Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Chương 127
Bỏ ra 900 tỷ để mua lại trường mẫu giáo Tinh Quang sao?
Vừa mới bỏ ra 180 tỷ, bây giờ lại vung ra 900 tỷ trong nháy mắt?
Người này rốt cuộc là ai?
Nếu anh có thể tuỳ tiện bỏ ra 900 tỷ, vậy thì tài sản ít nhất cũng phải từ 30 nghìn tỷ trở lên.
Ông ta rốt cuộc đã chọc giận đến ai vậy chứ?
Với khối tài sản hùng hậu như vậy đã có thể sánh ngang với tứ đại gia tộc rồi.
Bản thân ông ta thế mà lại dám mở miệng đe doạ một thanh niên như vậy.
Bốp!
Trương Hoành Đồ tự tát mình một cái thật mạnh, quỳ trên mặt đất: “Ngài.. ngài tha cho tôi, là do tôi có mắt như mù, không thấy núi Thái Sơn, xin ngài đừng sa thải tôi.”
“Cô cảm thấy sao?”
Vương Bác Thần thậm chí không thèm liếc nhìn ông ta, thay vào đó hỏi Phương Viên.
Phương Viên không biết hành xử thế nào, chật vật lên tiếng: “Tôi… tôi không biết.”
“Vậy thì tôi sẽ quyết định giúp cô, từ bây giờ cô sẽ là hiệu trưởng của trường mẫu giáo Tinh Quang, về phần người này…”
Vương Bác Thần nhìn Trương Hoành Đồ bằng ánh mắt lãnh đạm: “Cô muốn sa thải thì sa thải, không muốn sa thải thì giữ lại, tuỳ cô.”
“Nhưng… nhưng mà…”
Phương Viên lắp bắp cả nửa ngày cũng chưa nói ra được câu nào.
“Hiệu Trưởng Phương, xin cô đừng sa thải tôi.”
Trương Hoành Đồ thực sự sợ hãi.
Ông ta biết rằng một khi bản thân bị sa thải, chắc chắn sẽ bị cấm hành nghề.
Sẽ không một ai dám tìm đến ông ta nữa.
Chọc giận đến những người như này, sau này sẽ không có cuộc sống tốt đẹp gì.
Cho dù Vương Bác Thần không truy cứu thì đám người muốn nịnh bợ Vương Bác Thần sẽ bỏ qua cho ông ta sao?
Nghĩ đến đây, Trương Hoành Đồ quỳ trên mặt đất, tự tát mình một cái thật mạnh, cúi lạy sát đất: “Xin ngài thứ lỗi cho tôi, đừng sa thải tôi, tôi nhất định sẽ dốc lòng trợ giúp hiệu trưởng Phương. Hiệu trưởng Phương, vì miếng cơm của đồng nghiệp, xin cô giữ tôi lại.”
Phương Viên vốn là người rụt rè nhút nhát, vừa mới tốt nghiệp đại học, đối diện với sự van xin thương xót của Trương Hoành Đồ đang vừa quỳ vừa tát kia thì ngay lập tức mềm lòng: “Vậy… hay là giữ ông ta lại đi.”
“Được.”
Vương Bác Thần mỉm cười, ngoại trừ ấn tượng tốt đối với Phương Viên thì vẫn còn lý do khác khiến anh làm như vậy.
Phương Viên là em gái của một trong những cấp dưới cũ của anh.
Mà người đó đã đỡ đạn cho anh trên chiến trường.
Lúc đó anh mới vừa lên chức đại đội trưởng, thực lực không như bây giờ.
Vương Bác Thần cho người đi tìm Phương Viên từ lâu rồi, nhưng không ngờ Phương Viên lại là giáo viên mẫu giáo ở đây nên tiện thể ra tay giúp đỡ.
Bỏ ra 900 tỷ để mua lại trường mẫu giáo Tinh Quang sao?
Vừa mới bỏ ra 180 tỷ, bây giờ lại vung ra 900 tỷ trong nháy mắt?
Người này rốt cuộc là ai?
Nếu anh có thể tuỳ tiện bỏ ra 900 tỷ, vậy thì tài sản ít nhất cũng phải từ 30 nghìn tỷ trở lên.
Ông ta rốt cuộc đã chọc giận đến ai vậy chứ?
Với khối tài sản hùng hậu như vậy đã có thể sánh ngang với tứ đại gia tộc rồi.
Bản thân ông ta thế mà lại dám mở miệng đe doạ một thanh niên như vậy.
Bốp!
Trương Hoành Đồ tự tát mình một cái thật mạnh, quỳ trên mặt đất: “Ngài.. ngài tha cho tôi, là do tôi có mắt như mù, không thấy núi Thái Sơn, xin ngài đừng sa thải tôi.”
“Cô cảm thấy sao?”
Vương Bác Thần thậm chí không thèm liếc nhìn ông ta, thay vào đó hỏi Phương Viên.
Phương Viên không biết hành xử thế nào, chật vật lên tiếng: “Tôi… tôi không biết.”
“Vậy thì tôi sẽ quyết định giúp cô, từ bây giờ cô sẽ là hiệu trưởng của trường mẫu giáo Tinh Quang, về phần người này…”
Vương Bác Thần nhìn Trương Hoành Đồ bằng ánh mắt lãnh đạm: “Cô muốn sa thải thì sa thải, không muốn sa thải thì giữ lại, tuỳ cô.”
“Nhưng… nhưng mà…”
Phương Viên lắp bắp cả nửa ngày cũng chưa nói ra được câu nào.
“Hiệu Trưởng Phương, xin cô đừng sa thải tôi.”
Trương Hoành Đồ thực sự sợ hãi.
Ông ta biết rằng một khi bản thân bị sa thải, chắc chắn sẽ bị cấm hành nghề.
Sẽ không một ai dám tìm đến ông ta nữa.
Chọc giận đến những người như này, sau này sẽ không có cuộc sống tốt đẹp gì.
Cho dù Vương Bác Thần không truy cứu thì đám người muốn nịnh bợ Vương Bác Thần sẽ bỏ qua cho ông ta sao?
Nghĩ đến đây, Trương Hoành Đồ quỳ trên mặt đất, tự tát mình một cái thật mạnh, cúi lạy sát đất: “Xin ngài thứ lỗi cho tôi, đừng sa thải tôi, tôi nhất định sẽ dốc lòng trợ giúp hiệu trưởng Phương. Hiệu trưởng Phương, vì miếng cơm của đồng nghiệp, xin cô giữ tôi lại.”
Phương Viên vốn là người rụt rè nhút nhát, vừa mới tốt nghiệp đại học, đối diện với sự van xin thương xót của Trương Hoành Đồ đang vừa quỳ vừa tát kia thì ngay lập tức mềm lòng: “Vậy… hay là giữ ông ta lại đi.”
“Được.”
Vương Bác Thần mỉm cười, ngoại trừ ấn tượng tốt đối với Phương Viên thì vẫn còn lý do khác khiến anh làm như vậy.
Phương Viên là em gái của một trong những cấp dưới cũ của anh.
Mà người đó đã đỡ đạn cho anh trên chiến trường.
Lúc đó anh mới vừa lên chức đại đội trưởng, thực lực không như bây giờ.
Vương Bác Thần cho người đi tìm Phương Viên từ lâu rồi, nhưng không ngờ Phương Viên lại là giáo viên mẫu giáo ở đây nên tiện thể ra tay giúp đỡ.
Bình luận facebook