-
Chương 1001-1005
Chương 1001 Trở về Hạo Thiên giới
Tê ~~
Nơi xa mọi người sớm đã thối lui đến hơn mấy trăm dặm, thấy cảnh tượng này thì lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Hỗn Thế Ma Viên này thực sự quá hung tàn!
Đây chính là bốn tên Hợp Đạo Tiên Quân a!
Vậy mà lại bị nó tiêu diệt một cách dễ dàng như thế, thậm chí Tôn trưởng lão kia ngay cả muốn tự bạo cũng không thể nào làm được!
Trọn vẹn yên tĩnh một lúc lâu, mọi ngươi vẫn như cũ cảm thấy giống như là đang nằm mơ, có ít người đã lặng lẽ lui lại, chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Ai có thể nghĩ tới, vốn chỉ là cuộc chiến Thiên Kiêu ở giữa thế hệ tuổi trẻ, vậy mà diễn biến cho tới tình trạng như bây giờ!
Tứ đại Tiên Quân đến từ tứ đại tiên môn, hơn nữa mọi người đều là nhân vật quan trọng có quyền cao chức trọng, bây giờ toàn bộ mất mạng ở trên núi Thiên Kiếp này, tất nhiên sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu trên toàn bộ Tu Chân giới!
Sau khi giải quyết tứ đại Tiên Quân, thần niệm của Diệp Trần đảo qua trong đám người xung quanh, sau khi tìm được khí tức của Hi Nguyệt thì thân thể hơi chao đảo một cái, trong nháy mắt thì đã đi tới trước mặt Hi Nguyệt.
Quỳnh Bích Lạc lập tức hơi kinh hãi, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi, nói:
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Diệp Trần không để ý đến Quỳnh Bích Lạc, trực tiếp kéo bàn tay trắng như ngọc của Hi Nguyệt:
"Hi Nguyệt, ngươi bằng lòng đi cùng với ta không?"
Hi Nguyệt hơi sững sờ, sau đó thì nặng nề nhẹ gật đầu:
"Ta đồng ý!"
Diệp Trần lập tức nở ra nụ cười, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Hi Nguyệt, sau đó quay người liền đi.
Quỳnh Bích Lạc ở một bên thì lập tức choáng váng, trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, trên mặt lập tức hiện ra vẻ tức giận.
Diệp Trần thế mà cứ như vậy không kiêng kỵ chút nào bắt đồ đệ cưng của mình đi rồi?
Thế nhưng là vừa nghĩ tới thực lực mà Diệp Trần thể hiện ra trước đó cùng với con hung thú làm cho người ta phỉa sợ hãi kia, nàng ta cuối cùng vẫn không có dũng khí đuổi theo ngăn cản.
Mà Diệp Trần mang theo Hi Nguyệt cũng không tiếp tục chờ lâu, vọt thẳng lên trời mà đi mà Hỗn Thế Ma Viên kia cũng theo sát đằng sau.
Trong nháy mắt, hai người một vượn cũng đã biến mất ở trên chín tầng trời, chui vào bên trong tinh hà đầy trời kia.
Tin tứ đại Tiên Quân chếtm không được bao lâu cũng đã được truyền về tứ đại tiên môn, đến lúc đó Diệp Trần chắc chắn sẽ là đối tượng truy nã của tứ đại tiên môn.
Lấy thực lực hôm nay của hắn, cho dù là tăng thêm Hỗn Thế Ma Viên sự giúp đỡ cường lực này, cũng tuyệt đối không cách nào hoàn toàn chống lại tứ đại tiên môn!
Cho nên hắn bây giờ, nhất định phải nhanh mang theo Hi Nguyệt trở về Hạo Thiên giới, chỉ cần trở về Hạo Thiên giới thì không có ai có thể làm gì được hắn!
...
Sau khi rời khỏi tinh cầu Nguyên Thủy, Diệp Trần trực tiếp sử dụng Tiêu Dao Tiên châu, mang theo Hi Nguyệ và Hỗn Thế Ma Viên, không ngừng nhảy vọt bên trong muỗi loại trận pháp truyền tống cỡ lớn, thẳng đến phương hướng Mê La Tinh Hải mà đi, sau bốn năm ngày cũng đã đi được hơn một nửa lộ trình, càng ngày càng cách Mê La Tinh Hải càng gần.
Mà cùng lúc đó, bên trong đại điện tông môn của Vô Cực tông, đứng ở đó có bốn đạo khí tức vô cùng cường hoành!
Bốn người này theo thứ tự là Vân Thương Sinh tông chủ Vô Cực tông, Công Tôn Vô Ngã tông chủ Kình Thương tông, Thái Sơ Văn Nhất tông chủ Thái Huyền tông và Đồ Diệt Sinh điện chủ Trường Sinh điện!
Bốn vị tông môn chi chủ này, đều tập trung ở tại đây, hiển nhiên là vì chuyện xảu ra ở trên núi Thiên Kiếp vào mấy ngày trước.
Mà ở bên trong đại điện đang lơ lửng là một chiếc la bàn thần bí, la bàn đang nhanh chóng xoay tròn, xung quanh từng đạo phù văn thần bí lấp lóe, hiển nhiên là một cái pháp bảo cực kỳ không đơn giản.
"Vân tông chủ, đây cũng đã ròng rã tới hai ngày rồi, Vô Cực Nhân Quả bàn của quý tông còn chưa tìm ra được tung tích của tiểu tử kia sao?"
Người nói chuyện chính là Công Tôn Vô Ngã tông chủ của Kình Thương tông.
Hai người Thái Sơ Văn Nhất và Đồ Diệt Sinh ở một bên, trên mặt cả hai cũng đều hiện ra vẻ mặt không kiên nhẫn.
Hoá ra, cái la bàn ở trên không trong đại điện kia tên là Vô Cực Nhân Quả bàn, chính là một cái Thần khí chí bảo của Vô Cực tông, có thể thông qua lực lượng của Nhân Quả pháp tắc, khóa chặt hành tung của mục tiêu!
Sau khi hôm đó Diệp Trần rời khỏi tinh cầu Nguyên Thủy thì đã xuyên toa không gian mà đi, Tiêu Dao Tiên châu trong tay hắn căn bản không có dấu vết để mà tìm kiếm, bốn đại tông môn phái ra rất nhiều nhân mã cũng vẫn chưa thể tìm được hành tung của Diệp Trần.
Ở dưới sự bất đắc dĩ, mọi người nghĩ tới Vô Cực Nhân Quả bàn của Vô Cực tông, chuẩn bị dùng pháp bảo này đến tìm kiếm hành tung của Diệp Trần.
"Các vị đừng vội! Có Vô Cực Nhân Quả bàn ở đây, chỉ cần là người nhiễm nhân quả thì chắc chắn có thể tìm thấy, chẳng qua là cần phải có thời gian mới được!"
Vân Thương Sinh một mặt lạnh nhạt nói.
Trầm mặc một lát, Thái Sơ Văn Nhất lại mở miệng nói:
"Các ngươi nói, tiểu tử kia đến cùng là có lai lịch gì? Ta càng nghĩ cũng không thể nào nghĩ ra cái vấn đề này!"
Ba người còn lại nghe thấy vậy cũng thi nhau nhíu chặt lông mày.
Công Tôn Vô Ngã hít sâu một hơi, tiếp lời nói:
"Ta cũng hết sức tò mò! Nghe nói tiểu tử kia không môn không phái, hơn nữa ở hơn mười năm trước, chưa từng nghe nói qua có nhân vật này, không có ai biết lai lịch của hắn, trước đó biến mất ở bên trong Mê La Tinh Hải rồi lại trở về bình yên vô sự, ở trên núi Thiên Kiếp leo lên đỉnh Thiên Kiếp thần tháp còn thả ra được Hỗn Thế Ma Viên..."
Đồ Diệt Sinh cũng đi theo cảm khái nói:
"Không sai! Trên người kẻ này, hoàn toàn chính xác là có rất nhiều bí mật! Rất nhiều chuyện cho dù là chúng ta cũng khó có thể làm được, nhưng là tất cả đều được hắn làm được, không thể không nói, đây thực sự rất tà môn!"
Vân Thương Sinh bỗng nhiên cũng nói:
"Ta có một loại cảm giác, sau lưng của người này chắc là một vị có tồn tại cực mạnh nào đó! Nói không chừng có thể là người đã vượt qua thiên kiếp!"
Vân Thương Sinh nói ra lời này thì ba người còn lại tất cả lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi:
"Vân tông chủ, chỉ giáo cho?"
Vân Thương Sinh dừng lại một chút, mới nói tiếp:
"Căn cứ vào ghi chép trong cổ tịch của Vô Cực tông ta kể về về những cường giả thành công vượt qua thiên kiếp kia thì sẽ bị Thiên Ý đẩy vào bên trong thế giới Hỗn Độn, hơn nữa nhóm những cường giả đó thì sẽ ở bên trong thế giới Hỗn Độn mở ra một phương tiểu thế giới..."
"Cho nên ta đang nghĩ, kẻ này có khả năng không phải là người của thế giới chúng ta, mà là đến từ một cái tiểu thế giới khác, hơn nữa ở đằng sau tiểu tử này chắc là có sự tồn tịa của một vị nào đó đã vượt qua thiên kiếp!"
"Mà chúng ta chỉ cần bắt được người này thì có lẽ có thể biết được một chút về bí mật sau khi độ kiếp!"
Ba người khác nghe được điều này thì hai mắt của tất cả đều lập tức sáng lên, trong mắt hiện ra vẻ cực nóng nồng đậm.
Bốn người bọn họ thật ra thì cũng sớm đã bước vào cảnh giới Độ Kiếp chỉ là bởi vì không có nắm chắc chống lại thiên kiếp cho nên vẫn luôn liều mạng áp chế tu vi của mình.
Bọn họ đạt tới cấp độ này, thật ra thì cái gọi là địa vị quyền thế cũng đã không còn quan trọng như trước, chỉ có thành công vượt qua thiên kiếp mới là chuyện mà bọn họ khát vọng nhất, vì thế bọn họ mới có thể không tiếc bất cứ giá nào!
Ngay vào lúc tứ đại bá chủ đang đàm luận:
Ông ~~~
Vô Cực Nhân Quả bàn ở trên không trong đại điện bỗng nhiên đung đưa kịch liệt, sau đó thì ở phía trên La Bàn kia bắt đầu xuất hiện từng cái hình ảnh, bỗng nhiên chính là thân ảnh của Diệp Trần, Hi Nguyệt và Hỗn Thế Ma Viên.
Vân Thương Sinh đột nhiên đứng dậy, mặt mũi đầy vẻ mừng rỡ:
"Khóa chặt hành tung của tiểu tử kia! Ồ! Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy ngày mà bọn chúng thế mà đã trốn tới mấy trăm cái tinh vực! Chờ một chút, nơi mà bọn chúng chạy đi dường như là Mê La Tinh Hải?"
Chương 1002 Tuyệt cảnh?
Lại nói Diệp Trần mang theo Hi Nguyệt và Hỗn Thế Ma Viên một khắc cũng không có dừng lại, ngựa đi đường không ngừng vó, cuối cùng ở ngày thứ bảy chạy tới khu vực gần với tinh cầu Thiên Hoang, Mê La Tinh Hải cũng đã gần ngay trước mắt.
Đến lúc này, Diệp Trần cuối cùng mớ thờ phào một hơi, lấy nội tình thâm hậu của bát đại tiên môn, bọn họ chỉ cần còn ở bên trong Tu Chân giới thì sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm ra.
Chỉ có trở lại Hạo Thiên giới thì bọn họ mới có thể xem như là hoàn toàn an toàn!
Chẳng mấy chốc, sau khi đến tinh vực Thiên Hoang, xung quanh cũng đã đã không còn có trận pháp truyền tống nào có thể mượn dùng, Tiêu Dao Tiên châu cũng đã mất đi tác dụng.
Sau khi Diệp Trần thu hổi pháp bảo lại, dẫn theo Hi Nguyệt và Hỗn Thế Ma Viên trực tiếp vượt qua hư không hướng Mê La Tinh Hải chạy tới.
"Tôn thượng, ta phải nói, ngài chính là quá khẩn trương! Tu Chân giới lớn như vậy, bát đại tiên môn gì đó muốn tìm được chúng ta nào có dễ dàng như vậy? Coi như bọn họ thật đuổi đi tới, có lão vượn ta ở đây nhất định có thể đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất!"
Hỗn Thế Ma Viên vào lúc này đã biến hóa thành bộ dáng của một người đàn ông trung niên, ở bên cạnh Diệp Trần, mở miệng nói chuyện.
Trải qua mấy ngày nay ở chung, Diệp Trần và Hỗn Thế Ma Viên này đã rất quen thuộc, cái tên này ngoại trừ tính tình có chút táo bạo ra nhưng là rất dễ ở chung.
Diệp Trần lắc đầu, cười nói:
"Lão vượn, cẩn thận thì thuyền có thể chạy được vạn năm! Ngươi dù sao cũng mới chỉ có thất giai mà ta cũng chỉ có cảnh giới Phản Hư mà thôi, nếu thật đột nhiên xuất hiện ra mấy vị Độ Kiếm Đế Quân ở đây thì chúng ta sợ đều phải xong đời!"
Trên khuôn mặt Hỗn Thế Ma Viên hiện ra vẻ khinh thường, tuy nhiên cũng không có mở miệng phản bác.
Tuy nhiên, ngay khi Mê La Tinh Hải đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, mắt thấy là sắp đạt tới mục đích thì sắc mặt của Hỗn Thế Ma Viên bỗng nhiên thay đổi lớn:
"Nguy rồi! Thật đúng như những gì ngài nói! Ta dường như cảm ứng được mấy cỗ khí tức cực mạnh đang nhanh chóng đuổi theo tới gần chúng ta!"
Cùng lúc Hỗn Thế Ma Viên nói ra lời này, không đợi Diệp Trần mở miệng thì lập tức biến trở về nguyên hình, sau đó một tay bắt lấy Diệp Trần, một tay nắm lấy Hi Nguyệt, tốc độ trong nháy mắt đề thăng lên tới cực hạn!
Sưu!
Hỗn Thế Ma Viên này không hổ là lão quái vật sống qua vô số kỷ nguyên, lĩnh ngộ về Thời Không pháp tắc sớm đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, chớp mắt một cái thì đã vượt quan ức vạn cây số trong tinh không, đi tới bên trong Mê La Tinh Hải.
"Nhanh! Đi quả tinh cầu ở giữa kia!"
Diệp Trần cũng biết tình huống khẩn cấp, lập tức chỉ rõ phương hướng cho Hỗn Thế Ma Vương.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hỗn Thế Ma Viên mang theo hai người nhảy vọt ở trong tinh cầu, chẳng mấy chốc đã xuyên qua tầng tinh vực thứ bảy, chỉ còn tầng tinh vực thứ tám kia cũng đã ở ngay trước mắt.
Tuy nhiên,
Ngay vào lúc này:
Ầm ầm!!
Trong hư không xung quanh bỗng nhiên lắc lư kịch liệt một trận, sao đó thì tính cả thời hkông cũng xảy ra bóp méo, bọn họ giống như tiến vòa bên trong một cái không gian khác.
Diệp Trần thấy thế lập tức ngầm nói một tiếng "Hỏng bét!"
Rất rõ ràng, không gian xung quanh dường như đã bị người phong tỏa, hơn nữa người phong tỏa không gian đối với khả năng sử dụng Thời Không pháp tắc quả thực đã đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi!
Răng rắc!
Bên trong hư không phía trước lập tức đã nứt ra một cái khe hở lớn!
Sau đó thì một đạo thân ảnh người đàn ông trung niên từ bên trong cái khe hở kia chậm rãi đi ra:
"Chà chà! Ngươi chính là con Hỗn Thế Ma Viên trong truyền thuyết kia sao? Quả nhiên cùng với nghe lời đồn đại quả không sai, không tệ! Không tệ!"
Người này bỗng nhiên chính là tông chủ Vô Cực tông, Vân Thương Sinh!
Răng rắc!
Xoạt xoạt!
Xoạt xoạt!
Sau khi giọng nói của Vân Thương Sinh rơi xuống thì ở bên trong hư không ở ba hướng còn lại cũng thi nhau vỡ ra một đạo khe hở lớn, sau đó từ bên trong đó có ba đạo thân ảnh đi ra.
Bỗng nhiên chính là tam đại bá chủ Công Thương Vô Ngã, Thái Sơ Văn Nhất và Đồ Diệt Sinh.
Diệp Trần nhìn thấy bốn người này thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, kiếp trước hắn chính là tử địch đối với bát đại tiên môn, đối với bốn người trước mặt này, tự nhiên là không thể hiểu rõ hơn nữa.
"Thật sự không nghĩ tới! Thế mà ngay cả người đứng đầu của tứ đại tiên môn đều tự thân xuất mã!"
Cho dù là Diệp Trần thì ở ngay vào thời khắc này, trong lòng cũng không thể không hiện lên một chút tuyệt vọng!
Dù sao bốn người trước mắt này tuyệt đối là tồn tại đứng đầu nhất trong Tu Chân giới!
Cho dù là ở thời điểm đỉnh phong của kiếp trước, cùng lúc gặp được bốn người trước mắt này, trên cơ bản là cũng không có bất kỳ một chút phần thắng nào!
Huống chi là hắn bây giờ mới chỉ có cảnh giới Phản Hư sơ kỳ mà thôi.
Ở trên khuôn mặt to lớn đầy lông xù của Hỗn Thế Ma Viên cũng đồng dạng hiện ra vẻ ngưng trọng nồng đậm.
Tuy rằng nó là dị chủng thượng cổ, thực lực có thể so với Độ Kiếp Đến Quân, nhưng đối phó một tên có lẽ còn có phần thắng, đồng thời đối phó bốn tên Độ Kiếp Đến Quân hơn nữa còn là tồn tại có thực lực mạnh nhất bên trong Độ Kiếp Đế Quân, thế thì còn đánh như thế nào?
"Lực lượng cấm chế bên trong Mê La Tinh Hải thế mà thật đã biến mất hoàn toàn! Tiểu tử! Ngươi có thể nói cho Bổn tông chủ, đây là nguyên nhân vì sao không?"
Công Tôn Vô Ngã tông chủ Kình Thương tông một mặt bình thản nhìn qua Diệp Trần ở trong tay của Hỗn Thế Ma Viên chậm rãi mở miệng nói.
"Ngươi thật sự muốn biết?"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, trên mặt hiện ra nụ cười mỉm thần sắc vô cùng bình tĩnh nói.
Hắn biết rõ, nếu như liều mạng chỉ dựa vào hắn và Hỗn Thế Ma Viên thì xa xa không phải đối thủ của bốn người trước mắt này, huống chi hắn còn phải phân ra tinh lực để đi chiếu cố Hi Nguyệt, hơi không cần thận thì toàn bộ đều xong đời!
Cho nên bây giờ chỉ có thể lấy trí chứ tuyệt đối không thể liều mạng!
Sau khi nói xong lời này, Diệp Trần vẫn không quên đối với Hỗn Thế Ma Viên thông qua thần thức truyền âm một câu để hắn tmạ thời không nên khinh cử vọng động.
"Bớt nói những lời vô nghĩa đi! Không muốn chết thì thành thật khai báo cho ta!"
Đồ Diệt Sinh ở một bên lập tức quát lên một tiếng.
Thần sắc của Diệp Trần vẫn như cũ vô cùng lạnh nhạt, lần nữa cười nhạt một tiếng mới chậm rãi mở miệng nói ra:
"Bởi vì...ta đã đạt được truyền thừa của Hạo Thiên đại đế!"
"Ừm?"
Thật ra thì bốn người bọn họ cùng với những cự đầu khác đều đã mơ hồ đoán được, chỉ là không có nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà thừa nhận dứt khoát như thế!
"Nói tiếp!"
Hai mắt Công Tôn Vô Ngã khẽ híp một cái, mở miệng nói.
Diệp Trần tiếp tục nói:
"Mê La Tinh Hải này vốn là một cái bí cảnh để Hạo Thiên đại đế tìm kiếm người thừa kế, truyền thừa của Hạo Thiên đại đế đã được ta đạt được, cấm chế nơi này tự nhiên cũng sẽ biến mất!"
Tứ đại bá chủ nghe xong lời này của Diệp Trần thì không thể không liếc mắt nhìn nhau một cái, thi nhau nhẹ gật đầu.
Lời này của Diệp Trần chính là sự thật, hơn nữa hợp tình hợp lý, bọn họ không thể không tin.
Bọn họ chỉ là không có nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà lại thừa nhận trực tiếp mà lại dứt khoát như thế!
"Tiểu tử! Xem ra ngươi coi như thức thời! Đã như vậy nói ra truyền thừa mà ngươi đạt được từ Hạo Thiên đại đế một chút đi!"
Thái Sơ Văn Nhất cũng theo đó mà nói ra một câu.
Ánh mắt của ba người còn lại nghe được điều này thì cũng lập tức trở nên nóng bỏng.
Diệp Trần lập tức cười ha ha một tiếng:
"Bốn vị, ta biết các ngươi muốn hỏi chính là cái gì! Các ngươi đơn giản chính là muốn biết, làm sao có thể bước đi ra một bước cuối cùng thành công vượt qua thiên kiếp? Đúng không?"
Oanh!
Lời này của Diệp Trần vừa mới nói ra, tứ đại Đế Quân rõ ràng cũng hơi có chút kích động:
"Ngươi quả nhiên biết! Mau nói!"
Đồ Diệt Sinh có tính tình tương đối vội vàng xao động, đã không nhịn được mà thúc giục.
Chương 1003 Mưu kế của Diệp Trần!
Diệp Trần cũng không có để ý tới mà là ở bên trong bàn tay của Hỗn Thế Ma Viên đối một cái tư thế thoải mái mà ngồi xuống mới chậm rãi nhã nhặn mở miệng nói:
"Ta không có ngu như vậy! Ta cứ nói như vậy thì các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?"
Hai mặt Đồ Diệt Thiên lập tức trừng một cái, trên người dâng lên một cỗ sát khí trùng thiên, cười lạnh nói:
"Không nói? Vậy ta trước hết bắt ngươi lại, sau đó dùng thuật sưu hồn tự mình tìm!"
Đồ Diệt Sinh nói xong thì giả bộ chuẩn bị ra tay với Diệp Trần.
Diệp Trần cười lạnh, vô cùng bình tĩnh nói:
"Tuy rằng ta không phải là đối thủ của ngươi, thế nhưng ở trước khi ngươi bắt tới, tự bạo nguyên thần thì vẫn có thể làm được!"
"Ngươi!"
Đồ Diệt Sinh nghe thấy lời này thì thân thể lập tức bị kiềm hãm, sững sờ không dám tiếp tục động thủ.
Hoàn toàn chính xác, tuy rằng bây giờ ở dưới loại cục diện này, bọn họ đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, thế nhưng nếu như Diệp Trần muốn tự bạo nguyên thần thì đây chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, cho dù là lấy lực lượng của bốn người bọn họ cũng tuyệt đối không ngăn cản được!
"Ha ha ha!"
Sau khi bốn người trầm mặc một lát, Thái Sơ Văn Nhất tông chủ Thái Huyền tông bỗng nhiên cười ha ha một tiếng nói:
"Diệp tiểu hữu! Ngươi trước tiên không nên kích động! Có chuyện gì thì có thể nói chuyện thật tốt đi! Nếu như ngươi thật sự tự bạo nguyên thần thì chẳng tốt cho ai cả!"
Thái Sơ Văn Nhất nói xong lời này thì Vân Thương Sinh cũng hùa theo mở miệng nói:
"Không sai! Chỉ cần ngươi nói ra bí mật năm đó Hạo Thiên đại đế độ kiếp thành công cho chúng ta biết, bổn tông chủ có thể cam đoan không có ai sẽ động một đầu ngón tay! Như thế nào?"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại như thể đã có chút động tâm:
"Lời này của ngươi có thật không?"
Vân Thương Sinh cười ha ha một tiếng:
"Vân Thương Sinh ta thân là tông chủ Vô Cực tông, chẳng lẽ còn có thể mở miệng ra để lừa gạt ngươi hay sao? Tuy rằng ngươi có chút ân óa với tông môn ta, nhưng cái chuyện này với ta mà nói chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi, chỉ cần ngươi nói ra thứ mà chúng ta muốn biết, bốn đại tông môn chúng ta sau này sẽ không tới làm khó xử ngươi!"
Vân Thương Sinh nói xong thì ba người khác cũng thi nhau gật đầu, mọi người đều hiện ra vẻ mặt ôn hòa, ngay cả Đồ Diệt Sinh luôn luôn sát khí trùng thiên cũng mạnh mẽ gạt ra một nụ cười tươi.
Diệp Trần thấy thế thì lập tức âm thầm cười lạnh, hắn nếu không phải kiếp trước đã từng rất hiểu mấy người này thì chỉ sợ thật sự đã tin chuyện ma quỷ của bọn họ!
Nhất là cái tên Vân Thương Sinh này có thể nói là xảo trá âm hiểm tới cực điểm, năm đó Diệt Thế Tiên Quân chính là một cái ví dụ điển hình.
Tuy nhiên, Diệp Trần đương nhiên sẽ không đâm thủng bọn hắn, trên mặt cố ý hiện ra nụ cười vui mừng, sau đó trầm ngâm một lát mới cắn răng nói:
"Được! Ta có thể nói bí mật này ra cho các ngươi biết! Tuy nhiên các ngươi trước tiên nhất định phải lập xuống lời thề bản mệnh mới được!"
Thật ra thì, Diệp Trần rất rõ ràng, sau khi đạt tới cảnh giới của bốn người trước mắt này, lời thề bản mệnh đối với bọn họ mà nói đã không có lực ước thúc quá lớn, cho dù là vi phạm với lời thề bản mệnh cũng có biện pháp để có thể hóa giải phản phệ của thiên đạo một cái dễ dàng.
Quả nhiên, bốn người liếc mắt nhìn nhau một cái, tất cả đều hiện ra ý cười nồng đậm.
"Được! Vậy thì như Diệp tiểu hữu mong muốn!"
Chẳng mấy chốc, tất cả bốn người bọn họ đều đã lập xuống lời thề bản mệnh, chỉ cần Diệp Trần nói ra bí mật vượt qua thiên kiếp cho bọn họ biết thì bọn họ sẽ không còn gây sự với Diệp Trần bằng không trời tru đất diệt!
Diệp Trần thì lập tức giả bộ một bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt, nói lời cảm tạ một hồi đối với bốn người bọn họ, bốn người thì trong lòng âm thầm cười lạnh, không nghi ngờ gì.
"Được! Lời thề bản mệnh chúng ta cũng đã lập xuống, lần này ngươi dù sao cũng nên nói ra rồi chứ?"
Đồ Diệt Sinh mở miệng thúc giục thêm lần nữa.
Diệp Trần mỉm cười chỉ về phía sau lưng của Vân Thương Sinh, chầm chậm nói:
"Bí mật vượt qua thiên kiếp liền ở trên quả tinh cầu đằng sau lưng ngươi!"
Bốn người lập tức hơi sững sờ, Đồ Diệt Sinh có tính tình vội vàng xao động nhất, nhịn không được cao giọng nói:
"Tiểu tử! Lời này của ngươi là có ý gì? Nói rõ một chút!"
Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua Đồ Diệt Sinh, mới chậm rãi nói:
"Đây chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao? Qủa tinh cầu kia ở vào vị trí trung tâm của Mê La Tinh Hải, truyền thừa của Hạo Thiên đại đế thế nhưng là ở trên quả tinh cầu kia, các ngươi chỉ cần đi vào quả tinh cầu đó thì tự nhiên sẽ biết được ảo diệu ở trong đó!"
Diệt Trần mặt ngoài thì nhẹ như mây gió, thật ra thì lúc nói ra lời này tim trong lồng ngực lại nhảy loạn lên.
Ở bên trong Tu Chân giới, Diệp Trần bất kể nói như thế nào cũng không thể nào là đối thủ của bốn người này, nhưng nếu như có thể lừa bốn người này tới Hạo Thiên giới, vậy coi như có rất nhiều khác biệt a!
Ở bên trong Hạo Thiên giới, hắn chính là tồn tịa không gì không làm được, cho dù là một trăm tên Độ Kiếp đế quân cũng không bằng được một cái ngón tay của hắn!
Bốn người nghe được lời này của Diệp Trần, không thể không liếc nhau nhìn một cái nữa, trong mắt tất cả đều hiện ra vẻ ngờ vực, hiển nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Diệp Trần.
"Tiểu tử! Lúc trước ngươi vội vàng chạy tới Mê La Tinh Hải như vậy, mục tiêu chắc là quả tinh cầu kia phỉa không? Chẳng lẽ trên quả tinh cầu đó cất giấu loại át chủ bài nào đó của ngươi sao?"
Vân Thương Sinh đến cùng vẫn là cáo già, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Trần, chậm rãi mở miệng nói.
Diệp Trần sớm đã biết, lão gia hỏa bất tử trước mắt này chắc chắn sẽ không bị lừa dối một cách dễ dàng như vậy, nhưng càng vào lúc này thì càng không thể luốn cuống tay chân!
Diệp Trần cố ý hiện ra một mặt vẻ làm khó, trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói:
"Được rồi! Vậy ta nói thật với các ngươi đi! Trên quả tinh cầu kia thật ra thì ẩn giấu một chỗ bí cảnh, ta chỉ cần có thể trốn ở bên trong cái bí cảnh kia thì trên đời này không có người nào có thể tìm được ta! Hơn nữa..."
Diệp Trần nói đến đây, cố ý muốn nói lại thôi.
"Hơn nữa cái gì?"
Công Tôn Vô Ngã một mặt lạnh lùng hỏi tới một câu, Diệp Trần lại tỏ vẻ do dự một lát mới nói:
"Hơn nữa ở bên trong bí cảnh này có một khối thần bia, tất cả truyền thừa của Hạo Thiên đại đế đều được khắc vào trên khối thân bia đó!"
Đồ Sinh Diệt nghe tới lời này thì hai mắt lập tức tỏa sáng, hướng về phía ba người khác nói:
"Tiểu tử này chắc cũng không dám dối gạt chúng ta! Đã như vậy, vậy chúng ta còn chờ cái gì? Qua xem một chút đi!"
Công Tôn Vô Ngã và Thái Sơ Văn Nhất cũng đều hiện ra vẻ động tâm.
Lời này của Diệp Trần cũng coi là nửa giả nửa thật cho nên gần như không tìm ra cái lỗ thủng nào.
Hơn nữa, theo suy nghĩ của bọn hắn thì Diệp Trần bây giờ đã là vật nằm trong lòng bàn tay của bọn hắn, căn bản không sợ hắn làm ra bất cứ chuyện gì lạ thường!
Tuy nhiên, khi Diệp Trần thấy mưu kế đã có hiệu qua thì ngay vào lúc này Vân Thương Sinh bỗng nhiên mở miệng nói:
"Ta thấy kẻ này rất xảo trá! Chúng ta vẫn là nên cẩn thận thì hơn! Đồ điện chủ, Công tôn Tông chủ, phiền hai người các ngươi đi tới trước viên tinh cầu kia nhìn một chút, có phải thật như lời nói của tên tiểu tử này không!"
Diệp Trần lập tức thầm mắt một tiếng "Lão hồ ly"!
Tuy nhiên, hắn ngược lại tuyệt không lo lắng, bởi vì hắn cũng không có nói dối, trên quả tinh cầu này hoàn toàn chính xác ẩn giấu đi một cái bí cảnh, chỉ có điều cái bí cảnh này có phần lớn mà thôi!
Chẳng mấy chốc, Đồ Diệt Sinh và Công Tôn Vô Ngã đi mà trở lại, hơn nữa trên mặt của tất cả đều hiện ra vẻ mừng rỡ:
"Vân tông chủ, chúng ta đã đi qua điều tra, phía trên thật có một cái cửa vào bí cảnh, hơn nữa cái bí cảnh này sâu không lường được, cực kỳ không đơn giản! Tiểu tử này chắc là không có nói láo!"
Chương 1004 Mạng sống như treo trên sợi tóc!
Vân Thương Sinh nghe xong lời của hai người, đầu tiên là chau mày, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần một lát, dường như không có phát hiện ra manh mối gì, thế là mới nhẹ gật đầu nói:
"Áp giải tên tiểu tử này cùng đi xem xem!"
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần, Hi Nguyệt và Hỗn Thế Ma Viên bị tứ đại Đế Quân áp giải cùng nhau đi tới trên tầng tinh vực thứ tám.
"Chính là chỗ này!"
Đồ Diệt Sinh chỉ về phía trước, đó là thông đạo đi về Hạo Thiên giới, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ hưng phấn
Từ tình huống trước mắt đến xem thì Diệp Trần dường như cũng không hề nói dối.
Đồ Diệt Sinh trong lúc hưng phấn cũng không nghĩ quá nhiều, lúc này đang muốn đi vào.
Không nghĩ tới lại bị Vân Thương Sinh ở một bên ngăn lại:
"Đồ điện chủ chớ có vội vàng! Cẩn thận với tiểu tử này thì hơn!"
Đồ Diệt Sinh khẽ chau mày, có chút không hiểu, nói:
"Vân tông chủ, ngươi đây là có ý gì? Chỉ dựa vào tiểu tử này còn có thể làm gì được bốn người chúng ta sao?"
Vân Thương Sinh cười nhạt một tiếng:
"Dựa vào hắn thì tự nhiên không có bản sự kia! Nhưng Hạo Thiên đại đế đâu? Nếu như ở bên trong bí cảnh có ẩn giấu đi một loại át chủ bài nào đó của Hạo Thiên đại đế, chúng ta nhưng chưa chắc có thể đỡ nổi!"
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức ở trong lòng âm thầm lôi tổ tông mười tám đời nhà thằng Vân Thương Sinh này lên chửi cho chục lượt.
Lão già này thực sự cẩn thận quá mức a!
"Vậy theo như Vân tông chủ thì nên làm như thế nào?"
Ba người còn lại hiển nhiên đối với mưu trí của Vân Thương SInh đều rất tin tưởng, tất cả đều nhìn về phía hắn.
Vân Trường Sinh thì lạnh lùng nhìn Diệp Trần một cái, chậm rãi nói:
"Truyền thừa của Hạo Thiên đại đế đã ở ngay trong bí cảnh này rồi thì cần tiểu tử này để làm gì nữa? Trước tiên giết hắn, giải trừ hậu hoạn cho sau này!"
Sắc mặt của Diệp Trần trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, hắn dự đoán qua vô số loại khả năng lại không có nghĩ tới, lão cáo già Vân Thương Sinh này vậy mà muốn qua sông đoạn cầu nhanh như vậy mà muốn diệt trừ hắn đi!
"Truyền thừa của Hạo Thiên đại đến hoàn toàn chính xác thực sự là nằm ở bên trong bí cảnh này, nhưng nếu như không có ta, các ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ đạt được!"
Diệp Trần giọng nói có lực nói.
Trên mặt ba người Đồ Diệt Sinh, Công Tôn Vô Ngã và Thái Sơ Văn Nhất lập tức thi nhau hiện ra vẻ do dự.
Công Tôn Vô Ngã nói:
"Vân tông chủ, việc này cần phải thương lượng một chút a?"
Bọn họ tự nhiên không phải là không nỡ giết Diệp Trần, cũng không phải là lo lắng phản phệ của lời thề bản mệnh.
Theo như suy nghĩ của bọn hắn, Diệp Trần căn bản không đủ để uy hiếp được bọn họ, tạm thời giữ lại tính mạng của hắn, chờ tới lúc thật sự tìm được truyền thừa của Hạo Thiên đại đế lại giết tên này cũng không muộn.
Không nghĩ tới, Vân Thương Sinh cười lạnh, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần hiện ra nụ cười tinh quái, nói:
"Tiểu tử! Nếu như ta không có đoán sai, đằng sau cái thông đạo này căn bản không phải là cái bí cảnh gì mà là một phương tiểu thế giới được Hạo Thiên đại đế mở ra ở bên trong Hỗn Độn, ta nói đúng không?"
Vân Thương Sinh vừa nói ra lời này thì những người còn lại tất cả đều biến sắc.
Ngay cả con ngươi Diệp Trần cũng không thể không hơi co rụt lại, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Vân Thương Sinh này vậy mà đã nhìn rõ mọi thứ!
"Xem ra ta quả nhiên ta đoán không có sai!"
Hai mắt Vân Thương Sinh vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần lại chậm rãi mở miệng nói ra lần nữa:
"Tiểu tử! Ngươi từ vừa mới bắt đầu thì đã muốn dẫn chúng ta vào trong thế giới đó, xem ra trong này chắc chắn có một loại át chủ bài nào đó đối phó chúng ta! Vì lý do an toàn, trước tiên chỉ có giết ngươi, chúng ta lại đi vào trong đó dò xét, như vậy mới có thể càng thêm an toàn!"
Ba người Công Tôn Vô Ngã nghe được điều này thì lập tức thi nhau gật đầu, hiển nhiên đã đồng ý với suy nghĩ này của Vân Thương Sinh.
"Nghĩ không ra, các ngươi đường đường là tông chủ của các tông môn trong bát đại tiên môn, vừa mới lập xuống lời thề bản mệnh lại như đánh rắm! Chẳng lẽ các ngươi không sợ thiên đạo phản phệ sao?"
Diệp Trần mắng chửi một câu, đồng thời cũng đã bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.
Trước mắt bởi vì tính xảo trá đa nghi của Vân Thương Sinh, ba người bọn hắn lại rơi vào tuyệt cảnh một lần nữa!
Đối mặt với tiếng mắng chửi của Diệp Trần, Vân Thương Sinh không thèm để ý tới một chút nào, thản nhiên nói:
"Chẳng qua chỉ là thiên đạo phản phệ mà thôi, chúng ta cốn cũng không có để ở trong lòng! Tiểu tử ngươi nếu như thật sự muốn mạng sống thì ngoan ngoãn tự phế tu vi, Bổn tông chủ có lẽ có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng, như thế nào?"
Diệp Trần trầm mặc, không tiếp tục mở miệng nói chuyện, như thể là đang cân nhắc, tuy nhiên thần niệm cũng đang lặng lẽ câu thông với Hỗn Thế Ma Viên:
"Vượn già, có nắm chắc đột phá được vòng vây của bốn người bọn họ không? Chúng ta chỉ cần đi vào thông đạo thì ta có thể điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới tới chống lại bọn họ!"
Tuy nhiên, câu trả lời của Hỗn Thế Ma Viên lại làm cho trong lòng Diệp Trần cảm thấy mát lạnh:
"Không được! Nếu như đối phương chỉ có hai người thì ta có hoàn tàon nắm chắc, ba người cũng có thể liều mạng, nhưng là đối phương có bốn tên Độ Kiếp Đế Quân, hơn nữa ở bên trong Độ Kiếp Đế Quân cũng đều là tồn tại cực mạnh, ta coi như sử xuất toàn bộ át chủ bài cũng không có bất kỳ một chút nắm chắc nào!"
Hia người giao lưu với nhau thông qua thần niệm, chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt, Diệp Trần đạt được đáp á này lập tức lại tuyệt vọng một lần nữa.
Tuyệt cảnh!
Bọn họ lại rơi vào tuyệt cảnh một lần nữa!
Tứ đại Đế Quân ngăn ở trước mắt, giống như bốn ngọn núi cao không thể vượt qua!
Hạo Thiên giới rõ ràng đã ở gần ngay trước mắt lại khó có thể thực hiện!
Biệt khuất!
Quá oan uổng!
Đúng lúc này, Hỗn Thế Ma Viên bỗng nhiên lại thông qua thần thức truyền âm, nói:
"Tôn thượng, nhất định phải tiến vào thông đạo mới có thể điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới sao?"
Người nói vô tâm, người nghe lại có ý!
"Nhất định phải tiến vào thông đạo mới có thể điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới sao?"
Trong lòng Diệp Trần lập tức hơi chấn động một chút, từ sau khi ra khỏi Hạo Thiên giới tiến vào Tu Chân giới, Diệp Trần đã không cách nào điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới, hắn vẫn cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng là Hỗn Thế Ma Viên lại lập tức nhắc nhở hắn!
Dường như trước đó Hỗn Nguyên Đại Đế kia xâm lấn tới Hạo Thiên giới có thể đối kháng với Thiên Ý của Hạo Thiên giới nói không chừng chính là bởi vì điều động lực lượng thế giới của Hỗn Nguyên giới.
Như vậy hắn ở bên trong Tu Chân giới thì chắc chắn không cách nào điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới hay sao?
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức tập trung toàn bộ tất cả thần niệm vào trong tim.
Thế Giới Chi Tâm đã hòa thành một thể với trái tim của hắn, chỉ có thông qua Thế Giới Chi Tâm mới có thể cảm ứng được lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới!
Đáng tiếc một lát sau, Diệp Trần chẳng cảm ứng được gì cả!
Từ sau khi rời khỏi Hạo Thiên giới, Thế Giới Chi Tâm cũng hoàn tàon đã mất đi sức sống, giống như tiến vào trạng thái ngủ đông, vô luận hắn đi câu thông như thế nào, Thế Giới Chi Tâm đều không có bất kỳ chút phản ứng nào.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể nhận mệnh sao?
Trong lòng Diệp Trần nóng như lửa đốt.
Một bên khác, Vân Thương Sinh thấy Diệp Trần chậm chạp không lên tiếng thì đã có chút không kiên nhẫn:
"Ngươi đã không muốn tự phế tu vi của mình, vậy thì chết đi!!"
Giọng nói của Vân Thương Sinh rơi xuống, không do dự chút nào trực tiếp thuận tay vỗ xuống một chưởng!
Ầm ầm!
Một chưởng này nhìn như vô cùng tùy ý, lại ẩn chứa năng lượng vô hạn, toàn bộ thời không bên trong Mê La Tinh Hải dường như vũng bở vì một chưởng này mà xảy ra bóp méo!
Thậm chí ngay cả nơi xa trong tinh hà, tinh cầu đang vận chuyển cũng phải chệch hướng quỹ đạo ban đầu!
Không khoang trương chút nào, uy lực của một chưởng này rất mạnh, đủ để dễ dàng đánh nổ một quả tinh cầu!
Rất rõ ràng, Vân Thương Sinh thật sự là động sát ý đối với Diệp Trần.
Chương 1005 Một biện pháp cuối cùng
"Rống!!"
Hỗn Thế Ma Viên thấy thế lập tức thả Diệp Trần và Hi Nguyệt ra một bên, sau đó vung nắm đấm lớn đầy lông xù lên, trực tiếp đi lên ngăn cản.
Ầm ầm!
Thời không xung quanh trực tiếp vỡ vụn ra, cả quả tinh cầu đều hung hăng lắc lư một cái, giống như lúc nào cũng sẽ sụp đổ.
Dưới chân Hỗn Thế Ma Viên lập tức xuất hiện một cái hố sâu hơn ngàn mét!
Tuy nhiên cũng may cuối cùng vẫn là chặn lại một chưởng này!
"Ồ!"
Vân Thương Sinh lập tức kinh hô một tiếng, hiển nhiên không nghĩ tới Hỗn Thế Ma Viên chỉ có thất giai thế mà có thể đón lấy được một chưởng của mình.
"Súc sinh này thật đúng là không đơn giản! Ba vị cũng đừng đứng đó nhìn, cùng xuất thủ một lượt đi!"
Vân Thương Sinh và Hỗn Thế Ma Viên giao thủ một cái thì biết thực lực của con Ma Viên này cực mạnh, thậm chí nếu như đơn đả độc đấu hắn cũng chưa chắc có thể thắng!
Tuy nhiên, nếu như bốn người bọn họ liên thủ với nhau thì tự nhiên không đáng nhắc tới.
Rầm rầm rầm!
Ngay sau đó, tứ đại Đế Quân đồng thời xuất thủ, thời không xung quanh hoàn toàn bỡ nát, hoàn toàn tiến vào bên trong hư không loạn lưu.
"Rống!!"
Hỗn Thế Ma Viên gào thét, đồng thời song quyền không ngừng bay múa, ngăn cản công kích của tứ đại Đế Quân, gắt gao bảo vệ hai người Diệp Trần và Hi Nguyệt ở dưới thân thể.
Thế nhưng là dần dần hắn lấy một địch bốn, thực lực chênh lệch vẫn là quá mức cách xa, bắt đầu dần dần có chút lực bất tòng tâm.
Oanh!
Công Tôn Vô Ngã bỗng nhiên nắm lấy được một chỗ sơ hổ, một chưởng đánh vào trên lưng của Hỗn Thế Ma Viên.
"Ngao!!"
Hỗn Thế Ma Viên lập tức phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết, tuy nhiên vẫn như cũ cố gắng bảo vệ hai người Diệp Trần.
Diệp Trần thấy thế lập tức cảm động, vừa xấu hổ vừa day dứt, loại chiến đấu cấp bậc này, hắn căn bản không xen tay vào được, chỉ có thể đứng nhìn.
Tuy rằng vẫn luôn không hề từ bỏ đi câu thông với Thế Giới Chi Tâm nhưng đáng tiếc lại dường như không có đạt được bất kỳ tiến triển gì.
"Không được! Cứ như vậy nữa thì không chỉ lão vượn khó giữ được tính mạng mà ta và Hi Nguyệt cũng phải mất mạng ở nơi này! Kế trước mắt chỉ có thể chiến đấu cùng nhau!"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần bỗng nhiên cắn răng một cái, tực tiếp nâng bàn tay lên, hung hăng đạp vào vị trí trái tim của mình.
"Phốc!"
Một chưởng này đập xuống, Diệp Trần trực tiếp điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.
Hi Nguyệt ở một bên thấy thế thì lập tức khẩn trương, vội vàng đỡ lấy Diệp Trần:
"Diệp Trần, ngươi làm gì? Ngươi điên rồi sao?"
Diệp Trần khoát tay áo, nói:
"Hi Nguyệt, ngươi nghe ta nói, ta không có điện, đây có lẽ là biện pháp duy nhất có thể cứu chúng ta! Chuyện mà ta bây giờ muốn làm rất mạo hiểm, nếu như thành công, chúng ta đều có thể được cứu, nếu như thất bại vậy ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Đến lúc đó ngươi nói chính mình là bị ta cưỡng ép bắt đi, bốn lão gia hỏa này xem ở trên mặt mũi Lạc Hà tông có lẽ sẽ không giết ngươi!"
Hi Nguyệt nghe được lời nói không đầu không đuôi này của Diệp Trần thì lập tức cuống lên nước mắt chảy ào ào, còn muốn tiếp tục truy vấn thì Diệp Trần cũng đã ngồi xếp bằng xuống, hai mắt nhắm lại, dường như tiến vào một loại trạng thái minh tưởng nào đó.
"Nếu như dùng loại biện pháp này mà vẫn không cách nào kích hoạt được với Thế Giới Chi Tâm, vậy hôm nay cũng chỉ có thể nhận mệnh!"
Diệp Trần ở trong lòng âm thầm lẩm bẩm một câu, lập tức tập trung tất cả thần niệm vào bên trong trái tim của mình một lần nữa.
Hoá ra, Diệp Trần vừa rồi cố ý đánh một chưởng vào chính mình là muốn lấy loại phương thức này kihcs phát Thế Giới Chi Tâm, từ đó điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới.
Từ sau khi tiến vào Tu Chân giới, Thế Giới Chi Tâm đã hoàn toàn tiến vào trạng thái ngủ đông, Diệp Trần dùng biện pháp thông thường này căn bản không có cách nào kích hoạt nó, có lẽ chỉ có tính mạng của hắn ở vào trạng thái hấp hối thì Thế Giới Chi Tâm mới có phản ứng! Chính là căn cứ vào cái giả thiết này, cho nên Diệp Trần mới động thủ đánh chính mình thành trọng thương.
Dù sao lấy tu vi của Diệp Trần bây giờ đối mới với một tên Độ Kiếp Đế Quân thì còn có một chút sức đánh trả, nhưng đối mặt với tứ đại Đế Quân ở trước mắt này căn bản không có bất kỳ một chút sức đánh trả nào, bây giờ chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, nếu như ngay cả biện pháp cuối cùng này cũng không được, đến lúc đó mạng bọn họ sẽ như thế nào, còn không bằng dứt khoát tự sát cho xong hết mọi chuyện!
Ông loại quyết tâm sinh tử này, Diệp Trần lại tiến hành nếm thử câu thông với Thế Giới Chi Tâm.
Ông ~~
Không nghĩ tới lần này Diệp Trần thật cảm ứng được một chút ba động của Thế Giới Chi Tâm, tuy rằng cực kỳ yếu ớt, hơn nữa lóe lên thì biến mất, nhưng là Diệp Trần vẫn là cảm ứng được rất rõ ràng.
"Có cửa!"
Diệp Trần phát hiện phương pháp này có thể thực hiện thì lập tức hết sức vui mừng, lập tức không do dự lại một chưởng nữa hung hăng đập vào vị trí trái tim của mình.
"Phốc!"
Lại một ngụm máu tươi lớn từ trong miệng Diệp Trần phun ra.
Hi Nguyệt thấy thế thì lập tức vừa cuống vừa sợ, thế nhưng là Diệp Trần trước đó đã nói, cho nên nàng chỉ có thể kìm nén lại.
"Không được! Còn chưa đủ!"
Diệp Trần nói một mình một câu, lần nữa giơ bàn tay lên, lại một lần đập xuống.
"Phốc!"
"Phốc!"
"Phốc!"
...
Chỉ chớp mắt, Diệp Trần đã liên tiếp đâpj vào chính mình mười mấy lần, nếu không phải trong cơ thể hắn có phù văn Tạo Hóa pháp tắc chèo chống thì chỉ sợ sớm đã ngủm củ tỏi mất rồi!
Mặc dù là như thế, thương thế cũng đã cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí chỉ có thể dùng từ thoi thóp để hình dung.
Hi Nguyệt ở một bên nhìn thấy hành vi của Diệp Trần gần như là muốn tự sát, sớm đã khóc tới mặt đầy nước mắt:
"Diệp Trần, ta van cầu ngươi, ngươi đừng hành hạ chính mình như vậy! Ngươi cứ tiếp tục như vậy thì thật sẽ chết mất!!"
Tuy nhiên, toàn bộ tinh lực của Diệp Trần vào lúc này đều đặt ở việc câu thông với Thế Giới Chi Tâm, với âm thanh bên ngoài căn bản như thể mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ một chưởng tiếp đó một chưởng đập ở trên người của mình...
Mà cùng lúc đó, chiến đấu giữa Hỗn Thế Ma Viên và tứ đại Đế Quân cũng đã tiến vào hồi cuối.
Hỗn Thế Ma Viên lúc này cũng đồng dạng khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là vết máu, trên người vết thương chồng chất, khí tức cũng trở nên vô cùng yếu ớt.
"Hỗn Thế Ma Viên! Ngươi tốt xấu gì cũng là dị chủng thượng cổ, làm gì mà phải bán mạng cho một tiên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch? Ngươi nếu như nguyện ý trở thành Linh thú của bổn tông chủ, nhận bổn tông chủ làm chủ mà nói, bổn tông chủ sẽ tha cho ngươi một mạng, như thế nào?"
Mắt thấy đã nắm chắc thắng lợi vào trong tay, Vân Thương Sinh một mặt khoan thai mở miệng nói.
Trong truyền thuyết, Hỗn Thế Ma Viên thế nhưng là cùng với Thần Long, Phượng Hoàng bên trong thần thú thượng cổ đều tồn tại một cái cấp bậc, nếu như giết chết như vậy thì thật sự là có chút đáng tiếc!
"Ta nhổ vào! Chỉ bằng ngươi cái tên nhân loại ti tiện cũng muốn để vượn gia ngươi nhận làm chủ? Ngươi nên quên đi cái ý nghĩ hão huyền này đi thôi!"
Hỗn Thế Ma Viên trực tiếp phun ra một búng máu, một mặt khinh bỉ nổi giận nói.
"Hừ!"
Vân Thương Sinh nghe được điều này thì lập tức hừ lạnh một tiếng, bên trong đôi mắt hiện lên một vệt sát ý nồng đậm!
"Vốn định tha cho ngươi một mạng, ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, vậy bản tông chủ sẽ thành toàn cho ngươi!"
Vân Thương Sinh nói xong lời này, bỗng nhiên hét lớn một tiếng:
"Phong Thần ấn!"
Oanh!
Từ trong cơ thể của Vân Thương Sinh lập tức có một cái ấn hình vuông khổng lồ bay ra, trong nháy mắt hóa thành một ngọn núi lớn, hướng Hỗn Thế Ma Viên ở phía dưới hung hăng nện xuống dưới.
Tốc độ nhanh tới mức khó mà tin nổi, không thể ngăn cản!
Hỗn Thế Ma Viên chỉ có thể miễn cường giơ hai tay lên, thản bản năng mà đi ngăn cản.
Ầm ầm!
Sau khi Hỗn Thế Ma Viên ngăn trở một ấn của đối phương thì thân thể lập tức bởi vì không thể thừa nhận, trực tiếp quỳ xuống dưới.
"Phốc!"
Hỗn Thế Ma Viên lại điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, khi tức đã suy yếu vô cùng, cuối cùng đã tới cực hạn:
"Tôn thượng! Lão vượn ta...ta đã không còn cách nào để bảo hộ ngài nữa rồi!"
Sau khi Hỗn Thế Ma Viên nói xong lời này thì thân thể khổng lồ kia ầm vang sụp đổ xuống dưới.
Mà đúng lúc này, trên người Diệp Trần ở phía dưới bỗng nhiên dâng lên một đạo hào quang sáng chói!
Tê ~~
Nơi xa mọi người sớm đã thối lui đến hơn mấy trăm dặm, thấy cảnh tượng này thì lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Hỗn Thế Ma Viên này thực sự quá hung tàn!
Đây chính là bốn tên Hợp Đạo Tiên Quân a!
Vậy mà lại bị nó tiêu diệt một cách dễ dàng như thế, thậm chí Tôn trưởng lão kia ngay cả muốn tự bạo cũng không thể nào làm được!
Trọn vẹn yên tĩnh một lúc lâu, mọi ngươi vẫn như cũ cảm thấy giống như là đang nằm mơ, có ít người đã lặng lẽ lui lại, chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Ai có thể nghĩ tới, vốn chỉ là cuộc chiến Thiên Kiêu ở giữa thế hệ tuổi trẻ, vậy mà diễn biến cho tới tình trạng như bây giờ!
Tứ đại Tiên Quân đến từ tứ đại tiên môn, hơn nữa mọi người đều là nhân vật quan trọng có quyền cao chức trọng, bây giờ toàn bộ mất mạng ở trên núi Thiên Kiếp này, tất nhiên sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu trên toàn bộ Tu Chân giới!
Sau khi giải quyết tứ đại Tiên Quân, thần niệm của Diệp Trần đảo qua trong đám người xung quanh, sau khi tìm được khí tức của Hi Nguyệt thì thân thể hơi chao đảo một cái, trong nháy mắt thì đã đi tới trước mặt Hi Nguyệt.
Quỳnh Bích Lạc lập tức hơi kinh hãi, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi, nói:
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Diệp Trần không để ý đến Quỳnh Bích Lạc, trực tiếp kéo bàn tay trắng như ngọc của Hi Nguyệt:
"Hi Nguyệt, ngươi bằng lòng đi cùng với ta không?"
Hi Nguyệt hơi sững sờ, sau đó thì nặng nề nhẹ gật đầu:
"Ta đồng ý!"
Diệp Trần lập tức nở ra nụ cười, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Hi Nguyệt, sau đó quay người liền đi.
Quỳnh Bích Lạc ở một bên thì lập tức choáng váng, trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, trên mặt lập tức hiện ra vẻ tức giận.
Diệp Trần thế mà cứ như vậy không kiêng kỵ chút nào bắt đồ đệ cưng của mình đi rồi?
Thế nhưng là vừa nghĩ tới thực lực mà Diệp Trần thể hiện ra trước đó cùng với con hung thú làm cho người ta phỉa sợ hãi kia, nàng ta cuối cùng vẫn không có dũng khí đuổi theo ngăn cản.
Mà Diệp Trần mang theo Hi Nguyệt cũng không tiếp tục chờ lâu, vọt thẳng lên trời mà đi mà Hỗn Thế Ma Viên kia cũng theo sát đằng sau.
Trong nháy mắt, hai người một vượn cũng đã biến mất ở trên chín tầng trời, chui vào bên trong tinh hà đầy trời kia.
Tin tứ đại Tiên Quân chếtm không được bao lâu cũng đã được truyền về tứ đại tiên môn, đến lúc đó Diệp Trần chắc chắn sẽ là đối tượng truy nã của tứ đại tiên môn.
Lấy thực lực hôm nay của hắn, cho dù là tăng thêm Hỗn Thế Ma Viên sự giúp đỡ cường lực này, cũng tuyệt đối không cách nào hoàn toàn chống lại tứ đại tiên môn!
Cho nên hắn bây giờ, nhất định phải nhanh mang theo Hi Nguyệt trở về Hạo Thiên giới, chỉ cần trở về Hạo Thiên giới thì không có ai có thể làm gì được hắn!
...
Sau khi rời khỏi tinh cầu Nguyên Thủy, Diệp Trần trực tiếp sử dụng Tiêu Dao Tiên châu, mang theo Hi Nguyệ và Hỗn Thế Ma Viên, không ngừng nhảy vọt bên trong muỗi loại trận pháp truyền tống cỡ lớn, thẳng đến phương hướng Mê La Tinh Hải mà đi, sau bốn năm ngày cũng đã đi được hơn một nửa lộ trình, càng ngày càng cách Mê La Tinh Hải càng gần.
Mà cùng lúc đó, bên trong đại điện tông môn của Vô Cực tông, đứng ở đó có bốn đạo khí tức vô cùng cường hoành!
Bốn người này theo thứ tự là Vân Thương Sinh tông chủ Vô Cực tông, Công Tôn Vô Ngã tông chủ Kình Thương tông, Thái Sơ Văn Nhất tông chủ Thái Huyền tông và Đồ Diệt Sinh điện chủ Trường Sinh điện!
Bốn vị tông môn chi chủ này, đều tập trung ở tại đây, hiển nhiên là vì chuyện xảu ra ở trên núi Thiên Kiếp vào mấy ngày trước.
Mà ở bên trong đại điện đang lơ lửng là một chiếc la bàn thần bí, la bàn đang nhanh chóng xoay tròn, xung quanh từng đạo phù văn thần bí lấp lóe, hiển nhiên là một cái pháp bảo cực kỳ không đơn giản.
"Vân tông chủ, đây cũng đã ròng rã tới hai ngày rồi, Vô Cực Nhân Quả bàn của quý tông còn chưa tìm ra được tung tích của tiểu tử kia sao?"
Người nói chuyện chính là Công Tôn Vô Ngã tông chủ của Kình Thương tông.
Hai người Thái Sơ Văn Nhất và Đồ Diệt Sinh ở một bên, trên mặt cả hai cũng đều hiện ra vẻ mặt không kiên nhẫn.
Hoá ra, cái la bàn ở trên không trong đại điện kia tên là Vô Cực Nhân Quả bàn, chính là một cái Thần khí chí bảo của Vô Cực tông, có thể thông qua lực lượng của Nhân Quả pháp tắc, khóa chặt hành tung của mục tiêu!
Sau khi hôm đó Diệp Trần rời khỏi tinh cầu Nguyên Thủy thì đã xuyên toa không gian mà đi, Tiêu Dao Tiên châu trong tay hắn căn bản không có dấu vết để mà tìm kiếm, bốn đại tông môn phái ra rất nhiều nhân mã cũng vẫn chưa thể tìm được hành tung của Diệp Trần.
Ở dưới sự bất đắc dĩ, mọi người nghĩ tới Vô Cực Nhân Quả bàn của Vô Cực tông, chuẩn bị dùng pháp bảo này đến tìm kiếm hành tung của Diệp Trần.
"Các vị đừng vội! Có Vô Cực Nhân Quả bàn ở đây, chỉ cần là người nhiễm nhân quả thì chắc chắn có thể tìm thấy, chẳng qua là cần phải có thời gian mới được!"
Vân Thương Sinh một mặt lạnh nhạt nói.
Trầm mặc một lát, Thái Sơ Văn Nhất lại mở miệng nói:
"Các ngươi nói, tiểu tử kia đến cùng là có lai lịch gì? Ta càng nghĩ cũng không thể nào nghĩ ra cái vấn đề này!"
Ba người còn lại nghe thấy vậy cũng thi nhau nhíu chặt lông mày.
Công Tôn Vô Ngã hít sâu một hơi, tiếp lời nói:
"Ta cũng hết sức tò mò! Nghe nói tiểu tử kia không môn không phái, hơn nữa ở hơn mười năm trước, chưa từng nghe nói qua có nhân vật này, không có ai biết lai lịch của hắn, trước đó biến mất ở bên trong Mê La Tinh Hải rồi lại trở về bình yên vô sự, ở trên núi Thiên Kiếp leo lên đỉnh Thiên Kiếp thần tháp còn thả ra được Hỗn Thế Ma Viên..."
Đồ Diệt Sinh cũng đi theo cảm khái nói:
"Không sai! Trên người kẻ này, hoàn toàn chính xác là có rất nhiều bí mật! Rất nhiều chuyện cho dù là chúng ta cũng khó có thể làm được, nhưng là tất cả đều được hắn làm được, không thể không nói, đây thực sự rất tà môn!"
Vân Thương Sinh bỗng nhiên cũng nói:
"Ta có một loại cảm giác, sau lưng của người này chắc là một vị có tồn tại cực mạnh nào đó! Nói không chừng có thể là người đã vượt qua thiên kiếp!"
Vân Thương Sinh nói ra lời này thì ba người còn lại tất cả lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi:
"Vân tông chủ, chỉ giáo cho?"
Vân Thương Sinh dừng lại một chút, mới nói tiếp:
"Căn cứ vào ghi chép trong cổ tịch của Vô Cực tông ta kể về về những cường giả thành công vượt qua thiên kiếp kia thì sẽ bị Thiên Ý đẩy vào bên trong thế giới Hỗn Độn, hơn nữa nhóm những cường giả đó thì sẽ ở bên trong thế giới Hỗn Độn mở ra một phương tiểu thế giới..."
"Cho nên ta đang nghĩ, kẻ này có khả năng không phải là người của thế giới chúng ta, mà là đến từ một cái tiểu thế giới khác, hơn nữa ở đằng sau tiểu tử này chắc là có sự tồn tịa của một vị nào đó đã vượt qua thiên kiếp!"
"Mà chúng ta chỉ cần bắt được người này thì có lẽ có thể biết được một chút về bí mật sau khi độ kiếp!"
Ba người khác nghe được điều này thì hai mắt của tất cả đều lập tức sáng lên, trong mắt hiện ra vẻ cực nóng nồng đậm.
Bốn người bọn họ thật ra thì cũng sớm đã bước vào cảnh giới Độ Kiếp chỉ là bởi vì không có nắm chắc chống lại thiên kiếp cho nên vẫn luôn liều mạng áp chế tu vi của mình.
Bọn họ đạt tới cấp độ này, thật ra thì cái gọi là địa vị quyền thế cũng đã không còn quan trọng như trước, chỉ có thành công vượt qua thiên kiếp mới là chuyện mà bọn họ khát vọng nhất, vì thế bọn họ mới có thể không tiếc bất cứ giá nào!
Ngay vào lúc tứ đại bá chủ đang đàm luận:
Ông ~~~
Vô Cực Nhân Quả bàn ở trên không trong đại điện bỗng nhiên đung đưa kịch liệt, sau đó thì ở phía trên La Bàn kia bắt đầu xuất hiện từng cái hình ảnh, bỗng nhiên chính là thân ảnh của Diệp Trần, Hi Nguyệt và Hỗn Thế Ma Viên.
Vân Thương Sinh đột nhiên đứng dậy, mặt mũi đầy vẻ mừng rỡ:
"Khóa chặt hành tung của tiểu tử kia! Ồ! Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy ngày mà bọn chúng thế mà đã trốn tới mấy trăm cái tinh vực! Chờ một chút, nơi mà bọn chúng chạy đi dường như là Mê La Tinh Hải?"
Chương 1002 Tuyệt cảnh?
Lại nói Diệp Trần mang theo Hi Nguyệt và Hỗn Thế Ma Viên một khắc cũng không có dừng lại, ngựa đi đường không ngừng vó, cuối cùng ở ngày thứ bảy chạy tới khu vực gần với tinh cầu Thiên Hoang, Mê La Tinh Hải cũng đã gần ngay trước mắt.
Đến lúc này, Diệp Trần cuối cùng mớ thờ phào một hơi, lấy nội tình thâm hậu của bát đại tiên môn, bọn họ chỉ cần còn ở bên trong Tu Chân giới thì sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm ra.
Chỉ có trở lại Hạo Thiên giới thì bọn họ mới có thể xem như là hoàn toàn an toàn!
Chẳng mấy chốc, sau khi đến tinh vực Thiên Hoang, xung quanh cũng đã đã không còn có trận pháp truyền tống nào có thể mượn dùng, Tiêu Dao Tiên châu cũng đã mất đi tác dụng.
Sau khi Diệp Trần thu hổi pháp bảo lại, dẫn theo Hi Nguyệt và Hỗn Thế Ma Viên trực tiếp vượt qua hư không hướng Mê La Tinh Hải chạy tới.
"Tôn thượng, ta phải nói, ngài chính là quá khẩn trương! Tu Chân giới lớn như vậy, bát đại tiên môn gì đó muốn tìm được chúng ta nào có dễ dàng như vậy? Coi như bọn họ thật đuổi đi tới, có lão vượn ta ở đây nhất định có thể đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất!"
Hỗn Thế Ma Viên vào lúc này đã biến hóa thành bộ dáng của một người đàn ông trung niên, ở bên cạnh Diệp Trần, mở miệng nói chuyện.
Trải qua mấy ngày nay ở chung, Diệp Trần và Hỗn Thế Ma Viên này đã rất quen thuộc, cái tên này ngoại trừ tính tình có chút táo bạo ra nhưng là rất dễ ở chung.
Diệp Trần lắc đầu, cười nói:
"Lão vượn, cẩn thận thì thuyền có thể chạy được vạn năm! Ngươi dù sao cũng mới chỉ có thất giai mà ta cũng chỉ có cảnh giới Phản Hư mà thôi, nếu thật đột nhiên xuất hiện ra mấy vị Độ Kiếm Đế Quân ở đây thì chúng ta sợ đều phải xong đời!"
Trên khuôn mặt Hỗn Thế Ma Viên hiện ra vẻ khinh thường, tuy nhiên cũng không có mở miệng phản bác.
Tuy nhiên, ngay khi Mê La Tinh Hải đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, mắt thấy là sắp đạt tới mục đích thì sắc mặt của Hỗn Thế Ma Viên bỗng nhiên thay đổi lớn:
"Nguy rồi! Thật đúng như những gì ngài nói! Ta dường như cảm ứng được mấy cỗ khí tức cực mạnh đang nhanh chóng đuổi theo tới gần chúng ta!"
Cùng lúc Hỗn Thế Ma Viên nói ra lời này, không đợi Diệp Trần mở miệng thì lập tức biến trở về nguyên hình, sau đó một tay bắt lấy Diệp Trần, một tay nắm lấy Hi Nguyệt, tốc độ trong nháy mắt đề thăng lên tới cực hạn!
Sưu!
Hỗn Thế Ma Viên này không hổ là lão quái vật sống qua vô số kỷ nguyên, lĩnh ngộ về Thời Không pháp tắc sớm đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, chớp mắt một cái thì đã vượt quan ức vạn cây số trong tinh không, đi tới bên trong Mê La Tinh Hải.
"Nhanh! Đi quả tinh cầu ở giữa kia!"
Diệp Trần cũng biết tình huống khẩn cấp, lập tức chỉ rõ phương hướng cho Hỗn Thế Ma Vương.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hỗn Thế Ma Viên mang theo hai người nhảy vọt ở trong tinh cầu, chẳng mấy chốc đã xuyên qua tầng tinh vực thứ bảy, chỉ còn tầng tinh vực thứ tám kia cũng đã ở ngay trước mắt.
Tuy nhiên,
Ngay vào lúc này:
Ầm ầm!!
Trong hư không xung quanh bỗng nhiên lắc lư kịch liệt một trận, sao đó thì tính cả thời hkông cũng xảy ra bóp méo, bọn họ giống như tiến vòa bên trong một cái không gian khác.
Diệp Trần thấy thế lập tức ngầm nói một tiếng "Hỏng bét!"
Rất rõ ràng, không gian xung quanh dường như đã bị người phong tỏa, hơn nữa người phong tỏa không gian đối với khả năng sử dụng Thời Không pháp tắc quả thực đã đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi!
Răng rắc!
Bên trong hư không phía trước lập tức đã nứt ra một cái khe hở lớn!
Sau đó thì một đạo thân ảnh người đàn ông trung niên từ bên trong cái khe hở kia chậm rãi đi ra:
"Chà chà! Ngươi chính là con Hỗn Thế Ma Viên trong truyền thuyết kia sao? Quả nhiên cùng với nghe lời đồn đại quả không sai, không tệ! Không tệ!"
Người này bỗng nhiên chính là tông chủ Vô Cực tông, Vân Thương Sinh!
Răng rắc!
Xoạt xoạt!
Xoạt xoạt!
Sau khi giọng nói của Vân Thương Sinh rơi xuống thì ở bên trong hư không ở ba hướng còn lại cũng thi nhau vỡ ra một đạo khe hở lớn, sau đó từ bên trong đó có ba đạo thân ảnh đi ra.
Bỗng nhiên chính là tam đại bá chủ Công Thương Vô Ngã, Thái Sơ Văn Nhất và Đồ Diệt Sinh.
Diệp Trần nhìn thấy bốn người này thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, kiếp trước hắn chính là tử địch đối với bát đại tiên môn, đối với bốn người trước mặt này, tự nhiên là không thể hiểu rõ hơn nữa.
"Thật sự không nghĩ tới! Thế mà ngay cả người đứng đầu của tứ đại tiên môn đều tự thân xuất mã!"
Cho dù là Diệp Trần thì ở ngay vào thời khắc này, trong lòng cũng không thể không hiện lên một chút tuyệt vọng!
Dù sao bốn người trước mắt này tuyệt đối là tồn tại đứng đầu nhất trong Tu Chân giới!
Cho dù là ở thời điểm đỉnh phong của kiếp trước, cùng lúc gặp được bốn người trước mắt này, trên cơ bản là cũng không có bất kỳ một chút phần thắng nào!
Huống chi là hắn bây giờ mới chỉ có cảnh giới Phản Hư sơ kỳ mà thôi.
Ở trên khuôn mặt to lớn đầy lông xù của Hỗn Thế Ma Viên cũng đồng dạng hiện ra vẻ ngưng trọng nồng đậm.
Tuy rằng nó là dị chủng thượng cổ, thực lực có thể so với Độ Kiếp Đến Quân, nhưng đối phó một tên có lẽ còn có phần thắng, đồng thời đối phó bốn tên Độ Kiếp Đến Quân hơn nữa còn là tồn tại có thực lực mạnh nhất bên trong Độ Kiếp Đế Quân, thế thì còn đánh như thế nào?
"Lực lượng cấm chế bên trong Mê La Tinh Hải thế mà thật đã biến mất hoàn toàn! Tiểu tử! Ngươi có thể nói cho Bổn tông chủ, đây là nguyên nhân vì sao không?"
Công Tôn Vô Ngã tông chủ Kình Thương tông một mặt bình thản nhìn qua Diệp Trần ở trong tay của Hỗn Thế Ma Viên chậm rãi mở miệng nói.
"Ngươi thật sự muốn biết?"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, trên mặt hiện ra nụ cười mỉm thần sắc vô cùng bình tĩnh nói.
Hắn biết rõ, nếu như liều mạng chỉ dựa vào hắn và Hỗn Thế Ma Viên thì xa xa không phải đối thủ của bốn người trước mắt này, huống chi hắn còn phải phân ra tinh lực để đi chiếu cố Hi Nguyệt, hơi không cần thận thì toàn bộ đều xong đời!
Cho nên bây giờ chỉ có thể lấy trí chứ tuyệt đối không thể liều mạng!
Sau khi nói xong lời này, Diệp Trần vẫn không quên đối với Hỗn Thế Ma Viên thông qua thần thức truyền âm một câu để hắn tmạ thời không nên khinh cử vọng động.
"Bớt nói những lời vô nghĩa đi! Không muốn chết thì thành thật khai báo cho ta!"
Đồ Diệt Sinh ở một bên lập tức quát lên một tiếng.
Thần sắc của Diệp Trần vẫn như cũ vô cùng lạnh nhạt, lần nữa cười nhạt một tiếng mới chậm rãi mở miệng nói ra:
"Bởi vì...ta đã đạt được truyền thừa của Hạo Thiên đại đế!"
"Ừm?"
Thật ra thì bốn người bọn họ cùng với những cự đầu khác đều đã mơ hồ đoán được, chỉ là không có nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà thừa nhận dứt khoát như thế!
"Nói tiếp!"
Hai mắt Công Tôn Vô Ngã khẽ híp một cái, mở miệng nói.
Diệp Trần tiếp tục nói:
"Mê La Tinh Hải này vốn là một cái bí cảnh để Hạo Thiên đại đế tìm kiếm người thừa kế, truyền thừa của Hạo Thiên đại đế đã được ta đạt được, cấm chế nơi này tự nhiên cũng sẽ biến mất!"
Tứ đại bá chủ nghe xong lời này của Diệp Trần thì không thể không liếc mắt nhìn nhau một cái, thi nhau nhẹ gật đầu.
Lời này của Diệp Trần chính là sự thật, hơn nữa hợp tình hợp lý, bọn họ không thể không tin.
Bọn họ chỉ là không có nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà lại thừa nhận trực tiếp mà lại dứt khoát như thế!
"Tiểu tử! Xem ra ngươi coi như thức thời! Đã như vậy nói ra truyền thừa mà ngươi đạt được từ Hạo Thiên đại đế một chút đi!"
Thái Sơ Văn Nhất cũng theo đó mà nói ra một câu.
Ánh mắt của ba người còn lại nghe được điều này thì cũng lập tức trở nên nóng bỏng.
Diệp Trần lập tức cười ha ha một tiếng:
"Bốn vị, ta biết các ngươi muốn hỏi chính là cái gì! Các ngươi đơn giản chính là muốn biết, làm sao có thể bước đi ra một bước cuối cùng thành công vượt qua thiên kiếp? Đúng không?"
Oanh!
Lời này của Diệp Trần vừa mới nói ra, tứ đại Đế Quân rõ ràng cũng hơi có chút kích động:
"Ngươi quả nhiên biết! Mau nói!"
Đồ Diệt Sinh có tính tình tương đối vội vàng xao động, đã không nhịn được mà thúc giục.
Chương 1003 Mưu kế của Diệp Trần!
Diệp Trần cũng không có để ý tới mà là ở bên trong bàn tay của Hỗn Thế Ma Viên đối một cái tư thế thoải mái mà ngồi xuống mới chậm rãi nhã nhặn mở miệng nói:
"Ta không có ngu như vậy! Ta cứ nói như vậy thì các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?"
Hai mặt Đồ Diệt Thiên lập tức trừng một cái, trên người dâng lên một cỗ sát khí trùng thiên, cười lạnh nói:
"Không nói? Vậy ta trước hết bắt ngươi lại, sau đó dùng thuật sưu hồn tự mình tìm!"
Đồ Diệt Sinh nói xong thì giả bộ chuẩn bị ra tay với Diệp Trần.
Diệp Trần cười lạnh, vô cùng bình tĩnh nói:
"Tuy rằng ta không phải là đối thủ của ngươi, thế nhưng ở trước khi ngươi bắt tới, tự bạo nguyên thần thì vẫn có thể làm được!"
"Ngươi!"
Đồ Diệt Sinh nghe thấy lời này thì thân thể lập tức bị kiềm hãm, sững sờ không dám tiếp tục động thủ.
Hoàn toàn chính xác, tuy rằng bây giờ ở dưới loại cục diện này, bọn họ đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, thế nhưng nếu như Diệp Trần muốn tự bạo nguyên thần thì đây chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, cho dù là lấy lực lượng của bốn người bọn họ cũng tuyệt đối không ngăn cản được!
"Ha ha ha!"
Sau khi bốn người trầm mặc một lát, Thái Sơ Văn Nhất tông chủ Thái Huyền tông bỗng nhiên cười ha ha một tiếng nói:
"Diệp tiểu hữu! Ngươi trước tiên không nên kích động! Có chuyện gì thì có thể nói chuyện thật tốt đi! Nếu như ngươi thật sự tự bạo nguyên thần thì chẳng tốt cho ai cả!"
Thái Sơ Văn Nhất nói xong lời này thì Vân Thương Sinh cũng hùa theo mở miệng nói:
"Không sai! Chỉ cần ngươi nói ra bí mật năm đó Hạo Thiên đại đế độ kiếp thành công cho chúng ta biết, bổn tông chủ có thể cam đoan không có ai sẽ động một đầu ngón tay! Như thế nào?"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại như thể đã có chút động tâm:
"Lời này của ngươi có thật không?"
Vân Thương Sinh cười ha ha một tiếng:
"Vân Thương Sinh ta thân là tông chủ Vô Cực tông, chẳng lẽ còn có thể mở miệng ra để lừa gạt ngươi hay sao? Tuy rằng ngươi có chút ân óa với tông môn ta, nhưng cái chuyện này với ta mà nói chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi, chỉ cần ngươi nói ra thứ mà chúng ta muốn biết, bốn đại tông môn chúng ta sau này sẽ không tới làm khó xử ngươi!"
Vân Thương Sinh nói xong thì ba người khác cũng thi nhau gật đầu, mọi người đều hiện ra vẻ mặt ôn hòa, ngay cả Đồ Diệt Sinh luôn luôn sát khí trùng thiên cũng mạnh mẽ gạt ra một nụ cười tươi.
Diệp Trần thấy thế thì lập tức âm thầm cười lạnh, hắn nếu không phải kiếp trước đã từng rất hiểu mấy người này thì chỉ sợ thật sự đã tin chuyện ma quỷ của bọn họ!
Nhất là cái tên Vân Thương Sinh này có thể nói là xảo trá âm hiểm tới cực điểm, năm đó Diệt Thế Tiên Quân chính là một cái ví dụ điển hình.
Tuy nhiên, Diệp Trần đương nhiên sẽ không đâm thủng bọn hắn, trên mặt cố ý hiện ra nụ cười vui mừng, sau đó trầm ngâm một lát mới cắn răng nói:
"Được! Ta có thể nói bí mật này ra cho các ngươi biết! Tuy nhiên các ngươi trước tiên nhất định phải lập xuống lời thề bản mệnh mới được!"
Thật ra thì, Diệp Trần rất rõ ràng, sau khi đạt tới cảnh giới của bốn người trước mắt này, lời thề bản mệnh đối với bọn họ mà nói đã không có lực ước thúc quá lớn, cho dù là vi phạm với lời thề bản mệnh cũng có biện pháp để có thể hóa giải phản phệ của thiên đạo một cái dễ dàng.
Quả nhiên, bốn người liếc mắt nhìn nhau một cái, tất cả đều hiện ra ý cười nồng đậm.
"Được! Vậy thì như Diệp tiểu hữu mong muốn!"
Chẳng mấy chốc, tất cả bốn người bọn họ đều đã lập xuống lời thề bản mệnh, chỉ cần Diệp Trần nói ra bí mật vượt qua thiên kiếp cho bọn họ biết thì bọn họ sẽ không còn gây sự với Diệp Trần bằng không trời tru đất diệt!
Diệp Trần thì lập tức giả bộ một bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt, nói lời cảm tạ một hồi đối với bốn người bọn họ, bốn người thì trong lòng âm thầm cười lạnh, không nghi ngờ gì.
"Được! Lời thề bản mệnh chúng ta cũng đã lập xuống, lần này ngươi dù sao cũng nên nói ra rồi chứ?"
Đồ Diệt Sinh mở miệng thúc giục thêm lần nữa.
Diệp Trần mỉm cười chỉ về phía sau lưng của Vân Thương Sinh, chầm chậm nói:
"Bí mật vượt qua thiên kiếp liền ở trên quả tinh cầu đằng sau lưng ngươi!"
Bốn người lập tức hơi sững sờ, Đồ Diệt Sinh có tính tình vội vàng xao động nhất, nhịn không được cao giọng nói:
"Tiểu tử! Lời này của ngươi là có ý gì? Nói rõ một chút!"
Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua Đồ Diệt Sinh, mới chậm rãi nói:
"Đây chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao? Qủa tinh cầu kia ở vào vị trí trung tâm của Mê La Tinh Hải, truyền thừa của Hạo Thiên đại đế thế nhưng là ở trên quả tinh cầu kia, các ngươi chỉ cần đi vào quả tinh cầu đó thì tự nhiên sẽ biết được ảo diệu ở trong đó!"
Diệt Trần mặt ngoài thì nhẹ như mây gió, thật ra thì lúc nói ra lời này tim trong lồng ngực lại nhảy loạn lên.
Ở bên trong Tu Chân giới, Diệp Trần bất kể nói như thế nào cũng không thể nào là đối thủ của bốn người này, nhưng nếu như có thể lừa bốn người này tới Hạo Thiên giới, vậy coi như có rất nhiều khác biệt a!
Ở bên trong Hạo Thiên giới, hắn chính là tồn tịa không gì không làm được, cho dù là một trăm tên Độ Kiếp đế quân cũng không bằng được một cái ngón tay của hắn!
Bốn người nghe được lời này của Diệp Trần, không thể không liếc nhau nhìn một cái nữa, trong mắt tất cả đều hiện ra vẻ ngờ vực, hiển nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Diệp Trần.
"Tiểu tử! Lúc trước ngươi vội vàng chạy tới Mê La Tinh Hải như vậy, mục tiêu chắc là quả tinh cầu kia phỉa không? Chẳng lẽ trên quả tinh cầu đó cất giấu loại át chủ bài nào đó của ngươi sao?"
Vân Thương Sinh đến cùng vẫn là cáo già, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Trần, chậm rãi mở miệng nói.
Diệp Trần sớm đã biết, lão gia hỏa bất tử trước mắt này chắc chắn sẽ không bị lừa dối một cách dễ dàng như vậy, nhưng càng vào lúc này thì càng không thể luốn cuống tay chân!
Diệp Trần cố ý hiện ra một mặt vẻ làm khó, trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói:
"Được rồi! Vậy ta nói thật với các ngươi đi! Trên quả tinh cầu kia thật ra thì ẩn giấu một chỗ bí cảnh, ta chỉ cần có thể trốn ở bên trong cái bí cảnh kia thì trên đời này không có người nào có thể tìm được ta! Hơn nữa..."
Diệp Trần nói đến đây, cố ý muốn nói lại thôi.
"Hơn nữa cái gì?"
Công Tôn Vô Ngã một mặt lạnh lùng hỏi tới một câu, Diệp Trần lại tỏ vẻ do dự một lát mới nói:
"Hơn nữa ở bên trong bí cảnh này có một khối thần bia, tất cả truyền thừa của Hạo Thiên đại đế đều được khắc vào trên khối thân bia đó!"
Đồ Sinh Diệt nghe tới lời này thì hai mắt lập tức tỏa sáng, hướng về phía ba người khác nói:
"Tiểu tử này chắc cũng không dám dối gạt chúng ta! Đã như vậy, vậy chúng ta còn chờ cái gì? Qua xem một chút đi!"
Công Tôn Vô Ngã và Thái Sơ Văn Nhất cũng đều hiện ra vẻ động tâm.
Lời này của Diệp Trần cũng coi là nửa giả nửa thật cho nên gần như không tìm ra cái lỗ thủng nào.
Hơn nữa, theo suy nghĩ của bọn hắn thì Diệp Trần bây giờ đã là vật nằm trong lòng bàn tay của bọn hắn, căn bản không sợ hắn làm ra bất cứ chuyện gì lạ thường!
Tuy nhiên, khi Diệp Trần thấy mưu kế đã có hiệu qua thì ngay vào lúc này Vân Thương Sinh bỗng nhiên mở miệng nói:
"Ta thấy kẻ này rất xảo trá! Chúng ta vẫn là nên cẩn thận thì hơn! Đồ điện chủ, Công tôn Tông chủ, phiền hai người các ngươi đi tới trước viên tinh cầu kia nhìn một chút, có phải thật như lời nói của tên tiểu tử này không!"
Diệp Trần lập tức thầm mắt một tiếng "Lão hồ ly"!
Tuy nhiên, hắn ngược lại tuyệt không lo lắng, bởi vì hắn cũng không có nói dối, trên quả tinh cầu này hoàn toàn chính xác ẩn giấu đi một cái bí cảnh, chỉ có điều cái bí cảnh này có phần lớn mà thôi!
Chẳng mấy chốc, Đồ Diệt Sinh và Công Tôn Vô Ngã đi mà trở lại, hơn nữa trên mặt của tất cả đều hiện ra vẻ mừng rỡ:
"Vân tông chủ, chúng ta đã đi qua điều tra, phía trên thật có một cái cửa vào bí cảnh, hơn nữa cái bí cảnh này sâu không lường được, cực kỳ không đơn giản! Tiểu tử này chắc là không có nói láo!"
Chương 1004 Mạng sống như treo trên sợi tóc!
Vân Thương Sinh nghe xong lời của hai người, đầu tiên là chau mày, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần một lát, dường như không có phát hiện ra manh mối gì, thế là mới nhẹ gật đầu nói:
"Áp giải tên tiểu tử này cùng đi xem xem!"
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần, Hi Nguyệt và Hỗn Thế Ma Viên bị tứ đại Đế Quân áp giải cùng nhau đi tới trên tầng tinh vực thứ tám.
"Chính là chỗ này!"
Đồ Diệt Sinh chỉ về phía trước, đó là thông đạo đi về Hạo Thiên giới, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ hưng phấn
Từ tình huống trước mắt đến xem thì Diệp Trần dường như cũng không hề nói dối.
Đồ Diệt Sinh trong lúc hưng phấn cũng không nghĩ quá nhiều, lúc này đang muốn đi vào.
Không nghĩ tới lại bị Vân Thương Sinh ở một bên ngăn lại:
"Đồ điện chủ chớ có vội vàng! Cẩn thận với tiểu tử này thì hơn!"
Đồ Diệt Sinh khẽ chau mày, có chút không hiểu, nói:
"Vân tông chủ, ngươi đây là có ý gì? Chỉ dựa vào tiểu tử này còn có thể làm gì được bốn người chúng ta sao?"
Vân Thương Sinh cười nhạt một tiếng:
"Dựa vào hắn thì tự nhiên không có bản sự kia! Nhưng Hạo Thiên đại đế đâu? Nếu như ở bên trong bí cảnh có ẩn giấu đi một loại át chủ bài nào đó của Hạo Thiên đại đế, chúng ta nhưng chưa chắc có thể đỡ nổi!"
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức ở trong lòng âm thầm lôi tổ tông mười tám đời nhà thằng Vân Thương Sinh này lên chửi cho chục lượt.
Lão già này thực sự cẩn thận quá mức a!
"Vậy theo như Vân tông chủ thì nên làm như thế nào?"
Ba người còn lại hiển nhiên đối với mưu trí của Vân Thương SInh đều rất tin tưởng, tất cả đều nhìn về phía hắn.
Vân Trường Sinh thì lạnh lùng nhìn Diệp Trần một cái, chậm rãi nói:
"Truyền thừa của Hạo Thiên đại đế đã ở ngay trong bí cảnh này rồi thì cần tiểu tử này để làm gì nữa? Trước tiên giết hắn, giải trừ hậu hoạn cho sau này!"
Sắc mặt của Diệp Trần trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, hắn dự đoán qua vô số loại khả năng lại không có nghĩ tới, lão cáo già Vân Thương Sinh này vậy mà muốn qua sông đoạn cầu nhanh như vậy mà muốn diệt trừ hắn đi!
"Truyền thừa của Hạo Thiên đại đến hoàn toàn chính xác thực sự là nằm ở bên trong bí cảnh này, nhưng nếu như không có ta, các ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ đạt được!"
Diệp Trần giọng nói có lực nói.
Trên mặt ba người Đồ Diệt Sinh, Công Tôn Vô Ngã và Thái Sơ Văn Nhất lập tức thi nhau hiện ra vẻ do dự.
Công Tôn Vô Ngã nói:
"Vân tông chủ, việc này cần phải thương lượng một chút a?"
Bọn họ tự nhiên không phải là không nỡ giết Diệp Trần, cũng không phải là lo lắng phản phệ của lời thề bản mệnh.
Theo như suy nghĩ của bọn hắn, Diệp Trần căn bản không đủ để uy hiếp được bọn họ, tạm thời giữ lại tính mạng của hắn, chờ tới lúc thật sự tìm được truyền thừa của Hạo Thiên đại đế lại giết tên này cũng không muộn.
Không nghĩ tới, Vân Thương Sinh cười lạnh, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần hiện ra nụ cười tinh quái, nói:
"Tiểu tử! Nếu như ta không có đoán sai, đằng sau cái thông đạo này căn bản không phải là cái bí cảnh gì mà là một phương tiểu thế giới được Hạo Thiên đại đế mở ra ở bên trong Hỗn Độn, ta nói đúng không?"
Vân Thương Sinh vừa nói ra lời này thì những người còn lại tất cả đều biến sắc.
Ngay cả con ngươi Diệp Trần cũng không thể không hơi co rụt lại, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Vân Thương Sinh này vậy mà đã nhìn rõ mọi thứ!
"Xem ra ta quả nhiên ta đoán không có sai!"
Hai mắt Vân Thương Sinh vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần lại chậm rãi mở miệng nói ra lần nữa:
"Tiểu tử! Ngươi từ vừa mới bắt đầu thì đã muốn dẫn chúng ta vào trong thế giới đó, xem ra trong này chắc chắn có một loại át chủ bài nào đó đối phó chúng ta! Vì lý do an toàn, trước tiên chỉ có giết ngươi, chúng ta lại đi vào trong đó dò xét, như vậy mới có thể càng thêm an toàn!"
Ba người Công Tôn Vô Ngã nghe được điều này thì lập tức thi nhau gật đầu, hiển nhiên đã đồng ý với suy nghĩ này của Vân Thương Sinh.
"Nghĩ không ra, các ngươi đường đường là tông chủ của các tông môn trong bát đại tiên môn, vừa mới lập xuống lời thề bản mệnh lại như đánh rắm! Chẳng lẽ các ngươi không sợ thiên đạo phản phệ sao?"
Diệp Trần mắng chửi một câu, đồng thời cũng đã bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.
Trước mắt bởi vì tính xảo trá đa nghi của Vân Thương Sinh, ba người bọn hắn lại rơi vào tuyệt cảnh một lần nữa!
Đối mặt với tiếng mắng chửi của Diệp Trần, Vân Thương Sinh không thèm để ý tới một chút nào, thản nhiên nói:
"Chẳng qua chỉ là thiên đạo phản phệ mà thôi, chúng ta cốn cũng không có để ở trong lòng! Tiểu tử ngươi nếu như thật sự muốn mạng sống thì ngoan ngoãn tự phế tu vi, Bổn tông chủ có lẽ có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng, như thế nào?"
Diệp Trần trầm mặc, không tiếp tục mở miệng nói chuyện, như thể là đang cân nhắc, tuy nhiên thần niệm cũng đang lặng lẽ câu thông với Hỗn Thế Ma Viên:
"Vượn già, có nắm chắc đột phá được vòng vây của bốn người bọn họ không? Chúng ta chỉ cần đi vào thông đạo thì ta có thể điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới tới chống lại bọn họ!"
Tuy nhiên, câu trả lời của Hỗn Thế Ma Viên lại làm cho trong lòng Diệp Trần cảm thấy mát lạnh:
"Không được! Nếu như đối phương chỉ có hai người thì ta có hoàn tàon nắm chắc, ba người cũng có thể liều mạng, nhưng là đối phương có bốn tên Độ Kiếp Đế Quân, hơn nữa ở bên trong Độ Kiếp Đế Quân cũng đều là tồn tại cực mạnh, ta coi như sử xuất toàn bộ át chủ bài cũng không có bất kỳ một chút nắm chắc nào!"
Hia người giao lưu với nhau thông qua thần niệm, chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt, Diệp Trần đạt được đáp á này lập tức lại tuyệt vọng một lần nữa.
Tuyệt cảnh!
Bọn họ lại rơi vào tuyệt cảnh một lần nữa!
Tứ đại Đế Quân ngăn ở trước mắt, giống như bốn ngọn núi cao không thể vượt qua!
Hạo Thiên giới rõ ràng đã ở gần ngay trước mắt lại khó có thể thực hiện!
Biệt khuất!
Quá oan uổng!
Đúng lúc này, Hỗn Thế Ma Viên bỗng nhiên lại thông qua thần thức truyền âm, nói:
"Tôn thượng, nhất định phải tiến vào thông đạo mới có thể điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới sao?"
Người nói vô tâm, người nghe lại có ý!
"Nhất định phải tiến vào thông đạo mới có thể điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới sao?"
Trong lòng Diệp Trần lập tức hơi chấn động một chút, từ sau khi ra khỏi Hạo Thiên giới tiến vào Tu Chân giới, Diệp Trần đã không cách nào điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới, hắn vẫn cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng là Hỗn Thế Ma Viên lại lập tức nhắc nhở hắn!
Dường như trước đó Hỗn Nguyên Đại Đế kia xâm lấn tới Hạo Thiên giới có thể đối kháng với Thiên Ý của Hạo Thiên giới nói không chừng chính là bởi vì điều động lực lượng thế giới của Hỗn Nguyên giới.
Như vậy hắn ở bên trong Tu Chân giới thì chắc chắn không cách nào điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới hay sao?
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức tập trung toàn bộ tất cả thần niệm vào trong tim.
Thế Giới Chi Tâm đã hòa thành một thể với trái tim của hắn, chỉ có thông qua Thế Giới Chi Tâm mới có thể cảm ứng được lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới!
Đáng tiếc một lát sau, Diệp Trần chẳng cảm ứng được gì cả!
Từ sau khi rời khỏi Hạo Thiên giới, Thế Giới Chi Tâm cũng hoàn tàon đã mất đi sức sống, giống như tiến vào trạng thái ngủ đông, vô luận hắn đi câu thông như thế nào, Thế Giới Chi Tâm đều không có bất kỳ chút phản ứng nào.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể nhận mệnh sao?
Trong lòng Diệp Trần nóng như lửa đốt.
Một bên khác, Vân Thương Sinh thấy Diệp Trần chậm chạp không lên tiếng thì đã có chút không kiên nhẫn:
"Ngươi đã không muốn tự phế tu vi của mình, vậy thì chết đi!!"
Giọng nói của Vân Thương Sinh rơi xuống, không do dự chút nào trực tiếp thuận tay vỗ xuống một chưởng!
Ầm ầm!
Một chưởng này nhìn như vô cùng tùy ý, lại ẩn chứa năng lượng vô hạn, toàn bộ thời không bên trong Mê La Tinh Hải dường như vũng bở vì một chưởng này mà xảy ra bóp méo!
Thậm chí ngay cả nơi xa trong tinh hà, tinh cầu đang vận chuyển cũng phải chệch hướng quỹ đạo ban đầu!
Không khoang trương chút nào, uy lực của một chưởng này rất mạnh, đủ để dễ dàng đánh nổ một quả tinh cầu!
Rất rõ ràng, Vân Thương Sinh thật sự là động sát ý đối với Diệp Trần.
Chương 1005 Một biện pháp cuối cùng
"Rống!!"
Hỗn Thế Ma Viên thấy thế lập tức thả Diệp Trần và Hi Nguyệt ra một bên, sau đó vung nắm đấm lớn đầy lông xù lên, trực tiếp đi lên ngăn cản.
Ầm ầm!
Thời không xung quanh trực tiếp vỡ vụn ra, cả quả tinh cầu đều hung hăng lắc lư một cái, giống như lúc nào cũng sẽ sụp đổ.
Dưới chân Hỗn Thế Ma Viên lập tức xuất hiện một cái hố sâu hơn ngàn mét!
Tuy nhiên cũng may cuối cùng vẫn là chặn lại một chưởng này!
"Ồ!"
Vân Thương Sinh lập tức kinh hô một tiếng, hiển nhiên không nghĩ tới Hỗn Thế Ma Viên chỉ có thất giai thế mà có thể đón lấy được một chưởng của mình.
"Súc sinh này thật đúng là không đơn giản! Ba vị cũng đừng đứng đó nhìn, cùng xuất thủ một lượt đi!"
Vân Thương Sinh và Hỗn Thế Ma Viên giao thủ một cái thì biết thực lực của con Ma Viên này cực mạnh, thậm chí nếu như đơn đả độc đấu hắn cũng chưa chắc có thể thắng!
Tuy nhiên, nếu như bốn người bọn họ liên thủ với nhau thì tự nhiên không đáng nhắc tới.
Rầm rầm rầm!
Ngay sau đó, tứ đại Đế Quân đồng thời xuất thủ, thời không xung quanh hoàn toàn bỡ nát, hoàn toàn tiến vào bên trong hư không loạn lưu.
"Rống!!"
Hỗn Thế Ma Viên gào thét, đồng thời song quyền không ngừng bay múa, ngăn cản công kích của tứ đại Đế Quân, gắt gao bảo vệ hai người Diệp Trần và Hi Nguyệt ở dưới thân thể.
Thế nhưng là dần dần hắn lấy một địch bốn, thực lực chênh lệch vẫn là quá mức cách xa, bắt đầu dần dần có chút lực bất tòng tâm.
Oanh!
Công Tôn Vô Ngã bỗng nhiên nắm lấy được một chỗ sơ hổ, một chưởng đánh vào trên lưng của Hỗn Thế Ma Viên.
"Ngao!!"
Hỗn Thế Ma Viên lập tức phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết, tuy nhiên vẫn như cũ cố gắng bảo vệ hai người Diệp Trần.
Diệp Trần thấy thế lập tức cảm động, vừa xấu hổ vừa day dứt, loại chiến đấu cấp bậc này, hắn căn bản không xen tay vào được, chỉ có thể đứng nhìn.
Tuy rằng vẫn luôn không hề từ bỏ đi câu thông với Thế Giới Chi Tâm nhưng đáng tiếc lại dường như không có đạt được bất kỳ tiến triển gì.
"Không được! Cứ như vậy nữa thì không chỉ lão vượn khó giữ được tính mạng mà ta và Hi Nguyệt cũng phải mất mạng ở nơi này! Kế trước mắt chỉ có thể chiến đấu cùng nhau!"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần bỗng nhiên cắn răng một cái, tực tiếp nâng bàn tay lên, hung hăng đạp vào vị trí trái tim của mình.
"Phốc!"
Một chưởng này đập xuống, Diệp Trần trực tiếp điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.
Hi Nguyệt ở một bên thấy thế thì lập tức khẩn trương, vội vàng đỡ lấy Diệp Trần:
"Diệp Trần, ngươi làm gì? Ngươi điên rồi sao?"
Diệp Trần khoát tay áo, nói:
"Hi Nguyệt, ngươi nghe ta nói, ta không có điện, đây có lẽ là biện pháp duy nhất có thể cứu chúng ta! Chuyện mà ta bây giờ muốn làm rất mạo hiểm, nếu như thành công, chúng ta đều có thể được cứu, nếu như thất bại vậy ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Đến lúc đó ngươi nói chính mình là bị ta cưỡng ép bắt đi, bốn lão gia hỏa này xem ở trên mặt mũi Lạc Hà tông có lẽ sẽ không giết ngươi!"
Hi Nguyệt nghe được lời nói không đầu không đuôi này của Diệp Trần thì lập tức cuống lên nước mắt chảy ào ào, còn muốn tiếp tục truy vấn thì Diệp Trần cũng đã ngồi xếp bằng xuống, hai mắt nhắm lại, dường như tiến vào một loại trạng thái minh tưởng nào đó.
"Nếu như dùng loại biện pháp này mà vẫn không cách nào kích hoạt được với Thế Giới Chi Tâm, vậy hôm nay cũng chỉ có thể nhận mệnh!"
Diệp Trần ở trong lòng âm thầm lẩm bẩm một câu, lập tức tập trung tất cả thần niệm vào bên trong trái tim của mình một lần nữa.
Hoá ra, Diệp Trần vừa rồi cố ý đánh một chưởng vào chính mình là muốn lấy loại phương thức này kihcs phát Thế Giới Chi Tâm, từ đó điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới.
Từ sau khi tiến vào Tu Chân giới, Thế Giới Chi Tâm đã hoàn toàn tiến vào trạng thái ngủ đông, Diệp Trần dùng biện pháp thông thường này căn bản không có cách nào kích hoạt nó, có lẽ chỉ có tính mạng của hắn ở vào trạng thái hấp hối thì Thế Giới Chi Tâm mới có phản ứng! Chính là căn cứ vào cái giả thiết này, cho nên Diệp Trần mới động thủ đánh chính mình thành trọng thương.
Dù sao lấy tu vi của Diệp Trần bây giờ đối mới với một tên Độ Kiếp Đế Quân thì còn có một chút sức đánh trả, nhưng đối mặt với tứ đại Đế Quân ở trước mắt này căn bản không có bất kỳ một chút sức đánh trả nào, bây giờ chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, nếu như ngay cả biện pháp cuối cùng này cũng không được, đến lúc đó mạng bọn họ sẽ như thế nào, còn không bằng dứt khoát tự sát cho xong hết mọi chuyện!
Ông loại quyết tâm sinh tử này, Diệp Trần lại tiến hành nếm thử câu thông với Thế Giới Chi Tâm.
Ông ~~
Không nghĩ tới lần này Diệp Trần thật cảm ứng được một chút ba động của Thế Giới Chi Tâm, tuy rằng cực kỳ yếu ớt, hơn nữa lóe lên thì biến mất, nhưng là Diệp Trần vẫn là cảm ứng được rất rõ ràng.
"Có cửa!"
Diệp Trần phát hiện phương pháp này có thể thực hiện thì lập tức hết sức vui mừng, lập tức không do dự lại một chưởng nữa hung hăng đập vào vị trí trái tim của mình.
"Phốc!"
Lại một ngụm máu tươi lớn từ trong miệng Diệp Trần phun ra.
Hi Nguyệt thấy thế thì lập tức vừa cuống vừa sợ, thế nhưng là Diệp Trần trước đó đã nói, cho nên nàng chỉ có thể kìm nén lại.
"Không được! Còn chưa đủ!"
Diệp Trần nói một mình một câu, lần nữa giơ bàn tay lên, lại một lần đập xuống.
"Phốc!"
"Phốc!"
"Phốc!"
...
Chỉ chớp mắt, Diệp Trần đã liên tiếp đâpj vào chính mình mười mấy lần, nếu không phải trong cơ thể hắn có phù văn Tạo Hóa pháp tắc chèo chống thì chỉ sợ sớm đã ngủm củ tỏi mất rồi!
Mặc dù là như thế, thương thế cũng đã cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí chỉ có thể dùng từ thoi thóp để hình dung.
Hi Nguyệt ở một bên nhìn thấy hành vi của Diệp Trần gần như là muốn tự sát, sớm đã khóc tới mặt đầy nước mắt:
"Diệp Trần, ta van cầu ngươi, ngươi đừng hành hạ chính mình như vậy! Ngươi cứ tiếp tục như vậy thì thật sẽ chết mất!!"
Tuy nhiên, toàn bộ tinh lực của Diệp Trần vào lúc này đều đặt ở việc câu thông với Thế Giới Chi Tâm, với âm thanh bên ngoài căn bản như thể mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ một chưởng tiếp đó một chưởng đập ở trên người của mình...
Mà cùng lúc đó, chiến đấu giữa Hỗn Thế Ma Viên và tứ đại Đế Quân cũng đã tiến vào hồi cuối.
Hỗn Thế Ma Viên lúc này cũng đồng dạng khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là vết máu, trên người vết thương chồng chất, khí tức cũng trở nên vô cùng yếu ớt.
"Hỗn Thế Ma Viên! Ngươi tốt xấu gì cũng là dị chủng thượng cổ, làm gì mà phải bán mạng cho một tiên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch? Ngươi nếu như nguyện ý trở thành Linh thú của bổn tông chủ, nhận bổn tông chủ làm chủ mà nói, bổn tông chủ sẽ tha cho ngươi một mạng, như thế nào?"
Mắt thấy đã nắm chắc thắng lợi vào trong tay, Vân Thương Sinh một mặt khoan thai mở miệng nói.
Trong truyền thuyết, Hỗn Thế Ma Viên thế nhưng là cùng với Thần Long, Phượng Hoàng bên trong thần thú thượng cổ đều tồn tại một cái cấp bậc, nếu như giết chết như vậy thì thật sự là có chút đáng tiếc!
"Ta nhổ vào! Chỉ bằng ngươi cái tên nhân loại ti tiện cũng muốn để vượn gia ngươi nhận làm chủ? Ngươi nên quên đi cái ý nghĩ hão huyền này đi thôi!"
Hỗn Thế Ma Viên trực tiếp phun ra một búng máu, một mặt khinh bỉ nổi giận nói.
"Hừ!"
Vân Thương Sinh nghe được điều này thì lập tức hừ lạnh một tiếng, bên trong đôi mắt hiện lên một vệt sát ý nồng đậm!
"Vốn định tha cho ngươi một mạng, ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, vậy bản tông chủ sẽ thành toàn cho ngươi!"
Vân Thương Sinh nói xong lời này, bỗng nhiên hét lớn một tiếng:
"Phong Thần ấn!"
Oanh!
Từ trong cơ thể của Vân Thương Sinh lập tức có một cái ấn hình vuông khổng lồ bay ra, trong nháy mắt hóa thành một ngọn núi lớn, hướng Hỗn Thế Ma Viên ở phía dưới hung hăng nện xuống dưới.
Tốc độ nhanh tới mức khó mà tin nổi, không thể ngăn cản!
Hỗn Thế Ma Viên chỉ có thể miễn cường giơ hai tay lên, thản bản năng mà đi ngăn cản.
Ầm ầm!
Sau khi Hỗn Thế Ma Viên ngăn trở một ấn của đối phương thì thân thể lập tức bởi vì không thể thừa nhận, trực tiếp quỳ xuống dưới.
"Phốc!"
Hỗn Thế Ma Viên lại điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, khi tức đã suy yếu vô cùng, cuối cùng đã tới cực hạn:
"Tôn thượng! Lão vượn ta...ta đã không còn cách nào để bảo hộ ngài nữa rồi!"
Sau khi Hỗn Thế Ma Viên nói xong lời này thì thân thể khổng lồ kia ầm vang sụp đổ xuống dưới.
Mà đúng lúc này, trên người Diệp Trần ở phía dưới bỗng nhiên dâng lên một đạo hào quang sáng chói!