-
Chương 74-76
Chương 74 Chỉ trong nháy mắt, cả đầu tóc đen đã hóa bạc (1)
Huyện An Bình đang yên tĩnh, trong phút chốc sáng như ban ngày.
Con mãng xà trắng hóa thành giao long trắng, gầm thét giữa đêm mưa, trông như một thanh kiếm đang bay, làm cho cả bầu trời đang đổ mưa đều bốc hơi không còn chút nào.
Bên trong con giao long trắng, Trần tổng quản mặc thanh sam, khí tức giống như muốn đem trời đất hòa làm một.
Giao long trắng hung mãnh, dốc sức bay qua, tựa như núi sông vỡ toang.
Phía đông huyện An Bình, bùn đất chảy xuôi trên sườn đất.
Phất trần của lão đạo sĩ nổ tung, trong miệng đột nhiên ho ra một ngụm máu, trên người hiện lên từng vết kiếm.
Cả người lăn từ trên sườn đất lăn xuống, biến thành tượng đất.
“Dù chưa làm cho cửu kiếm hóa rồng nhưng tứ kiếm hóa giao long cũng đáng để uống cạn một chén lớn!”
Lão đạo cả người dính đầy bùn đất, lấy ra một hồ lô dính đầy bùn, giống như bị điên, cả nước mưa và rượu hòa với nhau trút hết vào miệng.
Sau đó, từ trong tay áo lão rút từng xấp bùa dày, không tiếc mà vung ra.
Gò núi đang bình thường đột nhiên bắt đầu nổi dậy, làm nước mưa đang rơi xuống đầy trời cũng bay ngược lên.
Phía bắc, mặt đất bằng phẳng đột nhiên phát ra sấm sét nổ vang.
Chỉ trong nháy mắt, cánh tay của nam nhân người Hồ đeo túi da dê đứng trên lưng con ngựa hãn huyết đã máu thịt lẫn lộn.
Con ngựa bên dưới bị nổ làm nhiều mảnh.
Toàn bộ mặt đất bằng phẳng bị nổ tạo thành một cái hố sâu, hắn ta đứng lặng trong hầm, miệng mũi đều chảy máu, trong đôi mắt xếch cũng có chút máu chảy ra.
“Hay cho Hóa Long Kiếm…”
Nam nhân người Hồ cười nhạt, giày da trâu tinh xảo giơ lên, hoa lệ giẫm lên một bước, tay không bị thương kéo cung lần thứ hai, nước mưa trong trời đất không ngừng hội tụ ở trên dây cung hóa thành một mũi tên băng.
Khí lạnh bốn phía.
Phía tây, một gốc cây già giống như bị sấm sét đánh trúng.
Trên cây, chỉ trong chớp mắt, cánh tay của người nam nhân tung một đấm lên trời kia bị kiếm khí gọt tận, chỉ còn lại xương trắng u mịch.
Người đàn ông vạm vỡ nhe răng trợn mắt cười lớn.
Từ sau lưng rút ra cây giáo sắt đen dài, hét một tiếng, hất cánh tay bị cụt lên, giống như đang quất mạnh rồi ném cây thiết mâu trong tay đi.
Như tiếng sấm nổ, âm thanh vẫn còn, nhưng thanh trường mâu đã hóa thành một đường kẻ đen lướt nhanh về tà áo xanh ở huyện An Bình.
Phía nam, tên Tà tu áo bào đen đứng lặng trên con thuyền cô độc, khí Tà Sát quanh thân giống như đang bị bốc hơi lên, hắn ta thét ra một tiếng bi thảm, quỳ gối ở đầu thuyền, toàn thân run rẩy không ngừng, dưới bộ y phục đen là đôi mắt phẫn nộ màu đỏ tươi, thân hóa thành quạ đen sải cánh như che kín cả bầu trời nhanh chóng bay đi.
…
Huyện An Bình.
Trần tổng quản chân đạp trên một thanh kiếm thanh đồng, tay nâng lên, như một vị kiếm tiên tuyệt thế.
Con ngươi của ông vẫn như cũ, cả bầu trời mưa xối xả nhưng đều không thể tới gần thân thể của ông một tấc.
Vô số kiếm quang thu liễm, dần dần biến mất trong trời đất, giao long trắng to lớn bay vào giữa bầu trời, giống như muốn đem cơn mưa đang đổ xuống như thác và mây đen chặt đứt đi.
Thanh sam bay bay, Trần tổng quản không quan tâm đến tu sĩ bốn phương tám hướng bao vây bên ngoài huyện An Bình.
Bốn tên Nhị phẩm, đến từ Đại Chu, Đại Sở, Tái Bắc với Thiên Địa Tà Môn…
Bốn kẻ này không cùng một phe nhưng đều có chung mục đích.
Trần Thiên Huyền vẫn còn bên trong thành, bọn họ không dám vào thành nên chỉ có thể lựa chọn bao vây ở bên ngoài ra lệnh sát thủ trong huyện giết La Hồng và La Tiểu Tiểu.
Một kiếm trấn áp bốn người, Trần tổng quản nghĩ bọn họ sẽ thoái lui. Nhưng Trần tổng quản không ngờ tới bốn người này không sợ chết, tung ra sát chiêu chỉ vì muốn giữ chân ông.
“Muốn chết sao!”
Giữa hai hàng lông mày của Trần tổng quản không kiềm được giận dữ.
Những kẻ này muốn giết công tử và tiểu thư đến vậy sao?!
…
Lạc Hoa Viện, giống như bị ngăn cách khỏi mọi thứ.
Mấy cây chuối tây được trồng ngoài cửa sổ phát ra những tiếng vang thanh thúy dưới sự dày xéo của trận mưa to.
Văn Thiên Hành ngồi trên xích đu, ánh mắt đục ngầu nhìn cây chuối tây đang lay động như bóng dáng một thiếu nữ xinh đẹp.
“Một kiếm trấn áp bốn Nhị phẩm, quả không hổ danh là kiếm đạo tông sư của Đại Hạ.”
“Nếu thái tử ở đây có lẽ sẽ cười nói một câu ban thưởng.”
Lão nhân vỗ tay cười.
Hai tiểu đồng châm hương cung kính đi đến đỡ lão nhân đứng lên.
“Đi, đi đến Triệu phủ một chuyến.”
“m thầm giúp đỡ một tay vậy.”
“Ta cũng muốn được chứng kiến phong thái của con trai La Nhân Đồ.”
Lão nhân cười khẽ.
Một tiểu đồng lấy ô trúc, một tiểu đồng linh hoạt cầm lò đã được thay than mới đỡ lão nhân từ từ đi ra Lạc Hoa viện.
Triệu phủ.
La Hồng chống kiếm, nhìn Ngụy Vô Nhàn đã chết trước đó.
Đạo tu Thất phẩm của Long Hổ Sơn Đại Chu, rất mạnh.
Nhưng gã này chủ quan, mắc cùng một lỗi với Hồ Chỉ Thủy.
Tà Ảnh Địch Sơn chế trụ đối phương, với nhục thân của Đạo tu căn bản không cách nào thoát được, vậy nên kết cục cuối cùng chính là mất mạng.
Đương nhiên, có lẽ Ngụy Vô Nhàn không ngờ được rằng La Hồng một thân Chính Dương khí rực rỡ chói mắt, tràn đầy bóng dáng của Nho tu lại là một tên Tà tu!
Tà Ảnh Hồ Chỉ Thủy và Tà Ảnh Địch Sơn âm thầm di chuyển ra sau lưng La Hồng, thân thể Ngụy Vô Nhàn liền vô lực rơi đập xuống đất.
Mất đi pháp lực khống chế của Ngụy Vô Nhàn, Xích phù giáp sĩ lập tức tan rã, biến thành Xích Phù bị thiêu cháy hết.
Trong phòng, tà ảnh hoàn toàn biến mất.
La Hồng cầm kiếm theo, bạch sam nhuốm đầy máu, bình tĩnh đi tới trước thi thể Ngụy Vô Nhàn.
“Đứng lên.”
Trong Đan Điền, Sát Châu chuyển động, sát khí nhanh chóng bị quét sạch.
m thanh của La Hồng như ngâm xướng.
Muốn triệu hoán tà ảnh Thất phẩm Ngụy Vô Nhàn.
Chương 75 Chỉ trong nháy mắt, cả đầu tóc đen đã hóa bạc (2)
Nhưng hiển nhiên là thất bại.
Gọi ba lần, thi thể Ngụy Vô Nhàn đều không có phản ứng gì, tà ảnh chưa xuất hiện.
“Cái công pháp hàng chợ chết tiệt này.”
La Hồng không nhịn được mắng thầm, ba lần cơ hội đều thất bại, tà ảnh Ngụy Vô Nhàn cuối cùng vẫn không triệu hoán được.
Ầm...
Trong thi thể Ngụy Vô Nhàn có những đốm sáng nhỏ đang bắt đầu bay lên, tụ lại thành một đóa hoa.
Đây là tinh thần tu pháp của Đạo gia, tu pháp Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngụy Vô Nhàn này hiển nhiên chỉ tu ra được một đóa hoa.
Mà đối mặt với đóa hoa linh hồn này, Hồ Chỉ Thủy và Tà Ảnh Địch Sơn lập tức bay nhào lên chia nhau ăn sạch.
La Hồng mơ hồ cảm nhận được, thực lực của hai tà ảnh này hình như đã được tăng lên.
Hình như có xu thế đột phá Bát phẩm.
La Hồng nhướng mày, thở phào ra một hơi phiền muộn, trong lòng thư thái không ít.
Cầm kiếm, cắt đầu Ngụy Vô Nhàn.
La Hồng xách theo, xoay người tiến vào trong cơn mưa xối xả đi về phía cái đình, chỗ Lão Triệu còn đang liều mạng quyết chiến.
Tâm thần hắn khẽ động tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy và Địch Sơn lập tức chui vào trong bóng của hắn.
La Hồng cười quỷ dị, giơ chân lên, tung một đạp đá văng cánh cửa đang đóng chặt.
Mưa xối xả với gió lạnh như băng điên cuồng tùy ý phát tiết.
Ánh mắt La Hồng nhìn về phía trong đình.
Chỉ liếc mắt, La Hồng liền thấy Triệu Đông Hán quỳ rạp trên đất, nước mưa chảy xuôi theo thân thể hắn ta, mà hai tay hắn đang gắt gao giữ chặt lấy mắt cá chân của hai tên Võ tu Thất phẩm, không để cho họ đi sang sảnh chính.
Hai tên Võ tu mặt lạnh ấy không ngừng dẫm đạp lên tay Triệu Đông Hán, đạp đến mức khiến bàn tay hắn ta máu thịt be bét.
Khóe miệng Triệu Đông Hán vẫn còn vương bọt máu, trên môi vẫn là ý cười tùy ý điên cuồng, ý thức của hắn ta đã sớm trở nên mơ hồ, chỉ còn dựa vào ý chí kiên định để chống chọi.
Mưa xối xả rơi xuống, hạt mưa đạp xuống đất, văng lên hơi nước mờ ảo.
La Hồng nhìn chằm chằm Triệu Đông Hán, trong lòng không kềm chế được chấn động.
Hai tên Võ tu chợt quay đầu, nhìn về phía La Hồng vừa đá văng cửa sảnh chính, trong mắt hiện lên vẻ không tin được.
La Hồng sống sót ra ngoài, vậy nghĩa là....Đạo tu Thất phẩm Ngụy Vô Nhàn đã chết.
Cửu phẩm giết Thất phẩm?
Là giả đúng không!
Hai tên Võ tu Thất phẩm không giãy giụa nữa, ngược lại Triệu Đông Hán không nắm nổi nữa, từ từ thả mắt cá chân của hai tên này ra.
La Hồng cười.
Đưa tay ném đầu Ngụy Vô Nhàn ra. Bộp một tiếng, cái đầu tên Đạo tu giống như trái bóng nhựa khiến bọt nước văng lên cao nửa thước, lăn xa một đoạn trên mặt đất lởm chởm trong đình.
Con mắt của hai tên Võ tu co rụt lại.
Ngụy Vô Nhàn... đúng là chết thật rồi!
“Hai vị, mạo muội hỏi, họ gì…”
“Mà thôi, bản công tử không muốn biết nữa.”
La Hồng lắc đầu, đưa tay sờ mó trong ngực.
Lấy ra nửa cái mặt nạ có nụ cười ôn hòa.
Một tay cầm kiếm, một tay nắm mặt nạ.
La Hồng từng bước tiến vào trong cơn mưa xối xả.
Mưa rơi như trút đập lên người hắn, những giọt nước tinh mịn văng ra tứ tung.
La Hồng hất cái cằm trơn bóng, nhếch miệng lên, tạo thành một đường cong lạnh lẽo.
“Bản công tử... hiện tại chỉ muốn chơi chết các ngươi.”
Nói xong.
La Hồng cầm nửa chiếc mặt nạ kia đeo lên mặt.
Một đầu tóc đen hóa thành màu trắng bạc.
Mưa, càng rơi càng lớn.
Toàn bộ trời đất, phảng phất như bị cả màn mưa bao phủ.
Áp lực, nặng nề, cảm giác như ông trời đang gào khóc.
Triệu phủ.
La Hồng một thân bạch y nhiễm máu, mang mặt nạ, một tay cầm kiếm, từng bước một từ chính sảnh Triệu phủ đi ra, dẫm lên bậc thang bằng đá xanh, nháy mắt như bước vào thác nước, bị nước mưa xối ướt toàn thân.
Triệu Đông Hán nằm dưới màn mưa đang rơi xối xả trên mặt đất, ánh mắt mông lung.
Máu tươi chảy không ngừng, làm cho vũng nước dưới thân hắn ta đều là màu máu nhưng hắn ta vẫn mở to mắt như cũ, chỉ có điều, bầu trời trước mắt như đang xoay tròn và dần mờ nhòe đi.
Hắn ta nhìn công tử một thân bạch y bước vào làn mưa lớn, trong lòng có cảm động, cũng có bi thương.
Công tử tốt như vậy, vì sao cả nửa cái thiên hạ này lại muốn giết người chứ?
Võ tu Thất phẩm, đặt trong quân ngũ cũng chính là bậc Thiên phu trưởng (1), ấy mà lại bị người ta phái tới để giết công tử chỉ mới tu hành được mấy ngày.
(1)Thiên phu trưởng: Một chức quan ngày xưa, thống lĩnh một nghìn binh lính.
Đây chính là muốn đuổi tận, giết tuyệt không chừa đường sống.
Nhìn La Hồng bước trong màn mưa, bước chân kiên định, trong lòng Triệu Đông Hán càng thêm khó chịu.
Công tử… Thật sự quá nhân nghĩa.
Lúc này, nên từ bỏ Triệu Đông Hán hắn, trực tiếp bỏ chạy.
Quay lại La Phủ, có Trần quản gia bảo hộ, mới an toàn nhất.
“Mau…… Mau chạy đi!”
Triệu Đông Hán quỳ rạp trên mặt đất, dùng hết toàn bộ sức lực, kêu gọi.
Chẳng qua, thanh âm chưa truyền được ra xa, đã bị mưa to che lấp hết.
Sắc mặt hai tên Võ tu Thất phẩm, sắc mặt rất ngưng trọng.
Ngụy Vô Nhàn đã chết.
Đạo tu Long Hổ Sơn, tu vi cũng không yếu, một tay Phù giáp thuật, cho dù là hai người bọn họ liên thủ, sợ đều phải ăn thiệt thòi lớn.
Chính là, một Đạo tu tôn quý như vậy, lại bị La Hồng cắt đầu, coi không khác gì quả cầu đá tới, đá lui.
Hai người nhìn nhau một cái, nhìn thấy sự ngưng trọng trong mắt nhau.
Không phải nói La Nhân Đồ ẩn cư nơi thành nhỏ, dự định bình bình phàm phàm cả đời, cho nên con trai con gái đều chưa từng tu hành sao?
Nhưng La Hồng trước mắt này, làm gì có điểm nào là giống bộ dáng phàm nhân.
Có thể giết Ngụy Vô Nhàn, tuyệt đối không đơn giản.
“Giết!”
Hai tên Võ tu Thất phẩm gầm nhẹ, thanh âm trầm thấp, chấn động làm nước mưa nổ tung.
Chương 76 Vậy hắn giết một nửa thiên hạ thì đã sao
Khí huyết trên người bọn họ, phảng phất hóa thành con rắn nhỏ quấn quanh ở quanh thân, một bước hạ xuống, nước mưa bắn lên ba thước.
Nếu Ngụy Vô Nhàn đã chết, nhiệm vụ giết chết La Hồng kia bọn họ bắt buộc phải hoàn thành.
Đã phải tốn nhiều công sức thiết kế cái bẫy này như vậy.
Thậm chí còn phái bốn vị Nhị phẩm đi giữ chân Hóa Long Kiếm, nếu không thể giết La Hồng, sẽ làm trò cười cho cả thiên hạ mất.
Ngụy Vô Nhàn đã chết thì không sao, nhưng bọn hắn nhất định sẽ phải chịu sự sỉ nhục lớn.
Oanh!
Hai thân ảnh huyết sắc hướng về phía trước cất bước đi, đâm mạnh vào màn mưa hạt to như hạt ngọc, thi triển bộ pháp thay nhau hướng về hai bên sườn, nhanh đến nối chỉ để lại hư ảnh, tiến gần La Hồng.
Nắm đấm to lớn giơ lên, nhắm ngay đầu La Hồng đang đeo mặt nạ.
Một quyền của Võ tu Thất phẩm, sợ trong nháy mắt có thể đấm vỡ đầu La Hồng.
La Hồng bình tĩnh đứng tại chỗ.
Nước mưa trôi theo mặt nạ, không ngừng chảy xuôi xuống.
Màu trời vốn xám xịt đột nhiên thay đổi, trở nên đen thẫm đi, trong hư không như có tiếng nức nở vô tận, bóng tối sâu thẳm, giống như một con sóng cuồn cuộn khổng lồ muốn nuốt trọn tâm trí La Hồng.
Mang Mặt Nạ Tà Quân lên, La Hồng cảm nhận được một nguồn sức mạnh cường đại.
Cường đại đến mức khó có thể hình dung.
Gió lốc gào thét tiến đến, đó là khí áp khủng bố của hai tên Võ tu Thất phẩm đang tiến lại gần.
Khóe miệng La Hồng giương nhẹ lên như nụ cười được khắc trên mặt nạ, trong phút chốc tà khí tụ lại.
Nụ cười này, làm cho tâm trí của hai tên Võ tu Thất phẩm đang tiến đến run lên, cảm giác được một trận hàn khí đến sởn tóc gáy, cùng sự tà dị khó có thể hình dung.
La Hồng một tay giữ chặt kiếm, một tay nâng lên, bưng kín nửa bên mặt không có mang mặt nạ.
“Ha ha ha ha……”
Tiếng cười trầm thấp, lại không hề có nửa điểm ý cười, từ trong miệng La Hồng truyền ra.
“Giả thần giả quỷ! Chết!”
Hai tên Thất phẩm quát lạnh.
Sát khí hiển hiện rõ ràng.
“Thế nhân cười ta quá điên dại, ta cười thế nhân… quá ngu ngốc.”
Đôi mắt đột nhiên sắc bén, khóe miệng La Hồng giương lên một cách quỷ dị, cất tiếng nói.
Oanh!
Hai nắm tay to lớn như miệng bát đập xuống, nước đọng trên mặt đất nổ tung thành hai cái vòng nước cao bảy thước, vòng nước va chạm vào nhau giống như hai cái lu nước to đập vào nhau, làm màng nhĩ người ta chấn động
Nhưng mà, bạch y mang mặt nạ kia, cũng đã biến mất tại chỗ.
Trong lòng hai tên Võ tu Thất phẩm giật mình, chỉ cảm thấy tim đột nhiên đập nhanh.
Lại nghe tiếng kiếm ngân vang, một thanh trường kiếm cắt qua từng giọt nước, chém nát từng hạt mưa, hướng tới động mạch cổ hai người kia.
Kiếm khí sắc nhọn làm khí huyết cùng thể lực hai tên Võ tu Thất phẩm đều trùng xuống.
Hai người phản ứng cực nhanh, bàn tay đột nhiên thu vào, mượn lực đẩy mạnh về phía trước.
Đẩy mũi kiếm kia ra.
La Hồng một thân bạch y quay một cái, xoay tròn trên không khí, ném ra vô số giọt mưa, mũi chân chạm nhẹ mặt nước, không ngừng lui về phía sau, trên mặt đất đầy nước mưa, kéo ra một rãnh dài.
La Hồng mang theo mặt nạ mỗi thời mỗi khắc đều duy trì nụ cười ôn hòa, nhưng là trong nét cười ấy lại chứa đầy tà khí, làm người nhìn thấy như muốn nổi điên.
Đôi mắt phía sau mặt nạ, nhìn thế giới tràn ngập màu xám dối trá này bằng ánh mắt rất sắc bén.
“Nửa thiên hạ đều phải giết ta sao?”
Đằng sau Mặt Nạ Tà Quân, La Hồng để lộ ra khóe miệng khẽ giương lên.
“Vậy ta giết nửa thiên hạ thì đã sao?”
Hắn cười nhạt
Đôi mắt La Hồng nhìn về phía con giao long trắng vừa xuất hiện trong thành, cả đất trời đều trở nên ảm đạm tại một khắc này.
“Kiếm pháp đẹp lắm.”
La Hồng tán thưởng.
Sau khi mang Mặt Nạ Tà Quân lên, sáu giác quan, sức mạnh, tốc độ của hắn đều tăng trên diện rộng.
Một kiếm bạch giao kia, làm cho đáy mắt hắn hiện lên sự phấn khích.
“Kẻ này…… Thật là quỷ dị!”
“Tốc chiến tốc thắng!”
So với Triệu Đông Hán dễ dàng hạ gục kia, La Hồng mang Mặt Nạ Tà Quân quá mức quỷ dị.
Tuy rằng tu vi kiếm đạo chỉ là Cửu phẩm, nhưng so với Triệu Đông Hán nuốt Bạo Huyết Đan đạt tới Thất phẩm còn khiến cho người ta cảm thấy áp lực hơn.
Hơn nữa đầu của Ngụy Vô Nhàn bị nước mưa đánh cho lăn lóc vẫn còn ở kia kìa.
Trong lòng bọn họ lại hiện ra mấy phần lo âu cùng bất an.
La Hồng đeo Mặt Nạ Tà Quân nắm kiếm, đứng lặng tại chỗ, nghiêng đầu, tựa hồ đang tự hỏi gì đó.
Hắn thỉnh thoảng vung kiếm, tựa hồ bắt chước kiếm chiêu.
Hai tên Võ tu Thất phẩm đối diện, chỉ cảm thấy một trận quỷ dị: “Trong lúc giao chiến còn có tâm tư suy ngẫm kiếm thuật?”
“Hắn cố ý làm thế hay là chán sống rồi?”
Trong mắt hai người ánh lên sự hung ác cùng cực.
“Mặc kệ như thế nào.”
“Giết hắn, liền có thể trở về báo cáo nhiệm vụ.”
Hai tên quay mặt nhìn nhau, sát khí nồng đậm đến mức mỗi giọt mưa trong trời đất như ngừng lại nửa ngày.
Bùm!
Trang phục cả hai đều đã nhuộm đỏ, lần thứ hai liều chết mà đến.
Nhưng mà……
La Hồng đeo Mặt Nạ Tà Quân, tóc trắng áo trắng, vẫn thử kiếm chiêu như cũ.
Hai tên Thất phẩm Võ tu đã tiến tới càng lúc càng gần.
Ba trượng, hai trượng, một trượng……
Bỗng dưng.
La Hồng nâng tay, từ từ nhấc tay hướng lên trên.
“Tới.”
“Cuốn lấy.”
Thanh âm nhàn nhạt, mang theo khí tức khủng bố như nhắc nhở thiên địa chớ chọc hắn bực bội.
Hai tên Võ tu Thất phẩm mang khí huyết ngập trời đang tiến gần lại có cảm giác thân hình cứng đờ.
Rống!
Như dã thú rống giận.
Phía trên đỉnh đầu bọn họ không biết khi nào xuất hiện một đạo thân ảnh cường tráng đen nhánh như mực.
Tà sát cuồn cuộn, hơi thở tán loạn, đó là một tên Võ tu Thất phẩm không hề yếu.
Tà Ảnh Địch Sơn ban đầu vốn là Bát phẩm, dưới sự tăng thêm sức mạnh của Mặt Nạ Tà Quân, mơ hồ đạt tới Thất phẩm.
Phanh!
Như núi cao nện xuống.
Hai tên Thất phẩm cùng ra quyền, song quyền đánh vào Tà Ảnh Địch Sơn từ trên trời giáng xuống.
Tà Ảnh Địch Sơn tức khắc bị đập nát nhừ!
Huyện An Bình đang yên tĩnh, trong phút chốc sáng như ban ngày.
Con mãng xà trắng hóa thành giao long trắng, gầm thét giữa đêm mưa, trông như một thanh kiếm đang bay, làm cho cả bầu trời đang đổ mưa đều bốc hơi không còn chút nào.
Bên trong con giao long trắng, Trần tổng quản mặc thanh sam, khí tức giống như muốn đem trời đất hòa làm một.
Giao long trắng hung mãnh, dốc sức bay qua, tựa như núi sông vỡ toang.
Phía đông huyện An Bình, bùn đất chảy xuôi trên sườn đất.
Phất trần của lão đạo sĩ nổ tung, trong miệng đột nhiên ho ra một ngụm máu, trên người hiện lên từng vết kiếm.
Cả người lăn từ trên sườn đất lăn xuống, biến thành tượng đất.
“Dù chưa làm cho cửu kiếm hóa rồng nhưng tứ kiếm hóa giao long cũng đáng để uống cạn một chén lớn!”
Lão đạo cả người dính đầy bùn đất, lấy ra một hồ lô dính đầy bùn, giống như bị điên, cả nước mưa và rượu hòa với nhau trút hết vào miệng.
Sau đó, từ trong tay áo lão rút từng xấp bùa dày, không tiếc mà vung ra.
Gò núi đang bình thường đột nhiên bắt đầu nổi dậy, làm nước mưa đang rơi xuống đầy trời cũng bay ngược lên.
Phía bắc, mặt đất bằng phẳng đột nhiên phát ra sấm sét nổ vang.
Chỉ trong nháy mắt, cánh tay của nam nhân người Hồ đeo túi da dê đứng trên lưng con ngựa hãn huyết đã máu thịt lẫn lộn.
Con ngựa bên dưới bị nổ làm nhiều mảnh.
Toàn bộ mặt đất bằng phẳng bị nổ tạo thành một cái hố sâu, hắn ta đứng lặng trong hầm, miệng mũi đều chảy máu, trong đôi mắt xếch cũng có chút máu chảy ra.
“Hay cho Hóa Long Kiếm…”
Nam nhân người Hồ cười nhạt, giày da trâu tinh xảo giơ lên, hoa lệ giẫm lên một bước, tay không bị thương kéo cung lần thứ hai, nước mưa trong trời đất không ngừng hội tụ ở trên dây cung hóa thành một mũi tên băng.
Khí lạnh bốn phía.
Phía tây, một gốc cây già giống như bị sấm sét đánh trúng.
Trên cây, chỉ trong chớp mắt, cánh tay của người nam nhân tung một đấm lên trời kia bị kiếm khí gọt tận, chỉ còn lại xương trắng u mịch.
Người đàn ông vạm vỡ nhe răng trợn mắt cười lớn.
Từ sau lưng rút ra cây giáo sắt đen dài, hét một tiếng, hất cánh tay bị cụt lên, giống như đang quất mạnh rồi ném cây thiết mâu trong tay đi.
Như tiếng sấm nổ, âm thanh vẫn còn, nhưng thanh trường mâu đã hóa thành một đường kẻ đen lướt nhanh về tà áo xanh ở huyện An Bình.
Phía nam, tên Tà tu áo bào đen đứng lặng trên con thuyền cô độc, khí Tà Sát quanh thân giống như đang bị bốc hơi lên, hắn ta thét ra một tiếng bi thảm, quỳ gối ở đầu thuyền, toàn thân run rẩy không ngừng, dưới bộ y phục đen là đôi mắt phẫn nộ màu đỏ tươi, thân hóa thành quạ đen sải cánh như che kín cả bầu trời nhanh chóng bay đi.
…
Huyện An Bình.
Trần tổng quản chân đạp trên một thanh kiếm thanh đồng, tay nâng lên, như một vị kiếm tiên tuyệt thế.
Con ngươi của ông vẫn như cũ, cả bầu trời mưa xối xả nhưng đều không thể tới gần thân thể của ông một tấc.
Vô số kiếm quang thu liễm, dần dần biến mất trong trời đất, giao long trắng to lớn bay vào giữa bầu trời, giống như muốn đem cơn mưa đang đổ xuống như thác và mây đen chặt đứt đi.
Thanh sam bay bay, Trần tổng quản không quan tâm đến tu sĩ bốn phương tám hướng bao vây bên ngoài huyện An Bình.
Bốn tên Nhị phẩm, đến từ Đại Chu, Đại Sở, Tái Bắc với Thiên Địa Tà Môn…
Bốn kẻ này không cùng một phe nhưng đều có chung mục đích.
Trần Thiên Huyền vẫn còn bên trong thành, bọn họ không dám vào thành nên chỉ có thể lựa chọn bao vây ở bên ngoài ra lệnh sát thủ trong huyện giết La Hồng và La Tiểu Tiểu.
Một kiếm trấn áp bốn người, Trần tổng quản nghĩ bọn họ sẽ thoái lui. Nhưng Trần tổng quản không ngờ tới bốn người này không sợ chết, tung ra sát chiêu chỉ vì muốn giữ chân ông.
“Muốn chết sao!”
Giữa hai hàng lông mày của Trần tổng quản không kiềm được giận dữ.
Những kẻ này muốn giết công tử và tiểu thư đến vậy sao?!
…
Lạc Hoa Viện, giống như bị ngăn cách khỏi mọi thứ.
Mấy cây chuối tây được trồng ngoài cửa sổ phát ra những tiếng vang thanh thúy dưới sự dày xéo của trận mưa to.
Văn Thiên Hành ngồi trên xích đu, ánh mắt đục ngầu nhìn cây chuối tây đang lay động như bóng dáng một thiếu nữ xinh đẹp.
“Một kiếm trấn áp bốn Nhị phẩm, quả không hổ danh là kiếm đạo tông sư của Đại Hạ.”
“Nếu thái tử ở đây có lẽ sẽ cười nói một câu ban thưởng.”
Lão nhân vỗ tay cười.
Hai tiểu đồng châm hương cung kính đi đến đỡ lão nhân đứng lên.
“Đi, đi đến Triệu phủ một chuyến.”
“m thầm giúp đỡ một tay vậy.”
“Ta cũng muốn được chứng kiến phong thái của con trai La Nhân Đồ.”
Lão nhân cười khẽ.
Một tiểu đồng lấy ô trúc, một tiểu đồng linh hoạt cầm lò đã được thay than mới đỡ lão nhân từ từ đi ra Lạc Hoa viện.
Triệu phủ.
La Hồng chống kiếm, nhìn Ngụy Vô Nhàn đã chết trước đó.
Đạo tu Thất phẩm của Long Hổ Sơn Đại Chu, rất mạnh.
Nhưng gã này chủ quan, mắc cùng một lỗi với Hồ Chỉ Thủy.
Tà Ảnh Địch Sơn chế trụ đối phương, với nhục thân của Đạo tu căn bản không cách nào thoát được, vậy nên kết cục cuối cùng chính là mất mạng.
Đương nhiên, có lẽ Ngụy Vô Nhàn không ngờ được rằng La Hồng một thân Chính Dương khí rực rỡ chói mắt, tràn đầy bóng dáng của Nho tu lại là một tên Tà tu!
Tà Ảnh Hồ Chỉ Thủy và Tà Ảnh Địch Sơn âm thầm di chuyển ra sau lưng La Hồng, thân thể Ngụy Vô Nhàn liền vô lực rơi đập xuống đất.
Mất đi pháp lực khống chế của Ngụy Vô Nhàn, Xích phù giáp sĩ lập tức tan rã, biến thành Xích Phù bị thiêu cháy hết.
Trong phòng, tà ảnh hoàn toàn biến mất.
La Hồng cầm kiếm theo, bạch sam nhuốm đầy máu, bình tĩnh đi tới trước thi thể Ngụy Vô Nhàn.
“Đứng lên.”
Trong Đan Điền, Sát Châu chuyển động, sát khí nhanh chóng bị quét sạch.
m thanh của La Hồng như ngâm xướng.
Muốn triệu hoán tà ảnh Thất phẩm Ngụy Vô Nhàn.
Chương 75 Chỉ trong nháy mắt, cả đầu tóc đen đã hóa bạc (2)
Nhưng hiển nhiên là thất bại.
Gọi ba lần, thi thể Ngụy Vô Nhàn đều không có phản ứng gì, tà ảnh chưa xuất hiện.
“Cái công pháp hàng chợ chết tiệt này.”
La Hồng không nhịn được mắng thầm, ba lần cơ hội đều thất bại, tà ảnh Ngụy Vô Nhàn cuối cùng vẫn không triệu hoán được.
Ầm...
Trong thi thể Ngụy Vô Nhàn có những đốm sáng nhỏ đang bắt đầu bay lên, tụ lại thành một đóa hoa.
Đây là tinh thần tu pháp của Đạo gia, tu pháp Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngụy Vô Nhàn này hiển nhiên chỉ tu ra được một đóa hoa.
Mà đối mặt với đóa hoa linh hồn này, Hồ Chỉ Thủy và Tà Ảnh Địch Sơn lập tức bay nhào lên chia nhau ăn sạch.
La Hồng mơ hồ cảm nhận được, thực lực của hai tà ảnh này hình như đã được tăng lên.
Hình như có xu thế đột phá Bát phẩm.
La Hồng nhướng mày, thở phào ra một hơi phiền muộn, trong lòng thư thái không ít.
Cầm kiếm, cắt đầu Ngụy Vô Nhàn.
La Hồng xách theo, xoay người tiến vào trong cơn mưa xối xả đi về phía cái đình, chỗ Lão Triệu còn đang liều mạng quyết chiến.
Tâm thần hắn khẽ động tà ảnh của Hồ Chỉ Thủy và Địch Sơn lập tức chui vào trong bóng của hắn.
La Hồng cười quỷ dị, giơ chân lên, tung một đạp đá văng cánh cửa đang đóng chặt.
Mưa xối xả với gió lạnh như băng điên cuồng tùy ý phát tiết.
Ánh mắt La Hồng nhìn về phía trong đình.
Chỉ liếc mắt, La Hồng liền thấy Triệu Đông Hán quỳ rạp trên đất, nước mưa chảy xuôi theo thân thể hắn ta, mà hai tay hắn đang gắt gao giữ chặt lấy mắt cá chân của hai tên Võ tu Thất phẩm, không để cho họ đi sang sảnh chính.
Hai tên Võ tu mặt lạnh ấy không ngừng dẫm đạp lên tay Triệu Đông Hán, đạp đến mức khiến bàn tay hắn ta máu thịt be bét.
Khóe miệng Triệu Đông Hán vẫn còn vương bọt máu, trên môi vẫn là ý cười tùy ý điên cuồng, ý thức của hắn ta đã sớm trở nên mơ hồ, chỉ còn dựa vào ý chí kiên định để chống chọi.
Mưa xối xả rơi xuống, hạt mưa đạp xuống đất, văng lên hơi nước mờ ảo.
La Hồng nhìn chằm chằm Triệu Đông Hán, trong lòng không kềm chế được chấn động.
Hai tên Võ tu chợt quay đầu, nhìn về phía La Hồng vừa đá văng cửa sảnh chính, trong mắt hiện lên vẻ không tin được.
La Hồng sống sót ra ngoài, vậy nghĩa là....Đạo tu Thất phẩm Ngụy Vô Nhàn đã chết.
Cửu phẩm giết Thất phẩm?
Là giả đúng không!
Hai tên Võ tu Thất phẩm không giãy giụa nữa, ngược lại Triệu Đông Hán không nắm nổi nữa, từ từ thả mắt cá chân của hai tên này ra.
La Hồng cười.
Đưa tay ném đầu Ngụy Vô Nhàn ra. Bộp một tiếng, cái đầu tên Đạo tu giống như trái bóng nhựa khiến bọt nước văng lên cao nửa thước, lăn xa một đoạn trên mặt đất lởm chởm trong đình.
Con mắt của hai tên Võ tu co rụt lại.
Ngụy Vô Nhàn... đúng là chết thật rồi!
“Hai vị, mạo muội hỏi, họ gì…”
“Mà thôi, bản công tử không muốn biết nữa.”
La Hồng lắc đầu, đưa tay sờ mó trong ngực.
Lấy ra nửa cái mặt nạ có nụ cười ôn hòa.
Một tay cầm kiếm, một tay nắm mặt nạ.
La Hồng từng bước tiến vào trong cơn mưa xối xả.
Mưa rơi như trút đập lên người hắn, những giọt nước tinh mịn văng ra tứ tung.
La Hồng hất cái cằm trơn bóng, nhếch miệng lên, tạo thành một đường cong lạnh lẽo.
“Bản công tử... hiện tại chỉ muốn chơi chết các ngươi.”
Nói xong.
La Hồng cầm nửa chiếc mặt nạ kia đeo lên mặt.
Một đầu tóc đen hóa thành màu trắng bạc.
Mưa, càng rơi càng lớn.
Toàn bộ trời đất, phảng phất như bị cả màn mưa bao phủ.
Áp lực, nặng nề, cảm giác như ông trời đang gào khóc.
Triệu phủ.
La Hồng một thân bạch y nhiễm máu, mang mặt nạ, một tay cầm kiếm, từng bước một từ chính sảnh Triệu phủ đi ra, dẫm lên bậc thang bằng đá xanh, nháy mắt như bước vào thác nước, bị nước mưa xối ướt toàn thân.
Triệu Đông Hán nằm dưới màn mưa đang rơi xối xả trên mặt đất, ánh mắt mông lung.
Máu tươi chảy không ngừng, làm cho vũng nước dưới thân hắn ta đều là màu máu nhưng hắn ta vẫn mở to mắt như cũ, chỉ có điều, bầu trời trước mắt như đang xoay tròn và dần mờ nhòe đi.
Hắn ta nhìn công tử một thân bạch y bước vào làn mưa lớn, trong lòng có cảm động, cũng có bi thương.
Công tử tốt như vậy, vì sao cả nửa cái thiên hạ này lại muốn giết người chứ?
Võ tu Thất phẩm, đặt trong quân ngũ cũng chính là bậc Thiên phu trưởng (1), ấy mà lại bị người ta phái tới để giết công tử chỉ mới tu hành được mấy ngày.
(1)Thiên phu trưởng: Một chức quan ngày xưa, thống lĩnh một nghìn binh lính.
Đây chính là muốn đuổi tận, giết tuyệt không chừa đường sống.
Nhìn La Hồng bước trong màn mưa, bước chân kiên định, trong lòng Triệu Đông Hán càng thêm khó chịu.
Công tử… Thật sự quá nhân nghĩa.
Lúc này, nên từ bỏ Triệu Đông Hán hắn, trực tiếp bỏ chạy.
Quay lại La Phủ, có Trần quản gia bảo hộ, mới an toàn nhất.
“Mau…… Mau chạy đi!”
Triệu Đông Hán quỳ rạp trên mặt đất, dùng hết toàn bộ sức lực, kêu gọi.
Chẳng qua, thanh âm chưa truyền được ra xa, đã bị mưa to che lấp hết.
Sắc mặt hai tên Võ tu Thất phẩm, sắc mặt rất ngưng trọng.
Ngụy Vô Nhàn đã chết.
Đạo tu Long Hổ Sơn, tu vi cũng không yếu, một tay Phù giáp thuật, cho dù là hai người bọn họ liên thủ, sợ đều phải ăn thiệt thòi lớn.
Chính là, một Đạo tu tôn quý như vậy, lại bị La Hồng cắt đầu, coi không khác gì quả cầu đá tới, đá lui.
Hai người nhìn nhau một cái, nhìn thấy sự ngưng trọng trong mắt nhau.
Không phải nói La Nhân Đồ ẩn cư nơi thành nhỏ, dự định bình bình phàm phàm cả đời, cho nên con trai con gái đều chưa từng tu hành sao?
Nhưng La Hồng trước mắt này, làm gì có điểm nào là giống bộ dáng phàm nhân.
Có thể giết Ngụy Vô Nhàn, tuyệt đối không đơn giản.
“Giết!”
Hai tên Võ tu Thất phẩm gầm nhẹ, thanh âm trầm thấp, chấn động làm nước mưa nổ tung.
Chương 76 Vậy hắn giết một nửa thiên hạ thì đã sao
Khí huyết trên người bọn họ, phảng phất hóa thành con rắn nhỏ quấn quanh ở quanh thân, một bước hạ xuống, nước mưa bắn lên ba thước.
Nếu Ngụy Vô Nhàn đã chết, nhiệm vụ giết chết La Hồng kia bọn họ bắt buộc phải hoàn thành.
Đã phải tốn nhiều công sức thiết kế cái bẫy này như vậy.
Thậm chí còn phái bốn vị Nhị phẩm đi giữ chân Hóa Long Kiếm, nếu không thể giết La Hồng, sẽ làm trò cười cho cả thiên hạ mất.
Ngụy Vô Nhàn đã chết thì không sao, nhưng bọn hắn nhất định sẽ phải chịu sự sỉ nhục lớn.
Oanh!
Hai thân ảnh huyết sắc hướng về phía trước cất bước đi, đâm mạnh vào màn mưa hạt to như hạt ngọc, thi triển bộ pháp thay nhau hướng về hai bên sườn, nhanh đến nối chỉ để lại hư ảnh, tiến gần La Hồng.
Nắm đấm to lớn giơ lên, nhắm ngay đầu La Hồng đang đeo mặt nạ.
Một quyền của Võ tu Thất phẩm, sợ trong nháy mắt có thể đấm vỡ đầu La Hồng.
La Hồng bình tĩnh đứng tại chỗ.
Nước mưa trôi theo mặt nạ, không ngừng chảy xuôi xuống.
Màu trời vốn xám xịt đột nhiên thay đổi, trở nên đen thẫm đi, trong hư không như có tiếng nức nở vô tận, bóng tối sâu thẳm, giống như một con sóng cuồn cuộn khổng lồ muốn nuốt trọn tâm trí La Hồng.
Mang Mặt Nạ Tà Quân lên, La Hồng cảm nhận được một nguồn sức mạnh cường đại.
Cường đại đến mức khó có thể hình dung.
Gió lốc gào thét tiến đến, đó là khí áp khủng bố của hai tên Võ tu Thất phẩm đang tiến lại gần.
Khóe miệng La Hồng giương nhẹ lên như nụ cười được khắc trên mặt nạ, trong phút chốc tà khí tụ lại.
Nụ cười này, làm cho tâm trí của hai tên Võ tu Thất phẩm đang tiến đến run lên, cảm giác được một trận hàn khí đến sởn tóc gáy, cùng sự tà dị khó có thể hình dung.
La Hồng một tay giữ chặt kiếm, một tay nâng lên, bưng kín nửa bên mặt không có mang mặt nạ.
“Ha ha ha ha……”
Tiếng cười trầm thấp, lại không hề có nửa điểm ý cười, từ trong miệng La Hồng truyền ra.
“Giả thần giả quỷ! Chết!”
Hai tên Thất phẩm quát lạnh.
Sát khí hiển hiện rõ ràng.
“Thế nhân cười ta quá điên dại, ta cười thế nhân… quá ngu ngốc.”
Đôi mắt đột nhiên sắc bén, khóe miệng La Hồng giương lên một cách quỷ dị, cất tiếng nói.
Oanh!
Hai nắm tay to lớn như miệng bát đập xuống, nước đọng trên mặt đất nổ tung thành hai cái vòng nước cao bảy thước, vòng nước va chạm vào nhau giống như hai cái lu nước to đập vào nhau, làm màng nhĩ người ta chấn động
Nhưng mà, bạch y mang mặt nạ kia, cũng đã biến mất tại chỗ.
Trong lòng hai tên Võ tu Thất phẩm giật mình, chỉ cảm thấy tim đột nhiên đập nhanh.
Lại nghe tiếng kiếm ngân vang, một thanh trường kiếm cắt qua từng giọt nước, chém nát từng hạt mưa, hướng tới động mạch cổ hai người kia.
Kiếm khí sắc nhọn làm khí huyết cùng thể lực hai tên Võ tu Thất phẩm đều trùng xuống.
Hai người phản ứng cực nhanh, bàn tay đột nhiên thu vào, mượn lực đẩy mạnh về phía trước.
Đẩy mũi kiếm kia ra.
La Hồng một thân bạch y quay một cái, xoay tròn trên không khí, ném ra vô số giọt mưa, mũi chân chạm nhẹ mặt nước, không ngừng lui về phía sau, trên mặt đất đầy nước mưa, kéo ra một rãnh dài.
La Hồng mang theo mặt nạ mỗi thời mỗi khắc đều duy trì nụ cười ôn hòa, nhưng là trong nét cười ấy lại chứa đầy tà khí, làm người nhìn thấy như muốn nổi điên.
Đôi mắt phía sau mặt nạ, nhìn thế giới tràn ngập màu xám dối trá này bằng ánh mắt rất sắc bén.
“Nửa thiên hạ đều phải giết ta sao?”
Đằng sau Mặt Nạ Tà Quân, La Hồng để lộ ra khóe miệng khẽ giương lên.
“Vậy ta giết nửa thiên hạ thì đã sao?”
Hắn cười nhạt
Đôi mắt La Hồng nhìn về phía con giao long trắng vừa xuất hiện trong thành, cả đất trời đều trở nên ảm đạm tại một khắc này.
“Kiếm pháp đẹp lắm.”
La Hồng tán thưởng.
Sau khi mang Mặt Nạ Tà Quân lên, sáu giác quan, sức mạnh, tốc độ của hắn đều tăng trên diện rộng.
Một kiếm bạch giao kia, làm cho đáy mắt hắn hiện lên sự phấn khích.
“Kẻ này…… Thật là quỷ dị!”
“Tốc chiến tốc thắng!”
So với Triệu Đông Hán dễ dàng hạ gục kia, La Hồng mang Mặt Nạ Tà Quân quá mức quỷ dị.
Tuy rằng tu vi kiếm đạo chỉ là Cửu phẩm, nhưng so với Triệu Đông Hán nuốt Bạo Huyết Đan đạt tới Thất phẩm còn khiến cho người ta cảm thấy áp lực hơn.
Hơn nữa đầu của Ngụy Vô Nhàn bị nước mưa đánh cho lăn lóc vẫn còn ở kia kìa.
Trong lòng bọn họ lại hiện ra mấy phần lo âu cùng bất an.
La Hồng đeo Mặt Nạ Tà Quân nắm kiếm, đứng lặng tại chỗ, nghiêng đầu, tựa hồ đang tự hỏi gì đó.
Hắn thỉnh thoảng vung kiếm, tựa hồ bắt chước kiếm chiêu.
Hai tên Võ tu Thất phẩm đối diện, chỉ cảm thấy một trận quỷ dị: “Trong lúc giao chiến còn có tâm tư suy ngẫm kiếm thuật?”
“Hắn cố ý làm thế hay là chán sống rồi?”
Trong mắt hai người ánh lên sự hung ác cùng cực.
“Mặc kệ như thế nào.”
“Giết hắn, liền có thể trở về báo cáo nhiệm vụ.”
Hai tên quay mặt nhìn nhau, sát khí nồng đậm đến mức mỗi giọt mưa trong trời đất như ngừng lại nửa ngày.
Bùm!
Trang phục cả hai đều đã nhuộm đỏ, lần thứ hai liều chết mà đến.
Nhưng mà……
La Hồng đeo Mặt Nạ Tà Quân, tóc trắng áo trắng, vẫn thử kiếm chiêu như cũ.
Hai tên Thất phẩm Võ tu đã tiến tới càng lúc càng gần.
Ba trượng, hai trượng, một trượng……
Bỗng dưng.
La Hồng nâng tay, từ từ nhấc tay hướng lên trên.
“Tới.”
“Cuốn lấy.”
Thanh âm nhàn nhạt, mang theo khí tức khủng bố như nhắc nhở thiên địa chớ chọc hắn bực bội.
Hai tên Võ tu Thất phẩm mang khí huyết ngập trời đang tiến gần lại có cảm giác thân hình cứng đờ.
Rống!
Như dã thú rống giận.
Phía trên đỉnh đầu bọn họ không biết khi nào xuất hiện một đạo thân ảnh cường tráng đen nhánh như mực.
Tà sát cuồn cuộn, hơi thở tán loạn, đó là một tên Võ tu Thất phẩm không hề yếu.
Tà Ảnh Địch Sơn ban đầu vốn là Bát phẩm, dưới sự tăng thêm sức mạnh của Mặt Nạ Tà Quân, mơ hồ đạt tới Thất phẩm.
Phanh!
Như núi cao nện xuống.
Hai tên Thất phẩm cùng ra quyền, song quyền đánh vào Tà Ảnh Địch Sơn từ trên trời giáng xuống.
Tà Ảnh Địch Sơn tức khắc bị đập nát nhừ!
Bình luận facebook