Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117: Không trung nghĩa
- Được rồi, mọi người đều là người mình, đừng ầm ĩ!
Lăng Hàn đi ra điều đình. Bây giờ hắn cảm thấy rất hứng thú với sông ngầm kia, tự nhiên không hy vọng hai nữ lãng phí thời gian ở sự tình không đâu.
- Ai cùng nàng là người mình!
Hai nữ đồng thời nói, phát hiện đối phương nói giống mình như đúc, lại cùng nhau nói.
- Không nên học lời ta nói!
- Ha ha ha ha!
Lăng Tử Huyên cười to, Hổ Nữu cũng cười theo, tuy nàng không biết nơi nào buồn cười, chỉ tham gia náo nhiệt.
- Ăn a, ăn xong liền đi!
Lăng Hàn ăn xong liền đứng lên.
- Mộc có! Mộc có!
Miệng của Hổ Nữu còn nhét đầy thức ăn, nên nói không rõ lắm, năng lực học tập của tiểu nha đầu rất mạnh, nói càng ngày càng nhiều.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, nói:
- Vũ Đồng, ngươi ở lại chỗ này chăm sóc hai nha đầu đi.
Lưu Vũ Đồng liền vội vàng lắc đầu, nói:
- Ta muốn giúp ngươi!
Nàng là Dũng Tuyền Cảnh, có thể giúp đỡ Lăng Hàn.
Lăng Hàn hơi lúng túng một chút. Chuyến này tuyệt đối không thể chỉ một ngày, giao hai nha đầu này cho ai chăm sóc đây? Lăng Tử Huyên còn tốt, nhưng Hổ Nữu quả thực chính là một hổ con ăn thịt người, giao cho ai Lăng Hàn cũng không yên lòng.
Nhưng trong di tích có khả năng nguy hiểm tầng tầng, hắn là tuyệt đối không thể mang theo hai tiểu nha đầu này đồng hành.
- Vậy thì giao cho Ngô Tùng Lâm đi!
Lăng Hàn suy nghĩ một chút.
Lý Tư Thiền lườm hắn một cái, sư phụ của nàng là Đan sư Huyền Cấp thượng phẩm a, hơn nữa còn là Đan Viện viện trưởng, lại lưu lạc tới chăm sóc trẻ nhỏ thay người, không biết lão nhân gia người nghe xong, có thể ngất đi hay không.
Nhưng Lăng Hàn cảm thấy ý tưởng này không tệ. Bởi vì Hổ Nữu không phải loại an phận, vạn nhất xông ra cái họa gì, lấy địa vị của Ngô Tùng Lâm cũng có thể ung dung xử lý.
Sau khi để Hổ Nữu ăn xong, hắn mang theo hai tiểu nha đầu và Lý Tư Thiền đi tới chỗ Ngô Tùng Lâm.
Lần này Ngô Tùng Lâm vừa vặn ở nhà, nhìn thấy Lăng Hàn, vội vã ra đón, giống như đệ tử.
Khi Lăng Hàn nói muốn tạm gửi hai tiểu nha đầu ở chỗ này, hắn đương nhiên đáp ứng ngay, thuận tiện thỉnh giáo Lăng Hàn Đại Nguyên Bổ Hồn Thuật một chút. Dù sao công pháp như vậy ở đương đại là độc nhất vô nhị, hắn đương nhiên có rất nhiều địa phương không hiểu.
Lăng Hàn dốc lòng truyền thụ, cũng dò hỏi tình huống của sông ngầm, sau đó cùng Lý Tư Thiền rời đi.
Ra tiểu viện của Ngô Tùng Lâm, vẫn chưa đi bao xa, liền thấy phía trước có một thanh niên đi tới, dáng dấp hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, tướng mạo rất tốt, chỉ là hơi vô lại, còn mở rộng vạt áo trước, chỉ lo người khác không biết hắn là lưu manh.
Lý Tư Thiền mắt sắc, trên mặt lập tức lộ ra vẻ không vui, có lẽ nhận ra tên này, nhưng lại không ưa tới cực điểm.
- Tư Thiền!
Nam tử kia cũng nhìn thấy Lý Tư Thiền, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, lập tức bước nhanh ra ngoài, làm dáng muốn đi kéo nàng tay, khắp khuôn mặt là vẻ dại gái.
Lý Tư Thiền nghiêng người tránh ra, cau mày nói:
- Ngô Trung Nghĩa, ngươi tự trọng một chút! Còn có, đã nói rất nhiều lần, ngươi phải gọi ta là sư thúc!
- Xú nữ nhân!
Nam tử Ngô Trung Nghĩa kia nói thầm một tiếng, trên mặt cười gằn nói.
- Ngươi muốn vong ân phụ nghĩa sao? Không nên quên, nếu không có ông nội ta thu ngươi làm đệ tử, ngươi sớm đã bị người cởi quần giết chết!
- Ngươi…
Khuôn mặt của Lý Tư Thiền trắng xám, đối phương nói quá hạ lưu, làm cho thân thể mềm mại của nàng run rẩy, suýt chút nữa phun huyết.
- Không phải sao?
Ngô Trung Nghĩa hừ một tiếng.
- Tiểu tử Hà gia kia làm người ngươi cũng không phải chưa từng nghe nói, không chỉ yêu thích dằn vặt mỹ nữ, hơn nữa chuyên môn chọn địa phương trước công chúng làm! Nếu không có ông nội ta bảo đảm ngươi, ngươi sớm bị chơi đến không còn sót lại chút gì!
- Hiện tại, ngươi tự nhận cánh cứng rồi, muốn vong ân phụ nghĩa sao?
Lăng Hàn ở một bên nghe, tự nhiên sắp xếp ra mạch lạc trong đó: Ngô Trung Nghĩa này là tôn tử của Ngô Tùng Lâm, coi trọng Lý Tư Thiền, nhưng Lý Tư Thiền rất không thích hắn.
Ai, có lúc dáng dấp quá đẹp cũng không phải chuyện may mắn! Từ điểm này mà xem, Lưu Vũ Đồng lại may mắn hơn nhiều, thân là Lưu gia quý nữ, ai dám mơ ước nàng?
- Ân tình của sư phụ, ta tự nhiên sẽ báo đáp!
Lý Tư Thiền cắn răng nói.
- Tốt, vậy ngươi liền báo đáp a!
Ngô Trung Nghĩa cười nói:
- Cha mẹ ta cảm thấy chúng ta rất xứng, không bằng ngày mai ngươi gả tới, cha mẹ ta nhất định sẽ hết sức cao hứng.
- Này này này, rõ ràng hình dáng giống như con heo, còn đoán mò cái gì?
Lăng Hàn nhảy tới trước một bước, che ở trước người Lý Tư Thiền.
- Tên cũng không được, không trung nghĩa, ai, nghe liền biết là cặn bã.
- Ngươi là thứ gì?
Ngô Trung Nghĩa sững sờ.
Đùng!
Lăng Hàn vung tay lên, thưởng hắn một bạt tai. Hắn chậm rãi thu tay lại, thản nhiên nói:
- Ta ghét nhất người khác nói thô tục ở trước mặt ta.
Ngô Trung Nghĩa chỉ cảm thấy oan ức tới cực điểm, không phải ngươi mắng ta là heo trước sao?
- Há, vừa nãy không phải ta mắng ngươi, chỉ là đang nói một sự thật, ngươi cảm thấy ngươi không giống heo chỗ nào?
Lăng Hàn giải thích, hắn vẫn rất dễ nói chuyện.
Còn mắng ta là heo?
Ngô Trung Nghĩa nhất thời nhảy lên, chỉ vào mũi của Lăng Hàn nói:
- Ngươi thật to gan, không chỉ mắng ta, còn động thủ đánh ta?
Đùng!
Lăng Hàn lại quất tới một cái tát, đánh Ngô Trung Nghĩa xoay tại chỗ bốn vòng, trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất. Hắn phẩy phẩy tay, nói:
- Ta còn ghét người khác chỉ vào mặt ta, chẳng lẽ không biết đây là rất không có giáo dưỡng, rất không lễ phép sao?
Ngươi đánh người thì có lễ phép, có giáo dưỡng?
Ở trong lòng Ngô Trung Nghĩa nhổ nước bọt nói, nhưng miệng thì không dám nói rồi, mà bò cách xa, lúc này mới đứng lên, chỉ vào Lý Tư Thiền nói:
- Tốt ngươi cái tiện nhân vong ân phụ nghĩa, quyến rũ người ngoài bắt nạt ta, ngươi chờ xem! Một ngày nào đó ngươi sẽ gả cho ta, đến thời điểm xem ta không ******!
Lời này dĩ nhiên để Lý Tư Thiền càng giận, ngay cả Lăng Hàn cũng nghe không vô, cầm lên một hòn đá, quăng tới Ngô Trung Nghĩa.
- Ai nha!
Ngô Trung Nghĩa kêu thảm một tiếng, ngã chổng vó ở trên mặt đất, không động đậy nữa.
Lý Tư Thiền biến sắc nói:
- Ngươi không có đập chết hắn chứ?
Nàng dĩ nhiên không thích người này, nhưng Ngô Trung Nghĩa là tôn tử duy nhất của Ngô Tùng Lâm, nếu như hắn chết, Ngô gia liền đoạn hậu.
- Không có chuyện gì, ta ra tay có chừng mực, nhiều nhất để hắn nằm trên giường mười mấy ngày. Nhưng ở phương diện trí nhớ sẽ xuất hiện ít vấn đề, tỷ như không nhớ ra được sự tình một hai ngày, hoặc là một hai tháng gần đây.
Lăng Hàn không quá khẳng định nói.
Lý Tư Thiền lườm một cái, vậy còn chưa đủ nặng? Nhưng Lăng Hàn ra tay vì nàng, làm cho nàng hiện lên một tia cảm động.
- Không cần để ý đến hắn, nơi này người đến người đi, không bao lâu sẽ có người phát hiện hắn!
Lăng Hàn kéo Lý Tư Thiền đi. Ngô Trung Nghĩa này khiến người ta chán ghét, tự nhiên không ngại để hắn nằm nhiều một lúc.
Lý Tư Thiền cản không lại sức lực của Lăng Hàn, chỉ có thể bị hắn kéo đi.
- Các ngươi…
Trở lại nơi ở, Lưu Vũ Đồng nhìn thấy hai người tay trong tay, khuôn mặt không khỏi hiện lên sát khí.
---------------
Lăng Hàn đi ra điều đình. Bây giờ hắn cảm thấy rất hứng thú với sông ngầm kia, tự nhiên không hy vọng hai nữ lãng phí thời gian ở sự tình không đâu.
- Ai cùng nàng là người mình!
Hai nữ đồng thời nói, phát hiện đối phương nói giống mình như đúc, lại cùng nhau nói.
- Không nên học lời ta nói!
- Ha ha ha ha!
Lăng Tử Huyên cười to, Hổ Nữu cũng cười theo, tuy nàng không biết nơi nào buồn cười, chỉ tham gia náo nhiệt.
- Ăn a, ăn xong liền đi!
Lăng Hàn ăn xong liền đứng lên.
- Mộc có! Mộc có!
Miệng của Hổ Nữu còn nhét đầy thức ăn, nên nói không rõ lắm, năng lực học tập của tiểu nha đầu rất mạnh, nói càng ngày càng nhiều.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, nói:
- Vũ Đồng, ngươi ở lại chỗ này chăm sóc hai nha đầu đi.
Lưu Vũ Đồng liền vội vàng lắc đầu, nói:
- Ta muốn giúp ngươi!
Nàng là Dũng Tuyền Cảnh, có thể giúp đỡ Lăng Hàn.
Lăng Hàn hơi lúng túng một chút. Chuyến này tuyệt đối không thể chỉ một ngày, giao hai nha đầu này cho ai chăm sóc đây? Lăng Tử Huyên còn tốt, nhưng Hổ Nữu quả thực chính là một hổ con ăn thịt người, giao cho ai Lăng Hàn cũng không yên lòng.
Nhưng trong di tích có khả năng nguy hiểm tầng tầng, hắn là tuyệt đối không thể mang theo hai tiểu nha đầu này đồng hành.
- Vậy thì giao cho Ngô Tùng Lâm đi!
Lăng Hàn suy nghĩ một chút.
Lý Tư Thiền lườm hắn một cái, sư phụ của nàng là Đan sư Huyền Cấp thượng phẩm a, hơn nữa còn là Đan Viện viện trưởng, lại lưu lạc tới chăm sóc trẻ nhỏ thay người, không biết lão nhân gia người nghe xong, có thể ngất đi hay không.
Nhưng Lăng Hàn cảm thấy ý tưởng này không tệ. Bởi vì Hổ Nữu không phải loại an phận, vạn nhất xông ra cái họa gì, lấy địa vị của Ngô Tùng Lâm cũng có thể ung dung xử lý.
Sau khi để Hổ Nữu ăn xong, hắn mang theo hai tiểu nha đầu và Lý Tư Thiền đi tới chỗ Ngô Tùng Lâm.
Lần này Ngô Tùng Lâm vừa vặn ở nhà, nhìn thấy Lăng Hàn, vội vã ra đón, giống như đệ tử.
Khi Lăng Hàn nói muốn tạm gửi hai tiểu nha đầu ở chỗ này, hắn đương nhiên đáp ứng ngay, thuận tiện thỉnh giáo Lăng Hàn Đại Nguyên Bổ Hồn Thuật một chút. Dù sao công pháp như vậy ở đương đại là độc nhất vô nhị, hắn đương nhiên có rất nhiều địa phương không hiểu.
Lăng Hàn dốc lòng truyền thụ, cũng dò hỏi tình huống của sông ngầm, sau đó cùng Lý Tư Thiền rời đi.
Ra tiểu viện của Ngô Tùng Lâm, vẫn chưa đi bao xa, liền thấy phía trước có một thanh niên đi tới, dáng dấp hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, tướng mạo rất tốt, chỉ là hơi vô lại, còn mở rộng vạt áo trước, chỉ lo người khác không biết hắn là lưu manh.
Lý Tư Thiền mắt sắc, trên mặt lập tức lộ ra vẻ không vui, có lẽ nhận ra tên này, nhưng lại không ưa tới cực điểm.
- Tư Thiền!
Nam tử kia cũng nhìn thấy Lý Tư Thiền, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, lập tức bước nhanh ra ngoài, làm dáng muốn đi kéo nàng tay, khắp khuôn mặt là vẻ dại gái.
Lý Tư Thiền nghiêng người tránh ra, cau mày nói:
- Ngô Trung Nghĩa, ngươi tự trọng một chút! Còn có, đã nói rất nhiều lần, ngươi phải gọi ta là sư thúc!
- Xú nữ nhân!
Nam tử Ngô Trung Nghĩa kia nói thầm một tiếng, trên mặt cười gằn nói.
- Ngươi muốn vong ân phụ nghĩa sao? Không nên quên, nếu không có ông nội ta thu ngươi làm đệ tử, ngươi sớm đã bị người cởi quần giết chết!
- Ngươi…
Khuôn mặt của Lý Tư Thiền trắng xám, đối phương nói quá hạ lưu, làm cho thân thể mềm mại của nàng run rẩy, suýt chút nữa phun huyết.
- Không phải sao?
Ngô Trung Nghĩa hừ một tiếng.
- Tiểu tử Hà gia kia làm người ngươi cũng không phải chưa từng nghe nói, không chỉ yêu thích dằn vặt mỹ nữ, hơn nữa chuyên môn chọn địa phương trước công chúng làm! Nếu không có ông nội ta bảo đảm ngươi, ngươi sớm bị chơi đến không còn sót lại chút gì!
- Hiện tại, ngươi tự nhận cánh cứng rồi, muốn vong ân phụ nghĩa sao?
Lăng Hàn ở một bên nghe, tự nhiên sắp xếp ra mạch lạc trong đó: Ngô Trung Nghĩa này là tôn tử của Ngô Tùng Lâm, coi trọng Lý Tư Thiền, nhưng Lý Tư Thiền rất không thích hắn.
Ai, có lúc dáng dấp quá đẹp cũng không phải chuyện may mắn! Từ điểm này mà xem, Lưu Vũ Đồng lại may mắn hơn nhiều, thân là Lưu gia quý nữ, ai dám mơ ước nàng?
- Ân tình của sư phụ, ta tự nhiên sẽ báo đáp!
Lý Tư Thiền cắn răng nói.
- Tốt, vậy ngươi liền báo đáp a!
Ngô Trung Nghĩa cười nói:
- Cha mẹ ta cảm thấy chúng ta rất xứng, không bằng ngày mai ngươi gả tới, cha mẹ ta nhất định sẽ hết sức cao hứng.
- Này này này, rõ ràng hình dáng giống như con heo, còn đoán mò cái gì?
Lăng Hàn nhảy tới trước một bước, che ở trước người Lý Tư Thiền.
- Tên cũng không được, không trung nghĩa, ai, nghe liền biết là cặn bã.
- Ngươi là thứ gì?
Ngô Trung Nghĩa sững sờ.
Đùng!
Lăng Hàn vung tay lên, thưởng hắn một bạt tai. Hắn chậm rãi thu tay lại, thản nhiên nói:
- Ta ghét nhất người khác nói thô tục ở trước mặt ta.
Ngô Trung Nghĩa chỉ cảm thấy oan ức tới cực điểm, không phải ngươi mắng ta là heo trước sao?
- Há, vừa nãy không phải ta mắng ngươi, chỉ là đang nói một sự thật, ngươi cảm thấy ngươi không giống heo chỗ nào?
Lăng Hàn giải thích, hắn vẫn rất dễ nói chuyện.
Còn mắng ta là heo?
Ngô Trung Nghĩa nhất thời nhảy lên, chỉ vào mũi của Lăng Hàn nói:
- Ngươi thật to gan, không chỉ mắng ta, còn động thủ đánh ta?
Đùng!
Lăng Hàn lại quất tới một cái tát, đánh Ngô Trung Nghĩa xoay tại chỗ bốn vòng, trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất. Hắn phẩy phẩy tay, nói:
- Ta còn ghét người khác chỉ vào mặt ta, chẳng lẽ không biết đây là rất không có giáo dưỡng, rất không lễ phép sao?
Ngươi đánh người thì có lễ phép, có giáo dưỡng?
Ở trong lòng Ngô Trung Nghĩa nhổ nước bọt nói, nhưng miệng thì không dám nói rồi, mà bò cách xa, lúc này mới đứng lên, chỉ vào Lý Tư Thiền nói:
- Tốt ngươi cái tiện nhân vong ân phụ nghĩa, quyến rũ người ngoài bắt nạt ta, ngươi chờ xem! Một ngày nào đó ngươi sẽ gả cho ta, đến thời điểm xem ta không ******!
Lời này dĩ nhiên để Lý Tư Thiền càng giận, ngay cả Lăng Hàn cũng nghe không vô, cầm lên một hòn đá, quăng tới Ngô Trung Nghĩa.
- Ai nha!
Ngô Trung Nghĩa kêu thảm một tiếng, ngã chổng vó ở trên mặt đất, không động đậy nữa.
Lý Tư Thiền biến sắc nói:
- Ngươi không có đập chết hắn chứ?
Nàng dĩ nhiên không thích người này, nhưng Ngô Trung Nghĩa là tôn tử duy nhất của Ngô Tùng Lâm, nếu như hắn chết, Ngô gia liền đoạn hậu.
- Không có chuyện gì, ta ra tay có chừng mực, nhiều nhất để hắn nằm trên giường mười mấy ngày. Nhưng ở phương diện trí nhớ sẽ xuất hiện ít vấn đề, tỷ như không nhớ ra được sự tình một hai ngày, hoặc là một hai tháng gần đây.
Lăng Hàn không quá khẳng định nói.
Lý Tư Thiền lườm một cái, vậy còn chưa đủ nặng? Nhưng Lăng Hàn ra tay vì nàng, làm cho nàng hiện lên một tia cảm động.
- Không cần để ý đến hắn, nơi này người đến người đi, không bao lâu sẽ có người phát hiện hắn!
Lăng Hàn kéo Lý Tư Thiền đi. Ngô Trung Nghĩa này khiến người ta chán ghét, tự nhiên không ngại để hắn nằm nhiều một lúc.
Lý Tư Thiền cản không lại sức lực của Lăng Hàn, chỉ có thể bị hắn kéo đi.
- Các ngươi…
Trở lại nơi ở, Lưu Vũ Đồng nhìn thấy hai người tay trong tay, khuôn mặt không khỏi hiện lên sát khí.
---------------
Bình luận facebook