Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191
CHƯƠNG 191
Anh chỉ muốn xem xem, những người được gọi là bạn học này, có thể quá đáng tới mức độ nào.
Đến lúc đó thì đừng trách anh không nói tình bạn học.
“Nói ra thì, Ngọc Đình cậu vẫn phải cảm ơn Vương Bác Thần lúc đầu không đồng ý cậu đó, nếu không thì hại cả đời cậu rồi. Xem ra Vương Bác Thần cũng biết khá rõ bản thân, biết mình sau này sẽ trở thành người nghèo, cho nên không có tư cách nhận lời tỏ tình của Ngọc Đình.”
Trần Thiến lạnh lùng nói.
Hồng Mai vội phụ họa: “Đúng đúng đúng, Ngọc Đình, cậu phải kính cậu ấy một ly, cảm ơn cậu ấy lúc đầu không đồng ý, nếu không thật sự bị hại thảm rồi.”
Lương Ngọc Đình cầm một ly nước ngọt lên, cười rồi nói: “Vương Bác Thần, hiếm khi mọi người vui vẻ như vậy, tôi cảm ơn cậu lúc đầu không đồng ý tôi, nếu không tôi không chịu nổi ngày tháng vất vả của người nghèo, ha ha ha.”
Vương Bác Thần không có quan tâm, nhìn sự phong trần trên người Ngọc Đình một cách đầy ý vị.
Trình Vụ đập bàn, chỉ vào Vương Bác Thần dạy dỗ: “Vương Bác Thần, cậu điếc hay mù, không nhìn thấy hoa khôi Lương kính rượu cậu sao?”
“Cô ta kính thì tôi phải uống sao?”
Vương Bác Thần hai tay gác sau gáy, hờ hững nói: “Cô ta tính là cái thá gì? Hoặc nói, các người tính là cái thá gì?”
Vừa dứt lời, lập tức chọc giận mọi người.
Trình Vụ đạp đôi đũa xuống bàn, đứng dậy nói: “Vương Bác Thần, cậu dám nói chuyện với chúng tôi như vậy, cậu tính là cái thá gì? Cậu có phải muốn chết không?”
Trần Thiến tức giận đùng đùng nói: “Vương Bác Thần, cậu còn nghĩ cậu là cậu chủ à, cậu bây giờ chỉ là một kẻ nghèo hèn, chúng tôi thưởng cho cậu một bữa cơm, cậu vậy mà còn dám tỏ thái độ.”
Hồng Mai trào phúng nói: “Cậu ngay cả con rể ăn bám cũng nguyện ý làm, cậu lấy đâu ra thói kiêu ngạo diễn với chúng tôi? Đồ ở rể chỉ là con chó, chúng tôi thưởng cho cậu một ít xương, cậu còn vênh cái mặt lên?”
“Các người đang nói ai?”
Vào lúc này, Trần Phong đẩy cửa đi vào, mặt mày vô cùng u ám.
Anh ta đứng ở bên ngoài hai phút, vốn muốn đi vào sớm, nhưng không ngờ vừa hay nghe thấy những lời này.
Sắc mặt lập tức trở lên khó coi.
Đám ngu xuẩn này, vậy mà dám sỉ nhục Thần Chủ!!!
Nếu không phải Thần Chủ ở đây, chỉ bằng bọn họ cũng xứng gọi anh ta đến tham buổi tụ tập bạn học sao?
Trần Phong u ám nói: “Nể mặt các người, phải không?”
Sự xuất hiện của Trần Phong lập tức dọa đám người Trình Vụ và Trần Thiến giật mình.
Bọn họ đồng loạt đứng dậy, vội vàng giải thích: “Cậu Trần, cậu, cậu tới rồi, chúng tôi đang đùa, đang đùa.”
“Đúng chứ, Vương Bác Thần? Chúng ta đang chơi trò chơi đúng chứ?”
Trình Vụ nhìn Vương Bác Thần bằng ánh mắt chim ưng.
Anh chỉ muốn xem xem, những người được gọi là bạn học này, có thể quá đáng tới mức độ nào.
Đến lúc đó thì đừng trách anh không nói tình bạn học.
“Nói ra thì, Ngọc Đình cậu vẫn phải cảm ơn Vương Bác Thần lúc đầu không đồng ý cậu đó, nếu không thì hại cả đời cậu rồi. Xem ra Vương Bác Thần cũng biết khá rõ bản thân, biết mình sau này sẽ trở thành người nghèo, cho nên không có tư cách nhận lời tỏ tình của Ngọc Đình.”
Trần Thiến lạnh lùng nói.
Hồng Mai vội phụ họa: “Đúng đúng đúng, Ngọc Đình, cậu phải kính cậu ấy một ly, cảm ơn cậu ấy lúc đầu không đồng ý, nếu không thật sự bị hại thảm rồi.”
Lương Ngọc Đình cầm một ly nước ngọt lên, cười rồi nói: “Vương Bác Thần, hiếm khi mọi người vui vẻ như vậy, tôi cảm ơn cậu lúc đầu không đồng ý tôi, nếu không tôi không chịu nổi ngày tháng vất vả của người nghèo, ha ha ha.”
Vương Bác Thần không có quan tâm, nhìn sự phong trần trên người Ngọc Đình một cách đầy ý vị.
Trình Vụ đập bàn, chỉ vào Vương Bác Thần dạy dỗ: “Vương Bác Thần, cậu điếc hay mù, không nhìn thấy hoa khôi Lương kính rượu cậu sao?”
“Cô ta kính thì tôi phải uống sao?”
Vương Bác Thần hai tay gác sau gáy, hờ hững nói: “Cô ta tính là cái thá gì? Hoặc nói, các người tính là cái thá gì?”
Vừa dứt lời, lập tức chọc giận mọi người.
Trình Vụ đạp đôi đũa xuống bàn, đứng dậy nói: “Vương Bác Thần, cậu dám nói chuyện với chúng tôi như vậy, cậu tính là cái thá gì? Cậu có phải muốn chết không?”
Trần Thiến tức giận đùng đùng nói: “Vương Bác Thần, cậu còn nghĩ cậu là cậu chủ à, cậu bây giờ chỉ là một kẻ nghèo hèn, chúng tôi thưởng cho cậu một bữa cơm, cậu vậy mà còn dám tỏ thái độ.”
Hồng Mai trào phúng nói: “Cậu ngay cả con rể ăn bám cũng nguyện ý làm, cậu lấy đâu ra thói kiêu ngạo diễn với chúng tôi? Đồ ở rể chỉ là con chó, chúng tôi thưởng cho cậu một ít xương, cậu còn vênh cái mặt lên?”
“Các người đang nói ai?”
Vào lúc này, Trần Phong đẩy cửa đi vào, mặt mày vô cùng u ám.
Anh ta đứng ở bên ngoài hai phút, vốn muốn đi vào sớm, nhưng không ngờ vừa hay nghe thấy những lời này.
Sắc mặt lập tức trở lên khó coi.
Đám ngu xuẩn này, vậy mà dám sỉ nhục Thần Chủ!!!
Nếu không phải Thần Chủ ở đây, chỉ bằng bọn họ cũng xứng gọi anh ta đến tham buổi tụ tập bạn học sao?
Trần Phong u ám nói: “Nể mặt các người, phải không?”
Sự xuất hiện của Trần Phong lập tức dọa đám người Trình Vụ và Trần Thiến giật mình.
Bọn họ đồng loạt đứng dậy, vội vàng giải thích: “Cậu Trần, cậu, cậu tới rồi, chúng tôi đang đùa, đang đùa.”
“Đúng chứ, Vương Bác Thần? Chúng ta đang chơi trò chơi đúng chứ?”
Trình Vụ nhìn Vương Bác Thần bằng ánh mắt chim ưng.
Bình luận facebook