-
Chương 36-40
Chương 36 La Hồng công tử chết chắc rồi! (2)
Trong ánh mắt của ả đầy sự kinh hãi.
"Công... công tử... tha mạng..."
Ả ho ra máu, hoảng sợ cầu xin tha thứ.
La Hồng lảo đảo đứng lên, gần như có thể ngã nhào xuống bất cứ lúc nào.
"Tha mạng... nô gia... nguyện làm trâu làm ngựa..."
Ma nữ không muốn chết, sợ hãi nói.
Toàn thân La Hồng nhuốm máu, nhìn chằm chằm ả, trong đôi mắt tràn đầy sự bình tĩnh...
"Nhớ lấy, bổn công tử là một kẻ bại hoại."
Lời vừa buông ra, La Hồng dùng hết khí lực của bản thân phất tay.
"Giết."
Thanh âm nhàn nhạt, quanh quẩn trong không khí, trong sơn trại Hắc Vân tràn ngập mùi máu tanh.
Bóng của Địch Sơn nhận được mệnh lệnh, không chút do dự, một cước càn quét.
Đầu của ả ma nữ trực tiếp bị đá vỡ.
Rào.
Một khối lệnh bài màu đen rơi ra từ người của ả ma nữ đã vô lực ngã xuống đất kia, đụng vào giày đầy máu đen của La hồng, mới dừng lại.
Mà bóng của Địch Sơn, dường như tiêu hao hết năng lượng, hóa thành một đường màu đen, yên lặng nhập vào bóng của La Hồng.
Trong nháy mắt, La Hồng giống như bị hút khô cả khí lực, ngã ngồi trên đất, đầu óc chìm vào hôn mê, trời đất quay cuồng.
....
Bên ngoài Hắc Vân trại.
Triệu Đông Hán dựa vào thân cây đại thụ trông khá oai hùng.
Hắn ta nhắm hai mắt lại, tựa hồ như đang điều chỉnh trạng thái của bản thân.
Một trận gió đêm thổi tới mang theo mùi máu tanh.
Triệu Đông Hán đột nhiên mở mắt ra, trèo lên thân cây, đạp cành khô, nhìn về phía Hắc Vân trại.
Hắn ta hít sâu một hơi.
Cảm nhận được hướng có mùi máu tanh.
Trong chớp mắt, vết đao trên mặt của Triệu Đông Hán run rẩy.
Oanh!
Khí huyết bùng nổ, Triệu Đông Hán bay vèo ra như một con mãnh hổ.
....
Tử Vi và Phương Chính ngồi xếp bằng trên đá xanh.
Hai người cũng đánh hơi được mùi máu tanh, nên nhanh chóng mở mắt ra, quay sang nhìn nhau, sắc mặt đầy vẻ nghiêm túc.
"Xảy ra chuyện gì?"
Sau đó, Tử vi và Phương Chính chẳng nói thêm gì dư thừa mà bắn thẳng lên giống như lò xo, đạp gió, phi thân về hướng Hắc Vân trại.
....
Tại khu đất trước lầu của Hắc Vân trại.
Triệu Đông Hán gặp Tử vi và Phương Chính, hai vị sứ giả của Đại Lý tự này, nếu như là bình thường, Triệu Đông Hán sẽ chào hỏi, nhưng hôm nay, hắn lười để ý đến.
Nhìn cửa trại đang đóng chặt, Triệu Đông Hán nhanh chóng phi thân qua nhanh như chớp.
Tử Vi và Phương Chính cũng không để ý đến thái độ của Triệu Đông Hán, nhanh chóng đạp tường theo sau, giống như đang thi triển khinh công tuyệt kĩ.
Hai người cùng leo lên lầu đất.
Ba người đứng lặng trên chóp lầu, nhìn vào trong Hắc Vân trại.
Máu tanh cuồn cuộn!
Thi thể của bọn mã phỉ nằm lê lết, máu tươi xung quanh như dòng suối nhỏ tụ thành ao máu, ánh trăng chiếu ngược, cảnh tượng càng thêm quỷ dị.
Hítttt!
Tử Vi và Phương Chính hít một hơi lạnh.
"Tà ma!"
Chỉ trong chớp mắt, trong đầu hai người đột nhiên nhảy ra từ này, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Không làm tròn bổn phận!
Tới trễ!
La Hồng công tử chết chắc rồi!
Sắc mặt của Tử Vi và Phương Chính vô cùng khó coi.
Bọn họ luôn đề phòng tà ma, thế nhưng, lại không ngờ được, tà ma lại có thể im hơi lặng tiếng ra tay như vậy…
“Tà ma? Sao lại là tà ma?!”
Đôi mắt Triệu Đông Hán đỏ lên, toàn thân lạnh run.
Hai từ “tà ma” này, hắn ta đã sớm đã nghe qua. Nhìn xem toàn bộ thảm cảnh của Hắc Vân Trại, Triệu Đông Hán dường như cũng có thể đoán trước được thảm cảnh của công tử.
Một khi tà ma đã ra tay, chắc chắn sẽ không để ai sống sót. Những nhân vật tu luyện tà công có tính cách rất xấu xa, thủ đoạn lại tàn nhẫn, chẳng thể dùng lẽ thường để lý giải.
Ba người nhanh chóng nhảy từ căn lầu đất xuống dưới, tiến vào trong Hắc Vân Trại. Mùi máu tanh xộc thẳng vào ngay mũi, nhưng hiện giờ bọn họ lại không rảnh để bận tâm việc này.
“Theo lý mà nói, Địch Sơn - trại chủ của Hắc Vân Trại - là một Võ tu Bát phẩm Thiết Cốt cảnh, cho dù là tà ma, cũng không thể giết chết hắn ta một cách lặng yên như thế được.”
Phương Chính lạnh mặt, phân tích.
Tử Vi và Triệu Đông Hán không để ý đến y, khiến Phương Chính cảm thấy vài phần xấu hổ.
Bóng dáng ba người lướt qua nhanh chóng, không ngừng hướng về phía trong trại mà chạy như điên, một bộ rồi lại một bộ thi thể, khiến tâm họ càng lúc càng rơi vào đáy cốc.
Kẻ chế tạo “tà ma” này, thật sự rất tàn nhẫn ác độc.
Mà Triệu Đông Hán càng như sắp phát điên, cảm giác mỗi một bước, đều là dày vò.
“Nếu công tử xảy ra chuyện… ta biết phải giải thích thế nào với đại nhân? Ta là người có tội! Ta là tội nhân của La phủ!”
Triệu Đông Hán vô cùng tự trách.
Hắn ta nên sớm uống “Bạo huyết đan”, trực tiếp san bằng Hắc Vân Trại này mới đúng. Nếu như vậy, dù tà ma có ẩn nấp, cũng sẽ sớm bị bại lộ, công tử cũng sẽ không xảy ra chuyện.
“Bốp!”
Triệu Đông Hán bỗng nhiên tát mình một cái, khiến má sưng vù lên.
Ánh trăng lạnh lẽo.
Bên trong toàn bộ Hắc Vân Trại, gió lạnh vẫn đang gào thét.
Ngọn lửa trong chậu than cũng đã bị gió thổi tắt, có một cơn lạnh thấu xương lan ra.
Máu loãng phản chiếu ánh trăng, khiến cho toàn bộ sơn trại vô cùng quỷ dị.
Ba người Triệu Đông Hán nhanh chóng đi đến - chỗ tập trung trong sơn trại.
Từng cỗ thi thể xếp lên nhau, nồng nặc mùi máu tươi, xộc thẳng vào khoang mũi.
Đôi mắt Triệu Đông Hán co lại, liếc nhìn thấy Địch Sơn ngồi trên ghế da hổ, tay chống đao.
Chỉ là, Địch Sơn đã bị chém đầu. Dù chết đi, khí lực của Võ tu Bát phẩm thiết cốt cảnh, vẫn còn nồng đậm.
“Võ tu Bát phẩm Địch Sơn… đã chết.”
“Chết yên lặng không một tiếng động, xem ra kẻ chê tạo tà ma này có hai dạng khả năng, một dạng là Tà tu Bát phẩm, đã bố trí nhiều ngày … dạng còn lại là Tà tu Thất phẩm, nhưng bất kể là dạng nào, La Hồng công tử cũng dữ nhiều lành ít.”
“Những vụ án giết người xung quanh huyện An Bình, có thể cũng do kẻ tà ma đó gây ra.”
Phương Chính và Tử Vi nhìn thấy thi thể Địch Sơn trên ghế da hổ, nhất thời có chút thổn thức.
Vụ án tà ma đồ sát thôn làng đã xuất hiện đầu mối mới, nhưng… bọn họ không thể vui nổi.
“Công tử!”
Đột nhiên, Triệu Đông Hán phát ra tiếng gầm nhẹ.
Chương 37 Thế gian không còn Hắc Vân Trại
Ánh mắt của Tử Vi cùng Phương Chính nhanh chóng rời khỏi thi thể của Địch Sơn.
Một cái liếc nhìn này lại khiến hai người ngẩn ngơ.
Việc một Võ tu Bát phẩm chết đã thu hút sự chú ý nên bọn họ không nhìn thấy, trong núi thi biển máu, một bóng người đang ngồi ngay ngắn nhìn tấm lệnh bài đến thất thần.
Dáng người đó…… áo trắng nhuốm máu, sắc mặt trắng bệch
Ánh trăng chiếu rọi, Chính Dương khí trên người đối phương thoát khỏi tầm khống chế, toả lên cao như thể phối hợp cùng ánh trăng, sáng rực, dường như…
Bóng dáng đó cầm một khối lệnh bài màu đen, hình như nghe thấy tiếng gọi nên chậm rãi quay đầu, một gương mặt quen thuộc mà mệt mỏi, rơi vào trong mắt của Tử Vi, Phương Chính, Triệu Đông Hán.
Chính là La Hồng.
La Hồng đã thấy được hình dáng quen thuộc, trên gương mặt tái nhợt không một giọt máu, để lộ một nụ cười.
Ở dưới Chính Dương khí mờ mịt, nụ cười của hắn thật nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, giống như gió xuân, giống như nắng ấm vào Đông, đúng lúc đã xua tan đi cái âm khí dày đặc bên trong Hắc Vân Trại này.
Phương Chính cùng Tử Vi kinh ngạc.
La Hồng công tử.. vẫn còn sống!
Đôi mắt của Triệu Đông Hán bỗng chốc đỏ lên, gã phi vội đến trước mặt La Hồng, trực tiếp quỳ một chân xuống đất.
Bịch!
“Công tử! Thuộc hạ đến trễ!”
Triệu Đông Hán nhìn vết thương khắp người của La Hồng, vết sẹo trên mặt run lên, trong lòng vô cùng tự trách, hắn ta vừa cảm thấy may mắn, vừa phiền não, lại vừa sợ hãi.
Nếu công tử chết, hắn ta… phải làm sao?
Nhưng, đồng thời, trong lòng hắn ta cũng tràn ngập sự kinh ngạc vô hạn.
Triệu Đông Hán nhìn xem vết kiếm để lại khắp nơi, kiếm khí trong không khí vẫn chưa tan…
Có thể tưởng tượng được cuộc chiến trước đó ở nơi này vô cùng oanh liệt!
La Hồng chịu đựng cơn đau dữ dội như muốn ngất đi, nhìn thấy ba người Tử Vi, Phương Chính và Triệu Đông Hán, hắn hiểu rõ, đã an toàn, trong lòng nhẹ nhõm hơn.
Tử Vi che miệng, trên gương mặt chất phác của Phương Chính hiện rõ vẻ kinh hoàng không thể kiểm soát.
Bọn họ đã nhìn thấy thi thể tà ma, đầu đã bị nổ tung, từ thân thể “mềm mại” vặn vẹo kia mà phán đoán, là nữ nhân.
Trận chiến này… quá tàn khốc.
Bọn họ đã có thể tưởng tượng ra một trận đấu mạo hiểm và tàn khốc.
La Hồng trước nguy cơ sống chết, cùng tà ma huyết chiến, cuối cùng đã phản sát thành công.
“Kiếm khí thật bá đạo……”
Phương Chính rút thanh kiếm tiền đồng ra, cảm nhận được kiếm khí còn sót lại trong không trung, hít sâu một hơi.
“Khó trách La Hồng công tử vẫn có thể sống, thì ra nhận được truyền thừa từ tiền bối……”
“Khó trách La Hồng công tử dám một mình tiến vào Hắc Vân Trại, quả nhiên là can đảm nghĩa hiệp, uy vũ ngút trời, không hổ là tấm gương chĩnh nghĩa của huyện An Binh!”
Phương Chính cảm khái, thu hồi thanh kiếm đồng tiền, trên gương mặt chất phát hiện lên vẻ cung kính, hướng về La Hồng chắp tay.
La Hồng lúc này đã vô cùng mệt mỏi, hắn phải dùng ý chí rất lớn mới có thể giữ bản thân mình không ngất đi.
Nghe thấy Phương Chính nói thao thao bất tuyệt một tràng, còn loáng thoáng có cái gì “can đảm nghĩa hiệp”, “uy vũ ngút trời”, “gương mẫu chính nghĩa”.
Nhất thời, hơi thở của La Hồng trở nên dồn dập, có dự cảm không tốt.
Hắn trừng mắt, nhìn Phương Chính.
“Ngươi……”
La Hồng há hốc mồm, nhưng, lại không nói được, tinh thần của hắn bị chấn động mãnh liệt.
Trước mắt tối sầm, cuối cùng không chịu nổi, trực tiếp ngất đi
Cùng tà nữ huyết chiến một trận La Hồng cũng không choáng, nhưng ngay giờ phút này, hắn lại ngất đi.
Cái ngất này của La Hồng đã rước lấy một tiếng thét kinh hoàng.
Tử Vi trừng Phương Chính, Triệu Đông Hán lộ ra vẻ hung ác.
Gương mặt chất phác của Phương Chính hiện lên vẻ ngơ ngác, trong lòng cảm thấy có chút hoài nghi nhân sinh.
Ta… đã làm gì?
Ta chỉ là khen Lạc Hồng công tử một chút…
Sao? Không thể khen à?
Triệu Đông Hán đỏ mắt, tràn đầy lo lắng, không thèm để ý đến Phương Chính, ôm ngang La Hồng lên, bay nhanh về phía huyện An Bình.
…
Triệu Đông Hán ôm lấy La Hồng, chạy thẳng một mạch từ Hắc Vân Trại về huyện An Bình.
Thân là Võ tu Bát phẩm, có khí huyết và thể lực mạnh mẽ nên hắn ta không biết mệt
Binh lính giữ thành bị khí thế của Triệu Đông Hán dọa sợ, chặn cửa không cho vào.
Tử Vi và Phương Chính sau đó lướt đến, lấy lệnh bài ra, ra lệnh cho binh lính mở cổng thành.
Hai tên lính nhìn thấy La Hồng ngất đi trong lòng của Triệu Đông Hán, nhìn thấy trên người La Hồng chi chít những vết thương, áo trắng nhuộm bị máu tươi nhuộm lấy, lập tức hít một hơi.
Phương Chính nghiêm mặt, không một tiếng động xuất hiện sau lưng hai tên binh lính.
“Chuyện gặp tối nay, không được truyền ra ngoài.”
Hai tên thủ vệ kinh hãi, vội vàng chắp tay, liên tục đáp không dám.
Phương Chính là sứ giả của Đại Lý Tự, bọn họ nào dám chọc đến.
“Đại nhân… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một tên binh sĩ không nhịn được tò mò trong lòng.
Nhìn bộ dáng của La Hồng, lẽ nào là Lạc Hồng công tử đã bị người khác làm nhục ở Hắc Vân trại?
Lạc Hồng công tử vô cùng thảm?!
Ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng họ cháy hừng hực.
Phương Chính thật ra không muốn nói nhưng sợ ngày mai cả huyện An Bình truyền ra những lời đồn không hay lắm đối với Lạc Hồng công tử.
Cho nên nghĩ rồi lại nghĩ, Phương Chính nghiêm túc, trịnh trọng nhìn hai tên binh lính.
“Bắt đầu từ đêm nay, thế gian không còn Hắc Vân Trại nữa.”
Phương Chính chắp tay, nhìn về phía Đông nơi có khói trắng bạc nổi lên xa xa, trên khuôn mặt hiền lành hiện lên tia cảm khái.
“Lạc Hồng công tử…… rất mạnh.”
Vừa dứt lời, dưới chânPhương Chính nổi gió, lướt qua mà đi.
Để lại hai tên binh lính hai mặt nhìn nhau trước cổng thành, suy đoán lời nói của Phương Chính.
Càng nghĩ…… trong lòng càng bàng hoàng.
Lạc Hồng công tử…… một mình tiêu diệt sơn tặc?!
Chương 38 Chúng ta nợ La Hồng công tử một lời xin lỗi (1)
Đầu óc La Hồng vô cùng đau đớn, đó là biểu hiện của việc tinh thần bị tiêu hao quá độ.
Mặc dù Địch Sơn đã chết, nhưng dù sao đó cũng là Võ tu Bát phẩm Thiết Cốt cảnh, khí huyết cường thịnh, đồng thời linh hồn cũng hùng mạnh.
Nếu La Hồng dùng Vong Linh Tà Ảnh triệu hồi một người tu luyện Cửu phẩm thì chắc chắn chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng khi đó, đối mặt với uy hiếp của ma nữ, người mà La Hồng có thể ủy thác hy vọng duy nhất là Địch Sơn, người gần hắn nhất lúc đó cũng là Địch Sơn.
Trên thực tế, với sát khí mà lúc đó La Hồng có thể ngưng tụ, vốn không đủ để triệu hồi Địch Sơn.
Nếu không phải do ma nữ muốn đoạt xác hắn, điên cuồng tống nhập sát khí vào cơ thể của La Hồng, thì hắn không thể nào tìm được nhiều m Sát khí như vậy để triệu hoán Tà Ảnh của Địch Sơn.
Có thể nói, là ma nữ kia tự giết chính mình……
La Hồng mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở trên giường gỗ chạm khắc hoa lê, người vừa khẽ cử động liền cảm thấy nhói đau.
Vết thương trên người đã được vải băng bó, miệng vết thương đang lành lại, chắc là đã được đắp kim sang dược.
Mà ở đầu giường, quyển sách da người cùng khối lệnh bài màu đen kia đang nằm yên tĩnh ở đó.
Ngoại trừ La Hồng, những người khác có mở Quyển sách da người này ra thì cũng chẳng nhìn thấy được nội dung gì, về phần lệnh bài thiết màu đen kia cũng chỉ là một món đồ bình thường không có gì lạ, chửng thể gây được chú ý.
La Hồng không nhúc nhích, nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, rơi vào trầm tư.
Hắc Vân Trại…… Toàn diệt.
Nơi để La Hồng “ké” tội ác đã không còn.
Nghĩ đến đây, La Hồng lại cảm thấy mệt tim.
Lúc đầu, hắn cố gắng chống chọi với cảm giác hôn mê, cố cưỡng ép để không ngất xỉu, thế nhưng, một lời của Phương Chính, đã đánh một đòn cực mạnh vào tâm trí của La Hồng.
Can đảm nghĩa hiệp, uy vũ ngút trời, dũng cảm chiến đấu với tà ma, không hổ là tấm gương của chính nghĩa……
Lúc ấy La Hồng đã muốn bật lên mấy tiếng “ha ha” rồi, có điều chưa kịp thốt thành lời thì dã hôn mê bất tỉnh.
Hắc Vân Trại bị tiêu diệt, chẳng liên quan quái gì đến hắn cả.
Sao hắn lại dính líu đến can đảm nghĩa hiệp, uy vũ ngút trời rồi?
Còn việc chiến đấu với tà ma ấy à? Lúc đó, hắn có thể không đấu sao?
Ma nữ kia thèm khát thân thể của hắn, hắn có thể không phản kháng, có thể không chiến đấu sao?
Không chiến đấu chính là chết đó.
La Hồng hắn, chỉ là vì bảo vệ cái mạng mà thôi...
Nằm ở trên giường, La Hồng càng nghĩ càng giận, hắn dường như có thể nghĩ đến hướng đi của lời đồn trong huyện An Bình.
Lúc đầu không biết vị nhân sĩ tốt bụng nào đã bôi đen thanh danh của La Hồng hắn rồi, kết quả…… giờ lại xảy ra chuyện này, La Hồng hắn…… có khi lại bị khen nữa rồi.
La Hồng ôm ngực, thở hồng hộc.
Thật những việc này đều không quan trọng, quan trọng chính là…… chỉ số tội ác bên trong quyển sách da người sợ là lại sắp trở về số âm nữa rồi.
Hắn chỉ muốn làm nhân vật phản diện thôi mà, sao lại khó thế này?
Không có Triệu Đông Hán não bổ siêu cường, không có thanh liêm bất chợt Lạc Phong, hắn cứ tưởng rằng lần này gia nhập Hắc Vân Trại, có thể gom góp đầy bồn đầy bát tội ác rồi.
Thế nhưng, lại xuất hiện một ma nữ thèm cái thân thể của hắn……
La Hồng chẳng thể nào vui vẻ nổi.
Hắn định dùng chiêu nhất tiễn song điêu, thế nhưng chẳng thể ngờ được, chim lại bị giết.
Hết rồi.
Hoàn toàn hết rồi!
La Hồng nằm ở trên giường, có cảm giác nhân sinh chẳng còn gì đáng để lưu luyến.
……
Hắc Vân Trại.
Lạc Phong chắp hai tay sau lưng mặc sắc phục sứ giả của Đại Lý Tự, chầm chậm rảo bước, phía sau hắn, Tử Vi cùng Phương Chính im lặng đi theo.
Ngoài bọn họ ra, còn có một đội nha môn bộ khoái.
Những bộ khoái này đều vô cùng hoảng hốt khi nhìn thấy thảm cảnh bên trong sơn trại.
Thi thể nằm la liệt khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, còn cả bộ thi thể khiến người khác rợn gáy của Võ tu Bát phẩm Thiết Cốt cảnh Địch Sơn kia nữa……
Đám bộ khoái chưa bao gặp qua thảm án như vậy cả.
Thảm án diệt môn bình thường cũng chẳng là gì nếu so với tình trạng của nơi này.
Ngược lại, sắc mặt Lạc Phong vẫn như thường, tựa hồ như đã quen với những việc này.
Ông ta đi đến chỗ thi thể của ả lẳng lơ kia, cầm đôi giày có hoa văn da báo lên, khẽ đá đá vào cái đầu đã bị nổ tung của ả ta.
Nữ nhân này là kẻ gây ra tai hoạ, dựa trên dao động nguyên khí, hẳn là một tà tu mới vào Bát phẩm…
Lạc Phong thản nhiên nói.
Phía sau hắn, Tử Vi lấy sổ sách ra nhanh chóng ghi chép án sự.
Lạc Phong tiếp tục quan sát, ông ta ngồi xổm người xuống, vuốt nhẹ một chút vết kiếm trên đất.
Cảm nhận được dao động của kiếm khí bên trong vết kiếm, không khỏi híp mắt lại.
“Lạc Hồng công tử quả nhiên kế thừa kiếm thuật của tiền bối……”
“Kiếm khí nặng nề chắc nịch, có được sức mạnh Chính Dương, chính là khắc tinh của Tà tu, khó trách có thể lấy kiếm khí tu vi Cửu phẩm chém ngược Tà tu Bát phẩm.”
Lạc Phong cảm khái không thôi.
Ông ta đứng người lên, lấy vải trắng, lau vết máu trên tay.
“Điều tra kỹ một chút, nhìn xem có cá lọt lưới hay không…… Mặt khác, mang hết những thi thể này đi chôn cất đi.”
Lạc Phong lên tiếng.
Nói xong, Lạc Phong liền gọi Tử Vi cùng Phương Chính rời khỏi Hắc Vân Trại.
“Thủ đoạn mà nữ nhân này dùng để tàn sát Hắc Vân Trại không giống với thủ đoạn tà ma đã dùng để giết thôn dân xung quanh … Xem ra vụ việc tà ma diệt thôn, là do một kẻ hoàn toàn khác gây ra.”
Lạc Phong bỗng nhiên lên tiếng.
Tử Vi cùng Phương Chính sững sờ, không khỏi ngẩng đầu, kinh ngạc không thôi.
Bọn họ cứ nghĩ rằng vụ án tà ma đã được giải quyết rồi.
Chương 39 Chúng ta nợ La Hồng công tử một lời xin lỗi (2)
“Các ngươi không nhìn ra điểm đó sao?”
Lạc phong nhíu mày, có mấy phần thất vọng.
“Trong thảm án giết người diệt thôn, toàn bộ nam nhân trưởng thành đều bị hút khô máu, còn toàn bộ nữ tử thì bị lột da, xác bị phanh thây thành từng khối…… Thủ đoạn càng tàn nhẫn điên cuồng hơn thế này nhiều.”
“Mà người chết bên trong Hắc Vân Trại, phần lớn đều là bị chém đứt đầu, hoặc là bị móc tim mà chết……”
“Mặc dù đều là án mạng do tà ma gây ra, nhưng phương pháp rất khác nhau, nhu cầu tu luyện Tà tu cũng không giống nhau.”
Lạc Phong phân tích, hai tay để sau lưng, đứng lặng trên tòa lầu, nhìn về nơi xa.
“Các ngươi sao lại ngốc như vậy, phải học nhiều, đọc nhiều, làm nhiều nữa……”
“Học hỏi thêm từ Lạc Hồng công tử.”
……
Huyện An Bình.
Giống như một đám mây đang đổ mưa to.
Hắc Vân Trại…… Không còn nữa!
Tin tức này nhanh chóng truyền về huyện An Bình, lập tức khiến huyện An Bình huyện nhốn nháo.
Rất nhiều người cảm thấy ngơ ngác.
Một Hắc Vân Trại lớn như vậy, làm sao nói không còn liền không còn?
Có một người ẩn danh trông coi cửa thành biết chuyện nên lộ ra, đêm qua, sứ giả Đại Lý Tự mang theo Lạc Hồng công tử một thân trọng thương chạy nhanh về thành.
Lạc Hồng công tử mình đầy thương tích, hấp hối, dường như đã trải qua đại chiến thảm liệt.
Nhân sĩ biết chuyện ấy đã cố chống chọi áp lực hỏi thăm sứ giả Đại Lý Tự.
Từ lời kể của sứ giả, người kia biết việc Hắc Vân Trại diệt vong có liên quan tới Lạc Hồng công tử!
Trong nháy mắt tin tức đã lan truyền nhanh chóng.
“Ôi trời! Lạc Hồng công tử một người một kiếm, giết sạch tất cả những tên mã phỉ của Hắc Vân Trại!”
“Thì ra Lạc Hồng công tử đơn độc vào Hắc Vân Trại, là vì muốn chấm dứt nạn trộm cướp!”
“Ta sai rồi! Ta thế mà hoài nghi Lạc Hồng công tử, một người tốt như vậy, sao lại thành tướng cướp được chứ? Thì ra Lạc Hồng công tử đi diệt trộm cướp!”
Tin tức sôi trào!
Phố lớn ngõ nhỏ, các quán trà lớn, cửa hàng, thậm chí cả ở gánh hát, đều xôn xao truyền tin.
Thậm chí sự việc càng truyền đi càng tà dị.
Rất nhiều người đều im lặng.
Những người đã từng giận mắng La Hồng, những người góp phần, lan truyền tin đồn, toàn bộ đều im lặng, sắc mặt xấu hổ.
Trong quán trà, người kể chuyện không có chút tiết tháo nào, lập tức sửa đổi kịch bản hôm nay.
Hắn ta uống một ngụm trà rồi bỗng nhiên vỗ bàn.
“Lại nói Lạc Hồng công tử kia một kiếm rút ra, kiếm khí tung hoành ba trăm dặm, một kiếm chém bay đầu thủ lĩnh bang mã phỉ, áo trắng không nhuốm máu, phong độ vô cùng, giống như tiên giáng trần. Chỉ thấy kiếm khí tung hoành ba trăm dặm kia sau khi đã chém bay đầu tên thủ lĩnh mã phỉ rồi vẫn uy phong không giảm, chỉ nghe 'Bành' một tiếng, Hắc Vân Trại sụp đổ, trong trại vô số tên mã phỉ bị mất mạng tại chỗ, bị một kiếm chém bay đầu!
“Trong chết chóc một đóa hoa nở rộ như ánh bình minh!”
“Một kiếm đâm cướp, thuộc về Lạc Hồng!”
Sắc mặt người kể chuyện vô cùng kích động, nước miếng tung bay, vỗ bàn không dứt.
Ở giữa quán trà, cả đám người đang nghe truyện đều vô cùng phấn khích, máu trong người sôi trào.
Hồi lâu, người kể chuyện xúc động: “Lão phu từng cho rằng Lạc Hồng công tử có tiếng không có miếng, vì tu hành mà đi vào con đường đen tối, nhưng chưa từng nghĩ, Lạc Hồng công tử lại chịu đựng sự chỉ trỏ của người đời thế tục, mang theo sự cao ngạo quật cường, một kiếm diệt sạch Hắc Vân Trại, cho thế nhân lời phản kích đơn giản nhất.”
“Công tử uy vũ ngút trời, can đảm nghĩa hiệp, quả thật tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình!”
“Từng chất vấn công tử, là do lão phu ngu muội!”
“Lão phu thiếu Lạc Hồng công tử một lời xin lỗi.”
“Chúng ta thiếu Lạc Hồng công tử một lời xin lỗi!”
Người kể chuyện dứt lời, hướng về phía La phủ khom mình hành lễ.
Trong chốc lát, đã khiến cả sảnh đường phải lớn tiếng khen.
……
Không khí ở huyện An Bình càng lúc càng sôi trào vì vô số bách tính luôn miệng hô to “thiếu Lạc Hồng công tử một câu xin lỗi”.
Bên trong La phủ, La Hồng chẳng hề biết những chuyện này.
Hắn dựa vào đầu giường, run rẩy lật quyển sách da người ra.
Miệng đầy chua xót, trong lòng thấp thỏm.
Hắn thận trọng mở quyển sách da người đến trang giao diện.
“A...”
Chỉ mới liếc một cái, mà giọng nói của hắn cũng đã trở nên run rẩy, thở không ra hơi, đảo mắt, lại hôn mê bất tỉnh.
Nhân vật: Lạc Hồng
Tội ác: - 59
Cấp bậc: 1
Tên gọi: Tiểu Phôi Đản (?)
Chủng tộc: Nhân tộc (Người phàm)
Phương pháp tu hành: 《Vong Linh Tà Ảnh (Tàn)》, 《Kiếm khí quyết》
Cảnh giới: Cửu phẩm (Tụ Sát), cửu phẩm (Kiếm khí)
La Hồng hôn mê không lâu, dần dần tỉnh lại, trong đầu hiện lên trang giao diện.
Hai mắt vô thần, giống như cuộc sống chẳng còn gì đáng để lưu luyến
Tội ác…… -59?!
Nếu như La Hồng nhớ không nhầm, tội ác của hắn vốn là -29, gia nhập bang mã phỉ +20, nói cách khác, thời gian một đêm này, sau khi hắn +20, lại bị -50, cho nên cuối cùng tội ác của hắn là -59?!
Nhân sinh thay đổi thật nhanh, chớp mắt đã qua đi như vậy sao?
La Hồng che ngực, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị ngón tay vàng này làm tức đến phát bệnh.
Ngón tay vàng của người khác đều vừa đơn giản và ngầu, tại sao khi đến chỗ hắn lại trở thành thứ khiến người ta không tài nào nắm bắt được thế này?
“Đợi đã! Tên gọi Tiểu Phôi Đản, tại sao lại thêm dấu chấm hỏi?!”
Bờ môi La Hồng run rẩy.
Hắn đây là bị quyển sách da người khinh thường sao?
Hít sâu một hơi, La Hồng buộc mình phải bình tĩnh lại.
Hắn lật đến trang nhật ký của nhân vật phản diện, trang nhật ký mới đã hình thành.
“Lịch Đại Hạ, ngày mười bảy tháng sáu, m. Đây là ngày ta trở thành anh hùng, người đời đều gọi ta là can đảm nghĩa hiệp, uy vũ ngút trời, ta đánh đuổi bọn sơn tặc, tiêu diệt tà ma, bảo vệ được hòa bình xung quanh huyện An Bình, dân chứng và sứ giả của Đại Lý Tự, khen ngợi ta điên cuồng.
[Nhật ký sự kiện. Tội ác - 50]”
Đâm vào tim!
Bị thương ở tim mà chết.
Nhật ký này…… là giả đúng không!
La Hồng thả quyển sổ tay nhân vật phản diện xuống, buồn bã nhìn về nơi xa.
Có phải hắn và ngón tay vàng này… không hợp bát tự?
Hoặc là vận may của La Hồng hắn bất cẩn được điền đầy rồi? Hoặc là đại thiện nhân mười thế chuyển kiếp? Vậy nên cứ làm chuyện gì xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt?
La Hồng lắc lắc đầu, tiếp tục xem quyển sách da người.
Chương 40 Nữ trang đại lão
Lật đến trang ban thưởng, phần thưởng hôm nay đã được cập nhật,
[Ban thưởng]
Đặc biệt: Thiên Ma Bất Diệt Thể (Tội ác: +??......? Có thể đổi)
Hạng nhất: Mắt Tà Thần (Tội ác: +??......? Có thể đổi)
Hạng nhì: Bản đầy đủ công cáp Tà tu cấp Thiên《Tà Phật hoan hỷ》 (Tội ác: +10000 có thể đổi)
Hạng ba: Một lọ “Ma sát đan” (Tội ác: +100 có thể đổi)
Khuyến khích: Một lọ “Tụ sát đan” kém chất lượng (Tội ác: +10 - 1~ ??......? Có thể đổi)
Phần ban thưởng đã hoàn toàn đổi mới, vả lại, thay đổi so với tưởng tượng của La Hồng thật sự rất lớn.
Ngoại trừ giải đặc biệt không thay đổi, bắt đầu từ giải nhất, đã xảy ra một chút thay đổi.
Cám dỗ, vẫn là cám dỗ, một số phần thưởng, nghe tên đã thấy rất tuyệt.
Cũng có những phần thưởng, nghe tên là biết rác rưởi.
Ví như, giải khuyến khích……
“Cái gì gọi là “Tụ sát đan” kém chất lượng? Giải khuyến khích thì không phải là giải thưởng sao?!
La Hồng suýt chút nữa là tức giận lật bàn mắng hai chữ “gian thương”.
Nhưng, rất nhanh, hắn bất lực lắc đầu, đây vốn chính là giải khuyến khích, hắn còn có thể đòi hỏi gì nữa?
“Ít nhất cũng có giải thưởng, ngu sao mà không đổi chứ…… đan dược kém chất lượng thì cũng là đan dược mà!
La Hồng hít sâu một hơi.
Đối với người tu hành mà nói, tính quan trọng của đan dược không cần nói cũng biết.
Các phần thưởng khác trong phần ban thưởng đều hiện màu xám trắng, chỉ có phần thưởng khuyến khích hiện ra với màu xanh biếc, ánh sáng xanh lá mập mờ.
Sau khi lựa chọn chuyển đổi, La Hồng chỉ cảm thấy ý chí của mình tan rã dần, trời đất quay cuồng.
Một khắc sau, La Hồng dần tỉnh lại, liền phát hiện trong tay đang cầm lấy một bình ngọc màu đen
Thật là một phương pháp thần kỳ, phần thưởng này xuất hiện trong tay hắn bằng cách nào vậy.
La Hồng dò xét bốn phía, hắn nghi ngờ có người đang cố tình chỉnh hắn.
Nhưng, lấy thực lực như ngày hôm nay của hắn, cũng không phát hiện được gì.
Mở nắp bình.
Từ trong đổ ra một viên đan dược, các viên thuốc đều có dạng hình cầu, nhưng không được đẹp mắt cho lắm.
Một mùi hương như đậu hũ thối, phát ra từ đan dược.
Đếm rồi đếm, một bình đan dược có tổng cộng mười viên.
Số lượng cũng không tệ, có điều mùi vị này …. thật sự một lời khó nói hết.
La Hồng cất bình ngọc đi, không có ý định dùng.
Gập quyển sách da người lại, hắn bỗng sững sờ, bởi vì hắn phát hiện trang bìa của quyển sổ da người, không biết từ lúc nào xuất hiện một tiêu chí “↑”
“Đây là gì?”
La Hồng nghi ngờ không hiểu.
Trước đó mặt ngoài quyển sách không có món đồ chơi này.
Nghĩ lại, La Hồng duỗi một ngón tay ra, đặt ở bên trên cái ký hiệu này.
Cảm giác giống như điện giật, truyền khắp người La Hồng.
Bên trên quyển sách da người, một hàng chữ máu chầm chậm nổi lên.
“Kiểm tra thấy nhân vật La Hồng, trong hai lần cập nhật phần thưởng, tội ác không đủ +1, sắp tiến hành bảo trì….”
La Hồng: “???”
Lạnh run người!
Ngươi là đang xem thường ai?!
Cái gì gọi là hai lần cập nhật phần thưởng, tội ác không đủ +1?
Đây không phải là cảm giác đâm vào tim nữa, đây là cảm giác bị giáo dài đâm xuyên vào tim.
Tâm lý sụp đổ!
La Hồng muốn mở quyển sách ra, lại phát hiện không mở được.
Hắn hiểu ra, có lẽ quyển sách đang tiến hành bảo trì…….
Hắn luôn có cảm giác quyển sách này đang chế nhạo hắn một cách vô hình.
Đã không thể mở quyển sách ra, hắn cũng không tự làm khó mình nữa.
La Hồng dựa vào chiếc giường gỗ chạm trổ hoa lệ, bắt đầu suy nghĩ vì sao lần này lại xảy ra vấn đề.
Sau khi tổng kết, La Hồng đưa ra kết luận
“Lần này kế hoạch thất bại, chủ yếu vẫn là vì ngoài ý muốn!”
“Bởi vì, gia nhập Hắc Vân Trại, ta thực sự thu được﹢20 tội ác, nhưng sau đó là do bị ma nữ kia phá rối.”
“Cho nên, suy nghĩ của ta là không sai! Đây quả thực là một con đường tắt để thu hoạch tội ác.”
Nghĩ đến đây, trong lòng La Hồng không khỏi kích động.
“Hắc Vân Trại không còn nữa thì cũng chẳng sao, những tổ chức làm việc ác tương tự thế này chắc chắn không chỉ một Hắc Vân Trại……”
“'Thiên Địa Tà Môn' mà sứ giả Đại Lý Tự nói tới kia chẳng phải cũng là một tổ chức làm việc ác sao?! Hơn nữa, nghe nói tổ chức này còn tồi tệ hơn so với Hắc Vân Trại nữa!”
Nhưng, La Hồng không nghĩ nhiều đến tổ chức này, Thiên Địa Tà Môn...... Ngay cả sứ giả của Đại Lý Tự cũng không tìm được, La Hồng hắn sao có thể tìm ra.
La Hồng cảm thấy, kế hoạch tiếp theo của hắn là nên tiếp tục tìm những tên mã phỉ.
Tiếp tục kế hoạch “một mũi tên trúng hai con chim” của mình.
Bỗng nhiên, La Hồng nhớ đến cái lệnh bài bị rơi ra khi ma nữ bị Tà Ảnh Địch Sơn đá chết kia.
Hắn cầm lấy lệnh bài thì thấy đây là một khối lệnh bài thông thường được đúc từ thiết đen, nhìn qua… chẳng có gì lạ.
Đầu ngón tay La Hồng khẽ vuốt, một cỗ khí lạnh dâng lên từ lệnh bài, khiến hắn không khỏi rùng mình.
Đồ vật này rất tà dị.
La hồng liếc mắt, món đồ chơi này là từ trên người ma nữ rơi ra, toàn thân ả ma nữ đó tràn đầy sát khí tà ma, lẽ nào…… lệnh bài này phải dùng m sát khí để kích hoạt?
Bây giờ, trong đan điền La Hồng rỗng tuếch, m sát khí bị đã bị Tà Ảnh của Địch Sơn rút khô cạn.
La Hồng ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển《Vong linh Tà Ảnh》, chỉ lát sau, trong thân thể có một tia nhân sát hội tụ vào trong đan điền.
Theo nhân sát khí không ngừng được tập trung vào đan điền, khí Chính Dương ngoài cơ thể cũng tăng lên, ánh sát như cầu vồng bừng lên, sáng loà, khiến cho La Hồng trông giống như... thần tiên xuất trần.
Sau khi ngưng tự được một tia nhân sát, La Hồng mở mắt, dẫn dắt nhân sát khí này nhập vào lệnh bài.
Quả nhiên, trên bề mặt của lệnh bài bằng thiết đen cứng, nơi tiếp xúc với nhân sát khí nổi lên những đợt lăn tăn như sóng nước.
La hồng chỉ cảm thấy ý thức của mình bị một luồng sức mạnh thần bí bao phủ.
Lúc mở mắt ra, hắn thấy mình xuất hiện trong một không gian thần bí giống như một quảng trường rộng lớn.
Chính giữa cổng đền thờ có một cửa đá rất lớn, phía dưới cửa đá, có rất nhiều thân ảnh với vô số tư thế kì lạ, trên đỉnh đầu mỗi một thân ảnh, đều có ánh sáng tỏa ra, hiển thị tên gọi.
Đây là nơi nào? Không gian bên trong lệnh bài?
Huyễn cảnh sao?
La Hồng ngẩng đầu, chỉ thấy trên đỉnh đầu của mình hiện lên ba chữ [Huyết Linh Cơ]......
Sau, lại cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể này của mình.
Trước ngực cao ngất, tóc dài rối tung, chân dài mông vểnh......
Đây chẳng phải là ma nữ bị Địch Sơn đá bể đầu kia sao?!
Cho nên......
Lệnh bài thiết màu đen này kết nối với không gian thần bí, hắn đang lấy thân phận Huyết Linh cơ mở khóa tiến vào sao?
Cho nên...... thân phận của La Hồng ta bây giờ là...... Huyết Linh Cơ?
Trong ánh mắt của ả đầy sự kinh hãi.
"Công... công tử... tha mạng..."
Ả ho ra máu, hoảng sợ cầu xin tha thứ.
La Hồng lảo đảo đứng lên, gần như có thể ngã nhào xuống bất cứ lúc nào.
"Tha mạng... nô gia... nguyện làm trâu làm ngựa..."
Ma nữ không muốn chết, sợ hãi nói.
Toàn thân La Hồng nhuốm máu, nhìn chằm chằm ả, trong đôi mắt tràn đầy sự bình tĩnh...
"Nhớ lấy, bổn công tử là một kẻ bại hoại."
Lời vừa buông ra, La Hồng dùng hết khí lực của bản thân phất tay.
"Giết."
Thanh âm nhàn nhạt, quanh quẩn trong không khí, trong sơn trại Hắc Vân tràn ngập mùi máu tanh.
Bóng của Địch Sơn nhận được mệnh lệnh, không chút do dự, một cước càn quét.
Đầu của ả ma nữ trực tiếp bị đá vỡ.
Rào.
Một khối lệnh bài màu đen rơi ra từ người của ả ma nữ đã vô lực ngã xuống đất kia, đụng vào giày đầy máu đen của La hồng, mới dừng lại.
Mà bóng của Địch Sơn, dường như tiêu hao hết năng lượng, hóa thành một đường màu đen, yên lặng nhập vào bóng của La Hồng.
Trong nháy mắt, La Hồng giống như bị hút khô cả khí lực, ngã ngồi trên đất, đầu óc chìm vào hôn mê, trời đất quay cuồng.
....
Bên ngoài Hắc Vân trại.
Triệu Đông Hán dựa vào thân cây đại thụ trông khá oai hùng.
Hắn ta nhắm hai mắt lại, tựa hồ như đang điều chỉnh trạng thái của bản thân.
Một trận gió đêm thổi tới mang theo mùi máu tanh.
Triệu Đông Hán đột nhiên mở mắt ra, trèo lên thân cây, đạp cành khô, nhìn về phía Hắc Vân trại.
Hắn ta hít sâu một hơi.
Cảm nhận được hướng có mùi máu tanh.
Trong chớp mắt, vết đao trên mặt của Triệu Đông Hán run rẩy.
Oanh!
Khí huyết bùng nổ, Triệu Đông Hán bay vèo ra như một con mãnh hổ.
....
Tử Vi và Phương Chính ngồi xếp bằng trên đá xanh.
Hai người cũng đánh hơi được mùi máu tanh, nên nhanh chóng mở mắt ra, quay sang nhìn nhau, sắc mặt đầy vẻ nghiêm túc.
"Xảy ra chuyện gì?"
Sau đó, Tử vi và Phương Chính chẳng nói thêm gì dư thừa mà bắn thẳng lên giống như lò xo, đạp gió, phi thân về hướng Hắc Vân trại.
....
Tại khu đất trước lầu của Hắc Vân trại.
Triệu Đông Hán gặp Tử vi và Phương Chính, hai vị sứ giả của Đại Lý tự này, nếu như là bình thường, Triệu Đông Hán sẽ chào hỏi, nhưng hôm nay, hắn lười để ý đến.
Nhìn cửa trại đang đóng chặt, Triệu Đông Hán nhanh chóng phi thân qua nhanh như chớp.
Tử Vi và Phương Chính cũng không để ý đến thái độ của Triệu Đông Hán, nhanh chóng đạp tường theo sau, giống như đang thi triển khinh công tuyệt kĩ.
Hai người cùng leo lên lầu đất.
Ba người đứng lặng trên chóp lầu, nhìn vào trong Hắc Vân trại.
Máu tanh cuồn cuộn!
Thi thể của bọn mã phỉ nằm lê lết, máu tươi xung quanh như dòng suối nhỏ tụ thành ao máu, ánh trăng chiếu ngược, cảnh tượng càng thêm quỷ dị.
Hítttt!
Tử Vi và Phương Chính hít một hơi lạnh.
"Tà ma!"
Chỉ trong chớp mắt, trong đầu hai người đột nhiên nhảy ra từ này, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Không làm tròn bổn phận!
Tới trễ!
La Hồng công tử chết chắc rồi!
Sắc mặt của Tử Vi và Phương Chính vô cùng khó coi.
Bọn họ luôn đề phòng tà ma, thế nhưng, lại không ngờ được, tà ma lại có thể im hơi lặng tiếng ra tay như vậy…
“Tà ma? Sao lại là tà ma?!”
Đôi mắt Triệu Đông Hán đỏ lên, toàn thân lạnh run.
Hai từ “tà ma” này, hắn ta đã sớm đã nghe qua. Nhìn xem toàn bộ thảm cảnh của Hắc Vân Trại, Triệu Đông Hán dường như cũng có thể đoán trước được thảm cảnh của công tử.
Một khi tà ma đã ra tay, chắc chắn sẽ không để ai sống sót. Những nhân vật tu luyện tà công có tính cách rất xấu xa, thủ đoạn lại tàn nhẫn, chẳng thể dùng lẽ thường để lý giải.
Ba người nhanh chóng nhảy từ căn lầu đất xuống dưới, tiến vào trong Hắc Vân Trại. Mùi máu tanh xộc thẳng vào ngay mũi, nhưng hiện giờ bọn họ lại không rảnh để bận tâm việc này.
“Theo lý mà nói, Địch Sơn - trại chủ của Hắc Vân Trại - là một Võ tu Bát phẩm Thiết Cốt cảnh, cho dù là tà ma, cũng không thể giết chết hắn ta một cách lặng yên như thế được.”
Phương Chính lạnh mặt, phân tích.
Tử Vi và Triệu Đông Hán không để ý đến y, khiến Phương Chính cảm thấy vài phần xấu hổ.
Bóng dáng ba người lướt qua nhanh chóng, không ngừng hướng về phía trong trại mà chạy như điên, một bộ rồi lại một bộ thi thể, khiến tâm họ càng lúc càng rơi vào đáy cốc.
Kẻ chế tạo “tà ma” này, thật sự rất tàn nhẫn ác độc.
Mà Triệu Đông Hán càng như sắp phát điên, cảm giác mỗi một bước, đều là dày vò.
“Nếu công tử xảy ra chuyện… ta biết phải giải thích thế nào với đại nhân? Ta là người có tội! Ta là tội nhân của La phủ!”
Triệu Đông Hán vô cùng tự trách.
Hắn ta nên sớm uống “Bạo huyết đan”, trực tiếp san bằng Hắc Vân Trại này mới đúng. Nếu như vậy, dù tà ma có ẩn nấp, cũng sẽ sớm bị bại lộ, công tử cũng sẽ không xảy ra chuyện.
“Bốp!”
Triệu Đông Hán bỗng nhiên tát mình một cái, khiến má sưng vù lên.
Ánh trăng lạnh lẽo.
Bên trong toàn bộ Hắc Vân Trại, gió lạnh vẫn đang gào thét.
Ngọn lửa trong chậu than cũng đã bị gió thổi tắt, có một cơn lạnh thấu xương lan ra.
Máu loãng phản chiếu ánh trăng, khiến cho toàn bộ sơn trại vô cùng quỷ dị.
Ba người Triệu Đông Hán nhanh chóng đi đến - chỗ tập trung trong sơn trại.
Từng cỗ thi thể xếp lên nhau, nồng nặc mùi máu tươi, xộc thẳng vào khoang mũi.
Đôi mắt Triệu Đông Hán co lại, liếc nhìn thấy Địch Sơn ngồi trên ghế da hổ, tay chống đao.
Chỉ là, Địch Sơn đã bị chém đầu. Dù chết đi, khí lực của Võ tu Bát phẩm thiết cốt cảnh, vẫn còn nồng đậm.
“Võ tu Bát phẩm Địch Sơn… đã chết.”
“Chết yên lặng không một tiếng động, xem ra kẻ chê tạo tà ma này có hai dạng khả năng, một dạng là Tà tu Bát phẩm, đã bố trí nhiều ngày … dạng còn lại là Tà tu Thất phẩm, nhưng bất kể là dạng nào, La Hồng công tử cũng dữ nhiều lành ít.”
“Những vụ án giết người xung quanh huyện An Bình, có thể cũng do kẻ tà ma đó gây ra.”
Phương Chính và Tử Vi nhìn thấy thi thể Địch Sơn trên ghế da hổ, nhất thời có chút thổn thức.
Vụ án tà ma đồ sát thôn làng đã xuất hiện đầu mối mới, nhưng… bọn họ không thể vui nổi.
“Công tử!”
Đột nhiên, Triệu Đông Hán phát ra tiếng gầm nhẹ.
Chương 37 Thế gian không còn Hắc Vân Trại
Ánh mắt của Tử Vi cùng Phương Chính nhanh chóng rời khỏi thi thể của Địch Sơn.
Một cái liếc nhìn này lại khiến hai người ngẩn ngơ.
Việc một Võ tu Bát phẩm chết đã thu hút sự chú ý nên bọn họ không nhìn thấy, trong núi thi biển máu, một bóng người đang ngồi ngay ngắn nhìn tấm lệnh bài đến thất thần.
Dáng người đó…… áo trắng nhuốm máu, sắc mặt trắng bệch
Ánh trăng chiếu rọi, Chính Dương khí trên người đối phương thoát khỏi tầm khống chế, toả lên cao như thể phối hợp cùng ánh trăng, sáng rực, dường như…
Bóng dáng đó cầm một khối lệnh bài màu đen, hình như nghe thấy tiếng gọi nên chậm rãi quay đầu, một gương mặt quen thuộc mà mệt mỏi, rơi vào trong mắt của Tử Vi, Phương Chính, Triệu Đông Hán.
Chính là La Hồng.
La Hồng đã thấy được hình dáng quen thuộc, trên gương mặt tái nhợt không một giọt máu, để lộ một nụ cười.
Ở dưới Chính Dương khí mờ mịt, nụ cười của hắn thật nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, giống như gió xuân, giống như nắng ấm vào Đông, đúng lúc đã xua tan đi cái âm khí dày đặc bên trong Hắc Vân Trại này.
Phương Chính cùng Tử Vi kinh ngạc.
La Hồng công tử.. vẫn còn sống!
Đôi mắt của Triệu Đông Hán bỗng chốc đỏ lên, gã phi vội đến trước mặt La Hồng, trực tiếp quỳ một chân xuống đất.
Bịch!
“Công tử! Thuộc hạ đến trễ!”
Triệu Đông Hán nhìn vết thương khắp người của La Hồng, vết sẹo trên mặt run lên, trong lòng vô cùng tự trách, hắn ta vừa cảm thấy may mắn, vừa phiền não, lại vừa sợ hãi.
Nếu công tử chết, hắn ta… phải làm sao?
Nhưng, đồng thời, trong lòng hắn ta cũng tràn ngập sự kinh ngạc vô hạn.
Triệu Đông Hán nhìn xem vết kiếm để lại khắp nơi, kiếm khí trong không khí vẫn chưa tan…
Có thể tưởng tượng được cuộc chiến trước đó ở nơi này vô cùng oanh liệt!
La Hồng chịu đựng cơn đau dữ dội như muốn ngất đi, nhìn thấy ba người Tử Vi, Phương Chính và Triệu Đông Hán, hắn hiểu rõ, đã an toàn, trong lòng nhẹ nhõm hơn.
Tử Vi che miệng, trên gương mặt chất phác của Phương Chính hiện rõ vẻ kinh hoàng không thể kiểm soát.
Bọn họ đã nhìn thấy thi thể tà ma, đầu đã bị nổ tung, từ thân thể “mềm mại” vặn vẹo kia mà phán đoán, là nữ nhân.
Trận chiến này… quá tàn khốc.
Bọn họ đã có thể tưởng tượng ra một trận đấu mạo hiểm và tàn khốc.
La Hồng trước nguy cơ sống chết, cùng tà ma huyết chiến, cuối cùng đã phản sát thành công.
“Kiếm khí thật bá đạo……”
Phương Chính rút thanh kiếm tiền đồng ra, cảm nhận được kiếm khí còn sót lại trong không trung, hít sâu một hơi.
“Khó trách La Hồng công tử vẫn có thể sống, thì ra nhận được truyền thừa từ tiền bối……”
“Khó trách La Hồng công tử dám một mình tiến vào Hắc Vân Trại, quả nhiên là can đảm nghĩa hiệp, uy vũ ngút trời, không hổ là tấm gương chĩnh nghĩa của huyện An Binh!”
Phương Chính cảm khái, thu hồi thanh kiếm đồng tiền, trên gương mặt chất phát hiện lên vẻ cung kính, hướng về La Hồng chắp tay.
La Hồng lúc này đã vô cùng mệt mỏi, hắn phải dùng ý chí rất lớn mới có thể giữ bản thân mình không ngất đi.
Nghe thấy Phương Chính nói thao thao bất tuyệt một tràng, còn loáng thoáng có cái gì “can đảm nghĩa hiệp”, “uy vũ ngút trời”, “gương mẫu chính nghĩa”.
Nhất thời, hơi thở của La Hồng trở nên dồn dập, có dự cảm không tốt.
Hắn trừng mắt, nhìn Phương Chính.
“Ngươi……”
La Hồng há hốc mồm, nhưng, lại không nói được, tinh thần của hắn bị chấn động mãnh liệt.
Trước mắt tối sầm, cuối cùng không chịu nổi, trực tiếp ngất đi
Cùng tà nữ huyết chiến một trận La Hồng cũng không choáng, nhưng ngay giờ phút này, hắn lại ngất đi.
Cái ngất này của La Hồng đã rước lấy một tiếng thét kinh hoàng.
Tử Vi trừng Phương Chính, Triệu Đông Hán lộ ra vẻ hung ác.
Gương mặt chất phác của Phương Chính hiện lên vẻ ngơ ngác, trong lòng cảm thấy có chút hoài nghi nhân sinh.
Ta… đã làm gì?
Ta chỉ là khen Lạc Hồng công tử một chút…
Sao? Không thể khen à?
Triệu Đông Hán đỏ mắt, tràn đầy lo lắng, không thèm để ý đến Phương Chính, ôm ngang La Hồng lên, bay nhanh về phía huyện An Bình.
…
Triệu Đông Hán ôm lấy La Hồng, chạy thẳng một mạch từ Hắc Vân Trại về huyện An Bình.
Thân là Võ tu Bát phẩm, có khí huyết và thể lực mạnh mẽ nên hắn ta không biết mệt
Binh lính giữ thành bị khí thế của Triệu Đông Hán dọa sợ, chặn cửa không cho vào.
Tử Vi và Phương Chính sau đó lướt đến, lấy lệnh bài ra, ra lệnh cho binh lính mở cổng thành.
Hai tên lính nhìn thấy La Hồng ngất đi trong lòng của Triệu Đông Hán, nhìn thấy trên người La Hồng chi chít những vết thương, áo trắng nhuộm bị máu tươi nhuộm lấy, lập tức hít một hơi.
Phương Chính nghiêm mặt, không một tiếng động xuất hiện sau lưng hai tên binh lính.
“Chuyện gặp tối nay, không được truyền ra ngoài.”
Hai tên thủ vệ kinh hãi, vội vàng chắp tay, liên tục đáp không dám.
Phương Chính là sứ giả của Đại Lý Tự, bọn họ nào dám chọc đến.
“Đại nhân… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một tên binh sĩ không nhịn được tò mò trong lòng.
Nhìn bộ dáng của La Hồng, lẽ nào là Lạc Hồng công tử đã bị người khác làm nhục ở Hắc Vân trại?
Lạc Hồng công tử vô cùng thảm?!
Ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng họ cháy hừng hực.
Phương Chính thật ra không muốn nói nhưng sợ ngày mai cả huyện An Bình truyền ra những lời đồn không hay lắm đối với Lạc Hồng công tử.
Cho nên nghĩ rồi lại nghĩ, Phương Chính nghiêm túc, trịnh trọng nhìn hai tên binh lính.
“Bắt đầu từ đêm nay, thế gian không còn Hắc Vân Trại nữa.”
Phương Chính chắp tay, nhìn về phía Đông nơi có khói trắng bạc nổi lên xa xa, trên khuôn mặt hiền lành hiện lên tia cảm khái.
“Lạc Hồng công tử…… rất mạnh.”
Vừa dứt lời, dưới chânPhương Chính nổi gió, lướt qua mà đi.
Để lại hai tên binh lính hai mặt nhìn nhau trước cổng thành, suy đoán lời nói của Phương Chính.
Càng nghĩ…… trong lòng càng bàng hoàng.
Lạc Hồng công tử…… một mình tiêu diệt sơn tặc?!
Chương 38 Chúng ta nợ La Hồng công tử một lời xin lỗi (1)
Đầu óc La Hồng vô cùng đau đớn, đó là biểu hiện của việc tinh thần bị tiêu hao quá độ.
Mặc dù Địch Sơn đã chết, nhưng dù sao đó cũng là Võ tu Bát phẩm Thiết Cốt cảnh, khí huyết cường thịnh, đồng thời linh hồn cũng hùng mạnh.
Nếu La Hồng dùng Vong Linh Tà Ảnh triệu hồi một người tu luyện Cửu phẩm thì chắc chắn chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng khi đó, đối mặt với uy hiếp của ma nữ, người mà La Hồng có thể ủy thác hy vọng duy nhất là Địch Sơn, người gần hắn nhất lúc đó cũng là Địch Sơn.
Trên thực tế, với sát khí mà lúc đó La Hồng có thể ngưng tụ, vốn không đủ để triệu hồi Địch Sơn.
Nếu không phải do ma nữ muốn đoạt xác hắn, điên cuồng tống nhập sát khí vào cơ thể của La Hồng, thì hắn không thể nào tìm được nhiều m Sát khí như vậy để triệu hoán Tà Ảnh của Địch Sơn.
Có thể nói, là ma nữ kia tự giết chính mình……
La Hồng mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở trên giường gỗ chạm khắc hoa lê, người vừa khẽ cử động liền cảm thấy nhói đau.
Vết thương trên người đã được vải băng bó, miệng vết thương đang lành lại, chắc là đã được đắp kim sang dược.
Mà ở đầu giường, quyển sách da người cùng khối lệnh bài màu đen kia đang nằm yên tĩnh ở đó.
Ngoại trừ La Hồng, những người khác có mở Quyển sách da người này ra thì cũng chẳng nhìn thấy được nội dung gì, về phần lệnh bài thiết màu đen kia cũng chỉ là một món đồ bình thường không có gì lạ, chửng thể gây được chú ý.
La Hồng không nhúc nhích, nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, rơi vào trầm tư.
Hắc Vân Trại…… Toàn diệt.
Nơi để La Hồng “ké” tội ác đã không còn.
Nghĩ đến đây, La Hồng lại cảm thấy mệt tim.
Lúc đầu, hắn cố gắng chống chọi với cảm giác hôn mê, cố cưỡng ép để không ngất xỉu, thế nhưng, một lời của Phương Chính, đã đánh một đòn cực mạnh vào tâm trí của La Hồng.
Can đảm nghĩa hiệp, uy vũ ngút trời, dũng cảm chiến đấu với tà ma, không hổ là tấm gương của chính nghĩa……
Lúc ấy La Hồng đã muốn bật lên mấy tiếng “ha ha” rồi, có điều chưa kịp thốt thành lời thì dã hôn mê bất tỉnh.
Hắc Vân Trại bị tiêu diệt, chẳng liên quan quái gì đến hắn cả.
Sao hắn lại dính líu đến can đảm nghĩa hiệp, uy vũ ngút trời rồi?
Còn việc chiến đấu với tà ma ấy à? Lúc đó, hắn có thể không đấu sao?
Ma nữ kia thèm khát thân thể của hắn, hắn có thể không phản kháng, có thể không chiến đấu sao?
Không chiến đấu chính là chết đó.
La Hồng hắn, chỉ là vì bảo vệ cái mạng mà thôi...
Nằm ở trên giường, La Hồng càng nghĩ càng giận, hắn dường như có thể nghĩ đến hướng đi của lời đồn trong huyện An Bình.
Lúc đầu không biết vị nhân sĩ tốt bụng nào đã bôi đen thanh danh của La Hồng hắn rồi, kết quả…… giờ lại xảy ra chuyện này, La Hồng hắn…… có khi lại bị khen nữa rồi.
La Hồng ôm ngực, thở hồng hộc.
Thật những việc này đều không quan trọng, quan trọng chính là…… chỉ số tội ác bên trong quyển sách da người sợ là lại sắp trở về số âm nữa rồi.
Hắn chỉ muốn làm nhân vật phản diện thôi mà, sao lại khó thế này?
Không có Triệu Đông Hán não bổ siêu cường, không có thanh liêm bất chợt Lạc Phong, hắn cứ tưởng rằng lần này gia nhập Hắc Vân Trại, có thể gom góp đầy bồn đầy bát tội ác rồi.
Thế nhưng, lại xuất hiện một ma nữ thèm cái thân thể của hắn……
La Hồng chẳng thể nào vui vẻ nổi.
Hắn định dùng chiêu nhất tiễn song điêu, thế nhưng chẳng thể ngờ được, chim lại bị giết.
Hết rồi.
Hoàn toàn hết rồi!
La Hồng nằm ở trên giường, có cảm giác nhân sinh chẳng còn gì đáng để lưu luyến.
……
Hắc Vân Trại.
Lạc Phong chắp hai tay sau lưng mặc sắc phục sứ giả của Đại Lý Tự, chầm chậm rảo bước, phía sau hắn, Tử Vi cùng Phương Chính im lặng đi theo.
Ngoài bọn họ ra, còn có một đội nha môn bộ khoái.
Những bộ khoái này đều vô cùng hoảng hốt khi nhìn thấy thảm cảnh bên trong sơn trại.
Thi thể nằm la liệt khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, còn cả bộ thi thể khiến người khác rợn gáy của Võ tu Bát phẩm Thiết Cốt cảnh Địch Sơn kia nữa……
Đám bộ khoái chưa bao gặp qua thảm án như vậy cả.
Thảm án diệt môn bình thường cũng chẳng là gì nếu so với tình trạng của nơi này.
Ngược lại, sắc mặt Lạc Phong vẫn như thường, tựa hồ như đã quen với những việc này.
Ông ta đi đến chỗ thi thể của ả lẳng lơ kia, cầm đôi giày có hoa văn da báo lên, khẽ đá đá vào cái đầu đã bị nổ tung của ả ta.
Nữ nhân này là kẻ gây ra tai hoạ, dựa trên dao động nguyên khí, hẳn là một tà tu mới vào Bát phẩm…
Lạc Phong thản nhiên nói.
Phía sau hắn, Tử Vi lấy sổ sách ra nhanh chóng ghi chép án sự.
Lạc Phong tiếp tục quan sát, ông ta ngồi xổm người xuống, vuốt nhẹ một chút vết kiếm trên đất.
Cảm nhận được dao động của kiếm khí bên trong vết kiếm, không khỏi híp mắt lại.
“Lạc Hồng công tử quả nhiên kế thừa kiếm thuật của tiền bối……”
“Kiếm khí nặng nề chắc nịch, có được sức mạnh Chính Dương, chính là khắc tinh của Tà tu, khó trách có thể lấy kiếm khí tu vi Cửu phẩm chém ngược Tà tu Bát phẩm.”
Lạc Phong cảm khái không thôi.
Ông ta đứng người lên, lấy vải trắng, lau vết máu trên tay.
“Điều tra kỹ một chút, nhìn xem có cá lọt lưới hay không…… Mặt khác, mang hết những thi thể này đi chôn cất đi.”
Lạc Phong lên tiếng.
Nói xong, Lạc Phong liền gọi Tử Vi cùng Phương Chính rời khỏi Hắc Vân Trại.
“Thủ đoạn mà nữ nhân này dùng để tàn sát Hắc Vân Trại không giống với thủ đoạn tà ma đã dùng để giết thôn dân xung quanh … Xem ra vụ việc tà ma diệt thôn, là do một kẻ hoàn toàn khác gây ra.”
Lạc Phong bỗng nhiên lên tiếng.
Tử Vi cùng Phương Chính sững sờ, không khỏi ngẩng đầu, kinh ngạc không thôi.
Bọn họ cứ nghĩ rằng vụ án tà ma đã được giải quyết rồi.
Chương 39 Chúng ta nợ La Hồng công tử một lời xin lỗi (2)
“Các ngươi không nhìn ra điểm đó sao?”
Lạc phong nhíu mày, có mấy phần thất vọng.
“Trong thảm án giết người diệt thôn, toàn bộ nam nhân trưởng thành đều bị hút khô máu, còn toàn bộ nữ tử thì bị lột da, xác bị phanh thây thành từng khối…… Thủ đoạn càng tàn nhẫn điên cuồng hơn thế này nhiều.”
“Mà người chết bên trong Hắc Vân Trại, phần lớn đều là bị chém đứt đầu, hoặc là bị móc tim mà chết……”
“Mặc dù đều là án mạng do tà ma gây ra, nhưng phương pháp rất khác nhau, nhu cầu tu luyện Tà tu cũng không giống nhau.”
Lạc Phong phân tích, hai tay để sau lưng, đứng lặng trên tòa lầu, nhìn về nơi xa.
“Các ngươi sao lại ngốc như vậy, phải học nhiều, đọc nhiều, làm nhiều nữa……”
“Học hỏi thêm từ Lạc Hồng công tử.”
……
Huyện An Bình.
Giống như một đám mây đang đổ mưa to.
Hắc Vân Trại…… Không còn nữa!
Tin tức này nhanh chóng truyền về huyện An Bình, lập tức khiến huyện An Bình huyện nhốn nháo.
Rất nhiều người cảm thấy ngơ ngác.
Một Hắc Vân Trại lớn như vậy, làm sao nói không còn liền không còn?
Có một người ẩn danh trông coi cửa thành biết chuyện nên lộ ra, đêm qua, sứ giả Đại Lý Tự mang theo Lạc Hồng công tử một thân trọng thương chạy nhanh về thành.
Lạc Hồng công tử mình đầy thương tích, hấp hối, dường như đã trải qua đại chiến thảm liệt.
Nhân sĩ biết chuyện ấy đã cố chống chọi áp lực hỏi thăm sứ giả Đại Lý Tự.
Từ lời kể của sứ giả, người kia biết việc Hắc Vân Trại diệt vong có liên quan tới Lạc Hồng công tử!
Trong nháy mắt tin tức đã lan truyền nhanh chóng.
“Ôi trời! Lạc Hồng công tử một người một kiếm, giết sạch tất cả những tên mã phỉ của Hắc Vân Trại!”
“Thì ra Lạc Hồng công tử đơn độc vào Hắc Vân Trại, là vì muốn chấm dứt nạn trộm cướp!”
“Ta sai rồi! Ta thế mà hoài nghi Lạc Hồng công tử, một người tốt như vậy, sao lại thành tướng cướp được chứ? Thì ra Lạc Hồng công tử đi diệt trộm cướp!”
Tin tức sôi trào!
Phố lớn ngõ nhỏ, các quán trà lớn, cửa hàng, thậm chí cả ở gánh hát, đều xôn xao truyền tin.
Thậm chí sự việc càng truyền đi càng tà dị.
Rất nhiều người đều im lặng.
Những người đã từng giận mắng La Hồng, những người góp phần, lan truyền tin đồn, toàn bộ đều im lặng, sắc mặt xấu hổ.
Trong quán trà, người kể chuyện không có chút tiết tháo nào, lập tức sửa đổi kịch bản hôm nay.
Hắn ta uống một ngụm trà rồi bỗng nhiên vỗ bàn.
“Lại nói Lạc Hồng công tử kia một kiếm rút ra, kiếm khí tung hoành ba trăm dặm, một kiếm chém bay đầu thủ lĩnh bang mã phỉ, áo trắng không nhuốm máu, phong độ vô cùng, giống như tiên giáng trần. Chỉ thấy kiếm khí tung hoành ba trăm dặm kia sau khi đã chém bay đầu tên thủ lĩnh mã phỉ rồi vẫn uy phong không giảm, chỉ nghe 'Bành' một tiếng, Hắc Vân Trại sụp đổ, trong trại vô số tên mã phỉ bị mất mạng tại chỗ, bị một kiếm chém bay đầu!
“Trong chết chóc một đóa hoa nở rộ như ánh bình minh!”
“Một kiếm đâm cướp, thuộc về Lạc Hồng!”
Sắc mặt người kể chuyện vô cùng kích động, nước miếng tung bay, vỗ bàn không dứt.
Ở giữa quán trà, cả đám người đang nghe truyện đều vô cùng phấn khích, máu trong người sôi trào.
Hồi lâu, người kể chuyện xúc động: “Lão phu từng cho rằng Lạc Hồng công tử có tiếng không có miếng, vì tu hành mà đi vào con đường đen tối, nhưng chưa từng nghĩ, Lạc Hồng công tử lại chịu đựng sự chỉ trỏ của người đời thế tục, mang theo sự cao ngạo quật cường, một kiếm diệt sạch Hắc Vân Trại, cho thế nhân lời phản kích đơn giản nhất.”
“Công tử uy vũ ngút trời, can đảm nghĩa hiệp, quả thật tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình!”
“Từng chất vấn công tử, là do lão phu ngu muội!”
“Lão phu thiếu Lạc Hồng công tử một lời xin lỗi.”
“Chúng ta thiếu Lạc Hồng công tử một lời xin lỗi!”
Người kể chuyện dứt lời, hướng về phía La phủ khom mình hành lễ.
Trong chốc lát, đã khiến cả sảnh đường phải lớn tiếng khen.
……
Không khí ở huyện An Bình càng lúc càng sôi trào vì vô số bách tính luôn miệng hô to “thiếu Lạc Hồng công tử một câu xin lỗi”.
Bên trong La phủ, La Hồng chẳng hề biết những chuyện này.
Hắn dựa vào đầu giường, run rẩy lật quyển sách da người ra.
Miệng đầy chua xót, trong lòng thấp thỏm.
Hắn thận trọng mở quyển sách da người đến trang giao diện.
“A...”
Chỉ mới liếc một cái, mà giọng nói của hắn cũng đã trở nên run rẩy, thở không ra hơi, đảo mắt, lại hôn mê bất tỉnh.
Nhân vật: Lạc Hồng
Tội ác: - 59
Cấp bậc: 1
Tên gọi: Tiểu Phôi Đản (?)
Chủng tộc: Nhân tộc (Người phàm)
Phương pháp tu hành: 《Vong Linh Tà Ảnh (Tàn)》, 《Kiếm khí quyết》
Cảnh giới: Cửu phẩm (Tụ Sát), cửu phẩm (Kiếm khí)
La Hồng hôn mê không lâu, dần dần tỉnh lại, trong đầu hiện lên trang giao diện.
Hai mắt vô thần, giống như cuộc sống chẳng còn gì đáng để lưu luyến
Tội ác…… -59?!
Nếu như La Hồng nhớ không nhầm, tội ác của hắn vốn là -29, gia nhập bang mã phỉ +20, nói cách khác, thời gian một đêm này, sau khi hắn +20, lại bị -50, cho nên cuối cùng tội ác của hắn là -59?!
Nhân sinh thay đổi thật nhanh, chớp mắt đã qua đi như vậy sao?
La Hồng che ngực, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị ngón tay vàng này làm tức đến phát bệnh.
Ngón tay vàng của người khác đều vừa đơn giản và ngầu, tại sao khi đến chỗ hắn lại trở thành thứ khiến người ta không tài nào nắm bắt được thế này?
“Đợi đã! Tên gọi Tiểu Phôi Đản, tại sao lại thêm dấu chấm hỏi?!”
Bờ môi La Hồng run rẩy.
Hắn đây là bị quyển sách da người khinh thường sao?
Hít sâu một hơi, La Hồng buộc mình phải bình tĩnh lại.
Hắn lật đến trang nhật ký của nhân vật phản diện, trang nhật ký mới đã hình thành.
“Lịch Đại Hạ, ngày mười bảy tháng sáu, m. Đây là ngày ta trở thành anh hùng, người đời đều gọi ta là can đảm nghĩa hiệp, uy vũ ngút trời, ta đánh đuổi bọn sơn tặc, tiêu diệt tà ma, bảo vệ được hòa bình xung quanh huyện An Bình, dân chứng và sứ giả của Đại Lý Tự, khen ngợi ta điên cuồng.
[Nhật ký sự kiện. Tội ác - 50]”
Đâm vào tim!
Bị thương ở tim mà chết.
Nhật ký này…… là giả đúng không!
La Hồng thả quyển sổ tay nhân vật phản diện xuống, buồn bã nhìn về nơi xa.
Có phải hắn và ngón tay vàng này… không hợp bát tự?
Hoặc là vận may của La Hồng hắn bất cẩn được điền đầy rồi? Hoặc là đại thiện nhân mười thế chuyển kiếp? Vậy nên cứ làm chuyện gì xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt?
La Hồng lắc lắc đầu, tiếp tục xem quyển sách da người.
Chương 40 Nữ trang đại lão
Lật đến trang ban thưởng, phần thưởng hôm nay đã được cập nhật,
[Ban thưởng]
Đặc biệt: Thiên Ma Bất Diệt Thể (Tội ác: +??......? Có thể đổi)
Hạng nhất: Mắt Tà Thần (Tội ác: +??......? Có thể đổi)
Hạng nhì: Bản đầy đủ công cáp Tà tu cấp Thiên《Tà Phật hoan hỷ》 (Tội ác: +10000 có thể đổi)
Hạng ba: Một lọ “Ma sát đan” (Tội ác: +100 có thể đổi)
Khuyến khích: Một lọ “Tụ sát đan” kém chất lượng (Tội ác: +10 - 1~ ??......? Có thể đổi)
Phần ban thưởng đã hoàn toàn đổi mới, vả lại, thay đổi so với tưởng tượng của La Hồng thật sự rất lớn.
Ngoại trừ giải đặc biệt không thay đổi, bắt đầu từ giải nhất, đã xảy ra một chút thay đổi.
Cám dỗ, vẫn là cám dỗ, một số phần thưởng, nghe tên đã thấy rất tuyệt.
Cũng có những phần thưởng, nghe tên là biết rác rưởi.
Ví như, giải khuyến khích……
“Cái gì gọi là “Tụ sát đan” kém chất lượng? Giải khuyến khích thì không phải là giải thưởng sao?!
La Hồng suýt chút nữa là tức giận lật bàn mắng hai chữ “gian thương”.
Nhưng, rất nhanh, hắn bất lực lắc đầu, đây vốn chính là giải khuyến khích, hắn còn có thể đòi hỏi gì nữa?
“Ít nhất cũng có giải thưởng, ngu sao mà không đổi chứ…… đan dược kém chất lượng thì cũng là đan dược mà!
La Hồng hít sâu một hơi.
Đối với người tu hành mà nói, tính quan trọng của đan dược không cần nói cũng biết.
Các phần thưởng khác trong phần ban thưởng đều hiện màu xám trắng, chỉ có phần thưởng khuyến khích hiện ra với màu xanh biếc, ánh sáng xanh lá mập mờ.
Sau khi lựa chọn chuyển đổi, La Hồng chỉ cảm thấy ý chí của mình tan rã dần, trời đất quay cuồng.
Một khắc sau, La Hồng dần tỉnh lại, liền phát hiện trong tay đang cầm lấy một bình ngọc màu đen
Thật là một phương pháp thần kỳ, phần thưởng này xuất hiện trong tay hắn bằng cách nào vậy.
La Hồng dò xét bốn phía, hắn nghi ngờ có người đang cố tình chỉnh hắn.
Nhưng, lấy thực lực như ngày hôm nay của hắn, cũng không phát hiện được gì.
Mở nắp bình.
Từ trong đổ ra một viên đan dược, các viên thuốc đều có dạng hình cầu, nhưng không được đẹp mắt cho lắm.
Một mùi hương như đậu hũ thối, phát ra từ đan dược.
Đếm rồi đếm, một bình đan dược có tổng cộng mười viên.
Số lượng cũng không tệ, có điều mùi vị này …. thật sự một lời khó nói hết.
La Hồng cất bình ngọc đi, không có ý định dùng.
Gập quyển sách da người lại, hắn bỗng sững sờ, bởi vì hắn phát hiện trang bìa của quyển sổ da người, không biết từ lúc nào xuất hiện một tiêu chí “↑”
“Đây là gì?”
La Hồng nghi ngờ không hiểu.
Trước đó mặt ngoài quyển sách không có món đồ chơi này.
Nghĩ lại, La Hồng duỗi một ngón tay ra, đặt ở bên trên cái ký hiệu này.
Cảm giác giống như điện giật, truyền khắp người La Hồng.
Bên trên quyển sách da người, một hàng chữ máu chầm chậm nổi lên.
“Kiểm tra thấy nhân vật La Hồng, trong hai lần cập nhật phần thưởng, tội ác không đủ +1, sắp tiến hành bảo trì….”
La Hồng: “???”
Lạnh run người!
Ngươi là đang xem thường ai?!
Cái gì gọi là hai lần cập nhật phần thưởng, tội ác không đủ +1?
Đây không phải là cảm giác đâm vào tim nữa, đây là cảm giác bị giáo dài đâm xuyên vào tim.
Tâm lý sụp đổ!
La Hồng muốn mở quyển sách ra, lại phát hiện không mở được.
Hắn hiểu ra, có lẽ quyển sách đang tiến hành bảo trì…….
Hắn luôn có cảm giác quyển sách này đang chế nhạo hắn một cách vô hình.
Đã không thể mở quyển sách ra, hắn cũng không tự làm khó mình nữa.
La Hồng dựa vào chiếc giường gỗ chạm trổ hoa lệ, bắt đầu suy nghĩ vì sao lần này lại xảy ra vấn đề.
Sau khi tổng kết, La Hồng đưa ra kết luận
“Lần này kế hoạch thất bại, chủ yếu vẫn là vì ngoài ý muốn!”
“Bởi vì, gia nhập Hắc Vân Trại, ta thực sự thu được﹢20 tội ác, nhưng sau đó là do bị ma nữ kia phá rối.”
“Cho nên, suy nghĩ của ta là không sai! Đây quả thực là một con đường tắt để thu hoạch tội ác.”
Nghĩ đến đây, trong lòng La Hồng không khỏi kích động.
“Hắc Vân Trại không còn nữa thì cũng chẳng sao, những tổ chức làm việc ác tương tự thế này chắc chắn không chỉ một Hắc Vân Trại……”
“'Thiên Địa Tà Môn' mà sứ giả Đại Lý Tự nói tới kia chẳng phải cũng là một tổ chức làm việc ác sao?! Hơn nữa, nghe nói tổ chức này còn tồi tệ hơn so với Hắc Vân Trại nữa!”
Nhưng, La Hồng không nghĩ nhiều đến tổ chức này, Thiên Địa Tà Môn...... Ngay cả sứ giả của Đại Lý Tự cũng không tìm được, La Hồng hắn sao có thể tìm ra.
La Hồng cảm thấy, kế hoạch tiếp theo của hắn là nên tiếp tục tìm những tên mã phỉ.
Tiếp tục kế hoạch “một mũi tên trúng hai con chim” của mình.
Bỗng nhiên, La Hồng nhớ đến cái lệnh bài bị rơi ra khi ma nữ bị Tà Ảnh Địch Sơn đá chết kia.
Hắn cầm lấy lệnh bài thì thấy đây là một khối lệnh bài thông thường được đúc từ thiết đen, nhìn qua… chẳng có gì lạ.
Đầu ngón tay La Hồng khẽ vuốt, một cỗ khí lạnh dâng lên từ lệnh bài, khiến hắn không khỏi rùng mình.
Đồ vật này rất tà dị.
La hồng liếc mắt, món đồ chơi này là từ trên người ma nữ rơi ra, toàn thân ả ma nữ đó tràn đầy sát khí tà ma, lẽ nào…… lệnh bài này phải dùng m sát khí để kích hoạt?
Bây giờ, trong đan điền La Hồng rỗng tuếch, m sát khí bị đã bị Tà Ảnh của Địch Sơn rút khô cạn.
La Hồng ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển《Vong linh Tà Ảnh》, chỉ lát sau, trong thân thể có một tia nhân sát hội tụ vào trong đan điền.
Theo nhân sát khí không ngừng được tập trung vào đan điền, khí Chính Dương ngoài cơ thể cũng tăng lên, ánh sát như cầu vồng bừng lên, sáng loà, khiến cho La Hồng trông giống như... thần tiên xuất trần.
Sau khi ngưng tự được một tia nhân sát, La Hồng mở mắt, dẫn dắt nhân sát khí này nhập vào lệnh bài.
Quả nhiên, trên bề mặt của lệnh bài bằng thiết đen cứng, nơi tiếp xúc với nhân sát khí nổi lên những đợt lăn tăn như sóng nước.
La hồng chỉ cảm thấy ý thức của mình bị một luồng sức mạnh thần bí bao phủ.
Lúc mở mắt ra, hắn thấy mình xuất hiện trong một không gian thần bí giống như một quảng trường rộng lớn.
Chính giữa cổng đền thờ có một cửa đá rất lớn, phía dưới cửa đá, có rất nhiều thân ảnh với vô số tư thế kì lạ, trên đỉnh đầu mỗi một thân ảnh, đều có ánh sáng tỏa ra, hiển thị tên gọi.
Đây là nơi nào? Không gian bên trong lệnh bài?
Huyễn cảnh sao?
La Hồng ngẩng đầu, chỉ thấy trên đỉnh đầu của mình hiện lên ba chữ [Huyết Linh Cơ]......
Sau, lại cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể này của mình.
Trước ngực cao ngất, tóc dài rối tung, chân dài mông vểnh......
Đây chẳng phải là ma nữ bị Địch Sơn đá bể đầu kia sao?!
Cho nên......
Lệnh bài thiết màu đen này kết nối với không gian thần bí, hắn đang lấy thân phận Huyết Linh cơ mở khóa tiến vào sao?
Cho nên...... thân phận của La Hồng ta bây giờ là...... Huyết Linh Cơ?
Bình luận facebook