-
Chương 207-209
Chương 207 Con mẹ nó đây mới thật sự là tiên nhân chuyển thế! (1)
Mà giờ phút này.
Tại cổ thành, phía dưới tượng đá đạo nhân khổng lồ kia.
Một tiểu đạo sĩ đứng lặng, ngửa đầu nhìn đạo nhân, khoanh chân ngồi, tay hắn ta niết tam hoa, đan điền chứa khí, từng tờ giấy chuyển động lở lửng xung quanh hắn ta, tản ra ánh sánh màu vàng.
Theo quang mang kích động, trong thiên địa tựa hồ có âm thanh tiên nhân vang vọng.
Tượng đá đạo nhân lại bắt đầu tản ra ánh sáng màu vàng.
Có văn tự hiện lên trước mặt tiểu đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên vài phần hưng phấn.
“Quả nhiên không sai, hôm nay vừa vào cơ bí cảnh, bí cảnh liền có mưa nguyên khí, chứng tỏ có truyền thừa sắp xuất hiện!”
“Truyền thừa Lục Địa Tiên của Côn Luân Cung, tất nhiên là truyền thừa Đạo môn, hiện giờ trong Thiên Cơ bí cảnh, duy chỉ có ta là tu sĩ Đạo môn, Long Hổ Sơn ta tuy rằng không cùng một đạo với Côn Luân Cung, nhưng ta vốn tu đạo, truyền thừa này có lẽ chỉ có ta có khả năng nhận lấy!”
Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy mở mắt ra, mưa to cọ rửa thân hình hắn ta, nhưng lại không cọ rửa được đôi mắt hưng phấn của hắn ta.
Ong ong ong……
Trong thiên địa, kinh văn đan chéo, ẩn ẩn có lực lượng mạnh mẽ đang bay nhanh kích động và ngưng tụ.
Ngay sau đó, Hồng Bách Uy cảm thấy trời đất quay cuồng.
Văn tự đang nhảy múa cũng dần dần xếp thành hình.
Chỉ cần hắn ta hiểu được, là có thể có được kinh văn truyền thừa này, có được truyền thừa Lục Địa Tiên của Thiên Cơ bí cảnh!
Ánh mắt Hồng Bách Uy rạng rỡ, nếu Long Hổ Sơn biết được hắn ta có được truyền thừa của Côn Luân Cung, địa vị của hắn ta trong Long Hổ Sơn sẽ lên như diều gặp gió, thậm chí sẽ trở thành tu sĩ hàng đầu của Long Hổ Sơn!
Trong mắt tiểu đạo sĩ có dã tâm kích động.
“Soạt!”
Tay hắn ta niết thanh tịnh quyết của đạo môn, bắt đầu nghiền ngẫm kinh văn giữa thiên địa.
Nước mưa quanh thân hắn ta như hóa thành tinh linh nhảy múa ……
Trốn trong phòng ốc trong con hẻm.
Trong lòng Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đột nhiên nhảy dựng lên.
Bọn họ nhìn về phía La Hồng, lại phát hiện ra, La Hồng sau khi từ Thất phẩm lên Lục phẩm bỗng dưng trợn trừng mắt, trong mắt hiện lên sự kích động.
Mà trong đầu La Hồng.
Văn tự cuối cùng đang nhảy múa giữa thiên địa…… Bị hắn nhìn thấu hoàn toàn.
Trong lòng hắn, có một đoạn kinh văn hoàn chỉnh.
Hình như có mây tía từ phía đông tới!
Ẩn nấp trong hẻm nhỏ có một làn sương tím đang cuộn trào.
Vết thương của Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đã tốt hơn nhiều cùng mở mắt ra nhìn về phía La Hồng với vẻ ngạc nhiên và sợ hãi.
Ánh sáng tím lờ mờ bắn ra từ bên trong đôi mắt của La Hồng giống như có luồng khí tím từ phía đông đến!
Nguyên khí trời đất ở trong phòng đột nhiên trở nên nồng đậm, dường như tạo thành một cơn bão xoáy.
“Đây là…”
Tiêu Nhị Thất lên tiếng, gã nhìn La Hồng bị bao phủ trong ánh sáng tím với sắc mặt co quắp!
“Nguyên khí trời đất thật nồng đậm, loại tình huống này, chẳng lẽ...Là cơ duyên?! Cơ duyên bên trong bí cảnh?!”
Ngô Mị Nương cũng giật mình, nhưng mà nàng ta nhanh chóng bình tĩnh lại phân tích.
Thực ra nàng ta cũng không xa lạ gì với bí cảnh, bởi vì Ngô gia thân là thế gia kiếm đạo ngàn năm cũng có bí cảnh thuộc về mình.
Tình hình của La Hồng lúc này giống như đã gặp được cơ duyên tăng mạnh bản thân ở trong bí cảnh.
Có thể gặp nhưng không thể cầu, cực kỳ khó có được!
“Như vậy cũng được sao? Ba người chúng ta cùng chữa thương, vì sao La Hồng lại là người có được cơ duyên? Vì sao chỉ hắn có cơ duyên? Bởi vì dáng dấp hắn trắng nõn sao?”
Tiêu Nhị Thất không phục.
Ngô Mị Nương liếc nhìn La Hồng: “Cái này gọi là may mắn, ngươi thì biết cái gì.”
Tiêu Nhị Thất nghẹn lời.
Cả hai chìm vào im lặng, cái gọi là may mắn hư vô mờ mịt, bây giờ xem như họ được mở mang kiến thức cái gì gọi là may mắn.
“Nguyên nhân hẳn là có liên quan đến việc La Hồng biết thuật pháp Đạo Môn...Nếu không, ít hay nhiều thì chúng ta cũng có thể cảm nhận được cơ duyên này.”
Ngô Mị Nương giải thích, lời nói này trái lại làm cho trong lòng Tiêu Nhị Thất dễ chịu một chút.
Quả thực đúng như vậy, Tiêu Nhị Thất cũng không biết thuật pháp Đạo Môn gì đó, cho nên cơ duyên này không có liên quan gì với y, giải thích như vậy thì còn nghe được.
Đương nhiên y cũng hiểu rõ, thật ra cách nói này chỉ là để an ủi mình mà thôi.
Hai người nhanh chóng thu lại vẻ mặt của mình rồi ngồi nghiêm chỉnh.
La Hồng lấy mất cơ duyên lớn rồi nhưng mà lúc này họ có thể dễ dàng thu nạp nguyên khí trời đất nồng đậm tinh khiết ở bên trong căn phòng, đây cũng được xem như là một cơ duyên nhỏ.
Ngô Mị Nương dự định mượn cơ hội này để xung kích lên tứ phẩm.
Tiêu Nhị Thất cũng bắt đầu xung kích tu vi.
Lúc này trong đầu La Hồng tràn đầy kinh văn, mỗi một văn tự hoàn mỹ phiêu đãng giữa trời đất.
La Hồng dựa vào ý chí mạnh mẽ mới có thể gom những văn tự này lại cùng một chỗ, hình thành từng chương kinh văn hoàn chỉnh.
La Hồng hít sâu một hơi rồi lại lần nữa nhắm mắt.
Khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt hắn dường như chỉ còn lại pho tượng đạo nhân to lớn đứng cao vút trong mây quan sát thế gian.
Mà La Hồng phát hiện mình xuất hiện ở trên đỉnh pho tượng kia cũng đang quan sát cả tòa thành trì cổ xưa.
Ở phía trước cách La Hồng không xa, một lão nhân tóc trắng trên người khoác đạo bào đang khoanh chân ngồi ở đó, bên cạnh lão nhân có một thanh kiếm yên tĩnh lơ lửng.
Đạo nhân này dường như hòa thành một thể với trời đất.
Mọi cử động đều ẩn chứa vẻ chân thật.
Lão đạo ôn hòa nhìn La Hồng cười.
“Tiểu hỏa tử, ngươi có duyên với lão đạo, hôm nay truyền cho ngươi “Bắc Đẩu Kinh”, tặng ngươi giáp pháp lực và một thanh cổ kiếm “Thiên cơ”.
“Hy vọng ngươi có thể đạt tới tuyệt đỉnh trong tương lai, dùng kiếm mở ra thiên môn, giương danh của Côn Luân.”
Lão đạo cười ôn hòa, sau đó giống như bay lên cõi tiên, hóa thành một đống xương khô.
Chương 208 Con mẹ nó đây mới thật sự là tiên nhân chuyển thế! (2)
La Hồng chỉ cảm thấy hình ảnh nhanh chóng biến mất, tinh thần lực của hắn trở về với bản thân.
Mà ở trong đầu của hắn có một quyển kinh văn đã thành hình, không ngừng phóng thích ra dao động.
“Bắc Đẩu Kinh – Thiên Cơ.”
La Hồng thì thầm.
Trên người hắn đột nhiên phun trào ra một luồng khí cơ, nguyên khí trời đất vận chuyển thuận theo kinh văn tràn vào rồi không ngừng uốn lượn trong cơ thể của hắn, hình thành một loại huyết mạch lưu động, kiếm khí và khí cơ lưu động này hòa làm một thể, cảm giác trống rỗng lại bành trướng mấy phần.
Tu vi vừa mới đột phá lên Lục phẩm dường như lúc này đã được củng cố và tăng cường!
Vù vù...
Pháp tướng Thiên Thủ Tà Phật nổi lên trong đầu đứng ngang hàng với kinh văn đã hình thành.
Tà Phật dù tà nhưng cũng là phật.
Phật pháp và đạo ý đang không ngừng va chạm.
Lúc này tinh thần lực của La Hồng dường như được gột rửa bằng băng và lửa, không ngừng mạnh lên và trở nên cứng cỏi!
Vù vù!
Nguyên khí trời đất cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể của La Hồng bắt đầu chuyển hóa thành pháp lực Đạo Môn, đây chính là giáp pháp lực mà lão đạo nói tới, pháp lực lưu chuyển thuận theo kinh mạch cuối cùng giống như sông nhỏ tụ tập nhập vào biển lớn lao về phía đan điền.
Nhưng mà hư ảnh thánh nhân trong đan điền của La Hồng mở mắt, bên trên ma kiếm ATuLa cũng có bóng hình xinh đẹp hiện ra rồi liếc mắt nhìn.
Pháp lực tràn vào dường như bị ánh mắt của đó làm cho giật mình.
Chảy ngược trở về xông vào kinh mạch trong cơ thể La Hồng.
Toàn thân La Hồng phồng lên, ẩn ẩn giống như sắp vỡ vì ăn no.
Hư ảnh thánh nhân trong đan điền bắn ra ánh sáng rực rỡ, bên trong ma kiếm ATuLa cũng tuôn ra một luồng kiếm khí, cả hai dường như vô cùng ăn ý.
Pháp lực chảy ngược vào trong cơ thể La Hồng, đang không ngừng tán loạn lập tức bị nén lại, cuối cùng tụ lại ở trong Nê Hoàn Cung sau đó thực sự phá vỡ ngăn trở của Nê Hoàn Cung.
La Hồng chỉ cảm thấy trời đất mở rộng, tinh thần lực giống như đột nhiên tăng vọt mở ra một biển tri thức!
Giữa trán của La Hồng có pháp lực kết tinh dần dần hình thành một viên hình thoi!
Ở bên ngoài.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đã không còn tiếp tục tu hành nữa.
Nguyên khí trời đất quá nồng đậm, tu vi của họ đã đến bình cảnh thế nhưng không đột phá được, nếu cưỡng ép đột phá sẽ mang đến ảnh hưởng vô cùng xấu.
Cho nên họ chỉ dẫn độ nguyên khí vào trong cơ thể để rèn luyện, sau đó không tiếp tục tu hành nữa.
Mà họ nhìn thấy giữa trán của La Hồng dần dần kết tinh thành một viên hình thoi thì cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
Lúc này áo trắng của La Hồng bồng bềnh, tiên khí bay bổng, khí Chính Dương giống như cầu vồng, giữa trán càng có một kết tinh óng ánh giống như tiên giáng trần, phong hoa tuyệt đại.
“Lão tử chưa từng nhìn thấy Vân Trùng Dương đứng thứ nhất trong Hoàng bảng, nhưng lão tử cảm thấy mẹ nó đây mới thật sự là tiên nhân chuyển thế đấy!”
Tiêu Nhị Thất ngạc nhiên nói.
Ngô Mị Nương cũng vô cùng khiếp sợ.
Khí cơ trên người La Hồng càng trở nên mạnh mẽ.
Ngô Mị Nương dường như nhớ ra điều gì đó: “Chúng ta không thể ở lại đây lâu... Chỗ này hội tụ nguyên khí nồng đậm như thế, những người khác có thể sẽ phát hiện được có gì đó kỳ lạ, họ sẽ hiểu lầm là cơ duyên xuất thế nên chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này!”
Vẻ mặt Tiêu Nhị Thất cũng khẽ thay đổi, y không nói gì mà chặn ngang nâng cơ thể La Hồng lên chạy ra bên ngoài hẻm nhỏ.
Lúc này La Hồng vẫn còn đang đắm chìm trong “Bắc Đẩu Kinh”.
......
Dưới bức tượng đá đạo nhân to lớn.
Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy bỗng nhiên mở mắt ra, cả người giống như bị sét đánh.
Sau khi cơ thể run rẩy thì miệng ho ra máu tươi.
“Làm sao lại... Làm sao lại như thế?!”
“Là ai?”
Rốt cuộc là ai đoạt được trước, rõ ràng ta đã sắp hoàn tất việc miêu tả kinh văn, là ai đoạt cơ duyên của ta?!”
Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy đặt mông ngồi ở trên mặt đất.
Cả người giống như trở nên si ngốc, trong miệng không ngừng thì thầm, bên trong đôi mắt tràn đầy tơ máu, mưa xuân ảm đạm xối lên cơ thể của hắn ta lộ ra vẻ vô cùng nhếch nhác.
Hắn ta bỗng nhiên đập vào vũng nước đọng trên mặt đất gào khóc.
Cơ duyên đã tới tay lại bị người khác cướp đi, loại cảm giác đau lòng này làm cho Hồng Bách Uy cảm thấy hô hấp cũng giống như bị đao cắt.
Là ai?
Rốt cuộc là ai!
Hồng Bách Uy đứng dậy, đạo bào ướt sũng dán lên trên cơ thể.
Dựa vào nồng độ nguyên khí trời đất bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh để tăng cường thì cơ duyên này tuyệt đối không nhỏ, tuyệt đối là truyền thừa của Lục Địa Tiên ở Côn Luân cung!
Đây chính là cơ duyên rất to lớn!
Thế nhưng lại không còn nữa, bây giờ tất cả đều đã bị mất hết!
“Sẽ là ai chứ? Bây giờ trong các thiên kiêu đã đi vào bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh, người trong Đạo Môn, chỉ có ta... Hử? Không đúng, còn có một người, Cung Hạo của Tư Thiên Viện, Tư Thiên Viện vốn dĩ là do Côn Luân Cung mở ra, chẳng lẽ là Cung Hạo cướp đi cơ duyên sao?!”
Trong mắt Hồng Bách Uy lộ ra vẻ dữ tợn, Đạo Môn xem trọng thuận theo tự nhiên, nhưng mà... Hồng Bách Uy khó có thể chấp nhận kết quả này!
Hắn ta ngẩng đầu nhìn pho tượng cao vút trong mây, đôi mắt bỗng dưng co rụt lại.
Bởi vì trên đỉnh đầu tượng đá đạo nhân kia thực sự có ánh sáng tím đang lấp lóe!
“Vẫn còn cơ duyên!”
Trên mặt Hồng Bách Uy toát ra vẻ vui mừng, nhanh chóng nhảy lên, giày vải thấm nước đạp nhẹ trên tượng đá, dường như đang thi triển tuyệt đỉnh khinh công tung bay thẳng lên trên!
Chỉ là một lúc sau Hồng Bách Uy đã du ngoạn lên trên đỉnh đầu tượng đá đạo nhân.
Chương 209 Con mẹ nó đây mới thật sự là tiên nhân chuyển thế! (3)
Mưa xuân như dầu.
Ở phía trên tượng đá có một bộ xương khô ngồi xếp bằng giống như đang cảm nhận trời đất.
Ở phía trước xương khô có một thanh kiếm yên tĩnh cắm xuống dưới.
Trên mặt Hồng Bách Uy lập tức hiện lên vẻ kích động, ông trời không tuyệt đường của người!
Nhìn bảo kiếm có ánh sáng tím đang lưu chuyển xung quanh, đây rất có thể là pháp bảo được Lục Địa Tiên sứ dụng!
Hắn ta đi tới phía trước bộ xương khô, sau khi thăm dò xác định không có nguy hiểm mới rút kiếm ra.
Mà ngay khi thanh kiếm được rút ra, bộ xương khô của đạo nhân lập tức hóa thành bột phấn biến mất ở giữa trời đất.
Hắn ta cầm thanh kiếm ở trên tay, có thể cảm nhận được thời cơ ẩn chứa bên trong bảo kiếm.
Trên mặt Hồng Bách Uy toát ra nụ cười.
Hắn ta đứng lặng ở trên đỉnh đầu pho tượng to lớn quan sát cả tòa cổ thành.
Chưa ra khỏi Thiên Cơ Bí Cảnh nên chưa thể biết được cơ duyên kia thuộc về ai!
Hồng Bách Uy lạnh lùng thở dài, một lúc sau đeo cổ kiếm nhảy xuống khỏi tượng đá.
......
Tiêu Nhị Thất cõng La Hồng bước đi bên trong màn mưa.
Vẻ mặt Ngô Mị Nương lạnh lùng cầm kiếm cũng theo sát ở phía sau.
Nguyên khí trời đất khổng lồ hội tụ ở trong hẻm nhỏ tạo nên thanh thế to lớn, dẫn tới không ít sự chú ý của các thiên tài trong cổ thành.
Bàn chân giẫm đạp trên mặt đất, nước mưa vẩy ra thanh âm không ngừng quanh quẩn.
“Vòng xoáy nguyên khí có cường độ mức này là có người đang đột phá sao?”
“Đột phá? Không... Không đúng! Rất có thể là có người thu được cơ duyên, hoặc là cơ duyên xuất thế!”
“Đuổi theo! Không thể bỏ qua thanh thế cơ duyên như thế này!”
Tiếng ồn ào của một đám người trong màn mưa truyền ra rất xa, một lúc sau từng thân ảnh lần lượt tăng tốc lướt nhanh.
Khí tức của họ tỏa ra bốn phía làm cho không ai dám khinh thường.
Khuôn mặt Cung Hạo lạnh lùng đeo hộp kiếm bước đi ở đằng trước.
Tốc độ của hắn cực nhanh, nguyên khí trời đất đang dao động này rất có thể là cơ duyên xuất thế…
Là học sinh học sinh đã từng tu hành trong Tư Thiên Viện của Côn Luân Cung nên Cung Hạo hiểu rất rõ rằng Thiên Cơ Bí Cảnh ẩn chứa cơ duyên và bí mật như thế nào!
Bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh tồn tại một quyển cổ kinh tên là “Bắc Đẩu Kinh”, đó là bí mật bị thất truyền của Côn Luân Cung.
Lần này đi vào bí cảnh hắn ta cũng đã cảm thấy khác biệt, nồng độ nguyên khí giữa trời đất quá cao, cao đến nỗi không hợp lẽ thường!
Ý vị này rất có thể có cơ duyên xuất hiện ở bên trong bí cảnh.
Rất có thể là “Bắc Đẩu Kinh”!
Trong lúc nhất thời ánh mắt của hắn ta trở nên nóng như lửa.
“Cung Hạo ca ca! Ở đằng kia!”
“Đó là Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương!”
Trường Bình quận chúa đang ôm chặt hộp kiếm bỗng nhiên thét lên, tiếng thét chói tai xuyên thấu qua màn mưa, trong nháy mắt làm cho Cung Hạo lấy lại tinh thần.
Đôi mắt trở nên sắc bén nhìn thẳng ngõ hẻm ẩn nấp ở phía trước .
Tiêu Nhị Thất cõng La Hồng cùng Ngô Mị Nương chui ra từ đó.
Chẳng lẽ cơ duyên ở trên cơ thể ba người họ?!
Cung Hạo nghĩ đến điều này thì đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén!
“Đuổi theo!”
Hắn giơ kiếm lên vạch một đường trên hư không, trong hộp kiếm trên lưng còn thừa một thanh kiếm lập tức tuốt ra khỏi vỏ, kiếm quang hoành hành khắp trời đất chém tan vỡ những hạt mưa.
Một kiếm như đạp đổ hoàng long, khuấy động kiếm khí khắp đường rồi gào thét hướng về phía Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương.
Sắc mặt Ngô Mị Nương khẽ thay đổi, trong lòng trầm xuống.
Vòng xoáy nguyên khí trời đất xuất hiện, cuối cùng vẫn là đưa tới sự chú ý của những người này.
May mắn là vết thương đã khôi phục, lúc này Ngô Mị Nương cũng không sợ, Phi Yến ra khỏi vỏ chuyển động vòng tròn trước người, vô số kiếm ảnh xếp chồng, một chưởng đẩy ra.
Kiếm Phi Yến bắn ra va chạm cùng với phi kiếm của Cung Hạo!
Hai thanh kiếm va chạm vào nhau!
Kiếm khí sắc bén khuấy động ở bốn phía, lực cắt sắc bén như thể cơn mưa từ trên trời rơi xuống đang vắt kiệt chân không!
“Tiêu Nhị Thất, ngươi đưa La Hồng đi trước đi.”
Ngô Mị Nương nắm chặt Phi Yến bay ngược trở lại, lông mày hơi nhướng lên nói.
Tiêu Nhị Thất nghe vậy thì sắc mặt ngưng lại.
“Lão Ngô, bảo trọng!”
“Nếu có kiếp sau, ngươi ta…”
Ngô Mị Nương liếc mắt nhìn y: “Cút!”
Tiêu Nhị Thất nhanh chóng thu hồi lời định nói, cõng La Hồng vẫn còn đang trong trạng thái huyền bí nhanh chóng bước đi.
Ngô Mị Nương hít sâu một hơi, kiếm khí cuồn cuộn quanh cơ thể, váy áo tung bay.
Nhưng mà ngay khi nàng ta định liều chết đánh cược một lần.
Tiêu Nhị Thất cõng La Hồng lại quay lại...
“Này, lão Ngô... Ta không nỡ bỏ ngươi nên quay lại giúp ngươi.” Tiêu Nhị Thất nói.
Khí tức của Ngô Mị Nương trì trệ, suýt nữa bị nội thương.
Nàng ta quay đầu nhìn lại.
Nhìn về phía Tiêu Nhị Thất vốn dĩ đã phá vòng vây bước đi kia.
Một thân ảnh khôi ngô phóng thích sự kiềm chế đáng sợ đang bước từng bước một tới.
Khó trách Tiêu Nhị Thất lại quay trở lại.
Gia Luật Sách... Cũng xuất hiện để cản trở!
Trước có sói, sau có hổ!
Tuyệt vọng!
Đình Nam Lý ở bên ngoài huyện An Bình.
Đền thờ to lớn vắt ngang giữa trời đất, Văn Thiên Hành khoanh chân ngồi trên mặt đất khóe mắt nặng nề run lên.
Ở bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh, “Bắc Đẩu Kinh” trong nháy mắt xuất hiện trên trần thế, ông ta là người mở ra bí cảnh lần này nên có thể cảm nhận được...
Có người lấy được cơ duyên lớn nhất trong bí cảnh.
Là ai lấy được cơ duyên này?
“Là Cung Hạo? Hay là tiểu đạo sĩ của Long Hổ Sơn kia?”
Trong lòng Văn Thiên Hành cảm thấy hơi tò mò.
Hai người này là người có cơ hội lấy được nhất, bởi vì họ đều là người trong Đạo Môn, mặc dù Cung Hạo là kiếm tu nhưng mà hắn ta xuất thân từ Tư Thiên Viện và từng được bồi dưỡng trong Côn Luân Cung, có thể nói trong nhiều thiên kiêu như vậy thật ra Cung Hạo là người có khả năng đạt được truyền thừa của Lục Địa Tiên nhất.
Mà giờ phút này.
Tại cổ thành, phía dưới tượng đá đạo nhân khổng lồ kia.
Một tiểu đạo sĩ đứng lặng, ngửa đầu nhìn đạo nhân, khoanh chân ngồi, tay hắn ta niết tam hoa, đan điền chứa khí, từng tờ giấy chuyển động lở lửng xung quanh hắn ta, tản ra ánh sánh màu vàng.
Theo quang mang kích động, trong thiên địa tựa hồ có âm thanh tiên nhân vang vọng.
Tượng đá đạo nhân lại bắt đầu tản ra ánh sáng màu vàng.
Có văn tự hiện lên trước mặt tiểu đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên vài phần hưng phấn.
“Quả nhiên không sai, hôm nay vừa vào cơ bí cảnh, bí cảnh liền có mưa nguyên khí, chứng tỏ có truyền thừa sắp xuất hiện!”
“Truyền thừa Lục Địa Tiên của Côn Luân Cung, tất nhiên là truyền thừa Đạo môn, hiện giờ trong Thiên Cơ bí cảnh, duy chỉ có ta là tu sĩ Đạo môn, Long Hổ Sơn ta tuy rằng không cùng một đạo với Côn Luân Cung, nhưng ta vốn tu đạo, truyền thừa này có lẽ chỉ có ta có khả năng nhận lấy!”
Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy mở mắt ra, mưa to cọ rửa thân hình hắn ta, nhưng lại không cọ rửa được đôi mắt hưng phấn của hắn ta.
Ong ong ong……
Trong thiên địa, kinh văn đan chéo, ẩn ẩn có lực lượng mạnh mẽ đang bay nhanh kích động và ngưng tụ.
Ngay sau đó, Hồng Bách Uy cảm thấy trời đất quay cuồng.
Văn tự đang nhảy múa cũng dần dần xếp thành hình.
Chỉ cần hắn ta hiểu được, là có thể có được kinh văn truyền thừa này, có được truyền thừa Lục Địa Tiên của Thiên Cơ bí cảnh!
Ánh mắt Hồng Bách Uy rạng rỡ, nếu Long Hổ Sơn biết được hắn ta có được truyền thừa của Côn Luân Cung, địa vị của hắn ta trong Long Hổ Sơn sẽ lên như diều gặp gió, thậm chí sẽ trở thành tu sĩ hàng đầu của Long Hổ Sơn!
Trong mắt tiểu đạo sĩ có dã tâm kích động.
“Soạt!”
Tay hắn ta niết thanh tịnh quyết của đạo môn, bắt đầu nghiền ngẫm kinh văn giữa thiên địa.
Nước mưa quanh thân hắn ta như hóa thành tinh linh nhảy múa ……
Trốn trong phòng ốc trong con hẻm.
Trong lòng Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đột nhiên nhảy dựng lên.
Bọn họ nhìn về phía La Hồng, lại phát hiện ra, La Hồng sau khi từ Thất phẩm lên Lục phẩm bỗng dưng trợn trừng mắt, trong mắt hiện lên sự kích động.
Mà trong đầu La Hồng.
Văn tự cuối cùng đang nhảy múa giữa thiên địa…… Bị hắn nhìn thấu hoàn toàn.
Trong lòng hắn, có một đoạn kinh văn hoàn chỉnh.
Hình như có mây tía từ phía đông tới!
Ẩn nấp trong hẻm nhỏ có một làn sương tím đang cuộn trào.
Vết thương của Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đã tốt hơn nhiều cùng mở mắt ra nhìn về phía La Hồng với vẻ ngạc nhiên và sợ hãi.
Ánh sáng tím lờ mờ bắn ra từ bên trong đôi mắt của La Hồng giống như có luồng khí tím từ phía đông đến!
Nguyên khí trời đất ở trong phòng đột nhiên trở nên nồng đậm, dường như tạo thành một cơn bão xoáy.
“Đây là…”
Tiêu Nhị Thất lên tiếng, gã nhìn La Hồng bị bao phủ trong ánh sáng tím với sắc mặt co quắp!
“Nguyên khí trời đất thật nồng đậm, loại tình huống này, chẳng lẽ...Là cơ duyên?! Cơ duyên bên trong bí cảnh?!”
Ngô Mị Nương cũng giật mình, nhưng mà nàng ta nhanh chóng bình tĩnh lại phân tích.
Thực ra nàng ta cũng không xa lạ gì với bí cảnh, bởi vì Ngô gia thân là thế gia kiếm đạo ngàn năm cũng có bí cảnh thuộc về mình.
Tình hình của La Hồng lúc này giống như đã gặp được cơ duyên tăng mạnh bản thân ở trong bí cảnh.
Có thể gặp nhưng không thể cầu, cực kỳ khó có được!
“Như vậy cũng được sao? Ba người chúng ta cùng chữa thương, vì sao La Hồng lại là người có được cơ duyên? Vì sao chỉ hắn có cơ duyên? Bởi vì dáng dấp hắn trắng nõn sao?”
Tiêu Nhị Thất không phục.
Ngô Mị Nương liếc nhìn La Hồng: “Cái này gọi là may mắn, ngươi thì biết cái gì.”
Tiêu Nhị Thất nghẹn lời.
Cả hai chìm vào im lặng, cái gọi là may mắn hư vô mờ mịt, bây giờ xem như họ được mở mang kiến thức cái gì gọi là may mắn.
“Nguyên nhân hẳn là có liên quan đến việc La Hồng biết thuật pháp Đạo Môn...Nếu không, ít hay nhiều thì chúng ta cũng có thể cảm nhận được cơ duyên này.”
Ngô Mị Nương giải thích, lời nói này trái lại làm cho trong lòng Tiêu Nhị Thất dễ chịu một chút.
Quả thực đúng như vậy, Tiêu Nhị Thất cũng không biết thuật pháp Đạo Môn gì đó, cho nên cơ duyên này không có liên quan gì với y, giải thích như vậy thì còn nghe được.
Đương nhiên y cũng hiểu rõ, thật ra cách nói này chỉ là để an ủi mình mà thôi.
Hai người nhanh chóng thu lại vẻ mặt của mình rồi ngồi nghiêm chỉnh.
La Hồng lấy mất cơ duyên lớn rồi nhưng mà lúc này họ có thể dễ dàng thu nạp nguyên khí trời đất nồng đậm tinh khiết ở bên trong căn phòng, đây cũng được xem như là một cơ duyên nhỏ.
Ngô Mị Nương dự định mượn cơ hội này để xung kích lên tứ phẩm.
Tiêu Nhị Thất cũng bắt đầu xung kích tu vi.
Lúc này trong đầu La Hồng tràn đầy kinh văn, mỗi một văn tự hoàn mỹ phiêu đãng giữa trời đất.
La Hồng dựa vào ý chí mạnh mẽ mới có thể gom những văn tự này lại cùng một chỗ, hình thành từng chương kinh văn hoàn chỉnh.
La Hồng hít sâu một hơi rồi lại lần nữa nhắm mắt.
Khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt hắn dường như chỉ còn lại pho tượng đạo nhân to lớn đứng cao vút trong mây quan sát thế gian.
Mà La Hồng phát hiện mình xuất hiện ở trên đỉnh pho tượng kia cũng đang quan sát cả tòa thành trì cổ xưa.
Ở phía trước cách La Hồng không xa, một lão nhân tóc trắng trên người khoác đạo bào đang khoanh chân ngồi ở đó, bên cạnh lão nhân có một thanh kiếm yên tĩnh lơ lửng.
Đạo nhân này dường như hòa thành một thể với trời đất.
Mọi cử động đều ẩn chứa vẻ chân thật.
Lão đạo ôn hòa nhìn La Hồng cười.
“Tiểu hỏa tử, ngươi có duyên với lão đạo, hôm nay truyền cho ngươi “Bắc Đẩu Kinh”, tặng ngươi giáp pháp lực và một thanh cổ kiếm “Thiên cơ”.
“Hy vọng ngươi có thể đạt tới tuyệt đỉnh trong tương lai, dùng kiếm mở ra thiên môn, giương danh của Côn Luân.”
Lão đạo cười ôn hòa, sau đó giống như bay lên cõi tiên, hóa thành một đống xương khô.
Chương 208 Con mẹ nó đây mới thật sự là tiên nhân chuyển thế! (2)
La Hồng chỉ cảm thấy hình ảnh nhanh chóng biến mất, tinh thần lực của hắn trở về với bản thân.
Mà ở trong đầu của hắn có một quyển kinh văn đã thành hình, không ngừng phóng thích ra dao động.
“Bắc Đẩu Kinh – Thiên Cơ.”
La Hồng thì thầm.
Trên người hắn đột nhiên phun trào ra một luồng khí cơ, nguyên khí trời đất vận chuyển thuận theo kinh văn tràn vào rồi không ngừng uốn lượn trong cơ thể của hắn, hình thành một loại huyết mạch lưu động, kiếm khí và khí cơ lưu động này hòa làm một thể, cảm giác trống rỗng lại bành trướng mấy phần.
Tu vi vừa mới đột phá lên Lục phẩm dường như lúc này đã được củng cố và tăng cường!
Vù vù...
Pháp tướng Thiên Thủ Tà Phật nổi lên trong đầu đứng ngang hàng với kinh văn đã hình thành.
Tà Phật dù tà nhưng cũng là phật.
Phật pháp và đạo ý đang không ngừng va chạm.
Lúc này tinh thần lực của La Hồng dường như được gột rửa bằng băng và lửa, không ngừng mạnh lên và trở nên cứng cỏi!
Vù vù!
Nguyên khí trời đất cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể của La Hồng bắt đầu chuyển hóa thành pháp lực Đạo Môn, đây chính là giáp pháp lực mà lão đạo nói tới, pháp lực lưu chuyển thuận theo kinh mạch cuối cùng giống như sông nhỏ tụ tập nhập vào biển lớn lao về phía đan điền.
Nhưng mà hư ảnh thánh nhân trong đan điền của La Hồng mở mắt, bên trên ma kiếm ATuLa cũng có bóng hình xinh đẹp hiện ra rồi liếc mắt nhìn.
Pháp lực tràn vào dường như bị ánh mắt của đó làm cho giật mình.
Chảy ngược trở về xông vào kinh mạch trong cơ thể La Hồng.
Toàn thân La Hồng phồng lên, ẩn ẩn giống như sắp vỡ vì ăn no.
Hư ảnh thánh nhân trong đan điền bắn ra ánh sáng rực rỡ, bên trong ma kiếm ATuLa cũng tuôn ra một luồng kiếm khí, cả hai dường như vô cùng ăn ý.
Pháp lực chảy ngược vào trong cơ thể La Hồng, đang không ngừng tán loạn lập tức bị nén lại, cuối cùng tụ lại ở trong Nê Hoàn Cung sau đó thực sự phá vỡ ngăn trở của Nê Hoàn Cung.
La Hồng chỉ cảm thấy trời đất mở rộng, tinh thần lực giống như đột nhiên tăng vọt mở ra một biển tri thức!
Giữa trán của La Hồng có pháp lực kết tinh dần dần hình thành một viên hình thoi!
Ở bên ngoài.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đã không còn tiếp tục tu hành nữa.
Nguyên khí trời đất quá nồng đậm, tu vi của họ đã đến bình cảnh thế nhưng không đột phá được, nếu cưỡng ép đột phá sẽ mang đến ảnh hưởng vô cùng xấu.
Cho nên họ chỉ dẫn độ nguyên khí vào trong cơ thể để rèn luyện, sau đó không tiếp tục tu hành nữa.
Mà họ nhìn thấy giữa trán của La Hồng dần dần kết tinh thành một viên hình thoi thì cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
Lúc này áo trắng của La Hồng bồng bềnh, tiên khí bay bổng, khí Chính Dương giống như cầu vồng, giữa trán càng có một kết tinh óng ánh giống như tiên giáng trần, phong hoa tuyệt đại.
“Lão tử chưa từng nhìn thấy Vân Trùng Dương đứng thứ nhất trong Hoàng bảng, nhưng lão tử cảm thấy mẹ nó đây mới thật sự là tiên nhân chuyển thế đấy!”
Tiêu Nhị Thất ngạc nhiên nói.
Ngô Mị Nương cũng vô cùng khiếp sợ.
Khí cơ trên người La Hồng càng trở nên mạnh mẽ.
Ngô Mị Nương dường như nhớ ra điều gì đó: “Chúng ta không thể ở lại đây lâu... Chỗ này hội tụ nguyên khí nồng đậm như thế, những người khác có thể sẽ phát hiện được có gì đó kỳ lạ, họ sẽ hiểu lầm là cơ duyên xuất thế nên chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này!”
Vẻ mặt Tiêu Nhị Thất cũng khẽ thay đổi, y không nói gì mà chặn ngang nâng cơ thể La Hồng lên chạy ra bên ngoài hẻm nhỏ.
Lúc này La Hồng vẫn còn đang đắm chìm trong “Bắc Đẩu Kinh”.
......
Dưới bức tượng đá đạo nhân to lớn.
Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy bỗng nhiên mở mắt ra, cả người giống như bị sét đánh.
Sau khi cơ thể run rẩy thì miệng ho ra máu tươi.
“Làm sao lại... Làm sao lại như thế?!”
“Là ai?”
Rốt cuộc là ai đoạt được trước, rõ ràng ta đã sắp hoàn tất việc miêu tả kinh văn, là ai đoạt cơ duyên của ta?!”
Tiểu đạo sĩ Hồng Bách Uy đặt mông ngồi ở trên mặt đất.
Cả người giống như trở nên si ngốc, trong miệng không ngừng thì thầm, bên trong đôi mắt tràn đầy tơ máu, mưa xuân ảm đạm xối lên cơ thể của hắn ta lộ ra vẻ vô cùng nhếch nhác.
Hắn ta bỗng nhiên đập vào vũng nước đọng trên mặt đất gào khóc.
Cơ duyên đã tới tay lại bị người khác cướp đi, loại cảm giác đau lòng này làm cho Hồng Bách Uy cảm thấy hô hấp cũng giống như bị đao cắt.
Là ai?
Rốt cuộc là ai!
Hồng Bách Uy đứng dậy, đạo bào ướt sũng dán lên trên cơ thể.
Dựa vào nồng độ nguyên khí trời đất bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh để tăng cường thì cơ duyên này tuyệt đối không nhỏ, tuyệt đối là truyền thừa của Lục Địa Tiên ở Côn Luân cung!
Đây chính là cơ duyên rất to lớn!
Thế nhưng lại không còn nữa, bây giờ tất cả đều đã bị mất hết!
“Sẽ là ai chứ? Bây giờ trong các thiên kiêu đã đi vào bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh, người trong Đạo Môn, chỉ có ta... Hử? Không đúng, còn có một người, Cung Hạo của Tư Thiên Viện, Tư Thiên Viện vốn dĩ là do Côn Luân Cung mở ra, chẳng lẽ là Cung Hạo cướp đi cơ duyên sao?!”
Trong mắt Hồng Bách Uy lộ ra vẻ dữ tợn, Đạo Môn xem trọng thuận theo tự nhiên, nhưng mà... Hồng Bách Uy khó có thể chấp nhận kết quả này!
Hắn ta ngẩng đầu nhìn pho tượng cao vút trong mây, đôi mắt bỗng dưng co rụt lại.
Bởi vì trên đỉnh đầu tượng đá đạo nhân kia thực sự có ánh sáng tím đang lấp lóe!
“Vẫn còn cơ duyên!”
Trên mặt Hồng Bách Uy toát ra vẻ vui mừng, nhanh chóng nhảy lên, giày vải thấm nước đạp nhẹ trên tượng đá, dường như đang thi triển tuyệt đỉnh khinh công tung bay thẳng lên trên!
Chỉ là một lúc sau Hồng Bách Uy đã du ngoạn lên trên đỉnh đầu tượng đá đạo nhân.
Chương 209 Con mẹ nó đây mới thật sự là tiên nhân chuyển thế! (3)
Mưa xuân như dầu.
Ở phía trên tượng đá có một bộ xương khô ngồi xếp bằng giống như đang cảm nhận trời đất.
Ở phía trước xương khô có một thanh kiếm yên tĩnh cắm xuống dưới.
Trên mặt Hồng Bách Uy lập tức hiện lên vẻ kích động, ông trời không tuyệt đường của người!
Nhìn bảo kiếm có ánh sáng tím đang lưu chuyển xung quanh, đây rất có thể là pháp bảo được Lục Địa Tiên sứ dụng!
Hắn ta đi tới phía trước bộ xương khô, sau khi thăm dò xác định không có nguy hiểm mới rút kiếm ra.
Mà ngay khi thanh kiếm được rút ra, bộ xương khô của đạo nhân lập tức hóa thành bột phấn biến mất ở giữa trời đất.
Hắn ta cầm thanh kiếm ở trên tay, có thể cảm nhận được thời cơ ẩn chứa bên trong bảo kiếm.
Trên mặt Hồng Bách Uy toát ra nụ cười.
Hắn ta đứng lặng ở trên đỉnh đầu pho tượng to lớn quan sát cả tòa cổ thành.
Chưa ra khỏi Thiên Cơ Bí Cảnh nên chưa thể biết được cơ duyên kia thuộc về ai!
Hồng Bách Uy lạnh lùng thở dài, một lúc sau đeo cổ kiếm nhảy xuống khỏi tượng đá.
......
Tiêu Nhị Thất cõng La Hồng bước đi bên trong màn mưa.
Vẻ mặt Ngô Mị Nương lạnh lùng cầm kiếm cũng theo sát ở phía sau.
Nguyên khí trời đất khổng lồ hội tụ ở trong hẻm nhỏ tạo nên thanh thế to lớn, dẫn tới không ít sự chú ý của các thiên tài trong cổ thành.
Bàn chân giẫm đạp trên mặt đất, nước mưa vẩy ra thanh âm không ngừng quanh quẩn.
“Vòng xoáy nguyên khí có cường độ mức này là có người đang đột phá sao?”
“Đột phá? Không... Không đúng! Rất có thể là có người thu được cơ duyên, hoặc là cơ duyên xuất thế!”
“Đuổi theo! Không thể bỏ qua thanh thế cơ duyên như thế này!”
Tiếng ồn ào của một đám người trong màn mưa truyền ra rất xa, một lúc sau từng thân ảnh lần lượt tăng tốc lướt nhanh.
Khí tức của họ tỏa ra bốn phía làm cho không ai dám khinh thường.
Khuôn mặt Cung Hạo lạnh lùng đeo hộp kiếm bước đi ở đằng trước.
Tốc độ của hắn cực nhanh, nguyên khí trời đất đang dao động này rất có thể là cơ duyên xuất thế…
Là học sinh học sinh đã từng tu hành trong Tư Thiên Viện của Côn Luân Cung nên Cung Hạo hiểu rất rõ rằng Thiên Cơ Bí Cảnh ẩn chứa cơ duyên và bí mật như thế nào!
Bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh tồn tại một quyển cổ kinh tên là “Bắc Đẩu Kinh”, đó là bí mật bị thất truyền của Côn Luân Cung.
Lần này đi vào bí cảnh hắn ta cũng đã cảm thấy khác biệt, nồng độ nguyên khí giữa trời đất quá cao, cao đến nỗi không hợp lẽ thường!
Ý vị này rất có thể có cơ duyên xuất hiện ở bên trong bí cảnh.
Rất có thể là “Bắc Đẩu Kinh”!
Trong lúc nhất thời ánh mắt của hắn ta trở nên nóng như lửa.
“Cung Hạo ca ca! Ở đằng kia!”
“Đó là Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương!”
Trường Bình quận chúa đang ôm chặt hộp kiếm bỗng nhiên thét lên, tiếng thét chói tai xuyên thấu qua màn mưa, trong nháy mắt làm cho Cung Hạo lấy lại tinh thần.
Đôi mắt trở nên sắc bén nhìn thẳng ngõ hẻm ẩn nấp ở phía trước .
Tiêu Nhị Thất cõng La Hồng cùng Ngô Mị Nương chui ra từ đó.
Chẳng lẽ cơ duyên ở trên cơ thể ba người họ?!
Cung Hạo nghĩ đến điều này thì đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén!
“Đuổi theo!”
Hắn giơ kiếm lên vạch một đường trên hư không, trong hộp kiếm trên lưng còn thừa một thanh kiếm lập tức tuốt ra khỏi vỏ, kiếm quang hoành hành khắp trời đất chém tan vỡ những hạt mưa.
Một kiếm như đạp đổ hoàng long, khuấy động kiếm khí khắp đường rồi gào thét hướng về phía Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương.
Sắc mặt Ngô Mị Nương khẽ thay đổi, trong lòng trầm xuống.
Vòng xoáy nguyên khí trời đất xuất hiện, cuối cùng vẫn là đưa tới sự chú ý của những người này.
May mắn là vết thương đã khôi phục, lúc này Ngô Mị Nương cũng không sợ, Phi Yến ra khỏi vỏ chuyển động vòng tròn trước người, vô số kiếm ảnh xếp chồng, một chưởng đẩy ra.
Kiếm Phi Yến bắn ra va chạm cùng với phi kiếm của Cung Hạo!
Hai thanh kiếm va chạm vào nhau!
Kiếm khí sắc bén khuấy động ở bốn phía, lực cắt sắc bén như thể cơn mưa từ trên trời rơi xuống đang vắt kiệt chân không!
“Tiêu Nhị Thất, ngươi đưa La Hồng đi trước đi.”
Ngô Mị Nương nắm chặt Phi Yến bay ngược trở lại, lông mày hơi nhướng lên nói.
Tiêu Nhị Thất nghe vậy thì sắc mặt ngưng lại.
“Lão Ngô, bảo trọng!”
“Nếu có kiếp sau, ngươi ta…”
Ngô Mị Nương liếc mắt nhìn y: “Cút!”
Tiêu Nhị Thất nhanh chóng thu hồi lời định nói, cõng La Hồng vẫn còn đang trong trạng thái huyền bí nhanh chóng bước đi.
Ngô Mị Nương hít sâu một hơi, kiếm khí cuồn cuộn quanh cơ thể, váy áo tung bay.
Nhưng mà ngay khi nàng ta định liều chết đánh cược một lần.
Tiêu Nhị Thất cõng La Hồng lại quay lại...
“Này, lão Ngô... Ta không nỡ bỏ ngươi nên quay lại giúp ngươi.” Tiêu Nhị Thất nói.
Khí tức của Ngô Mị Nương trì trệ, suýt nữa bị nội thương.
Nàng ta quay đầu nhìn lại.
Nhìn về phía Tiêu Nhị Thất vốn dĩ đã phá vòng vây bước đi kia.
Một thân ảnh khôi ngô phóng thích sự kiềm chế đáng sợ đang bước từng bước một tới.
Khó trách Tiêu Nhị Thất lại quay trở lại.
Gia Luật Sách... Cũng xuất hiện để cản trở!
Trước có sói, sau có hổ!
Tuyệt vọng!
Đình Nam Lý ở bên ngoài huyện An Bình.
Đền thờ to lớn vắt ngang giữa trời đất, Văn Thiên Hành khoanh chân ngồi trên mặt đất khóe mắt nặng nề run lên.
Ở bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh, “Bắc Đẩu Kinh” trong nháy mắt xuất hiện trên trần thế, ông ta là người mở ra bí cảnh lần này nên có thể cảm nhận được...
Có người lấy được cơ duyên lớn nhất trong bí cảnh.
Là ai lấy được cơ duyên này?
“Là Cung Hạo? Hay là tiểu đạo sĩ của Long Hổ Sơn kia?”
Trong lòng Văn Thiên Hành cảm thấy hơi tò mò.
Hai người này là người có cơ hội lấy được nhất, bởi vì họ đều là người trong Đạo Môn, mặc dù Cung Hạo là kiếm tu nhưng mà hắn ta xuất thân từ Tư Thiên Viện và từng được bồi dưỡng trong Côn Luân Cung, có thể nói trong nhiều thiên kiêu như vậy thật ra Cung Hạo là người có khả năng đạt được truyền thừa của Lục Địa Tiên nhất.
Bình luận facebook