Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223
"Là ta làm." Địch Áo đáp.
"Ngươi?" Tây Cách Thụy Na sửng sốt, vừa tức vừa vội nói: "Người trẻ tuổi làm việc không thể xúc động như vậy? Các ngươi không thể ở chung hòa thuận hay sao?"
"Vọng động?" Địch Áo cười cười nói: "Nếu như ta vọng động thì đã sớm bẻ gãy cổ hắn rồi."
Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái đồng thời kinh ngạc, trong lời Địch Áo nói ẩn chứa sự tức giận không phải là ân oán bình thường.
"Địch Áo, ngươi sẽ trả giá rất lớn vì hành vi ngày hôm nay của ngươi!" Khoa Lâm gầm thét như bệnh tâm thần, sau đó quát tới Tác Phỉ Á: "Tác Phỉ Á, bây giờ ngươi còn không thấy rõ diện mục thật sự của hắn sao? Hắn chính là một tên súc sinh."
Tác Phỉ Á bỗng nhiên đứng lên phóng ra một đạo Băng Trùy, quả Băng Trùy bay trên không trung phát ra tiếng xé gió lạnh lẽo vọt tới Khoa Lâm. Nàng đã nhẫn nhịn đủ rồi, đến giờ phút này rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
"Tác Phỉ Á!" Tây Cách Thụy Na cả kinh, vội vàng giơ tay lên thả ra một đạo Băng Trùy ngăn cản.
“Ầm!”
Hai đạo Băng Trùy chạm vào nhau trên không trung hóa thành vô số vụn băng bay lả tả, thế nhưng chuyện tình còn chưa có kết thúc, Tác Phỉ Á mặt mày tràn đầy sương lạnh chậm rãi bước thẳng tới, cặp mặt lạnh lẽo tràn đầy sát ý khóa chặt Khoa Lâm.
"Khoa Lâm, im lặng, tĩnh táo lại cho ta." Lâm Tái quát lớn với Khoa Lâm, tiếp theo mới xoay người nhìn về phía Tác Phỉ Á, dùng khẩu khí hòa hoãn nói: "Tác Phỉ Á, ngươi cũng tĩnh táo lại đi."
Tác Phỉ Á làm như không có nghe thấy Lâm Tái nói, tiếp tục đi tới chỗ Khoa Lâm, trong lòng Lâm Tái kinh nghi càng lúc càng lớn. Dù sao Tác Phỉ Á cũng là học viên đắc ý của nàng nên rất hiểu tính tình Tác Phỉ Á. Rốt cuộc Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư đã làm gì khiến cho Tác Phỉ Á tức giận như thế?
Ca Đốn hô lên, qua mười mấy giây sau chợt có một thân ảnh đỏ rực từ tường nhà nhảy xuống vọt tới bên cạnh Ca Đốn, Ca Đốn tung mình nhảy lên lưng Hỏa Hống Thú.
Có câu nói thân huynh đệ ra trận luôn có nhau, hắn và Địch Áo, Lôi Mông sinh sống chung đụng đã lâu, rất nhiều lần bọn họ trao đổi cả giao tình và tính mạng, cho nên giờ phút này hắn cũng chuẩn bị ra tay.
Lôi Mông cố gắng đứng lên, miệng lầm bầm: "Sớm biết thế này ta đã lưu lại chút khí lực."
Thấy mấy người trẻ tuổi đều có bộ dạng không muốn bỏ qua chuyện này, Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái cảm thấy nhức đầu một trận, người khác còn dễ nói, chỉ có mỗi Địch Áo làm cho các nàng lâm vào tình thế khó xử.
Nhưng mà các nàng nhất định phải quản, gia tộc Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư có lực ảnh hưởng nhất định ở Thánh Đế Tư thành. Nếu như xảy ra chuyện ở chỗ này, thân là phó viện trưởng và đạo sư Thánh Đế Tư học viện, các nàng sẽ khó thoát tội liên đới, vấn đề là các nàng nên xử lý như thế nào? Nếu như Địch Áo cự tuyệt giải hòa làm động đến Ngõa Tây Lý, sự tình sẽ trở nên cực kỳ khó giải quyết.
Thế nhưng bây giờ không phải là lúc rối loạn, một loạt tiếng bước chân vang lên, các võ sĩ gia tộc do Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư mang đến đã chạy tới, từ thật xa nhìn thấy máu chảy đầy đất, Cách Lý Phỉ Tư thoi thóp thở ra từng hơi, bọn họ lập tức tức giận quát hô om sòm.
"Thiếu gia!"
“Khốn kiếp!”
"Giết hắn cho ta!"
Mặc dù không hiểu tại sao Tác Phỉ Á tức giận như thế, nhưng hắn có thể nhìn ra Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái có ý che chở bọn họ, cho nên Khoa Lâm quyết định nhân cơ hội này xử lý hết thảy mọi chuyện, triệt để hủy diệt Địch Áo.
"Con thỏ nhỏ kia, ngươi muốn chết hả?” Gã võ sĩ chạy tới đầu tiên lập tức khóa chặt Địch Áo, hàng nghìn hàng vạn hỏa diễm phóng lên cao, sau đó hắn nhảy lên không trung lao về phía Địch Áo như nhanh như hổ đói vồ mồi.
Động tĩnh nơi này quá lớn, Phí Đức Sĩ nghe tiếng gió đã đi tới phụ cận, hắn vừa định đón đánh gã Hỏa hệ Cực Hạn võ sĩ của đối phương thì đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh, vì thế hắn lập tức dừng lại, nơi này đã không cần hắn nữa.
Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái đang cực kỳ nhức đầu, các nàng lập tức tách ra chuẩn bị ngăn cản Ca Đốn và Hỏa Hống Thú không cho xông tới, một người khác chuẩn bị ngăn cản tên Hỏa hệ Cực Hạn võ sĩ tấn công. Nhưng vào lúc này các nàng nhìn thấy bên ngoài sân đang có một lão nhân mỉm cười hiền hòa, trong lòng không khỏi lạnh lẽo một trận.
Hàng nghìn hàng vạn hỏa diễm ở trên không trung đột nhiên nở rộ, khi gã Hỏa hệ Cực Hạn võ sĩ đã thúc dục nguyên lực lên đến mức tận cùng, một đạo quang ảnh màu xanh nhàn nhạt quét ngang hư không. Trong nháy mắt thiên địa mờ ảo, bao gồm cả ánh sáng ban ngày, tầng mây lơ lửng trên trời, còn có vô số ngọn lửa bay múa đồng thời bất động. Sau một cái chớp mắt, tất cả hỏa diễm đều bị cắt thành hai nửa, lập tức dập tắt, rồi một vòi máu đỏ phun trào. Gã Hỏa hệ Cực Hạn võ sĩ kia đã bị cắt thành hai khúc, thân thể ngã xuống đất y như khúc củi mục, hai mắt hắn trợn trừng thật lớn, dại ra nhìn lên bầu trời. Hiển nhiên cho đến lúc này hắn vẫn không biết là thứ gì công kích hắn.
Một chuyện có ý tứ hơn nữa, chính là ngay lúc quang ảnh màu xanh xuất hiện thì một gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ cũng đột nhiên di động lao tới chỗ Địch Áo. Vốn hắn có dự định phối hợp với đồng bọn ngăn chặn đường lui của Địch Áo, đợi đến lúc hắn cách Địch Áo hơn mười thước mới phát hiện đồng bọn của mình đã bị chém chết không thể nào hiểu nổi. Dưới tình huống quá mức sợ hãi, hắn lập tức lui gấp về phía sau.
Vẻ mặt Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái biến hóa còn kịch liệt hơn cả tên kia. Trên thực tế, các nàng từng âm thầm suy đoán lai lịch Ngõa Tây Lý, chẳng qua là cái tên Ngõa Tây Lý rất xa lạ, các nàng tìm không ra bất kỳ đầu mối nào hữu dụng. Một chiêu lúc nãy y như một tiếng sét nổ vang trong lòng các nàng
Gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ bối rối nhìn đông nhìn tây, nhưng hắn tìm hồi lâu vẫn không thể tìm được công kích đến từ chỗ nào.
Đúng lúc này, một thân ảnh màu trắng từ trong bụi cỏ phía sau hắn chui ra, chậm rãi bò tới tiếp cận hắn, chính là tiểu Miêu Tử.
Tiểu Miêu Tử hành động không có bất kỳ tiếng động, cho dù là mấy con chó ở trong trang viên thường xuyên bị tiểu Miêu Tử khi dễ cũng phải đợi nó lên tiếng gầm gừ mới giật mình sủa ầm ĩ chạy trốn ra xa. Dĩ nhiên trò chơi này không nên chơi nhiều, nếu không qua không được mấy ngày, mấy con chó kia sẽ bị bệnh tim hành hạ lăn đùng ra chết mất.
Năm thước, bốn thước, ba thước, tiểu Miêu Tử đột nhiên bổ nhào lên há miệng cắn trúng mắt cá chân gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ, cái đuôi bén nhọn đồng thời đâm xuống nhẹ nhàng xuyên qua bắp chân hắn.
Gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ đang khẩn trương quan sát xung quanh, cố gắng tìm ra hung thủ, hắn không thể nghĩ tới ở phía sau lại có một con dã thú bất ngờ tập kích hắn.
Gã võ sĩ kêu thảm, cái chân bị công kích đá mạnh lên, dù sao hình thể tiểu Miêu Tử cũng quá nhỏ nên bị hất văng ra ngoài, cái đuôi đâm thủng bắp chân cũng bị cứng rắn rút ra lưu lại một lổ thủng máu bằng ngón tay. Trong cơn đau đớn thống khổ khó thể tưởng tượng, gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ gào thét ầm trời, thân thể mất tự chủ ngã nhào xuống đất.
Tiểu Miêu Tử vừa hạ xuống đất đã lập tức tung mình nhảy lên quay đầu nhìn về phía gã võ sĩ kia gầm gừ uy hiếp.
"Súc sinh!" Gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ giận đến mức hai tròng mắt muốn nứt ra, vừa định buông thả bí kỹ đột nhiên cảm giác trước mắt hoa lên, thế giới chung quanh tự nhiên xoay tròn kỳ lạ.
Sau một lát, lại thêm một thân ảnh từ trong bụi cỏ phóng ra vung quyền nện vào mặt Cực Hạn võ sĩ, tiểu Miêu Tử đồng thời vọt tới cắn vào cổ họng Cực Hạn võ sĩ, cái đuôi bén nhọn không ngừng đâm xuống, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn. Quả thực giống như kim châm may áo, chỉ trong phút chốc trên mặt gã Cực Hạn võ sĩ đã hiện ra mười mấy lỗ thủng.
Một màn này làm cho những gã võ sĩ gia tộc lâm vào u mê, ngay cả Y Toa Bối Nhĩ cũng trợn mắt há mồm, trời đất ơi, tiểu Miêu Tử lúc bình thường chơi đùa với nàng thoạt vô cùng đáng yêu, tại sao bây giờ lại trở nên hung tàn như thế?
"A Cách Lý Tân, ngươi cũng hiển lộ lực lượng của mình đi, chúng ta không thể để cho người khác xem thường nha!" Môn La quát lên: "Bọn họ cho rằng đây là địa phương nào chứ?"
"Vâng!" A Cách Lý Tân mới vừa chạy tới hiện trường đáp ứng một tiếng, sau đó cất bước vọt về phía đám võ sĩ gia tộc đang cứng ngắc như pho tượng.
Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái đã chết lặng luôn rồi, nhất là Tây Cách Thụy Na, nàng và A Cách Lý Tân từng sóng vai chiến đấu với nhau nên biết vị Địa hệ Võ Tôn này cường đại đến mức nào. Thù hận đã hoàn toàn không có biện pháp hóa giải, bây giờ chỉ còn lại vấn đề lựa chọn trận doanh.
"Ngăn cản hắn!” Những võ sĩ gia tộc thấy A Cách Lý Tân hùng hổ lao đến, lập tức thả ra bí kỹ, vô số Liệt Diễm Trảm, Phong Nhận, Băng Trùy ập xuống như mưa rơi.
A Cách Lý Tân nở nụ cười khinh miệt, ngay cả nguyên lực chiến giáp cũng lười buông thả, hắn chỉ phóng thích Bàn Thạch Thủ Hộ đơn giản nhất. Những bí kỹ kia đánh lên màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ chỉ có làm cho màn hào quang xuất hiện vài đợt chấn động rất nhỏ.
Sau một lát, A Cách Lý Tân đã tiếp cận đám võ sĩ gia tộc, sau đó giơ chân lên đạp mạnh xuống mặt đất.
-o0o-
:73::73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào:99::99:
"Ngươi?" Tây Cách Thụy Na sửng sốt, vừa tức vừa vội nói: "Người trẻ tuổi làm việc không thể xúc động như vậy? Các ngươi không thể ở chung hòa thuận hay sao?"
"Vọng động?" Địch Áo cười cười nói: "Nếu như ta vọng động thì đã sớm bẻ gãy cổ hắn rồi."
Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái đồng thời kinh ngạc, trong lời Địch Áo nói ẩn chứa sự tức giận không phải là ân oán bình thường.
"Địch Áo, ngươi sẽ trả giá rất lớn vì hành vi ngày hôm nay của ngươi!" Khoa Lâm gầm thét như bệnh tâm thần, sau đó quát tới Tác Phỉ Á: "Tác Phỉ Á, bây giờ ngươi còn không thấy rõ diện mục thật sự của hắn sao? Hắn chính là một tên súc sinh."
Tác Phỉ Á bỗng nhiên đứng lên phóng ra một đạo Băng Trùy, quả Băng Trùy bay trên không trung phát ra tiếng xé gió lạnh lẽo vọt tới Khoa Lâm. Nàng đã nhẫn nhịn đủ rồi, đến giờ phút này rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
"Tác Phỉ Á!" Tây Cách Thụy Na cả kinh, vội vàng giơ tay lên thả ra một đạo Băng Trùy ngăn cản.
“Ầm!”
Hai đạo Băng Trùy chạm vào nhau trên không trung hóa thành vô số vụn băng bay lả tả, thế nhưng chuyện tình còn chưa có kết thúc, Tác Phỉ Á mặt mày tràn đầy sương lạnh chậm rãi bước thẳng tới, cặp mặt lạnh lẽo tràn đầy sát ý khóa chặt Khoa Lâm.
"Khoa Lâm, im lặng, tĩnh táo lại cho ta." Lâm Tái quát lớn với Khoa Lâm, tiếp theo mới xoay người nhìn về phía Tác Phỉ Á, dùng khẩu khí hòa hoãn nói: "Tác Phỉ Á, ngươi cũng tĩnh táo lại đi."
Tác Phỉ Á làm như không có nghe thấy Lâm Tái nói, tiếp tục đi tới chỗ Khoa Lâm, trong lòng Lâm Tái kinh nghi càng lúc càng lớn. Dù sao Tác Phỉ Á cũng là học viên đắc ý của nàng nên rất hiểu tính tình Tác Phỉ Á. Rốt cuộc Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư đã làm gì khiến cho Tác Phỉ Á tức giận như thế?
Ca Đốn hô lên, qua mười mấy giây sau chợt có một thân ảnh đỏ rực từ tường nhà nhảy xuống vọt tới bên cạnh Ca Đốn, Ca Đốn tung mình nhảy lên lưng Hỏa Hống Thú.
Có câu nói thân huynh đệ ra trận luôn có nhau, hắn và Địch Áo, Lôi Mông sinh sống chung đụng đã lâu, rất nhiều lần bọn họ trao đổi cả giao tình và tính mạng, cho nên giờ phút này hắn cũng chuẩn bị ra tay.
Lôi Mông cố gắng đứng lên, miệng lầm bầm: "Sớm biết thế này ta đã lưu lại chút khí lực."
Thấy mấy người trẻ tuổi đều có bộ dạng không muốn bỏ qua chuyện này, Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái cảm thấy nhức đầu một trận, người khác còn dễ nói, chỉ có mỗi Địch Áo làm cho các nàng lâm vào tình thế khó xử.
Nhưng mà các nàng nhất định phải quản, gia tộc Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư có lực ảnh hưởng nhất định ở Thánh Đế Tư thành. Nếu như xảy ra chuyện ở chỗ này, thân là phó viện trưởng và đạo sư Thánh Đế Tư học viện, các nàng sẽ khó thoát tội liên đới, vấn đề là các nàng nên xử lý như thế nào? Nếu như Địch Áo cự tuyệt giải hòa làm động đến Ngõa Tây Lý, sự tình sẽ trở nên cực kỳ khó giải quyết.
Thế nhưng bây giờ không phải là lúc rối loạn, một loạt tiếng bước chân vang lên, các võ sĩ gia tộc do Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư mang đến đã chạy tới, từ thật xa nhìn thấy máu chảy đầy đất, Cách Lý Phỉ Tư thoi thóp thở ra từng hơi, bọn họ lập tức tức giận quát hô om sòm.
"Thiếu gia!"
“Khốn kiếp!”
"Giết hắn cho ta!"
Mặc dù không hiểu tại sao Tác Phỉ Á tức giận như thế, nhưng hắn có thể nhìn ra Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái có ý che chở bọn họ, cho nên Khoa Lâm quyết định nhân cơ hội này xử lý hết thảy mọi chuyện, triệt để hủy diệt Địch Áo.
"Con thỏ nhỏ kia, ngươi muốn chết hả?” Gã võ sĩ chạy tới đầu tiên lập tức khóa chặt Địch Áo, hàng nghìn hàng vạn hỏa diễm phóng lên cao, sau đó hắn nhảy lên không trung lao về phía Địch Áo như nhanh như hổ đói vồ mồi.
Động tĩnh nơi này quá lớn, Phí Đức Sĩ nghe tiếng gió đã đi tới phụ cận, hắn vừa định đón đánh gã Hỏa hệ Cực Hạn võ sĩ của đối phương thì đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh, vì thế hắn lập tức dừng lại, nơi này đã không cần hắn nữa.
Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái đang cực kỳ nhức đầu, các nàng lập tức tách ra chuẩn bị ngăn cản Ca Đốn và Hỏa Hống Thú không cho xông tới, một người khác chuẩn bị ngăn cản tên Hỏa hệ Cực Hạn võ sĩ tấn công. Nhưng vào lúc này các nàng nhìn thấy bên ngoài sân đang có một lão nhân mỉm cười hiền hòa, trong lòng không khỏi lạnh lẽo một trận.
Hàng nghìn hàng vạn hỏa diễm ở trên không trung đột nhiên nở rộ, khi gã Hỏa hệ Cực Hạn võ sĩ đã thúc dục nguyên lực lên đến mức tận cùng, một đạo quang ảnh màu xanh nhàn nhạt quét ngang hư không. Trong nháy mắt thiên địa mờ ảo, bao gồm cả ánh sáng ban ngày, tầng mây lơ lửng trên trời, còn có vô số ngọn lửa bay múa đồng thời bất động. Sau một cái chớp mắt, tất cả hỏa diễm đều bị cắt thành hai nửa, lập tức dập tắt, rồi một vòi máu đỏ phun trào. Gã Hỏa hệ Cực Hạn võ sĩ kia đã bị cắt thành hai khúc, thân thể ngã xuống đất y như khúc củi mục, hai mắt hắn trợn trừng thật lớn, dại ra nhìn lên bầu trời. Hiển nhiên cho đến lúc này hắn vẫn không biết là thứ gì công kích hắn.
Một chuyện có ý tứ hơn nữa, chính là ngay lúc quang ảnh màu xanh xuất hiện thì một gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ cũng đột nhiên di động lao tới chỗ Địch Áo. Vốn hắn có dự định phối hợp với đồng bọn ngăn chặn đường lui của Địch Áo, đợi đến lúc hắn cách Địch Áo hơn mười thước mới phát hiện đồng bọn của mình đã bị chém chết không thể nào hiểu nổi. Dưới tình huống quá mức sợ hãi, hắn lập tức lui gấp về phía sau.
Vẻ mặt Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái biến hóa còn kịch liệt hơn cả tên kia. Trên thực tế, các nàng từng âm thầm suy đoán lai lịch Ngõa Tây Lý, chẳng qua là cái tên Ngõa Tây Lý rất xa lạ, các nàng tìm không ra bất kỳ đầu mối nào hữu dụng. Một chiêu lúc nãy y như một tiếng sét nổ vang trong lòng các nàng
Gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ bối rối nhìn đông nhìn tây, nhưng hắn tìm hồi lâu vẫn không thể tìm được công kích đến từ chỗ nào.
Đúng lúc này, một thân ảnh màu trắng từ trong bụi cỏ phía sau hắn chui ra, chậm rãi bò tới tiếp cận hắn, chính là tiểu Miêu Tử.
Tiểu Miêu Tử hành động không có bất kỳ tiếng động, cho dù là mấy con chó ở trong trang viên thường xuyên bị tiểu Miêu Tử khi dễ cũng phải đợi nó lên tiếng gầm gừ mới giật mình sủa ầm ĩ chạy trốn ra xa. Dĩ nhiên trò chơi này không nên chơi nhiều, nếu không qua không được mấy ngày, mấy con chó kia sẽ bị bệnh tim hành hạ lăn đùng ra chết mất.
Năm thước, bốn thước, ba thước, tiểu Miêu Tử đột nhiên bổ nhào lên há miệng cắn trúng mắt cá chân gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ, cái đuôi bén nhọn đồng thời đâm xuống nhẹ nhàng xuyên qua bắp chân hắn.
Gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ đang khẩn trương quan sát xung quanh, cố gắng tìm ra hung thủ, hắn không thể nghĩ tới ở phía sau lại có một con dã thú bất ngờ tập kích hắn.
Gã võ sĩ kêu thảm, cái chân bị công kích đá mạnh lên, dù sao hình thể tiểu Miêu Tử cũng quá nhỏ nên bị hất văng ra ngoài, cái đuôi đâm thủng bắp chân cũng bị cứng rắn rút ra lưu lại một lổ thủng máu bằng ngón tay. Trong cơn đau đớn thống khổ khó thể tưởng tượng, gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ gào thét ầm trời, thân thể mất tự chủ ngã nhào xuống đất.
Tiểu Miêu Tử vừa hạ xuống đất đã lập tức tung mình nhảy lên quay đầu nhìn về phía gã võ sĩ kia gầm gừ uy hiếp.
"Súc sinh!" Gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ giận đến mức hai tròng mắt muốn nứt ra, vừa định buông thả bí kỹ đột nhiên cảm giác trước mắt hoa lên, thế giới chung quanh tự nhiên xoay tròn kỳ lạ.
Sau một lát, lại thêm một thân ảnh từ trong bụi cỏ phóng ra vung quyền nện vào mặt Cực Hạn võ sĩ, tiểu Miêu Tử đồng thời vọt tới cắn vào cổ họng Cực Hạn võ sĩ, cái đuôi bén nhọn không ngừng đâm xuống, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn. Quả thực giống như kim châm may áo, chỉ trong phút chốc trên mặt gã Cực Hạn võ sĩ đã hiện ra mười mấy lỗ thủng.
Một màn này làm cho những gã võ sĩ gia tộc lâm vào u mê, ngay cả Y Toa Bối Nhĩ cũng trợn mắt há mồm, trời đất ơi, tiểu Miêu Tử lúc bình thường chơi đùa với nàng thoạt vô cùng đáng yêu, tại sao bây giờ lại trở nên hung tàn như thế?
"A Cách Lý Tân, ngươi cũng hiển lộ lực lượng của mình đi, chúng ta không thể để cho người khác xem thường nha!" Môn La quát lên: "Bọn họ cho rằng đây là địa phương nào chứ?"
"Vâng!" A Cách Lý Tân mới vừa chạy tới hiện trường đáp ứng một tiếng, sau đó cất bước vọt về phía đám võ sĩ gia tộc đang cứng ngắc như pho tượng.
Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái đã chết lặng luôn rồi, nhất là Tây Cách Thụy Na, nàng và A Cách Lý Tân từng sóng vai chiến đấu với nhau nên biết vị Địa hệ Võ Tôn này cường đại đến mức nào. Thù hận đã hoàn toàn không có biện pháp hóa giải, bây giờ chỉ còn lại vấn đề lựa chọn trận doanh.
"Ngăn cản hắn!” Những võ sĩ gia tộc thấy A Cách Lý Tân hùng hổ lao đến, lập tức thả ra bí kỹ, vô số Liệt Diễm Trảm, Phong Nhận, Băng Trùy ập xuống như mưa rơi.
A Cách Lý Tân nở nụ cười khinh miệt, ngay cả nguyên lực chiến giáp cũng lười buông thả, hắn chỉ phóng thích Bàn Thạch Thủ Hộ đơn giản nhất. Những bí kỹ kia đánh lên màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ chỉ có làm cho màn hào quang xuất hiện vài đợt chấn động rất nhỏ.
Sau một lát, A Cách Lý Tân đã tiếp cận đám võ sĩ gia tộc, sau đó giơ chân lên đạp mạnh xuống mặt đất.
-o0o-
:73::73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào:99::99: