-
Chương 54
Tiểu Xuân chưa kịp nghĩ gì thì cơn buồn ngủ lại ập đến, nàng nhắm hai mắt lại.
Dù sao cũng là người tập võ, hôm sau, mọi người tỉnh dậy rất sớm. Còn một ngày nữa mới đến đại hội luận kiếm, hết hôm nay, họ có thể đến đó rồi.
Tiểu Xuân mở mắt, cảm thấy xung quanh rất mát mẻ, nàng chui khỏi lòng Lý Thanh, dang tay dang chân, hít sâu mấy lần. Gió trên núi mát lạnh và sảng khoái tràn vào phổi, cứ như đã tẩy rửa hết mọi thứ, khiến người ta tỉnh táo hẳn.
Tiểu Xuân thu tay chân lại, nàng quay đầu thì thấy Lý Thanh đang tựa đầu vào thân cây khô.
“Huynh ngủ thiếp đi à?” Tiểu Xuân nói nhỏ một câu, ngồi xổm xuống cạnh Lý Thanh. Đầu Lý Thanh cúi rất thấp, Tiểu Xuân nhìn không rõ mặt hắn. Tiểu Xuân cảm thấy Lý Thanh hơi kì lạ, nàng rất ít khi nhìn thấy hắn ngủ, hiếm thấy hơn nữa là nàng đã tỉnh mà hắn vẫn không có phản ứng gì.
Tiểu Xuân sờ sờ đầu hắn, nói: “To Con, huynh sao vậy?”
Khi Tiểu Xuân vuốt đầu hắn, Lý Thanh bỗng nhiên chậm rãi giơ tay lên, cầm lấy tay Tiểu Xuân. Tiểu Xuân kinh ngạc ồ một tiếng, sau đó cười: “Ơ, hóa ra không có ngủ à, đùa ta phải không?”
Đầu Lý Thanh vẫn không nhúc nhích, đầu hắn vẫn không ngẩng lên, tay cũng không để xuống.
Tiểu Xuân thử rút tay lại, nhưng Lý Thanh vẫn không buông tay ra.
“Huynh….”
Khi Tiểu Xuân đang định mở miệng hỏi hắn, Lý Thanh thả tay ra. Hắn ngẩng đầu, tựa đầu vào trên thân cây khô, kéo tay Tiểu Xuân đặt lên bụng mình.
Tiểu Xuân thuận theo, vỗ hai cái, nói: “Cứng thật.”
Không biết có phải ảo giác của Tiểu Xuân không, nàng dường như nghe thấy Lý Thanh cười khẽ một tiếng. Tiếng cười rất nhỏ, rất ngắn, nhưng vừa lọt vào tai Tiểu Xuân, lại khiến lòng nàng mềm nhũn. Tiểu Xuân giương mắt nhìn hắn, mặt Lý Thanh không hề có biểu cảm gì.
Tiểu Xuân ngồi vào cạnh hắn, tựa vào người hắn.
“To Con, huynh có biết đối diện chúng ta là gì không?”
Lý Thanh khẽ lắc đầu.
Tiểu Xuân nói: “Đối diện là Mẫn Kiếm sơn trang, chúng ta đến nơi rồi.” Nàng khẽ nói “Ngày mai chính là đại hội luận kiếm, chờ sau khi tỷ thí xong, đợi Kiếm Các giành được hạng nhất, chúng ta sẽ về nhà.”
Lý Thanh kêu ùng ục một tiếng, Tiểu Xuân cười nói: “Sao hả, muốn về rồi à?”
Lý Thanh nắm tay Tiểu Xuân, không nói gì. Nơi này tuy không thể so với núi Bạc Mang nhưng vẫn mang ý vị yên tĩnh của núi rừng, lúc sáng sớm, mặt trời vẫn chưa lên hết, xung quanh vẫn được bao phủ bởi một màu xanh nhạt. Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn Lý Thanh, cảm thấy gương mặt hắn chìm trong lớp sương mù, trông hơi tái nhợt.
Giọng nói Tiểu Xuân không khỏi nhỏ hơn, nàng nghiêng người, dùng cánh tay khác vén tóc bên tai Lý Thanh, thầm nói: “Không ngờ mới ra ngoài mấy hôm mà huynh đã thành như vậy rồi, thật đúng là không khá lên nổi mà.” Tiểu Xuân vừa nói vừa nghĩ, có lẽ cũng không thể hoàn toàn trách hắn, Mai Như đã nói kiếm khí muốn thành hình cần thời gian rất dài, Lý Thanh đã ở núi Bạc Mang lâu như thế, chắc chắn có tình cảm rất sâu đậm. Tiểu Xuân khẽ nói: “Huynh đừng vội, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về… rất nhanh thôi.”
“Tiểu Xuân.” Mai Như đi tới từ phía sau, đứng trước mặt Tiểu Xuân. Lý Thanh không nhúc nhích, Tiểu Xuân giương mắt nói: “Sao vậy, cần nhóm lửa à?”
Mai Như lắc đầu, nàng cúi người xuống, thần thần bí bí nói: “Muội thu dọn đi, chúng ta chuẩn bị lên núi.”
“?” Tiểu Xuân tỏ vẻ kì quái nhìn Mai Như: “Lên núi? Đại hội luận kiếm dời sớm hơn rồi à?”
Mai Như: “Không phải.”
Tiểu Xuân: “Nhưng Mẫn Kiếm sơn trang không cho lên mà, hôm qua tỷ không nghe đại sư huynh nói à?”
“Muội cứ nghe lời tỷ tỷ là được.” Mai Như nói “Chưởng viện kia của chúng ta đã lên núi từ đêm qua rồi, y từng là đệ tử của Mẫn Kiếm sơn trang, có chút giao tình nên chúng ta được vào trang nghỉ ngơi trước.”
Đêm qua?
Tiểu Xuân nhớ lại lúc nàng tỉnh lại vào giữa đêm hôm qua, lúc đó nàng thấy Mai Như và Hạ Hàm Chi đang đứng bên bờ sông.
Tiểu Xuân mãi mà chưa trả lời, Mai Như chớp chớp mắt, nhìn nàng.
“Tiểu Xuân?”
“À, ờ.” Tiểu Xuân bừng tỉnh, vội nói: “Được, ta đi thu dọn ngay.”
Mai Như cười cười, xoay người đến bờ sông múc nước.
Tiểu Xuân tỏ vẻ kì quái gãi gãi mặt: “Chẳng lẽ là ta nằm mơ?”
Lý Thanh vẫn ngồi yên bên cạnh, không hề nhúc nhích chút nào.
Tiểu Xuân cũng không nghĩ nhiều nữa, nàng đứng lên, thu dọn xong xuôi, kêu Lý Thanh: “Đi nào.”
Lý Thanh vẫn không nhúc nhích.
Tiểu Xuân gọi thêm mấy tiếng, hắn cũng không phản ứng gì. Tiểu Xuân để túi đồ xuống, đến chỗ Lý Thanh. Nàng do dự một chút, khẽ gọi: “A Thanh?”
Lý Thanh khẽ giật mình.
Tiểu Xuân: “Huynh nghe Mai Như nói rồi đó, chúng ta đi thôi.”
Lý Thanh mơ hồ cử động thân thể, Tiểu Xuân đưa tay đỡ giúp hắn đứng lên, nàng cảm thấy Lý Thanh rất nặng.
Lý Thanh dĩ nhiên là nặng, nếu không Tiểu Xuân sao lại gọi hắn là tên To Con này nọ. Thế nhưng, bình thường Tiểu Xuân rất ít khi cảm thấy Lý Thanh nặng, bởi vì hắn không bao giờ để nàng cố sức, nhưng lần này, Tiểu Xuân cảm thấy Lý Thanh có thể đứng lên hoàn toàn là dựa vào sức lực của nàng.
Sau khi Lý Thanh đứng lên, thân thể hơi loạng choạng, Tiểu Xuân ôm một cánh tay của hắn, cố sức để hắn đứng vững,
“Huynh làm sao vậy….” Tiểu Xuân không nhịn được lo lắng, nói: “Lý Thanh, huynh làm sao vậy?”
Lý Thanh lắc đầu, khẽ nói: “Ta không sao.”
Lúc này Mai Như cũng đã thu dọn xong, nàng đi đến, nói: “Chúng ta đi thôi, ta đi gọi tên nói lắp kia.”
Tiểu Xuân vội kéo cánh tay Mai Như, nói: “Mai Như, tỷ xem cho hắn một lúc đi.”
Mai Như quay đầu: “Hả?”
Tiểu Xuân kéo Lý Thanh, nói: “Trông Lý Thanh lạ lắm, hắn, hắn sao vậy?”
Mai Như liếc Lý Thanh từ trên xuống dưới, thản nhiên nói: “Hắn không sao cả.”
Tiểu Xuân: “Thế nhưng…”
“Hắn không sao.” Mai Như xen ngang lời Tiểu Xuân “Cách xa núi Bạc Mang quá nên có thể hắn sẽ không thể thích ứng ngay, mấy hôm nữa là tốt thôi.”
Tiểu Xuân: “Thật sự là vì đi xa ư? Ban nãy ta cũng đang nghĩ có phải là do nhớ nhà hay không.”
“Nhớ nhà?” Mai Như liếc mắt nhìn Tiểu Xuân, ánh mắt hơi kì quái. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Tiểu Xuân, nhìn về phía xa xa “Nhớ nhà….” Mai Như lẩm bẩm “Không sai, hắn nhớ nhà đấy thôi…”
Mai Như nói rồi bỏ đi, Tiểu Xuân an ủi Lý Thanh, nói: “Quả nhiên là để ta đoán trúng rồi. Huynh nhịn chút nhé, ta nói rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về thôi.”
Bữa sáng chưa ăn nhưng cả đoàn người Kiếm Các đã muốn đi. May mà từ đây đến Mẫn Kiếm sơn trang cũng không quá xa, cũng không khác quãng đường lên Thanh Đào viện của Kiếm Các bao nhiêu, nên họ cứ leo khoảng một hai canh giờ thì bọn Tiểu Xuân đã lên đến cửa vào núi.
Địa thế Mẫn Kiếm sơn trang bình thường, bố cục lại vô cùng phức tạp, từ cửa núi đi lên, ba bước thì lại có một bức tường, năm bước lại gặp một cái cửa sổ, Tiểu Xuân bị làm cho chóng cả mặt.
“Nơi này sao mà lắm đường rẽ thế?”
Tiểu Xuân không nhịn được nói “Đã vậy, sơn trang lớn như thế mà không có một bóng người là sao?” Họ đi cả buổi trời, một đệ tử cũng không thấy.
Mai Như đặt ngón tay lên miệng, khẽ thở dài, nói: “Muội còn kêu nữa thì sẽ có người đến thật đó.”
Tiểu Xuân bặm môi, Mai Như vui vẻ, nói: “Chờ đến phòng khác, muội muốn nói thế nào cũng được.”
Tiểu Xuân khẽ nói: “Hạ Hàm Chi đâu?” Vào cửa, đi một đoạn đường rồi mà vẫn là do Mai Như dẫn đường.
Mai Như: “Có lẽ y đi trước để ôn chuyện với đồng môn thôi.”
Tiểu Xuân: “Sao tỷ biết đường ở chỗ này vậy hả?”
Mai Như cười với nàng một cái, nói: “Muội quên tỷ tỷ là ai rồi à? Mấy thứ bản lĩnh nhỏ nhoi nay mà ta cũng phải nói với muội à?”
“….” Tiểu Xuân bĩu môi, đi bên cạnh Lý Thanh, cẩn thận đỡ tay Lý Thanh đi về trước.
Đi cả buổi trời, Mai Như rốt cuộc dẫn cả đám vào trong một cái sân.
Căn viện nằm ở phía bên trái của sơn trang, yên lặng vô cùng, sân được lát bằng đá xanh, được quét dọn sạch sẽ. Bên kia sân có một căn phòng, phía bắc có một gian phòng hai tầng, lầu các được điêu khắc tỉ mỉ, tinh xảo nhã nhặn. Trong sân có một cây tùng lớn màu đen, cành tùng được uốn tỉ mỉ, giống như thường được miêu tả trong văn chương. Bên cạnh cây có một cái đình, trong đình có một tấm biển, có ghi “Lạc Hạ Nhất Bút”*
(*Lạc Hạ Nhất Bút: Tạm dịch là một nét bút từ trời cao)
Tiểu Xuân nhìn, khẽ nói: “‘Lạc Hạ Nhất Bút’ là cái gì?”
“Là để chỉ cây tùng này.” Khi mọi người còn đang nghi ngờ, từ một chỗ khác trong sân có hai cô gái đi vào, người đi đầu mặc quần áo màu hồng, nụ cười chân thành, đi đến trước mặt mọi người, hành lễ, nói: “Đây là cây tùng đen, đã sống gần hai trăm năm rồi, lớn tuổi hơn cả sơn trang. Lão trang chủ từng nhìn thấy cây tùng đen này vào một ngày tuyết rơi, cảm thấy cây tùng này trông như một nét bút dang dở từ trời cao viết xuống, lão trang chủ lập tức có hứng thú, cho đặt tấm biển này ở đây.”
Mọi người Kiếm Các đều ồ lên.
“….” Nàng kia vừa hành lễ, nói: “Tiểu nữ là Tĩnh Sương, đây là Tĩnh Hà, là tỳ nữ ở ngoài trang, được phụng mệnh để đến hầu hạ các vị khách quý của Kiếm Các.”
Trong lòng Tiểu Xuân hơi yếu ớt, nhìn hai “tỳ nữ” này, lúc này nàng mới tin lời Mai Như nói – người làm việc khổ sai ở Mẫn Kiếm sơn trang cũng được mặc áo tơ lụa nữa là.
Vệ Thanh Phong đi đến nói mấy câu với các nàng, trước hết họ sắp xếp để lão Tông sư vào một gian phòng, Trần Bì và Trương Trị hầu hạ lão Tông sư về phòng nghỉ ngơi, còn lại một gian phòng bên trái, một gian phòng bên phải, Vệ Thanh Phong để cho Tiểu Xuân chọn, Tiểu Xuân cười hắc hắc hai tiếng, nói: “Hay là chờ Hạ Hàm Chi về rồi nói, để y chọn trước.”
Mai Như ngáp một cái, nói: “Bỏ đi, tỷ tỷ mệt mỏi rồi, chúng ta chọn trước đi.” Nàng nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, cuối cùng nói với Vệ Thanh Phong: “Bọn ta ở bên trái, To Con và Hạ Hàm Chi ở bên phải.
Vệ Thanh Phong nhìn Mai Như, yên lặng một lúc. Mai Như quay đầu không nhìn y. Tiểu Xuân nắm tay Lý Thanh, do dự nói: “Mai Như, Lý Thanh gần đây…” Nàng dừng một chút, lại nói: “Hay là để hắn ở cùng phòng với chúng ta đi….”
Mai Như: “Ồ?”
Tiểu Xuân cười làm lành với Mai Như: “Tỷ nhẫn nại chút, chỉ hai ngày là được rồi, gần đây hắn khó chịu, Hạ Hàm Chi cũng khó chịu, không thể để hai người họ ở gần nhau được.”
Mai Như: “….” Nàng phụt cười, nói: “Tùy muội đi, muội không để ý thì ta có gì mà để ý chứ.”
Tiểu Xuân nói đa tạ, sau đó dẫn Lý Thanh về phòng.
Đằng sau, vẫn còn bốn người đứng trong sân, Vệ Thanh Phong, Mai Như, và hai tỳ nữ của Mẫn Kiếm sơn trang.
Vệ Thanh Phong nhìn Mai Như, trên mặt chẳng có biểu cảm gì: “Hạ Hàm Chi đâu?”
Mai Như khẩy khẩy móng tay mình, nói: “Y đi đâu thì huynh hỏi ta làm chi?”
Vệ Thanh Phong giương mắt nhìn hai tỳ nữ một cái, vẻ mặt hai tỳ nữ vẫn mang ý cười khẽ.
Vệ Thanh Phong thản nhiên nói: “Thiếu trang chủ các người đi đâu hả?”
Dù sao cũng là người tập võ, hôm sau, mọi người tỉnh dậy rất sớm. Còn một ngày nữa mới đến đại hội luận kiếm, hết hôm nay, họ có thể đến đó rồi.
Tiểu Xuân mở mắt, cảm thấy xung quanh rất mát mẻ, nàng chui khỏi lòng Lý Thanh, dang tay dang chân, hít sâu mấy lần. Gió trên núi mát lạnh và sảng khoái tràn vào phổi, cứ như đã tẩy rửa hết mọi thứ, khiến người ta tỉnh táo hẳn.
Tiểu Xuân thu tay chân lại, nàng quay đầu thì thấy Lý Thanh đang tựa đầu vào thân cây khô.
“Huynh ngủ thiếp đi à?” Tiểu Xuân nói nhỏ một câu, ngồi xổm xuống cạnh Lý Thanh. Đầu Lý Thanh cúi rất thấp, Tiểu Xuân nhìn không rõ mặt hắn. Tiểu Xuân cảm thấy Lý Thanh hơi kì lạ, nàng rất ít khi nhìn thấy hắn ngủ, hiếm thấy hơn nữa là nàng đã tỉnh mà hắn vẫn không có phản ứng gì.
Tiểu Xuân sờ sờ đầu hắn, nói: “To Con, huynh sao vậy?”
Khi Tiểu Xuân vuốt đầu hắn, Lý Thanh bỗng nhiên chậm rãi giơ tay lên, cầm lấy tay Tiểu Xuân. Tiểu Xuân kinh ngạc ồ một tiếng, sau đó cười: “Ơ, hóa ra không có ngủ à, đùa ta phải không?”
Đầu Lý Thanh vẫn không nhúc nhích, đầu hắn vẫn không ngẩng lên, tay cũng không để xuống.
Tiểu Xuân thử rút tay lại, nhưng Lý Thanh vẫn không buông tay ra.
“Huynh….”
Khi Tiểu Xuân đang định mở miệng hỏi hắn, Lý Thanh thả tay ra. Hắn ngẩng đầu, tựa đầu vào trên thân cây khô, kéo tay Tiểu Xuân đặt lên bụng mình.
Tiểu Xuân thuận theo, vỗ hai cái, nói: “Cứng thật.”
Không biết có phải ảo giác của Tiểu Xuân không, nàng dường như nghe thấy Lý Thanh cười khẽ một tiếng. Tiếng cười rất nhỏ, rất ngắn, nhưng vừa lọt vào tai Tiểu Xuân, lại khiến lòng nàng mềm nhũn. Tiểu Xuân giương mắt nhìn hắn, mặt Lý Thanh không hề có biểu cảm gì.
Tiểu Xuân ngồi vào cạnh hắn, tựa vào người hắn.
“To Con, huynh có biết đối diện chúng ta là gì không?”
Lý Thanh khẽ lắc đầu.
Tiểu Xuân nói: “Đối diện là Mẫn Kiếm sơn trang, chúng ta đến nơi rồi.” Nàng khẽ nói “Ngày mai chính là đại hội luận kiếm, chờ sau khi tỷ thí xong, đợi Kiếm Các giành được hạng nhất, chúng ta sẽ về nhà.”
Lý Thanh kêu ùng ục một tiếng, Tiểu Xuân cười nói: “Sao hả, muốn về rồi à?”
Lý Thanh nắm tay Tiểu Xuân, không nói gì. Nơi này tuy không thể so với núi Bạc Mang nhưng vẫn mang ý vị yên tĩnh của núi rừng, lúc sáng sớm, mặt trời vẫn chưa lên hết, xung quanh vẫn được bao phủ bởi một màu xanh nhạt. Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn Lý Thanh, cảm thấy gương mặt hắn chìm trong lớp sương mù, trông hơi tái nhợt.
Giọng nói Tiểu Xuân không khỏi nhỏ hơn, nàng nghiêng người, dùng cánh tay khác vén tóc bên tai Lý Thanh, thầm nói: “Không ngờ mới ra ngoài mấy hôm mà huynh đã thành như vậy rồi, thật đúng là không khá lên nổi mà.” Tiểu Xuân vừa nói vừa nghĩ, có lẽ cũng không thể hoàn toàn trách hắn, Mai Như đã nói kiếm khí muốn thành hình cần thời gian rất dài, Lý Thanh đã ở núi Bạc Mang lâu như thế, chắc chắn có tình cảm rất sâu đậm. Tiểu Xuân khẽ nói: “Huynh đừng vội, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về… rất nhanh thôi.”
“Tiểu Xuân.” Mai Như đi tới từ phía sau, đứng trước mặt Tiểu Xuân. Lý Thanh không nhúc nhích, Tiểu Xuân giương mắt nói: “Sao vậy, cần nhóm lửa à?”
Mai Như lắc đầu, nàng cúi người xuống, thần thần bí bí nói: “Muội thu dọn đi, chúng ta chuẩn bị lên núi.”
“?” Tiểu Xuân tỏ vẻ kì quái nhìn Mai Như: “Lên núi? Đại hội luận kiếm dời sớm hơn rồi à?”
Mai Như: “Không phải.”
Tiểu Xuân: “Nhưng Mẫn Kiếm sơn trang không cho lên mà, hôm qua tỷ không nghe đại sư huynh nói à?”
“Muội cứ nghe lời tỷ tỷ là được.” Mai Như nói “Chưởng viện kia của chúng ta đã lên núi từ đêm qua rồi, y từng là đệ tử của Mẫn Kiếm sơn trang, có chút giao tình nên chúng ta được vào trang nghỉ ngơi trước.”
Đêm qua?
Tiểu Xuân nhớ lại lúc nàng tỉnh lại vào giữa đêm hôm qua, lúc đó nàng thấy Mai Như và Hạ Hàm Chi đang đứng bên bờ sông.
Tiểu Xuân mãi mà chưa trả lời, Mai Như chớp chớp mắt, nhìn nàng.
“Tiểu Xuân?”
“À, ờ.” Tiểu Xuân bừng tỉnh, vội nói: “Được, ta đi thu dọn ngay.”
Mai Như cười cười, xoay người đến bờ sông múc nước.
Tiểu Xuân tỏ vẻ kì quái gãi gãi mặt: “Chẳng lẽ là ta nằm mơ?”
Lý Thanh vẫn ngồi yên bên cạnh, không hề nhúc nhích chút nào.
Tiểu Xuân cũng không nghĩ nhiều nữa, nàng đứng lên, thu dọn xong xuôi, kêu Lý Thanh: “Đi nào.”
Lý Thanh vẫn không nhúc nhích.
Tiểu Xuân gọi thêm mấy tiếng, hắn cũng không phản ứng gì. Tiểu Xuân để túi đồ xuống, đến chỗ Lý Thanh. Nàng do dự một chút, khẽ gọi: “A Thanh?”
Lý Thanh khẽ giật mình.
Tiểu Xuân: “Huynh nghe Mai Như nói rồi đó, chúng ta đi thôi.”
Lý Thanh mơ hồ cử động thân thể, Tiểu Xuân đưa tay đỡ giúp hắn đứng lên, nàng cảm thấy Lý Thanh rất nặng.
Lý Thanh dĩ nhiên là nặng, nếu không Tiểu Xuân sao lại gọi hắn là tên To Con này nọ. Thế nhưng, bình thường Tiểu Xuân rất ít khi cảm thấy Lý Thanh nặng, bởi vì hắn không bao giờ để nàng cố sức, nhưng lần này, Tiểu Xuân cảm thấy Lý Thanh có thể đứng lên hoàn toàn là dựa vào sức lực của nàng.
Sau khi Lý Thanh đứng lên, thân thể hơi loạng choạng, Tiểu Xuân ôm một cánh tay của hắn, cố sức để hắn đứng vững,
“Huynh làm sao vậy….” Tiểu Xuân không nhịn được lo lắng, nói: “Lý Thanh, huynh làm sao vậy?”
Lý Thanh lắc đầu, khẽ nói: “Ta không sao.”
Lúc này Mai Như cũng đã thu dọn xong, nàng đi đến, nói: “Chúng ta đi thôi, ta đi gọi tên nói lắp kia.”
Tiểu Xuân vội kéo cánh tay Mai Như, nói: “Mai Như, tỷ xem cho hắn một lúc đi.”
Mai Như quay đầu: “Hả?”
Tiểu Xuân kéo Lý Thanh, nói: “Trông Lý Thanh lạ lắm, hắn, hắn sao vậy?”
Mai Như liếc Lý Thanh từ trên xuống dưới, thản nhiên nói: “Hắn không sao cả.”
Tiểu Xuân: “Thế nhưng…”
“Hắn không sao.” Mai Như xen ngang lời Tiểu Xuân “Cách xa núi Bạc Mang quá nên có thể hắn sẽ không thể thích ứng ngay, mấy hôm nữa là tốt thôi.”
Tiểu Xuân: “Thật sự là vì đi xa ư? Ban nãy ta cũng đang nghĩ có phải là do nhớ nhà hay không.”
“Nhớ nhà?” Mai Như liếc mắt nhìn Tiểu Xuân, ánh mắt hơi kì quái. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Tiểu Xuân, nhìn về phía xa xa “Nhớ nhà….” Mai Như lẩm bẩm “Không sai, hắn nhớ nhà đấy thôi…”
Mai Như nói rồi bỏ đi, Tiểu Xuân an ủi Lý Thanh, nói: “Quả nhiên là để ta đoán trúng rồi. Huynh nhịn chút nhé, ta nói rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về thôi.”
Bữa sáng chưa ăn nhưng cả đoàn người Kiếm Các đã muốn đi. May mà từ đây đến Mẫn Kiếm sơn trang cũng không quá xa, cũng không khác quãng đường lên Thanh Đào viện của Kiếm Các bao nhiêu, nên họ cứ leo khoảng một hai canh giờ thì bọn Tiểu Xuân đã lên đến cửa vào núi.
Địa thế Mẫn Kiếm sơn trang bình thường, bố cục lại vô cùng phức tạp, từ cửa núi đi lên, ba bước thì lại có một bức tường, năm bước lại gặp một cái cửa sổ, Tiểu Xuân bị làm cho chóng cả mặt.
“Nơi này sao mà lắm đường rẽ thế?”
Tiểu Xuân không nhịn được nói “Đã vậy, sơn trang lớn như thế mà không có một bóng người là sao?” Họ đi cả buổi trời, một đệ tử cũng không thấy.
Mai Như đặt ngón tay lên miệng, khẽ thở dài, nói: “Muội còn kêu nữa thì sẽ có người đến thật đó.”
Tiểu Xuân bặm môi, Mai Như vui vẻ, nói: “Chờ đến phòng khác, muội muốn nói thế nào cũng được.”
Tiểu Xuân khẽ nói: “Hạ Hàm Chi đâu?” Vào cửa, đi một đoạn đường rồi mà vẫn là do Mai Như dẫn đường.
Mai Như: “Có lẽ y đi trước để ôn chuyện với đồng môn thôi.”
Tiểu Xuân: “Sao tỷ biết đường ở chỗ này vậy hả?”
Mai Như cười với nàng một cái, nói: “Muội quên tỷ tỷ là ai rồi à? Mấy thứ bản lĩnh nhỏ nhoi nay mà ta cũng phải nói với muội à?”
“….” Tiểu Xuân bĩu môi, đi bên cạnh Lý Thanh, cẩn thận đỡ tay Lý Thanh đi về trước.
Đi cả buổi trời, Mai Như rốt cuộc dẫn cả đám vào trong một cái sân.
Căn viện nằm ở phía bên trái của sơn trang, yên lặng vô cùng, sân được lát bằng đá xanh, được quét dọn sạch sẽ. Bên kia sân có một căn phòng, phía bắc có một gian phòng hai tầng, lầu các được điêu khắc tỉ mỉ, tinh xảo nhã nhặn. Trong sân có một cây tùng lớn màu đen, cành tùng được uốn tỉ mỉ, giống như thường được miêu tả trong văn chương. Bên cạnh cây có một cái đình, trong đình có một tấm biển, có ghi “Lạc Hạ Nhất Bút”*
(*Lạc Hạ Nhất Bút: Tạm dịch là một nét bút từ trời cao)
Tiểu Xuân nhìn, khẽ nói: “‘Lạc Hạ Nhất Bút’ là cái gì?”
“Là để chỉ cây tùng này.” Khi mọi người còn đang nghi ngờ, từ một chỗ khác trong sân có hai cô gái đi vào, người đi đầu mặc quần áo màu hồng, nụ cười chân thành, đi đến trước mặt mọi người, hành lễ, nói: “Đây là cây tùng đen, đã sống gần hai trăm năm rồi, lớn tuổi hơn cả sơn trang. Lão trang chủ từng nhìn thấy cây tùng đen này vào một ngày tuyết rơi, cảm thấy cây tùng này trông như một nét bút dang dở từ trời cao viết xuống, lão trang chủ lập tức có hứng thú, cho đặt tấm biển này ở đây.”
Mọi người Kiếm Các đều ồ lên.
“….” Nàng kia vừa hành lễ, nói: “Tiểu nữ là Tĩnh Sương, đây là Tĩnh Hà, là tỳ nữ ở ngoài trang, được phụng mệnh để đến hầu hạ các vị khách quý của Kiếm Các.”
Trong lòng Tiểu Xuân hơi yếu ớt, nhìn hai “tỳ nữ” này, lúc này nàng mới tin lời Mai Như nói – người làm việc khổ sai ở Mẫn Kiếm sơn trang cũng được mặc áo tơ lụa nữa là.
Vệ Thanh Phong đi đến nói mấy câu với các nàng, trước hết họ sắp xếp để lão Tông sư vào một gian phòng, Trần Bì và Trương Trị hầu hạ lão Tông sư về phòng nghỉ ngơi, còn lại một gian phòng bên trái, một gian phòng bên phải, Vệ Thanh Phong để cho Tiểu Xuân chọn, Tiểu Xuân cười hắc hắc hai tiếng, nói: “Hay là chờ Hạ Hàm Chi về rồi nói, để y chọn trước.”
Mai Như ngáp một cái, nói: “Bỏ đi, tỷ tỷ mệt mỏi rồi, chúng ta chọn trước đi.” Nàng nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, cuối cùng nói với Vệ Thanh Phong: “Bọn ta ở bên trái, To Con và Hạ Hàm Chi ở bên phải.
Vệ Thanh Phong nhìn Mai Như, yên lặng một lúc. Mai Như quay đầu không nhìn y. Tiểu Xuân nắm tay Lý Thanh, do dự nói: “Mai Như, Lý Thanh gần đây…” Nàng dừng một chút, lại nói: “Hay là để hắn ở cùng phòng với chúng ta đi….”
Mai Như: “Ồ?”
Tiểu Xuân cười làm lành với Mai Như: “Tỷ nhẫn nại chút, chỉ hai ngày là được rồi, gần đây hắn khó chịu, Hạ Hàm Chi cũng khó chịu, không thể để hai người họ ở gần nhau được.”
Mai Như: “….” Nàng phụt cười, nói: “Tùy muội đi, muội không để ý thì ta có gì mà để ý chứ.”
Tiểu Xuân nói đa tạ, sau đó dẫn Lý Thanh về phòng.
Đằng sau, vẫn còn bốn người đứng trong sân, Vệ Thanh Phong, Mai Như, và hai tỳ nữ của Mẫn Kiếm sơn trang.
Vệ Thanh Phong nhìn Mai Như, trên mặt chẳng có biểu cảm gì: “Hạ Hàm Chi đâu?”
Mai Như khẩy khẩy móng tay mình, nói: “Y đi đâu thì huynh hỏi ta làm chi?”
Vệ Thanh Phong giương mắt nhìn hai tỳ nữ một cái, vẻ mặt hai tỳ nữ vẫn mang ý cười khẽ.
Vệ Thanh Phong thản nhiên nói: “Thiếu trang chủ các người đi đâu hả?”
Bình luận facebook