• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần cấp ở rể (3 Viewers)

  • Chap-191




Chương 191: Tiểu Triệu bị thương​




Rất nhanh sau đó anh đã tìm ra được khu vực lân cận của tòa nhà máy hóa chất cũ, đối mặt với tên buôn bán ma túy đang kéo thi thể ra ngoài chôn. Hai bên chạm mặt, Diệp Vô Phong không chút khách khí, nhấc tay lên bắn hai phát súng giết chết tên đó, sau đó lại ẩn mình, nhìn về phía trong sân quan sát.



Đúng vào lúc này, anh đột nhiên nghe được bên ngoài góc tường có người đang kêu đau. Nhìn qua kẽ gạch nứt, hướng về phía bức tường trong sân, một người đang co rúm lại nằm trên vũng máu nhúc nhích, nhất thời không biết là kẻ thù hay là bạn.



Diệp Vô Phong thăm dò hỏi: “Anh là ai? Bạch Tinh Đồng đang ở bên trong đúng không?” Anh một bên nói, một bên hướng nòng súng về phía trong đống gạch, nếu như phát hiện là kẻ thù sẽ lập tức nổ súng.



Trên nền đất, người bị đâm một nhát vào bụng là cảnh sát viên Tiểu Triệu, anh ta đã nghe ra được là tiếng của Diệp Vô Phong, nhẫn nhịn đau đớn nói: “Anh Phong, là em, Tiểu Triệu.”



Trong cục cảnh sát, những người chiến hữu đối với Diệp Vô Phong đều rất quen thuộc, bọn họ đã cho rằng đây là bạn trai của đội trưởng, ngày thường cũng không ít lần nói giỡn. Lần này Diệp Vô Phong đuổi theo đến đây, làm cho Tiểu Triệu lại như thấy được hy vọng: “Anh Phong, đội trưởng Bạch bị bọn chúng bắt lên trên lầu, ngoài ra mấy người anh em đều đã chết trong trận chiến rồi...”



Diệp Vô Phong nhìn vào phía trong sân, nhìn lại kỹ càng hơn: “Đối phương có bao nhiêu người? Hỏa lực như thế nào?”



Tiểu Triệu thấp giọng nói: “Có mười mấy người, nhiều nhất là súng ngắn. Bọn họ võ công đều không tồi, là những kẻ cứng cỏi.” Nói đến đây, anh ta lại đau hơn, gần như muốn ngất đi vì đau.



Diệp Vô Phong nhìn xung quanh, trên lầu có bóng người đang cử động, quân địch cũng không biết tình hình bên mình nên không dám liều lĩnh ra tay. Anh tựa như con báo từ góc tường bên ngoài nhảy vào bên trong, vội xử lí vết thương cho Tiểu Triệu, sau đó lấy điện thoại đưa cho anh ta: “Cậu liên lạc với cục cảnh sát, bảo cục trưởng phái thêm người đến đây. Tôi đi cứu đội trưởng của các cậu.”



Sau khi thu xếp ổn thỏa Tiểu Triệu, Diệp Vô Phong nghiêng người nương theo bức tường, đi thẳng đến phía sau tòa nhà. Hiện tại bản thân chỉ có một mình, muốn tiến công từ chính diện, chắc chắn là không thực tế, mà phải từ phía sau tập kích bất ngờ, tìm kiếm cơ hội.



Anh phát huy bản lĩnh bơi tường của thằn lằn, lách qua các vết nứt, không một tiếng động trèo lên phía sau của tòa nhà, trên góc lầu núp kĩ. Diệp Vô Phong giải phóng ra năng lực nhận thức của mình, xem xét kĩ càng, phát hiện ở vị trí trên đỉnh đầu mình có hơi thở của hai tên xạ thủ.



Lại qua thêm một lúc, hai tên xạ thủ đó vẫn nhỏ giọng mà nói chuyện: “Vừa nãy hai tiếng súng vang lên, sao lại không có người tiến vào? Có phải anh em bọn mình tự nổ súng không?”



“Không nói rõ được, không được sơ ý, chúng ta vẫn là nên cẩn thận một chút. Nhìn về phía trước mảnh rừng nhỏ kia, rất có khả năng có người đang ở trong đó mai phục. Chỉ cần bước vào trong sân, chúng ta sẽ lập tức nổ súng.”



“Anh, anh nói xem Văn Tam Đa ở trên lầu, lúc này đang làm cái gì? Anh ta chắc chắn đang chơi cái cô nữ cảnh sát đó, hí hí, cái cô nữ cảnh sát đó quả thật con mẹ nó đẹp. Cái mặt nhỏ đó có thể búng ra sữa, cái mông lớn đó thật con mẹ nó nóng bỏng...”



Diệp Vô Phong nghe hai người nói chuyện càng ngày càng đê tiện, nhịn không được chửi bới trong lòng: “Hai tên khốn kiếp, chết đến nơi rồi mà còn ở chỗ này phỏng đoán hoang đường!”



Anh đánh giá lại thêm một lần nữa vị trí của hai người, nằm ở trên lầu ngay trên đầu của mình không còn nghi ngờ gì nữa. Diệp Vô Phong hít sâu vào một hơi, duỗi tay chậm rãi kéo mái hiên ra, đột nhiên duỗi người, như viên trân châu cuốn xuống rèm, cả người lộn ngược xuống dưới.



Động tác của anh nhẹ tựa lông hồng, nhanh như gió, vù vù một lát, đã đến được ngay chỗ của hai tên xạ thủ. Hai tên xạ thủ chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, dường như có một con chim lớn từ trên đầu hạ xuống, còn chưa kịp phản ứng lại, thân người Diệp Vô Phong đã đáp xuống giữa hai người.



Diệp Vô Phong vươn hai tay ra, mỗi tay một người nhấn lên đỉnh đầu hai gã, hai tay đồng thời dùng sức vặn, giống như bình thường khi vặn ốc vít. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, cổ của bọn hắn lập tức bị vặn gãy, hứ cũng chưa kịp hứ, mềm nhũn mà nằm ở đó.



Diệp Vô Phong vươn tay cầm lấy hai khẩu súng của hai tên xạ thủ, nhìn nhìn, không tồi, là súng trường tấn công, còn có kính nhìn ban đêm. Anh nằm xuống ngay chỗ hai tên đã chết đó, giương súng nhìn xuống phía dưới, tình hình trong sân nhìn thấy rõ mồn một.



Trong kính ngắm, mấy xạ thủ đang ẩn nấp từng người từng người lộ ra. Ở dưới hành lang hai góc đông tây mỗi góc có một người, phía sau cánh cửa một người, bên cạnh nhà xe cũ kỹ có một người đang thò đầu ra nhìn.



Đúng lúc này, nghe trên lầu truyền ra âm thanh đang đánh nhau binh binh bang bang, còn kèm theo tiếng mắng chửi. Diệp Vô Phong rất nhanh liền nghe ra là Bạch Tinh Đồng, nhất thời làm anh vừa vui vừa lo lắng. Vui là vì cô ta vẫn còn sống, lo lắng là vì tình hình hiện tại cô ta nhất định rất nguy hiểm.



Nghĩ đến đây, không thể chậm trễ được. Diệp Vô Phong đầu tiên nhắm vào hai tên xạ thủ dưới hành lang bắn hai phát, bang bang, hai người chết ngay tại chỗ. Lập tức nghe được có người đang chửi: “Mẹ nó, bắn đi đâu đó? Bắn người mình làm gì?”



Lại có người hét lên: “Không phải người mình, rất có khả năng là quân địch mò lên rồi.” Ngay sau đó, đoàng đoàng đoàng, một hồi súng tiểu liên tấn công, đạn trực tiếp nhằm lên trên bắn. Diệp Vô Phong lăn người qua né.



Bây giờ người dưới lầu đã phát hiện vị trí của Diệp Vô Phong, mấy người từ vị trí khác nhau mà bao vây lên, qua vài lần đối kháng, súng của Diệp Vô Phong đã hết đạn. Đúng lúc này, Văn Tam Đa từ trên đầu tường đã nhảy xuống dưới: “Tiểu tử, đem mạng đến đây!” Bắn súng ra liền ám chỉ.



Diệp Vô Phong cầm súng trường trong tay đột ngột ném đi, đạn cũng bắn hết rồi. Lúc này, anh sải bước đến trước mặt anh ta, nhấc chân lên đá súng ngắn trên tay hắn ta đi.



Vào lúc này Lý Quốc Báo, Tử Cung Tiểu Xuyên, Takashi Hinichiro, Takashi Hinjiro, Hindashiburo, bốn tên ninja cũng từ dưới chạy lên, mấy người ở trên mái nhà bao vây thành hình tròn quanh Diệp Vô Phong.



Ngoài ra còn có hai tay súng tẩm độc đặc biệt cũng theo qua đây, bọn chúng đứng ở góc, nhắm ống ngắm nhưng lại không dám tùy tiện bắn, sợ làm bị thương người của mình.



Diệp Vô Phong nhìn xung quanh, không chút sợ hãi: “Chỉ với mấy tên chó bỏ đi này mà muốn đấu với tao ư? Cùng nhau lên đi!”



Tử Cung Tiểu Xuyên chưa từng thấy qua năng lực của Diệp Vô Phong, không có để anh vào mắt, thậm chí có chút thất vọng: “Hóa ra chỉ có một người? Trước tiên giết chết hắn, phía sau còn có người đẹp đang đợi chúng ta, đó mới là chuyện lớn!”



Văn Tam Đa biết bản lĩnh của Diệp Vô Phong, muốn nhắc nhở Tử Cung Tiểu Xuyên một chút: “Tốt hơn hết là nên cẩn thận.” Anh ta vẫn chưa nói xong, Tử Cung Tiểu Xuyên đã giành tiến lên trước, thân hình chuyển động, con dao trong tay hướng về phía hai chân của Diệp Vô Phong chém tới.



Diệp Vô Phong đã nhìn ra được nước đi của anh ta, không phải là võ công của Trung Quốc, nhưng vậy thì sao phải sợ chứ? Anh vừa nhấc chân lên, một cái nạng tinh xảo, chân cong xuống, xoay qua, một bên tránh né lưỡi dao, một bên dùng mũi chân đá vào giữa cổ tay của Tử Cung Tiểu Xuyên.



Chỉ với chiêu này, Tử Cung Tiểu Xuyên liền cảm giác được sức mạnh của đối thủ. Anh ta ngạc nhiên một lát, cổ tay xém chút liền bị đá trúng, vội vã lùi về sau, kêu gọi mấy ninja khác: “Tất cả cùng nhau lên đi.”



Bốn tên ninja cộng thêm Văn Tam Đa và Lý Quốc Báo, tổng cộng sáu người, mỗi người đều là cao thủ võ sĩ cấp một, nhưng Diệp Vô Phong lấy một địch sáu, tay không đấu với dao sắc, vậy mà không hề bị tụt lại phía sau.



Mấy tên ninja này nhìn thấy nhất thời không thể đánh bại đối thủ, có chút nóng nảy, quát lên một tiếng, lần nữa gia tăng sức tấn công. Dao trong tay bọn họ bay lượn lên xuống, bốn người hợp thành một lưới dao, chém ra như gió, vô cùng tàn khốc.



Diệp Vô Phong thân hình nhanh tựa ma quỷ, lúc trái lúc phải, lúc trước lúc sau, rõ ràng là một dao đã chém đến trên người, nhưng chỉ chém được một cái bóng, không biết đã từ lúc nào anh lại chuyển đến tấn công ở phía sau.



Văn Tam Đa kêu lớn: “Các anh em ứng phó hắn chặt chẽ, chúng ta người nhiều, thời gian dài, hắn ta nhất định không phải là đối thủ của chúng ta.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Cấp Ở Rể
Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể
  • Hội Tác Giả Nghiệp Dư
Chương 56-60
Thần Cấp Kẻ Phản Diện
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom