Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 230
CHƯƠNG 230
Vành mắt Vương Bác Thần ửng hồng, chua xót gật nhẹ đầu.
Trần Ngọc thở dài, nói: “Nghe mẹ, ngàn vạn đừng làm chuyện điên rồ, đời người ấy mà, rất nhiều chuyện không nói rõ được, con cũng không cách nào làm rõ được. Sau này gặp chuyện gì, đừng xúc động như vậy, nắm đấm không giải quyết được vấn đề, còn phải nghĩ đến Dao Dao, nghĩ đến Thanh Hà, một nhà chúng ta đi đến bây giờ, không dễ dàng.”
Vương Bác Thần biết, nhất định là mẹ vợ đã cảm thấy cái gì đó, mới nói những lời này.
Nhưng mà sự quan tâm trong giọng nói của mẹ vợ, là từ trong lòng.
Bà đã chính thức nhận mình làm con rể.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không làm chuyện điên rồ, con trước giờ chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.”
Trần Ngọc không nói gì thêm nữa.
Bà đã sớm biết, Vương Bác Thần là kiểu quật cường, những chuyện đã xác định đến giờ đều sẽ không bỏ qua.
Mặc dù không rõ trên người Vương Bác Thần có chuyện gì, nhưng mà Trần Ngọc hy vọng, Vương Bác Thần sẽ không gặp phải chuyện không may.
Thật vất vả mới có một gia đình như bây giờ, nếu lại xảy ra chuyện, người nhà này, thật sự đều hỏng mất.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, trong lòng con có tính toán, con sẽ không làm bậy đâu.”
Vương Bác Thần cười an ủi: “Con đi đón Thanh Hà đã, đợi Dao Dao xem hết tập này, mẹ cho con bé đi ngủ.”
Trần Ngọc tiếp tục lau nhà, nói: “Đi đi đi đi, đứa nào đứa nấy đều không để mẹ bớt lo.”
Ra khỏi nhà, Vương Bác Thần nhìn ánh đèn những ngôi nhà xung quanh, sự chua xót trong lòng lan ra.
Nếu không phải Triệu Thanh Hà vẫn luôn đợi mình ở Tiền Đường, trời đất bao la, sợ là mình ngay cả một cái nhà cũng không có.
Mẹ, mẹ ở thiên đường, sống có tốt không?
Vì sao ngay cả một giấc mơ, cũng không về với con?
Nếu như mẹ còn sống, thì tốt đến nhường nào.
Nếu mẹ còn sống, con trai nhất định sẽ ở bên cạnh mẹ, tuyệt sẽ không tìm bọn họ báo thù.
Mẹ, con trai nhớ mẹ.
Lý Thành!!
Lý Kiệu!!!
Vì sao, mấy người ngay ả cơ hội để tôi hiếu kính mẹ mình cũng không cho!!
Vì sao, mấy người đẩy mẹ tôi vào chỗ chết!!!
Mấy người, không cho mẹ tôi đường sống, tôi, cũng sẽ không cho mấy người đường sống!!
“Canh tổng, cảm ơn ngài đã giúp đỡ chúng tôi, tôi cũng không biết phải nói cái gì cho phải, ngài là bạn của Bác Thần, cũng cảm ơn mọi người giúp đỡ Bác Thần, cảm ơn, tôi kính ngài một ly.”
Triệu Thanh Hà bưng ly rượu lên, chủ động đứng lên, cảm kích nói.
Canh Phong bị dọa một cái, vội vàng đứng lên, xoay người hai tay nâng chén, đặt miếng chén cực kỳ thấp, nói: “Chủ mẫu, đều là chúng tôi phải làm, ngài Vương rất quan tâm tôi, năm đó, Thần chủ mang theo chúng tôi…”
Vành mắt Vương Bác Thần ửng hồng, chua xót gật nhẹ đầu.
Trần Ngọc thở dài, nói: “Nghe mẹ, ngàn vạn đừng làm chuyện điên rồ, đời người ấy mà, rất nhiều chuyện không nói rõ được, con cũng không cách nào làm rõ được. Sau này gặp chuyện gì, đừng xúc động như vậy, nắm đấm không giải quyết được vấn đề, còn phải nghĩ đến Dao Dao, nghĩ đến Thanh Hà, một nhà chúng ta đi đến bây giờ, không dễ dàng.”
Vương Bác Thần biết, nhất định là mẹ vợ đã cảm thấy cái gì đó, mới nói những lời này.
Nhưng mà sự quan tâm trong giọng nói của mẹ vợ, là từ trong lòng.
Bà đã chính thức nhận mình làm con rể.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không làm chuyện điên rồ, con trước giờ chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.”
Trần Ngọc không nói gì thêm nữa.
Bà đã sớm biết, Vương Bác Thần là kiểu quật cường, những chuyện đã xác định đến giờ đều sẽ không bỏ qua.
Mặc dù không rõ trên người Vương Bác Thần có chuyện gì, nhưng mà Trần Ngọc hy vọng, Vương Bác Thần sẽ không gặp phải chuyện không may.
Thật vất vả mới có một gia đình như bây giờ, nếu lại xảy ra chuyện, người nhà này, thật sự đều hỏng mất.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, trong lòng con có tính toán, con sẽ không làm bậy đâu.”
Vương Bác Thần cười an ủi: “Con đi đón Thanh Hà đã, đợi Dao Dao xem hết tập này, mẹ cho con bé đi ngủ.”
Trần Ngọc tiếp tục lau nhà, nói: “Đi đi đi đi, đứa nào đứa nấy đều không để mẹ bớt lo.”
Ra khỏi nhà, Vương Bác Thần nhìn ánh đèn những ngôi nhà xung quanh, sự chua xót trong lòng lan ra.
Nếu không phải Triệu Thanh Hà vẫn luôn đợi mình ở Tiền Đường, trời đất bao la, sợ là mình ngay cả một cái nhà cũng không có.
Mẹ, mẹ ở thiên đường, sống có tốt không?
Vì sao ngay cả một giấc mơ, cũng không về với con?
Nếu như mẹ còn sống, thì tốt đến nhường nào.
Nếu mẹ còn sống, con trai nhất định sẽ ở bên cạnh mẹ, tuyệt sẽ không tìm bọn họ báo thù.
Mẹ, con trai nhớ mẹ.
Lý Thành!!
Lý Kiệu!!!
Vì sao, mấy người ngay ả cơ hội để tôi hiếu kính mẹ mình cũng không cho!!
Vì sao, mấy người đẩy mẹ tôi vào chỗ chết!!!
Mấy người, không cho mẹ tôi đường sống, tôi, cũng sẽ không cho mấy người đường sống!!
“Canh tổng, cảm ơn ngài đã giúp đỡ chúng tôi, tôi cũng không biết phải nói cái gì cho phải, ngài là bạn của Bác Thần, cũng cảm ơn mọi người giúp đỡ Bác Thần, cảm ơn, tôi kính ngài một ly.”
Triệu Thanh Hà bưng ly rượu lên, chủ động đứng lên, cảm kích nói.
Canh Phong bị dọa một cái, vội vàng đứng lên, xoay người hai tay nâng chén, đặt miếng chén cực kỳ thấp, nói: “Chủ mẫu, đều là chúng tôi phải làm, ngài Vương rất quan tâm tôi, năm đó, Thần chủ mang theo chúng tôi…”
Bình luận facebook