Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168: Đánh nhanh rút nhanh
Lão Lý nghe được câu hỏi ngớ ngẩn của Hữu Thủ thì quăng một ánh mắt khinh thường cho Hữu Thủ.
Anh ta nhìn thấy ánh mắt Lão Lý thì hơi rụt cổ.
Quả thực người tò mò là anh ta nha.
“Trong nội các có gì mới?”
“Các phe phái dường như đang dần thay đổi.”
Lão Lý nghiêm túc báo lại, cứ như ông ta chưa từng báo truyện trước đó vậy.
Nhìn thái độ cả hai vậy, Hữu Thủ cảm thấy cả hai quá mức giả tạo, gì mà nội các chứ, không bằng đi xem Lục Thạc chuẩn bị kết hôn cùng ai.
“Thay đổi thế nào? Sẵn tiện, ông cảm thấy Vương Khiêm là người thế nào?”
Hồ Cửu nhắc tới Vương Khiêm làm cho cả Hữu Thủ cùng Lão Lý hơi bất ngờ.
“Có thể nói là có tài, có bảo thủ, chỉ là… tính tình này sợ là…”
“Sợ là không cứng quá sẽ gãy, đúng không?”
Lão Lý nghe vậy thì gật đầu, nhìn Hồ Cửu.
Ông đi theo Chiến thần cũng không lâu lắm, nhưng qua tiếp xúc ông thấy rõ, chưa xét tới năng lực cùng thực lực, thì ánh mắt nhìn người của Hồ Cửu vô cùng tốt.
Có thể phân định được, cũng có thể thấy rõ nội bộ trong nội các Ban chính trị có vấn đề.
“Trần gia trả lời thế nào?”
Hồ Cửu chợt nghĩ tới Trần Nghĩa cùng Thẩm Thanh Hương.
“Họ vẫn còn lưỡng lự.”
“Do ông chưa có vị trí vững chắc.”
Hồ Cửu nhìn ông ta cười ẩn ý.
“Ý ngài là…”
“Nếu ông là người đứng đầu Ban Chính trị… thì sẽ khác.”
Nhìn vào góc khuất giá sách, Hồ Cửu cười nói.
“Tôi… sợ là…”
“Ông không tin vào bản thân?”
Ánh mắt Lão Lý hơi do dự, Hồ Cửu nhìn thấy rõ ràng nhất.
“Thật ra tôi chỉ là một con cá ở ao hồ, hiện tại ra biển lớn… cũng có chút chới với.”
Lão Lý thành thật nói.
Ông ta cảm nhận rõ ràng, ở đây tranh đấu nội bộ vô cùng khắc nghiệt, ở thành phố Gia bên kia, suy cho cùng thì bọn họ cũng chỉ là vì lợi ích cá nhân, lợi ích gia tộc.
Nhưng ở đây không chỉ có vậy, những thứ lợi ích kia còn nhiều hơn, khó nói hơn, mà đám lão già ở các gia tộc lớn nhúng tay khá sâu vào nội các.
Cho nên khi Lão Lý vào vị trí hiện tại thì có chút bấp bênh, cũng vì ông ta có chút khôn vặt, lại có kinh nghiệm phong phú cho nên nhiều lần cũng xem như có thành tựu.
Nếu như không có trợ lực từ Hồ Cửu, e rằng Lão Lý cũng không chống đỡ được tới giờ.
“Tôi sẽ để Vương Lam Ứng về đây, hỗ trợ ông.”
Hồ Cửu nhìn Lão Lý cười rồi nói.
Quả thật Hồ Cửu thừa biết Bạch Thố nghe lén nhưng cũng không ngại, anh lần này muốn cho Bạch Thố cùng gia tộc bí ẩn kia biết rõ.
Nếu như anh đã muốn, thì dù bọn họ biết thì đã sao?
Cái bọn họ làm được chỉ có âm mưu kế bẩn, còn thứ anh cần thật sự chính là thực lực chân chính.
Chỉ có thực lực chân chính thì những mưu hèn kế bẩn kia có là gì?
Vô nghĩa!
Anh sẽ cho bọn họ thấy cái gì gọi là thực lực chân chính, cái gì gọi là họ có muốn cũng không có được.
Mà Lão Lý vì vừa vào báo cáo gấp nên cũng không biết là trong phòng có máy nghe lén.
“Lão Lý, lâu rồi chúng ta không hàn huyên, xem ra cũng nhớ ông nha. Chúng ta đi uống nước một chút, tôi có chuyện cần ý kiến của ông.”
Hữu Thủ lên tiếng ngăn lại hai người tiếp tục nói sâu.
Nhìn Hữu Thủ, Hồ Cửu chỉ cười, sao anh lại không biết Hữu Thủ là đang lo sợ bên kia nghe lén mọi thứ.
Lão Lý thì nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc, có chút quái dị.
“Chúng ta thân nhau lắm sao?”
Nhìn ánh mắt của Hữu Thủ, thì Lão Lý hơi có chút hoài nghi.
“Không thân thì giờ thân, không sao. Đi thôi.”
Vốn Lão Lý làm gì cũng nghiêm túc, xem như cũng có chút tuổi, cho nên với hành vi lôi kéo của Hữu Thủ cũng không vui vẻ gì.
“Ông đi với cậu ta đi! Cố gắng cho cậu ta hiểu cái gì gọi là nhân sinh.”
Hồ Cửu nói xong thì cười ẩn ý.
Hồ Cửu nói xong thì cười ẩn ý.
Mà Lão Lý lại càng mơ hồ, tại sao hôm nay cả hai người này lại lạ vậy thứ?
Ông cũng có nói gì khác lạ sao?
Ngoài chuyện Lục Thạc vợ cũ của Chiến thần chuẩn bị kết hôn thì có gì đâu chứ?
Nếu Hồ Cửu không để ý tại sao Hữu Thủ lại có thái độ khó hiểu thế này?
“Đi nhanh nào!”
Nói xong Hữu Thủ nháy mắt với Lão Lý, ông ta như hiểu ra có ẩn tình cũng theo Hữu Thủ lên xe.
“Có chuyện gì?”
Lão Lý nhíu mày hỏi.
“Chờ một chút.”
“Lên xe rồi, còn có gì sao?”
Lão Lý bất mãn hỏi.
Còn Hữu Thủ sau khi lái xe một vòng khá xa, đứng lại ở một nơi khá vắng, tìm kỹ càng một lượt, chắc chắn trên xe không có thiết bị gì lạ thì mới thở phào.
“Trong phòng Long chủ có máy nghe lén.”
“Sao cơ? Vậy mọi chuyện lúc nãy…”
“Người kia đều nghe thấy.”
Hữu Thủ gật đầu giải thích.
“Có biết ai là người làm? Nếu đã biết sao lại không nói tôi?”
Nhìn Hữu Thủ, Lão Lý lại lớn tiếng chất vấn anh ta.
“Ý của Long chủ, tôi làm gì được?”
“Vậy ai là ‘chuột’?”
Lão Lý nhíu mày hỏi.
“Đừng nói với tôi là cậu không biết.”
“Đừng nói với tôi là cậu không biết.”
Nhớ lại sự việc vừa rồi, với thái độ kia của Hồ Cửu cùng Hữu Thủ thì ông ta lại cảm thấy cả hai đều đã biết.
“Nói cho tôi biết, Lục Thạc kết hôn với ai?”
Hữu Thủ lại hỏi một câu không có ý nghĩa gì.
“Long chủ còn không quan tâm, cậu lo gì chứ?”
Thật sự Lão Lý cũng lấy làm lạ, ông cũng biết tình cảm Hồ Cửu cùng Lục Thạc, cũng biết rõ tình cảm Bạch Thố dành cho Hồ Cửu.
Nhưng khi nghe Lục Thạc kết hôn, Long chủ lại tỏ ra quá bình thường, đây có lẽ là điều bất thường nhất.
“Nói cho tôi biết chú rể, tôi nói ông biết ‘chuột’ là ai?”
Nhìn bộ dạng con nít của Hữu Thủ, Lão Lý có chút đau đầu.
“Làm sao một Chiến thần uy danh đỉnh đỉnh lại có thể thu nạp cậu chứ?”
Lão Lý nói xong thì lắc lắc đầu.
Lão Lý nói xong thì lắc lắc đầu.
“Vậy xuống xe.”
Xung quanh đây chính là đồng không mông quạnh, làm gì có xe qua lại, xuống đây thì làm gì bắt xe về được chứ?
Đi bộ sao?
Lão Lý cảm thấy Hữu Thủ đây là cố ý tính toán ông.
Anh ta nhìn thấy ánh mắt Lão Lý thì hơi rụt cổ.
Quả thực người tò mò là anh ta nha.
“Trong nội các có gì mới?”
“Các phe phái dường như đang dần thay đổi.”
Lão Lý nghiêm túc báo lại, cứ như ông ta chưa từng báo truyện trước đó vậy.
Nhìn thái độ cả hai vậy, Hữu Thủ cảm thấy cả hai quá mức giả tạo, gì mà nội các chứ, không bằng đi xem Lục Thạc chuẩn bị kết hôn cùng ai.
“Thay đổi thế nào? Sẵn tiện, ông cảm thấy Vương Khiêm là người thế nào?”
Hồ Cửu nhắc tới Vương Khiêm làm cho cả Hữu Thủ cùng Lão Lý hơi bất ngờ.
“Có thể nói là có tài, có bảo thủ, chỉ là… tính tình này sợ là…”
“Sợ là không cứng quá sẽ gãy, đúng không?”
Lão Lý nghe vậy thì gật đầu, nhìn Hồ Cửu.
Ông đi theo Chiến thần cũng không lâu lắm, nhưng qua tiếp xúc ông thấy rõ, chưa xét tới năng lực cùng thực lực, thì ánh mắt nhìn người của Hồ Cửu vô cùng tốt.
Có thể phân định được, cũng có thể thấy rõ nội bộ trong nội các Ban chính trị có vấn đề.
“Trần gia trả lời thế nào?”
Hồ Cửu chợt nghĩ tới Trần Nghĩa cùng Thẩm Thanh Hương.
“Họ vẫn còn lưỡng lự.”
“Do ông chưa có vị trí vững chắc.”
Hồ Cửu nhìn ông ta cười ẩn ý.
“Ý ngài là…”
“Nếu ông là người đứng đầu Ban Chính trị… thì sẽ khác.”
Nhìn vào góc khuất giá sách, Hồ Cửu cười nói.
“Tôi… sợ là…”
“Ông không tin vào bản thân?”
Ánh mắt Lão Lý hơi do dự, Hồ Cửu nhìn thấy rõ ràng nhất.
“Thật ra tôi chỉ là một con cá ở ao hồ, hiện tại ra biển lớn… cũng có chút chới với.”
Lão Lý thành thật nói.
Ông ta cảm nhận rõ ràng, ở đây tranh đấu nội bộ vô cùng khắc nghiệt, ở thành phố Gia bên kia, suy cho cùng thì bọn họ cũng chỉ là vì lợi ích cá nhân, lợi ích gia tộc.
Nhưng ở đây không chỉ có vậy, những thứ lợi ích kia còn nhiều hơn, khó nói hơn, mà đám lão già ở các gia tộc lớn nhúng tay khá sâu vào nội các.
Cho nên khi Lão Lý vào vị trí hiện tại thì có chút bấp bênh, cũng vì ông ta có chút khôn vặt, lại có kinh nghiệm phong phú cho nên nhiều lần cũng xem như có thành tựu.
Nếu như không có trợ lực từ Hồ Cửu, e rằng Lão Lý cũng không chống đỡ được tới giờ.
“Tôi sẽ để Vương Lam Ứng về đây, hỗ trợ ông.”
Hồ Cửu nhìn Lão Lý cười rồi nói.
Quả thật Hồ Cửu thừa biết Bạch Thố nghe lén nhưng cũng không ngại, anh lần này muốn cho Bạch Thố cùng gia tộc bí ẩn kia biết rõ.
Nếu như anh đã muốn, thì dù bọn họ biết thì đã sao?
Cái bọn họ làm được chỉ có âm mưu kế bẩn, còn thứ anh cần thật sự chính là thực lực chân chính.
Chỉ có thực lực chân chính thì những mưu hèn kế bẩn kia có là gì?
Vô nghĩa!
Anh sẽ cho bọn họ thấy cái gì gọi là thực lực chân chính, cái gì gọi là họ có muốn cũng không có được.
Mà Lão Lý vì vừa vào báo cáo gấp nên cũng không biết là trong phòng có máy nghe lén.
“Lão Lý, lâu rồi chúng ta không hàn huyên, xem ra cũng nhớ ông nha. Chúng ta đi uống nước một chút, tôi có chuyện cần ý kiến của ông.”
Hữu Thủ lên tiếng ngăn lại hai người tiếp tục nói sâu.
Nhìn Hữu Thủ, Hồ Cửu chỉ cười, sao anh lại không biết Hữu Thủ là đang lo sợ bên kia nghe lén mọi thứ.
Lão Lý thì nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc, có chút quái dị.
“Chúng ta thân nhau lắm sao?”
Nhìn ánh mắt của Hữu Thủ, thì Lão Lý hơi có chút hoài nghi.
“Không thân thì giờ thân, không sao. Đi thôi.”
Vốn Lão Lý làm gì cũng nghiêm túc, xem như cũng có chút tuổi, cho nên với hành vi lôi kéo của Hữu Thủ cũng không vui vẻ gì.
“Ông đi với cậu ta đi! Cố gắng cho cậu ta hiểu cái gì gọi là nhân sinh.”
Hồ Cửu nói xong thì cười ẩn ý.
Hồ Cửu nói xong thì cười ẩn ý.
Mà Lão Lý lại càng mơ hồ, tại sao hôm nay cả hai người này lại lạ vậy thứ?
Ông cũng có nói gì khác lạ sao?
Ngoài chuyện Lục Thạc vợ cũ của Chiến thần chuẩn bị kết hôn thì có gì đâu chứ?
Nếu Hồ Cửu không để ý tại sao Hữu Thủ lại có thái độ khó hiểu thế này?
“Đi nhanh nào!”
Nói xong Hữu Thủ nháy mắt với Lão Lý, ông ta như hiểu ra có ẩn tình cũng theo Hữu Thủ lên xe.
“Có chuyện gì?”
Lão Lý nhíu mày hỏi.
“Chờ một chút.”
“Lên xe rồi, còn có gì sao?”
Lão Lý bất mãn hỏi.
Còn Hữu Thủ sau khi lái xe một vòng khá xa, đứng lại ở một nơi khá vắng, tìm kỹ càng một lượt, chắc chắn trên xe không có thiết bị gì lạ thì mới thở phào.
“Trong phòng Long chủ có máy nghe lén.”
“Sao cơ? Vậy mọi chuyện lúc nãy…”
“Người kia đều nghe thấy.”
Hữu Thủ gật đầu giải thích.
“Có biết ai là người làm? Nếu đã biết sao lại không nói tôi?”
Nhìn Hữu Thủ, Lão Lý lại lớn tiếng chất vấn anh ta.
“Ý của Long chủ, tôi làm gì được?”
“Vậy ai là ‘chuột’?”
Lão Lý nhíu mày hỏi.
“Đừng nói với tôi là cậu không biết.”
“Đừng nói với tôi là cậu không biết.”
Nhớ lại sự việc vừa rồi, với thái độ kia của Hồ Cửu cùng Hữu Thủ thì ông ta lại cảm thấy cả hai đều đã biết.
“Nói cho tôi biết, Lục Thạc kết hôn với ai?”
Hữu Thủ lại hỏi một câu không có ý nghĩa gì.
“Long chủ còn không quan tâm, cậu lo gì chứ?”
Thật sự Lão Lý cũng lấy làm lạ, ông cũng biết tình cảm Hồ Cửu cùng Lục Thạc, cũng biết rõ tình cảm Bạch Thố dành cho Hồ Cửu.
Nhưng khi nghe Lục Thạc kết hôn, Long chủ lại tỏ ra quá bình thường, đây có lẽ là điều bất thường nhất.
“Nói cho tôi biết chú rể, tôi nói ông biết ‘chuột’ là ai?”
Nhìn bộ dạng con nít của Hữu Thủ, Lão Lý có chút đau đầu.
“Làm sao một Chiến thần uy danh đỉnh đỉnh lại có thể thu nạp cậu chứ?”
Lão Lý nói xong thì lắc lắc đầu.
Lão Lý nói xong thì lắc lắc đầu.
“Vậy xuống xe.”
Xung quanh đây chính là đồng không mông quạnh, làm gì có xe qua lại, xuống đây thì làm gì bắt xe về được chứ?
Đi bộ sao?
Lão Lý cảm thấy Hữu Thủ đây là cố ý tính toán ông.
Bình luận facebook