Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 272
CHƯƠNG 272
“Ông Lan, tôi hy vọng tốt nhất chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện. Các ông muốn tham gia vào xây dựng Thành mới không nhất định cần nhà họ Lý chúng tôi nhả dự án ra, làm thế không khác nào vả vào mặt Thần chủ cả. Tôi tin chắc rằng các ông cũng không muốn đắc tội với Thần chủ đâu nhỉ?”
Lý Kiệu ung dung nói.
“Ông đang uy hiếp tôi đấy à?”
Giọng ông Lan ở đầu bên kia điện thoại lạnh lùng vang lên: “Ở trước mặt công ty chúng tôi thì nhà họ Lý các ông còn chẳng bằng cái đinh gỉ.”
Lý Kiệu phẫn nộ siết chặt nắm đấm tay, cười khẩy nói: “Được. Nếu như ông không đồng ý, vậy tôi đi tìm Thần chủ. Tôi tố cáo luôn với Thần chủ rằng nhà họ Lý chúng tôi bị uy hiếp, không dám xây dựng Thành mới nữa.”
Ông Lan nghiến răng, đáp: “Lý Kiệu. Mẹ nhà nó! Ông có biết ông đang nói chuyện với ai không? Ông có tin tôi khiến cho nhà họ Lý các ông phá sản ngay lập tức không?”
“Tin. Sao tôi lại không tin chứ?”
Thấy đối phương tức giận, Lý Kiệu ngược lại còn cười, bảo: “Nếu ông muốn hợp tác thì bên tôi có một phương án, là các ông trở thành cổ đông của nhà họ Lý, chúng tôi nhượng ra hai mươi phần trăm cổ phần. Thế nào?”
Ông Lan trầm ngâm, Lý Kiệu cầm ly rượu nhẹ lắc.
Ông ta cảm thấy mình đã nắm được điểm mấu chốt của đối phương nên không hề vội vàng.
Khoảng chừng một phút sau, ông Lan lên tiếng: “Chúng tôi vừa thương lượng. Có thể, nhưng chúng tôi muốn ba mươi lăm phần trăm cổ phần.”
“Không thành vấn đề. Chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ. Gặp mặt nhau đi.”
Dáng vẻ Lý Kiệu như nắm được mọi chuyện trong tay.
Mà lúc này, Vương Bác Thần nhận được một tin báo.
“Thưa anh, nhà họ Lý đồng ý nhượng ra ba mươi lăm phần trăm cổ phần ạ.”
Vương Bác Thần mỉm cười thần bí.
“Anh cười cái gì đấy?”
Triệu Thanh Hà thắc mắc.
Vương Bác Thần đáp: “Không có gì, ngủ đi, không biết chừng ngày mai tỉnh giấc em đã là tổng Giám đốc của Tập đoàn Lý Thị rồi.”
Triệu Thanh Hà hắng giọng, nói: “Chỉ biết nói bừa.”
Vương Bác Thần cười đầy ẩn ý, thì thầm: “Thanh Hà, đêm nay anh muốn ở trên.”
Triệu Thanh Hà lập tức xấu hổ, kéo chăn lên che kín đầu.
Ngày hôm sau, quả nhiên người nhà họ Ngô lại đến công ty Hoa Nguyên
Triệu Thanh Hà âm thầm bật ngón tay cái tán thưởng Vương Bác Thần, gần đây miệng anh chàng xấu xa ấy cứ như được khai quang về vậy, nói đâu trúng đó.
Quản gia Hoàng Minh Trung của nhà họ Ngô kiểu cách nói: “Anh Vương, Sếp Triệu. Không biết hai người đã suy nghĩ kỹ chưa, nhà họ Ngô chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy công ty Hoa Nguyên có hướng phát triển khá tốt, Sếp Triệu còn là kỳ tài trong giới kinh doanh cho nên mới muốn lôi kéo công ty Hoa Nguyên gia nhập.”
“Ông Lan, tôi hy vọng tốt nhất chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện. Các ông muốn tham gia vào xây dựng Thành mới không nhất định cần nhà họ Lý chúng tôi nhả dự án ra, làm thế không khác nào vả vào mặt Thần chủ cả. Tôi tin chắc rằng các ông cũng không muốn đắc tội với Thần chủ đâu nhỉ?”
Lý Kiệu ung dung nói.
“Ông đang uy hiếp tôi đấy à?”
Giọng ông Lan ở đầu bên kia điện thoại lạnh lùng vang lên: “Ở trước mặt công ty chúng tôi thì nhà họ Lý các ông còn chẳng bằng cái đinh gỉ.”
Lý Kiệu phẫn nộ siết chặt nắm đấm tay, cười khẩy nói: “Được. Nếu như ông không đồng ý, vậy tôi đi tìm Thần chủ. Tôi tố cáo luôn với Thần chủ rằng nhà họ Lý chúng tôi bị uy hiếp, không dám xây dựng Thành mới nữa.”
Ông Lan nghiến răng, đáp: “Lý Kiệu. Mẹ nhà nó! Ông có biết ông đang nói chuyện với ai không? Ông có tin tôi khiến cho nhà họ Lý các ông phá sản ngay lập tức không?”
“Tin. Sao tôi lại không tin chứ?”
Thấy đối phương tức giận, Lý Kiệu ngược lại còn cười, bảo: “Nếu ông muốn hợp tác thì bên tôi có một phương án, là các ông trở thành cổ đông của nhà họ Lý, chúng tôi nhượng ra hai mươi phần trăm cổ phần. Thế nào?”
Ông Lan trầm ngâm, Lý Kiệu cầm ly rượu nhẹ lắc.
Ông ta cảm thấy mình đã nắm được điểm mấu chốt của đối phương nên không hề vội vàng.
Khoảng chừng một phút sau, ông Lan lên tiếng: “Chúng tôi vừa thương lượng. Có thể, nhưng chúng tôi muốn ba mươi lăm phần trăm cổ phần.”
“Không thành vấn đề. Chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ. Gặp mặt nhau đi.”
Dáng vẻ Lý Kiệu như nắm được mọi chuyện trong tay.
Mà lúc này, Vương Bác Thần nhận được một tin báo.
“Thưa anh, nhà họ Lý đồng ý nhượng ra ba mươi lăm phần trăm cổ phần ạ.”
Vương Bác Thần mỉm cười thần bí.
“Anh cười cái gì đấy?”
Triệu Thanh Hà thắc mắc.
Vương Bác Thần đáp: “Không có gì, ngủ đi, không biết chừng ngày mai tỉnh giấc em đã là tổng Giám đốc của Tập đoàn Lý Thị rồi.”
Triệu Thanh Hà hắng giọng, nói: “Chỉ biết nói bừa.”
Vương Bác Thần cười đầy ẩn ý, thì thầm: “Thanh Hà, đêm nay anh muốn ở trên.”
Triệu Thanh Hà lập tức xấu hổ, kéo chăn lên che kín đầu.
Ngày hôm sau, quả nhiên người nhà họ Ngô lại đến công ty Hoa Nguyên
Triệu Thanh Hà âm thầm bật ngón tay cái tán thưởng Vương Bác Thần, gần đây miệng anh chàng xấu xa ấy cứ như được khai quang về vậy, nói đâu trúng đó.
Quản gia Hoàng Minh Trung của nhà họ Ngô kiểu cách nói: “Anh Vương, Sếp Triệu. Không biết hai người đã suy nghĩ kỹ chưa, nhà họ Ngô chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy công ty Hoa Nguyên có hướng phát triển khá tốt, Sếp Triệu còn là kỳ tài trong giới kinh doanh cho nên mới muốn lôi kéo công ty Hoa Nguyên gia nhập.”
Bình luận facebook