-
Chương 58
Sáng hôm sau, khi An Tịnh Tuỵết tình dậy, Bạc Á Thần đã không còn bên. An Tịnh Tuyết xoa vết thâm dưới mắt mình, âm thầm nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa người đàn ông nào đó. Rõ ràng la biet càng vào sau sẽ càng phải kiềm chế nhiều hơn, vậy mà vẫn cứ nhất quyết không chịu đi ra, hại chỗ đó của cô bây giờ căng nhức đến khó chịu.
Ngoài miệng thì nguyền rủa như vậy, nhưng trong lòng cô cũng khống khỏi cảm thấy ngọt ngào. Bạc Á Thần vì lo ngại cho sức khỏe của cô, dù ham muốn đến cả người nổi đầy gân xanh vẫn không phá bỏ lớp rào mỏng manh kia. An Tịnh Tuyết nhìn anh như thế, nhiều lần suýt mềm lòng mà buông thả bần thân. Tuy nhiên, cô lại nhớ đến “lời nguyền” của T-Rex. Cô không biết “thứ đó” có gây hại gì cho Bạc Á Thần nếu anh thật sự hòa làm một với cô hăỵ không, vì thế...cô đành nhắm mắt đề cho anh tiếp tục cố gắng kiềm nén vậy.
An Tịnh Tuyết nhìn khung ảnh trên bàn, ánh mắt lóe lên tia kiên định. Có lẽ...cô phải đi tỉm T-Rex thôi. Mặc dù sâu thẳm trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi vị tiến sĩ ác quỷ đó, nhưng với tính cách của T-Rex, trước saụ gì hắn cũng sẽ tìm đln cô, vì thế, cách tốt nhất để giữ thế chủ động la cô phải lần ra hắn trước.
Lúc An Tịnh Tuyết đến lớp, bên trong rất náo nhiệt. Khắp nơi đều vang lên tiếng bàn tán xôn xao, nội dung hình như liên quan đến chuyến dã ngoại nào đó. Cô hơi nhíu mày, không lẽ học viện Thanh Nhật sắp tồ chức một buổi dã ngoại cho học sinh sao?
Sự thật chứng minh dự đoán của An Tịnh Tuyết là vô cùng chính xác. Cô vừa ngồi vào chỗ không lâu, Lương Đống đã bước vào, oang oang thông báo về buổi dã ngoại thường niên của học viện.
Chuyến dã ngoại kéo dài năm ngày bốn đêm, nhằm mục đích cung cấp cho học sinh các kỹ năng sống cơ bản, cũng như giải tỏa stress để chuẩn bị cho kì thi cuối học kì I. Năm nay khối 10 được phân địa điểm tại núi Bàn Long, thành phố C. Nhiều học sinh vừa nghe thấy địa điểm là núi liền nhăn mặt nhíu mày, tiếng oán thán phàn nàn vang lên khắp nơi.
An Tịnh Tuyết âm thầm lắc đầu, quả nhiên là các thiếu gia tiểu thư suốt ngày sống trong nhung lụa có khác, chỉ đi đã ngoại ở núi đã kêu la. Nhớ ngày đó, cô mới là một đứa trẻ bảy tuổi đã bị các huấn luyện viên của M bắt phải chạy lên chạy xuống dốc núi Bạch Thiển nổi tiếng hung hiểm trong vòng một năm ròng. Vừa phải mang một bao cát 50kg trên lưng, vừa phải đối đầu với thú dữ, suốt khoảng thời gian đó cô chưa từng có chút hơi sức dư thừa để ngắm cảnh đẹp núi rừng. Vì thế, An Tịnh Tuyết liền có chút mong đợi vào chuyến dã ngoại sẽ bắt đầu vào ngày kia.
An Tịnh Tuyết càng mong đợi bao nhiêu, những học sinh khác trong lớp càng tuyệt vọng bấy nhiêu. Bọn họ thường ngày rất ít khi tập thể dục, mỗi lần ra khỏi nhà đều ngồi xe ô tô, chân không chạm đất, các cơ đều mềm nhũn như sợi bún, làm sao có thể leo núi đây? Mặc dù núi Bàn Long cũng không cao lắm, độ dốc ít, nhưng như thế cũng đủ làm bọn họ sống dở chết dở rồi.
“Thầy ơi, thật sự không đổi nơi khác được sao?”
Trần Ngọc Nhiên bất mãn lên tiếng. Chuyến dã ngoại kéo dài năm ngày bốn đêm, điều đó có nghĩa là cô ta phải nằm màn trời chiếu đất suốt bốn ngày sao? Hơn nữa, chỗ khỉ ho cò gáy đó còn không có WC hay nhà tắm, chẳng lẽ bắt cô ta phải “đi” lung tung, ở dơ à?!! Trần Ngọc Nhiên càng nghĩ càng ghê tởm, sắc mặt đen còn hơn cả đáy nồi.
“Đúng đó thầy ơi, chỗ đất đá cằn cỗi đó chúng ta đi làm gì chứ? Đi biển không phải tốt hơn sao?”
“Đi suối nước nóng Thiên Thư ở thành phố D cũng được mà thầy. Chỗ đó cũng gần nữa.”
Những người khác cũng hùa theo Trần Ngọc Nhiên, ý kiến mỗi lúc một nhiều.
Lương Đống nhìn cảnh này, âm thầm cười lạnh trong lòng. Cái lũ công tử bột này nghĩ buổi dã ngoại do nhà trường tổ chức sẽ giống như một chuyến du lịch sao? Đúng là ngu xuẩn!
“Đây là quyết định của hiệu trưởng, nếu như các em có ý kiến gì thì hãy tìm gặp thẳng thầy ấy. Nhưng thầy nghĩ rằng các em có làm vậy cũng không có tác dụng gì đâu, bởi địa điểm của khối 11 và khối 12 cũng là núi cả thôi.”
Bầu không khí vốn sôi nổi lập tức bị câu nói của Lương Đống làm cho đóng băng, sắc mặt ai ai cũng xấu đến cực điểm. Đã là chuyến dã ngoại thì không được vắng mặt, nếu không, dù là vì bất cứ lí do gì, hạnh kiểm cũng sẽ bị xếp loại thấp, thậm chí còn bị phê vào học bạ là không năng nổ sinh hoạt. Các trường đại học danh tiếng đều rất quan tâm đến hạnh kiểm cũng như EQ của học sinh, nếu học bạ đã bị phê những lời như thế, thì cũng đừng mong đặt chân vào những cánh cổng lấp lánh vinh quang ấy nữa. Điều này, đồng nghĩa với việc các thiên kim thiếu gia trong lớp này dù không cam tâm tình nguyện đến đâu cũng phải tham gia chuyến dã ngoại này.
“Mọi người sao thế, hiếm khi chúng ta có cơ hội được đến nơi thú vị như vậy, tại sao lại không muốn đi? Đây chính là một cơ hội đáng để trải nghiệm nha.”
La Bích Như ngoài mặt nở nụ cười sáng lạn, biểu hiện tràn đầy chờ mong, nhưng trong lòng lại thầm nguyền rủa hiệu trưởng học viện Thanh Nhật hàng trăm ngàn lần. Lão già chết tiệt, có bao nhiêu chỗ tốt không chọn, lại nhất quyết muốn bọn họ phải đến những nơi khỉ ho cò gáy như vậy, thật đúng là đáng ghét mà. Thảo nào vài ngày trước, khi cô ta gọi điện cho La Chấn Bắc để hỏi về địa điểm dã ngoại, ông ta cứ úp úp mở mở, cuối cùng cũng không tiết lộ. Thì ra, ông ta biết trước cô ta nhất định sẽ nổi giận nên mới không nói, chết tiệt!!!
“Thật ra, còn một chuyện tôi chưa thông báo…”
Lúc này, Lương Đống bỗng nhiên nở nụ cười gian xảo. Ông ta khẳng định sau khi mình thông báo việc này, tất cả nữ sinh trong lớp đều sẽ thôi kêu ca phàn nàn mà hồ hởi đi dã ngoại ngay. Mà nữ sinh đã muốn đi rồi, bọn con trai còn có thể ở lại sao?
“Trong chuyến đi lần này, thầy Thịnh Diệp Kiêu sẽ là giáo viên hướng dẫn cho các em.”
Ngoài miệng thì nguyền rủa như vậy, nhưng trong lòng cô cũng khống khỏi cảm thấy ngọt ngào. Bạc Á Thần vì lo ngại cho sức khỏe của cô, dù ham muốn đến cả người nổi đầy gân xanh vẫn không phá bỏ lớp rào mỏng manh kia. An Tịnh Tuyết nhìn anh như thế, nhiều lần suýt mềm lòng mà buông thả bần thân. Tuy nhiên, cô lại nhớ đến “lời nguyền” của T-Rex. Cô không biết “thứ đó” có gây hại gì cho Bạc Á Thần nếu anh thật sự hòa làm một với cô hăỵ không, vì thế...cô đành nhắm mắt đề cho anh tiếp tục cố gắng kiềm nén vậy.
An Tịnh Tuyết nhìn khung ảnh trên bàn, ánh mắt lóe lên tia kiên định. Có lẽ...cô phải đi tỉm T-Rex thôi. Mặc dù sâu thẳm trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi vị tiến sĩ ác quỷ đó, nhưng với tính cách của T-Rex, trước saụ gì hắn cũng sẽ tìm đln cô, vì thế, cách tốt nhất để giữ thế chủ động la cô phải lần ra hắn trước.
Lúc An Tịnh Tuyết đến lớp, bên trong rất náo nhiệt. Khắp nơi đều vang lên tiếng bàn tán xôn xao, nội dung hình như liên quan đến chuyến dã ngoại nào đó. Cô hơi nhíu mày, không lẽ học viện Thanh Nhật sắp tồ chức một buổi dã ngoại cho học sinh sao?
Sự thật chứng minh dự đoán của An Tịnh Tuyết là vô cùng chính xác. Cô vừa ngồi vào chỗ không lâu, Lương Đống đã bước vào, oang oang thông báo về buổi dã ngoại thường niên của học viện.
Chuyến dã ngoại kéo dài năm ngày bốn đêm, nhằm mục đích cung cấp cho học sinh các kỹ năng sống cơ bản, cũng như giải tỏa stress để chuẩn bị cho kì thi cuối học kì I. Năm nay khối 10 được phân địa điểm tại núi Bàn Long, thành phố C. Nhiều học sinh vừa nghe thấy địa điểm là núi liền nhăn mặt nhíu mày, tiếng oán thán phàn nàn vang lên khắp nơi.
An Tịnh Tuyết âm thầm lắc đầu, quả nhiên là các thiếu gia tiểu thư suốt ngày sống trong nhung lụa có khác, chỉ đi đã ngoại ở núi đã kêu la. Nhớ ngày đó, cô mới là một đứa trẻ bảy tuổi đã bị các huấn luyện viên của M bắt phải chạy lên chạy xuống dốc núi Bạch Thiển nổi tiếng hung hiểm trong vòng một năm ròng. Vừa phải mang một bao cát 50kg trên lưng, vừa phải đối đầu với thú dữ, suốt khoảng thời gian đó cô chưa từng có chút hơi sức dư thừa để ngắm cảnh đẹp núi rừng. Vì thế, An Tịnh Tuyết liền có chút mong đợi vào chuyến dã ngoại sẽ bắt đầu vào ngày kia.
An Tịnh Tuyết càng mong đợi bao nhiêu, những học sinh khác trong lớp càng tuyệt vọng bấy nhiêu. Bọn họ thường ngày rất ít khi tập thể dục, mỗi lần ra khỏi nhà đều ngồi xe ô tô, chân không chạm đất, các cơ đều mềm nhũn như sợi bún, làm sao có thể leo núi đây? Mặc dù núi Bàn Long cũng không cao lắm, độ dốc ít, nhưng như thế cũng đủ làm bọn họ sống dở chết dở rồi.
“Thầy ơi, thật sự không đổi nơi khác được sao?”
Trần Ngọc Nhiên bất mãn lên tiếng. Chuyến dã ngoại kéo dài năm ngày bốn đêm, điều đó có nghĩa là cô ta phải nằm màn trời chiếu đất suốt bốn ngày sao? Hơn nữa, chỗ khỉ ho cò gáy đó còn không có WC hay nhà tắm, chẳng lẽ bắt cô ta phải “đi” lung tung, ở dơ à?!! Trần Ngọc Nhiên càng nghĩ càng ghê tởm, sắc mặt đen còn hơn cả đáy nồi.
“Đúng đó thầy ơi, chỗ đất đá cằn cỗi đó chúng ta đi làm gì chứ? Đi biển không phải tốt hơn sao?”
“Đi suối nước nóng Thiên Thư ở thành phố D cũng được mà thầy. Chỗ đó cũng gần nữa.”
Những người khác cũng hùa theo Trần Ngọc Nhiên, ý kiến mỗi lúc một nhiều.
Lương Đống nhìn cảnh này, âm thầm cười lạnh trong lòng. Cái lũ công tử bột này nghĩ buổi dã ngoại do nhà trường tổ chức sẽ giống như một chuyến du lịch sao? Đúng là ngu xuẩn!
“Đây là quyết định của hiệu trưởng, nếu như các em có ý kiến gì thì hãy tìm gặp thẳng thầy ấy. Nhưng thầy nghĩ rằng các em có làm vậy cũng không có tác dụng gì đâu, bởi địa điểm của khối 11 và khối 12 cũng là núi cả thôi.”
Bầu không khí vốn sôi nổi lập tức bị câu nói của Lương Đống làm cho đóng băng, sắc mặt ai ai cũng xấu đến cực điểm. Đã là chuyến dã ngoại thì không được vắng mặt, nếu không, dù là vì bất cứ lí do gì, hạnh kiểm cũng sẽ bị xếp loại thấp, thậm chí còn bị phê vào học bạ là không năng nổ sinh hoạt. Các trường đại học danh tiếng đều rất quan tâm đến hạnh kiểm cũng như EQ của học sinh, nếu học bạ đã bị phê những lời như thế, thì cũng đừng mong đặt chân vào những cánh cổng lấp lánh vinh quang ấy nữa. Điều này, đồng nghĩa với việc các thiên kim thiếu gia trong lớp này dù không cam tâm tình nguyện đến đâu cũng phải tham gia chuyến dã ngoại này.
“Mọi người sao thế, hiếm khi chúng ta có cơ hội được đến nơi thú vị như vậy, tại sao lại không muốn đi? Đây chính là một cơ hội đáng để trải nghiệm nha.”
La Bích Như ngoài mặt nở nụ cười sáng lạn, biểu hiện tràn đầy chờ mong, nhưng trong lòng lại thầm nguyền rủa hiệu trưởng học viện Thanh Nhật hàng trăm ngàn lần. Lão già chết tiệt, có bao nhiêu chỗ tốt không chọn, lại nhất quyết muốn bọn họ phải đến những nơi khỉ ho cò gáy như vậy, thật đúng là đáng ghét mà. Thảo nào vài ngày trước, khi cô ta gọi điện cho La Chấn Bắc để hỏi về địa điểm dã ngoại, ông ta cứ úp úp mở mở, cuối cùng cũng không tiết lộ. Thì ra, ông ta biết trước cô ta nhất định sẽ nổi giận nên mới không nói, chết tiệt!!!
“Thật ra, còn một chuyện tôi chưa thông báo…”
Lúc này, Lương Đống bỗng nhiên nở nụ cười gian xảo. Ông ta khẳng định sau khi mình thông báo việc này, tất cả nữ sinh trong lớp đều sẽ thôi kêu ca phàn nàn mà hồ hởi đi dã ngoại ngay. Mà nữ sinh đã muốn đi rồi, bọn con trai còn có thể ở lại sao?
“Trong chuyến đi lần này, thầy Thịnh Diệp Kiêu sẽ là giáo viên hướng dẫn cho các em.”
Bình luận facebook