-
Chương 856-860
Chương 856 Long Thần sụp đổ!
"Được được được!"
Long Thần giận quá mà cười, đôi mắt trở nên vô cùng đỏ ngầu, hiện ra sát ý nồng đậm:
"Tiểu tử! Ta vốn muốn bắt tay thân thiện với ngươi, không nghĩ tới ngươi lại không biết tốt xấu như thế, thật cho là ta sợ ngươi hay sao?"
Oanh!
Giọng nói của Long Trần rơi xuống, đồng thời một cỗ khí thế cường đại từ trên người hắn dâng lên, sát ý nghiêm trọng!
"Hôm nay sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, thần công vô thượng của Long tộc ta!"
Bá bá bá!
Giọng nói rơi xuống, hơn ngàn đạo thân ảnh ở trên không trung kia trong nháy mắt vây quanh Diệp Trần vào chính giữa.
"Thần Long Thứ!"
Hơn ngàn cái thân ảnh Long Thần cùng lúc hét lớn:
Ầm ầm ầm ầm!
Trên trời cao lập tức xuất hiện hơn ngàn cái bóng mờ hình con Thần Long, giống như sao chổi rơi xuống hướng Diệp Trần nổ bắn mà tới.
"Hừ!!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, Vô Vọng kiếm trong tay vung lên, trên không trung vẽ một cái hình tròn:
Bành bành bành!
Những cái bóng mờ Thần Long kia trong nháy mắt toàn bộ bị vỡ vụn ra.
Bạch!
Ngay sau đó, Diệp Trần sử dụng sức mạnh của Không Gian pháp tắc, thân thể trong nháy mắt ở nguyên tại chỗ biến mất không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó đã vọt thẳng vào bên trong hơn ngàn đạo huyễn ảnh Long Thần kia.
Bành bành bành!
Diệp Trần liên tiếp chém ra mấy kiếm, mấy đạo huyễn ảnh Long Thần kia ứng thanh mà nổ tung.
Bá bá bá!
Trong tay Diệp Trần cầm Vô Vọng kiếm, vận chuyển Hủy Diệt pháp tắc, giống như hổ vào bầy dê, chẳng mấy chốc tiêu diệt hơn một trăm đạo huyễn ảnh phân thân của Long Thần.
Tuy nhiên, không nghĩ tới chính là, sau khi Long Thần bị diệt mấy hơn mấy trăm đạo huyễn ảnh phân thân vậy mà tuyệt không kinh hoảng, thay vào đó là khặc khặc cười một tiếng:
"Tiểu tử! Ngươi không cần uổng phí công phu, chỉ cần chân thân ta không chết, huyễn ảnh có thể cuồn cuộn không dứt, ngươi không thể đánh bại được ta! Kiệt kiệt kiệt!"
Sau khi Long Thần cười như điên một lúc, chỉ thân thân thể của hắn hơi chao đảo một cái thì ở trên trời cao quả nhiên lại xuất hiện càng nhiều huyễn ảnh phân thân hơn nữa! Thậm chí so với trước đó càng nhiều hơn!
"Ừm?"
Diệp Trần thấy thế không thể không nhướng mày, lúc trước hắn vẫn đang quan sát, những huyển ảnh này của Long Thần, khí tức của mỗi một đạo huyễn ảnh đều là thật, nhưng lại cùng khí tức của bản thể có chỗ khác biệt.
Không phải là huyễn thuật, cũng không phải là thuật phân thân, dường như ở trong trộn lẫn chân thực và giả tạo, hoàn toàn chính xác là vô cùng quỷ dị.
"Chờ một chút! Chân thực? Giả tạo? Nhỡ rõ lời nói trước đó của ông lão tóc trắng kia đã từng nói một câu, ở bên trong đại điện Thời Không, thật là giả, giả là thật...thật thật giả giả, đó chẳng qua chỉ là huyễn ảnh của các vị diện có thời không khác nhau..."
Oanh!
Sau khi Diệp Trần trải qua một phen trầm tư suy nghĩ thì lập tức thông hiểu:
"Thì ra là thế! Hóa ra môn thần thông vô thượng này của Long tộc, không phải là huyễn thuật cũng không phải là thuật phân thân mà là một loại phương pháp cao minh đối với việc vận dụng Thời Không pháp tắc!"
"Ở sau khi sử dụng môn thần thông này, thời không của Long Thần đã bị biến dạng một chút, không còn ở cùng với thời không mà ta đang ở nữa!"
"Long Thần mà ta nhìn thấy trước mắt là Long Thần của một mili giây trước đó, hay là Long Thần sau một mili giây tiếp theo, lại hoặc là Long Thần của một mili giây tiếp nữa!"
"Bởi vì ta bây giờ đã không ở trên cùng một cái tọa độ về thời gian, cho nên ta có công kích như thế nào đi nữa đối với hắn mà nói đều là vô hiệu!"
"Cho nên, Long Thần mới có thể rất tự tin nói ra, ta mãi mãi cũng không có khả năng đánh bại hắn!"
"Như vậy giống như, một người không bao giờ có thể bắt kịp giây tiếp theo của chính mình!"
Sau khi những ý niệm này hiện lên ở trong đầu Diệp Trần, hắn lập tức đột nhiên cảm thấy thoải mái, đối với sự hiểu biết về Thời Không pháp tắc trong nháy mắt cũng tăng lên một bậc thang, đồng thời vừa âm thầm cảm thấy may mắn:
"Long Thần này đối với việc vận dụng Thời Không pháp tắc hiển nhiên còn rất nông cạn, thậm chí khả năng ngay cả chính hắn cũng không biết, thần thông của Long tộc mà chính mình sử dụng là thuộc về phạm trù Không Gian pháp tắc, hắn có lẽ là thông qua lực lượng huyết mạch của Long tộc mới miễn cưỡng thi triển ra một chiêu này, chỉ biết nó là như thế cũng không biết vì sao nó lại như thế! Bằng không mà nói chỉ sợ ta đã chết ở trên tay hắn mấy trăm lần rồi!"
Phải biết, Thời Không pháp tắc chính là đại pháp tắc đệ nhất của vũ trụ!
Cái gọi là vũ trụ thì vũ chính là không gian, trụ chính là thời gian, cho nên căn bản của vũ trụ chính là thời không!
Dù chỉ là lĩnh ngộ một chút về Thời Không pháp tắc thì cũng có uy năng kinh thiên tới giật mình.
Diệp Trần vừa trầm tư ngộ hiểu đồng thời động tác dưới tay cũng không có đình chỉ, vẫn đang vung kiếm công kích tới "Huyễn ảnh phân thân" của Long Thần, đáng tiếc ngược lại càng giết càng nhiều, giống như cuồn cuộn không dứt.
"Kiệt kiệt kiệt!"
Long Thần lại phát ra một tiếng cười điên cuồng đắc ý nữa:
"Tiểu tử! Ta nói rồi, ngươi mãi mãi cũng không có khả năng đánh bại ta! Ta khuyên ngươi vẫn là sớm từ bỏ đi! Kiệt kiệt kiệt!"
Hô!
Diệp Trần dường như đã thật có ý từ bỏ, thân thể ở trên không trung bỗng nhiên không còn tiếp tục tiến công.
"Như vậy mới đúng a! Ở dưới Thần Long Huyễn Ảnh, ta chính là tồn tại vô địch! Cứ tiếp tục lãng phí thời gian như vậy, chẳng bằng chúng ta hảo hảo nói điều kiện một chút, như thế nào?"
Long Thần cho rằng Diệp Trần đã từ bỏ, thế là lại đắc ý thêm lần nữa mở miệng nói.
Đúng như Diệp Trần dự đoán, Long Thần đối với việc lĩnh ngộ Thời Không pháp tắc là có hạn, tuy rằng có thể đứng ở thế bất bại nhưng căn bản cũng không làm gì được Diệp Trần, cho nên hắn mới có thể luôn luôn chủ động cầu hòa
Tuy nhiên, Diệp Trần cúi đầu trậm mặc một lát, bỗng nhiên khóe miệng hơi nhếch lên, bên trong đôi mắt hiện lên một tia sáng:
"Thần Long Huyễn Ảnh sao? Cũng không phải chỉ có mình ngươi có!!"
Trong khi nói chuyện, khí tức cả người Diệp Trần bỗng nhiên bắt đầu xảy ra biến hóa, thân hình thế mà bắt đầu trở nên phai mờ.
"Thần Long Huyễn Ảnh!!"
Sau khi Diệp Trần quát lớn một tiếng:
Ông ~~
Thân hình của Diệp Trần hơi chao đảo một cái:
Bạch! Bạch! Bạch!
Trong nháy mắt, ở bên trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của hơn ngàn cái "Thần Long" kia, Diệp Trần một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám...
Chỉ chốc lát công phu, Diệp Trần thế àm cũng đã biến ảo ra hơn ngàn đạo huyễn ảnh phân thân!
Hai người Lạc Huyền Băng và Phong Hoa Vũ quan chiến ở đằng xa, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng quỷ dị này, thì cả hai lập tức xem đến choáng váng, thi nhau dùng bàn tay ngọc che miệng, trong đôi mắt hiện ra vẻ kinh hãi nồng đậm:
"Hắn thế mà...cũng có Thần Long Huyễn Ảnh? Đây không phải là thần thông vô thượng của huyết mạch Long tộc sao? Chẳng lẽ hắn cũng có huyết mạch Long tộc?"
Về phần Long Thần sau khi khiếp sợ đã không nhịn được lớn tiếng gầm hét lên:
"Không có khả năng! Điều này làm sao có thể! Thần thông vô thượng của Long tộc ta, nhất định phải huyết mạch thuần chính của Long tộc mới có khả năng thi triển, ngươi làm sao có thể làm được! Giả! Cái này chắc chắn là giả!!!"
Long Thần thật không thể nào tiếp thu được, cả người đều sắp sụp đổ.
Tuy rằng biểu hiện trước đó của Diệp Trần hoàn toàn ra khỏi ngoài ý liệu của hắn, thậm chí khắp nơi đều đè ép hắn một bậc, thế nhưng hắn vẫn có sự kiêu ngạo của riêng mình, đó chính là huyết mạch Long tộc của hắn, thần thông huyết mạch của hắn!
Diệp Trần cho dù có lợi hại hơn nữa cuối cùng cũng chỉ là nhục thể phàm thai mà thôi, mà hắn hắn chính là Long tộc chí cao vô thượng!
Tuy rằng trước đó bị Diệp Trần áp chế, hắn cũng không cảm thấy mình kém hơn Diệp Trần là bao, chỉ có điều bị quản chế bởi quy tắc của Mê La Tinh Hải cho nên mới hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Nhưng là bây giờ, Diệp Trần thế mà thi triển ra thần thông vô thượng của huyết mạch Long tộc!
Cú sốc này đối với Long Thần mà nói quả thực không thua gì khai thiên tích địa.
Chương 857 Lựa chọn
Long Thần lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần thi triển căn bản cũng không phỉa là thần thông "Thần Long Huyễn Ảnh" của huyết mạch Long tộc bọn họ.
Hắn chẳng qua là dựa vào một chút lĩnh ngộ đối với Thời Không pháp tắc, lấy Thời Không pháp tắc làm cơ sở, mượn nhờ Vô Vọng kiếm bắt chước Long Thần mà thi triển ra, cùng loại với "Thần Long Huyễn Ảnh" chỉ thế mà thôi.
Bởi vì môn "Thần Long Huyễn Ảnh" này, bản chất là sử dụng Thời Không pháp tắc mà Long Thần lại chỉ hiểu được cách thi triển cũng không có lĩnh ngộ được áo nghĩa chân chính trong đó.
"Chết đi!"
Sau khi Diệp Trần dao động ra hơn ngàn đạo phân thân thì ngay lập tức hướng Long Thần giết tới.
Rầm rầm rầm!
Sau khi nắm giữ Thời Không pháp tắc, Long Thần cố nghìn đạo phân thân vào lúc này ở trong mắt Diệp Trần đã không có chỗ che thân, đây thật ra chẳng qua chỉ là thời không vặn vẹo mà tạo thành huyễn tượng mà thôi.
Bành bành bành!
Sau khi Diệp Trần vung Vô Vọng kiếm lên chém xuống thì hơn hàng ngàn huyễn ảnh phân thân của Long Thần trong nháy mắt hóa làm một thể, bản thể tự nhiên cũng đã hoàn toàn hiển lộ ra.
Khanh!
Vô Vọng kiếm vô cung tinh chuẩn đâm trúng vị trí trái tim của Long Thần nhưng lại phát ra một tiếng va chạm kim loại!
Hóa ra, Diệp Trần bây giừo tuy rằng đã cùng lúc nắm giữ Thời Không pháp tắc và Hủy Diệt pháp tắc, nhưng còn chưa có năng lực dung hợp hai loại pháp tắc này làm một thể.
Tuy rằng trước đó hắn sử dụng Thời Không pháp tắc, phá hết thần thông huyết mạch của Long Thần nhưng không có Hủy Diệt pháp tắc gia trì vòa Vô Vọng kiếm, lực công kích yếu đi rất nhiều.
Lại thêm trên người Long Thần hiển nhiên có mang theo pháp bảo phòng ngự, hơn nữa nhục thân huyết mạch của Long tộc vô cùng cường hãn, cho nên một kiếm này của Diệp Trần cũng không phá vỡ được phòng ngự của hắn.
Tuy nhiên cho dù là như thế, Long Thần cũng điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi lớn, cả người trực tiếp bay ngược ra ngoài.
"Diệp Trần! Bắt đầu từ hôm nay, Long Thần ta và ngươi không đội trời chung!!"
Thân hình Long Thần nhanh chóng lùi lại đồng thời bỗng nhiên gầm thét một tiếng, cùng với đó là quả quyết bóp nát ngọc giản truyền tống.
Ở bên trong Mê La Tinh Hải, thực lực của Long Thần bị áp chế thật lớn, bây giờ thần thông huyến mạch cũng bị Diệp Trần phá nốt, hắn đã không còn có vốn liếng nào để chống lại Diệp Trần, cho nên quả quyết lựa chọn chủ động rời khỏi.
"Hừ! Ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội này sao?"
Diệp Trần thấy thế lập tức quát lạnh một tiếng, thân thể hơi chao đảo một cái đã cượt qua không gian giết tới trước mặt Long Thần:
"Hủy Diệt Chi Kiếm!!"
Oanh!
Diệp Trần trực tiếp hoán đổi Thời Không pháp tắc thành Hủy Diệt pháp tắc, rót vào bên trong Vô Vọng kiếm, hướng Long Thần hung hăng chém rụng xuống dưới!
"Cái gì!!"
Long Thần nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên giết tới trước mặt, hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, không thể không nhớ tới cảnh tượng trước đó Diệp Trần cưỡng ép pháp vỡ lực lượng quy tắc chém đầu Yến Cuồng Sinh, lập tức rống lớn một tiếng:
"Thần Long Chi Giáp!"
Oanh!
Trên dưới quanh người Long Thần lập tức bộc phát ra một đạo kim mang sáng chói, sau đó dưới da vậy mà sinh ra một tầng giáp thật dày giống như vảy rồng!
Cùng lúc đó, Vô Vọng kiếm đã trảm phá lực lượng quy tắc, mắt thấy sắp rơi vào trên đỉnh đầu của Long Thần, Long Thần lập tức giơ lên cánh tay được che kín bởi vảy rồng, hiểm mà lại hiểm chặn Vô Vọng kiếm.
"Vậy mà dùng cánh tay chặn? Phòng ngự thật đúng là kinh khủng a!"
Diệp Trần thấy cảnh này thì không thể không âm thầm cảm khái.
Tuy rằng Vô Vọng kiếm được gia trì Hủy Diệt pháp tắc, có tính hủy diệt cực mạnh thế nhưng phòng ngự của Long Thần cũng không yếu, hơn nữa Hủy Diệt pháp tắc của Diệp Trần mới chỉ lĩnh ngộ vẻn vẹn được một chút da lông, còn xa xa mới có thể đạt tới trạng thái có thể hủy diệt mọi thứ.
Bạch bạch bạch!
Hai người Diệp Trần và Long Thần gần như cùng lúc chạm va chạm vào lập tức bay, mỗi người đều lùi lại vài chục bước.
Xì xì xì ~~~
Tuy rằng Long Thần chặn được một kiếm này của Diệp Trần, thế nhưng là lực lượng hủy diệt cũng nhanh chóng xâm nhập vào trong cánh tay của hắn.
Long Thần lập tức nhướng mày, một cái tay khác nhanh chóng ngưng tụ ra một đạo đao mang, hung hăng trảm ở trên cánh tay kia của hắn.
Răng rắc!
Cánh tay của Long Thần bị Hủy Diệt pháp tắc ăn mòn kia lập tức ứng thanh mà đứt.
Mà cùng lúc đó, thân ảnh của Long Thần được lực lượng quy tắc bao khỏa bên trong cũng bắt đầu từ từ trở nên mờ nhạt, hiển nhiên là có dấu hiệu sắp được đưa ra khỏi Mê La Tinh Hải.
"Mối hận hôm nay, Long Thần ta khắc trong tâm khảm..."
Sau khi giọng nói bao hàm hận ý kia của Long Thần quanh quẩn bên trong toàn bộ không gian, thân hình của hắn hoàn toàn biến mất không thấy.
"Người này thật đúng là sát phạt quả đoán! Xe ra lại để lại một cái tai họa!"
Diệp Trần thấy Long Thần trốn thoát thành công thì không thể không âm thầm cảm khái một câu.
Nếu như trước đó, Long Thần lại do dự một chút, lực lượng hủy diệt sẽ ăn mòn đến nội tạng của hắn, thậm chí là đan điền, đến lúc đó thì lực lượng sinh mệnh của hắn sẽ bị phá hỏng hoàn toàn, cho dù có thể giữ được tính mạng đi nữa thì sau này cũng sẽ trở thành phế nhân.
Nhưng bây giờ, hắn quả quyết chặt đứt cái cánh tay kia của chính mình thì đã hạ tổn thất xuống mức thấp nhất, dù sao đối với tu chân giả mà nói, tay cụt mọc lại cũng không phải là việc khó gì!
Nhưng việc đã đến nước này, Diệp Trần cũng không có quá để ở trong lòng, dù sao hắn bây giờ có quá nhiều con rận rồi cũng không sợ thêm một con, hắn đa đối nghịch với tam đại tiên môn trong bát đại tiên môn, cũng không sợ lại nhiều thêm một cái Long tộc.
Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ:
"Xin chúc mừng ba vị! Đã vượt qua được khảo nghiệm!"
Sau khi giọng nói đạm mạc lạnh lùng kia vang lên, cảnh tượng xung quanh giống như chiến trường luyện ngục thì bỗng nhiên cảnh tượng biến đổi, ba người bọn họ đã xuất hiện ở trước đại điện Thời không một lần nữa.
Mà ông lão thần bí áo bào trắng kia vẫn treo ở phía trên đại điện Thời Không, giống như từ đầu đến cuối đều nhìn xuống mọi tình huống xảy ra trong chiến trường.
"Đại điện Thời Không tổng cộng có ba cái cửa ra vào theo thứ tự là Nhân, Địa và Thiên!"
"Bên trong ba bộ, cửa chữ Thiên là cửa duy nhất tiến vào tầng tinh vực thứ chín! Nhưng nguy hiểm cũng lớn nhất, có thể nói là cửu tử nhất sinh!"
"Nếu mà so sánh thì mức độ nguy hiểm của cửa chữ Địa thì thấp hơn nhưng tượng tự vẫn có thể nguy hiểm đến tính mạng!"
"Còn về cửa chữ nhân thì có nguy hiểm thấp nhất, bình thường thì không có nguy hiểm đến tính mạng!"
"Đương nhiên, nguy hiểm và thu hoạch luôn luôn có quan hệ tới, nguy hiểm càng cao, ngươi có thể được tới càng nhiều đồ vật, cho dù là cửa chữ Nhân cấp thấp nhất cũng đủ làm cho các ngươi giảm bớt trăm năm tu luyện!"
Lời kia của ông lão áo bào trắng vừa thốt ra, trên mặt ba người đều hiện lên vẻ chấn kinh.
Một trăm năm a!
Mặc dù đối với tu chân giả có thể sống trên hàng ngàn hàng vạn năm mà nói thì đây cũng là dụ hoặc không nhỏ, huống chi đối với những nhân vật thiên kiêu này?
Như Phong Hoa Vũ mà nói, khoảng cách một trăm năm, đủ để rút ngắn rất nhiều khoảng cách giữa nàng ta với thiên kiêu khác, thậm chí đủ để cho nàng ta xung kích vị trí đứng đầu trên bảng Thiên Kiêu!
"Cái này, Diệp công tử, Lạc sư tỷ, ta thật ra thì cũng hiểu rõ, ta chẳng qua chỉ là may mắn mới có thể đi tới một bước này, tự nhiên không dám tranh hùng cùng hai vị, hay là ta chọn cửa chữ Nhân được chứ?"
Phong Hoa Vũ bày ra tư thái của mình xuống rất thấp, thận trọng mở miệng nói.
Đối với nàng ta mà nói, có thể trở thành ba người cuối cùng cũng đã là vạn hạnh, huống chi tiến vào cửa chữ Nhân thì khả năng gặp nguy hiểm không cao, hầu như là không có thì quả thực quá hoàn mỹ.
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại giống như không có nghe được lời này của nàng, trực tiếp nhìn về phía Lạc Huyền Băng:
"Ngươi muốn chọn cái nào?"
Lạc Huyền Băng hơi sững sờ, hỏi ngược lại:
"Vậy còn ngươi?"
Diệp Trần hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
"Ta nhất định phải tiến vào cửa chữ Thiên!"
Lạc Huyền Băng dường như sớm đã ngờ tới sự lựa chọn này của Diệp Trần, gật đầu nói:
"Vậy ta liền tiến cửa chữ Địa!"
Chương 858 Tiến vào
Ầm ầm!
Sau khi ba người làm ra lựa chọn của riêng mình thì đại điên Thời Không lập tức lắc lư kịch liệt một trận, sau đó ở vị trí cấp thấp nhất có một cái cửa bằng đồng từ từ mở ra:
"Đây là cửa vào chữ Nhân!"
Ông lão áo bào trắng kia nói xong thì hướng Phong Hoa Vũ vung tay lên, Phong Hoa Vũ liền được đạo lực lượng quy tắc này bao vây lấy quấn vào bên trong.
Sau khi cửa chữ Nhân chậm rãi khép lại thì ở bên trong đại điện Thời Không lại có một cái cửa lớn màu vàng kim từ từ mở ra:
"Đây là cửa vào chữ Địa!"
Chẳng mấy chốc ở dưới lực lượng quy tắc bọc vào, Lạc Huyền Băng cũng bị cuốn vào bên trong cửa chữ Địa
Tuy nhiên lúc Lạc Huyền Băng bị cuốn vào tới ngoài cửa chữ Nhân thì bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Trần, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ lo lắng.
Nàng ta biết chuyện Diệp Trần quyết định thì chắc chắn không dễ dàng thay đổi, nhưng vừa nghĩ tới ông lão áo bào trắng nói là cửu tử nhất sinh thì trong lòng vẫn không thể không lo lắng cho hắn.
Diệp Trần tự nhiên cũng đọc hiểu được ý tứ này trong mắt của Lạc Huyền Băng, trong lòng cũng lập tức dâng lên một cỗ cảm giác khác thường.
"Nàng ta sẽ không phải thật sự động tình đối với ta chứ? Cái thật thật có chút không ổn..."
Lạc Huyền Băng tu luyện chính là Tuyệt Tình chi đạo, nhất định phải tuyệt tình đoạn ái mới có thể tu luyện đến cảnh giới tuyệt đỉnh, bằng không sẽ ảnh hưởng nghiệm trọng tới tu vi, thậm chí nguy hiểm đến cả tính mạng, lúc này tiến vào cửa chữ Địa cũng không biết có gặp phải nguy hiểm gì hay không?
"Sớm biết thì có lẽ ta nên để nàng ta lựa chọn cửa vào chữ Nhân..."
Ầm ầm!
Ngay vào lúc Diệp Trần suy nghĩ thì trên đỉnh cao nhất của đại điện Thời Không có một cái cửa lớn bạch kim ánh sáng lóng lánh sáng chói cũng từ từ mở ra.
Không cần hỏi cũng khẳng có thể khẳng định đây chính là cửa vào chữ Thiên.
Không đợi ông lão áo bào trắng động thủ, Diệp Trần thúc giục lực lượng Không Gian pháp tắc trong nháy mắt đã lách mình đi tới trước mặt cửa lớn màu bạch kim kia:
"Người trẻ tuổi! Ngươi cần phải biết, ngươi bước ra một bước này khả năng sẽ không thể quay đầu lại được!"
Lúc này, ông lão áo bào trắng kia đột nhiên mở miệng toát ra một câu.
Diệp Trần không thể không hơi sững sờ, ông lão áo bào trắng này trước đó vẫn luôn lãnh đạm đạm mạc, không có một chữ nói nhảm, giống như trí tuệ nhân tạo, đây là lần đầu tiên nói ra những lời kiểu này.
Sau khi Diệp Trần hơi kinh ngạc một lát, hướng về phía ông lão mỉm cười, nói:
"Bánh xe thời không, liên tục hướng về phía trước, chúng ta chỉ có tiến lên thôi chứ nơi nào có đường lui?"
Nói xong lời này, Diệp Trần bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, sau đó thì nhìn thẳng cất bước đi vào trong đó.
Ông lão áo bào trắng ở đằng sau nghe được lời này của Diệp Trần, đôi mắt hơi trừng một cái, sau đó thì trên cái khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc lạnh như sương kia vậy mà hiện ra một nụ cười, lẩm bẩm nói:
"Có ý tứ! Không nghĩ tới tiểu tử này có lý giải đối với Thời Không pháp tắc vậy mà đã đạt đến tình trạng như thế, nói không chừng hắn thật là có khả năng trở thành chủ nhân mới của tòa cung điện này a!"
Ầm ầm!
Sau khi giọng nói lầm bầm lầu bầu của ông lão áo bào trắng rơi xuống, cánh cửa lớn bạch kim kia cũng bắt đầu từ từu khép lại.
Chẳng mấy chốc đại điện Thời Không kia và thân hình ông lão áo bào trắng cũng bắt đầu trở nên phai nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy, giống như là tiêu thất ở trong hư không.
Sau đó thì ánh sáng trên cả quả tinh cầu này cũng bắt đầu ảm đạm xuống.
Lại sau đó, tầng tinh vực thứ bảy, tầng tinh vực thứ sáu...từ trong ra ngoài, tất cả đều thi nhau ảm đạm xuống, giống như bóng tối bỗng nhiên bao phủ trên toàn bộ Mê La Tinh Hải, chẳng mấy chốc đã lan tràn đến tầng tinh vực thứ nhất!
Cuối cùng, toàn bộ Mê La Tinh Hải hoàn toàn được bóng tối bao phủ, chỉ có ở trên tinh cầu Sơ Thủy bên ngoài gần với Mê La Tinh Hải kia vẫn như cũ tỏa ra ánh sáng sáng chói, ở bên trong bóng tối vô tận hiện ra càng ngày càng lóa mắt!
Mà lúc này, ở trên tinh cầu Sơ Thủy, ngoại trừ Long Thần bị đảo thải bị loại trước đó, mấy người Tuyệt Vô Địch và những người khác, mấy người trong nhóm cự phách đỉnh cấp của bát đại tiên môn kia và một đám cự đầu của một số thế lực cao cấp khác, vào lúc này vậy mà tất cả đều buông xuống tới phía trên tinh cầu này.
Còn có tượng đài không lồ cao tới tám vạn mét kia một trăm cái danh tự của một trăm người vượt ải ở trên đó gần như tất cả đều tối đen xuống, duy chỉ có Lạc Huyền Băng, Phong Hoa Vũ và Diệp Trần ba cái tên này vẫn đang lóe ra ánh sáng.
"Lão tổ! Là ta phụ lòng kỳ vọng của ngài!"
Lúc này Long Thần chỉ còn lại một cái cánh tay quỳ rạp xuống trước một ông lão uy nghiêm trên đầu mọc ra đôi long giác, trên gương mặt trắng bệch hiện ra vẻ xấu hổ nồng đậm.
Hóa ra, ông lão uy nghiêm trên đầu mọc ra đôi long giác này chính là tộc trưởng đương nhiệm của Long tộc thượng cổ, luận bối phận thì chính là tổ tông của Long Thần!
Tay áo dài của lão tổ Long tộc vung lên, một cỗ lực lượng chân nguyên vô cùng tinh thuần trực tiếp đánh vào trong thân thể của Long Thần, chẳng những làm thương thế của hắn trong nháy mắt tốt hơn phân nửa, đồng thời không tự chủ được mà đứng lên:
"Việc này cũng không trách ngươi được! Không có ai ngờ tới, một tên tiểu tử không đáng chú ý lại có thể ẩn tàng sâu như thế! Vậy mà hiểu được thần thông huyết mạch của Long tộc chúng ta, xem ra lai lịch của kẻ này thật không phải đơn giản!"
Mà đổi thành một bên, Dịch Bạch nhân vật thiên tài xuất từ Vô Cực tông vào lúc này thì đang cúi đầu quỳ ở trước mặt một ông lão mặc đạo bào, khóc ròng ròng tự thuận lại tình hình chiến đấu trước đó:
"Sư tổ! Tàn bộ chuyện đã xảy ra chính là như vậy, Vân sư huynh và Yếu Cuồng Sinh sư huynh của Thái Huyền tông đều bị tiểu tử kia sát hại tàn nhẫn, nếu không phải đệ tử kịp thời bóp nát ngọc giản thì vào lúc này cũng chỉ sợ đã thân tử đạo tiêu!!"
Oanh!!
Ông lão mặc đạo bào kia nghe xong lời này thì lập tức nhướng mày, trên thân bỗng nhiên dâng lên một cỗ khí tức khủng bố khó mà hình dung, thậm chí ngay cả mọi người đứng ở trên tinh cầu Sơ Thủy dường như cũng bị khí tức trên người hắn làm cho kinh sợ, cả quả tinh cầu đung đưa kịch liệt một trận giống như lúc nào cũng có thể nổ tung ra!
Hóa ra, người này chính là Vân Thương Sinh tông chủ Vô Cực tông, là tồn tại cấp cao nhất trong bát đại tiên môn, thậm chí là toàn bộ Tu Chân giới!
Mà ngoại trừ Vân Thương Sinh tông chủ Vô Cực tông ra, mấy tên cự phách của mấy đại tiên môn tất cả cũng gần như đều đến đông đủ, gần như toàn bộ đều có tu vi cấp Độ Kiếp đế quân!
Không khoa trương chút nào, lấy tu vi kinh khủng của những người này, nếu như không phải cố gắng áp chế khí tức của mình thì chỉ sợ toàn bộ tinh cầu trước mắt vào thời điểm này ở dưới uy áp của bọn họ sẽ đột nhiên sụp đổ hoàn toàn hóa thành phấ vụn!
"Người này hại chết cháu yêu của ta, đợi hắn từ bên trong Mê La Tinh Hải đi ra, nhất định phải giao cho Thái Huyền tông ta đến xử trí!"
Một ông lã tóc xám mũi sư miệng rộng bỗng nhiên một mặt hận hận mở miệng nói, giọng nói giống như Cửu Thiên Thần Lôi, chấn cho toàn bộ tinh cầu Sơ Thủy phải rung động.
Hóa ra cái người nói chuyện này chính là Yến Nam Hùng tông chủ Thái Huyền tông, cũng là gia gia của Yến Cuồng Sinh kia.
Không nghĩ tới, lời này của Yến Nam Hùng vừa mới rơi xuống thì lập tức có đại lão khác cười lạnh nói:
"Yến tông chủ thật đúng là đánh một tay tính toán thật hay! Ta thấy ngươi vì báo thù cho cháu trai ngươi là giả, muốn độc chiếm bí mật Mê La Tinh Hải mới là thật đi!"
Giọng nói này rơi xuống thì lập tức được đại lão khác tán đồng:
"Không sai! Ai cũng biết, bên trong Mê La Tinh Hải này ẩn giấu một cái bí mất rất lớn, chẳng lẽ Thái Huyền tông các ngươi muốn độc bá hay sao?"
Chương 859 Đường luân hồi!
Ngay vào lúc những cự phách đỉnh cấp của Tu Chân giới này đang tranh luận về đề tài Diệp Trần không ngớt.
Thì ở một nơi khác, Diệp Trần đã bước vào cửa vào chữ Thiên đại điện Thời Không.
Nơi này là một cái đại điện rất phổ thông, bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có hơn nữa yên tĩnh tới đáng sợ, không có một chút xíu tiếng động nào, dường như ngay cả không khí xung quanh đều là đứng im bất động, thậm chí thật giống như ngay cả thời gian ở chỗ này cũng ngừng lại...
Diệp Trần quan sát nửa ngày, cũng không có nhìn ra nguyên cớ, hơn nữa xung quanh thực sự an tĩnh tới đáng sợ, trong lòng không thể không âm thầm buồn bực.
Không phải nói cửa này cửu tử nhất sinh sao? Nhìn thế nào cũng nhìn không ra có chỗ nguy hiểm nào?
Ngay vào lúc Diệp Trần nghi hoặc không hiểu bỗng nhiên một giọng nói ôn hòa đột nhiên quanh quẩn trong đại điện:
"Người trẻ tuổi, chúng ta cuối cùng lại gặp mặt!"
Kèm theo giọng nói này rơi xuống, một cái bóng mờ hình ông lão mặc trường bào màu tím đột nhiên xuất hiện ở đằng trước cách Diệp Trần trăm mét.
Ông lão này râu tóc đều trắng muốt, hơn nữa cũng thật dài gần như sắp bằng cơ thể của hắn!
Mà ở trong tay ông lão này thì cầm một cái gương đá phong cách cổ xưa tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Nguyệt Quang Bảo Giám!"
Diệp Trần đầu tiên là nhận ra cái gương đá trong tay ông lão mặc áo bào tím kia, không thể không kinh hô một tiếng, sau đó thì mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi chỉ vào ông lão áo bào tím lại có chút cà lăm mà nói:
"Ngươi, ngươi chính là tiền bối lúc trước...ban Nguyệt Quang Bảo Giám cho ta?"
Diệp Trần nhớ kỹ kiếp trước chính mình lần thứ ba bước vào Mê La Tinh Hải, tuy rằng cuối cùng cũng tới đến tầng tinh vực thứ tám, rồi bước vào đại điện Thời Không, nhưng cuối cùng không thể thông qua một tầng khảo nghiệm cuối cùng này, bị vây ở bên trong không gian loạn lưu.
Ngay vào lúc hắn vốn cho là mình chắc phải chết không thể nghi ngờ thì vào lúc này xuất hiện một ông lão thần bí, chẳng những mang hắn từ bên trong không gian loạn lưu mang ra còn đưa Nguyệt Quang Bảo Giám cho hắn.
Mà ông lão thần bí kia bỗng nhiên chính là vị trước mắt này!
Ông lão áo bào tím mỉm cười, lại nói tiếp:
"Tiểu gia hỏa, xem ra ngươi đã nhớ lại ta là ai! Không sai không sai, sau khi trải qua một lần trọng sinh, ngươi bây giờ so với lần trước tới đây, hiển nhiên muốn càng thêm có tiềm lực!"
Diệp Trần nghe xong lời này của ông lão áo bào tím lập tức choáng, trong lúc nhất thời cảm giác có chút quá tải.
Kiếp trước của hắn ở bên trong Mê La Tinh Hải lấy được Nguyệt Quang Bảo Giám, về sau ở lúc chiến đấu với bát đại tiên môn, Hi Nguyệt hy sinh tính mạng của chính mình sử xuất Nguyệt Quang Bảo Giám để cho hắn trở về tám trăm năm trước, bây giờ hắn lại về tới Mê La Tinh Hải, gặp được ông lão thần bí này lần nữa, ông lão thần bí này thế mà dùng một câu nói ra bí mật trọng sinh của hắn!
Theo lý thuyết mà nói hắn như là đã về tới tám trăm năm trước vào thời điểm này hắn và ông lão thần bí có lẽ còn chưa gặp mặt được mới đúng a?
"Những chuyện này...ngài cũng biết rồi?"
Sau khi Diệp Trần suy nghĩ lại một lần nữa thì đầu lại càng thêm choáng váng khó hiểu.
Ông lão áo bào tím mỉm cười, thản nhiên nói:
"Ta biết không không thể lý giải được chuyện này, đó là bởi vì ngươi bây giờ còn đang bị vây ở bên trong pháp tắc, không có vượt qua khỏi phạm trù đó!"
"Chờ ngươi một khi vượt qua được Thời Không pháp tắc, ngươi tự nhiên là có thể hiểu được mọi thứ xảy ra trên người của ngươi!"
"Cái gọi là Thời Không, chẳng qua chỉ là một cái vòng lặp vô hạn mà thôi!"
Ông lão áo bào tím nói đến đây có chút dừng lại sau đó lại nói tiếp:
"Điều này giống như bản thân những tu chân giả đang trong thời kỳ độ kiếp, bọn họ căn bản không rõ, cho dù tu vi của bọn hắn có mạnh hơn thì chỉ cần họ còn ở bên trong pháp tắc, bị ràng buộc bởi sức mạnh của pháp tắc và họ không thể siêu thoát, cho dù thực lực tu luyện cường đại tới đâu đi nữa thì chẳng qua cũng chỉ phí công mà thôi..."
Oanh!
Nghe xong lời nói của ông lão áo bào tím, Diệp Trần lập tức cảm thấy giống như một tiếng sấm giữa mùa xuân nổ tung lên ở trong đầu của mình, quả thực giống như thể hồ quán đỉnh, trong nháy mắt hiểu rõ một chút thứ không tầm thường!
"Hóa ra...đây chính là áo nghĩa chân chính đằng sau độ kiếp? Vậy mà...đơn giản như vậy?"
Trên mặt ông lão áo bào tím vẫn như cũ tràn đầy nụ cười nhàn nhạt, nhẹ gật đầu, nói:
"Không sai! Bởi vì cái gọi là đại đạo đơn giản nhất! Đạo lý tuy rằng đơn giản thế nhưng muốn làm được cũng rất khó khăn!"
Diệp Trần nghe vậy, lập tức khom người một cái thật sâu, vô cùng thành kính nói:
"Còn xin tiền bối chỉ điểm!"
Ông lão áo bào tím vuốt vuốt sợi râu trắng muốt mới chậm rãi nói:
"Đạo khả đạo, phi thường đạo! Nếu muốn chứng được đại đạo, chỉ cần bản thân mình tự mình trải nghiệm, người bên ngoài không có cách nào làm thay!!"
"Lúc trước ta tặng Nguyệt Quang Bảo Giám cho ngươi chính là hy vọng có thể giúp ngươi lĩnh hội Thời Không pháp tắc, không nghĩ tới ngươi vậy mà chuyển tặng vật này cho nàng!"
Lúc nói đến đây, ông lão áo bào tím dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Tuy nhiên, phúc họa tương y, ngươi nhưng cũng bởi vậy mà sống lại một đời, cái này có lẽ cũng là thiên ý từ nơi sâu xa đi!"
Nghe xong lời này của ông lão áo bào tím, Diệp Trần đầu tiên là cảm thấy xấu hổ một trận, sau đó nghĩ tới Hi Nguyệt thì lập tức vỗ đầu một cái:
"Suýt chút nữa thì quên việc chính đi! Tiền bối..."
Không đợi Diệp Trần mở miệng, ông lão áo bào tím trực tiếp khoát tay áo ngắt lời nói:
"Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì! Chờ ngươi thông qua khảo nghiệm của cửa ải cuối cùng này, ngươi tự nhiên sẽ có được đáp án mà ngươi muốn!"
Diệp Trần lập tức sững sờ, đành phải sửa lời nói:
"Tiền bối, vậy khảo nghiệm của cửa ải này lại là cái gì?"
Ông lão áo bào tím mỉm cười, trên mặt hiện ra vẻ thần bí, chỉ chỉ dưới chân Diệp Trần, chậm rãi nói:
"Rất đơn giản, từ vị trí của ngươi bây giờ, đến nơi này của ta có tổng cộng là bốn mươi chín bước, chỉ cần ngươi có thể đi tới trước mặt của ta, ải này coi như qua!"
Diệp Trần lập tức nghe tới trợn tròn mắt, hắn vừa rồi cẩn thân quan sát qua tòa đại điện này, cũng không có phát hiện cơ quan cạm bẫy nguy hiểm gì, cũng không có loại huyễn cảnh nào cả, vậy cửu tử nhất sinh lúc nãy nói đâu?
"Chỉ đơn giản như vậy?"
Diệp Trần không thể không một mặt hoài nghi.
Ông lão áo bào tím vô cùng lạnh nhạt, khẳng định gật một cái:
"Chính là đơn giản như vậy!"
Diệp Trần phóng xuất thần niệm ra một lần nữa, lại lần nữa tỉ mỉ dò xét một lần, vẫn không có xảy ra bất luận cái gì khác thường, cuối cùng hít sâu một hơi, cuối cùng bước ra bước đầu tiên:
Tuy nhiên, ngay vào lúc bước đầu tiên của hắn rơi xuống:
Ông ~~~
Không gian xung quanh đột nhiên nhanh chóng xảy ra một trận dao động, Diệp Trần bỗng nhiên cảm nhận được thân thể của mình đang nhanh chóng rơi xuống! Hơn nữa thân thể hoàn toàn không thể không chế, giống như là vọt vào bên trong vực sâu vô tận, rất nhanh thậm chí ngay cả ý thức của hắn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, cuối cùng hai mắt tối đen, ngay lập tức không biết cái gì nữa...
Đợi đến khi thân ảnh của Diệp Trần biến mất không thấy, giọng nói của ông lão áo bào tím kia vang lên quanh quẩn trong đại điện:
"Người trẻ tuổi! Đường này tên là đường Luân Hồi, chính là lão tiểu tử Hạo Thiên đại đế kia, vì người thừa kế của hắn mà dày công bố trí ra một cái cửa ải này!"
"Đường Luân Hồi! Đường Luân Hồi! Một bước chính là một luân hồi! Nói cách khác, ngươi phải trải qua trọn vẹn bốn mươi chín thế luân hồi, hơn nữa còn phải lĩnh hội trọn vẹn bốn mươi chín đạo lực lượng pháp tắc thì mới có thể ra khỏi mạch luân hồi mà đi tới, bằng không sẽ bị cuốn hút vào bên trong thời không của luân hồi và sẽ không bao giờ được giải thoát..."
Chương 860 Tạo Hóa thế giới
Đợi đến lúc Diệp Trần khôi phục lại ý thức một lần nữa, phát hiện chính mình thế mà nằm ở trên một cái giường cũ nát, hơn nữa xung quanh còn tràn ngập một cỗ mùi mốc meo khó ngửi.
"Ta đây là đang ở nơi nào?"
Diệp Tràn dùng sức lắc đầu, nhớ rõ chính mình trước đó còn đang ở bên trong đại điện Thời Không, làm sao đột nhiên lại đi tới một nơi xa lạ như thế này?
"Huyễn cảnh?"
Dường như không hề giống!
"Xuyên qua rồi?"
Diệp Trần bỗng nhiên cảm thấy đầu mình có phần choáng váng, thế là muốn từ trên giường ngồi xuống nhưng lại bỗng nhiên phát hiện, trên dưới toàn thân của chính mình bủn rủn không có chút sức lực, dường như gặp phải một trận bệnh nặng!
Thậm chí, ngay cả chân nguyên trong cơ thể cũng biến mất không còn một mảnh, so với người bình thường không có gì khác nhau!
Cú sốc này quả thực khó lường, lập tức Diệp Trần giật nảy cả mình, cũng không biết sức lực từ đâu tới mà đột nhiên ngồi dậy.
"Ai u!"
Vừa mới từ trên giường ngồi dây, Diệp Trần bỗng nhiên cảm nhận được xương cót toàn thân từ trên xuống dưới của mình giống như tan rã, truyền đến một cỗ cảm giác đau đớn mãnh liệt!
"Ta bị thương rồi?"
Theo bảo năng Diệp Trần cúi đầu xuống, chuẩn bị kiểm tra thương thế của mình một chút, tuy nhiên ngay sau đó trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy bàn tay của hắn không hiểu vì sao vậy mà thu nhỏ gần một nửa!
Diệp Trần không thể không hung hăng nháy nháy mắt, lần nữa tập trung nhìn vào, ngay lập tức hoàn toàn ngây dại:
Chỉ thấy cả người hắn lúc này đã hoàn toàn biến thành một người có dáng vẻ của một thiếu niên, hơn nữa là một bộ thân thể hoàn toàn xa lạ!
"Má nó! Ta đây là...thật xuyên qua rồi?"
Trong lúc nhất thời, Diệp Trần hoàn toàn không hiểu, chẳng những tu vi biến mất hoàn toàn, thậm chí ngay cả thân thể cũng bị thay đổi!
Con mẹ nó tình huống này là như thế nào?
"Két ~ "
Ngay vào lúc Diệp Trần hoàn toàn không có làm rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào thì cửa gian phòng bỗng nhiên được người mở ra.
Một nữ hài có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đẩy cửa vào:
Nữ hài nhìn thấy Diệp Trần ngồi dậy, trên khuôn mặt thanh tú lập tức hiện ra vẻ mừng như điên:
"Thiếu gia, ngài tỉnh!"
"Thiếu gia?"
Diệp Trần nhìn qua tiểu nữ hài xa lạ ở trước mắt mình thì lập tức càng thêm không hiểu.
Ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị mở miệng hỏi thăm một phen thì lúc này đầu bỗng nhiên đau xót, trong óc vang lên một giọng nói đột ngột:
"Người vượt ải, ngươi bây giờ ở vào bên trong một cái vị diện tên là "Đại lục Tạo Hóa", ở trong thế giới của cái vị diện này, chỉ có tồn tại một loại pháp tắc, đó chính là Tạo Hóa pháp tắc!"
"Tạo Hóa, là xuất phát điểm của vũ trụ, cũng là nguồn gốc đản sinh ra vạn vật, chờ khi nào ngươi lĩnh hội được Tạo Hóa pháp tắc thì ngươi có thể rời khỏi thế giới này..."
Sau khi nghe xong lời này, Diệp Trần bỗng nhiên lại nghĩ tới những lời trước đó mà ông lão thần bí ở bên trong đại điện Thời Không đã nói thì hai mắt lập tức trừng một cái, trên mặt hiện ra vẻ chấn kinh nồng đậm, không thể không nghẹn ngào lẩm bẩm nói:
"Chẳng lẽ mọi thứ trước mắt vậy mà cũng là một bộ phận của khảo nghiệm sao? Chẳng lẽ Hạo Thiên đại đế kia vì khảo nghiệm người thừa kế của mình mà cố ý sáng tạo ra một cái thế giới vị diện? Lại hoặc là một vùng không gian giống với thế giới huyễn cảnh sao? Cảm giác này ngược lại là có phần giống với trò chơi ở trên Trái Đất, chỉ có điều chân thực hơn rất nhiều so với những trò chơi kia mà thôi..."
Ngay vào lúc Diệp Trần thấp giọng tự lẩm bẩm thì tiểu nữ hài có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn kia lúc này đã đi tới trước giường, nghe được tiếng Diệp Trần lẩm bẩm một mình thì vẻ mặt mờ mịt:
"Thiếu gia, ngài đang nói cái gì vậy? Chẳng lẽ bị Thành thiếu gia đánh bị thương ở đầu sao?"
Diệp Trần nhìn qua tiểu nữ hài nhỏ nhắn xinh xắn trước mắt này, trên mặt mũi đầy vẻ lo lắng thế là nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình một chút, nở ra nụ cười ấm áp, bịa chuyện nói:
"Cái này, ta khả năng thật đúng là bị tổn thương tới đầu óc, dường như có rất nhiều chuyện ta đều không nhớ rõ lắm, hay là ngươi nói cho ta một chút?"
Tiểu nữ hài nhỏ nhắn xinh xắn nghe xong lời này thì không thể không nháy nháy mắt, có chút nửa tin nửa ngờ.
Sau khi Diệp Trần dùng thời gian gần một tiếng, trải qua một phen chém gió nhè nhẹ cuối cùng cũng từ trong miệng tiểu nha đầu này hỏi ra được một số tình huống.
Hoá ra, chủ nhân của cái thân thể bây giờ của Diệp Trần thế mà cũng họ Diệp, tuy nhiên tên lại là Diệp Phong, là con cháu dòng chính của Diệp gia một trong thập đại gia tộc của đại lục Tạo Hóa.
Chỉ có điều, Diệp gia ở đại lục Tạo Hóa sau khi truyền thừa được vài vạn năm thì hôm nay sớm đã trải qua suy bại không chịu nổi mà truyền đến mạch Diệp Phong này thì ở bên trong một mạch dòng chính của Diệp gia càng là chỉ còn lại độc đinh một mình hắn.
Mấy năm trước, gia tộc trải qua một trận tai nạn, Diệp Phong theo cha đầu nhập vào một mạch nhánh của Diệp gia nhưng ở bên trong một mạch nhánh của Diệp gia này lại gặp không ít người khinh thường, Diệp gia mạch nhánh đối đãi với cha con bọn hắn quả thực so với hạ nhân còn không bằng!
Mà ở ba ngày trước đó, Diệp Nam phụ thân của Diệp Phong chết rồi, sau khi Diệp Phong muốn hướng Diệp gia yêu cầu một ít phí tổ chức đám tang thì kết quả lại bị thiếu gia của Diệp gia mạch nhanh hành hung cho một trận, phải hôn mê nằm trên giường một ngày một đêm, có thể nói là vô cùng thê thảm.
Còn về phần tiểu hài nữ gầy yếu nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt này tên là tiểu Lan, là tỳ nữ làm bạn với Diệp Phong từ nhỏ đến lớn, hai người tình như huynh muội...
Sau khi hiểu biết được một chút về tình huống của chủ nhân trước của cái thân thể này, Diệp Trần lập tức suýt chút nữa thì cười lên tiếng, cái kịch bản máu chó này cũng không biết là ai thiết kế, không đi viết tiểu thuyết thì thật là quá đáng tiếc.
Đúng lúc này, tiểu Lan ở một bên lại mở miệng, trên khuôn mặt thanh tú hiện ra vẻ buồn rầu, nói:
"Đúng rồi, thiếu gia, thi thể của lão gia bây giờ còn đang ở trong chính đường! Ngài xem xem phải làm sao bây giờ?"
Diệp Trần vốn còn muốn cười ha ha, nghe được lời này của tiểu Lan thì lập tức ngẩn ngơ cũng không cười nổi nữa.
Đối với Diệp Trần mà nói, cái kịch bản này mặc dù có chút máu chó thậm chí còn có chút khôi hài, nhưng lúc này hắn chính là Diệp Phong, hơn nữa sau này còn phải lấy cái thân phận này sinh sống ở bên trong cái thế giới này!
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần vỗ nhẹ bả vai gầy yếu của tiểu Lan kia, nhẹ nhàng nói:
"Tiểu Lan muội, chuyện này giao cho ta đến xử lý, ngươi cũng không cần phải quan tâm! Ngươi vẫn là trước tiên giảng cho ta một chút tới chuyện liên quan tới phương diện tu luyện a?"
Hắn vừa rồi ở trong lúc trò chuyện với tiểu Lan, từng âm thầm thử nghiệm tu luyện, phát hiện căn bản không có cách nào luyện hóa linh khó trong không khí, phỏng đoán lực lượng pháp tắc của thế giới này không giống với Tu Chân giới.
Tiểu Lan nghe được câu hỏi này của Diệp Trần thì lập tức đôi mắt to sáng ngời chớp chớp một cái hiện ra vẻ tò mò, nói:
"Thiếu gia, trước kia không phải ngài ghét nhất là tu luyện sao? Làm sao đột nhiên lại đi hỏi tới việc này?"
Diệp Trần ho nhẹ một tiếng, làm bộ thở dài một hơi, nói:
"Mỗi lúc mỗi khác! Bây giờ ở loại tình huống này, thiếu gia ta nếu như lại không có chí tiến thủ thì tương lai bảo vệ ngươi như thế nào?"
Tiểu Lan nghe được điều này thì mặt mũi lập tức đầy vẻ vui mừng:
"Lão gia nếu biết thiếu gia có thể nghĩ được như vậy thì chắc chắn sẽ rất cao hứng!"
Lập tức ở dưới những câu hỏi của Diệp Trần, tiểu Lan đã nói rõ rõ ràng ràng ra những thứ liên quan tới việc tu luyện mà mình biết.
Hóa ra, ở trên thế giới của đại lục Tạo Hóa này hoàn toàn chính xác cũng có người tu luyện tồn tại, tuy nhiên tình huống không giống với Tu Chân giới lắm.
Ở chỗ này, người tu luyện tu luyện ra được là lực lượng Tạo Hóa mà không phải là chân nguyên, ngay cả phương pháp tu luyện cũng hoàn toàn khác biệt.
"Được được được!"
Long Thần giận quá mà cười, đôi mắt trở nên vô cùng đỏ ngầu, hiện ra sát ý nồng đậm:
"Tiểu tử! Ta vốn muốn bắt tay thân thiện với ngươi, không nghĩ tới ngươi lại không biết tốt xấu như thế, thật cho là ta sợ ngươi hay sao?"
Oanh!
Giọng nói của Long Trần rơi xuống, đồng thời một cỗ khí thế cường đại từ trên người hắn dâng lên, sát ý nghiêm trọng!
"Hôm nay sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, thần công vô thượng của Long tộc ta!"
Bá bá bá!
Giọng nói rơi xuống, hơn ngàn đạo thân ảnh ở trên không trung kia trong nháy mắt vây quanh Diệp Trần vào chính giữa.
"Thần Long Thứ!"
Hơn ngàn cái thân ảnh Long Thần cùng lúc hét lớn:
Ầm ầm ầm ầm!
Trên trời cao lập tức xuất hiện hơn ngàn cái bóng mờ hình con Thần Long, giống như sao chổi rơi xuống hướng Diệp Trần nổ bắn mà tới.
"Hừ!!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, Vô Vọng kiếm trong tay vung lên, trên không trung vẽ một cái hình tròn:
Bành bành bành!
Những cái bóng mờ Thần Long kia trong nháy mắt toàn bộ bị vỡ vụn ra.
Bạch!
Ngay sau đó, Diệp Trần sử dụng sức mạnh của Không Gian pháp tắc, thân thể trong nháy mắt ở nguyên tại chỗ biến mất không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó đã vọt thẳng vào bên trong hơn ngàn đạo huyễn ảnh Long Thần kia.
Bành bành bành!
Diệp Trần liên tiếp chém ra mấy kiếm, mấy đạo huyễn ảnh Long Thần kia ứng thanh mà nổ tung.
Bá bá bá!
Trong tay Diệp Trần cầm Vô Vọng kiếm, vận chuyển Hủy Diệt pháp tắc, giống như hổ vào bầy dê, chẳng mấy chốc tiêu diệt hơn một trăm đạo huyễn ảnh phân thân của Long Thần.
Tuy nhiên, không nghĩ tới chính là, sau khi Long Thần bị diệt mấy hơn mấy trăm đạo huyễn ảnh phân thân vậy mà tuyệt không kinh hoảng, thay vào đó là khặc khặc cười một tiếng:
"Tiểu tử! Ngươi không cần uổng phí công phu, chỉ cần chân thân ta không chết, huyễn ảnh có thể cuồn cuộn không dứt, ngươi không thể đánh bại được ta! Kiệt kiệt kiệt!"
Sau khi Long Thần cười như điên một lúc, chỉ thân thân thể của hắn hơi chao đảo một cái thì ở trên trời cao quả nhiên lại xuất hiện càng nhiều huyễn ảnh phân thân hơn nữa! Thậm chí so với trước đó càng nhiều hơn!
"Ừm?"
Diệp Trần thấy thế không thể không nhướng mày, lúc trước hắn vẫn đang quan sát, những huyển ảnh này của Long Thần, khí tức của mỗi một đạo huyễn ảnh đều là thật, nhưng lại cùng khí tức của bản thể có chỗ khác biệt.
Không phải là huyễn thuật, cũng không phải là thuật phân thân, dường như ở trong trộn lẫn chân thực và giả tạo, hoàn toàn chính xác là vô cùng quỷ dị.
"Chờ một chút! Chân thực? Giả tạo? Nhỡ rõ lời nói trước đó của ông lão tóc trắng kia đã từng nói một câu, ở bên trong đại điện Thời Không, thật là giả, giả là thật...thật thật giả giả, đó chẳng qua chỉ là huyễn ảnh của các vị diện có thời không khác nhau..."
Oanh!
Sau khi Diệp Trần trải qua một phen trầm tư suy nghĩ thì lập tức thông hiểu:
"Thì ra là thế! Hóa ra môn thần thông vô thượng này của Long tộc, không phải là huyễn thuật cũng không phải là thuật phân thân mà là một loại phương pháp cao minh đối với việc vận dụng Thời Không pháp tắc!"
"Ở sau khi sử dụng môn thần thông này, thời không của Long Thần đã bị biến dạng một chút, không còn ở cùng với thời không mà ta đang ở nữa!"
"Long Thần mà ta nhìn thấy trước mắt là Long Thần của một mili giây trước đó, hay là Long Thần sau một mili giây tiếp theo, lại hoặc là Long Thần của một mili giây tiếp nữa!"
"Bởi vì ta bây giờ đã không ở trên cùng một cái tọa độ về thời gian, cho nên ta có công kích như thế nào đi nữa đối với hắn mà nói đều là vô hiệu!"
"Cho nên, Long Thần mới có thể rất tự tin nói ra, ta mãi mãi cũng không có khả năng đánh bại hắn!"
"Như vậy giống như, một người không bao giờ có thể bắt kịp giây tiếp theo của chính mình!"
Sau khi những ý niệm này hiện lên ở trong đầu Diệp Trần, hắn lập tức đột nhiên cảm thấy thoải mái, đối với sự hiểu biết về Thời Không pháp tắc trong nháy mắt cũng tăng lên một bậc thang, đồng thời vừa âm thầm cảm thấy may mắn:
"Long Thần này đối với việc vận dụng Thời Không pháp tắc hiển nhiên còn rất nông cạn, thậm chí khả năng ngay cả chính hắn cũng không biết, thần thông của Long tộc mà chính mình sử dụng là thuộc về phạm trù Không Gian pháp tắc, hắn có lẽ là thông qua lực lượng huyết mạch của Long tộc mới miễn cưỡng thi triển ra một chiêu này, chỉ biết nó là như thế cũng không biết vì sao nó lại như thế! Bằng không mà nói chỉ sợ ta đã chết ở trên tay hắn mấy trăm lần rồi!"
Phải biết, Thời Không pháp tắc chính là đại pháp tắc đệ nhất của vũ trụ!
Cái gọi là vũ trụ thì vũ chính là không gian, trụ chính là thời gian, cho nên căn bản của vũ trụ chính là thời không!
Dù chỉ là lĩnh ngộ một chút về Thời Không pháp tắc thì cũng có uy năng kinh thiên tới giật mình.
Diệp Trần vừa trầm tư ngộ hiểu đồng thời động tác dưới tay cũng không có đình chỉ, vẫn đang vung kiếm công kích tới "Huyễn ảnh phân thân" của Long Thần, đáng tiếc ngược lại càng giết càng nhiều, giống như cuồn cuộn không dứt.
"Kiệt kiệt kiệt!"
Long Thần lại phát ra một tiếng cười điên cuồng đắc ý nữa:
"Tiểu tử! Ta nói rồi, ngươi mãi mãi cũng không có khả năng đánh bại ta! Ta khuyên ngươi vẫn là sớm từ bỏ đi! Kiệt kiệt kiệt!"
Hô!
Diệp Trần dường như đã thật có ý từ bỏ, thân thể ở trên không trung bỗng nhiên không còn tiếp tục tiến công.
"Như vậy mới đúng a! Ở dưới Thần Long Huyễn Ảnh, ta chính là tồn tại vô địch! Cứ tiếp tục lãng phí thời gian như vậy, chẳng bằng chúng ta hảo hảo nói điều kiện một chút, như thế nào?"
Long Thần cho rằng Diệp Trần đã từ bỏ, thế là lại đắc ý thêm lần nữa mở miệng nói.
Đúng như Diệp Trần dự đoán, Long Thần đối với việc lĩnh ngộ Thời Không pháp tắc là có hạn, tuy rằng có thể đứng ở thế bất bại nhưng căn bản cũng không làm gì được Diệp Trần, cho nên hắn mới có thể luôn luôn chủ động cầu hòa
Tuy nhiên, Diệp Trần cúi đầu trậm mặc một lát, bỗng nhiên khóe miệng hơi nhếch lên, bên trong đôi mắt hiện lên một tia sáng:
"Thần Long Huyễn Ảnh sao? Cũng không phải chỉ có mình ngươi có!!"
Trong khi nói chuyện, khí tức cả người Diệp Trần bỗng nhiên bắt đầu xảy ra biến hóa, thân hình thế mà bắt đầu trở nên phai mờ.
"Thần Long Huyễn Ảnh!!"
Sau khi Diệp Trần quát lớn một tiếng:
Ông ~~
Thân hình của Diệp Trần hơi chao đảo một cái:
Bạch! Bạch! Bạch!
Trong nháy mắt, ở bên trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của hơn ngàn cái "Thần Long" kia, Diệp Trần một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám...
Chỉ chốc lát công phu, Diệp Trần thế àm cũng đã biến ảo ra hơn ngàn đạo huyễn ảnh phân thân!
Hai người Lạc Huyền Băng và Phong Hoa Vũ quan chiến ở đằng xa, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng quỷ dị này, thì cả hai lập tức xem đến choáng váng, thi nhau dùng bàn tay ngọc che miệng, trong đôi mắt hiện ra vẻ kinh hãi nồng đậm:
"Hắn thế mà...cũng có Thần Long Huyễn Ảnh? Đây không phải là thần thông vô thượng của huyết mạch Long tộc sao? Chẳng lẽ hắn cũng có huyết mạch Long tộc?"
Về phần Long Thần sau khi khiếp sợ đã không nhịn được lớn tiếng gầm hét lên:
"Không có khả năng! Điều này làm sao có thể! Thần thông vô thượng của Long tộc ta, nhất định phải huyết mạch thuần chính của Long tộc mới có khả năng thi triển, ngươi làm sao có thể làm được! Giả! Cái này chắc chắn là giả!!!"
Long Thần thật không thể nào tiếp thu được, cả người đều sắp sụp đổ.
Tuy rằng biểu hiện trước đó của Diệp Trần hoàn toàn ra khỏi ngoài ý liệu của hắn, thậm chí khắp nơi đều đè ép hắn một bậc, thế nhưng hắn vẫn có sự kiêu ngạo của riêng mình, đó chính là huyết mạch Long tộc của hắn, thần thông huyết mạch của hắn!
Diệp Trần cho dù có lợi hại hơn nữa cuối cùng cũng chỉ là nhục thể phàm thai mà thôi, mà hắn hắn chính là Long tộc chí cao vô thượng!
Tuy rằng trước đó bị Diệp Trần áp chế, hắn cũng không cảm thấy mình kém hơn Diệp Trần là bao, chỉ có điều bị quản chế bởi quy tắc của Mê La Tinh Hải cho nên mới hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Nhưng là bây giờ, Diệp Trần thế mà thi triển ra thần thông vô thượng của huyết mạch Long tộc!
Cú sốc này đối với Long Thần mà nói quả thực không thua gì khai thiên tích địa.
Chương 857 Lựa chọn
Long Thần lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần thi triển căn bản cũng không phỉa là thần thông "Thần Long Huyễn Ảnh" của huyết mạch Long tộc bọn họ.
Hắn chẳng qua là dựa vào một chút lĩnh ngộ đối với Thời Không pháp tắc, lấy Thời Không pháp tắc làm cơ sở, mượn nhờ Vô Vọng kiếm bắt chước Long Thần mà thi triển ra, cùng loại với "Thần Long Huyễn Ảnh" chỉ thế mà thôi.
Bởi vì môn "Thần Long Huyễn Ảnh" này, bản chất là sử dụng Thời Không pháp tắc mà Long Thần lại chỉ hiểu được cách thi triển cũng không có lĩnh ngộ được áo nghĩa chân chính trong đó.
"Chết đi!"
Sau khi Diệp Trần dao động ra hơn ngàn đạo phân thân thì ngay lập tức hướng Long Thần giết tới.
Rầm rầm rầm!
Sau khi nắm giữ Thời Không pháp tắc, Long Thần cố nghìn đạo phân thân vào lúc này ở trong mắt Diệp Trần đã không có chỗ che thân, đây thật ra chẳng qua chỉ là thời không vặn vẹo mà tạo thành huyễn tượng mà thôi.
Bành bành bành!
Sau khi Diệp Trần vung Vô Vọng kiếm lên chém xuống thì hơn hàng ngàn huyễn ảnh phân thân của Long Thần trong nháy mắt hóa làm một thể, bản thể tự nhiên cũng đã hoàn toàn hiển lộ ra.
Khanh!
Vô Vọng kiếm vô cung tinh chuẩn đâm trúng vị trí trái tim của Long Thần nhưng lại phát ra một tiếng va chạm kim loại!
Hóa ra, Diệp Trần bây giừo tuy rằng đã cùng lúc nắm giữ Thời Không pháp tắc và Hủy Diệt pháp tắc, nhưng còn chưa có năng lực dung hợp hai loại pháp tắc này làm một thể.
Tuy rằng trước đó hắn sử dụng Thời Không pháp tắc, phá hết thần thông huyết mạch của Long Thần nhưng không có Hủy Diệt pháp tắc gia trì vòa Vô Vọng kiếm, lực công kích yếu đi rất nhiều.
Lại thêm trên người Long Thần hiển nhiên có mang theo pháp bảo phòng ngự, hơn nữa nhục thân huyết mạch của Long tộc vô cùng cường hãn, cho nên một kiếm này của Diệp Trần cũng không phá vỡ được phòng ngự của hắn.
Tuy nhiên cho dù là như thế, Long Thần cũng điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi lớn, cả người trực tiếp bay ngược ra ngoài.
"Diệp Trần! Bắt đầu từ hôm nay, Long Thần ta và ngươi không đội trời chung!!"
Thân hình Long Thần nhanh chóng lùi lại đồng thời bỗng nhiên gầm thét một tiếng, cùng với đó là quả quyết bóp nát ngọc giản truyền tống.
Ở bên trong Mê La Tinh Hải, thực lực của Long Thần bị áp chế thật lớn, bây giờ thần thông huyến mạch cũng bị Diệp Trần phá nốt, hắn đã không còn có vốn liếng nào để chống lại Diệp Trần, cho nên quả quyết lựa chọn chủ động rời khỏi.
"Hừ! Ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội này sao?"
Diệp Trần thấy thế lập tức quát lạnh một tiếng, thân thể hơi chao đảo một cái đã cượt qua không gian giết tới trước mặt Long Thần:
"Hủy Diệt Chi Kiếm!!"
Oanh!
Diệp Trần trực tiếp hoán đổi Thời Không pháp tắc thành Hủy Diệt pháp tắc, rót vào bên trong Vô Vọng kiếm, hướng Long Thần hung hăng chém rụng xuống dưới!
"Cái gì!!"
Long Thần nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên giết tới trước mặt, hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, không thể không nhớ tới cảnh tượng trước đó Diệp Trần cưỡng ép pháp vỡ lực lượng quy tắc chém đầu Yến Cuồng Sinh, lập tức rống lớn một tiếng:
"Thần Long Chi Giáp!"
Oanh!
Trên dưới quanh người Long Thần lập tức bộc phát ra một đạo kim mang sáng chói, sau đó dưới da vậy mà sinh ra một tầng giáp thật dày giống như vảy rồng!
Cùng lúc đó, Vô Vọng kiếm đã trảm phá lực lượng quy tắc, mắt thấy sắp rơi vào trên đỉnh đầu của Long Thần, Long Thần lập tức giơ lên cánh tay được che kín bởi vảy rồng, hiểm mà lại hiểm chặn Vô Vọng kiếm.
"Vậy mà dùng cánh tay chặn? Phòng ngự thật đúng là kinh khủng a!"
Diệp Trần thấy cảnh này thì không thể không âm thầm cảm khái.
Tuy rằng Vô Vọng kiếm được gia trì Hủy Diệt pháp tắc, có tính hủy diệt cực mạnh thế nhưng phòng ngự của Long Thần cũng không yếu, hơn nữa Hủy Diệt pháp tắc của Diệp Trần mới chỉ lĩnh ngộ vẻn vẹn được một chút da lông, còn xa xa mới có thể đạt tới trạng thái có thể hủy diệt mọi thứ.
Bạch bạch bạch!
Hai người Diệp Trần và Long Thần gần như cùng lúc chạm va chạm vào lập tức bay, mỗi người đều lùi lại vài chục bước.
Xì xì xì ~~~
Tuy rằng Long Thần chặn được một kiếm này của Diệp Trần, thế nhưng là lực lượng hủy diệt cũng nhanh chóng xâm nhập vào trong cánh tay của hắn.
Long Thần lập tức nhướng mày, một cái tay khác nhanh chóng ngưng tụ ra một đạo đao mang, hung hăng trảm ở trên cánh tay kia của hắn.
Răng rắc!
Cánh tay của Long Thần bị Hủy Diệt pháp tắc ăn mòn kia lập tức ứng thanh mà đứt.
Mà cùng lúc đó, thân ảnh của Long Thần được lực lượng quy tắc bao khỏa bên trong cũng bắt đầu từ từ trở nên mờ nhạt, hiển nhiên là có dấu hiệu sắp được đưa ra khỏi Mê La Tinh Hải.
"Mối hận hôm nay, Long Thần ta khắc trong tâm khảm..."
Sau khi giọng nói bao hàm hận ý kia của Long Thần quanh quẩn bên trong toàn bộ không gian, thân hình của hắn hoàn toàn biến mất không thấy.
"Người này thật đúng là sát phạt quả đoán! Xe ra lại để lại một cái tai họa!"
Diệp Trần thấy Long Thần trốn thoát thành công thì không thể không âm thầm cảm khái một câu.
Nếu như trước đó, Long Thần lại do dự một chút, lực lượng hủy diệt sẽ ăn mòn đến nội tạng của hắn, thậm chí là đan điền, đến lúc đó thì lực lượng sinh mệnh của hắn sẽ bị phá hỏng hoàn toàn, cho dù có thể giữ được tính mạng đi nữa thì sau này cũng sẽ trở thành phế nhân.
Nhưng bây giờ, hắn quả quyết chặt đứt cái cánh tay kia của chính mình thì đã hạ tổn thất xuống mức thấp nhất, dù sao đối với tu chân giả mà nói, tay cụt mọc lại cũng không phải là việc khó gì!
Nhưng việc đã đến nước này, Diệp Trần cũng không có quá để ở trong lòng, dù sao hắn bây giờ có quá nhiều con rận rồi cũng không sợ thêm một con, hắn đa đối nghịch với tam đại tiên môn trong bát đại tiên môn, cũng không sợ lại nhiều thêm một cái Long tộc.
Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ:
"Xin chúc mừng ba vị! Đã vượt qua được khảo nghiệm!"
Sau khi giọng nói đạm mạc lạnh lùng kia vang lên, cảnh tượng xung quanh giống như chiến trường luyện ngục thì bỗng nhiên cảnh tượng biến đổi, ba người bọn họ đã xuất hiện ở trước đại điện Thời không một lần nữa.
Mà ông lão thần bí áo bào trắng kia vẫn treo ở phía trên đại điện Thời Không, giống như từ đầu đến cuối đều nhìn xuống mọi tình huống xảy ra trong chiến trường.
"Đại điện Thời Không tổng cộng có ba cái cửa ra vào theo thứ tự là Nhân, Địa và Thiên!"
"Bên trong ba bộ, cửa chữ Thiên là cửa duy nhất tiến vào tầng tinh vực thứ chín! Nhưng nguy hiểm cũng lớn nhất, có thể nói là cửu tử nhất sinh!"
"Nếu mà so sánh thì mức độ nguy hiểm của cửa chữ Địa thì thấp hơn nhưng tượng tự vẫn có thể nguy hiểm đến tính mạng!"
"Còn về cửa chữ nhân thì có nguy hiểm thấp nhất, bình thường thì không có nguy hiểm đến tính mạng!"
"Đương nhiên, nguy hiểm và thu hoạch luôn luôn có quan hệ tới, nguy hiểm càng cao, ngươi có thể được tới càng nhiều đồ vật, cho dù là cửa chữ Nhân cấp thấp nhất cũng đủ làm cho các ngươi giảm bớt trăm năm tu luyện!"
Lời kia của ông lão áo bào trắng vừa thốt ra, trên mặt ba người đều hiện lên vẻ chấn kinh.
Một trăm năm a!
Mặc dù đối với tu chân giả có thể sống trên hàng ngàn hàng vạn năm mà nói thì đây cũng là dụ hoặc không nhỏ, huống chi đối với những nhân vật thiên kiêu này?
Như Phong Hoa Vũ mà nói, khoảng cách một trăm năm, đủ để rút ngắn rất nhiều khoảng cách giữa nàng ta với thiên kiêu khác, thậm chí đủ để cho nàng ta xung kích vị trí đứng đầu trên bảng Thiên Kiêu!
"Cái này, Diệp công tử, Lạc sư tỷ, ta thật ra thì cũng hiểu rõ, ta chẳng qua chỉ là may mắn mới có thể đi tới một bước này, tự nhiên không dám tranh hùng cùng hai vị, hay là ta chọn cửa chữ Nhân được chứ?"
Phong Hoa Vũ bày ra tư thái của mình xuống rất thấp, thận trọng mở miệng nói.
Đối với nàng ta mà nói, có thể trở thành ba người cuối cùng cũng đã là vạn hạnh, huống chi tiến vào cửa chữ Nhân thì khả năng gặp nguy hiểm không cao, hầu như là không có thì quả thực quá hoàn mỹ.
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại giống như không có nghe được lời này của nàng, trực tiếp nhìn về phía Lạc Huyền Băng:
"Ngươi muốn chọn cái nào?"
Lạc Huyền Băng hơi sững sờ, hỏi ngược lại:
"Vậy còn ngươi?"
Diệp Trần hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
"Ta nhất định phải tiến vào cửa chữ Thiên!"
Lạc Huyền Băng dường như sớm đã ngờ tới sự lựa chọn này của Diệp Trần, gật đầu nói:
"Vậy ta liền tiến cửa chữ Địa!"
Chương 858 Tiến vào
Ầm ầm!
Sau khi ba người làm ra lựa chọn của riêng mình thì đại điên Thời Không lập tức lắc lư kịch liệt một trận, sau đó ở vị trí cấp thấp nhất có một cái cửa bằng đồng từ từ mở ra:
"Đây là cửa vào chữ Nhân!"
Ông lão áo bào trắng kia nói xong thì hướng Phong Hoa Vũ vung tay lên, Phong Hoa Vũ liền được đạo lực lượng quy tắc này bao vây lấy quấn vào bên trong.
Sau khi cửa chữ Nhân chậm rãi khép lại thì ở bên trong đại điện Thời Không lại có một cái cửa lớn màu vàng kim từ từ mở ra:
"Đây là cửa vào chữ Địa!"
Chẳng mấy chốc ở dưới lực lượng quy tắc bọc vào, Lạc Huyền Băng cũng bị cuốn vào bên trong cửa chữ Địa
Tuy nhiên lúc Lạc Huyền Băng bị cuốn vào tới ngoài cửa chữ Nhân thì bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Trần, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ lo lắng.
Nàng ta biết chuyện Diệp Trần quyết định thì chắc chắn không dễ dàng thay đổi, nhưng vừa nghĩ tới ông lão áo bào trắng nói là cửu tử nhất sinh thì trong lòng vẫn không thể không lo lắng cho hắn.
Diệp Trần tự nhiên cũng đọc hiểu được ý tứ này trong mắt của Lạc Huyền Băng, trong lòng cũng lập tức dâng lên một cỗ cảm giác khác thường.
"Nàng ta sẽ không phải thật sự động tình đối với ta chứ? Cái thật thật có chút không ổn..."
Lạc Huyền Băng tu luyện chính là Tuyệt Tình chi đạo, nhất định phải tuyệt tình đoạn ái mới có thể tu luyện đến cảnh giới tuyệt đỉnh, bằng không sẽ ảnh hưởng nghiệm trọng tới tu vi, thậm chí nguy hiểm đến cả tính mạng, lúc này tiến vào cửa chữ Địa cũng không biết có gặp phải nguy hiểm gì hay không?
"Sớm biết thì có lẽ ta nên để nàng ta lựa chọn cửa vào chữ Nhân..."
Ầm ầm!
Ngay vào lúc Diệp Trần suy nghĩ thì trên đỉnh cao nhất của đại điện Thời Không có một cái cửa lớn bạch kim ánh sáng lóng lánh sáng chói cũng từ từ mở ra.
Không cần hỏi cũng khẳng có thể khẳng định đây chính là cửa vào chữ Thiên.
Không đợi ông lão áo bào trắng động thủ, Diệp Trần thúc giục lực lượng Không Gian pháp tắc trong nháy mắt đã lách mình đi tới trước mặt cửa lớn màu bạch kim kia:
"Người trẻ tuổi! Ngươi cần phải biết, ngươi bước ra một bước này khả năng sẽ không thể quay đầu lại được!"
Lúc này, ông lão áo bào trắng kia đột nhiên mở miệng toát ra một câu.
Diệp Trần không thể không hơi sững sờ, ông lão áo bào trắng này trước đó vẫn luôn lãnh đạm đạm mạc, không có một chữ nói nhảm, giống như trí tuệ nhân tạo, đây là lần đầu tiên nói ra những lời kiểu này.
Sau khi Diệp Trần hơi kinh ngạc một lát, hướng về phía ông lão mỉm cười, nói:
"Bánh xe thời không, liên tục hướng về phía trước, chúng ta chỉ có tiến lên thôi chứ nơi nào có đường lui?"
Nói xong lời này, Diệp Trần bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, sau đó thì nhìn thẳng cất bước đi vào trong đó.
Ông lão áo bào trắng ở đằng sau nghe được lời này của Diệp Trần, đôi mắt hơi trừng một cái, sau đó thì trên cái khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc lạnh như sương kia vậy mà hiện ra một nụ cười, lẩm bẩm nói:
"Có ý tứ! Không nghĩ tới tiểu tử này có lý giải đối với Thời Không pháp tắc vậy mà đã đạt đến tình trạng như thế, nói không chừng hắn thật là có khả năng trở thành chủ nhân mới của tòa cung điện này a!"
Ầm ầm!
Sau khi giọng nói lầm bầm lầu bầu của ông lão áo bào trắng rơi xuống, cánh cửa lớn bạch kim kia cũng bắt đầu từ từu khép lại.
Chẳng mấy chốc đại điện Thời Không kia và thân hình ông lão áo bào trắng cũng bắt đầu trở nên phai nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy, giống như là tiêu thất ở trong hư không.
Sau đó thì ánh sáng trên cả quả tinh cầu này cũng bắt đầu ảm đạm xuống.
Lại sau đó, tầng tinh vực thứ bảy, tầng tinh vực thứ sáu...từ trong ra ngoài, tất cả đều thi nhau ảm đạm xuống, giống như bóng tối bỗng nhiên bao phủ trên toàn bộ Mê La Tinh Hải, chẳng mấy chốc đã lan tràn đến tầng tinh vực thứ nhất!
Cuối cùng, toàn bộ Mê La Tinh Hải hoàn toàn được bóng tối bao phủ, chỉ có ở trên tinh cầu Sơ Thủy bên ngoài gần với Mê La Tinh Hải kia vẫn như cũ tỏa ra ánh sáng sáng chói, ở bên trong bóng tối vô tận hiện ra càng ngày càng lóa mắt!
Mà lúc này, ở trên tinh cầu Sơ Thủy, ngoại trừ Long Thần bị đảo thải bị loại trước đó, mấy người Tuyệt Vô Địch và những người khác, mấy người trong nhóm cự phách đỉnh cấp của bát đại tiên môn kia và một đám cự đầu của một số thế lực cao cấp khác, vào lúc này vậy mà tất cả đều buông xuống tới phía trên tinh cầu này.
Còn có tượng đài không lồ cao tới tám vạn mét kia một trăm cái danh tự của một trăm người vượt ải ở trên đó gần như tất cả đều tối đen xuống, duy chỉ có Lạc Huyền Băng, Phong Hoa Vũ và Diệp Trần ba cái tên này vẫn đang lóe ra ánh sáng.
"Lão tổ! Là ta phụ lòng kỳ vọng của ngài!"
Lúc này Long Thần chỉ còn lại một cái cánh tay quỳ rạp xuống trước một ông lão uy nghiêm trên đầu mọc ra đôi long giác, trên gương mặt trắng bệch hiện ra vẻ xấu hổ nồng đậm.
Hóa ra, ông lão uy nghiêm trên đầu mọc ra đôi long giác này chính là tộc trưởng đương nhiệm của Long tộc thượng cổ, luận bối phận thì chính là tổ tông của Long Thần!
Tay áo dài của lão tổ Long tộc vung lên, một cỗ lực lượng chân nguyên vô cùng tinh thuần trực tiếp đánh vào trong thân thể của Long Thần, chẳng những làm thương thế của hắn trong nháy mắt tốt hơn phân nửa, đồng thời không tự chủ được mà đứng lên:
"Việc này cũng không trách ngươi được! Không có ai ngờ tới, một tên tiểu tử không đáng chú ý lại có thể ẩn tàng sâu như thế! Vậy mà hiểu được thần thông huyết mạch của Long tộc chúng ta, xem ra lai lịch của kẻ này thật không phải đơn giản!"
Mà đổi thành một bên, Dịch Bạch nhân vật thiên tài xuất từ Vô Cực tông vào lúc này thì đang cúi đầu quỳ ở trước mặt một ông lão mặc đạo bào, khóc ròng ròng tự thuận lại tình hình chiến đấu trước đó:
"Sư tổ! Tàn bộ chuyện đã xảy ra chính là như vậy, Vân sư huynh và Yếu Cuồng Sinh sư huynh của Thái Huyền tông đều bị tiểu tử kia sát hại tàn nhẫn, nếu không phải đệ tử kịp thời bóp nát ngọc giản thì vào lúc này cũng chỉ sợ đã thân tử đạo tiêu!!"
Oanh!!
Ông lão mặc đạo bào kia nghe xong lời này thì lập tức nhướng mày, trên thân bỗng nhiên dâng lên một cỗ khí tức khủng bố khó mà hình dung, thậm chí ngay cả mọi người đứng ở trên tinh cầu Sơ Thủy dường như cũng bị khí tức trên người hắn làm cho kinh sợ, cả quả tinh cầu đung đưa kịch liệt một trận giống như lúc nào cũng có thể nổ tung ra!
Hóa ra, người này chính là Vân Thương Sinh tông chủ Vô Cực tông, là tồn tại cấp cao nhất trong bát đại tiên môn, thậm chí là toàn bộ Tu Chân giới!
Mà ngoại trừ Vân Thương Sinh tông chủ Vô Cực tông ra, mấy tên cự phách của mấy đại tiên môn tất cả cũng gần như đều đến đông đủ, gần như toàn bộ đều có tu vi cấp Độ Kiếp đế quân!
Không khoa trương chút nào, lấy tu vi kinh khủng của những người này, nếu như không phải cố gắng áp chế khí tức của mình thì chỉ sợ toàn bộ tinh cầu trước mắt vào thời điểm này ở dưới uy áp của bọn họ sẽ đột nhiên sụp đổ hoàn toàn hóa thành phấ vụn!
"Người này hại chết cháu yêu của ta, đợi hắn từ bên trong Mê La Tinh Hải đi ra, nhất định phải giao cho Thái Huyền tông ta đến xử trí!"
Một ông lã tóc xám mũi sư miệng rộng bỗng nhiên một mặt hận hận mở miệng nói, giọng nói giống như Cửu Thiên Thần Lôi, chấn cho toàn bộ tinh cầu Sơ Thủy phải rung động.
Hóa ra cái người nói chuyện này chính là Yến Nam Hùng tông chủ Thái Huyền tông, cũng là gia gia của Yến Cuồng Sinh kia.
Không nghĩ tới, lời này của Yến Nam Hùng vừa mới rơi xuống thì lập tức có đại lão khác cười lạnh nói:
"Yến tông chủ thật đúng là đánh một tay tính toán thật hay! Ta thấy ngươi vì báo thù cho cháu trai ngươi là giả, muốn độc chiếm bí mật Mê La Tinh Hải mới là thật đi!"
Giọng nói này rơi xuống thì lập tức được đại lão khác tán đồng:
"Không sai! Ai cũng biết, bên trong Mê La Tinh Hải này ẩn giấu một cái bí mất rất lớn, chẳng lẽ Thái Huyền tông các ngươi muốn độc bá hay sao?"
Chương 859 Đường luân hồi!
Ngay vào lúc những cự phách đỉnh cấp của Tu Chân giới này đang tranh luận về đề tài Diệp Trần không ngớt.
Thì ở một nơi khác, Diệp Trần đã bước vào cửa vào chữ Thiên đại điện Thời Không.
Nơi này là một cái đại điện rất phổ thông, bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có hơn nữa yên tĩnh tới đáng sợ, không có một chút xíu tiếng động nào, dường như ngay cả không khí xung quanh đều là đứng im bất động, thậm chí thật giống như ngay cả thời gian ở chỗ này cũng ngừng lại...
Diệp Trần quan sát nửa ngày, cũng không có nhìn ra nguyên cớ, hơn nữa xung quanh thực sự an tĩnh tới đáng sợ, trong lòng không thể không âm thầm buồn bực.
Không phải nói cửa này cửu tử nhất sinh sao? Nhìn thế nào cũng nhìn không ra có chỗ nguy hiểm nào?
Ngay vào lúc Diệp Trần nghi hoặc không hiểu bỗng nhiên một giọng nói ôn hòa đột nhiên quanh quẩn trong đại điện:
"Người trẻ tuổi, chúng ta cuối cùng lại gặp mặt!"
Kèm theo giọng nói này rơi xuống, một cái bóng mờ hình ông lão mặc trường bào màu tím đột nhiên xuất hiện ở đằng trước cách Diệp Trần trăm mét.
Ông lão này râu tóc đều trắng muốt, hơn nữa cũng thật dài gần như sắp bằng cơ thể của hắn!
Mà ở trong tay ông lão này thì cầm một cái gương đá phong cách cổ xưa tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Nguyệt Quang Bảo Giám!"
Diệp Trần đầu tiên là nhận ra cái gương đá trong tay ông lão mặc áo bào tím kia, không thể không kinh hô một tiếng, sau đó thì mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi chỉ vào ông lão áo bào tím lại có chút cà lăm mà nói:
"Ngươi, ngươi chính là tiền bối lúc trước...ban Nguyệt Quang Bảo Giám cho ta?"
Diệp Trần nhớ kỹ kiếp trước chính mình lần thứ ba bước vào Mê La Tinh Hải, tuy rằng cuối cùng cũng tới đến tầng tinh vực thứ tám, rồi bước vào đại điện Thời Không, nhưng cuối cùng không thể thông qua một tầng khảo nghiệm cuối cùng này, bị vây ở bên trong không gian loạn lưu.
Ngay vào lúc hắn vốn cho là mình chắc phải chết không thể nghi ngờ thì vào lúc này xuất hiện một ông lão thần bí, chẳng những mang hắn từ bên trong không gian loạn lưu mang ra còn đưa Nguyệt Quang Bảo Giám cho hắn.
Mà ông lão thần bí kia bỗng nhiên chính là vị trước mắt này!
Ông lão áo bào tím mỉm cười, lại nói tiếp:
"Tiểu gia hỏa, xem ra ngươi đã nhớ lại ta là ai! Không sai không sai, sau khi trải qua một lần trọng sinh, ngươi bây giờ so với lần trước tới đây, hiển nhiên muốn càng thêm có tiềm lực!"
Diệp Trần nghe xong lời này của ông lão áo bào tím lập tức choáng, trong lúc nhất thời cảm giác có chút quá tải.
Kiếp trước của hắn ở bên trong Mê La Tinh Hải lấy được Nguyệt Quang Bảo Giám, về sau ở lúc chiến đấu với bát đại tiên môn, Hi Nguyệt hy sinh tính mạng của chính mình sử xuất Nguyệt Quang Bảo Giám để cho hắn trở về tám trăm năm trước, bây giờ hắn lại về tới Mê La Tinh Hải, gặp được ông lão thần bí này lần nữa, ông lão thần bí này thế mà dùng một câu nói ra bí mật trọng sinh của hắn!
Theo lý thuyết mà nói hắn như là đã về tới tám trăm năm trước vào thời điểm này hắn và ông lão thần bí có lẽ còn chưa gặp mặt được mới đúng a?
"Những chuyện này...ngài cũng biết rồi?"
Sau khi Diệp Trần suy nghĩ lại một lần nữa thì đầu lại càng thêm choáng váng khó hiểu.
Ông lão áo bào tím mỉm cười, thản nhiên nói:
"Ta biết không không thể lý giải được chuyện này, đó là bởi vì ngươi bây giờ còn đang bị vây ở bên trong pháp tắc, không có vượt qua khỏi phạm trù đó!"
"Chờ ngươi một khi vượt qua được Thời Không pháp tắc, ngươi tự nhiên là có thể hiểu được mọi thứ xảy ra trên người của ngươi!"
"Cái gọi là Thời Không, chẳng qua chỉ là một cái vòng lặp vô hạn mà thôi!"
Ông lão áo bào tím nói đến đây có chút dừng lại sau đó lại nói tiếp:
"Điều này giống như bản thân những tu chân giả đang trong thời kỳ độ kiếp, bọn họ căn bản không rõ, cho dù tu vi của bọn hắn có mạnh hơn thì chỉ cần họ còn ở bên trong pháp tắc, bị ràng buộc bởi sức mạnh của pháp tắc và họ không thể siêu thoát, cho dù thực lực tu luyện cường đại tới đâu đi nữa thì chẳng qua cũng chỉ phí công mà thôi..."
Oanh!
Nghe xong lời nói của ông lão áo bào tím, Diệp Trần lập tức cảm thấy giống như một tiếng sấm giữa mùa xuân nổ tung lên ở trong đầu của mình, quả thực giống như thể hồ quán đỉnh, trong nháy mắt hiểu rõ một chút thứ không tầm thường!
"Hóa ra...đây chính là áo nghĩa chân chính đằng sau độ kiếp? Vậy mà...đơn giản như vậy?"
Trên mặt ông lão áo bào tím vẫn như cũ tràn đầy nụ cười nhàn nhạt, nhẹ gật đầu, nói:
"Không sai! Bởi vì cái gọi là đại đạo đơn giản nhất! Đạo lý tuy rằng đơn giản thế nhưng muốn làm được cũng rất khó khăn!"
Diệp Trần nghe vậy, lập tức khom người một cái thật sâu, vô cùng thành kính nói:
"Còn xin tiền bối chỉ điểm!"
Ông lão áo bào tím vuốt vuốt sợi râu trắng muốt mới chậm rãi nói:
"Đạo khả đạo, phi thường đạo! Nếu muốn chứng được đại đạo, chỉ cần bản thân mình tự mình trải nghiệm, người bên ngoài không có cách nào làm thay!!"
"Lúc trước ta tặng Nguyệt Quang Bảo Giám cho ngươi chính là hy vọng có thể giúp ngươi lĩnh hội Thời Không pháp tắc, không nghĩ tới ngươi vậy mà chuyển tặng vật này cho nàng!"
Lúc nói đến đây, ông lão áo bào tím dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Tuy nhiên, phúc họa tương y, ngươi nhưng cũng bởi vậy mà sống lại một đời, cái này có lẽ cũng là thiên ý từ nơi sâu xa đi!"
Nghe xong lời này của ông lão áo bào tím, Diệp Trần đầu tiên là cảm thấy xấu hổ một trận, sau đó nghĩ tới Hi Nguyệt thì lập tức vỗ đầu một cái:
"Suýt chút nữa thì quên việc chính đi! Tiền bối..."
Không đợi Diệp Trần mở miệng, ông lão áo bào tím trực tiếp khoát tay áo ngắt lời nói:
"Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì! Chờ ngươi thông qua khảo nghiệm của cửa ải cuối cùng này, ngươi tự nhiên sẽ có được đáp án mà ngươi muốn!"
Diệp Trần lập tức sững sờ, đành phải sửa lời nói:
"Tiền bối, vậy khảo nghiệm của cửa ải này lại là cái gì?"
Ông lão áo bào tím mỉm cười, trên mặt hiện ra vẻ thần bí, chỉ chỉ dưới chân Diệp Trần, chậm rãi nói:
"Rất đơn giản, từ vị trí của ngươi bây giờ, đến nơi này của ta có tổng cộng là bốn mươi chín bước, chỉ cần ngươi có thể đi tới trước mặt của ta, ải này coi như qua!"
Diệp Trần lập tức nghe tới trợn tròn mắt, hắn vừa rồi cẩn thân quan sát qua tòa đại điện này, cũng không có phát hiện cơ quan cạm bẫy nguy hiểm gì, cũng không có loại huyễn cảnh nào cả, vậy cửu tử nhất sinh lúc nãy nói đâu?
"Chỉ đơn giản như vậy?"
Diệp Trần không thể không một mặt hoài nghi.
Ông lão áo bào tím vô cùng lạnh nhạt, khẳng định gật một cái:
"Chính là đơn giản như vậy!"
Diệp Trần phóng xuất thần niệm ra một lần nữa, lại lần nữa tỉ mỉ dò xét một lần, vẫn không có xảy ra bất luận cái gì khác thường, cuối cùng hít sâu một hơi, cuối cùng bước ra bước đầu tiên:
Tuy nhiên, ngay vào lúc bước đầu tiên của hắn rơi xuống:
Ông ~~~
Không gian xung quanh đột nhiên nhanh chóng xảy ra một trận dao động, Diệp Trần bỗng nhiên cảm nhận được thân thể của mình đang nhanh chóng rơi xuống! Hơn nữa thân thể hoàn toàn không thể không chế, giống như là vọt vào bên trong vực sâu vô tận, rất nhanh thậm chí ngay cả ý thức của hắn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, cuối cùng hai mắt tối đen, ngay lập tức không biết cái gì nữa...
Đợi đến khi thân ảnh của Diệp Trần biến mất không thấy, giọng nói của ông lão áo bào tím kia vang lên quanh quẩn trong đại điện:
"Người trẻ tuổi! Đường này tên là đường Luân Hồi, chính là lão tiểu tử Hạo Thiên đại đế kia, vì người thừa kế của hắn mà dày công bố trí ra một cái cửa ải này!"
"Đường Luân Hồi! Đường Luân Hồi! Một bước chính là một luân hồi! Nói cách khác, ngươi phải trải qua trọn vẹn bốn mươi chín thế luân hồi, hơn nữa còn phải lĩnh hội trọn vẹn bốn mươi chín đạo lực lượng pháp tắc thì mới có thể ra khỏi mạch luân hồi mà đi tới, bằng không sẽ bị cuốn hút vào bên trong thời không của luân hồi và sẽ không bao giờ được giải thoát..."
Chương 860 Tạo Hóa thế giới
Đợi đến lúc Diệp Trần khôi phục lại ý thức một lần nữa, phát hiện chính mình thế mà nằm ở trên một cái giường cũ nát, hơn nữa xung quanh còn tràn ngập một cỗ mùi mốc meo khó ngửi.
"Ta đây là đang ở nơi nào?"
Diệp Tràn dùng sức lắc đầu, nhớ rõ chính mình trước đó còn đang ở bên trong đại điện Thời Không, làm sao đột nhiên lại đi tới một nơi xa lạ như thế này?
"Huyễn cảnh?"
Dường như không hề giống!
"Xuyên qua rồi?"
Diệp Trần bỗng nhiên cảm thấy đầu mình có phần choáng váng, thế là muốn từ trên giường ngồi xuống nhưng lại bỗng nhiên phát hiện, trên dưới toàn thân của chính mình bủn rủn không có chút sức lực, dường như gặp phải một trận bệnh nặng!
Thậm chí, ngay cả chân nguyên trong cơ thể cũng biến mất không còn một mảnh, so với người bình thường không có gì khác nhau!
Cú sốc này quả thực khó lường, lập tức Diệp Trần giật nảy cả mình, cũng không biết sức lực từ đâu tới mà đột nhiên ngồi dậy.
"Ai u!"
Vừa mới từ trên giường ngồi dây, Diệp Trần bỗng nhiên cảm nhận được xương cót toàn thân từ trên xuống dưới của mình giống như tan rã, truyền đến một cỗ cảm giác đau đớn mãnh liệt!
"Ta bị thương rồi?"
Theo bảo năng Diệp Trần cúi đầu xuống, chuẩn bị kiểm tra thương thế của mình một chút, tuy nhiên ngay sau đó trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy bàn tay của hắn không hiểu vì sao vậy mà thu nhỏ gần một nửa!
Diệp Trần không thể không hung hăng nháy nháy mắt, lần nữa tập trung nhìn vào, ngay lập tức hoàn toàn ngây dại:
Chỉ thấy cả người hắn lúc này đã hoàn toàn biến thành một người có dáng vẻ của một thiếu niên, hơn nữa là một bộ thân thể hoàn toàn xa lạ!
"Má nó! Ta đây là...thật xuyên qua rồi?"
Trong lúc nhất thời, Diệp Trần hoàn toàn không hiểu, chẳng những tu vi biến mất hoàn toàn, thậm chí ngay cả thân thể cũng bị thay đổi!
Con mẹ nó tình huống này là như thế nào?
"Két ~ "
Ngay vào lúc Diệp Trần hoàn toàn không có làm rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào thì cửa gian phòng bỗng nhiên được người mở ra.
Một nữ hài có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đẩy cửa vào:
Nữ hài nhìn thấy Diệp Trần ngồi dậy, trên khuôn mặt thanh tú lập tức hiện ra vẻ mừng như điên:
"Thiếu gia, ngài tỉnh!"
"Thiếu gia?"
Diệp Trần nhìn qua tiểu nữ hài xa lạ ở trước mắt mình thì lập tức càng thêm không hiểu.
Ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị mở miệng hỏi thăm một phen thì lúc này đầu bỗng nhiên đau xót, trong óc vang lên một giọng nói đột ngột:
"Người vượt ải, ngươi bây giờ ở vào bên trong một cái vị diện tên là "Đại lục Tạo Hóa", ở trong thế giới của cái vị diện này, chỉ có tồn tại một loại pháp tắc, đó chính là Tạo Hóa pháp tắc!"
"Tạo Hóa, là xuất phát điểm của vũ trụ, cũng là nguồn gốc đản sinh ra vạn vật, chờ khi nào ngươi lĩnh hội được Tạo Hóa pháp tắc thì ngươi có thể rời khỏi thế giới này..."
Sau khi nghe xong lời này, Diệp Trần bỗng nhiên lại nghĩ tới những lời trước đó mà ông lão thần bí ở bên trong đại điện Thời Không đã nói thì hai mắt lập tức trừng một cái, trên mặt hiện ra vẻ chấn kinh nồng đậm, không thể không nghẹn ngào lẩm bẩm nói:
"Chẳng lẽ mọi thứ trước mắt vậy mà cũng là một bộ phận của khảo nghiệm sao? Chẳng lẽ Hạo Thiên đại đế kia vì khảo nghiệm người thừa kế của mình mà cố ý sáng tạo ra một cái thế giới vị diện? Lại hoặc là một vùng không gian giống với thế giới huyễn cảnh sao? Cảm giác này ngược lại là có phần giống với trò chơi ở trên Trái Đất, chỉ có điều chân thực hơn rất nhiều so với những trò chơi kia mà thôi..."
Ngay vào lúc Diệp Trần thấp giọng tự lẩm bẩm thì tiểu nữ hài có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn kia lúc này đã đi tới trước giường, nghe được tiếng Diệp Trần lẩm bẩm một mình thì vẻ mặt mờ mịt:
"Thiếu gia, ngài đang nói cái gì vậy? Chẳng lẽ bị Thành thiếu gia đánh bị thương ở đầu sao?"
Diệp Trần nhìn qua tiểu nữ hài nhỏ nhắn xinh xắn trước mắt này, trên mặt mũi đầy vẻ lo lắng thế là nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình một chút, nở ra nụ cười ấm áp, bịa chuyện nói:
"Cái này, ta khả năng thật đúng là bị tổn thương tới đầu óc, dường như có rất nhiều chuyện ta đều không nhớ rõ lắm, hay là ngươi nói cho ta một chút?"
Tiểu nữ hài nhỏ nhắn xinh xắn nghe xong lời này thì không thể không nháy nháy mắt, có chút nửa tin nửa ngờ.
Sau khi Diệp Trần dùng thời gian gần một tiếng, trải qua một phen chém gió nhè nhẹ cuối cùng cũng từ trong miệng tiểu nha đầu này hỏi ra được một số tình huống.
Hoá ra, chủ nhân của cái thân thể bây giờ của Diệp Trần thế mà cũng họ Diệp, tuy nhiên tên lại là Diệp Phong, là con cháu dòng chính của Diệp gia một trong thập đại gia tộc của đại lục Tạo Hóa.
Chỉ có điều, Diệp gia ở đại lục Tạo Hóa sau khi truyền thừa được vài vạn năm thì hôm nay sớm đã trải qua suy bại không chịu nổi mà truyền đến mạch Diệp Phong này thì ở bên trong một mạch dòng chính của Diệp gia càng là chỉ còn lại độc đinh một mình hắn.
Mấy năm trước, gia tộc trải qua một trận tai nạn, Diệp Phong theo cha đầu nhập vào một mạch nhánh của Diệp gia nhưng ở bên trong một mạch nhánh của Diệp gia này lại gặp không ít người khinh thường, Diệp gia mạch nhánh đối đãi với cha con bọn hắn quả thực so với hạ nhân còn không bằng!
Mà ở ba ngày trước đó, Diệp Nam phụ thân của Diệp Phong chết rồi, sau khi Diệp Phong muốn hướng Diệp gia yêu cầu một ít phí tổ chức đám tang thì kết quả lại bị thiếu gia của Diệp gia mạch nhanh hành hung cho một trận, phải hôn mê nằm trên giường một ngày một đêm, có thể nói là vô cùng thê thảm.
Còn về phần tiểu hài nữ gầy yếu nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt này tên là tiểu Lan, là tỳ nữ làm bạn với Diệp Phong từ nhỏ đến lớn, hai người tình như huynh muội...
Sau khi hiểu biết được một chút về tình huống của chủ nhân trước của cái thân thể này, Diệp Trần lập tức suýt chút nữa thì cười lên tiếng, cái kịch bản máu chó này cũng không biết là ai thiết kế, không đi viết tiểu thuyết thì thật là quá đáng tiếc.
Đúng lúc này, tiểu Lan ở một bên lại mở miệng, trên khuôn mặt thanh tú hiện ra vẻ buồn rầu, nói:
"Đúng rồi, thiếu gia, thi thể của lão gia bây giờ còn đang ở trong chính đường! Ngài xem xem phải làm sao bây giờ?"
Diệp Trần vốn còn muốn cười ha ha, nghe được lời này của tiểu Lan thì lập tức ngẩn ngơ cũng không cười nổi nữa.
Đối với Diệp Trần mà nói, cái kịch bản này mặc dù có chút máu chó thậm chí còn có chút khôi hài, nhưng lúc này hắn chính là Diệp Phong, hơn nữa sau này còn phải lấy cái thân phận này sinh sống ở bên trong cái thế giới này!
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần vỗ nhẹ bả vai gầy yếu của tiểu Lan kia, nhẹ nhàng nói:
"Tiểu Lan muội, chuyện này giao cho ta đến xử lý, ngươi cũng không cần phải quan tâm! Ngươi vẫn là trước tiên giảng cho ta một chút tới chuyện liên quan tới phương diện tu luyện a?"
Hắn vừa rồi ở trong lúc trò chuyện với tiểu Lan, từng âm thầm thử nghiệm tu luyện, phát hiện căn bản không có cách nào luyện hóa linh khó trong không khí, phỏng đoán lực lượng pháp tắc của thế giới này không giống với Tu Chân giới.
Tiểu Lan nghe được câu hỏi này của Diệp Trần thì lập tức đôi mắt to sáng ngời chớp chớp một cái hiện ra vẻ tò mò, nói:
"Thiếu gia, trước kia không phải ngài ghét nhất là tu luyện sao? Làm sao đột nhiên lại đi hỏi tới việc này?"
Diệp Trần ho nhẹ một tiếng, làm bộ thở dài một hơi, nói:
"Mỗi lúc mỗi khác! Bây giờ ở loại tình huống này, thiếu gia ta nếu như lại không có chí tiến thủ thì tương lai bảo vệ ngươi như thế nào?"
Tiểu Lan nghe được điều này thì mặt mũi lập tức đầy vẻ vui mừng:
"Lão gia nếu biết thiếu gia có thể nghĩ được như vậy thì chắc chắn sẽ rất cao hứng!"
Lập tức ở dưới những câu hỏi của Diệp Trần, tiểu Lan đã nói rõ rõ ràng ràng ra những thứ liên quan tới việc tu luyện mà mình biết.
Hóa ra, ở trên thế giới của đại lục Tạo Hóa này hoàn toàn chính xác cũng có người tu luyện tồn tại, tuy nhiên tình huống không giống với Tu Chân giới lắm.
Ở chỗ này, người tu luyện tu luyện ra được là lực lượng Tạo Hóa mà không phải là chân nguyên, ngay cả phương pháp tu luyện cũng hoàn toàn khác biệt.