạc Tầm xông tới, Liễu ma ma lập tức đẩy An Lăng Vu qua. An Lăng Vu lúc này vẫn còn ngây ngốc, từ thời khắc biết chính mình và Nguyên Chính Hoàn là huynh muội, nàng đã như người sống trong mộng.
Đúng rồi, nhất định là mộng. Nàng và Nguyên Chính Hoàn sao có thể là huynh muội?
"Trang Nhi." Thanh âm của nam tử vang lên bên tai, nàng phảng phất như thời điểm mới gặp gỡ, thời điểm ở Thục Quận, y luôn ôn nhu gọi nàng "Trang Nhi".
Nghẹn ngào bật khóc, nàng liền nhào vào lòng y: "Hoàn, Hoàn, chúng ta không phải huynh muội đúng không? Chàng sao có thể là ca ca của thiếp? Không phải!"
"Công chúa..." Mạc Tầm lạnh giọng.
Nguyên Chính Hoàn đưa tay, y biết nàng không thể chấp nhận, cũng giống như lúc trước y cho rằng chính mình và Thượng Trang là huynh muội.
Loại thống khổ đó, người ngoài không thể cảm nhận được.
Nhưng y lại có thể.
Thượng Trang không khỏi lo lắng cho họ, y không đi, chẳng lẽ Mạc Tầm không cưỡng ép y rời đi sao?
Người bên cạnh ho khan một tiếng kéo suy nghĩ của Thượng Trang về.
Thương thế phát tác, Nguyên Duật Diệp lại không muốn Thượng Trang lo lắng, chỉ thối lui một bước, tựa lưng vào thân cây, nghiến răng một câu: "Cung tiễn thủ!" Chuyện ở nơi này, hắn pharii tốc chiến tốc thắng.
Đúng rồi, còn có Nguyên Chính Hoàn.
Lặng lẽ nhìn qua bên kia, hắn chậm rãi khép hai mắt lại.
"Hoàng Thượng, thiếp cho người đưa nàng đi trước." Thượng Trang đứng cạnh hắn, nhẹ giọng.
Hắn lại lắc đầu, lúc này không thể đi. Nếu hắn đi, tới lúc đó e rằng chuyện của thái tử Lê Quốc sẽ không kết thúc.
Người của Dương Thành Phong đã có cảnh giác, tên vừa phóng tới, bọn họ liền thối lui.
Người của Mộ Dung Vân Sở không có cung tiễn, giờ phút này chỉ có thể bị động phòng thủ.
Tên phóng tới ngày càng nhiều, người nhìn tới hoa mắt. Thượng Trang cắn môi, chiến tranh chân thật thế này đây là lần đầu tiên nàng ở khoảng cách gần quan sát, so với trận mã cầu ở Hưng Viên ngày đó không mấy khác biệt.
Mũi tên huyền thiết phóng tới càng nhiều, đao kiếm càng không có mắt.
Ánh mắt Nguyên Duật Diệp siết chặt, Thượng Trang cũng thở dài một tiếng.
Bọn họ nhìn thấy Mộ Dung Vân Sở kéo Tôn Dịch Chi qua, mũi tên xuyên thẳng vào người vốn nên cắm trên thân thể Tôn Dịch Chi.
Đây là kết quả tất cả mọi người đều không thể dự liệu.
"Thiếu gia!" Tôn Dịch Chi gấp tới độ hai mắt đỏ ngầu đỡ lấy gã.
Dương Thành Phong hạ lệnh ngừng bắn, nhưng mũi tên này đã xuyên tim, không còn cách nào xoay chuyển.
Đao kiếm liền kề trên cổ bọn họ.
Mộ Dung Vân Sở liếc nhìn Nguyên Duật Diệp, thấp giọng: "Dịch Chi, nói với Vân Khương, ta... Là ta cô phụ nàng ấy..." Rất nhiều lời muốn nói, gã có lỗi với Mộ Dung lão gia, có lỗi với Tôn Dịch Chi, có lỗi với...
"Thiếu gia..." Hơi thở của nam tử yếu dần, hiện tại Tôn Dịch Chi hoàn toàn bất lực.
Nguyên Duật Diệp vội che mắt Thượng Trang, không muốn để nàng nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh trước mắt, trầm giọng: "Người đâu, Thừa Tướng có công cứu giá đã hi sinh, lập tức hộ tống gã hồi kinh!"
Bọn thị vệ ngây ra, nhưng không ai dám nói câu nào. Dương Thành Phong đi đến cạnh hắn, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng, vậy Tôn Dịch Chi này..."
"Xử tử!" Hắn lạnh giọng. Như thế đã là quá nể mặt của Mộ Dung Vân Sở!
Dương Thành Phong gật đầu, ra hiệu cho thị vệ lui xuống xử lý.
Ánh mắt của Nguyên Duật Diệp cuối cùng dời về phía Nguyên Chính Hoàn.
Thượng Trang kinh hãi, động môi, lại phát hiện lúc này có rất nhiều thị vệ Tây Chu ở đây, nàng sao có thể mở miệng cầu tình? Cho dù Nguyên Duật Diệp muốn thả, nhưng trước mặt bao nhiêu thị vệ thế này, hắn sao có thể quang minh chính đại thả y đi?
Trái tim bất giác đập loạn nhịp, nam tử đang buông tay nàng ra, đi lên phía trước vài bước, lớn tiếng: "Vừa rồi ngươi không xen vào, coi như trẫm nợ ngươi một mạng!"
Mở to hai mắt nhìn nam tử trước mặt, lồng ngực Thượng Trang đột nhiên đau đớn, nhưng nhiều hơn, đó là vui vẻ. Chuyện đã hứa với nàng, hắn thật sự chưa từng quên.
"Hoàng Thượng..." Dương Thành Phong đi tới trước một bước, đã thấy Nguyên Duật Diệp đưa tay, ý bảo hắn không cần nói chuyện.
Nguyên Duật Diệp nghiêng đầu, nhỏ giọng: "Thành Phong, ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời trẫm nói là đủ, trẫm tự biết nắm chắc."
Dương Thành Phong nhất thời nghẹn họng, nghe lời không tiến lên. Hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, vì sao đang êm đẹp, Hoàng Thượng lại nhắc tới những lời khi đó? Hắn cho rằng sự tình hôm nay căn bản không cần cân nhắc tới chuyện đó, không phải sao?
Nguyên Chính Hoàn đẩy An Lăng Vu ra, đi tới đối diện với người trước mặt, khẽ cười, ánh mắt lướt qua vai hắn nhìn Thượng Trang đứng sau: "Là vì nàng sao? Ngươi không sợ tới lúc ta trở lại sẽ giết ngươi?"
Nguyên Duật Diệp cười cười, lần nữa đi về phía trước. Thượng Trang thoáng chần chờ, cuối cùng quyết định không đi theo.
Nguyên Duật Diệp nhìn y, mở miệng: "Vừa rồi ngươi không nhúng tay, chẳng lẽ một chút cũng không vì nàng sao?"
Nguyên Chính Hoàn ngẩn ra, mà Mạc Tầm bên cạnh đã nắm chắc trong tay.
Thế cục vẫn rất căng thẳng, nhưng hai nam tử trước mặt lại nhìn chằm chằm đối phương, trên mặt mang ý cười đạm mạc.
Đó có lẽ là thoải mái, cũng có lẽ là một cuộc đọ sức khác bắt đầu.
Ai cũng không ngờ rằng, nàng và y không phải huynh muội.
Thân thể Nguyên Duật Diệp thoáng lảo đảo một cái, Dương Thành Phong định tiến lên, đã thấy Thượng Trang nhanh chân chạy tới đỡ lấy hắn. Hắn cúi đầu nhìn nữ tử, khóe miệng cong lên ý cười yếu ớt: "Hôm nay ta thả nàng không phải vì ta không thể cho nàng cuộc sống nàng muốn, mà là, khế ước giữa chúng ta kết thúc ở đây!"
Thời điểm nói ra lời này, hắn rõ ràng cảm nhận trái tim mình rất đau đớn.
Chiến sự kết thúc liền phải hồi cung.
Hắn vẫn là hoàng đế Tây Chu, nhưng còn nàng?
Vu Tu Dung của hắn đã chết, ở thế giới này, An Lăng Vu đã không còn, mà hôm nay hắn đã rõ một chuyện, hắn yêu nàng, chỉ cần nàng sống tốt, hắn sao cũng có thể.
Cho nên, hắn sẽ không ép nàng.
Tiêu Dự thả nàng đi vì không muốn kéo nàng vào trận chiến này, nhưng nàng lại gấp gáp trở về, nguyên nhân còn không phải vì hắn sao?
Thượng Trang giật mình nhìn nam tử trước mặt, nghe hắn hỏi: "Nàng quên rồi sao? Nguyên Chính Hoàn, đã chết."
Một câu khiến Thượng Trang thật sự chấn động.
Khế ước đó ghi rất rành mạch, trừ phi Nguyên Chính Hoàn chết, nếu không hắn sẽ không thả nàng đi.
Ánh mắt nhìn về nam tử đứng cạnh Nguyên Chính Hoàn, đúng vậy, y không phải Nguyên Chính Hoàn, y chỉ là Tiêu Dự!
Nàng biết, hắn muốn thả nàng đi, còn về nguyên nhân, đây chẳng qua chỉ là cái cớ. Hôm đó, hắn đã ở trước mặt nàng thiêu hủy tờ khế ước kia, lời hứa giữa bọn họ căn bản đã kết thúc. Nhưng hiện tại hắn lại nhắc tới, chẳng qua là cho nàng một lý do quang minh chính đại rời đi.
Đáy mắt dâng lên chút óng ánh, thân thể nàng nhịn không được mà run lên. Nhưng thật kỳ lạ, tại sao một câu nàng lại không thể nói?
Nguyên Duật Diệp ép buộc chính mình dời ánh mắt đi, lần nữa nhìn nam tử trước mặt, ổn định chút khí lực cuối cùng. Hắn đã gọi y là "hoàng thúc" hơn mười năm, hiện tại hắn không muốn trước mặt y bị xấu mặt.
Hắng giọng, hắn mở miệng gọi: "Dương Thành Phong!"
Dương Thành Phong vội đi tới đỡ lấy hắn, lúc này mới phát hiện tay hắn lạnh như băng, vội gọi: "Hoàng Thượng..."
"Dìu trẫm về." Hắn thấp giọng.
Dương Thành Phong trừng mắt nhìn người trước mặt, cắn môi, chỉ đành dìu hắn xoay người.
Thị vệ Tây Chu xông tới bảo vệ xung quanh bọn họ, mọi người từ từ rút lui.
Sau khi không còn nhìn thấy nhóm người ở bên vách núi, Nguyên Duật Diệp cuối cùng cũng ngã xuống.
"Hoàng Thượng!" Dương Thành Phong kinh hô một tiếng, vội đỡ lấy thân thể hắn, vô ý chạm tới một mảng ấm áp. Gã kinh hãi, vội mở áo choàng của hắn ra mới phát hiện bên trong có một cây phi tiêu cắm sâu vào.
Nguyên Duật Diệp khẽ cười, vừa rồi thời điểm Tôn Dịch Chi ra tay, trong tay gã có giấu phi tiêu, không ai nhìn thấy. Hắn vội kéo Thượng Trang tránh đi, bản thân không còn khí lực né tránh.
Dương Thành Phong vội chặn miệng vết thương, quát bảo thị vệ đi chuẩn bị xe ngựa. Gã bắt mạch cho hắn, lúc này mới rõ tại sao vừa rồi hắn lại nhắc tới những lời mình nói ngày kia. Chết tiệt, gã nên sớm có cảnh giác, gã thật không rõ vì sao hắn hắn có thể chống cự lâu như vậy. Là vì nương nương sao?
Xe ngựa đã tới, Dương Thành Phong đỡ Nguyên Duật Diệp lên, giục ngựa trở về doanh trại. Quay đầu, thấy hắn nhắm mắt, Dương Thành Phong kinh hãi, giờ phút này mặc kệ tất cả, gã vội ép lấy phi tiêu kia ra.
"Hoàng Thượng!" Không thể làm gì, nhưng hiện tại gã không dám buông tay, sợ vừa buông tay sẽ tiếc nuối cả đời.
Ý thức của Nguyên Duật Diệp dần trở lại, hắn thấp giọng nói: "Thành Phong, sau khi hồi kinh, nhớ lời của trẫm."
"Mạt tướng không dám quên."
Hắn mở mắt, vừa cười vừa hỏi: "Khi đó... Ép ngươi bỏ văn học võ, ngươi có hận trẫm không?"
"Mạt tướng không dám."
Hắn hỏi lại: "Có hay không?"
Dương Thành Phong cắn môi, cuối cùng gật đầu. Khi còn bé, gã rất thích thơ từ ca phú, chỉ là Ngũ hoàng tử lại không thích. Hắn nói, gã phải học võ, ngày sau mới có thể sát cánh với hắn.
Nhưng hiện tại gã mới biết vị bằng hữu này với gã quan trọng hơn tất cả, nếu không, gã đã không đi làm những chuyện mà hắn hi vọng mình làm.
Nguyên Duật Diệp mỉm cười, hắn thích nghe lời thật lòng, đây mới là Dương Thành Phong thật sự.
Dương Thành Phong dùng sức nắm chặt tay hắn, nghiến răng: "Khi đó mạt tướng vì lời hứa với Hoàng Thượng mà phấn đấu không ngừng, nếu Hoàng Thượng nuốt lời, cả đời mạt tướng sẽ không tha thứ cho ngài."
Hắn lại lắc đầu: "Thành Phong, chỉ sợ trẫm..."
"Hoàng Thượng, có một người... Có một người có thể cứu ngài!"
Thượng Trang vẫn ngơ ngác nhìn theo hướng Nguyên Duật Diệp rời đi, chẳng biết tại sao, nàng lại bật khóc.
Một khắc hắn xoay người, nàng phảng phất nhận ra bản thân vừa mất thứ gì.
Nguyên Chính Hoàn nâng bước tới gần, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao không đuổi theo?"
Nàng đã yêu hắn, cho dù y không muốn thừa nhận nhưng sự thật này không có cách nào thay đổi.
Quay đầu nhìn nam tử phía sau, Thượng Trang miễn cưỡng cười, đột nhiên hỏi: "Vương gia cho rằng ta có thể sao?"
"Đương nhiên!" Nhàn nhạt một câu, nhưng trái tim y lại thắt chặt.
Thượng Trang cắn môi, thời điểm hắn rời đi, một cái liếc mắt cũng không cho nàng, điều đó có nghĩa rằng hắn đã thật sự buông tay, hắn biết cuộc sống trong thâm cung không phải thứ nàng muốn, mà hắn lại không thể buông tay vị trí kia, nàng và hắn tới cuối cùng vẫn không thể đi cùng một con đường.
Nàng đã không còn là Vu Tu Dung, nhưng hắn vẫn là hoàng đế cao cao tại thượng.
Thượng Trang muốn cười, nhưng lại phát hiện nội tâm vô cùng đắng chát.
Bọn họ có thể vì đối phương mà chết, nhưng lại sợ hãi quỹ đạo không thể quay về kia.
"Hoàn!" An Lăng Vu run rẩy gọi y một tiếng.
Nguyên Chính Hoàn xoay người, lúc này mới nhớ nữ tử phía sau mới là muội muội của y.
Nàng nhào tới ôm lấy y, nhịn không được mà khóc: "Dẫn thiếp đi, đến nơi chỉ có hai người chúng ta." Nàng không thể chấp nhận sự thật bọn họ là huynh muội, có chết cũng không thể.
Y đỡ lấy bả vai của nàng, thấp giọng: "Khuynh Nhi, đừng như vậy."
Thân thể nữ tử run lên, không tin mà ngẩng đầu nhìn y, nghe y nói: "Tiêu Khuynh, là tên của muội."
An Lăng Vu mở to hai mắt, qua nửa ngày, đột nhiên bật cười: "Tiêu Khuynh! Tiêu Khuynh!" Nàng đưa tay chỉ vào Thượng Trang, nghiêm nghị hỏi, "Vì sao lúc trước chàng không gọi nàng là Tiêu Khuynh? Tại sao lại gọi thiếp như vậy, tại sao?" Nàng gần như phát điên mà gào thét.
Liễu ma ma xông tới ôm lấy nàng, bật khóc: "Công chúa đừng như thế..."
Thượng Trang không khỏi kinh hoảng nhìn nữ tử trước mặt, Nguyên Chính Hoàn muốn tiến lên, nhưng cuối cùng chỉ đứng một chỗ. Ngày đó, y cho rằng Thượng Trang là muội muội của mình, bản thân đã cố gắng tiếp nhận, nhưng cách xưng hô đó, rốt cuộc vẫn không thể nói ra, mà ngay cả Thượng Trang vẫn luôn gọi y là "Vương gia", so với hai tiếng "Ca ca", y cảm thấy dễ tiếp nhận hơn nhiều.
Việc này đúng là do y ích kỷ.
Mạc Tầm lạnh giọng: "Công chúa không thể nói chuyện với chủ tử như vậy!"
An Lăng Vu không để ý tới hắn, vẫn khóc lóc nghẹn ngào: "Trong lòng chàng chỉ có nàng ấy, có phải khi biết thiếp là muội muội của chàng, chàng đã thở phào nhẹ nhõm đúng không? Hoàn, vì sao không nghĩ tới tiếp, thiếp mới là người yêu chàng nhất?"
Nàng đã từng nói, chỉ cần y quay đầu, nàng sẽ luôn đứng ở đây chờ y.
Nhưng hiện tại? Dùng thân phận muội muội sao?
A, thật buồn cười!
Bỗng đẩy Liễu ma ma ra, An Lăng Vu xông tới, một tay kéo lấy Thượng Trang, một tay nhổ cây trâm xuống đặt lên má nàng, nghiến răng: "Nếu như thiếp hủy gương mặt này, chàng sẽ còn yêu nàng ta sao?"
Suy nghĩ của Thượng Trang hoàn toàn không ở nơi này, hiện tại bị An Lăng Vu giữ chặt thân thể, nàng mới hoàn hồn.
Sắc mặt Nguyên Chính Hoàn lập tức thay đổi, trầm giọng: "Chẳng lẽ muội quên ta mù hơn mười năm sao?" Y sao có thể quan tâm Thượng Trang trông như thế nào? Thứ y quan tâm chính là con người của nàng, không phải dung mạo!
Tay thoáng dùng lực, An Lăng Vu biết rõ, một khi đâm xuống, y sẽ hận nàng. Nhưng nàng cũng biết, cho dù hận, y cũng sẽ không giết nàng, bởi vì nàng là muội muội của y, bởi vì y luôn áy náy với vị muội muội thất lạ nhiều năm này.
"Khuynh Nhi!" Nguyên Chính Hoàn sợ nàng làm ra chuyện không lý trí, vội gọi.
An Lăng Vu cười cười, thì ra, nàng thà y vẫn gọi mình là "Trang Nhi", cho dù chỉ là thế thân vẫn tốt hơn làm muội muội.
Nắm chặt cây trâm trong tay, vừa định dùng sức, phía sau liền truyền tới vô vàn vó ngựa.
Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn, binh sĩ Tây Chu vừa rời đi đã quay lại!
Nội tâm liền vui sướng, Thượng Trang bật thốt lên gọi: "Hoàng Thượng!" Là hắn không nỡ từ bỏ nàng, cho nên mới quay lại đúng không?
Hai tay nắm chặt thành đấm, đây mới đúng là tính tình của hắn, không ngừng phấn đấu quên mình, là Nguyên Duật Diệp mà nàng biết.
An Lăng Vu nghe nàng gọi, tay nắm cây trâm cuối cùng cũng buông lỏng, rốt cuộc nàng vẫn không thể ở trước mặt Nguyên Chính Hoàn làm chuyện tổn thương Thượng Trang. Nếu Nguyên Duật Diệp quay lại dẫn nàng ấy đi, như vậy mọi chuyện đều có thể coi như chưa từng xảy ra.
Thượng Trang theo bản năng chạy về phía trước, lại bị Nguyên Chính Hoàn kéo về, trầm giọng: "Tình huống khác thường."
Phía sau bọn họ còn có một đoàn người khác đổi tới. Thính lực của y rất tốt, tuyệt đối không nghe lầm.
Nguyên Duật Diệp, hắn gặp rắc rối sao?
Thượng Trang nghi hoặc nhìn Nguyên Chính Hoàn, nàng không rõ vì sao y đã thả mình đi, hiện tại lại ngăn cản nàng? Nàng nhận ra, đó là xe ngựa của Nguyên Duật Diệp!
Dương Thành Phong đưa mắt nhìn, lập tức ngây ra, hắn không ngờ bọn họ lại ở nơi này, vội lớn tiếng: "Nương nương, tránh ra!"
Nguyên Chính Hoàn vội kéo Thượng Trang qua, y thấy rất rõ ràng, phía sau là người của Hứa Thái Hậu!
Y từng lén lút thông đồng với Tân Vương, đương nhiên quen thuộc người của Hứa Thái Hậu.
Xem ra Hứa Thái Hậu vẫn luôn nhìn chằm chằm Nguyên Duật Diệp. Bà ta biết là hắn hạ lệnh giết Tân Vương, hiện tại người ở Tây Nam, cách xa kinh thành, Hứa Thái Hậu đương nhiên không muốn thả hắn về. Hôm nay tình hình rung chuyển, giết Hoàng Thượng, giá họa Lê Quốc, Hứa Thái Hậu chắc chắn không gặp trở ngại.
"Dương tướng quân!" Thượng Trang khiếp sợ nhìn người tới, hiện tại nàng cũng phát hiện sự tình có khác thường. Lại định mở miệng, thân thể đã bị Nguyên Chính Hoàn kéo qua, vô số mũi tên bay tới.
Mạc Tầm kinh hãi, lại nghe Nguyên Chính Hoàn hạ lệnh không được ra tay.
Người Lê Quốc đều ở bên này, Thượng Trang kinh hãi, vội vàng muốn qua đó. Chỉ là sức lực của nam tử quá lớn, nàng căn bản không thể giãy giụa.
Dương Thành Phong thoáng nhìn nàng, cưỡi ngựa bảo vệ chiếc xe bên cạnh, hạ lệnh cho cung tiễn thủ phản kích. Chỉ là cung tiễn thủ còn chưa giương cung, tất cả đã bị đánh rơi xuống đất.
"Hoàng Thượng!" Thượng Trang lớn tiếng gọi, hắn tại sao không trả lời nàng? Thân thể bắt đầu run lên, có phải hắn đã xảy ra chuyện rồi không?
Mũi tên bay loạn, nàng không biết từ đâu bay tới, đột nhiên, một mũi tên đâm vào lưng ngựa, con ngựa hí lên một tiếng, nổi điên lao về phía trước. Sắc mặt Dương Thành Phong thay đổi, phi ngựa đuổi theo, đưa tay nhưng lại bắt hụt.
Thời điểm hoàn hồn, Thượng Trang đưa mắt nhìn vào trong xe, một nửa là trống rỗng!
"Hoàng Thượng!" Trái tim của Thượng Trang như muốn nhảy ra ngoài.
Nguyên Chính Hoàn cũng hoảng sợ, có điều vẫn không buông tay, thời khắc nguy hiểm như vậy, y không thể để nàng qua đó, dù nàng hận y cũng được, y không thể để nàng xông vào nguy hiểm.
"Hoàng Thượng, đừng..." Thượng Trang dùng hết sức lực mà gọi, hít thở bắt đầu không thông, cuối cùng ngất đi trong lòng Nguyên Chính Hoàn.
"Thượng Trang!" Nguyên Chính Hoàn vội ôm lấy nàng, đưa mắt nhìn Mạc Tầm, lạnh giọng: "Chúng ta đi!"
Mạc Tầm gật đầu, che chở An Lăng Vu rời đi, lại không ngờ, nữ tử bên cạnh đột nhiên tránh khỏi tay hắn. Từ đầu tới cuối, y chỉ quan tâm Thượng Trang, y thật sự chưa từng yêu nàng. Vừa rồi, thời khắc nguy cấp như vậy, y cũng chỉ bảo vệ Thượng Trang, mà nàng lại bị ném cho Mạc Tầm.
Nàng không muốn làm muội muội của y, nàng thà để y cả đời nhớ kỹ nàng không phải muội muội của mình."
"Công chúa!" Thời điểm Mạc Tầm quay đầu, An Lăng Vu đã chạy đi.
Nguyên Chính Hoàn chấn động, vội quát: "Khuynh Nhi, trở về!" Muội ấy điên rồi sao? Bên đó nguy hiểm như thế!
Mạc Tầm đuổi theo, nàng lui về sau mấy bước, sau lưng đã là vách núi, thời điểm hoàn hồn, không biết mũi tên từ đâu bắn tới đã xuyên qua lồng ngực của nàng.
"Khuynh Nhi!"
"Công chúa!"
An Lăng Vu chậm rãi cúi đầu nhìn, khóe miệng nở nụ cười tươi sáng, thân thể ngày càng lui về sau.
"Hoàn, kiếp sau gặp lại!"
Nàng không phải muội muội của y, đời này không phải, kiếp sau cũng thế.
"Công chúa!" Mạc Tầm vội duỗi tay, "Xoẹt" một tiếng, hắn chỉ kéo được một góc tay áo của nàng.
Liễu ma ma hoảng sợ tới ngất đi.
Nguyên Chính Hoàn phun ra ngụm máu, nhưng vẫn cố gắng chống cự thân mình. Nàng thật ngốc, không muốn làm muội muội của y, thà chết cũng không muốn dùng thân phận như vậy đi cùng y...
.................................
Hoàng cung Tây Chu.
Mộ Dung Vân Khương đột nhiên cảm thấy choáng váng, chung trà trong tay theo đó mà rơi xuống đất.
"Tiểu thư!" Thanh Nhi vội đỡ lấy nàng.
Thái Hậu nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "Hoàng Hậu làm sao vậy?"
"Không sao." Nàng nhỏ giọng đáp. Không biết vì lý do gì, nhoáng một cái, cả người như trống rỗng, trái tim như đã mất đi gì đó, tiếp theo lại cảm thấy không có cách nào nói chuyện, cảm giác hoảng hốt ngày càng lớn dần khiến nàng nhịn không được mà run rẩy.
"Thái Hậu, Thái Hậu..." Thế tử cùng cung nữ đi thu thập sương sớm trở về, thời điểm chạy vào không cẩn thận mà vấp ngã, sương sớm trong lọ thoáng cái làm ướt y phục của Mộ Dung Vân Khương. Nó sợ hãi, gương mặt tái nhợt, "Đàm Nhi... Đàm Nhi không cố ý..."
Mộ Dung Vân Khương đứng lên, miễn cưỡng cười cười: "Không sao. Mẫu hậu, thần thiếp trở về thay y phục trước." Dứt lời, nàng hành lễ rồi rời đi.
Thái Hậu đưa mắt dõi theo nàng ra ngoài, lại nhìn thế tử, cười nói: "Được rồi, không sao. Ti Y, đưa thế tử xuống trước đi."
Ti Y nhận lệnh, mang thế tử lui xuống.
Lúc này Thái Hậu mới đứng lên, mở cửa sổ, trận mưa bên ngoài cuối cùng cũng dừng, chuyện của Nguyên Duật Diệp bên kia cũng nên kết thúc.
Thanh Tuyệt hẳn đã tới Vân Điền Quận.
Lần nữa tiền tuyến truyền tin về đã là năm ngày sau.
Hoàng đế băng hà.
Thời điểm nghe được tin này, thân thể Thái Hậu lảo đảo, nếu không có cung nữ dìu lấy, bà ta có lẽ đã ngã xuống.
Bà cho rằng, chính mình đối với nhi tử của Tề Hiền Phi không có cảm tình. Hoặc là nói rằng, thời điểm hắn cho người gửi thư cho bà, bà không hề để trong lòng.
Bà cho rằng, hắn sẽ sống sót trở về, đây là lần đầu tiên bọn họ không cần lý do mà cùng đứng cùng chiến tuyến.
Bà cho rằng nhiều như vậy, nhưng tới cuối cùng không hề nghĩ tới trường hợp hắn sẽ chết.
Thanh Nhi dìu Mộ Dung Vân Khương tới, sắc mặt nàng tái nhợt, run rẩy hỏi: "Mẫu hậu, là thật sao?"
Thừa Tướng vì cứu giá mà hi sinh, Tôn phó tướng tử trận...
Thanh Nhi khóc tới hai mắt hồng hồng, Mộ Dung Vân Khương kiềm nén không khóc ra tiếng, nàng không tin đây là sự thật!
Một công công ở cạnh nức nở: "Nương nương nén bi thương, Hoàng Thượng đã..." Gã cho rằng nàng như thế là vì Nguyên Duật Diệp.
Trước mắt Mộ Dung Vân Khương tối sầm, cứ thế mà ngã xuống.
Thái Hậu bi thống nhìn nàng, nhàn nhạt một câu: "Người đâu, đưa Hoàng Hậu trở về."
Dương Thành Phong trở về đã là nửa tháng sau.
Thái Hậu truyền một mình hắn tiến cung, sau đó kêu người lấy tấm lụa vàng ngày đó Nguyên Duật Điệp đưa về ra.
Dương Thành Phong quỳ xuống, Thái Hậu cho mọi người lui xuống, mới mở tấm lụa vàng ra, thấp giọng: "Đây là điều cuối cùng Hoàng Thượng có thể làm."
Dương Thành Phong ngước mắt, nghe Thái Hậu tiếp tục: "Hoàng Thượng có ý định nhận thế tử làm nghĩa tử, để nó thừa kế ngôi vị hoàng đế." Bên trên di chiếu còn thiếu con ấn của ngọc tỷ, có điều ngọc tỷ sớm đã nằm trong tay Thái Hậu.
"Việc này mạt tướng biết." Khi đó Nguyên Duật Diệp đã nói với gã, nếu hắn xảy ra chuyện, gã phải hồi kinh, ủng hộ thế tử đăng cơ, từ nay về sau phụ tá nó.
"Vậy Dương tướng quân nghĩ thế nào?" Thái Hậu buông di chiếu trong tay, chậm rãi hỏi.
Dương Thành Phong cúi thấp đầu, trầm giọng: "Di mệnh của tiên hoàng, mạt tướng xin tuân theo!"
"Rất tốt!" Thái Hậu đứng dậy. Hôm nay Dương Thành Phong tay nắm binh quyền, có hắn tương trợ, họ không cần sợ các vị vương gia ở đất phong gây chuyện. Di chiếu là sự thật, thế tử cũng là tử tôn Nguyên thị!
Thái Hậu đi vài bước, duỗi tay đỡ mép bàn, thoáng buộc chặt, đột nhiên hỏi: "Hoàng Thượng... Tìm được chưa?" Thời điểm hỏi, bà ta nhịn không được mà run rẩy.
Tay đặt trên đầu gối bỗng nhiên nắm chặt, Dương Thành Phong chỉ đáp: "Mạt tướng sẽ dốc hết sức tìm kiếm." Dừng một lúc, hắn lại nói, "Trương công công đã đi theo Hoàng Thượng."
Thái Hậu ngây ra, một lúc lâu cũng không nói chuyện. Đột nhiên, bà ta lại hỏi: "Dư đảng Lê Quốc đều đã tiêu diệt?"
"Vâng, Thái Hậu yên tâm."
Thái Hậu gật đầu, thở dài một tiếng.
Nước không thể một ngày không có vua, ba ngày sau, thế tử đăng cơ, lấy niên hiệu là Khang Định.
Thái Hậu được tôn lên Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu được tôn lên Hoàng Thái Hậu. Bởi vì Hoàng Thượng tuổi nhỏ, Thái Hoàng Thái Hậu bước lên nhiếp chính.
Hai ngày sau, thời điểm đưa tang Mộ Dung Thừa Tướng, Mộ Dung Vân Khương treo cổ trong linh đường của hắn.
Thái Hoàng Thái Hậu sợ miệng lưỡi thiên hạ, vì thế tuyên cáo với thiên hạ Thái Hậu sinh bệnh qua đời.
Ít ngày kế tiếp, Vân Điền Quận truyền tới tin, Hứa Thái Hậu vì bệnh, hoăng. Tân Vương Phi tận hiếu đạo đã đi theo.
Thời điểm nghe được tin này, sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu không hề thay đổi, bà chỉ nhớ lại nội dung trong bức thư ngày đó Nguyên Duật Diệp phái người đưa tới.
.........................
Thượng Trang tỉnh lại đã là một tháng sau.
Thời điểm mở mắt, nàng còn chưa biết mình đang ở đâu, đã nghe Phục Linh gọi mình một tiếng "Tiểu thư".
Đợi nhìn rõ gương mặt của nha đầu, nàng liền chậm rãi nở nụ cười.
"Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh, hù chết nô tỳ!" Phục Linh lau nước mắt, mỉm cười.
Thượng Trang ngồi dậy, mở miệng hỏi: "Phục Linh, ta ngủ rất lâu rồi sao? Ta... Hình như đã gặp một cơn ác mộng rất đáng sợ." Nàng mơ thấy, Nguyên Duật Diệp chết rồi.
Phục Linh ngây ra, vội đỡ lấy nàng: "Tiểu thư đừng nghĩ lung tung, không có việc gì cả." Ngày đó nàng ở Vũ Thành đợi tiểu thư và thiếu gia, nhưng không thấy tiểu thư tới, cuối cùng, người đến ngược lại là Mạc Tầm. Mạc Tầm kể với nàng tất cả khiến nàng khiếp sợ không thôi. Chỉ là nếu tiểu thư đã không nhắc tới, nàng sẽ không nói.
Thượng Trang ra ngoài, xung quanh khắp nơi đều là rừng trúc. Nàng nhìn thấy nam tử ngồi trên ghế đá, đưa lưng về phía nàng.
Thoáng chần chờ, Thượng Trang cuối cùng cũng nâng bước đi về phía trước.
Phục Linh định đi theo, lại bị người phía sau giữ lấy, bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể trừng mắt nhìn Mạc Tầm.
"Vương gia."
Hai chữ đó theo bản năng nói ra, nước mắt rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, nàng nên tin, đây không phải mộng.
Nguyên Chính Hoàn ở đây chính là lời giải thích tốt nhất, không phải sao?
Ngày đó Nguyên Duật Diệp thả nàng đi, nàng còn tận mắt nhìn thấy xe ngựa của hắn lao xuống vách núi...
Nguyên Chính Hoàn chấn động, quay đầu nhìn nữ tử, nhẹ giọng: "Tỉnh rồi sao?" Y đưa nàng trở về, tìm rất nhiều đại phu nhưng đều không chẩn ra nguyên nhân bệnh. Y đã cho rằng, cả đời nàng sẽ ngủ say như vậy. Y sợ đợi nàng tỉnh lại, ngay cả một câu cũng không có cơ hội nói.
A, trời xanh cuối cùng đối với y cũng không tệ.
Y duỗi tay nắm lấy tay nàng, lúc này Thượng Trang mới phát hiện, y hình như đã gầy đi nhiều.
Nguyên Chính Hoàn thấp giọng cười cười: "Hắn hi vọng nàng sống thật tốt." Lời này không cần hắn nói ra, y cũng hiểu.
Thượng Trang gật đầu, nàng hiểu, hiểu hết.
"Ta cũng hi vọng nàng có thể sống tốt."
"Vương gia..."
"Thượng Trang, để ta ở cùng nàng đoạn thời gian, được chứ?" Nắm chặt tay nàng, y mỉm cười nhìn nữ tử trước mặt.
Đáy mắt y như có ánh sáng, vẫn đẹp như sao trời.
Thượng Trang nhìn y, đột nhiên không nói nên lời.
Nam tử đứng dậy kéo nàng qua, nhẹ giọng: "Cuộc sống nàng muốn, ta và hắn đều đã từng phụ nàng." Như vậy hiện tại, y có thể cho nàng bao nhiêu ngày?
Y kéo nàng đi về phía trước, thấp giọng: "Mạc Tầm, chuẩn bị ngựa."
Sắc mặt Mạc Tầm liền trở nên ngưng trọng, xoay người vòng ra hậu viện dắt một con ngựa tới.
"Vương gia..." Thượng Trang kinh ngạc nhìn y.
Y lại khẽ cười: "Thượng Trang, lần này đừng cự tuyệt ta." Y đã từng bị nàng cự tuyệt nhiều lần, mỗi một lần, y đều không tình nguyện mà thả nàng đi, mà hiện tại, y không muốn tiếp tục như thế.
Dìu nàng lên ngựa, y cũng nhảy lên, chân kẹp bụng ngựa, phóng về phía trước.
Phục Linh theo bản năng chạy theo mấy bước, quay đầu hỏi: "Mạc thị vệ, ngươi không đi cùng sao?" Tiểu thư vừa tỉnh, nàng không khỏi lo lắng.
Thời điểm vừa thốt ra, Phục Linh lại ngẩn người.
Bởi vì, nàng nhìn thấy tia óng ánh trong đáy mắt Mạc Tầm. Không khỏi chấn động, Mạc Tầm thế này nàng chưa từng thấy.
Ánh mắt hắn vẫn dõi theo con ngựa vừa chạy đi, hai tay nắm chặt thành đấm, qua nửa ngày, đột nhiên hỏi: "Hoàng Thượng các ngươi yêu nàng ấy bao nhiêu?"
Một câu khiến tâm trạng Phục Linh chùn xuống.
Giờ phút này nhắc tới Hoàng Thượng làm gì chứ? Ngài ấy... Ngài ấy đã không còn nữa.
Mạc Tầm xoay người trở về, nhẹ giọng: "Không cần đi theo, về thôi."
"A, Mạc thị vệ..." Phục Linh có chút khó hiểu, Mạc Tầm hôm nay thật sự quá kỳ quái, hắn thế mà nguyện ý để tiểu thư và Vương gia ở cùng nhau, còn nói là không cần đi theo?
Nàng lắc đầu, nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ tiếp.
Con ngựa cứ thế mà chạy về phía trước, dọc theo con đường nhỏ mà đi. Thượng Trang lúc này mới phát hiện, rừng trúc nơi này thật lớn. A, cứ như chạy thế nào cũng không tới cuối cùng. Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng cười của nam tử, tiếng cười của y trong rừng trúc vô cùng rõ ràng.
"Vương gia." Nàng gọi.
Y lại lắc đầu: "Gọi ta Chính Hoàn."
Thượng Trang cả kinh, quay đầu nhìn, y lại khẽ cười một tiếng, cho ngựa tiếp tục lao đi.
Mười sáu năm qua, y chưa từng quên chính mình là thái tử Lê Quốc, nhưng mười sáu năm, y dường như đã quen với cái tên Nguyên Chính Hoàn. Đột nhiên nhớ tới sư phụ, bà là người duy nhất gọi y như vậy.
Mà trước mặt nàng, y luôn tự nhận là Hoàn Vương, thì ra, y cũng đã xem nó là thói quen.
Đúng vậy, thói quen.
Hôm nay y rốt cuộc cũng có thể từ bỏ thân phận thái tử Lê Quốc, như vậy, cứ để y làm Nguyên Chính Hoàn, một Nguyên Chính Hoàn thật sự, không phải Hoàn Vương của Tây Chu.
Thượng Trang không khỏi ngẩn người.
Hồi ức phảng phất trở về, lời Nguyên Duật Diệp thoang thoảng bên tai, hắn muốn nàng gọi hắn một tiếng "Diệp".
Diệp...
Tới cuối cùng, nàng vẫn không gọi hắn như thế.
Nước mắt rơi ra, nàng lại nở nụ cười.
Không gọi, cứ để hắn nghĩ trong lòng nàng căn bản không có hắn. Kiếp sau, đừng tới tìm nàng.
Nàng không đáng để hắn vì nàng mà làm nhiều như vậy, thật sự không đáng.
Nàng cố gắng không phát ra tiếng, nhưng y biết nàng đang khóc.
Y không vạch trần, cũng không khuyên nhủ, chỉ có tay nắm tay nàng buộc chặt, hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng: "Thượng Trang, nàng nói xem nếu chúng ta cứ chạy về phía trước như vậy, liệu có thể tới được chân trời không?"
Hiện tại, bọn họ đã ra khỏi rừng trúc mênh mông, bên tai đã không còn tiếng lá xào xạt.
Thượng Trang bất giác hỏi: "Chân trời sẽ có gì?"
"Nàng muốn ở đó có gì?" Y hỏi lại.
Thượng Trang nhất thời im lặng, trước mắt hiện ra gương mặt của một nam tử, nàng chán nản mà cười, nói: "Có đôi khi, nhớ lại sẽ rất đau."
Thân thể thoáng cứng đờ, y cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: "Cần một ly Vong Tình Thủy không?"
Nàng lại lắc đầu, nàng không muốn.
Nếu quên, thời gian đằng đẵng còn lại nàng phải vượt qua thế nào? Nàng không muốn sống một cuộc sống mất đi những ký ức kia. Cho dù đau nhưng vẫn nhớ kỹ, ít nhất bọn họ đã từng yêu.
Nguyên Chính Hoàn thở dài, bất giác nói: "Vậy thì vĩnh viễn ghi nhớ."
Y cũng sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.
Thượng Trang không hỏi y định đi đâu, nàng hỉ thầm nghĩ, giờ khắc này nàng phải làm thế nào để quên những chuyện đau lòng kia.
Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc.
Mặt trời xuống núi, bọn họ vẫn phi nước đại về phía trước.
Sắc trời tối dần, gió thổi tới bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Nắm chặt tay nàng, y thấp giọng: "Ta đã đợi rất lâu mới đợi được nàng tỉnh lại. Nàng nhớ hắn quá nhiều, ta cứ tưởng, một chút thời gian nàng cũng không chịu cho ta."
Ngước mắt nhìn nam tử, trong lòng Thượng Trang phảng phất đau đớn
Y cho ngựa dừng lại, giúp Thượng Trang leo xuống, cười nói: "Ở đây, nàng có thể ngắm hoàng hôn."
Y và nàng ngồi xuống, nhìn bầu trời nhuộm ánh nắng chiều.
Phảng phất như cả thế giới đều giấu dưới ánh mặt trời, hai người tựa vào nhau ngồi thật lâu, thời điểm Nguyên Chính Hoàn nghiêng đầu, nữ tử bên cạnh đã thiếp đi.
Y thấp giọng gọi nàng một tiếng, bật cười thỏa mãn.
Quay đầu nhìn về phía sau, tay y nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ tử, y thật sự muốn nói một tiếng, đa tạ.
Thật sự đa tạ.
Ôm nữ tử vào lòng, thấy lông mày nhíu chặt của nàng giãn ra, y yên lòng nở nụ cười. Thứ nàng muốn chẳng qua chỉ đơn giản như vậy, đã thế, y và hắn sẽ dùng tính mạng đền bù tổn thất của nàng.
Mãi tới khi hừng đông, Nguyên Chính Hoàn và Thượng Trang mới trở về.
Phục Linh một đêm không ngủ, nhiều lần muốn xông ra ngoài, Mạc Tầm ngược lại không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng một bên.
Thượng Trang ngủ, Nguyên Chính Hoàn ôm nàng vào phòng, cẩn thận đặt lên giường, lúc này mới xoay người rời đi.
"Tiểu thư." Phục Linh ngồi bên giường, bắt mạch cho nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng không khỏi quay đầu, thân ảnh của Nguyên Chính Hoàn sớm đã biến mất ở cửa.
"Chủ tử." Thấy y ra ngoài, Mạc Tầm vội gọi một tiếng, sắc mặt y tái nhợt khiến hắn không khỏi lo lắng.
Nguyên Chính Hoàn cười với hắn: "Mạc Tầm, đa tạ ngươi."
"Chủ tử không cần nói nói với thuộc hạ những lời này." Thời điểm nói chuyện, Mạc Tầm cơ hồ nghiến răng.
Nguyên Chính Hoàn vẫn cười, nhưng không nói gì thêm.
Mạc Tầm đột nhiên hỏi: "Chủ tử hối hận sao?"
Bước chân không hề dừng lại, y chỉ nói: "Không hối hận, đó là sứ mạng của ta với tư cách tử tôn Tiêu thị. Ta cố hết sức rồi, nhưng tới cuối cùng vẫn cô phụ phụ hoàng và mẫu hậu, phụ bách tính Lê Quốc, là lỗi của ta."
"Chủ tử!" Sắc mặt Mạc Tầm thay đổi, "Đây không phải lỗi của ngài."
Y khẽ lắc đầu, thời điểm đứng ở vách núi, y đã biết, mình thua rất thảm, y đã cô phụ quá nhiều người.
Mà hiện tại vứt bỏ tất cả, y rốt cuộc cũng có thể làm chính mình vài ngày.
Có lẽ cái tên không còn gánh vác nặng nề của thân phận, bản thân mới thật sự vui vẻ.
Duỗi tay đỡ cây cột bên cạnh, Nguyên Chính Hoàn cười hỏi: "Mạc Tầm, ngươi thích Phục Linh đúng không?"
Một câu tới đột nhiên như vậy khiến Mạc Tầm giật mình.
Nguyên Chính Hoàn quay đầu nhìn hắn: "Khi đó, ủy khuất ngươi rồi." Y cho rằng Linh Khuyết là muội muội của mình, để đưa nàng rời khỏi Nguyên Duật Diệp, y mới nói dối là Mạc Tầm thích nàng ấy, muốn cưới nàng ấy làm thê.
Đúng lúc Phục Linh từ phòng Thượng Trang bước ra, thấy hai người đứng đấy nói chuyện, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Nguyên Chính Hoàn bỗng gọi nàng: "Phục Linh, ta thay Mạc Tầm cầu hôn ngươi, không biết ngươi có nguyện ý không?"
"Chủ tử!"
"Hả?" Phục Linh ngây ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ bừng, nàng tự biết thất thố, vội vàng xoay người chạy đi. Chạy được một đoạn, bản thân không khỏi ảo não, nàng quay đầu trừng mắt nhìn Mạc Tầm, cắn răng đáp: "Vương gia, Mạc thị vệ một chút thành ý sao cũng không có?"
Dứt lời nàng liền quay đầu, đáng hận mà, thấy nàng chạy đi, một bước hắn rõ ràng cũng không động!
Mạc Tầm nắm chặt trường kiếm trong tay, Phục Linh nàng ấy...
Nguyên Chính Hoàn bật cười, liếc nhìn Mạc Tầm, thúc giục: "Còn không đuổi theo?"
Chần chờ, Mạc Tầm cuối cùng cũng xoay người đuổi theo.
Tay đỡ cột trụ thoáng run rẩy, nhưng y vẫn đứt đó, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười.
Ngước mắt, mặt trời đã mọc, ngày mới lại bắt đầu.
Y không khỏi quay đầu nhìn căn phòng của Thượng Trang hồi lâu, đột nhiên trầm giọng gọi hai chữ ẩn sâu trong lòng: "Thượng Trang."
Lúc này thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt, mùa đông liền tới.
Không khí dần trở nên mát hơn, chỉ là nơi này, trong cảnh sắc mông lung lại không nhìn thấy chút tư thái.
Những ngày tháng này, Thượng Trang ở cạnh y, một chữ cũng không nhắc tới sự tình khi trước.
Mạc Tầm cũng thấy chủ tử vui vẻ hơn trước, y không cần cả ngày đứng ngồi không yên, không cần lo lắng người khác nhìn thấu chuyện mình không phải Vương gia, càng không cần hao tổn tâm cơ liên lạc với Bùi tướng quân, cũng không cần lợi dụng thân phận Hoàn Vương bôn tẩu lôi kéo liên quân bốn phía, càng không cần gặp ác mộng cảnh Lê Quốc diệt vong.
Phục Linh ở trước mặt Thượng Trang không dám nhắc tới Nguyên Duật diệp, nàng đột nhiên nhớ tới khi đó, Mạc Tầm hỏi nàng, Hoàng Thượng yêu tâm bao nhiêu. Nàng nghĩ, nhiều tới không có từ ngữ nào có thể diễn tả, mà tình yêu Vương gia dành cho tiểu thư không hề ít hơn Hoàng Thượng.
Hiện tại, ít nhất vẫn còn Vương gia ở cạnh tiểu thư.
Hai người ngồi trong rừng trúc, lắng nghe tiếng lá xào xạc.
Thượng Trang híp mắt nhìn thứ màu tím phía cao trên cây trúc, nghiêng đầu hỏi: "Đó là gì?"
Nguyên Chính Hoàn đưa mắt nhìn, cười nói: "Là hoa."
"Cây trúc cũng có hoa sao?"
"Đương nhiên." Y gật đầu, "Đẹp sao?"
Cây trúc nở hoa, ý nghĩa cái chết buông xuống.
Chú ý tới ánh mắt nàng đang nhìn mình, Nguyên Chính Hoàn nhìn nàng, cười hỏi: "Nhìn cái gì?"
"Chỉ là muốn nhìn mà thôi."
"Ừ."
"Đa tạ ngài." Trừ lời này, nàng không còn gì khác để nói.
Y ngây ra, lắc đầu: "Nàng cũng biết, ta không cần." Muốn nói đa tạ, y nên đa tạ hắn. Chỉ là, e rằng không còn cơ hội nữa rồi.
Thượng Trang đứng lên đi về trước, duỗi tay bẻ một cành trúc. Nàng quay đầu, nở nụ cười với y, tiếng cười như chuông bạc lập tức lan khắp khu rừng.
Nguyên Chính Hoàn nhìn nữ tử trước mặt, không tự chủ mà cười rộ lên.
Y chỉ an tĩnh mà nhìn, dốc sức liều mạng mở mắt nhìn nàng, có Thượng Trang nàng ở cạnh thật tốt.
Lá trúc như hát ca, mà nàng ở trước mặt y như nhảy một điệu múa chỉ thuộc về riêng nàng.
Y ho một tiếng, quay đầu, phun một ngụm máu, sau đó quay đầu lại, ngồi thẳng người, cười như không có việc gì.
Đứng dậy không nổi, bởi vì đã không còn khí lực.
Dược tính của tình cổ nửa tháng trước đã vượt khỏi kiểm soát, nhưng y không sợ chết, nếu không đã không có những ngày tháng khoái hoạt này, không phải sao?
Thượng Trang lượn vài vòng trong rừng trúc, nước mắt óng ánh cứ thế lăn ra, nàng vẫn cười, nụ cười sáng lạn như trước. Đời này nàng chưa từng múa, hiện tại là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng.
Để y nhớ tới bộ dáng đẹp nhất của mình, nơi này, rừng trúc chỉ có hai người bọn họ.
Y nói, hi vọng có nàng bầu bạn bên cạnh một đoạn thời gian.
Kỳ thật, mọi chuyện nàng đều rõ, chỉ là không có dũng khí nói ra, cũng không muốn một lần thẳng thắn.
Lần đó y nói với nàng, Thanh phu nhân đã bắt đầu phối thuốc giải, nhưng nàng biết, với nàng y vẫn có chỗ giấu diếm.
Những lần y lén lút thổ huyết, nàng đều biết, nhưng nàng phải ép mình coi như chưa từng nhìn thấy.
Mạc Tầm và Phục Linh đến với nhau, nàng nghĩ, y cũng cao hứng như nàng.
Thời điểm Nguyên Duật Diệp chết, nàng từng mất hết can đảm, trong mơ mơ màng màng, nàng không muốn tỉnh lại. Nhưng nàng biết mình sai rồi, bởi vì vẫn còn có người lo lắng cho nàng, quan tâm nàng, chờ nàng.
Có lẽ nàng nên sớm tỉnh lại, bởi vì y đã sợ không thể còn cơ hội nói chuyện với nàng. Mỗi lần nhớ tới, nàng đều đau lòng không thôi, là nàng tỉnh dậy chậm, là nàng đã chậm.
Nước mắt ngăn không được mà rơi ra, trong không trung lượn quanh một vòng. Nàng sẽ vĩnh viễn ghi nhớ, từng có một nam tử tao nhã trẻ tuổi dùng cả sinh mạng yêu nàng.
Nguyên Chính Hoàn nhìn nữ tử trước mặt, sống lưng chậm rãi tựa vào cây trúc phía sau, thời khắc này, y chưa từng hối hận, y thật sự vui vui vẻ.
Rất lâu sau, mãi tới khi lá trúc hết bay tán loạn, nữ tử mới chậm rãi đi về phía y.
"Thượng Trang." Y ngồi thẳng người.
Nữ tử ngồi xuống cạnh y, cười hỏi: "Đẹp không?"
"Đẹp."
"Như vậy, ngài sẽ vĩnh viễn ghi nhớ sao?"
"Sẽ."
"Ta cũng vậy, ta sẽ ghi nhớ từng có một người nghiêm túc xem ta múa." Nàng sẽ nhớ rõ người này, cái người cùng nàng vượt qua đoạn thời gian thống khổ nhất.
"Thượng Trang." Y đưa tay lau đi nước mắt giúp nàng, "Khóc gì chứ?"
Nàng lắc đầu: "Là vui vẻ." Không phải chỉ có thương tâm mới khóc.
Y nở nụ cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Thượng Trang tựa như nhận ra gì đó, theo bản năng cách xa y, thân thể lại bị y kéo lại, nhỏ giọng: "Đừng đi, ở gần ta một chút."
Thoáng chần chờ, nàng khẩn trương ôm lấy thân thể y, cười hỏi: "Như thế, đã đủ chưa?"
"Đủ." Y cũng cười.
"Hận hắn sao?" Thượng Trang nhỏ giọng hỏi, Nguyên Duật Diệp không phải thật sự muốn giết y.
Y lắc đầu, nói: "Là nàng đừng hận hắn."
Thượng Trang ngây ra, nghe y tiếp tục: "Hắn không hề hạ tình hoa, là tình cổ, mà thuốc dẫn giải dược hắn đã giao cho sư phụ."
Nước mắt nhịn không được mà rơi ra, quả nhiên không phải tình hoa. Trong tay Thanh phu nhân đã có thuốc giải, kỳ thật nàng rất muốn hỏi, vì sao y không cần? Mà nghi vấn này, thời gian dần trôi qua, nàng cuối cùng cũng biết.
Y là không muốn để lại đường lui cho mình.
Nếu chuyện lần đó thành công, có lẽ y sẽ sống tiếp, nhưng nghiệp lớn thất bại, y thẹn với quá nhiều người, còn cả chuyện bọn họ là "huynh muội", y sống không nổi.
Thế nhưng hiện tại, y đã cảm thấy thỏa mãn, so với sống, tất cả đều vô cùng thỏa mãn.
Ánh mắt lướt qua vai nữ tử nhìn ánh mặt trời phương xa, cảnh sắc đó đối với y đã bắt đầu mơ hồ. Có điều y biết rõ, y luôn ở đây...
Đây cũng chính là lý do y không chọn đường sống.
Nguyên Duật Diệp ở trong lòng Thượng Trang quá nặng, nhưng nàng vẫn nguyện ý cùng mình đi hết đoạn đường cuối cùng. Y đã cảm thấy rất đáng, cho nên, không thể tiếp tục khiến nàng khó xử.
"Thượng Trang, ta mệt quá, nhưng nhớ lại khi trước ta lại rất vui." Y cười nói.
Nàng chăm chú nhìn y, đáp: "Ta cũng thế."
Nguyên Chính Hoàn đưa tay lấy ngọc bội xuống, đưa cho nàng: "Vật này..."
Thượng Trang vội cầm lấy, nắm chặt trong tay, bên trên vẫn còn độ ấm của y.
Bọn họ ai cũng nói không rõ, chủ nhân của ngọc bội này rốt cuộc là của y, hay của nàng.
Có điều, tất cả đều đã không còn quan trọng.
Nàng nắm chặt tay y, cảm nhận được sự vô lực của nam tử, nàng vẫn cười, cho dù muốn khóc cũng phải cười.
Gió nhẹ thổi qua, lá trúc không ngừng phiêu động trên không trung rồi buông xuống.
Y ngước mắt nhìn, nhẹ giọng: "Thật đẹp!"
Thượng Trang không khỏi ngẩng đầu, đúng vậy, thật đẹp.
"Giúp ta nói với hắn một tiếng, đa tạ." Thanh âm của nam tử dần trở nên phiêu dật.
Thời điểm Thượng Trang cúi đầu, đôi mắt sáng như sao kia đã chậm rãi khép lại, chỉ còn ý cười thỏa mãn trên khóe miệng.
Nàng ôm lấy y, ngơ ngác ngồi đó, rất lâu sau, cuối cùng mới bật khóc thành tiếng.
Phía sau bọn họ, cách ba trượng, Mạ Tầm quỳ xuống, nam nhân luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng nhịn không được mà để nước mắt rơi ra.
Phục Linh che miệng, nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao Mạc Tầm lại thay đổi thái độ như vậy, vì sao hắn lại cảnh cáo không cho nàng đi theo tiểu thư và vương gia. Thì ra là thế.
Gió trong rừng trúc bắt đầu nổi lên, lá trúc từng chút từng chút bao trùm lên cảnh sắc. Không biết qua bao lâu, Mạc Tầm mới đứng dậy, đi tới, cúi người cởi áo bào cho cho Nguyên Chính Hoàn. Hắn vẫn nhớ lần đầu gặp y, y chỉ mới năm tuổi, vẫn còn là tiểu hài tử. Hơn mười năm làm Hoàn Vương, hắn chưa từng rời khỏi y nửa bước, thời gian đó, hắn cũng chính là đối chân của y.
"Chủ tử, để Mạc Tầm tiễn ngài đoạn đường cuối cùng." Hắn thấp giọng một câu, cúi người ôm lấy Nguyên Chính Hoàn đi về phía trước.
Phía sau căn nhà gỗ sớm đã chuẩn bị mọi thứ.
Nhưng trên tấm bia lại không có chữ.
Phục Linh dìu Thượng Trang tới gần, chỉ biết ngơ ngác đứng đó.
Mạc Tầm không để các nàng động tay, hắn nói, đây đã là lần cuối cùng, hãy nhường cho hắn.
Thượng Trang đưa tay xoa lồng ngực, nơi đó là khối ngọc bội nàng quen thuộc nhất.
Một đêm này, Mạc Tầm quỳ trước mộ Nguyên Chính Hoàn. Ai cũng không khuyên nhủ, ai cũng không nói gì.
Tới ngày thứ ba, trời đang êm đẹp bỗng nhiên đổ tuyết. Tuyết rất lớn, chỉ tích tắc ngắn ngủi rừng trúc đã bị màu trắng bao trùm.
Một mình Thượng Trang quỳ trước linh vị của Nguyên Chính Hoàn, hai mắt ươn ướt nhưng không hề bật khóc thành tiếng.
Truyền thuyết nói, ngày thứ ba linh hồn của người chết trở về.
Hôm nay, người chết có thể nghe mọi tiếng động của thế gian, nhưng lại không thể nhìn ánh mặt trời.
Cho nên, nàng không muốn để y nghe thấy tiếng khóc của mình. Nàng phải vui vẻ, bởi vì y từng nói, y hi vọng nàng sẽ sống tốt.
"Chính Hoàn, hôm nay tuyết rơi rồi, rất lớn, rất đẹp."
"Phục Linh và Mạc Tầm vẫn giống như trước đây, rất ầm ĩ, nhưng cũng rất tốt."
"Ta... Ta cũng rất tốt." Nàng cố gắng dùng ngữ khí vui vẻ để nói chuyện.
"Nàng thật sự tốt sao?"
Thanh âm của nam tử theo tiếng động trong rừng vang lên.
Hai tay đặt trên đầu gối bỗng nhiên buộc chặt, nàng chỉ biết ngày này người chết có thể nghe thấy động tĩnh trên thế gian, lại chưa từng nghe nói họ cũng có thể nói chuyện.
"Vu Nhi..."
Thanh âm đó lần nữa vang lên phía sau.
Thượng Trang lúc này mới xoay người, cách bông tuyết tán loạn, thân ảnh của nam tử như ẩn như hiện ở trong tầm mắt.
Đôi môi run rẩy, nàng rốt cuộc cũng hiểu ý nghĩa câu cuối cùng Nguyên Chính Hoàn để lại.
Giúp ta nói với hắn một tiếng, đa tạ.
Đa tạ!
Nước mắt nóng hổi theo đó trào ra, Thượng Trang nghẹn ngào gọi: "Chính Hoàn, thì ra ngài sớm đã biết."
Nam tử nhanh chóng đi tới ôm lấy nữ tử vào lòng, chăm chú nhìn nàng, nỉ non bên tai: "Vu Nhi, ta tới rồi."
Bình luận facebook