Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117: Tâm ý mọi người
Hữu Thủ đang rất là vội, thực sự anh ta đang rất muốn đưa Hồ Cửu tới chỗ Bạch Thố càng nhanh càng tốt.
Làm sao lại muốn dây dưa với tên Hồ Tiêu này chứ?
Tên Hồ Tiêu này như âm hồn, không yên tĩnh được chút nào, cản đường người khác còn cả thái độ lồi lõm.
“Lần trước nhịn là một, không có nghĩa là lần này phải nhịn. Đi xe không có mắt à? Cứ thế mà phóng, nếu không phải tôi tay lái tốt thì các người tính đâm vào ai hả?”
Hữu Thủ trút bao nhiêu bực dọc, một hơi nói đến mức đám người Hồ Tiêu không thể xen vào được.
“Mày…”
“Gì chứ? Đại gia tộc chó má gì chứ? Hở ra là mày, hở ra dọa… có chút chuyện cũng làm quá lên.”
Nói xong, Hữu Thủ chỉ tay về phía mấy tên bảo vệ tiếp tục mắng.
“Các người, vệ sĩ là bảo vệ chủ nhân, vậy có biết để chủ nhân tránh phiền phức không hả? Hay là cứ dung túng tên ngu ngốc này quậy phá xong đi đánh người ta hả?”
“Nói đi chứ! Câm à!”
Hữu Thủ hùng hổ mà mắng, bọn họ làm gì có cơ hội chen vào câu nào chứ?
“Hữu Thủ! Được rồi!”
Hồ Cửu thấy Hữu Thủ mắng người cũng hơi bất ngờ.
Trước giờ anh ta là người được xem là hiền nhất trong quân doanh, chỉ khi thực hiện nhiệm vụ thì Hữu Thủ lại vô cùng nghiêm túc, không khác gì sát thần.
Nếu không phải Hồ Cửu biết rõ Hữu Thủ thì vừa rồi còn nghĩ anh ta có lẽ đang tranh giành chỗ buôn bán cùng nên.
“Chúng mày được lắm, lần trước là lão chú của tao nhẹ tay mới để chúng mày được nước lấn tới.”
“Lần này đừng hòng thoát.”
“Tao nuôi chúng mày để làm cảnh á? Còn không biết xông lên!”
Hồ Tiêu đen mặt quát.
Gì chứ? Hắn ở phương Bắc còn chưa ai dám to tiếng, dù là đám người Vinh gia hay Trần gia, có muốn nói xấu hắn cũng là tìm nơi khuất mặt hắn.
Từ khi nào cái thành phố Gia nhỏ bé này, bất kỳ ai cũng có thể coi thường hắn chứ.
“Tôi khuyên Hồ thiếu cậu nên biến đi!”
“Nếu không…”
Hồ Cửu phủi phủi bụi ở bả vai trái, nói với giọng nghiêm nghị.
“Nếu không? Thì sao? Tao muốn xem mày có bao nhiêu năng lực.”
“Lên!”
Hồ Tiêu vẫn chưa biết sợ là gì, hắn vẫn nghĩ rằng người chú kia suốt ngày ngó trước nhìn sau.
Còn hắn chỉ cần hùng hổ xông tới, không phải có Hồ gia sao?
Nếu không mang danh đại gia tộc làm gì khi bản thân làm gì phải ngó trước nhìn sau chứ?
Cũng không phải lần đầu hắn làm càng, thêm một lần cũng không sao.
“Được! Ông đây cũng đang ngứa tay.” Hữu Thủ cũng không đợi Hồ Cửu ra lệnh.
Nhanh chóng di chuyển, một phải một trái, mặc kệ là đang ở trên đường cao tốc.
Cũng mặc kệ có bao nhiêu người cứ thế mà đánh, mỗi một đòn là bao nhiêu lực đạo.
Đám vệ sĩ nhìn thấy cũng không dám nhúc nhích.
“Nào! Lên đi! Ông đây lâu rồi chưa sảng khoái đến vậy!”
Hữu Thủ cũng không ngừng khiêu khích.
Nhìn dáng vẻ Hữu Thủ như vậy, Hồ Cửu vô cùng khó hiểu.
Hôm nay anh ta ăn nhầm thuốc sao?
“Hữu Thủ…” Hồ Cửu lên tiếng kêu.
Nhưng như nghĩ lại gì đó.
“Hữu Thủ…” Hồ Cửu lên tiếng kêu.
Nhưng như nghĩ lại gì đó.
“Tiếp tục đi.”
Thôi xem như cho anh ta xả giận, có lẽ có chuyện thật.
Hồ Cửu cười cười rồi quay vào xe.
Dù sao Hữu Thủ cũng tự biết tình hình, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện quá đáng.
Quả thực chưa đầy mười phút, Hữu Thủ vào xe, trên người toát ra một vẻ thoải mái.
“Thích đánh người vậy sao?” Hồ Cửu lên tiếng.
Lần đầu tiên Hồ Cửu hơi tò mò, muốn nhìn hiện trạng.
Anh nhướng người lên một chút, nhìn qua cửa kín.
Cảnh tượng cũng không có gì bất ngờ.
Chỉ là…
Hô Tiêu bị lột hết quần áo, trói vào cánh cửa xe của hắn, còn đám vệ sĩ nằm la liệt.
“Hồ Tiêu kia…”
“Quá đáng ghét… gãy chân thì nằm yên đi, đi lung tung chọc phá người.”
Hữu Thủ nhanh chóng nói.
Nghe vậy Hồ Cửu bật cười, Hữu Thủ hóa ra còn có một mặt thú vị thế này.
Rất nhanh xe của Hữu Thủ cùng Hồ Cửu đã tới nơi cần đổi xe để lên núi Hàng.
“Lại tới?” Lão Hắc vẻ mặt ghét bỏ nói.
“Lão hồ đồ, đừng nhiều chuyện.”
“Đánh cờ.”
Lão Bạch ngắt lời Lão Hắc.
Hữu Thủ rạng rỡ, nhanh chóng đi vào.
“Anh… tới rồi.” Bạch Thố thấy Hồ Cửu thì vừa vui mừng vừa ngập ngừng.
“Anh ấy đang đói… cực kỳ đói. Bạch tiểu thư có thể…” Hữu Thủ nhanh chóng lên tiếng.
Vui vẻ ra mặt, vì dù sao anh ta cũng được ăn ké đồ ăn ngon của Bạch Thố.
Đây chính là lộc ăn nha!
“Tôi còn chưa nói gì.” Hồ Cửu nhíu mày nhìn vẻ mặt hớn hở của Hữu Thủ.
“Ngài mới nói là đói…” Hữu Thủ gãi đầu.
Bạch Thố đừng bên cạnh cúi đầu cười.
“Được được… chờ một chút em nấu chút gì đó cho mọi người.”
Nói xong cô nhanh chóng đi vào trong.
Hồ Cửu cũng chưa kịp nói gì.
“Dạo này cậu có vẻ nhiều chuyện hơn.” Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ.
Anh ta gãi gãi đầu, dù sao thâm tâm anh ta thực sự muốn Bạch Thố có thể ở cùng Hồ Cửu.
“Sư phụ…” Bạch Thương nhanh chóng chạy lại.
“Bạch thiếu, chúng ta đi, ra sau vườn luyện chút thế võ. Lúc trước còn chưa nói rõ…”
Hữu Thủ như vớ được phao cứu mạng, nhanh chóng cùng Bạch Thương ra sau vườn, cùng luyện chút thế võ.
Hồ Cửu cũng không bắt bẻ, chỉ cười cười.
Anh đi ra ngoài, trên sườn núi nhìn xuống, cảm giác nơi đây thật bình yên đến lạ.
“Cảm thấy mệt mỏi?”
Mỹ Họa lên tiếng hỏi.
Tuy đã có tuổi nhưng bà ta vẫn là một góa phụ khá mặn mà, khí chất cũng hơn người.
Hồ Cửu nhìn thấy bà ta cũng không lên tiếng.
Chỉ tiếp tục nhìn ngắm xung quanh.
Hôm nay có tí việc, tối khuya sẽ thêm chương ạ
Độc giả đón nhận mình thật sự rất vui...
Cảm ơn mọi người nhiều nhiều ^^
Làm sao lại muốn dây dưa với tên Hồ Tiêu này chứ?
Tên Hồ Tiêu này như âm hồn, không yên tĩnh được chút nào, cản đường người khác còn cả thái độ lồi lõm.
“Lần trước nhịn là một, không có nghĩa là lần này phải nhịn. Đi xe không có mắt à? Cứ thế mà phóng, nếu không phải tôi tay lái tốt thì các người tính đâm vào ai hả?”
Hữu Thủ trút bao nhiêu bực dọc, một hơi nói đến mức đám người Hồ Tiêu không thể xen vào được.
“Mày…”
“Gì chứ? Đại gia tộc chó má gì chứ? Hở ra là mày, hở ra dọa… có chút chuyện cũng làm quá lên.”
Nói xong, Hữu Thủ chỉ tay về phía mấy tên bảo vệ tiếp tục mắng.
“Các người, vệ sĩ là bảo vệ chủ nhân, vậy có biết để chủ nhân tránh phiền phức không hả? Hay là cứ dung túng tên ngu ngốc này quậy phá xong đi đánh người ta hả?”
“Nói đi chứ! Câm à!”
Hữu Thủ hùng hổ mà mắng, bọn họ làm gì có cơ hội chen vào câu nào chứ?
“Hữu Thủ! Được rồi!”
Hồ Cửu thấy Hữu Thủ mắng người cũng hơi bất ngờ.
Trước giờ anh ta là người được xem là hiền nhất trong quân doanh, chỉ khi thực hiện nhiệm vụ thì Hữu Thủ lại vô cùng nghiêm túc, không khác gì sát thần.
Nếu không phải Hồ Cửu biết rõ Hữu Thủ thì vừa rồi còn nghĩ anh ta có lẽ đang tranh giành chỗ buôn bán cùng nên.
“Chúng mày được lắm, lần trước là lão chú của tao nhẹ tay mới để chúng mày được nước lấn tới.”
“Lần này đừng hòng thoát.”
“Tao nuôi chúng mày để làm cảnh á? Còn không biết xông lên!”
Hồ Tiêu đen mặt quát.
Gì chứ? Hắn ở phương Bắc còn chưa ai dám to tiếng, dù là đám người Vinh gia hay Trần gia, có muốn nói xấu hắn cũng là tìm nơi khuất mặt hắn.
Từ khi nào cái thành phố Gia nhỏ bé này, bất kỳ ai cũng có thể coi thường hắn chứ.
“Tôi khuyên Hồ thiếu cậu nên biến đi!”
“Nếu không…”
Hồ Cửu phủi phủi bụi ở bả vai trái, nói với giọng nghiêm nghị.
“Nếu không? Thì sao? Tao muốn xem mày có bao nhiêu năng lực.”
“Lên!”
Hồ Tiêu vẫn chưa biết sợ là gì, hắn vẫn nghĩ rằng người chú kia suốt ngày ngó trước nhìn sau.
Còn hắn chỉ cần hùng hổ xông tới, không phải có Hồ gia sao?
Nếu không mang danh đại gia tộc làm gì khi bản thân làm gì phải ngó trước nhìn sau chứ?
Cũng không phải lần đầu hắn làm càng, thêm một lần cũng không sao.
“Được! Ông đây cũng đang ngứa tay.” Hữu Thủ cũng không đợi Hồ Cửu ra lệnh.
Nhanh chóng di chuyển, một phải một trái, mặc kệ là đang ở trên đường cao tốc.
Cũng mặc kệ có bao nhiêu người cứ thế mà đánh, mỗi một đòn là bao nhiêu lực đạo.
Đám vệ sĩ nhìn thấy cũng không dám nhúc nhích.
“Nào! Lên đi! Ông đây lâu rồi chưa sảng khoái đến vậy!”
Hữu Thủ cũng không ngừng khiêu khích.
Nhìn dáng vẻ Hữu Thủ như vậy, Hồ Cửu vô cùng khó hiểu.
Hôm nay anh ta ăn nhầm thuốc sao?
“Hữu Thủ…” Hồ Cửu lên tiếng kêu.
Nhưng như nghĩ lại gì đó.
“Hữu Thủ…” Hồ Cửu lên tiếng kêu.
Nhưng như nghĩ lại gì đó.
“Tiếp tục đi.”
Thôi xem như cho anh ta xả giận, có lẽ có chuyện thật.
Hồ Cửu cười cười rồi quay vào xe.
Dù sao Hữu Thủ cũng tự biết tình hình, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện quá đáng.
Quả thực chưa đầy mười phút, Hữu Thủ vào xe, trên người toát ra một vẻ thoải mái.
“Thích đánh người vậy sao?” Hồ Cửu lên tiếng.
Lần đầu tiên Hồ Cửu hơi tò mò, muốn nhìn hiện trạng.
Anh nhướng người lên một chút, nhìn qua cửa kín.
Cảnh tượng cũng không có gì bất ngờ.
Chỉ là…
Hô Tiêu bị lột hết quần áo, trói vào cánh cửa xe của hắn, còn đám vệ sĩ nằm la liệt.
“Hồ Tiêu kia…”
“Quá đáng ghét… gãy chân thì nằm yên đi, đi lung tung chọc phá người.”
Hữu Thủ nhanh chóng nói.
Nghe vậy Hồ Cửu bật cười, Hữu Thủ hóa ra còn có một mặt thú vị thế này.
Rất nhanh xe của Hữu Thủ cùng Hồ Cửu đã tới nơi cần đổi xe để lên núi Hàng.
“Lại tới?” Lão Hắc vẻ mặt ghét bỏ nói.
“Lão hồ đồ, đừng nhiều chuyện.”
“Đánh cờ.”
Lão Bạch ngắt lời Lão Hắc.
Hữu Thủ rạng rỡ, nhanh chóng đi vào.
“Anh… tới rồi.” Bạch Thố thấy Hồ Cửu thì vừa vui mừng vừa ngập ngừng.
“Anh ấy đang đói… cực kỳ đói. Bạch tiểu thư có thể…” Hữu Thủ nhanh chóng lên tiếng.
Vui vẻ ra mặt, vì dù sao anh ta cũng được ăn ké đồ ăn ngon của Bạch Thố.
Đây chính là lộc ăn nha!
“Tôi còn chưa nói gì.” Hồ Cửu nhíu mày nhìn vẻ mặt hớn hở của Hữu Thủ.
“Ngài mới nói là đói…” Hữu Thủ gãi đầu.
Bạch Thố đừng bên cạnh cúi đầu cười.
“Được được… chờ một chút em nấu chút gì đó cho mọi người.”
Nói xong cô nhanh chóng đi vào trong.
Hồ Cửu cũng chưa kịp nói gì.
“Dạo này cậu có vẻ nhiều chuyện hơn.” Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ.
Anh ta gãi gãi đầu, dù sao thâm tâm anh ta thực sự muốn Bạch Thố có thể ở cùng Hồ Cửu.
“Sư phụ…” Bạch Thương nhanh chóng chạy lại.
“Bạch thiếu, chúng ta đi, ra sau vườn luyện chút thế võ. Lúc trước còn chưa nói rõ…”
Hữu Thủ như vớ được phao cứu mạng, nhanh chóng cùng Bạch Thương ra sau vườn, cùng luyện chút thế võ.
Hồ Cửu cũng không bắt bẻ, chỉ cười cười.
Anh đi ra ngoài, trên sườn núi nhìn xuống, cảm giác nơi đây thật bình yên đến lạ.
“Cảm thấy mệt mỏi?”
Mỹ Họa lên tiếng hỏi.
Tuy đã có tuổi nhưng bà ta vẫn là một góa phụ khá mặn mà, khí chất cũng hơn người.
Hồ Cửu nhìn thấy bà ta cũng không lên tiếng.
Chỉ tiếp tục nhìn ngắm xung quanh.
Hôm nay có tí việc, tối khuya sẽ thêm chương ạ
Độc giả đón nhận mình thật sự rất vui...
Cảm ơn mọi người nhiều nhiều ^^
Bình luận facebook