• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Cấp Kẻ Phản Diện (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1 Nhặt được tập sách da người từ chốn chôn thây (1)

Tại một nơi hoang dã thuộc vùng ngoại ô huyện An Bình, phủ Giang Lăng của vương triều Đại Hạ.

La Hồng lặng lẽ tỉnh lại, mơ màng mở mắt, mùi đất ẩm ướt cùng mùi thịt thối rữa cứ thế bốc lên, nồng nặc trong không trung.

Ý thức mách bảo hắn mở miệng thật lớn để không khí dễ dàng lưu thông, nhưng từng đợt nóng rát từ cổ họng và khoang mũi tràn đến đại não, khiến hắn không thể hít thở nổi.

Phần da thịt dưới cánh mũi ướt sũng, nồng nặc mùi máu tươi.

Hắn dùng tay quyệt một cái, cả bàn tay cũng bị nhuộm đỏ. La Hồng hơi bối rối, đứng dậy đưa tay sờ soạng tìm cuộn giấy vệ sinh vẫn luôn để trên bàn.

Nhưng... tất cả mọi thứ hắn nắm được trong tay chỉ là những luồng không khí vô hình. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, cổ đột nhiên cứng đờ như bị đổ đầy xi măng cố định lại.

Con mẹ nó... Đây là nơi nào?

Căn phòng trọ 25m2 của hắn từ lúc nào đã ấm áp và rộng lớn như thế này? Từ lúc nào đã trở thành nơi hoang vu, khỉ ho cò gáy, không một bóng người như thế này?

Không kiềm nổi bàng hoàng, hắn bất đắc dĩ đưa tay lên lau máu mũi.

Khắp người hắn truyền đến từng trận đau nhức không nguôi, giống như ruột gan đã bị người khác móc sạch vậy.

Ánh trăng lạnh lẽo tĩnh lặng nằm trên nền trời cao, mỏng như tơ, mờ ảo chiếu xuống.

Qua ánh trăng mờ ảo, La Hồng nhìn xung quanh, thoáng thấy những cỗ thi thể ngổn ngang lộn xộn, chồng chất lên nhau, cùng bốc mùi thối rữa.

Trong một khắc, La Hồng bỗng thấy lạnh cả sống lưng.

Máu mũi vừa ngừng chảy, thiếu chút nữa đã tuôn ra ngoài.

Đầu hắn nhói lên đau đớn, từng đợt ký ức lộn xộn như các thước phim từ một bộ phim bị cắt ra đảo tung lên không ai sắp xếp.

Thời gian lúc này như đã ngừng trôi.

Suy nghĩ hồi lâu, La Hồng tái mặt nhận ra, hắn đã xuyên không. Vừa mở mắt, đã nằm giữa bãi tha ma, không những thế, xung quanh chỉ toàn sắc đỏ.

Trong lòng hắn đã sợ đến rùng mình, nỗi sợ càng lúc càng lớn, càng lúc càng lan ra rộng hơn, hoàn toàn chiếm lấy thân xác hắn.

La Hồng bật dậy, định bò ra khỏi đống xác chết.

Nhưng vừa giữ được thăng bằng, hắn bất ngờ ngã sõng soài xuống đất, chân nặng trịch như có ai kéo lại. Hai bàn tay hắn chống đỡ bản thân, bị sỏi đá trên mặt đất găm sâu vào đau nhói.

Quay đầu lại, hóa ra là một cái gói đồ ngáng chân hắn.

La Hồng suýt chút nữa đã khóc ra tiếng mẹ đẻ, tâm tình bắt đầu sụp đổ.

Ai xuyên không cũng đều phải chịu cảnh đau lòng xót xa như này sao?

La Hồng lại lướt mắt xuống dưới chân, nơi bọc đồ còn ngáng chân hắn. Hắn nhìn thấy ở gói bọc lộ ra một góc của quyển sách. Quyển sách này chẳng biết làm từ chất liệu gì mà ánh trăng chỉ nhẹ nhàng chiếu xuống, đã lóe lên tia sáng tựa đèn pha.

Chẳng lẽ đây là ngón… ngón tay vàng? (1)

(1)Ngón tay vàng: có thể hiểu là một chế độ bật hack của dàn nhân vật chính xuyên không trong các tiểu thuyết thần tượng. Có ngón tay vàng thì gặp nguy thành an, gặp dữ hoá lành, không gì không làm được.

Trong lòng La Hồng chấn động.

Trong tâm can hắn bỗng chẳng còn sợ chốn chôn thây này nữa, hắn liều mạng nhặt gói bọc đó lên, ôm trọn vào lòng, ngay lập tức rời khỏi nơi đây.



Chạy hơn mười dặm, từ phía đông, sắc trời dần chuyển sáng.

Lúc này, bắp chân La Hồng như đã bị rút sạch gân cốt mới thấp thoáng nhìn thấy hình dáng huyện An Bình.

Hắn vội vã đi thêm một lúc nữa mới đến trước cổng huyện, cả người mệt lả, vừa đói vừa lạnh.

La Hồng thở hổn hển, đôi con ngươi đỏ rực.

Chỉ mới bắt đầu, hắn đã thấy vô cùng khó khăn.

Căn cứ vào những ký ức bị nhồi nhét vào đầu, hắn cũng nắm được thân phận của mình.

Nguyên chủ của thân xác này cũng tên là La Hồng, vốn là công tử của một gia đình địa chủ khá giàu có ở huyện An Bình. Cha của nguyên chủ đột nhiên biến mất, để lại cho hắn một khối tài sản lớn cùng cô em gái năm tuổi. Về việc tại sao lại bị vứt ở bãi tha ma, trí nhớ mơ hồ của hắn chẳng tài nào nhớ nổi, chỉ nhớ mang máng La Hồng mang theo ba thủ vệ bên mình, ra khỏi huyện An Bình, đi đến một làng ven chân núi hẻo lánh thu tiền thuê đất. Chẳng hiểu xui xẻo thế nào lại gặp phải bọn thổ phỉ, cướp của cướp ngựa. Trong máu La Hồng chứa đầy khí thế chính nghĩa, quyết cùng thủ vệ xông lên tiêu diệt bọn thổ phỉ. Cuối cùng, tiền đất thì chẳng thu được, lại còn thân tàn ma dại nơi khỉ ho cò gáy.

Quả thật là một vị công tử vừa khốn khổ lại vừa ngốc nghếch.

Mấy việc nghĩa thế này há lại dễ làm vậy ư!

La Hồng định bước vào thành thì bị chặn lại.

Quân lính canh giữ cửa thành xem xét một lúc lâu mới nhận ra kẻ nhếch nhác đang bị chặn này là công tử La Hồng. Dù sao đại công tử của gia đình địa chủ lớn nhất huyện An Bình cũng có chút danh tiếng.

La Hồng kể lại những việc mình đã trải qua cho đám lính nghe nhưng bọn họ chỉ xem như đang nghe một câu chuyện phiếm.

Nhìn bộ dạng thảm hại của La Hồng, cũng có thể đoán ra tám chín phần là thật. Nhưng bây giờ đang là thời loạn thế, không nơi nào là bình yên, những chuyện như thế này cũng không gọi là hiếm.

Binh lính không thừa nước đục thả câu, kiểm tra La Hồng xong liền để hắn qua.

La Hồng đi vào thành, chân dẫm trên những phiến đá rêu phong rắn chắc, lòng cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều.

Huyện An Bình không được tính là lớn, mới sáng sớm, không khí trong lành còn chưa tan. Hai bên vệ đường, lác đác những tiểu thương dậy sớm bán hàng.

Bộ dạng La Hồng bấy giờ vừa lôi thôi nhếch nhác, vừa có chút thê thảm. Hắn ôm chặt cái bọc dính đầy máu.

Tập sách nhỏ trong bọc có thể phát ra ánh sáng trong bóng tối, ắt hẳn chẳng phải vật tầm thường. Rất có thể nó chính là ngón tay vàng dành cho kẻ xuyên không.

Đây chính là thứ mà một người xuyên không như hắn có thể dựa vào.

Hương thơm ngào ngạt của đậu hoa lan tỏa trong không khí, khiến cho bụng La Hồng không tự chủ được mà phát ra những tiếng ùng ục.

Sau khi an toàn, cơn đói bụng rủ nhau kéo đến như những đợt sóng thần, quét sạch ý chí của La Hồng.

Xa xa có một quán đậu hoa (1) đang mở.

(1)Đậu hoa: món ăn được làm từ đậu nành, có màu trắng mịn, vị bùi. Ở bên Trung có hai cách ăn là ăn ngọt (với nước đường) hoặc ăn mặn (với hành hoa, xì dầu…)

La Hồng liếm đôi bờ môi khô khốc, đôi mắt đỏ bừng giờ như phát sáng, hắn bước từng bước đến quán đậu hoa, bắp chân như bị rút sạch gân.

Quán đậu hoa này nằm ở vị trí tương đối vắng vẻ, khách qua lại rất thưa thớt.

“Quý... quý khách... ăn gì?”

La Hồng ngồi ở trên băng ghế dài, buông gói bọc dính đầy máu xuống, bên cạnh truyền tới giọng nói rụt rè, e ngại nhưng bù lại âm thanh nghe rất êm tai.

La Hồng quay đầu lại, khuôn mặt nhếch nhác đầy máu, toàn thân tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc.

Nhìn thoáng qua hắn tựa như một hung thần gian ác.
Chương 2 Nhặt được tập sách da người từ chốn chôn thây (2)

Chính bộ dạng hung ác của hắn khiến cho lời hỏi thăm của đối phương càng lộ rõ vẻ dè dặt.

Bây giờ, La Hồng mới có thời gian nhìn kĩ càng người trước mắt. Xem xét một chút, La Hồng bất chợt ngẩn người.

Bởi vì chủ tiệm quán đậu hoa này, mặt cũng lấm lem như hắn, bộ dạng rất độc đáo...

Chủ tiệm hẳn là một nữ nhân, chỉ có điều mặt dính đầy than, đen kịt như mèo. Ngoại trừ than còn có cả chút ít bùn đất lem nhem, nhìn qua phát chán.

“Chủ tiệm à, cô bày quầy bán hàng sao không rửa mặt? Bộ dạng này của cô dọa khách người ta không dám vào luôn ấy.”

La Hồng không nhịn được cất tiếng phàn nàn.

Nữ nhân kia không nói gì, chỉ cúi thấp đầu. Bầu không khí bỗng chốc trầm mặc đến ngượng ngùng.

“Cho hai bát đậu hoa, quẩy cũng hai cây.”

La Hồng mở lời, phá vỡ không khí xấu hổ, nói.

Nữ nhân mím môi, quay người rời đi.

Trong lúc nữ nhân kia đi chuẩn bị đồ ăn, La Hồng tranh thủ lôi cái bọc ra, muốn kiểm tra kĩ càng “ngón tay vàng” này.

Nhưng chỉ vừa mở hé miệng túi, thứ ánh sáng vàng rực rỡ kia đã lan tỏa.

“Ôi...”

La Hồng vừa nhìn thoáng qua, thấy vậy liền chột dạ, vội vàng che bọc lại. Hắn quay đầu nhìn về phía chủ tiệm, phát hiện nàng đang vụng về múc đậu, trong lòng lập tức yên tâm hơn.

Những tia sáng loé lên một hồi rồi nhanh chóng biến mất, La Hồng tháo hẳn gói bọc, phát hiện đây là một quyển sách nhỏ.

Bề mặt sách sáng bóng, trơn trượt, sờ lên lại có cảm giác mềm mại như tơ như lụa.

“Trơn thật!”

La Hồng kinh ngạc.

Vuốt ve tưởng như đang chạm vào làn da căng mịn của thiếu nữ đôi mươi.

Con mẹ nó...

Ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến La Hồng rùng mình sởn da gà.

Làn da của thiếu nữ?

Thứ mà hắn mang từ chốn chôn thây về chẳng lẽ là quyển sách làm từ da người?

Thực sự đáng sợ như vậy sao?

Hắn run rẩy gói quyển sách lại cũng vừa lúc nữ nhân mặt mèo bưng bát đậu cùng quẩy nóng hổi tới.

“Cảm... cảm ơn.”

La Hồng cố nén sự hoảng sợ trong lòng, nói lời cảm ơn với nàng.

Nữ nhân kia cứ mãi cúi đầu, nghe được tiếng cảm ơn từ La Hồng, không khỏi sững sờ, tầm mắt nâng lên, trong veo như nước, đôi mắt tròn như ngọc nhìn La Hồng.

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, mà lại quyến rũ lạ thường.

Tưởng như chứa cả dải ngân hà lấp lánh nơi đáy mắt.

Nhưng chỉ chớp mắt sau nàng lại cúi thấp đầu, quay người rời đi.

La Hồng cũng chẳng nghĩ nữa, sự chú ý của hắn vốn đã nằm trên bát đậu hoa cùng bánh quẩy từ đời nào.

Cơn đói khát khiến La Hồng ăn như hổ đói.

Hắn không kìm được nước mắt, chỉ đơn giản là đậu hoa cùng bánh quẩy vậy mà lại giống như niềm an ủi duy nhất của hắn.

Dạ dày được lấp đầy bằng đậu hoa, cơ thể cũng dễ chịu hơn. La Hồng từ từ hà hơi nóng trong miệng ra.

Trán cũng đổ mồ hôi nóng hổi.

Ăn uống no nê, chuẩn bị trả tiền. Nhưng... hành động móc tiền của hắn bất giác cứng ngắc. Hắn ngớ người nhớ lại, tiền của hắn vốn đã bị cướp sạch.

Vào quán ăn mà lại quên mất điều này. Xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

“Cái đó... cô nương à, chỗ cô có cho ghi sổ nợ không?”

La Hồng mặt dày nhìn về phía nữ nhân đang cúi đầu, nói.

Quán ăn nhỏ thế này, hắn và nữ nhân kia cũng chẳng quen chẳng biết, chắc là việc ký sổ nợ nàng cũng chẳng muốn.

Nàng sửng sốt trong giây lát, mặt hơi biến sắc. Dù có đắp lên vài lớp than bùn, La Hồng cũng có thể nhìn ra được sắc mặt tái dần đi của nàng.

Quán ăn nhỏ này khó khăn lắm mới có khách ghé qua, vậy mà ai cũng muốn ký sổ nợ.

La Hồng có cảm giác, giờ khắc này, đến hít thở cũng xấu hổ.

“Ta, đại công tử nhà địa chủ, có tiền.”

La Hồng đưa tay chỉ bản thân, chân thành nói.

Nói xong, hắn không để ý đến sắc mặt trắng bệch của chủ tiệm nữa mà cầm lấy bọc sách, mang theo vài phần chật vật lảo đảo rời đi.

Nhìn theo bóng lưng xa dần của La Hồng, nữ nhân cuối cùng cũng thu hết dũng khí, rụt rè lên tiếng: “Thực sự... không thể nợ được đâu...”

Thế nhưng bóng dáng của hắn sớm đã hòa vào dòng người đông đúc trên phố, mất dần giữa sáng sớm ban mai.

Gặp phải cặn bã, không sao, nhất định phải kiên cường.

Mà La Hồng đang chạy đi kia cũng là lần đầu tiên ăn chùa, trong lòng vô cùng xấu hổ. Hắn thầm hạ quyết tâm, sau khi trở về nhất định phải phái người tới trả tiền.

Lúc chạy đến nơi cách tiệm đậu hoa hai ba dặm đường, hắn mới cảm thấy hơi yên tâm, lòng cũng thả lỏng hơn.

Nhưng vừa mới thoải mái được mấy giây, La Hồng đột nhiên cảm thấy trong tay nải đựng sách phát ra từng trận rung động mạnh mẽ. Hắn cúi đầu xem xét, phát hiện quyển sổ da người kia đang cố chui ra khỏi bọc, bốn góc như xuất hiện bốn cái chân nhện, bám chặt lấy tay La Hồng.

La Hồng vừa chạy, cả người mồ hôi nóng ran nhưng tâm trí lại lạnh ngắt như rơi vào hầm băng.

Da người lột ra làm sổ, còn có thể hóa thành xác sống ư?

Bỗng nhiên, trước mắt La Hồng tối sầm lại, từng dòng chữ đỏ chót như được viết bằng máu tươi hiện ra trước mắt.

[Hoàn thành hành vi phản diện lần thứ nhất: Muối mặt ăn chùa.]

[Đã kích hoạt thành công Sổ tay nhân vật phản diện.]

“Ăn cơm chùa?”

“Sổ Tay Nhân Vật Phản Diện?”

La Hồng bối rối. Những văn tự viết bằng máu hiện lên rõ ràng, khoảng chừng vừa đủ ba nhịp thở, những văn tự đó đều mờ dần rồi biến mất.

Bầu không khí kì dị cuối cùng cũng đã tan đi mấy phần.

Quan trọng hơn là, sau khi La Hồng nhìn vào cuốn sổ, nội tâm chẳng đọng lại chút sợ hãi nào, ngược lại còn cảm thấy an tâm vô cùng.

Hắn nhìn chăm chú một hồi, thực sự đã gặp được “ngón tay vàng” rồi sao?

Hay là... nó đã nhận chủ rồi?

Bình tĩnh lại một lúc, La Hồng nâng sách lên, mò mò trên bề mặt sách, vẫn là xúc cảm giống như đang chạm vào làn da của nữ nhi.

Hắn lật trang bìa trắng tinh ra, trang kế tiếp chỉ có một dòng chữ được viết bằng máu.

[Lời nhắn: Từ hôm nay trở đi hãy trở thành một nhân vật phản diện hoàn hảo.]

Cái quái gì thế này?

Rốt cuộc là kẻ phản diện nào có thể để lại một thông điệp ngắn gọn, giản dị như thế?

Lời nhắn thực sự rất buồn cười. La Hồng nén cười, .

Quan sát tỉ mỉ một phen, La Hồng mới lật trang tiếp theo.

Ở trang thứ hai, xuất hiện một giao diện với nội dung như sau:

Nhân vật: La Hồng.

Cấp bậc: 01.

Chỉ số tội ác: 0.

Danh xưng: Tiểu Hoại Đản.

Chủng tộc: Nhân tộc. (Người thường)

Công pháp tu hành: Không. (Chưa tu hành)

Đọc xong trang này, mắt La Hồng lập tức sáng lên, đây không phải là một cái giao diện sao?

Mấy giao diện trong game ở thời của hắn đều như thế này mà?

Hệ thống?

Là ngươi sao?

Đừng tưởng bọc da người lên là ta nhận không ra.

Sau một hồi hưng phấn, mắt La Hồng lướt đến cột luyện công.

“Chưa tu hành loại công pháp nào?”

La Hồng có đôi chút thất vọng.
Chương 3 Làm nhân vật phản diện có khó không?

Quả nhiên là thế, hắn ngoài tiền ra thì chẳng còn gì khác. Chỉ là một người thường không hơn không kém.

Hắn thở dài một hơi.

Gặp họa lớn mà không mất mạng, cũng xem như là trong hoạ có phúc rồi. Cuốn sổ tay này trông có vẻ khá bí hiểm nhưng chắc chắn là một món bảo vật.

Hắn cũng không hiểu rõ lắm về cái thân phận người phàm của mình ở thế giới này.

Nhưng điều duy nhất mà hắn dám chắc là, thế giới này rất rộng lớn, vô cùng bao la, đẹp đẽ, và chứa đựng nhiều điều kỳ bí.

Không giống như xã hội phong kiến ở kiếp trước, thế giới này tồn tại rất nhiều sức mạnh siêu phàm

Cha của nguyên chủ La Hồng đột nhiên mất tích bí ẩn, hẳn là có liên quan đến những thực thể siêu nhiên này.

La Hồng không biết nên gọi thế giới này là như thế nào cho chuẩn xác. Trong trí nhớ của hắn, thế giới này lớn lao như thế nào hắn còn chẳng rõ.

Tuy nhiên, căn cứ vào chút ký ức ít ỏi, La Hồng biết rõ nơi đây là huyện An Bình, thuộc tỉnh Giang Lăng được trị vì bởi vương triều Đại Hạ.

Ngoài vương triều Đại Hạ ra, hắn còn lờ mờ nhớ được vương triều Đại Chu và vương triều Đại Sở.

Ba vương triều cùng nắm giữ và cai quản trật tự của thế giới này bằng sức mạnh cường đại của mình.

Còn về phần tu hành của các lực lượng siêu nhiên, siêu phàm gì đó, La Hồng cũng không rõ.

Suy cho cùng đó cũng là cấp độ mà người phàm như hắn không thể đạt tới được.

“Thế giới này... rất nguy hiểm. So với các triều đại được kể lại trong sách, còn nguy hiểm gấp bội.”

“Rất có thể một ngày nào đó ta cũng giống như cha của nguyên chủ cơ thể này, biến mất chẳng chút manh mối, đến cả quyền bản thân được sống hay chết, cũng không nằm trong tay mình.”

“Ta phải học tu hành.”

Lại một lần nữa, ánh mắt hắn lóe lên, tầm nhìn rơi xuống quyển Sổ Tay Nhân Vật Phản Diện.

Ở thế giới này, người thường như hắn muốn tu hành quả thực vô cùng khó khăn.

Nhưng bây giờ trong tay hắn đã có Sổ Tay Nhân Vật Phản Diện, mặc dù nhìn qua thì có vẻ chẳng phải là thứ tốt gì, nhưng có lẽ đây là cánh cửa duy nhất dẫn hắn đến con đường tu hành công pháp.

Sinh mạng hắn đặt trong một thế giới hắn hoàn toàn không hiểu gì, để bảo vệ tính mạng, hắn nhất định phải nắm chặt cơ hội này.

Lật thêm một trang giấy nữa.

Trang thứ ba trống trơn, ở góc trái bên trên, sáu chữ nhỏ đỏ chót đầy tinh tế được viết ngay ngắn: [Nhật ký nhân vật phản diện].

La Hồng sững sờ, trong sổ tay còn có cả mục viết nhật ký sao? Đây chẳng phải là để cho hắn viết à?

Nhưng mà... Người đứng đắn ai lại đi viết nhật ký bao giờ?

Hắn bĩu môi, lật đến trang thứ tư, mà trang này dường như mới bắt đầu đi vào chủ đề chính. Chữ cũng được ghi chép đầy đủ.

Ở góc bên trái phía trên lại tiếp tục hiện lên những chữ nhỏ tinh tế, đầy vuông vắn: [Nhóm ban thưởng].

La Hồng đọc tiếp xuống phía dưới:

[Nhóm ban thưởng]

Đặc biệt: Thiên Ma Bất Diệt Thể (Chỉ số tội ác: +??... Có thể quy đổi).

Cấp 1: Tà Nguyên Thần Bất Hủ (Chỉ số tội ác: +1.000.000 Có thể quy đổi).

Cấp 2: Ám Dạ Ma Điển - công pháp tu ma cấp Thiên bản hoàn chỉnh (Chỉ số tội ác: +10.000 Có thể quy đổi).

Hạng ba: Một bình “Thiên Sát đan” (Chỉ số tội ác: +100 Có thể quy đổi).

Khuyến khích: Một bộ công pháp tu Ma ngẫu nhiên (Chỉ số tội ác: +10/1 Có thể quy đổi).

[Chú ý: Phần thưởng ở [Nhóm ban thưởng] được ban phát dựa trên [Nhật ký nhân vật phản diện], những ghi chép ở đây ảnh hưởng đến điểm PK nhất định. Nếu phần thưởng đã được phát, sau năm ngày sẽ cập nhật thêm những phần thưởng mới. Trong khoảng thời gian cập nhật phần thưởng, [Nhóm ban thưởng] sẽ không thể sử dụng được].

Từng nhịp thở của La Hồng dần trở nên nặng nề.

Nếu như không phải đang phóng đại trá hình... thì những phần thưởng này thực sự rất tuyệt vời.

Cái gì mà “Thiên Ma Bất Diệt Thể” rồi “Nguyên Thần Bất Hủ” cả “Công pháp cấp Thiên” nữa. Tê của những phần thưởng này khiến người khác nghe qua cảm thấy hơi khó hiểu, , nhưng lại có cảm giác những thứ đó lợi hại vô cùng.

La Hồng cầm quyển sổ da trong tay, cả cơ thể dường như đang run rẩy.

Hắn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, ép mình lấy lại bình tĩnh.

Hắn biết, một cơ hội tuyệt vời đang đặt trước mắt mình.

“Những phần thưởng được ban phát này căn cứ trên hành động của nhân vật phản diện để định chỉ số tội ác. Cho nên, điểm mấu chốt nằm ở “Hành vi của nhân vật phản diện”, nhưng hành vi của nhân vật phản diện nghĩa là gì?”

La Hồng suy tư.

Rất nhanh, đôi mắt hắn lại sáng lên, nhớ lúc trước, quyển sổ da đã từng nhắc nhở.

“Sở dĩ, ta kích hoạt thành công quyển sách này, không phải là vì hành động phản diện – Ăn cơm chùa sao?”

La Hồng có cảm giác mình đã nắm bắt được trọng điểm.

“Vậy là, nếu muốn trở nên mạnh hơn nữa, ta phải làm ra những việc nhân vật phản diện ới làm, tăng cao điểm PK, hành vi càng xấu xa càng tốt.”

“Đây đúng là ông trời muốn buộc ta phải trở thành trùm phản diện mà.”

Đóng chặt quyển sổ da, La Hồng càng thêm kích động, trong lòng sục sôi hăng hái.

“Ăn cơm chùa chỉ ở đẳng cấp thấp thôi.”

“Cưỡng đoạt dân nữ, khi sư diệt tổ. Còn không thì... mưu triều soán vị thì sao?”

“Không phải chỉ là làm nhân vật phản diện thôi sao, không phải muốn chỉ số tội ác à?”

“Có gì khó đâu?”

Phủ La gia, huyện An Bình.

La Hồng cuối cùng cũng tìm được đường về nhà. Hắn vừa về tới phủ liền đi tăm rửa, thay quần áo mặc cho bọn nha hoàn cả kinh, thất sắc.

Tinh thần sảng khoái tựa như vừa được tái sinh thêm lần nữa.

La Hồng xua đám nha hoàn đi, một mình ngồi trong thư phòng. Đóng kín cả cửa sổ, thận trọng lấy quyển sổ da ra, xem lại một lần nữa.

Lật đến trang thứ ba, hắn chăm chú nhìn vào mảng giấy trắng tinh ở trang nhật ký.

“Là muốn mình đích thân viết vào đây sao?”

La Hồng tiếp tục suy nghĩ.

Hắn chấm bút lông vào nghiên mực đã được tỳ nữ mài trước đó. Hạ bút xuống trang sổ trắng tinh, viết:

“Lịch Đại Hạ, ngày mười ba, tháng sáu. Ta rời khỏi thành, đi về phía thôn Kê Sơn thu tiền thuế, gặp phải bọn thổ phỉ, bị cướp của rồi bị giết...”

Viết xong câu này, La Hồng tạm ngừng, rơi vào trầm mặc.

Cuối cùng, hắn lại nhấc bút lên, một gạch gạch sạch mấy dòng vừa viết.

La Hồng thở dài một hơi.

“La Hồng ta vốn là người nghiêm túc, sẽ không viết nhật ký như thế.”

Nghĩ thêm một chút nữa, bút lông đã được chấm mực, tiếp tục hạ xuống khoảng trống trên trang sổ.

“Lịch Đại Hạ, ngày mười ba, tháng sáu. Hôm nay, lần đầu tiên trong đời kể từ khi sinh ra, ta ăn cơm chùa, hai bát đậu hoa cùng hai cái quẩy. Hương vị thơm mát, chủ tiệm là một tiểu tỷ tỷ rất dịu dàng. Giọng nói phát ra lay động lòng người. Chỉ có điều mặt như bị bôi tro trát chấu, toàn than đen và bùn đất. Nhìn thoáng qua đã muốn buồn nôn. Không thì ta đã có thể ăn ba bát đậu hoa rồi. Hơn nữa, là người kế thừa quyển sổ tay, phải làm chuyện xấu, cho nên ta cảm thấy, cứ ăn cơm bá vương không trả tiền rồi... đi thôi!”
Chương 4 Trẻ em nên được nghe về những bi kịch (1)

La Hồng thỏa mãn nhìn trang nhật ký bị hắn viết nhiều đến nỗi không còn chỗ trống.

Nhưng, quyển sổ da lại lóe lên một luồn ánh sáng chói lóa. Toàn bộ nội dung vừa rồi La Hồng viết xuống đều đã biến mất không sót chữ nào. Trang giấy dần hồi phục bề mặt trắng noãn như lúc đầu. Nhật ký lại rỗng tuếch.

La Hồng sững sờ, cảm giác thất vọng và mất mát trong lòng dâng cao.

“Đúng là không được thật. Hành động ăn cơm chùa vừa rồi đã dùng để kích hoạt sổ tay rồi, không thể tiếp tục lợi dụng để viết nhật ký nữa, cho nên những gì ta viết vừa rồi đều không được tính.”

Trả tiền có một lần mà muốn được mát xa hai lần, há chẳng phải đang giở thói lưu manh sao.

“Xem ra cần phải thực hiện một hành động phản diện mới nữa rồi.”

La Hồng ngồi lặng im trong thư phòng.

Bàn tay đặt khẽ lướt trên quyển sổ da người.

Nhặt được quyển sổ này nằm ngoài ý muốn của hắn. Nhưng nếu đã có duyên đến vậy thì cứ cho là đồ vật thuộc về hắn đi.

Những ngày tiếp theo, La Hồng cảm nhận được tâm tư trong lòng đang dần chuyển biến. Nếu lấy góc độ là một nhân vật phản diện để cân nhắc, đã làm nhân vật phản diện thì phải làm một trùm phản diện điển hình?

Thời đại này, làm người tốt rất khó, có lẽ làm người xấu mới được sống yên ổn. cho cuộc sống thêm phần mới mẻ.

Mà làm người xấu, không khó.

“Mọi chuyện bây giờ đã quá rõ ràng.”

“Muốn nhận được phần thưởng từ [Nhóm ban thưởng], phải làm một nhân vật phản diện thực sự. Cần làm nhiều hành động phản diện hơn để tăng chỉ số tội ác của mình. Thực hiện càng nhiều hành động phản diện, chỉ số tội lỗi ác càng cao càng có nhiều cơ hội nhận nhiều phần thưởng phong phú.”

“Nếu ta có thể đạt được phần thưởng đặc biệt trong quyển sách, nhận được Thiên Ma Bất Diệt Thể, sợ rằng trong thế giới này chẳng ai có thể là đối thủ của ta.”

“Nhưng để có được phần thưởng đặc biệt quả thực rất khó. Chỉ số tội ác cần đạt được một con số trên trời. Mưu đồ soán ngôi này không biết có đủ hay không.”

La Hồng lại tiếp tục rơi vào trầm tư.

Mưu đồ soán ngôi...

Ý nghĩa này vừa xuất hiện trong đầu, hắn đã hít vào một hơi lạnh toát, vội vàng im lặng.

Tuy rằng hắn không biết nhiều về sức mạnh siêu phầm, nhưng trong truyền thuyết của thế giới này, ba đại vương triều kia là tối cao và có quyền thống trị tuyệt đối. Trong triều tồn tại vô số võ sĩ, chiến binh dũng mãnh một đao bổ núi, một quát có thể quét sạch yêu ma. Rất nhiều đạo sĩ thần bí, chân đạp đất, tay che trời...

Hắn đến cả tu hành ra sao cũng không biết, vậy mà muốn mưu triều sáon vị cái khỉ gì chứ.

Nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Làm người xấu cũng không dễ. Ta chỉ là người trần mắt thịt. Nếu bản thân quá kiêu ngạo, không biết lượng sức mình mà khiêu khích người không nên khiêu khích, có lẽ chết thế nào cũng không hay biết.”

“Bây giờ, ta chẳng qua chỉ là một con kiến trước mặt những người tu hành thực thụ, bọn họ tùy tiện nắm tay một cái, ta chết chẳng toàn thây rồi.”

La Hồng cau mày.

Một nhân vật phản diện mà không có sức mạnh làm nền tảng, thì chắc nhất định phải chú ý cẩn thận hơn rất nhiều.

Hơn nữa, nhân vật phản diện chưa bao giờ có kết quả tốt, dễ dàng gây thù chuốc oán rồi bị giết lúc nào không hay.

Nhỡ gặp được thiên mệnh chi tử gì đó, có thể dễ dàng trở thành kinh nghiệm bảo bối cho người đó rồi.

Vậy nên, La Hồng cảm thấy mình phải hết sức thận trọng và vững vàng.

Cho dù hắn có là một nhân vật phản diện, hắn cũng phải là một nhân vật phản diện sống lâu trăm tuổi!

"Trước tiên ta cần phải làm những việc chắn chắn có thể làm được đã. Quả hồng thì phải chọn quả mềm mà bóp, quả hồng mềm không những mang lại cảm xúc rất tốt cho tay mà còn không khiến tay bị thương, vì vậy việc lựa chọn mục tiêu để ức hiếp là rất quan trọng!"

Tâm trí hắn không ngừng nghĩ đến chủ tiệm quán đậu hoa, mặt lấm lem toàn than với bùn kia.

Người phụ nữ này dường như chẳng có lai lịch, lúc nào cũng khúm núm, bảo gì làm nấy, nếu có lai lịch rõ ràng thì nàng ta đã không mở tiệm đậu hoa.

Vậy nên chủ tiệm đậu hoa chắc chắn là mục tiêu tốt để bắt nạt.

"Bắt một con cừu nhỏ rồi tuốt sạch lông... Có phải ta quá xấu rồi không?"

La Hồng nhủ thầm trong lòng, lương tâm cắn dứt bất an.

Có điều, nghĩ đi nghĩ lại thì muốn thành kẻ ác thì cần gì lương tâm!

Thế là La Hồng âm thầm hạ quyết tâm, con đường nhân vật phản diện của hắn sẽ bắt đầu từ chủ tiệm đậu hoa!

“Ăn cơm chùa đã thử qua.”

“Kế tiếp nên làm gì nhỉ?”

La Hồng suy tư, tay với lấy một tờ giấy trắng, bút chấm chấm mực.

Hắn phát ra từng tiếng cười “Haha” thật lớn, vẩy bớt mực ở bút, tay bắt đầu viết.

Bút lông như được gió lớn đẩy liên hồi, từng dòng từng dòng chữ đen chưa khô mực ẩn hiện trên giấy trắng. Cuối cùng đọng lại hai chữ: “Đùa giỡn”.

Cơm chùa cũng đã nếm qua, tiếp theo cứ thế xuống tay là được. Đùa bỡn nữ nhi nhà lành.

Tội ác rõ ràng như thế, hẳn là đủ để làm nhân vật phản diện rồi.

Đối tượng cho kế hoạch trở thành nhân vật phản diện của hắn đã định, kế hoạch cũng vạch ra rõ ràng. Xong xuôi, cơn buồn ngủ ập tới.

Hắn vừa từ bãi tha ma trở về, cơ bản tinh thần của hắn vẫn còn chút mệt mỏi, uể oải. Nếu không phải do quyển sổ da người hấp dẫn hắn, thì khả năng cao là hắn đã sớm yên đầu giấc trên giường từ lâu rồi.

Dựa lưng vào ghế, La Hồng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chỉ có điều, khi cơn buồn ngủ vừa kéo đến, bên tai hắn lại có tiếng bước chân gấp rút vang lên. La Hồng đang chuẩn bị vào giấc, liền bị tiếng bước chân làm cho giật mình bừng tỉnh.

“Chuyện gì thế?”

Nhìn bóng dáng tỳ nữ vội vàng xông vào phòng, La Hồng chống khuỷu tay lên bàn, hai tay xoa xoa huyệt thái dương, hỏi.

“Bẩm công tử, tiểu thư khóc nháo, muốn nghe bằng được truyện cổ tích. Chúng nô tỳ đã kể đủ loại truyện nhưng mọi truyện chúng nô tỳ kể tiểu thư đều đã nghe qua, tiểu thư hiểu quá rõ chúng nô tỳ rồi...”

“Tiểu thư nói... nếu không kể được câu chuyện mới nào, sẽ phạt đánh chúng nô tỳ.”

Tỳ nữ vừa xông vào phòng kia mang theo ánh nhìn sợ hãi nói.

“Chúng nô tỳ đi tìm Trần quản gia, Trần quản gia cũng không nói được tiểu thư nên để chúng nô tỳ đến chỗ công tử.”

Kể truyện cổ tích có gì khó đâu?

Tỳ nữ này nhìn có vẻ không quá thông minh.

La Hồng thôi không xoa huyệt thái dương nữa, khoác áo choàng lên vai, đứng dậy, mở miệng nói: “Đưa ta đi xem.”

Cũng đúng lúc hắn đang định đi gặp tiểu muội muội sẽ cùng hắn sống nương tựa vào nhau.

Tỳ nữ thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, dáng người đon đả uyển chuyển dẫn đường.

La Hồng liếc nhìn, sau đó bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

Một đứa con gái đi đứng lắc lư đỏng đa đỏng đảnh... Xem chừng sẽ dễ mang thai đấy.
Chương 5 Trẻ em nên được nghe về những bi kịch (2)

Đại viện La phủ diện tích quả thực không nhỏ, gia nhân giúp việc gồm có mười sáu nha hoàn, bốn nam bộc, chín hộ vệ.

Đi một hồi đã tới trang viên của La Tiểu Tiểu.

La Tiểu Tiểu chính là đứa con gái bên ngoài giá thú mà người phụ thân tệ mạt của nguyên chủ để lại. Cô bé chỉ mới năm tuổi đầu, trông nhỏ người mà đầy tinh ranh, thích chơi đùa, xô đổ bàn, xé rách thảm, ném vỡ ngói nhà,... Mọi thứ nó đều làm được. Trong lòng nhóm tỳ nữ, con bé là Tiểu Ma Vương tác oai tác quái.

Nghĩ đến đây, La Hồng càng thêm hoài nghi, có khi nào nha đầu này lúc sinh ra không cẩn thận bị rơi xuống đất nên sai cả giới tính không?

Vừa bước chân vào tiểu viện, ngay trước mắt La Hồng hiện ra hình ảnh tiểu nha đầu ngồi trên một chiếc ghế dài ngoài sân viện, chân đung đưa thoạt nhìn rất đắc ý, tỳ nữ bên cạnh thì bóc vỏ nho, đút cho La Tiểu Tiểu.

Nhìn cái thói sinh hoạt thối nát đáng xấu hổ này xem...

“Ca ca!”

La Tiểu Tiểu thấy La Hồng đang đi tới, mắt to sáng lên óng ánh, ngạc nhiên thốt lên một câu.

Hai chân nhỏ nhắn đứng trên ghế, quay mông, xuống ghế. Thân thể đung đưa nhảy chân sáo chạy tới. Con bé dừng ngay trước mặt La Hồng, dậm chân một cái thật kêu, sau đó ngẩng đầu lên, mồm nhồm nhoàm nhai toàn nho là nho, mong chờ nhìn hắn.

“Ca ca nghe nói muội lại quấy rối?”

La Hồng theo bản năng, đặt tay lên đầu nhóc tỳ, muôn phần cưng chiều mà xoa. Có lẽ nguyên chủ có thói quen này, khiến hắn không khống chế nổi bản thân.

Nhóc tỳ uất ức mím chặt môi không nói, lắc đầu liên tục.

La Hồng mỉm cười, liếc mắt nhìn biểu hiện sợ sệt của nhóm tỳ nữ liền ôm lấy con bé ngồi xuống ghế.

Nô tỳ bên cạnh tiếp tục công việc lột vỏ nho, nhưng mà lần này lại đưa nho đút sang miệng hắn. La Hồng thèm mà còn ngại, cuối cùng vẫn già mồm ăn nho, ăn xong có cảm giác kiểu sinh hoạt thối rữa thế này cũng không tệ.

Cuối cùng, hắn nói với La Tiểu Tiểu: “Muội muốn nghe truyện cổ tích? Ca ca kể muội nghe có được hay không?”

Nhóc tỳ cười giòn tan đáp lời: “Được!”

Tỳ nữ xung quanh tò mò nhìn La Hồng. Nghĩ nát óc, cuối cùng La Hồng hắng giọng một cái. Dùng âm thanh từ tính chầm chậm kể chuyện.

Hắn kể một câu chuyện về mối tình lâm li bi đát giữa Hứa Tiên và Bạch xà thành tinh. Tình cảm dạt dào, trầm bổng du dương.

Truyện cổ tích kể xong, tỳ nữ xung quanh nước mắt đầm đìa. Ngược lại nhóc tỳ trong ngực La Hồng hai mắt chớp chớp: “Tại sao con của Hứa Tiên và Bạch nương tử lại là người? Hứa Tiên không có pháp lực, Bạch nương tử lại rất lợi hại, sinh con phải là rắn mới đúng!”

La Tiểu Tiểu ngây thơ nghi ngờ hỏi.

La Hồng: “...”

Nha đầu này tập trung không đúng chỗ thì phải.

Sinh con rắn cái đầu muội ấy!

Nghe truyện cổ tích thì nên chăm chú nghe cho hết rồi cảm động là xong. Hỏi gì mà hỏi?

Nhóc tỳ mở miệng, tiếp tục hỏi những câu hỏi mà nó nghi ngờ. La Hồng mỉm cười, bế nhóc tỳ lên, để nhóc tỳ nằm lên chân mình rồi vỗ thật mạnh vào mông La Tiểu Tiểu.

Nhóc tỳ giật mình, “Oa” lên một tiếng, đau khóc thảm thiết.

Con đường tiến đến sự thật luôn đầy máu và nước mắt.

La Hồng hài lòng gật đầu: “Cảm động phát khóc, đây mới là cảm giác của muội nên cảm nhận lúc này.”

“Đừng khóc, lát tối ca ca sẽ kể tiếp câu chuyện tình buồn cho muội nghe.”

“Trẻ con tốt nhất là nên nghe nhiều truyện bi kịch một chút, như thế mới nhận ra được thế giới chân thực tàn khốc như thế nào.”

La Hồng đặt La Tiểu Tiểu xuống đất.

Khoác áo choàng lên, xong chuyện liền phủi áo đi. Bỏ lại sau lưng tiếng gào khóc vấn vít.

Thì ra đây chính là cảm giác của nhân vật phản diện.

La Hồng cảm thấy dần dà mình đã bắt đầu vai trò của nhân vật phản diện một cách trôi chảy rồi.

Hoàn thành tội ác, bản thân thật xấu quá đi.

Có lẽ đây vốn là tư chất bẩm sinh của hắn.

Hóa ra, làm nhân vật phản diện lại đơn giản như vậy.

Sau khi rời khỏi trang viên của La Tiểu Tiểu, La Hồng không có ý định nghỉ ngơi. Hắn điều động binh tướng, sắp xếp lựa chọn hai người hộ vệ tướng mạo hung ác, dự định rời phủ, tiến đến tiệm đậu hoa.

Ta – La Hồng. Muốn làm chuyện lớn!

Lần chọn lựa thị vệ của La Hồng, chỉ quan tâm tâm đến một điểm, chính là: tướng mạo hung tợn, có thể doạ người khác. Hộ vệ như vậy mới có thể làm nổi bật lên khí chất của một quý công tử phản diện như hắn.

Tất nhiên, mục đích chính của việc chọn thị vệ chính là để bảo vệ hắn. La Hồng chưa từng tu luyện, tay còn trói gà không chặt, rất dễ bị người ta giết. Khả năng duy nhất của hắn chính là ném tiền nhưng nó cũng rất dễ bị phản tác dụng, dễ bị rơi vào trường hợp xấu hổ như: đùa bỡn người ta không thành mà còn bị người ta đùa bỡn lại.

Hắn vừa ra khỏi phủ liền gặp một người đàn ông trung niên gầy gò, mặc y phục màu lam sạm.

“Công tử, người đi đâu vậy?” Người đàn ông trung niên mặc y phục màu lam nhíu mày, nghi hoặc nhìn dáng vẻ đầy hung hăng của La Hồng và hai tên thị vệ.

“Trần thúc.”

La Hồng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người đàn ông trung niên này, trong trí nhớ của nguyên chủ thì y rất kính trọng người trước mặt này.

Người đàn ông này là Trần Thiên Huyền, tổng quản của La phủ, lai lịch thần bí, năng lực xuất chúng, có mối quan hệ thân thiết với người cha đã mất tích của nguyên chủ.

Trong khoảng thời gian cha nguyên chủ mất tích, nhờ có sự tồn tại của Trần tổng quản mà sản nghiệp của La gia vẫn có thể phát triển vững vàng.

Trần tổng quản nhìn La Hồng, thở dài: “Ta nghe nói công tử xảy ra chuyện ở thôn Kê Sơn, nên cố tình tới đây một chuyến, không ngờ công tử đã trở về.”

“Thiên hạ bây giờ không còn yên bình, ở ngoài thành lại hay xuất hiện tặc phỉ, nghe nói còn có yêu quái xuất hiện ở huyện An Bình. Sứ giả do kinh thành phái tới còn đang truy tra. Công tử phải hết sức cẩn thận, tạm thời đừng đi thu thuế của mấy thông ở ngoài huyện An Bình.”

La Hồng nghe vậy, trầm mặc một hồi.

Trong lòng hắn thầm thở dài, giờ ông mới nhắc nhở thì cũng đã muộn, chủ nhân của cơ thể này đã bị mã phỉ giết chết rồi.

“Trần thúc, trên đời này thật sự có yêu quái sao?”

La Hồng đổi chủ đề, tò mò hỏi.

Trần tổng quản nhìn hắn chăm chú, sắc mặt thêm mấy phần nghiêm túc: “Công tử, trên thế gian này, có rất nhiều việc người phàm chúng ta không thể tiếp xúc đến, thà tin là có chứ không thể không tin.”

“Trước khi lão gia mất tích đã bảo Trần mỗ chăm sóc tốt cho công tử, ta nhất định sẽ làm tròn nghĩa vụ của mình.”

La Hồng nghe vậy, chắp tay cúi đầu nói: “Đa tạ Trần thúc.”

“Đi đi, nhớ kỹ, không được ra khỏi kinh thành.” Trần tổng quản xua tay, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn hai tên thị vệ: “Bảo vệ công tử cho tốt.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom