Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 244
CHƯƠNG 244
Mà lúc này, đám người Tôn Bách và Hầu Trung Kiên đã sợ trắng bệch cả mặt.
Bọn họ đều nghe được Canh Phong gọi điện thoại!
Quân trú đóng Hà Châu!
Không phải Canh Phong đã bị Thần chủ khai trừ rồi sao? Sao anh ta còn có quyền điều động quân trú đóng Hà Châu chứ?
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Vì sao mình kéo người tới báo thù cho con trai thôi lại liên lụy tới quân trú đóng Hà Châu cơ chứ?
Vương Bác Thần chỉ là thằng ranh ở rể, dù trước kia từng chắn đạn cho Thần chủ thì cũng tiêu hao sạch ơn huệ rồi mới phải.
Vì sao Canh Phong và Tư Lam vẫn tôn kính nó như thế?
Vì sao Thần chủ còn bảo vệ nó đến vậy?
Vì sao quân trú đóng Hà Châu lại xuất kích vì nó?
Rốt cuộc là vì sao chứ?
Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là vì sao không!
“Không được nhúc nhích, tất cả giơ tay lên, quỳ xuống!”
Tiểu Trình dẫn đội đặc chủng tới trước một bước, súng cũng đã lên đạn, đằng đằng sát khí.
Sát khí ngút trời chèn ép người ta đến ngạt thở.
Ngay cả ánh trăng trên cao cũng bị sự u ám bao phủ!
Hoảng loạn!
Sợ hãi!
Đám người vây xem bên cạnh đều bị dọa chết khiếp!
Chết tiệt! Sao tự nhiên lại biến thành như vậy?
“Oan uổng, oan quá đi.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đám người Tôn Bách, Chu Kiếm, Hầu Trung Kiên, Trang Kiện kêu toáng cả lên: “Thư ký Tư, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà. Chúng tôi cam nguyện rời đi, chúng tôi bằng lòng rời đi mà. Xin cô buông tha cho chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối… không dám tái phạm nữa đâu!”
Đoàng!
Tiếng súng vang lên.
“A a a…”
Hầu Trung Kiên ôm chân, lăn ra đất, đau đớn hét la thảm thiết.
Nổ súng thật rồi!
Đây lại không phải đạn giấy!
Đạn thật đấy!
“Tất cả quỳ xuống, còn dám lộn xộn nữa sẽ bị đánh gục tại chỗ!”
Thấy cảnh này, mấy người Tôn Bách, Trang Kiện và Chu Kiếm đều sợ nhũn cả chân, quỳ phịch xuống đất.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, quần áo cũng bị mồ hôi thấm đẫm!
Bọn họ quỳ dưới đất không dám ho he một câu.
Mà lúc này, đám người Tôn Bách và Hầu Trung Kiên đã sợ trắng bệch cả mặt.
Bọn họ đều nghe được Canh Phong gọi điện thoại!
Quân trú đóng Hà Châu!
Không phải Canh Phong đã bị Thần chủ khai trừ rồi sao? Sao anh ta còn có quyền điều động quân trú đóng Hà Châu chứ?
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Vì sao mình kéo người tới báo thù cho con trai thôi lại liên lụy tới quân trú đóng Hà Châu cơ chứ?
Vương Bác Thần chỉ là thằng ranh ở rể, dù trước kia từng chắn đạn cho Thần chủ thì cũng tiêu hao sạch ơn huệ rồi mới phải.
Vì sao Canh Phong và Tư Lam vẫn tôn kính nó như thế?
Vì sao Thần chủ còn bảo vệ nó đến vậy?
Vì sao quân trú đóng Hà Châu lại xuất kích vì nó?
Rốt cuộc là vì sao chứ?
Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là vì sao không!
“Không được nhúc nhích, tất cả giơ tay lên, quỳ xuống!”
Tiểu Trình dẫn đội đặc chủng tới trước một bước, súng cũng đã lên đạn, đằng đằng sát khí.
Sát khí ngút trời chèn ép người ta đến ngạt thở.
Ngay cả ánh trăng trên cao cũng bị sự u ám bao phủ!
Hoảng loạn!
Sợ hãi!
Đám người vây xem bên cạnh đều bị dọa chết khiếp!
Chết tiệt! Sao tự nhiên lại biến thành như vậy?
“Oan uổng, oan quá đi.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đám người Tôn Bách, Chu Kiếm, Hầu Trung Kiên, Trang Kiện kêu toáng cả lên: “Thư ký Tư, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà. Chúng tôi cam nguyện rời đi, chúng tôi bằng lòng rời đi mà. Xin cô buông tha cho chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối… không dám tái phạm nữa đâu!”
Đoàng!
Tiếng súng vang lên.
“A a a…”
Hầu Trung Kiên ôm chân, lăn ra đất, đau đớn hét la thảm thiết.
Nổ súng thật rồi!
Đây lại không phải đạn giấy!
Đạn thật đấy!
“Tất cả quỳ xuống, còn dám lộn xộn nữa sẽ bị đánh gục tại chỗ!”
Thấy cảnh này, mấy người Tôn Bách, Trang Kiện và Chu Kiếm đều sợ nhũn cả chân, quỳ phịch xuống đất.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, quần áo cũng bị mồ hôi thấm đẫm!
Bọn họ quỳ dưới đất không dám ho he một câu.
Bình luận facebook