Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160
CHƯƠNG 160
Người bình thường chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng nông dân công làm loạn thì tay chân đã run rẩy hết cả lên.
Cách làm của người trẻ tuổi này thật là lợi hại.
Đầu tiên là trấn áp bọn họ, sau đó trực tiếp dùng tiền xử lý, lập tức giải quyết tất cả mọi chuyện.
Đừng có thấy là đơn giản, nhưng mà trên thực tế lại rất khó.
Chỉ cần không trấn áp được tình thế, bị đánh là nhẹ rồi.
“Không cần, một mình tôi đi là được.”
Vương Bác Thần vỗ vỗ bả vai của Lão Ngũ, anh nói: “Trước tiên, dùng số tiền này phát tiền lương trong giai đoạn trước đi, người nào về nhà thì gửi vào trong thẻ, còn sống thì phải tiếp tục làm việc, mọi người kiếm được những đồng tiền này rất khổ cực, về phương diện này, công ty Hoa Nguyên tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người đâu.”
Nói xong, anh lại nhìn đám nông dân công như đang chết lặng: “Tôi biết thật ra Trần Thiên Minh còn uy hiếp các người, nếu không thì các người cũng không sốt ruột đòi tiền lương như thế. Nhưng mà không sao hết, có tôi ở đây, ai uy hiếp các người thì chính là uy hiếp Vương Bác Thần tôi, các người cứ đặt tâm ở trong bụng, không ai có thể bắt nạt chúng ta.”
Vương Bác Thần nói xong, mắt lại nhìn về phía Trần Dương và Trần Vũ đã bị đánh đánh sưng cả mặt: “Dẫn đường đi.”
Trần Dương và Trần Vũ nào dám nói một chữ không, căn bản không dám ở lại.
Bọn họ đã làm mất lòng tất cả mọi người.
“Thần tiên đánh nhau, người phàm chúng ta gặp nạn, dù sao thì tôi cũng không đợi nữa, Trần Thiên Minh không dễ trêu chọc đâu.”
Có người cầm được phần tiền thuộc về mình thì lập tức muốn chạy.
“Nhưng mà người ta cũng đâu có quỵt tiền lương của chúng ta đâu, có cần chờ một chút không? Ông chủ hào phóng như vậy, cũng ít thấy lắm.”
Cũng có người do dự.
Tiền lương của nông dân công vẫn luôn bị quỵt nợ, công ty thiếu nhà thầu, nhà thầu thiếu nhân công.
Có thể đến cuối năm, lấy được số tiền mồ hôi nước mắt của mình trở về, như vậy đã không tệ rồi.
Càng nhiều hơn chính là đầu năm kéo đến cuối năm, cuối năm không thấy ai, vất vả lắm mới lấy được tiền rồi lại đến năm khác.
Còn có người ghê tởm hơn, bạn đi đòi tiền, chẳng những không trả tiền mà còn đánh cho bạn một trận, đây đều là những chuyện đã từng xảy ra.
Những nông dân công thế hệ cha chú chính là như vậy.
Đúng là bọn họ sống rất khó khăn.
Bây giờ gặp được một ông chủ phóng khoáng trả tiền nhưng Vương Bác Thần, bọn họ cũng muốn làm việc kiếm sống, kiếm nhiều tiền hơn một chút.
“Cái đồ chó mất nết này, người ta mới trả tiền cho mày, mày lại muốn đi. Mày muốn mất mặt, nhưng bọn tao thì không.”
Có một tên đàn anh nóng nảy mắng chửi: “Bây giờ người ta lại đi tìm Trần Thiên Minh trút giận cho chúng ta, mày lại ở đây châm ngòi, mày còn là người hay không hả.”
“Được rồi được rồi, đừng có cãi nhau nữa, nghe tôi nói đây.” Lúc này, Lão Ngũ ưỡn thẳng lưng: “Muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở lại, ra ngoài kiếm tiền cũng không dễ dàng, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo.”
Ở bên này, đám dân công không hợp ý nhau, có người thì đi, có người thì ở lại.
Người bình thường chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng nông dân công làm loạn thì tay chân đã run rẩy hết cả lên.
Cách làm của người trẻ tuổi này thật là lợi hại.
Đầu tiên là trấn áp bọn họ, sau đó trực tiếp dùng tiền xử lý, lập tức giải quyết tất cả mọi chuyện.
Đừng có thấy là đơn giản, nhưng mà trên thực tế lại rất khó.
Chỉ cần không trấn áp được tình thế, bị đánh là nhẹ rồi.
“Không cần, một mình tôi đi là được.”
Vương Bác Thần vỗ vỗ bả vai của Lão Ngũ, anh nói: “Trước tiên, dùng số tiền này phát tiền lương trong giai đoạn trước đi, người nào về nhà thì gửi vào trong thẻ, còn sống thì phải tiếp tục làm việc, mọi người kiếm được những đồng tiền này rất khổ cực, về phương diện này, công ty Hoa Nguyên tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người đâu.”
Nói xong, anh lại nhìn đám nông dân công như đang chết lặng: “Tôi biết thật ra Trần Thiên Minh còn uy hiếp các người, nếu không thì các người cũng không sốt ruột đòi tiền lương như thế. Nhưng mà không sao hết, có tôi ở đây, ai uy hiếp các người thì chính là uy hiếp Vương Bác Thần tôi, các người cứ đặt tâm ở trong bụng, không ai có thể bắt nạt chúng ta.”
Vương Bác Thần nói xong, mắt lại nhìn về phía Trần Dương và Trần Vũ đã bị đánh đánh sưng cả mặt: “Dẫn đường đi.”
Trần Dương và Trần Vũ nào dám nói một chữ không, căn bản không dám ở lại.
Bọn họ đã làm mất lòng tất cả mọi người.
“Thần tiên đánh nhau, người phàm chúng ta gặp nạn, dù sao thì tôi cũng không đợi nữa, Trần Thiên Minh không dễ trêu chọc đâu.”
Có người cầm được phần tiền thuộc về mình thì lập tức muốn chạy.
“Nhưng mà người ta cũng đâu có quỵt tiền lương của chúng ta đâu, có cần chờ một chút không? Ông chủ hào phóng như vậy, cũng ít thấy lắm.”
Cũng có người do dự.
Tiền lương của nông dân công vẫn luôn bị quỵt nợ, công ty thiếu nhà thầu, nhà thầu thiếu nhân công.
Có thể đến cuối năm, lấy được số tiền mồ hôi nước mắt của mình trở về, như vậy đã không tệ rồi.
Càng nhiều hơn chính là đầu năm kéo đến cuối năm, cuối năm không thấy ai, vất vả lắm mới lấy được tiền rồi lại đến năm khác.
Còn có người ghê tởm hơn, bạn đi đòi tiền, chẳng những không trả tiền mà còn đánh cho bạn một trận, đây đều là những chuyện đã từng xảy ra.
Những nông dân công thế hệ cha chú chính là như vậy.
Đúng là bọn họ sống rất khó khăn.
Bây giờ gặp được một ông chủ phóng khoáng trả tiền nhưng Vương Bác Thần, bọn họ cũng muốn làm việc kiếm sống, kiếm nhiều tiền hơn một chút.
“Cái đồ chó mất nết này, người ta mới trả tiền cho mày, mày lại muốn đi. Mày muốn mất mặt, nhưng bọn tao thì không.”
Có một tên đàn anh nóng nảy mắng chửi: “Bây giờ người ta lại đi tìm Trần Thiên Minh trút giận cho chúng ta, mày lại ở đây châm ngòi, mày còn là người hay không hả.”
“Được rồi được rồi, đừng có cãi nhau nữa, nghe tôi nói đây.” Lúc này, Lão Ngũ ưỡn thẳng lưng: “Muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở lại, ra ngoài kiếm tiền cũng không dễ dàng, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo.”
Ở bên này, đám dân công không hợp ý nhau, có người thì đi, có người thì ở lại.
Bình luận facebook