Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118: Trò lố bịch của đám người thượng đẳng
Mỹ Họa cho dù tham tài đi nữa nhưng với số tuổi này thì bà ta nhìn qua cũng biết người trẻ nghĩ gì.
Chiến thần quả thực là người khó gần, khó đoán, nhưng dính tới tình cảm thì ai không như ai chứ?
“Tôi không biết cậu có chuyện gì, nhưng Bạch Thố nhà tôi với cậu là thật lòng.”
Nói xong bà ta liếc nhìn Hồ Cửu, thấy anh vẫn im lặng không nói gì, thì thở dài.
“Nhưng trách thì trách nó vô phúc, mắt mù, nhìn ai không nhìn lại nhìn trúng cậu. Xem như số nó khổ.”
“Tôi biết cậu là Chiến thần trong truyền thuyết, một người có thể nói là được nhiều người săn đón. Bản thân tôi cũng từng rất ngưỡng mộ…”
“Chỉ là… Với một người như cậu, ở bên cạnh cậu nếu không phải là một người có khả năng cùng cậu gánh vác, thì phải là người yên yên ổn ổn an phận ở sau cậu.”
“Dù là loại nào, tôi cũng không mong Bạch Thố nhà tôi dính tới cậu. Nếu là một người có thể đứng bên cạnh cậu gánh vác thì quá nguy hiểm, nếu là một người yên phận thì quá đáng thương.”
Mỹ Họa nhìn qua Hồ Cửu, vẫn thấy anh im lặng, nét mặt không đổi. Bà biết dù bà nói gì, đúng sai ra sao thì Hồ Cửu vẫn không thể đáp lời.
“Nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định của con gái tôi. Dù sao nó có đau khổ hay tổn thương tôi cũng chỉ có thể bên cạnh an ủi, nó hạnh phúc tôi chỉ có thể thầm vui mừng thay cho nó.”
“Biết sao được chứ. Người trẻ thật khó hiểu… Bạch Thố cũng nên tự chịu trách nhiệm với lựa chọn bản thân thôi.”
Nói xong Mỹ Họa lắc lắc đầu ôm mớ rau rừng vừa mới cắt đi về.
Bạch Thố còn chờ đám rau này của bà để nấu ăn nha, đi được một đoạn bà quay lại nhìn Hồ Cửu.
Cảm giác bất lực lắc đầu.
Thôi thì xem như Bạch Thố nhà bà mơ mộng hảo thôi.
Người như Chiến thần, không thể chạm vào.
“Con bé ngốc.” Mỹ Họa cảm thán.
Bà thuận tay hái ít hoa dại, muốn trang trí một chút, có lẽ ngắm nhìn những bông hoa nhỏ xinh đẹp này thì tâm trạng sẽ tốt hơn.
Hồ Cửu vẫn đứng đó, từng đợt gió phảng phất càng làm anh tỉnh táo hơn.
Anh nghe rõ những gì Mỹ Họa nói, anh biết bà ta nói đúng.
Vị trí của anh, nhìn cao cao tại thượng nhưng cũng nguy hiểm cùng cám dỗ.
Tâm ý Bạch Thố không phải anh không thấy, chỉ là…
Hồ Cửu lắc lắc đầu.
Nếu muốn những người mình yêu thương quan tâm được bình yên, không lo lắng thì anh phải nắm chắc mọi thứ.
Anh không muốn bất kỳ ai chịu khổ vì anh…
Hồ Cửu cứ đứng đó rất lâu, cho đến khi Bạch Thương chạy tới gọi anh.
“Anh Hồ Cửu, chị Bạch Thố nói cơm xong rồi, anh vào ăn thôi.”
Anh gật gật đầu.
Quay về ngồi vào bàn ăn, mùi thơm đồ ăn làm anh cảm giác thèm ăn.
“Rất ngon.”
Tuy chỉ có hai chữ ngắn gọn, nhưng Bạch Thố lại rất vui vẻ.
Sự vui vẻ của cô làm cho mọi người xung quanh cũng muốn vui theo.
“Đồ vô tâm vô phế.”
Lão Hắc nhìn thấy Bạch Thố vui vẻ đến muốn nở hoa, không nhịn được mà trách Hồ Cửu.
Anh vẫn ung dung ăn uống mặc kệ Lão Hắc nói gì.
Nhưng không ai hiểu, trong lòng anh có chút ấm áp khó có.
Trong lúc Chiến thần thật còn đang nghỉ ngơi ở núi Hàng, thì Chiến thần fake đang miệt mài nhận quà cáp từ nhiều người.
Mà Vinh Y Tiếu cũng đã tránh được tầm mắt của Trần Giai Linh, nhanh chóng tìm tới Trình Vũ.
“Ngài xem…”
Vinh Y Tiếu vừa nói vừa đưa ra một hộp nhỏ xem như là quà. Hắn còn hất mắt, một cô gái vô cùng thanh thuần, gương mặt khả ái, ánh mắt ửng đỏ như vừa khóc.
“Ý của Vinh thiếu…”
Trình Vũ nhìn qua cũng biết ý của Vinh Y Tiếu nhưng hắn ta vẫn giả vờ như không hiểu.
Vinh Y Tiếu nhìn đi nhìn lại, vẫn không hài lòng việc có tên vệ sĩ vẫn đứng sau lưng Trình Vũ.
“Vinh thiếu, đây là những anh em vào sinh ra tử với tôi. Nếu để họ đi thì không khác nào coi thường họ cả.”
Nói xong câu này, Trình Vũ hơi nhướng mày, giả vờ như không vừa ý.
“Ấy, không không… Tôi làm sao có ý đó được… chỉ là tôi sợ anh ta ngại ngùng…” Vinh Y Tiếu nhanh chóng kiếm cớ.
Người đàn ông mặc đồ đen kia vẫn không biểu cảm, kính đen che đi thần sắc ánh mắc của ông ta.
“Vinh thiếu cứ tự nhiên.”
Tuy Trình Vũ cũng hơi ái ngại, nhưng làm sao được chứ?
Ông ta không phải là vệ sĩ nha, nói trắng ra là người quản lý hắn, làm sao có thế để ông ta đi.
Nhưng ông ta đứng đây cũng thật khó chịu.
“Ngài thử xem món quà kia… Ngài hài lòng chứ.”
Vinh Y Tiếu vô cùng mong chờ, ánh mắt cứ thôi thúc nhìn vào cái hộp nhỏ mình đã đặt lên bàn, chỉ chờ vị Chiến thần này mở nó ra.
“Vinh thiếu cứ gọi tôi là Ngài Trình, không cần cứ xưng Chiến thần, quá xa lạ rồi…”
Trình Vũ cũng không muốn suốt ngày bị kêu lên Chiến thần.
Rất khó chịu nha!
“Ngài Trình…. thật hân hạnh.”
Vinh Y Tiếu vô cùng vui mừng, nghĩ rằng bản thân đã bước một bước gần hơn với quan hệ cùng Chiến thần.
Trình Vũ cũng nhanh chóng mở chiếc hộp nhỏ ra.
“Đây…”
Hắn nhíu mày.
“Thật sự ngại quá, không thể qua được mắt Ngài Trình. Đây là thẻ giới hạn, Vinh gia sẵn sàng vì Ngài phụng sự.” Vinh Y Tiếu tỏ lòng của Vinh gia.
Trình Vũ quả thực không biết kia là thẻ gì, hắn ta chỉ là tên lừa đảo, quanh năm dùng tiền lừa đảo.
Sao biết được kia là thẻ đen quyền lực của Vinh gia.
Có thể nói hầu hết gia sản Vinh gia chính là nằm ở đây cả. Chỉ cần Trình Vũ muốn có thể dùng bất kỳ lúc nào để mua sắm hay làm bất cứ việc gì.
Nếu là trên mặt chính trị, có thể nói Vinh gia là muốn đầu quân cho Chiến thần, nguyện làm thuộc hạ của Chiến thần, là một phần của Chiến thần.
Nhưng Trình Vũ chỉ cảm thấy đây chính là hối lộ, với cả cũng chưa ai nói cho hắn biết công dụng của chiếc thẻ đen này.
“Được… Tôi nhận…” Trình Vũ vui vẻ nhận.
Xem như đây là một khoản tiền đảm bảo cho hắn về sau trốn chạy, nhưng hắn lại không biết chính chiếc thẻ này làm cho hắn thê thảm.
“Còn có… kia là Vinh Thúy Hà, em họ chi thứ hai của Vinh gia…”
“Thật ra thì Vinh gia cảm thấy Ngài Trình đây vẫn chưa có ai chăm sóc… chỉ mong để Vinh Thúy Hà được ở cạnh Ngài…”
Vinh Y Tiếu nói xong thì nhìn Vinh Thúy Hà bằng ánh mắt đe dọa.
Chiến thần quả thực là người khó gần, khó đoán, nhưng dính tới tình cảm thì ai không như ai chứ?
“Tôi không biết cậu có chuyện gì, nhưng Bạch Thố nhà tôi với cậu là thật lòng.”
Nói xong bà ta liếc nhìn Hồ Cửu, thấy anh vẫn im lặng không nói gì, thì thở dài.
“Nhưng trách thì trách nó vô phúc, mắt mù, nhìn ai không nhìn lại nhìn trúng cậu. Xem như số nó khổ.”
“Tôi biết cậu là Chiến thần trong truyền thuyết, một người có thể nói là được nhiều người săn đón. Bản thân tôi cũng từng rất ngưỡng mộ…”
“Chỉ là… Với một người như cậu, ở bên cạnh cậu nếu không phải là một người có khả năng cùng cậu gánh vác, thì phải là người yên yên ổn ổn an phận ở sau cậu.”
“Dù là loại nào, tôi cũng không mong Bạch Thố nhà tôi dính tới cậu. Nếu là một người có thể đứng bên cạnh cậu gánh vác thì quá nguy hiểm, nếu là một người yên phận thì quá đáng thương.”
Mỹ Họa nhìn qua Hồ Cửu, vẫn thấy anh im lặng, nét mặt không đổi. Bà biết dù bà nói gì, đúng sai ra sao thì Hồ Cửu vẫn không thể đáp lời.
“Nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định của con gái tôi. Dù sao nó có đau khổ hay tổn thương tôi cũng chỉ có thể bên cạnh an ủi, nó hạnh phúc tôi chỉ có thể thầm vui mừng thay cho nó.”
“Biết sao được chứ. Người trẻ thật khó hiểu… Bạch Thố cũng nên tự chịu trách nhiệm với lựa chọn bản thân thôi.”
Nói xong Mỹ Họa lắc lắc đầu ôm mớ rau rừng vừa mới cắt đi về.
Bạch Thố còn chờ đám rau này của bà để nấu ăn nha, đi được một đoạn bà quay lại nhìn Hồ Cửu.
Cảm giác bất lực lắc đầu.
Thôi thì xem như Bạch Thố nhà bà mơ mộng hảo thôi.
Người như Chiến thần, không thể chạm vào.
“Con bé ngốc.” Mỹ Họa cảm thán.
Bà thuận tay hái ít hoa dại, muốn trang trí một chút, có lẽ ngắm nhìn những bông hoa nhỏ xinh đẹp này thì tâm trạng sẽ tốt hơn.
Hồ Cửu vẫn đứng đó, từng đợt gió phảng phất càng làm anh tỉnh táo hơn.
Anh nghe rõ những gì Mỹ Họa nói, anh biết bà ta nói đúng.
Vị trí của anh, nhìn cao cao tại thượng nhưng cũng nguy hiểm cùng cám dỗ.
Tâm ý Bạch Thố không phải anh không thấy, chỉ là…
Hồ Cửu lắc lắc đầu.
Nếu muốn những người mình yêu thương quan tâm được bình yên, không lo lắng thì anh phải nắm chắc mọi thứ.
Anh không muốn bất kỳ ai chịu khổ vì anh…
Hồ Cửu cứ đứng đó rất lâu, cho đến khi Bạch Thương chạy tới gọi anh.
“Anh Hồ Cửu, chị Bạch Thố nói cơm xong rồi, anh vào ăn thôi.”
Anh gật gật đầu.
Quay về ngồi vào bàn ăn, mùi thơm đồ ăn làm anh cảm giác thèm ăn.
“Rất ngon.”
Tuy chỉ có hai chữ ngắn gọn, nhưng Bạch Thố lại rất vui vẻ.
Sự vui vẻ của cô làm cho mọi người xung quanh cũng muốn vui theo.
“Đồ vô tâm vô phế.”
Lão Hắc nhìn thấy Bạch Thố vui vẻ đến muốn nở hoa, không nhịn được mà trách Hồ Cửu.
Anh vẫn ung dung ăn uống mặc kệ Lão Hắc nói gì.
Nhưng không ai hiểu, trong lòng anh có chút ấm áp khó có.
Trong lúc Chiến thần thật còn đang nghỉ ngơi ở núi Hàng, thì Chiến thần fake đang miệt mài nhận quà cáp từ nhiều người.
Mà Vinh Y Tiếu cũng đã tránh được tầm mắt của Trần Giai Linh, nhanh chóng tìm tới Trình Vũ.
“Ngài xem…”
Vinh Y Tiếu vừa nói vừa đưa ra một hộp nhỏ xem như là quà. Hắn còn hất mắt, một cô gái vô cùng thanh thuần, gương mặt khả ái, ánh mắt ửng đỏ như vừa khóc.
“Ý của Vinh thiếu…”
Trình Vũ nhìn qua cũng biết ý của Vinh Y Tiếu nhưng hắn ta vẫn giả vờ như không hiểu.
Vinh Y Tiếu nhìn đi nhìn lại, vẫn không hài lòng việc có tên vệ sĩ vẫn đứng sau lưng Trình Vũ.
“Vinh thiếu, đây là những anh em vào sinh ra tử với tôi. Nếu để họ đi thì không khác nào coi thường họ cả.”
Nói xong câu này, Trình Vũ hơi nhướng mày, giả vờ như không vừa ý.
“Ấy, không không… Tôi làm sao có ý đó được… chỉ là tôi sợ anh ta ngại ngùng…” Vinh Y Tiếu nhanh chóng kiếm cớ.
Người đàn ông mặc đồ đen kia vẫn không biểu cảm, kính đen che đi thần sắc ánh mắc của ông ta.
“Vinh thiếu cứ tự nhiên.”
Tuy Trình Vũ cũng hơi ái ngại, nhưng làm sao được chứ?
Ông ta không phải là vệ sĩ nha, nói trắng ra là người quản lý hắn, làm sao có thế để ông ta đi.
Nhưng ông ta đứng đây cũng thật khó chịu.
“Ngài thử xem món quà kia… Ngài hài lòng chứ.”
Vinh Y Tiếu vô cùng mong chờ, ánh mắt cứ thôi thúc nhìn vào cái hộp nhỏ mình đã đặt lên bàn, chỉ chờ vị Chiến thần này mở nó ra.
“Vinh thiếu cứ gọi tôi là Ngài Trình, không cần cứ xưng Chiến thần, quá xa lạ rồi…”
Trình Vũ cũng không muốn suốt ngày bị kêu lên Chiến thần.
Rất khó chịu nha!
“Ngài Trình…. thật hân hạnh.”
Vinh Y Tiếu vô cùng vui mừng, nghĩ rằng bản thân đã bước một bước gần hơn với quan hệ cùng Chiến thần.
Trình Vũ cũng nhanh chóng mở chiếc hộp nhỏ ra.
“Đây…”
Hắn nhíu mày.
“Thật sự ngại quá, không thể qua được mắt Ngài Trình. Đây là thẻ giới hạn, Vinh gia sẵn sàng vì Ngài phụng sự.” Vinh Y Tiếu tỏ lòng của Vinh gia.
Trình Vũ quả thực không biết kia là thẻ gì, hắn ta chỉ là tên lừa đảo, quanh năm dùng tiền lừa đảo.
Sao biết được kia là thẻ đen quyền lực của Vinh gia.
Có thể nói hầu hết gia sản Vinh gia chính là nằm ở đây cả. Chỉ cần Trình Vũ muốn có thể dùng bất kỳ lúc nào để mua sắm hay làm bất cứ việc gì.
Nếu là trên mặt chính trị, có thể nói Vinh gia là muốn đầu quân cho Chiến thần, nguyện làm thuộc hạ của Chiến thần, là một phần của Chiến thần.
Nhưng Trình Vũ chỉ cảm thấy đây chính là hối lộ, với cả cũng chưa ai nói cho hắn biết công dụng của chiếc thẻ đen này.
“Được… Tôi nhận…” Trình Vũ vui vẻ nhận.
Xem như đây là một khoản tiền đảm bảo cho hắn về sau trốn chạy, nhưng hắn lại không biết chính chiếc thẻ này làm cho hắn thê thảm.
“Còn có… kia là Vinh Thúy Hà, em họ chi thứ hai của Vinh gia…”
“Thật ra thì Vinh gia cảm thấy Ngài Trình đây vẫn chưa có ai chăm sóc… chỉ mong để Vinh Thúy Hà được ở cạnh Ngài…”
Vinh Y Tiếu nói xong thì nhìn Vinh Thúy Hà bằng ánh mắt đe dọa.