Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207
Bích Cơ nhận ra thanh âm Địch Áo, thân hình đột nhiên cứng ngắc, chốc lát sau ư hử một tiếng, dùng hai tay che trước ngực vội vàng xoay người chạy đi.
Đám thị nữ hối hả ngược xuôi tranh đoạt quần áo, lúc này các nàng không có thời gian chú ý nhiều, bất kể là của ai trước tiên cứ khoác lên người rồi lại nói sau.
"Ta phát hiện một vấn đề." Địch Áo thấp giọng nói: "Tại sao vào lúc này nữ tử chỉ che ở phía trên mà lại bỏ qua phía dưới?"
Động tác của đám thị nữ càng thêm hoảng loạn, có người nghe thấy Địch Áo nói không khỏi tự động hạ tay xuống che ở dưới, kết quả bộ phận phía trên lại lộ ra, xem ra vẫn không ổn, thế là các nàng lại nâng tay lên, ngặt nghèo ở chỗ một tay khác không có nhàn rỗi nên không thể nào cùng lúc che ở hai nơi được. Bởi vì các nàng phải cố gắng chém giết tranh đoạt quần áo, nỗ lực mặc cho xong y phục.
Rối ren một hồi lâu, đám thị nữ cuối cùng nối bước nhau lao ra khỏi phòng tắm, kết quả là đụng phải Kiều Trì ở bên ngoài phòng tắm nghe thanh âm náo loạn tìm tới, bên cạnh còn có mấy võ sĩ của hắn.
"Địch Áo đâu?" Kiều Trì ngăn Bích Cơ lại, hắn nghe nói Địch Áo trở lại nên đi ra đón, hắn cần phải lý giải Địch Áo rốt cuộc là hạng người gì, sau đó mới có thể làm việc theo kế hoạch.
"Thiếu gia ở bên trong." Bích Cơ hấp tấp trả lời rồi chạy vội ra xa.
Lúc này đám thị nữ cả người ướt nhẹp, những người sáng suốt vừa nhìn cũng biết là bọn họ đang tắm, sau đó bị cái gì đó làm kinh hãi mới ùa ra như ong vỡ tổ.
"Thật sự không nghĩ tới, tên Địch Áo này lại là người như thế?" Kiều Trì dùng chất giọng khinh miệt lẩm bẩm, mọi người trong trang viên mỗi ngày đều lo lắng cho Địch Áo, thế mà hắn vừa mới trở lại đã khẩn cấp đi làm loại chuyện loại này, thật là quá đáng mà.
"Thiếu gia, như thế không phải là phù hợp với tâm nguyện của ngài sao?" Một gã võ sĩ cười nói.
"Đúng vậy, ha hả." Kiều Trì nheo mắt cười cười ranh mãnh: "Vốn còn định chu toàn mấy ngày, nhưng đối phó với người như thế cứ trực tiếp tiến tới là được rồi."
Kiều Trì muốn chém một đao dứt khoát cho xong việc nhưng mục tiêu của hắn lại không cho hắn cơ hội này. Bởi vì Địch Áo có rất nhiều chuyện cần phải làm, trước tiên là hắn cần nghỉ ngơi, mặc dù nguyên lực đã hoàn toàn khôi phục nhưng thể lực và tinh thần đều bị tiêu hao nghiêm trọng, tiếp theo là hắn và Tác Phỉ Á có rất nhiều lời muốn nói, tình thoại là không thể tránh khỏi, còn có sự tình biến hóa trong mấy ngày qua cùng với hướng đi của các bộ lạc võ sĩ …vân …vân. Cho đến bây giờ, hắn vẫn không rõ ràng lắm cái tên thủ hộ kia rốt cuộc là có chuyện quái quỷ gì, vì thế phải hỏi cho rõ ràng.
Mãi cho đến ban đêm ngày thứ hai, Địch Áo và Tác Phỉ Á cùng lúc xuất hiện trong bữa dạ tiệc, lúc trước Tác Phỉ Á đã phân phó với mọi người khuya hôm nay sẽ tổ chức đại tiệc náo nhiệt một bữa. Bích Cơ và đám người hầu ở trong trang viên bận rộn gần nửa ngày mới cuối cùng bố trí xong một buổi dạ tiệc thịnh soạn.
Đại nhân vật thì luôn tới đúng lúc, phó viện trưởng Thánh Đế Tư học viện - Tây Cách Thụy Na đi tới trang viên vào lúc hoàng hôn, nàng còn chưa biết Địch Áo đã trở lại. Sau khi làm khách mấy ngày ở Tái Nhân Hầu tước lĩnh mới từ biệt chuẩn bị trở về khu vực khai thác mỏ, trong lúc đi ngang qua trang viên nghĩ thuận đường vào thăm Tác Phỉ Á, không ngờ vô tình đụng phải buổi dạ tiệc này và biết được tin tức Địch Áo an toàn trở về. Thấy Tây Cách Thụy Na thật sự cao hứng, Y Toa Bối Nhĩ lập tức mời nàng lưu lại trang viên một ngày, không ngờ nàng lập tức hớn hở đáp ứng.
Trước đây rất lâu, quan hệ của Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái, Mai Đề Na rất tốt, lúc ấy tổng cộng có năm nữ tử, giống như Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny bây giờ vậy. Các nàng luôn đi chung với nhau như hình với bóng, không có giấu diếm gì chuyện gì cả, mọi người vui vẻ tưởng tượng không biết bao nhiêu lần chuyện tương lai. Đáng tiếc là tương lai vô thường đã vượt xa khỏi trí tưởng tượng của các nàng.
Trải qua lần lượt kịch biến, có hai nữ tử vĩnh rời xa, còn dư lại ba nữ tử, bởi vì cảnh ngộ bản thân không giống nhau nên khác biệt về tính cách càng ngày càng rõ ràng.
Lâm Tái vốn là người không thích tranh đoạt, thấy hai tỷ muội tốt trước sau rời xa nhân thế, nàng tựa hồ khám phá bến bờ sinh tử, tính cách càng thêm không màng danh lợi, Tây Cách Thụy Na thì từ bỏ chức vụ hiện tại của mình bắt đầu dốc lòng tu luyện, nàng cố gắng đề cử Lâm Tái kế nhiệm nhưng Lâm Tái không cao hứng gì lắm, nhiều lần oán trách Tây Cách Thụy Na. Sau đó Tây Cách Thụy Na dùng tới tiền đồ học viện và trách nhiệm nói ra nói vào, Lâm Tái mới miễn cưỡng đáp ứng.
Vài chục năm trước Mai Đề Na và Lâm Tái tranh đoạt một người đàn ông, kết quả đều chấm dứt thảm bại, vốn nàng là nữ tử hoạt bát sáng sủa lại trở nên trầm mặc ít nói, cả ngày mặt mày nhăn nhó, ưu sầu, có khi một ngày cũng không nói một câu. Trên thực tế thực lực nàng mạnh hơn Lâm Tái, lúc đó Tây Cách Thụy Na cố gắng đề cử Lâm Tái là vì tính cách của nàng khó thể quản lý học viện cho tốt được.
Trong bữa dạ tiệc, Tây Cách Thụy Na hàn huyên với Địch Áo vô cùng thoải mái. Lâm Tái là một người lạnh nhạt với tất cả, Mai Đề Na lúc nào cũng băng lạnh lộ vẻ cự người ngoài ngàn dặm. Chỉ có Tây Cách Thụy Na đảm nhiệm phó viện trưởng nhiều năm, tính cách tương đối phóng khoáng, nàng cũng có suy nghĩ riêng của mình, nhưng tuyệt đối không bởi vì thế mà tạo thành ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Hơn nữa, Tây Cách Thụy Na lòng dạ rất sâu, nàng đã sớm nghe thấy từ trong miệng đám người Y Toa Bối Nhĩ, Tuyết Ny chuyện Địch Áo tiến giai thần kỳ, cũng biết Địch Áo có một vị đạo sư thần bí. Mặc dù nội tâm nàng cũng tràn ngập tò mò nhưng không hề đề cập tới bất kỳ vấn đề nhạy cảm nào, chỉ nói chuyện đơn thuần làm như không biết gì hết.
Nhờ có Tây Cách Thụy Na điều tiết nên không khí trong buổi dạ tiệc vẫn rất hòa hợp, thế nhưng đến nửa đường rốt cuộc phát sinh chuyện không vui.
Cánh cửa phòng ăn bị người ta thô bạo đẩy ra, Kiều Trì chậm rãi tiến vào trong, theo phía sau hắn là các võ sĩ đến từ Đại công lĩnh.
Trong lòng Kiều Trì kiềm nén một bụng lửa giận, thân là khách quý đến từ Đại công lĩnh, thế mà mấy ngày nay lại bị đám nhà quê này đối đãi lạnh nhạt, hắn làm sao nhẫn nhịn được nữa.
Mấy ngày qua, hắn và các võ sĩ trải qua cuộc sống ăn không ngon, ngủ không yên, tạm cho qua vấn đề giường hẹp, phòng tắm nhỏ đi, nhưng gian phòng cấp cho hắn là cái loại gì chứ? Vách tường xám xịt đầy tro bụi, góc phòng mọc đầy rêu xanh, không có bất kỳ vật trang sức gì cả, trên mặt đất còn có vài vết máu đen thui. Mãi sau này hắn mới biết mấy gian phòng đó vốn là phòng chứa củi, sau lại đổi thành địa phương nhốt tù binh, nếu như người hầu nào phạm vào sai lầm sẽ bị trừng phạt nhốt vào trong đó. Thế mà bây giờ lại biến thành phòng ngủ của hắn? Mỗi lần đến thời gian dùng cơm cũng không có ai tới mời bọn họ, chỉ có người hầu mang một ít món ăn đơn giản cho bọn hắn. Đối với Kiều Trì, đây là đạo tiếp khách chậm trễ không thể tha thứ được.
Chỉ có điều vì muốn đạt thành mục đích, hắn thủy chung cố gắng nhẫn nại, tận lực giữ vững phong độ của mình, vô cùng kiên nhẫn dò xét, một lần lại một lần thử tiếp xúc Tác Phỉ Á.
Thế nhưng tà hỏa (lửa giận) càng toàn càng nhiều, chung quy cần phải có chỗ phát tiết, sau khi biết được trang viên cử hành dạ tiệc hoan nghênh Địch Áo an toàn trở về lại không có phần của hắn. Còn Bích Cơ bởi vì quá bận rộn nên quên phái người đưa bữa ăn tới cho bọn hắn, cộng thêm ngày hôm qua Địch Áo biểu hiện khiến cho hắn khinh miệt như vậy, tất cả những điều đó dồn vào chung một chỗ làm cho Kiều Trì không thể khống chế tâm tình được nữa.
Cái đám nhà quê này tiếp khách kiểu gì thế? Hiện tại cứ hoàn thành mục đích, sau đó mang theo Tác Phỉ Á trở lại Đại công lĩnh, hắn muốn nhìn xem có người nào dám đứng ra ngăn trở?
"Vị nào là Địch Áo?" Kiều Trì đi thẳng vào vấn đề, giọng nói rõ ràng mang ý đồ bất thiện.
Hai người Ca Đốn và Lôi Mông bốn mắt nhìn nhau tràn đầy nghi ngờ, cái tên Kiều Trì này nổi điên gì thế?
Địch Áo hơi kinh ngạc, hắn chưa từng gặp qua người trước mắt, bình thản nói: “Ta là Địch Áo, ngài là…”
“Hắn là khách đến từ Đại công lĩnh, Kiều Trì." Tác Phỉ Á mỉm cười hòa nhã nhưng trong lòng vừa tức vừa giận, nàng không nhắc tới Kiều Trì trước mặt Địch Áo là bởi vì nàng không hề đặt Kiều Trì vào trong mắt. Chỉ nghĩ rằng hắn như một cơn gió nhẹ thoảng qua hơi phiền phức chút thôi, đợi đến khi Địch Áo trở lại, Kiều Trì sẽ thức thời rời khỏi trang viên. Nếu như trịnh trọng nói với Địch Áo, ngược lại sẽ làm như quá đề cao đối phương.
Tầm mắt Kiều Trì rơi vào người Tác Phỉ Á không khỏi ngẩn ngơ, hắn cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.
Tác Phỉ Á bây giờ chẳng những khôi phục thần thái, mà còn chọn lựa trang phục tỉ mỉ, mặt mày như vẽ, đúng là siêu nhiên thoát tục, trên người nàng là một bộ y phục hở vai lộ ra cái cổ nõn nà. Cộng thêm hai tròng mắt sáng rạng rỡ như như hai ngôi sao, vừa thâm thúy vừa thần bí khiến cho người khác nhìn vào sẽ mất tự chủ mà luân lạc vào bên trong.
Đây mới đúng là viên minh châu trên Khắc Lý Tư bình nguyên.
Miệng Kiều Trì há ra thật rộng, trong đoạn thời gian nháy mắt này hắn quên mất luôn mục đích của mình, một gã võ sĩ đứng ở phía sau thấy thế vội vàng ho khan một tiếng.
Kiều Trì đột ngột tỉnh lại, tầm mắt lập tức dời khỏi thân ảnh Tác Phỉ Á, bây giờ không phải là thời điểm thưởng thức nữ nhân, chờ xử lý xong hết thảy phiền toái, hắn vẫn còn có thời gian từ từ thưởng thức.
"Nghe nói là ngươi đánh chết Thủ hộ giả cứu giúp Hầu tước lĩnh và Thánh Đế Tư học viện?" Kiều Trì cười nói: "Đúng là không tệ, vận may của ngươi khiến cho người ta phải ghen tỵ đó."
Địch Áo khẽ nhíu mày, không tệ? Tư thái bề trên nhìn xuống quá rõ ràng rồi, đây lại là thứ hắn ghét nhất. Tây Cách Thụy Na thn là trưởng bối, lại là Võ Tôn còn không mở miệng nói như vậy, tên kia cho rằng mình là ai?
"Nếu đã là khách nhân đến từ Đại công lĩnh." Địch Áo nhìn về phía Kiều Trì, cười cười nói: "Vậy thì mời vào."
"Đang nói chuyện với ta, ngươi không cảm thấy nên đứng lên hay sao?" Kiều Trì cắt ngang lời Địch Áo: "Đây là lễ phép vốn phải có mà."
Địch Áo lại kinh ngạc lần nữa, chuyện gì đang xảy ra? Cố ý bới móc?
Kiều Trì quan sát vẻ mặt Địch Áo, trong lòng âm thầm cười lạnh, hắn vẫn làm chưa đủ, có đôi lúc thân phận quá tôn quý cũng không phải là chuyện tốt. Hắn đại biểu cho Đại công lĩnh nên điểm xung đột nho nhỏ này vẫn không đủ để làm cho đối phương mất đi lý trí, địa vị chênh lệch quá xa đương nhiên bên yếu phải tận lực kiềm chế.
Hắn phải không ngừng tố khổ, giễu cợt, vũ nhục đối phương mới có thể đạt được hiệu quả như mong muốn. Hơn nữa phải giữ được đạo lý về phần mình, nói năng phải giữ phân tấc không thể để cho người ta có cảm giác cố tình gây sự, khó khăn, quá khó khăn, khi dễ người cũng là một loại kỹ xảo.
"Lễ phép?" Ca Đốn ngồi ở một bên cười lạnh nói: "Ai mời ngươi đến?"
"Câm miệng, ta không có nói chuyện với ngươi." Kiều Trì lạnh lùng nhìn sang Ca Đốn, trong lòng mừng thầm không dứt, tốt, cứ như vậy, tiếp tục đi... Sau đó hắn lại chuyển hướng về phía Địch Áo: "Địch Áo, hắn cũng là khách của ngươi? Bảo hắn rời đi, người như vậy hẳn là không được hoan nghênh ở nơi này."
"Chưa từng nghe nói qua câu ngạn ngữ dân gian sao? Phòng của ta, gió có thể vào, mưa cũng có thể lọt, nhưng quốc vương ta không cho vào." Địch Áo nhàn nhạt nói: "Ta là chủ nhân của nơi này, đây là nhà của ta, ai được hoan nghênh ai không được hoan nghênh là do ta quyết định."
"Hắn làm cho ta rất tức giận."
"Đi về nhà mà từ từ tức giận." Lôi Mông lên tiếng châm chọc.
-o0o-
:73::73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào:99::99:
Đám thị nữ hối hả ngược xuôi tranh đoạt quần áo, lúc này các nàng không có thời gian chú ý nhiều, bất kể là của ai trước tiên cứ khoác lên người rồi lại nói sau.
"Ta phát hiện một vấn đề." Địch Áo thấp giọng nói: "Tại sao vào lúc này nữ tử chỉ che ở phía trên mà lại bỏ qua phía dưới?"
Động tác của đám thị nữ càng thêm hoảng loạn, có người nghe thấy Địch Áo nói không khỏi tự động hạ tay xuống che ở dưới, kết quả bộ phận phía trên lại lộ ra, xem ra vẫn không ổn, thế là các nàng lại nâng tay lên, ngặt nghèo ở chỗ một tay khác không có nhàn rỗi nên không thể nào cùng lúc che ở hai nơi được. Bởi vì các nàng phải cố gắng chém giết tranh đoạt quần áo, nỗ lực mặc cho xong y phục.
Rối ren một hồi lâu, đám thị nữ cuối cùng nối bước nhau lao ra khỏi phòng tắm, kết quả là đụng phải Kiều Trì ở bên ngoài phòng tắm nghe thanh âm náo loạn tìm tới, bên cạnh còn có mấy võ sĩ của hắn.
"Địch Áo đâu?" Kiều Trì ngăn Bích Cơ lại, hắn nghe nói Địch Áo trở lại nên đi ra đón, hắn cần phải lý giải Địch Áo rốt cuộc là hạng người gì, sau đó mới có thể làm việc theo kế hoạch.
"Thiếu gia ở bên trong." Bích Cơ hấp tấp trả lời rồi chạy vội ra xa.
Lúc này đám thị nữ cả người ướt nhẹp, những người sáng suốt vừa nhìn cũng biết là bọn họ đang tắm, sau đó bị cái gì đó làm kinh hãi mới ùa ra như ong vỡ tổ.
"Thật sự không nghĩ tới, tên Địch Áo này lại là người như thế?" Kiều Trì dùng chất giọng khinh miệt lẩm bẩm, mọi người trong trang viên mỗi ngày đều lo lắng cho Địch Áo, thế mà hắn vừa mới trở lại đã khẩn cấp đi làm loại chuyện loại này, thật là quá đáng mà.
"Thiếu gia, như thế không phải là phù hợp với tâm nguyện của ngài sao?" Một gã võ sĩ cười nói.
"Đúng vậy, ha hả." Kiều Trì nheo mắt cười cười ranh mãnh: "Vốn còn định chu toàn mấy ngày, nhưng đối phó với người như thế cứ trực tiếp tiến tới là được rồi."
Kiều Trì muốn chém một đao dứt khoát cho xong việc nhưng mục tiêu của hắn lại không cho hắn cơ hội này. Bởi vì Địch Áo có rất nhiều chuyện cần phải làm, trước tiên là hắn cần nghỉ ngơi, mặc dù nguyên lực đã hoàn toàn khôi phục nhưng thể lực và tinh thần đều bị tiêu hao nghiêm trọng, tiếp theo là hắn và Tác Phỉ Á có rất nhiều lời muốn nói, tình thoại là không thể tránh khỏi, còn có sự tình biến hóa trong mấy ngày qua cùng với hướng đi của các bộ lạc võ sĩ …vân …vân. Cho đến bây giờ, hắn vẫn không rõ ràng lắm cái tên thủ hộ kia rốt cuộc là có chuyện quái quỷ gì, vì thế phải hỏi cho rõ ràng.
Mãi cho đến ban đêm ngày thứ hai, Địch Áo và Tác Phỉ Á cùng lúc xuất hiện trong bữa dạ tiệc, lúc trước Tác Phỉ Á đã phân phó với mọi người khuya hôm nay sẽ tổ chức đại tiệc náo nhiệt một bữa. Bích Cơ và đám người hầu ở trong trang viên bận rộn gần nửa ngày mới cuối cùng bố trí xong một buổi dạ tiệc thịnh soạn.
Đại nhân vật thì luôn tới đúng lúc, phó viện trưởng Thánh Đế Tư học viện - Tây Cách Thụy Na đi tới trang viên vào lúc hoàng hôn, nàng còn chưa biết Địch Áo đã trở lại. Sau khi làm khách mấy ngày ở Tái Nhân Hầu tước lĩnh mới từ biệt chuẩn bị trở về khu vực khai thác mỏ, trong lúc đi ngang qua trang viên nghĩ thuận đường vào thăm Tác Phỉ Á, không ngờ vô tình đụng phải buổi dạ tiệc này và biết được tin tức Địch Áo an toàn trở về. Thấy Tây Cách Thụy Na thật sự cao hứng, Y Toa Bối Nhĩ lập tức mời nàng lưu lại trang viên một ngày, không ngờ nàng lập tức hớn hở đáp ứng.
Trước đây rất lâu, quan hệ của Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái, Mai Đề Na rất tốt, lúc ấy tổng cộng có năm nữ tử, giống như Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny bây giờ vậy. Các nàng luôn đi chung với nhau như hình với bóng, không có giấu diếm gì chuyện gì cả, mọi người vui vẻ tưởng tượng không biết bao nhiêu lần chuyện tương lai. Đáng tiếc là tương lai vô thường đã vượt xa khỏi trí tưởng tượng của các nàng.
Trải qua lần lượt kịch biến, có hai nữ tử vĩnh rời xa, còn dư lại ba nữ tử, bởi vì cảnh ngộ bản thân không giống nhau nên khác biệt về tính cách càng ngày càng rõ ràng.
Lâm Tái vốn là người không thích tranh đoạt, thấy hai tỷ muội tốt trước sau rời xa nhân thế, nàng tựa hồ khám phá bến bờ sinh tử, tính cách càng thêm không màng danh lợi, Tây Cách Thụy Na thì từ bỏ chức vụ hiện tại của mình bắt đầu dốc lòng tu luyện, nàng cố gắng đề cử Lâm Tái kế nhiệm nhưng Lâm Tái không cao hứng gì lắm, nhiều lần oán trách Tây Cách Thụy Na. Sau đó Tây Cách Thụy Na dùng tới tiền đồ học viện và trách nhiệm nói ra nói vào, Lâm Tái mới miễn cưỡng đáp ứng.
Vài chục năm trước Mai Đề Na và Lâm Tái tranh đoạt một người đàn ông, kết quả đều chấm dứt thảm bại, vốn nàng là nữ tử hoạt bát sáng sủa lại trở nên trầm mặc ít nói, cả ngày mặt mày nhăn nhó, ưu sầu, có khi một ngày cũng không nói một câu. Trên thực tế thực lực nàng mạnh hơn Lâm Tái, lúc đó Tây Cách Thụy Na cố gắng đề cử Lâm Tái là vì tính cách của nàng khó thể quản lý học viện cho tốt được.
Trong bữa dạ tiệc, Tây Cách Thụy Na hàn huyên với Địch Áo vô cùng thoải mái. Lâm Tái là một người lạnh nhạt với tất cả, Mai Đề Na lúc nào cũng băng lạnh lộ vẻ cự người ngoài ngàn dặm. Chỉ có Tây Cách Thụy Na đảm nhiệm phó viện trưởng nhiều năm, tính cách tương đối phóng khoáng, nàng cũng có suy nghĩ riêng của mình, nhưng tuyệt đối không bởi vì thế mà tạo thành ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Hơn nữa, Tây Cách Thụy Na lòng dạ rất sâu, nàng đã sớm nghe thấy từ trong miệng đám người Y Toa Bối Nhĩ, Tuyết Ny chuyện Địch Áo tiến giai thần kỳ, cũng biết Địch Áo có một vị đạo sư thần bí. Mặc dù nội tâm nàng cũng tràn ngập tò mò nhưng không hề đề cập tới bất kỳ vấn đề nhạy cảm nào, chỉ nói chuyện đơn thuần làm như không biết gì hết.
Nhờ có Tây Cách Thụy Na điều tiết nên không khí trong buổi dạ tiệc vẫn rất hòa hợp, thế nhưng đến nửa đường rốt cuộc phát sinh chuyện không vui.
Cánh cửa phòng ăn bị người ta thô bạo đẩy ra, Kiều Trì chậm rãi tiến vào trong, theo phía sau hắn là các võ sĩ đến từ Đại công lĩnh.
Trong lòng Kiều Trì kiềm nén một bụng lửa giận, thân là khách quý đến từ Đại công lĩnh, thế mà mấy ngày nay lại bị đám nhà quê này đối đãi lạnh nhạt, hắn làm sao nhẫn nhịn được nữa.
Mấy ngày qua, hắn và các võ sĩ trải qua cuộc sống ăn không ngon, ngủ không yên, tạm cho qua vấn đề giường hẹp, phòng tắm nhỏ đi, nhưng gian phòng cấp cho hắn là cái loại gì chứ? Vách tường xám xịt đầy tro bụi, góc phòng mọc đầy rêu xanh, không có bất kỳ vật trang sức gì cả, trên mặt đất còn có vài vết máu đen thui. Mãi sau này hắn mới biết mấy gian phòng đó vốn là phòng chứa củi, sau lại đổi thành địa phương nhốt tù binh, nếu như người hầu nào phạm vào sai lầm sẽ bị trừng phạt nhốt vào trong đó. Thế mà bây giờ lại biến thành phòng ngủ của hắn? Mỗi lần đến thời gian dùng cơm cũng không có ai tới mời bọn họ, chỉ có người hầu mang một ít món ăn đơn giản cho bọn hắn. Đối với Kiều Trì, đây là đạo tiếp khách chậm trễ không thể tha thứ được.
Chỉ có điều vì muốn đạt thành mục đích, hắn thủy chung cố gắng nhẫn nại, tận lực giữ vững phong độ của mình, vô cùng kiên nhẫn dò xét, một lần lại một lần thử tiếp xúc Tác Phỉ Á.
Thế nhưng tà hỏa (lửa giận) càng toàn càng nhiều, chung quy cần phải có chỗ phát tiết, sau khi biết được trang viên cử hành dạ tiệc hoan nghênh Địch Áo an toàn trở về lại không có phần của hắn. Còn Bích Cơ bởi vì quá bận rộn nên quên phái người đưa bữa ăn tới cho bọn hắn, cộng thêm ngày hôm qua Địch Áo biểu hiện khiến cho hắn khinh miệt như vậy, tất cả những điều đó dồn vào chung một chỗ làm cho Kiều Trì không thể khống chế tâm tình được nữa.
Cái đám nhà quê này tiếp khách kiểu gì thế? Hiện tại cứ hoàn thành mục đích, sau đó mang theo Tác Phỉ Á trở lại Đại công lĩnh, hắn muốn nhìn xem có người nào dám đứng ra ngăn trở?
"Vị nào là Địch Áo?" Kiều Trì đi thẳng vào vấn đề, giọng nói rõ ràng mang ý đồ bất thiện.
Hai người Ca Đốn và Lôi Mông bốn mắt nhìn nhau tràn đầy nghi ngờ, cái tên Kiều Trì này nổi điên gì thế?
Địch Áo hơi kinh ngạc, hắn chưa từng gặp qua người trước mắt, bình thản nói: “Ta là Địch Áo, ngài là…”
“Hắn là khách đến từ Đại công lĩnh, Kiều Trì." Tác Phỉ Á mỉm cười hòa nhã nhưng trong lòng vừa tức vừa giận, nàng không nhắc tới Kiều Trì trước mặt Địch Áo là bởi vì nàng không hề đặt Kiều Trì vào trong mắt. Chỉ nghĩ rằng hắn như một cơn gió nhẹ thoảng qua hơi phiền phức chút thôi, đợi đến khi Địch Áo trở lại, Kiều Trì sẽ thức thời rời khỏi trang viên. Nếu như trịnh trọng nói với Địch Áo, ngược lại sẽ làm như quá đề cao đối phương.
Tầm mắt Kiều Trì rơi vào người Tác Phỉ Á không khỏi ngẩn ngơ, hắn cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.
Tác Phỉ Á bây giờ chẳng những khôi phục thần thái, mà còn chọn lựa trang phục tỉ mỉ, mặt mày như vẽ, đúng là siêu nhiên thoát tục, trên người nàng là một bộ y phục hở vai lộ ra cái cổ nõn nà. Cộng thêm hai tròng mắt sáng rạng rỡ như như hai ngôi sao, vừa thâm thúy vừa thần bí khiến cho người khác nhìn vào sẽ mất tự chủ mà luân lạc vào bên trong.
Đây mới đúng là viên minh châu trên Khắc Lý Tư bình nguyên.
Miệng Kiều Trì há ra thật rộng, trong đoạn thời gian nháy mắt này hắn quên mất luôn mục đích của mình, một gã võ sĩ đứng ở phía sau thấy thế vội vàng ho khan một tiếng.
Kiều Trì đột ngột tỉnh lại, tầm mắt lập tức dời khỏi thân ảnh Tác Phỉ Á, bây giờ không phải là thời điểm thưởng thức nữ nhân, chờ xử lý xong hết thảy phiền toái, hắn vẫn còn có thời gian từ từ thưởng thức.
"Nghe nói là ngươi đánh chết Thủ hộ giả cứu giúp Hầu tước lĩnh và Thánh Đế Tư học viện?" Kiều Trì cười nói: "Đúng là không tệ, vận may của ngươi khiến cho người ta phải ghen tỵ đó."
Địch Áo khẽ nhíu mày, không tệ? Tư thái bề trên nhìn xuống quá rõ ràng rồi, đây lại là thứ hắn ghét nhất. Tây Cách Thụy Na thn là trưởng bối, lại là Võ Tôn còn không mở miệng nói như vậy, tên kia cho rằng mình là ai?
"Nếu đã là khách nhân đến từ Đại công lĩnh." Địch Áo nhìn về phía Kiều Trì, cười cười nói: "Vậy thì mời vào."
"Đang nói chuyện với ta, ngươi không cảm thấy nên đứng lên hay sao?" Kiều Trì cắt ngang lời Địch Áo: "Đây là lễ phép vốn phải có mà."
Địch Áo lại kinh ngạc lần nữa, chuyện gì đang xảy ra? Cố ý bới móc?
Kiều Trì quan sát vẻ mặt Địch Áo, trong lòng âm thầm cười lạnh, hắn vẫn làm chưa đủ, có đôi lúc thân phận quá tôn quý cũng không phải là chuyện tốt. Hắn đại biểu cho Đại công lĩnh nên điểm xung đột nho nhỏ này vẫn không đủ để làm cho đối phương mất đi lý trí, địa vị chênh lệch quá xa đương nhiên bên yếu phải tận lực kiềm chế.
Hắn phải không ngừng tố khổ, giễu cợt, vũ nhục đối phương mới có thể đạt được hiệu quả như mong muốn. Hơn nữa phải giữ được đạo lý về phần mình, nói năng phải giữ phân tấc không thể để cho người ta có cảm giác cố tình gây sự, khó khăn, quá khó khăn, khi dễ người cũng là một loại kỹ xảo.
"Lễ phép?" Ca Đốn ngồi ở một bên cười lạnh nói: "Ai mời ngươi đến?"
"Câm miệng, ta không có nói chuyện với ngươi." Kiều Trì lạnh lùng nhìn sang Ca Đốn, trong lòng mừng thầm không dứt, tốt, cứ như vậy, tiếp tục đi... Sau đó hắn lại chuyển hướng về phía Địch Áo: "Địch Áo, hắn cũng là khách của ngươi? Bảo hắn rời đi, người như vậy hẳn là không được hoan nghênh ở nơi này."
"Chưa từng nghe nói qua câu ngạn ngữ dân gian sao? Phòng của ta, gió có thể vào, mưa cũng có thể lọt, nhưng quốc vương ta không cho vào." Địch Áo nhàn nhạt nói: "Ta là chủ nhân của nơi này, đây là nhà của ta, ai được hoan nghênh ai không được hoan nghênh là do ta quyết định."
"Hắn làm cho ta rất tức giận."
"Đi về nhà mà từ từ tức giận." Lôi Mông lên tiếng châm chọc.
-o0o-
:73::73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào:99::99: