Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73: 4 đạo kiếm khí
Chỉ có mấy người mới biết, sức chiến đấu của Lăng Hàn còn chưa mở đến lớn nhất, bởi vì hắn chỉ sử dụng hai đạo kiếm khí, mà cực hạn của hắn là bốn. Lăng Hàn còn không có vận chuyển Cô Lang Huyết, trên thực tế sức chiến đấu của hắn còn có thể tăng lên một đoạn.
Cái này chủ yếu là bởi vì thần thức của hắn đủ mạnh, làm cho uy lực của Sát Sinh côn hầu như không còn, mà chỉ bằng thực lực của Bách Lý Đằng Vân, hắn so với Lý Đông Nguyệt còn kém hơn một bậc, làm sao có khả năng đối kháng Lăng Hàn?
Hai thiên tài kịch liệt đối kháng, Lăng Hàn đã dần chiếm thượng phong!
- Này! Này! Dù là Kim Vô Cực cũng không có nhẹ nhàng như vậy a? Chẳng lẽ nói, Lăng Hàn còn cường đại hơn Kim Vô Cực?
Có người kinh hô.
- Không thể, nhìn uy lực mỗi một kích của hắn đều không bằng Kim Vô Cực, làm sao có khả năng mạnh hơn Kim Vô Cực?
Lập tức có người phản bác.
- Nhưng vì cái gì Kim Vô Cực thắng gian nan như vậy, còn Lăng Hàn lại dễ dàng chiếm thượng phong?
- Chuyện này...
Không ai biết Sát Sinh côn có thể áp chế thần thức, tự nhiên không thể nào lý giải tại sao lực công kích của Lăng Hàn rõ ràng không bằng Kim Vô Cực, nhưng có thể ung dung áp chế Bách Lý Đằng Vân, để bọn họ không thể nào lý giải.
Mà Bách Lý Đằng Vân thì bắt đầu thầm nghĩ:
- Mấy người trước rõ ràng bán nhân tình cho Lăng Hàn, nếu ta không cho, e sợ sẽ bị hắn ghi hận! Lại nói, ta đã không thể được thứ nhất, như vậy, thứ tư hay thứ năm lại có quan hệ gì?
Nghĩ tới đây, hắn liền thu côn lui về sau, nói:
- Thực lực của Lăng huynh cao cường, tại hạ chịu thua!
Sát, tại sao lại chịu thua?
Tất cả mọi người kinh ngạc, sao Bách Lý Đằng Vân cũng như những người phía trước, nói không đánh thì không đánh? Đến tột cùng Lăng Hàn này có lai lịch gì, sao mỗi người đều bán nhân tình cho hắn?
Lăng Hàn leo lên võ đài thứ tư, chỉ còn lại ba đối thủ.
Tuy đánh với Bách Lý Đằng Vân tiêu hao một chút khí lực, nhưng đủ để tái chiến một hồi, Lăng Hàn tung người, đi tới võ đài thứ ba.
- Chúc mừng Lăng huynh, một đường quá quan trảm tướng.
Lý Đông Nguyệt nói, sau đó biểu hiện nghiêm nghị.
- Có điều, ta sẽ dốc toàn lực chiến một trận, thể hiện tôn trọng đối với Lăng huynh.
- Xin mời!
Lăng Hàn rút kiếm, múa kiếm quyết đáp lễ.
Lý Đông Nguyệt hét dài, triển khai Tiểu Thiên Nguyên Thủ, công qua Lăng Hàn.
Tuy trong tay hắn không có binh khí, nhưng sau khi tu luyện môn võ kỹ này, chỉ cần vận chuyển linh lực, hai tay có thể so với tinh thiết, rắn như thép, ngay cả lợi khí cũng không thương tổn được. Chí ít không phải thiết kiếm phổ thông trong tay Lăng Hàn có thể thương tổn được.
Leng keng leng keng, lưỡi kiếm va chạm với da thịt trên tay, tiếng vang không ngừng, còn có đốm lửa lấp lóe.
Lý Đông Nguyệt là Tụ Nguyên tầng chín, sức mạnh vượt qua Bách Lý Đằng Vân, cũng vượt qua Lăng Hàn.
Bởi vậy liều mạng mấy chiêu, Lăng Hàn cảm thấy hổ khẩu hơi tê tê, có điều hắn đã tu thành Khô Mộc thể trong Bất Diệt Thiên Kinh, đả kích tí tẹo này căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng.
Lăng Hàn lắc đầu, loại cứng đối cứng này phải là thế lực ngang nhau mới có thể chơi, dù thân thể hắn như Khô Mộc, không bị lực phản chấn gây thương tích cũng không có chút ý nghĩa nào. Hắn triển khai Kinh Điện Kiếm Pháp, hai đạo kiếm khí không ngừng dương động, trong nháy mắt lấy lại thế cuộc.
Nhưng Lý Đông Nguyệt có thể có thanh danh hiển hách, tuyệt không phải là thổi ra. Hắn tu ra ba đạo khí, chưởng chưởng tung bay, uy lực kinh người, trước thua Thích Vĩnh Dạ và Kim Vô Cực, là vì hai người kia càng mạnh hơn!
Tiểu Thiên Nguyên Thủ của hắn đồng dạng là võ kỹ Hoàng Cấp thượng phẩm, bởi vậy Lăng Hàn ở trên cấp bậc võ kỹ cũng không chiếm ưu thế, mà về mặt sức mạnh lại lạc hậu một tầng, ở dưới sự toàn lực tiến công của Lý Đông Nguyệt, Lăng Hàn lại dần dần rơi vào hạ phong.
- Xảy ra chuyện gì? Theo lý, sức chiến đấu của Bách Lý Đằng Vân còn mạnh hơn Lý Đông Nguyệt, Lăng Hàn đánh Bách Lý Đằng Vân nhẹ nhõm như vậy, nhưng hiện tại sao gian nan như thế?
- Lẽ nào vừa nãy Bách Lý Đằng Vân không có ứng phó toàn lực?
- Tất nhiên là vậy, bằng không sao sẽ như thế?
- Ta thực hiếu kỳ, đến cùng Lăng Hàn này có lai lịch gì, tại sao những người trước đều cố ý nhường hắn?
Tất cả mọi người là không rõ lại hiếu kỳ.
Nhưng Lăng Đông Hành lại chau mày, nhi tử đánh thắng Bách Lý Đằng Vân, vốn nên thế như chẻ tre tiến thêm bước nữa, bắt thứ ba, nhưng vì cái gì gặp phải Lý Đông Nguyệt "yếu hơn", lại rơi vào hạ phong?
Khóe miệng của Lăng Hàn lộ ra nụ cười, xem ra hắn cần phải tăng thêm sức chiến đấu.
Trường kiếm rung lên, bốn đạo kiếm khí đều hiện!
Phốc!
Lần này, tất cả mọi người đều phun ra ngoài, mỗi người đều trố mắt ngoác mồm.
Bốn đạo kiếm khí, là bốn đạo kiếm khí!
Phải biết bốn đạo kiếm khí là tiểu thành, có thể xưng một tiếng vương giả, đại diện cho có thể vô địch ở một cảnh giới nào đó!
Vương giả mười bảy tuổi!
Lăng Đông Hành vừa mừng vừa sợ, quay đầu hỏi Lưu Vũ Đồng:
- Hàn Nhi tu ra bốn đạo kiếm khí, ngươi đã sớm biết sao?
- Ừm!
Lưu Vũ Đồng gật đầu, trên thực tế từ lúc Lăng Hàn ở Luyện Thể Cảnh, liền tu ra bốn đạo kiếm khí. Chỉ là tên này không hiện sơn lộ thủy, ẩn dấu thực lực của mình, bởi vậy, mỗi khi hắn triển lộ một ít thực lực, đều khiến người ta giật nảy cả mình.
- Tốt!
Lăng Đông Hành nặng nề vỗ bắp đùi, cực kỳ hưng phấn.
- Tiểu tử thúi này, ngay cả lão tử cũng giấu, sau khi trở về nên giáo huấn hắn một trận.
Lưu Vũ Đồng mím môi khẽ cười, nàng biết hiện tại, trong lòng Lăng Đông Hành chỉ có cao hứng, nào cam lòng trách cứ Lăng Hàn.
- Chẳng trách người phía trước đều chịu thua, hóa ra tên này tu ra bốn đạo kiếm khí!
- Cái này có thể cùng cấp xưng vương a!
- Thật không nghĩ tới, Đại Nguyên thành chúng ta có thể xuất hiện một thiên tài như vậy!
- Đúng, trong ba mươi sáu thành của Vũ Quốc, trình độ võ đạo của Đại Nguyên thành chúng ta vẫn nằm ở trung hạ. Hiện tại lại xuất hiện một thiên tài tu ra bốn đạo kiếm khí, thực sự là hãnh diện!
Bốn đạo kiếm khí vừa ra, nhất thời khiếp sợ toàn trường, ngay cả cuộc chiến đỉnh cao giữa Tứ Vương Tử và Kim Vô Cực cũng ảm đạm phai mờ, càng ngày càng nhiều người đưa mắt nhìn lại, để chứng kiến bốn đạo kiếm khí mạnh mẽ.
Lý Đông Nguyệt đắng chát, hắn khổ tu ba năm, vốn tưởng rằng có thể đoạt được quán quân của Đại Nguyên luận võ lần này, không nghĩ tới trước tiên bị Tứ Vương Tử cảnh tỉnh, để hắn ý thức được đã lạc hậu bạn cùng lứa tuổi. Hiện tại lại xuất hiện quái thai so với hắn càng thêm trẻ tuổi, nắm giữ bốn đạo kiếm khí, để niềm tin của hắn bị đả kích nặng nề.
Có điều, hắn lập tức tỉnh lại, chỉ cần đi vào Hổ Dương Học Viện, thực lực của hắn nhất định có thể tăng nhanh như gió, đuổi theo Tứ Vương Tử và Kim Vô Cực.
- Người này có quan hệ với tam đại Đan Sư Huyền Cấp, huống hồ lại tu ra bốn đạo kiếm khí, không bằng ta thoải mái chịu thua, bán hắn một nhân tình?
Lý Đông Nguyệt thầm nói.
- Người khác đều nhường, nếu ta không bán nhân tình, sợ là không ổn.
Nghĩ tới đây, hắn liền lui về sau, chắp tay nói:
- Lăng huynh thực là thiên tài, mới có mười bảy liền tu ra bốn đạo kiếm khí, tại hạ khâm phục! Không cần so nữa, ta chịu thua!
Đệt!
Tất cả mọi người phiền muộn, bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy thiên tài nắm giữ bốn đạo kiếm khí, ngươi lại không đánh lâu một hồi, để bọn họ nhìn đủ, chịu thua nhanh như vậy làm chi.
---------------
Cái này chủ yếu là bởi vì thần thức của hắn đủ mạnh, làm cho uy lực của Sát Sinh côn hầu như không còn, mà chỉ bằng thực lực của Bách Lý Đằng Vân, hắn so với Lý Đông Nguyệt còn kém hơn một bậc, làm sao có khả năng đối kháng Lăng Hàn?
Hai thiên tài kịch liệt đối kháng, Lăng Hàn đã dần chiếm thượng phong!
- Này! Này! Dù là Kim Vô Cực cũng không có nhẹ nhàng như vậy a? Chẳng lẽ nói, Lăng Hàn còn cường đại hơn Kim Vô Cực?
Có người kinh hô.
- Không thể, nhìn uy lực mỗi một kích của hắn đều không bằng Kim Vô Cực, làm sao có khả năng mạnh hơn Kim Vô Cực?
Lập tức có người phản bác.
- Nhưng vì cái gì Kim Vô Cực thắng gian nan như vậy, còn Lăng Hàn lại dễ dàng chiếm thượng phong?
- Chuyện này...
Không ai biết Sát Sinh côn có thể áp chế thần thức, tự nhiên không thể nào lý giải tại sao lực công kích của Lăng Hàn rõ ràng không bằng Kim Vô Cực, nhưng có thể ung dung áp chế Bách Lý Đằng Vân, để bọn họ không thể nào lý giải.
Mà Bách Lý Đằng Vân thì bắt đầu thầm nghĩ:
- Mấy người trước rõ ràng bán nhân tình cho Lăng Hàn, nếu ta không cho, e sợ sẽ bị hắn ghi hận! Lại nói, ta đã không thể được thứ nhất, như vậy, thứ tư hay thứ năm lại có quan hệ gì?
Nghĩ tới đây, hắn liền thu côn lui về sau, nói:
- Thực lực của Lăng huynh cao cường, tại hạ chịu thua!
Sát, tại sao lại chịu thua?
Tất cả mọi người kinh ngạc, sao Bách Lý Đằng Vân cũng như những người phía trước, nói không đánh thì không đánh? Đến tột cùng Lăng Hàn này có lai lịch gì, sao mỗi người đều bán nhân tình cho hắn?
Lăng Hàn leo lên võ đài thứ tư, chỉ còn lại ba đối thủ.
Tuy đánh với Bách Lý Đằng Vân tiêu hao một chút khí lực, nhưng đủ để tái chiến một hồi, Lăng Hàn tung người, đi tới võ đài thứ ba.
- Chúc mừng Lăng huynh, một đường quá quan trảm tướng.
Lý Đông Nguyệt nói, sau đó biểu hiện nghiêm nghị.
- Có điều, ta sẽ dốc toàn lực chiến một trận, thể hiện tôn trọng đối với Lăng huynh.
- Xin mời!
Lăng Hàn rút kiếm, múa kiếm quyết đáp lễ.
Lý Đông Nguyệt hét dài, triển khai Tiểu Thiên Nguyên Thủ, công qua Lăng Hàn.
Tuy trong tay hắn không có binh khí, nhưng sau khi tu luyện môn võ kỹ này, chỉ cần vận chuyển linh lực, hai tay có thể so với tinh thiết, rắn như thép, ngay cả lợi khí cũng không thương tổn được. Chí ít không phải thiết kiếm phổ thông trong tay Lăng Hàn có thể thương tổn được.
Leng keng leng keng, lưỡi kiếm va chạm với da thịt trên tay, tiếng vang không ngừng, còn có đốm lửa lấp lóe.
Lý Đông Nguyệt là Tụ Nguyên tầng chín, sức mạnh vượt qua Bách Lý Đằng Vân, cũng vượt qua Lăng Hàn.
Bởi vậy liều mạng mấy chiêu, Lăng Hàn cảm thấy hổ khẩu hơi tê tê, có điều hắn đã tu thành Khô Mộc thể trong Bất Diệt Thiên Kinh, đả kích tí tẹo này căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng.
Lăng Hàn lắc đầu, loại cứng đối cứng này phải là thế lực ngang nhau mới có thể chơi, dù thân thể hắn như Khô Mộc, không bị lực phản chấn gây thương tích cũng không có chút ý nghĩa nào. Hắn triển khai Kinh Điện Kiếm Pháp, hai đạo kiếm khí không ngừng dương động, trong nháy mắt lấy lại thế cuộc.
Nhưng Lý Đông Nguyệt có thể có thanh danh hiển hách, tuyệt không phải là thổi ra. Hắn tu ra ba đạo khí, chưởng chưởng tung bay, uy lực kinh người, trước thua Thích Vĩnh Dạ và Kim Vô Cực, là vì hai người kia càng mạnh hơn!
Tiểu Thiên Nguyên Thủ của hắn đồng dạng là võ kỹ Hoàng Cấp thượng phẩm, bởi vậy Lăng Hàn ở trên cấp bậc võ kỹ cũng không chiếm ưu thế, mà về mặt sức mạnh lại lạc hậu một tầng, ở dưới sự toàn lực tiến công của Lý Đông Nguyệt, Lăng Hàn lại dần dần rơi vào hạ phong.
- Xảy ra chuyện gì? Theo lý, sức chiến đấu của Bách Lý Đằng Vân còn mạnh hơn Lý Đông Nguyệt, Lăng Hàn đánh Bách Lý Đằng Vân nhẹ nhõm như vậy, nhưng hiện tại sao gian nan như thế?
- Lẽ nào vừa nãy Bách Lý Đằng Vân không có ứng phó toàn lực?
- Tất nhiên là vậy, bằng không sao sẽ như thế?
- Ta thực hiếu kỳ, đến cùng Lăng Hàn này có lai lịch gì, tại sao những người trước đều cố ý nhường hắn?
Tất cả mọi người là không rõ lại hiếu kỳ.
Nhưng Lăng Đông Hành lại chau mày, nhi tử đánh thắng Bách Lý Đằng Vân, vốn nên thế như chẻ tre tiến thêm bước nữa, bắt thứ ba, nhưng vì cái gì gặp phải Lý Đông Nguyệt "yếu hơn", lại rơi vào hạ phong?
Khóe miệng của Lăng Hàn lộ ra nụ cười, xem ra hắn cần phải tăng thêm sức chiến đấu.
Trường kiếm rung lên, bốn đạo kiếm khí đều hiện!
Phốc!
Lần này, tất cả mọi người đều phun ra ngoài, mỗi người đều trố mắt ngoác mồm.
Bốn đạo kiếm khí, là bốn đạo kiếm khí!
Phải biết bốn đạo kiếm khí là tiểu thành, có thể xưng một tiếng vương giả, đại diện cho có thể vô địch ở một cảnh giới nào đó!
Vương giả mười bảy tuổi!
Lăng Đông Hành vừa mừng vừa sợ, quay đầu hỏi Lưu Vũ Đồng:
- Hàn Nhi tu ra bốn đạo kiếm khí, ngươi đã sớm biết sao?
- Ừm!
Lưu Vũ Đồng gật đầu, trên thực tế từ lúc Lăng Hàn ở Luyện Thể Cảnh, liền tu ra bốn đạo kiếm khí. Chỉ là tên này không hiện sơn lộ thủy, ẩn dấu thực lực của mình, bởi vậy, mỗi khi hắn triển lộ một ít thực lực, đều khiến người ta giật nảy cả mình.
- Tốt!
Lăng Đông Hành nặng nề vỗ bắp đùi, cực kỳ hưng phấn.
- Tiểu tử thúi này, ngay cả lão tử cũng giấu, sau khi trở về nên giáo huấn hắn một trận.
Lưu Vũ Đồng mím môi khẽ cười, nàng biết hiện tại, trong lòng Lăng Đông Hành chỉ có cao hứng, nào cam lòng trách cứ Lăng Hàn.
- Chẳng trách người phía trước đều chịu thua, hóa ra tên này tu ra bốn đạo kiếm khí!
- Cái này có thể cùng cấp xưng vương a!
- Thật không nghĩ tới, Đại Nguyên thành chúng ta có thể xuất hiện một thiên tài như vậy!
- Đúng, trong ba mươi sáu thành của Vũ Quốc, trình độ võ đạo của Đại Nguyên thành chúng ta vẫn nằm ở trung hạ. Hiện tại lại xuất hiện một thiên tài tu ra bốn đạo kiếm khí, thực sự là hãnh diện!
Bốn đạo kiếm khí vừa ra, nhất thời khiếp sợ toàn trường, ngay cả cuộc chiến đỉnh cao giữa Tứ Vương Tử và Kim Vô Cực cũng ảm đạm phai mờ, càng ngày càng nhiều người đưa mắt nhìn lại, để chứng kiến bốn đạo kiếm khí mạnh mẽ.
Lý Đông Nguyệt đắng chát, hắn khổ tu ba năm, vốn tưởng rằng có thể đoạt được quán quân của Đại Nguyên luận võ lần này, không nghĩ tới trước tiên bị Tứ Vương Tử cảnh tỉnh, để hắn ý thức được đã lạc hậu bạn cùng lứa tuổi. Hiện tại lại xuất hiện quái thai so với hắn càng thêm trẻ tuổi, nắm giữ bốn đạo kiếm khí, để niềm tin của hắn bị đả kích nặng nề.
Có điều, hắn lập tức tỉnh lại, chỉ cần đi vào Hổ Dương Học Viện, thực lực của hắn nhất định có thể tăng nhanh như gió, đuổi theo Tứ Vương Tử và Kim Vô Cực.
- Người này có quan hệ với tam đại Đan Sư Huyền Cấp, huống hồ lại tu ra bốn đạo kiếm khí, không bằng ta thoải mái chịu thua, bán hắn một nhân tình?
Lý Đông Nguyệt thầm nói.
- Người khác đều nhường, nếu ta không bán nhân tình, sợ là không ổn.
Nghĩ tới đây, hắn liền lui về sau, chắp tay nói:
- Lăng huynh thực là thiên tài, mới có mười bảy liền tu ra bốn đạo kiếm khí, tại hạ khâm phục! Không cần so nữa, ta chịu thua!
Đệt!
Tất cả mọi người phiền muộn, bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy thiên tài nắm giữ bốn đạo kiếm khí, ngươi lại không đánh lâu một hồi, để bọn họ nhìn đủ, chịu thua nhanh như vậy làm chi.
---------------
Bình luận facebook