• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt (1 Viewer)

  • Chương 591-595

Chương 591: Thân thiết

Trên mặt một lớn một nhỏ này đều in rõ dấu tay. Ngọc Nghiên chịu một cú tát của Tề Phi, nửa bên mặt ở dưới mắt đều sưng đỏ.

Tề Phi kia ra tay thật sự không nhẹ.

Thẩm Nguyệt khẽ chạm vào mặt Ngọc Nghiên, nói: “Có đau không?”

Ngọc Nghiên rưng rưng lắc đầu: “Nô tỳ không đau”.

Nàng ta không đau lòng chính mình nhưng vành mắt lại đỏ hồng đau lòng thay Bắp Chân, thì thầm nói: “Nô tỳ thấy bọn họ bị vậy là đáng đời, Ngũ hoàng tử kia có không hiểu chuyện đến đâu thì cũng không thể đẩy Bắp Chân vào trong hồ, vừa rồi nguy hiểm biết bao. Lần sau hắn ta còn dám đến, phải khiến hắn ta bị đập đầu thêm vài lỗ mới được!”

Thẩm Nguyệt thoáng nhìn mực trên tay Bắp Chân, lại nhìn nghiên mực ở bên cạnh, rốt cuộc Ngũ hoàng tử này đã xảy ra chuyện gì, nàng vừa nhìn đã rõ.

Thẩm Nguyệt nói: “Tiểu Hà, đưa Ngọc Nghiên đi thoa thuốc lên mặt”.

Ngọc Nghiên nói: “Công chúa, nô tỳ không cần gấp gáp. Chờ nô tỳ xử lý xong cho Bắp Chân rồi đi cũng không muộn”.

Thẩm Nguyệt dịu dàng nói: “Đi đi, nơi này còn có ta và nhị nương”.

Thẩm Nguyệt nhấc chân bước vào, ngồi xuống bên cạnh Bắp Chân, lại nói với Thôi thị: “Làm phiền nhị nương lấy thuốc mỡ trong phòng ta đến đây”.

Thôi thị nhanh chóng lấy thuốc mỡ đến, dùng ngón tay Thẩm Nguyệt khe khẽ xoa lên mặt Bắp Chân, bôi cho Bắp Chân xong thì sai Thôi thị mang thuốc mỡ đi cho Ngọc Nghiên dùng.

Trong thư phòng chỉ còn hai mẹ con, nhất thời không ai lên tiếng nói chuyện.

Lúc sau Thẩm Nguyệt hỏi: “Con đó, đau không?”

Bắp Chân buồn rầu nói: “Không đau”.

Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Bị nhéo thành thế này, còn nói là không đau”. Nàng giơ tay ôm Bắp Chân vào trong lòng, ánh mắt âm u lạnh lẽo: “Khuôn mặt này của con, đến mẹ còn không nỡ bóp mạnh, bây giờ lại hời cho Ngũ hoàng tử kia rồi”.

Bắp chân nói: “Hắn ta còn đau hơn con”.

“Đó là điều hắn ta đáng phải chịu”.

Trong khoảng thời gian này, Bắp Chân đi theo Thẩm Nguyệt, cái khác không học được nhưng lại học được cách làm việc có mục đích, ra tay đủ lưu loát. Vừa mới bắt đầu đã hung ác hệt như Thẩm Nguyệt, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Thẩm Nguyệt và Bắp Chân cùng nhau sắp xếp lại thư phòng bừa bãi lộn xộn. Hai mẹ con nhặt từng trang sách bị xé rách trên mặt đất rồi xếp lại chỉnh tề gọn gàng, cá sấu nằm ở trong góc lặng lẽ bò ra, kéo lấy cái đuôi bò loạn khắp nơi.

Bắp Chân quay đầu nhìn nó, ngoắc tay với nó, nói: “Đến đây”.

Cá sấu giống như nghe hiểu, chậm rãi bò tới.

Bắp Chân giơ tay vuốt ve lưng của cá sấu.

Thẩm Nguyệt nhìn thoáng qua, mặc dù vẻ ngoài cá sấu rất hung dữ, nhưng ở bên cạnh Bắp Chân, nó lại vô cùng ngoan ngoãn. Cá sấu và bé con ở cùng với nhau, một hung hãn tàn bạo, một ngây thơ hồn nhiên, lại vô cùng hài hòa.

Thẩm Nguyệt thuận miệng hỏi: “Ngũ hoàng tử nhìn thấy nó rồi sao?”

“Thấy rồi”.

Thẩm Nguyệt mỉm cười, nói: “Thảo nào bị dọa thành dáng vẻ thế kia. Nếu hắn ta ra ngoài nói bậy thì phải làm sao bây giờ?”

Bắp Chân bình thản nói: “Hắn ta không dám”.

Thẩm Nguyệt nhíu mày: “Vì sao không dám?”

Bắp Chân ôm cá sấu nói: “Con đã dọa hắn là sẽ để Lai Lai chui vào trong chăn hắn ta”.

Thẩm Nguyệt nghe thấy lời của Bắp Chân thì không nhịn được bật cười, u ám phiền muộn trước đó bị quét sạch sành sanh. Nàng nhìn Bắp Chân ôm lấy cá sấu ngoan ngoãn vâng lời, đại khái trên người trẻ nhỏ đều có một loại linh tính trời sinh nào đó, vừa sinh đã hợp với vạn vật sinh linh.

Chỉ là tương lai khi bọn chúng lớn lên, linh tính này rồi cũng sẽ bị thói đời che khuất, bởi vì thế gian này vô cùng phức tạp.

Thẩm Nguyệt hi vọng tương lai Bắp Chân có thể giữ lại chút yên tĩnh và linh tính trong lòng này, cậu bé có thể ngây thơ và tốt bụng, nhưng không thể mù quáng.

Con cá sấu thân thiết với Bắp Chân chính là con mà Thẩm Nguyệt câu lên lúc trước, Bắp Chân đặt cho nó cái tên ‘Lai Lai’. Chỉ cần Bắp Chân gọi một tiếng, nó sẽ lập tức bò ra từ trong góc.

Cung nhân trong Thái Hòa Cung không biết thư phòng nuôi một con cá sấu như vậy.

Vốn dĩ hôm đó, sau khi dọa Ngũ hoàng tử là họ đã muốn thả nó về trong hồ nước. Nhưng nó bị thị vệ chém mấy nhát, mặc dù không chém nó bị thương nặng, nhưng vẫn tổn thương ngoài da.

Nếu cứ thả về trong nước như vậy, có lẽ vết thương sẽ trở nặng.

Nghe theo yêu cầu của Bắp Chân, Thẩm Nguyệt mới chữa trị cho cá sấu này. Ban đầu cá sấu này rất táo bạo, luôn phải buộc chặt miệng, không thể nới lỏng. Nhưng cuối cùng nó và Bắp Chân vẫn trở nên quen thuộc, dù sao Bắp Chân cho nó ăn lâu như vậy, có lẽ nó cũng cảm nhận được che chở và chăm sóc của bé con, dần dần trở nên ngoan ngoãn dễ bảo.

Thẩm Nguyệt thấy vết thương trên lưng nó đã hồi phục gần như hoàn toàn, hơi không đành lòng nói với Bắp Chân: “Có lẽ đêm nay con phải thả nó đi rồi”.
Chương 592: Không cần đi nữa

Đây là thú cưng đầu tiên Bắp Chân yêu thích, vừa có tình cảm đã bắt bọn chúng phải rời xa nhau. Thẩm Nguyệt cảm thấy, mình nói ra lời này cũng hơi tàn nhẫn.

Bắp Chân cúi đầu, vừa vuốt ve vừa nhìn cá sấu, sau đó trả lời: “Vâng”.

Bắp Chân thế này khiến đáy lòng Thẩm Nguyệt vừa dịu dàng lại vừa tiếc thương. Nàng xoa đầu cậu bé nói: “Sao không hỏi tại sao phải thả nó đi”.

“Con biết”. Bắp Chân nói nhát gừng từng câu, nhưng bày tỏ ý nghĩa vô cùng hoàn chỉnh.

“Trong hồ có bạn của nó, vậy mới tốt cho nó”.

“Nó vừa dọa Ngũ hoàng tử, nếu như bị phát hiện thì tiêu rồi”.

“Con thích nó, vậy không thể hại nó, khiến nó gặp nguy hiểm”.

Thẩm Nguyệt nghe vậy thì không khỏi được cảm động, mỉm cười thở dài một hơi: “Cũng không biết rốt cuộc cái tính hay đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ cho người khác này của con giống ai”.

Đáy lòng lại có một giọng nói trả lời nàng rằng: Còn có thể giống ai nữa chứ!

Thẩm Nguyệt ngày càng không thể xem nhẹ, trên người Bắp Chân dần dần có bóng dáng của một người khác. Dường như đó không phải bóng dáng của người làm mẹ như nàng, mà hẳn là bóng dáng của cha ruột Bắp Chân.

Sau khi dọn dẹp thư phòng ngăn nắp chỉnh tề, Thẩm Nguyệt cho Bắp Chân chơi đùa cùng con cá sấu này một lát.

Thẩm Nguyệt nói: “Con biết nó sợ nhất cái gì không?”

Bắp Chân lắc đầu: “Không biết”.

“Mẹ nghe nói, có lẽ nó sợ màu vàng”.

“Vì sao?”

“Có thể là trong thế giới của nó chỉ có đen và trắng, mà màu vàng có thể khiến nó lóa mắt nhất”. Đây cũng là kiến thức mà trước kia Thẩm Nguyệt tình cờ xem được trong thế giới động vật, cũng không biết là thật hay giả.

Bây giờ có thời gian lại có điều kiện, Thẩm Nguyệt cũng hơi hào hứng, nói: “Không ngại thử một chút là biết thật hay giả rồi”.

Thẩm Nguyệt sai Thôi thị đi lấy một tấm vải màu vàng chói lóa nhất rồi cầm lắc lắc trước mặt cá sấu, quả nhiên, cá sấu dần dần lùi về phía sau, quay đầu rúc vào trong góc.

Hai mẹ con ngồi trong thư phòng, nhất thời không nói với nhau câu nào.

Hoàng hôn buông xuống, sau khi ăn cơm tối xong, Bắp Chân biết tối nay phải thả cá sấu về trong hồ nên đến giờ đi ngủ, cậu bé cũng không buồn ngủ, vẫn luôn chờ cung nhân lui đi nghỉ ngơi hết, sau đó đến thư phòng cùng Thẩm Nguyệt.

Cũng may bây giờ trời tối sớm, cung Thái Hòa cũng nghỉ ngơi sớm.

Bắp Chân vào thư phòng, khẽ gọi: “Lai Lai, mau ra đây”.

Cậu bé cầm chút thịt nát đút cho cá sấu ăn, sau đó xoay người mang nó ra khỏi thư phòng.

Bắp Chân chậm rãi đi ở phía trước, cá sấu ngoan ngoãn bò theo phía sau. Trông một người một cá sấu ở với nhau rất hòa thuận.

Đến bên hồ, Thẩm Nguyệt dùng dây thừng buộc vào một cái giỏ, dự định để cá sấu bò vào trong giỏ, sau đó thả xuống dưới hồ.

Bắp Chân lặng lẽ vuốt ve cá sấu nói: “Con nói tạm biệt với nó xong rồi”.

“Vậy chúng ta tiễn nó trở về thôi”.

Bắp Chân gật đầu, cá sấu cũng ngoan ngoãn bò vào trong giỏ, sau đó Thẩm Nguyệt dần buông dây thừng, thả chiếc giỏ vào trong hồ nước.

Cá sấu nổi trên mặt nước, không muốn rời đi. Ánh đèn mờ nhạt dưới mái hiên chiếu lên trên mặt nước, tản mát ra những gợn sóng lung linh rực rỡ.

Thẩm Nguyệt dắt tay Bắp Chân, nói: “Đi thôi, trở về đi ngủ”.

Đợi hai mẹ con đi rồi, cá sấu kia mới quay đầu chìm vào trong nước.

Trở về phòng, sau khi rửa mặt súc miệng, Bắp Chân nằm ở bên trong giường nhỏ, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, hơi thở khe khẽ đều đặn. Thẩm Nguyệt nằm nghiêng bên ngoài, tay chống lên đầu, lẳng lặng ngắm nhìn cậu bé hồi lâu.

Nàng không muốn quấy rầy giấc ngủ của Bắp Chân, nhưng nàng cũng không có lòng dạ nào ngủ ngon giấc.

Hôm nay nếu không phải Tề phi đến gây chuyện, nàng còn có thể ngắm nhìn Bắp Chân nhiều hơn nữa. Bởi vì mấy câu nói vô tâm của Tiểu Hà lúc ban ngày mà đến bây giờ, suy nghĩ trong đầu Thẩm Nguyệt vẫn rất rối loạn, không cách nào bình tĩnh trở lại.

Ngày hôm sau, Bắp Chân thức dậy đúng giờ, cậu bé còn nhớ mình phải đến viện Thái Học đọc sách.

Thẩm Nguyệt còn đang ngủ, cậu bé cũng không ầm ĩ, Thôi thị rón rén mặc y phục cho cậu bé, khi đang định bế ra ngoài dùng bữa sáng, tiếng nói khàn khàn mơ màng của Thẩm Nguyệt truyền đến: “Sau khi ăn sáng xong thì chơi đùa ngay trong tiền viện, về sau đừng đi viện Thái Học nữa”.

Nhưng Thẩm Nguyệt hiểu rất rõ tính cách con trai mình, nếu nàng không trông coi, chắc chắn Bắp Chân lại cầm túi xách nhỏ kéo Tiểu Hà chạy ra bên ngoài cung Thái Hòa.

Quả thật, sau đó Thẩm Nguyệt đứng dậy, rửa mặt súc miệng xong rồi đi đến sảnh dùng bữa, đúng lúc thấy Bắp Chân dùng bữa sáng xong, đeo túi sách nhỏ chuẩn bị nhân lúc nàng vẫn đang ngủ, dắt tay Tiểu Hà muốn chạy đi.
Chương 593: Khuyên nhủ

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Thẩm Nguyệt, biểu cảm trên mặt Bắp Chân hơi thay đổi, nhóc con hỏi: “Vì sao?”

“Không cho phép chính là không cho phép, không vì cái gì hết!”, Thẩm Nguyệt nói ra lời đanh thép.

“Ngũ hoàng tử sẽ không tìm con”. Bắp Chân vắt óc suy nghĩ cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghĩ ra là bởi vì chuyện này.

Thẩm Nguyệt nói: “Con còn nhỏ như vậy, căn bản không thể vào học đường, ngay cả tuổi vỡ lòng còn chưa tới, con vào học đường làm gì? Bài mà thầy giáo giảng, con nghe hiểu được sao?”

Bắp Chân cúi đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Con học chữ”.

Thẩm Nguyệt cầm lấy túi xách nhỏ của cậu bé, thản nhiên nói: “Muốn học chữ thì có thể học trong thư phòng, lát nữa mẹ dạy con”.

Tiểu Hà và Ngọc Nghiên ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Bắp Chân thì không đành lòng, nhưng trong lòng cũng rất bất ngờ.

Phải biết là lúc trước, vì được tiến vào viện Thái Học, Thẩm Nguyệt mang theo Bắp Chân ra sức náo loạn cung Thái Hòa, bây giờ lại nói không đi là không đi luôn.

Đối với chuyện đến học đường này, Bắp Chân không kháng cự giống như những đứa trẻ khác, ngược lại cậu bé còn rất thích. Đây là một chuyện tốt, vì sao không đi chứ?

Sau đó Bắp Chân lặng lẽ ngồi một mình bên hồ, không đến thư phòng, cũng không để ý tới Thẩm Nguyệt.

Tiểu Hà sốt ruột nói với Thôi thị: “Nhị nương, khó khăn lắm tiểu công tử mới thích làm một việc gì đó, hay là bà đi khuyên nhủ công chúa cho Bắp Chân đi học đi”.

“Công chúa có suy nghĩ của công chúa, sao ta có thể thao túng”. Thôi thị thở dài nói ra, bà ta cũng không đành lòng thấy Bắp Chân ngồi ở bên hồ, lặng lẽ ngắm nhìn mặt nước đến giữa trưa như vậy.

Thẩm Nguyệt đã hai lần đứng trước cửa sổ trông ra, Bắp Chân đều không nhúc nhích.

Kết quả, Thẩm Nguyệt mới lơ đễnh một lát, khi nhìn lại thì phát hiện bên hồ đã không còn hình bóng ai nữa. Nhóc con kia vậy mà nhân lúc nàng không để ý, tự mình lén lút chạy ra ngoài cung Thái Hòa.

Tiểu Hà nhắm một mắt mở một mắt, còn cố ý đẩy Ngọc Nghiên đi chuẩn bị trà sáng. Vừa thấy Thẩm Nguyệt hỏi, Tiểu Hà đã lập tức nói: “Nô tỳ mới đi một lát, không ngờ tiểu công tử đã chạy rồi. Công chúa đừng nóng vội, nô tỳ lập tức tìm tiểu công tử trở về!”

Nói xong, Tiểu Hà vội vàng đuổi theo, giống như sợ Thẩm Nguyệt ngăn cản nàng ta vậy, lúc đi còn không quên lấy mấy miếng bánh ngọt mà Bắp Chân thích ăn trong đĩa.

Thẩm Nguyệt mặt không biểu cảm nhìn Tiểu Hà chạy đi xa, biết nàng ta đi chuyến này cũng đừng mong đưa Bắp Chân về, dù Bắp Chân không đến Viện Thái Học, Tiểu Hà cũng sẽ đưa cậu bé đến viện Thái Học.

Thẩm Nguyệt tự nhủ: “Cũng không biết là con trai ai sinh ra và nuôi dạy nữa, chỉ biết trái lời”.

Nàng tức giận quay người về phòng, lại nói: “Đúng là tốn công sinh ra và nuôi dạy rồi”.

Ngọc Nghiên bưng trà nóng đến, thoáng nhìn Tiểu Hà chạy về bên kia, lại nhìn Thẩm Nguyệt đi vào trong phòng bên này, cũng không biết là vì sao, từ hôm qua đã thấy lạ lạ rồi.

Thôi thị đi theo vào phòng, lựa lời khuyên nhủ: “Sau chuyện của Tề Phi và Ngũ hoàng tử hôm qua, Ngũ hoàng tử bị dọa thành như vậy, chắc chắn Tề Phi sẽ còn đến nữa. Bắp Chân đi viện Thái Học cũng tốt, công chúa cảm thấy thế nào?”

Nghe nói, hôm qua sau khi trở về, Ngũ hoàng tử hoàn toàn bị dọa sợ, ban đêm đi ngủ còn nhát gan run rẩy, sống chết muốn chui vào trong chăn của Tề Phi ngủ.

Cho dù Tề Phi hỏi thế nào, nó cũng không hé răng vì sao lại sợ hãi như thế. Tề Phi cho rằng nó bị thương dẫn đến hoảng sợ, cho nên ở cùng nó mấy buổi tối.

Nhưng về sau Tề Phi vừa phiền vừa giận. Bởi vì Ngũ hoàng tử cứ ở lại trong phòng nàng ta, không chịu trở về phòng mình ngủ, cũng khiến cho nàng ta luôn không có cơ hội thị tẩm.

Không có cơ hội thị tẩm thì sao có thể thổi gió bên tai hoàng thượng, thế sao có thể đảm bảo hai mẹ con được sủng ái lâu dài trong cung.

Tề Phi thấy con mình bị hại thành như vậy, cho dù thế nào, nàng ta cũng nuốt không trôi cục tức này. Nàng ta nhất định phải báo thù.

Những chuyện này để sau hãy nói.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn Thôi thị, nói: “Nhị nương đang tránh nặng tìm nhẹ sao?”

Thôi thị nói: “Công chúa, rõ ràng nô tỳ đang tránh nhẹ tìm nặng nha”.

Quả thật, Bắp Chân ở trong viện Thái Học sẽ rất an toàn. Dù Tề Phi kia ngang ngược cỡ nào, nàng ta cũng không ngu ngốc làm ầm ĩ đến viện Thái Học. Nơi đó là nơi yên tĩnh cho hoàng tử công chúa học tập, nếu làm lớn chuyện sẽ chỉ chọc giận hoàng đế, làm chuyện tốn công mà không có kết quả.

Cho nên Tề Phi chỉ có thể đến cung Thái Hòa.

Thẩm Nguyệt nói: “Hôm nay thì thôi đi, đến giờ tan học nhờ nhị nương đến viện Thái Học đón Bắp Chân trở về, như vậy ta cũng yên tâm hơn”.

Nếu Tề Phi ngăn cản giữa đường hay xảy ra chuyện gì, Thôi thị cũng biết cách đối phó hơn Tiểu Hà.
Chương 594: Đích thân xem thử

Thẩm Nguyệt cũng chỉ là lo lắng nhưng nàng cho rằng chắc hẳn hai ngày này Tề Phi sẽ không đến. Ngũ hoàng tử đã như vậy rồi, Tề Phi còn không chăm sóc mà đến đây gây hấn, vậy nàng ta cũng không coi trọng Ngũ hoàng tử là bao.

Thời gian đến, Thẩm Nguyệt đoán chừng viện Thái Học cũng tan học rồi, khi Thẩm Nguyệt cho rằng Thôi thị đã đi đón Bắp Chân, Thôi thị lại vội vàng chạy đến trước mặt nàng nói: “Công chúa, nô tỳ ninh canh nhất thời quên giờ giấc, không kịp đi đón, Bắp Chân vẫn còn ở viện Thái Học”.

Lông mày Thẩm Nguyệt khẽ giật một cái, lại nghe Thôi thị nói: “Canh vẫn chưa chín, nô tỳ tạm thời còn việc không đi được, nếu để Ngọc Nghiên và Tiểu Hà đi, lỡ gặp Tề Phi gây phiền phức giữa đường thì không xong, hay là bây giờ công chúa đi đón Bắp Chân tan học?”

Thẩm Nguyệt nhìn khuôn mặt tràn đầy chân thành của Thôi thị mà nói: “Bình thường mọi người đều rất rảnh rỗi, hôm nay lại trùng hợp ai ai cũng bận rộn”.

Thôi thị vào phòng lấy áo choàng kèm mũ ra cho Thẩm Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Từ khi Bắp Chân vào viện Thái Học đến nay, công chúa cũng chưa đi đón lần nào đâu, bây giờ đi một hai lần thì cũng có sao?”

Thẩm Nguyệt rũ mi, mặc cho Thôi thị buộc dây áo choàng cho nàng, Thôi thị lại nói: “Công chúa muốn đi nhìn xem, vậy nhân cơ hội này thoải mái đi đi, nhìn một hai lần cũng tốt”.

Thôi thị còn nói: “Chỉ là tâm tư Bắp Chân tinh tế tỉ mỉ hơn người bình thường, trẻ nhỏ là nhạy cảm nhất, nô tỳ cầu xin công chúa đừng giận công tử, hai mẹ con có chuyện gì nói đôi câu rồi thôi”.

Sao Thẩm Nguyệt có thể không biết, thế giới nội tâm của Bắp Chân vô cùng dịu dàng và chân thành, buổi sáng nàng cũng chỉ tức giận nói nhảm hai câu thôi, sao nỡ giận thật chứ.

Bắp Chân thích cái gì thì làm cái đó, đây là chuyện bình thường của con người, không sai.

Người sai là nàng, bởi vì có rất nhiều điều không chắc chắn, cho nên luôn mang theo cảm xúc.

Thẩm Nguyệt mỉm cười, tiện tay kéo áo choàng lại, nói: “Nhị nương luôn là người hiểu ta nhất”.

Thôi thị nói: “Công chúa đừng chê cười, nô tỳ cũng là người từng trải”.

Ý cười bên môi Thẩm Nguyệt nhạt dần, lại nói: “Ta sợ, nếu như Bắp Chân thật sự giống hắn như vậy, Tiểu Hà có thể nhìn ra được, vậy những người khác cũng có thể nhìn ra được”.

Tất cả những cảm xúc này của nàng đều bởi vì lo lắng và sợ hãi. Nàng sợ có người so sánh Bắp Chân và Tô Vũ, càng sợ so sánh rồi sẽ cho ra kết quả khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ, bao gồm bản thân nàng.

Đó sẽ là hậu quả gì, Thẩm Nguyệt không dám tưởng tượng.

Đêm qua nhìn Bắp Chân nửa đêm, Thẩm Nguyệt cũng nghĩ nửa đêm. Cho dù Bắp Chân thích tới viện Thái Học cỡ nào, nàng cũng không thể tiếp tục nuông chiều cậu bé nữa, nàng nhất định phải ngăn chặn cắt đứt chuyện này, không thể cho Bắp Chân đến viện Thái Học ở cạnh Tô Vũ.

Thôi thị nói: “Thế nên rốt cuộc có đúng như Tiểu Hà nói hay không thì vẫn cần công chúa đích thân đi xem một chút. Nếu như Tiểu Hà không hề phóng đại, vậy lần sau công chúa không cho Bắp Chân đi nữa, nô tỳ cũng sẽ trông coi công tử kỹ càng”.

“Cũng được”. Thẩm Nguyệt như có điều suy nghĩ ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn mặt hồ tĩnh lặng trước cung Thái Hòa, hồ nước ấm áp, đan xen giữa cái nóng và lạnh, tỏa ra hơi nước mờ mịt dày đặc, nàng thở dài một hơi, nói: “Tuyết lại rơi rồi”.

Trên bầu trời tuyết trắng tung bay, mà mặt hồ vẫn luôn không kết băng. Bông tuyết sột soạt rơi trên lan can, không lâu sau đó, sẽ tan thành những vệt nước ướt đẫm.

Trái ngược với cảnh tượng ở bờ bên kia, trời đông giá rét, nơi nơi đều phủ một màu trắng xóa của tuyết.

Thôi thị đưa ô cho Thẩm Nguyệt, nói: “Công chúa đi đường cẩn thận”.

Thẩm Nguyệt cầm ô ra khỏi mái hiên. Bên dưới áo choàng của nàng lộ ra góc váy trắng thuần, mái tóc đen dưới ô khẽ phấp phới, bóng lưng trong tuyết xinh đẹp như tranh.

Hôm nay tuyết rơi, tiết trời lạnh lẽo, viện Thái Học cho tan học sớm một hai khắc so với bình thường.

Chờ đến khi Thẩm Nguyệt tới viện Thái Học, hoàng tử công chúa bên trong đều đã được đón đi, dọc đường lạnh lẽo vắng vẻ, chỉ có những cây ngô đồng ở hai bên đường, thi thoảng tuyết tích tụ trên chạc cây lại rớt xuống đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Thẩm Nguyệt đứng ở trước cửa viện Thái Học, hai cánh cửa khép hờ. Nàng bỗng dừng bước, trong tai rõ ràng bắt được giọng nói của Tô Vũ.

Rất lâu không nghe thấy, giọng nói kia vẫn lay động lòng người, tựa như trong mộng.

Đó là Tô Vũ đang dạy Bắp Chân đọc sách, dạy cậu bé chữ viết căn bản đơn giản nhất. Tô Vũ đọc một câu, Bắp Chân lặp lại một câu.

Một lớn cẩn thận kiên nhẫn, một nhỏ non nớt ngây thơ.
Chương 595: Hoang mang

Trước kia Thẩm Nguyệt cũng từng thấy cảnh Tô Vũ dạy trẻ nhỏ trong sân nhà dân, khi đó hắn chỉ đứng bên cạnh nhẹ nhàng chỉ bảo đôi lời. Nhưng hiện tại, từ trong giọng điệu của hắn, Thẩm Nguyệt có thể nghe ra, hắn như hận không thể truyền thụ tất cả kiến thức của mình cho Bắp Chân.

Thì ra hai giọng nói này có thể phối hợp rung động lòng người đến thế.

Thẩm Nguyệt cảm thấy, tựa như trời sinh đã nên là như vậy.

Nàng đứng ở bên ngoài, cách một cánh cửa lặng lẽ nghiêng tai lắng nghe.

Thẩm Nguyệt không lập tức đẩy cửa đi vào, bởi vì nàng đi vào, bên trong sẽ bị gián đoạn.

Cũng may cửa này không thể khóa kín, che khuất toàn bộ cảnh tượng bên trong viện Thái Học, xuyên qua cánh cửa khép hờ, Thẩm Nguyệt ngước mắt nhìn vào, đúng lúc có thể trông thấy cánh cửa học đường.

Tô Vũ mặc quan bào bằng gấm tối màu, phong độ nho nhã ngồi trên bậc thềm dưới mái hiên. Trong tay hắn cầm một cuốn sách, ngón tay thon dài trắng nõn.

Bắp Chân thì mặc áo bông nhỏ dày cộm ngồi gần sát bên cạnh hắn. Khi Tô Vũ dạy cậu bé đọc sách sẽ đặt sách ở trước mặt cậu bé, chỉ vào từng chữ đọc cho cậu bé nghe.

Trận tuyết đến bất ngờ này cũng không thể trở thành vật cản của bọn họ.

Thẩm Nguyệt vịn tay lên khung cửa, say mê ngắm nhìn cảnh tượng này.

Nàng đã rất lâu không gặp Tô Vũ, bây giờ hắn ở ngay trong tầm mắt, giữa bọn họ chỉ cách trận tuyết và cánh cửa ở trong tầm tay này.

Nếu là lúc trước, Thẩm Nguyệt tận mắt nhìn thấy Tô Vũ dạy Bắp Chân của nàng như thế này, chắc chắn nàng sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ. Ít nhất sau này, Bắp Chân sẽ có một lão sư tốt, thậm chí một phụ thân tốt.

Nhưng bây giờ, Thẩm Nguyệt tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, lại âm thầm hít sâu một hơi, nàng phát hiện mình càng hoang mang và thấp thỏm nhiều hơn.

Tiểu Hà không hề phóng đại chút nào. Lời nàng ta nói đều là thật!

Nếu như Bắp Chân ở một mình, có lẽ người ngoài sẽ không liên tưởng cậu bé và Tô Vũ với nhau. Nhưng nếu là lúc này, một lớn một nhỏ ngồi bên cạnh nhau, biểu cảm nhất trí đến lạ, đường nét trên hai khuôn mặt kia phảng phất như được đúc ra từ một cái khuôn.

Lo lắng của Thẩm Nguyệt không phải là không có lý do. Giờ phút này, từ đáy lòng nàng đã có quyết định, cho dù ngày mai Bắp Chân buồn bã thế nào, dù Tề Phi có đến gây phiền phức hay không, nàng cũng kiên quyết không cho Bắp Chân và Tô Vũ ở cùng nhau nữa.

Thẩm Nguyệt nhìn người đàn ông mặc quan bào bằng gấm, nàng muốn cười nhưng không thể nào cười nổi.

Cứ như thể hắn đang trêu đùa nàng vậy? Thật sự không buồn cười chút nào.

Nàng từng nghĩ phụ thân của Bắp Chân có thể là bất kỳ người nào, duy chỉ không dám ảo tưởng và hi vọng người đó sẽ là Tô Vũ.

Khi đi tới, Thẩm Nguyệt rất bình tĩnh, nhưng cuối cùng, suy nghĩ trong đầu nàng vẫn rối như tơ vò.

Nàng đã gặp được Tô Vũ như mong muốn, nhưng hoang mang trong lòng lại càng chồng chất nhiều hơn, trùng điệp như núi, hơn nữa còn có xu thế sắp đổ. Nàng đứng trên đỉnh núi đó, rõ ràng đưa tay là có thể xua tan mây mù.

Nhưng khi thật sự đến rồi, nàng lại hoàn toàn rối loạn.

Tô Vũ dạy xong bài văn, giương mắt nhìn về phía cửa chính, ánh mắt bỗng chốc quấn quýt với ánh mắt Thẩm Nguyệt, đi thẳng vào đáy lòng nàng.

Thẩm Nguyệt lập tức hoàn hồn, dời đi ánh mắt, hoảng hốt cúi đầu xoa dịu cảm xúc.

Thì ra hắn sớm đã biết mình tới đây.

Chỉ nghe thấy Tô Vũ khép sách rồi nói với Bắp Chân: “Hôm nay đến đây thôi, mẹ con đến đón rồi, về đi!”

Bắp Chân cũng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo tìm được bóng hình Thẩm Nguyệt ở cửa ra vào, ánh mắt nhìn nàng có chút trốn tránh.

Thẩm Nguyệt đành phải đẩy cửa đi vào, dừng lại dưới cây ngô đồng trong viện.

Cơn gió lành lạnh khẽ thổi bay góc áo Tô Vũ, hắn ngồi ở trước cửa, thảnh thơi an nhàn, tựa như còn sạch sẽ lạnh lẽo hơn trận tuyết này.

Rõ ràng trong đôi mắt tĩnh mịch sâu lắng kia không tỏ vẻ gì, nhưng khi nhìn nàng, suýt nữa đã hút nàng vào trong.

Lời nói đến bên khóe miệng rồi mà bị nghẹn lại, cuối cùng nàng vẫn khó khăn nuốt xuống, chỉ nói: “Hôm nay tới hơi muộn, gây thêm phiền phức cho Tô đại nhân rồi”.

Tô Vũ nói: “Không sao”. Hắn xoa đầu Bắp Chân, mang theo ý cười như có như không: “Bắp Chân rất thông minh”.

Thẩm Nguyệt thầm giật mình, ngoắc tay với Bắp Chân: “Bắp Chân, qua đây”.

Tô Vũ lập tức thu tay lại, ra hiệu Bắp Chân đi đến bên cạnh Thẩm Nguyệt. Cậu bé bước xuống bậc thềm, đi đến trước mặt Thẩm Nguyệt, cái đầu nhỏ ngước lên, ánh mắt mang theo vẻ lấy lòng nhìn Thẩm Nguyệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom