Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187: Bị bắt
Nhưng Hồ Cửu vừa tới sân bay, anh muốn đến thành phố Gia tìm Lục Thạc, thì lúc này Hữu Thủ đã gọi đến.
“Anh Hồ Cửu… Cô Lục, cô ấy…”
Hữu Thủ không biết mở lời như thế nào, Lục Thạc đã đến phương Bắc, mà dường như là đi tìm Hồ Cửu thật sự.
Không lẽ lời nói của anh buổi tối đã có tác động tới cô?
Hay là Hào Danh Đạt lại làm gì rồi?
Mà điều này xem như không đáng nhắc tới, chuyện Hữu Thủ khó nói hơn là…
“Nói nhanh, đừng có cái kiểu ậm ừ đó.”
Hồ Cửu có chút nôn nóng cùng tức giận.
Nghe giọng nghiêm trọng như vậy thì Hữu Thủ cũng không dám chần chừ.
“Cô Lục đến phương Bắc tìm anh… Nhưng mà…”
“Vào vấn đề chính đi.”
Hồ Cửu nghe được Lục Thạc đi tìm anh thì trong lòng nhộn nhạo không thôi.
Khi nghe tới từ ‘nhưng’ của Hữu Thủ thì tâm anh lại dấy lên dự cảm không lành.
“Cô Lục dường như bị ai đó đưa đi.. hoặc là bắt cóc… Theo như ban đầu thì điểm đến là phía Đông.”
“Lại là phía Đông?”
Hồ Cửu nhíu mày.
Thật đúng lúc, anh ở đây còn chưa ấm chỗ, thiếu chút nữa là biết được chân tướng sự việc năm đó.
Giờ thì hay rồi, dì Thẩm vẫn còn đang trong quá trình điều trị, còn Bạch Thố vừa đi, Lục Thạc hủy hôn, lại bị đưa đến phía Đông.
Xem ra gia tộc bí ẩn kia đã không kịp chờ nữa rồi.
“Gọi Lão Lý chăm sóc thằng bé cùng dì Thẩm, tôi đến phía Đông trước. Các cậu sắp xếp xong việc ở đây thì đi tới hội họp cùng tôi.”
Nói xong Hồ Cửu cúp máy.
Giọng nói của Hồ Cửu làm cho Hữu Thủ cảm thấy lần này xem ra không còn đơn giản như lần trước.
Mất hơn hai tiếng, đã là sáng sớm hôm sau, Hồ Cửu đã có mặt ở căn cứ phía Đông.
Vì vùng này giáp biển, khí hậu có chút gắt, Thanh Ngũ vì nhận tin đột ngột nên đã cho người liên tục thám thính tìm kiếm tung tích của Lục Thạc.
“Vẫn chưa có?”
Hồ Cửu vào vị trí trung tâm, nhìn sơ đồ mà Thanh Ngũ đã bày sẵn.
“Chưa có. Nếu có tung tích sẽ lập tức báo với anh ngay.”
Thanh Ngũ cũng vã cả mồ hôi rồi.
Gì chứ?
Lục Thạc kia là vợ, là người mà Hồ Cửu quan tâm nhất.
Nếu cô Lục này mà có chuyện, e rằng Hồ Cửu càng không cần nghĩ trước tính sau, mà đại khai sát giới.
Nếu cô Lục này mà có chuyện, e rằng Hồ Cửu càng không cần nghĩ trước tính sau, mà đại khai sát giới.
Có thể lắm đó!
Nhìn Hồ Cửu thế kia, Thanh Ngũ cảm nhận được sát khí nặng nề bao trùm.
“Căn cứ của bọn gia tộc bí ẩn ở đâu?”
Anh vừa nói vừa nhíu mày quan sát bản đồ cùng sơ đồ trước mặt.
“Theo điều tra, Liêm gia nằm ở vùng trung tâm này, họ chuyên làm nghề hàng hải cùng khai thác thủy sản.”
“Tôi nghĩ nếu Liêm gia làm việc cho gia tộc bí ẩn, vậy thì… gia tộc này không thể ở xa được.”
Hồ Cửu nhìn các phân tích có sẵn trong mấy ngày qua của Thanh Ngũ, quan sát địa hình cùng tình hình kinh tế, chính trị dạo gần đây ở khu vực này.
“Thế lực ngầm của bọn họ ở đâu?”
“Cũng là nằm thành vòng tròn bao quanh khu trung tâm của Liêm gia.”
“Cũng là nằm thành vòng tròn bao quanh khu trung tâm của Liêm gia.”
Thanh Ngũ nhanh chóng vẽ ra một vòng trên sơ đồ bối cảnh.
Nhìn lướt qua sơ đồ này, Hồ Cửu chợt nhớ gì đó.
Lần trước anh nhớ Bạch Thố có dùng một mùi hương rất dễ chịu.
“Ở đây có nơi nào chuyên sản xuất hương sen, nước hoa liên quan tới sen, hoặc gì đó có mùi hương sen?”
Hồ Cửu nhớ rõ, mùi hương đó thanh khiết vô cùng, đó là hương sen trắng, chính là sen trắng.
Anh còn định hỏi cô ta hương này ở đâu để tặng cho Lục Thạc, chỉ là chưa có cơ hội.
“Sen? Ở đây không có nơi nào sản xuất nước hoa, mà khí hậu cũng không thể trồng được quá nhiều sen…”
Nhưng sau đó như nghĩ ra gì đó, Thanh Ngũ chợt nhớ.
“Nhưng có một làng nhỏ ở ngoại ô, cách khá xa khu trung tâm. Nơi này cũng chỉ là làng quê bình thường. Tôi cũng chưa từng tới, chỉ là nghe nói ở đây người dân trồng rất nhiều sen.”
“Tuy số lượng không lớn, nhưng cả làng chỉ có sen…”
Chợt Thanh Ngũ nhận ra mình đã bỏ qua điểm quan trọng.
“Xin lỗi anh Hồ Cửu, tôi sẽ nhanh chóng cho người tới đó.”
“Tôi đi cùng!”
Hồ Cửu quyết định sẽ đích thân tới đó.
Bọn người kia đưa Lục Thạc đi suy cho cùng cũng chỉ muốn trực diện ra mặt cùng anh mà thôi.
“Nhưng Hữu Thủ cùng Túc Trì vẫn chưa tới…”
Thanh Ngũ hơi lo lắng, dù sao ở đây vẫn là đất của bọn người gia tộc bí ẩn.
Làm sao có thể nói là an toàn tuyệt đối.
Huống hồ bọn họ còn giữ Lục Thạc.
“Để người báo cho họ địa điểm, cho họ tới sau đi.”
Nói xong Hồ Cửu cũng dứt khoát lên xe.
Trên xe, Thanh Ngũ liên tục mở định vị để rà soát, nhưng quả nhiên, khi vào gần làng này, định vị và hệ thống điện tử hầu như khó mà liên lạc được.
“Hừ, trò vặt.”
Nói xong, Hồ Cửu tự tay nối lại các dây kết nối.
Thiết lập một loạt tín hiệu lệnh truyền rất lạ, Thanh Ngũ cũng thấy không hề quen mắt.
“Hệ thống liên lạc nội bộ.”
Thanh Ngũ nhận ra sau khi nó hoạt động.
Đây là một hệ thống liên lạc nội bộ, dù là thiết bị gì đi nữa cũng không phá vỡ được sóng truyền này.
“Hữu Thủ và Túc Trì sẽ nhận được sao?”
Hồ Cửu cười nhìn Thanh Ngũ.
“Họ tới ngay thôi.”
“Tín hiệu này khá lạ.”
‘Đưa tôi xem”
Nhìn vào màn hình định vị, Hồ Cửu cười âm hiểm hơn, không khí xung quanh lạnh vô cùng.
“Ngôi làng mà cậu nói bình dị, bình thường lại có ẩn boom năng lượng mạnh đấy.”
Nếu như những quả boom này nổ hoàn toàn, e rằng trong phạm vi bán kính năm cây số đều sẽ ảnh hưởng, mà khu vực này chỉ toàn người dân.
Không nghĩ cũng biết hậu quả thế nào.
“Anh Hồ Cửu… Cô Lục, cô ấy…”
Hữu Thủ không biết mở lời như thế nào, Lục Thạc đã đến phương Bắc, mà dường như là đi tìm Hồ Cửu thật sự.
Không lẽ lời nói của anh buổi tối đã có tác động tới cô?
Hay là Hào Danh Đạt lại làm gì rồi?
Mà điều này xem như không đáng nhắc tới, chuyện Hữu Thủ khó nói hơn là…
“Nói nhanh, đừng có cái kiểu ậm ừ đó.”
Hồ Cửu có chút nôn nóng cùng tức giận.
Nghe giọng nghiêm trọng như vậy thì Hữu Thủ cũng không dám chần chừ.
“Cô Lục đến phương Bắc tìm anh… Nhưng mà…”
“Vào vấn đề chính đi.”
Hồ Cửu nghe được Lục Thạc đi tìm anh thì trong lòng nhộn nhạo không thôi.
Khi nghe tới từ ‘nhưng’ của Hữu Thủ thì tâm anh lại dấy lên dự cảm không lành.
“Cô Lục dường như bị ai đó đưa đi.. hoặc là bắt cóc… Theo như ban đầu thì điểm đến là phía Đông.”
“Lại là phía Đông?”
Hồ Cửu nhíu mày.
Thật đúng lúc, anh ở đây còn chưa ấm chỗ, thiếu chút nữa là biết được chân tướng sự việc năm đó.
Giờ thì hay rồi, dì Thẩm vẫn còn đang trong quá trình điều trị, còn Bạch Thố vừa đi, Lục Thạc hủy hôn, lại bị đưa đến phía Đông.
Xem ra gia tộc bí ẩn kia đã không kịp chờ nữa rồi.
“Gọi Lão Lý chăm sóc thằng bé cùng dì Thẩm, tôi đến phía Đông trước. Các cậu sắp xếp xong việc ở đây thì đi tới hội họp cùng tôi.”
Nói xong Hồ Cửu cúp máy.
Giọng nói của Hồ Cửu làm cho Hữu Thủ cảm thấy lần này xem ra không còn đơn giản như lần trước.
Mất hơn hai tiếng, đã là sáng sớm hôm sau, Hồ Cửu đã có mặt ở căn cứ phía Đông.
Vì vùng này giáp biển, khí hậu có chút gắt, Thanh Ngũ vì nhận tin đột ngột nên đã cho người liên tục thám thính tìm kiếm tung tích của Lục Thạc.
“Vẫn chưa có?”
Hồ Cửu vào vị trí trung tâm, nhìn sơ đồ mà Thanh Ngũ đã bày sẵn.
“Chưa có. Nếu có tung tích sẽ lập tức báo với anh ngay.”
Thanh Ngũ cũng vã cả mồ hôi rồi.
Gì chứ?
Lục Thạc kia là vợ, là người mà Hồ Cửu quan tâm nhất.
Nếu cô Lục này mà có chuyện, e rằng Hồ Cửu càng không cần nghĩ trước tính sau, mà đại khai sát giới.
Nếu cô Lục này mà có chuyện, e rằng Hồ Cửu càng không cần nghĩ trước tính sau, mà đại khai sát giới.
Có thể lắm đó!
Nhìn Hồ Cửu thế kia, Thanh Ngũ cảm nhận được sát khí nặng nề bao trùm.
“Căn cứ của bọn gia tộc bí ẩn ở đâu?”
Anh vừa nói vừa nhíu mày quan sát bản đồ cùng sơ đồ trước mặt.
“Theo điều tra, Liêm gia nằm ở vùng trung tâm này, họ chuyên làm nghề hàng hải cùng khai thác thủy sản.”
“Tôi nghĩ nếu Liêm gia làm việc cho gia tộc bí ẩn, vậy thì… gia tộc này không thể ở xa được.”
Hồ Cửu nhìn các phân tích có sẵn trong mấy ngày qua của Thanh Ngũ, quan sát địa hình cùng tình hình kinh tế, chính trị dạo gần đây ở khu vực này.
“Thế lực ngầm của bọn họ ở đâu?”
“Cũng là nằm thành vòng tròn bao quanh khu trung tâm của Liêm gia.”
“Cũng là nằm thành vòng tròn bao quanh khu trung tâm của Liêm gia.”
Thanh Ngũ nhanh chóng vẽ ra một vòng trên sơ đồ bối cảnh.
Nhìn lướt qua sơ đồ này, Hồ Cửu chợt nhớ gì đó.
Lần trước anh nhớ Bạch Thố có dùng một mùi hương rất dễ chịu.
“Ở đây có nơi nào chuyên sản xuất hương sen, nước hoa liên quan tới sen, hoặc gì đó có mùi hương sen?”
Hồ Cửu nhớ rõ, mùi hương đó thanh khiết vô cùng, đó là hương sen trắng, chính là sen trắng.
Anh còn định hỏi cô ta hương này ở đâu để tặng cho Lục Thạc, chỉ là chưa có cơ hội.
“Sen? Ở đây không có nơi nào sản xuất nước hoa, mà khí hậu cũng không thể trồng được quá nhiều sen…”
Nhưng sau đó như nghĩ ra gì đó, Thanh Ngũ chợt nhớ.
“Nhưng có một làng nhỏ ở ngoại ô, cách khá xa khu trung tâm. Nơi này cũng chỉ là làng quê bình thường. Tôi cũng chưa từng tới, chỉ là nghe nói ở đây người dân trồng rất nhiều sen.”
“Tuy số lượng không lớn, nhưng cả làng chỉ có sen…”
Chợt Thanh Ngũ nhận ra mình đã bỏ qua điểm quan trọng.
“Xin lỗi anh Hồ Cửu, tôi sẽ nhanh chóng cho người tới đó.”
“Tôi đi cùng!”
Hồ Cửu quyết định sẽ đích thân tới đó.
Bọn người kia đưa Lục Thạc đi suy cho cùng cũng chỉ muốn trực diện ra mặt cùng anh mà thôi.
“Nhưng Hữu Thủ cùng Túc Trì vẫn chưa tới…”
Thanh Ngũ hơi lo lắng, dù sao ở đây vẫn là đất của bọn người gia tộc bí ẩn.
Làm sao có thể nói là an toàn tuyệt đối.
Huống hồ bọn họ còn giữ Lục Thạc.
“Để người báo cho họ địa điểm, cho họ tới sau đi.”
Nói xong Hồ Cửu cũng dứt khoát lên xe.
Trên xe, Thanh Ngũ liên tục mở định vị để rà soát, nhưng quả nhiên, khi vào gần làng này, định vị và hệ thống điện tử hầu như khó mà liên lạc được.
“Hừ, trò vặt.”
Nói xong, Hồ Cửu tự tay nối lại các dây kết nối.
Thiết lập một loạt tín hiệu lệnh truyền rất lạ, Thanh Ngũ cũng thấy không hề quen mắt.
“Hệ thống liên lạc nội bộ.”
Thanh Ngũ nhận ra sau khi nó hoạt động.
Đây là một hệ thống liên lạc nội bộ, dù là thiết bị gì đi nữa cũng không phá vỡ được sóng truyền này.
“Hữu Thủ và Túc Trì sẽ nhận được sao?”
Hồ Cửu cười nhìn Thanh Ngũ.
“Họ tới ngay thôi.”
“Tín hiệu này khá lạ.”
‘Đưa tôi xem”
Nhìn vào màn hình định vị, Hồ Cửu cười âm hiểm hơn, không khí xung quanh lạnh vô cùng.
“Ngôi làng mà cậu nói bình dị, bình thường lại có ẩn boom năng lượng mạnh đấy.”
Nếu như những quả boom này nổ hoàn toàn, e rằng trong phạm vi bán kính năm cây số đều sẽ ảnh hưởng, mà khu vực này chỉ toàn người dân.
Không nghĩ cũng biết hậu quả thế nào.
Bình luận facebook