-
Chương 110-112
Chương 110 Cửu kiếm Hóa Long
Người mưa rớt cái phịch, mở hai tay, chợt cuốn dòng nước mưa đang trút ầm ầm thành hai dòng rắn nước, liều chết lao về phía La Hồng.
Vậy mà gã lại hoảng sợ phát hiện, cái bóng của mình như trở thành trói buộc đáng sợ nhất trên đời, siết thân thể gã chặt đến không thể chặt hơn, làm gã muốn nhúc nhích một chút cũng chẳng được.
Đây là loại năng lực gì vậy?
Người mưa hoảng sợ.
Chỉ trong thoáng chốc, bên người gã đột nhiên xuất hiện một vạt áo trắng bay phấp phới, La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, nét cười sắp tràn ra khỏi mặt.
Trường đao kiếm khí xếp chồng trong tay vung lên.
Máu hòa vào nước mưa, người mưa bị chém đứt một cánh tay, hét lên thảm thiết, cũng không thể tiếp tục duy trì hình dạng hoá trang được nữa.
Hóa thành một tiểu đồng mặc y phục dạ hành.
"Là nó!"
Lạc Phong vừa thấy mặt tiểu đồng, tròng mắt hơi đổi.
Ông ta nhìn Văn Thái phó xa xa uống trà xơi nước xem kịch, đây cũng là thủ đoạn của Văn Thái phó à?
Có hơi bị đê hèn đấy.
"Lão Lạc, ngươi biết ai phái nó tới à?"
La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, cảm ứng được vẻ mặt Lạc Phong biến hóa, quay đầu nhìn.
Lạc Phong hơi do dự, gật đầu.
Khóe miệng La Hồng vẽ lên một độ cong lạnh lùng.
Mười luồng kiếm khí được rót vào trường đao, phóng đi, phập một tiếng... máu bắn ba thước.
Tiểu đồng bị đóng đinh trên tường thành, không thể tin nổi.
Nếu Lạc Phong đã biết chủ mưu đằng sau, giữ nó đâu còn ý nghĩa gì nữa?
Thằng bé này muốn gạt hắn xuống hố vạn kiếp bất phục nên La Hồng xuống tay mà chẳng có chút do dự nào.
Trên cổng thành, không khí tĩnh mịch.
Tiểu đồng chết, bị La Hồng thẳng tay đâm cho một đao mà chết, sự quyết đoán này, sự ngoan tuyệt này... Làm lòng người run sợ.
Bọn họ cũng biết, dù tiểu đồng này có chết rồi vẫn chưa hết tột, bởi lẽ, phiền phức kế tiếp của La Hồng, cũng không hề nhỏ.
...
Trên sườn núi.
Huân hương vẫn thơm như thế, chỉ có người pha trà đã là cảnh còn người mất.
Vân Thiên Hành ngồi trên ghế bành, gương mặt già nua chậm rãi ngẩng lên, nhìn về phía cổng thành, nơi đó...
Ông ta thấy La Hồng cầm đao chọc chọc thi thể tiểu đồng nhìn sang như đang khiêu khích rồi quăng xuống từ trên cổng thành, đập vào vũng nước đọng dưới cổng thành, nát nhừ.
Vân Thiên Hành vẫn bình tĩnh, chỉ có đáy mắt hơi gợn sóng.
Gợn sóng một thoáng rồi mau chóng mất tăm, hóa thành nước đọng lạnh căm căm.
....
Ầm!
Hệt như đất bằng dậy sấm.
Đông tây nam bắc, khắp cả phương hướng, khí cơ mạnh mẽ ngút trời.
Có tiếng cười lớn xé rách màn mưa.
Một vị đạo nhân ngự không từ sườn núi Bắc Địa, tay cầm phất trần, lóe lên mấy cái đã xuất hiện trước cổng thành.
Chiếc thuyền cô độc Nam Bộ dựng ngược, cuốn nước chảy như rồng cuộn, một bóng người mặc áo dài đen, tà sát thấu tận trời xanh, hóa thành hắc tuyến, phút chốc đã tới gần cổng thành huyện An Bình.
Phía Nam, hàng loạt gốc cây cao chọc trời gãy ngả đổ nghiêng, một bóng người vạm vỡ lao xuống.
Ở nơi khác, có một người Hồ giương cung nhắm vào cổng thành, nơi mũi tên hướng đến, nước mưa trút xuống bị bóp méo.
Trên cổng thành.
La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, cảm nhận được sát khí làm lông tơ hắn dựng đứng.
Tưởng như cả thế giới đều muốn giết hắn!
Đây là sát khí của cường giả cao phẩm sao?!
...
Trên bầu trời, thanh y đón gió mà bay.
Một kiếm của Trần quản gia đẩy lui một kích của Vương Thương Viên Thành Cương, mặt mày phủ băng.
Viên Thành Cương lại thu thương đứng yên, nghiêng đầu, không tiếp tục công phạt.
"Ngươi đi đi, lòng ngươi không ở đây, không cần tiếp tục nữa."
Viên Thành Cương nói.
Trần quản gia nhìn Viên Thành Vương một cái, khẽ gật đầu.
Giây tiếp theo, quay đầu về phía cổng thành huyện An Bình, quát một tiếng như sấm nổ.
"Ai dám!!!"
Cổ kiếm Địa Giao như sống lại, ngự kiếm lao vun vút, đạt đến cực điểm thế gian.
Viên Thanh Cương ôm ngân thương, gò má tựa trên thân thương, nghiêng đầu, tai hướng về huyện An Bình.
Nghe thấy tiếng quát của Trần quản gia, thở dài, có phần thương cảm.
...
Trên cổng thành huyện An Bình.
Lạc Phong bị đè đến gần như không thở nổi.
Không chịu được run rẩy.
"Chư vị! Đây là biên giới Đại Hạ, tại hạ là sứ giả của Đại Lý tự, người này được Đại Lý tự bảo hộ!"
Khí huyết Lạc Phong hóa thành giáp, đứng im hồi lâu ở cổng thành, gầm lên.
Đạo nhân bay trên trời cao lại sửng sốt cười to: "Nếu là Từ Thiếu Khanh của Đại Lý tự tự mình đến, lão đạo sẽ trả cho mấy phần mặt mũi, ngươi... thì thôi.”
Câu nói vừa thốt ra xong.
Đạo nhân hất phất trần một cái, lại như Cửu Thiên Ngân Bộc, bay thẳng xuống.
Cây phất trần kia ẩn chứa uy năng khủng khiếp, tưởng chừng sẽ đập vỡ cả cổng thành, nghiền nát luôn cả La Hồng!
Trên cổng thành, La Hồng đã lấy ra phần thưởng của sách da người, Địa Tạng Đoạt Hồn đan, sẵn sàng cho vào miệng bất cứ lúc nào, đánh cược hết vận may vào lần này.
Bỗng nhiên.
Cửu Thiên Ngân Bộc chảy ngược.
Lão đạo biến sắc, một thanh kiếm cổ lao từ trên trời xuống, cắm vào bùn lầy trước cổng thành.
Trên chuôi kiếm, Trần quản gia mặc thanh y đứng lặng.
"Đáng tiếc chỉ có bốn Nhất phẩm. Nhưng Đại Sở, Đại Chu, Kim Trưởng Vương Đỉnh còn cả Thiên Địa Tà Môn... Một lúc chết hẳn bốn Nhất phẩm, chắc không chỉ đau tim thôi đâu."
Trần quản gia bật cười.
Mặt ông toát ra vẻ ung dung, như thể đã kìm chế rất nhiều ngày, cuối cùng vào giờ khác này, được giải phóng.
Ông đang đợi, vẫn luôn đợi.
Đến bây giờ, đợi được bốn Nhất phẩm.
Dù có tiếc nuối, nhưng cũng vậy thôi, tất phải xuất kiếm.
Đánh với Viên Thành Cương một trận cũng chỉ để làm nóng người, kiếm của ông, giờ mới ra khỏi vỏ.
Ong!
Mưa đang trút ầm ầm cũng ngưng lại, hàng ngàn hàng vạn hạt mưa lơ lửng trên không trung.
Thanh y bị dòng khí chảy ngược bất ngờ đánh mạnh làm rối hết nếp, mái tóc Trần quản gia phút chốc hóa thành màu trắng.
Khóe miệng lại treo nụ cười hăng hái.
Trần quản gia làm trung tâm, từng luồng kiếm khí xung quanh nháy mặt phóng từ mặt đất lên trời cao, hết như núi lửa phun trào.
Đất bằng dậy sấm!
Trước huyện An Bình, trong phạm vị mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng đều kiếm khí cuồn cuộn xông lên trời.
Khí cơ rớt xuống Nhị phẩm đã trở lại Nhất phẩm, thậm chí còn chọc thủng cách trở trời đất, chẳng khác gì Lục Địa Kiếm Tiên!
Cổ kiếm ra khỏi vỏ, là một thanh kiếm sắc lạnh chói mắt
Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm. . .
Bảy kiếm, tám kiếm, chín kiếm!
Kiếm khí cuồn cuộn như sóng ngập cả trời, bốn tên cao thủ Nhất phẩm hít khí lạnh, chớp mắt tiếp theo, chạy về phía lầu trên tường thành, mau chóng rút lui.
Không biết từ bao giờ, sau lưng Trần quản gia có một con bạch long mờ ảo mênh mang chiếm giữ.
Chín kiếm hóa rồng!
Một kiếm được nhẹ nhàng vung lên.
Bốn tên cao thủ Nhất phẩm, gần như vận hết sức bú mẹ, vắt chân lên cổ mà chạy.
Rồi cuối cùng vẫn bị trường long màu trắng thôn phệ, ho ra máu, bốn tên cao thủ như sao rơi xuống đất, giây lát đã tắt thở chết ngắc.
Mây đen dày đặc tản ra, ánh mặt trời chiếu rọi.
Nam Lý Đình.
Viên Thành Cương ôm kiếm, ánh mắt trống rỗng, nhìn kiếm khí bạch long vắt ngang vòm trời, ngẩn ngơ.
Trên sườn núi.
Vân Thiên Hành đứng bật dậy, ghế bành đổ xuống đất, dính bùn lầy, ông ta nhìn chằm chằm bạch long mờ ảo trước cổng thành, bỗng dưng phá lên cười.
"Cửu Kiếm Hóa Long! Hay cho một Cửu Kiếm Hóa Long! Ta đi chuyến này không uổng công!"
Đùng đùng đùng...
Bỗng nhiên.
Vân Thiên Hành đang cười to im bặt.
Ông ta nhìn nước đọng trên mặt đất, mặt đất đang không ngừng run rẩy, gợn sóng lăn tăn.
Sắc mặt ông ta liên tục thay đổi mấy lần, lao vào màn mưa, hoảng hốt chật vật chạy trốn như gặp quỷ.
Không chỉ ông ta, vào giờ phút này, đám nhân sĩ giang hồ xung quanh huyện An Bình đang xem trận chiến cũng rợn hết cả tóc gáy.
Bọn họ chạy tứ tán rồi rất nhanh sau đó lại tuyệt vọng lùi lại.
Tiếng vó ngựa rầm rập, đạp nước tung tóe, một đoàn kỵ binh đông nghìn nghịt chạy tới từ bốn phương tám hương, hệt như mây đen âm trầm không chỗ hở.
Chương 111 Nhân Đồ về nhà (1)
Phương Chính bay trong màn mưa, tốc độ của y cực nhanh, băng qua ngõ hẻm huyện An Bình, đến xóm nghèo, đường Địa Thử.
Mặt đường Địa Thử lềnh bềnh nước đọng hôi thối.
Chân đạp trên đó, thấm ướt giày.
Mùi máu tanh nồng đậm gay mũi, còn có cả mùi vị của cái chết đặc quánh dù có bị nước mưa cọ rửa đến thối đất thối cát cũng không hết được.
Trên mặt đất có xác chết.
"Đây là... Luyện thi."
Kiến thức của Phương Chính không hề tệ, vẫn phân biệt được xác chết trên đất là hành thi được luyện chế bằng phương pháp đặc biệt. Con hành thi này cũng không khó đối phó.
Một con hai con, Phương Chính có thể dễ dàng diệt trừ.
Lạ là...
Thông thường, hành thi không bao giờ chỉ đi có một hai con, mà phải đến hàng trăm hàng ngàn.
Nhiều hơn trăm con hành thi, Phương Chính không nắm chắc có thể giải quyết.
Mà giờ phút này, Phương Chính nhìn xuyên qua màn mưa như dòng thác đổ xuống từ trời cao, nhìn hành thi rậm rạp rạp chằng chịt trên đường.
Hình ảnh khủng bố làm người ta sợ hãi như đứng trước con đường hoàng tuyền dưới địa ngục, cũng làm y chấn động cực lớn.
Ít nhất cũng phải hơn ngàn hành thi nhỉ?
Nhiều bằng cả một quân đội như thế, La Hồng đã giải quyết kiểu gì?
Y tới gần xác chết của tà tu, sa di vẫn còn giữ dáng vẻ thành kính quỳ mọp trên mái nhà kia.
"Tà tu bán Lục phẩm!"
"Lạc Hồng công tử đã có thể giết được tà tu bán lục phẩm rồi sao?"
Gương mặt chất phác của Phương Chính hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Y bỗng thấy Triệu Đông Hán hoang mang ngồi trong mưa.
Đó không phải hộ vệ của La Hồng à?
Phương Chính đỡ Triệu Đông Hán đứng lên, hỏi thăm cặn kẽ nguyên nhân gây ra chiến loạn, diễn biến, kết quả, y cần ghi lại vụ án.
Tà tu bán Lục phẩm, có tên trên bảng truy nã tà tu của Đại Lý tự, dù đã chết cũng phải lập bản án báo cáo lên trên.
Triệu Đông Hán lắc đầu, cực kỳ xúc động.
"Công tử nhà ta... Chính trực lẫm liệt, quỷ thần bất xâm, ngay cả sa di tà tu kia cũng bị công tử nhà ta cảm hóa, tiên nhân vỗ đầu [2], thành tâm thanh lọc tất cả tà sát..."
[2: Câu gốc của Lý Bạch “Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát (nhị thập tuế) thụ trường sinh” (Tiên nhân vỗ đầu tôi, kết tóc (20 tuổi) thụ nhận phép trường sinh)], thành tâm thanh lọc tất cả tà sát..."
Triệu Đông Hán vỗ ngực bồm bộp, nói năng rất có khí phách, đây đều thứ là hắn ta thấy được, không thể là giả.
Phương Chính nghe vậy đã tin đến bảy tám phần, hít một hơi.
"Không hổ là Lạc Hồng công tử, tấm gương sáng của huyện An Bình, khắc tinh của tà tu..."
Từ nữ tà tu trong bang mã phỉ đến Hồ Chỉ Thủy, bây giờ cả tà tu bán Lục phẩm cũng chết.... Lạc Hồng công tử luôn có thể tìm ra dấu vết của tà tu nhanh hơn cả sứ giả Đại Lý tự chúng ta, hơn nữa còn giết chết chúng.
Cảm xúc Phương Chính dâng trào, việc của sứ giả Đại Lý tự bọn họ đều bị La Hồng giành hết cả rồi.
Khó trách La Phong đại nhân muốn y học tập La Hồng.
...
Kiếm Hóa Long, Cửu Kiếm Hóa Long, một kiếm chém ra, kinh động thế nhân.
Trong tích tắc, bốn tên cao thủ Nhất phẩm làm người kinh sợ, cao thủ nhất phẩm, dù chưa vào Thiên bảng của vương triều nhưng cũng đã có tiếng tăm lẫy lừng.
Trong mắt người bình thường, đều là những nhân vật thần tiên.
Nhưng mà, chính những nhân vật thần tiên như vậy, chẳng khác gì gà vườn chó xóm, nháy mắt bị một kiếm chém chết.
Vô số kiếm khí ngưng tụ thành bạch long mờ ảo gầm thét vang trời vang đất, chém ngang mây đen dày đặc trên bầu trời thành rãnh.
Một kiếm ấy, có thể xưng Lục Địa Kiếm Tiên.
Là một kiếm đạt đến đỉnh cao thăng hoa.
Cũng được lấp đầy bằng niềm tin cả đời Hóa Long Kiếm Trần Thiên Huyền.
Những người đang có mặt đều kinh động cảm thán.
Nhưng điều thật sự làm người ở đây sợ hãi lại không phải một kiếm này, mà là tiếng vọng đến từ bốn phương tám hướng, tiếng rầm rập như núi lở đất vỡ của đoàn thiết kỵ
Những người giang hồ muốn chạy khỏi đây lại bị đoàn thiết kỵ ép trở lại.
Giống như gió rét gào thét ùa đến từ núi tuyết, khiến bọn họ lạnh lẽo tuyệt vọng.
Áo giáp đen kịt như mực được nước mưa cọ rửa tỏa ra ánh sắc lạnh, mỗi một bộ giáp đều có dấu vết chém giết lưu lại xen lẫn máu me lem luốc.
Đó là một đội quân đã kinh qua trăm trận chiến!
Trên cổng thành, Lạc Phong nhìn qua màn mưa, nhìn chằm chằm đội quân như đang săn người giang hồ, trong lòng nổi sóng.
"Thiết kỵ của La gia!"
Lạc Phong nói.
Mắt tóc trắng tung bay, La Hồng chăm chú nhìn Hắc giáp quân xuất hiện trong mưa.
Mặc kệ là người, hay là ngựa, đều được che bằng giáp sắt, tròng mắt vô tình lạnh căm căm, sát khí hung bạo.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái đã đủ khiến người ta bị dọa sợ vỡ cả mật.
Một đống người giang hồ, người tu hành ra khỏi thành xem chiến đều bị vây trước khu đất trống huyện An Bình.
Họ là những lữ khách giang hồ đến từ khắp mọi miền, là tu sĩ, thám tử của các thế lực lớn, giờ phút này mặt mũi đều xanh mét.
Nhìn Hắc giáp quân vậy quanh, chỉ cảm thấy cái chết gần trong gang tấc.
Dưới cổng thành, Trần tổng quản mặc thanh sam, mái tóc bạc trắng, vẫn bình tĩnh như thường.
Nhìn đám người bị thiết kỵ vậy vào một chỗ, vui sướng cười phá lên.
Mặc kệ đám người này đến từ thế lực phương nào.
Đã dám đến huyện An Bình tức là có ý đồ với công tử, tiểu thư.
Đều đáng chết!
Dưới đao của thiết kỵ, không một vong hồn nào vô tội!
Từ một giây bọn họ đặt chân vào huyện An Bình đã không còn vô tội!
Dù là lão thất phu Vân Thiên Hành cũng vậy.
Chương 112 Nhân Đồ về nhà (2)
Mưa xối xả, xới tung miền đồi núi đầy bùn đất.
Vân Thiên Hành có phần hoảng hốt chạy trốn, hạc bào trên người đã sớm bị bùn đất lấm bẩn.
"Sao thiết kỵ La gia lại tới đây?"
"Nếu thiết kỵ La gia ở đây, chắc chắn La Nhân Đồ kia cũng đã trở lại... Chẳng phải có tin rằng ba mươi vạn người Hồ đã tiếp cận Vương Đình Kim Trướng sao, sao hắn lại dám bỏ mặc Tắc Bắc, chạy về Giang Lăng như vậy!"
Trên gương mặt già nua của Vân Thiên hiện lên vẻ sợ hãi cùng khó tin.
Ông ta cũng vì La Nhân Đồ không thể trở về nên mới dám rời kinh thành đến An Bình, muốn mang con nối dõi của La Nhân Đồ vào kinh.
Giờ lại nhảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế.
Văn Thiên Hành chạy rất xa, nghe tiếng vó ngựa đạp vào bùn sình, bèn lấy một tấm bùa từ tay áo, chà nó một cái, hóa thành một con hạc.
Văn Thiên Hạc vươn mình nhảy lên hạc, muốn ngồi hạc bay đi.
Nhưng mà.
Vừa bay được không bao lâu.
Lại nghe thấy tiếng dây cung bị kéo căng.
Bên dưới có một người mặc hắc giáp kính người, giơ cung bắn hạc.
Một mũi tên ẩn chưa lực lượng mạnh mẽ, xuyên qua con hạc đang bay, thuận đường xuyên qua lồng ngực Vân Thiên Hành, máu tung tóe trong mưa. Vân Thiên Hàn chật vật rơi xuống đất, cả người dính đầy bùn.
Ông ta nằm trên đất, một đôi ủng giáp đen đạp xuống trước mặt ông ta, bùn lầy bắn lên khắp mặt ông ta.
Vân Thiên Hành gian nan ngẩng đầu, thấy một bóng người không cao lớn lắm, thậm chí còn hơi khòm xuống.
Người nọ tháo mũ sắt, lộ ra gương mặt rất mực đôn hậu, chậm rãi cúi xuống.
Duỗi tay nắm đầu Vân Thiên Hành, nhấc lên.
"Lão thất phu, ngươi tính toán con ta?"
Mặt Vân Thiên Hành trắng bệch, nhìn gương mặt trung hậu, ấp úng thốt ra một cái tên.
"La Nhân Đồ."
...
La Hồng đứng trên cổng thành tháo mặt nạ Tà Quân xuống, vì hắn phát hiện nguy hiểm đã biến mất.
Mái đầu trắng xóa cũng trở về màu đen, dính sát vào người.
Mặt nạ Tà Quân mang theo ảnh hưởng của giết chóc, không ngừng đánh vào đầu hắn, khiến tinh thần hắn có hơi hoảng hốt. May là trước đó có Thiên Thủ Tà Phật tăng phúc nên hắn cũng dễ chịu hơn chút.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phương xa.
Nơi đó, mưa to mấy ngày liền, có một người đàn ông mặc hắc giáp, kéo Vân Thiên Hành như kéo chó già, từng bước tiến tới.
"La Hậu! Ta là thầy của Thái tử, Phó viện trưởng Tư Thiên viện..."
Vân Thiên Hành bị lôi xềnh xệch, bình tĩnh nói.
"Ngươi có là Thái tử cũng vô dụng, dám động đến con trai, con gái của ông, ông đây còn dám xách ngươi đến thành Thiên An, chém ngươi ngay trước Thái tử Hạ gia!"
"Vị trong thâm cung muốn lấy một ả người Hồ, ông không quản được, lão cha già của ông muốn xen vào thì các ngươi đi mà tìm lão già, đi mà động người của lão già, không chừng ông còn vỗ tay trợ uy cho các ngươi, tại sao phải động vào con của ta? Mẹ nó, ai cũng khinh La Hầu ta dễ ức hiếp phải không?"
Câu nói lạnh như băng, nổ tung trong màn mưa.
"Ông muốn con mình bình an sống ở đây, sau khi lớn lên nên cưới vợ thì cưới vợ, nên lập gia đình thì lập gia đình, mấy người các ngươi chạy đến quậy cái gì? À phải rồi, tên chó má nào làm lộ địa chỉ huyện An Bình, chờ ông tra rõ, rửa sạch cổ đợi chém đi!"
Vân Thiên Hành ngậm miệng, sống không còn gì luyến tiếc.
La Hậu xách Văn Thiên Hành, đi xuyên qua đám người giang hồ câm như hến, đến trước mặt Trần tổng quản.
Nhìn Trần tổng quản mỉm cười, tóc bạc trắng, La Hậu thở dài.
Giơ một tay.
"Rút đao."
"Giết."
La Hậu lạnh lùng ra lệnh.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Hắc giáp thiết kỵ rút đao ra khỏi vỏ, thanh âm chỉnh tề như một, tựa như tiếng sấm ầm vang.
"Giết."
Đoàn thiết kỵ gầm lên, tiếng vạn người hợp thành một thể.
Nhân Đồ về nhà, trước huyện An Bình, trong khoảnh khắc, đầu người rụng như mưa.
Thiết kị của La Gia có uy danh hiển hách ở vương triều Đại Hạ, tọa trấn nơi biên quan phía Bắc, ngăn chặn binh tướng người Hồ mấy chục năm, làm người Hồ không có cách nào vượt qua biên giới Đại Hạ dù chỉ một bước.
Thậm chí thiết kị La gia nhiều lần xuất binh đối chiến với binh mã hùng hậu của người Hồ nhưng lại không bao giờ rơi vào thế yếu, thậm chí đã mấy lần liên tiếp đánh cho quân Hồ tan tác bỏ chạy.
Chính vì vậy, thiết kị La gia đã mang lại cho chủ nhân nhiều công lao, sức mạnh của thiết kị sĩ cường đại không thể nghi ngờ. Uy danh như lang như hổ, khiến địch nhân sợ mất mật.
Bên ngoài huyện An Bình, âm thanh đầu người rơi xuống đất bắn lên bọt nước làm người ta sởn tóc gáy. Những người tới huyện An Bình mặc kệ là đến xem náo nhiệt hay là những kiếm khách giang hồ dụng tâm kín đáo, hoặc thám tử của những quý nhân quyền quý của vương triều đều không thoát khỏi cảnh bị chém đầu.
Có tu sĩ giang hồ phản kháng, nhưng mà trong thiết kị La gia làm sao mà lại không có cường giả. Hắn ta bị trấn áp một cách mạnh mẽ, bị chém đầu trước bàn dân thiên hạ.
Có vài tên tu sĩ Tam phẩm ẩn nấp trong đám đông bùng nổ tu vi, mong muốn chạy thoát thân. Nhưng vẫn không thể vượt qua được thiết kị, một thân ảnh cường tráng đeo đao ngưng tụ khí thế của hắc giáp thiết kị, mạnh mẽ như núi cao, đụng nát nhừ khí thế của tu sĩ tam phẩm kia, rồi giơ tay, chém đầu gã.
Sở dĩ quân đội, nguyên nhân chủ yếu đến từ chỗ người đông thế mạnh. “Thế” ấy của quân đội có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Người có thể chân chính đơn độc cản vạn quân, chỉ có thể là các cường giả trong Thiên Bảng của vương triều.
Chỉ cần phất tay một cái, đầu người rơi cuồn cuộn.
Đối với những quân lính phòng thủ tường thành Huyện An Bình, một màn này quả thực mang đến chấn động vô cùng to lớn. Trên tháp canh, Lưu huyện lệnh chết lặng, hai chân chỉ kém một chút nữa là mềm nhũn. Quả nhiên là La Nhân Đồ trong lời đồn.
Người mưa rớt cái phịch, mở hai tay, chợt cuốn dòng nước mưa đang trút ầm ầm thành hai dòng rắn nước, liều chết lao về phía La Hồng.
Vậy mà gã lại hoảng sợ phát hiện, cái bóng của mình như trở thành trói buộc đáng sợ nhất trên đời, siết thân thể gã chặt đến không thể chặt hơn, làm gã muốn nhúc nhích một chút cũng chẳng được.
Đây là loại năng lực gì vậy?
Người mưa hoảng sợ.
Chỉ trong thoáng chốc, bên người gã đột nhiên xuất hiện một vạt áo trắng bay phấp phới, La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, nét cười sắp tràn ra khỏi mặt.
Trường đao kiếm khí xếp chồng trong tay vung lên.
Máu hòa vào nước mưa, người mưa bị chém đứt một cánh tay, hét lên thảm thiết, cũng không thể tiếp tục duy trì hình dạng hoá trang được nữa.
Hóa thành một tiểu đồng mặc y phục dạ hành.
"Là nó!"
Lạc Phong vừa thấy mặt tiểu đồng, tròng mắt hơi đổi.
Ông ta nhìn Văn Thái phó xa xa uống trà xơi nước xem kịch, đây cũng là thủ đoạn của Văn Thái phó à?
Có hơi bị đê hèn đấy.
"Lão Lạc, ngươi biết ai phái nó tới à?"
La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, cảm ứng được vẻ mặt Lạc Phong biến hóa, quay đầu nhìn.
Lạc Phong hơi do dự, gật đầu.
Khóe miệng La Hồng vẽ lên một độ cong lạnh lùng.
Mười luồng kiếm khí được rót vào trường đao, phóng đi, phập một tiếng... máu bắn ba thước.
Tiểu đồng bị đóng đinh trên tường thành, không thể tin nổi.
Nếu Lạc Phong đã biết chủ mưu đằng sau, giữ nó đâu còn ý nghĩa gì nữa?
Thằng bé này muốn gạt hắn xuống hố vạn kiếp bất phục nên La Hồng xuống tay mà chẳng có chút do dự nào.
Trên cổng thành, không khí tĩnh mịch.
Tiểu đồng chết, bị La Hồng thẳng tay đâm cho một đao mà chết, sự quyết đoán này, sự ngoan tuyệt này... Làm lòng người run sợ.
Bọn họ cũng biết, dù tiểu đồng này có chết rồi vẫn chưa hết tột, bởi lẽ, phiền phức kế tiếp của La Hồng, cũng không hề nhỏ.
...
Trên sườn núi.
Huân hương vẫn thơm như thế, chỉ có người pha trà đã là cảnh còn người mất.
Vân Thiên Hành ngồi trên ghế bành, gương mặt già nua chậm rãi ngẩng lên, nhìn về phía cổng thành, nơi đó...
Ông ta thấy La Hồng cầm đao chọc chọc thi thể tiểu đồng nhìn sang như đang khiêu khích rồi quăng xuống từ trên cổng thành, đập vào vũng nước đọng dưới cổng thành, nát nhừ.
Vân Thiên Hành vẫn bình tĩnh, chỉ có đáy mắt hơi gợn sóng.
Gợn sóng một thoáng rồi mau chóng mất tăm, hóa thành nước đọng lạnh căm căm.
....
Ầm!
Hệt như đất bằng dậy sấm.
Đông tây nam bắc, khắp cả phương hướng, khí cơ mạnh mẽ ngút trời.
Có tiếng cười lớn xé rách màn mưa.
Một vị đạo nhân ngự không từ sườn núi Bắc Địa, tay cầm phất trần, lóe lên mấy cái đã xuất hiện trước cổng thành.
Chiếc thuyền cô độc Nam Bộ dựng ngược, cuốn nước chảy như rồng cuộn, một bóng người mặc áo dài đen, tà sát thấu tận trời xanh, hóa thành hắc tuyến, phút chốc đã tới gần cổng thành huyện An Bình.
Phía Nam, hàng loạt gốc cây cao chọc trời gãy ngả đổ nghiêng, một bóng người vạm vỡ lao xuống.
Ở nơi khác, có một người Hồ giương cung nhắm vào cổng thành, nơi mũi tên hướng đến, nước mưa trút xuống bị bóp méo.
Trên cổng thành.
La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, cảm nhận được sát khí làm lông tơ hắn dựng đứng.
Tưởng như cả thế giới đều muốn giết hắn!
Đây là sát khí của cường giả cao phẩm sao?!
...
Trên bầu trời, thanh y đón gió mà bay.
Một kiếm của Trần quản gia đẩy lui một kích của Vương Thương Viên Thành Cương, mặt mày phủ băng.
Viên Thành Cương lại thu thương đứng yên, nghiêng đầu, không tiếp tục công phạt.
"Ngươi đi đi, lòng ngươi không ở đây, không cần tiếp tục nữa."
Viên Thành Cương nói.
Trần quản gia nhìn Viên Thành Vương một cái, khẽ gật đầu.
Giây tiếp theo, quay đầu về phía cổng thành huyện An Bình, quát một tiếng như sấm nổ.
"Ai dám!!!"
Cổ kiếm Địa Giao như sống lại, ngự kiếm lao vun vút, đạt đến cực điểm thế gian.
Viên Thanh Cương ôm ngân thương, gò má tựa trên thân thương, nghiêng đầu, tai hướng về huyện An Bình.
Nghe thấy tiếng quát của Trần quản gia, thở dài, có phần thương cảm.
...
Trên cổng thành huyện An Bình.
Lạc Phong bị đè đến gần như không thở nổi.
Không chịu được run rẩy.
"Chư vị! Đây là biên giới Đại Hạ, tại hạ là sứ giả của Đại Lý tự, người này được Đại Lý tự bảo hộ!"
Khí huyết Lạc Phong hóa thành giáp, đứng im hồi lâu ở cổng thành, gầm lên.
Đạo nhân bay trên trời cao lại sửng sốt cười to: "Nếu là Từ Thiếu Khanh của Đại Lý tự tự mình đến, lão đạo sẽ trả cho mấy phần mặt mũi, ngươi... thì thôi.”
Câu nói vừa thốt ra xong.
Đạo nhân hất phất trần một cái, lại như Cửu Thiên Ngân Bộc, bay thẳng xuống.
Cây phất trần kia ẩn chứa uy năng khủng khiếp, tưởng chừng sẽ đập vỡ cả cổng thành, nghiền nát luôn cả La Hồng!
Trên cổng thành, La Hồng đã lấy ra phần thưởng của sách da người, Địa Tạng Đoạt Hồn đan, sẵn sàng cho vào miệng bất cứ lúc nào, đánh cược hết vận may vào lần này.
Bỗng nhiên.
Cửu Thiên Ngân Bộc chảy ngược.
Lão đạo biến sắc, một thanh kiếm cổ lao từ trên trời xuống, cắm vào bùn lầy trước cổng thành.
Trên chuôi kiếm, Trần quản gia mặc thanh y đứng lặng.
"Đáng tiếc chỉ có bốn Nhất phẩm. Nhưng Đại Sở, Đại Chu, Kim Trưởng Vương Đỉnh còn cả Thiên Địa Tà Môn... Một lúc chết hẳn bốn Nhất phẩm, chắc không chỉ đau tim thôi đâu."
Trần quản gia bật cười.
Mặt ông toát ra vẻ ung dung, như thể đã kìm chế rất nhiều ngày, cuối cùng vào giờ khác này, được giải phóng.
Ông đang đợi, vẫn luôn đợi.
Đến bây giờ, đợi được bốn Nhất phẩm.
Dù có tiếc nuối, nhưng cũng vậy thôi, tất phải xuất kiếm.
Đánh với Viên Thành Cương một trận cũng chỉ để làm nóng người, kiếm của ông, giờ mới ra khỏi vỏ.
Ong!
Mưa đang trút ầm ầm cũng ngưng lại, hàng ngàn hàng vạn hạt mưa lơ lửng trên không trung.
Thanh y bị dòng khí chảy ngược bất ngờ đánh mạnh làm rối hết nếp, mái tóc Trần quản gia phút chốc hóa thành màu trắng.
Khóe miệng lại treo nụ cười hăng hái.
Trần quản gia làm trung tâm, từng luồng kiếm khí xung quanh nháy mặt phóng từ mặt đất lên trời cao, hết như núi lửa phun trào.
Đất bằng dậy sấm!
Trước huyện An Bình, trong phạm vị mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng đều kiếm khí cuồn cuộn xông lên trời.
Khí cơ rớt xuống Nhị phẩm đã trở lại Nhất phẩm, thậm chí còn chọc thủng cách trở trời đất, chẳng khác gì Lục Địa Kiếm Tiên!
Cổ kiếm ra khỏi vỏ, là một thanh kiếm sắc lạnh chói mắt
Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm. . .
Bảy kiếm, tám kiếm, chín kiếm!
Kiếm khí cuồn cuộn như sóng ngập cả trời, bốn tên cao thủ Nhất phẩm hít khí lạnh, chớp mắt tiếp theo, chạy về phía lầu trên tường thành, mau chóng rút lui.
Không biết từ bao giờ, sau lưng Trần quản gia có một con bạch long mờ ảo mênh mang chiếm giữ.
Chín kiếm hóa rồng!
Một kiếm được nhẹ nhàng vung lên.
Bốn tên cao thủ Nhất phẩm, gần như vận hết sức bú mẹ, vắt chân lên cổ mà chạy.
Rồi cuối cùng vẫn bị trường long màu trắng thôn phệ, ho ra máu, bốn tên cao thủ như sao rơi xuống đất, giây lát đã tắt thở chết ngắc.
Mây đen dày đặc tản ra, ánh mặt trời chiếu rọi.
Nam Lý Đình.
Viên Thành Cương ôm kiếm, ánh mắt trống rỗng, nhìn kiếm khí bạch long vắt ngang vòm trời, ngẩn ngơ.
Trên sườn núi.
Vân Thiên Hành đứng bật dậy, ghế bành đổ xuống đất, dính bùn lầy, ông ta nhìn chằm chằm bạch long mờ ảo trước cổng thành, bỗng dưng phá lên cười.
"Cửu Kiếm Hóa Long! Hay cho một Cửu Kiếm Hóa Long! Ta đi chuyến này không uổng công!"
Đùng đùng đùng...
Bỗng nhiên.
Vân Thiên Hành đang cười to im bặt.
Ông ta nhìn nước đọng trên mặt đất, mặt đất đang không ngừng run rẩy, gợn sóng lăn tăn.
Sắc mặt ông ta liên tục thay đổi mấy lần, lao vào màn mưa, hoảng hốt chật vật chạy trốn như gặp quỷ.
Không chỉ ông ta, vào giờ phút này, đám nhân sĩ giang hồ xung quanh huyện An Bình đang xem trận chiến cũng rợn hết cả tóc gáy.
Bọn họ chạy tứ tán rồi rất nhanh sau đó lại tuyệt vọng lùi lại.
Tiếng vó ngựa rầm rập, đạp nước tung tóe, một đoàn kỵ binh đông nghìn nghịt chạy tới từ bốn phương tám hương, hệt như mây đen âm trầm không chỗ hở.
Chương 111 Nhân Đồ về nhà (1)
Phương Chính bay trong màn mưa, tốc độ của y cực nhanh, băng qua ngõ hẻm huyện An Bình, đến xóm nghèo, đường Địa Thử.
Mặt đường Địa Thử lềnh bềnh nước đọng hôi thối.
Chân đạp trên đó, thấm ướt giày.
Mùi máu tanh nồng đậm gay mũi, còn có cả mùi vị của cái chết đặc quánh dù có bị nước mưa cọ rửa đến thối đất thối cát cũng không hết được.
Trên mặt đất có xác chết.
"Đây là... Luyện thi."
Kiến thức của Phương Chính không hề tệ, vẫn phân biệt được xác chết trên đất là hành thi được luyện chế bằng phương pháp đặc biệt. Con hành thi này cũng không khó đối phó.
Một con hai con, Phương Chính có thể dễ dàng diệt trừ.
Lạ là...
Thông thường, hành thi không bao giờ chỉ đi có một hai con, mà phải đến hàng trăm hàng ngàn.
Nhiều hơn trăm con hành thi, Phương Chính không nắm chắc có thể giải quyết.
Mà giờ phút này, Phương Chính nhìn xuyên qua màn mưa như dòng thác đổ xuống từ trời cao, nhìn hành thi rậm rạp rạp chằng chịt trên đường.
Hình ảnh khủng bố làm người ta sợ hãi như đứng trước con đường hoàng tuyền dưới địa ngục, cũng làm y chấn động cực lớn.
Ít nhất cũng phải hơn ngàn hành thi nhỉ?
Nhiều bằng cả một quân đội như thế, La Hồng đã giải quyết kiểu gì?
Y tới gần xác chết của tà tu, sa di vẫn còn giữ dáng vẻ thành kính quỳ mọp trên mái nhà kia.
"Tà tu bán Lục phẩm!"
"Lạc Hồng công tử đã có thể giết được tà tu bán lục phẩm rồi sao?"
Gương mặt chất phác của Phương Chính hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Y bỗng thấy Triệu Đông Hán hoang mang ngồi trong mưa.
Đó không phải hộ vệ của La Hồng à?
Phương Chính đỡ Triệu Đông Hán đứng lên, hỏi thăm cặn kẽ nguyên nhân gây ra chiến loạn, diễn biến, kết quả, y cần ghi lại vụ án.
Tà tu bán Lục phẩm, có tên trên bảng truy nã tà tu của Đại Lý tự, dù đã chết cũng phải lập bản án báo cáo lên trên.
Triệu Đông Hán lắc đầu, cực kỳ xúc động.
"Công tử nhà ta... Chính trực lẫm liệt, quỷ thần bất xâm, ngay cả sa di tà tu kia cũng bị công tử nhà ta cảm hóa, tiên nhân vỗ đầu [2], thành tâm thanh lọc tất cả tà sát..."
[2: Câu gốc của Lý Bạch “Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát (nhị thập tuế) thụ trường sinh” (Tiên nhân vỗ đầu tôi, kết tóc (20 tuổi) thụ nhận phép trường sinh)], thành tâm thanh lọc tất cả tà sát..."
Triệu Đông Hán vỗ ngực bồm bộp, nói năng rất có khí phách, đây đều thứ là hắn ta thấy được, không thể là giả.
Phương Chính nghe vậy đã tin đến bảy tám phần, hít một hơi.
"Không hổ là Lạc Hồng công tử, tấm gương sáng của huyện An Bình, khắc tinh của tà tu..."
Từ nữ tà tu trong bang mã phỉ đến Hồ Chỉ Thủy, bây giờ cả tà tu bán Lục phẩm cũng chết.... Lạc Hồng công tử luôn có thể tìm ra dấu vết của tà tu nhanh hơn cả sứ giả Đại Lý tự chúng ta, hơn nữa còn giết chết chúng.
Cảm xúc Phương Chính dâng trào, việc của sứ giả Đại Lý tự bọn họ đều bị La Hồng giành hết cả rồi.
Khó trách La Phong đại nhân muốn y học tập La Hồng.
...
Kiếm Hóa Long, Cửu Kiếm Hóa Long, một kiếm chém ra, kinh động thế nhân.
Trong tích tắc, bốn tên cao thủ Nhất phẩm làm người kinh sợ, cao thủ nhất phẩm, dù chưa vào Thiên bảng của vương triều nhưng cũng đã có tiếng tăm lẫy lừng.
Trong mắt người bình thường, đều là những nhân vật thần tiên.
Nhưng mà, chính những nhân vật thần tiên như vậy, chẳng khác gì gà vườn chó xóm, nháy mắt bị một kiếm chém chết.
Vô số kiếm khí ngưng tụ thành bạch long mờ ảo gầm thét vang trời vang đất, chém ngang mây đen dày đặc trên bầu trời thành rãnh.
Một kiếm ấy, có thể xưng Lục Địa Kiếm Tiên.
Là một kiếm đạt đến đỉnh cao thăng hoa.
Cũng được lấp đầy bằng niềm tin cả đời Hóa Long Kiếm Trần Thiên Huyền.
Những người đang có mặt đều kinh động cảm thán.
Nhưng điều thật sự làm người ở đây sợ hãi lại không phải một kiếm này, mà là tiếng vọng đến từ bốn phương tám hướng, tiếng rầm rập như núi lở đất vỡ của đoàn thiết kỵ
Những người giang hồ muốn chạy khỏi đây lại bị đoàn thiết kỵ ép trở lại.
Giống như gió rét gào thét ùa đến từ núi tuyết, khiến bọn họ lạnh lẽo tuyệt vọng.
Áo giáp đen kịt như mực được nước mưa cọ rửa tỏa ra ánh sắc lạnh, mỗi một bộ giáp đều có dấu vết chém giết lưu lại xen lẫn máu me lem luốc.
Đó là một đội quân đã kinh qua trăm trận chiến!
Trên cổng thành, Lạc Phong nhìn qua màn mưa, nhìn chằm chằm đội quân như đang săn người giang hồ, trong lòng nổi sóng.
"Thiết kỵ của La gia!"
Lạc Phong nói.
Mắt tóc trắng tung bay, La Hồng chăm chú nhìn Hắc giáp quân xuất hiện trong mưa.
Mặc kệ là người, hay là ngựa, đều được che bằng giáp sắt, tròng mắt vô tình lạnh căm căm, sát khí hung bạo.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái đã đủ khiến người ta bị dọa sợ vỡ cả mật.
Một đống người giang hồ, người tu hành ra khỏi thành xem chiến đều bị vây trước khu đất trống huyện An Bình.
Họ là những lữ khách giang hồ đến từ khắp mọi miền, là tu sĩ, thám tử của các thế lực lớn, giờ phút này mặt mũi đều xanh mét.
Nhìn Hắc giáp quân vậy quanh, chỉ cảm thấy cái chết gần trong gang tấc.
Dưới cổng thành, Trần tổng quản mặc thanh sam, mái tóc bạc trắng, vẫn bình tĩnh như thường.
Nhìn đám người bị thiết kỵ vậy vào một chỗ, vui sướng cười phá lên.
Mặc kệ đám người này đến từ thế lực phương nào.
Đã dám đến huyện An Bình tức là có ý đồ với công tử, tiểu thư.
Đều đáng chết!
Dưới đao của thiết kỵ, không một vong hồn nào vô tội!
Từ một giây bọn họ đặt chân vào huyện An Bình đã không còn vô tội!
Dù là lão thất phu Vân Thiên Hành cũng vậy.
Chương 112 Nhân Đồ về nhà (2)
Mưa xối xả, xới tung miền đồi núi đầy bùn đất.
Vân Thiên Hành có phần hoảng hốt chạy trốn, hạc bào trên người đã sớm bị bùn đất lấm bẩn.
"Sao thiết kỵ La gia lại tới đây?"
"Nếu thiết kỵ La gia ở đây, chắc chắn La Nhân Đồ kia cũng đã trở lại... Chẳng phải có tin rằng ba mươi vạn người Hồ đã tiếp cận Vương Đình Kim Trướng sao, sao hắn lại dám bỏ mặc Tắc Bắc, chạy về Giang Lăng như vậy!"
Trên gương mặt già nua của Vân Thiên hiện lên vẻ sợ hãi cùng khó tin.
Ông ta cũng vì La Nhân Đồ không thể trở về nên mới dám rời kinh thành đến An Bình, muốn mang con nối dõi của La Nhân Đồ vào kinh.
Giờ lại nhảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế.
Văn Thiên Hành chạy rất xa, nghe tiếng vó ngựa đạp vào bùn sình, bèn lấy một tấm bùa từ tay áo, chà nó một cái, hóa thành một con hạc.
Văn Thiên Hạc vươn mình nhảy lên hạc, muốn ngồi hạc bay đi.
Nhưng mà.
Vừa bay được không bao lâu.
Lại nghe thấy tiếng dây cung bị kéo căng.
Bên dưới có một người mặc hắc giáp kính người, giơ cung bắn hạc.
Một mũi tên ẩn chưa lực lượng mạnh mẽ, xuyên qua con hạc đang bay, thuận đường xuyên qua lồng ngực Vân Thiên Hành, máu tung tóe trong mưa. Vân Thiên Hàn chật vật rơi xuống đất, cả người dính đầy bùn.
Ông ta nằm trên đất, một đôi ủng giáp đen đạp xuống trước mặt ông ta, bùn lầy bắn lên khắp mặt ông ta.
Vân Thiên Hành gian nan ngẩng đầu, thấy một bóng người không cao lớn lắm, thậm chí còn hơi khòm xuống.
Người nọ tháo mũ sắt, lộ ra gương mặt rất mực đôn hậu, chậm rãi cúi xuống.
Duỗi tay nắm đầu Vân Thiên Hành, nhấc lên.
"Lão thất phu, ngươi tính toán con ta?"
Mặt Vân Thiên Hành trắng bệch, nhìn gương mặt trung hậu, ấp úng thốt ra một cái tên.
"La Nhân Đồ."
...
La Hồng đứng trên cổng thành tháo mặt nạ Tà Quân xuống, vì hắn phát hiện nguy hiểm đã biến mất.
Mái đầu trắng xóa cũng trở về màu đen, dính sát vào người.
Mặt nạ Tà Quân mang theo ảnh hưởng của giết chóc, không ngừng đánh vào đầu hắn, khiến tinh thần hắn có hơi hoảng hốt. May là trước đó có Thiên Thủ Tà Phật tăng phúc nên hắn cũng dễ chịu hơn chút.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phương xa.
Nơi đó, mưa to mấy ngày liền, có một người đàn ông mặc hắc giáp, kéo Vân Thiên Hành như kéo chó già, từng bước tiến tới.
"La Hậu! Ta là thầy của Thái tử, Phó viện trưởng Tư Thiên viện..."
Vân Thiên Hành bị lôi xềnh xệch, bình tĩnh nói.
"Ngươi có là Thái tử cũng vô dụng, dám động đến con trai, con gái của ông, ông đây còn dám xách ngươi đến thành Thiên An, chém ngươi ngay trước Thái tử Hạ gia!"
"Vị trong thâm cung muốn lấy một ả người Hồ, ông không quản được, lão cha già của ông muốn xen vào thì các ngươi đi mà tìm lão già, đi mà động người của lão già, không chừng ông còn vỗ tay trợ uy cho các ngươi, tại sao phải động vào con của ta? Mẹ nó, ai cũng khinh La Hầu ta dễ ức hiếp phải không?"
Câu nói lạnh như băng, nổ tung trong màn mưa.
"Ông muốn con mình bình an sống ở đây, sau khi lớn lên nên cưới vợ thì cưới vợ, nên lập gia đình thì lập gia đình, mấy người các ngươi chạy đến quậy cái gì? À phải rồi, tên chó má nào làm lộ địa chỉ huyện An Bình, chờ ông tra rõ, rửa sạch cổ đợi chém đi!"
Vân Thiên Hành ngậm miệng, sống không còn gì luyến tiếc.
La Hậu xách Văn Thiên Hành, đi xuyên qua đám người giang hồ câm như hến, đến trước mặt Trần tổng quản.
Nhìn Trần tổng quản mỉm cười, tóc bạc trắng, La Hậu thở dài.
Giơ một tay.
"Rút đao."
"Giết."
La Hậu lạnh lùng ra lệnh.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Hắc giáp thiết kỵ rút đao ra khỏi vỏ, thanh âm chỉnh tề như một, tựa như tiếng sấm ầm vang.
"Giết."
Đoàn thiết kỵ gầm lên, tiếng vạn người hợp thành một thể.
Nhân Đồ về nhà, trước huyện An Bình, trong khoảnh khắc, đầu người rụng như mưa.
Thiết kị của La Gia có uy danh hiển hách ở vương triều Đại Hạ, tọa trấn nơi biên quan phía Bắc, ngăn chặn binh tướng người Hồ mấy chục năm, làm người Hồ không có cách nào vượt qua biên giới Đại Hạ dù chỉ một bước.
Thậm chí thiết kị La gia nhiều lần xuất binh đối chiến với binh mã hùng hậu của người Hồ nhưng lại không bao giờ rơi vào thế yếu, thậm chí đã mấy lần liên tiếp đánh cho quân Hồ tan tác bỏ chạy.
Chính vì vậy, thiết kị La gia đã mang lại cho chủ nhân nhiều công lao, sức mạnh của thiết kị sĩ cường đại không thể nghi ngờ. Uy danh như lang như hổ, khiến địch nhân sợ mất mật.
Bên ngoài huyện An Bình, âm thanh đầu người rơi xuống đất bắn lên bọt nước làm người ta sởn tóc gáy. Những người tới huyện An Bình mặc kệ là đến xem náo nhiệt hay là những kiếm khách giang hồ dụng tâm kín đáo, hoặc thám tử của những quý nhân quyền quý của vương triều đều không thoát khỏi cảnh bị chém đầu.
Có tu sĩ giang hồ phản kháng, nhưng mà trong thiết kị La gia làm sao mà lại không có cường giả. Hắn ta bị trấn áp một cách mạnh mẽ, bị chém đầu trước bàn dân thiên hạ.
Có vài tên tu sĩ Tam phẩm ẩn nấp trong đám đông bùng nổ tu vi, mong muốn chạy thoát thân. Nhưng vẫn không thể vượt qua được thiết kị, một thân ảnh cường tráng đeo đao ngưng tụ khí thế của hắc giáp thiết kị, mạnh mẽ như núi cao, đụng nát nhừ khí thế của tu sĩ tam phẩm kia, rồi giơ tay, chém đầu gã.
Sở dĩ quân đội, nguyên nhân chủ yếu đến từ chỗ người đông thế mạnh. “Thế” ấy của quân đội có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Người có thể chân chính đơn độc cản vạn quân, chỉ có thể là các cường giả trong Thiên Bảng của vương triều.
Chỉ cần phất tay một cái, đầu người rơi cuồn cuộn.
Đối với những quân lính phòng thủ tường thành Huyện An Bình, một màn này quả thực mang đến chấn động vô cùng to lớn. Trên tháp canh, Lưu huyện lệnh chết lặng, hai chân chỉ kém một chút nữa là mềm nhũn. Quả nhiên là La Nhân Đồ trong lời đồn.
Bình luận facebook