Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 263
CHƯƠNG 263
“Thần y Hoa, anh Vương. Tôi xin lỗi. Tôi có mắt không thấy Thái Sơn. Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”
Vương Bác Thần vỗ về Dao Dao đã sợ hãi nhắm chặt mắt lại, nói: “Anh đụng đến tro cốt và người nhà của anh em tôi, còn làm con gái tôi sợ hãi.”
Hoa Mạnh Trường nói giọng lạnh lùng: “Dám đụng vào sư phụ của tôi, hù dọa tiểu sư muội của tôi. Hồ Kiệt, ông xem mà làm đi.”
“Hồ Kiệt hiểu rồi ạ.”
Hồ Kiệt hít một hơi thật sâu, chỉ cần anh Vương và thần y Hoa không trách tội là tốt rồi.
Ông ta đứng dậy, túm tóc Tề Bắc Vũ, tiếng nói rít qua kẽ răng: “Mày ra đây với tao.”
Tề Bắc Vũ đã bị dọa vỡ mật gần chết, anh ta nào dám ra ngoài, chỉ cần ra ngoài thì anh ta sẽ nhất định phải chết.
Anh ta giãy giụa cố nói: “Chú Hồ, cháu sai rồi. Cháu thực sự sai rồi. Xin chú tha cho cháu đi! Thần y Hoa, anh Vương, tôi sẵn sàng xin lỗi. Tôi sẽ nỗ lực trả bằng bất cứ giá nào!”
“Đưa hết đi, chôn sống!”
Hồ Kiệt tát Tề Bắc Vũ mấy cái “bôm bốp” rồi nói với vẻ rất hung ác.
Lập tức có mấy người đi tới kéo Tề Bắc Vũ đi.
Những tên côn đồ còn lại kia thì tên nào cũng giống như chó chết, không dám thở mạnh, hồn bay phách lạc.
Vương Bác Thần quay đầu lại, nói với Phương Viên và ông Phương: “Không bảo vệ tốt mọi ngươi là do tôi thất trách. Sau này sẽ không có ai đến quấy rối mọi người nữa đâu. Chúng ta hạ táng Bính trước đã.”
“Anh Bác Thần, cám ơn anh, cám ơn anh.”
Phương Viên ôm hũ tro cốt của anh trai, lệ rơi đầy mặt.
Lúc trước, chính vì Tề Bắc Vũ không ngừng quấy rối nên họ mới chuyển đến nơi này, thật sự không ngờ Tề Bắc Vũ lại vẫn âm hồn bất tán tìm tới tận cửa.
Hôm nay, nếu không có Vương Bác Thần ở đây thì hậu quả thế nào thật sự không dám tưởng tượng nổi.
“Tại sao con trai tôi lại khổ như vậy chứ?”
Ông Phương khóc nước mắt tuôn đầy mặt.
Chuyện đau đớn nhất trong cuộc đời có ba điều: Còn nhỏ mất cha, trung niên tang vợ, tuổi già mất con.
Thế mà ông Phương lại gặp phải hai trong số ba điều đó chỉ trong vòng một đêm. Vợ ông bị người ta bức tử, con trai chết trên chiến trường, bây giờ chết rồi mà cũng không được mồ yên mả đẹp.
Nếu không nhờ có Vương Bác Thần chữa khỏi những căn bệnh cho ông thì chỉ e là vừa rồi có thể ông Phương đã đau lòng mà chết ngay tại chỗ.
Sau khi chôn cất tro cốt của Phương Bính, Vương Bác Thần nhìn bia mộ rồi quay đầu lại nói: “Phương Viên, bác gái bị cả nhà Triệu Nhã Di ép treo cổ tự tử. Anh sẽ đưa em đi đòi công bằng.”
Phương Viên khẽ giật mình, ngơ ngác nhìn Vương Bác Thần.
Năm đó, ba cô bị cả nhà Triệu Nhã Di và Tề Bắc Vũ đánh trọng thương, mẹ muốn đến nói chuyện lại bị bọn họ đánh đập tàn nhẫn, sau đó nghĩ quẩn mà treo cổ tự tử.
Bao nhiêu năm nay, một mình cô bươn chải để nuôi gia đình.
Anh trai mất, mẹ mất, ba sống không bằng chết.
Không có ai biết trong nội tâm cô đã đau khổ thế nào
“Đừng sợ, có anh ở đây, không ai dám làm gì em đâu.”
“Thần y Hoa, anh Vương. Tôi xin lỗi. Tôi có mắt không thấy Thái Sơn. Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”
Vương Bác Thần vỗ về Dao Dao đã sợ hãi nhắm chặt mắt lại, nói: “Anh đụng đến tro cốt và người nhà của anh em tôi, còn làm con gái tôi sợ hãi.”
Hoa Mạnh Trường nói giọng lạnh lùng: “Dám đụng vào sư phụ của tôi, hù dọa tiểu sư muội của tôi. Hồ Kiệt, ông xem mà làm đi.”
“Hồ Kiệt hiểu rồi ạ.”
Hồ Kiệt hít một hơi thật sâu, chỉ cần anh Vương và thần y Hoa không trách tội là tốt rồi.
Ông ta đứng dậy, túm tóc Tề Bắc Vũ, tiếng nói rít qua kẽ răng: “Mày ra đây với tao.”
Tề Bắc Vũ đã bị dọa vỡ mật gần chết, anh ta nào dám ra ngoài, chỉ cần ra ngoài thì anh ta sẽ nhất định phải chết.
Anh ta giãy giụa cố nói: “Chú Hồ, cháu sai rồi. Cháu thực sự sai rồi. Xin chú tha cho cháu đi! Thần y Hoa, anh Vương, tôi sẵn sàng xin lỗi. Tôi sẽ nỗ lực trả bằng bất cứ giá nào!”
“Đưa hết đi, chôn sống!”
Hồ Kiệt tát Tề Bắc Vũ mấy cái “bôm bốp” rồi nói với vẻ rất hung ác.
Lập tức có mấy người đi tới kéo Tề Bắc Vũ đi.
Những tên côn đồ còn lại kia thì tên nào cũng giống như chó chết, không dám thở mạnh, hồn bay phách lạc.
Vương Bác Thần quay đầu lại, nói với Phương Viên và ông Phương: “Không bảo vệ tốt mọi ngươi là do tôi thất trách. Sau này sẽ không có ai đến quấy rối mọi người nữa đâu. Chúng ta hạ táng Bính trước đã.”
“Anh Bác Thần, cám ơn anh, cám ơn anh.”
Phương Viên ôm hũ tro cốt của anh trai, lệ rơi đầy mặt.
Lúc trước, chính vì Tề Bắc Vũ không ngừng quấy rối nên họ mới chuyển đến nơi này, thật sự không ngờ Tề Bắc Vũ lại vẫn âm hồn bất tán tìm tới tận cửa.
Hôm nay, nếu không có Vương Bác Thần ở đây thì hậu quả thế nào thật sự không dám tưởng tượng nổi.
“Tại sao con trai tôi lại khổ như vậy chứ?”
Ông Phương khóc nước mắt tuôn đầy mặt.
Chuyện đau đớn nhất trong cuộc đời có ba điều: Còn nhỏ mất cha, trung niên tang vợ, tuổi già mất con.
Thế mà ông Phương lại gặp phải hai trong số ba điều đó chỉ trong vòng một đêm. Vợ ông bị người ta bức tử, con trai chết trên chiến trường, bây giờ chết rồi mà cũng không được mồ yên mả đẹp.
Nếu không nhờ có Vương Bác Thần chữa khỏi những căn bệnh cho ông thì chỉ e là vừa rồi có thể ông Phương đã đau lòng mà chết ngay tại chỗ.
Sau khi chôn cất tro cốt của Phương Bính, Vương Bác Thần nhìn bia mộ rồi quay đầu lại nói: “Phương Viên, bác gái bị cả nhà Triệu Nhã Di ép treo cổ tự tử. Anh sẽ đưa em đi đòi công bằng.”
Phương Viên khẽ giật mình, ngơ ngác nhìn Vương Bác Thần.
Năm đó, ba cô bị cả nhà Triệu Nhã Di và Tề Bắc Vũ đánh trọng thương, mẹ muốn đến nói chuyện lại bị bọn họ đánh đập tàn nhẫn, sau đó nghĩ quẩn mà treo cổ tự tử.
Bao nhiêu năm nay, một mình cô bươn chải để nuôi gia đình.
Anh trai mất, mẹ mất, ba sống không bằng chết.
Không có ai biết trong nội tâm cô đã đau khổ thế nào
“Đừng sợ, có anh ở đây, không ai dám làm gì em đâu.”
Bình luận facebook