Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133
CHƯƠNG 133
“Bà xứng à?”
Câu nói này khiến bà cụ lui về phía sau ba bước, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Lồng ngực phập phồng dữ dội, lớn tiếng ho khan, nếu như không phải được thím ba đỡ lại thì bà ta đã ngã sập xuống.
“Dù sao thì thằng hai cũng không thể được đưa vào mộ tổ, đây chính là quy định.”
Triệu Long không tức giận như bà cụ, chậm rãi từ tốn nói: “Cho dù là thần chủ thì cũng không thể quản việc nhà của nhà họ Triệu chúng tôi, cho nên các người dẹp bỏ suy nghĩ này đi.”
Triệu Thanh Hà đỡ Trần Ngọc, nước mắt rơi đầy mặt.
Cô không nói gì, chỉ là nhìn bọn người nhà họ Triệu lạnh lùng.
Xem như là cô đã thấy được rồi.
Trong mắt bọn họ chỉ có tiền, căn bản không có người thân.
Mình ở trong mắt của bọn họ, có lẽ là ngay cả con thú cưng của Triệu Hồng mà mình cũng không bằng.
“Ai nói đây là đất của nhà họ Triệu các người?”
Canh Phong xuất hiện rồi, anh ta châm chọc nhìn đám người nhà họ Triệu.
Cái gì chứ?
Lời này của Canh Phong là có ý gì?
Triệu Long biến sắc, mông lung nhìn Canh Phong.
Bà cụ Triệu lớn tiếng kêu lên: “Tôi không cho phép ?Tôi không cho phép, đây là chuyện gia đình của nhà họ Triệu chúng tôi, ai cũng không có tư cách nhúng tay vào.”
“Đúng vậy, ở mộ tổ nhà họ Triệu chúng tôi muốn chôn ai thì đó là chuyện của nhà họ Triệu chúng tôi quyết định, người khác không làm gì được hết.”
“Sếp Canh, mặc dù ngài là chủ nhân của mảnh đất này, nhưng mà mộ tổ của nhà họ Triệu chúng tôi vẫn là do người nhà họ Triệu chúng tôi quyết định, ngài không có quyền can thiệp vào.”
Người nhà họ Triệu đồng loạt lên tiếng, đứng thành một hàng ngăn cản đội mai táng.
Bà cụ Triệu âm trầm nói: “Trần Ngọc, ngày hôm nay tôi ở đây nói rõ một chuyện, cho dù tôi có cho phép cho một con chó, cho một con mèo mộ tộ nhà họ Triệu thì tôi cũng không cho phép thằng hai được chôn ở đó, cho dù ngày hôm nay có gọi ông trời đến đây thì cũng vô dụng.”
Canh Phong dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn đám người nhà họ Triệu, im lặng nhìn bọn họ biểu diễn, hoàn toàn không quan tâm.
Anh ta nhìn hai mẹ con Triệu Thanh Hà rồi nói: “Dì Trần, cô Triệu Thanh Hà, tôi đã mua mảnh đất này rồi, tôi có quyền xử lý mọi chuyện, chỉ cần tôi cho phép thì các người có thể chôn chú ở đây, ai cũng không ngăn cản được, người nhà họ Triệu có đồng ý hay không, điều đó không quan trọng.”
Chuyện này…
Tại sao lại như vậy?
Không phải đã nói không được động vào mộ tổ nhà họ Triệu rồi à?
Người nhà họ Triệu hoàn toàn ngơ ngác.
Bọn họ trợn tròn mắt.
Triệu Long khó hiểu nhìn Canh Phong: “Sếp Canh, ngài đã đồng ý sẽ không động vào mộ tổ nhà họ Triệu chúng tôi.”
Canh Phong thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi đã đồng ý không động vào mộ tổ nhà họ Triệu, nhưng bây giờ đất ở đây là của tôi, tôi muốn chôn ai thì chôn người đó, nhà họ Triệu các người có tư cách quản lý à?”
“Bà xứng à?”
Câu nói này khiến bà cụ lui về phía sau ba bước, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Lồng ngực phập phồng dữ dội, lớn tiếng ho khan, nếu như không phải được thím ba đỡ lại thì bà ta đã ngã sập xuống.
“Dù sao thì thằng hai cũng không thể được đưa vào mộ tổ, đây chính là quy định.”
Triệu Long không tức giận như bà cụ, chậm rãi từ tốn nói: “Cho dù là thần chủ thì cũng không thể quản việc nhà của nhà họ Triệu chúng tôi, cho nên các người dẹp bỏ suy nghĩ này đi.”
Triệu Thanh Hà đỡ Trần Ngọc, nước mắt rơi đầy mặt.
Cô không nói gì, chỉ là nhìn bọn người nhà họ Triệu lạnh lùng.
Xem như là cô đã thấy được rồi.
Trong mắt bọn họ chỉ có tiền, căn bản không có người thân.
Mình ở trong mắt của bọn họ, có lẽ là ngay cả con thú cưng của Triệu Hồng mà mình cũng không bằng.
“Ai nói đây là đất của nhà họ Triệu các người?”
Canh Phong xuất hiện rồi, anh ta châm chọc nhìn đám người nhà họ Triệu.
Cái gì chứ?
Lời này của Canh Phong là có ý gì?
Triệu Long biến sắc, mông lung nhìn Canh Phong.
Bà cụ Triệu lớn tiếng kêu lên: “Tôi không cho phép ?Tôi không cho phép, đây là chuyện gia đình của nhà họ Triệu chúng tôi, ai cũng không có tư cách nhúng tay vào.”
“Đúng vậy, ở mộ tổ nhà họ Triệu chúng tôi muốn chôn ai thì đó là chuyện của nhà họ Triệu chúng tôi quyết định, người khác không làm gì được hết.”
“Sếp Canh, mặc dù ngài là chủ nhân của mảnh đất này, nhưng mà mộ tổ của nhà họ Triệu chúng tôi vẫn là do người nhà họ Triệu chúng tôi quyết định, ngài không có quyền can thiệp vào.”
Người nhà họ Triệu đồng loạt lên tiếng, đứng thành một hàng ngăn cản đội mai táng.
Bà cụ Triệu âm trầm nói: “Trần Ngọc, ngày hôm nay tôi ở đây nói rõ một chuyện, cho dù tôi có cho phép cho một con chó, cho một con mèo mộ tộ nhà họ Triệu thì tôi cũng không cho phép thằng hai được chôn ở đó, cho dù ngày hôm nay có gọi ông trời đến đây thì cũng vô dụng.”
Canh Phong dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn đám người nhà họ Triệu, im lặng nhìn bọn họ biểu diễn, hoàn toàn không quan tâm.
Anh ta nhìn hai mẹ con Triệu Thanh Hà rồi nói: “Dì Trần, cô Triệu Thanh Hà, tôi đã mua mảnh đất này rồi, tôi có quyền xử lý mọi chuyện, chỉ cần tôi cho phép thì các người có thể chôn chú ở đây, ai cũng không ngăn cản được, người nhà họ Triệu có đồng ý hay không, điều đó không quan trọng.”
Chuyện này…
Tại sao lại như vậy?
Không phải đã nói không được động vào mộ tổ nhà họ Triệu rồi à?
Người nhà họ Triệu hoàn toàn ngơ ngác.
Bọn họ trợn tròn mắt.
Triệu Long khó hiểu nhìn Canh Phong: “Sếp Canh, ngài đã đồng ý sẽ không động vào mộ tổ nhà họ Triệu chúng tôi.”
Canh Phong thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi đã đồng ý không động vào mộ tổ nhà họ Triệu, nhưng bây giờ đất ở đây là của tôi, tôi muốn chôn ai thì chôn người đó, nhà họ Triệu các người có tư cách quản lý à?”
Bình luận facebook