Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 298
CHƯƠNG 298
Liêu Thanh kêu thảm thiết, lớn tiếng cầu xin, lăn lộn trên sàn, nhưng Trình Vụ không hề lương tay.
Mấy phát gậy đánh xuống, chân của Liêu Thanh trực tiếp bị đánh gãy rồi, anh ta giống như chó chết nằm trên đất không nhúc nhích.
Châu Ngọc Hồng bị dọa, đầu óc trống rỗng, quần cũng đã bị dọa đái cả ra.
Người mà cô ta đắc tội, là người mà mãi mãi cô ta không thể đắc tội nổi!
Cô ta từng nghe Liêu Thanh nói, khoảng thời gian này anh họ luôn nghĩ cách xin lỗi cậu Vương, nhưng luôn không có cơ hội.
Bây giờ, vợ chồng bọn họ lại đắc tội với cậu Vương.
Anh họ sẽ không tha cho cô ta!!
“Anh, anh họ…”
Châu Ngọc Hồng đã bị dọa tới mức không biết nói chuyện, khi nghe thấy Trình Vụ gọi cậu Vương thì cô ta đã đái ra quần.
Sau đó khi lại nghe thấy Khổng Nguyệt Nhi la lên, trong thẻ có ba mươi nghìn tỷ, cô ta đã bị dọa cho tê liệt.
Cô ta bây giờ, chỉ hy vọng anh họ có thể tha cho mình.
“Im mồm!!”
Trình Vụ tức giận gầm lên, cây gậy thép trong tay trực tiếp quật vào chân của Châu Ngọc Hồng.
Không hề lưu tình!
Anh ta mắng tới rát cổ bỏng họng: “Cô lấy đâu ra lá gan mà dám mỉa mai cậu Vương!! Cô có mấy đồng bẩn thì rất ghê gớm sao? Ai cho cô lá gan chế giễu cậu Vương? Cô còn cười châm chọc cậu Vương là tên nghèo, vậy cô tính là cái gì!! Nếu không phải do cô, ông đây hôm nay sẽ không đắc tội với cậu Vương lần nữa!!”
Bụp!
Rắc!
Hai chân của Châu Ngọc Hồng, trực tiếp bị Trình Vụ đập gãy, máu thịt mơ hồ.
“Hai người còn muốn đánh gãy hai chân của cậu Vương phải không? Được, ông đây thỏa mãn hai người!”
Trình Vụ đánh xong vẫn không hả giận, nhìn sang Hạ Liễu với ánh mắt giống như giết người, cười gằn nói: “Cô biết ăn nói phải không? Cô rất giỏi khích bác phải không? Nếu không phải cái mồm lải nhải khinh người của cô, vợ chồng em họ của tôi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này!!”
“Á — Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, là tôi nói linh tinh, tôi không phải người, đừng đánh tôi, là tôi thối mồm, là tôi thối mồm…”
Hạ Liễu vội vàng quỳ trên đất, khóc lóc cầu xin, cả người đều đang run rẩy, không ngừng tát chính mình.
Cô ta rất hối hận, tại sao không quản cái mồm của mình, cứ phải nói những lời đó.
Nếu cô ta không có mỉa mai châm chọc, không có vì nịnh vợ chồng Liêu Thanh mà giẫm đạp anh Vương, vậy cô ta hôm nay cũng có thể lấy được hoa hồng, tuy không phải quá nhiều, nhưng cũng có thể kiếm được.
Nhưng bây giờ, cái gì cũng không có, vì cô ta nói mấy lời móc mỉa. Tại sao không quản được cái mồm của mình chứ, tại sao không quản được chứ.
Liêu Thanh kêu thảm thiết, lớn tiếng cầu xin, lăn lộn trên sàn, nhưng Trình Vụ không hề lương tay.
Mấy phát gậy đánh xuống, chân của Liêu Thanh trực tiếp bị đánh gãy rồi, anh ta giống như chó chết nằm trên đất không nhúc nhích.
Châu Ngọc Hồng bị dọa, đầu óc trống rỗng, quần cũng đã bị dọa đái cả ra.
Người mà cô ta đắc tội, là người mà mãi mãi cô ta không thể đắc tội nổi!
Cô ta từng nghe Liêu Thanh nói, khoảng thời gian này anh họ luôn nghĩ cách xin lỗi cậu Vương, nhưng luôn không có cơ hội.
Bây giờ, vợ chồng bọn họ lại đắc tội với cậu Vương.
Anh họ sẽ không tha cho cô ta!!
“Anh, anh họ…”
Châu Ngọc Hồng đã bị dọa tới mức không biết nói chuyện, khi nghe thấy Trình Vụ gọi cậu Vương thì cô ta đã đái ra quần.
Sau đó khi lại nghe thấy Khổng Nguyệt Nhi la lên, trong thẻ có ba mươi nghìn tỷ, cô ta đã bị dọa cho tê liệt.
Cô ta bây giờ, chỉ hy vọng anh họ có thể tha cho mình.
“Im mồm!!”
Trình Vụ tức giận gầm lên, cây gậy thép trong tay trực tiếp quật vào chân của Châu Ngọc Hồng.
Không hề lưu tình!
Anh ta mắng tới rát cổ bỏng họng: “Cô lấy đâu ra lá gan mà dám mỉa mai cậu Vương!! Cô có mấy đồng bẩn thì rất ghê gớm sao? Ai cho cô lá gan chế giễu cậu Vương? Cô còn cười châm chọc cậu Vương là tên nghèo, vậy cô tính là cái gì!! Nếu không phải do cô, ông đây hôm nay sẽ không đắc tội với cậu Vương lần nữa!!”
Bụp!
Rắc!
Hai chân của Châu Ngọc Hồng, trực tiếp bị Trình Vụ đập gãy, máu thịt mơ hồ.
“Hai người còn muốn đánh gãy hai chân của cậu Vương phải không? Được, ông đây thỏa mãn hai người!”
Trình Vụ đánh xong vẫn không hả giận, nhìn sang Hạ Liễu với ánh mắt giống như giết người, cười gằn nói: “Cô biết ăn nói phải không? Cô rất giỏi khích bác phải không? Nếu không phải cái mồm lải nhải khinh người của cô, vợ chồng em họ của tôi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này!!”
“Á — Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, là tôi nói linh tinh, tôi không phải người, đừng đánh tôi, là tôi thối mồm, là tôi thối mồm…”
Hạ Liễu vội vàng quỳ trên đất, khóc lóc cầu xin, cả người đều đang run rẩy, không ngừng tát chính mình.
Cô ta rất hối hận, tại sao không quản cái mồm của mình, cứ phải nói những lời đó.
Nếu cô ta không có mỉa mai châm chọc, không có vì nịnh vợ chồng Liêu Thanh mà giẫm đạp anh Vương, vậy cô ta hôm nay cũng có thể lấy được hoa hồng, tuy không phải quá nhiều, nhưng cũng có thể kiếm được.
Nhưng bây giờ, cái gì cũng không có, vì cô ta nói mấy lời móc mỉa. Tại sao không quản được cái mồm của mình chứ, tại sao không quản được chứ.
Bình luận facebook