-
Chương 6
Cô ấy lại nói: "Nghe mẫu thân ta nói, ngự hoa viên trong hoàng cung đẹp lắm, có xa không? Ngươi dẫn ta đi xem đi."
Cô ấy thật là cô gái nói nhiều nhất mà ta từng gặp, cô ấy đẩy ta, muốn ta nói chuyện.
Ta nói: "Xa thì không xa, nhưng chúng ta phải học."
Cô ấy mắt sáng lên, nói: "Không sao, ta có cách."
Rồi cô ấy quay lại bàn mình, bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Ta tò mò ghé mắt nhìn, thấy cô ấy viết: "Phu tử, Thẩm Đường Chu đau bụng, ta đưa nàng ta đi gặp thái y"
Ta: “…”
Ta nói: "Sao ngươi không nói là ngươi bệnh?"
Cô ấy nhìn ta qua loa đáp: "Lần sau sẽ viết ta, lần sau sẽ viết ta."
Sau đó ta nhìn cô ấy đặt tờ giấy ngay ngắn lên bàn phu tử.
Cô ấy hỏi ta cửa bên ở đâu.
Ta chỉ vào cửa bên, cô ấy nhanh nhẹn dẫn ta lẻn ra ngoài qua cửa đó.
Ta dẫn cô ấy đến ngự hoa viên, ta nói: "Xem đi, thật sự chẳng có gì vui."
Cô ấy kéo ta vào rừng cây hẻo lánh, vừa đi vừa nói: "Vậy là do ngươi không biết chơi."
Sau đó, chúng ta thấy một tổ chim trên cây, cô ấy nói trong tổ chắc chắn có trứng chim.
Cô ấy hỏi ta có biết trèo cây không? Ta nói không biết. Cô ấy nói cô ấy cũng không biết, nhưng đã từng thấy người khác trèo cây.
Cô ấy nghĩ rằng mình có thể! Rồi cô ấy thực sự trèo lên với dáng điệu rất vụng về.
Cây rất rậm rạp, cô ấy leo lên một cành cây, ta hỏi cô ấy có trứng chim không?
Cô ấy nói không có, nhưng phía trên còn có một tổ nữa.
Ta bắt đầu lo lắng, bảo cô ấy đừng trèo lên nữa, nhưng cô ấy không nghe, nhất định muốn lên xem tổ chim đó.
Rồi cô ấy thực sự thấy nó, ta hỏi cô ấy có không?
Cô ấy nói có, vui vẻ lấy trứng chim ra cho ta xem.
Nhưng rồi cô ấy thật sự không xuống được, ôm chặt lấy thân cây mà khóc, còn ta thì ở dưới lo lắng.
Sau đó, cô ấy khóc trên cây, ta khóc dưới đất, trời sắp tối mà cô ấy vẫn chưa xuống được.
Triệu Dụ khóc mệt, bắt đầu trách ta, cô ấy nói: "Đừng khóc nữa, hay là ngươi đi tìm người đến cứu ta đi!"
Tìm người chắc chắn sẽ kinh động đến Thái hậu, nghĩ đến Thái hậu, ta nói với Triệu Dụ: "Hay là ngươi nhảy xuống, ta sẽ đỡ ngươi."
Triệu Dụ nói: "Ngươi nói câu đó mà không chột dạ sao?"
Chột dạ chứ! Ta vắt óc suy nghĩ mà cũng không biết nên tìm ai để giúp.
Thế là ta chạy đi tìm Chu Thuấn. Chu Thuấn thấy ta khóc đến mắt đỏ hoe, liền rời khỏi bàn làm việc, tiến lại hỏi ta có chuyện gì.
Ta kéo hắn chạy thẳng đến rừng cây, khi đến nơi thì trời đã tối đen.
Triệu Dụ thấy ta khóc lớn hơn: "Ta còn tưởng ngươi không đến, đi lâu như vậy."
Đại ca à, ngươi không biết hoàng cung lớn cỡ nào đâu.
Chu Thuấn hỏi ta có chuyện gì, ta nói hắn cứ đưa cô ấy xuống trước.
Chu Thuấn vẫy tay ra hiệu, một cái bóng đen liền phóng lên cây đưa Triệu Dụ xuống.
Ta vừa định giải thích sự việc, thì một cái bóng đen khác đã báo cáo: "Hoàng thượng, Thái hậu đang đến!"
Ta yếu ớt nói: "Có thể không cho Thái hậu biết được không?"
Triệu Dụ vẫn đang nấc, Chu Thuấn bảo cô ấy im lặng, rồi hắn ra lệnh: "Đưa Triệu tiểu thư về Triệu phủ an toàn."
Sau đó, hắn dẫn ta đi và đụng ngay Thái hậu.
Chắc ta lại sắp bị mắng rồi.
Thái hậu hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Chu Thuấn nhanh chóng trả lời: "Nhĩ Nhĩ nói bên đó có một bông hoa mà nàng chưa từng thấy nở, nên bảo Trẫm đến xem."
Thái hậu nhìn chúng ta một cái, rồi thở dài: "Ừ, muộn rồi đừng đi lang thang nữa, con đưa Nhĩ Nhĩ về đi."
Rồi Thái hậu rời đi.
Ta thở phào nhẹ nhõm, trên đường về, Chu Thuấn hỏi ta: "Sao ngươi lại sợ mẫu hậu như vậy?"
Ta đáp: "Cũng không hẳn, chỉ là sợ bị phạt chép sách."
Chu Thuấn mỉm cười, nói: "Ta cũng sợ."
Ta kể với Chu Thuấn rằng chúng ta đã không xuống được vì đi lấy trứng chim, Chu Thuấn lại mắng ta ngốc.
Ta bảo Chu Thuấn rằng lấy trứng chim rất vui, hắn lại bảo ta trẻ con.
Khi đến cửa tẩm điện, Chu Thuấn hỏi: "Vừa nãy tại sao ngươi khóc?"
Ta không biết trả lời sao, rồi ta hỏi Chu Thuấn: "Ngày mai Triệu Dụ có đến nữa không?"
Chu Thuấn cũng xoa đầu ta, nói rằng cô ấy sẽ đến.
Chu Thuấn đã nói thì nhất định sẽ vậy, hắn chưa bao giờ lừa ta.
Ngày hôm sau, ta lại dậy sớm đi đến học đường.
Ta không thấy Triệu Dụ, đợi đến khi phu tử đến, cô ấy vẫn chưa xuất hiện.
Phu tử có lẽ thấy ta liên tục nhìn ra cửa, rồi lại nhìn chỗ ngồi trống không, liền nói: "Triệu tiểu thư chỉ là bị ốm nên xin nghỉ một ngày, Thẩm tiểu thư không cần lo lắng như vậy."
Ta hỏi: "Thật không?"
Phu tử đáp: "Thật."
Ta được đà lấn tới: "Vậy chuyện học hành sao có thể để đồng môn lỡ mất bài học được? Phu tử, hôm nay người kể chuyện cho ta nghe đi!"
Phu tử: "…"
Cô ấy thật là cô gái nói nhiều nhất mà ta từng gặp, cô ấy đẩy ta, muốn ta nói chuyện.
Ta nói: "Xa thì không xa, nhưng chúng ta phải học."
Cô ấy mắt sáng lên, nói: "Không sao, ta có cách."
Rồi cô ấy quay lại bàn mình, bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Ta tò mò ghé mắt nhìn, thấy cô ấy viết: "Phu tử, Thẩm Đường Chu đau bụng, ta đưa nàng ta đi gặp thái y"
Ta: “…”
Ta nói: "Sao ngươi không nói là ngươi bệnh?"
Cô ấy nhìn ta qua loa đáp: "Lần sau sẽ viết ta, lần sau sẽ viết ta."
Sau đó ta nhìn cô ấy đặt tờ giấy ngay ngắn lên bàn phu tử.
Cô ấy hỏi ta cửa bên ở đâu.
Ta chỉ vào cửa bên, cô ấy nhanh nhẹn dẫn ta lẻn ra ngoài qua cửa đó.
Ta dẫn cô ấy đến ngự hoa viên, ta nói: "Xem đi, thật sự chẳng có gì vui."
Cô ấy kéo ta vào rừng cây hẻo lánh, vừa đi vừa nói: "Vậy là do ngươi không biết chơi."
Sau đó, chúng ta thấy một tổ chim trên cây, cô ấy nói trong tổ chắc chắn có trứng chim.
Cô ấy hỏi ta có biết trèo cây không? Ta nói không biết. Cô ấy nói cô ấy cũng không biết, nhưng đã từng thấy người khác trèo cây.
Cô ấy nghĩ rằng mình có thể! Rồi cô ấy thực sự trèo lên với dáng điệu rất vụng về.
Cây rất rậm rạp, cô ấy leo lên một cành cây, ta hỏi cô ấy có trứng chim không?
Cô ấy nói không có, nhưng phía trên còn có một tổ nữa.
Ta bắt đầu lo lắng, bảo cô ấy đừng trèo lên nữa, nhưng cô ấy không nghe, nhất định muốn lên xem tổ chim đó.
Rồi cô ấy thực sự thấy nó, ta hỏi cô ấy có không?
Cô ấy nói có, vui vẻ lấy trứng chim ra cho ta xem.
Nhưng rồi cô ấy thật sự không xuống được, ôm chặt lấy thân cây mà khóc, còn ta thì ở dưới lo lắng.
Sau đó, cô ấy khóc trên cây, ta khóc dưới đất, trời sắp tối mà cô ấy vẫn chưa xuống được.
Triệu Dụ khóc mệt, bắt đầu trách ta, cô ấy nói: "Đừng khóc nữa, hay là ngươi đi tìm người đến cứu ta đi!"
Tìm người chắc chắn sẽ kinh động đến Thái hậu, nghĩ đến Thái hậu, ta nói với Triệu Dụ: "Hay là ngươi nhảy xuống, ta sẽ đỡ ngươi."
Triệu Dụ nói: "Ngươi nói câu đó mà không chột dạ sao?"
Chột dạ chứ! Ta vắt óc suy nghĩ mà cũng không biết nên tìm ai để giúp.
Thế là ta chạy đi tìm Chu Thuấn. Chu Thuấn thấy ta khóc đến mắt đỏ hoe, liền rời khỏi bàn làm việc, tiến lại hỏi ta có chuyện gì.
Ta kéo hắn chạy thẳng đến rừng cây, khi đến nơi thì trời đã tối đen.
Triệu Dụ thấy ta khóc lớn hơn: "Ta còn tưởng ngươi không đến, đi lâu như vậy."
Đại ca à, ngươi không biết hoàng cung lớn cỡ nào đâu.
Chu Thuấn hỏi ta có chuyện gì, ta nói hắn cứ đưa cô ấy xuống trước.
Chu Thuấn vẫy tay ra hiệu, một cái bóng đen liền phóng lên cây đưa Triệu Dụ xuống.
Ta vừa định giải thích sự việc, thì một cái bóng đen khác đã báo cáo: "Hoàng thượng, Thái hậu đang đến!"
Ta yếu ớt nói: "Có thể không cho Thái hậu biết được không?"
Triệu Dụ vẫn đang nấc, Chu Thuấn bảo cô ấy im lặng, rồi hắn ra lệnh: "Đưa Triệu tiểu thư về Triệu phủ an toàn."
Sau đó, hắn dẫn ta đi và đụng ngay Thái hậu.
Chắc ta lại sắp bị mắng rồi.
Thái hậu hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Chu Thuấn nhanh chóng trả lời: "Nhĩ Nhĩ nói bên đó có một bông hoa mà nàng chưa từng thấy nở, nên bảo Trẫm đến xem."
Thái hậu nhìn chúng ta một cái, rồi thở dài: "Ừ, muộn rồi đừng đi lang thang nữa, con đưa Nhĩ Nhĩ về đi."
Rồi Thái hậu rời đi.
Ta thở phào nhẹ nhõm, trên đường về, Chu Thuấn hỏi ta: "Sao ngươi lại sợ mẫu hậu như vậy?"
Ta đáp: "Cũng không hẳn, chỉ là sợ bị phạt chép sách."
Chu Thuấn mỉm cười, nói: "Ta cũng sợ."
Ta kể với Chu Thuấn rằng chúng ta đã không xuống được vì đi lấy trứng chim, Chu Thuấn lại mắng ta ngốc.
Ta bảo Chu Thuấn rằng lấy trứng chim rất vui, hắn lại bảo ta trẻ con.
Khi đến cửa tẩm điện, Chu Thuấn hỏi: "Vừa nãy tại sao ngươi khóc?"
Ta không biết trả lời sao, rồi ta hỏi Chu Thuấn: "Ngày mai Triệu Dụ có đến nữa không?"
Chu Thuấn cũng xoa đầu ta, nói rằng cô ấy sẽ đến.
Chu Thuấn đã nói thì nhất định sẽ vậy, hắn chưa bao giờ lừa ta.
Ngày hôm sau, ta lại dậy sớm đi đến học đường.
Ta không thấy Triệu Dụ, đợi đến khi phu tử đến, cô ấy vẫn chưa xuất hiện.
Phu tử có lẽ thấy ta liên tục nhìn ra cửa, rồi lại nhìn chỗ ngồi trống không, liền nói: "Triệu tiểu thư chỉ là bị ốm nên xin nghỉ một ngày, Thẩm tiểu thư không cần lo lắng như vậy."
Ta hỏi: "Thật không?"
Phu tử đáp: "Thật."
Ta được đà lấn tới: "Vậy chuyện học hành sao có thể để đồng môn lỡ mất bài học được? Phu tử, hôm nay người kể chuyện cho ta nghe đi!"
Phu tử: "…"
Bình luận facebook