-
Chương 1056-1060
Chương 1056 Thời khắc sinh tử!
Cạch!
Sau khi trải qua một lát yên tĩnh, thanh kiếm lớn được Hỗn Độn pháp tắc biến thành kia lập tức hung hăng lắc lư một cái, trên thân kiếm đã xuất hiện vết rách!
Sau đó, Diệp Trần bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ giống như không thuộc về thế giới này xâm nhập vào trong thân thể hắn:
"Phốc!"
Sau khi điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi lớn, Diệp Trần trực tiếp bay ngược ra đằng sau, toàn thân không thể không rung động một lúc, tính cả thanh kiếm khổng lồ được phù văn Hỗn Độn pháp tắc biến thành cũng lập tức trở nên ảm đạm đi rất nhiều, hơn nữa còn xuất hiện từng đường vết rách, như thể lúc nào cũng có thể vỡ tan!
"Con quái vật này! Thật mạnh!"
Diệp Trần không thể không âm thầm cảm khái một tiếng, trước kia hắn chỉ cần tế ra phù văn Hỗn Độn pháp tắc thì sẽ không gặp chuyện gì bất lợi, thậm chí so với Thần khí còn muốn cường hoành hơn nhiều lắm, bây giờ thế mà lại bị một kích của con Hỗn Độn thú này mà suýt chút nữa chấn vỡ một cách dễ dàng!
Thậm chí, Diệp Trần có thể cảm nhận được, Hỗn Độn thú vì không muốn phá hỏng tấm thân thể này của mình, cho nên có lẽ cũng không hề sử dụng toàn lực!
Phải biết, con Hỗn Độn thú trước mắt này bị Hỗn Độn Huyễn Diệt bia trấn áp một trăm cái kỷ nguyên, thực lực đã suy yếu hơn phân nửa, thế mà thực lực vẫn còn mạnh mẽ tới như vậy, vậy lúc nó ở thời kỳ toàn thịnh thì thực lực của nó cường đại tới mức nào?
Diệp Trần quả thực không dám tưởng tượng!
"Ngươi không đạt được thân thể hỗn độn thì ở trong mắt ta ngươi chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi!
Hỗn Độn thú quát lạnh một tiếng, đồng thời bỗng nhiên mở ra cái miệng đỏ lòm to như chậu máu:
Sưu!
Một vệt kim quang từ trong miệng Hỗn Độn thú phun ra, trong nháy mắt hóa thành một cái võng lớn, hướng về phía Diệp Trần rạp trời kín đất mà bay tới.
Diệp Trần lập tức cảm nhận được một cỗ nguy cơ cường đại, đành phải nhanh chóng lùi lại một lần nữa.
Tuy nhiên, Hỗn Độn thú đối với việc vận dụng Thời Không pháp tắc thì hiển nhiên là vượt xa Diệp Trần, cho dù Diệp Trần đã sử xuất tất cả vốn liếng, thế nhưng lại căn bản là không có cách nào thoát khỏi tấm lưới lớn màu vàng kim kia, cả người cuối cùng vẫn bị trùm ở trong đó!
Hơn nữa,
Tấm lưới lớn màu vàng kim kia sau khi bọc Diệp Trần lại, mặc cho Diệp Trần vận dụng các loại thủ đoạn đều không thể xé rác tấm lưới nhìn mỏng như cánh ve kia, hơn nữa lưới lớn màu vàng kim bắt đầu nhanh chóng co vào, chỉ chốc lát sau cũng đã trói buộc chặt Diệp Trần vào trong đó, làm cho hắn không thể cử động được một chút nào!
Ngay sau đó, Diệp Trần cảm nhận giống như ngay cả nguyên thần của mình, cũng bị tấm lưới lớn màu vàng kim kia trói buộc, thậm chí ngay cả bản thân muốn tự bạo cũng không thể làm được!
"Tiểu tử nhân loại! Ta đã nói rồi, lực lượng của ngươi đối với ta mà nói, thực sự không đáng giá nhắc tới! Ta diệt đi nguyên thần này của ngươi, chiếm tấm thể xác này của ngươi!"
Giọng nói của Hỗn Độn thú như lôi âm cuồn cuộn, như thể ý chỉ của thần linh:
Sưu!
Sau khi giọng nói này rơi xuống từ trong mi tâm của Hỗn Độn thú bỗng nhiên bắn ra một đạo tinh mang màu trắng, bắn thẳng tới Diệp Trần!
Vào lúc này, Diệp Trần đã thực sự cảm nhận được khí tức tử vong, cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng, cảm nhận được cảm giác bất lực trước nay chưa từng có...
Đối phương quá cường đại, hắn căn bản không ở cùng một cái cấp bậc, mặc cho hắn lấy ra bao nhiêu thủ đoạn, vẫn như cũ là cá nằm trên thớt, sinh tử của mình chỉ có thể mặc cho đối phương nắm giữ.
Ầm!
Đạo tinh mang màu trắng kia, không ngoài ý muốn một chút nào, trong nháy mắt chui vào trong mi tâm của Diệp Trần!
Toàn thân Diệp Trần bỗng nhiên chấn động, đầu ầm một cái giống như nổ tung.
Nguyên thần bị oanh kích trước nay chưa từng có, trong nháy mắt vỡ vụn ngay lập tức, ý thức cả người cũng bắt đầu nhanh chóng tan biến!
Bỗng nhiên, Diệp Trần bỗng nhiên cảm thấy cả người giống như đều không tồn tại, tất cả mọi thứ toàn bộ đều không tồn tại, không cách nào cảm ứng được thân thể của mình, không cách nào cảm ứng được nguyên thần của mình, vẻn vẹn chỉ còn lại một tia chấp niệm cuối cùng kia, còn đang bảo lưu một chút xíu ý thức cuối cùng của hắn, hơn nữa còn lung lay sắp đổ, lúc nào cũng sẽ phải chôn vùi!
"Không! Ta không thể cứ chết đi như vậy! Tuyệt đối không thể!"
Diệp Trần bỗng nhiên nghĩ đến, còn có Hi Nguyệt, Hỗn Thế Ma Viên, Cửu U Thôn Thiên Mãng, người thân và bạn bè ở trên địa cầu trong Hạo Thiên giới, chí nguyện của Hạo Thiên đại đế, nhắc nhở của Nguyên Thủy đại đế....
Một khát vọng mạnh mẽ để tồn tại, để Diệp Trần liều mạng duy trì lấy một tia ý thức cuối cùng kia, từ đầu đến cuối không có tán đi.
"Ồ! Thế mà không thể xóa đi hoàn toàn nguyên thần của ngươi! Ý chí thật mạnh!"
Ngay cả Hỗn Độn thú trước đó hoàn toàn không có để Diệp Trần vào trong mắt, vào lúc này cũng không thể không phát ra một tiếng kinh hô.
Theo lý thuyết, lấy cảnh giới bây giờ của Diệp Trần và nó căn bản không ở cùng một cái cấp bậc, chính như nó nói trước đó, Diệp Trần ở trong mắt nó quả thực nhỏ yếu như là con kiến hôi.
Thế nhưng là, chính là một con kiến hôi nho nhỏ như vậy, ý chí thế mà cứng cỏi tới mức như thế này, ở dưới nó toàn lực công kích nguyên thần của con kiến hôi nho nhỏ này thế mà không có lập tức bị chôn vùi, vẫn có thể bảo lưu ý chí tàn niệm, đây thực sự không thể tưởng tượng nổi!
"Diệt đi cho ta!"
Hỗn Độn thú vừa sợ vừa giận, lập tức quát lớn một tiếng nữa, lại một đạo tinh mang màu trắng bỗng nhiên nổ bắn ra tiến vào trong mi tâm của Diệp Trần.
Răng rắc!
Diệp Trần vừa mới ngưng tụ tàn niệm lại, thức hải lại bị trọng thương lần nữa, trong nháy mắt lại vỡ vụn ra một lần nữa.
"Không được! Lần này, sợ là thật không chịu nổi!"
Diệp Trần liều mạng muốn duy trì được một tia tàn niệm cuối cùng, thế nhưng lực lượng thần niệm của đối phưogn thật sự là quá mạnh, đã cường đại đến mức Diệp Trần căn bản không có cách nào ngăn cản!
Ngay vào lúc một tia chấp niệm cuối cùng bắt đầu dần dần bị chôn vùi:
Ông ~~
Trong thức hải Diệp Trần bỗng nhiên rung động một trận!!
Ngay sau đó, một tia tàn niệm chấp niệm cuối cùng kia của Diệp Trần vốn còn đang trôi nổi, giống như bèo không rễ đang trôi, lúc nào cũng có thể bị chôn vùi, nhưng lúc này chợt giống như tìm được một cái điểm dừng chân, tìm được một cái nơi có thể dựa vào!
"Là Vĩnh Hằng chi thạch!!"
Sau khi tàn niệm trở về thì lập tức hiểu được nguyên do trong đó.
Hóa ra ở bước ngoặt nguy hiểm cuối cùng, Vĩnh Hằng chi thạch đột nhiên xuất hiện ở trong thức hải của Diệp Trần, một lần nữa giúp hắn củng cố lại không gian thức hải, để một đạo tàn niệm cuối cùng của hắn, tìm tới một bến đỗ có thể tránh né, có thể tiếp tục kéo dài.
"Cái gì! Điều này sao có thể! Rống!!!"
Sau khi Hỗn Độn thú liên tục công kích hai lần bằng thần niệm thì phát hiện nguyên thần của Diệp Trần thế mà vẫn không bị chôn vùi hoàn toàn, lập tức tức giận nổi trận lôi đình, nhịn không được ngửa đầu lên trời gầm rú.
Thật ra thì, lấy thực lực cường hãn của nó, muốn diệt Diệp Trần đi quả thực dễ như trở bàn tay, chỉ cần dùng đôi sừng có thể phá hủy mọi thứ của nó, hủy đi nhục thân của Diệp Trần, làm cho nguyên thần của Diệp Trần không có chỗ ký thác, Diệp Trần tự nhiên sẽ hoàn toàn tan thành mây khói.
Thế nhưng là, tấm thể xác nhân loại này của Diệp Trần đối với hắn mà nói, thật sự là quá quan trọng!~
Hắn đã chờ vô số cái kỷ nguyên, mới đợi tới được một cái thể xác hoàn mỹ, để hắn có thể lập tức thoát khỏi phong ấ của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, nếu như lúc này bảo hắn từ bỏ, lại há có thể cam tâm?
"Ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi có thể chống đến lúc nào!!"
Oanh! Oanh! Oanh!
Hỗn Độn thú dưới sự tức giận, bắt đầu khởi xướng một đợt lại một đợt công kích bằng thần niệm đối với Diệp Trần, muốn hoàn toàn đánh nát một tia tàn niệm kia ở bên trong thức hải của Diệp Trần.
Tuy nhiên, Diệp Trần bây giờ có Vĩnh Hằng chi thạch tọa trấn ở trong thức hải, thế mà vững như Thái Sơn, mặc cho Hỗn Độn thú công kích như thế nào đều không thể xóa bỏ hoàn toàn nguyên thần của Diệp Trần, ngược lại ở trong lúc liên tục bị công kích, thần hồn của Diệp Trần bắt đầu thay đổi nhanh chóng...
Chương 1057 Siêu thoát!
Cứ theo những lần Hỗn Độn thú công kích, thần hồn Diệp Trần ngược lại càng ngày càng cứng cỏi, hơn nữa mơ hỗ lĩnh ngộ được cảnh giới mà trước nay chưa từng có:
"Vĩnh Hằng chi thạch, sở dĩ vĩnh hằng bất diệt, chính là bởi vì nó siêu thoát ra khỏi pháp tắc!"
"Phù văn Hỗn Độn pháp tắc trước đó ta ngưng tụ ra, cứ tưởng rằng đây chính là điểm cuối, kỳ thực lại không phải, nếu như nói hỗn độn là vô, vậy vượt qua trên hỗn độn thì chính là vô vô!"
"Khó trách trước đó ở bên trong Thiên Kiếp thần tháp, Nguyên Thủy đại đế đã từng nói, trên đời này cũng không có Hỗn Độn pháp tắc! Hóa ra đúng là ý tứ này!"
Tại thời điểm này, ý thức của Diệp Trần cảm nhận được sự thanh thản trước nay chưa từng có, giống như lập tức xuyên thủng hết thảy vũ trụ, thấy được điểm xuất phát của thời không, diễn biến vũ trụ luân hồi, ở trong mắt Diệp Trần, đều trở nên vô cùng rõ ràng, không còn thần bí.
"Thân ta hóa vĩnh hằng, ý ta thông vạn cổ, ta tuyên cổ bất diệt, ta trọn đời bất hủ..."
Ong ong ~~
Sau khi Diệp Trần bước vào cảnh giới trước nay chưa từng có, công kích bằng thần niệm của Hỗn Độn thú cũng trở nên không còn đáng sợ nữa, ngược lại trở thành trợ lực giúp thần hồn của Diệp Trần thoái biến, nguyên thần vậy mà đang khôi phục lại một cách nhanh chóng, đồng thời lại nắm giữ thân thể của mình một lần nữa!
"Phù văn Hỗn Độn pháp tắc, nát!"
Sau khi Diệp Trần nắm giữ lại thân thể của mình một lần nữa, chuyện đầu tiên mà hắn làm vậy mà không tránh thoát khỏi sự trói buộc của Hỗn Độn thú, mà là tâm niệm vừa động trực tiếp đánh nát phù văn Hỗn Độn pháp tắc mà trước đó chính mình phải chịu trăm nghìn cay đắng mới ngưng tụ ra!
Ong ong ong ~~
Sau khi Diệp Trần đánh nát phù văn Hỗn Độn pháp tắc, năng lượng khổng lồ mênh mông, trong nháy mắt trải rộng khắp toàn thân Diệp Trần từ trên xuống dưới, cả người hắn lập tức bắt đầu rung động kịch liệt, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung lên.
"Cái gì! Chẳng lẽ hắn muốn tự bạo nhục thân? Đáng ghét!!"
Ngay cả Hỗn Độn thú ở tại thời điểm này cũng bị tình huống xảy ra ở trên người DIệp Trần làm cho kinh sợ, còn tưởng rằng Diệp Trần thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành chuẩn bị tự bạo thân thể.
Hơn nữa, hắn thực sự không nghĩ tới, lấy lực lượng thần niệm của Diệp Trần yếu đuối như thế, vì sao có thể ngăn cản nhiều lần công kích của hắn như vậy? Hơn nữa thế mà còn có được năng lực có thể tự bạo?
Bành!
Cuối cùng, thân thể Diệp Trần dường như không thể thừa nhận được cỗ lực lượng mênh mông kia, trực tiếp nổ tung lên hóa thành một đám sương máu!
"Không!!!"
Hỗn Độn thú thấy cảnh này thì lập tức ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, cảm thấy chưa bao giờ tức như hôm nay!
Hắn đã chờ gần một trăm cái kỷ nguyên, cẩn thận bày ra mọi thứ, vốn cho rằng cuối cùng cũng tìm được một bộ thân thể có thể để cho hắn chạy thoát, thế nhưng bây giờ lại rơi vào kết quả này, điều này làm cho hắn làm sao có thể chấp nhận?
Ầm ầm!
Hỗn Độn thú trong cơn giận dữ, thân hình đột nhiên bắt đầu biến lớn, trong nháy mắt đã đạt đến độ cao gần vạn mét, tính cả không gian xung quanh cũng lắc lư kịch liệt một trận, như thể lúc nào cũng muốn sụp đổ.
Mắt thấy Hỗn Độn thú lập tức muốn tránh thoát ra khỏi bên trong vùng không gian này:
Oanh!
Bên trong hư không vô tận phía trên kia lại đột nhiên xuất hiện một cái bia đá khổng lồ tỏa ra hào quang màu xám, từ trên hung hăng giáng xuống phía dưới.
"Rống!!!"
Hỗn Độn thú đột nhiên phát ra một tiếng rống thê thảm, thân hình khổng lồ trong nháy mắt bị bia đá khổng lồ kia áp chế xuống, ngay cả không gian ở xung quanh như thể muốn tan vỡ, rồi lại vững chắc lại một lần nữa.
"Rống! Rống! Rống!"
Thân hình của Hỗn Độn thú bị tấm bia khổng lồ kia áp chế lại, lập tức lại phát ra mấy tiếng gầm thét nữa, muốn thoát khỏi sự áp chế của tấm bia khổng lồ, đáng tiếc sau khi thử mấy lần liên tiếp cuối cùng vẫn lấy thất bại mà dừng, thân thể cao lớn bị áp súc xuống dưới, lại khôi phục thành bộ dáng trước đó...
Tấm bia khổng lồ màu xám kia hiển nhiên chính là Hỗn Độn Huyễn Diệt bia vẫn luôn áp chế Hỗn Độn thú!
"Một trăm cái kỷ nguyên! Ròng rã một trăm cái kỷ nguyên! Ngươi đến tột cùng là phải giam giữ ta ở chỗ này cho tới khi nào?"
Hỗn Độn thú ngửa mặt lên trời rống giận, liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi sự áp chế của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, đáng tiếc căn bản không thể nào thoát được.
Hỗn Độn Huyễn Diệt bia kia hiện ra một cỗ lực lượng khổng lồ khó mà hình dung, gắt gao đặt ở trên lưng Hỗn Độn thú, mặc cho nó giãy giụa như thế nào cũng vô cùng vững chắc.
Cuối cùng, sau khi Hỗn Độn thú trải qua một trận gào thét phẫn nộ, dường như cũng ý thức được căn bản là không cách nào thoát khỏi sự trấn áp của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, khí tức lúc này mới dần dần an tĩnh lại, khôi phục lại trạng thái trước đó.
Mà sau khi đợi Hỗn Độn thú an tĩnh lại thì Hỗn Độn Huyễn Diệt bia kia tự nhiên vậy mà ngay lập tức biến mất không thấy đâu nữa, không gian bị sắp bị vỡ vụn cũng được khôi phục như lúc ban đầu, thật giống như thể là không có chuyện gì xảy ra.
Sau kho trải qua yên tĩnh được một lát, bỗng nhiên một giọng nói đột ngột đột nhiên vang lên ở trong không gian:
"Hỗn Độn thú! Không bằng hai chúng ta tới làm một cái giao dịch có được không?"
Hô!
Hỗn Độn thú lúc này đang ở vào bên trong trạng thái vô cùng mất mát, bỗng nhiên nghe được giọng nói này, đầu tiên là hơi sững sờ sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ thấy, ở bên trong chỗ hư không đằng xa kia, một bõng người chậm rãi thành hình, cuối cùng hóa thành một nam thanh niên hai mươi tuổi, bỗng nhiên chính là dáng vẻ của Diệp Trần!
"Ngươi! Thế mà...không chết?"
Hỗn Độn thú trợn trừng mắt, há hốc mồm:
Hắn sống qua vô số năm tháng, tuổi thọ còn phải cao hơn cả Tu Chân giới, chuyện không thể tưởng tượng nào mà chưa từng gặp qua, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mà nó thất thố như vậy!
Diệp Trần trước đó rõ ràng tự bạo mà chết, vào lúc này lại tái tạo nhục thân, sống lại!
"Ha ha ha!"
Sau khi Hỗn Độn thú phản ứng lại thì lập tức hưng phấn cười lên ha hả:
"Được được được! Tiểu tử nhân loại! Ta đã biết, ngươi căn bản không dám tự bạo!"
Tuy rằng hắn cũng không hiểu rõ, Diệp Trần là tái tạo nhục thân như thế nào, tuy nhiên chỉ cần Diệp Trần còn sống thì hắn lại có hy vọng thoát khỏi sự trấn áp của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia!
"Ngoan ngoãn giao nhục thân này của ngươi ra đi!"
Hỗn Độn thú vô cùng hưng phấn, thân thể hơi chao đảo một cái thì đã lao tới trước mặt Diệp Trần, lại mở cái miệng đỏ lòm to như chậu máu ra.
Ầm!
Lưới lớn màu vàng kim lại hướng về phía Diệp Trần bao phủ lại.
Đối mặt với tuyệt chiêu này của Hỗn Độn thú, sắc mặt của Diệp Trần lần này lại vô cùng bình thản, thậm chí không lùi lại dù chỉ là nửa bước:
"Ta đã siêu thoát khỏi pháp tắc, những thủ đoạn này của ngươi ở trong mắt ta giống như mây bay!"
Khóe miệng Diệp Trần khẽ nhếch, chậm rãi mở miệng, đồng thời dưới chân bước ra một bước, ngược lại đón nhận tấm lưới kia của đối phương, lưới lớn màu vàng kim tràn đầy khí tức Hỗn Độn.
Hô!
Sau khi tấm lưới lớn màu vàng kim kia bao phủ ở trên người Diệp Trần, chẳng những không thể bắt được Diệp Trần một lần nữa, vậy mà xuyên qua thân thể hắn!
Như thể Diệp Trần chỉ là một cái hình ảnh ảo, giống như không phải tồn tại chân thực
"Cái gì!!"
Hỗn Độn thú nhìn thấy tràng cảnh này, một đôi mắt khổng lồ lập tức trợn lên thật lớn, hiện ra vẻ kinh hãi nồng đậm.
"Hỗn Độn Chi Võng của ta, cho dù là sinh linh Hỗn Độn cũng có thể bắt lấy, ngươi thế mà tránh thoát? Điều này sao có thể!!"
Hai tay Diệp Trần vắt chéo ở sau lưng, cười nhạt một tiếng, lại từ từ mở miệng:
"Ngươi tuy là sinh linh Hỗn Độn, bất tử bất diệt, nhưng vẫn ở bên trong hàng rào của Hỗn Độn pháp tắc, cũng không có thực sự siêu thoát!"
"Nhục thân này của ta bây giờ chính là lĩnh hội vĩnh hằng mà biến thành, không thuộc về bất kỳ một cái pháp tắc nào, cho nên cách của ngươi không thể nào bắt được thân thể của ta!"
Chương 1058 Tính toán của Diệp Trần!
Nghe xong lời này của Diệp Trần, Hỗn Độn thú lập tức ngạc nhiên lần nữa, sau đó thì mặt mũi hiện ra đầy vẻ khó tin và không cam lòng:
"Không! Đây không có khả năng!!"
Hô!
Hô!
Hô!
Sau khi Hỗn Độn thú rống lớn một tiếng thì ngay lập tức lại liên tục phun ra mấy chúc tấm lưới lớn màu vàng kim, thế nhưng toàn bộ đều đi xuyên thẳng qua thân thể Diệp Trần.
Diệp Trần và Hỗn Độn thú như thể không ở cùng một loại thế giới, không thuộc về cùng một cái thời không, công kích của Hỗn Độn thú đối với Diệp Trần đã hoàn toàn vô hiệu!
"Như thế nào? Bây giờ ngươi đã tin tưởng rồi chứ?"
Diệp Trần nhẹ như mây gió, dáng vẻ khoan thai, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Hỗn Độn thú, lại chậm rãi mở miệng,
Hỗn Độn thú trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên cười lạnh:
"Ta hiểu! Tấm thân thể mới này của ngươi tuy rằng vượt ra khỏi pháp tắc, để lực lượng của ta không cách nào tiếp cận tới trên người của ngươi, thế nhưng là ngươi cũng tương tự không làm gì được ta!"
Hoá ra, Diệp Trần tìm hiểu sự huyền bí của vĩnh hằng, phá vỡ sự trói buộc của Hỗn Độn pháp tắc, chân chính siêu thoát thoát khỏi pháp tắc.
Hỗn Độn thú cho dù có lực lượng pháp tắc mạnh hơn, thế nhưng không cách nào làm cho Diệp Trần bị thương một chút nào.
Nhưng nếu mà so ra thì Diệp Trần nếu như muốn phản kích đối phương thì nhất định phải rời khỏi loại loại trạng thái siêu thoát này, lấy lực lượng pháp tắc đánh trả mới được.
Như vậy cũng có thể nói, giữa Diệp Trần và Hỗn Độn thú bây giờ thì giống như hai cái đường thẳng song sóng sẽ không giao nhau, chỉ cần Diệp Trần không chủ động nhảy về bên trong pháp tắc, hai người sẽ vĩnh viễn không xuất hiện cùng lúc, cũng không có cách nào làm tổn thương đến nhau.
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, bên trong đôi mắt hiện lên vẻ tán thành:
"Không hổ là Hỗn Độn thú sống qua vô số kỷ nguyên, thế mà nhanh như vậy thì đã nhìn thấu bản chất chuyện này!"
"Không sai! Hiện tai ngươi không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được ngươi!"
Diệp Trần nói đến đây thì có chút dừng lại, sau đó lại chậm rãi nói:
"Nhưng là, ngươi phải biết, ngươi bây giờ không làm gì được ta, ta lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi này mà ngươi, lại mãi mãi bị giam cầm ở dưới Hỗn Độn Huyễn Diệt bia!"
Hỗn Độn thú nghe xong lời này thì khuôn mặt khổng lồ kia lập tức trở nên vô cùng âm trầm, im lặng không nói gì thật lâu.
Hoàn toàn chính xác, Diệp Trần bây giờ đã nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối, chỉ cần hắn không muốn mình chết, chủ động để cho mình nhảy vòa bên trong pháp tắc thì Hỗn Độn thú sẽ không làm gì được hắn!
"Ngươi muốn làm giao dịch gì với ta?"
Sau khi Hỗn Độn thú cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, mở miệng nói ra từng chữ.
Diệp Trần mỉm cười, như thể đã đoán được trước, Hỗn Độn thú sẽ lựa chọn thỏa hiệp:
"Rất đơn giản! Ta có thể mang ngươi rời khỏi nơi này, nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng một cái điều kiện của ta!
Diệp Trần sở dĩ muốn làm cái giao dịch này với Hỗn Độn thú đó là bởi vì hắn biết, Tu Chân giới đã ở vào biên giới của sự sụp đổ, một khi Tu Chân giới hoàn toàn sụp đổ thì ấn ký mà Nguyên Thủy đại đế lưu lại trên Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, tự nhiên sẽ biến mất, phong ấn trấn áp Hỗn Độn thú cũng sẽ tự động được giải trừ.
Cho đến lúc đó, Hỗn Độn thú vẫn có thể chạy thoát!
Nói cách khác, cho dù Hỗn Độn thú không cần sử dụng phương pháp đoạt xá, hắn chỉ cần kiên trì một đoạn thời gian nữa thì cũng có thể thoát khỏi sự trấn áp của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia.
Chỉ có điều, con Hỗn Độn thú này, hiển nhiên cũng không biết loại tình huống này!
Mà nếu như thật đợi đến lúc đó, một khi Hỗn Độn thú được thoát ra khỏi đây thì chắc chắn mang theo cừu hận to lớn, nói không chừng sẽ chuyển dời cừu hạn tới Hạo Thiên giới, đây đối với Diệp Trần mà nói thì hiển nhiên là một cái tai họa ngầm rất lớn!
Hơn nữa, phải biết, Hỗn Độn thú bất tử bất diệt, cho dù là Nguyên Thủy đại đế lúc trước cũng chỉ có thể trấn áp nó mà không cách nào loại bỏ nó hoàn toàn.
Diệp Trần bây giờ tuy rằng bước vào cảnh giới trước nay chưa từng có, thế nhưng cũng chỉ thừa sức để tự vệ chứ còn muốn giết Hỗn Độn thú thì tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Đã như vậy rồi thì chẳng bằng nghĩ biện pháp để cái tên này cho mình sử dụng!
Huống chi, Hỗn Độn Huyễn Diệt bia này thế nhưng là Hỗn Độn Linh Bảo, nếu Diệp Trần có thể luyện hóa thần vật này cho mình sử dụng thì tự nhiên cũng không cần phải e ngại con Hỗn Độn thú này!
Đôi mắt lớn kia của Hỗn Đột thú lập tức trừng lên đảo một cái, hiển nhiên đối với đề nghị này của Diệp Trần là tương đối động tâm.
Dù sao nó bị trấ áp ở chỗ này gần một trăm cái kỷ nguyên, mặc dù nó có tuổi thọ gần như vô cùng vô tận thì cũng sắp bị giam cầm tới điên lên rồi!
"Ngươi thực sự có biện pháp để cho ta thoát khỏi phong ấn của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia?"
Rất rõ ràng, Hỗn Độn thú đã thực sự động tâm, trong đôi mắt to lớn kia vậy mà hiện ra vẻ mong chờ, dù sao nó bị dày vò ở chỗ này đã quá lâu rồi, nó rất mong muốn được đi ra!!
Nhưng cùng lúc lại có một số nghi ngờ, không tin Diệp Trần có thực lực như vậy.
Diệp Trần lắc đầu:
"Dựa vào thực lực hôm nay của ta thì tạm thời không có cách nào để giải phong ấn cho ngươi!"
Đôi mắt lớn của Hỗn Độn thú lập tức trừng một cái, phun ra hai ngọn lửa cực nóng nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, có chút thẹn quá hóa giận:
"Ngươi đùa bỡn ta sao?"
Diệp Trần lại một mặt hờ hững, căn bản không sợ Hỗn Độn thú nổi giận, liếc mắt nhìn một cái rồi thản nhiên nói:
"Tuy rằng ta còn chưa có cách nào giải khai phong ấn cho ngươi, nhưng ta lại biết nơi này chính là không gian phong ấn được Hỗn Độn Huyễn Diệt bia biến thành, bao quát toàn bộ tinh vực Huyễn Diệt, thật ra thì cũng đều là một bộ phận của phong ấn!"
"Mà nếu như ta có thể luyện hóa được Hỗn Độn Huyễn Diệt bia kia thì tự nhiên sẽ có biện pháp đưa người thoát ra khỏi phong ấn!"
Hỗn Độn thú nghe xong lời này thì đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì cười lên ha hả, trên khuôn mặt khổng lồ kia hiện ra vẻ chế giễu nồng đậm:
"Tiểu tử nhân loại! Ta còn tưởng ngươi có biện pháp tốt gì! Hóa ra ngươi là đang đánh chủ ý món Hỗn Độn Linh Bảo này a! Nếu là như vậy, vậy ta có thể nói rõ cho ngươi biết, ngươi vẫn là nên bỏ cái chủ ý này đi!"
Lông mày Diệp Trần hơi nhướng lên:
"Vì sao nói như vậy?"
Hỗn Độn thú hừ lạnh một tiếng mới chậm rãi nói:
"Hỗn Độn Linh Bảo được sinh ra ở bên trong thế giới Hỗn Độn, bản thân đã không thua kém gì sinh linh Hỗn Độn, cũng sẽ không tùy tiện nhận chủ, càng sẽ không dễ dàng thay đổi chủ nhân!"
"Hống chi, Hỗn Độn Huyễn Diệt bia này, cho dù là ở trong hàng ngũ Hỗn Độn Linh Bảo thì cũng là tồn tại cao cấp nhất!"
"Ngay cả nhân loại lúc trước đánh bại ta kia cũng dùng khoảng thời gian gần một cái kỷ nguyên mới hoàn toàn luyện hóa được vật này, cuối cùng trấn áp ta!"
"Tuy rằng ngươi bây gờ đã vượt ra khỏi sự trói buộc của pháp tắc, thế nhưng là muốn cưỡng ép luyện hóa một cái Hỗn Độn Linh Bảo đã có chủ thì ngươi cảm thấy chuyện này có khả năng sao?"
"Hơn nữa ngươi phải biết, chủ nhân của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia này thế nhưng là chưởng khống giả của phương vũ trụ này, nếu như ngươi dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào thì đều sẽ bí hắn phát giác ngay lập tức, ngươi căn bản không có bất kỳ khả năng nào!"
Diệp Trần nghe xong lời nói này của Hỗn Độn thú thì lập tức cười.
Hỗn Độn thú này hiển nhiên cũng không biết, Nguyên Thủy đại đế sớm đã vẫn lạc, Hỗn Độn Huyễn Diệt bia này từ lâu đã là vật vô chủ, chỉ có điều ở trong đó ẩn chứa một sợi ý niệm của Nguyên Thủy đại đế, lại thêm phong ấn ở xung quanh thực sự quá mạnh, cho nên mới có thể duy trì cho tới bây giờ...
"Ngươi cười cái gì?"
Hỗn Độn thú thấy Diệp Trần bật cười thì không thể không chau mày, nhịn không nổi tò mò mà hỏi.
Chương 1059 Hồng Mông Tử Khí!
Diệp Trần đương nhiên sẽ không nói ra tin tức Nguyên Thủy đại đế vẫn lạc cho Hỗn Độn thú biết:
"Ngươi bây giờ ngoài việc lựa chọn tin tưởng ta ra thì còn có lựa chọn nào khác sao?"
Diệp Trần cười lạnh.
Hỗn Độn thú lập tức sững sờ, lại trầm mặc một lát nữa, nhìn Diệp Trần một lúc lâu mới nói:
"Vẫn là trước tiên nói điều kiện của ngươi ra nghe một chút đi!"
Diệp Trần mỉm cười:
"Điều kiện của ta rất đơn giản! Nếu như ta có thể cứu ngươi ra khỏi Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, một cái kỷ nguyên tiếp theo ngươi nhất định phải nghe lệnh của ta!"
"Đây không có khả năng!"
Hỗn Độn thú nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức gào thét lên:
"Ta đường đường chính là sinh linh Hỗn Độn, há có thể nghe lệnh một tên nhân loại nhỏ bé như ngươi vậy? Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng!!"
Diệp Trần cười lạnh, quay người liền đi:
"Ngươi đã không muốn, vậy thì cứ tiếp tục ở cái nơi quỷ quái này mà chơi đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần muốn rời khỏi mảnh không gian này, Diệp Trần bây giờ không bị ảnh hưởng bởi lực lượng pháp tắc, tự nhiên cũng không có thứ gì có thể ràng buộc được hắn.
"Chờ một chút!"
Hỗn Độn thú thấy vậy thì lập tức cuống lên.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, xoay người lại, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Hỗn Độn thú, chờ Hỗn Độn thú chủ động mở miệng.
"Một cái kỷ nguyên quá lâu, nhiều nhất là một vạn năm! Hơn nữa, ta có thể nghe lệnh của ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi không được làm tổn hại ta một chút nào, hai chúng ta có quan hệ bình đẳng, bằng không thì không cần bàn nữa!"
"Thành giao!"
Trên mặt Diệp Trần lập tức hiện ra nụ cười xán lạn:
"Bây giờ chúng ta lập xuống thệ ước hỗn độn đi!"
Cái gọi là thệ ước hỗn độn là một loại phương thức khế ước so với lời thề bản mệnh còn cao cấp hơn, chính là lấy Hỗn Độn pháp tắc làm môi giới khế ước, nếu như một khi vi phạm thì sẽ lọt vào sự phản phệ của Hỗn Độn pháp tắc!
Cho dù là Diệp Trần hay là Hỗn Độn thú, một khi vi phạm thệ ước hỗn độn, tuy rằng không trí mạng, những cũng sẽ rất rắc rối
Sau khi đàm luận xong xuôi, hai người lập xong thệ ước hỗn độn thì coi như chính thức hóa thù thành bạn.
"Bây giờ thệ ước hỗn độn cũng đã được lập, ngươi chuẩn bị luyện hóa Hỗn Độn Huyễn Diệt bia như thế nào?"
Hỗn Độn thú vội vàng mở miệng hỏi, hiển nhiên đã có chút đợi không kịp.
Diệp Trần đưogn nhiên sẽ không nói cho hắn tình hình thực tế mà thản nhiên nói:
"Ngươi chỉ cần cố gắng chống lại, tới kiềm chế lực lượng Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, còn lại thì giao cho ta là được!"
Hỗn Độn thú lập tức nhướng mày, hiển nhiên đối với thái độ này của Diệp Trần là hết sức bất mãn.
"Tốt nhất ngươi đừng có lừa ta, bằng không mà nói...Hừ!"
Hỗn Độn thú nói được nửa câu lại nghĩ tới chính mình bây giờ căn bản không làm gì được Diệp Trần, đành phải oán hận coi như thôi, cuối cùng vẫn dựa theo lời nói Diệp Trần mà làm theo, bắt đầu dốc hết toàn lực chống lại lực lượng phong ấn của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia.
Oanh long long long long!
Sau khi Hỗn Độn thú ra sức chống lại, toàn bộ không gian lập tức đung đưa kịch liệt.
Ầm!
Bia khổng lồ màu xám kia xuất hiện ở bên trong không gian một lần nữa, hung hăng đặt ở trên lưng Hỗn Độn thú.
"Ngay vào lúc này!"
Hai con ngươi Diệp Trần ngưng tụ lại, thân thể hơi chao đảo một cái, trực tiếp dịch chuyển tới trước mặt tấm bia khổng lồ màu xám kia, sau đó giơ bàn tay lên, ấn ở trên tấm bia khổng lồ kia, sau đó hai mắt nhắm lại, một đạo thần niệm truyền đạt tới:
"Khí linh tiền bối, chúng ta nói chuyện đi!"
Bản thân Hỗn Độn Linh Bảo vừa mới ra đời thì đã có khí linh, mà Hỗn Độn Huyễn Diệt bia này càng là tồn tại cao cấp nhất ở bên trong hàng ngũ Hỗn Độn Linh Bảo, tự nhiên có thể cảm ứng được thần niệm của Diệp Trần.
Ong ong ong ~~
Tấm bia khổng lồ màu xám kia lập tức rung động một trận:
Xoạt!
Ngay sau đó, thân thể Diệp Trần đột nhiên biến mất, lập tức tiến vòa bên trong không gian thần bí, phía trước đột nhiên xuất hiện một ông lão gầy gò trên người mặc áo bào xám.
Diệp Trần biết, nơi này chắc là không gian bên trong khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, mà ông lão áo xám trước mắt này rất rõ ràng là khí linh của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia!
"Ngươi là người phương nào? Tại sao lại có khí tức của chủ nhân ta?"
Ông lão áo xám nhìn qua Diệp Trần, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc nồng đậm.
Trước đó Diệp Trần cố ý sử dụng pháp quyết mà Nguyên Thủy đại đế truyền thụ cho hắn, nghĩ rằng khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia chắc chắn sẽ có chỗ phát hiện.
Diệp Trần mỉm cười, hướng về phía ông lão áo xám chắp tay nói:
"Ta là Diệp Trần chính là truyền nhân của Nguyên Thủy đại đế, xin ra mắt tiền bối!"
Khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia lập tức vì đó mà sững sờ, sau đó lại lắc đàu, trêm mặt hiện ra vẻ giận dữ nói:
"Không có khả năng! Ta ở mấy chục cái kỷ nguyên trước đó, đã không thể nào cảm ứng được khí tức của chủ nhân, ngươi mới lớn được bao nhiêu, làm sao lại là truyền nhân của chủ nhân? Quả thực là nói bậy nói bạ!"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, lập tức nói ra toàn bộ chuyện chính mình xông qua Thiên Kiếp thần tháp một cách rõ ràng.
Sau khi khí linh của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia nghe xong thì vẻ mặt lúc này mới dễ nhìn hơn một chút:
"Như vậy thì ngươi thật đúng có thể coi là đệ tử của chủ nhân ta!"
Diệp Trần thấy khí linh đã tiếp nhận chính mình thì lập tức hết sức vui mừng, chỉ cần khí linh có thể chấp nhận chính mình, vậy thì việc luyện hóa Hỗn Độn Huyễn Diệt bia tự nhiên cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, chờ đến khi Diệp Trần nói ra ý nghĩ này của mình thì khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia lại lắc đầu, nói:
"Bây giờ tuy rằng là ta đã vô chủ, thế nhưng không phải là người nào cũng có thể trở thành chủ nhân mới của ta, cho dù ngươi là đệ tử của lão chủ nhân thì cũng không được!"
Diệp Trần lập tức có chút ra ngoài ý định, tuy nhiên nghe lời này của đối phương, hiển nhiên cũng không có hoàn toàn từ chối:
"Không biết ta phải làm như thế nào, tiền bối mới bằng lòng giúp ta?"
Trên mặt khí linh của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia hiện ra vẻ tán thành, nói:
"Thật ra thì ngươi không chỉ là chưởng khống giả của một phương thế giới, bây giờ lại lĩnh ngộ Vĩnh Hằng chi đạo, siêu thoát khỏi pháp tắc, đã đủ tư cách trở thành chủ nhân ta, tuy nhiên ngươi vẫn phải thông qua khảo nghiệm của ta thì mới có thể để cho ta cam tâm tình nguyện đi theo ngươi!"
Diệp Trần xúc động gật đầu:
"Xin tiền bối chỉ giáo!"
Khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp vung tay áo dài lên, lập tức xuất hiện một đám mây mù màu tím, bay về phía Diệp Trần:
"Đây là Hồng Mông Tử khí, chính là lão chủ nhân để lại, nếu như ngươi có thể lĩnh hội được ảo diệu trong đó, luyện hóa được thì tự nhiên là có thể trở thành chủ nhân mới của ta!"
Giọng nói vang lên, đám mây màu màu tím thần bí kia đã bao phủ Diệp Trần vào trong đó.
"Hồng Mông Tử Khí... Là cái gì?"
Diệp Trần nhịn không được mở miệng hỏi một câu, đáng tiếc khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia lại không có câu trả lời.
Diệp Trần đành không hỏi thêm nữa, bắt đầu cẩn thận cảm ứng đối với đám mây mù màu tím kia.
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần lập tức phát hiện, Hồng Mông Tử khí này không tầm thường!
Ở trong đó vô cùng ảo diệu, dường như bao hàm chi lý của vũ trụ, hơn nữa càng lĩnh hội thì càng cảm thấy sâu không lường được, vượt xa khỏi những gì mà hắn biết!
"Bốn mươi chín loại pháp tắc, Hỗn Độn pháp tắc, thậm chí kỷ nguyên hủy diệt, vũ trụ luân hồi, tất cả sự biến hóa của thế giới, thế mà tất cả đều một đám mây màu tím này mà bắt đầu!"
"Có năm mươi loại đạo, thiên diễn bốn mươi chín, một trong đó thì biến mất, ta vẫn cho rằng loại biến mất kia chính là Hỗn Độn chi đạo, bây giờ xem ra, suy nghĩ trước đó của ta là sai, sai toàn bộ!"
"Hóa ra loại biến mất kia chính là Hồng Mông chi khí này, là tất cả căn cơ của đại đạo, là khởi nguyên của tất cả vũ trụ là khởi nguồn của tất cả Tạo Hóa...."
Sau khi Diệp Trần hoàn toàn rơi vào trong trạng thái đốn ngộ, đám mây màu tím kia cũng bắt đầu dần dần dung nhập vào trong thân thể của Diệp Trần.
Chương 1060 Bước đầu công nhận
Diệp Trần bừng tỉnh, cảm thấy chính mình như tiến vào một loại trạng thái huyền diệu, giống như tỉnh mà không phải tỉnh giống như ảo mộng, dường như lập tức đi tới thời không cuối cùng!
Thiên địa không mở, âm dương không phán, thời gian đình trệ, không có gì chỉ có một mảnh hỗn độn tuyên cổ bất biến lại bao hàm đại đạo vô thượng, chậm rãi vận chuyển, huyễn hoặc khó hiểu.
Đột nhiên!
Một đạo tử khí không biết từ đâu mà lên, lao nhanh tới chui vào bên trong hỗn độn kia, lập tức khơi dậy một đạo gợn sóng, giống như không gian hỗn dộn vốn tĩnh mịch lập tức được rót sinh cơ vào.
Đại đạo vốn vô cùng viên mãn lập tức xuất hiện một chút khuyết điểm, nhưng vừa đúng chính một chút khuyết điểm này lại làm cả không gian hỗn độn bắt đầu xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Từ đó về sau, từng đạo pháp tắc bắt đầu từ bên trong hỗn độn kéo dài mà ra, sau đó thì mở rộng ra khỏi vũ trụ biến đổi đại thiên thế giới, tạo ra sự sống và cái chết, nhân quả vướng mắc, yêu hận tình cừu, sinh lão bệnh tử đều bắt nguồn từ đây...
Cũng không biết là trôi qua bao lâu, toàn thân Diệp Trần bỗng nhiên rung động, từ lúc độn ngộ tới lúc tỉnh táo lại giống như một giấc mộng lớn.
Phải biết, từ khi Diệp Trần bước vào con đường tu chân, gần như cũng đã không ngủ không nghỉ, chứ đừng nói chi là nằm mơ, ngay cả chớp mắt một cái cũng không có nhiều!
Mà vừa rồi, Diệp Trần thế mà thật sự rõ ràng ngủ thiếp đi, hơn nữa một giấc này thật giống như đi qua vô số kỷ nguyên, từ lúc thời gian bắt đầu, ngủ thẳng tới thời gian cuối cùng, trải qua toàn bộ sinh sinh diệt diệt của thế giới Hỗn Độn.
"Không hổ là tồn tại có thể siêu thoát khỏi pháp tắc, không nghĩ tới ngươi vậy mà lĩnh hội được bí ẩn bên trong Hồng Mông Tử khí nhanh như vậy! Lợi hại!"
Khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia ở một bên nhịn không được mà vỗ tay tán dương.
Phải biết, Nguyên Thủy đại đế lúc trước luyện hóa Hỗn Độn Huyễn Diệt bia thế nhưng là dùng trọn một cái kỷ nguyên!
Mà Diệp Trần thế mà thông qua được khảo nghiệm của hắn nhanh như vậy, tuy rằng bây giờ hắn vẻn vẹn chỉ lĩnh hội đến một chút da lông thôi, thế nhưng cũng đã là tương đối nghịch thiên!
Diệp Trần lấy lại tinh thần, không thể không mỉm cười:
"Nói như vậy thì ta hiện tại chắc là đã thông qua khảo nghiệm của tiền bối?"
Khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia lại cười ngạo nghễ nói:
"Tiểu bối! Ngươi bây giờ chẳng qua là miễn cưỡng đạt được sự tán thành của ta mà thôi, muốn trở thành chủ nhân mới của ta, chỉ có loại trình độ này thì còn thiếu rất nhiều!"
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng không thể không âm thầm cảm khái:
Không hổ là tồn tại cao cấp nhất bên trong hàng ngũ Hỗn Độn Linh Bảo, yêu cầu nhận chủ thật đúng là cao a!
Tuy nhiên, như là đã đạt được khí linh bước đầu công nhận thì đối với Diệp Trần mà nói đã xem như thành công.
"Khí linh tiền bối, ta trước đó đã lập xong thệ ước với Hỗn Độn thú, ta có ý định muốn thả hắn ra ngoài, để hắn làm việc cho ta, ý của tiền bối như thế nào?"
Khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia duỗi cái lưng mệt mỏi ra, nhếch miệng nói:
"Ta ngược lại thật ra không sao cả, tuy nhiên lấy thực lực của ngươi bây giờ còn chưa đủ năng lực phong ấn con quái vật này, cho nên ta đề nghị ngươi vẫn là chờ sau khi trở lại thế giới của ngươi, thì thả cái tên này ra cũng không muộn, bằng không nếu hắn liều lĩnh mạo hiểm chống lại được phản phệ của Hỗn Độn mà vi phạm thệ ước hỗn độn thì ngươi chỉ sợ cũng không làm được gì hắn!"
Diệp Trần lập tức nhẹ gật đầu:
"Tiền bối nói có lý!"
...
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần lui ra khỏi không gian của khí linh, chỉ thấy Hỗn Độn thú phía dưới vẫn đang liều mạng chống lại sự trấn áp của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, đáng tiếc lực lượng phong ấn của Nguyên Thủy đại đế thực sự quá cường đại, cho nên vẫn như cũ chỉ tốn công vô ích mà thôi.
"Thu!"
Diệp Trần vẫy tay, đặt ở trên Hỗn Độn Huyễn Diệt bia trên lưng của Hỗn Độn thú, lập tức nhanh chóng thu nhỏ lại cuối cùng chui vào trong cơ thể Diệp Trần.
Hô!
Hô!
Hô!
Hỗn Độn thú ở phía dưới sớm đã mệt mỏi tới mức không chịu nổi, lập tức lấy được cơ hội thở dốc, bắt đầu thở dốc từng ngụm từng ngụm, tuy nhiên trên mặt lại hiện ra vẻ vô cùng vui mừng:
"Tiểu tử nhân loại, ngươi làm được thật sao?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng:
"Ta bây giờ đã được khí linh của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia bước đầu công nhận, tuy nhiên còn chưa có luyện hóa hoàn toàn, lực lượng phong ấn ở trên người ngươi quá mạnh, muốn giải trừ hoàn toàn, còn cần một chút thời gian!"
Hỗn Độn thú nghe được lời này của Diệp Trần thì trên khuôn mặt khổng lồ kia lập tức hiện ra vẻ thất vọng, tuy nhiên chợt nói:
"Ta cũng đã đợi tới một trăm cái kỷ nguyên, cũng không cần phải vội vã nhất thời này!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu:
Ngươi có thể nghĩ như vậy, tự nhiên là không thể tốt hơn! Đã như vậy, vậy thì ủy khuất ngươi ở bên trong bia chờ đợi thêm khoảng thời gian ngắn đi!
Nói xong lời này, Diệp Trần vung cánh tay lên:
Rầm rầm!
Ngay sau đó, Diệp Trần đã từ bên trong không gian phong ấn mà Hỗn Độn Huyễn Diệt bia diễn sinh ra đi ra, lại xuất hiện ở trên núi Chu Hoàng.
Mà cây Bồ Đề cổ thụ trên núi Chu Hoàng kia vào lúc này thế mà đã bắt đầu có chiều hướng khô héo, rất nhiều lá khô rụng xuống, thân cây cũng nhanh chóng khô quắt lại, hoàn toàn không còn sinh cơ như lúc trước.
Hoá ra, cây Bồ Đề cổ thụ này chính là Hỗn Độn thú lúc trước vì muốn hấp dẫn sự chú ý của nhân loại, dùng chính lực lượng hỗn độn của mình biến thành, Diệp Trần bây giờ đã thu Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, mang Hỗn Độn thú rời khỏi nơi đây thì cây Bồ Đề cổ thụ này không có lực lượng Hỗn Độn của Hỗn Độn thú chống đỡ, tự nhiên cũng như trở thành cây không rễ.
"Chuyện gì xảy ra? Thần thụ của Cơ gia chúng ta làm sao lại khô héo?"
Người của Cơ gia ở xa xa nhìn thấy cảnh này thì lập tức từng người ôm đầu, mặt mũi đầy vẻ không thể tin được.
Bồ Đề cổ thụ đứng sừng sững ở trên núi Huyễn Diệt trải qua bao nhiêu năm tháng, đồng thời cũng là biểu tượng quyền thế của Cơ gia bọn hắn, bây giờ đột nhiên khô héo, thực sự là không thể tin nổi.
"Ngươi! Ngươi không phải đã chết ở bên trong rồi sao? Làm sao lại như vậy?"
Sau khi Diệp Trần trở lại trên núi Chu Hoàng được một lát thì nơi xa bỗng nhiên phát ra một tiếng kinh hô, bỗng nhiên chính là lão tổ Cơ gia, ở đằng sau còn có một đám cường giả Cơ gia nghe thấy mà chạy tới.
Lão tổ Cơ gia trước đó, thế nhưng là tận mắt nhìn thấy, Diệp Trần tự bạo mà chết, hóa thành một đám sương máu.
Sau kho Hỗn Độn thú rơi vào trạng thái nổi điên, cái tên này sợ bị ảnh hưởng cho nển trốn thoát trước.
Bây giờ đột nhiên nhìn đột nhiên lại nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, tự nhiên cảm thấy không thể tin nổi.
"Lão tổ, tiểu tử này không chết cũng là chuyện tốt! Trước đó hắn giết chết Vô Cương và Vô Chương, món nợ này đã tới lúc tính toán với hắn! Khặc khặc!"
Người nói chuyện ở lối ra này bỗng nhiên chính là vị đại trưởng lão kia của Cơ gia.
"Tiểu tử! Ta đã từ trong miệng Đoan Mộc Phong biết được lai lịch của ngươi! Hóa ra Cơ Huyền Thành tam đệ của ta cũng chết ở trong tay của ngươi!"
"Ừm?"
Diệp Trần vốn cũng không có để những người này của Cơ gia vào trong mắt, cho dù là lão tổ Cơ gia kia, bây giờ ở trong mắt Diệp Trần cũng đã không đáng giá nhắc tới!
Vốn là hắn cũng không muốn dây dưa quá nhiều với Cơ gia, nghe được lời này của đại trưởng lão Cơ gia thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Đoan Mộc Phong như là đã bán đứng hắn, vậy bọn người Hi Nguyệt chẳng phải là cũng nguy hiểm sao?
Quả nhiên, đại trưởng lão Cơ gia tiếp tục lại nói:
"Còn có những đồng bọn kia của ngươi, Cơ gia chúng ta đã phái người tiến đến vây quét, đợi chút nữa trên đường hoàng tuyền, ngươi cũng không tính là quá cô đơn! Khặc khặc!"
Sau khi đại trưởng lão Cơ gia nói xong lời này thì chủ động xuất thủ với Diệp Trần.
Mà Diệp Trần nghe được điều này, trong đôi mắt lập tức bắn ra một vệt sắc bén, trên người trong nháy mắt dâng lên sát khí đằng đằng!
Cạch!
Sau khi trải qua một lát yên tĩnh, thanh kiếm lớn được Hỗn Độn pháp tắc biến thành kia lập tức hung hăng lắc lư một cái, trên thân kiếm đã xuất hiện vết rách!
Sau đó, Diệp Trần bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ giống như không thuộc về thế giới này xâm nhập vào trong thân thể hắn:
"Phốc!"
Sau khi điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi lớn, Diệp Trần trực tiếp bay ngược ra đằng sau, toàn thân không thể không rung động một lúc, tính cả thanh kiếm khổng lồ được phù văn Hỗn Độn pháp tắc biến thành cũng lập tức trở nên ảm đạm đi rất nhiều, hơn nữa còn xuất hiện từng đường vết rách, như thể lúc nào cũng có thể vỡ tan!
"Con quái vật này! Thật mạnh!"
Diệp Trần không thể không âm thầm cảm khái một tiếng, trước kia hắn chỉ cần tế ra phù văn Hỗn Độn pháp tắc thì sẽ không gặp chuyện gì bất lợi, thậm chí so với Thần khí còn muốn cường hoành hơn nhiều lắm, bây giờ thế mà lại bị một kích của con Hỗn Độn thú này mà suýt chút nữa chấn vỡ một cách dễ dàng!
Thậm chí, Diệp Trần có thể cảm nhận được, Hỗn Độn thú vì không muốn phá hỏng tấm thân thể này của mình, cho nên có lẽ cũng không hề sử dụng toàn lực!
Phải biết, con Hỗn Độn thú trước mắt này bị Hỗn Độn Huyễn Diệt bia trấn áp một trăm cái kỷ nguyên, thực lực đã suy yếu hơn phân nửa, thế mà thực lực vẫn còn mạnh mẽ tới như vậy, vậy lúc nó ở thời kỳ toàn thịnh thì thực lực của nó cường đại tới mức nào?
Diệp Trần quả thực không dám tưởng tượng!
"Ngươi không đạt được thân thể hỗn độn thì ở trong mắt ta ngươi chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi!
Hỗn Độn thú quát lạnh một tiếng, đồng thời bỗng nhiên mở ra cái miệng đỏ lòm to như chậu máu:
Sưu!
Một vệt kim quang từ trong miệng Hỗn Độn thú phun ra, trong nháy mắt hóa thành một cái võng lớn, hướng về phía Diệp Trần rạp trời kín đất mà bay tới.
Diệp Trần lập tức cảm nhận được một cỗ nguy cơ cường đại, đành phải nhanh chóng lùi lại một lần nữa.
Tuy nhiên, Hỗn Độn thú đối với việc vận dụng Thời Không pháp tắc thì hiển nhiên là vượt xa Diệp Trần, cho dù Diệp Trần đã sử xuất tất cả vốn liếng, thế nhưng lại căn bản là không có cách nào thoát khỏi tấm lưới lớn màu vàng kim kia, cả người cuối cùng vẫn bị trùm ở trong đó!
Hơn nữa,
Tấm lưới lớn màu vàng kim kia sau khi bọc Diệp Trần lại, mặc cho Diệp Trần vận dụng các loại thủ đoạn đều không thể xé rác tấm lưới nhìn mỏng như cánh ve kia, hơn nữa lưới lớn màu vàng kim bắt đầu nhanh chóng co vào, chỉ chốc lát sau cũng đã trói buộc chặt Diệp Trần vào trong đó, làm cho hắn không thể cử động được một chút nào!
Ngay sau đó, Diệp Trần cảm nhận giống như ngay cả nguyên thần của mình, cũng bị tấm lưới lớn màu vàng kim kia trói buộc, thậm chí ngay cả bản thân muốn tự bạo cũng không thể làm được!
"Tiểu tử nhân loại! Ta đã nói rồi, lực lượng của ngươi đối với ta mà nói, thực sự không đáng giá nhắc tới! Ta diệt đi nguyên thần này của ngươi, chiếm tấm thể xác này của ngươi!"
Giọng nói của Hỗn Độn thú như lôi âm cuồn cuộn, như thể ý chỉ của thần linh:
Sưu!
Sau khi giọng nói này rơi xuống từ trong mi tâm của Hỗn Độn thú bỗng nhiên bắn ra một đạo tinh mang màu trắng, bắn thẳng tới Diệp Trần!
Vào lúc này, Diệp Trần đã thực sự cảm nhận được khí tức tử vong, cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng, cảm nhận được cảm giác bất lực trước nay chưa từng có...
Đối phương quá cường đại, hắn căn bản không ở cùng một cái cấp bậc, mặc cho hắn lấy ra bao nhiêu thủ đoạn, vẫn như cũ là cá nằm trên thớt, sinh tử của mình chỉ có thể mặc cho đối phương nắm giữ.
Ầm!
Đạo tinh mang màu trắng kia, không ngoài ý muốn một chút nào, trong nháy mắt chui vào trong mi tâm của Diệp Trần!
Toàn thân Diệp Trần bỗng nhiên chấn động, đầu ầm một cái giống như nổ tung.
Nguyên thần bị oanh kích trước nay chưa từng có, trong nháy mắt vỡ vụn ngay lập tức, ý thức cả người cũng bắt đầu nhanh chóng tan biến!
Bỗng nhiên, Diệp Trần bỗng nhiên cảm thấy cả người giống như đều không tồn tại, tất cả mọi thứ toàn bộ đều không tồn tại, không cách nào cảm ứng được thân thể của mình, không cách nào cảm ứng được nguyên thần của mình, vẻn vẹn chỉ còn lại một tia chấp niệm cuối cùng kia, còn đang bảo lưu một chút xíu ý thức cuối cùng của hắn, hơn nữa còn lung lay sắp đổ, lúc nào cũng sẽ phải chôn vùi!
"Không! Ta không thể cứ chết đi như vậy! Tuyệt đối không thể!"
Diệp Trần bỗng nhiên nghĩ đến, còn có Hi Nguyệt, Hỗn Thế Ma Viên, Cửu U Thôn Thiên Mãng, người thân và bạn bè ở trên địa cầu trong Hạo Thiên giới, chí nguyện của Hạo Thiên đại đế, nhắc nhở của Nguyên Thủy đại đế....
Một khát vọng mạnh mẽ để tồn tại, để Diệp Trần liều mạng duy trì lấy một tia ý thức cuối cùng kia, từ đầu đến cuối không có tán đi.
"Ồ! Thế mà không thể xóa đi hoàn toàn nguyên thần của ngươi! Ý chí thật mạnh!"
Ngay cả Hỗn Độn thú trước đó hoàn toàn không có để Diệp Trần vào trong mắt, vào lúc này cũng không thể không phát ra một tiếng kinh hô.
Theo lý thuyết, lấy cảnh giới bây giờ của Diệp Trần và nó căn bản không ở cùng một cái cấp bậc, chính như nó nói trước đó, Diệp Trần ở trong mắt nó quả thực nhỏ yếu như là con kiến hôi.
Thế nhưng là, chính là một con kiến hôi nho nhỏ như vậy, ý chí thế mà cứng cỏi tới mức như thế này, ở dưới nó toàn lực công kích nguyên thần của con kiến hôi nho nhỏ này thế mà không có lập tức bị chôn vùi, vẫn có thể bảo lưu ý chí tàn niệm, đây thực sự không thể tưởng tượng nổi!
"Diệt đi cho ta!"
Hỗn Độn thú vừa sợ vừa giận, lập tức quát lớn một tiếng nữa, lại một đạo tinh mang màu trắng bỗng nhiên nổ bắn ra tiến vào trong mi tâm của Diệp Trần.
Răng rắc!
Diệp Trần vừa mới ngưng tụ tàn niệm lại, thức hải lại bị trọng thương lần nữa, trong nháy mắt lại vỡ vụn ra một lần nữa.
"Không được! Lần này, sợ là thật không chịu nổi!"
Diệp Trần liều mạng muốn duy trì được một tia tàn niệm cuối cùng, thế nhưng lực lượng thần niệm của đối phưogn thật sự là quá mạnh, đã cường đại đến mức Diệp Trần căn bản không có cách nào ngăn cản!
Ngay vào lúc một tia chấp niệm cuối cùng bắt đầu dần dần bị chôn vùi:
Ông ~~
Trong thức hải Diệp Trần bỗng nhiên rung động một trận!!
Ngay sau đó, một tia tàn niệm chấp niệm cuối cùng kia của Diệp Trần vốn còn đang trôi nổi, giống như bèo không rễ đang trôi, lúc nào cũng có thể bị chôn vùi, nhưng lúc này chợt giống như tìm được một cái điểm dừng chân, tìm được một cái nơi có thể dựa vào!
"Là Vĩnh Hằng chi thạch!!"
Sau khi tàn niệm trở về thì lập tức hiểu được nguyên do trong đó.
Hóa ra ở bước ngoặt nguy hiểm cuối cùng, Vĩnh Hằng chi thạch đột nhiên xuất hiện ở trong thức hải của Diệp Trần, một lần nữa giúp hắn củng cố lại không gian thức hải, để một đạo tàn niệm cuối cùng của hắn, tìm tới một bến đỗ có thể tránh né, có thể tiếp tục kéo dài.
"Cái gì! Điều này sao có thể! Rống!!!"
Sau khi Hỗn Độn thú liên tục công kích hai lần bằng thần niệm thì phát hiện nguyên thần của Diệp Trần thế mà vẫn không bị chôn vùi hoàn toàn, lập tức tức giận nổi trận lôi đình, nhịn không được ngửa đầu lên trời gầm rú.
Thật ra thì, lấy thực lực cường hãn của nó, muốn diệt Diệp Trần đi quả thực dễ như trở bàn tay, chỉ cần dùng đôi sừng có thể phá hủy mọi thứ của nó, hủy đi nhục thân của Diệp Trần, làm cho nguyên thần của Diệp Trần không có chỗ ký thác, Diệp Trần tự nhiên sẽ hoàn toàn tan thành mây khói.
Thế nhưng là, tấm thể xác nhân loại này của Diệp Trần đối với hắn mà nói, thật sự là quá quan trọng!~
Hắn đã chờ vô số cái kỷ nguyên, mới đợi tới được một cái thể xác hoàn mỹ, để hắn có thể lập tức thoát khỏi phong ấ của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, nếu như lúc này bảo hắn từ bỏ, lại há có thể cam tâm?
"Ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi có thể chống đến lúc nào!!"
Oanh! Oanh! Oanh!
Hỗn Độn thú dưới sự tức giận, bắt đầu khởi xướng một đợt lại một đợt công kích bằng thần niệm đối với Diệp Trần, muốn hoàn toàn đánh nát một tia tàn niệm kia ở bên trong thức hải của Diệp Trần.
Tuy nhiên, Diệp Trần bây giờ có Vĩnh Hằng chi thạch tọa trấn ở trong thức hải, thế mà vững như Thái Sơn, mặc cho Hỗn Độn thú công kích như thế nào đều không thể xóa bỏ hoàn toàn nguyên thần của Diệp Trần, ngược lại ở trong lúc liên tục bị công kích, thần hồn của Diệp Trần bắt đầu thay đổi nhanh chóng...
Chương 1057 Siêu thoát!
Cứ theo những lần Hỗn Độn thú công kích, thần hồn Diệp Trần ngược lại càng ngày càng cứng cỏi, hơn nữa mơ hỗ lĩnh ngộ được cảnh giới mà trước nay chưa từng có:
"Vĩnh Hằng chi thạch, sở dĩ vĩnh hằng bất diệt, chính là bởi vì nó siêu thoát ra khỏi pháp tắc!"
"Phù văn Hỗn Độn pháp tắc trước đó ta ngưng tụ ra, cứ tưởng rằng đây chính là điểm cuối, kỳ thực lại không phải, nếu như nói hỗn độn là vô, vậy vượt qua trên hỗn độn thì chính là vô vô!"
"Khó trách trước đó ở bên trong Thiên Kiếp thần tháp, Nguyên Thủy đại đế đã từng nói, trên đời này cũng không có Hỗn Độn pháp tắc! Hóa ra đúng là ý tứ này!"
Tại thời điểm này, ý thức của Diệp Trần cảm nhận được sự thanh thản trước nay chưa từng có, giống như lập tức xuyên thủng hết thảy vũ trụ, thấy được điểm xuất phát của thời không, diễn biến vũ trụ luân hồi, ở trong mắt Diệp Trần, đều trở nên vô cùng rõ ràng, không còn thần bí.
"Thân ta hóa vĩnh hằng, ý ta thông vạn cổ, ta tuyên cổ bất diệt, ta trọn đời bất hủ..."
Ong ong ~~
Sau khi Diệp Trần bước vào cảnh giới trước nay chưa từng có, công kích bằng thần niệm của Hỗn Độn thú cũng trở nên không còn đáng sợ nữa, ngược lại trở thành trợ lực giúp thần hồn của Diệp Trần thoái biến, nguyên thần vậy mà đang khôi phục lại một cách nhanh chóng, đồng thời lại nắm giữ thân thể của mình một lần nữa!
"Phù văn Hỗn Độn pháp tắc, nát!"
Sau khi Diệp Trần nắm giữ lại thân thể của mình một lần nữa, chuyện đầu tiên mà hắn làm vậy mà không tránh thoát khỏi sự trói buộc của Hỗn Độn thú, mà là tâm niệm vừa động trực tiếp đánh nát phù văn Hỗn Độn pháp tắc mà trước đó chính mình phải chịu trăm nghìn cay đắng mới ngưng tụ ra!
Ong ong ong ~~
Sau khi Diệp Trần đánh nát phù văn Hỗn Độn pháp tắc, năng lượng khổng lồ mênh mông, trong nháy mắt trải rộng khắp toàn thân Diệp Trần từ trên xuống dưới, cả người hắn lập tức bắt đầu rung động kịch liệt, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung lên.
"Cái gì! Chẳng lẽ hắn muốn tự bạo nhục thân? Đáng ghét!!"
Ngay cả Hỗn Độn thú ở tại thời điểm này cũng bị tình huống xảy ra ở trên người DIệp Trần làm cho kinh sợ, còn tưởng rằng Diệp Trần thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành chuẩn bị tự bạo thân thể.
Hơn nữa, hắn thực sự không nghĩ tới, lấy lực lượng thần niệm của Diệp Trần yếu đuối như thế, vì sao có thể ngăn cản nhiều lần công kích của hắn như vậy? Hơn nữa thế mà còn có được năng lực có thể tự bạo?
Bành!
Cuối cùng, thân thể Diệp Trần dường như không thể thừa nhận được cỗ lực lượng mênh mông kia, trực tiếp nổ tung lên hóa thành một đám sương máu!
"Không!!!"
Hỗn Độn thú thấy cảnh này thì lập tức ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, cảm thấy chưa bao giờ tức như hôm nay!
Hắn đã chờ gần một trăm cái kỷ nguyên, cẩn thận bày ra mọi thứ, vốn cho rằng cuối cùng cũng tìm được một bộ thân thể có thể để cho hắn chạy thoát, thế nhưng bây giờ lại rơi vào kết quả này, điều này làm cho hắn làm sao có thể chấp nhận?
Ầm ầm!
Hỗn Độn thú trong cơn giận dữ, thân hình đột nhiên bắt đầu biến lớn, trong nháy mắt đã đạt đến độ cao gần vạn mét, tính cả không gian xung quanh cũng lắc lư kịch liệt một trận, như thể lúc nào cũng muốn sụp đổ.
Mắt thấy Hỗn Độn thú lập tức muốn tránh thoát ra khỏi bên trong vùng không gian này:
Oanh!
Bên trong hư không vô tận phía trên kia lại đột nhiên xuất hiện một cái bia đá khổng lồ tỏa ra hào quang màu xám, từ trên hung hăng giáng xuống phía dưới.
"Rống!!!"
Hỗn Độn thú đột nhiên phát ra một tiếng rống thê thảm, thân hình khổng lồ trong nháy mắt bị bia đá khổng lồ kia áp chế xuống, ngay cả không gian ở xung quanh như thể muốn tan vỡ, rồi lại vững chắc lại một lần nữa.
"Rống! Rống! Rống!"
Thân hình của Hỗn Độn thú bị tấm bia khổng lồ kia áp chế lại, lập tức lại phát ra mấy tiếng gầm thét nữa, muốn thoát khỏi sự áp chế của tấm bia khổng lồ, đáng tiếc sau khi thử mấy lần liên tiếp cuối cùng vẫn lấy thất bại mà dừng, thân thể cao lớn bị áp súc xuống dưới, lại khôi phục thành bộ dáng trước đó...
Tấm bia khổng lồ màu xám kia hiển nhiên chính là Hỗn Độn Huyễn Diệt bia vẫn luôn áp chế Hỗn Độn thú!
"Một trăm cái kỷ nguyên! Ròng rã một trăm cái kỷ nguyên! Ngươi đến tột cùng là phải giam giữ ta ở chỗ này cho tới khi nào?"
Hỗn Độn thú ngửa mặt lên trời rống giận, liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi sự áp chế của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, đáng tiếc căn bản không thể nào thoát được.
Hỗn Độn Huyễn Diệt bia kia hiện ra một cỗ lực lượng khổng lồ khó mà hình dung, gắt gao đặt ở trên lưng Hỗn Độn thú, mặc cho nó giãy giụa như thế nào cũng vô cùng vững chắc.
Cuối cùng, sau khi Hỗn Độn thú trải qua một trận gào thét phẫn nộ, dường như cũng ý thức được căn bản là không cách nào thoát khỏi sự trấn áp của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, khí tức lúc này mới dần dần an tĩnh lại, khôi phục lại trạng thái trước đó.
Mà sau khi đợi Hỗn Độn thú an tĩnh lại thì Hỗn Độn Huyễn Diệt bia kia tự nhiên vậy mà ngay lập tức biến mất không thấy đâu nữa, không gian bị sắp bị vỡ vụn cũng được khôi phục như lúc ban đầu, thật giống như thể là không có chuyện gì xảy ra.
Sau kho trải qua yên tĩnh được một lát, bỗng nhiên một giọng nói đột ngột đột nhiên vang lên ở trong không gian:
"Hỗn Độn thú! Không bằng hai chúng ta tới làm một cái giao dịch có được không?"
Hô!
Hỗn Độn thú lúc này đang ở vào bên trong trạng thái vô cùng mất mát, bỗng nhiên nghe được giọng nói này, đầu tiên là hơi sững sờ sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ thấy, ở bên trong chỗ hư không đằng xa kia, một bõng người chậm rãi thành hình, cuối cùng hóa thành một nam thanh niên hai mươi tuổi, bỗng nhiên chính là dáng vẻ của Diệp Trần!
"Ngươi! Thế mà...không chết?"
Hỗn Độn thú trợn trừng mắt, há hốc mồm:
Hắn sống qua vô số năm tháng, tuổi thọ còn phải cao hơn cả Tu Chân giới, chuyện không thể tưởng tượng nào mà chưa từng gặp qua, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mà nó thất thố như vậy!
Diệp Trần trước đó rõ ràng tự bạo mà chết, vào lúc này lại tái tạo nhục thân, sống lại!
"Ha ha ha!"
Sau khi Hỗn Độn thú phản ứng lại thì lập tức hưng phấn cười lên ha hả:
"Được được được! Tiểu tử nhân loại! Ta đã biết, ngươi căn bản không dám tự bạo!"
Tuy rằng hắn cũng không hiểu rõ, Diệp Trần là tái tạo nhục thân như thế nào, tuy nhiên chỉ cần Diệp Trần còn sống thì hắn lại có hy vọng thoát khỏi sự trấn áp của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia!
"Ngoan ngoãn giao nhục thân này của ngươi ra đi!"
Hỗn Độn thú vô cùng hưng phấn, thân thể hơi chao đảo một cái thì đã lao tới trước mặt Diệp Trần, lại mở cái miệng đỏ lòm to như chậu máu ra.
Ầm!
Lưới lớn màu vàng kim lại hướng về phía Diệp Trần bao phủ lại.
Đối mặt với tuyệt chiêu này của Hỗn Độn thú, sắc mặt của Diệp Trần lần này lại vô cùng bình thản, thậm chí không lùi lại dù chỉ là nửa bước:
"Ta đã siêu thoát khỏi pháp tắc, những thủ đoạn này của ngươi ở trong mắt ta giống như mây bay!"
Khóe miệng Diệp Trần khẽ nhếch, chậm rãi mở miệng, đồng thời dưới chân bước ra một bước, ngược lại đón nhận tấm lưới kia của đối phương, lưới lớn màu vàng kim tràn đầy khí tức Hỗn Độn.
Hô!
Sau khi tấm lưới lớn màu vàng kim kia bao phủ ở trên người Diệp Trần, chẳng những không thể bắt được Diệp Trần một lần nữa, vậy mà xuyên qua thân thể hắn!
Như thể Diệp Trần chỉ là một cái hình ảnh ảo, giống như không phải tồn tại chân thực
"Cái gì!!"
Hỗn Độn thú nhìn thấy tràng cảnh này, một đôi mắt khổng lồ lập tức trợn lên thật lớn, hiện ra vẻ kinh hãi nồng đậm.
"Hỗn Độn Chi Võng của ta, cho dù là sinh linh Hỗn Độn cũng có thể bắt lấy, ngươi thế mà tránh thoát? Điều này sao có thể!!"
Hai tay Diệp Trần vắt chéo ở sau lưng, cười nhạt một tiếng, lại từ từ mở miệng:
"Ngươi tuy là sinh linh Hỗn Độn, bất tử bất diệt, nhưng vẫn ở bên trong hàng rào của Hỗn Độn pháp tắc, cũng không có thực sự siêu thoát!"
"Nhục thân này của ta bây giờ chính là lĩnh hội vĩnh hằng mà biến thành, không thuộc về bất kỳ một cái pháp tắc nào, cho nên cách của ngươi không thể nào bắt được thân thể của ta!"
Chương 1058 Tính toán của Diệp Trần!
Nghe xong lời này của Diệp Trần, Hỗn Độn thú lập tức ngạc nhiên lần nữa, sau đó thì mặt mũi hiện ra đầy vẻ khó tin và không cam lòng:
"Không! Đây không có khả năng!!"
Hô!
Hô!
Hô!
Sau khi Hỗn Độn thú rống lớn một tiếng thì ngay lập tức lại liên tục phun ra mấy chúc tấm lưới lớn màu vàng kim, thế nhưng toàn bộ đều đi xuyên thẳng qua thân thể Diệp Trần.
Diệp Trần và Hỗn Độn thú như thể không ở cùng một loại thế giới, không thuộc về cùng một cái thời không, công kích của Hỗn Độn thú đối với Diệp Trần đã hoàn toàn vô hiệu!
"Như thế nào? Bây giờ ngươi đã tin tưởng rồi chứ?"
Diệp Trần nhẹ như mây gió, dáng vẻ khoan thai, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Hỗn Độn thú, lại chậm rãi mở miệng,
Hỗn Độn thú trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên cười lạnh:
"Ta hiểu! Tấm thân thể mới này của ngươi tuy rằng vượt ra khỏi pháp tắc, để lực lượng của ta không cách nào tiếp cận tới trên người của ngươi, thế nhưng là ngươi cũng tương tự không làm gì được ta!"
Hoá ra, Diệp Trần tìm hiểu sự huyền bí của vĩnh hằng, phá vỡ sự trói buộc của Hỗn Độn pháp tắc, chân chính siêu thoát thoát khỏi pháp tắc.
Hỗn Độn thú cho dù có lực lượng pháp tắc mạnh hơn, thế nhưng không cách nào làm cho Diệp Trần bị thương một chút nào.
Nhưng nếu mà so ra thì Diệp Trần nếu như muốn phản kích đối phương thì nhất định phải rời khỏi loại loại trạng thái siêu thoát này, lấy lực lượng pháp tắc đánh trả mới được.
Như vậy cũng có thể nói, giữa Diệp Trần và Hỗn Độn thú bây giờ thì giống như hai cái đường thẳng song sóng sẽ không giao nhau, chỉ cần Diệp Trần không chủ động nhảy về bên trong pháp tắc, hai người sẽ vĩnh viễn không xuất hiện cùng lúc, cũng không có cách nào làm tổn thương đến nhau.
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, bên trong đôi mắt hiện lên vẻ tán thành:
"Không hổ là Hỗn Độn thú sống qua vô số kỷ nguyên, thế mà nhanh như vậy thì đã nhìn thấu bản chất chuyện này!"
"Không sai! Hiện tai ngươi không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được ngươi!"
Diệp Trần nói đến đây thì có chút dừng lại, sau đó lại chậm rãi nói:
"Nhưng là, ngươi phải biết, ngươi bây giờ không làm gì được ta, ta lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi này mà ngươi, lại mãi mãi bị giam cầm ở dưới Hỗn Độn Huyễn Diệt bia!"
Hỗn Độn thú nghe xong lời này thì khuôn mặt khổng lồ kia lập tức trở nên vô cùng âm trầm, im lặng không nói gì thật lâu.
Hoàn toàn chính xác, Diệp Trần bây giờ đã nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối, chỉ cần hắn không muốn mình chết, chủ động để cho mình nhảy vòa bên trong pháp tắc thì Hỗn Độn thú sẽ không làm gì được hắn!
"Ngươi muốn làm giao dịch gì với ta?"
Sau khi Hỗn Độn thú cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, mở miệng nói ra từng chữ.
Diệp Trần mỉm cười, như thể đã đoán được trước, Hỗn Độn thú sẽ lựa chọn thỏa hiệp:
"Rất đơn giản! Ta có thể mang ngươi rời khỏi nơi này, nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng một cái điều kiện của ta!
Diệp Trần sở dĩ muốn làm cái giao dịch này với Hỗn Độn thú đó là bởi vì hắn biết, Tu Chân giới đã ở vào biên giới của sự sụp đổ, một khi Tu Chân giới hoàn toàn sụp đổ thì ấn ký mà Nguyên Thủy đại đế lưu lại trên Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, tự nhiên sẽ biến mất, phong ấn trấn áp Hỗn Độn thú cũng sẽ tự động được giải trừ.
Cho đến lúc đó, Hỗn Độn thú vẫn có thể chạy thoát!
Nói cách khác, cho dù Hỗn Độn thú không cần sử dụng phương pháp đoạt xá, hắn chỉ cần kiên trì một đoạn thời gian nữa thì cũng có thể thoát khỏi sự trấn áp của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia.
Chỉ có điều, con Hỗn Độn thú này, hiển nhiên cũng không biết loại tình huống này!
Mà nếu như thật đợi đến lúc đó, một khi Hỗn Độn thú được thoát ra khỏi đây thì chắc chắn mang theo cừu hận to lớn, nói không chừng sẽ chuyển dời cừu hạn tới Hạo Thiên giới, đây đối với Diệp Trần mà nói thì hiển nhiên là một cái tai họa ngầm rất lớn!
Hơn nữa, phải biết, Hỗn Độn thú bất tử bất diệt, cho dù là Nguyên Thủy đại đế lúc trước cũng chỉ có thể trấn áp nó mà không cách nào loại bỏ nó hoàn toàn.
Diệp Trần bây giờ tuy rằng bước vào cảnh giới trước nay chưa từng có, thế nhưng cũng chỉ thừa sức để tự vệ chứ còn muốn giết Hỗn Độn thú thì tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Đã như vậy rồi thì chẳng bằng nghĩ biện pháp để cái tên này cho mình sử dụng!
Huống chi, Hỗn Độn Huyễn Diệt bia này thế nhưng là Hỗn Độn Linh Bảo, nếu Diệp Trần có thể luyện hóa thần vật này cho mình sử dụng thì tự nhiên cũng không cần phải e ngại con Hỗn Độn thú này!
Đôi mắt lớn kia của Hỗn Đột thú lập tức trừng lên đảo một cái, hiển nhiên đối với đề nghị này của Diệp Trần là tương đối động tâm.
Dù sao nó bị trấ áp ở chỗ này gần một trăm cái kỷ nguyên, mặc dù nó có tuổi thọ gần như vô cùng vô tận thì cũng sắp bị giam cầm tới điên lên rồi!
"Ngươi thực sự có biện pháp để cho ta thoát khỏi phong ấn của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia?"
Rất rõ ràng, Hỗn Độn thú đã thực sự động tâm, trong đôi mắt to lớn kia vậy mà hiện ra vẻ mong chờ, dù sao nó bị dày vò ở chỗ này đã quá lâu rồi, nó rất mong muốn được đi ra!!
Nhưng cùng lúc lại có một số nghi ngờ, không tin Diệp Trần có thực lực như vậy.
Diệp Trần lắc đầu:
"Dựa vào thực lực hôm nay của ta thì tạm thời không có cách nào để giải phong ấn cho ngươi!"
Đôi mắt lớn của Hỗn Độn thú lập tức trừng một cái, phun ra hai ngọn lửa cực nóng nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, có chút thẹn quá hóa giận:
"Ngươi đùa bỡn ta sao?"
Diệp Trần lại một mặt hờ hững, căn bản không sợ Hỗn Độn thú nổi giận, liếc mắt nhìn một cái rồi thản nhiên nói:
"Tuy rằng ta còn chưa có cách nào giải khai phong ấn cho ngươi, nhưng ta lại biết nơi này chính là không gian phong ấn được Hỗn Độn Huyễn Diệt bia biến thành, bao quát toàn bộ tinh vực Huyễn Diệt, thật ra thì cũng đều là một bộ phận của phong ấn!"
"Mà nếu như ta có thể luyện hóa được Hỗn Độn Huyễn Diệt bia kia thì tự nhiên sẽ có biện pháp đưa người thoát ra khỏi phong ấn!"
Hỗn Độn thú nghe xong lời này thì đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì cười lên ha hả, trên khuôn mặt khổng lồ kia hiện ra vẻ chế giễu nồng đậm:
"Tiểu tử nhân loại! Ta còn tưởng ngươi có biện pháp tốt gì! Hóa ra ngươi là đang đánh chủ ý món Hỗn Độn Linh Bảo này a! Nếu là như vậy, vậy ta có thể nói rõ cho ngươi biết, ngươi vẫn là nên bỏ cái chủ ý này đi!"
Lông mày Diệp Trần hơi nhướng lên:
"Vì sao nói như vậy?"
Hỗn Độn thú hừ lạnh một tiếng mới chậm rãi nói:
"Hỗn Độn Linh Bảo được sinh ra ở bên trong thế giới Hỗn Độn, bản thân đã không thua kém gì sinh linh Hỗn Độn, cũng sẽ không tùy tiện nhận chủ, càng sẽ không dễ dàng thay đổi chủ nhân!"
"Hống chi, Hỗn Độn Huyễn Diệt bia này, cho dù là ở trong hàng ngũ Hỗn Độn Linh Bảo thì cũng là tồn tại cao cấp nhất!"
"Ngay cả nhân loại lúc trước đánh bại ta kia cũng dùng khoảng thời gian gần một cái kỷ nguyên mới hoàn toàn luyện hóa được vật này, cuối cùng trấn áp ta!"
"Tuy rằng ngươi bây gờ đã vượt ra khỏi sự trói buộc của pháp tắc, thế nhưng là muốn cưỡng ép luyện hóa một cái Hỗn Độn Linh Bảo đã có chủ thì ngươi cảm thấy chuyện này có khả năng sao?"
"Hơn nữa ngươi phải biết, chủ nhân của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia này thế nhưng là chưởng khống giả của phương vũ trụ này, nếu như ngươi dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào thì đều sẽ bí hắn phát giác ngay lập tức, ngươi căn bản không có bất kỳ khả năng nào!"
Diệp Trần nghe xong lời nói này của Hỗn Độn thú thì lập tức cười.
Hỗn Độn thú này hiển nhiên cũng không biết, Nguyên Thủy đại đế sớm đã vẫn lạc, Hỗn Độn Huyễn Diệt bia này từ lâu đã là vật vô chủ, chỉ có điều ở trong đó ẩn chứa một sợi ý niệm của Nguyên Thủy đại đế, lại thêm phong ấn ở xung quanh thực sự quá mạnh, cho nên mới có thể duy trì cho tới bây giờ...
"Ngươi cười cái gì?"
Hỗn Độn thú thấy Diệp Trần bật cười thì không thể không chau mày, nhịn không nổi tò mò mà hỏi.
Chương 1059 Hồng Mông Tử Khí!
Diệp Trần đương nhiên sẽ không nói ra tin tức Nguyên Thủy đại đế vẫn lạc cho Hỗn Độn thú biết:
"Ngươi bây giờ ngoài việc lựa chọn tin tưởng ta ra thì còn có lựa chọn nào khác sao?"
Diệp Trần cười lạnh.
Hỗn Độn thú lập tức sững sờ, lại trầm mặc một lát nữa, nhìn Diệp Trần một lúc lâu mới nói:
"Vẫn là trước tiên nói điều kiện của ngươi ra nghe một chút đi!"
Diệp Trần mỉm cười:
"Điều kiện của ta rất đơn giản! Nếu như ta có thể cứu ngươi ra khỏi Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, một cái kỷ nguyên tiếp theo ngươi nhất định phải nghe lệnh của ta!"
"Đây không có khả năng!"
Hỗn Độn thú nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức gào thét lên:
"Ta đường đường chính là sinh linh Hỗn Độn, há có thể nghe lệnh một tên nhân loại nhỏ bé như ngươi vậy? Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng!!"
Diệp Trần cười lạnh, quay người liền đi:
"Ngươi đã không muốn, vậy thì cứ tiếp tục ở cái nơi quỷ quái này mà chơi đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần muốn rời khỏi mảnh không gian này, Diệp Trần bây giờ không bị ảnh hưởng bởi lực lượng pháp tắc, tự nhiên cũng không có thứ gì có thể ràng buộc được hắn.
"Chờ một chút!"
Hỗn Độn thú thấy vậy thì lập tức cuống lên.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, xoay người lại, giống như cười mà không phải cười nhìn qua Hỗn Độn thú, chờ Hỗn Độn thú chủ động mở miệng.
"Một cái kỷ nguyên quá lâu, nhiều nhất là một vạn năm! Hơn nữa, ta có thể nghe lệnh của ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi không được làm tổn hại ta một chút nào, hai chúng ta có quan hệ bình đẳng, bằng không thì không cần bàn nữa!"
"Thành giao!"
Trên mặt Diệp Trần lập tức hiện ra nụ cười xán lạn:
"Bây giờ chúng ta lập xuống thệ ước hỗn độn đi!"
Cái gọi là thệ ước hỗn độn là một loại phương thức khế ước so với lời thề bản mệnh còn cao cấp hơn, chính là lấy Hỗn Độn pháp tắc làm môi giới khế ước, nếu như một khi vi phạm thì sẽ lọt vào sự phản phệ của Hỗn Độn pháp tắc!
Cho dù là Diệp Trần hay là Hỗn Độn thú, một khi vi phạm thệ ước hỗn độn, tuy rằng không trí mạng, những cũng sẽ rất rắc rối
Sau khi đàm luận xong xuôi, hai người lập xong thệ ước hỗn độn thì coi như chính thức hóa thù thành bạn.
"Bây giờ thệ ước hỗn độn cũng đã được lập, ngươi chuẩn bị luyện hóa Hỗn Độn Huyễn Diệt bia như thế nào?"
Hỗn Độn thú vội vàng mở miệng hỏi, hiển nhiên đã có chút đợi không kịp.
Diệp Trần đưogn nhiên sẽ không nói cho hắn tình hình thực tế mà thản nhiên nói:
"Ngươi chỉ cần cố gắng chống lại, tới kiềm chế lực lượng Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, còn lại thì giao cho ta là được!"
Hỗn Độn thú lập tức nhướng mày, hiển nhiên đối với thái độ này của Diệp Trần là hết sức bất mãn.
"Tốt nhất ngươi đừng có lừa ta, bằng không mà nói...Hừ!"
Hỗn Độn thú nói được nửa câu lại nghĩ tới chính mình bây giờ căn bản không làm gì được Diệp Trần, đành phải oán hận coi như thôi, cuối cùng vẫn dựa theo lời nói Diệp Trần mà làm theo, bắt đầu dốc hết toàn lực chống lại lực lượng phong ấn của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia.
Oanh long long long long!
Sau khi Hỗn Độn thú ra sức chống lại, toàn bộ không gian lập tức đung đưa kịch liệt.
Ầm!
Bia khổng lồ màu xám kia xuất hiện ở bên trong không gian một lần nữa, hung hăng đặt ở trên lưng Hỗn Độn thú.
"Ngay vào lúc này!"
Hai con ngươi Diệp Trần ngưng tụ lại, thân thể hơi chao đảo một cái, trực tiếp dịch chuyển tới trước mặt tấm bia khổng lồ màu xám kia, sau đó giơ bàn tay lên, ấn ở trên tấm bia khổng lồ kia, sau đó hai mắt nhắm lại, một đạo thần niệm truyền đạt tới:
"Khí linh tiền bối, chúng ta nói chuyện đi!"
Bản thân Hỗn Độn Linh Bảo vừa mới ra đời thì đã có khí linh, mà Hỗn Độn Huyễn Diệt bia này càng là tồn tại cao cấp nhất ở bên trong hàng ngũ Hỗn Độn Linh Bảo, tự nhiên có thể cảm ứng được thần niệm của Diệp Trần.
Ong ong ong ~~
Tấm bia khổng lồ màu xám kia lập tức rung động một trận:
Xoạt!
Ngay sau đó, thân thể Diệp Trần đột nhiên biến mất, lập tức tiến vòa bên trong không gian thần bí, phía trước đột nhiên xuất hiện một ông lão gầy gò trên người mặc áo bào xám.
Diệp Trần biết, nơi này chắc là không gian bên trong khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, mà ông lão áo xám trước mắt này rất rõ ràng là khí linh của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia!
"Ngươi là người phương nào? Tại sao lại có khí tức của chủ nhân ta?"
Ông lão áo xám nhìn qua Diệp Trần, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc nồng đậm.
Trước đó Diệp Trần cố ý sử dụng pháp quyết mà Nguyên Thủy đại đế truyền thụ cho hắn, nghĩ rằng khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia chắc chắn sẽ có chỗ phát hiện.
Diệp Trần mỉm cười, hướng về phía ông lão áo xám chắp tay nói:
"Ta là Diệp Trần chính là truyền nhân của Nguyên Thủy đại đế, xin ra mắt tiền bối!"
Khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia lập tức vì đó mà sững sờ, sau đó lại lắc đàu, trêm mặt hiện ra vẻ giận dữ nói:
"Không có khả năng! Ta ở mấy chục cái kỷ nguyên trước đó, đã không thể nào cảm ứng được khí tức của chủ nhân, ngươi mới lớn được bao nhiêu, làm sao lại là truyền nhân của chủ nhân? Quả thực là nói bậy nói bạ!"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, lập tức nói ra toàn bộ chuyện chính mình xông qua Thiên Kiếp thần tháp một cách rõ ràng.
Sau khi khí linh của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia nghe xong thì vẻ mặt lúc này mới dễ nhìn hơn một chút:
"Như vậy thì ngươi thật đúng có thể coi là đệ tử của chủ nhân ta!"
Diệp Trần thấy khí linh đã tiếp nhận chính mình thì lập tức hết sức vui mừng, chỉ cần khí linh có thể chấp nhận chính mình, vậy thì việc luyện hóa Hỗn Độn Huyễn Diệt bia tự nhiên cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, chờ đến khi Diệp Trần nói ra ý nghĩ này của mình thì khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia lại lắc đầu, nói:
"Bây giờ tuy rằng là ta đã vô chủ, thế nhưng không phải là người nào cũng có thể trở thành chủ nhân mới của ta, cho dù ngươi là đệ tử của lão chủ nhân thì cũng không được!"
Diệp Trần lập tức có chút ra ngoài ý định, tuy nhiên nghe lời này của đối phương, hiển nhiên cũng không có hoàn toàn từ chối:
"Không biết ta phải làm như thế nào, tiền bối mới bằng lòng giúp ta?"
Trên mặt khí linh của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia hiện ra vẻ tán thành, nói:
"Thật ra thì ngươi không chỉ là chưởng khống giả của một phương thế giới, bây giờ lại lĩnh ngộ Vĩnh Hằng chi đạo, siêu thoát khỏi pháp tắc, đã đủ tư cách trở thành chủ nhân ta, tuy nhiên ngươi vẫn phải thông qua khảo nghiệm của ta thì mới có thể để cho ta cam tâm tình nguyện đi theo ngươi!"
Diệp Trần xúc động gật đầu:
"Xin tiền bối chỉ giáo!"
Khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp vung tay áo dài lên, lập tức xuất hiện một đám mây mù màu tím, bay về phía Diệp Trần:
"Đây là Hồng Mông Tử khí, chính là lão chủ nhân để lại, nếu như ngươi có thể lĩnh hội được ảo diệu trong đó, luyện hóa được thì tự nhiên là có thể trở thành chủ nhân mới của ta!"
Giọng nói vang lên, đám mây màu màu tím thần bí kia đã bao phủ Diệp Trần vào trong đó.
"Hồng Mông Tử Khí... Là cái gì?"
Diệp Trần nhịn không được mở miệng hỏi một câu, đáng tiếc khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia lại không có câu trả lời.
Diệp Trần đành không hỏi thêm nữa, bắt đầu cẩn thận cảm ứng đối với đám mây mù màu tím kia.
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần lập tức phát hiện, Hồng Mông Tử khí này không tầm thường!
Ở trong đó vô cùng ảo diệu, dường như bao hàm chi lý của vũ trụ, hơn nữa càng lĩnh hội thì càng cảm thấy sâu không lường được, vượt xa khỏi những gì mà hắn biết!
"Bốn mươi chín loại pháp tắc, Hỗn Độn pháp tắc, thậm chí kỷ nguyên hủy diệt, vũ trụ luân hồi, tất cả sự biến hóa của thế giới, thế mà tất cả đều một đám mây màu tím này mà bắt đầu!"
"Có năm mươi loại đạo, thiên diễn bốn mươi chín, một trong đó thì biến mất, ta vẫn cho rằng loại biến mất kia chính là Hỗn Độn chi đạo, bây giờ xem ra, suy nghĩ trước đó của ta là sai, sai toàn bộ!"
"Hóa ra loại biến mất kia chính là Hồng Mông chi khí này, là tất cả căn cơ của đại đạo, là khởi nguyên của tất cả vũ trụ là khởi nguồn của tất cả Tạo Hóa...."
Sau khi Diệp Trần hoàn toàn rơi vào trong trạng thái đốn ngộ, đám mây màu tím kia cũng bắt đầu dần dần dung nhập vào trong thân thể của Diệp Trần.
Chương 1060 Bước đầu công nhận
Diệp Trần bừng tỉnh, cảm thấy chính mình như tiến vào một loại trạng thái huyền diệu, giống như tỉnh mà không phải tỉnh giống như ảo mộng, dường như lập tức đi tới thời không cuối cùng!
Thiên địa không mở, âm dương không phán, thời gian đình trệ, không có gì chỉ có một mảnh hỗn độn tuyên cổ bất biến lại bao hàm đại đạo vô thượng, chậm rãi vận chuyển, huyễn hoặc khó hiểu.
Đột nhiên!
Một đạo tử khí không biết từ đâu mà lên, lao nhanh tới chui vào bên trong hỗn độn kia, lập tức khơi dậy một đạo gợn sóng, giống như không gian hỗn dộn vốn tĩnh mịch lập tức được rót sinh cơ vào.
Đại đạo vốn vô cùng viên mãn lập tức xuất hiện một chút khuyết điểm, nhưng vừa đúng chính một chút khuyết điểm này lại làm cả không gian hỗn độn bắt đầu xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Từ đó về sau, từng đạo pháp tắc bắt đầu từ bên trong hỗn độn kéo dài mà ra, sau đó thì mở rộng ra khỏi vũ trụ biến đổi đại thiên thế giới, tạo ra sự sống và cái chết, nhân quả vướng mắc, yêu hận tình cừu, sinh lão bệnh tử đều bắt nguồn từ đây...
Cũng không biết là trôi qua bao lâu, toàn thân Diệp Trần bỗng nhiên rung động, từ lúc độn ngộ tới lúc tỉnh táo lại giống như một giấc mộng lớn.
Phải biết, từ khi Diệp Trần bước vào con đường tu chân, gần như cũng đã không ngủ không nghỉ, chứ đừng nói chi là nằm mơ, ngay cả chớp mắt một cái cũng không có nhiều!
Mà vừa rồi, Diệp Trần thế mà thật sự rõ ràng ngủ thiếp đi, hơn nữa một giấc này thật giống như đi qua vô số kỷ nguyên, từ lúc thời gian bắt đầu, ngủ thẳng tới thời gian cuối cùng, trải qua toàn bộ sinh sinh diệt diệt của thế giới Hỗn Độn.
"Không hổ là tồn tại có thể siêu thoát khỏi pháp tắc, không nghĩ tới ngươi vậy mà lĩnh hội được bí ẩn bên trong Hồng Mông Tử khí nhanh như vậy! Lợi hại!"
Khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia ở một bên nhịn không được mà vỗ tay tán dương.
Phải biết, Nguyên Thủy đại đế lúc trước luyện hóa Hỗn Độn Huyễn Diệt bia thế nhưng là dùng trọn một cái kỷ nguyên!
Mà Diệp Trần thế mà thông qua được khảo nghiệm của hắn nhanh như vậy, tuy rằng bây giờ hắn vẻn vẹn chỉ lĩnh hội đến một chút da lông thôi, thế nhưng cũng đã là tương đối nghịch thiên!
Diệp Trần lấy lại tinh thần, không thể không mỉm cười:
"Nói như vậy thì ta hiện tại chắc là đã thông qua khảo nghiệm của tiền bối?"
Khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia lại cười ngạo nghễ nói:
"Tiểu bối! Ngươi bây giờ chẳng qua là miễn cưỡng đạt được sự tán thành của ta mà thôi, muốn trở thành chủ nhân mới của ta, chỉ có loại trình độ này thì còn thiếu rất nhiều!"
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng không thể không âm thầm cảm khái:
Không hổ là tồn tại cao cấp nhất bên trong hàng ngũ Hỗn Độn Linh Bảo, yêu cầu nhận chủ thật đúng là cao a!
Tuy nhiên, như là đã đạt được khí linh bước đầu công nhận thì đối với Diệp Trần mà nói đã xem như thành công.
"Khí linh tiền bối, ta trước đó đã lập xong thệ ước với Hỗn Độn thú, ta có ý định muốn thả hắn ra ngoài, để hắn làm việc cho ta, ý của tiền bối như thế nào?"
Khí linh Hỗn Độn Huyễn Diệt bia duỗi cái lưng mệt mỏi ra, nhếch miệng nói:
"Ta ngược lại thật ra không sao cả, tuy nhiên lấy thực lực của ngươi bây giờ còn chưa đủ năng lực phong ấn con quái vật này, cho nên ta đề nghị ngươi vẫn là chờ sau khi trở lại thế giới của ngươi, thì thả cái tên này ra cũng không muộn, bằng không nếu hắn liều lĩnh mạo hiểm chống lại được phản phệ của Hỗn Độn mà vi phạm thệ ước hỗn độn thì ngươi chỉ sợ cũng không làm được gì hắn!"
Diệp Trần lập tức nhẹ gật đầu:
"Tiền bối nói có lý!"
...
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần lui ra khỏi không gian của khí linh, chỉ thấy Hỗn Độn thú phía dưới vẫn đang liều mạng chống lại sự trấn áp của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, đáng tiếc lực lượng phong ấn của Nguyên Thủy đại đế thực sự quá cường đại, cho nên vẫn như cũ chỉ tốn công vô ích mà thôi.
"Thu!"
Diệp Trần vẫy tay, đặt ở trên Hỗn Độn Huyễn Diệt bia trên lưng của Hỗn Độn thú, lập tức nhanh chóng thu nhỏ lại cuối cùng chui vào trong cơ thể Diệp Trần.
Hô!
Hô!
Hô!
Hỗn Độn thú ở phía dưới sớm đã mệt mỏi tới mức không chịu nổi, lập tức lấy được cơ hội thở dốc, bắt đầu thở dốc từng ngụm từng ngụm, tuy nhiên trên mặt lại hiện ra vẻ vô cùng vui mừng:
"Tiểu tử nhân loại, ngươi làm được thật sao?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng:
"Ta bây giờ đã được khí linh của Hỗn Độn Huyễn Diệt bia bước đầu công nhận, tuy nhiên còn chưa có luyện hóa hoàn toàn, lực lượng phong ấn ở trên người ngươi quá mạnh, muốn giải trừ hoàn toàn, còn cần một chút thời gian!"
Hỗn Độn thú nghe được lời này của Diệp Trần thì trên khuôn mặt khổng lồ kia lập tức hiện ra vẻ thất vọng, tuy nhiên chợt nói:
"Ta cũng đã đợi tới một trăm cái kỷ nguyên, cũng không cần phải vội vã nhất thời này!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu:
Ngươi có thể nghĩ như vậy, tự nhiên là không thể tốt hơn! Đã như vậy, vậy thì ủy khuất ngươi ở bên trong bia chờ đợi thêm khoảng thời gian ngắn đi!
Nói xong lời này, Diệp Trần vung cánh tay lên:
Rầm rầm!
Ngay sau đó, Diệp Trần đã từ bên trong không gian phong ấn mà Hỗn Độn Huyễn Diệt bia diễn sinh ra đi ra, lại xuất hiện ở trên núi Chu Hoàng.
Mà cây Bồ Đề cổ thụ trên núi Chu Hoàng kia vào lúc này thế mà đã bắt đầu có chiều hướng khô héo, rất nhiều lá khô rụng xuống, thân cây cũng nhanh chóng khô quắt lại, hoàn toàn không còn sinh cơ như lúc trước.
Hoá ra, cây Bồ Đề cổ thụ này chính là Hỗn Độn thú lúc trước vì muốn hấp dẫn sự chú ý của nhân loại, dùng chính lực lượng hỗn độn của mình biến thành, Diệp Trần bây giờ đã thu Hỗn Độn Huyễn Diệt bia, mang Hỗn Độn thú rời khỏi nơi đây thì cây Bồ Đề cổ thụ này không có lực lượng Hỗn Độn của Hỗn Độn thú chống đỡ, tự nhiên cũng như trở thành cây không rễ.
"Chuyện gì xảy ra? Thần thụ của Cơ gia chúng ta làm sao lại khô héo?"
Người của Cơ gia ở xa xa nhìn thấy cảnh này thì lập tức từng người ôm đầu, mặt mũi đầy vẻ không thể tin được.
Bồ Đề cổ thụ đứng sừng sững ở trên núi Huyễn Diệt trải qua bao nhiêu năm tháng, đồng thời cũng là biểu tượng quyền thế của Cơ gia bọn hắn, bây giờ đột nhiên khô héo, thực sự là không thể tin nổi.
"Ngươi! Ngươi không phải đã chết ở bên trong rồi sao? Làm sao lại như vậy?"
Sau khi Diệp Trần trở lại trên núi Chu Hoàng được một lát thì nơi xa bỗng nhiên phát ra một tiếng kinh hô, bỗng nhiên chính là lão tổ Cơ gia, ở đằng sau còn có một đám cường giả Cơ gia nghe thấy mà chạy tới.
Lão tổ Cơ gia trước đó, thế nhưng là tận mắt nhìn thấy, Diệp Trần tự bạo mà chết, hóa thành một đám sương máu.
Sau kho Hỗn Độn thú rơi vào trạng thái nổi điên, cái tên này sợ bị ảnh hưởng cho nển trốn thoát trước.
Bây giờ đột nhiên nhìn đột nhiên lại nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, tự nhiên cảm thấy không thể tin nổi.
"Lão tổ, tiểu tử này không chết cũng là chuyện tốt! Trước đó hắn giết chết Vô Cương và Vô Chương, món nợ này đã tới lúc tính toán với hắn! Khặc khặc!"
Người nói chuyện ở lối ra này bỗng nhiên chính là vị đại trưởng lão kia của Cơ gia.
"Tiểu tử! Ta đã từ trong miệng Đoan Mộc Phong biết được lai lịch của ngươi! Hóa ra Cơ Huyền Thành tam đệ của ta cũng chết ở trong tay của ngươi!"
"Ừm?"
Diệp Trần vốn cũng không có để những người này của Cơ gia vào trong mắt, cho dù là lão tổ Cơ gia kia, bây giờ ở trong mắt Diệp Trần cũng đã không đáng giá nhắc tới!
Vốn là hắn cũng không muốn dây dưa quá nhiều với Cơ gia, nghe được lời này của đại trưởng lão Cơ gia thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Đoan Mộc Phong như là đã bán đứng hắn, vậy bọn người Hi Nguyệt chẳng phải là cũng nguy hiểm sao?
Quả nhiên, đại trưởng lão Cơ gia tiếp tục lại nói:
"Còn có những đồng bọn kia của ngươi, Cơ gia chúng ta đã phái người tiến đến vây quét, đợi chút nữa trên đường hoàng tuyền, ngươi cũng không tính là quá cô đơn! Khặc khặc!"
Sau khi đại trưởng lão Cơ gia nói xong lời này thì chủ động xuất thủ với Diệp Trần.
Mà Diệp Trần nghe được điều này, trong đôi mắt lập tức bắn ra một vệt sắc bén, trên người trong nháy mắt dâng lên sát khí đằng đằng!
Bình luận facebook