Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209
Nhưng mà mọi người không ngờ tới một chuyện, chính là gã Phong hệ võ sĩ không có dùng Phong Nhận đánh tan Địch Áo công kích như lúc trước, sau lưng hắn phảng phất như mọc cánh vậy, thân hình đang chậm rãi lơ lửng trên không trung lại bay vụt tới phía trước ép sát vào trần nhà. Trước khi Địch Áo tiếp cận cửa sổ, hắn chậm rãi giơ tay ra, từ trong lòng bàn tay phát ra một đoàn quang cầu xanh nhạt. Sau đó đoàn quang cầu bắn ra mười mấy tia sáng nhàn nhạt bao phủ quanh người Địch Áo.
Tốc độ Địch Áo đã rất nhanh rồi, thế mà gã Phong hệ võ sĩ này còn nhanh hơn nhiều Chỉ trong chớp mắt thế cục đã chuyển biến xấu tới mức như thế, mọi người ở trong phòng căn bản không có thời gian viện thủ, trơ mắt nhìn Địch Áo đâm đầu vào đám tia sáng trí mạng kia.
Gã Phong hệ võ sĩ hiển nhiên đã lường trước Địch Áo liên tiếp buông thả Phong Ưu Nhã và Tật Phong Tấn Ảnh sẽ không thể biến hướng lần nữa. Cho nên không thèm chuẩn bị công kích lần thứ hai, chỉ bình thản mỉm cười tại chỗ, nhìn Địch Áo lao về phía tử vong.
Giờ phút này Địch Áo có thể nói là hung hiểm vạn phần, mặc dù hắn có thể buông thả Tật Phong Tấn Ảnh biến hướng lần nữa, nhưng phạm vi những tia sáng bao phủ quá rộng, tốc độ cũng nhanh tới cực điểm, cho dù Địch Áo chuyển sang hướng nào cũng không thể né tránh được.
Ở trong thời khắc sinh tử tồn vong này, Địch Áo bỗng nhiên làm ra một cử động khiến cho tất cả mọi người không ngờ tới, thân hình hắn đang bay trên không trung đột ngột rơi xuống lăn vài vòng dưới mặt đất, rồi lại nhảy qua một bên, mười mấy tia sáng kia lướt qua sát bên người hắn, chỉ có hai tia sáng đánh trúng cánh tay Địch Áo.
Địch Áo lảo đảo tựa vào vách tường, vai trái và cánh tay máu tươi trào ra lâm ly ướt đẫm, nơi đó đã bị hai tia sáng nhàn nhạt kia xuyên thủng.
Thấy công kích của mình không có hiệu quả, gã Phong hệ võ sĩ không khỏi kinh ngạc ngây người, sau đó nhe răng cười nói: "Nhóc con, kỹ xảo cũng không ít nhỉ, thế nhưng đến đây là chấm dứt rồi."
Ca Đốn, Lôi Mông và Tác Phỉ Á kinh hãi thất sắc, cùng nhau nhào tới che chắn trước người Địch Áo. Chỉ có điều bọn họ không có vọng động, trình độ đối phương hiển nhiên đã vượt xa phạm vi Cực Hạn võ sĩ, trong lòng bọn họ cũng rất rõ ràng hiện tại đang phải đối mặt với một vị Võ Tôn. Mặc dù Địch Áo bây giờ chưa có bị thương, mấy người bọn họ ở chung một chỗ cũng không phải là đối thủ của địch nhân, nhưng bọn họ vẫn đứng im không nhúc nhích. Ý tứ bọn họ quá rõ ràng, cho dù là ai nếu muốn đối phó Địch Áo, trước hết phải đi qua xác của chúng ta cái đã.
"Kiều Trì, đừng có quá phận." Môn La đột nhiên vỗ án mở miệng mắng to.
"Môn La, ngươi có ý gì?" Kiều Trì sửng sốt, ở trong Hầu tước lĩnh hắn và Môn La vẫn chung đụng cũng không tệ. Vốn tưởng rằng sau khi trở mặt, cho dù Môn La không giúp mình cũng sẽ giữ vững trung lập, dù sao Hầu tước vẫn bị Đại công lĩnh tiết chế, không nghĩ tới Môn La lại chuyển mục tiêu vào hắn khiến cho hắn vô cùng kinh hãi.
"Có ý gì? Lão tử chưa từng thấy qua loại người nào cặn bã như ngươi." Môn La tàn bạo nói: "Tranh giành lão bà của người khác lại còn mở miệng nói đến mức hiên ngang lẫm liệt, ngươi còn biết xấu hổ hay không hả?"
"Ngươi điên rồi." Kiều Trì giận dữ đỏ bừng cả mặt, quát ầm lên: "Môn La, ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì tốt?"
"Ta không có vô liêm sỉ như ngươi!" Môn La quát lên: "Không phải là so sánh nắm đấm của ai cứng rắn sao? A Cách Lý Tân, đi vào!"
Môn La vừa dứt lời, một gã võ sĩ chậm rãi đi vào phòng. Tây Cách Thụy Na nhìn thấy đối phương không khỏi vui mừng trong lòng, khẽ gật đầu chào hỏi. Gã võ sĩ này chính là Địa hệ Võ Tôn thủ hạ Tái Nhân Hầu tước, trong lúc kịch chiến với Băng Xuyên Hùng Vương từng bị nó tát một cái cắm sâu vào vách núi. Mặc dù lúc ấy hắn bị đánh hôn mê bất tỉnh, nhưng năng lực khôi phục của Võ Tôn cũng rất kinh người, đảo mắt qua hơn mười ngày, thương thế của hắn đã hồi phục tương đối rồi.
"Rất tốt." Kiều Trì nghiến răng nghiến lợi nói, Môn La lén lén lút lút mang theo một vị Võ Tôn bên người là vì sao? Dĩ nhiên không phải là vì đối phó Địch Áo, mà là đề phòng hắn, giờ phút này Kiều Trì chợt có cảm giác bị lường gạt.
"Hai đánh hai?" Gã Phong hệ võ sĩ mỉm cười, thản nhiên nói: "Môn La tước sĩ, ngươi phải biết rằng, ở giữa Võ Tôn và Võ Tôn cũng có chênh lệch."
"Cho dù A Cách Lý Tân không phải là đối thủ của ngươi, vậy thì thế nào?" Khuôn mặt Môn La hơi cau lại, môi giật giật hồi lâu mới nói: "Nói cho ngươi biết, chỉ cần trong chúng ta có một người bị thương tổn, Kiều Trì thiếu gia của các ngươi nhất định phải chết "
Trên thực tế nội tâm Môn La đang rất sợ hãi, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn phải điên cuồng nói cứng. Sống ở trong Công tước lĩnh đều là các đại quý tộc gia thế sâu xa, khi hắn còn nhỏ từng đi theo Tái Nhân Hầu tước đến Công tước lĩnh mấy lần, phải chịu đựng rất nhiều thứ đứa trẻ không thể thừa nhận. Thí dụ như coi thường, khinh miệt, trêu chọc …vân …vân, mấy đứa trẻ chơi chung một chỗ, hắn luôn luôn làm nền, chơi đánh giặc, hắn không phải làm ngựa cưỡi thì sắm vai nhân vật cường đạo, khi hắn bị đánh, đám trẻ nhỏ sẽ hoan hô thắng lợi, nhưng nếu như hắn đánh người khác, vậy thì sẽ gây ra đại sự.
Bởi vì nội tâm có bóng ma nên gặp chuyện sẽ lập tức cảm thấy sợ hãi, bây giờ đối diện với tình thế phải vượt qua bóng ma trước kia nên hắn có cảm giác phá vỡ quy tắc vốn cắm rễ ở trong lòng từ rất lâu, vì thế hắn biểu hiện ra ngoài bộ dạng gần như bệnh tâm thần.
Đám người Ca Đốn, Lôi Mông kinh ngạc nhìn tới Môn La, mặc dù những ngày này bọn họ và Môn La tiếp xúc không ít lần, nhưng là chỉ xem như quen biết mà thôi. Không nghĩ tới vào mấu chốt này Môn La lại động thân đứng ra triệt để vạch mặt với Kiều Trì. Hành động này khiến cho bọn họ cảm động, lại có chút ít nghi ngờ, hình như tình hữu nghị của song phương vẫn chưa đạt tới tình trạng này kia mà?
"Các ngươi quá ngây thơ rồi" Gã Phong hệ võ sĩ vừa than thở vừa lắc đầu nói.
"Nếu như Kiều Trì thiếu gia xảy ra chuyện ở chỗ này, các ngươi nghĩ tới hậu quả chưa?" Gã võ sĩ còn lại lạnh lùng nói.
"Nữ nhân này giao cho ngươi." Gã Phong hệ võ sĩ chỉ vào Tây Cách Thụy Na, bản thân hắn lại xoay người mỉm cười nói với A Cách Lý Tân: "Ta muốn biết các ngươi rốt cuộc có can đảm đánh bạc hết thảy hay không?"
Y Toa Bối Nhĩ vốn thờ ơ lạnh nhạt cũng phải giật nảy mình, tình huống hình như không ổn, hai tên Võ Tôn đến từ Đại công lĩnh tựa hồ không thèm để ý đến Kiều Trì an nguy.
Diện tích phòng ăn khá lớn, nhưng đối với cường giả đạt tới cảnh giới Võ Tôn thì nơi này nhỏ bé đến thương cảm, một vị Võ Tôn tùy tiện buông thả bí kỹ cũng đủ để biến phòng ăn thành phế tích. Nếu như bốn vị Võ Tôn đồng thời công kích, vậy thì ngoại trừ mấy người bọn hắn ra, những người khác đừng mong sống sót.
Tại sao đối phương lại dám làm như vậy? Chẳng lẽ kế hoạch nhúng tay vào khu vực tinh thần quặng mỏ không phải là Phỉ Tể đại công? Mà là các đại quý tộc ở Đại công lĩnh cùng nhau nghĩ ra âm mưu?
"Ta hi vọng hai bên đều có thể tĩnh táo lại một chút." Tây Cách Thụy Na hít sâu một hơi, nói: "Một khi chảy máu sẽ không có lợi với bất kỳ ai."
"Thật sao?" Người võ sĩ kia chậm rãi tiến về phía Tây Cách Thụy Na, lạnh lẽo đáp.
Đám người Địch Áo, Tác Phỉ Á yên lặng nhìn tình hình biến hóa, bọn họ cũng biết thế cục vừa chạm vào điểm giới hạn của hai phe. Thế nhưng không có một ai dám vọng động, bất kỳ một động tác nào cũng có thể dẫn phát một tràng tai nạn to lớn.
Đúng lúc này, phòng ăn đột nhiên bị người nào đó đá văng ra, một thân ảnh ngang nhiên xông vào quát to: "Toàn bộ dừng tay cho ta!"
Sau khi đám người Địch Áo nhìn thấy người tiến vào quả thực không có cách nào dùng lời nói để hình dung được tâm tình của mình lúc này, bởi vì người đó chính là … La Y.
"Không, nghĩ rằng Khắc Lý Tư bình nguyên chúng ta không người phải không?" La Y hầm hầm quát lên: "Cái hạng chó mèo cũng dám chạy đến đây giương oai, ta thấy các ngươi chán sống rồi!"
Phòng ăn đột ngột an tĩnh vô cùng, giờ phút này nếu có cây kim nhỏ rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
La Y? Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn là một tuyệt đại cường giả phong trần ẩn thế?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người vội vàng rơi vào trên người Địch Áo, bởi vì quan hệ giữa Địch Áo và La Y là mật thiết nhất. Thế nhưng trên mặt Địch Áo cũng đang kinh hãi thất sắc, hiển nhiên hắn cũng không rõ ràng lai lịch La Y.
"Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức cút ngay!" La Y dựng thẳng lưng lên, đại nghĩa lẫm liệt nói: "Còn nữa, trở về nói cho chủ nhân của các ngươi, nếu như muốn đánh chủ ý lên khu vực quặng mỏ tinh thần cực phẩm vậy thì hãy phái cường giả chân chính tới đây, hiểu không? Chỉ có hai người các ngươi, ha hả, còn quá kém!"
"Ngươi là…?" Thần sắc gã Phong hệ võ sĩ cực kỳ ngưng trọng, mặc dù hắn nhận ra nguyên lực dao động trên người La Y rất yếu ớt. Nhưng biểu hiện coi trời bằng vung của La Y thật sự dọa cho hắn sợ hãi, có câu nói không phải kim cương thì không dám chê đồ sứ. Đối phương dám ngang ngược càn rỡ đối với hai vị Võ Tôn như thế nhất định là có đủ thực lực.
"Ngươi không có tư cách biết tên của ta." La Y phất phất tay: "Còn chưa cút?"
-o0o-
:73::73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào:99::99:
Tốc độ Địch Áo đã rất nhanh rồi, thế mà gã Phong hệ võ sĩ này còn nhanh hơn nhiều Chỉ trong chớp mắt thế cục đã chuyển biến xấu tới mức như thế, mọi người ở trong phòng căn bản không có thời gian viện thủ, trơ mắt nhìn Địch Áo đâm đầu vào đám tia sáng trí mạng kia.
Gã Phong hệ võ sĩ hiển nhiên đã lường trước Địch Áo liên tiếp buông thả Phong Ưu Nhã và Tật Phong Tấn Ảnh sẽ không thể biến hướng lần nữa. Cho nên không thèm chuẩn bị công kích lần thứ hai, chỉ bình thản mỉm cười tại chỗ, nhìn Địch Áo lao về phía tử vong.
Giờ phút này Địch Áo có thể nói là hung hiểm vạn phần, mặc dù hắn có thể buông thả Tật Phong Tấn Ảnh biến hướng lần nữa, nhưng phạm vi những tia sáng bao phủ quá rộng, tốc độ cũng nhanh tới cực điểm, cho dù Địch Áo chuyển sang hướng nào cũng không thể né tránh được.
Ở trong thời khắc sinh tử tồn vong này, Địch Áo bỗng nhiên làm ra một cử động khiến cho tất cả mọi người không ngờ tới, thân hình hắn đang bay trên không trung đột ngột rơi xuống lăn vài vòng dưới mặt đất, rồi lại nhảy qua một bên, mười mấy tia sáng kia lướt qua sát bên người hắn, chỉ có hai tia sáng đánh trúng cánh tay Địch Áo.
Địch Áo lảo đảo tựa vào vách tường, vai trái và cánh tay máu tươi trào ra lâm ly ướt đẫm, nơi đó đã bị hai tia sáng nhàn nhạt kia xuyên thủng.
Thấy công kích của mình không có hiệu quả, gã Phong hệ võ sĩ không khỏi kinh ngạc ngây người, sau đó nhe răng cười nói: "Nhóc con, kỹ xảo cũng không ít nhỉ, thế nhưng đến đây là chấm dứt rồi."
Ca Đốn, Lôi Mông và Tác Phỉ Á kinh hãi thất sắc, cùng nhau nhào tới che chắn trước người Địch Áo. Chỉ có điều bọn họ không có vọng động, trình độ đối phương hiển nhiên đã vượt xa phạm vi Cực Hạn võ sĩ, trong lòng bọn họ cũng rất rõ ràng hiện tại đang phải đối mặt với một vị Võ Tôn. Mặc dù Địch Áo bây giờ chưa có bị thương, mấy người bọn họ ở chung một chỗ cũng không phải là đối thủ của địch nhân, nhưng bọn họ vẫn đứng im không nhúc nhích. Ý tứ bọn họ quá rõ ràng, cho dù là ai nếu muốn đối phó Địch Áo, trước hết phải đi qua xác của chúng ta cái đã.
"Kiều Trì, đừng có quá phận." Môn La đột nhiên vỗ án mở miệng mắng to.
"Môn La, ngươi có ý gì?" Kiều Trì sửng sốt, ở trong Hầu tước lĩnh hắn và Môn La vẫn chung đụng cũng không tệ. Vốn tưởng rằng sau khi trở mặt, cho dù Môn La không giúp mình cũng sẽ giữ vững trung lập, dù sao Hầu tước vẫn bị Đại công lĩnh tiết chế, không nghĩ tới Môn La lại chuyển mục tiêu vào hắn khiến cho hắn vô cùng kinh hãi.
"Có ý gì? Lão tử chưa từng thấy qua loại người nào cặn bã như ngươi." Môn La tàn bạo nói: "Tranh giành lão bà của người khác lại còn mở miệng nói đến mức hiên ngang lẫm liệt, ngươi còn biết xấu hổ hay không hả?"
"Ngươi điên rồi." Kiều Trì giận dữ đỏ bừng cả mặt, quát ầm lên: "Môn La, ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì tốt?"
"Ta không có vô liêm sỉ như ngươi!" Môn La quát lên: "Không phải là so sánh nắm đấm của ai cứng rắn sao? A Cách Lý Tân, đi vào!"
Môn La vừa dứt lời, một gã võ sĩ chậm rãi đi vào phòng. Tây Cách Thụy Na nhìn thấy đối phương không khỏi vui mừng trong lòng, khẽ gật đầu chào hỏi. Gã võ sĩ này chính là Địa hệ Võ Tôn thủ hạ Tái Nhân Hầu tước, trong lúc kịch chiến với Băng Xuyên Hùng Vương từng bị nó tát một cái cắm sâu vào vách núi. Mặc dù lúc ấy hắn bị đánh hôn mê bất tỉnh, nhưng năng lực khôi phục của Võ Tôn cũng rất kinh người, đảo mắt qua hơn mười ngày, thương thế của hắn đã hồi phục tương đối rồi.
"Rất tốt." Kiều Trì nghiến răng nghiến lợi nói, Môn La lén lén lút lút mang theo một vị Võ Tôn bên người là vì sao? Dĩ nhiên không phải là vì đối phó Địch Áo, mà là đề phòng hắn, giờ phút này Kiều Trì chợt có cảm giác bị lường gạt.
"Hai đánh hai?" Gã Phong hệ võ sĩ mỉm cười, thản nhiên nói: "Môn La tước sĩ, ngươi phải biết rằng, ở giữa Võ Tôn và Võ Tôn cũng có chênh lệch."
"Cho dù A Cách Lý Tân không phải là đối thủ của ngươi, vậy thì thế nào?" Khuôn mặt Môn La hơi cau lại, môi giật giật hồi lâu mới nói: "Nói cho ngươi biết, chỉ cần trong chúng ta có một người bị thương tổn, Kiều Trì thiếu gia của các ngươi nhất định phải chết "
Trên thực tế nội tâm Môn La đang rất sợ hãi, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn phải điên cuồng nói cứng. Sống ở trong Công tước lĩnh đều là các đại quý tộc gia thế sâu xa, khi hắn còn nhỏ từng đi theo Tái Nhân Hầu tước đến Công tước lĩnh mấy lần, phải chịu đựng rất nhiều thứ đứa trẻ không thể thừa nhận. Thí dụ như coi thường, khinh miệt, trêu chọc …vân …vân, mấy đứa trẻ chơi chung một chỗ, hắn luôn luôn làm nền, chơi đánh giặc, hắn không phải làm ngựa cưỡi thì sắm vai nhân vật cường đạo, khi hắn bị đánh, đám trẻ nhỏ sẽ hoan hô thắng lợi, nhưng nếu như hắn đánh người khác, vậy thì sẽ gây ra đại sự.
Bởi vì nội tâm có bóng ma nên gặp chuyện sẽ lập tức cảm thấy sợ hãi, bây giờ đối diện với tình thế phải vượt qua bóng ma trước kia nên hắn có cảm giác phá vỡ quy tắc vốn cắm rễ ở trong lòng từ rất lâu, vì thế hắn biểu hiện ra ngoài bộ dạng gần như bệnh tâm thần.
Đám người Ca Đốn, Lôi Mông kinh ngạc nhìn tới Môn La, mặc dù những ngày này bọn họ và Môn La tiếp xúc không ít lần, nhưng là chỉ xem như quen biết mà thôi. Không nghĩ tới vào mấu chốt này Môn La lại động thân đứng ra triệt để vạch mặt với Kiều Trì. Hành động này khiến cho bọn họ cảm động, lại có chút ít nghi ngờ, hình như tình hữu nghị của song phương vẫn chưa đạt tới tình trạng này kia mà?
"Các ngươi quá ngây thơ rồi" Gã Phong hệ võ sĩ vừa than thở vừa lắc đầu nói.
"Nếu như Kiều Trì thiếu gia xảy ra chuyện ở chỗ này, các ngươi nghĩ tới hậu quả chưa?" Gã võ sĩ còn lại lạnh lùng nói.
"Nữ nhân này giao cho ngươi." Gã Phong hệ võ sĩ chỉ vào Tây Cách Thụy Na, bản thân hắn lại xoay người mỉm cười nói với A Cách Lý Tân: "Ta muốn biết các ngươi rốt cuộc có can đảm đánh bạc hết thảy hay không?"
Y Toa Bối Nhĩ vốn thờ ơ lạnh nhạt cũng phải giật nảy mình, tình huống hình như không ổn, hai tên Võ Tôn đến từ Đại công lĩnh tựa hồ không thèm để ý đến Kiều Trì an nguy.
Diện tích phòng ăn khá lớn, nhưng đối với cường giả đạt tới cảnh giới Võ Tôn thì nơi này nhỏ bé đến thương cảm, một vị Võ Tôn tùy tiện buông thả bí kỹ cũng đủ để biến phòng ăn thành phế tích. Nếu như bốn vị Võ Tôn đồng thời công kích, vậy thì ngoại trừ mấy người bọn hắn ra, những người khác đừng mong sống sót.
Tại sao đối phương lại dám làm như vậy? Chẳng lẽ kế hoạch nhúng tay vào khu vực tinh thần quặng mỏ không phải là Phỉ Tể đại công? Mà là các đại quý tộc ở Đại công lĩnh cùng nhau nghĩ ra âm mưu?
"Ta hi vọng hai bên đều có thể tĩnh táo lại một chút." Tây Cách Thụy Na hít sâu một hơi, nói: "Một khi chảy máu sẽ không có lợi với bất kỳ ai."
"Thật sao?" Người võ sĩ kia chậm rãi tiến về phía Tây Cách Thụy Na, lạnh lẽo đáp.
Đám người Địch Áo, Tác Phỉ Á yên lặng nhìn tình hình biến hóa, bọn họ cũng biết thế cục vừa chạm vào điểm giới hạn của hai phe. Thế nhưng không có một ai dám vọng động, bất kỳ một động tác nào cũng có thể dẫn phát một tràng tai nạn to lớn.
Đúng lúc này, phòng ăn đột nhiên bị người nào đó đá văng ra, một thân ảnh ngang nhiên xông vào quát to: "Toàn bộ dừng tay cho ta!"
Sau khi đám người Địch Áo nhìn thấy người tiến vào quả thực không có cách nào dùng lời nói để hình dung được tâm tình của mình lúc này, bởi vì người đó chính là … La Y.
"Không, nghĩ rằng Khắc Lý Tư bình nguyên chúng ta không người phải không?" La Y hầm hầm quát lên: "Cái hạng chó mèo cũng dám chạy đến đây giương oai, ta thấy các ngươi chán sống rồi!"
Phòng ăn đột ngột an tĩnh vô cùng, giờ phút này nếu có cây kim nhỏ rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
La Y? Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn là một tuyệt đại cường giả phong trần ẩn thế?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người vội vàng rơi vào trên người Địch Áo, bởi vì quan hệ giữa Địch Áo và La Y là mật thiết nhất. Thế nhưng trên mặt Địch Áo cũng đang kinh hãi thất sắc, hiển nhiên hắn cũng không rõ ràng lai lịch La Y.
"Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức cút ngay!" La Y dựng thẳng lưng lên, đại nghĩa lẫm liệt nói: "Còn nữa, trở về nói cho chủ nhân của các ngươi, nếu như muốn đánh chủ ý lên khu vực quặng mỏ tinh thần cực phẩm vậy thì hãy phái cường giả chân chính tới đây, hiểu không? Chỉ có hai người các ngươi, ha hả, còn quá kém!"
"Ngươi là…?" Thần sắc gã Phong hệ võ sĩ cực kỳ ngưng trọng, mặc dù hắn nhận ra nguyên lực dao động trên người La Y rất yếu ớt. Nhưng biểu hiện coi trời bằng vung của La Y thật sự dọa cho hắn sợ hãi, có câu nói không phải kim cương thì không dám chê đồ sứ. Đối phương dám ngang ngược càn rỡ đối với hai vị Võ Tôn như thế nhất định là có đủ thực lực.
"Ngươi không có tư cách biết tên của ta." La Y phất phất tay: "Còn chưa cút?"
-o0o-
:73::73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào:99::99: