-
Chương 996-1000
Chương 996 Chiến Tiên Quân!
Diệp Trần trầm ngâm một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu hướng về phía Tôn trưởng lão cười lạnh:
"Nghe kiểu nói này của ngươi, có vẻ như ta đã không có lựa chọn nào khác?"
Tôn trưởng lão nghe được lời này của Diệp Trần, trên khuôn mặt dày lập tức hiện ra một chút vẻ đắc ý, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn:
"Đúng! Ngươi thật sự không có lựa chọn nào khác! Nếu như muốn mạng sống, nhất định phải đáp ứng điều kiện vừa rồi mà ta mới nói lên!"
"Ồ? Vậy nếu như ta không đáp ứng thì sao? Các ngươi sẽ cùng nhau đối phó ta thật sao?"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu, lại mở miệng nói lần nữa.
Không nghĩ tới, không đợi Tôn trưởng lão mở miệng, vị cường giả của Vô Cực tông ở đằng sau kia lập tức cười lạnh nói:
"Đối phó ngươi chỉ là một tên tiểu bối! Còn cần đến chúng ta cùng nhau sao? Ngươi cũng quá xem trọng chính ngươi rồi!"
"Đúng rồi!"
"Buồn cười tới cực điểm!"
Hai cường giả Hợp Đạo Tiên Quân còn lại cũng thi nhau hùa theo, tất cả đều mặt mũi đầy vẻ khinh thường.
Hoàn toàn chính xác, theo suy nghĩ của bọn họ, Diệp Trần thiên phú cho dù lại nghịch thiên, nhưng chẳng qua cũng chủ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch mà thôi!
Mấy người bọn họ là nhân vật bậc nào?
Đường đường là Hợp Đạo Tiên Quân!
Đặt ở bên trong những tông môn thế lực nhị tam lưu kia vậy cũng là đại nhân vật cấp lão tổ bá chủ một phương a!
Nếu như đối phó chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch, bọn họ còn đồng loạt ra tay, đây chẳng phải là thể diện ném đến nhà bà ngoại rồi sao?
"Diệp Trần! Ngươi lề mà lề mề như vậy là có ý gì? Giết ta ngươi cũng đừng hòng sống! Vẫn là ngoan ngoãn đáp ứng điều kiện của Tôn trưởng lão đi, nhanh chóng thả ta ra!"
Tuyệt Vô Địch cũng không nhịn được mà bắt đầu thúc giục.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, bên trong đôi mắt hiện lên một vệt màu lạnh:
"Nếu là như vậy, vậy...ngươi liền đi chết đi!!"
Sau khi giọng nói rơi xuống, bàn tay Diệp Trần nhẹ nhàng nắm lại:
Bành!
Ngay trước đó, Tuyệt Vô Địch còn vô cùng tự tin, hắn cho rằng Diệp Trần tuyệt đối sẽ không dám giết mình, vậy mà trong nháy mắt đã hóa thành một đám sương máu, thần hồn câu diệt!
Yên tĩnh!
Toàn bộ đỉnh núi Thiên Kiếp, yên tĩnh như chết!
Trọn vẹn yên tặng trong ba giây đồng hồ, Tôn trưởng lão là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ tung lên, máy đầu bạc trắng, trong nháy mắt từng chiếc dựng ngược lên!
"Ngươi! Tìm! Chết!!!"
Tôn trưởng lão là thật nổi điên lên rồi, hắn vốn cho là đã nắm chắc thành công, thực sự không nghĩ ra Diệp Trần còn có bất ký lý do cự tuyệt nào nữa.
Thế nhưng là, Diệp Trần không chỉ cự tuyệt, hơn nữa vậy mà một lời không hợp thì đã giết chết Tuyệt Vô Địch ngay tại chỗ!
Thật ra thì, không riêng gì Tôn trưởng lão không nghĩ ra, tất cả mọi người ở đây không ai có thể nghĩ ra, Diệp Trần vậy mà thật dám làm như vậy, ở ngay trước mặt bốn vị cường giả Hợp Đạo Tiên Quân trực tiếp tiêu diệt Tuyệt Vô Địch!
"Khốn kiếp! Hắn là điên rồi sao? Hắn muốn tìm cái chết sao? Đầu của hắn là bị lừa đá rồi sao????"
Quỳnh Bích Lạc lúc này đã không còn thái độ ổn trọng như ngày thường, gần như đã rống lên!
Hi Nguyệt cũng đồng dạng lấy tay che miệng, mặt mũi đầy vẻ khó có thể tin.
Tuy rằng khoảng thời gian mà nàng ta quen biết Diệp Trần cũng không tính là lâu dài, thế nhưng dưới cái nhìn của nàng, Diệp Trần cũng không phải loại người làm chuyện sốc nổi bất chấp hậu quả nha!
Sao lại thế...đây là hành vi hoàn toàn tìm kiếm cái chết?
Tôn trưởng lão nghĩ mãi mà không hiểu!
Quỳnh Bích Lạc nghĩ mãi mà không hiểu!
Hi Nguyệt cũng nghĩ mãi mà không hiểu!
Tất cả mọi người ở đây không ai có thể hiểu được!
Ở trong cái nhìn của mọi người, cử động lần này của Diệp Trần quả thực cùng với tự sát không có bất kỳ sự khác biệt nào!
Ầm ầm!
Trong cơn giận dữ, Tôn trưởng lão trực tiếp vỗ xuống một chưởng, không gian trong phạm vi trăm dặm đều hung hăng lắc lư một cái, giống như toàn bộ trời xanh đều sắp sụp đổ xuống!
Mặc dù đạt tới Hợp Đạo Tiên Quân đã có thể dễ dàng sử dụng tay không đánh nổ một quả tinh cầu!
Nếu không phải núi Thiên Kiếp này có cấm chế cường đại mà Nguyên Thủy đại đế bố trí bảo vệ, thì một chưởng này của Tôn trưởng lão đập xuống chỉ sợ cả ngọn núi Thiên Kiếp này cũng không đủ để cho một bàn tay của hắn vỗ xuống!
Mà Diệp Trần là người đứng mũi chịu sào cũng lập tức cảm nhận được một cỗ áp bách cường đại khó mà hình dung, hướng hắn hung hăng đè ép mà tới, thậm chí ngay cả thời không xung quanh cũng bị một chưởng này của hắn đánh cho xảy ra bóp méo!
Không thể không nói, cường giả cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân hoàn toàn chính xác là cường đại tới đáng sợ!
Huống chi Tôn trưởng lão này ở bên trong cường giả cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân cũng là tồn tại tương đối lợi hại!
Không khoa trương chút nào, một mình hắn dùng toàn lực đủ quét ngang thế lực nhị tam lưu của Tu Chân giới, thuận tay diệt đi một cái tinh vực cũng dễ như trở bàn tay!
Nếu như Diệp Trần trước đó chưa có tiến vào Thiên Kiếp thần tháp, còn chưa ngưng tụ ra bốn mươi chín đạo phù văn pháp tắc thì thật đúng là chưa chắc đã là đối thủ của Tôn trưởng lão.
Cũng may, Diệp Trần bây giờ so sánh với lúc vừa lên núi Thiên Kiếp thì thực lực đã tăng lên không chỉ mười lần!
Nhất là có bốn mươi chín loại phù văn pháp tắc hộ thân, một chưởng khủng bố như thế của Tôn trưởng lão cũng hiện ra không chỉ cường hãn.
Ầm!
Diệp Trần nhẹ nhàng tung ra một quyền, nhìn qua bên trong dường như mềm mại, ngay cả chân nguyên cũng ít tới đáng thương, thế nhưng lại dung nhập toàn bộ bốn mươi chín loại lực lượng pháp tắc vào trong đó!
Ầm!
Xoẹt xẹt!!
Một chưởng một quyền của hai ngươi va chạm vào nhau, không gian xung quanh sớm đã sụp đổ vỡ vụn ra!
Tuy nhiên, ngay sau đó, chưởng lực mênh mông của Tôn trưởng lão nhìn như cường thế vô song, lại bị một quyền nhẹ như mây gió của Diệp Trần gắt gao đứng vững, cũng không còn cách nào tiến lên một chút nào!
"Cái gì?!"
"Hắn thế mà... Chặn!"
"Điều này sao có thể!!"
...
Chẳng những mọi người khiếp sợ không gì sánh nổi, ngay cả trên khuôn mặt của Tôn trưởng lão cũng đầy vẻ chấn động!~
Trong đôi mắt của mọi người, Tôn trưởng lão là nhân vật thế nào, đối phó một tên tiểu bối như Diệp Trần quả thực chính là lấy lớn hiếp nhỏ, giống như một người lớn chơi trẻ con, đó không phải trận chiến nghiêng về một bên sao?
Làm sao lại có thể có lực lượng ngang nhau?!!
Thực lực của Diệp Trần này vậy mà đã đáng sợ đến trình độ này rồi sao?
Vào lúc này, gần như tất cả mọi người đều thi nhau che lấy đầu của mình, cũng bắt đầu hoài nghi vào cuộc sống.
Duy chỉ có Hi Nguyệt trước đó đã lòng như tro nguội, nhìn thấy Diệp Trần chẳng những không có bị Tôn trưởng lão giết chết, hơn nữa vậy mà có thể chống lại Tôn trưởng lão thì lập tức hưng phấn tới muốn nhảy dựng lên!
Nàng ta mới không cần biết, Diệp Trần làm được như thế nào, chỉ cần Diệp Trần không chết thì đối với nàng mà nói đó mới chính là chuyện vui vẻ nhất.
"Ngươi đây là...quyền pháp gì?"
Sau khi Tôn trưởng lão hết khiếp sợ đã ngôi phục lại được mấy phần lý trí, nhịn không được kinh hô một câu.
Hắn vừa rồi rõ ràng có thể cảm nhận được, bên trong một quyền kia của Diệp Trần, bao hàm đủ loại lực lượng không thể tưởng tượng nổi, vậy mà lấy loại phương thức vô cùng thần kỳ hóa giải một chưởng kia của hắn thành vô hình.
Mà áo nghĩa bên trong quyền pháp kia, thậm chí ngay cả hắn cũng không thể hiểu rõ!
Hắn thực sự không dám tưởng tượng, một tên tiểu tửu vắt mũi còn chưa sạch mới chỉ có khoảng ba mươi tuổi vậy mà có thể thi triển ra võ kỹ thâm ảo như vậy!
Thậm chí, so với "Vạn Thánh Long Vương Phá" mà Tuyệt Vô Địch thi triển ra thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi hơn nhiều lắm!!
Sau khi Diệp Trần đứng vững, thuận tay vỗ vỗ ống tay áo, cười lạnh nói:
"Nghe kỹ cho ta! Bộ quyền pháp này tên là Đồ Cẩu quyền!"
"Đồ Cẩu quyền?"
Tôn trưởng lão hơi sững sờ, hiển nhiên trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
Diệp Trần lại nói thêm một câu nữa:
"Chuyên giết chó già hèn hạ vô sỉ!"
Tôn trưởng lão thế mới biết, Diệp Trần là đang cố ý nhục mạ mình, lập tức tức giận đến hai mắt muốn nứt ra:
"Tiểu tử không biết sống chết! May mắn ngăn trở được một quyền của lão phu thì thật sự tưởng chính mình ghê gớm lắm sao? Vừa rồi lão phu chỉ dùng ba thành công lực mà thôi!"
"Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!"
Chương 997 Ba đao chi uy!
Oanh!
Sau khi giọng nói của Tôn trưởng lão rơi xuống, một đạo bóng mờ màu vàng kim cao tới mấy ngàn mét từ trên người hắn đột nhiên dâng lên, như thể Thần Phật hàng thế, cúi đầu nhìn xuống Diệp Trần ở phía dưới giống như con kiến hôi.
"Kình Thương ấn!"
Đi cùng với giọng nói của Tôn trưởng lão vang lên lần nữa, bóng mờ người khổng lồ màu vàng kim kia chậm rãi giơ một chưởng lên vỗ xuống.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, phương viên trong vòng một trăm dặm, tất cả đều đều bị một chưởng kia bao phủ xuống dưới, dường như ngay cả vùng thời không này cũng vì vậy mà đình trệ!
Nhất là lấy Diệp Trần làm trung tâm, không gian xung quanh ở dưới sự xung kích của bàn tay khổng lồ kia vậy mà tất cả đều sụp đổ, khiến cho Diệp Trần ngay cả lực lượng Thời Không pháp tắc cũng không cách nào có thể thi triển.
Đám người vây xem ở xung quanh kia nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này thì sớm đã dọa đến thi nhau lùi lại, thậm chí một số có tu vi hơi yếu bởi vì không chịu nổi lực lượng ảnh hưởng mà ngay lập tức điên cuồng phun ra máu tươi!
"Đây chính là lực lượng của Hợp Đạo Tiên Quân sao?"
"Quá kinh khủng!"
"Cái gọi là cảnh giới Hợp Đạo chính là cùng đại đạo hòa làm một thể, trong lúc phất tay đã có thể điều động lực lượng thiên địa! Thực lực cấp độ này xa xa không phải chúng ta có thể tưởng tượng!"
...
Mọi người liên tiếp nhanh chóng lùi lại, vừa bàn tán sôi nổi.
Ngay cả một đám cường giả kia, tất cả cũng đều hơi biến sắc:
"Đây là Kình Thương ấn võ kỹ trấn tông của Kình Thương tông sao? Không nghĩ tới Kình Thương ấn của Tôn trưởng lão vậy mà đã tu luyện tới cảnh giới như thế!"
"Kình Thương ấn này tuy rằng không có lực phá hoại lớn bằng Vạn Thánh Long Vương Phá thế nhưng sau khi được Tôn trưởng lão xuất ra, uy lực so với một chiêu trước đó của Tuyệt Vô Địch cường đại hơn không chỉ mấy chục lần a!"
"Tôn trưởng lão dựa vào một chiêu này, cho dù ở bên trong hàng ngũ cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân cũng đủ để đưa thân vào hạng nhất!"
...
Ngay cả Diệp Trần nhìn thấy một chiêu này cũng như vậy sắc mặt thay đổi lớn, một chiêu này của đối phương chỗ cường đại chân chính cũng không phải là lực phá hoại, mà là có thể phong ấn thời không ở xung quanh!
Kể từ đó, ở ở trong phạm vi chưởng lực của đối phương bao phủ, Diệp Trần không cách nào sử dụng được lực lượng Thời Không pháp tắc đến tiến hành tránh né, chỉ có thể chính diện đối kháng!
"Thôi được! Hôm nay, ta sẽ cùng ngươi đánh một trận đàng hoàng!"
Sau khi Diệp Trần quyết định, bàn tay phải lật một cái:
Oanh!
Đi theo đó là một đạo khí tức hủy diệt vô cùng nồng đậm, một thanh đao to lớn tỏa ra ánh sáng màu xám đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Diệp Trần.
Ở thời khắc mấu chốt này, Diệp Trần cuối cùng tế ra Diệt Thế Ma đao!
Vị cường giả kia của Vô Cực tông thấy thế, trong hai con ngươi lập tức hiện ra vẻ hưng phấn nồng đậm:
"Diệt Thế Ma đao! Quả nhiên nằm ở trong tay tiểu tử này!!"
Thật ra thì, thù Diệp Trần giết chết Vân Phá Thiên hắn căn bản cũng không có để ở trong lòng, Diệt Thế Ma đao mới là đồ vật mà hắn, thậm chí toàn bộ Vô Cực tông thực sự quan tâm!
"Một đao Toái Sơn Hà!"
"Hai đao Diệt Chúng Sinh!"
"Ba đao Phá Thương Khung!"
Sau khi Diệp Trần gọi Diệt Thế Ma đao ra thì ngay lập tức liên tiếp chém ra ba đao.
Rầm rầm rầm!
Ba đạo đao mang mang theo khí tức hủy diệt làm cho người phải sợ nhãi, mỗi một đao mạnh hơn một đao lao thẳng về phía Tôn trưởng lão kia mà đi!
Răng rắc!
Sau khi đạo thứ nhất xẹt qua trên không trung, cái bóng mờ hình bàn tay kia đang hướng đập xuống trong nháy mắt vỡ nát ra!
Đạo đao mang thứ hai xẹt qua, cái bóng mờ hình người khổng lồ màu vàng kim cao tới mấy ngàn mét kia cũng ngay lập tức vỡ vụn ra hóa thành hư vô.
Ngay sau đó là đạo đao mang thứ ba, thẳng đến thân thể Tôn trưởng lão mà đi.
"Cái gì!!"
Tôn trưởng lão lập tức trừng hai mắt một cái, hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà dễ dàng như thế phá sạch Kình Thương ấn của chính mình, thậm chí ngay cả Ngoại Đạo Tượng Thần cũng bị hắn chém vỡ chỉ trong một đao!
"Huyền Sương giáp!"
Mắt thấy một đao cuối cùng đã giết tới trước mặt, Tôn trưởng lão căn bản không kịp nghĩ nhiều, vội vàng gọi ra pháp bảo Tiên khí phòng ngự của mình.
Một cái độn giáp màu tím vô cùng hoa lệ lập tức xuất hiện ửo trên đỉnh đầu của Tôn trưởng lão, ngăn ở phía trước đạo đao mang hủy diệt kia.
Tuy nhiên:
Cạch!
Độn giáp màu tím kia ngay cả một giây đồng hồ cũng không giữ nổi, trong nháy mắt rạn nứt ra, sau đó là "Bành" một tiếng, ngay lập tức vỡ vụn ra!
Cũng may, sau khi được độn giáp màu tím này ngăn cản, đạo đao mang màu xám kia cũng rõ ràng yếu đi rất nhiều, đã không có lực sát thương cường đại như trước đó.
Hơn nữa, độn giáp màu tím kia cũng không phải là hoàn toàn không có chỗ dùng, chí ít có thể tranh thủ gần một gây đồng hồ cho Tôn trưởng lão.
Đây đối với cấp bậc cường giả như bọn họ mà nói, dù là một phần vạn giây cũng đã là cực kỳ đáng quý khó được, chứ đừng nói là thời khắc sinh tử.
Tôn trưởng lão thì nhân cơ hội này mà nhanh chóng lùi lại đằng sau đến hơn vạn mét.
Nhưng cho dù là như thế, đầu tiên là Ngoại Đạo Tượng Thần bị hủy, sau đó là pháp bảo bản mệnh bị hủy, dưới sự trùng kích của hai thứ này, Tôn trưởng lão cũng bị dính lực lượng phản phệ to lớn.
"Phốc!"
Tôn trưởng lão vừa mới đứng vững lại thân hình thì điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt vô cùng trắng bệch, khí tức vô cùng uể oải.
"Cái này..."
Tất cả mọi người đều thấy cảnh tượng này thì lập tức tất cả đều choáng váng thêm lần nữa, những tên trước đó bị ảnh hưởng bởi một lần thể hiện của Tôn trưởng lão mà phun ra máu thì bây bây giờ choáng váng trực tiếp ngất xỉu, có lẽ choáng váng thêm với thiếu máu gây ra...
Nếu như nói, Diệp Trần trước đó đánh bại Tuyệt Vô Địch, bọn họ tuy rằng cũng cảm thấy chấn knih, nhưng chí ít còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, dù sao Diệp Trần thế nhưng là yêu nghiệt tuyệt thế đạt tới đỉnh Thiên Kiếp thần tháp!
Thế nhưng là, Tôn trưởng lão này là nhân vật bậc nào?
Đây chính là trưởng lão của Kình Thương tông, cường giả Hợp Đạo Tiên Quân hàng thật giá thật!
Tồn tại cường đại này đủ để dễ dàng quét ngang mấy chục cái tinh vực!
Thế mà bị ba đao của Diệp Trần đánh cho phải nhanh chóng lùi ra đằng sau mà còn phải nôn ra máu?
Thế giới này là thế nào?
Điên rồi sao!
Trong đầu của tất cả mọi người ở ngay vào thời khắc này, tất cả như thể bại não và không thể sử dụng từ ngữ để mô tả tâm trạng của của chính mình vào lúc này.
Chỉ có Hi Nguyệt luôn luôn lo lắng và sợ hãi, sau khi thấy được cảnh này thì vui đến phát khóc:
"Ta biết mà...ta biết mà...hắn chắc chắn sẽ không có chuyện gì!"
Quỳnh Bích Lạc thì há to miệng, cuối cùng sửng sốt không nói ra được câu nào.
Từ khi Diệp Trần đắc tội Kình Thương tông, cự tuyệt lời mời chào của Phượng tộc, trong mắt của nàng, Diệp Trần gần như cũng đã là một người chết!
Thế nhưng là nàng ta làm sao cũng không nghĩ tới, cho tới bây giờ, Diệp Trần chẳng những vẫn còn sống rất tốt, hơn nữa đoạn đường này đi tới, đồ Lăng Hiêu! Giết Đồ Tranh! Biết là người thừa kế của Hạo Thiên đại đến, Diệt Truyệt Vô Địch! Bây giờ thế mà ngay cả Tôn trưởng lão cũng bị một chiêu này của hắn đánh cho phải nôn ra máu!
Phải biết, cho dù lấy thực lực của nàng, so với Tôn trưởng lão kia cũng phải kém nửa bậc a!
Thực lực của hắn vậy mà kinh khủng đến loại trình độ này?
Khó trách hắn đối với Lạc Hà tông ta chẳng thèm để ý tới! Khó trách hắn một lời cự tuyệt mời chào của Phượng tộc! Khó trách hắn dám ở ngay trước mặt nhiều cường giả như vậy trực tiếp diệt đi Tuyệt Vô Địch!
Đúng như trước đó Diệp Trần đã nói:
Thứ mà hắn dựa vào là chính hắn!
"Hóa ra hắn chưa bao giờ nói khoác! Thật sự là hắn có vốn liếng để nói ra câu nói như thế a!"
Quỳnh Bích Lạc thở dài một lúc.
"Thảo nào hắn không nhận lời mời vào Phượng tộc của ta, đúng là yêu nghiệt tuyệt thế mà!"
Một bên khác, Phong lão tứ nhìn thấy cảnh này thì cũng âm thầm thở dài, tâm trạng cũng không khác gì Quỳnh Bích Lạc, đồng thời sinh ra lòng cảm phục.
Một bên khác nữa, ngay lúc tất cả mọi người ở đây đều rơi vào trạng thái choáng váng không hiểu thì Diệp Trần đã vung Diệt Thế Ma đao lên một lần nữa, chủ đuộng đánh về phía Tôn trưởng lão!
Ba đao vừa rồi của hắn đánh lui Tôn trưởng lão, nhìn như gọn gàng mà dứt khoát, thật ra thì cũng đã hao phí tới gần ba thành lực lượng hủy diệt của phù văn Hủy Diệt pháp tắc!
Nói cách khác, giống như những đao mang trước đó phá hủy thiên diệt địa trước đó, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể sử xuất ra tối đa là mười đao, lực lượng hủy diệt ở bên trong phù văn Hủy Diệt pháp tắc sẽ bị hắn tiêu hao sạch sẽ toàn bộ!
Phải biết, Hủy Diệt pháp tắc là tồn tại ở bên trong tất cả các lực lượng pháp tắc có lực sát thương mạnh nhất, hơn nữa lại vô cùng phù hợp với Diệt Thế Ma đao!
Cho nên sau khi một kích này của hắn thành công thì nhất định phải thừa thắng truy kích giết chết hoàn toàn cái tên Tôn trưởng lão này đi
Chương 998 Lấy một địch bốn!
"Chết đi!!"
Diệt Thế Ma đao lại bổ xuống dưới một lần nữa!
Khí huyết trong cơ thể Tôn trưởng lão kia lúc này đang khuấy động, còn chưa khôi phục lại thì đã kiến thức được uy lực một đao này của Diệp Trần thì nơi nào còn dám đón đỡ?
Cho nên Tôn trưởng lão không hề nghĩ ngời, vừa nhanh chóng lùi lại phía sau, đồng thời hướng về phía tam đại cường giả của Vô Cực tông, Thái Huyền tông và Trường Sinh điện hô to lên:
"Đồ trưởng lão! Vân trưởng lão! Thái Sơ trưởng lão! Nhanh nhanh giúp ta aa!!"
Tam đại cường giả không thể không liếc mắt nhìn nhau một cái:
"Kẻ này quyết không thể lưu! Đồng loạt ra tay đi!"
Đồ Lệ Thiên nói xong lời này là người đầu tiên xông ra ngoài, hai đại cường giả còn lại thấy thế thì hơi chần chừ một chút cũng phi thân mà theo.
Những người còn lại thấy cảnh tượng này thì lập tức xì xào bàn tán, Tam đại cường giả đều là nhân vật cấp bá chủ cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân, lại thêm Đồ Lệ Thiên, đó chính là trọn vẹn bốn vị Hợp Đạo Tiên Quân!
Lấy thân phận và địa vị của bốn người thì cho dù là đơn độc đối chiến với Diệp Trần thì cũng có vẻ hơi lấy lớn hiếp nhỏ, huống chi bốn người cùng nhau, thậm chí cũng có thể nói là mặt dày vô sỉ!
"Bốn cái lão già này! Thật đúng là không muốn thể diện a!"
Trong trận doanh của Phượng tộc, Phong lão tứ nhịn không được mà chửi một tiếng, tuy rằng có lòng muốn giúp Diệp Trần một tay, thế nhưng là suy nghĩ một chút cuối cũng thì vẫn nhịn được.
Bốn người trước mắt này chẳng những đều có thực lực không kém hắn, hơn nữa thế lực sau lưng cũng không thể nào kém Phượng tộc, thậm chí còn mạnh hơn!
Hắn cho dù không vì mình nhưng vì Phượng tộc cho nên cũng không thể tùy tiện đi đắc tội bốn người này.
Trong trận doanh của Lạc Hà tông, Quỳnh Bích Lạc thấy vậy cũng không nhịn được lại lắc đầu thở dài một lần nữa, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Tuy rằng biểu hiện của ngươi đã vượt xa khỏi dự đoán của tất cả mọi người, nhưng cuối cùng vẫn là không trái được với ý trời a!"
Hi Nguyệt ở bên cạnh nghe được điều này thì thân thể mềm mại lập tức khẽ run lên, tuy nhiên sau đó trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ tự tin, nói:
"Không! Diệp Trần, hắn chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra! Ta tin tưởng hắn!!"
...
Một bên khác:
Ầm!
Diệt Trần bổ một đao ra, Tôn trưởng lão lại tế ra một cái pháp bảo phòng ngự khác, tuy nhiên rõ ràng không bằng với Huyền Sương giáp trước đó, thậm chí ngay cả một phần trăm giây cũng không thể đứng vững thì đã bị một đao của Diệp Trần làm cho vỡ nát!
Hơn nữa đạo đao mang kia thế đi không giảm, sau một khắc đã rơi vào trên đỉnh đầu của Tôn trưởng lão.
"Không!!"
Tôn trưởng lão lập tức rống lớn một tiếng, gần như đã bị dọa đến hồn phi phách tán.
Tuy rằng hắn không biết vì sao, tu vi của Diệp Trần chỉ có cảnh giới Phản Hư mà lại có thể phát ra một đao mãnh liệt tới như vậy, thế nhưng là hắn dường như không nghi ngờ, nếu như một đao kia của đối phương bổ xuống dưới, hắn coi như không chết thì chỉ sợ cách cái chết cũng không xa!
Ngay vào thời khắc mấu chốt này:
Oanh!
Một đạo ánh sáng màu đỏ lóe lên, ngăn ở trước mặt Tôn trưởng lão!
Đây là một cái cái vòng màu máu có tạo hình như cái bánh xe, đường kính hơn trăm mét, ở trên hiện ra huyết sát chi khí nồng đậm, vừa đúng lúc ngăn chặn lại một đao chí mạng đang lao tới Tôn trưởng lão này.
Hóa ra đó là Đồ Lệ Thiên đã kịp thời chạy tới, ở trong lúc nguy cấp gọi ra pháp bảo tiên khí của mình, giúp Tôn trưởng lão chặn lại một đao kia.
Cạch!
Vòng khổng lồ màu máu kia, tuy rằng chặn lại được một đao kia của Diệp Trần, nhưng ở trên cự luân này cũng xuất hiện từng đạo vết rách, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn ra.
"Không hổ là Diệt Thế Ma đao!"
Đồ Lệ Thiên kia ngăn trở một đao của Diệp Trần, sau khi thu hồi cự luận màu máu kia lại thì lập tức nhịn không được mà cảm khái một tiếng, vẻ mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.
Đao pháp mà Diệp Trần thi triển ra cố nhiên vô cùng ảo diệu, nhưng đáng sợ nhất thế nhưng vẫn là thanh Diệt Thế Ma đao kia!
Đây chính là tồn tại có thể so với bán Thần khí, lại thêm lực lượng Hủy Diệt pháp tắc của Diệp Trần, quả thực không gì không phá, không gì không bị hủy, đánh đâu thắng đó!
Vạn Lý Truy Hồn luân của hắn dù sao cũng là Tiên khí trung phẩm, vẻn vẹn chỉ chỉ đối chiến với Diệp Trần một chiêu thế mà suýt chút nữa thì bị đánh nổ ngay lập tức!
Điều này làm cho Đồ Lệ Thiên lập tức thu lại sự coi thường trong lòng, lập tức thao túng Vạn Lý Truy Hồn luân, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Diệp Trần.
Mà cùng lúc đó, vị Vân trưởng lão của Vô Cực tông và Thái Sơ trưởng lão của Thái Huyền tông kia, hai người thấy Đồ Lệ Thiên cũng bị ăn một cái thiệt thòi nhỏ thì lập tức cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bốn người vừa đúng phân biệt chiếm cứ bốn cái phương vị, vây quanh Diệp Trần vào giữa.
"Ba vị! Hôm nay kẻ này nếu như chưa bị diệt trừ thì sau này chắc chắn sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng bốn đại tông môn chúng ta! Tuyệt đối không thể để cho hắn còn sống mà rời khỏi đây!!"
Sau khi Tôn trưởng lão trở về từ cõi chết thì lập tức hướng về phái ba người khác rống lớn.
Thể diện của hắn hôm nay có thể coi là bị mất sạch, vốn cho rằng xuất thủ tru sát một tiên tiểu bối thì chỉ là một chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng không có nghĩ đến vậy mà suýt chút nữa thì bị mất mạng!
Vừa rồi nếu không phải Đồ Lệ Thiên xuất thủ cứu giúp kịp thời thì hắn khả năng đã bị một đao kia của Diệp Trần chém chết!
Tuy rằng may mắn trốn qua một kiếp, thế nhưng là cảnh tượng vừa rồi bị Diệp Trần ép cho chật vật chạy trốn, lớn tiếng cầu cứu, một khi lan truyền ra ngoài thì uy danh cả đời của hắn chỉ sợ mất sạch không còn sót lại chút gì.
Cho nên, đến lúc này, Tôn trưởng lão cũng không thèm để ý tới thể diện gì nữa, trong đầu chỉ có duy nhất một cái ý nhiệm, đó chính là tuyệt đối không thể để cho Diệp Trần còn sống mà rời khỏi núi Thiên Kiếp!
"Tôn trưởng lão nói có lý! Bốn người chúng ta cùng lúc xuất thủ, tốc chiến tốc thắng!"
Sau khi giọng nói của Tôn trưởng lão rơi xuống thì Đồ Lệ Thiên cũng lập tức nói theo.
Hắn vừa rồi vừa mới giao thủ qua với Diệp Trần, đối với sự cường đại của Diệp Trần thì bản thân đã được nếm thử.
Thậm chí, hắn có một loại cảm giác, bên trong bốn người bọn họ thì bất cứ người nào nếu như đơn đả độc đấu thì chỉ sợ đều không phải là đối thủ của Diệp Trần trước mắt này!
Oanh!
Lời này của Đồ Lệ Thiên vừa nói ra, mọi người ở phía dưới ngay lập tức xôn xao lần nữa.
Tứ đại cường giả Hợp Đạo Tiên Quân thế mà thật đúng là muốn cùng nhau đánh với một tên tiểu bối!
"Ha ha ha!"
Diệp Trần bị vây quanh ở giữa, lập tức cười ha ha một lúc:
"Bốn cái lão già các ngươi cùng lên đi! Diệp Trần ta có gì phải sợ?"
Sau khi quát to một tiéng, thân thể Diệp Trần bỗng nhiên nhoáng một cái thẳng hướng Tôn trưởng lão!
"Mẹ nó...."
Sau khi Tôn trưởng lão phản ứng lại thì ngay lập tức không nhịn được mà chửi bậy một tiếng, sau đó thì không cần suy nghĩ, trực tiếp nhanh chóng lùi lại đằng sau.
Mà cùng lúc đó, tam đạo cường giả khác thấy thế thì lập tức thi nhau gọi ra pháp bảo của riêng mình ra tay chặn đường Diệp Trần.
Bốn người dù sao cũng là cường giả cấp bậc Hợp Đạo Tiên Quân, vô luận là tốc độ di chuyển hay là tốc độ xuất thủ cũng đã gần tới một cái tình trạng cực kỳ đáng sợ, hơn nữa chân nguyên dồi dào hơn rất nhiều so với Diệp Trần!
Tuy rằng cố kỵ Diệt Thế Ma đao của Diệp Trần, không dám tùy tiện mạo hiểm, nhưng bọn hắn chỉ cần cẩn thận một chút, hơn nữa bốn người phối hợp với nhau, Diệp Trần muốn đánh trúng bọn họ thì gần như là chuyện không thể nào!
Ngược lại thì bọ họ thừa dịp Diệp Trần chưa chuẩn bị, đột nhiên đánh lén, quả thực để Diệp Trần khó lòng phòng bị!
Bá bá bá!
Chớp mắt một cái, Diệp Trần mấy lần rơi vào hiểm cảnh, bất đắc dĩ lại sử dụng mấy lần Diệt Thế Ma đao, lực lượng Hủy Diệt pháp tắc trong thể nổi cũng đã tiêu hao hơn phân nửa!
Chẳng mấy chốc, tứ đại cường giả dường như cũng nhìn ra, Diệp Trần dường như cũng không thể liên tục phát ra đạo đao mang màu xám kinh khủng kia thì lập tức tinh thần của mọi người trở nên hưng phấn, trực tiếp bắt đầu khởi xướng phản công.
Trong lúc nhất thời, Diệp Trần lập tức đã rơi vào thế hạ phong!
Ầm!
Diệp Trần sơ sẩy một cái, đằng sau lưng đột nhiên bị một kích của Vân trưởng lão Vô Cực tông đánh trúng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người giống như thiên thạch, hung hăng rơi vào trong dãy đá ở phía dưới...
Chương 999 Ma Viên xuất thế!
Nói cho cùng, tu vi của Diệp Trần cùng với Tứ Đại Tiên Quânh có khoảng cách thực sự quá xa!
Hơn nữa, bốn người trước mắt này lại còn là cường giả bên trong Hợp Đạo Tiên Quân, thực lực cưỡng tương đối không tầm thường.
Nếu Diệp Trần đơn đả độc đấu thì dựa vào uy lực của Diệt Thế Ma đao, tốc chiến tốc thắng thì có lẽ có thể toàn thắng.
Thế như là bị tứ đại Tiên Quân cùng nhau vây công thì lực lượng hủy diệt bên trong phù văn Hủy Diệt pháp tắc cũng đã bị tiêu hao hầu như không còn, nhược điểm của hắn tự nhiên cũng lập tức bại lộ ra ngoài!
"Tiểu tử! Ngoan ngoãn giao Diệt Thế Ma đao ra, sau đó tự phế tu vi, Vân Thương Sơn ta có thể cam đoan bao ngươi không chết, như thế nào?"
Diệp Trần từ trong hố sâu chậm rãi đứng lên mà tứ đại Tiên Quân kia cũng đã đuổi theo tới trước mặt, Vân Thương Sơn của Vô Cực tông bỗng nhiên mở miệng lớn giọng nói.
Ba người còn lại liếc nhau một cái, trong nháy mắt đã hiểu được dụng ý của Vân Thương Sơn, ai cũng không có mở miệng phản bác.
Biểu hiện của Diệp Trần thật sự là quá yêu nghiêt, nếu như cứ giết chết như vậy thì thực sự quá mức đáng tiếc.
Chẳng bằng bắt hắn lại, sau đó thì tra khảo cẩn thận, thu hoạch chắc chắn sẽ không nhỏ!
Không nghĩ tới, Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn bốn người một lần, trên mặt ngược lại hiện ra vẻ chế giễu:
"Bốn con chó già! Lấy nhiều khi ít! Cũng không sợ người đời cười tới rụng răng a!"
Tứ đại Tiên Quân nghe vậy thì tất cả lập tức đều thay đổi sắc mặt.
Hoàn toàn chính xác, bọn họ tuy rằng đánh bại Diệp Trần nhưng dù sao thắng cũng không được vinh quang, đường đường bốn tên Hợp Đạo Tiên Quân cùng nhau đối phó với một tên tiểu bối vừa mới đột phá tới cảnh giới Phản Hư, cho dù bây giờ thắng, truyền đi cũng đủ mất mặt!
"Hừ! Được làm vua thua làm giắc! Thuy chính là thua! Ai quản ngươi nhiều người hay là ít người?"
Người nói chuyện bỗng nhiên chính là Tôn trưởng lão.
"Tiểu tử! Bớt nói nhiều lời! Ngươi bây giờ đã không có lựa chọn nào khác, hoặc là tự phế tu vi, hoặc là chết! Chính do ngươi chọn đi!"
Không nghĩ tới, sắc mặt của Diệp Trần vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ, giống như cũng không có để lời uy hiếp của Tôn trưởng lão vào trong lòng:
"Không có lựa chọn nào khác? Tôn chó già! Ngươi có thể tìm được giúp đỡ, chẳng lẽ ta cũng không tìm được sao?"
Tôn trưởng lão và tam đại Tiên Quân còn lại nghe được lời này của Diệp Trần thì tất cả đều hơi sững sờ.
Sau đó thì, Tôn trưởng lão cười lên ha hả:
"Tiểu tử! Ngươi thật đúng là lại có cái ý nghĩ mơ mộng hão huyền này a! Ngươi cũng có giúp đỡ? Lão phu tại sao không thấy? Cái gọi là giúp đỡ của ngươi, chẳng lẽ chỉ là Phong lão tứ? Lại hay là Quỳnh Bích Lạc đây?"
Lúc này, Vân Thương Sơn kia cũng cười lạnh, nói:
"Tiểu tử! Nếu như ngươi trông cậy vào hai người bọn họ tới cứu ngươi, thì ta khuyên ngươi vẫn là phải bỏ đi cái suy nghĩ này đi!"
Giọng nói của Vân Thương Sơn rơi xuống, Đồ Lệ Thiên cũng hiện ra vẻ mặt đắc ý nói:
"Không sai! Hôm nay mọi người ở đây, nếu như ai giám xuất thủ cứu ngươi thì chính là kẻ địch của bốn đại tông môn chúng ta! Ta ngược lại muốn nhìn xem, ai dám nhúng tay vào việc này?"
Xoạt!
Đồ Lệ Thiên vừa nói ra lời này, trong đám người ở nơi xa lập tức một mảnh xao động, không có người dám tiếp lời, thậm chí một số người cách gần đó còn thi nhau lùi lại về phía sau.
Nói đùa, Kình Thương tông, Thái Huyền tông, Vô Cực tông, Trường Sinh điện, tất cả đều đứng trong hàng ngũ bát đại tiên môn, thậm chí ở bên trong bát đại tiên môn cũng đều có thực lực khá mạnh, có thể nói chấp toàn bộ người của Tu Chân giới!
Ai ăn gan hùm mật báo dám đi khiêu khích uy nghiêm của tứ đại tiên môn?
Chỉ sợ trong khoảnh khắc này thì sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu!
Cho dù là trước đó Phong lão tứ vẫn luôn có tác phong cường ngạch cũng lắc đầu thở dài một lúc, không có thốt lên một tiếng nào.
Còn về phần Quỳnh Bích Lạc sớm đã mang theo môn nhân núp ở một nơi bí mật, hiển nhiên từ lúc mới bắt đầu đã có ý định không đếm xỉa tới.
"Sư phụ..."
Hi Nguyệt vừa mới mở miệng, Quỳnh Bích Lạc đưa tay đánh một đạo cấm chế vòa trong thể nội Hi Nguyệt để nàng ta không cách nào mở miệng, cũng không có cách nào động đậy.
"Nha đầu! Sư phụ biết ngươi muốn nói cái gì! Nhưng là bây giờ ngươi cảm thấy coi như những người như chúng ta, tất cả đều không muốn sống nữa thì có thể cứu hắn từ trong tay tứ đại Tiên Quân ra được hay sao?"
"Bây giờ không có người truy cứu quan hệ giữa ngươi và tiểu tử kia thì đã cám ơn trời đất rồi, ngươi cũng không cần phải chọc vào rắc rối cho Lạc Hà tông chúng ta!!"
Sau khi Quỳnh Bích Lạc nói xong lời này thì không nhìn vào ánh mắt lo lắng của Hi Nguyệt, quay đầu hướng mấy người Dư Thương Ngô, nói:
"Đợi chuyện ở nơi này xong, nhanh chóng theo ta trở về Lạc Hà tông, không được sai lầm!"
...
Tứ đại Tiên Quân đảo mắt một vòng, thấy không có một ai đứng ra thì tất cả lập tức đều hiện ra vẻ đắc ý.
Tôn trưởng lão một mặt chế giễu, nói:
"Tiểu tử! Nhìn thấy chưa? Không có ai sẽ ra mặt cho ngươi! Đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa!"
Vân Thương Sơn cũng theo đó mà thét lên nói:
"Tiểu tử! Sự kiên nhẫn của chúng ta thế nhưng là có giới hạn! Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, tự phế tu vi! Bằng không, chết!"
Tứ đại Tiên Quân gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần bị vây ở chính giữa, từng tên cho đến cả bốn tên đều hiện ra một bộ dáng vẻ đùa giỡn.
Trước mắt bọn họ, Diệp Trần lúc này chính là một con mồi bị bước tới tuyệt cảnh, bọn họ muốn từ trên mặt Diệp Trần nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng.
Thế nhưng là, bọn họ thất vọng!
Diệp Trần không những không có hiện ra vẻ tuyệt vọng, thậm chí từ đầu đến cuối đều có vẻ mặt nhẹ như mây gió, vô cùng bình tĩnh!
Cho dù không ai đứng ra, hắn thế mà dường như cũng không có bất kỳ thất lạc gì, giống như sớm đã dự liệu được.
"Tôn chó già! Ngươi nói không sai! Hoàn toàn chính xác sẽ không có người ra mặt giúp ta, bởi vì giúp đỡ mà ta nói cũng không phải là người!!"
Cùng lúc nói xong lời này, hai tay Diệp Trần nhanh chóng kết xuất một đạo pháp ấn thần bí, sau đó bỗng nhiên hướng nham thạch ở phía dưới vỗ lên!
Ầm ầm!
Cả ngọn núi Thiên Kiếp thế mà đung đưa kịch liệt một trận, giống như xảy ra môt cơn địa chấn vô cùng lớn, dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Ngay sau đó:
"Ngao!!!"
Một tiếng rống giận dữ kinh khủng làm cho người phải sợ hãi đột nhiên từ phía dưới núi Thiên Kiếp vang lên!
Trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển, thiên địa biến sắc!
"Tiếng này! Là...là...Hỗn Thế Ma Viên! Dưới núi đã xảy ra chuyện gì? Người tham gia khảo hạch sớm đã không còn ở đó, Hỗn Thế Ma Viên này tại sao lại đột nhiên nổi điên?"
Nguyên Đạo Nhất môn chủ của Nguyên Thủy môn nhịn không được mà kinh hô một tiếng.
Mà ngay sau khi tiếng kinh hô của hắn vừa mới rơi xuống:
Ầm ầm!
Cả ngọn núi Thiên Kiếp lại hung hăng rung lên một lần nữa, sau đó một đạo thân ảnh to lớn đột nhiên từ dưới chân núi bay lên, nhảy tới trên trời cao, sau đó thì hung ác rơi xuống.
Ầm!
Đạo thân ảnh khổng lồ kia rơi vào trên đỉnh núi Thiên Kiếp, dường như cả ngọn núi Thiên Kiếp đều suýt chút nữa bị cái thân ảnh kia đạp nát, lại hung hăng lặc lư một cái.
Mọi người cũng sớm đã bị dọa tới choáng váng, lúc này nhanh chóng nhìn vào thì lại suýt chút nữa ngất xỉu hàng loạt!
Chỉ thấy, đạo thân ảnh to lớn kia rõ ràng là một con cự viên cao tới gần trăm mét, giống như một ngọn núi nhỏ, toàn thân lông tóc đen nhánh, hai con mắt to tròn trịa lại còn đỏ ngầu kinh khủng, xa xa nhìn lại giống như hai cái đèn lồng đỏ chót!
"Rống!!!"
Sau khi cự viên kia hạ xuống đất thì lập tức phát ra một tiếng gào thét làm cho người sợ hãi lần nữa, song quyền không ngừng đấm vào bộ ngực của mình, dường như vô cùng hưng phấn.
Con cự viên này bỗng nhiên chính là Hỗn Thế Ma Viên mà trước đó Diệp Trần đã từng gặp được!
Ở bên trong Thiên Kiếp thần tháp, Nguyên Thủy đại đế từng truyền cho Diệp Trần một đạo pháp quyết có thể phá vỡ cấm chế trên núi Thiên Kiếp, đồng thời giao Hỗn Thế Ma Viên cho mình điều động.
Trước đó Diệp Trần còn đang cân nhắc, có nên thả con hung thú kia đi ra hay không, bây giờ ở dưới tình thế này, hắn đương nhiên sẽ không do dự.
Chương 1000 Thực lực của Hỗn Thế Ma Viên!
"Hỗn Thế Ma Viên! Lại là Hỗn Thế Ma Viên!"
"Điều này sao có thể? Hỗn Thế Ma Viên lúc trước thế nhưng là được Nguyên Thủy đại đế tự minh phong ấn ở trong núi Thiên Kiếp, nó làm sao có thể chạy được ra ngoài?"
"Khí tức này! Quả thực quá kinh khủng!"
...
Ở bên trong tiếng kinh hô của mọi người, sau khi Hỗn Thế Ma Viên quét mắt nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Diệp Trần, sau đó mở bước chân to lớn của mình ra hướng về phía Diệp Trần đi tới.
Đông! Đông! Đông!
Mỗi một bước của Hỗn Thế Ma Viên chính là khoảng cách mấy chục mét, hơn nữa cả ngon núi Thiên Kiếp cũng theo đó mà rung chuyển một lần.
"Tiểu tử này, sẽ không phải là có cừu oán với con hung thú này nữa chứ?"
Mọi người thấy cảnh tượng này thì trong lòng đều không thể không thi nhau cùng nghĩ tới, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần lập tức đầy vẻ thương hại.
Mà ngay cả tứ đại Tiên Quân cũng không thể không đến thi nhau lui lại, kéo dào khoảng cách với Hỗn Thế Ma Viên, tất cả đều hiện ra vẻ mặt xem trò vui.
Tuy nhiên, cảnh tượng xảy ra sau đó lại làm cho tất cả mọi người phải trợn mắt há hốc mồm!
Chỉ thấy, Hỗn Thế Ma Viên kia đi tới trước mặt Diệp Trần, đột nhiên chậm rãi ngồi xổm người xuống, một cái chân nửa quỳ ở trước mặt Diệp Trần, lôi âm cuồn cuộn nói:
"Thược hạ bái kiến tôn thượng! Cảm tạ tôn thượng thả ta ra ngoài!"
Xoạt!
Hỗn Thế Ma Viên vừa mở miệng, toàn trường phải sợ hãi, nhất là tứ đại Tiên Quân kia, từng cái vẻ mặt càng là so với ngáp phải con ruồi còn khó nhìn hơn!
"Ta không có nghe nhầm chứ? Hỗn Thế Ma Viên kia vậy mà gọi hắn là...Tôn thượng?"
"Đây là...đây là tình huống như thế nào?"
"Tiểu tử này đến cùng là có lai lịch gì? Nghe ý tứ trong lời nói của Hỗn Thế Ma Viên, nó sở dĩ có thể từ trong núi Thiên Kiếp nhảy ra lại là bởi vì tiểu tử này?"
"Không! Đây không có khả năng a!"
...
Tứ đại Tiên Quân thật là choáng váng, hoàn toàn không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt.
Những người còn lại tất cả cũng hiện ra vẻ mặt khó hiểu, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Hỗn Thế Ma Viên có khí thế ngập trời thế mà quỳ gối trước mặt Diệp Trần!
Không thể tưởng tượng nổi!
Thật khó mà tin được!
Chỉ có Nguyên Đạo Nhất môn chủ Nguyên Thủy môn thì yếu ớt thở dài:
"Xem ra truyền thuyết quả nhiên là thật! Thần tháp sáng, Thánh nhân ra, Ma Viên hiện, thiên hạ loạn..."
"Từ nay về sau, Tu Chân giới sợ là sẽ hoàn toàn trở nên rối loạn!"
...
Thật ra thì ngay cả Diệp Trần cũng không nghĩ tới, Hỗn Thế Ma Viên này sẽ cung kính đối với hắn như thế.
Đương nhiên, trong pháp quyết mà Nguyên Thủy đại đến truyền cho hắn cũng có biện pháp khắc chế Hỗn Thế Ma Viên, ngược lại cũng không sợ nó không nghe lời.
Có lẽ, Hỗn Thế Ma Viên cũng biết điểm này, cho nên mới khéo léo như thế.
Tuy nhiên, nó bị vây ở bên trong núi Thiên Kiếp, sống qua năm tháng vô tận, Diệp Trần bây giờ thả nó ra ngoài, trong lòng nó tự nhiên tràn ngập cảm kích.
"Tôn thượng! Có chuyện gì muốn để thuộc hạ đi xử lý?"
Hỗn Thế Ma Viên lại mở miệng nói lần nữa.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, chỉ chỉ vào bốn người bọn Tôn trưởng lão, lạnh giọng nói:
"Đi làm thịt bốn con chó già này cho ta!"
"Rõ!"
Hỗn Thế Ma Viên nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức há miệng rộng lên tiếng nghe lời.
Mò bốn người Tôn trưởng lão thì cùng lúc sắc mặt đều thay đổi lớn, gần như theo bản năng hướng phía sau nhanh chóng lùi lại.
Bọn họ có thể cảm nhận được con cự viên trước mắt này rất mạnh, vô cùng vô cùng mạnh!
Thậm chí so với cảm giác áp bách mà Độ Kiếp Đế Quân bình thường tạo ra cho bọn hắn còn cường đại hơn!
Quan trọng là, Hỗn Thế Ma Viên này thế mà nghe theo mệnh lệnh của Diệp Trần!
Ầm!
Dưới chân Hỗn Thế Ma Viên bỗng nhiên đạp một cái, thân hình khổng lồ nhìn như vụng về kia của nó vậy mà nhanh như thiểm điện!
Bạch!
Ngay sau đó, Hỗn Thế Ma Viên đã xuất hiện ở hơn vạn mét, giống như thuấn di vọt tới trước mặt Đồ Lệ Thiên, sau đó thì giơ bàn tay to lớn của mình lên hung hăng vỗ xuống dưới:
"Cái gì!!"
Đồ Lệ Thiên lập tức rống lớn một tiếng, lập tức gọi ra pháp bảo Tiên khí trung phẩm Vạn Lý Truy Hồn luân, muốn ngăn cản bàn tay to lớn của Hỗn Thế Ma Viên.
Tuy nhiên:
Bành!
Gần như ngay cả một giây đồng hồ cũng không có kiên trì nổi, món pháp bảo Tiên khí kia trực tiếp bị oanh thành cặn bã!
"Không!!!"
Đồ Lệ Thiên lập tức phát ra một tiếng gầm rú không cam lòng, dọa đến hắn nhanh chóng lùi lại gần trăm dặm.
Tuy nhiên, một vỗ này của Hỗn Thế Ma Viên giống như có thể qua lại thời không:
Bàn tay khổng lồ kia cuối cùng vẫn hung hăng đập vào trên người Đồ Lệ Thiên.
Bành!
Lần này thì Đồ Lệ Thiên kia ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra đã bị một bàn tay của cự viện trực tiếp vỗ nổ tung lên!
"Cái gì!!!"
Tất cả mọi người thấy cảnh này, tất cả đều thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, mọi người kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
Đồ Lệ Thiên của Trường Sinh điện đường đường là cường giả cấp bậc Hợp Đạo Tiên Quân, vậy mà bị giết chết như thế?
Thực lực của con Hỗn Thế Ma Viên này vậy mà cường hãn đến mức độ này!!
Ngay cả Diệp Trần nhìn thấy kết quả này cũng cảm thấy ngoài ý muốn, tuy nhiên chợt âm thầm gật đầu, Hỗn Thế Ma Viên này vốn là Nguyên Thủy đại đế dùng lực lượng pháp tắc dung hợp với huyết mạch của thần thú mà sáng tạo ra một cỗ máy giết chóc, lại bị nhốt ở bên trong núi Thiên Kiếp trải qua rất nhiều năm tháng, đối với sử dụng lực lượng pháp tắc còn mạnh hơn nhiều lắm so với hắn!
Thậm chí, Diệp Trần cảm thấy Hỗn Thế Ma Viên này đã có thực lực giết chết Độ Kiếp Đến Quân!
Chỉ là một tên Đồ Lệ Thiên tự nhiên căn bản không có gì đáng nhắc tới.
Một bàn tay của Hỗn Thế Ma Viên đánh nổ Đồ Lệ Thiên, ngược lại lại phóng tới phương hướng mà Vân Thương Sơn và Thái Sơ trưởng lão chạy trốn.
Bành!
Thái Sơ trưởng lão kia rớt lại phía sau một bước, căn bản còn chưa kịp phản ứng thì Hỗn Thế Ma Viên đã đuổi theo tới trước mặt, lại là một cái tát vỗ xuống dưới.
Đáng thương vị cường giả cấp bậc Tiên Quân này, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã bị một chưởng này của Hỗn Thế Ma Viên vỗ cho nổ tung!
"Ma Viên đại nhân! Có chuyện gì thì nói thật tốt! Tha mạng a! Tha..."
Vân Thương Sơn vừa chạy trốn vừa liều mạng lớn tiếng xin cầu xin tha thứ.
Đáng tiếc, Hỗn Thế Ma Viên căn bản không thèm để ý tới, sau khi nhanh như thiểm điện đuổi kịp Vân Thương Sơn thì hung hăng giẫm một cược xuống.
Bành!
Lại thêm một tên Hợp Đạo Tiên Quân hài cốt không còn!
Tôn trưởng lão kia mắt thấy Hỗn Thế Ma Viên một hơi đánh bại tam đại Tiên Quân khác thì cả người cũng sớm đã sợ tới choáng váng.
Lúc trước hắn bị thương, ở bên trong tứ đại Tiên Quân vốn đã là tồn tại yếu nhất, ngay cả ba người khác cũng bị Hỗn Thế Ma Viên giết chết ở trong nháy mắt, huống chi là hắn?
Đối mặt với hung thú tuyệt thế cường đại tới tình trạng như thế, hắn căn bản không có bất cứ hy vọng trốn thoát nào!
"Diệp Trần! Lão phu hôm nay cho dù phải chút thì cũng phải kéo theo ngươi đi cùng!!"
Tôn trưởng lão trong tuyệt vọng vậy mà từ bỏ chạy trốn, hai mắt vô cùng đỏ ngầu, trên người vậy mà dâng lên một cỗ hỏa diễm quỷ dị, ngược lại lao về phía Diệp Trần!
"Hắn đây là muốn tự bạo! Nhanh! Nhanh chóng lui lại!"
Trong đám người có một vị cường giả nào đó phát hiện dụng ý của Tôn trưởng lão thì lập tức hô lớn một tiếng, tay áo dài lập tức phát một cái mang theo môn hạ đệ tử nhanh chóng chạy trối chết lùi ra đằng sau.
Những người còn lại nghe được điều này thì lập tức cũng bị dọa đến thi nhau nhanh chóng lùi lại.
Nói đùa, cường giả cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân mà tự bạo thì uy lực này đủ để dễ dàng phá hủy đi một quả tinh cầu cỡ trung a!
Tuy nhiên, ngay vào lúc Tôn trưởng lão còn cách Diệp Trần khoảng ngàn mét:
Ầm!
Một đạo thân ảnh to lớn từ trên trời giáng xuống!
Lại là Hỗn Thế Ma Viên kia chạy tới, một cước giẫm ở trên người Tôn trưởng lão đang muốn tự bạo!
Bành!
Tôn trưởng lão còn chưa kịp tự bạo thành công thì đã bị một cước của Hỗn Thế Ma Viên giẫm cho nổ tung lên, hóa thành một đám sương máu...
Diệp Trần trầm ngâm một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu hướng về phía Tôn trưởng lão cười lạnh:
"Nghe kiểu nói này của ngươi, có vẻ như ta đã không có lựa chọn nào khác?"
Tôn trưởng lão nghe được lời này của Diệp Trần, trên khuôn mặt dày lập tức hiện ra một chút vẻ đắc ý, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn:
"Đúng! Ngươi thật sự không có lựa chọn nào khác! Nếu như muốn mạng sống, nhất định phải đáp ứng điều kiện vừa rồi mà ta mới nói lên!"
"Ồ? Vậy nếu như ta không đáp ứng thì sao? Các ngươi sẽ cùng nhau đối phó ta thật sao?"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu, lại mở miệng nói lần nữa.
Không nghĩ tới, không đợi Tôn trưởng lão mở miệng, vị cường giả của Vô Cực tông ở đằng sau kia lập tức cười lạnh nói:
"Đối phó ngươi chỉ là một tên tiểu bối! Còn cần đến chúng ta cùng nhau sao? Ngươi cũng quá xem trọng chính ngươi rồi!"
"Đúng rồi!"
"Buồn cười tới cực điểm!"
Hai cường giả Hợp Đạo Tiên Quân còn lại cũng thi nhau hùa theo, tất cả đều mặt mũi đầy vẻ khinh thường.
Hoàn toàn chính xác, theo suy nghĩ của bọn họ, Diệp Trần thiên phú cho dù lại nghịch thiên, nhưng chẳng qua cũng chủ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch mà thôi!
Mấy người bọn họ là nhân vật bậc nào?
Đường đường là Hợp Đạo Tiên Quân!
Đặt ở bên trong những tông môn thế lực nhị tam lưu kia vậy cũng là đại nhân vật cấp lão tổ bá chủ một phương a!
Nếu như đối phó chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch, bọn họ còn đồng loạt ra tay, đây chẳng phải là thể diện ném đến nhà bà ngoại rồi sao?
"Diệp Trần! Ngươi lề mà lề mề như vậy là có ý gì? Giết ta ngươi cũng đừng hòng sống! Vẫn là ngoan ngoãn đáp ứng điều kiện của Tôn trưởng lão đi, nhanh chóng thả ta ra!"
Tuyệt Vô Địch cũng không nhịn được mà bắt đầu thúc giục.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, bên trong đôi mắt hiện lên một vệt màu lạnh:
"Nếu là như vậy, vậy...ngươi liền đi chết đi!!"
Sau khi giọng nói rơi xuống, bàn tay Diệp Trần nhẹ nhàng nắm lại:
Bành!
Ngay trước đó, Tuyệt Vô Địch còn vô cùng tự tin, hắn cho rằng Diệp Trần tuyệt đối sẽ không dám giết mình, vậy mà trong nháy mắt đã hóa thành một đám sương máu, thần hồn câu diệt!
Yên tĩnh!
Toàn bộ đỉnh núi Thiên Kiếp, yên tĩnh như chết!
Trọn vẹn yên tặng trong ba giây đồng hồ, Tôn trưởng lão là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ tung lên, máy đầu bạc trắng, trong nháy mắt từng chiếc dựng ngược lên!
"Ngươi! Tìm! Chết!!!"
Tôn trưởng lão là thật nổi điên lên rồi, hắn vốn cho là đã nắm chắc thành công, thực sự không nghĩ ra Diệp Trần còn có bất ký lý do cự tuyệt nào nữa.
Thế nhưng là, Diệp Trần không chỉ cự tuyệt, hơn nữa vậy mà một lời không hợp thì đã giết chết Tuyệt Vô Địch ngay tại chỗ!
Thật ra thì, không riêng gì Tôn trưởng lão không nghĩ ra, tất cả mọi người ở đây không ai có thể nghĩ ra, Diệp Trần vậy mà thật dám làm như vậy, ở ngay trước mặt bốn vị cường giả Hợp Đạo Tiên Quân trực tiếp tiêu diệt Tuyệt Vô Địch!
"Khốn kiếp! Hắn là điên rồi sao? Hắn muốn tìm cái chết sao? Đầu của hắn là bị lừa đá rồi sao????"
Quỳnh Bích Lạc lúc này đã không còn thái độ ổn trọng như ngày thường, gần như đã rống lên!
Hi Nguyệt cũng đồng dạng lấy tay che miệng, mặt mũi đầy vẻ khó có thể tin.
Tuy rằng khoảng thời gian mà nàng ta quen biết Diệp Trần cũng không tính là lâu dài, thế nhưng dưới cái nhìn của nàng, Diệp Trần cũng không phải loại người làm chuyện sốc nổi bất chấp hậu quả nha!
Sao lại thế...đây là hành vi hoàn toàn tìm kiếm cái chết?
Tôn trưởng lão nghĩ mãi mà không hiểu!
Quỳnh Bích Lạc nghĩ mãi mà không hiểu!
Hi Nguyệt cũng nghĩ mãi mà không hiểu!
Tất cả mọi người ở đây không ai có thể hiểu được!
Ở trong cái nhìn của mọi người, cử động lần này của Diệp Trần quả thực cùng với tự sát không có bất kỳ sự khác biệt nào!
Ầm ầm!
Trong cơn giận dữ, Tôn trưởng lão trực tiếp vỗ xuống một chưởng, không gian trong phạm vi trăm dặm đều hung hăng lắc lư một cái, giống như toàn bộ trời xanh đều sắp sụp đổ xuống!
Mặc dù đạt tới Hợp Đạo Tiên Quân đã có thể dễ dàng sử dụng tay không đánh nổ một quả tinh cầu!
Nếu không phải núi Thiên Kiếp này có cấm chế cường đại mà Nguyên Thủy đại đế bố trí bảo vệ, thì một chưởng này của Tôn trưởng lão đập xuống chỉ sợ cả ngọn núi Thiên Kiếp này cũng không đủ để cho một bàn tay của hắn vỗ xuống!
Mà Diệp Trần là người đứng mũi chịu sào cũng lập tức cảm nhận được một cỗ áp bách cường đại khó mà hình dung, hướng hắn hung hăng đè ép mà tới, thậm chí ngay cả thời không xung quanh cũng bị một chưởng này của hắn đánh cho xảy ra bóp méo!
Không thể không nói, cường giả cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân hoàn toàn chính xác là cường đại tới đáng sợ!
Huống chi Tôn trưởng lão này ở bên trong cường giả cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân cũng là tồn tại tương đối lợi hại!
Không khoa trương chút nào, một mình hắn dùng toàn lực đủ quét ngang thế lực nhị tam lưu của Tu Chân giới, thuận tay diệt đi một cái tinh vực cũng dễ như trở bàn tay!
Nếu như Diệp Trần trước đó chưa có tiến vào Thiên Kiếp thần tháp, còn chưa ngưng tụ ra bốn mươi chín đạo phù văn pháp tắc thì thật đúng là chưa chắc đã là đối thủ của Tôn trưởng lão.
Cũng may, Diệp Trần bây giờ so sánh với lúc vừa lên núi Thiên Kiếp thì thực lực đã tăng lên không chỉ mười lần!
Nhất là có bốn mươi chín loại phù văn pháp tắc hộ thân, một chưởng khủng bố như thế của Tôn trưởng lão cũng hiện ra không chỉ cường hãn.
Ầm!
Diệp Trần nhẹ nhàng tung ra một quyền, nhìn qua bên trong dường như mềm mại, ngay cả chân nguyên cũng ít tới đáng thương, thế nhưng lại dung nhập toàn bộ bốn mươi chín loại lực lượng pháp tắc vào trong đó!
Ầm!
Xoẹt xẹt!!
Một chưởng một quyền của hai ngươi va chạm vào nhau, không gian xung quanh sớm đã sụp đổ vỡ vụn ra!
Tuy nhiên, ngay sau đó, chưởng lực mênh mông của Tôn trưởng lão nhìn như cường thế vô song, lại bị một quyền nhẹ như mây gió của Diệp Trần gắt gao đứng vững, cũng không còn cách nào tiến lên một chút nào!
"Cái gì?!"
"Hắn thế mà... Chặn!"
"Điều này sao có thể!!"
...
Chẳng những mọi người khiếp sợ không gì sánh nổi, ngay cả trên khuôn mặt của Tôn trưởng lão cũng đầy vẻ chấn động!~
Trong đôi mắt của mọi người, Tôn trưởng lão là nhân vật thế nào, đối phó một tên tiểu bối như Diệp Trần quả thực chính là lấy lớn hiếp nhỏ, giống như một người lớn chơi trẻ con, đó không phải trận chiến nghiêng về một bên sao?
Làm sao lại có thể có lực lượng ngang nhau?!!
Thực lực của Diệp Trần này vậy mà đã đáng sợ đến trình độ này rồi sao?
Vào lúc này, gần như tất cả mọi người đều thi nhau che lấy đầu của mình, cũng bắt đầu hoài nghi vào cuộc sống.
Duy chỉ có Hi Nguyệt trước đó đã lòng như tro nguội, nhìn thấy Diệp Trần chẳng những không có bị Tôn trưởng lão giết chết, hơn nữa vậy mà có thể chống lại Tôn trưởng lão thì lập tức hưng phấn tới muốn nhảy dựng lên!
Nàng ta mới không cần biết, Diệp Trần làm được như thế nào, chỉ cần Diệp Trần không chết thì đối với nàng mà nói đó mới chính là chuyện vui vẻ nhất.
"Ngươi đây là...quyền pháp gì?"
Sau khi Tôn trưởng lão hết khiếp sợ đã ngôi phục lại được mấy phần lý trí, nhịn không được kinh hô một câu.
Hắn vừa rồi rõ ràng có thể cảm nhận được, bên trong một quyền kia của Diệp Trần, bao hàm đủ loại lực lượng không thể tưởng tượng nổi, vậy mà lấy loại phương thức vô cùng thần kỳ hóa giải một chưởng kia của hắn thành vô hình.
Mà áo nghĩa bên trong quyền pháp kia, thậm chí ngay cả hắn cũng không thể hiểu rõ!
Hắn thực sự không dám tưởng tượng, một tên tiểu tửu vắt mũi còn chưa sạch mới chỉ có khoảng ba mươi tuổi vậy mà có thể thi triển ra võ kỹ thâm ảo như vậy!
Thậm chí, so với "Vạn Thánh Long Vương Phá" mà Tuyệt Vô Địch thi triển ra thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi hơn nhiều lắm!!
Sau khi Diệp Trần đứng vững, thuận tay vỗ vỗ ống tay áo, cười lạnh nói:
"Nghe kỹ cho ta! Bộ quyền pháp này tên là Đồ Cẩu quyền!"
"Đồ Cẩu quyền?"
Tôn trưởng lão hơi sững sờ, hiển nhiên trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
Diệp Trần lại nói thêm một câu nữa:
"Chuyên giết chó già hèn hạ vô sỉ!"
Tôn trưởng lão thế mới biết, Diệp Trần là đang cố ý nhục mạ mình, lập tức tức giận đến hai mắt muốn nứt ra:
"Tiểu tử không biết sống chết! May mắn ngăn trở được một quyền của lão phu thì thật sự tưởng chính mình ghê gớm lắm sao? Vừa rồi lão phu chỉ dùng ba thành công lực mà thôi!"
"Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!"
Chương 997 Ba đao chi uy!
Oanh!
Sau khi giọng nói của Tôn trưởng lão rơi xuống, một đạo bóng mờ màu vàng kim cao tới mấy ngàn mét từ trên người hắn đột nhiên dâng lên, như thể Thần Phật hàng thế, cúi đầu nhìn xuống Diệp Trần ở phía dưới giống như con kiến hôi.
"Kình Thương ấn!"
Đi cùng với giọng nói của Tôn trưởng lão vang lên lần nữa, bóng mờ người khổng lồ màu vàng kim kia chậm rãi giơ một chưởng lên vỗ xuống.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, phương viên trong vòng một trăm dặm, tất cả đều đều bị một chưởng kia bao phủ xuống dưới, dường như ngay cả vùng thời không này cũng vì vậy mà đình trệ!
Nhất là lấy Diệp Trần làm trung tâm, không gian xung quanh ở dưới sự xung kích của bàn tay khổng lồ kia vậy mà tất cả đều sụp đổ, khiến cho Diệp Trần ngay cả lực lượng Thời Không pháp tắc cũng không cách nào có thể thi triển.
Đám người vây xem ở xung quanh kia nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này thì sớm đã dọa đến thi nhau lùi lại, thậm chí một số có tu vi hơi yếu bởi vì không chịu nổi lực lượng ảnh hưởng mà ngay lập tức điên cuồng phun ra máu tươi!
"Đây chính là lực lượng của Hợp Đạo Tiên Quân sao?"
"Quá kinh khủng!"
"Cái gọi là cảnh giới Hợp Đạo chính là cùng đại đạo hòa làm một thể, trong lúc phất tay đã có thể điều động lực lượng thiên địa! Thực lực cấp độ này xa xa không phải chúng ta có thể tưởng tượng!"
...
Mọi người liên tiếp nhanh chóng lùi lại, vừa bàn tán sôi nổi.
Ngay cả một đám cường giả kia, tất cả cũng đều hơi biến sắc:
"Đây là Kình Thương ấn võ kỹ trấn tông của Kình Thương tông sao? Không nghĩ tới Kình Thương ấn của Tôn trưởng lão vậy mà đã tu luyện tới cảnh giới như thế!"
"Kình Thương ấn này tuy rằng không có lực phá hoại lớn bằng Vạn Thánh Long Vương Phá thế nhưng sau khi được Tôn trưởng lão xuất ra, uy lực so với một chiêu trước đó của Tuyệt Vô Địch cường đại hơn không chỉ mấy chục lần a!"
"Tôn trưởng lão dựa vào một chiêu này, cho dù ở bên trong hàng ngũ cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân cũng đủ để đưa thân vào hạng nhất!"
...
Ngay cả Diệp Trần nhìn thấy một chiêu này cũng như vậy sắc mặt thay đổi lớn, một chiêu này của đối phương chỗ cường đại chân chính cũng không phải là lực phá hoại, mà là có thể phong ấn thời không ở xung quanh!
Kể từ đó, ở ở trong phạm vi chưởng lực của đối phương bao phủ, Diệp Trần không cách nào sử dụng được lực lượng Thời Không pháp tắc đến tiến hành tránh né, chỉ có thể chính diện đối kháng!
"Thôi được! Hôm nay, ta sẽ cùng ngươi đánh một trận đàng hoàng!"
Sau khi Diệp Trần quyết định, bàn tay phải lật một cái:
Oanh!
Đi theo đó là một đạo khí tức hủy diệt vô cùng nồng đậm, một thanh đao to lớn tỏa ra ánh sáng màu xám đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Diệp Trần.
Ở thời khắc mấu chốt này, Diệp Trần cuối cùng tế ra Diệt Thế Ma đao!
Vị cường giả kia của Vô Cực tông thấy thế, trong hai con ngươi lập tức hiện ra vẻ hưng phấn nồng đậm:
"Diệt Thế Ma đao! Quả nhiên nằm ở trong tay tiểu tử này!!"
Thật ra thì, thù Diệp Trần giết chết Vân Phá Thiên hắn căn bản cũng không có để ở trong lòng, Diệt Thế Ma đao mới là đồ vật mà hắn, thậm chí toàn bộ Vô Cực tông thực sự quan tâm!
"Một đao Toái Sơn Hà!"
"Hai đao Diệt Chúng Sinh!"
"Ba đao Phá Thương Khung!"
Sau khi Diệp Trần gọi Diệt Thế Ma đao ra thì ngay lập tức liên tiếp chém ra ba đao.
Rầm rầm rầm!
Ba đạo đao mang mang theo khí tức hủy diệt làm cho người phải sợ nhãi, mỗi một đao mạnh hơn một đao lao thẳng về phía Tôn trưởng lão kia mà đi!
Răng rắc!
Sau khi đạo thứ nhất xẹt qua trên không trung, cái bóng mờ hình bàn tay kia đang hướng đập xuống trong nháy mắt vỡ nát ra!
Đạo đao mang thứ hai xẹt qua, cái bóng mờ hình người khổng lồ màu vàng kim cao tới mấy ngàn mét kia cũng ngay lập tức vỡ vụn ra hóa thành hư vô.
Ngay sau đó là đạo đao mang thứ ba, thẳng đến thân thể Tôn trưởng lão mà đi.
"Cái gì!!"
Tôn trưởng lão lập tức trừng hai mắt một cái, hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà dễ dàng như thế phá sạch Kình Thương ấn của chính mình, thậm chí ngay cả Ngoại Đạo Tượng Thần cũng bị hắn chém vỡ chỉ trong một đao!
"Huyền Sương giáp!"
Mắt thấy một đao cuối cùng đã giết tới trước mặt, Tôn trưởng lão căn bản không kịp nghĩ nhiều, vội vàng gọi ra pháp bảo Tiên khí phòng ngự của mình.
Một cái độn giáp màu tím vô cùng hoa lệ lập tức xuất hiện ửo trên đỉnh đầu của Tôn trưởng lão, ngăn ở phía trước đạo đao mang hủy diệt kia.
Tuy nhiên:
Cạch!
Độn giáp màu tím kia ngay cả một giây đồng hồ cũng không giữ nổi, trong nháy mắt rạn nứt ra, sau đó là "Bành" một tiếng, ngay lập tức vỡ vụn ra!
Cũng may, sau khi được độn giáp màu tím này ngăn cản, đạo đao mang màu xám kia cũng rõ ràng yếu đi rất nhiều, đã không có lực sát thương cường đại như trước đó.
Hơn nữa, độn giáp màu tím kia cũng không phải là hoàn toàn không có chỗ dùng, chí ít có thể tranh thủ gần một gây đồng hồ cho Tôn trưởng lão.
Đây đối với cấp bậc cường giả như bọn họ mà nói, dù là một phần vạn giây cũng đã là cực kỳ đáng quý khó được, chứ đừng nói là thời khắc sinh tử.
Tôn trưởng lão thì nhân cơ hội này mà nhanh chóng lùi lại đằng sau đến hơn vạn mét.
Nhưng cho dù là như thế, đầu tiên là Ngoại Đạo Tượng Thần bị hủy, sau đó là pháp bảo bản mệnh bị hủy, dưới sự trùng kích của hai thứ này, Tôn trưởng lão cũng bị dính lực lượng phản phệ to lớn.
"Phốc!"
Tôn trưởng lão vừa mới đứng vững lại thân hình thì điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt vô cùng trắng bệch, khí tức vô cùng uể oải.
"Cái này..."
Tất cả mọi người đều thấy cảnh tượng này thì lập tức tất cả đều choáng váng thêm lần nữa, những tên trước đó bị ảnh hưởng bởi một lần thể hiện của Tôn trưởng lão mà phun ra máu thì bây bây giờ choáng váng trực tiếp ngất xỉu, có lẽ choáng váng thêm với thiếu máu gây ra...
Nếu như nói, Diệp Trần trước đó đánh bại Tuyệt Vô Địch, bọn họ tuy rằng cũng cảm thấy chấn knih, nhưng chí ít còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, dù sao Diệp Trần thế nhưng là yêu nghiệt tuyệt thế đạt tới đỉnh Thiên Kiếp thần tháp!
Thế nhưng là, Tôn trưởng lão này là nhân vật bậc nào?
Đây chính là trưởng lão của Kình Thương tông, cường giả Hợp Đạo Tiên Quân hàng thật giá thật!
Tồn tại cường đại này đủ để dễ dàng quét ngang mấy chục cái tinh vực!
Thế mà bị ba đao của Diệp Trần đánh cho phải nhanh chóng lùi ra đằng sau mà còn phải nôn ra máu?
Thế giới này là thế nào?
Điên rồi sao!
Trong đầu của tất cả mọi người ở ngay vào thời khắc này, tất cả như thể bại não và không thể sử dụng từ ngữ để mô tả tâm trạng của của chính mình vào lúc này.
Chỉ có Hi Nguyệt luôn luôn lo lắng và sợ hãi, sau khi thấy được cảnh này thì vui đến phát khóc:
"Ta biết mà...ta biết mà...hắn chắc chắn sẽ không có chuyện gì!"
Quỳnh Bích Lạc thì há to miệng, cuối cùng sửng sốt không nói ra được câu nào.
Từ khi Diệp Trần đắc tội Kình Thương tông, cự tuyệt lời mời chào của Phượng tộc, trong mắt của nàng, Diệp Trần gần như cũng đã là một người chết!
Thế nhưng là nàng ta làm sao cũng không nghĩ tới, cho tới bây giờ, Diệp Trần chẳng những vẫn còn sống rất tốt, hơn nữa đoạn đường này đi tới, đồ Lăng Hiêu! Giết Đồ Tranh! Biết là người thừa kế của Hạo Thiên đại đến, Diệt Truyệt Vô Địch! Bây giờ thế mà ngay cả Tôn trưởng lão cũng bị một chiêu này của hắn đánh cho phải nôn ra máu!
Phải biết, cho dù lấy thực lực của nàng, so với Tôn trưởng lão kia cũng phải kém nửa bậc a!
Thực lực của hắn vậy mà kinh khủng đến loại trình độ này?
Khó trách hắn đối với Lạc Hà tông ta chẳng thèm để ý tới! Khó trách hắn một lời cự tuyệt mời chào của Phượng tộc! Khó trách hắn dám ở ngay trước mặt nhiều cường giả như vậy trực tiếp diệt đi Tuyệt Vô Địch!
Đúng như trước đó Diệp Trần đã nói:
Thứ mà hắn dựa vào là chính hắn!
"Hóa ra hắn chưa bao giờ nói khoác! Thật sự là hắn có vốn liếng để nói ra câu nói như thế a!"
Quỳnh Bích Lạc thở dài một lúc.
"Thảo nào hắn không nhận lời mời vào Phượng tộc của ta, đúng là yêu nghiệt tuyệt thế mà!"
Một bên khác, Phong lão tứ nhìn thấy cảnh này thì cũng âm thầm thở dài, tâm trạng cũng không khác gì Quỳnh Bích Lạc, đồng thời sinh ra lòng cảm phục.
Một bên khác nữa, ngay lúc tất cả mọi người ở đây đều rơi vào trạng thái choáng váng không hiểu thì Diệp Trần đã vung Diệt Thế Ma đao lên một lần nữa, chủ đuộng đánh về phía Tôn trưởng lão!
Ba đao vừa rồi của hắn đánh lui Tôn trưởng lão, nhìn như gọn gàng mà dứt khoát, thật ra thì cũng đã hao phí tới gần ba thành lực lượng hủy diệt của phù văn Hủy Diệt pháp tắc!
Nói cách khác, giống như những đao mang trước đó phá hủy thiên diệt địa trước đó, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể sử xuất ra tối đa là mười đao, lực lượng hủy diệt ở bên trong phù văn Hủy Diệt pháp tắc sẽ bị hắn tiêu hao sạch sẽ toàn bộ!
Phải biết, Hủy Diệt pháp tắc là tồn tại ở bên trong tất cả các lực lượng pháp tắc có lực sát thương mạnh nhất, hơn nữa lại vô cùng phù hợp với Diệt Thế Ma đao!
Cho nên sau khi một kích này của hắn thành công thì nhất định phải thừa thắng truy kích giết chết hoàn toàn cái tên Tôn trưởng lão này đi
Chương 998 Lấy một địch bốn!
"Chết đi!!"
Diệt Thế Ma đao lại bổ xuống dưới một lần nữa!
Khí huyết trong cơ thể Tôn trưởng lão kia lúc này đang khuấy động, còn chưa khôi phục lại thì đã kiến thức được uy lực một đao này của Diệp Trần thì nơi nào còn dám đón đỡ?
Cho nên Tôn trưởng lão không hề nghĩ ngời, vừa nhanh chóng lùi lại phía sau, đồng thời hướng về phía tam đại cường giả của Vô Cực tông, Thái Huyền tông và Trường Sinh điện hô to lên:
"Đồ trưởng lão! Vân trưởng lão! Thái Sơ trưởng lão! Nhanh nhanh giúp ta aa!!"
Tam đại cường giả không thể không liếc mắt nhìn nhau một cái:
"Kẻ này quyết không thể lưu! Đồng loạt ra tay đi!"
Đồ Lệ Thiên nói xong lời này là người đầu tiên xông ra ngoài, hai đại cường giả còn lại thấy thế thì hơi chần chừ một chút cũng phi thân mà theo.
Những người còn lại thấy cảnh tượng này thì lập tức xì xào bàn tán, Tam đại cường giả đều là nhân vật cấp bá chủ cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân, lại thêm Đồ Lệ Thiên, đó chính là trọn vẹn bốn vị Hợp Đạo Tiên Quân!
Lấy thân phận và địa vị của bốn người thì cho dù là đơn độc đối chiến với Diệp Trần thì cũng có vẻ hơi lấy lớn hiếp nhỏ, huống chi bốn người cùng nhau, thậm chí cũng có thể nói là mặt dày vô sỉ!
"Bốn cái lão già này! Thật đúng là không muốn thể diện a!"
Trong trận doanh của Phượng tộc, Phong lão tứ nhịn không được mà chửi một tiếng, tuy rằng có lòng muốn giúp Diệp Trần một tay, thế nhưng là suy nghĩ một chút cuối cũng thì vẫn nhịn được.
Bốn người trước mắt này chẳng những đều có thực lực không kém hắn, hơn nữa thế lực sau lưng cũng không thể nào kém Phượng tộc, thậm chí còn mạnh hơn!
Hắn cho dù không vì mình nhưng vì Phượng tộc cho nên cũng không thể tùy tiện đi đắc tội bốn người này.
Trong trận doanh của Lạc Hà tông, Quỳnh Bích Lạc thấy vậy cũng không nhịn được lại lắc đầu thở dài một lần nữa, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Tuy rằng biểu hiện của ngươi đã vượt xa khỏi dự đoán của tất cả mọi người, nhưng cuối cùng vẫn là không trái được với ý trời a!"
Hi Nguyệt ở bên cạnh nghe được điều này thì thân thể mềm mại lập tức khẽ run lên, tuy nhiên sau đó trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ tự tin, nói:
"Không! Diệp Trần, hắn chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra! Ta tin tưởng hắn!!"
...
Một bên khác:
Ầm!
Diệt Trần bổ một đao ra, Tôn trưởng lão lại tế ra một cái pháp bảo phòng ngự khác, tuy nhiên rõ ràng không bằng với Huyền Sương giáp trước đó, thậm chí ngay cả một phần trăm giây cũng không thể đứng vững thì đã bị một đao của Diệp Trần làm cho vỡ nát!
Hơn nữa đạo đao mang kia thế đi không giảm, sau một khắc đã rơi vào trên đỉnh đầu của Tôn trưởng lão.
"Không!!"
Tôn trưởng lão lập tức rống lớn một tiếng, gần như đã bị dọa đến hồn phi phách tán.
Tuy rằng hắn không biết vì sao, tu vi của Diệp Trần chỉ có cảnh giới Phản Hư mà lại có thể phát ra một đao mãnh liệt tới như vậy, thế nhưng là hắn dường như không nghi ngờ, nếu như một đao kia của đối phương bổ xuống dưới, hắn coi như không chết thì chỉ sợ cách cái chết cũng không xa!
Ngay vào thời khắc mấu chốt này:
Oanh!
Một đạo ánh sáng màu đỏ lóe lên, ngăn ở trước mặt Tôn trưởng lão!
Đây là một cái cái vòng màu máu có tạo hình như cái bánh xe, đường kính hơn trăm mét, ở trên hiện ra huyết sát chi khí nồng đậm, vừa đúng lúc ngăn chặn lại một đao chí mạng đang lao tới Tôn trưởng lão này.
Hóa ra đó là Đồ Lệ Thiên đã kịp thời chạy tới, ở trong lúc nguy cấp gọi ra pháp bảo tiên khí của mình, giúp Tôn trưởng lão chặn lại một đao kia.
Cạch!
Vòng khổng lồ màu máu kia, tuy rằng chặn lại được một đao kia của Diệp Trần, nhưng ở trên cự luân này cũng xuất hiện từng đạo vết rách, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn ra.
"Không hổ là Diệt Thế Ma đao!"
Đồ Lệ Thiên kia ngăn trở một đao của Diệp Trần, sau khi thu hồi cự luận màu máu kia lại thì lập tức nhịn không được mà cảm khái một tiếng, vẻ mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.
Đao pháp mà Diệp Trần thi triển ra cố nhiên vô cùng ảo diệu, nhưng đáng sợ nhất thế nhưng vẫn là thanh Diệt Thế Ma đao kia!
Đây chính là tồn tại có thể so với bán Thần khí, lại thêm lực lượng Hủy Diệt pháp tắc của Diệp Trần, quả thực không gì không phá, không gì không bị hủy, đánh đâu thắng đó!
Vạn Lý Truy Hồn luân của hắn dù sao cũng là Tiên khí trung phẩm, vẻn vẹn chỉ chỉ đối chiến với Diệp Trần một chiêu thế mà suýt chút nữa thì bị đánh nổ ngay lập tức!
Điều này làm cho Đồ Lệ Thiên lập tức thu lại sự coi thường trong lòng, lập tức thao túng Vạn Lý Truy Hồn luân, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Diệp Trần.
Mà cùng lúc đó, vị Vân trưởng lão của Vô Cực tông và Thái Sơ trưởng lão của Thái Huyền tông kia, hai người thấy Đồ Lệ Thiên cũng bị ăn một cái thiệt thòi nhỏ thì lập tức cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bốn người vừa đúng phân biệt chiếm cứ bốn cái phương vị, vây quanh Diệp Trần vào giữa.
"Ba vị! Hôm nay kẻ này nếu như chưa bị diệt trừ thì sau này chắc chắn sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng bốn đại tông môn chúng ta! Tuyệt đối không thể để cho hắn còn sống mà rời khỏi đây!!"
Sau khi Tôn trưởng lão trở về từ cõi chết thì lập tức hướng về phái ba người khác rống lớn.
Thể diện của hắn hôm nay có thể coi là bị mất sạch, vốn cho rằng xuất thủ tru sát một tiên tiểu bối thì chỉ là một chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng không có nghĩ đến vậy mà suýt chút nữa thì bị mất mạng!
Vừa rồi nếu không phải Đồ Lệ Thiên xuất thủ cứu giúp kịp thời thì hắn khả năng đã bị một đao kia của Diệp Trần chém chết!
Tuy rằng may mắn trốn qua một kiếp, thế nhưng là cảnh tượng vừa rồi bị Diệp Trần ép cho chật vật chạy trốn, lớn tiếng cầu cứu, một khi lan truyền ra ngoài thì uy danh cả đời của hắn chỉ sợ mất sạch không còn sót lại chút gì.
Cho nên, đến lúc này, Tôn trưởng lão cũng không thèm để ý tới thể diện gì nữa, trong đầu chỉ có duy nhất một cái ý nhiệm, đó chính là tuyệt đối không thể để cho Diệp Trần còn sống mà rời khỏi núi Thiên Kiếp!
"Tôn trưởng lão nói có lý! Bốn người chúng ta cùng lúc xuất thủ, tốc chiến tốc thắng!"
Sau khi giọng nói của Tôn trưởng lão rơi xuống thì Đồ Lệ Thiên cũng lập tức nói theo.
Hắn vừa rồi vừa mới giao thủ qua với Diệp Trần, đối với sự cường đại của Diệp Trần thì bản thân đã được nếm thử.
Thậm chí, hắn có một loại cảm giác, bên trong bốn người bọn họ thì bất cứ người nào nếu như đơn đả độc đấu thì chỉ sợ đều không phải là đối thủ của Diệp Trần trước mắt này!
Oanh!
Lời này của Đồ Lệ Thiên vừa nói ra, mọi người ở phía dưới ngay lập tức xôn xao lần nữa.
Tứ đại cường giả Hợp Đạo Tiên Quân thế mà thật đúng là muốn cùng nhau đánh với một tên tiểu bối!
"Ha ha ha!"
Diệp Trần bị vây quanh ở giữa, lập tức cười ha ha một lúc:
"Bốn cái lão già các ngươi cùng lên đi! Diệp Trần ta có gì phải sợ?"
Sau khi quát to một tiéng, thân thể Diệp Trần bỗng nhiên nhoáng một cái thẳng hướng Tôn trưởng lão!
"Mẹ nó...."
Sau khi Tôn trưởng lão phản ứng lại thì ngay lập tức không nhịn được mà chửi bậy một tiếng, sau đó thì không cần suy nghĩ, trực tiếp nhanh chóng lùi lại đằng sau.
Mà cùng lúc đó, tam đạo cường giả khác thấy thế thì lập tức thi nhau gọi ra pháp bảo của riêng mình ra tay chặn đường Diệp Trần.
Bốn người dù sao cũng là cường giả cấp bậc Hợp Đạo Tiên Quân, vô luận là tốc độ di chuyển hay là tốc độ xuất thủ cũng đã gần tới một cái tình trạng cực kỳ đáng sợ, hơn nữa chân nguyên dồi dào hơn rất nhiều so với Diệp Trần!
Tuy rằng cố kỵ Diệt Thế Ma đao của Diệp Trần, không dám tùy tiện mạo hiểm, nhưng bọn hắn chỉ cần cẩn thận một chút, hơn nữa bốn người phối hợp với nhau, Diệp Trần muốn đánh trúng bọn họ thì gần như là chuyện không thể nào!
Ngược lại thì bọ họ thừa dịp Diệp Trần chưa chuẩn bị, đột nhiên đánh lén, quả thực để Diệp Trần khó lòng phòng bị!
Bá bá bá!
Chớp mắt một cái, Diệp Trần mấy lần rơi vào hiểm cảnh, bất đắc dĩ lại sử dụng mấy lần Diệt Thế Ma đao, lực lượng Hủy Diệt pháp tắc trong thể nổi cũng đã tiêu hao hơn phân nửa!
Chẳng mấy chốc, tứ đại cường giả dường như cũng nhìn ra, Diệp Trần dường như cũng không thể liên tục phát ra đạo đao mang màu xám kinh khủng kia thì lập tức tinh thần của mọi người trở nên hưng phấn, trực tiếp bắt đầu khởi xướng phản công.
Trong lúc nhất thời, Diệp Trần lập tức đã rơi vào thế hạ phong!
Ầm!
Diệp Trần sơ sẩy một cái, đằng sau lưng đột nhiên bị một kích của Vân trưởng lão Vô Cực tông đánh trúng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người giống như thiên thạch, hung hăng rơi vào trong dãy đá ở phía dưới...
Chương 999 Ma Viên xuất thế!
Nói cho cùng, tu vi của Diệp Trần cùng với Tứ Đại Tiên Quânh có khoảng cách thực sự quá xa!
Hơn nữa, bốn người trước mắt này lại còn là cường giả bên trong Hợp Đạo Tiên Quân, thực lực cưỡng tương đối không tầm thường.
Nếu Diệp Trần đơn đả độc đấu thì dựa vào uy lực của Diệt Thế Ma đao, tốc chiến tốc thắng thì có lẽ có thể toàn thắng.
Thế như là bị tứ đại Tiên Quân cùng nhau vây công thì lực lượng hủy diệt bên trong phù văn Hủy Diệt pháp tắc cũng đã bị tiêu hao hầu như không còn, nhược điểm của hắn tự nhiên cũng lập tức bại lộ ra ngoài!
"Tiểu tử! Ngoan ngoãn giao Diệt Thế Ma đao ra, sau đó tự phế tu vi, Vân Thương Sơn ta có thể cam đoan bao ngươi không chết, như thế nào?"
Diệp Trần từ trong hố sâu chậm rãi đứng lên mà tứ đại Tiên Quân kia cũng đã đuổi theo tới trước mặt, Vân Thương Sơn của Vô Cực tông bỗng nhiên mở miệng lớn giọng nói.
Ba người còn lại liếc nhau một cái, trong nháy mắt đã hiểu được dụng ý của Vân Thương Sơn, ai cũng không có mở miệng phản bác.
Biểu hiện của Diệp Trần thật sự là quá yêu nghiêt, nếu như cứ giết chết như vậy thì thực sự quá mức đáng tiếc.
Chẳng bằng bắt hắn lại, sau đó thì tra khảo cẩn thận, thu hoạch chắc chắn sẽ không nhỏ!
Không nghĩ tới, Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn bốn người một lần, trên mặt ngược lại hiện ra vẻ chế giễu:
"Bốn con chó già! Lấy nhiều khi ít! Cũng không sợ người đời cười tới rụng răng a!"
Tứ đại Tiên Quân nghe vậy thì tất cả lập tức đều thay đổi sắc mặt.
Hoàn toàn chính xác, bọn họ tuy rằng đánh bại Diệp Trần nhưng dù sao thắng cũng không được vinh quang, đường đường bốn tên Hợp Đạo Tiên Quân cùng nhau đối phó với một tên tiểu bối vừa mới đột phá tới cảnh giới Phản Hư, cho dù bây giờ thắng, truyền đi cũng đủ mất mặt!
"Hừ! Được làm vua thua làm giắc! Thuy chính là thua! Ai quản ngươi nhiều người hay là ít người?"
Người nói chuyện bỗng nhiên chính là Tôn trưởng lão.
"Tiểu tử! Bớt nói nhiều lời! Ngươi bây giờ đã không có lựa chọn nào khác, hoặc là tự phế tu vi, hoặc là chết! Chính do ngươi chọn đi!"
Không nghĩ tới, sắc mặt của Diệp Trần vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ, giống như cũng không có để lời uy hiếp của Tôn trưởng lão vào trong lòng:
"Không có lựa chọn nào khác? Tôn chó già! Ngươi có thể tìm được giúp đỡ, chẳng lẽ ta cũng không tìm được sao?"
Tôn trưởng lão và tam đại Tiên Quân còn lại nghe được lời này của Diệp Trần thì tất cả đều hơi sững sờ.
Sau đó thì, Tôn trưởng lão cười lên ha hả:
"Tiểu tử! Ngươi thật đúng là lại có cái ý nghĩ mơ mộng hão huyền này a! Ngươi cũng có giúp đỡ? Lão phu tại sao không thấy? Cái gọi là giúp đỡ của ngươi, chẳng lẽ chỉ là Phong lão tứ? Lại hay là Quỳnh Bích Lạc đây?"
Lúc này, Vân Thương Sơn kia cũng cười lạnh, nói:
"Tiểu tử! Nếu như ngươi trông cậy vào hai người bọn họ tới cứu ngươi, thì ta khuyên ngươi vẫn là phải bỏ đi cái suy nghĩ này đi!"
Giọng nói của Vân Thương Sơn rơi xuống, Đồ Lệ Thiên cũng hiện ra vẻ mặt đắc ý nói:
"Không sai! Hôm nay mọi người ở đây, nếu như ai giám xuất thủ cứu ngươi thì chính là kẻ địch của bốn đại tông môn chúng ta! Ta ngược lại muốn nhìn xem, ai dám nhúng tay vào việc này?"
Xoạt!
Đồ Lệ Thiên vừa nói ra lời này, trong đám người ở nơi xa lập tức một mảnh xao động, không có người dám tiếp lời, thậm chí một số người cách gần đó còn thi nhau lùi lại về phía sau.
Nói đùa, Kình Thương tông, Thái Huyền tông, Vô Cực tông, Trường Sinh điện, tất cả đều đứng trong hàng ngũ bát đại tiên môn, thậm chí ở bên trong bát đại tiên môn cũng đều có thực lực khá mạnh, có thể nói chấp toàn bộ người của Tu Chân giới!
Ai ăn gan hùm mật báo dám đi khiêu khích uy nghiêm của tứ đại tiên môn?
Chỉ sợ trong khoảnh khắc này thì sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu!
Cho dù là trước đó Phong lão tứ vẫn luôn có tác phong cường ngạch cũng lắc đầu thở dài một lúc, không có thốt lên một tiếng nào.
Còn về phần Quỳnh Bích Lạc sớm đã mang theo môn nhân núp ở một nơi bí mật, hiển nhiên từ lúc mới bắt đầu đã có ý định không đếm xỉa tới.
"Sư phụ..."
Hi Nguyệt vừa mới mở miệng, Quỳnh Bích Lạc đưa tay đánh một đạo cấm chế vòa trong thể nội Hi Nguyệt để nàng ta không cách nào mở miệng, cũng không có cách nào động đậy.
"Nha đầu! Sư phụ biết ngươi muốn nói cái gì! Nhưng là bây giờ ngươi cảm thấy coi như những người như chúng ta, tất cả đều không muốn sống nữa thì có thể cứu hắn từ trong tay tứ đại Tiên Quân ra được hay sao?"
"Bây giờ không có người truy cứu quan hệ giữa ngươi và tiểu tử kia thì đã cám ơn trời đất rồi, ngươi cũng không cần phải chọc vào rắc rối cho Lạc Hà tông chúng ta!!"
Sau khi Quỳnh Bích Lạc nói xong lời này thì không nhìn vào ánh mắt lo lắng của Hi Nguyệt, quay đầu hướng mấy người Dư Thương Ngô, nói:
"Đợi chuyện ở nơi này xong, nhanh chóng theo ta trở về Lạc Hà tông, không được sai lầm!"
...
Tứ đại Tiên Quân đảo mắt một vòng, thấy không có một ai đứng ra thì tất cả lập tức đều hiện ra vẻ đắc ý.
Tôn trưởng lão một mặt chế giễu, nói:
"Tiểu tử! Nhìn thấy chưa? Không có ai sẽ ra mặt cho ngươi! Đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa!"
Vân Thương Sơn cũng theo đó mà thét lên nói:
"Tiểu tử! Sự kiên nhẫn của chúng ta thế nhưng là có giới hạn! Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, tự phế tu vi! Bằng không, chết!"
Tứ đại Tiên Quân gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần bị vây ở chính giữa, từng tên cho đến cả bốn tên đều hiện ra một bộ dáng vẻ đùa giỡn.
Trước mắt bọn họ, Diệp Trần lúc này chính là một con mồi bị bước tới tuyệt cảnh, bọn họ muốn từ trên mặt Diệp Trần nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng.
Thế nhưng là, bọn họ thất vọng!
Diệp Trần không những không có hiện ra vẻ tuyệt vọng, thậm chí từ đầu đến cuối đều có vẻ mặt nhẹ như mây gió, vô cùng bình tĩnh!
Cho dù không ai đứng ra, hắn thế mà dường như cũng không có bất kỳ thất lạc gì, giống như sớm đã dự liệu được.
"Tôn chó già! Ngươi nói không sai! Hoàn toàn chính xác sẽ không có người ra mặt giúp ta, bởi vì giúp đỡ mà ta nói cũng không phải là người!!"
Cùng lúc nói xong lời này, hai tay Diệp Trần nhanh chóng kết xuất một đạo pháp ấn thần bí, sau đó bỗng nhiên hướng nham thạch ở phía dưới vỗ lên!
Ầm ầm!
Cả ngọn núi Thiên Kiếp thế mà đung đưa kịch liệt một trận, giống như xảy ra môt cơn địa chấn vô cùng lớn, dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Ngay sau đó:
"Ngao!!!"
Một tiếng rống giận dữ kinh khủng làm cho người phải sợ hãi đột nhiên từ phía dưới núi Thiên Kiếp vang lên!
Trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển, thiên địa biến sắc!
"Tiếng này! Là...là...Hỗn Thế Ma Viên! Dưới núi đã xảy ra chuyện gì? Người tham gia khảo hạch sớm đã không còn ở đó, Hỗn Thế Ma Viên này tại sao lại đột nhiên nổi điên?"
Nguyên Đạo Nhất môn chủ của Nguyên Thủy môn nhịn không được mà kinh hô một tiếng.
Mà ngay sau khi tiếng kinh hô của hắn vừa mới rơi xuống:
Ầm ầm!
Cả ngọn núi Thiên Kiếp lại hung hăng rung lên một lần nữa, sau đó một đạo thân ảnh to lớn đột nhiên từ dưới chân núi bay lên, nhảy tới trên trời cao, sau đó thì hung ác rơi xuống.
Ầm!
Đạo thân ảnh khổng lồ kia rơi vào trên đỉnh núi Thiên Kiếp, dường như cả ngọn núi Thiên Kiếp đều suýt chút nữa bị cái thân ảnh kia đạp nát, lại hung hăng lặc lư một cái.
Mọi người cũng sớm đã bị dọa tới choáng váng, lúc này nhanh chóng nhìn vào thì lại suýt chút nữa ngất xỉu hàng loạt!
Chỉ thấy, đạo thân ảnh to lớn kia rõ ràng là một con cự viên cao tới gần trăm mét, giống như một ngọn núi nhỏ, toàn thân lông tóc đen nhánh, hai con mắt to tròn trịa lại còn đỏ ngầu kinh khủng, xa xa nhìn lại giống như hai cái đèn lồng đỏ chót!
"Rống!!!"
Sau khi cự viên kia hạ xuống đất thì lập tức phát ra một tiếng gào thét làm cho người sợ hãi lần nữa, song quyền không ngừng đấm vào bộ ngực của mình, dường như vô cùng hưng phấn.
Con cự viên này bỗng nhiên chính là Hỗn Thế Ma Viên mà trước đó Diệp Trần đã từng gặp được!
Ở bên trong Thiên Kiếp thần tháp, Nguyên Thủy đại đế từng truyền cho Diệp Trần một đạo pháp quyết có thể phá vỡ cấm chế trên núi Thiên Kiếp, đồng thời giao Hỗn Thế Ma Viên cho mình điều động.
Trước đó Diệp Trần còn đang cân nhắc, có nên thả con hung thú kia đi ra hay không, bây giờ ở dưới tình thế này, hắn đương nhiên sẽ không do dự.
Chương 1000 Thực lực của Hỗn Thế Ma Viên!
"Hỗn Thế Ma Viên! Lại là Hỗn Thế Ma Viên!"
"Điều này sao có thể? Hỗn Thế Ma Viên lúc trước thế nhưng là được Nguyên Thủy đại đế tự minh phong ấn ở trong núi Thiên Kiếp, nó làm sao có thể chạy được ra ngoài?"
"Khí tức này! Quả thực quá kinh khủng!"
...
Ở bên trong tiếng kinh hô của mọi người, sau khi Hỗn Thế Ma Viên quét mắt nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Diệp Trần, sau đó mở bước chân to lớn của mình ra hướng về phía Diệp Trần đi tới.
Đông! Đông! Đông!
Mỗi một bước của Hỗn Thế Ma Viên chính là khoảng cách mấy chục mét, hơn nữa cả ngon núi Thiên Kiếp cũng theo đó mà rung chuyển một lần.
"Tiểu tử này, sẽ không phải là có cừu oán với con hung thú này nữa chứ?"
Mọi người thấy cảnh tượng này thì trong lòng đều không thể không thi nhau cùng nghĩ tới, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần lập tức đầy vẻ thương hại.
Mà ngay cả tứ đại Tiên Quân cũng không thể không đến thi nhau lui lại, kéo dào khoảng cách với Hỗn Thế Ma Viên, tất cả đều hiện ra vẻ mặt xem trò vui.
Tuy nhiên, cảnh tượng xảy ra sau đó lại làm cho tất cả mọi người phải trợn mắt há hốc mồm!
Chỉ thấy, Hỗn Thế Ma Viên kia đi tới trước mặt Diệp Trần, đột nhiên chậm rãi ngồi xổm người xuống, một cái chân nửa quỳ ở trước mặt Diệp Trần, lôi âm cuồn cuộn nói:
"Thược hạ bái kiến tôn thượng! Cảm tạ tôn thượng thả ta ra ngoài!"
Xoạt!
Hỗn Thế Ma Viên vừa mở miệng, toàn trường phải sợ hãi, nhất là tứ đại Tiên Quân kia, từng cái vẻ mặt càng là so với ngáp phải con ruồi còn khó nhìn hơn!
"Ta không có nghe nhầm chứ? Hỗn Thế Ma Viên kia vậy mà gọi hắn là...Tôn thượng?"
"Đây là...đây là tình huống như thế nào?"
"Tiểu tử này đến cùng là có lai lịch gì? Nghe ý tứ trong lời nói của Hỗn Thế Ma Viên, nó sở dĩ có thể từ trong núi Thiên Kiếp nhảy ra lại là bởi vì tiểu tử này?"
"Không! Đây không có khả năng a!"
...
Tứ đại Tiên Quân thật là choáng váng, hoàn toàn không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt.
Những người còn lại tất cả cũng hiện ra vẻ mặt khó hiểu, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Hỗn Thế Ma Viên có khí thế ngập trời thế mà quỳ gối trước mặt Diệp Trần!
Không thể tưởng tượng nổi!
Thật khó mà tin được!
Chỉ có Nguyên Đạo Nhất môn chủ Nguyên Thủy môn thì yếu ớt thở dài:
"Xem ra truyền thuyết quả nhiên là thật! Thần tháp sáng, Thánh nhân ra, Ma Viên hiện, thiên hạ loạn..."
"Từ nay về sau, Tu Chân giới sợ là sẽ hoàn toàn trở nên rối loạn!"
...
Thật ra thì ngay cả Diệp Trần cũng không nghĩ tới, Hỗn Thế Ma Viên này sẽ cung kính đối với hắn như thế.
Đương nhiên, trong pháp quyết mà Nguyên Thủy đại đến truyền cho hắn cũng có biện pháp khắc chế Hỗn Thế Ma Viên, ngược lại cũng không sợ nó không nghe lời.
Có lẽ, Hỗn Thế Ma Viên cũng biết điểm này, cho nên mới khéo léo như thế.
Tuy nhiên, nó bị vây ở bên trong núi Thiên Kiếp, sống qua năm tháng vô tận, Diệp Trần bây giờ thả nó ra ngoài, trong lòng nó tự nhiên tràn ngập cảm kích.
"Tôn thượng! Có chuyện gì muốn để thuộc hạ đi xử lý?"
Hỗn Thế Ma Viên lại mở miệng nói lần nữa.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, chỉ chỉ vào bốn người bọn Tôn trưởng lão, lạnh giọng nói:
"Đi làm thịt bốn con chó già này cho ta!"
"Rõ!"
Hỗn Thế Ma Viên nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức há miệng rộng lên tiếng nghe lời.
Mò bốn người Tôn trưởng lão thì cùng lúc sắc mặt đều thay đổi lớn, gần như theo bản năng hướng phía sau nhanh chóng lùi lại.
Bọn họ có thể cảm nhận được con cự viên trước mắt này rất mạnh, vô cùng vô cùng mạnh!
Thậm chí so với cảm giác áp bách mà Độ Kiếp Đế Quân bình thường tạo ra cho bọn hắn còn cường đại hơn!
Quan trọng là, Hỗn Thế Ma Viên này thế mà nghe theo mệnh lệnh của Diệp Trần!
Ầm!
Dưới chân Hỗn Thế Ma Viên bỗng nhiên đạp một cái, thân hình khổng lồ nhìn như vụng về kia của nó vậy mà nhanh như thiểm điện!
Bạch!
Ngay sau đó, Hỗn Thế Ma Viên đã xuất hiện ở hơn vạn mét, giống như thuấn di vọt tới trước mặt Đồ Lệ Thiên, sau đó thì giơ bàn tay to lớn của mình lên hung hăng vỗ xuống dưới:
"Cái gì!!"
Đồ Lệ Thiên lập tức rống lớn một tiếng, lập tức gọi ra pháp bảo Tiên khí trung phẩm Vạn Lý Truy Hồn luân, muốn ngăn cản bàn tay to lớn của Hỗn Thế Ma Viên.
Tuy nhiên:
Bành!
Gần như ngay cả một giây đồng hồ cũng không có kiên trì nổi, món pháp bảo Tiên khí kia trực tiếp bị oanh thành cặn bã!
"Không!!!"
Đồ Lệ Thiên lập tức phát ra một tiếng gầm rú không cam lòng, dọa đến hắn nhanh chóng lùi lại gần trăm dặm.
Tuy nhiên, một vỗ này của Hỗn Thế Ma Viên giống như có thể qua lại thời không:
Bàn tay khổng lồ kia cuối cùng vẫn hung hăng đập vào trên người Đồ Lệ Thiên.
Bành!
Lần này thì Đồ Lệ Thiên kia ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra đã bị một bàn tay của cự viện trực tiếp vỗ nổ tung lên!
"Cái gì!!!"
Tất cả mọi người thấy cảnh này, tất cả đều thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, mọi người kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
Đồ Lệ Thiên của Trường Sinh điện đường đường là cường giả cấp bậc Hợp Đạo Tiên Quân, vậy mà bị giết chết như thế?
Thực lực của con Hỗn Thế Ma Viên này vậy mà cường hãn đến mức độ này!!
Ngay cả Diệp Trần nhìn thấy kết quả này cũng cảm thấy ngoài ý muốn, tuy nhiên chợt âm thầm gật đầu, Hỗn Thế Ma Viên này vốn là Nguyên Thủy đại đế dùng lực lượng pháp tắc dung hợp với huyết mạch của thần thú mà sáng tạo ra một cỗ máy giết chóc, lại bị nhốt ở bên trong núi Thiên Kiếp trải qua rất nhiều năm tháng, đối với sử dụng lực lượng pháp tắc còn mạnh hơn nhiều lắm so với hắn!
Thậm chí, Diệp Trần cảm thấy Hỗn Thế Ma Viên này đã có thực lực giết chết Độ Kiếp Đến Quân!
Chỉ là một tên Đồ Lệ Thiên tự nhiên căn bản không có gì đáng nhắc tới.
Một bàn tay của Hỗn Thế Ma Viên đánh nổ Đồ Lệ Thiên, ngược lại lại phóng tới phương hướng mà Vân Thương Sơn và Thái Sơ trưởng lão chạy trốn.
Bành!
Thái Sơ trưởng lão kia rớt lại phía sau một bước, căn bản còn chưa kịp phản ứng thì Hỗn Thế Ma Viên đã đuổi theo tới trước mặt, lại là một cái tát vỗ xuống dưới.
Đáng thương vị cường giả cấp bậc Tiên Quân này, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã bị một chưởng này của Hỗn Thế Ma Viên vỗ cho nổ tung!
"Ma Viên đại nhân! Có chuyện gì thì nói thật tốt! Tha mạng a! Tha..."
Vân Thương Sơn vừa chạy trốn vừa liều mạng lớn tiếng xin cầu xin tha thứ.
Đáng tiếc, Hỗn Thế Ma Viên căn bản không thèm để ý tới, sau khi nhanh như thiểm điện đuổi kịp Vân Thương Sơn thì hung hăng giẫm một cược xuống.
Bành!
Lại thêm một tên Hợp Đạo Tiên Quân hài cốt không còn!
Tôn trưởng lão kia mắt thấy Hỗn Thế Ma Viên một hơi đánh bại tam đại Tiên Quân khác thì cả người cũng sớm đã sợ tới choáng váng.
Lúc trước hắn bị thương, ở bên trong tứ đại Tiên Quân vốn đã là tồn tại yếu nhất, ngay cả ba người khác cũng bị Hỗn Thế Ma Viên giết chết ở trong nháy mắt, huống chi là hắn?
Đối mặt với hung thú tuyệt thế cường đại tới tình trạng như thế, hắn căn bản không có bất cứ hy vọng trốn thoát nào!
"Diệp Trần! Lão phu hôm nay cho dù phải chút thì cũng phải kéo theo ngươi đi cùng!!"
Tôn trưởng lão trong tuyệt vọng vậy mà từ bỏ chạy trốn, hai mắt vô cùng đỏ ngầu, trên người vậy mà dâng lên một cỗ hỏa diễm quỷ dị, ngược lại lao về phía Diệp Trần!
"Hắn đây là muốn tự bạo! Nhanh! Nhanh chóng lui lại!"
Trong đám người có một vị cường giả nào đó phát hiện dụng ý của Tôn trưởng lão thì lập tức hô lớn một tiếng, tay áo dài lập tức phát một cái mang theo môn hạ đệ tử nhanh chóng chạy trối chết lùi ra đằng sau.
Những người còn lại nghe được điều này thì lập tức cũng bị dọa đến thi nhau nhanh chóng lùi lại.
Nói đùa, cường giả cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân mà tự bạo thì uy lực này đủ để dễ dàng phá hủy đi một quả tinh cầu cỡ trung a!
Tuy nhiên, ngay vào lúc Tôn trưởng lão còn cách Diệp Trần khoảng ngàn mét:
Ầm!
Một đạo thân ảnh to lớn từ trên trời giáng xuống!
Lại là Hỗn Thế Ma Viên kia chạy tới, một cước giẫm ở trên người Tôn trưởng lão đang muốn tự bạo!
Bành!
Tôn trưởng lão còn chưa kịp tự bạo thành công thì đã bị một cước của Hỗn Thế Ma Viên giẫm cho nổ tung lên, hóa thành một đám sương máu...