5
Tôi thật sự không ngờ rằng tôi đã bị b.ạo lự.c học đường vì Lâm Tử Mạt.
Mấy tháng trước tôi có tham gia một câu lạc bộ nhiếp ảnh ở trường. Bởi vì có niềm đam mê với nhiếp ảnh nên tôi mới tham gia nhưng cuối cùng tôi lại nhận ra mình giống như một kẻ lạc loài vậy.
Tôi thường xuyên bị người ta cô lập, xa lánh.
Cũng may chủ nhiệm câu lạc bộ nhiếp ảnh là một đàn chị rất dịu dàng. Chị ấy cũng thường xuyên dẫn chúng tôi ra ngoài chụp ảnh. Chị ấy hiểu biết rất nhiều thứ, bình thường tôi không hiểu cái gì tôi thường chạy tới hỏi chị ấy, chị ấy cũng tận tình chỉ dạy cho chúng tôi.
Bởi vì có đàn chị nên tôi mới cố gắng ở lại câu lạc bộ.
Kết quả trong câu lạc bộ có người thích Lâm Tử Mạt, không biết cô ta nghe ngóng được tin tức Lâm Tử Mạt đang theo đuổi tôi ở đâu, thế là…
Trong một hoạt động của câu lạc bộ chiều hôm nay, tự nhiên mấy người đó dụ dỗ rồi l.ừa tôi tới nhà vệ sinh nữ, họ nhốt tôi ở trong đó rồi dội cho tôi một xô nước lạnh.
Bây giờ đang là cuối mùa hạ đầu mùa thu, cái lạnh thấu xương khiến tôi run lẩy bẩy.
Bọn họ cười phá lên, hình như bọn họ đã khóa cửa bên ngoài lại rồi nên dù tôi có mở thế nào cũng không tài nào mở được.
Lúc tôi đang định gọi điện thoại cho Tiểu Bạch nhờ cứu viện thì cánh cửa nhà vệ sinh đột nhiên được mở ra, nó đập mạnh lên trên tường rầm một tiếng rất to.
Bên ngoài yên lặng như tờ.
Sau đó dường như tôi đã nghe thấy tiếng chửi mắng của Lâm Tử Mạt, anh ta chạy tới đập mạnh cửa hai ba lần.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.
Bên ngoài là Lâm Tử Mạt mặt mày đen xì cùng với đám nữ sinh còn chưa hoàn hồn lại được trong câu lạc bộ.
Lâm Tử Mạt nhíu chặt mày lại, anh ta đánh giá tôi từ đầu đến chân một lượt. Sau đó anh ta cởi áo khoác của mình ra không nói năng gì mà khoác áo lên người cho tôi. Anh ta đẩy đám người kia ra rồi đỡ tôi rời đi.
Tôi ngọ ngoạy nhưng lại bị Lâm Tử Mạt giữ chặt lại: “Em đứng im đi, sẽ bị cảm đấy.”
Tư thế này rất mập mờ nhưng vì đám con gái trong câu lạc bộ còn đang đứng ở đằng sau mở to mắt ra nhìn nên tôi cũng không tiếp tục ngọ ngoạy nữa.
Thế nhưng sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp như thế được nhỉ.
Lúc Lâm Tử Mạt đỡ tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì chúng tôi đã gặp được một người ở ngã rẽ.
Chuyện này trùng hợp đến nỗi có phần má.u ch.ó.
Người đang đứng trước mặt tôi lại là Hứa An.
Trông thấy tôi và Lâm Tử Mạt, phản ứng đầu tiên của anh là sững sờ, sau đó anh lại nhìn vào cánh tay đang đặt lên vai tôi của Lâm Tử Mạt.
Hứa An nhíu mày lại.
Tôi hoảng hốt đẩy cánh tay đang đỡ lấy bả vai tôi của Lâm Tử Mạt ra rồi tiện thể cởi áo khoác ngoài của anh ta ra luôn.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Hứa An nhìn tôi chằm chằm rồi quay người bỏ đi.
Từ đầu tới cuối anh chẳng nói câu nào nhưng lại giống như đã nói rất nhiều điều vậy.
Lòng tôi nặng trĩu.
“Hứa An.”
Tôi gọi tên anh nhưng bước chân của anh vẫn không dừng lại mà đi luôn.
Lâm Tử Mạt đứng bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, sau đó anh ta nhặt áo khoác rơi trên mặt đất lên, thở dài một cái rồi lại khoác áo lên người cho tôi.
Có điều lần này anh ta giữ khoảng cách với tôi, không tiếp tục lại gần nữa.
“Đi thôi, tôi đưa em về ký túc xá.”
Tôi lắc đầu nói: “Không cần đâu, cảm ơn anh vừa nãy đã cứu tôi, áo khoác… tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh sau.”
Nói xong tôi cúi người coi như là gửi lời cảm ơn tới Lâm Tử Mạt, sau đó tôi chạy nhanh về ký túc xá.
Thực ra tôi muốn trả lại áo khoác cho Lâm Tử Mạt nhưng lại không tiện cho lắm. Bởi vì hôm nay tôi ăn mặc phong phanh, lúc này cả người lại ướt như chuột lột, ngay cả áo lót hình gì cũng nhìn rõ mồn một.
Hết cách, tôi chỉ đành khoác áo của Lâm Tử Mạt về trước thôi.
Điều bất ngờ chính là tôi lại gặp được Hứa An ở dưới tầng ký túc xá.
Hứa An bình tĩnh đứng dưới bóng cây ở ký túc xá, anh đeo khẩu trang màu đen hơi cúi đầu xuống, tôi không biết anh đang nghĩ cái gì nữa.
Tôi chạy vội tới.
“Hứa An…”
Hứa An nghe thấy tiếng của tôi thì ngẩng đầu lên, anh nhìn vào bả vai tôi.
Đột nhiên tôi phản ứng lại, tôi còn đang khoác áo của Lâm Tử Mạt.
Tôi hoảng hốt vội kéo áo khoác xuống nhưng lại trông thấy áo lót màu đen của mình dưới lớp áo sơ mi màu trắng, tôi đỏ mặt nên chỉ đành túm chặt lấy áo khoác.
Yên tĩnh không có lấy một tiếng động.
Tôi đang nghĩ lần này Hứa An sẽ quay đầu bỏ đi nữa nhưng đột nhiên anh cởi áo khoác của mình ra kéo áo của Lâm Tử Mạt xuống rồi khoác áo của anh lên người cho tôi.
Tôi ngẩn người ta trái tim mềm nhũn, tôi đang định giải thích với Hứa An thì anh đã lên tiếng nói trước: “Tôi còn phải đi làm nữa, tôi đi trước đây.”
Nói xong Hứa An quay người rời đi.
Nhưng vừa mới bước được một bước anh lại quay về, anh quay đầu lại nhìn tôi rồi khẽ nói: “Em nhớ đi tắm đấy, đừng để mình bị ốm.”
“Vâng ạ.”
Tôi rất muốn giải thích với Hứa An, nhưng nhìn dáng vẻ của anh thế này thì có vẻ như anh không muốn nghe cho lắm.
Hứa An gật đầu rồi đi luôn.
Tôi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng rời đi của anh.
Bây giờ tôi thế này không thích hợp ở bên ngoài lâu, hơn nữa tôi luôn cảm thấy có một số chuyện nói trên wechat sẽ dễ dàng thành thật với nhau hơn.
Lúc gặp được tình yêu tôi sẽ ngốc nghếch và phản ứng chậm chạp một chút nhưng tôi không phải là một kẻ ngu.
Tôi có thể cảm nhận được ít nhiều thì Hứa An cũng có tình cảm với tôi.
Tôi nắm chặt lấy áo khoác rồi đi lên tầng, tôi âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Tôi định buổi tối lúc nhắn tin giải thích với Hứa An, tôi sẽ tỏ tình với anh luôn.
Ờm, cứ như thế đi.
Sau khi về phòng tôi đã đi tắm nước nóng, gội đầu và thay quần áo.
Sau khi sấy khô tóc, tôi lăn qua lăn lại trên giường nghĩ xem mình nên nhắn tin với anh thế nào.
Con người tôi ấy mà thật ra rất vụng về trong khoản ăn nói, tôi cũng không biết nên giải thích thế nào cả. Có rất nhiều chuyện trong quá khứ toàn là ai thích nghĩ gì thì nghĩ, dù cho tôi có bị người ta hiểu lầm tôi lười không muốn giải thích.
Lúc tôi đang không biết phải làm sao thì cửa phòng đột nhiên được mở ra, bạn cùng phòng của tôi là Đóa Đóa và Tiểu Giai về rồi. Trông thấy tôi Đóa Đóa ngạc nhiên thốt lên: “Sao cậu vẫn còn ở đây vậy?”
Tôi ngẩn người ra: “Vậy tớ nên ở đâu?”
Tiểu Giai đứng bên cạnh cướp lời: “Nam thần của cậu đang uống cà phê với Tiểu Bạch ở quán cà phê ở cổng sau kìa, cậu còn ngồi im được sao?”
Hứa An và Tiểu Bạch… đang uống cà phê ư?
Tôi sững sờ.
Tôi mở wechat của Hứa An ra, những lời chất vấn cứ gõ xong lại xóa. Tự nhiên tôi lại nhận ra được một điều, tôi có tư cách gì mà chất vấn anh cơ chứ?
Sau mấy lần do dự tôi mới gửi cho anh một tin nhắn.
“Anh đang ở bên Tiểu Bạch sao?”
Hứa An trả lời lại tôi rất nhanh, chỉ một chữ: “Ừ.”
Hết rồi ư.
Tôi nhìn chằm chằm chữ “ừ” trên màn hình điện thoại, trái tim đau đớn như bị ai đó bóp chặt lấy vậy.
Không hiểu vì sao trong đầu tôi lại lóe lên một suy nghĩ.
Có phải Hứa An tiếp cận tôi… thật ra là vì Tiểu Bạch hay không?
Bởi vì Hứa An biết tôi và Tiểu Bạch là bạn cùng phòng thế nên anh mới cố tình thu hút tôi, còn Tiểu Bạch thì hầu như lần nào cũng xuất hiện trong những lần gặp gỡ giữa tôi và Hứa An.
Tôi không tới căng tin Hứa An sẽ đi tìm Tiểu Bạch, anh mua hai phần mì bảo cô ấy đưa cho tôi một phần còn một phần là của cô ấy.
Mà trong quá khứ có một chuyện khiến tất cả chúng tôi đều phải công nhận, lần nào Hứa An cũng lấy rất nhiều đồ ăn cho tôi còn Tiểu Bạch lại rất ít.
Vì thế bạn cùng phòng luôn trêu tôi, nói anh nhất định đang yêu thầm tôi và không thích Tiểu Bạch.
Con người tôi thật sự rất bướng bỉnh có ch.ết cũng không chịu thay đổi, trông tôi có vẻ dịu dàng là thế nhưng trên thực tế tôi lại một người rất cố chấp. Có đôi lúc chỉ là một suy nghĩ thoáng qua thôi nhưng tôi lại không kìm lòng được mà hãm sâu vào trong đó.
Ví dụ như lúc này đây.
Rõ ràng tôi biết đây chỉ là suy đoán của một mình tôi nhưng trong đầu tôi lại không ngừng xuất hiện những cảnh tượng Hứa An và Tiểu Bạch gặp gỡ nhau.
Càng nghĩ, suy nghĩ kia trong tôi lại càng thêm rõ ràng.
Cuối cùng tôi kìm lòng không đặng mà hỏi ra suy nghĩ trong lòng mình: “Thế nên… anh tiếp cận em là vì Tiểu Bạch đúng không?”
Lúc tôi sắp sụp đổ thì lại nhận được tin nhắn từ Hứa An: “Còn em thì sao? Em và Lâm Tử Mạt lại gần nhau thêm một bước rồi hả?”
Nhìn dòng chữ này không hiểu tại sao những lời giải thích của tôi lại bị nghẹn lại. Đầu ngón tay của tôi dừng trên màn hình điện thoại, không tài nào gõ được.
Cuộc nói chuyện lần này cứ kết thúc như thế trong sự không vui.
Tôi vùi mình trong chăn, giận dỗi kéo chăn trùm qua đầu. Tôi thầm cảm thán, hóa ra tôi thật sự không thích hợp để yêu đương.
Khó khăn lắm tôi mới gặp được một người tôi thích nhưng kết quả lại thành ra thế này.
E là chuyện tình ngọt ngào chỉ những cô nàng ngọt ngào mới xứng đáng có được nó thôi.
Cho đến khi tôi trùm chăn mồ hôi ướt hết lưng áo tôi mới kéo chăn ra để thở.
Sau khi tôi vừa mới kéo chăn ra thở chưa được bao lâu thì bên ngoài cửa sổ có tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
“Giang Nhân Nhân.”
Tôi sợ hãi bật người dậy.
Hình như giọng nói này là của Lâm Tử Mạt.
Bạn cùng phòng của tôi là Đóa Đóa và Tiểu Giai chạy tới bên cửa sổ như ong vỡ tổ để xem xét tình hình. Bọn họ ló đầu ra ngoài nhìn một cái rồi vẫy tay với tôi: “Nhân Nhân, cậu mau lại đây.”
Tôi đau đầu vô cùng, không biết Lâm Tử Mạt lại định làm trò quỷ gì nữa đây.
Tôi xỏ dép đi tới cửa sổ, ló đầu ra nhìn một cái, đầu óc choáng váng.
Tôi hoàn hồn lại, đầu càng lúc càng đau hơn.
Hoa tươi, và nến.
Giống như trong vô số video tôi đã từng xem được trước đây, hoa tươi và nến được xếp thành hình trái tim còn Lâm Tử Mạt thì đứng ở giữa. Anh ta cầm cây đàn ghi ta, có vẻ như đang định hát tình ca cho tôi nghe thì phải.
6
Tôi day day trán.
Tôi ở trên tầng hai ký túc xá nên mọi nhất cử nhất động của tôi đều bị Lâm Tử Mạt ở dưới tầng nhìn thấy rất rõ ràng.
Lâm Tử Mạt ngẩng đầu lên nhìn tôi, giống hệt như trong phim thần tượng vậy. Anh ta đưa hai tay lên miệng rồi hét lớn: “Giang Nhân Nhân, em xuống đây đi.”
Bốn bề đều là tiếng hú hét.
Nói thật, Lâm Tử Mạt tỏ tình với tôi vào lúc này chỉ khiến tôi càng thêm mệt mỏi hơn thôi.
Tôi không biết rốt cuộc Lâm Tử Mạt đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, tôi đã ngầm nói với anh ta rất nhiều lần rồi, tôi không có tình cảm với anh ta.
Nhưng Lâm Tử Mạt lại giống như một chiến binh thép không biết mệt mỏi, không chịu lùi bước.
Nhìn thấy mọi người kéo đến dưới tầng càng lúc càng đông, tôi sợ mọi chuyện sẽ ầm ĩ hơn nữa, cũng không kịp thay quần áo mà mặc luôn áo ngủ phi thẳng xuống dưới tầng.
Đóa Đóa và Tiểu Giai cũng chạy theo tôi.
Quả nhiên người kéo đến ngày càng đông, tôi đẩy đám người ra rồi đi tới. Lúc này Lâm Tử Mạt đã bắt đầu hát tình ca rồi.
Thật ra điều kiện về các mặt của Lâm Tử Mạt không hề tệ, chỉ là thường ngày anh ta không chú trọng đến khoản ăn mặc, trông tùy tiện y như tính cách của anh ta vậy. Nếu như anh ta biết cách ăn mặc một chút thì cũng là một hotboy đấy.
Có điều tình cảm lại không phải như thế, có đôi lúc thích hay không thích một người không phải dựa vào điều kiện của đối phương mà suy nghĩ được.
Tôi thừa nhận, nếu như người hát tình ca đứng giữa những bông hoa hồng và những ngọn nến này là Hứa An thì tôi e là trái tim của tôi đã đập loạn nhịp, tôi sẽ căng thẳng, kích động xen một chút ngượng ngùng chạy lại đó nói một câu em đồng ý mất thôi.
Thế nhưng nhân vật chính bị thay đổi, tôi thật sự không tài nào cảm động nổi.
Tôi bước nhanh tới khẽ hỏi Lâm Tử Mạt: “Lâm Tử Mạt, anh đang làm cái quái gì vậy?”
Lâm Tử Mạt ngừng hát tình ca lại, anh ta nháy mắt rồi nói với tôi: “Tôi đang tỏ tình với em đó.”
Tất nhiên là tôi biết anh ta đang tỏ tình với tôi rồi.
Có điều tôi thật sự không hiểu, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như thế rồi tại sao Lâm Tử Mạt lại chọn ngày hôm nay để tỏ tình với tôi cơ chứ. Hơn nữa anh ta còn làm ầm ĩ đến mức này.
Lâm Tử Mạt không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ nhìn tôi mỉm cười rồi cúi đầu gảy đàn ghi ta.
Thật ra Lâm Tử Mạt hát tình ca rất hay, dáng vẻ cúi đầu gảy đàn ghi ta của anh ta cũng rất đẹp trai, tôi có thể nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao của các bạn nữ đứng xung quanh, bọn họ đều đang khen Lâm Tử Mạt.
Thậm chí còn có người nói thẳng, một người đẹp trai như Lâm Tử Mạt lại đi tỏ tình với tôi đúng là phí của trời.
Tôi đang định từ chối Lâm Tử Mạt, bảo anh ta hãy nhanh chóng rời đi trước khi mọi chuyện lớn hơn, tôi quay đầu nhìn sang thì trông thấy có hai người đi tới.
Hứa An đứng ở giữa biển người, còn người đang đứng bên cạnh anh lại là Tiểu Bạch.
Hứa An cũng đang nhìn tôi.
Ánh mắt của chúng tôi chạm nhau giữa không trung, sau đó anh đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Trong nháy mắt tôi cảm thấy ngực mình đau nhói, cảm giác chua xót ập tới.
Lúc này Lâm Tử Mạt đang đứng trước mặt tôi đã hát tình ca xong, sau đó anh ta nhận lấy hoa tươi từ mấy người bạn của mình rồi tặng nó cho tôi.
“Giang Nhân Nhân, chúng mình bên nhau nhé.”
Mọi người xung quanh hú hét ầm ĩ.
Nhất là đám bạn của Lâm Tử Mạt, bọn họ hú hét ba chữ “đồng ý đi” đến vang trời.
Tôi nhíu chặt mày lại nhưng lại không đành lòng từ chối Lâm Tử Mạt trước mặt mọi người khiến anh ta phải lúng túng. Tôi nhỏ giọng nói với anh ta bằng giọng chỉ có tôi và anh ta mới nghe thấy.
“Anh đừng thế này nữa, anh biết tôi sẽ không đồng ý mà, lát nữa mọi người sẽ tới đông hơn nữa đấy.”
Lâm Tử Mạt không có ý định rời đi, anh ta cứ cố chấp nhìn tôi như thế. Anh ta khẽ nói, tiếng ồn ào từ bốn phía lấn át giọng nói cố gắng đè xuống của hai chúng tôi.
“Giang Nhân Nhân, bị em từ chối cũng được, mà biến thành trò cười của cả trường cũng được. Tôi muốn được tỏ tình rầm rộ một lần. Tôi muốn tất cả mọi người đều biết tôi thích em. Tôi yêu thầm em bao lâu nay nhưng tôi nhận ra yêu thầm rất khổ sở. Lần này tôi muốn để cho tất cả mọi người biết.”
Lâm Tử Mạt ngừng lại.
“Tôi biết em thích Hứa An nhưng xin em hãy tin tôi, chỉ cần em cho tôi thời gian, em thích Hứa An ở điểm nào tôi đều có thể sửa. Tôi sẽ yêu em hơn anh ta, sẽ chăm sóc tốt cho em.”
Tôi nhíu mày lại, im lặng nhìn chàng trai đang đứng trước mặt tôi.
Sự chân thành của Lâm Tử Mạt khiến tôi không biết phải làm sao.
Mấy giây sau tôi khẽ nói: “Lâm Tử Mạt, nếu một người thật sự thích anh người ấy không cần anh phải thay đổi gì đâu, càng không cần anh phải trở thành bản sao của ai đó.”
Lâm Tử Mạt ngẩn người ra sau đó anh ta dời ánh mắt: “Tôi không hiểu.”
Lâm Tử Mạt không hề có ý định cầm hoa về, trái lại anh ta còn để nó gần về phía tôi hơn.
Không còn cách nào khác bởi vì có nhiều người vây lại xem như thế tôi chỉ có thể nhíu mày lại rồi nói: “Xin lỗi anh.”
Dù cho tôi và Hứa An có thể ở bên nhau hay không thì tôi cũng không thể không thể kéo Lâm Tử Mạt vô tội vào làm đệm lưng được.
Bởi vì tôi hiểu rất rõ lòng mình, tôi sẽ không thích Lâm Tử Mạt.
Con người tôi có đôi lúc rất cứng đầu, nhất là trong chuyện tình cảm, nếu không… tôi đã không độc thân suốt bao nhiêu năm như thế.
Giọng của tôi rất nhỏ, những người xung quanh không nghe rõ nhưng Lâm Tử Mạt lại không giống như thế.
Đôi mắt sáng ngời đang nhìn tôi kia của Lâm Tử Mạt cuối cùng cũng đã trở nên ảm đạm.
Lâm Tử Mạt gượng cười, anh ta khẽ nói: “Dù cho em có từ chối tôi thì ít nhất cũng phải nhận lấy hoa chứ, nhiều người đang nhìn tôi như thế tôi mất mặt lắm.”
Trái tim tôi mềm nhũn, nghe thấy Lâm Tử Mạt nói như thế nên tôi đã đưa tay ra nhận lấy hoa.
Tôi chỉ muốn từ chối Lâm Tử Mạt thôi chứ không hề có ý định khiến anh ta phải mất mặt.
Thế nhưng…
Hình như bạn bè xung quanh đều đã hiểu lầm sự việc rồi. Bọn họ không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và Lâm Tử Mạt. Thấy tôi nhận hoa nên cứ nghĩ là tôi đồng ý lời tỏ tình của Lâm Tử Mạt rồi nên mọi người bắt đầu hoan hô rầm rầm.
Hiện trường trở nên mất khống chế trong nháy mắt.
Tôi cầm hoa, vứt cũng không được mà nhận cũng không xong, còn bên kia lúc tôi ngoảnh đầu lại nhìn thì Hứa An đã rời đi rồi.
Hơn nữa Tiểu Bạch cũng không thấy đâu.
Hai người có đôi có cặp xuất hiện rồi cũng nhau rời đi luôn.
Tôi chán nản, e là… tôi và Hứa An thật sự không còn cơ hội nữa rồi.
Chuyện tình ngọt ngào của tôi còn chưa bắt đầu thì đã bị Lâm Tử Mạt bóp ch.ết từ trong trứng nước rồi.
Quả nhiên.
Từ sau buổi tối hôm ấy, tôi và Hứa An đã không còn nói chuyện với nhau nữa.
Có mấy lần tôi do dự nhưng vẫn cố nhịn được, dù sao thì khi đó tôi nhận hoa ngay trước mặt anh mà, tôi cũng không biết nên giải thích như thế nào cả.
Điều quan trọng nhất chính là ngay cả tư cách để giải thích với Hứa An tôi cũng không có. Cứ hễ nghĩ tới cảnh tượng Hứa An và Tiểu Bạch sóng bước đi bên nhau ngày hôm ấy, tôi lại cảm thấy tim mình đau nhói.
Còn Tiểu Bạch, suốt mấy ngày hôm nay cô ấy cứ tìm cách nói chuyện với tôi, nói cô ấy và Hứa An trong sạch, không có chuyện gì cả.
Hơn nữa Tiểu Bạch còn nói ngày hôm đó Hứa An tìm cô ấy tới quán cà phê là để hỏi chuyện về tôi.
Nhưng tôi lại không tin lắm.
Hay là nói một cách khác, tôi tin thì có ích gì. Tôi có thể tin giữa hai người họ thật sự không có gì nhưng anh có tin tôi và Lâm Tử Mạt cũng như thế hay không?
Nhìn phản ứng của Hứa An, có vẻ như là không rồi.
Tôi cố chịu đựng hai ngày, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Tối ngày thứ bảy tôi mua một đống bia rồi mang về ký túc xá. Tôi không nói gì mà chỉ kéo mấy đứa bạn cùng phòng lại uống một bữađãđời.
Sau khi uống xong, tôi ôm lấy Tiểu Bạch khóc nức nở.
“Tiểu Bạch, cậu nói xem rốt cuộc Hứa An có thích tớ không?”
Tiểu Bạch nhíu chặt mày lại: “Thích, cậu hãy tin tớ anh ấy thật sự rất thích cậu.”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Bạch qua làn nước mắt: “Tớ không tin…”
Tiểu Bạch cạn lời.
Tiểu Bạch kéo tôi ra, cô ấy nhíu chặt mày lại, vẻ mặt không cảm xúc.
“Cậu có thể thẳng thắn được không? Cái này không tin cái kia cũng không dám. Hai người thật sự là trời sinh một cặp. Má nó chứ hai người chỉ vì một hiểu lầm nhỏ mà ầm ĩ ra nông nỗi này. Tớ bị kẹt ở giữa nói cái gì hai người cũng không chịu hiểu.”
Nói xong Tiểu Bạch hít thở một hơi thật sâu rồi nói: “Hai người cứng đầu y như nhau vậy, mau ở bên nhau đi đừng "làm hại" người khác nữa.”
Tôi bị Tiểu Bạch nói một tràng dài như thế mà ngơ luôn. Tôi nhìn cô ấy một lúc lâu, sau cùng mắt ngấn lệ nấc một cái.
Tiểu Bạch không chịu nổi nữa, cô ấy kéo tôi ra khỏi ký túc xá.
Tôi dính hơi men nên bước chân lảo đảo, cứ chân nam đá chân xiêu đi theo Tiểu Bạch tới ký túc xá nam.
Bình luận facebook