Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 321
CHƯƠNG 321
Khoảng thời gian trước, tối nào Nguyệt Dao cũng sẽ nằm mơ thấy ác mộng, luôn bị dọa tỉnh từ cơn ác mộng, khóc thét “dì nhỏ, đùng dùng kim đâm cháu, Nguyệt Dao không dám nữa, Nguyệt Dao không dám nữa…”
Lần nào cũng khóc tỉnh lại.
Trái tim của Vương Bác Thần đau như dao cứa!
Triệu Hồng, tôi sớm muộn gì cũng phải giết cô!
Bây giờ, lão già Kim Nguyên kia vậy mà dám đánh chủ ý vào Nguyệt Dao, ông ta thật sự đáng muốn chết mà.
Thật sự cho rằng, tôi không giết ông sao?
Thật sự cho rằng, tôi rất độ lượng sao?
Không giết ông, chỉ là cảm thấy người đáng chết là người nhà họ Vương, những người khác không cần thiết.
Nhưng bây giờ, ông không ngừng khiêu chiến giới hạn của tôi, ông thật sự là sống đủ rồi!
Vương Bác Thần hít thở sâu, sợ dọa Nguyệt Dao, cưỡng chế đè nén lửa giận.
Đợi đưa Nguyệt Dao đến trường mẫu giáo, sát khí trên người Vương Bác Thần bùng phát!!
Kim Nguyên, ông đáng chết!!
“Tiểu Canh, điều một nhóm lính đặc chủng tới, âm thầm bảo vệ con gái của tôi.”
Giọng điệu của Vương Bác Thần bình tĩnh tới đáng sợ.
Canh Phong ở đầu bên kia, hít ngược ngụm khí lạnh, thần chủ muốn giết người!!
Mẹ kiếp ai to gan như vậy, lại dám đánh chủ ý vào tiểu chủ!!
Con bà nó chứ thật sự là muốn chết mà!
Canh Phong tức điên rồi, dám đánh chủ ý vào tiểu chủ, ông đây giết mày!
“Tô Thiệu, điều mười ảnh vệ, cậu đích thân dẫn đội, âm thầm bảo vệ tiểu chủ, người có ý không tốt, giết không tha!!”
“Rõ!”
Tô Thiệu gầm lên một tiếng, tức giận đùng đùng.
Tất nhiên là người đang đánh chủ ý vào tiểu chủ!
Không muốn sống nữa rồi!”
Ông đây giết chết mày!
Ảnh vệ.
Một nhóm người do Canh Phong đích thân quản lý, từng chuyên phụ trách ám sát, chiến công lẫy lừng.
Bọn họ giống như cái bóng, không ai biết sự tồn tại của bọn họ, nhưng ở trên chiến trường lại khiến kẻ địch nghe tiếng mà kinh hãi!
Mấy lần hành động chém đầu, đều là bọn họ phụ trách, thủ lĩnh phe địch không ai có thể sống!
Tô Thiệu nhanh chóng dẫn người chạy đến trường mẫu giáo, âm thầm bảo vệ Nguyệt Dao.
Vương Bác Thần nhìn về phía nhà họ Lý.
Nỗi đau khoan tim!
Nhà họ Lý, các người thật sự không thấu tình đạt lý như vậy sao? Lý Thành, ông thật sự không nề niệm tình cảm ba con sao?
Khoảng thời gian trước, tối nào Nguyệt Dao cũng sẽ nằm mơ thấy ác mộng, luôn bị dọa tỉnh từ cơn ác mộng, khóc thét “dì nhỏ, đùng dùng kim đâm cháu, Nguyệt Dao không dám nữa, Nguyệt Dao không dám nữa…”
Lần nào cũng khóc tỉnh lại.
Trái tim của Vương Bác Thần đau như dao cứa!
Triệu Hồng, tôi sớm muộn gì cũng phải giết cô!
Bây giờ, lão già Kim Nguyên kia vậy mà dám đánh chủ ý vào Nguyệt Dao, ông ta thật sự đáng muốn chết mà.
Thật sự cho rằng, tôi không giết ông sao?
Thật sự cho rằng, tôi rất độ lượng sao?
Không giết ông, chỉ là cảm thấy người đáng chết là người nhà họ Vương, những người khác không cần thiết.
Nhưng bây giờ, ông không ngừng khiêu chiến giới hạn của tôi, ông thật sự là sống đủ rồi!
Vương Bác Thần hít thở sâu, sợ dọa Nguyệt Dao, cưỡng chế đè nén lửa giận.
Đợi đưa Nguyệt Dao đến trường mẫu giáo, sát khí trên người Vương Bác Thần bùng phát!!
Kim Nguyên, ông đáng chết!!
“Tiểu Canh, điều một nhóm lính đặc chủng tới, âm thầm bảo vệ con gái của tôi.”
Giọng điệu của Vương Bác Thần bình tĩnh tới đáng sợ.
Canh Phong ở đầu bên kia, hít ngược ngụm khí lạnh, thần chủ muốn giết người!!
Mẹ kiếp ai to gan như vậy, lại dám đánh chủ ý vào tiểu chủ!!
Con bà nó chứ thật sự là muốn chết mà!
Canh Phong tức điên rồi, dám đánh chủ ý vào tiểu chủ, ông đây giết mày!
“Tô Thiệu, điều mười ảnh vệ, cậu đích thân dẫn đội, âm thầm bảo vệ tiểu chủ, người có ý không tốt, giết không tha!!”
“Rõ!”
Tô Thiệu gầm lên một tiếng, tức giận đùng đùng.
Tất nhiên là người đang đánh chủ ý vào tiểu chủ!
Không muốn sống nữa rồi!”
Ông đây giết chết mày!
Ảnh vệ.
Một nhóm người do Canh Phong đích thân quản lý, từng chuyên phụ trách ám sát, chiến công lẫy lừng.
Bọn họ giống như cái bóng, không ai biết sự tồn tại của bọn họ, nhưng ở trên chiến trường lại khiến kẻ địch nghe tiếng mà kinh hãi!
Mấy lần hành động chém đầu, đều là bọn họ phụ trách, thủ lĩnh phe địch không ai có thể sống!
Tô Thiệu nhanh chóng dẫn người chạy đến trường mẫu giáo, âm thầm bảo vệ Nguyệt Dao.
Vương Bác Thần nhìn về phía nhà họ Lý.
Nỗi đau khoan tim!
Nhà họ Lý, các người thật sự không thấu tình đạt lý như vậy sao? Lý Thành, ông thật sự không nề niệm tình cảm ba con sao?
Bình luận facebook