-
Chương 25
Thấy Lý Thanh kiên trì như thế, Tiểu Xuân chép miệng, nói: “Ồ, ta hiểu rồi, huynh muốn ta dùng kiếm huynh làm ra đúng không? Huynh lại sắp đẽo cho ta một thanh kiếm à?”
Lý Thanh “….” Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừ.”
Tiểu Xuân cười nói: “Thì ra là vậy, huynh nói sớm đi, huynh đẽo kiếm cho ta mà còn giấu kĩ như thế, ta cũng không phát hiện ra đấy.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Hay bây giờ huynh cho ta biết kiếm ở đâu, ta trực tiếp đi lấy, sáng mai khỏi phải đến đây.”
Lý Thanh: “Không được.”
Tiểu Xuân: “Không được cái gì?”
Lý Thanh cúi đầu, buồn bực nói: “Sáng mai hãy lấy.”
Tiểu Xuân bĩu môi: “Hứ, thần thần bí bí, huynh đẽo ra được kiếm tốt gì chứ.”
Lý Thanh cúi đầu, không nói chuyện.
Tiểu Xuân đứng lên: “Được rồi, huynh đã kiên trì như thế, ngày mai ta sẽ đến. Chỉ là ta sẽ đến rất sớm, lúc đó nếu huynh không thể ra ngoài thì ai đưa kiếm cho ta chứ.”
Lý Thanh khẽ nói: “Cô cứ đến là được.”
Tiểu Xuân nhìn chằm chằm cái nắp gỗ một lúc lâu mới gật gật đầu: “Được rồi, ta đi trước.”
Sau khi rời khỏi rừng cây, Tiểu Xuân đi về nhà, lúc đang chuẩn bị vào nhà, từ xa lại thấy Linh Nhi đang dựa vào bên tường rào ngoài sân chờ nàng.
“Ơ, má Xuân về rồi à?”
Tiểu Xuân: “……”
Linh Nhi: “Đừng nhìn ta như vậy, ta có nói sai gì đâu? Ta đây đến biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng gặp được cô.”
Tiểu Xuân nhướn mắt, tức giận nói: “Cô đến đây làm gì?”
“Hừm.” Linh Nhi khẽ nhướng mày nói “Ta làm gì à? Sao hả, cô không cần công việc của tên kia nữa rồi phải không?”
Tiểu Xuân chợt nhớ đến Lý Thanh, lập tức bật cười.
“Linh Nhi tốt Linh Nhi tốt, chúng ta vào nhà rồi nói.”
Tiểu Xuân đưa Linh Nhi vào nhà, lại đi nấu nước ấm pha một bình trà mang vào phòng.
“Nào, uống trà đi.”
Linh Nhi chậm rãi nâng chung trà lên, uống một hớp.
Tiểu Xuân ngồi ở bên cạnh: “Linh Nhi, cô đến lúc này là vì có chuyện gì không tốt rồi à?”
Linh Nhi liếc nàng một cái: “Cô lo lắng đến vậy à?”
Tiểu Xuân ngồi thẳng người: “Ta lo lắng gì chứ, thuận miệng hỏi thôi mà?”
Linh Nhi đặt chén trà xuống, nói: “Không có gì, ta đã nói chuyện xong rồi, một tháng ba lượng bạc.”
Tiểu Xuân khinh thường nói: “Ba lượng bạc? Có ít quá không?”
Linh Nhi lại gõ gõ cái bàn: “Này má Xuân, có người chịu thuê hắn đã không tồi rồi, giờ cô lại còn chê ỏng chê eo à? Cái tên kia mắt thì không nhìn thấy, nói cũng nói không xong, ban ngày lại không thể ra ngoài, như thế mà cô còn chê ít bạc à?”
Linh Nhi kể hết mọi khuyết điểm của Lý Thanh, trong lòng Tiểu Xuân rất không thoải mái.
“Hắn kém chỗ nào chứ.”
“Cái gì?” Linh Nhi trừng mắt “Cô nói cái gì? Hắn kém chỗ nào à? Hắn kém chỗ nào cô không thử tự nhìn xem.”
Giọng nói Tiểu Xuân hơi nhỏ: “Ít nhất hắn cũng có chỗ hơn người.”
Linh Nhi uống trà, phun ra nửa cái lá trà.
Tiểu Xuân: “…..”
Nhìn dáng vẻ của Linh Nhi, Tiểu Xuân lại đột nhiên tức giận. Trong lòng nàng thầm nghĩ, cô dám xem thường tên To Con kia, chờ ngày nào đó cô biết thân phận của hắn, xem có hù chết cô không.
Linh Nhi uống trà xong, chậm rãi nói với Tiểu Xuân: “Hôm nay ta đến cũng không phải vì cái tên đó, ta đến tìm cô đi xem náo nhiệt.”
Tiểu Xuân: “Náo nhiệt gì?”
Linh Nhi ngạc nhiên nói: “Gần đây cô sao vậy, ngày mai là ngày thi nhập môn của Kiếm Các, năm ngoái không phải cô đã sớm chuẩn bị đi xem náo nhiệt rồi sao?”
Tiểu Xuân: “À, cuộc thi đó à?”
Linh Nhi: “Sao cô không có tinh thần gì hết vậy?”
Tiểu Xuân lắc đầu: “Không có, ta rất có tinh thần mà.”
Linh Nhi: “Ngày mai cùng nhau lên núi?”
Tiểu Xuân suy nghĩ một chút, nói: “E rằng không được.”
Linh Nhi: “Không được?”
Tiểu Xuân nhớ đến lời nói của Lý Thanh, nói: “Ta sẽ đi sớm một chút.”
Linh Nhi cau mày: “Năm ngoái chúng ta cũng cùng đi mà.”
Tiểu Xuân nhìn Linh Nhi một lát, đưa tay kéo cổ tay nàng, nói: “Không có gì, cô đi tìm bọn Hoa Dong đi, các nàng nhất định cũng sẽ đi.”
Linh Nhi bĩu dài môi: “Tìm bọn họ? Ta khinh!”
Tiểu Xuân: “……”
Linh Nhi nói: “Vì sao cô phải đi sớm, mặc dù năm nay cũng rất nhiều người nhưng chúng ta ở ngay trong núi, đường gần, đi càng nhanh hơn bọn họ nhiều, không cần đi trước.”
Tiểu Xuân nghe lời nàng nói, hỏi: “Năm nay rất nhiều người? Cô thấy rồi à?”
Linh Nhi tỏ vẻ đương nhiên nói: “Đương nhiên rồi, cô cũng không phải không biết, cuộc thi hằng năm của Kiếm Các cứ như là mở hội ấy. Sáng nay ta mới vào trấn, mọi nhà trọ ở trong trấn đều kín khách, cả trấn toàn là người giang hồ, vô cùng náo nhiệt.”
Tiểu Xuân bĩu môi nói: “Đều đến xem náo nhiệt thôi.”
Linh Nhi: “Hứ, chúng ta cũng vậy mà.”
Tiểu Xuân lắc đầu, ra vẻ già dặn nói: “Ta đây đi không phải chỉ để xem náo nhiệt.”
Linh Nhi: “Hả?”
Tiểu Xuân nhìn chằm chằm mặt Linh Nhi, khẽ nói: “Ta nói cho cô nghe một chuyện, cô không được nói cho người khác biết.”
Linh Nhi mở to mắt: “Bí mật? Ta thích nhất là nghe bí mật!”
Tiểu Xuân: “…..”
Linh Nhi đến cạnh Tiểu Xuân, khẽ nói: “Nói đi nói đi, ta thề sẽ không đi nói khắp nơi.”
Tiểu Xuân ho khan hai tiếng: “Thật ra thì cũng không có, chỉ là…”
Linh Nhi: “Là cái gì?”
Tiểu Xuân: “Chỉ là, ta sẽ tham gia cuộc thi đó.”
Linh Nhi: “……”
Dừng lại một lúc, Linh Nhi chớp chớp mắt mấy cái.
“Cô nói gì?”
Tiểu Xuân: “Ta sẽ đi thi.”
Linh Nhi: “Thi cái gì chứ?”
Tiểu Xuân: “Đương nhiên là cuộc thi nhập môn của Kiếm Các.”
Linh Nhi: “…..”
Nhìn dáng vẻ u mê của Linh Nhi, Tiểu Xuân hơi cảm thấy vui vẻ: “Ừm, ta cũng chỉ muốn đi thử một chút, có thể được chọn hay không thì chưa biết…”
“Ha ha ha ha…!!”
Tiểu Xuân mới nói được một nửa, Linh Nhi đã bắt đầu cười ha ha.
Tiểu Xuân: “…….”
“Ha ha ha! Cô, cô ấy hả! Lại còn tham gia cuộc thi của Kiếm Các!? Cô đừng có chọc cười ta nữa, ha ha ha!”
Tiểu Xuân: “Buồn cười như vậy à?”
Linh Nhi: “Không, so với việc buồn cười, ta càng cảm thấy lo lắng nhiều hơn.”
Tiểu Xuân: “……”
Sau khi Linh Nhi cười một trận, mới nói với Tiểu Xuân: “Cô đang gạt ta đấy à?”
Tiểu Xuân lắc đầu.
Linh Nhi: “……” Nàng nhìn Tiểu Xuân thật lâu.
“Cô đang nghiêm túc?”
Tiểu Xuân gật đầu.
Linh Nhi: “……”
Tiểu Xuân cúi đầu, nói: “Ta biết, cô có thể cảm thấy rất buồn cười, nhưng ta nhất định phải đi.” Nàng xoay người, cầm cây kiếm đang treo trên tường, đặt lên bàn.
Linh Nhi nhìn thanh kiếm kia.
“Là thanh kiếm này à.”
Tiểu Xuân: “Cô còn nhớ à?”
Linh Nhi dừng một chút, chậm rãi gật đầu: “Nhớ chứ.” Lúc đó các nàng cùng vào trấn, Tiểu Xuân thấy thanh kiếm này lập tức dùng hai lượng bạc vỏn vẹn trong người… vốn định mua kẹo ngọt và hoa quả đem mua thanh kiếm này. Linh Nhi không chỉ nhớ thanh kiếm này, nàng còn nhớ lúc Tiểu Xuân mua nó có nói…
Cô nhìn này, thanh kiếm này có đẹp không, so với Đoạn Đào của đại sư huynh thì thế nào? Hê nếu có cơ hội, ta mong được so sánh hai thanh kiếm này thử xem.
Linh Nhi: “Tiểu Xuân.”
“Hả?”
Linh Nhi suy nghĩ một chút rồi chuyển chủ đề: “Cô đặt tên cho thanh kiếm này chưa?”
Tiểu Xuân cười cười nói: “Vẫn chưa, nhưng cũng không cần đâu, ngày mai ta không dùng thanh kiếm này.”
Linh Nhi giương mắt nhìn nàng: “Cô còn thanh kiếm khác à?”
Tiểu Xuân nhớ đến Lý Thanh, cảm thấy rất có khả năng hắn đẽo cho mình một cây kiếm gỗ, nàng cười khan hai tiếng, nói: “Cũng có thể nói vậy.”
Linh Nhi nhìn Tiểu Xuân hồi lâu, nàng cũng cười.
“Được, ngày mai ta đi xem cô.”
Tiểu Xuân: “Có gì đẹp mà nhìn.”
Linh Nhi: “Xem cô mất mặt ra sao.”
Tiểu Xuân: “….”
Linh Nhi đứng lên, “Ta đi, nếu muốn tham gia cuộc thi, hôm nay cô nghỉ sớm đi, nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Tiểu Xuân gật gật đầu: “Được.”
Linh Nhi đi ra khỏi nhà, vừa ra đến cửa, nàng quay đầu, lại nhìn Tiểu Xuân.
“Này má Xuân, cô cũng quá gan dạ rồi.”
Tiểu Xuân: “Hả?”
Linh Nhi: “Ừm, chỉ là cũng không tồi.”
Nói rồi Linh Nhi lại bỏ đi.
Khó hiểu nhìn bóng lưng Linh Nhi, Tiểu Xuân trở lại trong phòng, nằm úp sấp trên giường, buồn bực ngủ.
Thật ra thì ban đầu nàng còn hơi căng thẳng, nhưng bởi vì mấy ngày qua vô cùng mệt nhọc, nàng vừa chạm vào giường thì mọi căng thẳng đều biến mất, Tiểu Xuân nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nàng tỉnh lại lúc bình minh.
Mở mắt, Tiểu Xuân nhìn ngoài cửa sổ một chút, phía ngoài vẫn còn tối, nhưng từ chân trời đã mơ hồ có ánh sáng.
“Được rồi được rồi, đi thôi.”
Tiểu Xuân sau khi rửa mặt thì ăn đơn giản vài thứ, sau đó đi về phía nhà Lý Thanh. Nàng không mang gì theo, chuôi kiếm kia lại bị nàng treo trên tường. Lý Thanh đã nói sẽ cho nàng một thanh kiếm, Tiểu Xuân vô cùng tin tưởng hắn.
Xuyên qua rừng cây, Tiểu Xuân đến nhà Lý Thanh, nàng đi vòng ra sau nhà, đạp khẽ lên cái nắp gỗ, khẽ nói: “To Con, ta đến rồi.”
Trong hố không hề có âm thanh gì.
“?” Tiểu Xuân hơi cảm thấy khó hiểu “To Con? Sao huynh không nói lời nào?”
Trong hố không hề có tiếng động gì.
Tiểu Xuân khom người, gõ gõ cái nắp gỗ.
“Huynh ở trong đó à?”
Tiểu Xuân vừa gọi vừa nghĩ, lẽ nào hắn chưa về, không thể nào. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, đã đến giờ này rồi, trước đây cứ đến giờ này là Lý Thanh đã trốn vào trong hố rồi.
“To Con, huynh ngủ thiếp đi à?”
Tiểu Xuân kêu gần nửa ngày cũng không hề có động tĩnh gì.
“Không ra thì ta không kịp giờ mất, huynh rốt cuộc có nghe thấy hay không?”
Tiểu Xuân hơi nóng nảy: “Ta nói này, huynh nếu không lên tiếng ta mở nắp lên đấy!”
Trong hố vẫn không có âm thanh gì.
Tiểu Xuân hít thật sâu, nhấc cái nắp lên một chút, chỉ là, nàng vừa nhấc lên đã lập tức đậy lại.
“Sao hả, đã sợ chưa, nhanh lên tiếng đi!”
Tiểu Xuân cũng không định mở nắp ra thật, nàng chỉ định dọa Lý Thanh một chút, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh. Tiểu Xuân bất đắc dĩ đành nhấc cái nắp lên, úp sấp người nhìn vào bên trong.
Nhìn thử mới biết, bên trong không hề có ai.
“????”
Tiểu Xuân mở to mắt, mở cái nắp gỗ lên.
Trong hố không hề có một bóng người.
Chỉ là, mặc dù không có người nhưng lại có một vật cắm trên đất
Lý Thanh “….” Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừ.”
Tiểu Xuân cười nói: “Thì ra là vậy, huynh nói sớm đi, huynh đẽo kiếm cho ta mà còn giấu kĩ như thế, ta cũng không phát hiện ra đấy.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Hay bây giờ huynh cho ta biết kiếm ở đâu, ta trực tiếp đi lấy, sáng mai khỏi phải đến đây.”
Lý Thanh: “Không được.”
Tiểu Xuân: “Không được cái gì?”
Lý Thanh cúi đầu, buồn bực nói: “Sáng mai hãy lấy.”
Tiểu Xuân bĩu môi: “Hứ, thần thần bí bí, huynh đẽo ra được kiếm tốt gì chứ.”
Lý Thanh cúi đầu, không nói chuyện.
Tiểu Xuân đứng lên: “Được rồi, huynh đã kiên trì như thế, ngày mai ta sẽ đến. Chỉ là ta sẽ đến rất sớm, lúc đó nếu huynh không thể ra ngoài thì ai đưa kiếm cho ta chứ.”
Lý Thanh khẽ nói: “Cô cứ đến là được.”
Tiểu Xuân nhìn chằm chằm cái nắp gỗ một lúc lâu mới gật gật đầu: “Được rồi, ta đi trước.”
Sau khi rời khỏi rừng cây, Tiểu Xuân đi về nhà, lúc đang chuẩn bị vào nhà, từ xa lại thấy Linh Nhi đang dựa vào bên tường rào ngoài sân chờ nàng.
“Ơ, má Xuân về rồi à?”
Tiểu Xuân: “……”
Linh Nhi: “Đừng nhìn ta như vậy, ta có nói sai gì đâu? Ta đây đến biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng gặp được cô.”
Tiểu Xuân nhướn mắt, tức giận nói: “Cô đến đây làm gì?”
“Hừm.” Linh Nhi khẽ nhướng mày nói “Ta làm gì à? Sao hả, cô không cần công việc của tên kia nữa rồi phải không?”
Tiểu Xuân chợt nhớ đến Lý Thanh, lập tức bật cười.
“Linh Nhi tốt Linh Nhi tốt, chúng ta vào nhà rồi nói.”
Tiểu Xuân đưa Linh Nhi vào nhà, lại đi nấu nước ấm pha một bình trà mang vào phòng.
“Nào, uống trà đi.”
Linh Nhi chậm rãi nâng chung trà lên, uống một hớp.
Tiểu Xuân ngồi ở bên cạnh: “Linh Nhi, cô đến lúc này là vì có chuyện gì không tốt rồi à?”
Linh Nhi liếc nàng một cái: “Cô lo lắng đến vậy à?”
Tiểu Xuân ngồi thẳng người: “Ta lo lắng gì chứ, thuận miệng hỏi thôi mà?”
Linh Nhi đặt chén trà xuống, nói: “Không có gì, ta đã nói chuyện xong rồi, một tháng ba lượng bạc.”
Tiểu Xuân khinh thường nói: “Ba lượng bạc? Có ít quá không?”
Linh Nhi lại gõ gõ cái bàn: “Này má Xuân, có người chịu thuê hắn đã không tồi rồi, giờ cô lại còn chê ỏng chê eo à? Cái tên kia mắt thì không nhìn thấy, nói cũng nói không xong, ban ngày lại không thể ra ngoài, như thế mà cô còn chê ít bạc à?”
Linh Nhi kể hết mọi khuyết điểm của Lý Thanh, trong lòng Tiểu Xuân rất không thoải mái.
“Hắn kém chỗ nào chứ.”
“Cái gì?” Linh Nhi trừng mắt “Cô nói cái gì? Hắn kém chỗ nào à? Hắn kém chỗ nào cô không thử tự nhìn xem.”
Giọng nói Tiểu Xuân hơi nhỏ: “Ít nhất hắn cũng có chỗ hơn người.”
Linh Nhi uống trà, phun ra nửa cái lá trà.
Tiểu Xuân: “…..”
Nhìn dáng vẻ của Linh Nhi, Tiểu Xuân lại đột nhiên tức giận. Trong lòng nàng thầm nghĩ, cô dám xem thường tên To Con kia, chờ ngày nào đó cô biết thân phận của hắn, xem có hù chết cô không.
Linh Nhi uống trà xong, chậm rãi nói với Tiểu Xuân: “Hôm nay ta đến cũng không phải vì cái tên đó, ta đến tìm cô đi xem náo nhiệt.”
Tiểu Xuân: “Náo nhiệt gì?”
Linh Nhi ngạc nhiên nói: “Gần đây cô sao vậy, ngày mai là ngày thi nhập môn của Kiếm Các, năm ngoái không phải cô đã sớm chuẩn bị đi xem náo nhiệt rồi sao?”
Tiểu Xuân: “À, cuộc thi đó à?”
Linh Nhi: “Sao cô không có tinh thần gì hết vậy?”
Tiểu Xuân lắc đầu: “Không có, ta rất có tinh thần mà.”
Linh Nhi: “Ngày mai cùng nhau lên núi?”
Tiểu Xuân suy nghĩ một chút, nói: “E rằng không được.”
Linh Nhi: “Không được?”
Tiểu Xuân nhớ đến lời nói của Lý Thanh, nói: “Ta sẽ đi sớm một chút.”
Linh Nhi cau mày: “Năm ngoái chúng ta cũng cùng đi mà.”
Tiểu Xuân nhìn Linh Nhi một lát, đưa tay kéo cổ tay nàng, nói: “Không có gì, cô đi tìm bọn Hoa Dong đi, các nàng nhất định cũng sẽ đi.”
Linh Nhi bĩu dài môi: “Tìm bọn họ? Ta khinh!”
Tiểu Xuân: “……”
Linh Nhi nói: “Vì sao cô phải đi sớm, mặc dù năm nay cũng rất nhiều người nhưng chúng ta ở ngay trong núi, đường gần, đi càng nhanh hơn bọn họ nhiều, không cần đi trước.”
Tiểu Xuân nghe lời nàng nói, hỏi: “Năm nay rất nhiều người? Cô thấy rồi à?”
Linh Nhi tỏ vẻ đương nhiên nói: “Đương nhiên rồi, cô cũng không phải không biết, cuộc thi hằng năm của Kiếm Các cứ như là mở hội ấy. Sáng nay ta mới vào trấn, mọi nhà trọ ở trong trấn đều kín khách, cả trấn toàn là người giang hồ, vô cùng náo nhiệt.”
Tiểu Xuân bĩu môi nói: “Đều đến xem náo nhiệt thôi.”
Linh Nhi: “Hứ, chúng ta cũng vậy mà.”
Tiểu Xuân lắc đầu, ra vẻ già dặn nói: “Ta đây đi không phải chỉ để xem náo nhiệt.”
Linh Nhi: “Hả?”
Tiểu Xuân nhìn chằm chằm mặt Linh Nhi, khẽ nói: “Ta nói cho cô nghe một chuyện, cô không được nói cho người khác biết.”
Linh Nhi mở to mắt: “Bí mật? Ta thích nhất là nghe bí mật!”
Tiểu Xuân: “…..”
Linh Nhi đến cạnh Tiểu Xuân, khẽ nói: “Nói đi nói đi, ta thề sẽ không đi nói khắp nơi.”
Tiểu Xuân ho khan hai tiếng: “Thật ra thì cũng không có, chỉ là…”
Linh Nhi: “Là cái gì?”
Tiểu Xuân: “Chỉ là, ta sẽ tham gia cuộc thi đó.”
Linh Nhi: “……”
Dừng lại một lúc, Linh Nhi chớp chớp mắt mấy cái.
“Cô nói gì?”
Tiểu Xuân: “Ta sẽ đi thi.”
Linh Nhi: “Thi cái gì chứ?”
Tiểu Xuân: “Đương nhiên là cuộc thi nhập môn của Kiếm Các.”
Linh Nhi: “…..”
Nhìn dáng vẻ u mê của Linh Nhi, Tiểu Xuân hơi cảm thấy vui vẻ: “Ừm, ta cũng chỉ muốn đi thử một chút, có thể được chọn hay không thì chưa biết…”
“Ha ha ha ha…!!”
Tiểu Xuân mới nói được một nửa, Linh Nhi đã bắt đầu cười ha ha.
Tiểu Xuân: “…….”
“Ha ha ha! Cô, cô ấy hả! Lại còn tham gia cuộc thi của Kiếm Các!? Cô đừng có chọc cười ta nữa, ha ha ha!”
Tiểu Xuân: “Buồn cười như vậy à?”
Linh Nhi: “Không, so với việc buồn cười, ta càng cảm thấy lo lắng nhiều hơn.”
Tiểu Xuân: “……”
Sau khi Linh Nhi cười một trận, mới nói với Tiểu Xuân: “Cô đang gạt ta đấy à?”
Tiểu Xuân lắc đầu.
Linh Nhi: “……” Nàng nhìn Tiểu Xuân thật lâu.
“Cô đang nghiêm túc?”
Tiểu Xuân gật đầu.
Linh Nhi: “……”
Tiểu Xuân cúi đầu, nói: “Ta biết, cô có thể cảm thấy rất buồn cười, nhưng ta nhất định phải đi.” Nàng xoay người, cầm cây kiếm đang treo trên tường, đặt lên bàn.
Linh Nhi nhìn thanh kiếm kia.
“Là thanh kiếm này à.”
Tiểu Xuân: “Cô còn nhớ à?”
Linh Nhi dừng một chút, chậm rãi gật đầu: “Nhớ chứ.” Lúc đó các nàng cùng vào trấn, Tiểu Xuân thấy thanh kiếm này lập tức dùng hai lượng bạc vỏn vẹn trong người… vốn định mua kẹo ngọt và hoa quả đem mua thanh kiếm này. Linh Nhi không chỉ nhớ thanh kiếm này, nàng còn nhớ lúc Tiểu Xuân mua nó có nói…
Cô nhìn này, thanh kiếm này có đẹp không, so với Đoạn Đào của đại sư huynh thì thế nào? Hê nếu có cơ hội, ta mong được so sánh hai thanh kiếm này thử xem.
Linh Nhi: “Tiểu Xuân.”
“Hả?”
Linh Nhi suy nghĩ một chút rồi chuyển chủ đề: “Cô đặt tên cho thanh kiếm này chưa?”
Tiểu Xuân cười cười nói: “Vẫn chưa, nhưng cũng không cần đâu, ngày mai ta không dùng thanh kiếm này.”
Linh Nhi giương mắt nhìn nàng: “Cô còn thanh kiếm khác à?”
Tiểu Xuân nhớ đến Lý Thanh, cảm thấy rất có khả năng hắn đẽo cho mình một cây kiếm gỗ, nàng cười khan hai tiếng, nói: “Cũng có thể nói vậy.”
Linh Nhi nhìn Tiểu Xuân hồi lâu, nàng cũng cười.
“Được, ngày mai ta đi xem cô.”
Tiểu Xuân: “Có gì đẹp mà nhìn.”
Linh Nhi: “Xem cô mất mặt ra sao.”
Tiểu Xuân: “….”
Linh Nhi đứng lên, “Ta đi, nếu muốn tham gia cuộc thi, hôm nay cô nghỉ sớm đi, nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Tiểu Xuân gật gật đầu: “Được.”
Linh Nhi đi ra khỏi nhà, vừa ra đến cửa, nàng quay đầu, lại nhìn Tiểu Xuân.
“Này má Xuân, cô cũng quá gan dạ rồi.”
Tiểu Xuân: “Hả?”
Linh Nhi: “Ừm, chỉ là cũng không tồi.”
Nói rồi Linh Nhi lại bỏ đi.
Khó hiểu nhìn bóng lưng Linh Nhi, Tiểu Xuân trở lại trong phòng, nằm úp sấp trên giường, buồn bực ngủ.
Thật ra thì ban đầu nàng còn hơi căng thẳng, nhưng bởi vì mấy ngày qua vô cùng mệt nhọc, nàng vừa chạm vào giường thì mọi căng thẳng đều biến mất, Tiểu Xuân nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nàng tỉnh lại lúc bình minh.
Mở mắt, Tiểu Xuân nhìn ngoài cửa sổ một chút, phía ngoài vẫn còn tối, nhưng từ chân trời đã mơ hồ có ánh sáng.
“Được rồi được rồi, đi thôi.”
Tiểu Xuân sau khi rửa mặt thì ăn đơn giản vài thứ, sau đó đi về phía nhà Lý Thanh. Nàng không mang gì theo, chuôi kiếm kia lại bị nàng treo trên tường. Lý Thanh đã nói sẽ cho nàng một thanh kiếm, Tiểu Xuân vô cùng tin tưởng hắn.
Xuyên qua rừng cây, Tiểu Xuân đến nhà Lý Thanh, nàng đi vòng ra sau nhà, đạp khẽ lên cái nắp gỗ, khẽ nói: “To Con, ta đến rồi.”
Trong hố không hề có âm thanh gì.
“?” Tiểu Xuân hơi cảm thấy khó hiểu “To Con? Sao huynh không nói lời nào?”
Trong hố không hề có tiếng động gì.
Tiểu Xuân khom người, gõ gõ cái nắp gỗ.
“Huynh ở trong đó à?”
Tiểu Xuân vừa gọi vừa nghĩ, lẽ nào hắn chưa về, không thể nào. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, đã đến giờ này rồi, trước đây cứ đến giờ này là Lý Thanh đã trốn vào trong hố rồi.
“To Con, huynh ngủ thiếp đi à?”
Tiểu Xuân kêu gần nửa ngày cũng không hề có động tĩnh gì.
“Không ra thì ta không kịp giờ mất, huynh rốt cuộc có nghe thấy hay không?”
Tiểu Xuân hơi nóng nảy: “Ta nói này, huynh nếu không lên tiếng ta mở nắp lên đấy!”
Trong hố vẫn không có âm thanh gì.
Tiểu Xuân hít thật sâu, nhấc cái nắp lên một chút, chỉ là, nàng vừa nhấc lên đã lập tức đậy lại.
“Sao hả, đã sợ chưa, nhanh lên tiếng đi!”
Tiểu Xuân cũng không định mở nắp ra thật, nàng chỉ định dọa Lý Thanh một chút, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh. Tiểu Xuân bất đắc dĩ đành nhấc cái nắp lên, úp sấp người nhìn vào bên trong.
Nhìn thử mới biết, bên trong không hề có ai.
“????”
Tiểu Xuân mở to mắt, mở cái nắp gỗ lên.
Trong hố không hề có một bóng người.
Chỉ là, mặc dù không có người nhưng lại có một vật cắm trên đất
Bình luận facebook