Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164: Đừng nghĩ qua mặt người khác
Hồ Cửu nở nụ cười, cảm thấy có vẻ có nhiều chuyện mà bản thân anh còn chưa hiểu hết rồi.
Xem ra anh đã quá chủ quan rồi, có lẽ nơi này không như chiến trường nguy hiểm, nên có lẽ anh cũng xao nhãng không ít.
Có lẽ anh nên lên lại tinh thần, ở chiến trường quân nhân chém chém giết giết vì ai?
Vì hòa bình? Vì an yên?
Nhưng đám người ở đây làm gì thế này?
Hòa Bình?
Hay yên ổn sao?
Bọn họ tranh đấu còn khủng khiếp hơn so với chiến trường ngoài kia.
Hồ Cửu nhìn đám đồi bại lại nhìn Vương Khiêm, cảm giác ít nhất đứng giữa những kẻ kia, Vương Khiêm vẫn có chút đáng tin.
Chỉ là anh muốn xem Vương Khiêm sẽ làm gì.
Còn về Bạch Thố…
“Long chủ, Bạch tiểu thư cứ như vậy sẽ bị đám kia…”
“Cậu im lặng và nhìn đi.”
Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ, cũng cảm thấy từ khi về đây tính cách của Hữu Thủ cũng có chút thay đổi.
“Có lẽ sắp tới cậu nên theo Thanh Ngũ về phía Đông đi.”
Hữu Thủ nghe vậy thì hơi lo sợ.
“Long chủ… ngài không phải là muốn vứt tôi chứ.”
Nhìn Hữu Thủ như vậy, Hồ Cửu hơi hơi lắc đầu cũng không nói tiếp.
“Chẳng phải cậu muốn biết tại sao? Nhìn cho kỹ.”
Nói xong ánh mắt Hồ Cửu hướng về phía hai người Bạch Thố cùng Vương Khiêm.
Mà Hữu Thủ lúc này cũng nghe lời nhìn theo, anh ta không muốn theo Thanh Ngũ chút nào.
Lúc này, Bạch Thố lóe lên tia sát khí, mà với quân nhân thì sát khí là thứ quen thuộc nhất.
Hồ Cửu làm sao không thấy chứ?
“Các người đừng quá đáng, ở đây hoang dâm, lại còn muốn kéo người khác xuống nước?”
Vương Khiêm tức giận đen mặt.
“Ha ha ha, nhìn kia, Vương thiếu, Vương Phó Chủ tịch, ngài xem, nếu chúng tôi lột trần ngài, chụp vài tấm mát mẻ… tôi muốn xem ngài Vương đây còn lên mặt được với ai.”
Mạnh Siêu cười lạnh.
Nhìn sơ cũng biết bốn người kia cùng Vương Khiêm cùng chung độ tuổi, chỉ là Vương Khiêm một đường thăng tiến, còn bọn người kia thì thấp hơn.
Cho nên sinh lòng ganh tỵ, lại muốn kéo Vương Khiêm theo, mà Bạch Thố chỉ vô tình bị cuốn vào.
Hôm nay dù có Bạch Thố hay không, thì Vương Khiêm gặp bọn người này cũng sẽ bị kéo vào.
“Các người bỉ ổi! Thân là người có chức trách địa vị, lại hành động đồi bại như vậy, các người xứng sao?”
“Xứng hay không cũng không đến Vương thiếu dạy!”
Mã Nham không quan tâm, vẻ mặt vô cùng thờ ơ, hắn nhìn Vương Khiêm đã chướng mắt lâu rồi.
Hắn không tin Vương Khiêm trong sạch, trong giới chính trị ai không nhún chút bùn thối kia.
Còn Vương Khiêm lúc nào cũng đạo mạo, tỏ vẻ đạo đức, cho ai xem chứ?
Vài hôm trước nhận chức còn tuyên bố sẽ cải tổ, bài trừ những kẻ thiếu đạo đức.
Bọn họ bây giờ muốn xem, Vương Khiêm bị lột sạch đồ nằm bên người phụ nữ khác, xem xem anh ta còn mạnh miệng được không.
“Bạch tiểu thư, nhanh đi đi. Mặc kệ tôi!”
Vương Khiêm đứng chắn trước Bạch Thố.
Vậy mà Bạch Thố lại cố gắng bỏ chạy thật, Vương Khiêm nhìn thấy Bạch Thố bỏ đi thì trong lòng có chút mất mát.
Tuy nhiên anh ta tự chấn an bản thân có lẽ Bạch Thố là cô gái ngây thơ, quá sợ hãi chạy cũng là điều tất nhiên, có thể cô ấy tìm anh trai mình.
Vương Khiêm nghĩ vậy thì ánh mắt kiên định hơn.
Mà cả bốn người kia đâu đơn giản như vậy.
“Giữ hắn lại. Để tôi đuổi theo!”
Mã Nham nói xong thì chạy theo.
Cả đám tiến lên giữ chặt Vương Khiêm.
“Yên tâm, dù gì bọn này cũng rất biết điều, bắt được cô ta sẽ cho ngài Vương đây ‘nếm’ trước.”
Trước khi đi Mã Nham không quên bỏ lại câu này.
“Khốn nạn!”
Vương Khiêm gào lên.
Nói gì thì nói, một mình Vương Khiêm sao có thể chống lại ba tên kia chứ.
Hồ Cửu nhìn Vương Khiêm có chút tán thưởng.
“Cậu ở đây xem tình hình, nếu họ giở trò thật thì can thiệp. Nhớ, chỉ khi họ giở trò mới can thiệp!”
Ánh mắt Hồ Cửu khi nói câu này tràn ngập sự cảnh cáo.
Hữu Thủ hơi rụt cổ, gật gật đầu biểu thị đã rõ.
Bên này Hồ Cửu đi ra trước, chặn đường Bạch Thố.
“Anh Hồ Cửu…”
Nhìn thấy thân ảnh Hồ Cửu, Bạch Thố hơi giật mình, cô ta cảm thấy nếu không tiếp tục tỏ ra vô hại thì mọi chuyện sẽ bại lộ.
“Cứu… em…”
“Có chuyện?”
Hồ Cửu bình tĩnh đến mức đáng sợ.
“Em gặp người xấu.”
Nói xong ánh mắt cô ngập nước, vô cùng sợ hãi, biểu cảm vô cùng xuất sắc.
“Em đi cùng ai? Sao lại tới đây?”
Hồ Cửu nhíu mày hỏi.
Cảm giác xung quanh lạnh hơn bao giờ hết, Bạch Thố hơi chột dạ.
“Là đi ra ngoài, em không thích ồn ào.”
Cô lại không nói đi cùng Vương Khiêm.
Bạch Thố cũng không hiểu tại sao mình lại không nói thật, vì dù có đi cùng Vương Khiêm cũng sẽ không sao.
Có lẽ đã nói dối thành quen, cô không tự chủ mà nói dối.
“Cô em đây rồi.”
“Lại thêm ai thế này?”
Mã Nham cười nham nhở, nhíu mày nhìn Hồ Cửu.
“Cũng tốt, dù cậu là ai cũng không nên xen vào, biết đâu tôi cho cậu chút lợi lộc.”
Nhìn Hồ Cửu ăn mặc không mấy sang trọng, xem ra cũng chỉ là một nhân vật không có tầm ảnh hưởng.
“Không…”
Bạch Thố lùi lại về phía Hồ Cửu, cô muốn anh bảo vệ cô khỏi tên khốn kiếp này.
Nhưng mà… trái với suy nghĩ của cô, Hồ Cửu vẫn là im lặng.
“Cô em, xem đi! Ai cứu được cô?”
Mã Nham tiếng lại gần định nắm lấy tay cô kéo qua.
“Anh bạn, chắc chắn muốn cô ấy?”
Hồ Cửu cười nói, bộ dạng không hề nhìn ra đang nghĩ gì.
Bạch Thố có dự cảm không lành.
Xem ra anh đã quá chủ quan rồi, có lẽ nơi này không như chiến trường nguy hiểm, nên có lẽ anh cũng xao nhãng không ít.
Có lẽ anh nên lên lại tinh thần, ở chiến trường quân nhân chém chém giết giết vì ai?
Vì hòa bình? Vì an yên?
Nhưng đám người ở đây làm gì thế này?
Hòa Bình?
Hay yên ổn sao?
Bọn họ tranh đấu còn khủng khiếp hơn so với chiến trường ngoài kia.
Hồ Cửu nhìn đám đồi bại lại nhìn Vương Khiêm, cảm giác ít nhất đứng giữa những kẻ kia, Vương Khiêm vẫn có chút đáng tin.
Chỉ là anh muốn xem Vương Khiêm sẽ làm gì.
Còn về Bạch Thố…
“Long chủ, Bạch tiểu thư cứ như vậy sẽ bị đám kia…”
“Cậu im lặng và nhìn đi.”
Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ, cũng cảm thấy từ khi về đây tính cách của Hữu Thủ cũng có chút thay đổi.
“Có lẽ sắp tới cậu nên theo Thanh Ngũ về phía Đông đi.”
Hữu Thủ nghe vậy thì hơi lo sợ.
“Long chủ… ngài không phải là muốn vứt tôi chứ.”
Nhìn Hữu Thủ như vậy, Hồ Cửu hơi hơi lắc đầu cũng không nói tiếp.
“Chẳng phải cậu muốn biết tại sao? Nhìn cho kỹ.”
Nói xong ánh mắt Hồ Cửu hướng về phía hai người Bạch Thố cùng Vương Khiêm.
Mà Hữu Thủ lúc này cũng nghe lời nhìn theo, anh ta không muốn theo Thanh Ngũ chút nào.
Lúc này, Bạch Thố lóe lên tia sát khí, mà với quân nhân thì sát khí là thứ quen thuộc nhất.
Hồ Cửu làm sao không thấy chứ?
“Các người đừng quá đáng, ở đây hoang dâm, lại còn muốn kéo người khác xuống nước?”
Vương Khiêm tức giận đen mặt.
“Ha ha ha, nhìn kia, Vương thiếu, Vương Phó Chủ tịch, ngài xem, nếu chúng tôi lột trần ngài, chụp vài tấm mát mẻ… tôi muốn xem ngài Vương đây còn lên mặt được với ai.”
Mạnh Siêu cười lạnh.
Nhìn sơ cũng biết bốn người kia cùng Vương Khiêm cùng chung độ tuổi, chỉ là Vương Khiêm một đường thăng tiến, còn bọn người kia thì thấp hơn.
Cho nên sinh lòng ganh tỵ, lại muốn kéo Vương Khiêm theo, mà Bạch Thố chỉ vô tình bị cuốn vào.
Hôm nay dù có Bạch Thố hay không, thì Vương Khiêm gặp bọn người này cũng sẽ bị kéo vào.
“Các người bỉ ổi! Thân là người có chức trách địa vị, lại hành động đồi bại như vậy, các người xứng sao?”
“Xứng hay không cũng không đến Vương thiếu dạy!”
Mã Nham không quan tâm, vẻ mặt vô cùng thờ ơ, hắn nhìn Vương Khiêm đã chướng mắt lâu rồi.
Hắn không tin Vương Khiêm trong sạch, trong giới chính trị ai không nhún chút bùn thối kia.
Còn Vương Khiêm lúc nào cũng đạo mạo, tỏ vẻ đạo đức, cho ai xem chứ?
Vài hôm trước nhận chức còn tuyên bố sẽ cải tổ, bài trừ những kẻ thiếu đạo đức.
Bọn họ bây giờ muốn xem, Vương Khiêm bị lột sạch đồ nằm bên người phụ nữ khác, xem xem anh ta còn mạnh miệng được không.
“Bạch tiểu thư, nhanh đi đi. Mặc kệ tôi!”
Vương Khiêm đứng chắn trước Bạch Thố.
Vậy mà Bạch Thố lại cố gắng bỏ chạy thật, Vương Khiêm nhìn thấy Bạch Thố bỏ đi thì trong lòng có chút mất mát.
Tuy nhiên anh ta tự chấn an bản thân có lẽ Bạch Thố là cô gái ngây thơ, quá sợ hãi chạy cũng là điều tất nhiên, có thể cô ấy tìm anh trai mình.
Vương Khiêm nghĩ vậy thì ánh mắt kiên định hơn.
Mà cả bốn người kia đâu đơn giản như vậy.
“Giữ hắn lại. Để tôi đuổi theo!”
Mã Nham nói xong thì chạy theo.
Cả đám tiến lên giữ chặt Vương Khiêm.
“Yên tâm, dù gì bọn này cũng rất biết điều, bắt được cô ta sẽ cho ngài Vương đây ‘nếm’ trước.”
Trước khi đi Mã Nham không quên bỏ lại câu này.
“Khốn nạn!”
Vương Khiêm gào lên.
Nói gì thì nói, một mình Vương Khiêm sao có thể chống lại ba tên kia chứ.
Hồ Cửu nhìn Vương Khiêm có chút tán thưởng.
“Cậu ở đây xem tình hình, nếu họ giở trò thật thì can thiệp. Nhớ, chỉ khi họ giở trò mới can thiệp!”
Ánh mắt Hồ Cửu khi nói câu này tràn ngập sự cảnh cáo.
Hữu Thủ hơi rụt cổ, gật gật đầu biểu thị đã rõ.
Bên này Hồ Cửu đi ra trước, chặn đường Bạch Thố.
“Anh Hồ Cửu…”
Nhìn thấy thân ảnh Hồ Cửu, Bạch Thố hơi giật mình, cô ta cảm thấy nếu không tiếp tục tỏ ra vô hại thì mọi chuyện sẽ bại lộ.
“Cứu… em…”
“Có chuyện?”
Hồ Cửu bình tĩnh đến mức đáng sợ.
“Em gặp người xấu.”
Nói xong ánh mắt cô ngập nước, vô cùng sợ hãi, biểu cảm vô cùng xuất sắc.
“Em đi cùng ai? Sao lại tới đây?”
Hồ Cửu nhíu mày hỏi.
Cảm giác xung quanh lạnh hơn bao giờ hết, Bạch Thố hơi chột dạ.
“Là đi ra ngoài, em không thích ồn ào.”
Cô lại không nói đi cùng Vương Khiêm.
Bạch Thố cũng không hiểu tại sao mình lại không nói thật, vì dù có đi cùng Vương Khiêm cũng sẽ không sao.
Có lẽ đã nói dối thành quen, cô không tự chủ mà nói dối.
“Cô em đây rồi.”
“Lại thêm ai thế này?”
Mã Nham cười nham nhở, nhíu mày nhìn Hồ Cửu.
“Cũng tốt, dù cậu là ai cũng không nên xen vào, biết đâu tôi cho cậu chút lợi lộc.”
Nhìn Hồ Cửu ăn mặc không mấy sang trọng, xem ra cũng chỉ là một nhân vật không có tầm ảnh hưởng.
“Không…”
Bạch Thố lùi lại về phía Hồ Cửu, cô muốn anh bảo vệ cô khỏi tên khốn kiếp này.
Nhưng mà… trái với suy nghĩ của cô, Hồ Cửu vẫn là im lặng.
“Cô em, xem đi! Ai cứu được cô?”
Mã Nham tiếng lại gần định nắm lấy tay cô kéo qua.
“Anh bạn, chắc chắn muốn cô ấy?”
Hồ Cửu cười nói, bộ dạng không hề nhìn ra đang nghĩ gì.
Bạch Thố có dự cảm không lành.
Bình luận facebook