Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215
Vài cái võ sĩ hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy sự mê mang trong mắt đồng bọn, không ai có thể trả lời được vấn đề này.
Làm một cái chủ quan hẳn là nên biểu đạt một chút hỉ nộ của bản thân, cái này không liên quan gì đến lòng dạ mà vì để cho thủ hạ có cơ hội lợi dụng, khi không biết hỉ nộ ái ố và thói quen của chủ quan, đám thủ hạ sẽ không tìm thấy cơ hội thích cùng với cái cớ để lấy lòng hắn.
Tục ngữ nói, một cây làm chẳng nên non, dù có năng lực đến đâu cũng cần người khác giúp đỡ.
Nhưng người điên này thì không, hôm nay uy hiếp nói phải làm thịt người này, ngày mai nói muốn phế cái kia, ngàn vạn lần đừng cho rằng hắn nói giỡn, hơn một năm nay, đám đồng nghiệp chết trong tay kẻ điên kia đã có mấy chục, tùy tiện nguyên nhân gì đều có thể làm cho người điên kia bạo lên giết người.
Kể cũng buồn, ngày xưa khi bọn họ hùng bá một phương, đều là nhân vật uy phong bát diện, ở đây lại bị người tùy ý vuốt ve như một cái nô lệ, trong lòng khó tránh sinh ra oán hận, chẳng qua vì thủ đoạn chủ quan tàn nhẫn độc ác nên cũng chỉ có thể giấy phẫn nộ vào thật sâu trong lòng.
"Ta đến tìm người." Tráng niên võ sĩ cười nói.
"Tìm người?" Đại hán kêu lên: "Tìm ai? Nói với ta đi, ta cơ hồ biết tất cả những người trong cái thành thị này."
"Ngài thật sự rất nhiệt tình, bất quá, người ta muốn tìm không ở đây." Ánh mắt tráng niên võ sĩ đảo qua, tuy rằng quản gia kia và vài cái võ sĩ đang đi trên ván đạp lập tức điều chỉnh vẻ mặt của mình, nhưng hắn vẫn có thể thoải mái bắt được cái oán giận sâu trong đáy mắt đối phương, không khỏi cười rộ lên, sau đó lắc lắc đầu, thì thào tự nói: "Đồ ngu, đồ ngu..."
"Ta? Ngươi đang nói ta?!" Cũng không biết là rượu lên não hay do tức giận, sắc mặt đại hán trở nên đỏ bừng.
"Không, ngài hiểu lầm, ta đang nói mấy tên phía sau." Tráng niên võ sĩ chỉ chỉ về phía ván đạp.
"Ừ..." Thân hình đại hán lung lay một chút, sau đó mở ra hai tay: "Nếu người mà ngươi tìm không ở đây thì ta không giúp gì được rồi."
"Đa tạ." Tráng niên võ sĩ duỗi tay ra, vỗ vỗ vai đối phương: "Tự mình có thể tìm được hắn."
Đúng người như thế nào sẽ có cái số như vậy, nếu tính tình hán tử say kia thối hơn một chút, hoặc khi dễ đối phương là người nhà quê, cắn không chịu nhả, muốn kiếm được chút ưu đãi gì thì hắn phải nghênh đón một đợt tai ương ngập đầu.
Giống Ngõa Tây Lý nói vậy, ở đây không có cường giả gì cả, một vị Thánh Võ Sĩ đã đủ quét ngang hết thảy, mặc kệ là uy vọng của Thánh Đế Tư Học Viện, năng lực khống chế của nó, còn có pháp luật, thậm chí là công lý, dưới tình huống cực đoan này đều trở nên vô nghĩa.
Tráng niên võ sĩ từ từ cất bước về phía trạm kiểm soát, mùa hẹ là ngày hội của toàn bộ Thánh Đế Tư Thành bởi không cần rời bến, có rất nhiều người ở nhà nên sinh ra nhàn rỗi, mặc dù đêm đã rất sâu nhưng ở ngã tư đường vẫn có vẻ khá đông đúc, giăng đèn kết hoa, nơi nơi đều là người.
Nhìn phương xa, trong mắt tráng niên võ sĩ hiện lên một luồng cô tịch, tuy tất cả mọi người xem hắn như một con chó điên, nhưng dù sao hắn cũng có ý thức của mình, là một người, một loài có trí tuệ cao, khi trong lòng thật sựu bị xúc động hoặc khi người khác không chú ý cũng sẽ ngẫu nhiên toát ra một ít cảm xúc.
Mệnh đã định, kiếp này hắn phải làm một người cô độc, một cái người cô độc là địch của toàn thiên hạ!
Chỉ có thể trách hắn khi trẻ không hiểu chuyện, không biết thu liễm tài năng, chờ hắn nhận ra được sự ngu xuẩn của mình thì tất cả đã quá trễ.
Hắn có tài năng, đã từng được Ngõa Tây Lý coi như một phụ tá đắc lực, cũng rất được sự thưởng thức của Quân Đồ Minh đại đế. Thiên phú hắn rất mạnh, tiến giai rất mau, được coi là đệ nhị chỉ sau Quân Đồ Minh đại đế. Hắn cần bỏ sẽ bỏ, tâm ngoan thủ lạt, ác độc tàn nhẫn đến độ làm người ta giận sôi. Bởi hắn tốt giác mà âm mưu của Ngõa Tây Lý bị bại lộ, phải chạy ra khỏi Nguyệt Ảnh Đế Quốc. Cũng chính hắn đích thân mang theo binh lính chặn đoàn xe người nhà của Ngõa Tây Lý, hai cô gái vẫn xem hắn như huynh trưởng khóc lóc quỳ lại, cầu xin hắn chừa một con đường sống, hắn lại nhe răng cười, tự tay kết thúc hai sinh mệnh. Một màn kia thậm chí làm cho toàn bộ võ sĩ trong Thân Vệ Quân của Quân Đồ Minh đại đế thất thanh.
Người như vậy, trong thiên hạ này, trừ Quân Đồ Minh đại đế ra thì không ai dám dùng cả!
Hắn nguyện ý làm một con chó bên chân Quân Đồ Minh đại đế, đấy chỉ là một loại phương thức biểu đạt sự trung thành, cũng vẻn vẹn chỉ là phương thức, không có nghĩa là nội tâm hắn cũng như vậy. Lấy hùng tài vĩ lược của Quân Đồ Minh đại đế, đương nhiên sẽ không bị hắn mê hoặc. Bởi vậy, tất cả mọi người đều có thể kết bè kết đảng, riêng hắn thì không! Chỉ cần hắn hơi có chút ý niệm muốn nuôi cánh chim thì ngay sau đó sẽ bị gạt bỏ.
Đây là đường hắn chọn, là vận mệnh hắn chọn, từ khi quyết định phản bội Ngõa Tây Lý thì đã không thể quay đầu lại, chỉ có thể một mình đi tiếp.
Quản gia kia đuổi đến sau lưng tráng niên võ sĩ, tia oán giận vừa rồi đã không cánh mà bay, cười cười lấy lòng nói: "Đại nhân, ngài đến tửu lâu trước mặt ngồi một lúc nhé? Ta lập tức đi tìm chỗ nghỉ ngơi."
"Đi thôi." Tráng niên võ sĩ lười biếng phất tay.
***
Sáng sớm, khi Địch Áo và Ngõa Tây Lý xuất hiện ở nhà ăn, biểu tình mọi người đều có chút cổ quái, ai cũng muốn biết đến tột cùng hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng Ngõa Tây Lý vẫn đang ở đây, bọn họ không thể hỏi được, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn Địch Áo, muốn phát hiện xem có gì dị thường không.
Vị trí chủ tọa vẫn để trống, tất nhiên là để cho Ngõa Tây Lý, vị phó viện trưởng Thánh Đế Tư Học Viện Tây Cách Thụy Na cũng chỉ có thể ngồi ghế đầu. Đợi cho Ngõa Tây Lý ngồi xuống xong, Địch Áo mới ngồi bên cạnh, nhìn nhìn bốn phía, cười nói: "Làm gì nhìn ta ghê vậy?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có cần phải hỏi không? Làm ra động tĩnh lớn như vậy, chúng ta không nhìn ngươi thì nhìn ai? Bọn họ cũng cảm giác được khí chất của Địch Áo rất khác ngày hôm qua, nhưng rốt cuộc là biến hóa thế nào thì không nói nên lời, nhất là Ca Đốn và Lôi Mông, cái loại cảm giác muốn hỏi lại không dám hỏi này cứ như ôm con thỏ vào lòng vậy, ngứa đến khó chịu.
Những người khác không nhìn ra được không có nghĩa là Tây Cách Thụy Na cũng không, lúc này nàng đang nhìn chằm chằm Địch Áo, bộ dáng kinh ngạc đến cực điểm.
Không khí có vẻ có chút quỷ dị, trừ bỏ Ngõa Tây Lý đã bắt đầu dùng cơm như không có việc gì, ánh mắt mọi người vẫn dừng lại trên người Địch Áo, kể cả tâm chí hắn cứng cỏi cũng không khỏi bại trận dưới ánh mắt của mọi người, bất đắc dĩ nói: "Có cái gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi."
Địch Áo nói vậy, mọi người ngược lại không nói gì cả, hỏi gì đây? Cũng không thể trực tiếp hỏi đến tột cùng chuyện hôm qua là sao chứ?
Lúc này Tây Cách Thụy Na từ từ mở miệng, cứ việc nàng rất tin tưởng phán đoán của mình, nhưng vẫn có chút không dám nghĩ đến: "Địch Áo... Ngươi... Thăng cấp Cực Hạn Võ Sĩ?"
Cái gì?! Ca Đốn, Lôi Mông, tất cả đều há to miệng, ngay cả Tác Phỉ Á cũng thất thần, làm sao có thể?! Cũng không phải bọn họ không muốn thấy Địch Áo tiến giai mà tốc độ này quả thật không thể tưởng tượng. Không đến một năm, từ một cái Thức Tỉnh Giả nhảy lên Cực Hạn Võ Sĩ?! Vậy bọn họ cố gắng khổ luyện vì cái gì? Chẳng lẽ một đạo sư tốt có tác dụng lớn đến vậy sao?
"Địch Áo... Đây là sự thật?" Tác Phỉ Á phản ứng nhanh nhất, kinh hỉ hỏi.
Địch Áo cười gật gật đầu, đồng thời nhìn về phía Ngõa Tây Lý một cái, trong tiềm thức của hắn vẫn cảm thấy có chút không ổn, mặc dù Ngõa Tây Lý thuộc loại Thánh Cấp cường giả nhưng muốn chế tạo ra tràng lốc xoáy đêm qua cũng không phải một chuyện dễ dàng, hơn nữa trong lời nói của Ngõa Tây Lý, loáng thoáng để lộ ra một loại ý tứ là thời gian không nhiều nữa, càng làm Địch Áo bất an trong lòng.
Hơn nữa, Tây Cách Thụy Na chỉ thấy được mặt ngoài, đúng vậy, hắn vừa tiến giai Cực Hạn Võ Sĩ nhưng trong thân thể của hắn lại sinh ra một đạo nguyên lực lốc xoáy nằm ngoài kinh mạch, hắn có thể cảm ứng được số lượng nguyên lực trong lốc xoáy vượt xa tổng số lượng bên trong! Ngõa Tây Lý đã cảnh cáo hắn, tuyệt đối không được phóng thích nguyên lực trong lốc xoáy, như vậy chỉ có thể dẫn phát hủy diệt mà thôi, chỉ có thể từ từ hấp thu từng chút một, làm cho nguyên lực trong đó thật sự biến thành của hắn.
Điều này cũng có nghĩa là sau này, tốc độ tu luyện của hắn ít nhất sẽ tăng lên gấp đôi bởi hắn có thể đồng thời hấp thu nguyên lực trong thiên nhiên và trong lốc xoáy, còn có, trong hầm của hắn có một số lượng cực phẩm tinh thần mảnh nhỏ khá lớn nhờ tích góp từng tí một, có thể cung cấp cho hắn tiêu xài, cơ hồ có thể phán định tiến cảnh của Địch Áo ở giai đoạn Cực Hạn Võ Sĩ sẽ kinh người hơn trước nữa.
"Dựa vào... Ngươi có còn là người không!" Lôi Mông quả thật rất buồn bực, lúc mới bắt đầu, hắn và Ca Đốn cùng bậc cao nhất, Địch Áo chỉ là một cái Thiên Phú Võ Sĩ. Nhưng hiện tại lại để Địch Áo thăng cấp thành Cực Hạn Võ Sĩ trước, bảo hắn làm sao kham cho nổi đây.
-o0o-
:73::73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào:99::99:
Làm một cái chủ quan hẳn là nên biểu đạt một chút hỉ nộ của bản thân, cái này không liên quan gì đến lòng dạ mà vì để cho thủ hạ có cơ hội lợi dụng, khi không biết hỉ nộ ái ố và thói quen của chủ quan, đám thủ hạ sẽ không tìm thấy cơ hội thích cùng với cái cớ để lấy lòng hắn.
Tục ngữ nói, một cây làm chẳng nên non, dù có năng lực đến đâu cũng cần người khác giúp đỡ.
Nhưng người điên này thì không, hôm nay uy hiếp nói phải làm thịt người này, ngày mai nói muốn phế cái kia, ngàn vạn lần đừng cho rằng hắn nói giỡn, hơn một năm nay, đám đồng nghiệp chết trong tay kẻ điên kia đã có mấy chục, tùy tiện nguyên nhân gì đều có thể làm cho người điên kia bạo lên giết người.
Kể cũng buồn, ngày xưa khi bọn họ hùng bá một phương, đều là nhân vật uy phong bát diện, ở đây lại bị người tùy ý vuốt ve như một cái nô lệ, trong lòng khó tránh sinh ra oán hận, chẳng qua vì thủ đoạn chủ quan tàn nhẫn độc ác nên cũng chỉ có thể giấy phẫn nộ vào thật sâu trong lòng.
"Ta đến tìm người." Tráng niên võ sĩ cười nói.
"Tìm người?" Đại hán kêu lên: "Tìm ai? Nói với ta đi, ta cơ hồ biết tất cả những người trong cái thành thị này."
"Ngài thật sự rất nhiệt tình, bất quá, người ta muốn tìm không ở đây." Ánh mắt tráng niên võ sĩ đảo qua, tuy rằng quản gia kia và vài cái võ sĩ đang đi trên ván đạp lập tức điều chỉnh vẻ mặt của mình, nhưng hắn vẫn có thể thoải mái bắt được cái oán giận sâu trong đáy mắt đối phương, không khỏi cười rộ lên, sau đó lắc lắc đầu, thì thào tự nói: "Đồ ngu, đồ ngu..."
"Ta? Ngươi đang nói ta?!" Cũng không biết là rượu lên não hay do tức giận, sắc mặt đại hán trở nên đỏ bừng.
"Không, ngài hiểu lầm, ta đang nói mấy tên phía sau." Tráng niên võ sĩ chỉ chỉ về phía ván đạp.
"Ừ..." Thân hình đại hán lung lay một chút, sau đó mở ra hai tay: "Nếu người mà ngươi tìm không ở đây thì ta không giúp gì được rồi."
"Đa tạ." Tráng niên võ sĩ duỗi tay ra, vỗ vỗ vai đối phương: "Tự mình có thể tìm được hắn."
Đúng người như thế nào sẽ có cái số như vậy, nếu tính tình hán tử say kia thối hơn một chút, hoặc khi dễ đối phương là người nhà quê, cắn không chịu nhả, muốn kiếm được chút ưu đãi gì thì hắn phải nghênh đón một đợt tai ương ngập đầu.
Giống Ngõa Tây Lý nói vậy, ở đây không có cường giả gì cả, một vị Thánh Võ Sĩ đã đủ quét ngang hết thảy, mặc kệ là uy vọng của Thánh Đế Tư Học Viện, năng lực khống chế của nó, còn có pháp luật, thậm chí là công lý, dưới tình huống cực đoan này đều trở nên vô nghĩa.
Tráng niên võ sĩ từ từ cất bước về phía trạm kiểm soát, mùa hẹ là ngày hội của toàn bộ Thánh Đế Tư Thành bởi không cần rời bến, có rất nhiều người ở nhà nên sinh ra nhàn rỗi, mặc dù đêm đã rất sâu nhưng ở ngã tư đường vẫn có vẻ khá đông đúc, giăng đèn kết hoa, nơi nơi đều là người.
Nhìn phương xa, trong mắt tráng niên võ sĩ hiện lên một luồng cô tịch, tuy tất cả mọi người xem hắn như một con chó điên, nhưng dù sao hắn cũng có ý thức của mình, là một người, một loài có trí tuệ cao, khi trong lòng thật sựu bị xúc động hoặc khi người khác không chú ý cũng sẽ ngẫu nhiên toát ra một ít cảm xúc.
Mệnh đã định, kiếp này hắn phải làm một người cô độc, một cái người cô độc là địch của toàn thiên hạ!
Chỉ có thể trách hắn khi trẻ không hiểu chuyện, không biết thu liễm tài năng, chờ hắn nhận ra được sự ngu xuẩn của mình thì tất cả đã quá trễ.
Hắn có tài năng, đã từng được Ngõa Tây Lý coi như một phụ tá đắc lực, cũng rất được sự thưởng thức của Quân Đồ Minh đại đế. Thiên phú hắn rất mạnh, tiến giai rất mau, được coi là đệ nhị chỉ sau Quân Đồ Minh đại đế. Hắn cần bỏ sẽ bỏ, tâm ngoan thủ lạt, ác độc tàn nhẫn đến độ làm người ta giận sôi. Bởi hắn tốt giác mà âm mưu của Ngõa Tây Lý bị bại lộ, phải chạy ra khỏi Nguyệt Ảnh Đế Quốc. Cũng chính hắn đích thân mang theo binh lính chặn đoàn xe người nhà của Ngõa Tây Lý, hai cô gái vẫn xem hắn như huynh trưởng khóc lóc quỳ lại, cầu xin hắn chừa một con đường sống, hắn lại nhe răng cười, tự tay kết thúc hai sinh mệnh. Một màn kia thậm chí làm cho toàn bộ võ sĩ trong Thân Vệ Quân của Quân Đồ Minh đại đế thất thanh.
Người như vậy, trong thiên hạ này, trừ Quân Đồ Minh đại đế ra thì không ai dám dùng cả!
Hắn nguyện ý làm một con chó bên chân Quân Đồ Minh đại đế, đấy chỉ là một loại phương thức biểu đạt sự trung thành, cũng vẻn vẹn chỉ là phương thức, không có nghĩa là nội tâm hắn cũng như vậy. Lấy hùng tài vĩ lược của Quân Đồ Minh đại đế, đương nhiên sẽ không bị hắn mê hoặc. Bởi vậy, tất cả mọi người đều có thể kết bè kết đảng, riêng hắn thì không! Chỉ cần hắn hơi có chút ý niệm muốn nuôi cánh chim thì ngay sau đó sẽ bị gạt bỏ.
Đây là đường hắn chọn, là vận mệnh hắn chọn, từ khi quyết định phản bội Ngõa Tây Lý thì đã không thể quay đầu lại, chỉ có thể một mình đi tiếp.
Quản gia kia đuổi đến sau lưng tráng niên võ sĩ, tia oán giận vừa rồi đã không cánh mà bay, cười cười lấy lòng nói: "Đại nhân, ngài đến tửu lâu trước mặt ngồi một lúc nhé? Ta lập tức đi tìm chỗ nghỉ ngơi."
"Đi thôi." Tráng niên võ sĩ lười biếng phất tay.
***
Sáng sớm, khi Địch Áo và Ngõa Tây Lý xuất hiện ở nhà ăn, biểu tình mọi người đều có chút cổ quái, ai cũng muốn biết đến tột cùng hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng Ngõa Tây Lý vẫn đang ở đây, bọn họ không thể hỏi được, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn Địch Áo, muốn phát hiện xem có gì dị thường không.
Vị trí chủ tọa vẫn để trống, tất nhiên là để cho Ngõa Tây Lý, vị phó viện trưởng Thánh Đế Tư Học Viện Tây Cách Thụy Na cũng chỉ có thể ngồi ghế đầu. Đợi cho Ngõa Tây Lý ngồi xuống xong, Địch Áo mới ngồi bên cạnh, nhìn nhìn bốn phía, cười nói: "Làm gì nhìn ta ghê vậy?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có cần phải hỏi không? Làm ra động tĩnh lớn như vậy, chúng ta không nhìn ngươi thì nhìn ai? Bọn họ cũng cảm giác được khí chất của Địch Áo rất khác ngày hôm qua, nhưng rốt cuộc là biến hóa thế nào thì không nói nên lời, nhất là Ca Đốn và Lôi Mông, cái loại cảm giác muốn hỏi lại không dám hỏi này cứ như ôm con thỏ vào lòng vậy, ngứa đến khó chịu.
Những người khác không nhìn ra được không có nghĩa là Tây Cách Thụy Na cũng không, lúc này nàng đang nhìn chằm chằm Địch Áo, bộ dáng kinh ngạc đến cực điểm.
Không khí có vẻ có chút quỷ dị, trừ bỏ Ngõa Tây Lý đã bắt đầu dùng cơm như không có việc gì, ánh mắt mọi người vẫn dừng lại trên người Địch Áo, kể cả tâm chí hắn cứng cỏi cũng không khỏi bại trận dưới ánh mắt của mọi người, bất đắc dĩ nói: "Có cái gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi."
Địch Áo nói vậy, mọi người ngược lại không nói gì cả, hỏi gì đây? Cũng không thể trực tiếp hỏi đến tột cùng chuyện hôm qua là sao chứ?
Lúc này Tây Cách Thụy Na từ từ mở miệng, cứ việc nàng rất tin tưởng phán đoán của mình, nhưng vẫn có chút không dám nghĩ đến: "Địch Áo... Ngươi... Thăng cấp Cực Hạn Võ Sĩ?"
Cái gì?! Ca Đốn, Lôi Mông, tất cả đều há to miệng, ngay cả Tác Phỉ Á cũng thất thần, làm sao có thể?! Cũng không phải bọn họ không muốn thấy Địch Áo tiến giai mà tốc độ này quả thật không thể tưởng tượng. Không đến một năm, từ một cái Thức Tỉnh Giả nhảy lên Cực Hạn Võ Sĩ?! Vậy bọn họ cố gắng khổ luyện vì cái gì? Chẳng lẽ một đạo sư tốt có tác dụng lớn đến vậy sao?
"Địch Áo... Đây là sự thật?" Tác Phỉ Á phản ứng nhanh nhất, kinh hỉ hỏi.
Địch Áo cười gật gật đầu, đồng thời nhìn về phía Ngõa Tây Lý một cái, trong tiềm thức của hắn vẫn cảm thấy có chút không ổn, mặc dù Ngõa Tây Lý thuộc loại Thánh Cấp cường giả nhưng muốn chế tạo ra tràng lốc xoáy đêm qua cũng không phải một chuyện dễ dàng, hơn nữa trong lời nói của Ngõa Tây Lý, loáng thoáng để lộ ra một loại ý tứ là thời gian không nhiều nữa, càng làm Địch Áo bất an trong lòng.
Hơn nữa, Tây Cách Thụy Na chỉ thấy được mặt ngoài, đúng vậy, hắn vừa tiến giai Cực Hạn Võ Sĩ nhưng trong thân thể của hắn lại sinh ra một đạo nguyên lực lốc xoáy nằm ngoài kinh mạch, hắn có thể cảm ứng được số lượng nguyên lực trong lốc xoáy vượt xa tổng số lượng bên trong! Ngõa Tây Lý đã cảnh cáo hắn, tuyệt đối không được phóng thích nguyên lực trong lốc xoáy, như vậy chỉ có thể dẫn phát hủy diệt mà thôi, chỉ có thể từ từ hấp thu từng chút một, làm cho nguyên lực trong đó thật sự biến thành của hắn.
Điều này cũng có nghĩa là sau này, tốc độ tu luyện của hắn ít nhất sẽ tăng lên gấp đôi bởi hắn có thể đồng thời hấp thu nguyên lực trong thiên nhiên và trong lốc xoáy, còn có, trong hầm của hắn có một số lượng cực phẩm tinh thần mảnh nhỏ khá lớn nhờ tích góp từng tí một, có thể cung cấp cho hắn tiêu xài, cơ hồ có thể phán định tiến cảnh của Địch Áo ở giai đoạn Cực Hạn Võ Sĩ sẽ kinh người hơn trước nữa.
"Dựa vào... Ngươi có còn là người không!" Lôi Mông quả thật rất buồn bực, lúc mới bắt đầu, hắn và Ca Đốn cùng bậc cao nhất, Địch Áo chỉ là một cái Thiên Phú Võ Sĩ. Nhưng hiện tại lại để Địch Áo thăng cấp thành Cực Hạn Võ Sĩ trước, bảo hắn làm sao kham cho nổi đây.
-o0o-
:73::73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào:99::99: