Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 614
Không đợi thân hình Địch Uy bay đi xa, một cây cột đá to chừng mười thước phá không bay tới đánh trúng giữa thân Địch Uy vô cùng chính xác.
Không còn gì để nói nữa, vừa trúng đòn này xương cốt toàn thân Địch Uy đứt gãy liên tiếp, tiếng ‘răng rắc’ phát ra làm cho tất cả mọi người chứng kiến mất tự chủ rùn mình một cái. Thân thể hắn bị lực đánh bay thẳng lên trời, sau đó vẽ thành một đường cong ưu mỹ rớt xuống đất ở phía xa xăm.
Đến lúc này các cường giả liên quân mới kịp hiểu đã chuyện gì vừa xảy ra. Mặc dù vẫn nghĩ không ra tại sao Địch Uy phải làm như vậy, nhưng bọn họ sẽ không ngần ngại nắm lấy cơ hội ngàn năm một thuở này. Tổ hợp Tháp Sâm Đặc và Lai An đã bị phá giải, tính cả Quân Đồ Minh ở bên trong thì đối phương chỉ còn năm vị Thần Vũ Giả, so sánh với nhau thì hai bên chênh lệch khá xa. Trận chiến này nếu đánh không thắng thì bọn họ tự giác đập đầu chết đi cho rồi.
Đám người Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản lập tức xông về phía Quân Đồ Minh, Ngõa Tây Lý vẫn dừng lại trên không trung rơi vào trầm tư. Một màn kia khiến cho tinh thần hắn bị xung kích quá lớn, cho nên bây giờ trong đầu hắn vẫn còn rất hỗn loạn. Nếu đổi thành bất cứ người nào làm ra chuyện như vậy, Ngõa Tây Lý sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng Địch Uy là vì cái gì?
Nếu như không có Địch Uy phản chiến đánh một kích, Tháp Sâm Đặc và Lai An chắc chắn đã thành công buông thả Diệt Tuyệt. Kết quả những người khác có lẽ không thể đoán trước, nhưng Ngõa Tây Lý có thể khẳng định bản thân mình là Phong hệ Thần Vũ Giả tất nhiên sẽ bị đối phương nhắm làm mục tiêu chính. Dựa vào Trọng Thủy của Quân Đồ Minh và Phong Ngân của Địch Uy, Ngõa Tây Lý hầu như không có hi vọng trốn thoát.
Mặc dù Ngõa Tây Lý không muốn thừa nhận, nhưng sự thật lại không có cách nào chối cãi. Địch Uy thật sự vừa cứu hắn một mạng, thậm chí là cứu vãn tất cả cường giả liên quân.
Trong quá trình rơi xuống, Địch Uy đang chịu được thống khổ không thể nào dùng ngôn từ hình dung nổi. Trọng Thủy xâm nhập cơ thể chậm rãi thẩm thấu vào từng bộ phận cơ quan nội tạng, cứ một giây trôi qua là hắn bị vô số lưỡi đao vô hình không ngừng cắt lìa thân thể ra từng mảnh. Nếu bây giờ có thể bất tỉnh thì Địch Uy nhất định sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng hắn rõ ràng là không thể làm được điều đó, những người bị Trọng Thủy dính vào sẽ ăn mòn tinh thần và thân xác dần dần mãi cho đến khi tử vong.
Địch Uy bất đắc dĩ nảy sinh hi vọng mặt đất cứng rắn hơn một chút, trực tiếp ngã chết có lẽ cũng là một lựa chọn tốt. Nhưng bản thân hắn là một gã Phong hệ Thần Vũ Giả, kết quả dĩ nhiên bị té chết hình như là hơi mất mặt thì phải?
Trong khi Địch Uy đang suy nghĩ lung tung bỗng nhiên cảm giác thân hình dừng lại, mấu chốt nhất là hoàn toàn không có cảm giác va chạm với mặt đất. Nếu như không phải vì trên người đã mất sạch khí lực, Địch Uy nhất định sẽ chửi ầm lên, lúc bình thường rất nhiều người mong muốn lão tử chết, tại sao đến thời điểm mấu chốt ngược lại không cho ta chết?
Địch Uy ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Địch Áo đứng ở trước mặt dùng ánh mắt phức tạp tới cực điểm nhìn mình. Suy nghĩ tới cách đây không lâu mình còn dùng ánh mắt này nhìn Ngõa Tây Lý, Địch Uy bỗng nhiên cảm thấy buồn cười trong lòng.
"Tại sao?" Địch Áo hỏi lại một câu nghi vấn tồn tại trong lòng tất cả mọi người.
Địch Uy cố nhếch môi lên nặn ra một nụ cười cực kỳ khó coi, ánh mắt không có dừng lại trên mặt Địch Áo, mà lướt qua đầu vai Địch Áo nhìn về phía Ngõa Tây Lý ở giữa không trung. Cùng lúc đó Ngõa Tây Lý cũng đang nhìn hắn.
Trong mắt Địch Uy bỗng nhiên hiện lên nét cười nồng đậm, từ trước đến giờ Địch Uy vốn lưu lại ấn tượng đều là ngông cuồng bạc mạng, thậm chí có chút lạnh lẽo từ tận nội tâm. Nhưng ngay khi nụ cười này hiện lên trên mặt Địch Uy, Địch Áo lại cảm thấy có vẻ ấm áp? Mặc dù cái từ ấm áp này không nên có nửa điểm quan hệ với Địch Uy, nhưng đúng là giờ phút này Địch Áo cảm thụ được điều đó vô cùng chân thực.
Địch Uy khép mở miệng mấy lần nhưng không thể phát ra thanh âm, từ hình dáng của miệng đối phương Địch Áo chỉ phân biệt ra hai chữ “là…ta”.
“Là ta? Đây là ý gì?” Địch Áo nghi hoặc nhìn vào khuôn mặt Địch Uy vặn vẹo bởi vì thống khổ, không hiểu nổi tại sao đối phương còn cười được.
Trong nháy mắt đó khuôn mặt Ngõa Tây Lý cứng ngắc lại, nếu như trên thế giới này có một người có thể hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của Địch Uy, như vậy người đó chính là Ngõa Tây Lý.
Trải qua từng đoạn ký ức phân tán, trong đầu Ngõa Tây Lý từ từ dựng lên một đoạn hình ảnh sống động.
……
"Hắn đã thay đổi, trước kia hắn không bao giờ làm như vậy, nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn chìm vào trong đam mê quyền lực."
"Lão sư, hình như chuyện này không có ảnh hưởng gì với chúng ta mà?"
"Không, phải có người đứng ra ngăn cản hắn, nếu không cả đại lục này sẽ lâm vào một tràng tai nạn kinh khủng."
"Ngài không cảm thấy ở trên vị trí này, ngài mới có thể phát huy tác dụng lớn hơn sao?"
"Ngươi nói gì? Địch Uy, ý nghĩ này rất nguy hiểm, có phải là ngươi không bỏ được quyền thế trong tay?"
"Lão sư, hẳn là ngài hiểu rõ ta, ta cảm thấy mình nói không sai, rõ ràng là có phương pháp tốt hơn, tại sao ngài cứ vọng động như vậy."
"Không bao giờ được phép nói những lời kiểu này nữa."
………
Đó là một đoạn tranh luận từ nhiều năm trước, Ngõa Tây Lý mơ hồ nhớ lại lúc ấy ngữ khí của mình rất kích động. Từ đó về sau Địch Uy bắt đầu trầm mặc, cuối cùng tự mình trốn đi, sau đó là người nhà chết thảm, chẳng bao lâu sau nguyện vọng lớn nhất của Ngõa Tây Lý chính là được tự tay bầm thây vạn đoạn cái tên đệ tử phản bội mình.
Còn bây giờ thấy Địch Uy nằm im không động đậy nổi, mặc dù mấy chữ kia không rõ ràng, bản thân Địch Uy hoàn toàn không có năng lực tránh né. Chỉ cần Ngõa Tây Lý cử động một ngón tay là có thể cướp đi tính mạng của hắn, nhưng không biết tại sao Ngõa Tây Lý không thể sinh ra nổi nửa điểm sát ý.
Hẳn là vì lúc nãy Địch Uy mới vừa phản chiến tranh thủ thời cơ quý giá cho liên quân, cho nên mình mới không đành lòng hạ thủ. Dù sao cuối cùng cũng chết, Ngõa Tây Lý âm thầm tự thuyết phục bản thân mình, xoay người gia nhập vào trong chiến đoàn. Thế nhưng trong nháy mắt này, Ngõa Tây Lý vẫn không nhịn được suy nghĩ miên man, chẳng lẽ ta thật sự sai lầm rồi?
Có đôi lúc đúng hay sai chỉ cách nhau một đường giới hạn mỏng manh. Nếu như nói Địch Uy đúng, hắn đích thân ép lão sư của mình trốn đi, còn giết chết người nhà lão sư không chút lưu tình. Còn nếu nói là Ngõa Tây Lý đúng, thì tại sao Địch Uy lấy sức một mình, chấp nhận giao ra tính mạng để cứu vãn tình thế cho liên quân? Cho nên vấn đề này nhất định không bao giờ có đáp án chính xác.
Tất nhiên không có người nào phủ nhận tác dụng của Địch Uy trong cuộc chiến tranh này, cho dù là Ngõa Tây Lý cũng không thể.
Giờ phút này Địch Áo cũng vương vấn chuyện này mãi không thôi. Tiếp tục suy nghĩ về Địch Uy như trước hiển nhiên là không thích hợp, hắn là kẻ thù lớn nhất của ân sư, nhưng Địch Uy vừa mới cứu vãn liên quân nên bị trọng thương như vậy, nếu không cứu thì không tránh khỏi hiềm nghi qua cầu rút ván. Vì thế Địch Áo cực kỳ bối rối chẳng biết nên làm gì cho tốt.
Do dự một hồi, Địch Áo quyết định ôm Địch Uy bay ra sau quân trận, đặt hắn nằm dưới đất rồi dặn dò mấy võ sĩ chăm sóc hắn. Sau đó dẫn Lao Lạp xông vào giữa chiến trường hỗn loạn, làm như vậy có bị ân sư tức giận hay không đây? Trong lòng Địch Áo cũng không dám chắc chắn mình đã làm đúng hay sai.
Bởi vì Địch Áo vẫn phải suy nghĩ đến Ngõa Tây Lý cảm thụ, cho nên không có chú ý tới ánh mắt của Địch Uy. Bây giờ nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là được chết nhanh một chút. Không sai, ánh mắt Địch Uy lúc này vô cùng thống khổ, đau đớn toàn thân lại càng khó miêu tả nổi. Nhưng vấn đề là hắn không thể mở miệng nói chuyện, vì thế đành phải trơ mắt nhìn Địch Áo biến mất ở nơi xa.
Thật sự trong lòng hắn đang nghĩ gì?
“Lão tử đã vì các ngươi hy sinh lớn như thế, ngay cả hi vọng nhỏ nhoi này cũng không giúp?” Địch Uy ngán ngẩm thở dài, bất đắc dĩ đón nhận vận mệnh của mình lẳng lặng nằm đơ dưới đất, vừa cảm thụ đau đớn tê tâm liệt phế trong cơ thể không ngừng truyền đến, vừa từ từ nhắm mắt lại chìm vào trong bóng tối vĩnh hằng.
Chiến cuộc trên trời vô cùng ác liệt, mặc dù số lượng cường giả liên quân chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng thực lực Quân Đồ Minh cường hãn vượt ra khỏi mọi người dự liệu. Quân Đồ Minh khống chế lĩnh vực Trọng Thủy bao phủ phạm vi rộng lớn, cho nên bất kỳ người nào cũng phải trích ra một phần tinh lực đối kháng với Trọng Thủy, một khi để cho đồ quỷ này đột phá lĩnh vực tuyệt đối lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Khó dây dưa không chỉ là Quân Đồ Minh, bỏ qua những Thần Vũ Giả khác của Nguyệt Ảnh đế quốc, chỉ riêng đàu yêu thú có đôi cánh chim kia đã rất khó đối phó rồi. Nhìn từ bề ngoài thì không khác gì mẫu thể mà bọn họ từng thấy, nhưng tại sao con này lại có cánh? Tốc độ phi hành của nó còn nhanh hơn tia chớp, năng lực phòng ngự mạnh hơn mẫu thể gấp mấy lần, cái miệng to như chậu máu có thể nuốt một lần hai ba người hoàn toàn không thành vấn đề. Còn hàm răng sắc bén kia đủ sức nhai sắt cắn thép, lại còn chất độc vô cùng kinh khủng nữa, hễ nó bay tới đâu là nơi đó sẽ biến thành địa ngục trần gian, thanh âm kêu khóc vang trời dậy đất.
Không còn gì để nói nữa, vừa trúng đòn này xương cốt toàn thân Địch Uy đứt gãy liên tiếp, tiếng ‘răng rắc’ phát ra làm cho tất cả mọi người chứng kiến mất tự chủ rùn mình một cái. Thân thể hắn bị lực đánh bay thẳng lên trời, sau đó vẽ thành một đường cong ưu mỹ rớt xuống đất ở phía xa xăm.
Đến lúc này các cường giả liên quân mới kịp hiểu đã chuyện gì vừa xảy ra. Mặc dù vẫn nghĩ không ra tại sao Địch Uy phải làm như vậy, nhưng bọn họ sẽ không ngần ngại nắm lấy cơ hội ngàn năm một thuở này. Tổ hợp Tháp Sâm Đặc và Lai An đã bị phá giải, tính cả Quân Đồ Minh ở bên trong thì đối phương chỉ còn năm vị Thần Vũ Giả, so sánh với nhau thì hai bên chênh lệch khá xa. Trận chiến này nếu đánh không thắng thì bọn họ tự giác đập đầu chết đi cho rồi.
Đám người Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản lập tức xông về phía Quân Đồ Minh, Ngõa Tây Lý vẫn dừng lại trên không trung rơi vào trầm tư. Một màn kia khiến cho tinh thần hắn bị xung kích quá lớn, cho nên bây giờ trong đầu hắn vẫn còn rất hỗn loạn. Nếu đổi thành bất cứ người nào làm ra chuyện như vậy, Ngõa Tây Lý sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng Địch Uy là vì cái gì?
Nếu như không có Địch Uy phản chiến đánh một kích, Tháp Sâm Đặc và Lai An chắc chắn đã thành công buông thả Diệt Tuyệt. Kết quả những người khác có lẽ không thể đoán trước, nhưng Ngõa Tây Lý có thể khẳng định bản thân mình là Phong hệ Thần Vũ Giả tất nhiên sẽ bị đối phương nhắm làm mục tiêu chính. Dựa vào Trọng Thủy của Quân Đồ Minh và Phong Ngân của Địch Uy, Ngõa Tây Lý hầu như không có hi vọng trốn thoát.
Mặc dù Ngõa Tây Lý không muốn thừa nhận, nhưng sự thật lại không có cách nào chối cãi. Địch Uy thật sự vừa cứu hắn một mạng, thậm chí là cứu vãn tất cả cường giả liên quân.
Trong quá trình rơi xuống, Địch Uy đang chịu được thống khổ không thể nào dùng ngôn từ hình dung nổi. Trọng Thủy xâm nhập cơ thể chậm rãi thẩm thấu vào từng bộ phận cơ quan nội tạng, cứ một giây trôi qua là hắn bị vô số lưỡi đao vô hình không ngừng cắt lìa thân thể ra từng mảnh. Nếu bây giờ có thể bất tỉnh thì Địch Uy nhất định sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng hắn rõ ràng là không thể làm được điều đó, những người bị Trọng Thủy dính vào sẽ ăn mòn tinh thần và thân xác dần dần mãi cho đến khi tử vong.
Địch Uy bất đắc dĩ nảy sinh hi vọng mặt đất cứng rắn hơn một chút, trực tiếp ngã chết có lẽ cũng là một lựa chọn tốt. Nhưng bản thân hắn là một gã Phong hệ Thần Vũ Giả, kết quả dĩ nhiên bị té chết hình như là hơi mất mặt thì phải?
Trong khi Địch Uy đang suy nghĩ lung tung bỗng nhiên cảm giác thân hình dừng lại, mấu chốt nhất là hoàn toàn không có cảm giác va chạm với mặt đất. Nếu như không phải vì trên người đã mất sạch khí lực, Địch Uy nhất định sẽ chửi ầm lên, lúc bình thường rất nhiều người mong muốn lão tử chết, tại sao đến thời điểm mấu chốt ngược lại không cho ta chết?
Địch Uy ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Địch Áo đứng ở trước mặt dùng ánh mắt phức tạp tới cực điểm nhìn mình. Suy nghĩ tới cách đây không lâu mình còn dùng ánh mắt này nhìn Ngõa Tây Lý, Địch Uy bỗng nhiên cảm thấy buồn cười trong lòng.
"Tại sao?" Địch Áo hỏi lại một câu nghi vấn tồn tại trong lòng tất cả mọi người.
Địch Uy cố nhếch môi lên nặn ra một nụ cười cực kỳ khó coi, ánh mắt không có dừng lại trên mặt Địch Áo, mà lướt qua đầu vai Địch Áo nhìn về phía Ngõa Tây Lý ở giữa không trung. Cùng lúc đó Ngõa Tây Lý cũng đang nhìn hắn.
Trong mắt Địch Uy bỗng nhiên hiện lên nét cười nồng đậm, từ trước đến giờ Địch Uy vốn lưu lại ấn tượng đều là ngông cuồng bạc mạng, thậm chí có chút lạnh lẽo từ tận nội tâm. Nhưng ngay khi nụ cười này hiện lên trên mặt Địch Uy, Địch Áo lại cảm thấy có vẻ ấm áp? Mặc dù cái từ ấm áp này không nên có nửa điểm quan hệ với Địch Uy, nhưng đúng là giờ phút này Địch Áo cảm thụ được điều đó vô cùng chân thực.
Địch Uy khép mở miệng mấy lần nhưng không thể phát ra thanh âm, từ hình dáng của miệng đối phương Địch Áo chỉ phân biệt ra hai chữ “là…ta”.
“Là ta? Đây là ý gì?” Địch Áo nghi hoặc nhìn vào khuôn mặt Địch Uy vặn vẹo bởi vì thống khổ, không hiểu nổi tại sao đối phương còn cười được.
Trong nháy mắt đó khuôn mặt Ngõa Tây Lý cứng ngắc lại, nếu như trên thế giới này có một người có thể hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của Địch Uy, như vậy người đó chính là Ngõa Tây Lý.
Trải qua từng đoạn ký ức phân tán, trong đầu Ngõa Tây Lý từ từ dựng lên một đoạn hình ảnh sống động.
……
"Hắn đã thay đổi, trước kia hắn không bao giờ làm như vậy, nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn chìm vào trong đam mê quyền lực."
"Lão sư, hình như chuyện này không có ảnh hưởng gì với chúng ta mà?"
"Không, phải có người đứng ra ngăn cản hắn, nếu không cả đại lục này sẽ lâm vào một tràng tai nạn kinh khủng."
"Ngài không cảm thấy ở trên vị trí này, ngài mới có thể phát huy tác dụng lớn hơn sao?"
"Ngươi nói gì? Địch Uy, ý nghĩ này rất nguy hiểm, có phải là ngươi không bỏ được quyền thế trong tay?"
"Lão sư, hẳn là ngài hiểu rõ ta, ta cảm thấy mình nói không sai, rõ ràng là có phương pháp tốt hơn, tại sao ngài cứ vọng động như vậy."
"Không bao giờ được phép nói những lời kiểu này nữa."
………
Đó là một đoạn tranh luận từ nhiều năm trước, Ngõa Tây Lý mơ hồ nhớ lại lúc ấy ngữ khí của mình rất kích động. Từ đó về sau Địch Uy bắt đầu trầm mặc, cuối cùng tự mình trốn đi, sau đó là người nhà chết thảm, chẳng bao lâu sau nguyện vọng lớn nhất của Ngõa Tây Lý chính là được tự tay bầm thây vạn đoạn cái tên đệ tử phản bội mình.
Còn bây giờ thấy Địch Uy nằm im không động đậy nổi, mặc dù mấy chữ kia không rõ ràng, bản thân Địch Uy hoàn toàn không có năng lực tránh né. Chỉ cần Ngõa Tây Lý cử động một ngón tay là có thể cướp đi tính mạng của hắn, nhưng không biết tại sao Ngõa Tây Lý không thể sinh ra nổi nửa điểm sát ý.
Hẳn là vì lúc nãy Địch Uy mới vừa phản chiến tranh thủ thời cơ quý giá cho liên quân, cho nên mình mới không đành lòng hạ thủ. Dù sao cuối cùng cũng chết, Ngõa Tây Lý âm thầm tự thuyết phục bản thân mình, xoay người gia nhập vào trong chiến đoàn. Thế nhưng trong nháy mắt này, Ngõa Tây Lý vẫn không nhịn được suy nghĩ miên man, chẳng lẽ ta thật sự sai lầm rồi?
Có đôi lúc đúng hay sai chỉ cách nhau một đường giới hạn mỏng manh. Nếu như nói Địch Uy đúng, hắn đích thân ép lão sư của mình trốn đi, còn giết chết người nhà lão sư không chút lưu tình. Còn nếu nói là Ngõa Tây Lý đúng, thì tại sao Địch Uy lấy sức một mình, chấp nhận giao ra tính mạng để cứu vãn tình thế cho liên quân? Cho nên vấn đề này nhất định không bao giờ có đáp án chính xác.
Tất nhiên không có người nào phủ nhận tác dụng của Địch Uy trong cuộc chiến tranh này, cho dù là Ngõa Tây Lý cũng không thể.
Giờ phút này Địch Áo cũng vương vấn chuyện này mãi không thôi. Tiếp tục suy nghĩ về Địch Uy như trước hiển nhiên là không thích hợp, hắn là kẻ thù lớn nhất của ân sư, nhưng Địch Uy vừa mới cứu vãn liên quân nên bị trọng thương như vậy, nếu không cứu thì không tránh khỏi hiềm nghi qua cầu rút ván. Vì thế Địch Áo cực kỳ bối rối chẳng biết nên làm gì cho tốt.
Do dự một hồi, Địch Áo quyết định ôm Địch Uy bay ra sau quân trận, đặt hắn nằm dưới đất rồi dặn dò mấy võ sĩ chăm sóc hắn. Sau đó dẫn Lao Lạp xông vào giữa chiến trường hỗn loạn, làm như vậy có bị ân sư tức giận hay không đây? Trong lòng Địch Áo cũng không dám chắc chắn mình đã làm đúng hay sai.
Bởi vì Địch Áo vẫn phải suy nghĩ đến Ngõa Tây Lý cảm thụ, cho nên không có chú ý tới ánh mắt của Địch Uy. Bây giờ nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là được chết nhanh một chút. Không sai, ánh mắt Địch Uy lúc này vô cùng thống khổ, đau đớn toàn thân lại càng khó miêu tả nổi. Nhưng vấn đề là hắn không thể mở miệng nói chuyện, vì thế đành phải trơ mắt nhìn Địch Áo biến mất ở nơi xa.
Thật sự trong lòng hắn đang nghĩ gì?
“Lão tử đã vì các ngươi hy sinh lớn như thế, ngay cả hi vọng nhỏ nhoi này cũng không giúp?” Địch Uy ngán ngẩm thở dài, bất đắc dĩ đón nhận vận mệnh của mình lẳng lặng nằm đơ dưới đất, vừa cảm thụ đau đớn tê tâm liệt phế trong cơ thể không ngừng truyền đến, vừa từ từ nhắm mắt lại chìm vào trong bóng tối vĩnh hằng.
Chiến cuộc trên trời vô cùng ác liệt, mặc dù số lượng cường giả liên quân chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng thực lực Quân Đồ Minh cường hãn vượt ra khỏi mọi người dự liệu. Quân Đồ Minh khống chế lĩnh vực Trọng Thủy bao phủ phạm vi rộng lớn, cho nên bất kỳ người nào cũng phải trích ra một phần tinh lực đối kháng với Trọng Thủy, một khi để cho đồ quỷ này đột phá lĩnh vực tuyệt đối lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Khó dây dưa không chỉ là Quân Đồ Minh, bỏ qua những Thần Vũ Giả khác của Nguyệt Ảnh đế quốc, chỉ riêng đàu yêu thú có đôi cánh chim kia đã rất khó đối phó rồi. Nhìn từ bề ngoài thì không khác gì mẫu thể mà bọn họ từng thấy, nhưng tại sao con này lại có cánh? Tốc độ phi hành của nó còn nhanh hơn tia chớp, năng lực phòng ngự mạnh hơn mẫu thể gấp mấy lần, cái miệng to như chậu máu có thể nuốt một lần hai ba người hoàn toàn không thành vấn đề. Còn hàm răng sắc bén kia đủ sức nhai sắt cắn thép, lại còn chất độc vô cùng kinh khủng nữa, hễ nó bay tới đâu là nơi đó sẽ biến thành địa ngục trần gian, thanh âm kêu khóc vang trời dậy đất.
Bình luận facebook