Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
Chương 109
Hồ Xuyên lập tức hùng hồn, nhanh chóng đi mở cửa.
Hồ Lãm ngồi trên xe lăn không nhịn được mà nói: “Ai dám đánh người nhà họ Hồ chúng ta, sống đủ rồi hả?”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nói: “Người nhà họ Hồ đều vô pháp vô thiên như vậy à?”
Nghe thấy giọng nói này, đầu tiên là Hồ Lãm giật mình rồi nhìn sang.
Sau đó, sắc mặt tái nhợt, cả người co giật giống như là một con chó dại.
Hoảng sợ đến nổi ngã khỏi xe lăn.
“Anh Lãm, anh không sao đó chứ?”
Hồ Xuyên vội vàng đỡ Hồ Lãm dậy.
Cô Châu mang theo cái đầu heo chỉ vào hai ba con Vương Bác Thần, bộ dạng tiểu nhân đắc chí: “Cậu làm cậu Hồ tức giận thành cái dạng này, tôi xem xem cậu sẽ chết như thế nào.”
Đám phụ huynh còn lại thì cười trên nỗi đau của người khác: “Cậu Hồ tức đến nỗi ngã xuống từ trên xe lăn, chắc chắn là Vương Bác Thần sẽ chết thôi.”
Chị Lan oán độc nói: “Anh tao đến rồi, bọn mày chờ chết đi, con trai của tao đánh con gái của mày đó là do con gái của mày có phúc, chờ một lát nữa tao sẽ cho con trai của tao đánh con gái của mày chết ở trước mặt mày, xem xem mày có dám phách lối nữa không.”
“Cút đi.”
Nghe nói như vậy, Hồ Lãm tức giận đến đỏ bừng hai mắt, trên mặt hiện lên một tia âm tàn, đánh vào mặt của Hồ Xuyên.
Nhà họ Hồ của chúng ta phải bỏ ra một cái giá như thế nào mới có thể nhận được sự tha thứ của Vương Bác Thần, cậu có biết không hả?
Con mẹ nó, cậu lại dám đắc tội với anh ta.
Sao cậu không đi chết đi cho rồi.
Hồ Xuyên bị đánh nghệt mặt, đứng yên tại chỗ.
Chẳng lẽ anh Lãm trách mình ngay cả Vương Bác Thần mà cũng không thể xử lý được, cho nên làm mất mặt mũi của nhà họ Hồ?
Đúng vậy, chắc chắn là như thế.
Nghĩ đến đây, Hồ Xuyên chỉ vào Vương Bác Thần, ngạo mạn nói: “Không nhìn thấy anh Lãm của tao tức giận đến như vậy à, còn chưa chịu ra tay phế cái tên ngu ngốc đó.”
“Phế con mẹ mày đó!”
Hồ Lãm tức đến nỗi mờ mắt luôn rồi, chỉ vào Hồ Xuyên, tức giận nói: “Người đâu, đến đây đánh cái tên ngu ngốc này cho tao, làm như là nó đã nói, đánh gãy chân của nó cho tao.”
“Hả? Anh Lãm, có phải là anh tính sai rồi không, em mới là em trai của anh mà.”
Hồ Xuyên trợn tròn mắt.
“Tính sai cái mẹ mày đó, đánh là đánh cái tên ngu mày nè.”
Hồ Lãm giận dữ nổi trận lôi đình, kêu hai tên vệ sĩ của mình trực tiếp ra tay.
Hồ Xuyên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai tên vệ sĩ đó vô tình đánh gãy chân.
“A…”
Hồ Xuyên đau đớn lăn lộn trên mặt đất, anh ta cảm thấy mình sắp chết rồi.
Hồ Xuyên lập tức hùng hồn, nhanh chóng đi mở cửa.
Hồ Lãm ngồi trên xe lăn không nhịn được mà nói: “Ai dám đánh người nhà họ Hồ chúng ta, sống đủ rồi hả?”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nói: “Người nhà họ Hồ đều vô pháp vô thiên như vậy à?”
Nghe thấy giọng nói này, đầu tiên là Hồ Lãm giật mình rồi nhìn sang.
Sau đó, sắc mặt tái nhợt, cả người co giật giống như là một con chó dại.
Hoảng sợ đến nổi ngã khỏi xe lăn.
“Anh Lãm, anh không sao đó chứ?”
Hồ Xuyên vội vàng đỡ Hồ Lãm dậy.
Cô Châu mang theo cái đầu heo chỉ vào hai ba con Vương Bác Thần, bộ dạng tiểu nhân đắc chí: “Cậu làm cậu Hồ tức giận thành cái dạng này, tôi xem xem cậu sẽ chết như thế nào.”
Đám phụ huynh còn lại thì cười trên nỗi đau của người khác: “Cậu Hồ tức đến nỗi ngã xuống từ trên xe lăn, chắc chắn là Vương Bác Thần sẽ chết thôi.”
Chị Lan oán độc nói: “Anh tao đến rồi, bọn mày chờ chết đi, con trai của tao đánh con gái của mày đó là do con gái của mày có phúc, chờ một lát nữa tao sẽ cho con trai của tao đánh con gái của mày chết ở trước mặt mày, xem xem mày có dám phách lối nữa không.”
“Cút đi.”
Nghe nói như vậy, Hồ Lãm tức giận đến đỏ bừng hai mắt, trên mặt hiện lên một tia âm tàn, đánh vào mặt của Hồ Xuyên.
Nhà họ Hồ của chúng ta phải bỏ ra một cái giá như thế nào mới có thể nhận được sự tha thứ của Vương Bác Thần, cậu có biết không hả?
Con mẹ nó, cậu lại dám đắc tội với anh ta.
Sao cậu không đi chết đi cho rồi.
Hồ Xuyên bị đánh nghệt mặt, đứng yên tại chỗ.
Chẳng lẽ anh Lãm trách mình ngay cả Vương Bác Thần mà cũng không thể xử lý được, cho nên làm mất mặt mũi của nhà họ Hồ?
Đúng vậy, chắc chắn là như thế.
Nghĩ đến đây, Hồ Xuyên chỉ vào Vương Bác Thần, ngạo mạn nói: “Không nhìn thấy anh Lãm của tao tức giận đến như vậy à, còn chưa chịu ra tay phế cái tên ngu ngốc đó.”
“Phế con mẹ mày đó!”
Hồ Lãm tức đến nỗi mờ mắt luôn rồi, chỉ vào Hồ Xuyên, tức giận nói: “Người đâu, đến đây đánh cái tên ngu ngốc này cho tao, làm như là nó đã nói, đánh gãy chân của nó cho tao.”
“Hả? Anh Lãm, có phải là anh tính sai rồi không, em mới là em trai của anh mà.”
Hồ Xuyên trợn tròn mắt.
“Tính sai cái mẹ mày đó, đánh là đánh cái tên ngu mày nè.”
Hồ Lãm giận dữ nổi trận lôi đình, kêu hai tên vệ sĩ của mình trực tiếp ra tay.
Hồ Xuyên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai tên vệ sĩ đó vô tình đánh gãy chân.
“A…”
Hồ Xuyên đau đớn lăn lộn trên mặt đất, anh ta cảm thấy mình sắp chết rồi.
Bình luận facebook