-
Chương 13
Đợi đến khi Tiểu Xuân dẫn Linh Nhi đến nhà ông lão thì trời cũng đã gần tối.
Mặc dù Linh Nhi khá độc miệng nhưng xem bệnh vẫn vô cùng tỉ mỉ, nàng bắt mạch cho ông lão xong, vừa tự mình cho ông lão uống thuốc. Khi ông lão tỉnh lại nhìn thấy trong nhà có thêm hai người thì mơ mơ màng màng nói: “Đây… đây là….”
Tiểu Xuân đỡ ông lão dậy, giúp ông lão thuận khí.
“Ông ơi, ông đừng lo lắng, cô ấy là bạn của cháu, tới để xem bệnh cho ông.”
Ông lão chậm rãi lắc đầu “Không, không cần. Ta… nhà ta không có, không có tiền.”
Tiểu Xuân nghe xong cảm thấy đau xót trong lòng, an ủi ông lão nói: “Ông không cần lo lắng, bạn của cháu tốt bụng lắm, cô ấy xem bệnh không lấy tiền đâu.”
“!?” Linh Nhi mở to mắt nhìn về phía Tiểu Xuân, Tiểu Xuân lia một ánh nhìn sắc bén như đao qua, Linh Nhi lập tức nuốt cơn bực xuống bụng, cất giọng trong trẻo: “Đúng vậy đó ông ơi, cháu không lấy tiền, ông cứ yên tâm uống thuốc đi.”
Không biết có phải cảm giác của Tiểu Xuân không, nhưng khi nghe đến ba chữ “không lấy tiền”, sắc mặt ông lão dường như hồng hào lên đôi chút.
Tiểu Xuân “….” Nàng cười cười với ông lão nói: “Ông ơi, ông đừng nghĩ nhiều, ông nghỉ ngơi đi.”
Đỡ ông lão nằm xuống, Tiểu Xuân kéo Linh Nhi ra khỏi phòng.
Sắc trời dần tối, màn đêm dần buông xuống.
Linh Nhi ngồi trên cái hòm chẩn bệnh, nóng lòng muốn mở cái nắp gỗ ra nhìn thử.
“Chừng nào hắn mới ra ngoài?”
Tiểu Xuân ở bên cạnh mài cọc gỗ “Buổi tối.”
Linh Nhi gõ nàng một cái, nói; “Cô đang làm gì vậy hả?”
Tiểu Xuân: “Không nhìn thấy à, đang mài cọc gỗ đó.”
Linh Nhi đi đến, nhìn quanh đống cọc gỗ kia: “Đây là cái gì, lần trước đến hình như đâu có?”
Tiểu Xuân vùi đầu làm, thuận miệng đáp: “Hôm qua chặt mấy cái cây, muốn dùng để xây lại nhà.”
“Xây nhà?” Linh Nhi tỏ vẻ kinh dị nói “Ở đây á?”
Tiểu Xuân gật gật đầu.
Linh Nhi: “Vì sao phải xây nhà chứ?”
Tiểu Xuân: “Cái nhà này hỏng hóc nhiều lắm rồi, ai mà ở được nữa, nên phải xây nhà mới.”
Linh Nhi kinh ngạc nhìn Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân liếc nàng một cái: “Làm gì mà nhìn ta như thế?”
Linh Nhi đưa tay, đặt vào trên trán Tiểu Xuân, Tiểu Xuân ghét bỏ tránh qua một bên.
Linh Nhi: “Không phải cô cũng bị bệnh đó chứ?”
Tiểu Xuân: “Nói gì đó.”
Linh Nhi: “Vậy tại sao cô phải giúp họ xây nhà?”
Tiểu Xuân: “Mắt Lý Thanh không tốt, hắn làm một mình không được.”
“… Lý Thanh?” Linh Nhi khẽ nhướng mày “Là tên của tên trộm dược liệu kia? Hắn không nhìn thấy thì sao, thiên hạ này thiếu gì người mù, dượng của thím Trương cũng là người mù, sao không thấy cô xây giúp ông ấy cái nhà?”
Tiểu Xuân dừng việc trong tay lại.
Đúng vậy, trên đời này nhiều người mù như thế, nhiều người đáng thương như thế, vì sao nàng cứ khăng khăng phải giúp Lý Thanh?
“Nói đi, câm rồi à?” Linh Nhi chống nạnh, vừa định nói gì đó, cái nắp gỗ lại được mở ra.
Màn đêm buông xuống, Lý Thanh đẩy cái nắp, nhảy ra ngoài.
“Mẹ ơi…!” Linh Nhi đứng gần đó bị Lý Thanh đột nhiên xuất hiện làm sợ đến mực mặt xanh mét.
“Ha ha!” Tiểu Xuân ngồi bên cạnh cười ngã tới ngã lui.
Linh Nhi lập tức lùi về sau mấy bước, hoảng sợ nhìn người đột nhiên xuất hiện “Đây… Đây là….”
Tiểu Xuân đi đến, chạm chạm vào Lý Thanh, Lý Thanh nhận ra Tiểu Xuân, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng.
Linh Nhi: “….”
Tiểu Xuân cười cười với Linh Nhi, nói: “Không phải cô muốn gặp hắn à, đây, cho cô gặp nè.”
Lý Thanh hơi nghi ngờ khẽ động đậy, Tiểu Xuân quay sang khẽ an ủi hắn: “Không sao không sao, cô ấy là Linh Nhi, là một người bạn của ta. Cô ấy biết y thuật, ta mời cô ấy đến xem bệnh cho ông lão.”
“Ùng ục….”
Linh Nhi :”…. Vừa rồi là cái tiếng gì thế?”
Tiểu Xuân: “Hắn nói cám ơn cô.”
Linh Nhi nhảy đổng lên quát: “Ta không bị điếc! Hắn rõ ràng kêu ùng ục mà!”
Tiểu Xuân rất sâu sắc lắc lắc đầu: “Không không, hắn nói là cám ơn.” Nàng dùng cùi chỏ đụng vào Lý Thanh “To Con, huynh có phải mới nói cám ơn không?”
Lý Thanh ngơ ngác đứng đó, hồi lâu sau mới khẽ nói: “…. Cám ơn.”
Tiểu Xuân cười ha ha.
Linh Nhi nhìn Lý Thanh mấy lần, ánh mắt tỏ vẻ hoảng sợ, Tiểu Xuân nói: “Cô không cần sợ, hắn chỉ hơi to con một chút thôi.”
Linh Nhi cứ như là mèo bị dẫm đuôi: “Đây mà là “hơi to con một chút” đấy à!?”
Tiểu Xuân: “Tóm lại, cô không cần quá sợ hắn đâu. Nào, đúng lúc cô đang ở đây, giúp ta mài mấy cọc gỗ này đi.”
Linh Nhi: “Nằm mơ đi! Muộn lắm rồi, ta phải đi về!”
Tiểu Xuân: “Giúp chút đi, không tốn bao nhiêu thời gian đâu.” Nàng nhét cái cưa vào trong tay Linh Nhi, lại đưa thêm một tấm ván gỗ cho nàng ấy, bản thân cũng vén tay áo lên, vẻ mặt nhiệt tình.
“Được rồi! Bắt đầu…!”
Hai người đang định mài cọc gỗ, Tiểu Xuân thấy tấm vải trên mắt Lý Thanh hơi lỏng ra, nàng đặt cọc gỗ xuống, đến ngồi cạnh Lý Thanh.
“Băng vải bị lỏng mà cũng không biết à? Hay là trời tối nên hết cảnh giác nữa rồi?”
Lý Thanh ngẩng đầu, Tiểu Xuân đúng lúc đang đứng đối diện hắn, nàng vươn tay, kéo tấm vải trên đầu Lý Thanh xuống. Hai mắt Lý Thanh nhắm nghiền, khẽ cúi đầu, núp trong cái bóng phản chiếu của Tiểu Xuân.
“Nào, ngẩng đầu lên.”
Tiểu Xuân nâng đầu Lý Thanh lên, quấn tấm vải thành mấy vòng quanh mắt hắn, cuối cùng cột thắt lại ở sau gáy.
“Sao hả, không thấy chút ánh sáng nào đúng không?”
Lý Thanh: “… Ùng ục.”
“Hừm.”
Tiểu Xuân quay đầu, thấy Linh Nhi đang trợn mắt nhìn mình.
“Gì hả?”
Linh Nhi lắc đầu “Không có gì.” Nàng đưa cọc gỗ đã bào xong đưa cho Tiểu Xuân “Cái này xong rồi, đặt qua kia đi, má Xuân.”
Tiểu Xuân “…..”
Tiểu Xuân nhảy dựng lên, hét lớn: “Cô kêu ta là gì cơ!?”
Linh Nhi chớp chớp mắt: “Má Xuân?”
Tiểu Xuân giận đến đỏ cả mặt: “Ai là má Xuân, cô kêu ai là má Xuân hả!?”
Linh Nhi vô tội lắc lắc đầu: “Ai đáp lại thì là người đó.”
Bên kia giương cung bạt kiếm, bên này Lý Thanh vẫn vùi đầu bào cọc gỗ. Tiểu Xuân vừa đưa cho hắn một cái cưa, hắn muốn để xuống nhưng Tiểu Xuân vẫn đè chặt cái cưa đó vào trong tay hắn. Lý Thanh cảm thấy tối nay nàng không muốn mình lấy tay để bào cọc gỗ, nên hắn ngoan ngoãn cầm dụng cụ.
Quậy cả buổi trời, Linh Nhi vuốt vuốt vai nói:”Bỏ đi, không nói với cô nữa. Ta mệt rồi, phải về.”
Tiểu Xuân thấy sắc trời đã tối, nàng cũng không giữ Linh Nhi lại nữa.
“Được rồi, cô đi về cẩn thận nhé.”
Linh Nhi vác cái hòm chữa bệnh của mình: “Ta đi đây, cô tiếp tục giả ngốc đi.”
Tiểu Xuân: “…..”
Sau khi Linh Nhi đi, Tiểu Xuân ngồi đó bào cọc gỗ không ngừng, cả buổi trời cũng không nói gì.
Lý Thanh bào xong mấy cái cọc gỗ, bỗng nhiên dừng tay. Hắn ngẩng đầu, hướng về phía phát ra âm thanh, kêu ùng ục một tiếng.
Tiểu Xuân ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại cúi đầu xuống bào cọc gỗ tiếp.
Lý Thanh nắm cọc gỗ trong tay, chà tới chà lui, cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, sau đó lại kêu ùng ục thêm tiếng nữa.
Tiểu Xuân để cọc gỗ xuống: “Gì đây, kêu cái gì mà kêu?”
Lý Thanh giật mình, ngậm miệng.
Tiểu Xuân nhìn hắn, nhìn từ đôi mắt nhìn xuống, dừng lại ở ngực hắn.
“Ban nãy đã định hỏi huynh rồi, huynh nhét cái gì mà phồng cả ngực lên thế. Đừng nói với ta là huynh nhét hết mấy cái bánh màn thầu vào đó nha.”
Lý Thanh cúi thấp đầu, lại kêu ùng ục một tiếng.
Tiểu Xuân đứng lên, kéo áo Lý Thanh ra, trong ngực áo hắn quả nhiên là một đống “bánh”.
“….” Tiểu Xuân thở dài “Sao huynh ngốc như vậy, chừng nào mới thông minh lên một chút đây. Huynh nhìn đi, chính vì huynh ngốc như thế nên ta mới bị con nhóc kia chê cười.”
Lý Thanh biết Tiểu Xuân giận hắn, hắn cúi đầu, trên mặt không có cảm xúc gì cả.
Tiểu Xuân quay đầu: “Ta khát, đi lấy chút nước để uống, huynh chờ ở đây.”
Lý Thanh đứng lên.
Tiểu Xuân: “Huynh không cần đi cùng, ta nhớ đường đi mà.”
Nàng quay đầu, Lý Thanh vẫn không ngồi xuống.
Nàng đi một bước, Lý Thanh lại theo nàng một bước.
Tiểu Xuân: “…..” Nàng nhụt chí quay đầu “Rốt cuộc huynh có hiểu ta nói gì không, ta bảo huynh đừng có đi theo ta!”
Tiểu Xuân quay đầu, trong màn đêm, sắc mặt Lý Thanh tái nhợt mà luống cuống, hắn đứng thẳng người ở đó, không dám bước tiếp bước nào. Tiểu Xuân nhìn một lúc, mắt lại đỏ lên. Nàng cúi đầu, nuốt cơn tức giận và nỗi uất ức khó hiểu kia xuống, sau đó đến bên cạnh Lý Thanh.
Thân thể Lý Thanh cứng như đá. Nàng đưa tay khẽ đặt lên cánh tay Lý Thanh, thân thể Lý Thanh cứng đờ.
Tiểu Xuân cúi đầu.
“Xin lỗi…” nàng khẽ nói “Ta không cố ý mắng huynh, chỉ là, chỉ là…” Nàng nghĩ một lát, cũng không biết giải thích thế nào, đành dứt khoát lắc đầu: “Thôi, có nói huynh cũng không hiểu. To Con, huynh không trách ta chứ?”
Lý Thanh chậm rãi lắc đầu.
Tiểu Xuân kéo bàn tay to của hắn: “Đi thôi, đi múc nước.”
“Ùng ục.”
Tiểu Xuân rõ ràng nghe thấy trong tiếng ùng ục kia có chứa sự vui mừng. Lý Thanh vịn trên người Tiểu Xuân, dễ dàng kéo nàng lên vai, sau đó nhảy đi.
Tiểu Xuân ôm cổ Lý Thanh, nghe gió thổi vù vù bên tai, trong lòng bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Bỏ đi, coi như con nhóc kia nói đúng, ta cứ giả ngốc đấy thì sao.
Tiểu Xuân dựa vào đầu Lý Thanh, chân nàng còn cảm giác được mấy cái bánh bị nhét đầy trong ngực áo của Lý Thanh. Bánh màn thầu rất mềm, mềm như lòng của Tiểu Xuân lúc này vậy.
Hai người đến bên cạnh thác nước, Tiểu Xuân rót đầy túi nước, thỏa mãn uống mấy hớp.
Nước suối trong lành mát mẻ, uống vô cùng thoải mái.
Nàng quay đầu về phía Lý Thanh, “To Con, huynh không cần ăn cơm cũng phải uống nước chứ đúng không?”
Lý Thanh vươn tay ra, quơ quơ trước người. Tiểu Xuân cười, đưa túi nước nhét vào tay hắn. Lý Thanh cũng uống hai ngụm nước.
Trong không khí yên tĩnh này, Lý Thanh bỗng nhiên buông túi nước xuống, quay đầu nhìn về phía rừng cây tối đen.
Tiểu Xuân cảm thấy kì quái: “Sao vậy?”
Lý Thanh bước một bước về phía rừng cây, Tiểu Xuân theo sau, nhìn về phía rừng cây tối đen kia, không nhìn thấy gì cả.
“Sao vậy, sao đột nhiên huynh lại… hả!?”
Tiểu Xuân vừa định hỏi, bỗng cảm thấy có điều lạ thường, trong bụi cây, loáng thoáng như có bóng người.
Tiểu Xuân phản ứng cực nhanh, nàng nhặt một cành cây dưới đất, một tay đẩy Lý Thanh ra sau, cầm cành cây chỉ về phía cánh rừng, hét lớn:
“Tên nào rụt đầu rụt cổ trong đó…! Có ngon bước ra đây cho ta…!!” Nàng vừa hét vừa quay đầu an ủi Lý Thanh “Không sao! Huynh đừng sợ!”
Tiểu Xuân lại chỉ vào rừng cây: “Đi ra cho ta…!!”
…..
“À, à, thì ra là thế.”
Sau khi Tiểu Xuân gào thét xong, một giọng nói ấm áp bỗng truyền ra từ trong chỗ tối kia. Kèm theo giọng nói kia, một bóng dáng cao to chậm rãi đi ra khỏi khu rừng.
Người kia đi dưới ánh trăng, thân hình y cao lớn, trên người mặc chiếc áo bằng tơ tằm màu đen, thêu hoa văn đám mây màu xanh, dưới chân là đôi ủng thấp cổ thiếp vàng, bên hông còn đeo một thanh kiếm nhỏ, dài chừng ba thước, toàn thân kiếm đều màu bạc, trên vỏ kiếm còn được đính một viên ngọc óng ánh, thoạt nhìn vô cùng đắt giá.
Gương mặt người nọ tuấn lãng, mắt xếch, khóe miệng hơi nhếch lên, trên gương mặt có ý cười như có như không.
Trước mặt người này, Tiểu Xuân và Lý Thanh y như hai tên ăn mày.
… Một trong số đó lại còn là tên ăn mày thích giả ngốc.
Nhánh cây bị Tiểu Xuân cầm trong tay vẫn chưa hề được đặt xuống, nàng một tay giơ nhánh cây, một tay giữ Lý Thanh ở sau lưng mình.
“Ngươi là ai?! Vì sao nghe lén bọn ta nói chuyện!”
Người nọ không vội đáp lời, hắn nhìn Tiểu Xuân như đang bảo vệ gà con, lại nhìn Lý Thanh đang hoang mang phía sau nàng, bỗng bật cười
“Chà, đúng là hiếm thấy.”
Mặc dù Linh Nhi khá độc miệng nhưng xem bệnh vẫn vô cùng tỉ mỉ, nàng bắt mạch cho ông lão xong, vừa tự mình cho ông lão uống thuốc. Khi ông lão tỉnh lại nhìn thấy trong nhà có thêm hai người thì mơ mơ màng màng nói: “Đây… đây là….”
Tiểu Xuân đỡ ông lão dậy, giúp ông lão thuận khí.
“Ông ơi, ông đừng lo lắng, cô ấy là bạn của cháu, tới để xem bệnh cho ông.”
Ông lão chậm rãi lắc đầu “Không, không cần. Ta… nhà ta không có, không có tiền.”
Tiểu Xuân nghe xong cảm thấy đau xót trong lòng, an ủi ông lão nói: “Ông không cần lo lắng, bạn của cháu tốt bụng lắm, cô ấy xem bệnh không lấy tiền đâu.”
“!?” Linh Nhi mở to mắt nhìn về phía Tiểu Xuân, Tiểu Xuân lia một ánh nhìn sắc bén như đao qua, Linh Nhi lập tức nuốt cơn bực xuống bụng, cất giọng trong trẻo: “Đúng vậy đó ông ơi, cháu không lấy tiền, ông cứ yên tâm uống thuốc đi.”
Không biết có phải cảm giác của Tiểu Xuân không, nhưng khi nghe đến ba chữ “không lấy tiền”, sắc mặt ông lão dường như hồng hào lên đôi chút.
Tiểu Xuân “….” Nàng cười cười với ông lão nói: “Ông ơi, ông đừng nghĩ nhiều, ông nghỉ ngơi đi.”
Đỡ ông lão nằm xuống, Tiểu Xuân kéo Linh Nhi ra khỏi phòng.
Sắc trời dần tối, màn đêm dần buông xuống.
Linh Nhi ngồi trên cái hòm chẩn bệnh, nóng lòng muốn mở cái nắp gỗ ra nhìn thử.
“Chừng nào hắn mới ra ngoài?”
Tiểu Xuân ở bên cạnh mài cọc gỗ “Buổi tối.”
Linh Nhi gõ nàng một cái, nói; “Cô đang làm gì vậy hả?”
Tiểu Xuân: “Không nhìn thấy à, đang mài cọc gỗ đó.”
Linh Nhi đi đến, nhìn quanh đống cọc gỗ kia: “Đây là cái gì, lần trước đến hình như đâu có?”
Tiểu Xuân vùi đầu làm, thuận miệng đáp: “Hôm qua chặt mấy cái cây, muốn dùng để xây lại nhà.”
“Xây nhà?” Linh Nhi tỏ vẻ kinh dị nói “Ở đây á?”
Tiểu Xuân gật gật đầu.
Linh Nhi: “Vì sao phải xây nhà chứ?”
Tiểu Xuân: “Cái nhà này hỏng hóc nhiều lắm rồi, ai mà ở được nữa, nên phải xây nhà mới.”
Linh Nhi kinh ngạc nhìn Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân liếc nàng một cái: “Làm gì mà nhìn ta như thế?”
Linh Nhi đưa tay, đặt vào trên trán Tiểu Xuân, Tiểu Xuân ghét bỏ tránh qua một bên.
Linh Nhi: “Không phải cô cũng bị bệnh đó chứ?”
Tiểu Xuân: “Nói gì đó.”
Linh Nhi: “Vậy tại sao cô phải giúp họ xây nhà?”
Tiểu Xuân: “Mắt Lý Thanh không tốt, hắn làm một mình không được.”
“… Lý Thanh?” Linh Nhi khẽ nhướng mày “Là tên của tên trộm dược liệu kia? Hắn không nhìn thấy thì sao, thiên hạ này thiếu gì người mù, dượng của thím Trương cũng là người mù, sao không thấy cô xây giúp ông ấy cái nhà?”
Tiểu Xuân dừng việc trong tay lại.
Đúng vậy, trên đời này nhiều người mù như thế, nhiều người đáng thương như thế, vì sao nàng cứ khăng khăng phải giúp Lý Thanh?
“Nói đi, câm rồi à?” Linh Nhi chống nạnh, vừa định nói gì đó, cái nắp gỗ lại được mở ra.
Màn đêm buông xuống, Lý Thanh đẩy cái nắp, nhảy ra ngoài.
“Mẹ ơi…!” Linh Nhi đứng gần đó bị Lý Thanh đột nhiên xuất hiện làm sợ đến mực mặt xanh mét.
“Ha ha!” Tiểu Xuân ngồi bên cạnh cười ngã tới ngã lui.
Linh Nhi lập tức lùi về sau mấy bước, hoảng sợ nhìn người đột nhiên xuất hiện “Đây… Đây là….”
Tiểu Xuân đi đến, chạm chạm vào Lý Thanh, Lý Thanh nhận ra Tiểu Xuân, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng.
Linh Nhi: “….”
Tiểu Xuân cười cười với Linh Nhi, nói: “Không phải cô muốn gặp hắn à, đây, cho cô gặp nè.”
Lý Thanh hơi nghi ngờ khẽ động đậy, Tiểu Xuân quay sang khẽ an ủi hắn: “Không sao không sao, cô ấy là Linh Nhi, là một người bạn của ta. Cô ấy biết y thuật, ta mời cô ấy đến xem bệnh cho ông lão.”
“Ùng ục….”
Linh Nhi :”…. Vừa rồi là cái tiếng gì thế?”
Tiểu Xuân: “Hắn nói cám ơn cô.”
Linh Nhi nhảy đổng lên quát: “Ta không bị điếc! Hắn rõ ràng kêu ùng ục mà!”
Tiểu Xuân rất sâu sắc lắc lắc đầu: “Không không, hắn nói là cám ơn.” Nàng dùng cùi chỏ đụng vào Lý Thanh “To Con, huynh có phải mới nói cám ơn không?”
Lý Thanh ngơ ngác đứng đó, hồi lâu sau mới khẽ nói: “…. Cám ơn.”
Tiểu Xuân cười ha ha.
Linh Nhi nhìn Lý Thanh mấy lần, ánh mắt tỏ vẻ hoảng sợ, Tiểu Xuân nói: “Cô không cần sợ, hắn chỉ hơi to con một chút thôi.”
Linh Nhi cứ như là mèo bị dẫm đuôi: “Đây mà là “hơi to con một chút” đấy à!?”
Tiểu Xuân: “Tóm lại, cô không cần quá sợ hắn đâu. Nào, đúng lúc cô đang ở đây, giúp ta mài mấy cọc gỗ này đi.”
Linh Nhi: “Nằm mơ đi! Muộn lắm rồi, ta phải đi về!”
Tiểu Xuân: “Giúp chút đi, không tốn bao nhiêu thời gian đâu.” Nàng nhét cái cưa vào trong tay Linh Nhi, lại đưa thêm một tấm ván gỗ cho nàng ấy, bản thân cũng vén tay áo lên, vẻ mặt nhiệt tình.
“Được rồi! Bắt đầu…!”
Hai người đang định mài cọc gỗ, Tiểu Xuân thấy tấm vải trên mắt Lý Thanh hơi lỏng ra, nàng đặt cọc gỗ xuống, đến ngồi cạnh Lý Thanh.
“Băng vải bị lỏng mà cũng không biết à? Hay là trời tối nên hết cảnh giác nữa rồi?”
Lý Thanh ngẩng đầu, Tiểu Xuân đúng lúc đang đứng đối diện hắn, nàng vươn tay, kéo tấm vải trên đầu Lý Thanh xuống. Hai mắt Lý Thanh nhắm nghiền, khẽ cúi đầu, núp trong cái bóng phản chiếu của Tiểu Xuân.
“Nào, ngẩng đầu lên.”
Tiểu Xuân nâng đầu Lý Thanh lên, quấn tấm vải thành mấy vòng quanh mắt hắn, cuối cùng cột thắt lại ở sau gáy.
“Sao hả, không thấy chút ánh sáng nào đúng không?”
Lý Thanh: “… Ùng ục.”
“Hừm.”
Tiểu Xuân quay đầu, thấy Linh Nhi đang trợn mắt nhìn mình.
“Gì hả?”
Linh Nhi lắc đầu “Không có gì.” Nàng đưa cọc gỗ đã bào xong đưa cho Tiểu Xuân “Cái này xong rồi, đặt qua kia đi, má Xuân.”
Tiểu Xuân “…..”
Tiểu Xuân nhảy dựng lên, hét lớn: “Cô kêu ta là gì cơ!?”
Linh Nhi chớp chớp mắt: “Má Xuân?”
Tiểu Xuân giận đến đỏ cả mặt: “Ai là má Xuân, cô kêu ai là má Xuân hả!?”
Linh Nhi vô tội lắc lắc đầu: “Ai đáp lại thì là người đó.”
Bên kia giương cung bạt kiếm, bên này Lý Thanh vẫn vùi đầu bào cọc gỗ. Tiểu Xuân vừa đưa cho hắn một cái cưa, hắn muốn để xuống nhưng Tiểu Xuân vẫn đè chặt cái cưa đó vào trong tay hắn. Lý Thanh cảm thấy tối nay nàng không muốn mình lấy tay để bào cọc gỗ, nên hắn ngoan ngoãn cầm dụng cụ.
Quậy cả buổi trời, Linh Nhi vuốt vuốt vai nói:”Bỏ đi, không nói với cô nữa. Ta mệt rồi, phải về.”
Tiểu Xuân thấy sắc trời đã tối, nàng cũng không giữ Linh Nhi lại nữa.
“Được rồi, cô đi về cẩn thận nhé.”
Linh Nhi vác cái hòm chữa bệnh của mình: “Ta đi đây, cô tiếp tục giả ngốc đi.”
Tiểu Xuân: “…..”
Sau khi Linh Nhi đi, Tiểu Xuân ngồi đó bào cọc gỗ không ngừng, cả buổi trời cũng không nói gì.
Lý Thanh bào xong mấy cái cọc gỗ, bỗng nhiên dừng tay. Hắn ngẩng đầu, hướng về phía phát ra âm thanh, kêu ùng ục một tiếng.
Tiểu Xuân ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại cúi đầu xuống bào cọc gỗ tiếp.
Lý Thanh nắm cọc gỗ trong tay, chà tới chà lui, cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, sau đó lại kêu ùng ục thêm tiếng nữa.
Tiểu Xuân để cọc gỗ xuống: “Gì đây, kêu cái gì mà kêu?”
Lý Thanh giật mình, ngậm miệng.
Tiểu Xuân nhìn hắn, nhìn từ đôi mắt nhìn xuống, dừng lại ở ngực hắn.
“Ban nãy đã định hỏi huynh rồi, huynh nhét cái gì mà phồng cả ngực lên thế. Đừng nói với ta là huynh nhét hết mấy cái bánh màn thầu vào đó nha.”
Lý Thanh cúi thấp đầu, lại kêu ùng ục một tiếng.
Tiểu Xuân đứng lên, kéo áo Lý Thanh ra, trong ngực áo hắn quả nhiên là một đống “bánh”.
“….” Tiểu Xuân thở dài “Sao huynh ngốc như vậy, chừng nào mới thông minh lên một chút đây. Huynh nhìn đi, chính vì huynh ngốc như thế nên ta mới bị con nhóc kia chê cười.”
Lý Thanh biết Tiểu Xuân giận hắn, hắn cúi đầu, trên mặt không có cảm xúc gì cả.
Tiểu Xuân quay đầu: “Ta khát, đi lấy chút nước để uống, huynh chờ ở đây.”
Lý Thanh đứng lên.
Tiểu Xuân: “Huynh không cần đi cùng, ta nhớ đường đi mà.”
Nàng quay đầu, Lý Thanh vẫn không ngồi xuống.
Nàng đi một bước, Lý Thanh lại theo nàng một bước.
Tiểu Xuân: “…..” Nàng nhụt chí quay đầu “Rốt cuộc huynh có hiểu ta nói gì không, ta bảo huynh đừng có đi theo ta!”
Tiểu Xuân quay đầu, trong màn đêm, sắc mặt Lý Thanh tái nhợt mà luống cuống, hắn đứng thẳng người ở đó, không dám bước tiếp bước nào. Tiểu Xuân nhìn một lúc, mắt lại đỏ lên. Nàng cúi đầu, nuốt cơn tức giận và nỗi uất ức khó hiểu kia xuống, sau đó đến bên cạnh Lý Thanh.
Thân thể Lý Thanh cứng như đá. Nàng đưa tay khẽ đặt lên cánh tay Lý Thanh, thân thể Lý Thanh cứng đờ.
Tiểu Xuân cúi đầu.
“Xin lỗi…” nàng khẽ nói “Ta không cố ý mắng huynh, chỉ là, chỉ là…” Nàng nghĩ một lát, cũng không biết giải thích thế nào, đành dứt khoát lắc đầu: “Thôi, có nói huynh cũng không hiểu. To Con, huynh không trách ta chứ?”
Lý Thanh chậm rãi lắc đầu.
Tiểu Xuân kéo bàn tay to của hắn: “Đi thôi, đi múc nước.”
“Ùng ục.”
Tiểu Xuân rõ ràng nghe thấy trong tiếng ùng ục kia có chứa sự vui mừng. Lý Thanh vịn trên người Tiểu Xuân, dễ dàng kéo nàng lên vai, sau đó nhảy đi.
Tiểu Xuân ôm cổ Lý Thanh, nghe gió thổi vù vù bên tai, trong lòng bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Bỏ đi, coi như con nhóc kia nói đúng, ta cứ giả ngốc đấy thì sao.
Tiểu Xuân dựa vào đầu Lý Thanh, chân nàng còn cảm giác được mấy cái bánh bị nhét đầy trong ngực áo của Lý Thanh. Bánh màn thầu rất mềm, mềm như lòng của Tiểu Xuân lúc này vậy.
Hai người đến bên cạnh thác nước, Tiểu Xuân rót đầy túi nước, thỏa mãn uống mấy hớp.
Nước suối trong lành mát mẻ, uống vô cùng thoải mái.
Nàng quay đầu về phía Lý Thanh, “To Con, huynh không cần ăn cơm cũng phải uống nước chứ đúng không?”
Lý Thanh vươn tay ra, quơ quơ trước người. Tiểu Xuân cười, đưa túi nước nhét vào tay hắn. Lý Thanh cũng uống hai ngụm nước.
Trong không khí yên tĩnh này, Lý Thanh bỗng nhiên buông túi nước xuống, quay đầu nhìn về phía rừng cây tối đen.
Tiểu Xuân cảm thấy kì quái: “Sao vậy?”
Lý Thanh bước một bước về phía rừng cây, Tiểu Xuân theo sau, nhìn về phía rừng cây tối đen kia, không nhìn thấy gì cả.
“Sao vậy, sao đột nhiên huynh lại… hả!?”
Tiểu Xuân vừa định hỏi, bỗng cảm thấy có điều lạ thường, trong bụi cây, loáng thoáng như có bóng người.
Tiểu Xuân phản ứng cực nhanh, nàng nhặt một cành cây dưới đất, một tay đẩy Lý Thanh ra sau, cầm cành cây chỉ về phía cánh rừng, hét lớn:
“Tên nào rụt đầu rụt cổ trong đó…! Có ngon bước ra đây cho ta…!!” Nàng vừa hét vừa quay đầu an ủi Lý Thanh “Không sao! Huynh đừng sợ!”
Tiểu Xuân lại chỉ vào rừng cây: “Đi ra cho ta…!!”
…..
“À, à, thì ra là thế.”
Sau khi Tiểu Xuân gào thét xong, một giọng nói ấm áp bỗng truyền ra từ trong chỗ tối kia. Kèm theo giọng nói kia, một bóng dáng cao to chậm rãi đi ra khỏi khu rừng.
Người kia đi dưới ánh trăng, thân hình y cao lớn, trên người mặc chiếc áo bằng tơ tằm màu đen, thêu hoa văn đám mây màu xanh, dưới chân là đôi ủng thấp cổ thiếp vàng, bên hông còn đeo một thanh kiếm nhỏ, dài chừng ba thước, toàn thân kiếm đều màu bạc, trên vỏ kiếm còn được đính một viên ngọc óng ánh, thoạt nhìn vô cùng đắt giá.
Gương mặt người nọ tuấn lãng, mắt xếch, khóe miệng hơi nhếch lên, trên gương mặt có ý cười như có như không.
Trước mặt người này, Tiểu Xuân và Lý Thanh y như hai tên ăn mày.
… Một trong số đó lại còn là tên ăn mày thích giả ngốc.
Nhánh cây bị Tiểu Xuân cầm trong tay vẫn chưa hề được đặt xuống, nàng một tay giơ nhánh cây, một tay giữ Lý Thanh ở sau lưng mình.
“Ngươi là ai?! Vì sao nghe lén bọn ta nói chuyện!”
Người nọ không vội đáp lời, hắn nhìn Tiểu Xuân như đang bảo vệ gà con, lại nhìn Lý Thanh đang hoang mang phía sau nàng, bỗng bật cười
“Chà, đúng là hiếm thấy.”
Bình luận facebook